Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 490: Trời tờ mờ sáng.



Lạc Thanh Chu thấy hô hấp của nàng dần dần bình ổn, nhan sắc trên mặt c*̃ng chầm chậm bình thường trở lại, dừng một chút, nói:

- Tiến vào gian phòng, nàng liền đóng cửa lại, sau đó hai đầu gối khẽ cong, quỳ gối ở trước mặt của ta, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, l**m môi, bắt đầu c** th*t l*ng của ta...

Hô hấp Tần nhị tiểu thư lại dần dần trở nên dồn dập, ánh mắt sáng rực mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, ngươi bị nàng khi dễ?

Lạc Thanh Chu lấy ra nắm đấm của mình từ trong chăn, quơ quơ ở trước mắt nàng nói:

- Nhị tiểu thư thấy ta giống như người bị khi phụ sao? Ta thấy nàng muốn khi dễ ta, không nói hai lời, tung ra một quyền, trực tiếp đánh nàng ngất xỉu...

- Phốc phốc...

Tần nhị tiểu thư lập tức cười tươi như hoa:

- Tỷ phu, ngươi tốt... Được không giải phong tình...

Nhưng lời kế tiếp của Lạc Thanh Chu lại làm cho nụ cười trên mặt nàng cứng đờ:

- Nhị tiểu thư, ta đường đường nam nhi, làm sao có thể để nàng khi dễ? Cho nên ta tung một quyền đánh nàng ngất xỉu, trực tiếp kéo nàng tới trên giường, bắt đầu thoát y phục của nàng, chuẩn bị khi dễ nàng...

Tần nhị tiểu thư: - ...

- Tỷ phu...

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, tiếp tục nói:

- Đúng vào lúc này, dưới lầu phía ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét của Bách Linh 【 Tỷ phu! 】 , không đúng, là 【 Cô gia! Không cho phép ngươi khi dễ người khác! Nếu ngươi muốn khi dễ người, ngươi có thể trở về nhà khi dễ... 】

Thần sắc Tần nhị tiểu thư khẽ động, nói:

- Tỷ phu, Bách Linh bảo ngươi khi dễ ai?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, đột nhiên hôn miệng nhỏ của nàng một cái, cười nói:

- Khi dễ nhị tiểu thư.

Tần nhị tiểu thư sửng sốt một chút, trên mặt lập tức lộ ra một vòng ý cười, nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ phức tạp.

Ánh mắt nàng ôn nhu nhìn hắn một hồi, nói khẽ:

- Tỷ phu, Vi Mặc biết được ngươi cố ý chọc cười ta. Bất quá về sau, không được đi thanh lâu, nói gạt Bách Linh và Hạ Thiền, được không?

Lạc Thanh Chu ôn nhu nói:

- Được, nghe nhị tiểu thư.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc, tựa hồ đang muốn nói cùng một việc, tựa hồ cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Cuối cùng, vẫn là Lạc Thanh Chu mở miệng trước:

- Nhị tiểu thư , chờ ta thi Hương cao trung, ta sẽ cưới nàng, được không?

Thân thể Tần Vi Mặc run lên, tựa hồ không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói lời như vậy, giật mình, ngơ ngác nhìn hắn, nhưng lại chưa trả lời.

- Thế nào?

Lạc Thanh Chu cầm tay nhỏ mềm mại của nàng, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.

Hai người đều như vậy, còn có cái gì do dự?

Trong mắt thiếu nữ đột nhiên nổi lên sương mù, gương mặt ôn nhu dán trong cổ hắn, miệng run giọng nói:

- Tỷ phu... Cám ơn chàng, Vi Mặc có thể nghe được câu nói này của tỷ phu, trong lòng thật vui vẻ... Cho dù hiện tại để Vi Mặc chết đi, Vi Mặc cũng không có gì tiếc nuối. Chỉ là, Vi Mặc không muốn hại tỷ phu... Thân thể của Vi Mặc, chỉ sợ được không được... Thật ra Vi Mặc đã rất thỏa mãn với tình cảnh hiện tại, rất thỏa mãn...

- Nhị tiểu thư, đừng nói nữa.

Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, bờ môi hôn vào trán nàng, trong lòng tràn đầy đau đớn cùng thương tiếc.

Hai người chăm chú ôm nhau, an tĩnh lại, đều không nói gì thêm.

Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng chim chóc kêu to.

Một tia sáng dâng lên từ núi xanh xa xa, chiếu sáng bầu trời.

Đêm tối lặng yên rút đi.

- Nhị tiểu thư, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cưới nàng, c*̃ng nhất định sẽ chữa khỏi thân thể của nàng. Đến lúc đó, ta muốn nàng sinh cho ta một đống tiểu Thanh Chu và tiểu Vi Mặc...

- Tỷ phu...

- Còn gọi tỷ phu?

- Ca ca...

- ? ? ?

- Phu quân, hì hì...

- Nghịch ngợm, đánh đòn.

- Có thể đánh thêm mấy lần, tỷ phu, ca ca, phu quân...

- ...

Trời tờ mờ sáng.

Lạc Thanh Chu hôn tạm biệt Tần nhị tiểu thư, chuẩn bị tiếp tục nhảy cửa sổ mà ra.

Mới vừa đi tới bên cửa sổ, đột nhiên nghe ra trong tiểu viện phía bên ngoài truyền đến “Phốc” một tiếng phi đao đạm vào thân cây.

Hắn cứng đờ, cầm lấy giày từ phía trước cửa sổ, quay người đi tới cửa, mở cửa phòng ra.

Tần nhị tiểu thư đột nhiên ở trên giường ôn nhu hô:

- Thanh Chu ca ca, đêm nay còn tới? Vi Mặc sớm giúp chàng làm ấm chăn mền, có được hay không?

Thu nhi đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười, chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên nghe được tiểu thư nhà mình xưng hô thế và nói lời này, giống như thê tử đang nói chuyện với phu quân, biểu lộ trên mặt lập tức ngốc trệ, sau đó vội vàng xấu hổ thối lui.

Trên mặt Lạc Thanh Chu c*̃ng hiện ra một tia xấu hổ, quay đầu ôn nhu nhìn thân ảnh trên giường cùng ánh mắt chờ đợi kia, đột nhiên khoát tay chặn lại, nói:

- Nam nhi chí tại bốn phương, há có thể cả ngày đắm chìm trong ôn nhu hương? Nhị tiểu thư, đêm nay ta muốn đốt đèn đọc sách, sẽ không tới, chính ngươi ngủ đi.

- Phu quân...

- ...

- Tỷ phu, ca ca, phu quân... Chàng đêm nay lại đến chứ?

- ... Sẽ tới. Nhị tiểu thư, đừng kêu nữa...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 491: Bách Linh!



Nói xong, Lạc Thanh Chu lập tức mang giày vào, bên trong ánh mắt quái dị và gương mặt ngốc trệ của Thu nhi cùng Châu nhi đứng trước cửa, gương mặt nóng lên, chạy trối chết.

Ngoài phòng, hương hoa xông vào mũi, chim chóc ríu ra ríu rít, giống như c*̃ng đang học ngữ khí Tần nhị tiểu thư mà trêu đùa hắn.

- Oanh!

- Oanh! Oanh! Oanh!

Bên ngoài, ngày mới sáng.

Trong thạch thất đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, Lạc Thanh Chu ở trần, bắt đầu đổ mồ hôi như mưa luyện « Hám Sơn Bá Quyền ».

Dưới ánh sáng mờ tối.

Da thịt căng cứng cánh tay tụ lực, cơ bắp nâng lên, mặt ngoài màng da bị mồ hôi thấm ướt, lóe ra ánh sáng như kim loại.

Ra quyền càng ngày càng mạnh, gió mạnh càng lúc càng lớn.

Trong thạch thất yên tĩnh bắt đầu ẩn ẩn vang lên âm bạo bén nhọn.

Màng da, cơ bắp, da thịt đều được chiêu thức Bá Quyền mãnh liệt k*ch th*ch, từ lạnh đến nóng, từ nóng đến bỏng.

Lập tức có chút nhảy lên, mệt mỏi.

Một mực cắn răng kiên trì luyện đến buổi trưa, toàn thân Lạc Thanh Chu đau nhức, kiệt lực dừng lại.

Ăn thịt bò, uống vào nước sạch.

Hắn nghỉ ngơi một lát.

Lập tức, lại khoanh chân ngồi xuống, nhỏ hai giọt linh dịch bổ sung năng lượng trong cơ thể.

Sau đó bắt đầu vận chuyển nội công tâm pháp.

Một canh giờ sau, nội lực thể lực tiêu hao sạch sẽ đều hoàn toàn khôi phục.

Hắn đứng dậy, tiếp tục luyện.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Súc tích lực đạo, ra quyền càng ngày càng hung mãnh.

Mồ hôi theo gương mặt chảy xuống như dòng nước trôi, mồ hôi toàn thân chảy như mưa.

Quần đùi duy nhất mặc trên người hắn rất nhanh đã ướt đẫm.

Buổi chiều.

Hắn đi ra thạch thất, đi ở giữa thông đạo, tiếp tục đấm đá mở đường, rèn luyện da thịt.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Trong thông đạo, từng tảng đã vỡ vụn lăn xuống, mảnh đá bay lên.

Chạng vạng tối.

Hắn đã đánh về phía trước bảy tám mét cho đầu thông đạo bị chặn này.

Ra khỏi thông đạo.

Ở dưới đáy hồ tắm rửa, hắn lên bờ, tiến vào rừng trúc, thần hồn xuất khiếu.

Thần hồn lập tức phiêu đãng mà ra từ rừng trúc, rơi vào mái nhà Vọng Nguyệt lâu.

Tắm rửa trời chiều, vận chuyển tâm pháp thần hồn.

Một đạo dị mang trong cơ thể chậm rãi chảy xuôi cao thấp toàn thân.

Trong bất tri bất giác, màn đêm đã bao phủ xuống.

Khi một vòng trăng bạc thăng lên giữa không trung, thần hồn hắn quay về cơ thể, rời khỏi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Trở lại tiểu viện.

Tiểu Điệp đang ở trong phòng bếp đun nước nóng, hâm nóng thức ăn.

Lạc Thanh Chu sớm đã bụng đói kêu vang, sau khi ăn như hổ đói xong, bắt đầu nhỏ vào thùng tắm dược thủy luyện gân, sau đó ngâm trong bồn tắm.

Nhẹ nhàng thoải mái nằm trong nước nóng, cảm thụ được một tia năng lượng xuyên thấu qua da thịt chui vào thân thể, chậm rãi làm dịu da thịt mỏi mệt đau buốt, toàn thân thoải mái có chút run rẩy.

Dược thủy trong nước màu xanh nhạt rất nhanh bị hấp thu sạch sẽ.

Tiểu Điệp đứng ở phía sau, một bên giúp hắn đấm lưng, một bên đưa cổ, mở to hai mắt nhìn vào trong thùng.

Nước trong thùng dần dần trở nên trong suốt.

Con mắt của nàng c*̃ng càng mở càng lớn.

- Xoạt!

Ngay lúc nàng sắp thấy rõ, Lạc Thanh Chu đột nhiên đứng lên, làm cho nàng một cái nhìn mông lung, cầm lấy khăn tắm bên cạnh nói:

- Nhìn cái gì, cầm quần áo đi.

- A nha.

Tiểu nha đầu rất nghe lời lại liếc mắt nhìn cái mông của hắn, vội vàng chạy tới cầm quần áo.

Dọn dẹp xong gian phòng.

Lạc Thanh Chu đóng cửa phòng, lấy ra Giám Võ thạch, giữ ở trong lòng bàn tay, kiểm tra một hồi số liệu thân thể hiện tại.

【 Lực lượng: 1800 】 .

【 Tốc độ: 15 】 .

【 Kháng kích đả lực: 900 】 .

【 Tinh thần lực: 36 】 .

Tu luyện có hiệu quả rất rõ ràng.

Lực lượng tăng lên hai trăm, tốc độ và kháng kích đả lực đều tăng lên một chút.

Rõ ràng nhất là tinh thần lực, trực tiếp tăng lên bốn điểm.

Xem ra chỉ cần hắn tiếp tục tu luyện thần hồn, có khả năng chính như vị Nguyệt tiền bối kia nói, hắn chẳng mấy chốc sẽ đột phá.

Từ ngày mai trở đi, hắn quyết định buổi sáng khi có mặt trời mới mọc, chạng vạng tối có ráng chiều, còn có ban đêm, ba lúc này đều sẽ tu luyện thần hồn.

Mấy ngày nữa, chờ giữa trưa lúc ánh nắng mặt trời đang nồng, hắn c*̃ng thử một chút.

Hi vọng có thể trước khi ăn tết đột phá đến cảnh giới Ngự vật.

Thu hồi Giám Võ thạch.

Hắn bàn giao cho Tiểu Điệp một tiếng, ra khỏi cửa.

Lúc đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, cửa sân đóng chặt, bên trong tiền viện truyền đến âm thanh “Bá bá bá” luyện kiếm.

Hắn do dự một chút, tiến lên gõ cửa.

âm thanh luyện kiếm đình chỉ mấy giây, lại tiếp tục vang lên.

Nhưng cũng không có người ra mở cửa.

Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, lại tiếp tục gõ cửa.

Vẫn không có người ra mở cửa.

- Bách Linh!

Hắn một bên gõ cửa, một bên hô.

Hô vài tiếng, bên trong truyền đến tiếng hừ lạnh của Bách Linh:

- Bách Linh không có ở đây.

Lạc Thanh Chu:

- ...

- Hạ Thiền cô nương, mở cửa ra.

- Hạ Thiền cô nương c*̃ng không có ở đây.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 492: Chẳng lẽ đã rời đi?



Bách Linh lại hừ lạnh.

Trong viện, âm thanh múa kiếm lại càng ngày càng vang.

- Vậy Đại tiểu thư có ở đó không?

- Không có.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa ra vào một hồi, chỉ đành phải nói:

- Vậy được rồi, ta trở về.

Hắn chuẩn bị rời đi, do dự một chút, vẫn nói một câu:

- Nếu như bởi vì chuyện đi thanh lâu, vậy ta xin lỗi, ta nên sớm nói một tiếng cho các ngươi. Nhưng ta có thể cam đoan, ta đến đó không vụng trộm với bất kỳ một nữ tử nào ở bên trong, ta thề.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Sau một lúc lâu.

Cửa sân “Kẹt kẹt” một tiếng, mở ra.

Bách Linh đứng tại cửa ra vào, thò đầu ra, nhìn xung quanh một vòng, mân mê miệng nhỏ tức giận nói:

- Thối cô gia, vậy mà đi thật, không thể ở lại dỗ dành người ta thêm à, phi phi, lại nói với Thiền Thiền vài câu ngon ngọt không được sao? Chán ghét.

Âm thanh múa kiếm trong viện ngừng lại.

Bên dưới ánh trăng trong sáng.

Thiếu nữ khoác một bộ váy dài xanh nhạt, trước ngực có chút phập phồng, mồ hôi từ gương mặt chảy xuôi mà xuống, mấy sợi tóc đính vào phía trên, lưỡi kiếm trong tay rét lạnh, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.

- Thiền Thiền đần, chớ luyện nữa, luyện cho dù tốt thì có ích lợi gì? Người ta căn bản cũng không để ý đến ngươi. Người ta về sau sẽ đi thi Trạng Nguyên, đến lúc đó trên người có chức quan, tất cả bên người đều là hộ vệ, mới không cần ngươi bảo hộ.

Bách Linh thấy nàng luyện kiếm vất vả, tức giận bất bình.

Thiếu nữ dưới gốc cây nắm chặt kiếm trong tay, trầm mặc th* d*c một hồi, lại tiếp tục luyện.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Thân ảnh dưới ánh trăng, tóc xanh bay lên, váy múa, quanh thân từng điểm hàn mang, chiếu sáng cả tòa đình viện.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, nói với Tiểu Điệp trong chốc lát, đi hậu viện, tiếp tục luyện tập quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi ».

Khi trời rạng sáng.

Hắn về tới trong phòng, khóa cửa phòng, từ trong ngực lấy ra tay khăn, đặt ở ngoài cửa sổ.

Lập tức đóng cửa sổ lại, lên giường.

Tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.

Thần hồn xuyên qua cửa sổ, cầm khăn tay tuyết trắng, nổi lên giữa không trung, nhanh chóng bay về hướng Thiên Tiên lâu.

Không bao lâu, Thiên Tiên lâu đèn đuốc sáng trưng đã xuất hiện ở trong tầm mắt.

Hắn cẩn thận từng li từng tí tiếp cận từ trên không trung, chậm rãi hướng về viên châu trong suốt trên nóc nhà mà bay xuống.

Đợi viên châu kia bắt đầu lấp lóe ánh sáng, hắn lập tức lấy hồn lực dẫn dắt khăn tay, nhanh chóng nhẹ nhàng che xuống.

- Phốc!

Viên châu trong suốt vừa muốn nổ b*n r* ánh sáng, khăn tay đột nhiên bay xuống dưới, che ở bên trên.

Ánh sáng lấp lóe bên trong viên châu trong nháy mắt dập tắt, lâm vào bình tĩnh như lúc ban đầu.

Lạc Thanh Chu thấy một màn này, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, càng ngày càng cảm kích kính nể Nguyệt tiền bối.

Lập tức, từ giữa không trung nhanh chóng lướt qua đỉnh Thiên Tiên lâu đi tới hậu viện.

Lúc đi qua cánh cửa, cúi đầu ngưng mắt nhìn lại.

Đạo thân ảnh to lớn kia đang tựa ở trên đại thụ cách cửa sau không xa, ngủ gật.

Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận nhìn thoáng qua hoa viên, cũng không có phát hiện những người khác, lúc này mới tiếp tục lướt tới phía trước.

Rất nhanh đến hồ nước và cây cầu nhỏ trước kia chưa từng đi qua.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm cầu đối diện, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng đi qua, cúi đầu nhìn lại, dưới đại thụ đầu cầu, một thân ảnh đang ngồi ở chỗ đó, tựa hồ đang nhắm mắt tu luyện nội công.

Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát địa phương khác, thấy không có bất cứ dị thường nào, lặng yên không một tiếng động tiếp tục lướt tới phía trước.

Rất nhanh, hắn đi tới rừng trúc.

Bay vào rừng trúc, đi tới trên không tiểu viện kia, từ trên quan sát xuống, trong tiểu viện yên tĩnh, người nào c*̃ng không có.

Mấy căn phòng cũng là đen kịt một màu, không có bất cứ động tĩnh gì.

Hắn cũng không có gấp, lơ lửng ở giữa không trung chờ đợi trong chốc lát, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng bay xuống.

Càng tiếp cận tòa tiểu viện, hắn càng thêm cảnh giác, toàn thân căng cứng, tinh thần lực tập trung cao độ, chuẩn bị bất cứ lúc nào dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên trên trời.

Nhưng hắn bay thẳng đến nóc nhà rơi xuống, vẫn không có bất cứ dị thường nào phát sinh.

Trong lòng hắn âm thầm thở dài một hơi, áp tai vào trong phòng nghe qua.

Trong phòng tĩnh không một tiếng động, tựa hồ không có bất kỳ người nào.

Kỳ quái?

Chẳng lẽ đã rời đi?

Hoặc vừa đi ra?

Trong lòng hắn nghi hoặc.

Lập tức, hắn xuyên thấu nóc nhà, bay vào trong phòng, lặng yên không một tiếng động rơi vào bên trên xà ngang, nhìn xuống dưới.

Trong phòng phi thường đơn sơ.

Ngoại trừ chỗ ngồi và giường ra, không có cái gì.

Tất cả phòng đều rỗng tuếch, hiện đầy tro bụi, không có ai, c*̃ng không có vết tích người ở qua.

Cái này càng làm hắn cảm thấy nghi ngờ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 493: Không có xảy ra việc gì chứ?



Đêm đó rõ ràng nhìn thấy nữ tử váy xanh mang theo bộ khoái gọi Trương công tử tiến vào, mà còn có một tên võ giả trông coi dưới đại thụ ở đầu cầu, trong phòng này làm sao có thể không có một ai?

Lạc Thanh Chu lục soát tất cả gian phòng, cũng không có phát hiện bất kỳ vết tích người ở nào, trong lòng trăm mối vẫn không có cách giải.

Hắn bay ra khỏi phòng, đứng trong tiểu viện quan sát một hồi, sau đó thuận theo địa phương ngày đó hai người đi qua, một đường bay đến cửa.

Lập tức, lại từ cửa nhẹ nhàng đi vào.

Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua bóng đêm, đột nhiên nhìn về phía mặt đất.

Trên mặt đất rõ ràng xuất hiện mấy dấu chân.

Khắp nơi trong phòng rơi đầy bụi trần, cho nên mấy dấu chân cực kì rõ ràng trong tầm mắt thần hồn.

Trong lòng hắn khẽ động, lập tức thuận theo dấu chân đi đến trong gian phòng.

Lập tức, đứng bên trong nơi hẻo lánh phía trước cửa sổ.

Dấu chân biến mất ở chỗ này.

Ánh mắt của hắn ngưng tụ, bay gần xuống mặt đất, đột nhiên phát hiện mình giống như có thể trực tiếp xuyên thấu mảnh đất này.

Trước kia hắn thử qua mấy lần, cho dù ở trong gian phòng của mình cũng không có cách xuyên thấu mặt đất.

Mà tối hôm qua nghe vị Nguyệt tiền bối kia nói, lòng đất có bày cấm chế nào đó, thần hồn phổ thông không cách nào tiến vào.

Hiện tại hắn lại có thể đi vào.

Vậy đã nói rõ, lòng đất không phải lòng đất, mà có phòng tối.

Trong lòng hắn bỗng nhiên sáng lên, lập tức cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí xuyên thấu sàn nhà, nhẹ nhàng đi xuống.

Phía dưới quả nhiên là trống không.

Đầu tiên là một màu đen kịt, lập tức, trước mặt có góc rẽ ẩn ẩn truyền đến một tia sáng ngời.

Hắn thuận theo đỉnh chóp thông đạo lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng đi qua.

Đợi đi đến góc rẽ, đột nhiên phát hiện phía trước rộng mở trong sáng, là một thạch thất rộng rãi.

Lúc này, trong thạch thất có một ngọn đèn đang cháy, đang có một đám người vây tại một chỗ nói chuyện.

Bên trong một góc bên cạnh, hai cô gái trẻ tuổi đang ngồi, c*̃ng đang thấp giọng nói chuyện.

Lạc Thanh Chu cẩn thận đếm.

Hết thảy có sáu người vây quanh ở trước bàn nói chuyện, trong đó bốn nam tử trẻ tuổi, hai tên nam tử trung niên.

Trên bàn có mấy tấm địa đồ.

Một tên trung niên nhân trong đó đưa tay chỉ lên bản đồ, mặt mũi tràn đầy âm trầm nói chuyện.

Trong phòng tràn đầy khí huyết như hỏa diễm đang thiêu đốt.

Hiển nhiên, người trong phòng đều là võ giả.

Lạc Thanh Chu ngưng mắt quan sát, phát hiện ba tên nam tử trẻ tuổi, hai tên nữ tử trong đó đều có chút tương tự với mấy người Tống gia đào phạm.

Trong thành không chỉ có chân dung của đào phạm, Châu nhi cầm đến cho hắn một vài tư liệu thông tin về Tống gia, c*̃ng có chân dung và tin tức thân phận của từng thành viên Tống gia.

Xem ra hắn đoán không sai.

Ẩn tàng ở nơi này chính là những đào phạm kia của Tống gia.

Ngoại trừ con em của Tống gia ra, mấy người khác có thể là hộ vệ Tống gia.

Bây giờ bọn hắn đều thành tội nhân mưu phản, bị quan phủ bắt được hẳn phải chết không nghi ngờ, cho nên tụ cùng một chỗ, chuẩn bị liều chết trả thù Tần gia.

Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí tới gần, muốn nghe một chút bọn hắn đang nói cái gì, nhưng mới bay vào từ cửa, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí huyết nóng hổi đập vào mặt.

Một trung niên nhân trong đó nhướng mày, tựa hồ nhận ra cái gì, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào.

Lạc Thanh Chu âm thầm giật mình, cuống quít tiến vào vách tường bên cạnh, nín thở ngưng thần, không nhúc nhích.

Trung niên nhân nghi ngờ nhìn mấy lần cửa ra vào, một lần nữa nhìn về phía bản đồ trên bàn.

Toàn thân Lạc Thanh Chu căng cứng, không dám lại tiếp tục tới gần phía trước.

Tất cả người trong phòng đều là võ giả khí huyết nồng đậm, hắn bây giờ chỉ là một thần hồn cảnh giới Nhật du, người khác nếu đơn giản chỉ đánh một quyền, đoán chừng hắn đều muốn bị thương nặng.

Nếu bị phát hiện, cùng một chỗ động thủ, khí huyết như hồng, hắn có thể sẽ hồn phi phách tán tại chỗ.

Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị rời đi, lối vào đột nhiên có hai thân ảnh một nam một nữ bước nhanh đi tới.

Trong tay của nam tử thấp bé có mang theo một bao tải nhỏ, bên trên bao tải thấm máu đỏ tươi.

Nữ tử theo ở phía sau, cầm trong tay một thanh kiếm, trên quần áo dính đầy máu tươi.

Đôi nam nữ này mới vừa vào cửa hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng.

- Tử bá, thế nào? Không có xảy ra việc gì chứ?

Trung niên nam tử vừa rồi đang chỉ vào địa đồ nói chuyện hỏi.

Nam tử thấp bé dừng tại dưới ánh đèn ở cửa ra vào, nhe răng cười một tiếng, đột nhiên mở ra bao tải trong tay, đổ ra vật liệu bên trong.

- Lộc cộc...

Năm cái đầu đẫm máu đột nhiên rơi ra từ trong bao bố, lăn lộn dưới đất.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 494: Rất xinh đẹp.



Nữ tử cầm kiếm sau lưng cười lạnh nói:

- Hai chưởng quỹ cửa hàng, hai quản gia trang viên, một nữ nhân phường chế áo, đều là họ Tần.

Người trong phòng nhìn đầu trên đất, mặt mũi tràn đầy biểu lộ giải hận.

- Tốt! Giết rất tốt!

- Không có bị theo dõi chứ?

Nam tử thấp bé cười lạnh nói:

- Lúc đầu chúng ta còn muốn đi phủ Tần Tứ gia kia nhìn một chút, bất quá bị hộ vệ trong phủ phát hiện. Chúng ta đi vào trong hẻm nhỏ cắt đuôi bọn hắn, bọn hắn không dám lại tiếp tục truy đuổi chúng ta. Yên tâm đi, không có người theo tới đây.

- Rất tốt! Chỉ cần hoàn thành từng lần từng lần ám sát, để bọn hắn mỗi ngày đều sống bên trong sợ hãi.

- Tử bá, Hoán Vũ, sang đây xem địa đồ. Đêm mai có cơ hội tốt, ngày này có người Thành Quốc phủ đến thông báo, đêm mai người một nhà Tần Văn Chính có thể sẽ đi Thành Quốc phủ dự tiệc. Đến lúc đó bên trong Tần phủ, có khả năng chỉ còn đám nữ nhi và vài nha hoàn hạ nhân khác, không biết người ở rể kia có đi hay không, theo lý mà nói hì người ở rể kia và đại tiểu thư của bọn hắn đều nên đi...

- Đến lúc đó, chúng ta đồng thời xuất động, đi huyết tẩy toàn bộ Tần phủ! Giết sạch hết người lưu lại trong phủ, một tên cũng không để lại.

- Minh thúc, có phải là cạm bẫy hay không?

- Hừ, yên tâm, người kia do Vương phu nhân Thành Quốc phủ phái tới. Vương phu nhân hận không thể để con thứ kia sớm đi chết, hận không thể người Tần gia đều chết hết sạch. Nàng và Thành Quốc phủ cũng thiếu chút bị liên lụy, sao lại giúp đỡ mấy người Tần Văn Chính kia?

- Yên tâm đi, mục đích của chúng ta và lợi ích là nhất trí. Đêm mai thừa dịp Tần Văn Chính rời đi, chúng ta xuất động, đến lúc đó giết cho thống khoái, để Tần phủ bọn hắn nợ máu trả bằng máu.

- Tốt!

Mười người trong phòng đều kích động, mặt mũi tràn đầy biểu lộ cừu hận.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn năm đầu lâu đẫm máu trên mặt đất, sau đó lặng lẽ thối lui ra khỏi vách tường, lặng yên không một tiếng động rời khỏi thông đạo.

Khi hắn đi ra từ trong lòng đất, bay tới trên mặt đất, hít thở thật sâu mấy hơi, lập tức xuyên thấu nóc nhà, bay ra ngoài.

Hắn nhanh chóng trôi dạt đến trên đỉnh Thiên Tiên lâu, lập tức dùng hồn lực dẫn dắt, lấy đi khăn tay.

Ngay khi viên châu trên nóc nhà đang lấp lóe ánh sáng, hắn lập tức cầm khăn tay, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Một đường đón gió đi nhanh, trong đầu vung đi không được chính là mấy đầu lâu đẫm máu kia.

Hắn không tiếp tục đi Uyên Ương lâu, mà trực tiếp về tới Tần phủ.

Vừa muốn bay vào tiểu viện, đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đứng trước cửa tiểu viện.

Một bộ váy xanh, thân thể đơn bạc, trong ngực ôm kiếm, như pho tượng không nhúc nhích đứng tại cửa ra vào, tóc dài nhu thuận chập chờn trong gió đêm, thần sắc trên gương mặt lạnh lùng như tuyết.

Lạc Thanh Chu ở giữa không trung nhìn mấy lần, về tới trong phòng, thần hồn quay về cơ thể.

Hắn trực tiếp mở cửa, đi ra ngoài.

- Kẹt kẹt...

Khi hắn mở ra cửa sân, lập tức nói với phía ngoài:

- Hạ Thiền, ta có việc cầu ngươi hỗ trợ.

Thiếu nữ băng lãnh vừa mới còn đứng ở cửa ra vào lúc này đã đi đến bên ngoài mười bước, đứng đằng sau một cây đại thụ, tựa hồ đang chuẩn bị trốn vào bụi hoa bên cạnh.

Nhưng lời Lạc Thanh Chu làm nàng đột nhiên dừng bước.

Lạc Thanh Chu đi ra cửa, nhìn nàng đang không nhúc nhích nói:

- Hạ Thiền, đêm đó ta đích xác đi thanh lâu, bất quá ta là vì đi tìm người, tìm những người Tống gia kia. Đêm nay ta cũng đi, ta đã tìm thấy bọn hắn. Cho nên, ta muốn cầu ngươi hỗ trợ.

Thiếu nữ đứng ở phía sau thân cây, trầm mặc một hồi, xoay người lại nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đi tới, từ trong ngực lấy ra một cây cây trâm, đưa tới trước mặt của nàng, nói:

- Lần trước đi dạo chợ đêm mua cho ngươi, ngươi không muốn, có thể cảm thấy vô công bất thụ lộc. Lần này, hi vọng ngươi nhận lấy.

Ánh mắt thiếu nữ, rơi vào bên trên trâm ngọc trong tay hắn, thần sắc trong mắt hoảng hốt một chút, còn chưa đáp lời, Lạc Thanh Chu đã tới gần nàng, nhẹ nhàng cắm trâm ngọc trong tay vào trên đầu của nàng, lui ra phía sau nhìn thoáng qua, khen:

- Rất xinh đẹp.

Ngừng một lúc lại nói:

- Hạ Thiền cô nương vốn rất xinh đẹp, đeo lên trâm ngọc này thì càng xinh đẹp.

Hắn do dự một chút, lại tăng thêm một câu:

- Còn xinh đẹp hơn Bách Linh.

Thiếu nữ nhìn hắn, tựa hồ muốn đưa tay gỡ xuống trâm ngọc trên đầu, chần chờ một chút, lại không có động thủ, tay còn lại thì nắm chặt thanh kiếm.

- Đi thôi, đi đến phòng ta, ta muốn nói với ngươi kế hoạch ngày mai.

Lạc Thanh Chu nhẹ giọng mời.

Thiếu nữ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu đột nhiên đi đến trước mặt của nàng, kéo lại cánh tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, không nói lời gì, quay người đi về phía tiểu viện.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 495: Rất ngọt, ăn một khối.



Thiếu nữ đi theo phía sau của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ tay hai người đang dắt cùng nhau, có chút cúi đầu, không nói gì, c*̃ng không có giãy dụa, ngoan ngoãn bị hắn kéo vào tiểu viện, kéo vào trong phòng...

Sau khi cửa sân đóng lại.

Ở sau một cây đại thụ phía ngoài, một đạo thân ảnh yểu điệu mặc váy áo màu hồng chậm rãi đi ra.

Nàng nhìn cửa sân đóng chặt, ở dưới ánh trăng run lên một hồi, xoay người, một thân một mình, cúi đầu, yên lặng rời đi.

Đêm lạnh gió rét.

Lạc Thanh Chu băng băng kéo Hạ Thiền cô nương đi vào trong phòng nói chuyện.

Tiểu Điệp còn chưa ngủ.

Nghe được động tĩnh, vội vàng đi ra đốt đèn, lại đi pha trà nóng.

Sau đó lại bưng hai đĩa điểm tâm tới.

Lúc này mới về đến phòng, khép cửa phòng lại.

Đèn đuốc mờ nhạt.

Nhiệt khí bên trong lò chậm rãi phiêu đãng trong phòng.

Trong phòng chỉ có tiếng Lạc Thanh Chu nói chuyện.

Hạ Thiền ôm kiếm, ngồi ở trước bàn, ánh mắt nhìn nơi khác, bên trên gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.

Lạc Thanh Chu kể xong, cầm một khối điểm tâm từ trong mâm, đưa tới trước mặt của nàng, thấy nàng không tiếp, lại trực tiếp nhét vào trong tay của nàng, nói:

- Rất ngọt, ăn một khối.

Hạ Thiền cúi đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, c*̃ng không có ăn.

Đương nhiên, c*̃ng không tiếp tục trả lại hắn.

Cứ để ở trong tay, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt nàng vẫn ngây ngô như cũ, nói:

- Hạ Thiền, lần trước nói xong cho ngươi thù lao. Kim tệ hoặc là bạc, ngươi có muốn hay không?

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, vẫn không có nói chuyện.

Lạc Thanh Chu móc ra một túi nhỏ bạc từ trong ngực, còn chưa kịp đưa tới, nàng đột nhiên đứng người lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không dám lại đưa bạc, hỏi:

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Trầm mặc hồi lâu, Hạ Thiền đột nhiên quay người đi ra cửa, khối điểm tâm trong lòng bàn tay kia đã vỡ nát.

Lúc sắp đi ra cửa, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nói:

- Hạ Thiền, thật ra ta cũng không muốn cho ngươi bạc. Chúng ta đều là người một nhà, ta cảm thấy không cần thiết khách khí. Mà ta và ngươi cũng không chỉ là người một nhà.

Hạ Thiền đột nhiên dừng lại nơi cửa.

Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:

- Ta thế nhưng đã từng không chút do dự nhảy vào trong nước cứu ngươi, từng ở dưới cầu bảo hộ ngươi trong đêm gió sét đan xen, từng trong đêm tối băng lãnh bồi tiếp ngươi trong vườn hoa.

- Cho nên, ta sai sử ngươi hẳn là nên, ngươi nói đúng hay không, Thiền Thiền?

- Đương nhiên, ngươi sai sử ta, cũng là nên. Về sau nếu có cần, cứ tới tìm cô gia, cô gia nghĩa bất dung từ (không thể từ chối), ổn thỏa dốc hết toàn lực giúp ngươi.

Hạ Thiền xoay người lại, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn, rốt cục mở miệng:

- Không cho phép, gọi ta... Thiền Thiền.

Lạc Thanh Chu nhìn con ngươi đen nhánh băng lãnh cùng khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nàng, gật đầu nói:

- Được rồi, Thiền Thiền.

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay.

Lạc Thanh Chu một mặt trấn tĩnh mà nhìn nàng, nói:

- Nói thật, ta còn chưa từng nghe qua ngươi gọi ta là cô gia. Ngươi có phải không thích gọi hai chữ cô gia hay không? Nếu không, ngươi thay đổixưng hô gọi ta đi?

- Để cho ta ngẫm lại...

Lập tức nói:

- Gọi Chu ca ca, có được hay không? Trước mặt người khác, ta gọi ngươi Hạ Thiền cô nương, ngươi không cần để ý đến ta. Đợi chỉ khi có hai người chúng ta, ta gọi ngươi Thiền Thiền, ngươi gọi ta Chu ca ca, có được hay không?

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng trừng mắt hắn, lập tức quay người đi ra cửa, bước nhanh rời đi.

Hiển nhiên đã không muốn để ý tới tên da mặt dày này.

Lạc Thanh Chu đi theo tới trong tiểu viện, nhìn nàng bước nhanh rời đi nói:

- Thiền Thiền, đêm nay đi ngủ sớm một chút, uống nhiều nước nóng đắp nhiều chăn, không được cảm lạnh, nếu không Chu ca ca sẽ đau lòng.

Hạ Thiền dừng lại trước cửa tiểu viện, lập tức ra cửa, bước nhanh biến mất trong màn đêm xa xa.

- Công tử, lá gan của người thật lớn, làm sao ngay cả Hạ Thiền tỷ tỷ cũng dám chọc rồi?

Tiểu Điệp đi ra từ trong nhà, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.

Lạc Thanh Chu nhìn đạo thân ảnh kia biến mất ở cửa ra vào, lại nhìn một hồi, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng nói:

- Không phải chọc, mà là đùa. Nha đầu kia thật đáng thương, không ai nói chuyện với nàng, không ai cùng chơi với nàng, cảm xúc trong lòng mãi mãi cũng là bình tĩnh cô độc như thế. Ta về sau thường xuyên đùa nàng như thế, chậm rãi, nàng tự nhiên biết cái gì gọi là thú vị và chơi vui. Tiểu Điệp, ngươi tin hay không, đến lúc đó công tử nhà ngươi là người đầu tiên để trên mặt nha đầu kia hiện ra vẻ tươi cười?

Tiểu Điệp vẫn như cũ kỳ quái nói:

- Thế nhưng công tử, nô tỳ nhớ kỹ người ban đầu rất sợ Hạ Thiền tỷ tỷ, hiện tại làm sao không sợ nữa?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 496: Cất toan bộ vào trong túi trữ vật.



Lạc Thanh Chu cười cười, đi đến trước mặt nàng, từng chút từng chút ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, đi vào trong nhà nói:

- Bởi vì công tử và nàng đã trở thành bằng hữu, bằng hữu tri tâm. Tựa như công tử và ngươi, chúng ta quan hệ tốt như vậy, công tử hiện tại nếu l*t s*ch quần áo của ngươi khi dễ ngươi, ngươi sẽ đánh công tử sao?

Tiểu nha đầu lập tức ôm chặt lấy cổ của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ phấn nộn, con ngươi ngập nước ngượng ngùng mà mong đợi nhìn hắn nói:

- Công tử, nếu người không khi dễ nô tỳ, nô tỳ mới muốn đánh người đấy.

- Nhìn xem, chính là như vậy. Ta cùng với nàng là bạn tốt, nếu ta khách khí câu nệ với nàng, nàng mới có thể tức giận, tựa như trước đó ta muốn cho nàng bạc, nàng tức giận như vậy. Cho nên, ta càng tùy tiện nhẹ nhõm ở trước mặt nàng, trong lòng nàng thật ra càng cao hứng, càng cảm thấy ta không có xem nàng như người ngoài. Đương nhiên, phải có mức độ, có một số việc và mấy lời, vẫn không thể làm không thể nói.

- Công tử, nô tỳ và công tử không cần có mức độ... Công tử nếu lại không khi dễ nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ thật sẽ tức giận...

Lạc Thanh Chu ôm nàng vào phòng, đặt nàng lên giường, giúp nàng cởi bỏ vớ giày áo ngoài, chỉ lưu lại trên người nàng một kiện áo lót nhỏ.

Hắn c*̃ng c** q**n áo vớ giày ra, lên giường, chui vào trong chăn.

Thân thể tiểu nha đầu nhỏ nhắn xinh xắn trơn nhẵn, lập tức dán ở trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nóng hổi, âm thanh phát run nói:

- Công tử, nô tỳ muốn...

- Nghĩ cái gì nữa, ngủ.

- Ô... Cũng chỉ còn hơn mười ngày nữa sẽ qua tết, công tử... Không thể dàn xếp một chút sao?

- Không thể.

- Ô ô, người ta rất muốn nha, công tử, đêm nay...

- Khò khò... Khò khò...

- Công tử...

- Khò khò... Khò khò, tê... Tiểu nha đầu, ngươi làm gì?

- Công tử tiếp tục khò khò, không cần quản nô tỳ, nô tỳ muốn học tập nhạc khí một hồi...

- ...

Ngoài cửa sổ, ánh trăng thanh lãnh.

Toàn bộ phủ đệ, yên tĩnh im ắng.

Thiếu nữ đi ra từ trong nội viện, cầm kiếm, trong đêm tối yên lặng đi tới.

Đi trong chốc lát, nàng dừng bước lại, giơ tay lên, mở ra lòng bàn tay.

Khối điểm tâm kia sớm đã vỡ nát thành vụn.

Vẻ mặt nàng hốt hoảng một chút, chậm rãi cúi đầu xuống, ngụm nhỏ ngụm nhỏ bắt đầu ăn.

Lập tức lại duỗi ra đầu lưỡi mềm mại, toàn bộ l**m sạch mảnh vỡ trong lòng bàn tay, một hạt không dư.

Nàng chưa hề lãng phí bất kỳ đồ ăn gì.

Huống chi, là hắn cho...

Hắn không có lừa nàng.

Thật... Rất ngọt.

Nàng đứng dưới ánh trăng, run lên một hồi, thấp giọng nỉ non một câu, lập tức nắm chặt kiếm trong tay, bước nhanh rời đi.

Mái tóc chập chờn, bước chân nhẹ nhàng.

Đêm tối yên tĩnh.

Tựa hồ chỉ có cơn gió thổi ngang qua, có thể nghe được nàng nhẹ giọng nỉ non.

Trở lại trong phòng.

Nàng đốt sáng ngọn nến, nằm ở trên giường.

Mặc dù ngủ không được, nhưng vẫn muốn nằm, đắp kín chăn.

Đúng rồi.

Nàng lại đi uống nước nóng, sau đó một lần nữa về đến phòng, tiếp tục nằm xuống, đắp chăn.

Nàng muốn làm một... Thiền Thiền.... Nghe lời

Ngày mai, hắn còn cần nàng.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong sáng, ôn nhu chiếu xuống bệ cửa sổ.

Trong lòng nàng vốn u ám giờ khắc này tựa hồ c*̃ng hiện đầy trong sáng.

Nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài có chút rung động, miệng lại nhẹ giọng nỉ non:

- Chu, ca ca...

Trước bàn đá trong tiểu viện.

Thiếu nữ một bộ váy phấn ngồi ở chỗ đó, cầm trong tay một đóa hoa tươi vừa mới hái trong hậu viện của người nào đó, đang híp con ngươi nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Dưới ánh trăng, thần thái nàng điềm tĩnh, dung nhan xinh đẹp như hoa.

- Người ta muốn vĩnh viễn làm một đóa hoa băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm, mới không có thèm bị ngươi làm bẩn đây, hừ, ca ca thúi...

Nàng nhẹ giọng nỉ non.

Một đêm thời gian lặng yên mà qua.

Ngày mới sáng.

Lạc Thanh Chu bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, từ cửa sau ra phủ.

Đến trong hẻm nhỏ phía sau, nhìn quanh không có người mang lên mặt nạ.

Lắc mình biến hoá, biến thành một người xa lạ.

Lập tức, hắn đi lên đường, đi tới gần tiệm tạp hóa ngoại thành, mua thật nhiều đồ.

Năm túi vôi phấn lớn, năm túi bột mì lớn và rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám (đủ thứ các loại, từ thứ quý giá nhất đến thứ tầm thường nhất).

Cất toan bộ vào trong túi trữ vật.

Sau đó hắn lại đi cửa hàng của võ giả, mua mấy quyển sách.

Rất nhanh đến buổi trưa.

Hắn mua mấy xâu mứt quả, về tới Tần phủ.

Vừa trở lại tiểu viện, Mai nhi đã theo tới, nói:

- Cô gia, lão gia và phu nhân bảo ngươi đi đại sảnh một chuyến. Thành Quốc phủ Nhị công tử và Vương quản gia tới, vừa mới đưa cho chúng ta thiệp mời về tiệc tối đêm nay, còn nói muốn gặp cô gia một lần.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, nhíu mày.

Mai nhi nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, vội vàng giải thích:

- Phu nhân lúc đầu từ chối, bất quá trong lời Nhị công tử Thành Quốc phủ nói có hàm ý, nói cô gia sang năm thi Hương, cần chứng minh thân phận hộ tịch cái gì đó, cho nên muốn tìm cô gia ngươi trò chuyện một chút, mà hắn còn muốn mời cô gia đêm nay cùng đi Thành Quốc phủ dự tiệc, nói giúp cô gia làm xong chuyện này.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 497: Đừng nói lung tung.



Lạc Thanh Chu còn chưa đáp lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng:

- Không đi!

Lập tức, Bách Linh một bộ váy phấn thanh tú động lòng người đi vào, lạnh mặt nói:

- Cô gia hiện tại là người Tần phủ chúng ta, bọn hắn không có tư cách n*n b*p, muốn bóp muốn nắn cũng là tiểu thư của chúng ta. Mai nhi, ngươi trực tiếp đi từ chối, cứ nói với tiểu nhân Thành Quốc phủ kia, là ta, không đúng, nói là Thiền Thiền nói. Ta cũng không tin, bọn hắn đến lúc đó thực có can đảm ngăn cản cô gia đi thi Hương.

Mai nhi một mặt khó xử:

- Bách Linh tỷ tỷ, là lão gia và phu nhân để nô tỳ đến gọi cô gia.

Bách Linh nhíu mày, một mặt mất hứng nói:

- Mai nhi, ngươi hẳn nên học một ít quy củ từ Chu quản gia. Người ngoài muốn tới thấy cô gia nhà chúng ta, ngươi nên đi trước thông báo tiểu thư chúng ta, mà nếu không tự mình suy nghĩ mang cô gia đi. Cô gia là của tiểu thư nhà chúng ta, ngươi chẳng lẽ không biết?

Mai nhi biến sắc, cuống quít cúi đầu nhận sai:

- Bách Linh tỷ tỷ, nô tỳ... Nô tỳ sai...

Đồng thời, trong lòng nha đầu này đang âm thầm nghi hoặc, Bách Linh tỷ tỷ từ trước đến nay dễ nói chuyện, mỗi lần đều tươi cười đầy mặt rất thân thiết, hôm nay thế nào thật đáng sợ.

Ánh mắt Bách Linh nhìn về phía người nào đó, mặt không thay đổi nói.

- Cô gia, ngươi có muốn đi hay không? Nếu ngươi không muốn đi, ta đi cùng Mai nhi đi theo nói cho lão gia và phu nhân.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Đi thôi, đi xem hắn muốn nói cái gì. Đêm nay...

Đêm nay hắn đương nhiên muốn đi dự tiệc.

Mà hắn còn muốn mang đến một kiện lễ vật tặng cho bọn hắn.

Sảnh đãi khách.

Lạc Ngọc một thân bạch bào, mặt mũi tràn đầy mỉm cười ngồi ở chỗ đó nói chuyện cùng Tần Văn Chính, nhìn ôn tồn nho nhã lễ độ.

Vương Thành và một nha hoàn cúi đầu đứng hầu ở phía sau hắn.

Tống Như Nguyệt ngồi bên cạnh Tần Văn Chính, toàn bộ quá trình đều lạnh mặt, tự cắn hạt dưa, không có để ý bọn hắn, nghe được bọn hắn nói chuyện, thỉnh thoảng còn khinh khỉnh một hai.

- Tần thúc thúc, mặc kệ hai nhà chúng ta có hiểu lầm gì, dù sao cũng là thân gia, là thế giao. Tiểu chất hôm nay đến nhà, một là phụng mệnh gia phụ tới mời người một nhà Tần thúc thúc đi Thành Quốc phủ dự tiệc, dù sao c*̃ng sắp hết năm, hai nhà chúng ta từ khi kết thành thân gia c*̃ng không có cùng một chỗ ăn cơm.

- Hai là, tiểu chất muốn nhìn Thanh Chu. Mấy ngày trước đây tiểu chất đi ra ngoài, mua một chút thư tịch chuẩn bị kiểm tra, vừa hay hôm nay tới nghĩ đưa cho Thanh Chu...

Tống Như Nguyệt một bên lại “Xùy” một tiếng, lại ra vẻ xem thường.

Nói đến đây, Lạc Ngọc lại thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy trầm trọng nói:

- Tần thúc thúc, đối với chuyện phát sinh trong nhà Tần Tam thúc, tiểu chất nghe nói tin dữ, cực kì phẫn nộ khổ sở. Những nghịch tặc Tống gia kia thật sự tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ tàn ác, đáng tiếc không có để cho tiểu chất gặp được. Nếu bị tiểu chất gặp được...

- Nếu bị ngươi gặp được, đoán chừng ngươi đã nằm xuống.

Tống Như Nguyệt rốt cục nhịn không được nói hắn một câu, lập tức lại lạnh mặt nhìn về phía hắn hỏi:

- Ngươi bây giờ tu vi ra sao?

Lạc Ngọc nhíu mày, ngậm miệng lại.

Vương quản gia sau lưng vội vàng cười rạng rỡ nói:

- Tần phu nhân, Tam công tử nhà ta làm sao còn không có đến?

Trong lòng hắn âm thầm nói: Nhị công tử nhà ta tu vi ra sao, làm sao có thể nói cho ngươi? Sang năm khảo thí Long Hổ học viện, nhi tử nhà ngươi thế nhưng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Nhị công tử nhà ta.

Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy châm chọc nói:

- Nhìn xem, ngươi ngay cả mình là tu vi gì cũng không biết, còn nói khoác muốn đối phó những nghịch tặc Tống gia kia. Lạc nhị công tử, ngươi bây giờ đến cùng là tu vi gì? Lấy thiên phú của ngươi và tài nguyên tu luyện của Thành Quốc phủ, hẳn là đã sớm đột phá cảnh giới Luyện Cốt?

Trên mặt Lạc Ngọc miễn cưỡng gạt ra một nụ cười gượng, nâng chung trà lên, cúi đầu nhấp trà, tiếp tục trầm mặc.

- Khụ khụ!

Tần Văn Chính khụ khụ một tiếng, phá vỡ không khí xấu hổ trong phòng khách, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm nhìn thê tử nhà mình một cái, khiển trách:

- Đừng nói lung tung.

Trong lòng lại nói thầm: “Nhìn bộ dáng tiểu tạp toái này, đoán chừng hẳn là đột phá, mẹ nhà hắn chứ.”

Tống Như Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho hắn, quay mặt qua chỗ khác.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền tiếng thông báo của Mai nhi:

- Lão gia, phu nhân, cô gia tới.

Lạc Ngọc bị hỏi trong lòng đang bực bội, mặt mũi tràn đầy xấu hổ, lúc đầu đang muốn cáo từ, nghe được tiếng hô, lập tức đứng lên, tươi cười đầy mặt đi đến cửa ra vào, vươn tay thân thiết nói:

- Thanh Chu, đã lâu không gặp.

Lạc Thanh Chu đi vào đại sảnh, thấy hắn bày ra mặt mũi tràn đầy nhiệt tình vươn tay, lập tức dừng bước lại, chắp tay cúi đầu chào:

- Nhị công tử.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 498: Tốt, đêm nay Thanh Chu sẽ đi.



Lạc Ngọc nắm chặt cổ tay của hắn, mặt tươi cười nói:

- Khách khí với nhị ca cái gì, đều là người một nhà. Gần đây thế nào, chuẩn bị kiểm tra có thuận lợi? Nếu có cái gì không hiểu, ngươi có thể đi tìm nhị ca, nhị ca tìm tiên sinh tốt nhất cho ngươi, giúp ngươi giải thích phân tích, dù sao cũng mạnh hơn so với việc ở nhà một mình tự học. Đúng rồi, nhị ca lần này tới mang theo cho ngươi một chút sách, đều là một chút sách hay dùng chuẩn bị kiểm tra.

Nói xong, lập tức quay qua phân phó:

- Đem tất cả sách vào đây.

Một người hầu lập tức mang theo một giỏ thư tịch, xoay người đi đến, cung cung kính kính đặt ở trước mặt hai người, lại khom người lui ra.

Lạc Ngọc cười nói:

- Nhị ca cũng không biết ngươi bây giờ cần thư tịch gì, cho nên mọi thứ đều mua một chút. Ngươi xem trước một chút, nếu như còn có cần, cứ việc đi tìm nhị ca là được.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Đa tạ Nhị công tử.

Ánh mắt Lạc Ngọc lấp lóe, mặt tươi cười nói:

- Thanh Chu, nhị ca có thể đi chỗ ở của ngươi nhìn một chút không? Hai người huynh đệ chúng ta rất lâu đều chưa từng gặp mặt, hôm nay nhị ca muốn đi nơi đó của ngươi nói chuyện với ngươi một lúc. Thuận tiện... Đúng rồi, nhị ca ngày hôm trước ra ngoài đi mua sách cho ngươi, còn thuận tiện mua một bộ vòng tay vàng, chờ một lúc có thể đưa cho em dâu. Ai, lúc trước các ngươi thành thân, nhị ca không hiểu quy củ, cũng không có tặng quà gì, hôm nay bổ sung. Em dâu có ở nhà không?

Lạc Thanh Chu cung kính đáp:

- Không có.

Đầu lông mày Lạc Ngọc co lại, híp híp con ngươi, ánh mắt thật sâu nhìn hắn một cái, cười nói:

- Không ở đây sao? Tốt, vậy cái vòng tay này chờ đêm nay các ngươi đi Thành Quốc phủ ăn cơm, nhị ca lại tặng cho em dâu. Miễn cho đến lúc đó phụ thân và mẫu thân nói ta làm nhị ca không hiểu chuyện.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, không nói gì.

Lạc Ngọc cười nói:

- Thanh Chu, có thể mang nhị ca đi chỗ ở của ngươi nhìn không?

Tống Như Nguyệt lập tức mặt lạnh mở miệng:

- Thanh Chu nhà ta còn muốn đọc sách chuẩn bị kiểm tra, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, làm sao có thời giờ bồi ngươi nói chuyện phiếm. Nếu như ngươi có lời gì, có thể trực tiếp nói với ta, ta đến lúc đó sẽ chuyển cáo cho hắn.

Lạc Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn về phía thiếu niên trước mặt.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, mặt mũi tràn đầy cung kính, không nói gì.

Lạc Ngọc dừng một chút, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:

- Được rồi, Thanh Chu, ngươi ở nhà đi học cho giỏi, nhị ca sẽ không quấy rầy ngươi. Ban đêm nhớ kỹ đi dự tiệc, ngươi sang năm thi Hương, còn cần một chút chứng minh, ta đã nhờ mẫu thân chuẩn bị xong giúp ngươi, bất quá còn cần ngươi tự mình xác nhận một chút, dù sao lúc trước ngươi và mẫu thân ngươi đi tới Thành Quốc phủ, cũng chỉ có một tờ giấy chứng minh trong thôn. Chuyện này nhất định phải sớm làm tốt, nếu không đến lúc đó báo danh sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Tần Văn Chính nhíu mày.

Sắc mặt Tống Như Nguyệt âm trầm, tựa hồ muốn mắng chửi người lại nhịn được.

Lúc này, nàng nhất định phải nhịn xuống, nếu không đến lúc đó Thành Quốc phủ muốn chơi xấu không cho những chứng minh kia, vậy tiểu tử thúi này liền xong đời, đến lúc đó nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Tần phủ.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Tốt, đêm nay Thanh Chu sẽ đi.

Lạc Ngọc tươi cười nói:

- Tốt, nhị ca chờ ngươi. Nhớ kỹ dẫn em dâu theo, ngoại trừ vòng tay của nhị ca ra, mẫu thân nơi đó c*̃ng có gì đó muốn tặng cho nàng.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Lạc Ngọc nhìn hắn một cái, xoay người, chắp tay cáo từ Tần Văn Chính, Tống Như Nguyệt:

- Tần thúc thúc, thẩm thẩm, vậy vãn bối đi về trước chuẩn bị, đêm nay xin đợi đại giá của các vị.

Nói xong, mặt mũi tràn đầy thân thiết vỗ vỗ bả vai của thiếu niên trước mặt, phong độ nhẹ nhàng ra cửa.

Vương Thành cùng nha hoàn đều đi theo ra ngoài.

Mấy người hầu trong viện cũng bận bịu đi theo sau.

Chu quản gia lập tức hầu ở bên cạnh, đưa ra phủ.

- Ba!

Đợi bọn hắn đều đi ra cửa lớn, Tống Như Nguyệt vỗ một cái lên trên bàn trà bên cạnh, mặt mũi tràn đầy giận dữ nói:

- Lão gia, hắn đang uy h**p chúng ta? Nếu như chúng ta đêm nay không đi, nếu như Thanh Chu đêm nay không đi, bọn họ có phải sẽ không đưa những vật kia cho chúng ta hay không?

Thần sắc Tần Văn Chính bình tĩnh, nâng chung trà lên, nhấp một miếng, mới chậm rãi mà nói:

- Dựa theo quy củ, chúng ta thực sự nên đi.

Tống Như Nguyệt cả giận nói:

- Quy củ chó má gì! Tần Gia chúng ta và Thành Quốc phủ bọn hắn sớm đã không còn cái gì thế giao thân gia, đã sớm nên ngừng qua lại! Bọn hắn còn muốn mặt sao?

Tần Văn Chính nhíu mày, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm mà nhìn nàng nói:

- Trước mặt hài tử, cái gì cẩu thí (chó má) hay không cẩu thí? Nói chuyện phải có giáo dưỡng, đừng để bọn nhỏ cười.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 499: Đều chuẩn bị xong chưa?



Lạc Thanh Chu nhìn vị nhạc phụ đại nhân này một chút, đột nhiên nghe được trong lòng của hắn: 【 Lão tử khi dễ nam nữ già trẻ cả nhà bọn hắn! Đá nát trứng của Lạc Diên Niên cẩu tạp toái kia! Đá nát cái mông của Lạc Ngọc tiểu vương bát đản kia! Lão tử Tần phủ thật vất vả có con rể mang tài năng Trạng Nguyên, bọn hắn nếu dám cản trở, lão tử g**t ch*t bọn hắn! 】

Lạc Thanh Chu: - ...

Tống Như Nguyệt nhìn hắn một cái, đành phải nhịn giận dữ nói:

- Thanh Chu, ngươi đêm nay có thể không cần đi, ta và nhạc phụ ngươi đến là được. Yên tâm, chúng ta tuyệt đối giúp ngươi lấy vật kia, về sau ngươi và Thành Quốc phủ bọn hắn, nhất đao lưỡng đoạn (đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ)!

Tần Văn Chính trầm giọng nói:

- Ngươi để chính Thanh Chu quyết định.

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính đáp:

- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, đêm nay Thanh Chu đi cùng hai người. Đại phu nhân nơi đó có giấy chưng minh mẫu thân của ta lưu lại, ta cần tự mình cầm về.

Tống Như Nguyệt muốn nói lại thôi.

Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, nói:

- Được rồi, đi nói cho Khiêm Gia một tiếng, đêm nay các ngươi cùng đi. Đã muốn đi, cũng không cần phá hư quy củ. Đêm nay ta sẽ nói với bọn hắn rõ ràng, về sau ngươi là người của Tần gia ta, không còn có bất kỳ quan hệ gì với bọn hắn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu cáo lui.

Chờ hắn rời đi, Tống Như Nguyệt đột nhiên nói:

- Lão gia, ngươi thật giống như tính sai.

Tần Văn Chính nghi hoặc nhìn về phía nàng:

- Chỗ nào sai rồi?

Tống Như Nguyệt trầm mặc một chút, nói:

- Đêm nay không nên để Khiêm Gia và tiểu tử kia đi cùng, Khiêm Gia c*̃ng sẽ không đi.

Tần Văn Chính nhíu mày, đột nhiên tỉnh ngộ.

Hai người nhìn nhau.

Tống Như Nguyệt phân phó nha hoàn đứng hầu ngoài cửa:

- Mai nhi, đi gọi nhị tiểu thư đến đây.

Vừa nói xong, nàng lại lập tức đứng lên:

- Được rồi, ta tự mình đi, thân thể nha đầu kia không tốt, đêm nay còn muốn... Vẫn là để ta đi qua.

Tống Như Nguyệt lập tức mang theo mấy nha hoàn rời đi.

Tần Văn Chính ngồi một mình ở trong phòng khách, lại phẩm trà một hồi, nhìn phía ngoài gọi:

- Chu Thông.

Chu quản gia im lặng đi vào phòng, cung kính đáp:

- Lão gia.

Tần Văn Chính nói:

- Đều chuẩn bị xong chưa?

Chu quản gia đi tới gần, trong mắt lóe lên hàn mang, thấp giọng nói:

- Bẩm lão gia, đều chuẩn bị xong. Chỉ cần bọn hắn dám đến, một tên cũng đừng nghĩ rời đi.

Tần Văn Chính trầm ngâm một chút, nói:

- Nếu như Thanh Chu muốn đi, Hạ Thiền hẳn sẽ đuổi theo. Khiêm Gia nơi đó cũng chỉ có Bách Linh... Chu Thông, còn không có thăm dò ra Bách Linh sao?

Chu quản gia lắc đầu:

- Lão gia, có lẽ ngài suy nghĩ nhiều, nha đầu kia hoàn toàn chính xác là một nha hoàn phổ thông, không có vũ lực.

Trong mắt Tần Văn Chính lấp lóe ánh sáng, nói:

- Có lẽ vậy. Vậy tối nay ngươi nhớ kỹ tự mình trông coi ở nơi đó, người có thể không lưu lại toàn bộ, nhưng Khiêm Gia nơi đó, không thể xảy ra sai lầm gì, hiểu chưa?

Chu quản gia cúi đầu đáp:

- Thuộc hạ hiểu rõ.

Tần Văn Chính thở dài một hơi:

- Mấy ngày trước, ta còn bàn với đám lão nhị lão tứ, tranh thủ thời gian co lại sản nghiệp, không nên quá tham lam, trước gọi tử đệ Tần gia trở về. Kết quả bọn hắn không bỏ xuống được những sinh ý kia, xem lời ta như gió thoảng bên tai, hiện tại tốt rồi, lại chết thêm mấy người. Người ta từ một nơi bí mật gần đó, mà còn ôm lòng quyết chết giết người, chúng ta làm sao có thể phòng bị được?

- Về phần đêm nay, cũng chỉ là suy đoán của ta, ngươi cẩn thận phòng bị là được.

- Vâng, lão gia.

Trên đường phố bên ngoài phủ.

Lạc Ngọc và Vương Thành ngồi ở trong xe ngựa.

Không khí trong xe ngột ngạt, Vương Thành cúi đầu, câm như hến.

Nụ cười và thần thái ôn tồn lễ độ trên mặt Lạc Ngọc sớm đã biến mất không thấy gì nữa, lúc này là mặt mũi tràn đầy âm trầm.

- Tiểu tạp chủng kia cũng dám gạt ta, nói nàng không ở trong nhà.

- Hừ, lại còn dám từ chối ta đi chỗ hắn nhìn.

- Ta thực sự không nghĩ tới, mấy ngày không thấy, lá gan của hắn đã trở nên lớn như vậy. Lúc trước ta tùy tiện liếc hắn một cái, toàn thân hắn đã phát run, hai chân như nhũn ra đứng không vững, bây giờ có Tần phủ làm chỗ dựa, xem ra không để Nhị công tử ta ở trong mắt.

Vương Thành không dám tiếp tục trầm mặc, đành phải cẩn thận từng li từng tí khuyên can:

- Tiểu tạp chủng kia hoàn toàn đáng chết, bất quá Nhị công tử, có lẽ là thân phận của hắn xấu hổ. Dù sao cũng là đi qua ở rể, ở trước mặt Tần gia lão gia và phu nhân, hắn khẳng định không nói nên lời. Nghe nói hắn rất ít đi ra ngoài, đoán chừng bị nhìn rất nghiêm, bình thường đoán chừng c*̃ng thường xuyên bị quát lớn nhục mạ. Còn có, Nhị công tử, đêm đó hắn vụng trộm đi thanh lâu, bị hai tên nha hoàn của Tần đại tiểu thư bắt được... Đoán chừng là cuộc sống ở trong Tần phủ rất khuất nhục kiềm chế, ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có, cho nên mới nhịn không được ra ngoài lêu lổng...
 
Back
Top Bottom