Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 370: Không có người đáp lại.



Hắn do dự một chút, đi tới gian phòng đối diện, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn trên giường.

Hạ Thiền vẫn an tĩnh nằm trên giường ngủ say.

Kỳ quái?

Hắn giật mình, đóng cửa phòng, lại nhìn thoáng qua bốn phía, nói thầm: Chẳng lẽ là bị dọa nhiều lần, sinh ra ảo giác?

Hắn không nghĩ nhiều nữa, một lần nữa về tới phòng Bách Linh.

Khép cửa phòng lại, trực tiếp cài chốt cửa.

Thiếu nữ một bộ váy phấn hồng, vẫn lặng yên nằm ở trên giường, vẫn giữ tư thế bị hắn đè như vừa rồi, hai tay đặt trên đỉnh đầu, mái tóc lộn xộn, gương mặt thẹn thùng, hai mắt mê ly, vẻ mặt hốt hoảng, không nhúc nhích.

Váy phấn tản ra, giống như một đóa đang chờ hắn hái.

Cặp đùi thon dài tựa vào mép giường, có hơi tách ra.

Lạc Thanh Chu an tĩnh nhìn một lúc, ngồi xổm xuống, giúp nàng cởi bỏ giày.

Sau đó lại nhẹ nhàng c** s*ch vớ màu hồng trên chân.

Đứng dậy, cúi người, nhẹ nhàng cởi bỏ dây thắt lưng màu hồng quấn quanh eo nhỏ của nàng.

Đang lúc hắn chuẩn bị làm tiếp thì cửa phòng đột nhiên “Két” một tiếng vang lên.

Động tác hắn cứng đờ, quay đầu nhìn lại.

Cửa phòng vẫn chốt như cũ.

Cửa tĩnh không một tiếng động, cũng không khác thường.

Hắn sửng sốt một chút, đi tới, vừa chuẩn bị kéo cửa ra đột nhiên phát hiện chốt cửa đã mở ra!

Hắn rõ ràng nhớ kỹ, vừa rồi rõ ràng đã gài vào.

Hắn giật mình, mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.

Hắn lập tức lại đi đến phòng đối diện, đẩy cửa phòng ra, lần nữa nhìn lên giường.

Thiếu nữ kia vẫn quấn trong chăn như cũ, không nhúc nhích.

Chương 356: Ta không nhịn được

Chẳng lẽ là... Đại tiểu thư?

Nghĩ đến đây, d*c v*ng trong lòng hắn lập tức bị tách ra, trong đầu lập tức khôi phục thanh minh.

Mặc kệ đối phương là ai, lúc này, chuyện này khẳng định không cách nào tiếp tục nữa.

Đối phương hiển nhiên quyết định muốn phá hư chuyện tốt của hắn và Bách Linh.

Lúc này không đi, sẽ chỉ thêm xấu hổ.

Hắn không dám lưu lại nữa, bước nhanh trở về gian phòng Bách Linh, ở cửa nói:

- Bách Linh, ta phải đi về, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, vừa rồi ta chỉ là đùa giỡn ngươi.

Nói xong, không đợi nàng trả lời, bước nhanh rời đi.

Bách Linh nằm trên giường sửng sốt một hồi, mới ngồi dậy, gọi:

- Cô gia...

Không có người đáp lại.

Người nào đó sớm đã chạy trốn mất dạng.

Nàng lại ngồi trên giường ngây ngẩn một hồi, mới ủy khuất bĩu môi nói:

- Chí ít... Ít nhất phải giúp người ta buộc đai lưng, giúp người ta mang vớ vào nha, chán ghét.

- Cô gia thối, sau này đừng nghĩ lại cởi y phục người ta, đừng nghĩ nhìn chân người ta, ô...

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

Lập tức, một đạo thân ảnh lạnh lẽo xuất hiện ở cửa, giống như u linh đứng ở nơi đó, tĩnh không một tiếng động.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 371: Phải nhanh kiếm tiền.



Bách Linh lập tức bụm mặt nói:

- Cô gia thối, thật ghê tởm, người ta đang ngủ, hắn đột nhiên chạy tới đè người ta, bắt đầu khi dễ người ta... Ô ô, người ta khí lực nhỏ, căn bản là không phản kháng được, ô ô...

Lập tức hé kẽ tay nhìn về phía cửa nói:

- May mắn người ta liều mạng phản kháng, mới không có để cô gia thối đạt được. Thiền Thiền, ngày mai ngươi giúp ta trừng phạt cô gia, để cô gia đừng khi dễ người ta nữa được không?

Thân ảnh lạnh lẽo ở cửa, xõa tóc dài có chút rối, không nhúc nhích, không rên một tiếng.

Bách Linh ở trên giường, giơ chân nhỏ tuyết trắng tr*n tr** nói:

- Ngươi nhìn, cô gia thối cả vớ người ta cũng cởi ra, còn ôm chân nhỏ người ta hôn nửa ngày, thật... Thật đáng sợ.

Lúc này, thân ảnh ở cửa rốt cục chậm rãi mở miệng:

- Ngươi muốn, cho hắn biết, ngươi vẫn...

Bách Linh cúi đầu mang vớ giày, phủ nhận nói:

- Ta không có...

- Ngươi, còn muốn...

- Không có, không có, chính là không có!

Thân ảnh ở cửa lại yên lặng trong chốc lát, mới thấp giọng nói:

- Bách Linh, đừng... Đừng cho hắn, biết...

Bách Linh nhìn về phía nàng nói:

- Thế nhưng người ta nhịn không được nha.

Ngừng tạm, lại vội vàng giải thích nói:

- Không phải, không phải ngươi nghĩ loại nhịn không được kia. Người ta nói là, thấy ngươi đáng thương, người ta nhịn không được muốn cho hắn biết, không phải ý nói thân thể người ta nhịn không được...

- Rõ ràng, đều có.

- Mới không có, làm gì có! Người ta mới sẽ không khuất phục cô gia thối đâu! Người ta muốn vĩnh viễn làm một đóa hoa băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm! Mới không muốn bị làm bẩn!

- Đừng... Nói cho hắn biết.

Thiếu nữ lạnh lẽo nói xong, rời khỏi.

Bách Linh đứng ở bên giường, lại sửng sốt một lúc, mới cầm thắt lưng màu hồng lên, nhẹ nhàng thắt giữa eo nhỏ nhắn, miệng lầm bầm nói thầm:

- Thế nhưng nhưng người ta nhịn không được nha, cô gia thật... Thật là bá đạo...

Lạc Thanh Chu trở về chỗ ở, lại bò lên giường Tiểu Điệp, ôm tiểu nha đầu, rất nhanh đi vào mộng đẹp.

Tiểu Điệp tỉnh lại, nằm trong ngực hắn ngây ngẩn một hồi, nhẹ nhàng hôn hắn mấy cái, mới hạnh phúc ngọt ngào lặng lẽ rời khỏi giường.

Sắp đến buổi trưa.

Lạc Thanh Chu mới tỉnh dậy.

Rửa mặt xong.

Ăn cơm trưa xong hắn liền ra cửa.

Từ cửa sau Tần phủ ra ngoài, tại trong hẻm nhỏ đeo mặt nạ lên, đi lên đầu đường.

Đầu đường đã bớt náo nhiệt, khôi phục diện mạo lúc đầu.

Kích động và hưng phấn mãi mãi cũng chỉ là nhất thời.

Sau khi bình tĩnh lại đám người có lẽ mới có thể phát hiện thì ra mình sống sót mới là quan trọng nhất.

Trưởng công chúa đến, hình như cũng không có mang đến bao nhiêu chỗ tốt cho bọn họ.

Mặc dù có, cũng chỉ là nhất thời.

Lạc Thanh Chu rất nhanh đã đến tụ bảo các, tiểu nhị cửa hàng dẫn tới tầng gác mái.

Đao tỷ tóc bạc đang uống trà, thấy hắn tới, mời hắn ngồi xuống cùng thưởng thức trà, nói cho hắn biết:

- Ngày mai nếu như ngươi có thời gian, có thể ra khỏi thành.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống uống một ly trà, nói chuyện phiếm với nàng trong chốc lát, mới cáo từ rời khỏi.

Vốn định đi dạo quầy hàng lầu dưới, nhưng nghĩ đến túi tiền rỗng tuếch thì thấy xấu hổ, trên người chỉ có hai trăm bạc, ngay cả một viên kim tệ cũng không có, đành phải tùy lúc thôi.

Phải nhanh kiếm tiền.

Dược thủy Luyện gân cũng sắp sử dụng hết.

Còn có quyển sách đã nói, thần hồn đến ngự vật cảnh giới rồi, chỉ có thể dùng vật liệu đặc thù làm thành vũ khí.

Loại vật liệu hiếm có như Lôi Kích Mộc chế tác phi kiếm không nói, các loại vật liệu như tinh thiết và linh gỗ đào chế tác các loại lưỡi dao đều cần nhiều kim tệ hoặc là yêu đan mới có thể đổi lấy.

Dù cho có những vật liệu này, còn cần luyện khí đại sư hỗ trợ luyện chế, tăng thêm phù văn vân vân.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 372: Cô nương hôm nay tên gọi là gì?



Những thứ này đều cần tiền.

Chỉ cần có tiền, tụ bảo các đều có thể hỗ trợ giải quyết.

Cho nên, hắn nhất định phải mau chóng kiếm tiền.

Vị thần hồn tiền bối kia nói, chỉ cần hắn dựa vào phương pháp tu luyện của đối phương, lại phối hợp Thần hồn tâm pháp đối phương truyền thụ cho hắn, rất nhanh sẽ tấn cấp đến ngự vật cảnh giới.

Đến lúc đó, hắn nhất định phải có một phi kiếm hoặc là vũ khí khác thuộc về mình.

Như vậy, sau này giết người cũng không cần nhục thể tự thân xuất mã.

Trời trong gió mát, một phi kiếm nhỏ bé mắt thường khó thấy đột nhiên vạch phá thương khung, “Bá” một tiếng, đâm xuyên yết hầu địch nhân, lập tức lại “Bá” một tiếng bay đi!

Chỉ sợ địch nhân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã không còn mạng.

Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành, giết người vô hình, thối lui trong lặng lẽ, tiêu sái tự nhiên, tới lui tự nhiên!

Nam nhi nếu như thế, mới không coi là sống uổng phí một đời!

Trong lòng Lạc Thanh Chu tưởng tượng tới cảnh sau khi tu luyện có thành tựu, trong đêm tối thần hồn ngự kiếm, rong ruổi tứ phương, nhiệt huyết trong lòng không khỏi bị khuấy động, cảm thấy hưng phấn.

Thiếu chút đã không nhịn được cao giọng hát bài Hiệp Khách Hành của Lý Thái Bạch.

Ổn định lại cảm xúc một chút, hắn đi mua mấy xâu mứt quả.

Mới từ trong hẻm nhỏ đi ra, đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một thân ảnh cao gầy quen thuộc.

Thân ảnh kia ngăn ở cửa ngõ, cặp đùi thon dài gợi cảm đẹp đẽ rắn chắc hữu lực bày ra, trước ngực đầy đủ cao ngất đứng thẳng, trong tay cầm một cây roi da màu đen, hai mắt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, miệng cười lạnh nói:

- Tật xấu không bỏ! Tới đi, cướp tiền hay cướp sắc? Có bản lĩnh hôm nay ngươi đừng chạy, bản tiểu thư để ngươi được như y nguyện!

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vô ý hỏi:

- Cô nương hôm nay tên gọi là gì?

Thân ảnh kia hừ lạnh một tiếng, roi da trong tay “Ba” một vang, nói:

- Lạc Khiêm Gia!

Lạc Thanh Chu: - ...

- Ba!

Âm thanh roi da thanh thúy vang lên trong hẻm nhỏ chật hẹp.

Có người đi đường đi ngang qua từ cửa ngõ, kinh hãi nhảy một cái, hướng vào bên trong nhìn kỹ lại, chỉ thấy hai thân ảnh một trước một sau truy đuổi tới lui, rất nhanh đã biến mất ở chỗ sâu trong hẻm nhỏ.

Trở lại trong phủ.

Lạc Thanh Chu về trước phòng viết hai hiệp « Tam Quốc Diễn Nghĩa » Trưởng công chúa cần, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài tu luyện.

Vừa ra cửa, gặp Bách Linh một thân váy áo màu hồng, cầm trong tay một đóa hoa vừa hái, thanh tú động lòng người tựa trên một cây đại thụ trước mặt, nhìn hắn nói:

- Cô gia, người tối hôm qua làm chuyện xấu đối với người ta, người phải cho người ta một cái công đạo.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lui vào cửa nói:

- Tiến đến, chúng ta đi vào phòng, bây giờ ta sẽ cho ngươi cái bàn giao.

Vừa nghe lời này, Bách Linh lập tức đứng thẳng người, một bên nghiêng người nhanh chóng lui về nơi xa, một bên lộ vẻ mặt đau khổ nói:

- Cô gia, ta sai rồi, ta không muốn bàn giao. Ta tới là muốn nói cho cô gia, đêm nay lão gia thiết yến, đại hội gia tộc, cô gia nhớ phải đi đó.

Lạc Thanh Chu đi ra ngoài nói:

- Đứng gần một chút mà nói, ta nghe không được.

- Không muốn!

Bách Linh cuống quýt lại lui về phía sau mấy bước, vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Cô gia giữa ban ngày đã muốn khi dễ người ta sao? Quá phận!

Lạc Thanh Chu làm bộ muốn đuổi theo.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 373: Khi tỉnh lại, trời đã sắp tối.



Bách Linh xoay người chạy, một bên chạy một bên nói:

- Cô gia, ban đêm nhớ đi Linh Thiền Nguyệt cung, cùng đi với tiểu thư. Hừ, cô gia tối hôm qua đùa bỡn tình cảm của người ta, sau đó còn mơ tưởng khi dễ người ta! Người ta sẽ không còn để ý đến ngươi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng kinh hoảng chạy xa, cười cười, khóa cửa, đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Không biết hôm nay gia tộc tổ chức tiệc tối là có chuyện quan trọng gì muốn tuyên bố.

Suy nghĩ hôm qua nhạc phụ đại nhân cùng hắn nói chuyện, rồi chuyện tối hôm qua Tần nhị tiểu thư nói với hắn, hắn cảm thấy chuyện cũng không đơn giản.

Bất quá hắn là một người ở rể, nếu như đặt trong nhà bình thường, khẳng định không có tư cách đi tham gia loại yến hội này.

Hiện tại nha, hẳn là có tư cách.

Tiến vào đáy hồ hắn thầm nghĩ.

Vẫn như cũ đánh trước một canh giờ Bôn Lôi Quyền.

Sau đó bắt đầu rèn luyện da thịt.

Tu luyện tới buổi chiều, hắn đi ra thạch thất, tiến vào đầu thông đạo ở giữa kia bị nham thạch ngăn chặn, bắt đầu dùng nắm đấm bạo lực mở đường.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Da thịt đầu tiên kéo căng, súc tích lực lượng, lập tức theo cơ bắp đột nhiên b*n r*, nặng nề mà đánh vào bên trên nham thạch trước mặt.

Trong thông đạo lập tức bay lên mảnh đá, đá rơi cuồn cuộn.

Một canh giờ sau.

Không chỉ có da thịt hắn đau đớn, cơ bắp, màng da, xương cốt cũng bắt đầu đau đớn.

Dù sao cũng là lấy huyết nhục không ngừng đập nện nham thạch cứng rắn.

Ngoại trừ nắm đấm, còn có phần lưng, bả vai, khớp nối khuỷu tay, chân, khớp chân, thậm chí cái mông các nơi trên cơ thể hắn đều mãnh liệt đập nện.

Toàn thân Lạc Thanh Chu rất nhanh bị mồ hôi tưới ướt, trên người chỉ mặc một cái quần đùi, c*̃ng đã rách rưới.

Nghỉ ngơi một lúc, hắn tiếp tục tu luyện.

Thẳng đến chạng vạng tối, hắn sức cùng lực kiệt ngừng lại.

Lúc này, đầu thông đạo bị ngăn chặn đã đi về phía trước bảy tám mét.

Trên mặt đất rơi đầy mảnh đá, vách tường bên cạnh đều bị chấn động nổ tung.

Lạc Thanh Chu v**t v* nắm đấm đã đau đến chết lặng một chút, thu công, lại chậm rãi đánh một bộ Bôn Lôi Quyền, để tốc độ tim đập chậm rãi giảm bớt, nghỉ ngơi một lúc cho khô mồ hôi.

Hắn tiến vào đáy hồ, dùng nước ấm cẩn thận tắm rửa.

Lập tức lên bờ.

Thấy trong vườn không có người, hắn lần nữa tiến vào rừng trúc, trốn ở sau bụi cây, ngưng thần xuất khiếu.

Thần hồn bay ra từ trong rừng trúc, đón ráng chiều trời chiều, nổi lên mặt hồ, bay xuống bên trên Vọng Nguyệt lâu chính giữa hồ nước.

Sau đó ngồi ở nơi đó, tắm rửa ánh nắng, rất nhanh tiến vào trạng thái tĩnh tọa tu luyện.

Khi tỉnh lại, trời đã sắp tối.

Suy nghĩ đêm nay còn có tiệc gia tộc, hắn lập tức bay vào rừng trúc, thần hồn trở về cơ thể, về tới tiểu viện.

Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện lo lắng chờ hắn, gặp hắn trở về vội vàng nói:

- Công tử, người làm sao hiện tại mới trở về. Lão gia phu nhân còn có đại tiểu thư nhị tiểu thư đều phái người đến thúc giục người đi qua.

Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức cảm thấy chuyện có chút không ổn, vội vàng mang theo nàng ra cửa.

Gia tộc tổ chức tiệc tối mà thôi, giống như không có quan hệ gì với hắn cả?

Hắn đi ăn cơm tối là được rồi, làm sao đều phái người đến thúc giục hắn?

- Bọn họ không nói gì à?

Trên đường đi, Lạc Thanh Chu hỏi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 374: Nói, ta đều nghe được.



Tiểu Điệp nói:

- Không có, chỉ đến thúc giục để công tử sớm đi một chút. Nô tỳ nói công tử còn đang ở trong phòng đọc sách, chờ một lúc sẽ đi. Nô tỳ không có để bọn hắn vào nhà, nói sẽ làm phiền công tử đọc sách.

Lạc Thanh Chu sờ lên đầu của nàng, khen ngợi:

- Tiểu Điệp giỏi, đêm nay công tử ban thưởng ngươi.

Tiểu Điệp nghe vậy, hai con ngươi lập tức sáng lên, có chút ngượng ngùng lại có chút mong đợi nhìn hắn nói:

- Công tử, ngươi muốn làm sao ban thưởng nô tỳ đây?

Lạc Thanh Chu nói:

- Giúp ngươi xoa bóp chân nhỏ.

Tiểu nha đầu lập tức nhếch miệng.

Lúc chủ tớ hai người đang nói đùa, giọng nói Bách Linh bất mãn vang lên ở phía trước:

- Cô gia, đến lúc nào rồi còn cùng Tiểu Điệp liếc mắt đưa tình? Tiểu thư cũng chờ ngươi đã lâu đây.

Lạc Thanh Chu vội vàng nghiêm mặt, đi tới.

Cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung.

Bách Linh một thân váy phấn đứng ở nơi đó.

Đứng bên cạnh là thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm.

Trong tiểu viện.

Tần đại tiểu thư một bộ áo trắng ngồi trước bàn đá, đang an tĩnh xem sách.

Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt thiếu nữ ôm kiếm, nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng một chút, hỏi:

- Hạ Thiền cô nương không sao chứ?

Hạ Thiền né người sang một bên, quay mặt qua chỗ khác, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, không có để ý hắn.

Lạc Thanh Chu không biết tối hôm qua là ai một mực phá hư chuyện tốt giữa hắn và Bách Linh, cho nên có chút xấu hổ, không tiếp tục nhiều lời, nói với Bách Linh:

- Đi gọi đại tiểu thư đi thôi.

Bách Linh hừ một tiếng, vào phòng, nói:

- Tiểu thư, cô gia tới, cần phải đi.

Tần Khiêm Gia lúc này mới để sách xuống, đứng dậy đi ra.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, rời khỏi cửa ra vào, trong lòng âm thầm kinh diễm dung mạo tuyệt thế của thiếu nữ này.

Cơ hồ mỗi lần nhìn thấy đều có một loại đẹp làm cho người không thể không sợ hãi than.

Đáng tiếc...

Hắn không có nghĩ nhiều, chắp tay nói với Tần đại tiểu thư đi ra ngoài:

- Đại tiểu thư, ta vừa rồi ở trong phòng đọc sách nên tới hơi trễ.

Ánh mắt Tần Khiêm Gia thanh lãnh nhìn hắn một chút, đi ở phía trước.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo sau lưng.

Bách Linh tiến đến bên cạnh hắn thấp giọng nói:

- Cô gia, tối hôm qua ngươi khi dễ ta, giống như bị tiểu thư phát hiện.

Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa, thấp giọng nói:

- Tối hôm qua người kia là đại tiểu thư?

Bách Linh nhẹ gật đầu, nói:

- Rất có thể.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Ngươi làm sao phát hiện?

- Ta sáng nay nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư nhìn ta không đúng. Còn có, tối hôm qua Thiền Thiền sinh bệnh ngủ thiếp đi, không thể nào là Thiền Thiền. Trong nhà chỉ có ba người chúng ta, không phải tiểu thư thì là ai?

- ... Ta thế nào cảm giác đều không thể tin mỗi một câu ngươi nói?

- Cô gia, ngươi tối hôm qua khi dễ người ta cũng không phải nói như vậy nha.

- Ta tối hôm qua khi dễ ngươi, có nói qua nói sao?

- Nói, ta đều nghe được.

- Nói cái gì?

- Linh linh, đừng nhúc nhích, nhẫn một chút, cô gia xong ngay đây...

- ...

Lạc Thanh Chu không có lại để ý tới nàng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 375: Trong đại sảnh rất náo nhiệt.



Tần đại tiểu thư đi ở phía trước, vậy mà không có trực tiếp đi đại sảnh, mà là đi Mai Hương uyển.

Châu nhi đang đứng ở cửa, nhìn thấy bọn hắn tới, vội vàng chạy vào hô:

- Tiểu thư, đại tiểu thư cùng cô gia tới rồi!

Tần Vi Mặc một bộ váy áo trắng thuần, đang được Thu nhi nâng đỡ, đứng dưới mái hiên, nhìn qua Ngân Nguyệt (trăng bạc) bên trên đầu cành ngẩn người.

Nghe được tiếng Châu nhi gọi, nàng nhìn về phía cửa ra vào.

Tần Khiêm Gia mang theo Lạc Thanh Chu mấy người từ chỗ cửa lớn đi đến.

Hai tỷ muội giao hội ánh mắt, trên mặt cũng không có lộ ra thần sắc khác gì, giống như sớm có ăn ý, ngay cả biểu lộ đều không cần làm.

Tần Vi Mặc đi ra từ dưới mái hiên, đi tới trong tiểu viện, nhẹ giọng hô:

- Tỷ tỷ.

Tần Khiêm Gia dừng bước lại, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của nàng, quay đầu nói với thiếu niên sau lưng:

- Ngươi bồi Vi Mặc đi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút.

Bách Linh c*̃ng giật mình, ánh mắt nhìn tiểu thư nhà mình, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên.

Thiếu nữ băng lãnh âm thầm đứng ở ngoài cửa c*̃ng nhìn về phía nơi này.

Tần Khiêm Gia không nói gì thêm, đi qua từ bên cạnh Tần nhị tiểu thư, đi vào mái hiên, nói:

- Ta đến thư phòng ngươi đọc sách một hồi.

Châu nhi vội vàng đi vào, đẩy cửa thư phòng ra.

Bách Linh sững sờ ngoài tiểu viện, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Tần Khiêm Gia bước lại ở dưới mái hiên dừng, không quay đầu lại, phát ra âm thanh thanh lãnh:

- Bách Linh, Hạ Thiền, các ngươi bồi tiếp cô gia.

Nói xong, vào phòng.

Trong đình viện, lâm vào trầm mặc.

Hồi lâu sau, thẳng đến khi Mai nhi vội vã chạy đến, nhìn mấy người một cái, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:

- Nhị tiểu thư, cô gia, phu nhân đã nổi giận, các ngươi làm sao còn không có đi?

Thì ra Tần đại tiểu thư ngay từ đầu đã không có chuẩn bị đi.

Tần Vi Mặc nhìn về phía thiếu niên trước mặt, nói khẽ:

- Tỷ phu, ngươi nếu là không muốn đi, Vi Mặc có thể...

- Không sao đâu, cùng đi. Vừa hay ta đang đói bụng.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, xoay người nói:

- Đi thôi.

Hắn nhìn Bách Linh một chút.

Tần đại tiểu thư có bồi hắn đi hay không không quan trọng, hắn c*̃ng không quan tâm.

Dù sao hai người cũng không có quan hệ gì.

Bách Linh tránh ánh mắt của hắn, nhìn về phía trong phòng, lập tức lại quay đầu, ánh mắt nhìn thiếu nữ băng lãnh như bóng ma ở ngoài cửa.

Nhưng thiếu nữ này chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa.

- Cô gia, nhị tiểu thư, đi nhanh đi, phu nhân thật đang nổi giận, tất cả mọi người đang chờ đấy.

Mặt mũi Mai nhi tràn đầy lo lắng.

Lạc Thanh Chu bồi tiếp Tần nhị tiểu thư đi ra ngoài cửa.

Bách Linh do dự một chút, đi theo sau.

Mấy người ra cửa.

Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn hai phía, nhìn thấy thiếu nữ băng lãnh tựa như bóng tối đứng dưới một gốc cây ngô đồng bên ngoài hơn mười mét, giống như hòa cùng bóng đen kia thành một thể.

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, còn chưa hô ra miệng, Bách Linh sau lưng nói:

- Cô gia, không cần gọi Hạ Thiền, nàng sẽ không đi.

Lạc Thanh Chu ngậm miệng lại.

Hắn kém chút quên, thiếu nữ kia không thể tới gần Tần nhị tiểu thư.

Tần Vi Mặc c*̃ng nhìn bên kia một chút, nói khẽ:

- Tỷ phu, chờ một lúc ngươi đi ra trước, mang một ít đồ cho Hạ Thiền ăn.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Mấy người được đám nha hoàn ma ma chen chúc đi về phía đại sảnh đang mở tiệc tối.

Thẳng đến thân ảnh của bọn hắn biến mất không thấy gì nữa, thiếu nữ trốn ở dưới bóng cây ngô đồng mới chậm rãi đi ra.

Nàng đứng tại chỗ đó một lúc lâu, mới vừa vào Mai Hương uyển.

Lập tức, đi đến dưới mái hiên âm thầm đứng đấy, ánh mắt nhìn Ngân Nguyệt trên bầu trời đêm, kinh ngạc ngẩn người.

- Kẹt kẹt...

Cửa sổ nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Tần Khiêm Gia một bộ váy trắng xuất hiện bên cửa, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, trầm mặc một chút, nói khẽ:

- Yên tâm đi, Vi Mặc sẽ đồng ý.

Thiếu nữ có chút cúi đầu, lập tức xoay người nhìn nàng, bên trên gương mặt thanh lệ lộ ra một tia quật cường:

- Không, ta không muốn, rời khỏi người...

Tần Khiêm Gia lại nhìn về phía trăng sáng trong bầu trời đêm, lẩm bẩm:

- Có lẽ kiếp này, ta không qua được...



Trong đại sảnh rất náo nhiệt.

Mấy vị bối phận cao và đệ tử trẻ tuổi Tần gia đều tới, tụ tập dưới một mái nhà.

Khi Tần nhị tiểu thư mang theo Lạc Thanh Chu xuất hiện, trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại.

Tống Như Nguyệt đầy mặt âm trầm, vốn muốn nổi giận, nhưng đối đầu cùng ánh mắt thiếu niên một chút, mạnh mẽ ép xuống lửa giận trong lòng.

Lạc Thanh Chu vào cửa nhìn nàng một cái, vốn cho rằng nàng sẽ xụ mặt hung hăng răn dạy mình một phen trước mặt của mọi người, nhưng lại đột nhiên nghe được trong lòng nàng nói: 【 Được rồi, ta nhịn! Tiểu tử thúi này hèn hạ âm hiểm, quỷ kế đa đoan, âm thầm liền ám toán chết hết từ trên xuống dưới cả nhà Tống gia, thật là đáng sợ. 】
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 376: Có ít người càng như bị sấm sét đánh trúng.



【 Ta nếu chọc giận hắn, không chừng ngày đó hắn sẽ thiết hạ cạm bẫy, bán ta đến góc núi nào đó. Thôi thôi, ta trước nhịn một chút, chờ đến lúc đó triệt để trói chặt hắn vào Tần gia ta, ta lại... Ta lại để cho khuê nữ nhà ta hảo hảo giáo huấn hắn! Hừ! 】 .

Tống Như Nguyệt hừ nhẹ.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Vi Mặc, Thanh Chu, tất cả mọi người đang chờ các ngươi, các ngươi tới thỉnh an mấy người Nhị thúc Tam thúc.

Mặt mũi Tần Văn Chính tràn đầy nụ cười ấm áp.

Lạc Thanh Chu đi theo đằng sau Tần nhị tiểu thư, đi đến trước mặt những nam tử trung niên kia, lần lượt gọi “Nhị thúc Tam thúc Tứ thúc” vân vân.

Hắn từng gặp qua mấy người này khi còn ở Thành Quốc phủ.

Bất quá lúc kia, đối phương nghe nói Thành Quốc phủ muốn hối hôn, muốn để hắn thay thế Lạc Ngọc thành thân, mấy người đều phi thường tức giận, giận đùng đùng rời đi, cũng không nhìn hắn nhiều một chút.

Thành hôn ngày ấy, thái độ mấy người đối với hắn c*̃ng rất lãnh đạm.

Nhưng hôm nay, thần sắc mấy người nhìn hắn có chút không đúng, đặc biệt là thấy hắn đi theo đằng sau Tần nhị tiểu thư, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bất quá đều ăn ý không có hỏi nhiều, chỉ nhẹ gật đầu.

- Vi Mặc, Thanh Chu, các ngươi đi ngồi một bàn kia, ngồi cùng đệ đệ muội muội các ngươi một chỗ. Ta và Nhị thúc mấy người còn có chuyện muốn nói.

Tần Văn Chính thấy hai người chào hỏi xong các tiền bối, khoát tay áo, để bọn hắn rời đi.

Tần Vi Mặc mang theo Lạc Thanh Chu đi tới bên cạnh một bàn ngồi xuống, sau đó lần lượt giới thiệu cho Lạc Thanh Chu:

- Tỷ phu, đây là Văn Sơn đường ca, đây là Như Liễu biểu tỷ, đây là Yên nhi muội muội...

Lạc Thanh Chu đứng người lên, lần lượt chắp tay.

Mấy đường ca đường tỷ đường muội cũng đều rất khách khí đứng dậy chào.

Sự tích của Tần nhị tiểu thư khuya ngày hôm trước trên yến hội mừng Trưởng công chúa đã truyền khắp toàn bộ Mạc Thành, đã được vinh danh Mạc Thành đệ nhất tài nữ.

Mà bọn họ cũng đều biết, là Tần nhị tiểu thư cứu được toàn bộ gia tộc Tần gia bọn hắn, cho nên đều cực kì kính trọng cùng bội phục thiếu nữ này.

Nàng đã tự mình mang theo người ở rể này đến, lại tự mình giới thiệu bọn hắn, hơn nữa nhìn thái độ nàng đối đãi với người ở rể này, tựa hồ quan hệ không ít, cho nên tất cả mọi người không dám khinh thường chủ quan.

Lúc này, bên bàn Tần Văn Chính, đám người c*̃ng đang thì thầm nói chuyện.

- Đại ca, các ngươi đây là có chuyện gì? Làm sao để Vi Mặc mang theo tiểu tử kia đi ra? Cái này không hợp quy củ?

- Đúng vậy đại ca, nào có cô em vợ mang theo tỷ phu ra gặp khách. Quan hệ giữa Vi Mặc cùng tiểu tử kia nhìn không đúng, các ngươi cũng nên cẩn thận, đừng đến lúc đó c*̃ng bồi Vi Mặc vào.

- Một người tới ở rể, đêm nay làm sao c*̃ng gọi hắn tới? Đại ca đại tẩu, các ngươi muốn làm cái gì? Tại sao ta cảm giác hãi hùng khiếp vía, có đại sự sắp phát sinh?

Tần Văn Chính một mặt bình tĩnh, chờ tất cả mọi người hỏi xong, thoáng an tĩnh lại, trầm giọng nói:

- Các vị, đêm nay để các ngươi tới, ngoại trừ chúc mừng Tống gia bị đánh đổ, ta còn muốn tuyên bố một việc, một chuyện phi thường quan trọng.

Tống Như Nguyệt ngồi ở bên cạnh nhíu nhíu mày, trầm mặt, tựa hồ rất không tình nguyện.

Trên mấy bàn khác trong đại sảnh tựa hồ cũng nghe được âm thanh của hắn, lập tức đều yên lặng xuống.

Tần Vi Mặc cầm một thanh bánh kẹo từ trong mâm trước mặt, sau khi lột ra, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Chu, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, ăn.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lắc đầu.

Ánh mắt của hắn c*̃ng nhìn về phía bàn Tần Văn Chính.

Vị nhạc phụ đại nhân kia đến tột cùng muốn tuyên bố cái gì?

Trong đại sảnh, yên tĩnh không một tiếng động.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về gia chủ Tần gia kiêm tộc trưởng Tần Văn Chính, chờ đợi hắn tuyên bố chuyện quan trọng.

Trong lòng của rất nhiều người đã bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Bởi vì từ thần sắc trên mặt hắn đến xem, hiển nhiên chuyện này can hệ trọng đại, mà lại rất có thể không phải chuyện gì đáng chúc mừng.

- Khụ khụ.

Tần Văn Chính hắng giọng một cái, đột nhiên nở nụ cười:

- Mọi người không cần khẩn trương, không phải đại sự sinh tử tồn vong của gia tộc. Chính là... Ta trải qua cân nhắc thận trọng, quyết định mấy ngày nữa sẽ dâng tấu lên triều đình, trừ đi tước vị của Tần gia.

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hoàng.

Không đợi những người khác mở miệng, Tần Văn Chính lần nữa ném ra ngoài một kiện đại sự:

- Còn có, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đem vị trí tộc trưởng Tần gia giao cho lão nhị, ta sẽ làm không nữa.

Đám người Tần gia trong đại sảnh đều bị chuyện này làm cho kinh hãi trong đầu ông ông nổi trống.

Có ít người càng như bị sấm sét đánh trúng.

Từ đi tước vị, vậy sau này Tần gia tương đương với thường dân, còn lấy cái gì cạnh tranh với gia tộc khác ở Mạc Thành?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 377: Cho nên tất cả mọi người rất tích cực.



Cái này còn không phải đại sự quan hệ đến sinh tử tồn vong của gia tộc?

Tần gia Tam gia đột nhiên đứng lên nói:

- Đại ca, sao có thể như thế? Tước vị Tần gia ta chính là do Thái tổ ban tặng, trải qua đời thứ ba! Ngươi về sau nếu là không còn, sẽ để Lãng nhi kế thừa. Nếu Lãng nhi không còn, tự có đời sau của Lãng nhi kế thừa. Tần gia ta có thể phát triển đến nay, toàn do tước vị này chèo chống, ngươi làm sao có thể nói không muốn thì không muốn rồi?

Tần gia Tứ gia trầm giọng nói:

- Đại ca, là bởi vì lời Trưởng công chúa đã nói trên yến hội đêm đó, Trưởng công chúa nói gì không đúng à? Mà cho dù Trưởng công chúa nói cái gì, nàng cũng không thể nhúng tay vào chuyện Thái tổ quy định sắc phong tước vị, chuyện này đại ca hoàn toàn không cần lo lắng, triều đình tự có người phản đối nàng. Cho dù là những vương gia kia lại có mấy người nguyện ý?

Trên bàn, những người khác đều muốn nói lại thôi, nhưng chuyện này can hệ trọng đại, cũng không dám tùy ý chen vào.

Tần Văn Chính nói:

- Chuyện này ta chỉ trước báo cho các ngươi, để các ngươi chuẩn bị trong lòng. Cụ thể, huynh đệ chúng ta mấy người lại đơn độc thương lượng, hôm nay không nói chuyện này. Còn chuyện gia chủ, ta đã quyết định, liền giao cho lão Nhị, ta đã sớm thương lượng xong với lão Nhị. Các ngươi nếu có ý kiến khác biệt, đều có thể nói, nhưng lần này ta rất kiên quyết, tuyệt đối sẽ không lại thay đổi.

Tần gia Nhị gia mở miệng nói:

- Đại ca, gia chủ chuyện này, ta có thể tiếp nhận. Ta biết được ngươi vẫn luôn không thích làm gia chủ, mà chuyện của Vi Mặc cùng Khiêm Gia đều cần ngươi quan tâm. Nhưng tước vị, ta và các huynh đệ khác đều không tán thành, dù sao đây là liên quan đến lợi ích đời đời kiếp kiếp của Tần gia chúng ta, không thể nói từ bỏ liền từ bỏ. Đương nhiên, ta biết được đại ca đang lo lắng cái gì, nhưng dù trời sập, tự nhiên có người ở cao đón lấy. Đợi đến thời điểm thực sự không được, chúng ta lại đi theo những người kia cùng một chỗ thỏa hiệp, không cần thiết sớm như vậy từ bỏ. Hiện tại chủ động từ bỏ, sẽ chỉ làm chim đầu đàn, để những quý tộc kia đều xem thường và nhằm vào.

Tần Văn Chính khoát tay một cái nói:

- Hôm nay không nói chuyện này, ta còn có chuyện khác muốn bàn giao.

Tần nhị gia nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Trong đại sảnh lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Tần Văn Chính nhìn về phía bàn khuê nữ của mình, dừng một chút, đứng lên nói:

- Chư vị, chuyện ta nói sau đó là liên quan tới Vi Mặc nhà ta.

Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu nữ nhu nhược.

Lạc Thanh Chu ngồi ở bên cạnh sửng sốt một chút, c*̃ng nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.

Tần Vi Mặc nhìn hắn mỉm cười, một mặt bình tĩnh, tựa hồ đã sớm biết chuyện này.

Tần Văn Chính nói tiếp:

- Ta muốn tìm cho Vi Mặc một mối hôn sự, một là để Vi Mặc có người làm bạn, không cần mỗi ngày ở nhà cô độc, chỉ có thể lấy sách làm bạn; hai là, cũng là muốn xung hỉ.

Đám người nghe xong, sửng sốt một chút, lập tức khen hay.

- Đại ca, đây là chuyện tốt, hoàn toàn nên tìm lang quân như ý cho Vi Mặc.

- Đại ca coi trọng tiểu tử nhà nào, ta đi hỗ trợ điều tra thêm. Tiểu tử kia nếu nhân phẩm còn đáng tin, Vi Mặc cũng không cần chọn qua chọn lại tốn thời gian, sang năm làm đám hỏi luôn.

- Đúng rồi đại ca, ngươi muốn cho Vi Mặc gả đi, hay là...

- Nói nhảm, đương nhiên là muốn tìm người con rể ở rể! Thân thể của Vi Mặc... Vi Mặc thế nhưng là đại tài nữ của Tần gia, tuyệt không thể đến nhà người khác đi làm trâu làm ngựa chịu khổ, nhất định phải tìm ở rể, để đối phương làm trâu làm ngựa cho cho Vi Mặc! Nếu không ta cũng không đáp ứng!

Mọi người nhất thời phát biểu ý kiến của mình, nghị luận ầm ĩ.

Bầu không khí vừa rồi bị kiềm chế rất nhanh bị việc vui này làm dịu đi không ít.

Thật ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, thiếu nữ đáng thương này từ nhỏ bị ốm đau tra tấn, đoán chừng là trị không hết, cho nên vẫn tranh thủ thời gian tìm người thành thân, chí ít có thể khi còn sống hưởng thụ được hạnh phúc cùng ngọt ngào của hôn nhân.

Cho nên tất cả mọi người rất tích cực.

Tống Như Nguyệt nghiêm mặt ngồi nơi đó, ánh mắt xuyên qua đám người ồn ào, nhìn thân ảnh nào đó bên cạnh khuê nữ nhà mình, bờ môi hơi nhúc nhích, không biết đang thì thầm trong lòng cái gì.

Tần Văn Chính đưa tay đè xuống huyên náo trong sảnh, nói:

- Về phần nhân tuyển cụ thể, ta và mẫu thân nàng tạm thời cũng còn không có định. Hôm nay nói cho mọi người cũng là để các ngươi hỗ trợ tiến cử, hỗ trợ nhìn xung quanh. Nếu có nhân tuyển thích hợp, đều có thể mang tới cho chúng ta xem trước một chút.

Tạm ngừng, hắn nhìn cái bàn bên kia một chút, lại đột nhiên nói một câu làm cho mọi người vô cùng chấn động:
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 378: Các ngươi nói đúng hay không?



- Thật ra bất kể đối phương có thân phận ra sao, bối cảnh ra sao, dù là trong nhà đã có thê tử, c*̃ng không có sao. Chỉ cần Vi Mặc nhà ta thích, chỉ cần hắn về sau nguyện ý đối xử tốt với Vi Mặc nhà ta, ta đều có thể tiếp nhận.

Đám người nghe xong lời này, mặt mũi đều tràn đầy kinh ngạc, cảm thấy có chút khó có thể lý giải được.

- Đại ca...

Tần Văn Chính khoát tay áo, nói:

- Không cần nhiều lời. Chuyện này ta đã thương lượng qua cùng với mẫu thân nàng, chỉ cần Vi Mặc thích, chỉ cần Vi Mặc nguyện ý, mặc kệ đối phương là bình dân bách tính, hay là quan lại quyền quý, mặc kệ đối phương là con trai trưởng hay là con thứ, mặc kệ đối phương đã từng có thành thân hay không, cho dù một tên ăn mày, ta và mẫu thân nàng đều nguyện ý tiếp nhận.

Tiếng nghị luận trong đại sảnh lập tức nhỏ xuống.

Đám người hai mặt nhìn nhau.

Tần Tam gia nhịn không được đứng lên nói:

- Đại ca, coi như Vi Mặc nàng... Thân thể nàng không tốt, cũng không thể ủy khuất nàng như vậy? Lấy địa vị Tần gia chúng ta bây giờ, nam nhi tốt bên trong Mạc Thành này đều có thể tùy tiện tìm, chỗ nào cần phải khoa trương giống như ngươi nói. Ngươi nguyện ý, chúng ta cũng không nguyện ý đâu. Vi Mặc thế nhưng là phúc tinh của Tần gia chúng ta, là đại tài nữ Tần gia chúng ta, tuyệt không thể ủy khuất nàng.

Tần Văn Chính nhìn về phía hắn nói:

- Lão tam, ta vừa rồi nói rất rõ ràng. Mặc kệ đối phương thân phận ra sao, điều kiện tiên quyết là muốn Vi Mặc nhà chúng ta thích. Chỉ cần Vi Mặc thích, mà nhân phẩm của đối phương chỉ cần không có trở ngại, hết thảy đều không phải là vấn đề.

Lập tức lại thêm một câu:

- Cho dù người hầu trong phủ chúng ta, chỉ cần Vi Mặc để ý, ta và mẫu thân nàng cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Tần Tam gia còn muốn lên tiếng, Tần gia nhị gia đột nhiên quát:

- Lão tam, đại ca đại tẩu tự có chủ trương, Vi Mặc là bảo bối thiên kim của hai người bọn họ, chẳng lẽ bọn hắn không biết đau lòng? Bọn hắn tự sẽ tìm một lang quân như ý cho Vi Mặc, ngươi cũng không cần quan tâm.

Nói xong, hắn nhìn về phía thân ảnh nào đó bên kia một chút.

- Mặc kệ đối phương là con trai trưởng hay là con thứ, mặc kệ đối phương có thành thân hay không, mặc kệ đối phương thân phận ra sao, cho dù là người trong phủ c*̃ng không quan hệ, chỉ cần Vi Mặc thích...

Cái này còn không rõ à?

Cái này có khác gì nói thẳng ra là ai đâu.

Đại ca nói như vậy, đoán chừng chính là muốn để mọi người sớm có chuẩn bị trong lòng, cho nên mới không có trực tiếp nói rõ, dù sao thân phận đối phương bây giờ hoàn toàn chính xác có vấn đề, dễ dàng gây nên mọi người bất mãn và không hiểu.

Tần nhị gia không khỏi lại nhìn đạo thân ảnh bên kia một chút, trong lòng âm thầm nghi hoặc nói thầm, cũng không biết tiểu tử kia có sở trường gì, đại ca không chỉ có gả Khiêm Gia, hiện tại còn muốn đem Vi Mặc c*̃ng kín đáo đưa cho hắn, hai tỷ muội cùng nhau gả cho hắn, còn không làm cho tiểu tử này vui chết? Tuy nói nam nhân cưới tỷ muội không ít, nhưng tiểu tử này dù sao cũng là người ở rể, hơn nữa còn không có công danh, cũng không biết đại ca nghĩ thế nào. Còn có đại tẩu, lấy tính cách của đại tẩu, tuyệt không có khả năng đáp ứng, mà đại tẩu từ trước đến nay nói nhiều làm nhiều, đặc biệt là ở trước mặt nhiều người, như thế nào hôm nay lại quá yên tĩnh, không rên một tiếng? Thật sự là kỳ quái.

Tần Tam gia bĩu môi, trách móc vài câu, ngồi xuống, lại vỗ ngực nói:

- Đại ca yên tâm! Đêm nay ta sẽ trở về phân phó người, ngày mai đi tìm kiếm một lần toàn bộ đại gia tộc Mạc Thành, nhất định sẽ tìm cho Vi Mặc một người có gia thế tốt, một lang quân như ý mọi thứ đều tốt! Tuyệt không thể ủy khuất Vi Mặc chúng ta!

Những người khác c*̃ng nhao nhao phụ họa.

- Đại ca yên tâm, bằng hữu Cốc nhi của chúng ta trải rộng nội thành, công tử ca nhà ai không có kết hôn, nhi tử nhà ai có tài hoa, hắn đều có thể biết. Vi Mặc thế nhưng là đệ nhất tài nữ Mạc Thành chúng ta, ngay cả Trưởng công chúa đều tán thưởng, muốn tìm cũng phải tìm một tài tử, như thế mới có thể hứng thú hợp nhau cùng Vi Mặc chúng ta, mới có thể trò chuyện nói cười.

- Các ngươi nói đúng hay không?

- Đúng đúng, nhất định phải tìm đại tài tử!

- Tài tử phối tài nữ mới là tuyệt phối!

Đám người lần nữa lao nhao, thảo luận sôi nổi.

Thức ăn tinh xảo đã được bưng lên.

Tần Văn Chính mỉm cười nói:

- Dùng bữa, dùng bữa, chuyện này không vội, từ từ sẽ đến. Mọi người nếu có người tốt, đến lúc đó trực tiếp mang tới là được.

Tống Như Nguyệt vẫn như cũ nghiêm mặt, lặng yên cúi đầu ăn không quan tâm đang ăn cái gì, không rên một tiếng.

Tần Văn Chính cũng có chút kỳ quái nhìn nàng một cái.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 379: Đám người ấm ức tán đi.



Bình thường là nàng nói nhiều nhất, thích biểu hiện nhất, coi như hôm nay bởi vì chuyện của khuê nữ mà không vui, c*̃ng không nên trầm mặc như vậy chứ?

Tống Như Nguyệt cúi đầu miệng nhỏ ăn đồ ăn, tâm sự nặng nề, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: “Thái độ ta trước dành cho tiểu tử kia ác liệt như vậy, cũng không biết hắn có ghi hận trong lòng hay không, nếu như chờ hắn thi đậu thi Hương sang năm, thậm chí đến lúc đó lại thi đậu Trạng Nguyên, Tần gia chúng ta lại không có tước vị, hắn có thể đột nhiên trả thù hay không, đến lúc đó hung hăng khi dễ khuê nữ nhà ta, thậm chí hung hăng khi dễ ta? Ai, dẫn sói vào nhà, dẫn sói vào nhà.

- Vi Mặc, chúc mừng.

- Vi Mặc tỷ tỷ, ta c*̃ng nhận biết mấy tài tử, đến lúc đó có thể giới thiệu cho ngươi, hì hì.

- Vi Mặc muội muội, thư viện chúng ta c*̃ng có mấy tài tử, người đều không tệ lắm, đường ca đến lúc đó có thể dẫn đến cho ngươi xem một chút.

Bên trên một bàn khác, thế hệ trẻ tuổi Tần gia đều đang vì chuyện của Tần nhị tiểu thư mà đưa ra đề nghị.

Trên mặt Tần Vi Mặc mang ý cười lễ phép, nói khẽ:

- Mọi người dùng bữa đi. Chuyện này, toàn do phụ thân và mẫu thân làm chủ, Vi Mặc tạm thời còn không có nghĩ những thứ này.

Mấy huynh đệ tỷ muội lại giới thiệu tài tử khác.

Một thiếu nữ gọi Tần Thải đột nhiên nói:

- Đúng rồi Vi Mặc, ta biết được Mạc Thành có tài tử, tài hoa phi thường lợi hại, đặc biệt là thi từ, rất nhiều người trong thư viện chúng ta đều khen hắn không dứt miệng, bất kể là nam nữ đều phi thường sùng bái. Ngay cả ngay cả tiên sinh của chúng ta vừa nhắc tới tác phẩm của đối phương đều vỗ án tán dương, nói nếu như nhìn thấy đối phương, nhất định sẽ bái đối phương làm thầy. Bất quá...

Một tên thiếu niên bên cạnh hỏi:

- Thải tỷ, bất quá cái gì?

Tần Thải có chút ngượng ngùng nói:

- Bất quá chỉ là không biết đối phương hình dáng như thế nào, hơn nữa còn không biết đối phương đến cùng... Là nam hay là nữ?

- A?

Đám người nghe xong, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Có người nhịn không được che miệng bật cười.

Tần Thải cũng biết lời mình nói có chút xấu hổ, vội vàng giải thích:

- Hẳn là nam tử, tiên sinh chúng ta suy đoán đối phương là nam tử, mà rất nhiều người đều cảm thấy đối phương là nam tử. Bởi vì theo góc độ bài ca từ kia đến xem, hiển nhiên không giống như nữ tử làm ra.

Trong lòng Tần Vi Mặc khẽ động, mỉm cười nói:

- Thải tỷ tỷ, là bài ca nào?

Tần Thải dừng một chút, nói:

- Trăng sáng bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên, không biết thiên thượng cung khuyết, đêm nay là năm nào... Vi Mặc, ngươi c*̃ng nhất định nghe nói qua « Thủy Điệu Ca Đầu » này phải không? Nếu như đối phương là nam tử, mà tuổi không quá lớn, ta cảm thấy lấy tài hoa của hắn, tuyệt đối xứng với Vi Mặc, ngươi cứ nói đi?

Người nào đó ngồi bên cạnh Tần nhị tiểu thư không khỏi lúng túng giật giật đầu ngón chân dưới bàn, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tần Vi Mặc ý cười đầy mặt, gật đầu nói:

- Thải tỷ tỷ, Vi Mặc c*̃ng cảm thấy như vậy.

Tiệc tối rất nặng nề ngột ngạt.

Mặc dù có hôn sự Tần nhị tiểu thư làm điều tiết, nhưng hai chuyện trước Tần Văn Chính nói tới đặc biệt là chuyện từ tước để đám người Tần gia căn bản không nhẹ nhõm nổi.

Không có tước vị, bọn hắn ra ngoài gặp người cũng không có sức lực.

Về phần làm ăn, đọc sách giao hữu ra làm quan các loại, càng lại nhận ảnh hưởng rất lớn.

Cho nên bên trong lòng của mọi người đều đang lo lắng khó chịu.

Tần Văn Chính nhìn ra tất cả mọi người không có tâm tư ăn cơm, mấy huynh đệ uống rượu cũng không quan tâm, cho nên ăn một hồi liền để mọi người tan cuộc.

Đám người ấm ức tán đi.

Lạc Thanh Chu gói hết mấy cái đùi gà và một chút điểm tâm, đang chuẩn bị rời đi, Tần Văn Chính đột nhiên gọi hắn lại:

- Thanh Chu, ngươi và Vi Mặc chờ một lát, ta còn có lời nói với ngươi.

Lạc Thanh Chu đành phải ngồi chờ tại chỗ.

Đợi tất cả mọi người tản đi.

Tần Văn Chính nói với hắn:

- Thanh Chu, ngươi ra đây một chút, đến hành lang đã hãy nói.
 
Back
Top Bottom