Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 310: Thiền Thiền nỗ lực cùng chật vật



- Hạ Thiền cô nương...

Lạc Thanh Chu đuổi theo mấy bước, đành phải ngừng lại, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Chạy cái gì?

Chẳng lẽ cảm thấy chật vật như vậy có chút mất mặt?

Thế nhưng, dựa vào công sức hai tay của mình cần cù kiếm tiền, có cái gì mất mặt?

Bất quá thiếu nữ này da mặt mỏng, ở trước mặt hắn lại một mực là hình tượng cao lãnh ngạo kiều, hiện tại bị hắn nhìn thấy bộ dáng này, hoàn toàn có chút xấu hổ.

Lạc Thanh Chu không có nghĩ nhiều, tiếp tục đi đến phía trước.

Lúc đi qua “Linh Thiền Nguyệt cung” đột nhiên nhìn thấy Bách Linh một thân váy phấn thanh tú động lòng người tựa ở cửa ra vào, cầm trong tay một đóa hoa tươi vừa hái, đang híp mắt hạnh phúc ngửi ngửi.

Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu, xoay người lại, trực tiếp mở miệng hỏi:

- Cô gia, ngươi vừa mới gặp được Thiền Thiền, đúng không?

Lạc Thanh Chu giật mình nói:

- Đúng vậy, nàng nói cho ngươi biết?

Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào:

- Không cần Thiền Thiền nói, ta nhìn sắc mặt nàng đã có thể nhìn ra.

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi hoặc.

Bách Linh c*̃ng không có giải thích, nhíu mày, cười nói:

- Cô gia, trời còn chưa có sáng, ngươi sáng sớm đi đâu, lại là từ đâu trở về?

Lạc Thanh Chu đối mặt với ánh mắt nàng sáng tỏ, lập tức có chút chột dạ, thuận miệng nói:

- Tỉnh sớm, cho nên dạo chơi khắp nơi.

Bách Linh nghe, “A” một tiếng, trên mặt mang theo ý cười, c*̃ng không tiếp tục hỏi nhiều.

Sau một lúc lâu, nàng lại đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi cô gia, tháng này, ngươi suy nghĩ xem khi nào thì cùng phòng với tiểu thư đi nha?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn nàng một cái thật sâu, dừng một chút, nhìn chằm chằm con mắt của nàng nói:

- Hôm nay, có thể chứ?

- A?

Bách Linh nghe vậy sững sờ, tựa hồ có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không được sao?

Bách Linh trầm ngâm một chút, có chút khó khăn nói:

- Cũng không phải không thể, chỉ là... Chỉ tối hôm qua tiểu thư hơi mệt chút...

- Vậy không nên hỏi ta, hỏi tiểu thư nhà ngươi là được.

Lạc Thanh Chu nói xong, phất phất tay, bước nhanh rời đi.

d*c v*ng xao động bất an trong cơ thể hắn vẫn không có biến mất, trước đó ở chỗ Tần nhị tiểu thư nơi đó là đang cố gắng khắc chế, nhưng vừa mới nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm như Bách Linh...

Được rồi, về trước đi tắm một lần nước lạnh, ngủ một giấc lại nói.

Liên tục giày vò hai đêm, hắn thật sự có chút mệt mỏi.

Xế chiều hôm nay còn có việc.

Bách Linh thấy hắn đi xa, đứng trước cửa ra vào do dự một chút, quay người về tới trong phòng.

Trong phòng, khói nóng mờ mịt.

Trong thùng gỗ, Hạ Thiền đang an tĩnh tắm rửa.

Bách Linh đi tới cửa, gõ cửa một cái, đẩy cửa đi vào, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ thanh thuần non nớt cùng vai thiếu nữ tuyết trắng trong sương mù một hồi, đi qua, nói khẽ:

- Thiền Thiền, vừa rồi ta hỏi cô gia... Cô gia nhìn thật rất gấp, giống như nhịn không nổi...

Thiếu nữ trong thùng đang xoa tắm mái tóc dài đen nhánh, động tác đột nhiên dừng lại.

Bên trong con ngươi băng lãnh lộ ra một vẻ do dự.

- Khụ khụ... Thiền Thiền, tối hôm qua ngươi mệt mỏi một đêm, chờ một lúc tắm rửa xong thì đi nghỉ ngơi sớm đi, không nên suy nghĩ lung tung.

- Cái kia... Chúng ta là hảo tỷ muội, đúng không? Thật ra có một số việc, ha ha, ngươi hoàn toàn có thể giao cho ta... Ngươi yên tâm, ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt không lười biếng.

Mặt mũi Bách Linh tràn đầy thành khẩn.



- Soạt...

- Soạt... Soạt...

Trong tiểu viện.

Thân thể Tiểu Điệp nhỏ nhắn xinh xắn đang ôm cây chổi quét rác.

Tiểu nha đầu mặc chiếc váy màu xanh biếc, trên đầu có mấy bím tóc dễ thương, bộ dáng xinh xắn đáng yêu, miệng thì đang hát từ khúc mới học được, không biết học được từ nha hoàn nào, nhìn tâm tình rất không tệ.

Lạc Thanh Chu tiến vào sân nhỏ, im lặng đến tiếp cận sau lưng của nàng.

Ngay khi nàng ôm cây chổi để gần vào trong ngực, đột nhiên giang hai cánh tay đem nàng bế lên.

Tiểu nha đầu “A” kinh ngạc thốt lên một tiếng, vứt bỏ cây chổi trong tay, bị hù hoa dung thất sắc.

Bất quá rất nhanh kịp phản ứng.

- Ô ô... Công tử, người hù chết người ta...

Lạc Thanh Chu ôm nàng, đứng trong tiểu viện quay vài vòng, để nàng xuống, cười nói:

- Tối hôm qua bản công tử không có trở về, ngươi còn vui vẻ như thế?

Tiểu Điệp xoay người lại, thân mật ôm cánh tay của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nói:

- Công tử, Thu nhi tỷ tỷ sớm tới tìm nói cho nô tỳ, nói thân thể Nhị tiểu thư tốt hơn nhiều, nói đều là công lao của công tử. Thu nhi tỷ tỷ còn tán dương công tử là đại tài tử, người lại tốt, còn rất hâm mộ nói nô tỳ có phúc khí, hì hì.

Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng một chút, có chút chột dạ nói:

- Thu nhi cô nương có nói ta thế nào giúp Nhị tiểu thư chữa khỏi thân thể hay không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 311: Một thân ảnh đi vào



Tiểu Điệp gật đầu nói:

- Nói chứ, Thu nhi tỷ tỷ nói, công tử làm thi từ, kể chuyện xưa cho Nhị tiểu thư, tâm tình Nhị tiểu thư rất tốt, bệnh liền tốt lên.

Lạc Thanh Chu nghe xong, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, cười cười, đưa tay sờ lên đầu của nàng nói:

- Tốt, ngươi tiếp tục làm việc. Ta trở về phòng đi ngủ một chút, tối hôm qua một đêm không ngủ đây.

Tiểu Điệp khéo léo nói:

- Vậy công tử nhanh đi ngủ, nô tỳ chờ một lúc đóng cửa lại, sẽ không có người quấy rầy công tử.

Lạc Thanh Chu vào phòng.

Vốn định tắm nước lạnh, bất quá ngại phiền phức, trực tiếp c** đ* lên giường đi ngủ.

Đợi đến trời tối lại đi trong hồ tắm nước nóng thì tốt hơn.

Nằm xuống không lâu, cảm giác mụ mị đánh tới, rất nhanh liền vào mộng đẹp.

Tiểu Điệp quét sạch sạch sẽ mọi thứ ở nội viện, thu thập một phen, đều kiểm tra hết thảy một lần, ra cửa, tiếp tục đi học tập.

Tối hôm qua công tử đột nhiên đề nghị để nàng cảm thấy nàng nên học tập chế tác quần áo.

Đến lúc đó vô luận công tử thích dạng gì, nàng đều có thể làm được, công tử nhất định sẽ rất vui vẻ.

Sau khi nàng rời đi không lâu.

Then cửa đã cài chặt vào sau cửa ở bên trong đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra.

Lập tức, một thân ảnh đi vào.

Cửa sau một lần nữa đóng lại, khóa lại.

Đạo thân ảnh tiến lên rất im ắng, xe nhẹ đường quen vào phòng, mở cửa phòng ra, đi vào gian phòng.

Sau đó, đứng ở bên giường, nhìn người ngủ say trên giường.

Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt từ trên người nàng phiêu tán mà ra, chui vào trong lỗ mũi người trên giường.

Thiếu nữ đứng ở trước giường, an tĩnh nhìn hắn.

Sau một lúc lâu.

Nàng cởi dây thắt lưng ở giữa cái eo nhỏ nhắn, trút bỏ chiếc váy trên người, chỉ mặc một áo lót nhỏ lên giường, chui vào trong chăn, dính sát vào trong ngực của hắn.

Nàng ôm hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn hắn.

Nhìn một hồi, hôn lên.

Sau đó, cởi bỏ y phục của hắn.

- Xoạt...

Hai bên màn kéo đột nhiên rơi xuống, che khuất cảnh sắc trên giường.

Lạc Thanh Chu lại mơ một giấc mộng, một giấc mộng dài đằng đẵng, tuyệt không thể tả.

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.

Một vòng mặt trời mới mọc, lên cao từ núi xanh ngoài thành, đem ấm áp cùng ánh nắng một lần nữa rải đầy mặt đất.

Tuyết đọng ở toàn thành bắt đầu tan chảy.

Khoảng cách Trưởng công chúa vào thành còn có thời gian hai ngày.

Một ngày này.

Một công tử có vài phần tài tử nhà họ Tống, một trong tứ đại gia tộc Mạc Thành, Tống Chinh Minh mời các tài tử tài nữ gia tộc khác đi Uyên Ương lâu, đứng trên cao nhìn ra xa, tại chỗ làm ra một bài thi từ khiến cho tài tử tài nữ có mặt ở đây tán thưởng không thôi.

- Chinh Minh huynh quả nhiên tài hoa hơn người, bội phục! Bội phục!

- Lúc mới vừa tới, nghe Chinh Minh huynh nói, hắn gần đây dốc hết tâm huyết, viết mấy bài thơ từ, đang lúc trau chuốt sửa chữa, không biết chúng ta khi nào mới có thể nhìn một lần cho thỏa mãn?

- Ha ha ha, không vội, không vội, mấy bài thơ từ này thế nhưng là chuyên chuẩn bị cho Trưởng công chúa, lúc đó mới hảo hảo cân nhắc một chút.

Tống Chinh Minh tươi cười đầy mặt.

Yến hội kết thúc, hắn kéo hai tên hảo hữu đi vào trong phủ, trong lúc trò chuyện hăng say, lại cho bọn hắn nhìn xem một bài tiểu từ khác mà hắn viết.

Hai người kia nhìn xong đều vỗ bàn tán dương, kinh thán không thôi, tại chỗ tin phục.

Các gia tộc khác Mạc Thành đều đang tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật lần này đưa cho Trưởng công chúa.

Không thể quá xa xỉ, nhưng nhất định phải có tâm ý.

Đám lái buôn, dân chúng nội thành cũng bắt đầu náo nhiệt lên.

Hai bên đường phố, khắp nơi giăng đèn kết hoa.

Trên tường thành nội thành ngoại thành đều treo đầy đèn màu, còn chưa ăn tết lại có không khí của ngày tết.

Mọi người ở đầu đường hẻm nhỏ, đều mặt mũi tràn đầy hưng phấn thảo luận chuyện này.

Vô luận là quan lại quyền quý hay là người giàu, người nghèo, đều tràn đầy chờ mong đối với việc Trưởng công chúa đến đây.

Nghe nói để ăn mừng Trưởng công chúa đến, phủ thành chủ sẽ mở kho lúa, cho thóc gạo, tất cả nhà cùng khổ ngoại thành đều có thể đi nhận.

Đồng thời, nội thành sẽ mở ra chợ đêm, ban ngày ban đêm không ngừng kinh doanh.

Tất cả tiểu thương cùng bách tính đều có thể bày quầy bán hàng mua bán trong chợ đêm.

Đối với tất cả mọi người Mạc Thành mà nói, mấy ngày Trưởng công chúa đến sẽ là một trận cuồng hoan và ăn tết càng lớn hơn cả tết nguyên tiêu.

Lúc này, khi các gia tộc khác náo nhiệt cùng hưng phấn, Tần phủ lộ ra quá mức thanh lãnh và bình tĩnh.

Ngoại trừ Tống Như Nguyệt phí hết tâm tư muốn chuẩn bị một chút lễ vật xem là tạm được ra, những người khác trong Tần phủ tựa hồ cũng không có quá để ý chuyện này.

Sáng sớm.

Sau khi Tần nhị tiểu thư tỉnh lại, nhìn chăn mền bên cạnh trống không, ngây người hồi lâu, được Thu nhi phục thị xuống giường.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 312: Thiếu nữ thở dài trong lòng.



Thu nhi thấp giọng nói:

- Trời còn chưa sáng, sau khi phu nhân vừa đi không lâu cô gia liền rời đi. Còn có...

- Tiểu thư, phu nhân cũng đã biết cô gia tối hôm qua ở chỗ này. Phu nhân còn lấy một chiếc giày của cô gia ném ra ngoài đây.

- Còn có khuya ngày hôm trước...

Tần Vi Mặc nghe những chuyện này, sắc mặt bình tĩnh, ôn nhu nói:

- Ta đã biết.

Dấu ấn của cái bát trên bàn khuya ngày hôm trước thật ra đã bại lộ.

- Thu nhi, ngươi ra ngoài đi, ta viết chữ một lát, đừng cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.

- Tiểu thư, ngươi còn chưa có ăn cơm đây.

- Ta không đói bụng, ra ngoài đi.

Thu nhi đành phải đáp ứng một tiếng, lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Tần Vi Mặc nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, sau đó từ dưới gối đầu lấy ra quyển giấy tuyên kia, đi tới trước cửa sổ ngồi xuống bên cạnh bàn, mở ra giấy tuyên, đặt ở phía trên, lại lần nữa cầm một tấm giấy tuyên trống không, đặt ở phía dưới.

Lấy nghiên, mài mực cầm bút, bắt đầu sao chép.

- Tỷ phu đã vì Tần gia chúng ta mà làm nhiều như vậy, lần này, không thể lại để cho hắn mạo hiểm. Dù sao thời gian của ta đã không nhiều, lần này, để ta ra mặt đi...

Tay mềm của nàng cầm bút, vung mực sao chép, từng chữ nhỏ xinh đẹp mềm mại rất nhanh hiện đầy cả mặt giấy.

Nhìn chữ viết trên giấy, tài tình hơn người, trong lòng của nàng, càng ngày càng cảm thấy tỷ phu không cần phải chịu tủi nhục như vậy.

- Tỷ phu tài hoa, không thể thấp hơn những quan trạng nguyên trước kia...

- Đáng tiếc... Tỷ phu nếu không phải đến ở rể Tần phủ chúng ta, nếu là được sinh ra ở nhà khác, chỉ sợ sớm đã danh chấn văn đàn...

Thiếu nữ thở dài trong lòng.

Sao chép trong chốc lát, nàng thở gấp hồng hộc, cảm thấy toàn thân bất lực.

Nàng để xuống bút mực, nghỉ ngơi một lúc, đưa mắt nhìn lại những chữ những câu ở trên giấy, trong đầu kìm lòng không được lại hiện ra khuôn mặt thanh tú ôn nhu của tỷ phu.

Sau đó, nàng nghĩ tới từng màn từng cảnh tối hôm qua và tối hôm trước, hai người ngủ ở cùng nhau.

- Nếu là người khác, chỉ sợ sẽ thừa cơ khi dễ ta, thế nhưng tỷ phu...

- Nếu là người khác, ta cũng sẽ không để hắn vào bên trong. Tỷ phu là chính nhân quân tử, người hảo tâm tốt, đối xử với ta ôn nhu như vậy, còn cứu tính mạng ta trên thuyền, ta đương nhiên tin tưởng tỷ phu...

- Thế nhưng... Tỷ phu cũng quá chính nhân quân tử...

- Hay là nói, ta đối với tỷ phu mà nói, căn bản cũng không có một chút lực hấp dẫn nào?

- Đúng thế, ta nào sánh được tỷ tỷ, cho dù Bách Linh, c*̃ng đáng yêu hơn xa ta. Ta ốm yếu, thân thể lại yếu, tỷ phu mới không muốn đụng ta, cũng không dám đụng ta.

Thiếu nữ ngồi ở bên cạnh bàn, suy nghĩ miên man.

Đợi nàng lấy lại tinh thần, đã là buổi trưa.

Thu nhi gõ cửa, ở bên ngoài nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Tiểu thư, nên ăn một chút gì đi, nếu không thân thể chịu không nổi.

Thiếu nữ thở dài một cái bé không thể nghe, nhẹ nhàng nói nói:

- Thu nhi, tỷ phu... Hôm nay sẽ còn tới không?

Thu nhi ở bên ngoài không biết nên trả lời như thế nào.

Châu nhi bên cạnh lập tức nói:

- Tiểu thư, cô gia hôm nay sẽ đến, nô tỳ đi gọi hắn.

Thiếu nữ vội vàng lên tiếng:

- Châu nhi, đừng. Tỷ phu hiện tại chắc còn đang ngủ, tối hôm qua hắn... Ngủ không được ngon giấc, để hắn ngủ thêm một hồi đi. Hai ngày nay tỷ phu một mực bồi tiếp ta, cũng không có nghỉ ngơi tốt, c*̃ng không có thời gian đọc sách, ta không thể quấy rầy hắn.

Châu nhi nói:

- Tiểu thư ăn cơm trước, nô tỳ tối nay lại đi.

Thiếu nữ trầm mặc một chút, nhìn thoáng qua bút mực trên bàn, thấp giọng nói:

- A, vậy ăn cơm trước, chờ tối nay...

Nàng không có nói thêm gì, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.

Thu nhi đẩy cửa ra, bưng đồ ăn đi đến, đặt ở trên mặt bàn.

Châu nhi tiến đến, đỡ lấy nàng, đi tới trước bàn ăn.

Hai nha hoàn một trái một phải hầu hạ nàng ăn cơm.

Thế nhưng nàng không có bất kỳ khẩu vị gì, trong lòng, trong mắt, trong đầu, tràn đầy bóng dáng của tỷ phu.

- Tần Vi Mặc ơi Tần Vi Mặc, ngươi thật không có tiền đồ... Tỷ phu đều chướng mắt ngươi đây, ngủ ở cùng một chỗ đều không động vào ngươi, không lén lút khi dễ ngươi...

Thiếu nữ thì thào trong lòng, có chút chua xót cùng ủy khuất.

Cùng lúc đó.

Trong một tòa tiểu viện khác, yên tĩnh im ắng.

Trong phòng cửa sổ đóng chặt.

Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường, vẫn như cũ ngủ ngon, trên mặt lộ ra ý cười hài lòng hạnh phúc.

Chăn mền nhẹ nhàng xốc lên.

Một chân ngọc tuyết trắng tiêm tú của thiếu nữ đưa ra ngoài. Lập tức, một cặp đùi ngọc duyên dáng thẳng tắp hiện ra.

Tiếp đó là thân ảnh của một thiếu nữ xuống giường, bắt đầu ở trước giường mặc áo, vớ giày.

Sau khi mặt xong các loại quần áo, thiếu nữ chăm chú kiểm tra một chút, trên giường dưới giường, cũng không lộ chút sơ hở.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 313: Thời tiết thay đổi rất nhanh.



Nàng lúc này mới đứng trước giường, an tĩnh nhìn người đang ngủ say trên giường.

Nhìn hồi lâu, nàng chậm rãi cúi đầu xuống, tiến đến chỗ gần, nhẹ nhàng hôn môi của hắn, cái mũi, cái trán một chút.

Sau đó giúp hắn đắp thêm chăn mền, lặng yên rời đi.

Lúc đi tới cửa, hai chân thiếu nữ đột nhiên mềm nhũn, kém chút ngã rầm trên mặt đất.

Nàng vịn vách tường, từ từ mở ra cửa, đi ra ngoài.

Cửa phòng lặng yên đóng lại.

Trong phòng, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Giống như chưa hề có người đi qua.

Thiếu nữ đi ra từ trong nhà, tắm dưới ánh mặt trời buổi trưa, trên gương mặt thanh lệ được ánh nắng chiếu rọi vẫn như cũ lưu lại đỏ ửng mê người khi vừa kết thúc g*** h**n, như hoa tươi nở rộ mê người.

Nàng đứng ở hậu viện một hồi, khôi phục một chút thể lực, mới từ cửa sau rời đi.

Nàng muốn trở về ngủ bù.

Đêm nay, nàng còn muốn đi cố gắng kiếm tiền.

Vừa rồi nàng lại khi dễ hắn, còn khi dễ lâu như vậy, cho nên, nàng muốn đền bù hắn...

Nàng nhất định phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn.

Đến lúc đó... Đều cho hắn.

Buổi chiều, giờ Mùi.

Lạc Thanh Chu tỉnh lại, phát hiện có chút không đúng.

Cỗ khí tức nóng rực xao động bất an trong cơ thể kia tựa hồ toàn bộ biến mất.

Toàn bộ thân thể không chỉ có khôi phục như lúc ban đầu, mà trạng thái tựa hồ càng trở nên tốt hơn.

Thần thanh khí sảng, rất dễ chịu.

Hắn vén chăn lên, đang muốn rời giường, đột nhiên ngửi được một cỗ mùi thơm quen thuộc.

Đồng thời, hắn thấy được một sợi tóc thật dài trong chăn.

Ở trên giường sửng sốt nửa ngày, hắn mặc quần áo rời giường.

Rửa sạch xong, ra cửa.

Chuyện ngày hôm qua còn không có làm xong, hôm nay hắn còn muốn đi đến Tần nhị tiểu thư nơi đó, viết một vài thứ.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, cửa sân đột nhiên mở ra.

Bách Linh vừa muốn ra, nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, lập tức lại lui trở về.

- Ầm!

Cửa sân lại lần nữa đóng lại.

Lạc Thanh Chu dừng bước, nhìn chằm chằm cửa đang đóng kín một hồi, đi tới cửa nói:

- Bách Linh, tặng ngươi một lễ vật.

Vừa mới dứt lời, cửa sân lại “Kẹt kẹt” một tiếng lần nữa mở ra.

Bách Linh mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy hưng phấn hỏi:

- Cô gia, lễ vật gì? Ngươi chuyên môn mua cho ta sao? Ngoại trừ ta, còn mua cho người khác không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Cũng chỉ có ngươi có.

Bách Linh lập tức mặt mày hớn hở, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, vươn tay nhỏ vui vẻ nói:

- Cô gia thật tốt, nhanh cho ta.

Lạc Thanh Chu lấy ra một sợi tóc từ trong túi, đặt ở lòng bàn tay của nàng.

Lập tức, quay người rời đi.

Nụ cười trên mặt Bách Linh lập tức cứng ngắc, nhìn chằm chằm tóc trong tay sửng sốt mấy giây, nhìn bóng lưng của hắn rời đi mà dậm chân nói:

- Thối cô gia! Ai muốn tóc của ngươi! Quỷ hẹp hòi, về sau đừng nghĩ lại khi dễ người ta! Hừ!

Một lát sau.

Nàng về tới trong phòng, tức giận nói với thiếu nữ đang ngủ trên giường:

- Cô gia thật nhỏ mọn, vậy mà đưa cho người ta một sợi tóc, còn nói để người ta luôn để nó ở trên người, nói gặp tóc như gặp người, người ta mới không có thèm đâu.

Nói rồi, ở ngay trước mặt thiếu nữ trên giường, lấy sợi tóc nhét vào trong ngực, khóe miệng lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ.

Hạ Thiền nằm ở trên giường, mở mắt nhìn nàng, dừng một chút, s* s**ng một sợi tóc xuống từ trên đầu, đưa ra cho nàng.

Bách Linh nhìn tóc trong tay nàng sửng sốt một chút, lập tức cười nhạo:

- Ai muốn tóc của ngươi, làm như người ta không có.

Lập tức quay người rời đi, miệng đắc ý nói:

- Người ta nơi này không chỉ có tóc của mình, còn có tóc của cô gia đây.

Nói xong, ra khỏi gian phòng, ở bên ngoài vui vẻ khẽ hát.

Thiếu nữ nằm ở trên giường run lên một hồi, lại lần nữa nhắm mắt lại.

- Bá... Bá...

Thời tiết thay đổi rất nhanh.

Hôm qua vẫn là tuyết lớn, hôm nay đã là ánh nắng tươi sáng.

Tuyết đọng trong viện bắt đầu hòa tan.

Châu nhi đang cầm cây chổi quét sạch tuyết đọng trong đình viện.

Nàng quyết định chờ một lát sẽ đi gọi tên kia tới, nếu không tiểu thư cơm c*̃ng ăn không vào, sách c*̃ng nhìn không vào, trong lòng cũng không vui.

Ai, thật không biết tên kia có gì tốt.

Đang lúc nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân đến gần, ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh mặt trời sáng rỡ, một thân ảnh cao ráo nho nhã xuất hiện, gương mặt gò má thanh tú tuấn mỹ, đôi mắt sáng tỏ ôn nhu...

- Châu nhi cô nương, Nhị tiểu thư dậy chưa?

Thiếu niên người mặc nho bào rộng, nhẹ giọng hỏi, âm thanh càng ôn nhuận như ngọc.

Châu nhi ngây ngốc một chút, giật mình tỉnh lại, vội vàng nói:

- Ừm, cô gia, tiểu thư buổi trưa đã dậy, hiện tại đang viết chữ. Cô gia mau vào đi.

Thiếu niên mỉm cười, khích lệ nói:

- Châu nhi cô nương thật chịu khó.

Nói xong, đi về phía phòng.

Châu nhi thất thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn, cũng không biết gương mặt thế mà đỏ bừng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 314: Cũng không nhất định.



- Cô gia thật tuấn... Khó trách tiểu thư bị mê thần hồn điên đảo. Ngay cả Thu nhi cũng hầu như cố ý dẫn dụ Tiểu Điệp trò chuyện về cô gia.

Tiểu nha hoàn đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ.

Lạc Thanh Chu đi vào phòng.

Thu nhi nhìn thấy hắn, cười cười, vội vàng đi đến cửa thư phòng gõ cửa một cái, nói khẽ:

- Tiểu thư, cô gia tới.

Tần Vi Mặc đang ngẩn người trước bàn dài, nghe được tiếng nói, hai con ngươi lập tức sáng lên, đứng lên.

Thu nhi ở ngoài cửa ra vào ngồi xuống nói:

- Cô gia, nô tỳ cởi giày cho ngươi.

Lạc Thanh Chu đang muốn nói không cần, hai tay tiểu nha hoàn đã ôm chân của hắn, bắt đầu cởi cho hắn.

- Tạ ơn Thu nhi cô nương.

- Cô gia khách khí, đây là việc nô tỳ phải làm.

Thu nhi cất kỹ giày, cười đẩy cửa phòng ra.

Lúc này, Châu nhi từ đi vào cửa vạch trần nàng:

- Thu nhi, phu nhân và Nhị công tử tới, đều không thấy ngươi cởi giày cho bọn hắn đây.

Thu nhi vội nói:

- Phu nhân có Mai nhi hỗ trợ, Nhị công tử lại không đi vào, tại sao ta phải giúp công tử cởi?

Đợi Lạc Thanh Chu vào trong nhà, cửa phòng đóng lại, Châu nhi hừ lạnh:

- Ta thấy ngươi chính là thèm thân thể cô gia.

- Đừng nói bậy, cẩn thận bị cô gia nghe được.

- Ta muốn nói đấy, ngươi cả ngày vụng trộm hỏi Tiểu Điệp về chuyện của cô gia, đừng cho rằng ta không biết.

- Ta là vì tiểu thư.

- Vậy ngươi tối hôm qua nằm mơ ôm ta, hai chân kẹp lấy ta, miệng một mực hô hào cô gia cô gia, cũng là vì tiểu thư?

- Ngươi nói bậy! Ta không có!

- Ngươi có! Ta muốn nói cho cô gia biết, nói ngươi mỗi lúc trời tối đều nằm mơ muốn thị tẩm cho cô gia… Ưm...

Thu nhi một tay bịt miệng của nàng, mặt mũi tràn đầy xấu hổ gấp gáp mà kéo nàng ra ngoài.

Lạc Thanh Chu tiến vào thư phòng, đi tới trước bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua chữ nhỏ xinh đẹp lít nha lít nhít trên bàn, nhìn thiếu nữ yếu đuối trước mắt, nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi đang sao chép?

Tần Vi Mặc thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, một lần nữa chậm rãi ngồi xuống, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, hôm nay ngươi đọc, Vi Mặc viết cho.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cầm lên cục mực nói:

- Được.

Tần Vi Mặc ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, sáng nay... Ngươi đi khi nào?

Lạc Thanh Chu nhìn chữ nhỏ xinh đẹp trên giấy tuyên nói:

- Trời vừa sáng, sau khi phu nhân đi ta liền đi.

- Tỷ phu, tối hôm qua...

- Đúng rồi Nhị tiểu thư, lấy thêm một quyển giấy tuyên đi, thi từ hôm trước và ngày hôm qua, ngươi cần một lần nữa viết lại.

- ...

Tần Vi Mặc thấy hắn không chịu nhắc lại chuyện tối ngày hôm qua, đành phải ngậm miệng, cầm qua một quyển giấy tuyên sạch sẽ từ bên cạnh.

- Nhị tiểu thư, ta đọc, ngươi viết. Đề mục mỗi bài thơ từ, chính ngươi xem viết là được. Còn tính danh...

Tần Vi Mặc mở rộng giấy tuyên, cầm viết, chấm mực ngưng thần, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, đọc đi...

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, một lần nữa đọc lại thi từ làm trong hôm trước và hôm qua.

Sau khi thiếu nữ viết xong tất cả thi từ.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Hôm nay sẽ viết tiếp hai hồi « Tam Quốc Diễn Nghĩa » đi, số chữ có chút nhiều, Nhị tiểu thư nếu mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Đúng rồi Nhị tiểu thư, trí nhớ ngươi như thế nào? Nếu ta để cho ngươi viết xuống thơ từ mới, ngươi trong hai ngày có thể nhớ hết không?

Tần Vi Mặc giật mình, cười nói:

- Nếu là tỷ phu làm, mặc kệ nhiều hay ít, Vi Mặc đều có thể nhớ.

Lạc Thanh Chu không khỏi nói:

- Nhị tiểu thư quả nhiên lợi hại. Đáng tiếc, thân là thân nữ nhi, không thể tham gia khoa cử.

Tần Vi Mặc mỉm cười, cúi đầu nhìn bút mực trên giấy tuyên nói:

- Cho dù có thể đi thi khoa cử, Vi Mặc c*̃ng không có tâm tư kia. Vi Mặc thích thanh tịnh, không thích quan trường.

Lạc Thanh Chu cười nói:

- Điều này cũng đúng, Tần nhị tiểu thư chỉ thích an tĩnh, sao có thể tiến vào loại địa phương ô uế ồn ào náo động kia, không xứng.

Tần Vi Mặc che miệng cười một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, lời này cũng không thể nói lung tung, nếu truyền đi, người ta làm quan cũng không thuận đâu. Mà tỷ phu về sau khoa cử cao trung, không phải cũng muốn làm quan sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- c*̃ng không nhất định.

Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn, nói khẽ:

- Tỷ phu, thật ra không làm quan, tìm một địa phương không có ai. Có hoa có cỏ, có ăn, có ở, yên lặng, thật ra rất tốt.

Lạc Thanh Chu nói:

- Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn (*) sao? Nhị tiểu thư thích chỗ như vậy?

Tần Vi Mặc giật mình:

- Hái cúc? Tỷ phu, bài thơ này...

Lạc Thanh Chu cười cười, cầm qua cây bút từ trong tay nàng, lại lấy một trang giấy tuyên trống không từ bên cạnh, nói:

- Bài thơ này, Nhị tiểu thư giữ lại.

Nói xong, hắn chấm mực múa bút, viết cả nguyên bài thơ xuống.

Tần Vi Mặc ngưng mắt nhìn, miệng nhẹ giọng nói:

- Kết lư tại nhân cảnh, Nhi vô xa mã huyên. Vấn quân hà năng nhĩ, Tâm viễn địa tự thiên. Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 315: Lại nói bậy!



Sơn khí nhật tịch giai, Phi điểu tương dữ hoàn. Thử hoàn hữu chân ý, Dục biện dĩ vong ngôn. (**)

[() (*) Ẩm tửu kỳ - Tào Điềm:

Cất nhà trong cảnh nhân gian

Ngựa xe chẳng vướng bụi trần vào đây

Hỏi ông sao được như vầy?

Tâm hồn cao viễn, đất này hẹp thôi

Rào đông hái cúc chiều nay

Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà

Đẹp thay sắc núi chiều tà

Đàn chim về tổ la đà cánh bay

Bao chân ý - cảnh sắc này

Muốn tìm ngôn ngữ giãi bày, lại quên.]

Đọc một hồi, ánh mắt nàng si ngốc, trong mắt lộ ra vẻ hướng tới.

Lạc Thanh Chu viết xong, để bút xuống, làm khô mực nước phía trên, đưa cho nàng, nói:

- Mặc dù cuộc sống như vậy rất tốt đẹp, nhưng, thật ra rất mệt mỏi, mà lại c*̃ng rất cô độc. Người lớn tuổi, hoặc là người bi quan chán đời, có lẽ mới thích.

Tần Vi Mặc tiếp nhận bài thơ, lại kinh ngạc nhìn một lần, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, cuộc sống như vậy, thật ra, nếu có một người tri tâm bồi tiếp, vẫn rất tốt. Vi Mặc... Thật rất yêu thích.

Lạc Thanh Chu tránh đi ánh mắt của nàng, nói:

- Nhị tiểu thư, chúng ta tiếp tục viết cố sự đi.

Tần Vi Mặc lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, thu hồi ánh mắt, có chút cúi đầu nói:

- Được.

Lập tức cầm bút mực lên, miệng lại nhỏ giọng nói thầm:

- Tỷ phu thật nhát gan...

Lạc Thanh Chu giả bộ như không có nghe thấy, tiếp tục đọc cố sự.

Sau khi viết xong hai hồi của cố sự, Lạc Thanh Chu lại đọc mấy bài thơ từ.

Sau khi làm xong, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, sắc trời bên ngoài cũng không biết từ bao giờ đã tối đen.

Lạc Thanh Chu không dám dừng lại thêm, cáo từ nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi giữ kỹ những thứ này. Trời đã không còn sớm, ta còn muốn trở về đọc sách. Mấy ngày nay cũng không có đọc sách, trong lòng luôn cảm giác thiếu một chút gì đó.

Tần Vi Mặc nghe hắn nói như vậy, mặc dù trong lòng rất không nở, lại không dám giữ lại, đành phải đứng lên, ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, cảm ơn ngươi...

Lạc Thanh Chu biết được nàng vì sao nói lời cảm tạ.

Vì chính nàng, cũng vì Tần phủ.

Nhưng thật ra Lạc Thanh Chu làm hết thảy cũng là vì chính hắn.

Tần phủ không còn, hắn và Tiểu Điệp chỉ sợ rất nhanh liền không còn.

Huống chi, nơi này có nhiều người đáng yêu như vậy.

Hắn c*̃ng không bỏ được.

- Nhị tiểu thư, nghỉ ngơi sớm, ngày mai nếu có thời gian, ta sẽ lại tới.

Lạc Thanh Chu cáo từ rời đi.

Lúc đi ra khỏi cửa, Thu nhi vội vàng cầm giày của hắn, ngồi xổm xuống ôm chân của hắn, giúp hắn xỏ giày vào.

Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:

- Thu nhi cô nương, lần sau tự ta xỏ là được.

Thu nhi giúp hắn mang xong, đứng lên cười nói:

- Như vậy sao được, cô gia vất vả đến kể chuyện xưa cho tiểu thư nhà ta, đùa tiểu thư nhà ta vui vẻ, nô tỳ cũng không dám lười biếng.

Lạc Thanh Chu cười cười, đi ra cửa.

Châu nhi đi ra từ bên cạnh gian phòng, hừ lạnh nói:

- Nói là vì tiểu thư, còn không phải mình thèm thân thể cô gia, muốn thừa cơ ôm chân cô gia một chút.

- Châu nhi chết dầm kia, lại nói bậy ta xé nát miệng của ngươi.

- Ai nha, tiểu thư, Thu nhi thẹn quá thành giận! Thu nhi muốn làm tiểu nha đầu động phòng của cô gia, tiểu thư người cho phép không?

- Lại nói bậy!

- Ha ha ha...

Hai tiểu nha hoàn ở bên ngoài náo trò.

Trong phòng, thiếu nữ yếu đuối một thân váy áo trắng thuần an tĩnh đứng phía trước cửa sổ, nhìn thân ảnh biến mất khỏi cửa ra vào, thần sắc kinh ngạc.

Một lúc lâu sau.

Khẽ thở dài một tiếng, miệng thì thào đọc lấy:

- Hái cúc đông dưới rào, khoan thai gặp Nam Sơn... Tỷ phu, cùng một chỗ... Không tốt sao?

Lạc Thanh Chu ra cửa, trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, đi về phía trước.

Lúc sắp đi đến Linh Thiền Nguyệt cung đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, mặc váy áo vải thô màu đen, nắm trong tay một thanh kiếm từ trên đường phía trước đi tới.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thân ảnh kia sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu, bước nhanh hơn, trong tay nắm thật chặt chuôi kiếm.

Lạc Thanh Chu dừng bước.

Khi hai người đối mặt nhau, hắn đột nhiên nói:

- Hạ Thiền cô nương, nếu như ngươi rất cần tiền...

Thiếu nữ đột nhiên dừng bước, dừng một chút, quay đầu nhìn hắn, hai con ngươi lạnh như băng nói:

- Ta... Có tiền.

Ngừng một chút, lại băng lãnh tăng thêm một chữ:

- Nhiều.

Lạc Thanh Chu nhún vai, không tiếp tục lắm miệng.

Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp băng lãnh, nắm chặt kiếm, bước nhanh rời đi.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh nàng đơn bạc nhỏ yếu dần dần đi xa, trong đầu không khỏi nghĩ tới một màn nhìn thấy tối hôm qua, chẳng biết tại sao, trong lòng lại dâng lên một trận khó chịu không hiểu.

Đi trên đường trở về.

Trong lòng hắn nói thầm: Dù sao đêm nay không có chuyện gì, chờ một lúc cơm nước xong xuôi, đi giúp nàng trồng hoa, thuận tiện nhìn Tứ Tứ và Tây Tây một chút.

Nghĩ đến Tứ Tứ và Tây Tây, hắn liền nghĩ tới một màn đầy trời tuyết lớn, trong hẻm nhỏ yên lặng không người, hai đứa ăn mày nhỏ bé đói khổ lạnh lẽo, ở một chỗ ôm nhau, run run rẩy rẩy trong gió tuyết đang gào thét, chờ đợi tử vong.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 316: Nàng rất quen thuộc Tây Tây sao?



Hắn lúc trước chỉ cứu được bọn hắn mấy ngày.

Nhưng người nào đó bên trong Tần phủ lại cứu được bọn hắn cả một đời.

Thật là trùng hợp sao?

Hiển nhiên cũng không phải.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện nhìn thấy Tiểu Điệp đang đứng phía trước cửa sổ trong phòng, cầm trong tay một cây kéo, mở to hai mắt, rất chú tâm cắt may một cái yếm trong tay.

Bộ phận cái yếm che khuất phần bụng đã bị cắt đi.

Phần ở giữa cũng bị cắt bớt, chỉ còn lại có một sợi dây bố tinh tế liên tiếp nhau.

Đã rất giống như vật gì đó...

Thấy hắn trở về, tiểu nha đầu sửng sốt một chút, lập tức “A” kinh ngạc thốt lên một tiếng, cuống quít giấu cái yếm cùng cái kéo trong tay ở sau lưng, khuôn mặt nhỏ lập tức “Bá” đỏ bừng.

Bữa tối rất phong phú.

Ngoài gà vịt thịt cá ra, giống như thiếu món gì đó.

Canh xương hầm.

Đêm nay không có canh xương hầm thuốc bắc.

Thật ra từ tối hôm qua Tần nhị tiểu thư đọc tên mấy vị thuốc Đông y, bộ dáng xấu hổ cùng với việc thân thể hắn có đủ loại phản ứng, hắn đã đoán được cái gì.

Nhưng có đôi khi, người hồ đồ một chút vẫn tương đối tốt.

Một khi nói ra, tất cả mọi người đều khó xử.

Nếu như đối phương là người cực kỳ sĩ diện, có quyền thế, tính tình lại không tốt vậy càng không xong.

Ăn xong cơm tối.

Hai chủ tớ cầm y phục, thừa dịp đêm tối, lại lén lén lút lút đi trong hồ tắm.

Ánh trăng trong sáng, nước hồ mông lung.

Hai người c** s*ch y phục xuống nước.

Tiểu nha đầu chà lưng cho hắn, hắn rảnh đến nhàm chán, lại chủ động nói với tiểu nha đầu mặc nội y cần phải chú ý cái gì, làm thế nào mới có thể thoải mái hơn, phải thêm chỗ nào mới có thể càng... Càng đẹp mắt.

- Thật ra ngoại trừ áo, còn có quần...

- Đúng rồi, còn có một loại vớ...

Tiểu nha đầu nghe chăm chú, Lạc Thanh Chu nói càng hưng phấn.

Hai chủ tớ thân thể tr*n tr**ng, vừa tắm rửa, vừa nghiên cứu thảo luận cuộc sống hạnh phúc sau này.

Tắm rửa xong.

Lạc Thanh Chu đi hậu viện, đánh mấy lần Bôn Lôi Quyền.

Sau đó, nhảy vọt lên cao, di chuyển nhanh chóng, làm các loại động tác luyện gân kỳ quái trên mấy bộ sách hay vẽ: hầu tử vớt nguyệt, ếch ngồi đáy giếng.

Đợi toàn thân ra mồ hôi, da thịt đỏ thẫm, bắt đầu đau nhức mới ngừng lại.

Hắn đi phòng bếp lấy nước nóng, về phòng.

Lấy dược thủy luyện gân mua ở tụ bảo các ra, nhỏ một giọt vào trong thùng tắm, sau đó c** s*ch y phục, bắt đầu ngâm trong bồn tắm hấp thu.

Đợi nước màu xanh sẫm được hấp thu hết, nước tắm một lần nữa trong vắt, hắn mới ra.

Lúc này.

Toàn thân ấm áp dễ chịu.

Phần bụng giống như nhiều thêm một dòng nước nóng, bắt đầu lưu động theo da thịt toàn thân tới tới lui lui, không ngừng làm dịu da thịt đau nhức.

Tắm xong

Lạc Thanh Chu đổi một bộ y phục sạch sẽ, ra cửa.

Đi Linh Thiền Nguyệt cung trước.

Lúc đầu muốn đi vấn an Tần đại tiểu thư, nhưng đợi tới cửa, lại phát hiện cửa bị khóa.

Hạ Thiền đi kiếm tiền.

Tần đại tiểu thư và Bách Linh đi đâu?

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, đi tới hậu hoa viên của nhạc mẫu đại nhân kia.

Đương nhiên, trước khi đi, hắn cần đi bẩm báo trước một chút.

Nếu không để cho vị nhạc mẫu đại nhân kia biết, lại phải răn dạy hắn không có quy củ.

Dù sao hậu hoa viên không phải ai đều có thể tùy tiện xông loạn.

Đi tới cửa, có nha hoàn nhìn thấy hắn, vội vàng đi vào bẩm báo.

Không bao lâu, Mai nhi đi ra, nói:

- Cô gia, phu nhân không ở đây, vừa rồi đi chỗ Nhị tiểu thư, đoán chừng về trễ một chút, người tìm phu nhân có chuyện gì sao?

Không ở càng tốt.

Trong lòng Lạc Thanh Chu thầm nghĩ, vội vàng nói:

- Mai nhi cô nương, ta muốn đi vườn hoa phía sau, ngươi xem có được không?

Mai nhi nghe vậy vẻ mặt vô c*̀ng nghi hoặc nói:

- Cô gia muốn đi nơi đó làm gì? Hái hoa sao?

Lạc Thanh Chu cảm thấy hai chữ này có chút là lạ, nói:

- Ta muốn đi thăm Tứ Tứ và Tây Tây, ta quen biết bọn hắn.

Mai nhi vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn một chút, nói:

- Vậy cô gia đi thôi, người biết họ ở đâu rồi.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Đúng rồi Mai nhi cô nương, nghe nói thị nữ Hạ Thiền của đại tiểu thư, c*̃ng ở phía sau trồng hoa, thật sao?

Mai nhi nhẹ gật đầu:

- Tây Tây dẫn nàng tới. Lúc đầu phu nhân không cho nàng đến, nói mỗi tháng sẽ cho nàng tiền, nhưng nàng không chịu lấy không, nhất định phải đến trồng hoa kiếm tiền. Phu nhân thuyết phục nhưng cũng chỉ có thể để tùy nàng, mỗi tháng sẽ phát tiền công cho nàng.

Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:

- Nàng rất quen thuộc Tây Tây sao?

Mai nhi suy nghĩ một chút nói:

- Giống như quan hệ rất tốt, Tứ Tứ và Tây Tây đều rất thích nàng.

Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, không hỏi nhiều nữa, sau khi nói cảm ơn, đi theo tường viện bên cạnh, ra vườn hoa phía sau.

Bóng đêm dần dần dày đặc.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 317: Cùng trồng đi, chúng ta trò chuyện.



Ánh trăng trong trẻo treo trên bầu trời đêm, trên tầng mây vài ngôi sao như ẩn như hiện.

Bốn phía yên tĩnh.

Trên đường đi c*̃ng không có gặp những người khác.

Lạc Thanh Chu từ phía sau cửa tròn đi vào vườn hoa.

Hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng Tứ Tứ và Tây Tây, chỉ thấy thân ảnh quen thuộc kia đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay dùng cái xẻng nhỏ chăm chỉ xúc bùn đất.

Dưới ánh trăng, bên khuôn mặt thanh lệ non nớt kia, mồ hôi óng ánh, vài sợi tóc dính vào má, làm tăng thêm mấy phần mềm mại mỹ lệ.

Mà chuôi bảo kiếm, vẫn đặt trên bùn đất sau lưng.

Lạc Thanh Chu đứng chỗ cửa tròn, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trồng hoa dưới trăng, nhìn một hồi, mới nhẹ nhàng đi tới.

Thiếu nữ như vừa xúc đất, vừa suy nghĩ, cũng không phát hiện hắn tới gần.

Thẳng đến lúc hắn ngồi xuống bên cạnh, vươn tay, giúp nàng trồng hoa.

Thân thể thiếu nữ đột nhiên run lên, chuôi bảo kiếm đặt ở sau lưng, đột nhiên xuất hiện trong tay nàng.

Một tay khác nắm chặt chuôi kiếm, trên thân hàn ý b*n r* bốn phía, trong mắt xuất hiện sát ý.

Nhưng khi nhìn là hắn, tay nắm chuôi kiếm đột nhiên nới lỏng, nhưng cũng không có buông ra, hai mắt đầu tiên là kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lập tức trở nên lạnh lẽo.

Nàng ngồi xổm nơi đó, trên trán mồ hôi lấp lánh, trên váy áo dính bùn đất, nhìn giống như hạ nhân làm việc nặng, nhưng một chớp mắt sau nàng cầm kiếm, khí chất lại đột nhiên đại biến, giống như một sát thủ xuất kiếm phong hầu lãnh khốc.

Nhưng bất kể thế nào, dáng dấp của nàng đều xinh đẹp động lòng người như vậy.

Lạc Thanh Chu mở miệng nói:

- Ta chỉ là đến giúp ngươi trồng hoa. Mặc dù trước đó không được ngươi đồng ý, nhưng là Hạ Thiền cô nương, ngươi cũng không cần rút kiếm phản đối chứ?

Ánh mắt thiếu nữ lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới chậm rãi buông lỏng chuôi kiếm, nhất thời, chân tay luống cuống, không biết là nên đứng dậy lãnh khốc rời đi, bảo trì hình tượng lúc đầu, hay là nên cúi đầu nhận mệnh, tiếp tục ngồi xổm trồng hoa.

- Cùng trồng đi, chúng ta trò chuyện.

Lạc Thanh Chu ôn nhu nói.

Thiếu nữ nhìn hắn một cái, cúi đầu, ánh mắt chớp động, tựa hồ đang suy nghĩ.

- Dù sao ta cũng nhìn thấy rồi, giờ ngươi muốn trốn, c*̃ng không còn tác dụng. Mà chuyện này có gì mất mặt đâu? Không phải chính là làm việc kiếm tiền sao? Ngươi hẳn là cảm thấy kiêu ngạo và tự hào mới đúng.

Lạc Thanh Chu nhẹ giọng thuyết phục.

Lập tức cầm cái xẻng nàng vứt, cúi đầu giúp nàng đào đất.

Thiếu nữ yên lặng nhìn một lát, thân thể căng thẳng mới chậm rãi trầm tĩnh lại, trên người hàn ý và sự lãnh khốc, c*̃ng dần dần biến mất.

Triệt để tháo xuống ngụy trang.

Nàng buông bảo kiếm xuống, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi, do dự một chút, mới chậm rãi vươn tay, giúp hắn đỡ hoa.

Lạc Thanh Chu bắt đầu cuốc đất lấp vào.

Hai người yên lặng phối hợp, rất nhanh trồng xong một gốc hoa.

Lạc Thanh Chu lại đi lấy bình nước, tưới nước cho hoa.

Sau đó.

Hắn lại cầm cái xẻng, bắt đầu trồng cây thứ hai.

Lúc hắn dùng sức đào hố, thiếu nữ đột nhiên mở miệng, thấp giọng nói:

- Quá... Sâu.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua rễ cây trong tay nàng, vội vàng lại bỏ vào trong hố bỏ thêm mấy xẻng bùn đất, hỏi:

- Như vậy được chưa? Còn sâu sao?

Thiếu nữ cúi đầu, nhìn xem trong hố, lại thấp giọng nói:

- Nông...

Lạc Thanh Chu đành phải buông xuống cái xẻng, dùng tay đào một ít bùn đất trong hố lên, vừa đào vừa nói:

- Đủ rồi chứ?

- Ừm.

Thiếu nữ rốt cục khẽ gật đầu.

Sau đó cúi đầu xuống, cẩn thận từng li từng tí bỏ gốc hoa vào trong hố.

Lạc Thanh Chu bắt đầu lấp đất.

Thiếu nữ cầm bình nước bên cạnh, đợi hắn lấp xong, chậm rãi tưới nước.

- Nước nhiều lắm.

- Không, nhiều...

Lạc Thanh Chu đi đến bên cạnh, lại bắt đầu đào cái hố thứ ba, nói:

- Cái này sâu chút hay nông chút?

- Sâu.

Thiếu nữ buông bình nước xuống, cầm một gốc khác ngồi xổm bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hắn xúc bùn đất, lại ngẩng đầu nhìn lén hắn một chút.

- Đủ rồi sao?

- Lại, sâu chút.

Hai người phối hợp với nhau, rất mau chỗ trống trải đều trồng hết hoa.

Thiếu nữ lại qua cầm cuốc nhỏ, đi đến chỗ khác trong vườn hoa, ngồi xổm xuống, bắt đầu cúi đầu làm cỏ xới đất.

Lạc Thanh Chu đi tới, dùng cái xẻng trong tay hỗ trợ, nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:

- Hạ Thiền, tại sao muốn cố gắng kiếm tiền như vậy?

Lần này, hắn không tiếp tục kêu “Hạ Thiền cô nương” nữa.

Hắn cảm giác hai người từ lúc ở gầm cầu, quan hệ hẳn là thân cận rất nhiều.

Nếu như không có người ngoài ở chỗ này, hẳn là không cần thiết lạnh nhạt như vậy, bỏ từ “cô nương” đi.

Thiếu nữ cúi đầu cuốc cỏ dại, nghe hắn hỏi, hơi nghiêng người, không cho hắn nhìn thấy mặt nàng, mới thấp giọng mở miệng:

- Tích lũy.

Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:

- Vậy ngươi tích lũy tiền làm gì? Ngươi ở Tần phủ có ăn có mặc, cái gì cũng có, hẳn là không cần thiết khổ cực tích lũy tiền như vậy?

Thiếu nữ cúi đầu làm cỏ, không nói gì thêm.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 318: Hai người đều không nói gì.



Lạc Thanh Chu nhìn nàng một chút, c*̃ng không tiếp tục hỏi.

Hai người cúi đầu, yên lặng làm cỏ xới đất.

Lại qua nửa canh giờ.

Lạc Thanh Chu thấy nàng nóng, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mở miệng nói:

- Nghỉ ngơi một chút đi, uống miếng nước. Đúng rồi, ngươi có đem nước không?

Thiếu nữ dừng một chút, khẽ lắc đầu.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, xoay người, lấy ấm nước trong túi trữ vật ra, đưa tới trước mặt nàng, nói:

- Ta dùng qua, ngươi nếu không ghét bỏ, uống mấy ngụm nước đi.

Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, không có tiếp.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi ngửa đầu, miệng không cần chạm miệng ấm, trực tiếp nghiêng qua uống là được.

Thiếu nữ vẫn không lấy.

Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, đành phải mở nắp ra, chuẩn bị uống mấy ngụm.

Nhưng lúc này, ánh mắt lại đột nhiên liếc qua thấy nàng nuốt nước miếng, hai tay nhỏ còn chần chờ.

Hai tay nhỏ đầy bùn đất.

Nàng là chỉ sợ bẩn ấm nước của hắn sao?

Lạc Thanh Chu lại tới gần một chút, lần nữa đưa ấm nước trong tay tới trước mặt nàng, nói:

- Uống mấy ngụm đi, làm bẩn không sao, ta trở về rửa một chút là sạch.

Thiếu nữ lại dừng một chút, mới giơ tay nhỏ lên, chuẩn bị lấy, nhưng mắt nhìn thấy bùn đất trên tay mình, đột nhiên lại rụt trở về, nghĩ nghĩ, dùng sức lau lau lên váy mấy lần, lau xong bùn đất mới đưa tay nhận lấy ấm nước.

Nhưng nàng lại do dự, cũng không có uống.

Lạc Thanh Chu đứng dậy đi tới cửa nói:

- Ta đi tiểu tiện, chút nữa quay lại.

Hắn biết, thiếu nữ này không có ý muốn trước mặt hắn dùng ấm nước của hắn.

Chờ hắn đi ra sau cửa, thiếu nữ mới chậm rãi xoay đầu lại, nhìn cửa một chút, sau đó nhìn về phía ấm nước trong tay, dừng một chút, miệng nhỏ trực tiếp chạm miệng ấm, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, uống.

Nước sạch theo khóe miệng của nàng, chảy vào cổ tràn đầy mồ hôi trắng nõn kia, khiến nàng thấy mát mẻ.

Chút mát mẻ kia c*̃ng chậm rãi chảy vào trong lòng nàng, làm dịu nội tâm khô cạn cô tịch của nàng.

Nàng ngửa đầu, mở hai mắt ra, nhìn ánh trăng treo trên bầu trời đêm kia, trong mắt đầy tràn ôn nhu, vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa, trong sáng như ánh trăng.

Trời tối yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu đi ra một lát rồi về vườn hoa.

Thiếu nữ ngồi xổm trong bụi hoa, cầm cuốc trong tay, bắt đầu cúi đầu làm việc.

Ấm nước để sau lưng nàng.

Phía trên sạch sẽ, không có một hạt bùn đất.

Hiển nhiên.

Uống xong nàng dùng váy rất cẩn thận lau qua một lần.

Lạc Thanh Chu nhìn váy áo vải thô trên người nàng, nhớ tới thiếu nữ này tựa hồ luôn luôn mặc hai bộ màu xanh nhạt, chỉ là kiểu dáng hơi khác biệt.

Vô cùng đơn giản.

Hầu như không có y phục khác, c*̃ng không có trang sức khác.

Ngay cả trên đầu, cũng chỉ có một chiếc trâm gỗ.

Trâm cài trâm bạc gì đó đều không có.

Lạc Thanh Chu an tĩnh nhìn một lúc, đi lên phía trước nói:

- Hạ Thiền, tối ngày mốt có chợ đêm, Bách Linh nói với ngươi chưa? Đến lúc đó chúng ta đi dạo chợ đêm, cái kia... Ta mua cho ngươi một cây trâm, có được không?

Tay thiếu nữ đang cuốc cỏ dại lập tức dừng lại.

Dừng một chút, nàng lại tiếp tục đào, không nói gì.

Lạc Thanh Chu ngồi xổm xuống, cầm cái xẻng, giúp nàng làm cỏ, lại nói:

- Là cảm tạ ngươi lần trước theo về Thành Quốc phủ giúp ta.

Thiếu nữ vẫn không trả lời.

Lạc Thanh Chu c*̃ng không tiếp tục nhiều lời, cúi đầu nghiêm túc làm cỏ.

Dù sao đêm đó nếu như muốn đi dạo chợ đêm, hắn mua cho nàng một cây là được.

Đương nhiên, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Tiểu Điệp, tiểu Bách Linh, đều phải có.

Trong hoa viên.

Hai người ngồi xổm, yên lặng làm việc, đều không nói gì thêm.

Hai người giống như ăn ý, đều từng bước từng bước xê dịch tới phía trước, từ đầu đến cuối đều song song ngồi xổm.

Ánh trăng như nước, trong sáng ôn nhu.

Đây là một đêm chỉ thuộc về bọn họ, đêm độc nhất vô nhị.

Canh ba.

Hai người đã cuốc sạch vườn hoa, đất c*̃ng xới xong toàn bộ.

Lạc Thanh Chu buông cái xẻng, đứng lên, hoạt động gân cốt một chút, nhìn thiếu nữ vẫn ngồi xổm trên đất nói:

- Đi thôi, trở về đi. Bên kia không làm xong, ngày mai lại làm.

Thiếu nữ ngồi xổm không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu đi tới gần, cúi người, không nói gì, đoạt cuốc trong tay nàng, đặt xuống đất, nói:

- Trở về, tắm rửa, đi ngủ.

Thiếu nữ nghe được mấy chữ này, vẻ mặt giật mình, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.

Sau một lúc lâu.

Nàng đứng lên, đi qua phía trước cầm kiếm của mình lên, ánh mắt nhìn về phía hắn.

Mặc dù nhìn lạnh lùng như cũ, nhưng Lạc Thanh Chu tựa hồ không có chút nào sợ hãi.

- Đi thôi.

Lạc Thanh Chu đi phía trước.

Hai người một trước một sau, đi ra vườn hoa, tắm ánh trăng sáng ngời, dạo bước trong phủ đệ.

Trên đường không có người, không có đèn.

Đen nhánh, yên tĩnh.

Hai người đều không nói gì.

Mới đầu là một trước một sau đi, Lạc Thanh Chu dần dần thả chậm bước chân, sóng vai cùng nàng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 319: Hắn lúc nào mềm lòng như thế?



Nàng tựa hồ cũng không phản đối.

Hai người đều đi rất chậm, giống như tản bộ ban đêm.

Gió đêm ôn nhu phất qua, mang theo một tia ý lạnh, nhưng thổi qua thân thể hai người tràn đầy mồ hôi nóng bỏng, lại vô cùng dễ chịu.

Lại đi trong chốc lát.

Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu hỏi:

- Hạ Thiền, trong lòng ngươi, ta là người thế nào?

Thiếu nữ yên lặng một hồi, thấp giọng nói hai chữ:

- Bại hoại.

Lạc Thanh Chu buồn cười, nhìn nàng nói:

- Ta xấu chỗ nào? Mặc dù ta hư hỏng đối với một ít người, nhưng không có làm gì hư hỏng với ngươi. Ta vẫn luôn là rất tôn kính Hạ Thiền cô nương, không phải sao?

Thiếu nữ không nói gì thêm.

- Được rồi, không nói đề tài này nữa. Vậy ngươi cảm thấy cô gia nhà ngươi, có tài hoa sao? Có dễ nhìn không?

Lạc Thanh Chu lại cố ý hỏi.

Thiếu nữ mặt lạnh, một lát sau, mới nói:

- Xấu.

Lạc Thanh Chu nói:

- Xấu sao? Xem ra ánh mắt Hạ Thiền cô nương rất cao, người khác đều nói ta dáng dấp anh tuấn.

Thiếu nữ đột nhiên dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Bách Linh sao?

Ba chữ này, đột nhiên nói rất thông thuận.

Lạc Thanh Chu nhún vai, nói:

- Ngoại trừ Bách Linh, những người khác cũng đều nói như vậy.

Thiếu nữ không để ý đến hắn nữa, bước nhanh đi thẳng về phía trước.

Lạc Thanh Chu đuổi kịp nàng nói:

- Hạ Thiền, ngươi và Bách Linh luôn luôn ở chung như vậy sao? Vì sao mỗi lần ta nhìn thấy các ngươi, nàng đều thích cố ý trêu chọc ngươi? Nhìn ra được, các ngươi quan hệ hẳn là rất tốt?

Thiếu nữ không nói gì, bước nhanh hơn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, c*̃ng bước nhanh hơn.

Trên đường đi, thiếu nữ đều không tiếp tục nói chuyện với hắn.

Lúc sắp đến Linh Thiền Nguyệt cung, nàng dần dần thả chậm bước chân.

Chờ đến cửa Linh Thiền Nguyệt cung, nàng đột nhiên ngừng lại, đưa lưng về phía hắn, không hề động, c*̃ng không nói gì.

Lạc Thanh Chu đi đến phía sau nàng, do dự một chút, nhẹ nhàng đưa tay lấy vụn cỏ cùng bùn đất trên mái tóc nàng xuống, nói khẽ:

- Trở về tắm rửa, ngủ sớm. Nữ hài tử, không nên thức đêm, nếu không không tốt cho da, mà còn nhanh già.

- Vậy ta đi về trước.

Lạc Thanh Chu cáo từ rời khỏi.

Đi được mấy bước, thiếu nữ sau lưng đột nhiên mở miệng nói:

- Ngươi... đi tắm sao?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, quay đầu nhìn nàng nói:

- Đương nhiên tắm, trên thân đều là bùn đất, không tắm sao đi ngủ?

Thiếu nữ không tiếp tục để ý đến hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo xuống, vào cửa.

Lạc Thanh Chu c*̃ng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Đi đến nơi hẻo lánh bên hồ, cởi y phục xuống, đi vào hồ nước.

Nước hồ ấm áp, lập tức bao bọc toàn bộ thân thể.

Lạc Thanh Chu gội đầu, kì cọ thân thể một lượt, sau đó mở rộng tứ chi, thoải mái nằm trên chỗ phiến đá trên cạn, nhắm mắt lại.

Đêm nay thật sự là kỳ quái.

Hắn cũng không biết tại sao lại nhàn nhàm chán, muốn đi giúp vị Hạ Thiền cô nương kia làm việc, còn làm tới hơn nửa đêm.

Là bởi vì đạo thân ảnh cô đơn đơn bạc trong đêm tối kia khiến người ta nhìn rất đau lòng sao?

Hắn lúc nào mềm lòng như thế?

Trong lòng suy nghĩ, thân thể hưởng thụ nước ấm bao bọc, thoải mái gần như sắp ngủ.

Cùng lúc đó.

Một thân ảnh lặng yên vô tức từ cửa tròn chuồn ra tới, sau đó dán ở góc tường, từ rừng cây xuyên qua bụi hoa, lặng lẽ lại gần bên hồ.

Lập tức, trốn trong bụi hoa, nhìn lén thân ảnh đang ngâm mình chỗ nước cạn trong hồ.

Nhìn một hồi, lỗ tai nàng đột nhiên khẽ động, quay đầu, nhìn về phía sau.

Một thân ảnh khác, hóp lưng lại như mèo, lặng yên không một tiếng động xuyên qua bụi hoa, đi tới, núp bên cạnh nàng, vừa muốn nhìn lén trong hồ, đột nhiên quay đầu, cùng nàng mắt đối mắt.

Hai người hai mắt nhìn nhau, đều yên lặng không nói gì.

Sau đó, ăn ý đều im lặng, cùng nhau lén nhìn về đạo thân ảnh trong hồ kia.

Lạc Thanh Chu lại nằm một hồi, mới ngồi dậy, giang rộng hai chân, lại kì cọ một lần.

Tắm xong.

Hắn lên bờ, mặc y phục, miệng còn ngâm nga.

Hả?

Hắn đột nhiên cảm giác có chút không đúng, ánh mắt nhìn về phía bụi hoa trước mặt.

Lập tức, hắn đi tới, đẩy bụi hoa kia ra, nhìn kỹ bụi hoa một chút, cũng không khác thường.

Lúc này mới mặc y phục đàng hoàng, bước nhanh rời khỏi.

Chờ hắn rời khỏi một hồi lâu, bụi hoa khác bên hồ cách đó không xa, hai thân ảnh chậm rãi đứng lên.

- Thiền Thiền, vừa rồi đen như mực, ta không thấy gì cả, ta thề.

- Ngươi cũng biết, ta mỗi đêm đều sẽ tới nơi này tắm rửa, cô gia cũng biết. Cô gia khẳng định là cố ý, muốn ngẫu nhiên gặp người ta, muốn trong nước khi dễ người ta, may mắn người ta tối nay tới muộn, mới không để cô gia đạt được.

- Thiền Thiền, ngươi... Là đến nhìn lén cô gia sao? Hay đến tắm rửa? Trên người ngươi thật nhiều bùn đất đây, đi thôi, cùng nhau tắm. Ta giúp ngươi vò, không phải, giúp ngươi xoa, dùng lực xoa... Có được hay không?
 
Back
Top Bottom