Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 300: Không hổ là ta sinh ra.



“Nếu có người xem không hiểu, vậy hắn sẽ chỉ âm thầm hoài nghi mình tài sơ học thiển, nào dám nói ra”

- Như thế.

Lạc Thanh Chu cười cười, tiếp tục cúi đầu viết « Tam Quốc Diễn Nghĩa ».

Tần Vi Mặc ngưng mắt nhìn văn tự dưới ngòi bút của hắn, nói khẽ:

- Tỷ phu, bản cố sự này, chỉ sợ so với « Thạch Đầu Ký » còn muốn đặc sắc hơn nhiều? Vi Mặc nhìn ra, cố sự này khí thế bàng bạc, nhất định làm cho người nhiệt huyết khuấy động, có thể dư vị thật lâu.

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Hoàn toàn chính xác. Bất quá có người thích, có người có khả năng nhìn không được. Nhị tiểu thư cũng không cần miễn cưỡng, thích xem chuyện xưa này, đoán chừng đại đa số đều là nam nhi. Đương nhiên, người nào yêu thích quân sự c*̃ng khẳng định sẽ yêu thích.

Tần Vi Mặc nghiêng mặt, vểnh miệng:

- Tỷ phu xem thường người, Vi Mặc c*̃ng rất thích đây.

Lạc Thanh Chu cười cười, không có nhiều lời, tiếp tục chăm chú viết.

Viết xong hai hiệp, trời bên ngoài đã đen.

Lúc này, Thu nhi đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư, cô gia, phu nhân đã tới, đang tiến vào sân nhỏ.

Lạc Thanh Chu lập tức đứng lên, thổi thổi mực nước trên giấy, cuốn lại giấy tuyên.

Nghĩ nghĩ, hắn bước nhanh đi đến buồng trong, đặt ở trên giường Tần nhị tiểu, dùng chăn mền đè ép.

Trong phòng có hơi ấm.

Mực nước phía trên sớm đã khô, không sợ bị lem.

Lạc Thanh Chu một lần nữa đi đến trước bàn.

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:

- Tỷ phu đem thứ yêu thích đặt ở trên giường Vi Mặc, xem ra là... Đáp ứng Vi Mặc, đúng không?

Tiếng bước chân đã đến cửa ra vào.

Lạc Thanh Chu không dám trả lời, vội vàng cầm lên cục mực.

- Phu nhân.

Thu nhi đứng hầu ở trước cửa, khom người chào.

Tống Như Nguyệt dừng lại ngoài cửa ra vào cởi giày, đi vào, ánh mắt nhìn về phía hai người đang ở trước bàn.

Thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần đang ngồi xuống bàn nghiêm túc viết chữ.

Một thiếu niên mặc nho bào đứng bên cạnh đang khom người cúi đầu, nắm trong tay cục mực, đang vì thiếu nữ mà mài mực.

Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ:

- Vi Mặc, ngươi có thể rời giường? Thân thể khá hơn chút nào không?

Thiếu nữ tựa hồ đến giờ mới biết nàng tới, quay đầu nhìn nàng, ôn nhu mà nói:

- Mẫu thân, ta đỡ hơn nhiều.

Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy vui sướng, đi đến chỗ gần, nhìn thoáng qua tiểu tử đứng bên cạnh, không khỏi lườm hắn một cái, giọng lạnh lùng nói:

- Đứng gần như vậy làm cái gì? Mài cục mực mà thôi, sao không đứng xa một chút?

Nói rồi hừ lạnh một tiếng, vội vàng giúp khuê nữ nhà mình giật giật quần áo trước ngực, trong miệng lẩm bẩm:

Nha đầu ngốc, đừng để người nào đó chiếm tiện nghi.

Sau đó lại đi đến trước giường mỹ nhân, lấy tới áo lông chồn tuyết trắng, khoác ở trên người thiếu nữ.

Gương mặt Tần Vi Mặc hơi ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Mẫu thân, nóng.

- Nóng cái gì mà nóng? Mặc dày thêm một chút, miễn cho một hồi lại ho khan. Che kín thân thể một chút cho ta, cẩn thận con mắt người nào đó không thành thật!

Tống Như Nguyệt không nói lời gì, cưỡng ép khoác ở trên người nàng, sau đó ôm bả vai nàng, cúi người, dán mặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn chữ nàng viết khích lệ:

- Chữ Vi Mặc nhà ta viết ra thật xinh đẹp, xinh đẹp giống như người vậy.

Sau đó lại tăng thêm một câu:

- Không hổ là ta sinh ra.

Lạc Thanh Chu thấy mẹ con hai người tình ý nồng đậm, vội vàng buông xuống cục mực, thừa cơ chắp tay nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, đã ngài đã tới, vậy ta liền đi về trước.

- Không cho phép!

- Không...

Mẹ con hai người lại đồng thời xoay đầu, cùng lúc mở miệng từ chối.

Lời vừa nói ra, hai người hơi ngẩn ra, nhìn nhau.

Gương mặt Tần Vi Mặc phiếm hồng.

Tống Như Nguyệt lập tức nghiêm mặt nói:

- Trở về sớm như vậy làm cái gì? Không thấy được Vi Mặc đang viết chữ? Ngươi không ở nơi này mài mực, chẳng lẽ để cho ta tới mài?

Lạc Thanh Chu không dám lên tiếng, đành phải cầm lấy cục mực, tiếp tục cọ xát.

Tần Vi Mặc thở dài một hơi, nói khẽ:

- Mẫu thân, chạng vạng tối Châu nhi đưa qua mấy bài thơ từ, mẫu thân nhìn chưa? Cảm thấy thế nào?

- Hừ, vừa ổn, qua loa.

Tống Như Nguyệt liếc mắt, nhếch miệng, một mặt chướng mắt.

Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:

- Vậy mẫu thân muốn cùng một chỗ đưa cho Trưởng công chúa hay không?

Vẻ mặt Tống Như Nguyệt không thay đổi nói:

- Đã không có đồ tốt để tặng, vậy cũng chỉ có thể cố mà đưa những thứ qua loa này. Mặc kệ Trưởng công chúa có nhìn hay không cũng liền như vậy chứ sao.

Tần Vi Mặc nhẹ gật đầu, nói:

- Vậy mẫu thân đêm nay trở về phải phân phó hạ nhân, mấy bài thơ từ kia là tỷ phu dốc hết tâm huyết viết ra, mẫu thân cần phải cất kỹ, đừng bị người ta trộm đi.

Tống Như Nguyệt cười nhạo một tiếng:

- Ngươi nghĩ đó là tuyệt thế bảo bối, người người đều yêu thích? Mấy bài thơ từ mà thôi, dù ta có đặt ở bên ngoài viện, c*̃ng không có người nhìn thêm một chút.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 301: Làm gì có.



Tần Vi Mặc cười cười, không nói gì thêm, cúi đầu viết chữ.

Lại qua một lát.

Lạc Thanh Chu nhịn không được buông xuống cục mực, lần nữa chắp tay nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, ta muốn...

- Không cho phép!

Không đợi hắn nói xong, Tống Như Nguyệt đã trừng mắt bác bỏ.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Ta quá mót, muốn đi ra ngoài thuận tiện một chút.

Tần Vi Mặc che miệng cười trộm.

Khóe miệng Tống Như Nguyệt co giật một chút, nhìn hắn chằm chằm nói:

- Đi!

Lạc Thanh Chu đi tới cửa, mặc giày vào, bước nhanh rời đi.

Mẫu nữ trong phòng vui vẻ hòa thuận, hắn ở bên trong thực sự xấu hổ, còn không bằng ra ngoài hít thở không khí.

Tuyết bên ngoài c*̃ng ngừng, gió c*̃ng dừng lại.

Lạc Thanh Chu ra cửa, đi về tiểu viện của mình.

Hắn về nhanh thăm Tiểu Điệp, sau đó lại đi xem Bách Linh cùng Tần đại tiểu thư một chút.

Thật kỳ quái, quá trình này tựa hồ đã trở thành thói quen ban đêm của hắn, không làm một chuyện nào đó, trong lòng có chút không được tự nhiên.

Trở lại tiểu viện.

Tiểu Điệp đang ở trong phòng đốt ngọn đèn thêu hoa, gặp hắn trở về, kinh ngạc nói:

- Công tử, nhanh như vậy liền trở lại rồi? Thu nhi tỷ tỷ chạng vạng tối còn nói cho nô tỳ, nói công tử đêm nay có thể sẽ trở về rất khuya, để nô tỳ tự mình ngủ trước.

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đi đến bên giường, cầm lên hoa sen nàng thêu nhìn thoáng qua, nói:

- Chờ một lúc còn muốn đi, về phần đêm nay lúc nào trở về, ta còn không thể xác định. Cho nên một lúc nữa ngươi tự mình ngủ, không cần chờ ta.

Tiểu Điệp ngượng ngập nói:

- Công tử, cái đó... Là cái yếm của nô tỳ.

Lạc Thanh Chu v**t v* một chút, một mặt tự nhiên nói:

- Rất mềm, thật ra không cần thiết thêu hoa ở phía trên. Ngươi nhìn xem, có thể hoàn thành đường viền ở biên giới của y phục, còn có, có thể thêm một cái nơ con bướm ngay chỗ ngực. Thật ra bộ phận phía dưới bụng có thể cắt bỏ đi, chỉ lưu lại đủ để che đậy ngực bộ, bộ phận kết nối ở giữa thật ra cũng có thể chỉ lưu lại một sợi dây nhỏ, như thế này khi kéo một phát...

- Công tử...

Tiểu Điệp đột nhiên đỏ mặt mà ngắt lời hắn, xấu hổ nói:

- Người gần đây có phải xem thư tịch gì không lành mạnh hay không?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng mình hôm nay giống như có cái gì không đúng, sau khi để lại cái yếm trong tay, nói:

- Vậy ngươi tiếp tục thêu, ta đi đây.

- Công tử, người còn chưa có hôn người ta đây.

Tiểu nha đầu nhếch miệng nhỏ, ánh mắt yếu ớt chớp chớp.

Lạc Thanh Chu nghe vậy xoay người lại, bế nàng lên ở trong ngực hôn một hồi mới đặt nàng lên giường:

- Tốt, đi ngủ sớm một chút.

Nói xong, xoay người rời đi.

Tiểu nha đầu nằm ở trên giường, miệng nhỏ ướt át, ánh mắt mê ly, thần sắc ngơ ngác.

Sau một lúc lâu, kẹp chặt hai chân nhỏ nhắn thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ kiều mị, miệng lẩm bẩm:

- Công tử... Nô tỳ... Nô tỳ yêu người...

Lạc Thanh Chu ra cửa, trực tiếp đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Lúc đi tới cửa, nhìn thấy Bách Linh một bộ váy phấn đứng ở nơi đó, cầm trong tay một đóa hoa, đang cúi đầu ngẩn người, một cái chân nhỏ nhắn ở dưới làn váy đá đi đá về, bộ dáng trầm tư cũng xinh xắn động lòng người.

Lạc Thanh Chu im lặng tới gần nàng, chờ lúc nàng ngẩng đầu lên, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn một cái vào miệng nhỏ thơm ngọt phấn nộn của nàng, hai tay thuận thế ôm ngang vòng eo tinh tế mềm mại.

Bách Linh lập tức mở to hai mắt nhìn, mới đầu còn vùng vẫy mấy lần, bất quá rất nhanh hai con ngươi đã mê ly, mềm cả người, muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Lạc Thanh Chu hôn một hồi, buông lỏng miệng của nàng, bất quá hai tay vẫn như cũ nắm cả bờ eo của nàng, thấp giọng nói:

- Nhớ ta không?

Hắn cũng không biết, hôm nay tại sao lại đột nhiên tình nồng như vậy, tất cả d*c v*ng cất giấu trong thân thể giống như đều bị tỉnh lại.

Là bởi vì tu luyện tinh lực tràn đầy, tháng này còn không có cùng phòng?

- Làm gì có.

Gương mặt Bách Linh hồng hồng, hai con ngươi ngập nước, thấp giọng phủ nhận.

Lạc Thanh Chu ôm bờ eo của nàng, dán chặt thân thể của nàng, cúi đầu xuống, đem cái trán thân mật dán lên cái trán của nàng, nhìn chằm chằm làn mi ngượng ngùng rung động của nàng:

- Hỏi ngươi một lần nữa, nhớ ta không?

Bách Linh vểnh vểnh miệng nhỏ, lại muốn phủ nhận, Lạc Thanh Chu đột nhiên ôm ngang nàng, quay người đi về hướng tiểu viện của mình nói:

- Nếu ngươi dám nói không, đêm nay ta liền l*t s*ch y phục của ngươi, để ngươi thị tẩm.

Bách Linh cuống quít cầu xin tha thứ:

- Nhớ nhớ, cô gia, người ta rất nhớ... Người ta mới không muốn thị tẩm đâu, ô ô...

Lạc Thanh Chu lúc này mới buông nàng xuống, không còn dám trì hoãn thời gian, nói:

- Đại tiểu thư ở vườn hoa phía sau?

Bách Linh hừ một tiếng, quay người, tức giận nói:

- Không có, tiểu thư đang ở trong phòng, cô gia đêm nay cũng không cần đi thỉnh an.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 302: Dù sao hắn đã đi ra rất lâu.



Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cửa ra vào, hỏi:

- Tại sao không có thấy Hạ Thiền cô nương?

Bách Linh dừng một chút, quay người nhìn hắn nói:

- Cô gia nhớ Thiền Thiền sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.

Bách Linh rất chân thành nhìn hắn vài lần, mới nói:

- Thiền Thiền không ở nhà, đi làm khổ lực kiếm tiền.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, nói:

- Làm khổ lực? Kiếm tiền? Làm gì khổ lực? Đi nơi nào?

Bách Linh nhìn hắn nói:

- Trồng hoa. Trong vườn hoa phía sau, trong hậu hoa viên phu nhân, chỗ nào có thể kiếm tiền, nàng sẽ đi nơi đó.

Lạc Thanh Chu một mặt kỳ quái:

- Nàng là một nữ hài tử, kiếm tiền làm gì? Ở chỗ này có ăn có uống. Mà các ngươi mỗi tháng không có lương sao?

Bách Linh lắc đầu:

- Ta và Thiền Thiền đều là do tiểu thư từ bên ngoài mang về, không thuộc về nô tỳ trong phủ, cho nên không có tiền lương, muốn kiếm tiền, nhất định phải tự mình kiếm. Thiền Thiền ngoại trừ giết người, bày một gương mặt lạnh ra, chỉ biết làm việc khổ cực kiếm tiền. Còn nàng kiếm tiền làm gì? Ai, có thể là nguyên lai sợ nghèo, ngay cả màn thầu cũng không có ăn, cho nên mới muốn tích lũy một chút tiền.

Lạc Thanh Chu cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Một tiểu nha đầu lợi hại như vậy, vậy mà luân lạc tới tình trạng đi đến vường hoa, đào đất trồng hoa kiếm tiền.

Bất quá suy nghĩ một chút, cũng có thể hiểu được.

Nếu như nàng thật rất cần tiền, lấy tính cách của nàng, ngoại trừ giết người, thật là không biết nên làm sao ra ngoài kiếm tiền. Huống chi, nàng vẫn là người mù đường.

Bất quá, nàng là một tiểu nha đầu, ở chỗ này không lo ăn không lo mặc, thật không quá tất yếu đi liều mạng tích lũy tiền.

Nàng về sau lại không cần dùng tiền cưới vợ.

- Tốt thôi, ta đi đây, còn muốn đi Nhị tiểu thư nơi đó.

Lạc Thanh Chu cáo từ.

Bách Linh giật giật bờ môi, muốn nói lại thôi, bất quá cuối cùng vẫn không có nói, nói:

- Cô gia, nghe nói đêm mà Trưởng công chúa đến Mạc Thành, chợ đêm toàn bộ Mạc Thành đều sẽ mở đến hừng đông, khắp nơi giăng đèn kết hoa, còn có các loại biểu diễn, rất náo nhiệt. Đến ngày đó, cô gia có thể mang ta và Thiền Thiền ra ngoài đi dạo một vòng hay không?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, gật đầu nói:

- Tốt, có thể mang thêm Tiểu Điệp không?

Ánh mắt Bách Linh giật giật, cười nói:

- Đương nhiên có thể.

Lạc Thanh Chu phất phất tay, bước nhanh rời đi.

Không biết lúc này vị nhạc mẫu đại nhân tính tình không tốt kia có phải đang nổi giận hay không.

Dù sao hắn đã đi ra rất lâu.

Đêm nay...

Hắn lại đi bồi Tần nhị tiểu thư một hồi.

Khi vị nhạc mẫu đại nhân kia sắp rời đi, hắn lại rời đi, tin tưởng coi như hắn muốn ở nơi đó lâu, nhạc mẫu đại nhân của hắn c*̃ng không có đáp ứng.

Dù sao tình ngay lý gian, tỷ phu cùng cô em vợ có khoảng cách.

Trong thư phòng.

Tống Như Nguyệt đang xụ mặt ngồi bên trên giường mỹ nhân.

Tần nhị tiểu thư đã về tới trên giường.

Trên bàn bày bữa tối phong phú, nhưng cũng không có người ăn.

Tống Như Nguyệt thuyết phục nửa ngày, Tần nhị tiểu thư một ngụm c*̃ng ăn không, trở lại trên giường liền nhắm mắt lại, ấm ức không còn có nói chuyện.

Nàng nghĩ rằng tỷ phu đã đi, đêm nay sẽ không còn đến.

Lúc Lạc Thanh Chu xuất hiện ở trước cửa ra vào, Tống Như Nguyệt lập tức lạnh mặt khiển trách:

- Còn biết trở về? Ngươi đây là đi ra ngoài thành thuận tiện hả?

Tần nhị tiểu thư nằm ở trên giường nghe được âm thanh, lập tức mở mắt.

Lạc Thanh Chu đành phải đứng ngoài cửa ra vào cung kính giải thích:

- Bụng không thoải mái, cho nên trở về chậm một chút.

- Hừ! Tiến vào!

Tống Như Nguyệt nói xong, đột nhiên lại mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nhìn hắn chằm chằm nói:

- Rửa tay chưa?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đã rửa, vừa rồi ở trong viện lại rửa thêm một lần.

Thu nhi c*̃ng ở bên cạnh nói:

- Phu nhân, nô tỳ vừa mới nhìn thấy cô gia rửa ở trong viện.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không có lại nói tiếp.

Lạc Thanh Chu lúc này mới cởi giày, đi vào.

Nhưng sau khi vào phòng, lại không biết nên đi chỗ nào.

Tần nhị tiểu thư vẫn như cũ nằm ở trên giường, không nhúc nhích, vừa mới mở mắt ra, lại đóng lại.

- Ăn cơm trước.

Ngữ khí Tống Như Nguyệt chậm dần, chỉ chỉ thức ăn trên bàn.

Lạc Thanh Chu nói cảm ơn, đi đến trước bàn cơm, thấy đồ ăn phía trên tựa hồ một chút cũng không hề động, lại quay đầu, nhìn nàng và Tần nhị tiểu thư trên giường một chút.

- Ta không ăn, Vi Mặc c*̃ng không đói bụng, ngươi ăn đi.

Tống Như Nguyệt cầm một quyển sách từ trên giường, một bên lạnh mặt nói, một bên xem sách.

Trong mũi Lạc Thanh Chu đột nhiên ngửi được một cỗ mùi vị quen thuộc, ánh mắt nhìn về phía thức ăn trên bàn.

Trong đó có một chén canh xương hầm lớn, bên trong tựa hồ thả rất nhiều dược liệu.

Chính là canh Tiểu Điệp tối hôm qua bưng trở về ở sau bếp.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 303: Ta đói



Lạc Thanh Chu ngồi xuống, bới thêm một nửa chén cơm, đang muốn ăn, giọng nói Tần nhị tiểu thư đột nhiên từ trong nhà truyền đến:

- Mẫu thân, ta đói...

Tống Như Nguyệt nghe xong, lập tức để sách trong tay xuống, từ trên giường đi xuống, vẻ mặt tươi cười nói:

- Đói thì ăn cơm, đến đây, mẫu thân trước giúp ngươi phủ thêm quần áo, chờ một lúc bưng tới cho ngươi ăn.

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:

- Mẫu thân, ta muốn đến ngồi cùng tỷ phu ăn.

Nụ cười trên mặt Tống Như Nguyệt lập tức biến mất, khóe mắt kéo ra, trầm mặc một hồi, đột nhiên quay đầu nói:

- Lạc Thanh Chu, đừng làm bẩn đồ ăn, để Vi Mặc ăn trước! Còn có, không cho phép nhìn bên này.

Thật ra khi nghe được Tần nhị tiểu thư nói đói bụng, Lạc Thanh Chu đã không dám lại động đũa.

Hắn đứng người lên, đi tới trước cửa sổ, đưa lưng về phía buồng trong, tiện tay liếc nhìn thư tịch trên giá sách bên cạnh.

Tống Như Nguyệt cảnh giác nhìn hắn một cái, vén chăn lên, đỡ lên khuê nữ của mình, bắt đầu mặc quần áo cho nàng.

Sau một lúc lâu.

Mẹ con hai người đỡ lấy nhau đi tới.

Lạc Thanh Chu lúc này mới để sách xuống, đi đến trước bàn, dời ra cái ghế.

Tống Như Nguyệt đỡ thiếu nữ chậm rãi ngồi xuống ghế, sau đó cầm chén đũa lên, gắp thức ăn cho nàng.

Tần Vi Mặc quay đầu nói:

- Tỷ phu, ngồi.

- Khụ khụ!

Tống Như Nguyệt đột nhiên tằng hắng, trừng nàng một cái nói:

- Ta cũng còn không có ngồi đây.

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Mẫu thân, trời đã không còn sớm, phụ thân hẳn là cũng trở về. Ngài mau trở về đi thôi, miễn cho phụ thân cô đơn.

Tống Như Nguyệt:

- ? ? ?

- Xú nha đầu, ngươi cố ý muốn chọc mẫu thân tức chết à?

Mỹ phụ tức giận ngực dậm chân, đôi đũa trong tay đều đang run rẩy.

Tần Vi Mặc yếu ớt nói:

- Mẫu thân ở chỗ này, tỷ phu không được tự nhiên, mà mẫu thân luôn luôn muốn răn dạy tỷ phu. Mẫu thân vẫn nên trở về đi, đi bồi phụ thân...

- Ta không! Ta lại không!

Tống Như Nguyệt vô cùng tức giận:

- Ta hôm nay không đi, đêm nay ở lại đây! Nhìn các ngươi có thể như thế nào!

Tần Vi Mặc thấy nàng tức giận không nhẹ, không dám lên tiếng nữa.

Lạc Thanh Chu vội vàng thừa cơ cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, ta vừa hay có chút buồn ngủ, muốn sớm đi về nghỉ. Nếu không...

- Không cho phép!

- Không...

Mẹ con hai người lại trăm miệng một lời, ánh mắt cùng một chỗ nhìn về phía hắn.

Một người giận trừng, một người tội nghiệp.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Ta đi!

Tống Như Nguyệt hít sâu một hơi, buông bát đũa xuống, đi thẳng tới cửa, lúc đi tới bên ngoài cửa, vành mắt lập tức đỏ lên:

- Mẫu thân chính là dư thừa, tốt, mẫu thân đi, mẫu thân cũng không tiếp tục chọc người ngại...

Nói xong, đi giày vào, thương tâm rời đi.

Trong thư phòng, an tĩnh lại.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Tần Vi Mặc có chút nhíu mày:

- Tỷ phu, Vi Mặc chưa hề nói mẫu thân dư thừa, c*̃ng không có ghét bỏ nàng... Vi Mặc mới không phải người như vậy đâu.

Lạc Thanh Chu không có trả lời, yên lặng cầm lên bát đũa, giúp nàng kẹp chút thịt và rau xanh, đặt ở trước mặt của nàng, nói:

- Nhị tiểu thư, ăn cơm trước.

Tần Vi Mặc giơ tay lên, có chút run rẩy, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, ngươi đút ta, có được hay không?

Lạc Thanh Chu do dự một chút, nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, cầm bát đũa, gắp một miếng thịt, đưa tới trong mồm của nàng.

Đúng vào lúc này, “soạt” một tiếng, cửa sổ đang đóng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Tống Như Nguyệt trầm mặt đứng ở bên ngoài, hai con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Thân là tỷ phu, phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Bồi Vi Mặc cơm nước xong xuôi liền chủ động rời đi, đừng cho người đến thúc ngươi, đã nghe chưa?

Lạc Thanh Chu vội nói:

- Chờ một lúc Thanh Chu liền đi.

Tống Như Nguyệt “Sập” một tiếng đóng cửa sổ lại, ở bên ngoài lạnh lẽo nói:

- Canh kia chính ngươi uống, không được cho Vi Mặc ăn.

Nói xong, tiếng bước chân phía ngoài dần dần đi xa.

Sau đó, biến mất không thấy gì nữa.

Trong phòng, hai người giật mình, tạm thời đều không dám nói tiếp.

Lạc Thanh Chu cho Tần nhị tiểu thư ăn cơm, trong lòng nghĩ chờ một lúc mượn cớ chuồn đi.

Tần Vi Mặc cúi đầu ăn cơm, trong lòng nghĩ đợi chút nữa nên như thế nào lưu lại tỷ phu ở bên cạnh nàng.

Hai người mang tâm sự riêng, lặng im không nói gì.

Tần Vi Mặc ăn vài miếng, nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc đã no, ngươi ăn đi.

Lạc Thanh Chu lúc này mới ngồi xuống ăn cơm.

Tần Vi Mặc ngồi ở chỗ đó, an tĩnh nhìn hắn, thấy hắn ăn không sai biệt lắm, đưa tay múc giúp hắn một chén canh, đặt ở trước mặt hắn, nói khẽ:

- Tỷ phu, đây là mẫu thân chuyên môn sai người nấu cho ngươi, mẫu thân đêm nay vốn muốn lưu tỷ phu ăn cơm, cho nên để Châu nhi chuyên môn đi qua chỗ của mẫu thân nơi đó, bưng tới chén canh này, hâm nóng.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt, nhìn thoáng qua chén canh, sau đó bưng lên uống một ngụm, nếm nếm hương vị, giống nhau như đúc tối hôm qua Tiểu Điệp bưng từ sau bếp trở về.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 304: Ánh đèn mờ nhạt.



Hắn giật mình, hỏi:

- Nhị tiểu thư, tối hôm qua Tiểu Điệp đi phòng bếp lấy cơm tối c*̃ng bưng một tô như thế này trở về, hương vị giống nhau như đúc, không phải ngươi phân phó phòng bếp làm à?

Tần Vi Mặc giật mình, lập tức lắc đầu:

- Không phải Vi Mặc phân phó.

Lạc Thanh Chu trầm mặc xuống.

Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:

- Mẫu thân chính là như thế, gặp mặt luôn luôn răn dạy tỷ phu, thật ra trong lòng rất lo cho tỷ phu.

- Xoạt!

Đúng vào lúc này, cửa sổ đột nhiên lần nữa bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy sương lạnh đứng ở bên ngoài quát:

- Nói bậy bạ gì đó? Trong lòng mẫu thân làm sao lo lắng cho tiểu tử thúi này? Ta nhổ vào.

Lạc Thanh Chu: - …

Tần Vi Mặc: - ...

Làm sao còn chưa đi? ? ?

- Nói chuyện phiếm liền nói chuyện phiếm, không được dính đến trên người của ta! Ở sau lưng bàn về trưởng bối, cẩn thận nát đầu lưỡi.

Tống Như Nguyệt oán hận nói xong, "Soạt" một tiếng đóng cửa sổ lại, tiếng bước chân bước nhanh đi xa.

Trong thư phòng, hai người lần nữa hai mặt nhìn nhau.

Lần này, hai người đều không dám nói nữa.

Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm, húp canh.

Tần Vi Mặc giúp hắn múc từng muỗng từng muỗng, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, uống nhiều một chút.

Một chén canh lớn rất nhanh bị Lạc Thanh Chu uống xong.

Lúc này, bên trong chén lộ ra không chỉ có xương, còn có những vật khác.

Đều là một vài vị thuốc Đông y.

Tần Vi Mặc nhìn thoáng qua, tựa hồ cũng nhận biết, cười thì thầm:

- Cẩu kỷ tử, tiên mao, nhục thung dung, dâm dương hoắc, ba...

Đọc đến đây, ý cười trên mặt nàng đột nhiên cứng đờ, trong miệng im bặt mà dừng.

Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt nàng không đúng, kỳ quái nói:

- Nhị tiểu thư, thế nào?

Gương mặt Tần Vi Mặc trắng nõn trong nháy mắt nhiễm lên hai quả anh đào đỏ ửng, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, thấp giọng nói:

- Không, không sao đâu, tỷ phu... Nhanh ăn đi...

Lạc Thanh Chu uống xong chút canh sau cùng bên trong chén, một giọt không dư thừa, nói:

- Ta đã ăn xong.

Gương mặt Tần Vi Mặc xinh đẹp đỏ lên nhìn hắn, nhịn không được hỏi:

- Tỷ phu, ngươi tối hôm qua uống canh này, hôm nay... Có cái gì... Phản ứng đặc biệt gì không?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:

- Không có. Canh này thế nào? Hẳn là canh bổ thân thể?

Thiếu nữ cúi đầu, đỏ mặt mới nói:

- Ừm... Bổ thân thể...

Mẫu thân... Sao có thể nấu canh này.

Lạc Thanh Chu đứng lên, thu hồi bát đũa, nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi mệt mỏi chưa? Muốn hay không lên giường nghỉ ngơi?

- Giường... Trên giường? Nha...

Thiếu nữ nhìn có chút mất hồn mất vía, vừa đứng lên, đột nhiên thân thể mềm nhũn, muốn té lăn trên đất.

Lạc Thanh Chu tay mắt lanh lẹ, ôm lấy nàng, nói:

- Nhị tiểu thư đừng nóng vội, ta dìu ngươi đi qua.

Vốn định đỡ lấy thiếu nữ đi qua, nhưng hai chân thiếu nữ tựa hồ không có khí lực.

Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói:

- Nhị tiểu thư, nếu không, ta ôm ngươi đi qua?

Tần Vi Mặc xấu hổ e sợ, thấp giọng nói:

- Ừm.

- Đắc tội.

Lạc Thanh Chu ôm ngang nàng lên, thân thể mảnh mai không xương, cơ hồ không có trọng lượng.

Đưa nàng đến trên giường phòng trong, đang muốn hô Thu nhi đến giúp nàng c** q**n áo, thiếu nữ đột nhiên đưa tay bắt lấy tay hắn, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, chớ đi...

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta đi gọi Thu nhi tới c** q**n áo cho ngươi.

Thiếu nữ vẫn như cũ nắm thật chặt tay của hắn, tựa hồ sợ hắn vừa rời đi rốt cuộc sẽ không trở về, run giọng nói:

- Tỷ phu, ngươi... Ngươi có thể giúp Vi Mặc...

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn quay đầu nhìn lại, mặt mũi thiếu nữ trên giường tràn đầy đỏ ửng, thẹn thùng động lòng người, hai con ngươi lại dũng cảm nhìn hắn.

Chẳng biết tại sao, trong bụng Lạc Thanh Chu đột nhiên hiện ra một dòng nước nóng, thẳng đến trán.

Hắn lập tức có chút đầu váng mắt hoa, nhiệt huyết sôi trào

- Tỷ phu, áo ngoài...

Lông mi thiếu nữ rung động, xấu hổ nói.

Lạc Thanh Chu lúc này mới kịp phản ứng, “A” một tiếng, giúp nàng cởi bỏ áo lông chồn thật dày bọc lấy bên ngoài, đặt ở bên trên ghế dựa mềm bên cạnh.

Thiếu nữ ngồi ở trên giường, lông mi đen nhánh lại có chút thõng xuống, giơ chân, cắn môi một cái:

- Tỷ phu, vớ chân...

Trên chân ngọc tiểu xảo nhỏ nhắn của thiếu nữ bọc lấy một đôi vớ lưới tuyết trắng, thuần trắng đáng yêu, không nhuốm bụi trần.

Nhiệt ý ở phần bụng Lạc Thanh Chu càng ngày càng đậm, trong đầu cảm giác cũng có chút hỗn loạn, khí huyết toàn thân sôi trào, thân thể nóng lên, gương mặt đỏ lên.

Nhìn chân ngọc tinh xảo đáng yêu của thiếu nữ trước mắt, con ngươi rung động lòng người, cùng khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng xinh đẹp, hắn tự giác nuốt nước miếng một cái.

- Tỷ phu, cởi...

Thiếu nữ khẽ cắn môi phấn, ngượng ngùng nói.

Ánh đèn mờ nhạt.

Thiếu nữ xinh đẹp xấu hổ, hai con ngươi lưu chuyển sóng nước.

Bộ dáng khẽ cắn môi phấn, lông mi rung động thẹn thùng, cùng bàn ngón tay chống đỡ giường, chân ngọc nhẹ giơ lên, tư thái ôn nhu, rung động lòng người, chọc tiếng lòng người.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 305: Mẫu thân, người không trở về đi ngủ sao?



Trong lòng Lạc Thanh Chu vùng vẫy một hồi, trong đầu đột nhiên nóng lên, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Lập tức đưa tay, một tay nhẹ nhàng cầm bắp chân duyên dáng của nàng, một tay chậm rãi trút bỏ vớ lưới tuyết trắng không nhuốm bụi trần.

Một vòng tuyết trắng, đột nhiên mà hiện.

Lập tức, một chân ngọc tinh xảo linh lung, trắng nõn kiều nộn như ngọc của thiếu nữ, hoàn mỹ không một tì vết xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Hô hấp Lạc Thanh Chu trì trệ, nhịp tim không khỏi gia tốc.

Cảm giác khô nóng trong cơ thể càng thêm mãnh liệt.

Lòng hắn rung động, lại đưa tay nắm chặt, nhẹ nhàng bóp nhẹ một chút.

Kiều nộn trơn nhẵn, mềm mại không xương.

Thân thể thiếu nữ mềm mại run lên, mềm nhũn bên trong màn, mở to hai mắt, nằm ở nơi đó, nhẹ nhàng cắn môi phấn, má đỏ như ráng chiều, không nhúc nhích.

d*c v*ng trong cơ thể Lạc Thanh Chu càng thêm mãnh liệt, giống như hồng thủy vỡ đê, không ngừng mà cọ rửa lý trí trong lòng cùng lễ nghi đạo đức trong đầu hắn.

Tay hắn nắm chân ngọc mềm mại trơn nhẵn của thiếu nữ, nhịn không được cúi đầu.

- Xoạt!

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Mặt mũi Thu nhi tràn đầy lo lắng xuất hiện ở ngoài cửa ra vào:

- Tiểu thư, cô gia! Phu nhân đã tới! Các ngươi...

Nàng đột nhiên thấy được một màn trước giường, lập tức trợn to hai mắt, trong miệng im bặt mà dừng.

Lạc Thanh Chu giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại, cuống quít đứng lên.

Thu nhi ngốc trệ một chút, vội vàng nói:

- Cô gia! Nhanh, mau tránh!

Thiếu nữ mềm nhũn trên giường c*̃ng ngồi dậy, xấu hổ lên tiếng nói:

- Tỷ phu, trên giường...

Lạc Thanh Chu như tiểu tặc ăn cắp vật liệu sắp bị phát hiện, trong lòng tràn đầy kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều, xe nhẹ đường quen nhảy lên giường, chui vào trong chăn.

Chờ đầu hắn co quắp ở trong chăn, đột nhiên tỉnh ngộ.

Tại sao hắn phải tránh?

Đây không phải có tật giật mình, tự chui đầu vào lưới à?

Hắn trực tiếp đi ra ngoài, hoặc đi đến trước bàn mài mực viết chữ không được sao?

Coi như hắn đứng trước giường nói chuyện cùng Tần nhị tiểu thư, vị nhạc mẫu đại nhân kia cũng sẽ không nói cái gì?

Thế nhưng hắn bây giờ lại núp ở trên giường Tần nhị tiểu thư, cái này nếu như bị vị nhạc mẫu đại nhân kia phát hiện...

- Chờ một chút, Nhị tiểu thư, ta...

Hắn cuống quít chui ra từ trong chăn, còn chưa có nói xong, "Soạt" một tiếng, thiếu nữ trên giường đã kéo lên màn che.

Đồng thời, giọng nói của vị nhạc mẫu đại nhân kia đã vang lên ngoài cửa:

- Tiểu tử kia đi rồi chứ?

Châu nhi đi theo bên cạnh cung kính đáp:

- Cô gia sớm đã rời đi.

Thu nhi c*̃ng đứng ngoài cửa đáp:

- Cô gia bồi tiếp tiểu thư cơm nước xong xuôi liền đi, tiểu thư đã ngủ rồi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Hai nha đầu nói như vậy, trực tiếp phá hỏng ý định xuống giường đường hoàng đi ra ngoài của hắn.

- Hừ, còn tính là có chút tự mình hiểu lấy.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cởi giày, đi vào gian phòng, lạnh lùng nói:

- Nếu hắn còn chưa đi, trong hậu hoa viên của ta vừa rồi thiếu người bón phân, để hắn đêm nay đi bón phân cho ta một đêm.

Lạc Thanh Chu lùi về chăn mền, cũng không dám lại động đậy.

Tống Như Nguyệt đi vào buồng trong, nhẹ giọng hô:

- Vi Mặc, ngủ chưa?

Tần Vi Mặc đỏ mặt mà nằm ở trong chăn, dán vào người nào đó cùng một chỗ, cách trướng mạn mông lung nói:

- Mẫu thân, ta ngủ, hiện tại có chút khó chịu, người... Người đừng tới đây.

Tống Như Nguyệt đi đến bên giường nói:

- Lại khó chịu sao? Để mẫu thân nhìn.

Nói rồi liền vươn tay, muốn đi kéo màn ra.

Lạc Thanh Chu run lên.

Tần Vi Mặc vội vàng nói:

- Mẫu thân, đừng... Đừng kéo, Vi Mặc sợ gió...

Tống Như Nguyệt nghe vậy dừng lại, rút tay trở về, nói:

- Vậy ngươi có ho khan không? Muốn uống chút thuốc hay không?

Tần Vi Mặc yếu ớt nói:

- Không cần, mẫu thân, ta... Ta buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi...

Tống Như Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:

- Tốt, ngươi nghỉ ngơi đi, mẫu thân sẽ không quấy rầy ngươi.

Nói rồi giúp nàng thổi tắt nến đỏ ở đầu giường.

Lập tức đi đến bên ngoài, thổi tắt ngọn đèn.

Trong phòng, cũng chỉ có một cây nến trong góc còn đốt, bên trong ánh lửa chậm rãi thiêu đốt, tản ra ánh sáng mờ nhạt.

Trong phòng yên tĩnh ấm áp.

Tống Như Nguyệt cũng không hề rời đi, mà lại đi đến bên trên giường mỹ nhân nằm nghiêng xuống, cầm một quyển sách, tùy tiện liếc nhìn.

Thu nhi cùng Châu nhi tiến vào dọn thức ăn, thuận tiện đổi bếp hương, tăng thêm lửa than, sau đó thêm vào một chút than chưa đốt.

Một lát sau.

Tần Vi Mặc nằm ở trên giường rốt cục nhịn không được mở miệng nói:

- Mẫu thân, người không trở về đi ngủ sao?

Tống Như Nguyệt vừa lật sách vừa nói:

- Đêm nay ta ngủ ngay ở chỗ này, nơi này rất tốt, ngủ thoải mái hơn bên kia của ta.

Hai người trên giường: - ...

- Làm sao? Không muốn để cho mẫu thân ngủ ở chỗ này của ngươi?

Tống Như Nguyệt hỏi.

Tần Vi Mặc yếu ớt đáp:

- Không có....
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 306: Gió tuyết bên ngoài sớm đã ngừng.



Tống Như Nguyệt đột nhiên để sách trong tay xuống, ngồi xuống nói:

- Vi Mặc, giường ngươi lớn như vậy, mẫu thân và ngươi ngủ chung có được hay không? Mẫu thân còn chưa từng ngủ qua giường của ngươi đây, rất muốn hưởng thụ một chút,

Thân thể người nào đó trong chăn run rẩy một chút.

- Không... Không tốt.

- Hừ, quỷ hẹp hòi.

Tống Như Nguyệt đi xuống giường mỹ nhân, đi đến bên giường nói:

- Vi Mặc, cả ngày nằm, thân thể đau buốt nhức không? Mẫu thân giúp ngươi đấm bóp một chút có được hay không?

- Không... Không cần, mẫu thân, ta thật buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi....

Giọng nói thiếu nữ phát run.

- Tốt tốt, ngươi ngủ đi, mẫu thân không quấy rầy ngươi.

Tống Như Nguyệt quay người rời đi, lại đi qua giường mỹ nhân nằm xuống, cầm thư tịch lên.

Trong phòng, tĩnh không một tiếng động.

Lúc gần rạng sáng.

Tống Như Nguyệt để sách xuống, quay đầu nhìn thoáng qua buồng trong, kéo qua tấm thảm, trùm lên trên người, nằm xuống, lẩm bẩm trong miệng:

- Nha đầu kia thể cốt quá yếu, để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi. Đêm nay ta phải hảo hảo trông coi nàng, không thể ngủ.

Hai người trên giường nghe thế, hai mặt nhìn nhau.

Lạc Thanh Chu ngửi ngửi mùi thơm thiếu nữ cùng nhiệt khí trong lỗ mũi thở ra, có chút nhẫn nhịn không được, đành phải chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía nàng, chăm chú chống đỡ vách tường.

Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp đỏ lên, c*̃ng xê dịch thân thể, dính sát vào phía sau của hắn.

Hai người cứ như vậy nằm nghiêng, yên lặng, không nhúc nhích.

Tiếng hít thở, tiếng tim đập tựa hồ cũng có thể nghe thấy lẫn nhau.

Sau một lúc lâu, thiếu nữ đột nhiên giơ cánh tay lên, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khóe miệng mang theo ý cười hạnh phúc, nhắm mắt lại.

Đối với nàng mà nói, thế này là đủ rồi.

Nàng đã thỏa mãn, c*̃ng rất mãn nguyện.

Nàng không dám yêu cầu xa vời quá nhiều, bởi vì hắn vốn cũng không thuộc về nàng.

Thiếu nữ rất nhanh tiến vào mộng đẹp ngọt ngào, không có tằng hắng lấy một cái.

Thân thể và trái tim lạnh buốt của nàng ở buổi tối hôm ấy đã trở nên ấm áp.

Mà mỹ phụ nằm bên trên giường mỹ nhân phía ngoài lúc nãy vừa nói không thể ngủ lúc này khóe miệng đã bắt đầu ch** n**c bọt, ngủ so với ai khác đều ngon lành hơn.

Lạc Thanh Chu đối mặt với vách tường, không có chút bối rối.

Khi đến ba canh, hắn thấy mẹ con hai người đều ngủ ngon, nhắm mắt ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.

Thân thể đã không cách nào rời đi, thần hồn rời đi là được.

Như vậy, coi như thân thể lại chịu không được, c*̃ng không có khả năng tự mình hành động.

Hắn không thể thương tổn thiếu nữ bên cạnh.

Một là đạo đức lễ nghi không cho phép, hai là thân thể thiếu nữ không cho phép.

Ba là, chỉ cần hắn dám có động tĩnh, vị nhạc mẫu đại nhân bên ngoài khẳng định sẽ bị bừng tỉnh.

Cho nên, hắn chỉ có thể lưu lại thể xác ngủ cùng, thần hồn rời khỏi thân thể, yên lặng trong đêm tối đi tu luyện.

Thần hồn phiêu phiêu đãng đãng, bay lên nóc nhà, cúi đầu nhìn lại, thiếu nữ đang ngủ say, trên người ẩn ẩn quanh quẩn từng sợi hắc khí.

Mà những hắc khí kia khi đụng vào thân thể của hắn, đột nhiên thối lui.

Gặp một màn này, trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm giật mình: Khó trách Tần nhị tiểu thư nguyện ý ở cùng với hắn, khẳng định trong lòng và thân thể đều rất dễ chịu.

Hắn lần nữa nhớ tới lời của vị thần hồn tiền bối kia.

Bây giờ xem ra, hoàn toàn có chút đạo lý.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía mỹ phụ bên trên giường mỹ nhân bên ngoài, thấy trên người nàng quanh quẩn hồng quang nhàn nhạt, nhìn rất khỏe mạnh.

Gặp mẹ con hai người đều đang say ngủ, hắn xuyên thấu nóc nhà, bay ra ngoài.

Gió tuyết bên ngoài sớm đã ngừng.

Trên bầu trời đêm, mây đen tán đi, một vòng trăng tròn mông lung xuất hiện.

Lạc Thanh Chu nổi lên giữa không trung, quan sát mà xuống.

Sau một lúc lâu, hắn bay về hướng tiểu viện của mình, chuẩn bị đi trước nhìn Tiểu Điệp.

Từ nóc nhà chui vào trong phòng, tiểu nha đang bọc kín chăn mền, ngủ ở gian phòng của mình, đang ngủ say, trên mặt mang mỉm cười, tựa hồ đang mơ mộng đẹp.

Lạc Thanh Chu đang muốn rời đi, tiểu nha đầu đột nhiên vặn vẹo thân thể một chút, miệng lẩm bẩm:

- Công tử, muốn... Nô tỳ còn muốn...

Lạc Thanh Chu: - ...

Xuyên qua nóc nhà, thử bay về phía Linh Thiền Nguyệt cung.

Quả nhiên, giống như trước kia.

Còn chưa bay đến chỗ gần liền đột nhiên cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo thấu xương đánh tới, toàn bộ thần hồn giống như muốn bị đóng băng.

Hắn vội vàng rời xa, run run một chút, chuẩn bị bay đến Uyên Ương lâu.

Trong lúc bay qua sân nhỏ của nhạc mẫu đại nhân, trong lòng hắn khẽ động, rơi xuống, tới vườn hoa phía sau, đột nhiên thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc đang ngồi xổm ở nơi đó, dùng hai tay nhỏ cào bùn đất, đang yên lặng trồng hoa.

Trên mặt đất ở sau lưng nàng đặt một thanh bảo kiếm.

Ở các góc vườn hoa, tất cả đều là chủng loại mới, nhìn bùn đất, đều là hôm nay vừa trồng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 307: Một tiếng bạo hưởng.



Thiếu nữ an tĩnh ngồi xổm ở nơi đó, nghiêm túc chất đống bùn đất, hai tay nhỏ lúc đầu tuyết trắng lúc này đã tràn đầy bùn đất, trên người c*̃ng dính đầy bùn đất.

Trên trán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đều dính bùn đất.

Lạc Thanh Chu từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chưa hề thấy qua chuôi bảo kiếm này rời khỏi tay nàng, nhưng đêm nay, chuôi bảo kiếm nàng cho dù lúc ngủ cũng muốn nắm chắc lại bị đặt ở trên bùn đất sau lưng, thật lâu cũng không có nhìn một cái.

Thiếu nữ cắm gốc hoa trước người vào chậu, lại qua ôm bình nước, bắt đầu tưới nước cho hoa, đưa tay quệt qua mồ hôi trên trán, mà bên trên gương mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng trong con ngươi tràn đầy chăm chú.

Tưới nước xong, nàng tiếp tục trồng gốc hoa tiếp theo.

Vườn hoa rất lớn, ngoại trừ hoa, còn có các bụi cây.

Bên cạnh vườn hoa là hậu hoa viên của Tống Như Nguyệt, bên trong càng nhiều hoa cỏ trân quý, mỗi ngày ngoại trừ xới đất ra còn phải đào đi cây chết, trồng cây mới, tưới nước làm cỏ cắt tỉa vân vân.

Lạc Thanh Chu lại yên lặng nhìn một hồi, bay lên giữa không trung, phiêu đãng rời đi.

Kỳ quái, thiếu nữ này không ở Linh Thiền Nguyệt cung, nơi đó vì sao còn rét lạnh như vậy, thần hồn khó mà tiếp cận?

Chẳng lẽ có pháp khí hoặc những vật khác?

Lạc Thanh Chu vừa bay ra Tần phủ, đột nhiên nhìn thấy nha hoàn tối hôm qua đang ở đầu cửa ngõ.

Lúc này, nha hoàn tựa hồ đã làm xong chuyện, đang từ cửa ngõ đi vào hẻm, chuẩn bị trở về Tần phủ.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, không tiếp tục để ý, nhanh chóng rời đi.

Chờ hắn đi vào Uyên Ương lâu, mái nhà trống trơn, đạo thân ảnh xanh nhạt kia cũng không có ở đây.

Đêm nay không tới sao?

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm nghĩ, ở trên mái nhà chờ đợi trong chốc lát, phiêu nhiên rời đi.

Hắn quyết định đi Thành Quốc phủ nhìn thử.

Không biết tiểu Lâu hiện tại thế nào.

Cùng lúc đó.

Trong phòng, thiếu nữ dán phía sau thân thể của hắn chẳng biết lúc nào, vậy mà tỉnh lại.

Lúc này, khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, cánh tay ôm hắn, miệng nhỏ chạm vào bên trên vành tai của hắn, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, mẫu thân đã ngủ thiếp đi...

Đêm khuya, Thành Quốc phủ.

Yên tĩnh im ắng.

Cửa ra vào các tòa viện lạc và đầu các con đường đều treo hai ngọn đèn lồng, trong đêm tối tản ra ánh sáng mờ nhạt.

Lúc này, vẫn như cũ có người làm mang theo đèn lồng đi lại trong phủ.

Lạc Thanh Chu từ cửa sau xe nhẹ đường quen nhẹ nhàng đi vào.

Hắn trước đi đến nhìn thoáng qua căn viện hắn và Tiểu Điệp đã từng ở.

Trong nội viện cỏ dại rậm rạp, hoàn toàn hoang lương.

Sớm đã không có người ở, lại c*̃ng không có người tới quét dọn.

Trên bậc thang mọc đầy rêu xanh.

Trên cửa sổ, trong phòng, đầy bụi trần.

Lạc Thanh Chu ở trong viện một hồi, trong tầm mắt không khỏi nổi lên hình tượng lúc trước một chủ một bộc ở bên trong khu nhà nhỏ này sống nương tựa lẫn nhau.

Trong trí nhớ càng xa xôi còn có thân ảnh của một nữ nhân gầy yếu rất đáng thương.

Thời gian lúc trước, bây giờ nghĩ lại, lại không đành lòng quay đầu.

Còn tốt, hắn và Tiểu Điệp đã rời đi.

Nhân họa đắc phúc, mới có cuộc sống bây giờ.

Vừa so sánh, Tần phủ mới giống như là nhà của bọn hắn, trong lòng đối với Tần phủ c*̃ng càng thêm cảm kích thân thiết.

Sau một lúc lâu.

Tâm tình hắn phức tạp rời đi, lướt tới tiểu viện Nhị phu nhân Dương Bình Nhi cùng tiểu Lâu ở.

Một đường không người.

Chỉ có ngọn đèn mờ sáng chập chờn ngoài hành lang.

Lạc Thanh Chu vừa tiếp cận tòa tiểu viện trong trí nhớ kia, đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm đánh tới, toàn thân đột nhiên căng cứng, vô ý thức bộc phát ra tất cả lực lượng cùng tốc độ, “Bá” một tiếng nhảy lên đến không trung.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng.

Địa phương hắn vừa mới bay đi đột nhiên xuất hiện một đạo quyền ảnh, quyền kia lập tức ảnh bạo tạc mà đến, biến thành khí lưu gió mạnh đáng sợ, tan ra bốn phía.

Đồng thời, một nam tử trung niên toàn thân tản ra ánh sáng huyết hồng như hỏa diễm thiêu đốt đột nhiên nhanh chân đi ra từ bên trong nơi hẻo lánh, cả người bễ nghễ, mặt mũi tràn đầy cười lạnh nói:

- âm hồn tiểu quỷ từ đâu tới dám du đãng đến Thành Quốc phủ ta?

Thân ảnh kia, Lạc Thanh Chu quen thuộc.

Giọng nói kia, Lạc Thanh Chu càng quen thuộc hơn.

Vậy mà chính là vị phụ thân kia của hắn, Lạc Diên Niên!

Một cỗ khí tức võ giả đáng sợ đập vào mặt, thiêu đốt toàn bộ thần hồn hắn có chút run rẩy.

Trong lòng Lạc Thanh Chu sợ hãi, không còn dám ở lâu, lập tức từ trên không trung rời đi.

Bay khỏi Thành Quốc phủ, hắn lập tức lại chậm rãi hạ xuống tới từ trên bầu trời, phi hành ở độ cao không chênh lệch với các nóc nhà.

Vô luận là du hồn hay là thần hồn, cũng không thể bay quá cao.

Về phần bay lên mây xanh, càng không thể nào.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 308: Đêm nay ngủ như thế nào?



Thần hồn chỉ cần không có trải qua lôi kiếp trở thành Dương thần, vậy vẫn là âm hồn.

Âm hồn có thể nào bay cao?

Không cẩn thận có thể sẽ dẫn tới thiên nộ lôi phạt, trong nháy mắt bị đánh tan biến, không còn mảnh nào?

Trời có thiên quy, có địa pháp.

Âm hồn muốn lên trời, nói nghe thì dễ?

Thí dụ như phàm nhân tu tiên, muốn trường sinh, so với lên trời còn khó hơn.

Lạc Thanh Chu một bên bay về Uyên Ương lâu, vừa nghĩ chuyện mới vừa rồi.

Trong lòng của hắn đã sớm biết Lạc Diên Niên có thể là một võ giả, nhưng cũng không biết thực lực cụ thể của đối phương đến đâu.

Từ tình huống vừa rồi mà xem, thực lực của đối phương ít nhất là cảnh giới võ sư.

Thậm chí cao hơn.

May mắn Thần hồn của hắn cường đại, phản ứng cực nhanh, nếu không bị một quyền cách không đánh trúng, coi như không hồn phi phách tán tại chỗ cũng sẽ bị thương nặng, có thể an toàn trở về hay không vẫn là vấn đề.

Hôm nay là hắn chủ quan.

Vốn cho rằng tu thành cảnh giới nhật du, không sợ võ giả bình thường, nhưng cũng không nghĩ tới đối phương cảm ứng nhạy cảm, lại đột nhiên xuất hiện, đột nhiên động thủ.

Bây giờ trạng thái thần hồn của hắn, ngoại trừ có thể nhìn lén nghe lén ra, đối với bất kỳ võ giả nào đều không tạo được một tia tổn thương.

Cho dù đối phó người bình thường, cũng chỉ có thể thổi một chút âm phong, hù dọa một chút.

Vẫn là tranh thủ thời gian tu luyện, tấn cấp đến ngự vật cảnh giới.

Đến lúc đó thần hồn ngự vật, có lợi khí vật thật, tự nhiên có thể tập kích người không sẵn sàng, giết người ở trong vô hình.

Không bao lâu.

Hắn đi tới Uyên Ương lâu.

Phía trên mái cong, đạo thân ảnh xanh nhạt đã đứng ở nơi đó.

Khi hắn xuất hiện, thân ảnh xanh nhạt quay đầu nhìn thoáng qua, tựa hồ có chút kinh ngạc.

Lạc Thanh Chu bay đến chỗ gần, bay xuống trên nóc nhà, cúi đầu chắp tay nói:

- Tiền bối, vãn bối canh ba đã đến một lần, thấy tiền bối không có ở đây, cho nên đi dạo bốn phía, không để cho tiền bối đợi lâu chứ?.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn một hồi, mới lên tiếng nói:

- Ngươi đêm nay... Có thời gian đi ra?

Lạc Thanh Chu giật mình, nói:

- Vãn bối đây không phải đã ra rồi sao? Ý của tiền bối là...

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, nói:

- Không sao đâu, đêm nay không kể chuyện xưa. Ngươi sớm trở về đi.

Lạc Thanh Chu sững sờ, nói:

- Trong nhà vãn bối không có chuyện gì, có thể hừng đông trở về, vãn bối muốn ở chỗ này bồi tiền bối lâu một chút.

Hiện tại còn không thể trở về.

Vạn nhất hồn phách quay về cơ thể, thân thể chịu không được, phạm phải sai lầm lớn, vậy hối tiếc không kịp.

Huống chi, thân thể Tần nhị tiểu thư nhu nhược, hiện tại chịu không được k*ch th*ch cùng giày vò quá mãnh liệt.

Cho dù hắn bất đắc dĩ phải dùng phương pháp cứu mạng của vị tiền bối này, cũng phải tiến hành theo chất lượng, từng bước một từ từ sẽ đến, nếu không tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại.

Ít nhất phải để Tần nhị tiểu thư trước dưỡng thân thể một đoạn thời gian.

Trong lòng Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, thấy thần hồn tiền bối dường như đang nhìn mình, cũng không nói chuyện, lại chắp tay nói:

- Tiền bối, đêm mai vãn bối còn cần đến nơi này không?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một lát, nói:

- Xem thời gian của ngươi như thế nào.

Lạc Thanh Chu đang muốn nói “Thời gian của vãn bối rất rảnh rỗi” đột nhiên nghĩ đến hai ngày nay không ngừng có chuyện, đừng nói ban ngày không có thời gian, thời gian buổi tối cũng bị nghiền ép.

Nói không chừng đêm mai còn có chuyện gì phát sinh.

Cho nên, hắn không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu.

Hai người rơi vào trầm mặc.

Lạc Thanh Chu vốn định trò chuyện liên quan tới tu luyện, bất quá gặp vị tiền bối này đêm nay tựa hồ tâm sự rất nặng, cho nên c*̃ng không dám nói thêm.

Canh bốn.

Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên mở miệng nói:

- Trở về đi.

Lạc Thanh Chu không dám dừng lại thêm, chắp tay nói:

- Vậy vãn bối cáo lui.

Đang muốn rời đi, thân ảnh xanh nhạt tựa hồ do dự một chút, đột nhiên hỏi:

- Người mà ngươi tối hôm qua hỏi ta... Thế nào?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Tối hôm qua thổ huyết hôn mê, bất quá nhìn tình huống hôm nay cũng không tệ lắm, ban đêm còn ăn được chút cơm.

- Đêm nay ngủ như thế nào?

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Rất ngon.

Ai ngờ thân ảnh xanh nhạt lại nhìn chằm chằm hắn nói:

- Nàng là tiểu di tử (em vợ) của ngươi, ngươi thế nào biết nàng ngủ rất ngon?

Lạc Thanh Chu: - ...

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:

- Phương pháp tối hôm qua ta nói, ngươi dùng chưa?

Lạc Thanh Chu cúi đầu đáp:

- Còn không có.

Tình trạng của hắn hiện tại hẳn là còn không tính.

Thân ảnh xanh nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nơi xa, không nói thêm gì.

Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, cáo từ rời đi.

Đợi thân ảnh hắn biến mất ở trong đêm tối phía xa, thân ảnh xanh nhạt lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 309: Nhìn có chút chật vật.



Lạc Thanh Chu bay về tới Tần phủ, lại nhịn không được đi vườn hoa phía sau chỗ ở nhạc mẫu đại nhân nhìn thoáng qua.

Thân ảnh đơn bạc kia vẫn như cũ một thân một mình, yên lặng ở nơi đó trồng hoa, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, dán ở trên gương mặt, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, váy áo trên người dính đầy bùn đất.

Một vòng trăng tròn lộ ra nửa bên gò má từ bên trong tầng mây, len lén nhìn thiếu nữ cô độc mà cần cù bên dưới, dát lên một tầng ánh sáng trong sáng cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy mồ hôi của nàng.

Chuôi bảo kiếm làm cho người sợ hãi vẫn như cũ đặt ở trên bùn đất, giống như chủ nhân của nó, yên tĩnh im ắng, vô cùng đơn giản.

Lạc Thanh Chu lại nhìn một hồi, lặng lẽ rời đi.

Chẳng biết tại sao, nhìn thiếu nữ kia cô tịch đơn bạc, một thân một mình ở dưới ánh trăng bận rộn, trong lòng hắn có chút khó chịu không hiểu.

Trở lại nơi Tần nhị tiểu thư ở, ở trên nóc nhà chờ đợi một hồi, xuyên thấu nóc nhà, bay vào gian phòng.

Bên trên giường mỹ nhân, vị nhạc mẫu đại nhân kia vẫn ngủ ngon lành như cũ.

Trên giường, Tần nhị tiểu thư... Hả?

Trong âm thầm, Tần nhị tiểu thư vậy mà mở to hai mắt, áp sát vào phía sau lưng hắn, một tay nhỏ cầm tay của hắn, miệng vậy mà đang cắn... Không đúng, đang dán lên lỗ tai của hắn, miệng giống như đang nhẹ giọng nỉ non cái gì đó.

Lạc Thanh Chu giật mình, bay đến chỗ gần.

Âm thanh thiếu nữ nỉ non truyền đến:

- Tỷ phu... Vi Mặc biết được ngươi đang vờ ngủ, đúng hay không? Ngươi nếu còn không động... Vi Mặc liền muốn cắn ngươi...

- Mẫu thân ngủ thiếp đi... Tỷ phu, Vi Mặc không có lừa ngươi...

- Tỷ phu... Tỷ phu...

Lạc Thanh Chu tung bay ở phía trên màn, nhìn gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, nghe lời nói nỉ non của nàng, trong lúc nhất thời trong lòng càng thêm mâu thuẫn.

Thiếu nữ một mình giày vò trong chốc lát, tựa hồ mệt mỏi, ôm hắn, trong bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

Lạc Thanh Chu lúc này mới hồn phách quay về cơ thể.

Thân thể vẫn như cũ khó chịu, bất quá, đã trong phạm vi có thể khắc chế.

Hắn đối mặt với vách tường, cảm thụ được thiếu nữ mềm mại cùng thở ra nhiệt khí sau lưng, không dám cử động, nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ miên man.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Trời tờ mờ sáng.

Tống Như Nguyệt ngủ ở bên trên giường mỹ nhân rốt cục tỉnh lại.

Nàng rời giường, đi đến trước màn che ngăn cách thư phòng và buồng trong, an tĩnh nhìn vào trên giường.

Một lúc lâu sau.

Thở dài một hơi bé không thể nghe, quay người đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.

Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, thấy nàng rời đi thật, nhẹ nhàng lấy ra tay và chân của thiếu nữ, lặng lẽ rời giường, đi ra gian phòng.

Thu nhi cùng Châu nhi đã rời giường.

Thu nhi gặp hắn ra ngoài, từ bên trong nơi hẻo lánh lấy ra một chiếc giày, đặt ở trước mặt hắn.

Châu nhi thì từ bên ngoài bồn hoa kiếm về một cái khác, đặt ở trước mặt hắn.

Hai nha hoàn đều ăn ý ngậm miệng, không nói gì.

Lạc Thanh Chu kì quái nhìn hai người một chút, sợ vị nhạc mẫu đại nhân kia lại trở về, không dám hỏi nhiều, lập tức mang giày, vội vàng rời đi.

- Thì ra là phu nhân ném.

Hai nha hoàn thấy hắn ra cửa, nhìn nhau, thấp giọng nói.

Vừa rồi các nàng ở trong sân tận mắt thấy phụ nhân lạnh mặt, gương mặt ghét bỏ dùng hai ngón tay mang theo một chiếc giày, giống như ném rác rưởi ném vào bên trong bồn hoa, lập tức nghênh ngang rời đi.

- Nguyên lai phu nhân đã sớm biết.

Thu nhi lẩm bẩm.

Châu nhi thở dài một hơi, thấp giọng nói:

- Trong lòng phu nhân thật ra rất mâu thuẫn, rất khó chịu...

- Nếu không phải thân thể tiểu thư... Ai...

Hai nha hoàn thở dài không thôi.

Sau khi Lạc Thanh Chu ra cửa, trong lòng suy nghĩ miên man, đi về chỗ ở.

Đang đi đến chỗ ngoặt đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đi tới từ trên đường nhỏ đá cuội bên cạnh.

Thân thể đơn bạc tinh tế, bộ dáng thanh lệ băng lãnh.

Một thân váy xanh dính đầy bùn đất, trên trán và trên mặt c*̃ng dính bùn đất, bên trên tóc dài rủ xuống sau lưng đen nhánh còn dính đầy vụn cỏ.

Mấy sợi tóc mai bị mồ hôi thấm ướt, lộn xộn dán ở trên gương mặt của nàng.

Nhìn có chút chật vật.

Chỉ là bảo kiếm nắm ở trong tay vẫn như cũ làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác băng lãnh túc sát không thể tới gần.

Thiếu nữ kia cũng nhìn thấy hắn, hơi giật mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lúc trước nếu gặp tình cảnh này, mỗi lần đều là Lạc Thanh Chu tránh trước ánh mắt của nàng. Nhưng hôm nay, lại là ánh mắt nàng tránh trước.

Lập tức, nàng bước nhanh hơn, nắm chặt kiếm trong tay, cúi đầu, giống như chạy trốn, bước nhanh đi ở phía trước.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đuổi theo, nói khẽ:

- Hạ Thiền cô nương, chờ một chút, ta có lời hỏi ngươi.

Thiếu nữ không chỉ có không có dừng bước lại, ngược lại đột nhiên chạy.
 
Back
Top Bottom