Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 210: Vi Mặc, ngươi sẽ không thật...



Tống Như Nguyệt không từ chối, được Châu nhi đỡ, đi lên cầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Vừa lên tới thuyền, mấy quý phụ nhân thường xuyên cùng nàng tụ hội kia đều đi lên đón, cười rạng rỡ hàn huyên.

Mạnh Vũ Lam và Thu nhi đỡ Tần nhị tiểu thư lên thuyền.

Lạc Thanh Chu theo ở phía sau, một mình lên thuyền.

Mấy quý phụ nhân đang nói chuyện náo nhiệt, nhìn thấy Tần nhị tiểu thư yếu đuối nhiều bệnh, lập tức đều xông tới, mỗi người một câu, vẻ mặt tràn đầy thương tiếc và đau lòng.

- Vi Mặc nhà ta xinh đẹp như vậy, ai, chính là thể cốt không tốt lắm.

- Như Nguyệt, ta đã sớm nói với ngươi, đại phu Mạc Thành chúng ta không được, các ngươi nên đi kinh thành xem một chút, nghĩ biện pháp tìm vài ngự y, nói không chừng có thể trị hết.

- Đúng vậy, sang năm đầu xuân, dẫn Vi Mặc đi một chuyến đi. Các lão đại của ngươi không phải ở kinh thành sao? Khẳng định có biện pháp liên hệ được đại phu tốt. Nhìn xem đứa nhỏ này, nhu nhu nhược nhược, ta nhìn thấy đã đau lòng.

Tống Như Nguyệt biết các nàng hảo tâm, nhưng nghe vậy vẫn sầm mặt lại, không muốn các nàng nhắc đến bệnh tình của nữ nhi mình.

Mạnh Vũ Lam vội vàng lôi kéo Tần nhị tiểu thư đi, nói:

- Trương di, Tống di, mấy người các ngươi trò chuyện trước. Ta dẫn Vi Mặc lên lầu, A Tử các nàng đều chờ trên lầu, vừa rồi còn đang hỏi ta Vi Mặc sao còn chưa tới.

Nói xong cùng Thu nhi đỡ Tần nhị tiểu thư yếu đuối đi.

Tần Vi Mặc vội vàng quay đầu ôn nhu kêu:

- Tỷ phu, ngươi cũng tới đi...

Nàng cũng không dám để một mình thiếu niên kia ở đây, mẫu thân nàng cùng những a di kia chắc chắn sẽ không tôn trọng hắn, sẽ làm khó dễ hắn.

Lạc Thanh Chu đương nhiên cũng không dám một mình ở đây, vội vàng đi theo.

Tống Như Nguyệt nhìn hắn, tay giơ lên, tựa hồ muốn ngăn cản, do dự một chút, lại để tay xuống.

- A, Như Nguyệt, tên ở rể nhà các ngươi cũng tới sao?

- Thiếu niên lang kia chính là hắn? Chậc chậc, quả nhiên lớn lên tuấn tú lịch sự, tài hoa không tệ, khó trách Thanh Uyển nhà ta trở về cứ khen không dứt miệng.

- Như Nguyệt, ngươi nói mấy câu thơ và chuyện xưa kia thật sự là hắn viết? Ngươi truyền lâu như vậy, chúng ta còn chưa từng tận mắt thấy hắn làm tại chỗ đâu.

- Đúng đúng đó, vừa hay đêm nay hắn tới, chút nữa chúng ta cần phải tận mắt chứng kiến mới được.

- Chúng ta cũng không phải không tin ngươi, chẳng qua là cảm thấy loại thi từ chuyện xưa kia, cũng không giống như thư sinh bình thường có thể viết ra...

Các phu nhân lao nhao, đến khi Lạc Thanh Chu lên bậc thang, còn vẫn đang nghị luận.

Vẻ mặt Tống Như Nguyệt bình tĩnh, trong lòng cười lạnh, cũng không lập tức tranh luận.

Hiện tại không cần thiết tranh luận.

Chút nữa để tiểu tử thúi kia dùng thực lực nói chuyện, các nàng đương nhiên sẽ không kêu ca nữa.

- Vi Mặc, xem ngươi rất quan tâm vị tỷ phu này của ngươi? Đi đâu cũng muốn dẫn theo nha?

Lúc lên lầu, Mạnh Vũ Lam nhìn thiếu niên đi theo phía sau một chút, nói khẽ trêu chọc với thiếu nữ bên cạnh.

Tần Vi Mặc cười cười, ôn nhu giải thích:

- Vũ Lam, tỷ phu ta bình thường chưa từng ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nhà khắc khổ đọc sách, khác với các thư sinh khác, không có giao tiếp, cũng chưa từng tham gia qua thi hội như vậy. Nếu ta để một mình hắn ở dưới, hắn lại không có bằng hữu nói chuyện, sẽ không vui vẻ. Mà mẫu thân của ta... Sẽ làm khó hắn.

Mạnh Vũ Lam cười nói:

- Quả nhiên là rất quan tâm hắn nha.

Tần Vi Mặc biết nàng cố ý đang đùa cái gì, đuôi lông mày bỗng nhúc nhích, quay đầu nhìn lén một chút, thấp giọng thản nhiên nói:

- Đương nhiên quan tâm.

Mạnh Vũ Lam nghe vậy sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ được nàng sẽ thật sự thừa nhận.

Loại chuyện này, sao có thể quang minh chính đại thừa nhận như thế?

Mạnh Vũ Lam ngẩn người, đỡ nàng lên lầu hai, lúc đi đến chỗ vắng vẻ gần cửa sổ, xích lại gần bên tai nàng thấp giọng nói:

- Nha đầu ngốc, lời này cũng không thể nói trước mặt người khác, người khác nghe được, họ sẽ cười ngươi.

Tần Vi Mặc mỉm cười nói:

- Không sao đâu, ta sẽ không quan tâm người khác cười ta thế nào. Ta đương nhiên sẽ không nói với người khác, ta không quan tâm nhưng sẽ liên lụy tỷ phu.

Mạnh Vũ Lam nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng thật sâu, lại quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên sau lưng, thấp giọng nói:

- Vi Mặc, ngươi sẽ không thật...

- Ta cũng không biết.

Tần Vi Mặc biết nàng muốn nói gì, ánh mắt yên tĩnh, ôn nhu, trong lòng lại thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Thật không biết...”

- Vi Mặc! Rốt cuộc ngươi đã đến!

- Mau tới mau tới, tiểu mỹ nhân yếu đuối của chúng ta, nhanh ngồi vào đây, nơi này không có gió, sẽ không thổi ngươi đi.

- Ha ha ha ha...

Mạnh Vũ Lam còn muốn nói gì nữa, chỗ vắng vẻ đột nhiên truyền đến vài tiếng thiếu nữ nhiệt tình chào hỏi và tiếng cười như chuông bạc.

Nhưng khi mấy người kia muốn vây quanh thiếu nữ, thấy phía sau đi theo tên thiếu niên, lập tức ngưng cười, sửng sốt một chút, vội vàng ngồi xuống, tranh thủ thời gian chỉnh lý váy áo và mái tóc.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 211: Võ giả bình thường, nghĩ cũng đừng nghĩ.



Có thiếu nữ bởi vì vừa rồi cười quá trớn, gương mặt tự giác đỏ lên.

- Tiểu lang quân tuấn tú quá!

Có thiếu nữ hai mắt tỏa sáng, nói khẽ với đồng bạn.

Vừa rồi còn huyên huyên náo náo, trong nháy mắt an tĩnh lại.

Mấy thiếu nữ ngồi đoan trang lại, trên mặt lộ ra ý cười thận trọng, trong lòng âm thầm suy đoán thiếu niên này là ai.

- Vi Mặc.

Mấy thiếu nữ chào hỏi Tần Vi Mặc, đều nói với nàng mấy câu xã giao chào hỏi.

Đồng thời, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu niên dừng ở cách đó không xa kia, trong lòng âm thầm nghi hoặc sao hắn lại không tiến đến.

Nhìn y phục và khí chất hắn, hẳn là một người thư sinh, cũng không phải là hạ nhân tùy tùng.

Trong đó một thiếu nữ váy lam quen biết Lạc Thanh Chu, thấp giọng nói:

- Vi Mặc, tỷ phu ngươi nhìn giống như thẹn thùng, không dám tới sao?

Thiếu nữ váy lam mấy ngày trước đây ở tụ bảo các mời Lạc Thanh Chu, Tống Tử Hề.

- Tỷ phu?

- Vị công tử đó là tỷ phu Vi Mặc?

- A Tử, hắn chính là vị Lạc công tử ngươi nói?

Mấy thiếu nữ khác nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời, trong lòng đều âm thầm có chút tiếc nuối.

Thì ra đã sớm thành thân, hơn nữa còn ở rể nữa.

Tống Tử Hề nhẹ gật đầu, đứng dậy chủ động chào hỏi Lạc Thanh Chu:

- Lạc công tử, vừa rồi ta và các tỷ muội còn đang nói về ngươi. Câu đông qua tuyết trắng vẫn vấn vương, rung cành hoa rụng khắp muôn phương, tất cả mọi người tán thưởng không thôi đó.

Mấy thiếu nữ đều thận trọng nhẹ gật đầu, coi như chào hỏi.

Lạc Thanh Chu rất lễ phép chắp tay, thấy bên cạnh có chỗ trống, hỏi một nha hoàn bày ra điểm tâm nói:

- Ta có thể ngồi chỗ này sao?

Nha hoàn kia nghe vậy gật đầu nói:

- Công tử xin cứ tự nhiên, nơi này không có khách nhân ngồi.

Lạc Thanh Chu nói cám ơn, ngồi xuống bên cạnh.

Cứ đứng đó thì cũng ngại.

Bên kia đều là nữ tử, mà c*̃ng không có chỗ ngồi, hắn đi qua cũng không tiện.

Tần Vi Mặc thấy hắn ngồi xuống bên kia, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói chuyện, lại nhịn lại.

Mấy thiếu nữ khác vừa cười hàn huyên.

Mạnh Vũ Lam cùng mấy thiếu nữ nói một tiếng, để các nàng chăm sóc Vi Mặc cho tốt, lại đi tới chỗ Lạc Thanh Chu, cười nói:

- Lạc công tử, có gì cần, cứ việc phân phó nha hoàn. Ta còn phải xuống dưới tiếp đãi khách nhân, xin lỗi không tiếp được.

Lạc Thanh Chu đứng lên nói:

- Mạnh cô nương cứ đi làm việc của mình.

Mạnh Vũ Lam cười cười, nhìn hắn một chút, rồi bước nhanh rời khỏi, đoản đao bên hông trước sau lắc lư, phá lệ bắt mắt.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống, trong lòng không khỏi nghĩ đến trên sách nói.

Võ giả bây giờ, đại đa số tu tập võ kỹ đều là quyền cước kỹ năng.

Những người tu luyện binh khí, thuộc về số ít.

Bởi vì binh khí quá đắt.

Binh khí bình thường, võ giả đương nhiên mua được.

Nhưng binh khí võ giả dùng, cũng không phải binh khí bình thường.

Có thể chiến đấu với võ giả đương nhiên cũng là võ giả, lợi hại như yêu thú, binh khí bình thường căn bản khó đối phó được đối phương cũng không thể làm tổn hại đối phương, cầm ở trong tay ngược lại sẽ bó tay bó chân.

Giai đoạn luyện gân giống hắn bây giờ, cầm một thanh dao phay hoặc là đao kiếm bình thường, căn bản khó mà khiến hắn bị thương, ngược lại sẽ trì hoãn thời cơ tấn công tốt nhất.

Nếu võ giả lợi hại hơn, những đao kiếm bình thường kia, càng bất lực.

Về phần yêu thú, da càng dày thịt càng thô, đao kiếm bình thường khó thương tổn nó chút nào.

Cho nên võ giả muốn tu luyện binh khí, chỉ có thể dùng chuyên môn dùng vật liệu đặc thù luyện chế, hơn nữa còn phải dựa vào luyện khí đại sư khắc họa phù văn vũ khí, mới có thể dùng.

Nhưng vũ khí đó, giá cả đều cực kì đắt đỏ.

Võ giả bình thường, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Cho nên, vẫn nên thành thành thật thật luyện tập quyền cước công pháp đàng hoàng.

Huống hồ, quyền cước tu luyện tới cực hạn, bản thân chính là vũ khí cực kỳ lợi hại, lực bộc phát so với vũ khí càng thêm linh mẫn.

Vừa rồi thanh đoản đao bên hông Mạnh gia tiểu thư kia, không biết nàng chuyên tu vũ khí, hay lấy ra trang trí, hay là hỗ trợ chiến đấu.

Lạc Thanh Chu ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn du khách dưới ánh đèn qua lại bên bờ sông, trong đầu nghĩ đến chuyện tu luyện.

Dưới lầu, tựa hồ đã bắt đầu biểu diễn tiết mục.

Tiếng rất nhiều người ồn ào, tiếng vỗ tay, liên tiếp vang lên.

Nơi hẻo lánh các thiếu nữ vẫn trò chuyện không ngừng.

Lạc Thanh Chu đang muốn đọc lại một ít luyện gân kỹ xảo, bên cạnh đột nhiên lướt qua một làn gió thơm.

Tống Tử Hề váy áo màu lam dáng người thướt tha, cười mỉm đi tới, nói:

- Lạc công tử, nhìn một mình ngươi ngồi ở đây quá tịch mịch, ta có thể ngồi xuống nói chuyện với ngươi không?

Lạc Thanh Chu đương nhiên không có lý do từ chối, nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn toà lầu khác.

Tần Vi Mặc cũng vừa lướt mắt tới, trong mắt lộ ra vẻ áy náy và vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như đang nói: Tỷ phu, không phải Vi Mặc không đến với ngươi, đi không được...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 212: Vi Mặc, vị này là Đường công tử.



- Lạc công tử, gần đây ở nhà đọc sách gì? Có sách gì thú vị, có thể giới thiệu cho ta xem một chút sao?

Tống Tử Hề ngồi xuống đối diện, chủ động mở miệng nói.

Lạc Thanh Chu thong dong nói:

- Đều là sách chuẩn bị thi cử, Tứ thư Ngũ kinh, văn hóa Đại Viêm các loại, đoán chừng Tống cô nương c*̃ng sẽ không cảm thấy hứng thú.

Tống Tử Hề nghe vậy cười một tiếng, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, nhẹ giọng:

- Lạc công tử, ta gần đây nghe nói, chuyện xưa « Tây Sương Ký » lưu truyền trong giới tiểu thư nhà giàu, bọn họ khen không dứt miệng. Nghe nói phiên bản đầu tiên, là từ Tần phủ lưu truyền ra, Lạc công tử có biết không?

Lạc Thanh Chu vẻ mặt bình tĩnh:

- Tại hạ chưa nghe nói qua.

Hẳn là vị nhạc mẫu đại nhân kia khoe khoang đi.

Tống Tử Hề cười cười, c*̃ng không tiếp tục truy vấn, nói:

- Lạc công tử, tài hoa của ngươi, ta biết. Chút nữa những tài tử phía dưới muốn tỷ thí thi từ, Lạc công tử cũng không nên bỏ lỡ nha. Tin tưởng tài hoa của Lạc công tử đêm nay nhất định có thể một tiếng kinh người, A Tử rửa mắt mong chờ.

Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, Châu nhi đột nhiên bước nhanh tới, đi qua bên cạnh hắn rồi nhìn lại, lại nhìn Tống Tử Hề một chút, không nói gì, bước nhanh đi đến trước bàn những thiếu nữ kia nói:

- Tiểu thư, phu nhân gọi người xuống dưới.

Thu nhi đứng hầu bên cạnh Tần Vi Mặc thấp giọng hỏi:

- Chuyện gì?

Châu nhi có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói:

- Có vị Đường công tử ở dưới cùng phu nhân nói chuyện, còn hỏi tiểu thư, cho nên phu nhân để nô tỳ đến gọi tiểu thư xuống dưới.

Tần Vi Mặc hơi ngẩn ra, lập tức lông mày cau lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì.

Nàng cơ hồ là vô ý quay đầu, nhìn về phía Lạc Thanh Chu bên này.

- Tiểu thư, phu nhân đang chờ.

Châu nhi có chút nóng nảy.

Nàng sợ tiểu thư quật cường không đi xuống, phu nhân sẽ xấu mặt trước mặt mọi người, tính cách phu nhân thích sĩ diện, nàng tuyệt đối là chịu không nổi.

Tần Vi Mặc ngược lại là không để cho nàng khó xử, nhẹ gật đầu, nói xin lỗi với các thiếu nữ khác, Thu nhi nâng đỡ, rời khỏi chỗ ngồi.

Lúc đi đến bên cạnh Lạc Thanh Chu, nàng dừng bước, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, ngươi có thể giúp ta cùng nhau xuống dưới không?

Giọng nói mang một tia cầu khẩn.

Lạc Thanh Chu không do dự, đứng dậy, chắp tay cáo từ Tống Tử Hề.

Tống Tử Hề khẽ mỉm cười nói:

- Tống di có chuyện tìm các ngươi, vậy các ngươi đi xuống trước đi, chút nữa chúng ta c*̃ng xuống dưới, đoán chừng tỷ thí thi từ c*̃ng sắp bắt đầu.

Lạc Thanh Chu đi theo Nhị tiểu thư tâm sự nặng nề, chậm rãi đi xuống lầu.

Dưới lầu, nghệ nhân từ thanh lâu mời tới đang đánh đàn.

Màn sa mỏng khẽ che, thân ảnh đánh đàn như ẩn như hiện sau màn che, tựa hồ khiến người ta cảm thấy cảm giác thần bí, câu người tìm tòi hư thực.

Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Tần nhị tiểu thư, đi tới bên phải gần cửa sổ.

Tống Như Nguyệt đang một mình ngồi đó, một thanh niên mặc nho sam đứng trước bàn, trong tay cầm quạt xếp, đang cúi đầu, tao nhã lễ phép nói chuyện với nàng.

Thanh niên kia thân cao trung đẳng, bộ dáng tuấn lãng, khí chất cũng không tệ, trên mặt mỉm cười khiến người ta thoải mái, nói chuyện c*̃ng nhẹ nhàng, nhìn ôn tồn lễ độ.

Tống Như Nguyệt vừa cùng hắn nói chuyện, vừa thỉnh thoảng đánh giá hắn.

- Mẫu thân.

Thu nhi đỡ Tần Vi Mặc, chậm rãi đi tới, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Thanh niên kia nghe tiếng nghiêng người quay qua, nhìn về phía nàng, lập tức ánh mắt sáng lên, năm ngón tay cầm quạt xếp có chút dùng sức, trên mặt vẫn duy trì nụ cười lễ phép như cũ, ánh mắt rất nhanh nhìn xuống đất.

Tống Như Nguyệt mở miệng nói:

- Vi Mặc, vị này là Đường công tử.

Sau đó lại nói với thanh niên kia:

- Gia Tùng, đây là nữ nhi của ta - Vi Mặc, cầm kỳ thư họa, đều hiểu sơ một chút, chính là tính tình thích yên tĩnh, thích ở trong phòng, không nguyện ý ra ngoài giao lưu với người khác.

Đường Gia Tùng lập tức cúi đầu chắp tay nói:

- Tần cô nương, nghe qua phương danh, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu. Mấy bài thơ kia của Tần cô nương, tại hạ mỗi ngày đều đọc. Thật sự là bậc tu mi không thua đấng mày râu, so với những nam tử kia, cũng không kém bao nhiêu.

Tần Vi Mặc hơi cúi đầu, cũng không nói chuyện.

Lúc này, chủ trì thi hội đêm nay, thanh lâu đầu bài múa lượn mềm mại đi lên đài, cười tuyên bố đại hội đấu thơ đêm nay bắt đầu.

Nhóm văn nhân tài nữ tụ tập dưới đài, đều vỗ tay chào mừng.

Tống Như Nguyệt nói với Vi Mặc:

- Tới ngồi xuống, chút nữa nhìn Gia Tùng làm thơ.

Đường Gia Tùng vội vàng cười nói:

- Cũng mong Tần cô nương đừng chê cười, tại hạ tài sơ học thiển, cũng không thể so với những tài tử kia, chút nữa cũng chỉ tham gia náo nhiệt mà thôi.

Tần Vi Mặc lễ phép nhẹ gật đầu với hắn, được Thu nhi nâng đỡ, mềm mại ngồi xuống bên cạnh.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 213: Ngươi có ý tứ gì? Nói rõ ràng!



Tần Vi Mặc vừa ngồi xuống, thì ngoắc Lạc Thanh Chu đứng cách đó không xa nói:

- Tỷ phu, ngươi qua đây... Đứng gần chút.

Đường Gia Tùng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.

Lạc Thanh Chu đi qua bên cạnh hắn, đứng bên cạnh Tần nhị tiểu thư, vừa lúc chặn ánh mắt hắn nhìn về phía Tần nhị tiểu thư.

Đường Gia Tùng nhíu mày lại, đành phải xê dịch qua bên cạnh, trên mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười nho nhã, chắp tay nói:

- Vị này là...

Tần Vi Mặc lễ phép nói:

- Tỷ phu của ta.

Đường Gia Tùng xấu hổ cười một tiếng, đành phải chắp tay với Lạc Thanh Chu nói:

- Vị công tử này xưng hô thế nào?

Lạc Thanh Chu cũng không hoàn lễ, nghiêm mặt nhìn trên đài, không có để ý hắn, giống như không có nghe thấy.

Vừa rồi người này lần đầu tiên nhìn thấy Tần nhị tiểu thư, trong lòng nhân tiện nói: “Đúng là một tiểu mỹ nhân! Mặc dù nghe nói vị Tần gia tiểu thư này không còn sống lâu nữa, vội vã tìm tướng công xung hỉ cho nàng, nhưng ta ngược lại thật sự không thiệt thòi. Cưới tiểu mỹ nhân này, tài sản Tần gia tự nhiên có được dễ như trở bàn tay, cho dù là gần một nửa, c*̃ng đầy đủ ta sung sướng, đến lúc đó đợi nàng bệnh chết...”

Lạc Thanh Chu nghe đến đó, cũng không tiếp tục nghe nữa.

Vị này chính là nhân vật Giả Bảo Ngọc vị nhạc mẫu đại nhân kia nói tới sao? Thật sự là mù....

Được rồi, hắn ngăn cản thay Nhị tiểu thư đi.

Đường Gia Tùng không ngờ hắn làm lơ mình, nụ cười trên mặt cứng đờ, đành phải chắp tay nói với Tống Như Nguyệt:

- Tống di, vị công tử này...

- Đừng nói nữa, nghe nàng ra đề mục.

Tống Như Nguyệt ánh mắt chuyên chú nhìn vị chủ trì xinh đẹp trên đài, phất tay ngắt lời hắn.

Đường Gia Tùng cứng ngắc cười một tiếng, cũng đành phải nhìn về phía trên đài, lập tức đi tới trước vài bước, vểnh tai cẩn thận nghe, ánh mắt c*̃ng không nhúc nhích nhìn chằm chằm thân thể thướt tha gợi cảm trên kia.

Lúc này, vị chủ trì nói đề mục đấu thơ trận đầu.

- Trải qua các vị tiền bối thương thảo, trận đầu tỷ thí này lấy « mai » làm đề. Tại sao lại ra đề mục này, chắc hẳn rất nhiều khách nhân đều biết được, trước đây không lâu lưu truyền một tác phẩm xuất sắc tuyệt thế lấy mai làm đề... Héo rụng thành bùn, hòa vào cát bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên...

- Cơ hồ tất cả mọi người đều khen bài thơ này không dứt miệng, nhưng c*̃ng có thật nhiều tài tử không phục, cho nên mấy ngày nay, nhiều tác phẩm mới ra đời...

- Đương nhiên, không phải nói nhất định để chư vị so sánh với bài thơ này, mọi người hết sức nỗ lực, thi từ không hạn...

Vị chủ trì dáng người thướt tha, dung mạo diễm lệ ở trên đài nói chuyện, Tần Vi Mặc xoay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Lúc này Lạc Thanh Chu, c*̃ng đang nhìn hoa khôi.

- Tỷ phu, đẹp không?

Thiếu nữ đột nhiên thấp giọng hỏi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, thu hồi ánh mắt nhìn về phía trên đài, nhìn nàng nói:

- Nhị tiểu thư là chỉ...

Tần Vi Mặc khóe miệng mấp máy, nói:

- Sân khấu kia... đẹp không?

Lạc Thanh Chu khẽ giật mình, nhẹ gật đầu.

Tần Vi Mặc lông mày khẽ động, lại nói:

- Vậy mỹ nhân trên sân khấu thì sao?

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, lúc này chính là không biết nên trả lời thế nào thì Tống Như Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Tốt nhất ngươi nghĩ cẩn thận rồi hãy trả lời.

Thì ra vừa rồi hai người đang nói thì thầm, nàng vẫn luôn bên cạnh vểnh tai nghe lén.

Tần Vi Mặc gương mặt hơi ửng đỏ một chút.

Lạc Thanh Chu đành phải nhìn vị nhạc mẫu đại nhân của mình một chút, nghe được trong lòng nàng nói: 【 Tiểu tử thúi này nếu dám nói gái lầu xanh kia đẹp mắt, đêm nay trở về, ta phải cho ngươi đẹp mặt! 】 .

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Không đẹp.

Tống Như Nguyệt mắt trợn trắng lên, hừ lạnh một tiếng:

- Khẩu thị tâm phi. Người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, chỗ nào không đẹp?

Lạc Thanh Chu đành phải thấp giọng nói:

- Nếu không có nhạc mẫu đại nhân và Nhị tiểu thư ở chỗ này, nàng vẫn có thể.

- Hử?

Hai mắt Tống Như Nguyệt nhíu lại, khóe miệng không có cảm giác vểnh lên, lạnh mặt nói:

- Ngươi có ý tứ gì? Nói rõ ràng!

Tần Vi Mặc có chút mím môi, trong mắt đã nhộn nhạo ý cười.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Ánh sáng đom đóm, há có thể cùng hạo nguyệt tranh nhau phát sáng? Trăng sáng giữa trời, cho dù là sao trời sáng nhất c*̃ng ảm đạm phai mờ.

Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, miệng trong lặng lẽ niệm vài câu, đường cong khóe miệng đã kiềm chế không nổi, đành phải quay mặt qua chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn trên đài, không nói tiếp, trong lòng tranh thủ thời gian mặc niệm nhiều lần, nhớ kỹ câu nói này.

Đôi mắt Tần Vi Mặc chớp động, khóe miệng mỉm cười, thấp giọng nói:

- Thì ra tỷ phu còn biết dỗ ngon dỗ ngọt dụ người.

Sắc mặt Lạc Thanh Chu chợt biến, vội vàng nói:

- Cũng không thể dùng từ dỗ ngon dỗ ngọt.

Tần Vi Mặc giật mình:

- Vì sao?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Không sao, dùng thì dùng đi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 214: Đêm nay hắn còn chưa thể xuất hiện trên đài.



Cái từ dỗ ngon dỗ ngọt thật ra không có vấn đề, chỉ là hắn ở thời đại kia, cái từ này đã trở thành từ dùng cho tình lữ, vừa rồi Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói, hắn tự nhiên sẽ giật nảy mình.

Lúc này, rất nhiều người đã trở lại chỗ ngồi, bắt đầu lấy “Mai” làm đề thi từ.

Sau nửa nén hương.

Đường Gia Tùng trong lòng suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên quay người đi trở về, vẻ mặt tươi cười chắp tay nói:

- Tần cô nương đã làm ra chưa? Tại hạ vừa rồi có một ý tưởng, ngược lại nghĩ ra được một bài, có lẽ còn có chút tì vết, hi vọng Nhị tiểu thư có thể giúp tại hạ chỉnh lại câu từ một chút.

Tần Vi Mặc nhìn hắn, lễ phép ôn nhu nói:

- Vi Mặc còn chưa làm ra.

Tống Như Nguyệt nghe, xoay đầu lại nói:

- Gia Tùng đã làm ra rồi sao? Quả nhiên là thông minh nhanh nhẹn.

Sau đó nói với Châu nhi bên cạnh:

- Đi cho người lấy bút mực đến, để Đường công tử viết ra. Chúng ta xem trước một chút, chút nữa lại đưa lên tỷ thí.

Đường Gia Tùng vẻ mặt tươi cười.

Châu nhi vội vàng đi qua tìm nha hoàn khác muốn bút mực.

Ánh mắt Đường Gia Tùng, vẫn nhìn thiếu nữ yếu đuối trước mắt, cười nói:

- Tần cô nương, tại hạ làm bài thơ này...

- Tỷ phu, ngươi thì sao?

Không đợi hắn nói xong, Tần Vi Mặc đột nhiên nhìn Lạc Thanh Chu bên cạnh.

Vừa dứt lời, không riêng Đường Gia Tùng sững sờ, nhìn qua, Tống Như Nguyệt c*̃ng lập tức dựng lỗ tai lên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nơi khác.

Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, nói:

- Nhị tiểu thư, ta...

- Tỷ phu...

Tần Vi Mặc vừa nhỏ tiếng trầm trầm gọi một tiếng, lông mày nhíu lại, miệng nhỏ có chút vểnh lên, nhìn về phía hắn, trong con ngươi mang theo vẻ cầu khẩn, thậm chí còn có một tia ý vị nũng nịu.

Lạc Thanh Chu sững sờ, hiểu được.

Nàng đây là không muốn có chút vướng mắc với vị Đường công tử trước mắt này, cho nên muốn cho hắn ra tay, để đối phương không có bất kỳ cơ hội biểu hiện sao?

- Phu nhân, bút mực tới.

Lúc này, Châu nhi cầm bút mực giấy nghiên tới.

Đường Gia Tùng giật giật tay áo dài, đang muốn tiến lên, Tống Như Nguyệt lại đột nhiên quay qua lạnh lùng nói:

- Lạc Thanh Chu, ta nhìn thấy vừa rồi Đường công tử nói chuyện với ngươi, ngươi chẳng thèm ngó tới, vừa rồi Đường công tử nói hắn nghĩ ra thơ, vẻ mặt ngươi càng tràn đầy cười lạnh. Xem ra, ngươi là xem thường vị Đường công tử này, có phải thế không?

Vừa nghe lời này, Đường Gia Tùng sắc mặt trầm xuống.

Lạc Thanh Chu lại sững sờ, đang muốn nói chuyện lúc, Tống Như Nguyệt đột nhiên hừ lạnh nói:

- Châu nhi, mài mực, đem bút cho vị gia hỏa tự cao tự đại xem thường Đường công tử này, để cho hắn làm một bài. Nếu hắn làm ra được, cho dù tốt xấu gì, chuyện hắn vô lễ, ta sẽ bỏ qua; nếu như hắn làm không được, ha ha, đêm nay cũng không cần xuống thuyền.

Tần Vi Mặc nhíu mày lại, nhìn về vị chủ trì hoa khôi trang điểm lộng lẫy phía trên sân khấu.

Vị hoa khôi kia đêm nay hẳn sẽ qua đêm trên thuyền?

Còn có gái lầu xanh khác, phú gia thiên kim, quan gia tiểu thư, tài nữ, quý phụ nhân...

- Cô gia, bút của ngươi.

Châu nhi đem bút lông nhét vào trong tay Lạc Thanh Chu, sau đó cầm thanh mực, bắt đầu mài mực.

Tần Vi Mặc nhìn thoáng qua thanh mực trong tay nàng, bờ môi giật giật, hai tay để bên hông cũng không nhịn được bỗng nhúc nhích, tựa hồ muốn nói chuyện, cuối cùng lại không dám mở miệng.

Lạc Thanh Chu cầm bút, cảm nhận được địch ý của vị Đường công tử bên cạnh truyền đến, lại nhìn Tần nhị tiểu thư một chút, nắm chặt bút trong tay, không do dự nữa.

Lúc này.

Có rất nhiều tài tử tài nữ múa bút thành văn đã làm xong, sau đó đem tác phẩm giao lên.

c*̃ng có thật nhiều người vẫn còn cau mày, đang suy tư ngẫm nghĩ.

Lạc Thanh Chu hơi trầm ngâm, nhấc bút chấm mực, đang muốn đặt bút viết, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một bàn tay tuyết trắng, ngăn cản bút hắn.

Mực nước chỗ ngòi bút rơi lên mu bàn tay trắng nõn mề mại của nàng.

Lạc Thanh Chu sững sờ, nhìn qua mặt đối mặt với con ngươi trong suốt.

Thiếu nữ thấp giọng nói:

- Tỷ phu, ngươi đọc, để ta viết...

Trong mắt Lạc Thanh Chu lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng chỉ trong chớp mắt, đột nhiên hiểu được.

Cũng không phải là nghe tiếng lòng nàng.

Hắn cũng không biết vì sao nhanh như vậy mình có thể nhìn thấu tâm ý thiếu nữ này.

— Đêm nay hắn còn chưa thể xuất hiện trên đài.

Đêm nay tân khách quá phức tạp.

Nàng đang suy nghĩ cho hắn.

Về phần vị Đường công tử bên cạnh này, nói miệng không bằng chứng.

Huống hồ, chuyện này chỉ sợ vị này so với ai khác càng không nguyện ý truyền đi.

Lạc Thanh Chu đem bút trong tay, đưa tới bàn tay nhỏ tuyết trắng kia.

Hai đầu ngón tay chạm nhau.

Tay nhỏ thiếu nữ hơi run một chút, nắm chặt bút, cúi đầu.

- Khụ khụ.

Bên cạnh truyền đến giọng Tống Như Nguyệt lạnh lùng cảnh cáo:

- Lại lén lén lút lút, làm như ta không ở đây sao?

- Tỷ phu, đọc...

Gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, cầm bút, ôn nhu nói.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 215: Nó có mùa của mình.



- Tỷ phu, tới gần chút nữa...

Lạc Thanh Chu đang muốn đọc, thiếu nữ lại bộ dạng nhu thuận, thấp giọng nói.

Nói xong, gương mặt càng thêm đỏ lên.

Lạc Thanh Chu biết được nàng sợ người khác nghe được, cho nên không có suy nghĩ nhiều, đến gần mấy bước, cúi đầu bên cạnh nàng.

Tống Như Nguyệt ngồi một bên liếc qua, bờ môi giật giật, vẫn nhịn được.

Nàng dựng lỗ tai lên.

Đường Gia Tùng đứng xa ngoài hai bước, sắc mặt cứng ngắc, đang muốn nhấc chân lên chuẩn bị đến gần gần chút đã bị nụ cười Tần nhị tiểu thư ửng đỏ choáng váng, lúc bàn tay bắt đầu viết chữ đột nhiên bị Lạc Thanh Chu chắn ngang một bước, trực tiếp dùng lưng ngăn hắn bên ngoài.

Đường Gia Tùng:

- ? ? ?

Tống Như Nguyệt liếc qua, khóe miệng có chút co quắp.

- Tỷ phu, có thể đọc...

Tần Vi Mặc có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn rơi vào trên mặt, thật là ấm áp.

Chẳng biết tại sao, mỗi khi thiếu niên này lại gần nàng, nàng đều cảm thấy thân thể lạnh lẽo như đột nhiên được tắm dưới ánh mặt trời ấm áp, dễ chịu khác thường.

- Hoa tàn vẫn thắm sắc mai....

Lạc Thanh Chu cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm.

Tần Vi Mặc lấy lại tinh thần, hai mắt sáng lên, tay ngọc chấm mực, đang muốn đặt bút, Lạc Thanh Chu vội vàng lại nói:

- Đợi đã.

Tần Vi Mặc nghe vậy dừng lại, ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn hắn.

Bởi vì hai người áp sát quá gần, vừa ngẩng đầu, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc.

Tần Vi Mặc hai con ngươi như nước, sóng mắt nhẹ nhàng, lần này ngay cả bên tai cũng đỏ lên, cũng không dời mặt đi.

- Khụ khụ...

Tống Như Nguyệt bên cạnh cắn răng trách mắng:

- Nhanh viết!

Tần Vi Mặc cúi đầu xuống, nắm chặt bút trong tay, lông mi rung động nhè nhẹ.

Lạc Thanh Chu đang suy tư.

Hắn nhớ tới cảnh chạng vạng tối trong tiểu viện, hoa mai ban chiều, mỹ nhân như hoa, nhớ tới ánh mắt ưu buồn và lời nói của Tần nhị tiểu thư.

- Tỷ phu, ngươi nói, hàn mai cao ngạo chịu đựng qua mùa đông, mùa xuân bách hoa tranh đua khoe sắc lại tàn lụi, là nên vui, hay nên buồn?

Nàng nghĩ đến mình sao?

Lạc Thanh Chu hoảng hốt một chút, lấy lại bình tĩnh, mắt sáng lên, thấp giọng thì thầm:

- Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai...

Tần Vi Mặc đặt bút, tay ngọc nhẹ nhàng nhấc bút.

Chữ nhỏ xinh đẹp nội liễm, tự có một cỗ khí chất thanh uyển tú lệ.

- Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần.

Tay ngọc thiếu nữ run lên, tiếp tục đặt bút.

Lạc Thanh Chu nhìn chữ của nàng, lại liếc mắt nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn còn đỏ ửng của nàng, tiếp tục thì thầm:

- Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về.

Thiếu nữ dừng một chút, nhấc bút chấm mực, tiếp tục cúi đầu viết, lông mi buông xuống, có chút rung động, như cánh bướm chập chờn, bình yên mà xinh đẹp.

Tống Như Nguyệt ngồi bên cạnh, chẳng biết lúc nào, thân thể đã dính sát vào trên người nàng, dựng thẳng lỗ tai cơ hồ sát bên nàng, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn đang viết chữ.

- Tỷ phu... Còn gì nữa không?

Thiếu nữ viết xong, tay nhỏ khẽ run, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm ngòi bút của mình.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng bộ dáng nhu nhược, thấp giọng đọc lên một câu cuối cùng:

- Tưng bừng nở khắp sơn khê, cành hoa thắm ấy vẫn khoe sắc nồng.

Thiếu nữ siết chặt bút trong tay, run lên mấy giây, rồi run rẩy đặt bút xuống, trong mắt đã từ từ nổi sương mù.

Nàng biết tỷ phu vì sao đột nhiên muốn đổi lời.

Tỷ phu nhất định là nghĩ đến lúc ở đình viện, nàng nói lời nói kia.

Lời nói đó tràn đầy không cam lòng, lo lắng cho tương lai, đối với mình thất vọng, thậm chí tuyệt vọng...

Mà tỷ phu làm bài thơ này, chính là đang trả lời câu hỏi trước đó của nàng, đang khích lệ nàng.

Dù là sườn núi trên vách đá kết băng trăm trượng, đối mặt mùa đông lạnh căm, hoa mai vẫn siêu quần xuất chúng, ngạo nghễ thẳng tắp, xinh đẹp nở rộ...

- Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về. Tưng bừng nở khắp sơn khê, cành hoa thắm ấy vẫn khoe sắc nồng.

Mùa xuân đến.

Nhân gian tràn đầy không khí nhu hòa ấm áp, trên vách đá rốt cục hoa cũng nở rực rỡ, một mảnh lộng lẫy.

Mà đóa hoa mai từng nở trong trời đông giá rét đó, vẫn ngạo nghễ thẳng tắp, không có chút nào ghen tỵ và hơn thua, lúc bách hoa nở rộ, điềm tĩnh mà lặng lẽ ẩn giữa sắc xuân rực rỡ...

Nó có mùa của mình.

Cho dù cô độc, yên tĩnh, không người thưởng thức, nhưng đó thuộc về thế giới của chính nó.

Nó mỹ lệ, tô điểm băng tuyết lạnh lẽo; mùi hương của nó, là thứ khiến cho mùa đông tịch mịch càng thêm có sức sống...

Mùa đông nhờ có nó mà càng đẹp hơn.

Cho nên, nàng có gì để buồn chứ?

Chí ít nàng từng sống, từng nở rộ, từng đẹp, kiên cường hơn người khác, càng đáng giá được khen ngợi...

- Ta xem một chút.

Thiếu nữ đang nhìn trang giấy đầy chữ, trong mắt chứa đầy nước mắt, Tống Như Nguyệt bên cạnh từng chút từng chút cầm giấy tuyên trên bàn lên, nhìn một lần nữa.

- Còn chưa đề tên.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 216: Ta không có! Ngươi nghe lầm!



Tống Như Nguyệt thả lại giấy lên bàn, lạnh mặt nói:

- Tùy tiện viết cái tên đi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nghe được trong lòng nàng nói: 【 Viết tên ta cũng được, ta cũng không sợ nổi danh 】 .

Lạc Thanh Chu:..

Tần Vi Mặc trầm ngâm một chút, đặt bút đề danh: Đặt bút.

Tiếp đó lại viết xuống tên tác giả và tựa đề: Bặc Toán Tử vịnh mai.

Lạc Mặc.

Sau đó ngẩng đầu ôn nhu nói:

- Tỷ phu, được chứ?

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, gật đầu nói:

- Có thể.

Một bên Tống Như Nguyệt lại nhướng mày, gương mặt xinh đẹp nghiêm lại, cười lạnh một tiếng:

- Đặt bút, Lạc Mặc... Ha ha, các ngươi cho là ta mắt mù, không biết chữ hả? Coi ta như vô hình hả?

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Mẫu thân, vậy ngài nói, viết tên gì được?

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay mặt chỗ khác nói:

- Ta làm sao biết? Ngươi hỏi hắn.

Tần Vi Mặc nhìn về phía Lạc Thanh Chu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lạc Thanh Chu nhìn vẻ mặt khó chịu của vị nhạc mẫu đại nhân kia một chút, vươn tay, cầm bút trong tay Tần nhị tiểu thư, gạch bỏ hai chữ Đặt bút, một lần nữa phỏng theo chữ viết Tần nhị tiểu thư viết hai chữ: Nguyệt Mặc.

Tống Như Nguyệt liếc mắt nhìn qua, lại quay mặt chỗ khác, nhìn ra cửa sổ, khóe miệng bỗng nhúc nhích.

Tần Vi Mặc cố nén cười, cầm giấy tuyên nói:

- Mẫu thân, ngài nhìn cái tên này, được không?

- Hừ, tùy các ngươi viết, có quan hệ gì với ta.

Tống Như Nguyệt mặt lạnh nói xong, lại lập tức thúc giục nói:

- Mau mau cầm lên đi thôi, sắp hết giờ rồi.

Giống như sợ bọn họ lại sửa đổi.

Châu nhi vội vàng tới, đưa tay muốn đón.

Đường Gia Tùng bị Lạc Thanh Chu ngăn ở sau lưng vội vàng nói:

- Tống di, Tần cô nương, tại hạ có thể xem qua không?

Tần Vi Mặc mỉm cười, rất hào phóng đem giấy tuyên đưa cho hắn.

Tống Như Nguyệt liếc nàng một cái, ánh mắt lấp lóe.

Đường Gia Tùng hai tay tiếp nhận, cúi đầu ngưng mắt, chăm chú nhìn xem.

Hắn mới đầu khóe miệng còn cười lạnh, trong lòng nghĩ cho dù thi từ này như thế nào, hắn đều muốn tìm vài chỗ bắt bẻ, bình luận một phen, nhưng chờ hắn xem hết, đột nhiên im lặng.

- Đúng rồi Gia Tùng, ngươi vừa rồi không phải nói, ngươi c*̃ng làm một bài sao? Chỗ này có bút mực, nhanh viết xuống đi, chúng ta xem trước một chút, sau đó lại đưa lên.

Tống Như Nguyệt đột nhiên vẻ mặt tươi cười nói.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, trong lòng âm thầm nghi hoặc: Vị nhạc mẫu đại nhân này sao thấy có chút xấu bụng? Giống như cố ý trêu đùa đả kích vị mà nàng ví như là “Giả Bảo Ngọc” này?

Đường Gia Tùng nghe vậy, lập tức vẻ mặt cứng đờ, mặt đỏ tới mang tai.

Khóe mắt hắn co quắp, cúi đầu xuống, trả thơ về, vẻ mặt tràn đầy lúng túng nói:

- Tống di, tại hạ... bài thơ kia của tại hạ, vừa rồi đột nhiên nhớ tới, còn có chút tì vết, tạm thời không lấy ra...

Châu nhi tiếp nhận giấy tuyên trong tay hắn, bước nhanh hướng về phía hoa khôi trên sân khấu mà đi.

- À.

Tống Như Nguyệt “à” một tiếng, c*̃ng không miễn cưỡng, vẫn như cũ mặt tươi cười nói:

- Không sao, vậy ngươi sửa xong, đến lúc đó lại viết cho ta nhìn là được.

Đường Gia Tùng sắc mặt cứng ngắc, không dám ngẩng đầu, chắp tay nói:

- Ừm, Gia Tùng cố gắng sửa chữa ổn thỏa.

Ai ngờ Tống Như Nguyệt lại tăng thêm một câu:

- Không cần phải gấp gáp, chậm rãi sửa là được. Tin tưởng với tài hoa của Gia Tùng ngươi, tác phẩm sửa xong, nhất định tốt hơn con rể không ra gì của ta kia. Hừ, tiểu tử này vừa rồi suy nghĩ cũng không lâu, bản nháp c*̃ng không viết, tùy tiện nói một tràng, một chữ cũng không có đổi qua, quả thực không có chút nào gọi là tôn trọng tác phẩm! So với Gia Tùng ngươi, đúng là kém xa vạn dặm!

Vừa nghe lời này, Đường Gia Tùng sắc mặt càng c**ng c*ng, khóe miệng co giật mấy lần, lập tức xấu hổ vô cùng, làm gì còn dám tiếp tục ở đó, mặt đỏ tới mang tai vội vàng chắp tay nói:

- Tống... Tống di, ta, ta còn có bằng hữu ở bên kia, ta đi trước chào hỏi, chút nữa lại tới.

Tống Như Nguyệt cười nói:

- Đi thôi, chút nữa còn có trận thứ hai, tin tưởng ngươi nhất định có thể làm thơ tốt hơn.

Đường Gia Tùng không dám lại đáp lời, đỏ mặt, vội vàng thối lui.

Đợi hắn đi xa, nụ cười trên mặt Tống Như Nguyệt dần dần biến mất, sắc mặt trầm xuống.

Tần Vi Mặc nhìn nàng một chút, nghi ngờ nói:

- Mẫu thân, ngươi... Ngươi thật giống như đột nhiên không thích vị Đường công tử kia?

Tống Như Nguyệt nghe vậy, trợn trắng mắt lên:

- Cái gì gọi là ta giống như đột nhiên không thích vị Đường công tử kia? Ta có từng yêu mến hắn ta sao?

Tần Vi Mặc ngơ ngác một chút, yếu ớt mà nói:

- Hôm qua mẫu thân còn khen hắn không dứt miệng...

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:

- Ta không có! Ngươi nghe lầm!

Tần Vi Mặc:..

Sau một lúc lâu, Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:

- Người kia không được, Vi Mặc, sau này đừng gặp hắn nữa, cũng không cần nói chuyện với hắn nữa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 217: Vị trí gần cửa sổ.



Hừ, Trương di của ngươi chính là không đáng tin cậy, giới thiệu người gì mà trong nhà nghèo leng keng vang không nói, còn đặc biệt thích khoác lác. Còn có bộ dáng lén lén lút lút, thấy cũng không phải là người tốt.

Tần Vi Mặc nghe vậy, vẻ mặt hiếu kì:

- Mẫu thân, Đường công tử chỗ nào lén lén lút lút rồi?

Tống Như Nguyệt híp híp mắt nói:

- Ánh mắt, bộ dáng, thần thái, khí chất. Nói cho ngươi biết, nương gặp qua rất nhiều gia hỏa cố làm ra vẻ, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, vẻ ngoài giống như người tốt, vụng trộm làm đủ trò xấu. Hôm nay ta vừa nhìn thấy hắn thì đã không vừa mắt, đây là trực giác của nương. Trực giác của nương, từ trước đến nay không sai. Yên tâm đi, mẫu thân sẽ không đẩy ngươi vào hố lửa.

Lạc Thanh Chu ở bên cạnh nghe, trong lòng nói thầm, vị nhạc mẫu đại nhân này ngược lại cũng có chút tài năng, không phải một nữ nhân chỉ biết tự luyến, ngạo kiều ngốc nghếch.

Tần Vi Mặc đột nhiên nháy nháy mắt, thấp giọng nói:

- Mẫu thân, vậy ngươi xem tỷ phu thì sao? Ngài cảm thấy, tỷ phu là người thế nào?

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lườm thiếu niên bên cạnh nàng một chút, trợn trắng mắt lên, chỉ nói hai chữ:

- Ngu ngốc!

Tần Vi Mặc cắn môi phấn, trầm thấp cười một tiếng, lại nhìn lén một chút thiếu niên bên cạnh, đôi mắt đẹp sóng nước lưu chuyển, không dám lại nói tiếp.

Không bao lâu.

Trên sân khấu đột nhiên truyền đến tiếng hoa khôi:

- Các vị khách nhân an tĩnh một chút, trận tỷ thí thi từ đầu tiên này, kết quả đã ra tới. Nhưng để cho công bằng, vì để cho mọi người đều tin phục, cho nên ba tác phẩm đứng đầu, còn chưa định ra thứ tự. Đợi tiểu nữ tử đọc ba tác phẩm này xong, mọi người có thể đánh giá một phen, nếu cảm thấy thứ tự không ổn, các vị tiền bối sẽ bình luận lại lần nữa.

Vừa nghe lời này, đại sảnh vừa rồi còn huyên náo, lập tức an tĩnh lại.

Trong tay Hoa khôi cầm ba tấm giấy tuyên, kiều mị cười một tiếng, trước nhìn phía tờ thứ nhất.

Mọi người dưới đài, nín thở ngưng thần, ánh mắt sáng rực, trong lòng âm thầm chờ đợi mong mỏi trong đó có tác phẩm của mình.

Tần Vi Mặc ngược lại là không có chút lo lắng nào.

Nàng quay đầu, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, ánh mắt giật giật, lại thấp giọng hỏi:

- Tỷ phu, đẹp không?

Lạc Thanh Chu đành phải thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía sân khấu, nhìn về phía nàng nói:

- Không đẹp.

Tần Vi Mặc khóe miệng lộ ra thần sắc hoạt bát, giống như cười mà không cười:

- Vi Mặc hỏi là... Chính Vi Mặc. Tỷ phu cảm thấy, Vi Mặc không đẹp sao?

Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, bên cạnh đột nhiên lại truyền đến một tiếng “Khụ khụ”.

Tống Như Nguyệt mặt lạnh, trừng mắt liếc hắn một cái.

Lạc Thanh Chu không dám nói tiếp.

Lúc này, hoa khôi trên đài, đã bắt đầu đọc tác phẩm thứ nhất.

- Vịnh mai.

Trong sảnh, yên tĩnh im ắng.

Chỉ nghe hoa khôi kia giọng nói dịu dàng thì thầm:

- Vạn mộc đông lạnh thay, rễ ấm đơn độc chịu. Sâu trong tuyết trước thôn, đêm qua một nhánh mở. Gió đưa mùi thơm ra, chim hót trên đầu cành. Sang năm như quy luật, đưa mắt nhìn xuân đài.

Đọc xong, mọi người dưới đài đầu tiên an tĩnh một hồi.

Đợi phẩm vị xong, mới truyền đến từng trận tiếng vỗ tay và tiếng than thở:

- Thơ hay! Thơ hay!

- Vũ Y cô nương, không biết bài này là tác phẩm của người nào?

Có người hỏi.

Hoa khôi nở nụ cười xinh đẹp, mắt như sóng chuyển, liếc mắt nhìn giấy tuyên trong tay, mới nói:

- Tác phẩm này tạm thời xếp vị trí thứ ba, là Tống gia tiểu thư Tống Tử Hề sáng tác.

- Ồ! là Tống cô nương!

- Bài thơ này lời lẽ thanh lệ, lập ý tươi sáng, thơ hay hiếm có, lại chỉ đứng thứ ba?

- Vũ Y cô nương, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, mau mau đọc hai bài khác đi!

Đám người vẻ mặt tràn đầy kinh dị, nhao nhao nghị luận thúc giục.

Tống Tử Hề và mấy tên thiếu nữ vừa rồi cùng nhau đứng trên lầu kia, trên mặt mỉm cười, đối với việc mình xếp hạng ba, miệng nói “Rất hài lòng” , kì thực trong lòng có chút không phục, ánh mắt nhìn trên đài, chờ hai bài khác.

Bên cạnh mấy thiếu nữ khác, c*̃ng đang bất bình bênh vực kẻ yếu.

Vị trí gần cửa sổ.

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Tỷ phu, bài thơ này A Tử thật ra đã làm rất tốt. Nếu thi hội bình thường, có lẽ có thể đạt hạng nhất. Nhưng hôm nay...

Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, đôi mắt đẹp mỉm cười, ôn nhu nói:

- Hôm nay có tỷ phu ở đây.

Lạc Thanh Chu còn chưa kịp đáp lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh:

- Hôm nay còn có ta ở đây!

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, tiếp tục nhìn trên đài.

Tần Vi Mặc cũng rối rít thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, lặng lẽ le lưỡi, c*̃ng nhìn về phía trên đài.

Tống Như Nguyệt mặt lạnh, hung hăng lườm hai người một cái.

Lúc này, bị mọi người dưới đài ồn ào thúc giục, hoa khôi Vũ Y trên đài rốt cục bắt đầu đọc tác phẩm thứ hai.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 218: Thơ hay, thơ hay...



- Trút bỏ tẩy trang đi, không làm bình hoa vô dụng. Trúc ngoài một nhánh nghiêng, thương nhớ về giai nhân. Trời hoàng hôn giá rét. Trong viện lạc hoàng hôn, đầy mùi thơm ngát, gió tinh tế, tuyết rơi xuống, sông kia dừng trôi.

Đám người nghe xong, đã biết đây là bài tiểu từ nói đến khe núi.

Còn có câu dưới.

Vũ Y dừng một chút, tiếp tục dịu dàng đọc lên:

- Sơ ảnh cạnh mặt trăng, mơ tới mất hồn chỗ. Cây mơ muốn hoàng hôn, lại đón những hạt mưa. Cô đơn cả một thế, cho đoạn hữu tình sầu, gầy gò tự tổn hại, thử hỏi hoa biết không?

- Thơ hay!

Hoa khôi vừa dứt lời, dưới đài đã có một vị lão tiên sinh mặc nho sam, vỗ tay khen:

- Ngòi bút thanh lệ uyển chuyển, bút pháp tinh tế tỉ mỉ, đã vịnh hoa mai thanh khiết ngạo nghễ, c*̃ng biểu đạt tình cảm tác giả tán thưởng đối với hoa mai cao khiết... thơ hay! Bài này nên được đệ nhất!

Những người khác chiêm nghiệm tác phẩm, đều cùng nhau tán thưởng.

- Vũ Y cô nương, bài này do ai sáng tác?

Có người hỏi.

Vũ Y cười nói:

- Bài này là Tô Giang Ngạn công tử sáng tác.

- Quả nhiên! Ta nghe phong cách làm thơ này thì biết ngoài Tô huynh ra không ai làm được!

Một thư sinh cười nói.

Ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía nam tử một bộ trường sam, vẻ mặt u buồn tuấn lãng trong đám người kia.

Hắn chính là Tô Giang Ngạn có tài danh trong Mạc Thành, bộ dáng luôn luôn u buồn.

Giống như chuyện thế gian này, đều không khiến hắn vui vẻ.

Nghe nói cho dù là đi thanh lâu tầm hoan với nữ tử, cũng là vẻ mất mát u buồn như vậy.

- Vũ Y cô nương, bài này của Tô huynh là hạng nhất sao?

- Nếu là bài này, chúng ta thực sự bái phục.

- Tài hoa của Tô huynh, chúng ta tâm phục khẩu phục. Bài tiểu từ này có thể xem như tác phẩm tinh phẩm xuất sắc.

Đám người nhao nhao lên tiếng.

Chỗ ngồi gần cửa sổ.

Tống Như Nguyệt nhịn không được hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường.

Tần Vi Mặc quay đầu nhìn nàng một cái, trong mắt đầy ý cười, thấp giọng nói:

- Mẫu thân, bài này đích thật là tác phẩm xuất sắc, ngài chướng mắt sao?

Tống Như Nguyệt liếc mắt, không để ý tới nàng.

Trên khán đài, hoa khôi Vũ Y lại cười nói:

- Các vị chờ một lát, còn có một bài cuối cùng, vừa lúc cũng là một bài tiểu từ. Đợi tiểu nữ tử đọc xong, mọi người lại bình luận cũng không muộn.

- Đọc! Đọc nhanh!

Mọi người có chút tính nôn nóng, không nhịn được.

Trong lòng mọi người kinh ngạc, chẳng lẽ còn có tác phẩm hay hơn bài này sao?

Tô Giang Ngạn ánh mắt c*̃ng chăm chú nhìn trên đài.

Vũ Y mở giấy tuyên trong tay ra, cúi đầu nhìn nét bút trên giấy, trong mắt lộ ra một vòng kinh diễm, dừng một chút, giọng đọc nhẹ nhàng vang lên:

- Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai.... Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần.

Phần trên vừa ra, mọi người dưới đài đều an tĩnh lại.

Khí thế đập vào mặt, như thấy hiện thực.

Bài này, không đơn giản!

Vũ Y dừng một chút, tiếp tục nhẹ giọng:

- Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về... Tưng bừng nở khắp sơn khê, cành hoa thắm ấy vẫn khoe sắc nồng.

Phần dưới vừa ra, toàn bộ phòng đều tĩnh không một tiếng động.

Mấy lão giả văn đàn đức cao vọng trọng sau hậu trường kia vừa rồi vốn đã nhìn qua bài này, sớm đã khen không dứt miệng, lúc này nghe được hoa khôi kia đọc lên, lại có một phen cảm xúc trong lòng, trong lòng đều đang thầm đọc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Từ ngữ cũng không hoa lệ, lại tự có một khí thế khiến người trở nên nhiệt huyết khuấy động tinh thần.

Ngắn ngủi vài câu, đã khiến lòng người rung động, hào khí tỏa ra, thật lâu khó mà bình tĩnh.

Mỗi người nghe, mỗi người đều sinh ra cảm xúc kích động.

- Thơ hay! Đây mới thật là thơ hay!

Lão thư sinh vừa rồi còn tán thưởng bài thơ của Tô Giang Ngạn, lúc này biểu tình khiếp sợ, kích động cả âm thanh đều đang phát run:

- Vũ Y cô nương, mau nói, bài này là do ai sáng tác? Có thể làm ra từ ngữ kinh thế bậc này, tuyệt không phải phàm nhân!

Những người khác c*̃ng nhao nhao tin phục, kinh thán không thôi, khen không dứt miệng.

Ngay cả Tô Giang Ngạn vẻ mặt u buồn, cũng không nhịn được quạt xếp trong tay đập lên bàn tay, thấp giọng khen:

- Thơ hay, thơ hay...

Nhóm tài nữ kia, c*̃ng từng người ánh mắt lưu chuyển, hưng phấn mà thấp giọng nghị luận.

- Không biết người nào, có thể làm ra thơ hay bậc này!

Lúc cả đám người kinh thán không thôi, nghị luận ầm ĩ, chỗ vị trí gần cửa sổ, Tống Như Nguyệt lại thấp giọng hừ lạnh một tiếng.

Tần Vi Mặc quay đầu nhìn nàng, khẽ cười nói:

- Mẫu thân, tỷ phu làm thơ, người c*̃ng chướng mắt sao?

- Ha ha.

Tống Như Nguyệt ha ha một tiếng, lạnh mặt nói:

- Qua loa.

Tần Vi Mặc mím môi, lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, mẫu thân đang khích lệ ngươi đó. Mẫu thân chỉ cần nói hai từ này, chính là tâm phục khẩu phục.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 219: Lạc Thanh Chu cũng nhìn về phía nàng.



- Hừ! Lại lén lén lút lút nói nhỏ cái gì?

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Tần Vi Mặc nín cười, không dám nói nữa, ánh mắt nhìn về phía trên đài.

Mà chỗ vắng vẻ nơi đại sảnh, Đường Gia Tùng vẻ mặt thất hồn lạc phách.

Trên đài, hoa khôi Vũ Y cười công bố đáp án:

- Tác giả bài Bặc Toán Tử vịnh mai, tên là Nguyệt Mặc. Được các vị tiền bối ở hậu trường thương thảo, là bài đứng đầu trong đợt thi này, bài này xếp hạng nhất, không biết các vị có ý kiến khác?

- Nguyệt Mặc? Người này là ai?

- Vũ Y cô nương, bài này đứng nhất, chúng ta tự nhiên tâm phục khẩu phục. Đừng nói đứng nhất cuộc tỷ thí này, cho dù là đứng nhất cuộc thi đêm nay, tại hạ cũng nguyện ý tin tưởng bài này tuyệt đối có thể! Chỉ là, không biết vị Nguyệt Mặc này là người phương nào? Chúng ta chưa từng nghe qua bút danh của người này?

- Đúng vậy Vũ Y cô nương, là nam hay nữ chúng ta cũng chưa biết.

- Nghe tên, hẳn là nữ tử. Chậc chậc, nữ tử này không đơn giản, không biết là Mạc Thành chúng ta, hay từ nơi khác tới, lúc này mới phát hiện tuyệt không phải hạng người vô danh!

Đám người hưng phấn tò mò nghị luận, nhao nhao thúc giục Vũ Y trên đài nói người đó là ai, ở đâu.

Vũ Y đành phải giơ giấy tuyên trong tay lên, đối dưới đài nói:

- Nguyệt Mặc cô nương, có thể xuất hiện không, để mọi người nhận thức một chút?

Vừa dứt lời, dưới đài lập tức an tĩnh lại.

Thì ra hoa khôi cũng không biết đối phương là ai.

Đám người nghiêng đầu sang chỗ khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đang tìm kiếm trong đám đông.

Rốt cuộc là ai chứ?

Nhưng trong đại sảnh, cũng không có người đáp lại.

Vũ Y đành phải lớn giọng nói một câu:

- Nguyệt Mặc cô nương, ngươi có thể ra một chút không? Trận tỷ thí đầu tiên này, ngài đoạt hạng nhất, dựa theo quy củ, ngài nên lên đài nói mấy câu. Nếu ngài không tiện ra, có thể phái nha hoàn hoặc những người khác đi phía sau đài một chuyến, các vị tiền bối đều muốn gặp ngài, có thể chứ?

Trong đại sảnh, tĩnh không một tiếng động.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, vẫn không có người đáp lại.

- Không phải là làm bài này xong đã rời khỏi rồi chứ?

- Rất có thể, c*̃ng có thể là vào phòng nào đó nghỉ ngơi rồi.

Vũ Y thấy vậy, đành phải thu hồi giấy tuyên trong tay trước, nói:

- Các vị chờ một chút, tiểu nữ tử muốn về phía sau đài một chuyến.

Nói xong, vội vàng rời khỏi.

Trong đại sảnh, lập tức ồn ào, đều suy đoán vị Nguyệt Mặc cô nương kia là ai.

Mà lúc này.

Chỗ Tống Như Nguyệt, khóe miệng đã không nhịn được lặng lẽ toét ra.

Tần Vi Mặc không dám trêu chọc nàng nữa, trong con ngươi cũng đầy ý cười.

Lúc này, một thiếu nữ mặc váy màu lam đi tới, trên mặt mang biểu tình cười như không cười.

Tần Vi Mặc thấy nàng như vậy, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, A Tử hẳn là đoán được.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía thiếu nữ đi tới.

Tống Tử Hề đi tới, đầu tiên là nhìn hắn thật sâu, rồi cung kính chào hỏi Tống Như Nguyệt, lúc này mới đi đến bên cạnh Tần Vi Mặc, thấp giọng nói:

- Vi Mặc, ngươi làm, hay là...

Nói đến đây, nàng lại liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.

Tần Vi Mặc mỉm cười nói:

- Ta cũng không biết.

Nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Trong đám người, chỉ có Đường Gia Tùng trong lòng rõ ràng, lại ngậm miệng không nói.

- Dù sao ta biết là các ngươi.

Tống Tử Hề cười cười, thấp giọng nói:

- Vi Mặc, nếu như là tỷ phu ngươi làm, thì tối nay là cơ hội rất tốt. Nếu hắn nổi danh, quen biết mấy vị văn đàn tiền bối phía sau kia, con đường sau này, càng dễ đi hơn, không cần thiết tiếp tục che giấu nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn cho hắn cả đời làm một tên ở rể thấp hèn vô danh, bị người xem thường?

Tần Vi Mặc không nói gì, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Lạc Thanh Chu c*̃ng nhìn về phía nàng.

Hai người mắt đối mắt, lại lập tức nghiêng qua.

Tần Vi Mặc thu hồi ánh mắt, ôn nhu nói:

- A Tử, bài kia cũng không phải là tỷ phu của ta sáng tác, ngươi hiểu lầm.

Tống Tử Hề thấy vậy, cười cười, c*̃ng không nói gì thêm nữa, xích lại gần bên tai nàng thấp giọng nói:

- Tùy ngươi tiếp tục che giấu, dù sao cũng là tỷ phu của ngươi, cũng không phải tỷ phu của ta, hắn bị người xem thường, chỉ có ngươi đau lòng, cũng không phải ta đau. Ta đi thôi, không quấy rầy tỷ phu và em vợ các ngươi mắt đi mày lại.

Nói xong, nàng cười rời khỏi.

Tần Vi Mặc gương mặt hơi ửng đỏ, nhìn thân ảnh bên cạnh một chút.

Lạc Thanh Chu nhìn trên đài, giống như không có nghe thấy câu nhạo báng đó.

Lúc này, hoa khôi Vũ Y đi lên đài, tuyên bố trận tỷ thí thứ hai bắt đầu.

Đám người lúc này mới an tĩnh lại.

Đường Gia Tùng cau mày, do dự trong đám người, trong nội tâm giãy dụa suy tư thật lâu, vẫn nắm chặt quạt xếp trong tay, trong lòng cân bằng, kiên trì đi về phía hai mẹ con Tần gia.

Lạc Thanh Chu thấy hắn đi tới, thân thể khẽ động, tới gần Tần nhị tiểu thư, ngăn cách ánh mắt hắn nhìn qua.
 
Back
Top Bottom