Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 180: Mấy người các nàng?



Màn đêm buông xuống.

Một vòng trăng sáng thăng lên đầu cành.

Sau khi cơm nước xong.

Lạc Thanh Chu đi đến thỉnh an vị nhạc mẫu đại nhân nơi đó.

Tống Như Nguyệt đang ngồi ở trong phòng khách ăn điểm tâm, thấy hắn đến thỉnh an, đầu tiên mặt lạnh giả vờ một hồi, sau đó mới mở miệng khiển trách:

- Ngày mai nhớ kỹ đi xem Vi Mặc một chút, nói chuyện với nàng, nói nhiều một chút cố sự nàng thích nghe. Đừng xem lời ta nói như gió thoảng bên tai, nhớ kỹ?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Thanh Chu nhớ kỹ.

Tống Như Nguyệt duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài, lấy một khối nhỏ điểm tâm bỏ vào trong miệng, sau đó nhăn nhăn lông mày, nói với Mai nhi bên cạnh:

- Bỏ nhiều đường, dính tay quá.

Dừng một chút, lại lạnh mặt nói:

- Bọc lại điểm tâm còn lại, để tiểu tử này mang ra ngoài, đưa cho hạ nhân nào đó hoặc ném đi đều được.

- Vâng, phu nhân.

Mai nhi vội vàng đi qua bưng điểm tâm lên, đi vào thiên phòng bên cạnh, cẩn thận bao hết.

Sau đó đi ra đưa cho Lạc Thanh Chu:

- Cô gia, cầm.

Lạc Thanh Chu nhận trong tay, nhìn vườn hoa phía sau một chút, thấp giọng nói:

- Mai nhi cô nương, ta muốn đi hậu hoa viên một chuyến, chia điểm tâm cho Tứ Tứ cùng Tây Tây, có thể chứ?

- Hừ!

Tống Như Nguyệt đột nhiên vỗ bàn một cái, bưng chén trà lên, mặt mũi tràn đầy tức giận liếc xéo hắn.

Mai nhi vội vàng thấp giọng nói:

- Cô gia, không được tặng người, lấy về tự mình ăn, đi nhanh đi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không dám dừng lại thêm, đành phải chắp tay cáo lui.

Chờ hắn rời đi về Tống Như Nguyệt thả tay bỏ xuống chén trà, xụ mặt, tức giận thầm nói:

- Tiểu tử thúi, đối tốt với hắn cũng không biết, đầu óc đần như vậy, đáng đời hắn phòng không gối chiếc!

Mai nhi ở một bên cúi đầu, nín cười, không dám lên tiếng.

Tống Như Nguyệt lại hỏi:

- Mật Nhi cùng Tử nhi, đưa qua chưa?

Mai nhi vội vàng nói:

- Phu nhân, đang muốn bẩm báo ngài đây, Mật Nhi cùng Tử nhi vừa đi, còn chưa đi đến cửa ra vào của cô gia liền bị Bách Linh ngăn cản, sau đó chặn trở về. Bách Linh nói cô gia hiện tại đang khắc khổ đọc sách, không thể trầm mê trong ôn nhu, còn nói cô gia thân thể yếu đuối, chịu không được giày vò, còn nói...

- Còn nói cái gì?

Tống Như Nguyệt híp mắt.

Mai nhi cúi đầu, một mặt cổ quái nói:

- Còn nói, cô gia có mấy người các nàng là đủ rồi...

- Ừm?

Lông mày Tống Như Nguyệt vẩy một cái, trong mắt lấp lóe quang mang:

- Mấy người các nàng?

Mai nhi ngẩng đầu vụng trộm nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:

- Phu nhân, về phần nàng nói là mấy người nào, nô tỳ c*̃ng không dám hỏi.

Nàng thật ra rất hiếu kì, hi vọng phu nhân biết.

Ai ngờ Tống Như Nguyệt lại trợn trắng mắt, nói móc nàng:

- Ngươi yên tâm, trong đó khẳng định không có ngươi.

Mai nhi: - ...

- Kẽo kẹt, kẽo kẹt...

Lạc Thanh Chu giẫm lên tuyết đọng, đi tới cửa ra vào“Linh Thiền Nguyệt cung”.

Đang muốn đi qua gõ cửa, cửa sân “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.

Bách Linh một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người đứng trong cửa, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào:

- Cô gia, trước nói với ngươi một vấn đề.

Lạc Thanh Chu ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, nói:

- Ngươi nói.

Bách Linh cười nói:

- Chúc mừng cô gia, phu nhân chọn lựa cho cô gia hai tiểu nha đầu xinh đẹp động phòng, đêm nay có thể đi hầu hạ cô gia.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì.

Hắn biết, nàng vẫn chưa nói xong.

Quả nhiên, Bách Linh lại cười hì hì nói:

- Bất quá rất đáng tiếc, hai tiểu nha đầu động phòng kia rất ghét bỏ thân phận người ở rể của cô gia, cho nên khóc lóc hô hào tìm chết cũng không muốn hầu hạ cô gia. Không có cách nào, phu nhân sợ chết người, đành phải thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Nói xong, lại nháy nháy mắt, cười nói:

- Cô gia, tiếc nuối không? Khổ sở không? Thất vọng không?

Lạc Thanh Chu nhìn tròng mắt của nàng một chút, nói:

- Có chút thất vọng.

Bách Linh lông mày nhíu lại:

- Ồ?

Lạc Thanh Chu ra vẻ tiếc nuối thở dài một hơi:

- Nếu như lại nhiều thêm hai nha đầu động phòng, ta về sau cũng không cần lại phiền phức đại tiểu thư cùng phòng với ta, đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt, ngươi nói có phải không, Bách Linh cô nương?

Ánh mắt hai người giao hội, dừng lại một lát, c*̃ng trầm mặc một lát.

- Hừ!-

Bách Linh hừ lạnh một tiếng, vào cửa nói:

- Quả nhiên, nam nhân đều háo sắc, cũng không biết đủ, đều không phải là đồ tốt! Cô gia cũng giống vậy!

Lạc Thanh Chu đi vào theo, nhìn nàng nói:

- Ta thấy Bách Linh cô nương có chút tức giận, là bởi vì tiểu thư nhà ngươi sao?

Bách Linh trừng mắt liếc hắn một cái nói:

- Đương nhiên!

Lạc Thanh Chu mỉm cười nói:

- Thế nhưng, nếu như ta nếu có nhiều thêm hai nha đầu động phòng, thật không cần đại tiểu thư cùng phòng với ta, nàng không phải hẳn là nên cao hứng, ngươi cũng không phải hẳn là cao hứng theo mới đúng chứ?

Bách Linh nghẹn lời một chút, tựa hồ không còn gì để nói, đành phải dậm chân, tức giận đi tới sau vườn hoa:

- Cô gia thật bại hoại, ta không muốn nói chuyện cùng cô gia!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 181: Chẳng lẽ tiểu thư nàng muốn...



Lạc Thanh Chu giật giật khóe miệng, không tiếp tục đùa nàng.

Trong hậu hoa viên.

Tần Khiêm Gia một bộ váy trắng, an tĩnh ngồi trong lương đình.

Đêm nay, nàng không có đọc sách, mà nhìn xem hoa sen trong hồ nước ngoài đình, suy nghĩ xuất thần.

Hạ Thiền vẫn như cũ không có ở đây.

Không biết là đau bụng, nằm trong phòng, hay là bởi vì tối hôm qua một đêm không ngủ, bây giờ còn đang ngủ.

Lạc Thanh Chu giẫm lên tuyết đọng, đi tới đình bên ngoài nghỉ mát, cúi đầu chắp tay nói:

- Đại tiểu thư.

Tối hôm qua Tần đại tiểu thư nói chuyện với hắn, đêm nay không biết có nói chuyện nữa hay không.

Sau một lúc lâu.

Tần Khiêm Gia mới tỉnh lại, quay đầu nhìn hắn, nhìn một hồi, mở miệng lần nữa:

- Đi xem Hạ Thiền một chút đi.

Lại là câu nói này?

Lạc Thanh Chu sững sờ một chút, cung kính nói:

- Vâng.

- Cô gia, đi thôi.

Bách Linh mang theo hắn vào nhà.

Vào phòng, lúc đi đến góc rẽ tối hôm qua, Bách Linh đột nhiên lại dừng bước, xoay người nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu c*̃ng dừng bước lại, xoay người nhìn nàng.

Trầm mặc một hồi, hai tay Bách Linh đột nhiên lại chống lên eo thon, vểnh miệng nhỏ cảnh cáo:

- Cô gia, người ta cuối cùng nhắc lại một lần, không thể lại khi dễ người ta, nếu không người ta... Ngô...

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đã ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, lập tức một ngụm ngăn chặn miệng nhỏ của nàng.

Mấy phút sau.

Lạc Thanh Chu buông ra:

- Bách Linh cô nương, có thể chưa?

- Ô ô...

Bách Linh lập tức ô ô một tiếng, chạy tới đẩy cửa ra, mang theo tiếng khóc nức nở chạy vào phòng nhỏ, ủy khuất tố cáo:

- Thiền Thiền, hì hì, ô ô... Cô gia lại khi dễ người ta, người ta thật không muốn sống, ô...

Lúc Lạc Thanh Chu đi theo tới cửa ra vào, thấy nắm tay nhỏ nàng xoa xoa hai con mắt không có nước mắt, miệng một bên ô ô, một bên toét miệng, tựa hồ phát giác được hắn tới, lại lập tức tiếp tục ô ô khóc lóc.

Hạ Thiền mặc một bộ áo ngủ màu trắng, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, đang nghiêng người lãnh khốc đứng phía trước cửa sổ, mái tóc lộn xộn, còn buồn ngủ, trên hai chân tuyết trắng còn chưa mặc vớ lưới, lộ ra một vòng trắng nõn...

Hiển nhiên mới vội vàng đứng dậy từ trên giường.

Lạc Thanh Chu không dám đi vào, ở trước cửa ra vào cúi đầu nói:

- Hạ Thiền cô nương, thân thể khá hơn chút nào chưa? Đại tiểu thư bảo cho ta tới nhìn ngươi một chút.

Bách Linh lập tức dừng giả vờ khóc:

- Cô gia, ý của ngươi là nói, nếu như đại tiểu thư không bảo ngươi đến, ngươi liền không tới?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, ngẩng đầu nhìn về thiếu nữ băng lãnh phía trước cửa sổ.

- Hừ!

Hạ Thiền hừ lạnh một tiếng, quay gương mặt xinh đẹp qua, hai con ngươi lạnh như băng c*̃ng nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nói:

- Hạ Thiền cô nương, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi về trước, cáo từ.

Nói xong, giúp các nàng đóng cửa lại, lập tức thối lui.

Hắn đi về nắm chặt thời gian tu luyện thần hồn, thuận tiện ra ngoài nói một tiếng cùng vị tiền bối kia, đêm nay không thể lại đi kể chuyện xưa.

Bởi vì...

“Nương tử” nhà hắn đêm nay có lẽ muốn đi tìm hắn.

Chờ hắn rời đi.

Trong phòng an tĩnh lại.

Hạ Thiền trở lại trên giường, một lần nữa nằm ở trong chăn, trong tay vẫn như cũ nắm thật chặt kiếm của nàng.

Bách Linh đứng một hồi, đột nhiên nói:

- Thiền Thiền, tiểu thư thật kỳ quái, hôm nay vậy mà chủ động nói chuyện với ta, để cho ta đêm nay gọi Tiểu Điệp qua, đây là ý gì? Chẳng lẽ tiểu thư nàng muốn...

Lập tức lại lắc đầu nói:

- Không đúng không đúng, không có khả năng. Hẳn là nguyên nhân khác, đáng tiếc tiểu thư không nói cho ta.

Hạ Thiền không nhúc nhích nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn lên phía trên, kinh ngạc ngẩn người.

Bách Linh nhìn nàng một cái, nhịn không được nói:

- Nha đầu đáng thương, nhìn xem khuôn mặt nhỏ trắng bệch của ngươi, rõ ràng đau bụng, thân thể không thoải mái, tối hôm qua còn muốn đi trông coi tên kia... Nào có nhiều sát thủ như vậy, hơn nữa còn có tiểu thư ở đây, ngươi sợ cái gì?

- Mặc dù tiểu thư nói qua, sẽ không nhúng tay bất kỳ tục sự gì, thế nhưng... Nơi này dù sao cũng là nhà của nàng, vị kia dù sao cũng là nàng...

- Tốt thôi, ta đứng đây nói chuyện không đau eo, dù sao ta cũng không chảy máu vì tên kia, lại không vì hắn mà đau qua...

- Thiền Thiền... Cô gia rất thích khi dễ người, không chỉ có thích khi dễ ta, còn muốn khi dễ càng nhiều tiểu cô nương, đêm nay phu nhân chuẩn bị đưa cho cô gia hai tiểu nha đầu động phòng, ta vừa nói, hai mắt cô gia đã sáng lên, còn nuốt nước miếng...

Nàng một người đứng bên giường nói liên miên lải nhải.

Hạ Thiền quấn người ở trong chăn, chỉ lộ ra một gương mặt xinh đẹp, một thanh kiếm, hai con ngươi kinh ngạc xuất thần nhìn màn mùng trên đỉnh đầu, không nói một lời.

Sau khi Bách Linh lại nói liên miên lải nhải chửi bới Lạc Thanh Chu vài câu, nàng rốt cục nhịn không được mở miệng:

- Dông dài.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 182: Bách Linh.



Bách Linh nhìn nàng một cái, dừng chửi bới, đột nhiên nức nở một chút, duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài sờ lấy miệng nhỏ của mình, mặt mũi tràn đầy ủy khuất mà nói:

- Thiền Thiền, ngươi không biết, cô gia vừa rồi quá phận, không chỉ có ôm bờ eo thon của người ta, không chỉ thô lỗ cắn miệng nhỏ của người ta, còn động thủ động cước đối với người ta, sờ ở khắp nơi... Ô ô, người ta thật buồn bực, làm như thế nào mới có thể để cho cô gia không còn thích thân thể người ta nữa, ngươi dạy ta một chút có được hay không?

- Thiền Thiền, ngươi thật lợi hại, cô gia đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có đâu, ngay cả nhìn cũng không nhìn ngươi một chút, ta thật hâm mộ...

- Thiền Thiền, cô gia chưa hề khi dễ ngươi, cô gia đối với ngươi thật tốt, ô ô, ta thật đáng thương...

Hạ Thiền nhắm mắt lại, mặt và đầu c*̃ng tiến vào trong chăn.

Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, dặn dò Tiểu Điệp một tiếng, đóng cửa phòng, thần hồn Xuất Khiếu.

Hắn trước tiên ở trong phòng luyện một hồi Bôn Lôi Quyền.

Sau đó xuyên qua phòng ốc, thăng lên giữa không trung, cẩn thận từng li từng tí lướt tới Uyên Ương lâu.

Hi vọng vị tiền bối kia không nên trách tội hắn.

Tối nay thật sự có nương tử ở nhà chờ hắn.

Bóng đêm yên tĩnh.

Không có gió lạnh quấy rối, không có bông tuyết trêu chọc.

Chỉ có một vòng trăng sáng bạc treo ở bầu trời đêm, an tĩnh nhìn hắn chăm chú.

Đêm nay khí trời rất tốt.

Bất quá Lạc Thanh Chu vẫn như cũ không dám chủ quan.

Một đường chú ý cẩn thận, như gió mà bay, phiêu phiêu đãng đãng, rất nhanh đã tới Uyên Ương lâu.

Vẫn dừng lại tại địa phương ngoài trăm thước, nhìn về phía đỉnh chóp Uyên Ương lâu.

Bốn phía mái cong, đều không bóng người.

Tựa hồ còn có chút sớm.

Tiền bối còn chưa có tới.

Lạc Thanh Chu không dám một mình tới gần, đành phải phiêu phiêu đãng đãng lắc lư bốn phía trong chốc lát, vừa quan sát toàn bộ phòng ốc đường đi Mạc Thành, một bên tôi luyện thần hồn.

Sau nửa canh giờ.

Hắn quay trở về Uyên Ương lâu.

Bên trên mái cong, đạo thân ảnh xanh nhạt đã lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó.

Ngân nguyệt như câu.

Thân ảnh kia mông lung, như ảo như thật, giống như một giây sau liền như ánh trăng bị mây đen che khuất, biến mất không còn tăm tích.

Lạc Thanh Chu tiếp cận, một khăn tay tuyết trắng bay ra, che khuất viên châu màu đỏ trên đỉnh chóp lầu các.

- Đa tạ tiền bối.

Hắn đứng cách lầu các bốn, năm mét, cũng không tới gần, chắp tay áy náy nói:

- Tiền bối, tại hạ đêm nay có việc, cho nên đến sớm nói một tiếng với tiền bối, đêm nay không tới nữa.

Thân ảnh xanh nhạt nghe vậy, tựa hồ ngơ ngác một chút, âm thanh mờ mịt mà nói:

- Chuyện gì?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Tại hạ đêm nay phải ở nhà bồi nương tử ta, thật có lỗi, tiền bối…

Nói xong, gương mặt có chút phát nhiệt.

Tình huống thật là, hắn đêm nay muốn một mực đợi ở trong phòng, chờ đợi người nào đó sủng hạnh...

Thân ảnh xanh nhạt nghe thế, nhíu nhíu mày lại, trầm mặc xuống.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Sau một lúc lâu.

Lạc Thanh Chu đang muốn cáo từ, thân ảnh kia đột nhiên lại lên tiếng hỏi:

- Trong nhà ngươi... Thật sự có nương tử đang chờ ngươi sao?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Đương nhiên. Tiền bối, ngài... Ngài không tin trong nhà của ta có nương tử, hay không tin... Nương tử nhà ta đang chờ ta trong nhà?

Thân ảnh xanh nhạt lại trầm mặc, cách ánh sáng mông lung nhìn hắn chằm chằm chỉ chốc lát, thấp giọng thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm, chắp tay, quay người rời đi.

Hắn nhanh chóng đi trở về.

Không biết nha đầu giảo hoạt kia lúc nào đột nhiên đi qua.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh đứng lặng bên trên mái cong, nhìn hắn dần dần biến mất trong màn đêm, cau mày, run lên hồi lâu, thu hồi khăn tay, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu bay trở về phòng bên trong, hồn phách quy khiếu, Tiểu Điệp đã rời đi.

Tiểu nha đầu rất câu nệ tiến vào Linh Thiền Nguyệt cung.

Bách Linh rất nhiệt tình kéo nàng vào, sau đó đưa nàng vào gian phòng, nhốt ở trong phòng, rất thân thiết cười nói:

- Tiểu Điệp, trên giường thêu hoa đi, mệt mỏi thì ngủ trước, tối nay ta quay lại.

Tiểu nha đầu không dám hỏi nhiều, khéo léo nhẹ gật đầu.

Bách Linh rời đi, lại đi vào trong phòng Hạ Thiền nói một mình trong chốc lát, đi tới hậu hoa viên.

Ngắt một nhánh mai ở trong hoa viên, đặt ở trước mũi tinh tế ngửi ngửi, Tần Khiêm Gia ngồi trong lương đình đột nhiên mở miệng gọi:

- Bách Linh.

Bách Linh giật nảy mình, vội vàng chạy tới:

- Tiểu thư, người sớm như vậy trở về rồi? Thế nào?

Tần Khiêm Gia nhìn qua ánh trăng trong hồ nước ngoài đình, trầm mặc một chút, nói:

- Ngươi tới đó thử xem, ai ở trong phòng hắn.

- A?

Bách Linh sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Qua mấy giây, chợt tỉnh ngộ, vội vàng nói:

- A a, tiểu thư nói cô gia nơi đó sao? Nô tỳ lập tức đi ngay.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 183: Cũng chỉ là nói chuyện phiếm thôi sao?



Nói xong liền cầm hoa mai, bước nhanh ra hậu hoa viên, trong lòng âm thầm buồn bực: Tiểu Điệp cũng đang ở đây, ai ở trong phòng cô gia? Chẳng lẽ tiểu thư thấy được người khác?

Nghĩ đến chỗ này, nàng lập tức tức giận, bước nhanh hơn, buồn bực nói:

- Cô gia thối, quả nhiên là tên bại hoại, vậy mà ăn vụng! Ta phải mau mau đi đến xem, nha đầu nào dám lớn mật như thế!

- Ừm? Có nên đi nói với Thiền Thiền một tiếng hay không?

- Được rồi được rồi, Thiền Thiền còn bệnh, hôm nay lại chảy thật nhiều máu đây, nếu nàng biết, đoán chừng đêm nay lại sẽ đổ máu... Gian phu dâm phụ đổ máu, hoặc là chính nàng, ai...

- Cô gia thối! Ngươi chờ đó cho ta! Ta đến bắt gian!

Bách Linh giận đùng đùng ra khỏi cửa.

Lạc Thanh Chu ngồi trong phòng một hồi, thấy thời gian còn sớm, liền đốt ngọn đèn và mấy ngọn nến, mở cửa sổ ra, ngồi xuống bàn đọc sách.

Nhìn một hồi, lại mài mực mở ra giấy tuyên, nâng bút luyện chữ.

Lúc khoa cử khảo thí, văn thải rất quan trọng, nhưng chữ cũng quan trọng không kém.

Xưa nay người trúng bảng, phần lớn đều viết chữ đẹp.

Chữ như mặt mũi, nếu như ấn tượng đầu tiên cho quan chấm bài thi không tốt, như vậy thành tích cả bài thi đều sẽ bị ảnh hưởng xấu.

Nếu như hai bài thi có lối hành văn xê xích không nhiều, như vậy người chữ viết đẹp hơn tất sẽ được ưu tiên trúng tuyển.

Nếu như là thi Đình, thậm chí càng nhìn chỉnh thể hình tượng của người thi.

Nếu như y quan không ngay ngắn, hoặc hình tượng hèn mọn, như vậy cho dù tài hoa đứng đầu, thành tích đứng đầu, có khả năng cũng không thể đạt được thứ tự nên có.

Lạc Thanh Chu nhớ kỹ thời cổ có một tài tử như vậy, thành tích thi Đình đứng thứ nhất, tài hoa hơn người, lại bởi vì hình tượng không tốt, bị Hoàng đế đào thải vô cùng nhục nhã, sao mà đau lòng!

Bất quá Lạc Thanh Chu cũng không lo lắng đối với hình tượng mình.

Mà hắn hiện tại chỉ là thi cử nhân.

Luyện chữ tốt, đọc sách tốt là được rồi.

Bởi vì luyện võ cùng tu hồn, hắn lúc này viết chữ, nhiều hơn một loại tinh khí thần mà văn nhân không có.

Từng chữ giống như đều được thêm vào vài khí tức sinh mệnh, kiểu chữ nhìn phiêu dật đẹp đẽ hơn.

Lúc đang luyện chữ, đột nhiên nghe được ngoài viện truyền đến một âm thanh “Kẽo kẹt” rất nhỏ, giống như âm thanh chân đạp lên trên tuyết đọng.

Nhưng rất nhanh lại dừng lại.

Sớm như vậy liền đến rồi?

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, lập tức thu thập xong vật liệu, thổi tắt đèn, cửa sổ đóng hờ, nín thở ngưng thần, trong bóng đêm chờ đợi, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Thế nhưng hắn chờ đợi hồi lâu, bên ngoài cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đột nhiên đứng vững, tĩnh tâm định thần, thần hồn Xuất Khiếu!

Một bóng đen đột nhiên bay ra từ đỉnh đầu, xuyên qua cửa sổ, im ắng nổi lên giữa không trung, nhìn xuống ngoài viện.

Quả nhiên là nàng!

Ngoài cửa tiểu viện, chỗ cửa sân, một đạo thân ảnh dịu dàng đứng đấy.

Một bộ váy hồng, cầm trong tay một nhành hoa mai, đanh dán tai vào khe cửa, quỷ quỷ túy túy nhìn nội viện, không phải Bách Linh thì còn là ai?

Tâm tình Lạc Thanh Chu có chút phức tạp.

Hắn không có nhìn nhiều, từ nóc nhà rơi xuống, chui vào gian phòng, thần hồn trở về cơ thể.

Lại đợi một hồi.

Hắn lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau, đi một vòng, đi tới cửa trước.

Bách Linh vẫn như cũ dán ở trên cửa, con mắt đang cố gắng xuyên qua khe cửa vụng trộm nhìn tình cảnh bên trong.

Đột nhiên, thân thể nàng cứng đờ, cảm thấy không đúng, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía đằng sau.

Lạc Thanh Chu lặng yên không một tiếng động đứng ở sau lưng nàng, thấy nàng quay đầu, một mặt bình tĩnh nói:

- Bách Linh cô nương, ngươi đang làm gì?

Bách Linh cứng một chút, xấu hổ cười một tiếng, xoay người lại nói:

- Cô gia, ta không ngủ được, cho nên muốn tới đây tìm cô gia tâm sự. Bất quá lại sợ quấy rầy đến cô gia, cho nên không dám gõ cửa.

Lạc Thanh Chu nhìn chăm chú tròng mắt của nàng:

- Cũng chỉ là nói chuyện phiếm thôi sao?

Bách Linh chớp chớp con ngươi đen nhánh linh động, một mặt tgaatj thà nói:

- Đúng vậy, cũng chỉ là nói chuyện phiếm, cô gia cảm thấy còn có cái gì đây?

Mặt Lạc Thanh Chu không thay đổi nhìn nàng.

Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

- Không phải đi tới ngủ với ta sao?

- A?

Bách Linh nghe vậy, lập tức mở to hai mắt, ngẩn ngơ, cuống quít hai tay ôm ngực, mặt mũi tràn đầy biểu lộ sợ sệt:

- Cô gia, đừng... Đừng như vậy, người ta... Người ta thật chỉ muốn nói chuyện phiếm cùng cô gia, không muốn bị cô gia khi dễ đâu.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên tới gần nàng, đưa miệng tới.

Lần này, hắn không có ôm nàng, c*̃ng không có ép nàng vào trên vách tường.

Bách Linh mở to hai mắt, sửng sốt một chút, lại vô ý thức chủ động nhếch miệng lên, còn hướng về phía trước duỗi ra, tựa hồ chuẩn bị nghênh đón hắn hôn đến.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 184: Thân ảnh ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.



Nhưng Lạc Thanh Chu im bặt mà dừng lại, đột nhiên định lại ở đó.

Bách Linh: - ...

Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Bách Linh ngốc trệ mấy giây, cuống quít thu hồi miệng, lui về phía sau một chút, tựa vào trên cửa phía sau, gương mặt xinh đẹp “Bá” một cái đỏ ửng, xấu hổ gắt giọng:

- Cô gia... Ngươi, ngươi thật đáng ghét, không thể... Không thể lại đối với người ta như vậy. Mặc dù nơi này không có người, thế nhưng người ta vẫn sẽ kêu... Coi như ngươi dùng miệng ngăn chặn miệng người ta, người ta c*̃ng sẽ không khuất phục... Trong lòng người ta nhất định sẽ phản kháng đến cùng... Người ta... A.

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên ôm eo nhỏ của nàng, đè nàng lên trên cửa, hôn lên miệng nàng.

Toàn bộ thế giới giống như đều trở nên an tĩnh lại.

Nụ hôn kéo dài đến hơn mười phút.

Khi Lạc Thanh Chu buông nàng ra, nàng đã thở không ra hơi, ánh mắt mê ly, toàn thân mềm nhũn, đứng không nổi.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm như hoa cùng x**n th** tràn đầy con ngươi của nàng một hồi, đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng.

Sau đó trở về đường cũ.

- Cô... Cô gia, người muốn làm gì?

Bách Linh mềm nhũn bị hắn ôm vào trong ngực, không có bất kỳ giãy dụa nào, chỉ là đỏ bừng mặt, mặt mũi tràn đầy sợ hãi cùng biểu lộ xấu hổ, hai cánh tay nhỏ nhắn mềm mại còn ôm cổ của hắn.

Lạc Thanh Chu ôm nàng, từ hậu viện vào cửa, vào phòng.

Lúc đi đến cửa ra vào, hắn chần chờ một chút, lại xoay người, đi về khuê phòng của Tiểu Điệp.

Mỗi lần cùng phòng đều bị hạ dược, có lẽ gian phòng kia có gì đó quái lạ.

Đêm nay hắn quyết định đổi phòng.

- Cô gia, không thể... Không thể khi dễ...

Khi Lạc Thanh Chu ôm nàng vào phòng, đặt nàng ở trên giường của Tiểu Điệp, nàng luống cuống, bắt đầu giằng co.

Lạc Thanh Chu đem hai cánh tay nàng đặt trên đỉnh đầu, đè ở trên người nàng nói:

- Bách Linh cô nương, đến lúc này rồi, còn muốn giãy dụa sao?

Lập tức lại ý vị thâm trường nói:

- Đêm nay ta muốn thanh tỉnh, muốn chủ động một chút, có thể chứ?

Bách Linh mở to hai mắt, sửng sốt một chút, gương mặt xinh đẹp cuống quít đỏ bừng lắc đầu:

- Không thể, không thể, cô gia không thể khi dễ người ta... Tiểu thư còn không có đáp ứng... Còn không có đáp ứng để người ta làm tiểu nha đầu động phòng cho cô gia đâu.

- Bạch!

Lạc Thanh Chu trực tiếp mở dây thắt lưng bên hông nàng, rút ra, sau đó định hai cánh tay của nàng trên đỉnh đầu, bình tĩnh nói:

- Không sao, chúng ta tiền trảm hậu tấu.

- Ô ô, cô gia, không muốn... Người ta sợ hãi... Người ta sợ đau...

Bách Linh ô ô khóc lên, nhưng không có nước mắt.

Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, trực tiếp để nàng lật người, để nàng bò tới trên giường, sau đó từ phía sau trút bỏ áo ngoài của nàng, bắt đầu cởi ra dây nhỏ của áo yếm trên lưng nàng.

Cho tới giờ khắc này, nàng vẫn như cũ chỉ mang theo tiếng khóc nức nở điềm đạm đáng yêu hoặc nói là làm bộ cầu xin tha thứ, nhưng lại cũng không phản kháng.

Trong mắt Lạc Thanh Chu lộ ra một vòng nghi hoặc.

Do dự một chút.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng kéo một phát, nút buộc áo lót bị tuột ra.

- Hô ——

Ngoài cửa sổ tựa hồ có gió thổi qua.

Lạc Thanh Chu bỗng nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, trong lòng run lên, quay đầu nhìn về cửa sổ.

Cửa sổ vừa mới rồi còn đóng, lúc này cũng đã mở ra.

Ngoài cửa sổ, chẳng biết lúc nào, một đạo thân ảnh băng lãnh lại vô thanh vô tức đứng đấy.

Tay Lạc Thanh Chu đang muốn giật xuống áo lót màu hồng, đột nhiên cứng đờ.

- Ô ô, cô gia... Không muốn, người ta không muốn...

Bách Linh co chân, quỳ bò tới trên giường, khom người, vểnh mông lên, miệng nức nở.

Thân ảnh ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.

Nhưng cỗ hàn khí lại còn lạnh hơn gió tuyết.

Lạc Thanh Chu sau khi cứng người mấy chục giây, lại lần nữa buộc lại dây nhỏ áo lót vừa mới mở ra.

Bách Linh sửng sốt một chút, lập tức đình chỉ nghẹn ngào, quay đầu nhìn hắn, giọng nghẹn ngào đột nhiên biến thành kinh ngạc cùng nghi hoặc:

- Cô gia, tại sao người lại không làm nữa?

Sau đó, nàng nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa sổ, ngơ ngác một chút, đột nhiên lại ô ô khóc lên:

- Cô gia, không muốn... Cầu ngươi, đừng khi dễ người ta, người ta thà chết chứ không chịu khuất phục, thà chết chứ không chịu khuất phục đâu, ô ô...

Lạc Thanh Chu yên lặng giúp nàng buộc lại, lại yên lặng giúp nàng mặc vào áo ngoài, lại yên lặng giải khai dây thắt lưng bên trên cổ tay nàng, một lần nữa buộc về tới trên eo nhỏ của nàng..

Sau đó, yên lặng rời khỏi gian phòng, về tới gian phòng của mình.

Đóng cửa phòng và cửa sổ.

Sau đó c** đ* lên giường, quấn ở trong chăn.

Sau một lúc lâu.

Trong nội viện đột nhiên truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ của Bách Linh: - Cô gia, ta đi đây... Đêm nay cô gia ngừng cương lại trước bờ vực trong lúc khi dễ người ta, người ta sẽ tha thứ cho cô gia, nếu còn có lần sau... Hừ, người ta sẽ khóc nhè!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 185: Không phải biến mất không thấy gì nữa.



Nói xong, dậm chân, tiếng bước chân dần dần đi xa.

- Kẹt kẹt...

Cửa sân mở ra, không còn âm thanh.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nằm ở trên giường, bọc lấy chăn mền, không nhúc nhích.

Hồi lâu sau.

Hắn cẩn thận từng li từng tí nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía cửa sổ.

Cửa sổ vẫn đóng chặt như cũ.

Bên ngoài tĩnh không một tiếng động.

Lại đợi gần nửa canh giờ, vẫn không có bất kỳ âm thanh gì.

Hắn rốt cục thở dài một hơi, phía sau lưng đã là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nhìn qua màn mùng trên đỉnh đầu, hắn rơi vào trầm tư.

Từ mới vừa rồi hắn thăm dò thấy được, sự thật đã không thể nghi ngờ.

Nếu không phải Hạ Thiền đột nhiên xuất hiện, hắn vừa rồi đã cởi hết toàn thân Bách Linh.

Thế nhưng, nàng như cũ không có bất kỳ phản kháng gì.

Bình thường ôm nàng một chút hôn nàng một chút còn chưa tính, mới vừa rồi nhưng là làm thật, nhưng nàng lại lộ ra bộ dáng muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Nếu như cùng phòng không phải nàng, vậy làm sao khả năng?

Mặc dù tính cách nàng cổ linh tinh quái, tùy tiện, nhưng tuyệt đối không có khả năng tùy tiện để người ta c** s*ch quần áo và cường ngạnh ngủ với mình.

Từ thái độ của người Tần gia đối với nàng mà xem, nàng tuyệt không đơn giản.

Mà nàng và Hạ Thiền đều là thị nữ của Tần đại tiểu thư, Hạ Thiền lợi hại như vậy, nàng c*̃ng tuyệt đối không có khả năng nhu nhược mặc người chém giết.

Cho nên, vừa mới khi nãy, nàng mặc hắn có thái độ khi dễ nàng, chỉ có một nguyên nhân.

Nàng đã cùng phòng qua với hắn, vốn là người của hắn.

Sở dĩ đến tình huống như này còn muốn giấu diếm, ngoại trừ sự thật nói rõ hai người không tiện ở chung ra, còn liên quan đến thanh danh Tần đại tiểu thư và Tần phủ.

Cho nên chuyện này, cho dù tất cả mọi người đều biết, cũng đều muốn tiếp tục giả ngu tiếp.

Mà nếu như hắn muốn cùng Tiểu Điệp tiếp tục ở chỗ này an an ổn ổn chờ đợi, vậy cũng nhất định phải tiếp tục bồi tiếp các nàng giả ngu.

Mặc dù có chút khuất nhục, nhưng người phải sống, ai chưa từng có khuất nhục đâu?

Huống chi, hắn cảm thấy mình cũng không chịu thiệt thòi, uỷ khuất gì.

Chí ít so với cả ngày nơm nớp lo sợ tại Thành Quốc phủ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn chịu nhục nhã thì tốt hơn quá nhiều.

Trong lòng suy nghĩ miên man.

Trằn trọc, khó mà ngủ.

Thời gian còn chưa tới rạng sáng.

Lạc Thanh Chu bây giờ không có bối rối, nghĩ nghĩ, đứng dậy ngồi xuống, tĩnh tâm định thần, thần hồn Xuất Khiếu.

So với việc lãng phí thời gian nghĩ lung tung, còn không bằng nắm chặt thời gian tu luyện.

Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều vô ích.

Thần hồn từ đỉnh đầu nhảy lên mà ra, phiêu phiêu đãng đãng xuyên qua cửa sổ.

Vừa muốn thăng lên nóc nhà, đột nhiên nhìn thấy trong phạm vi hơn mười mét lấy cửa tiểu viện làm trung tâm, trôi nổi một tầng băng tinh màu lam nhạt, cả mặt đất c*̃ng bao trùm lên một tầng băng tinh thật mỏng.

Giống như một tiểu thế giới bằng hàn băng, nhìn một chút liền làm cho người ta cảm thấy toàn thân băng hàn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cẩn thận từng li từng tí lên tới chỗ cao, nhìn thoáng qua ngoài cửa.

Quả nhiên, một đạo thân ảnh yểu điệu duyên dáng băng lãnh đứng ở cửa.

Vẫn như cũ hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, giống như pho tượng trong đêm tối.

Còn chưa đi sao?

Đứng ở ngoài cửa làm gì?

Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, không dám lại đi ra, đành phải xuyên qua nóc phòng, bay về tới trong phòng, thần hồn trở về cơ thể.

Xuống giường, mặc xong quần áo.

Mở cửa sổ ra, nhìn ra phía ngoài.

Trong không khí bồng bềnh băng tinh màu lam nhạt, cùng băng tinh bao trùm trên mặt đất, đều biến mất không thấy gì nữa.

Không phải biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ là thần hồn có thể thấy được, mắt thường khó gặp.

Đó là một loại khí tức của người khác, hoặc nói là khí tràng.

Thí dụ như nói võ giả khí huyết tràn đầy cường đại, xa xa nhìn thấy chính là một mảnh huyết hồng, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Chỉ là Lạc Thanh Chu không nghĩ tới, thiếu nữ băng lãnh kia thậm chí ngay cả khí tràng cũng là hàn băng.

Khó trách mỗi lần nhìn thấy nàng, đều cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Bách Linh nói nàng bên trong mười bước chớp mắt đã tới, bách phát bách trúng, xuất kiếm tất phong hầu, chỉ sợ cũng có quan hệ đến điểm này.

Vừa mới nhìn thấy phạm vi băng tinh, c*̃ng vừa lúc là phạm vi khoảng hơn mười mét.

Bất quá...

Nàng lợi hại như vậy, làm sao sẽ còn đau bụng, sẽ còn đau bụng kinh?

Lẽ ra võ giả luyện thể về sau...

Các loại, từ thần hồn vừa rồi mới thấy, nàng giống như không phải võ giả. Cơ hồ ngay cả một chút khí quang huyết hồng cũng không có.

Nhưng nếu như không phải võ giả, tại sao nàng có thể xuất kiếm nhanh như vậy, tốc độ nhanh như vậy?

Xem ra thiếu nữ kia có không ít bí mật.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 186: Vậy bây giờ ta đi, có được hay không?



Giống như nha đầu Bách Linh kia, nhìn lên trời thật rực rỡ, đơn thuần ngây thơ, nhu nhu nhược nhược, mỗi ngày bị hắn khi dễ cùng cưỡng hôn, kì thực quỷ tâm tư rất nhiều, nói không chừng còn là cao thủ giả heo ăn thịt hổ.

Không phải có một câu nói này à.

Thợ săn cấp cao, thường thường lấy phương thức con mồi xuất hiện.

Bách Linh nha đầu kia chỉ sợ sẽ là như vậy.

Đêm nay thăm dò, không nói chính xác là ai thăm dò ai đây.

Lạc Thanh Chu ở trong phòng nghĩ một hồi, đi ra ngoài, đi trước đến phòng bếp đốt lò sưởi.

Đợi lửa than bốc cháy lên, khi hắn đang muốn ra ngoài, ánh mắt nhìn đến hai cái ghế đẩu bên cạnh, nghĩ nghĩ, lấy tới một cái trong đó, đặt ở trước lò lửa, một cái khác thì đặt vào trong góc xa nhất.

Lúc này mới ra ngoài, ở trong tiểu viện duỗi lưng một cái, tự nhủ:

- Ngủ không được.

Nói xong, trực tiếp đi qua, mở ra cửa sân.

Ngoài cửa, thiếu nữ ôm kiếm vẫn như cũ như pho tượng không nhúc nhích đứng ở nơi đó, gặp hắn mở cửa, thân thể có chút nhích qua bên cạnh một chút, quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía nơi khác, lạnh lùng như băng.

- A, Hạ Thiền cô nương, ngươi làm sao đứng ở chỗ này? Có chuyện gì sao?

Đối với chuyện vừa mới phát sinh trong phòng, hắn lựa chọn lãng quên.

Hạ Thiền vẫn như cũ là gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, tránh người ra nói:

- Bên ngoài lạnh lẽo, vào nhà sưởi ấm một lát đi, lò lửa còn đang cháy.

Gặp nàng vẫn bất động như cũ, đành phải lại nói:

- Cầu ngươi...

Hai chữ này vừa nói ra khỏi miệng, thiếu nữ lập tức hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người, vào phòng, đi vào phòng bếp.

Lạc Thanh Chu giật giật khóe miệng, khóa cửa sân, nhìn vào phòng bếp nói:

- Hạ Thiền cô nương, ngươi sưởi ấm trước, ta đi rót cho ngươi một chén nước nóng.

Chờ hắn bưng nước nóng trở lại phòng bếp, thiếu nữ băng lãnh đã ôm kiếm, ngồi xuống trên băng ghế bên cạnh lò lửa.

Đồng thời, một cái ghế đẩu khác lúc đầu đặt ở sâu trong góc c*̃ng đặt ở bên cạnh.

Vẫn như cũ cách nàng không xa không gần, cách vị trí người một khoảng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đưa tới nước nóng trong tay, nói:

- Hạ Thiền cô nương, uống nước, nóng.

Thiếu nữ quay đầu chỗ khác, không để ý tới hắn.

Lạc Thanh Chu đành phải bưng nước ngồi xuống, lại nhìn nàng một chút, hỏi:

- Đã trễ thế như vậy, làm sao còn đứng ở bên ngoài, lại ngủ không được sao?

Vẫn không có đạt được bất kỳ đáp lại nào.

Lạc Thanh Chu cũng lười lãng phí khí lực cùng tâm tư nói một mình, bưng nước, nhìn xem lửa than đỏ bừng trong lò lửa, nhớ tới chuyện tu luyện.

Trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Chỉ có lửa than thiêu đốt ngẫu nhiên phát ra tiếng vang rất nhỏ, nghe rất rõ ràng.

Lúc nước sắp lạnh, Lạc Thanh Chu lại đưa thêm một lần:

- Hạ Thiền cô nương, uống nước đi.

Hắn không tiếp tục cầu.

Thích uống thì uống không thì thôi.

- Hạ Thiền cô nương, trời đã không còn sớm, nên trở về đi ngủ.

...

- Thân thể ngươi không thoải mái, vẫn nên mau mau trở về đi.

...

- Cái kia, ta có chút buồn ngủ, ngày mai còn phải dậy đọc sách, nếu không ngươi ngồi đây một mình, ta trước về phòng đi ngủ?

- Hừ!

Thiếu nữ rốt cục lên tiếng, quay mặt qua, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu đành phải lại nói:

- Tốt, vậy ta lại cùng ngươi ngồi một lát.

Lần ngồi xuống chính là đến hừng đông.

Lạc Thanh Chu ngáp mấy cái.

Đêm tối thối lui, thiếu nữ rốt cục đứng dậy, lúc đi qua bên cạnh hắn, không biết vô tình hay cố ý, chân vậy mà đạp trúng băng ghế dưới mông hắn.

- Ầm!

Lạc Thanh Chu đặt mông ngồi trên mặt đất.

Lúc quay đầu nhìn lại, thiếu nữ băng lãnh đã ra khỏi phòng bếp, bước nhanh biến mất trong tiểu viện phía ngoài.

- Đây chính là báo đáp cho việc bồi tiếp nàng ngồi hai đêm sao? Lòng của phụ nữ, quả nhiên không thể nắm lấy.

- Tốt thôi, cũng có thể là trừng phạt khi khinh bạc Bách Linh.

Lạc Thanh Chu từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ cái mông, tắt lửa, về đến phòng đi ngủ.

Một giấc này một mực ngủ thẳng tới buổi trưa.

Cơm nước xong xuôi, đang chuẩn bị đi trong thạch thất đáy hồ tu luyện, Châu nhi giận đùng đùng xuất hiện ở cửa ra vào, nghiêm mặt nói:

- Cô gia, chuyện đáp ứng phu nhân, ngươi đã quên sao? Tiểu thư hôm nay đợi ngươi hết cả buổi sáng, ngươi thật quá phận!

Lạc Thanh Chu lúc này mới nhớ tới, hôm nay nên đi Nhị tiểu thư nơi đó.

- Thật có lỗi, tối hôm qua ta ngủ không ngon, sáng nay đậy trễ.

Lạc Thanh Chu xin lỗi, chỉ đành phải nói:

- Vậy bây giờ ta đi, có được hay không?

Châu nhi tức giận nói:

- Thân thể Tiểu thư yếu đuối, mỗi khi đến lúc này đều muốn nghỉ trưa.

Lạc Thanh Chu “A” một tiếng, đang muốn nói “Vậy quên đi”, tiểu nha hoàn lại nhìn hắn chằm chằm nói:

- Cũng bởi vì muốn chờ cô gia, tiểu thư một mực ở trong thư phòng, không chịu đi nghỉ ngơi, cô gia còn lề mề cái gì? Còn không mau đi?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 187: Không đánh đã khai?



Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, ra khỏi cửa.

Châu nhi theo sau lưng, đỏ mắt nói thầm:

- Tiểu thư sợ cô gia lại không vào nhà, đứng ở bên ngoài không thoải mái, còn chuyên môn chuẩn bị tấm thảm phủ lên cái ghế cho cô gia... Còn chuẩn bị kỹ càng lò sưởi mình dùng ấm lò, còn có mái che, chuẩn bị cho cô gia dùng... Còn tự mình đi phòng bếp làm điểm tâm cho cô gia... Tối hôm qua, tiểu thư lại ho ra thật nhiều máu, hôm nay nên nằm ở trên giường, thế nhưng nghĩ đến cô gia sẽ đến, cho nên rất sớm đã thức dậy, chờ trong thư phòng...

Nói xong lời cuối cùng, nước mắt của tiểu nha hoàn lập tức như chuỗi trân châu bị đứt dây, ngăn không được rớt xuống.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, yên lặng đi về phía trước.

Lúc sắp đến.

Hắn nhịn không được dừng bước, do dự một chút, quay đầu hỏi:

- Châu nhi cô nương, ta có thể hỏi một chút không? Nhị tiểu thư... Nàng bị bệnh gì?

Không khí đột nhiên an tĩnh một chút.

Châu nhi lúc đầu đã ngừng khóc, đột nhiên nước mắt lại đầy tràn hốc mắt, cắn môi một cái, nhìn hắn chằm chằm, mang theo tiếng khóc nức nở cả giận nói:

- Tiểu thư nhà ta không có bị bệnh!

Nói xong, đột nhiên nhịn không được, ô ô khóc lên.

Trong lòng Lạc Thanh Chu trầm xuống, nhìn nàng một cái, không dám hỏi nhiều nữa, yên lặng tiến vào sân nhỏ, đi vào bên trong.

Trong tay Thu nhi đang bưng một bình hoa vừa hái, đi ở dưới mái hiên, gặp hắn tới, vội vàng chạy vào nhà hưng phấn nói:

- Tiểu thư, cô gia đến rồi!

Tần Vi Mặc đang ở trong thư phòng xem sách, nghe vậy lập tức đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.

Lạc Thanh Chu mới vừa đi tới một nhánh mai hơi nghiêng.

Mấy ngày trước đây đến, đầu cành nhánh mai nghiêng còn tràn đầy nụ hoa, chỉ có mấy đóa mai đỏ nở rộ.

Hôm nay trên cành đã hoa vàng một mảnh, tranh nhau khoe sắc.

Cửa sổ mở ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tần Vi Mặc mặc một thân váy ngắn xanh nhạt, khoác áo lông chồn tuyết trắng, nhu nhu nhược nhược đứng bên cửa, nhìn hắn lộ ra ý cười dịu dàng động lòng người.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, nhìn không chớp mắt:

- Nhị tiểu thư.

Trong phòng này có tai mắt của vị nhạc mẫu đại nhân kia.

Nếu như hắn không có đoán sai, khẳng định là Châu nhi.

Cho nên, phải thật cẩn thận, không thể vượt lễ.

Ánh mắt Tần Vi Mặc nhu hòa nhìn chằm chằm hắn mấy lần, nói khẽ:

- Tỷ phu, bên ngoài lạnh lẽo, vào nhà nói, được chứ?

Lạc Thanh Chu đi đến dưới mái hiên, cúi đầu nói:

- Nhị tiểu thư, ta đứng ở chỗ này là được rồi. Hôm nay Nhị tiểu thư còn muốn nghe cố sự không?

Tần Vi Mặc sâu kín nhìn hắn một cái, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, ta đã nói rõ với mẫu thân rồi, mẫu thân sẽ không trách tội, ngươi đừng sợ. Ngươi tiến vào, chúng ta ngồi trên giường nói chuyện, được không?

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nói:

- Không cần, ta đứng ở chỗ này rất tốt.

Tần Vi Mặc thở dài một cái, người khác không thể nghe thấy, thấp giọng nói:

- Tỷ phu mãi mãi lạnh nhạt như vậy với Vi Mặc sao?

Châu nhi đột nhiên xuất hiện ở trong viện, đỏ hồng mắt nói:

- Cô gia, tiểu thư bảo ngươi đi vào thì ngươi cứ đi vào đi, nô tỳ... Nô tỳ sẽ không đi nói cho phu nhân đâu.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng.

Không đánh đã khai?

Châu nhi đỏ mặt lên, uy h**p nói:

- Cô gia, mau vào đi thôi, tiểu thư để ngươi đi vào, ngươi lại không đi vào, phu nhân nếu biết, mới tức giận đấy.

Thu nhi đứng trước cửa nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Cô gia, đi vào đi, trong phòng ấm áp. Ngươi cứ đứng ở bên ngoài, mở cửa sổ ra, tiểu thư c*̃ng không chịu được.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía bộ dáng yếu đuối trong phòng.

Tần Vi Mặc có chút nhíu đôi lông mày cong vút, con ngươi như thu thuỷ sâu kín nhìn hắn, miệng nhỏ có chút vểnh lên, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, làm cho người thương tiếc, nhìn hắn chăm chú, ôn nhu cầu khẩn nói:

- Tỷ phu, vào đi...

Được thôi.

Lạc Thanh Chu không có từ chối nữa, vươn tay, giúp nàng nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ, sau đó đi vào phòng.

Thu nhi dẫn hắn tới cửa thư phòng, thấp giọng nhắc nhở:

- Cô gia, cởi giày. Còn có, cầu cô gia giúp nô tỳ khuyên tiểu thư ăn bát cháo thịt đi, tiểu thư cả một buổi sáng nay cũng không có ăn cái gì, giữa trưa cũng chỉ ăn vài miếng điểm tâm thôi.

Lạc Thanh Chu khẽ gật đầu, cởi giày ra, giẫm lên niệm tuyết trắng mềm mại, đi vào.

- Tỷ phu.

Mặt mũi Tần Vi Mặc tràn đầy mỉm cười đón lấy, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt trong sáng, thân thể nhỏ yếu như dương liễu, giống như cơn gió thổi qua sẽ ngã xuống.

Lạc Thanh Chu nhịn không được vươn tay, muốn đi đỡ, bất quá tay vừa vươn ra lập tức lại kịp phản ứng, vội vàng lại rụt trở về.

Tần Vi Mặc tự nhiên thấy được động tác của hắn, không khỏi mím môi một cái, ôn nhu nói:

- Cô gia, đi đến giường ngồi đi, nơi đó ấm áp hơn một chút.

Nàng ôn nhu xoay người, đi ở phía trước, lộ ra một mái tóc đen nhánh mềm mại như thác nước, cùng vòng eo nhẹ nhàng chừng một nắm tay.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 188: Nhị tiểu thư, ta đã ăn xong.



Vớ lưới dưới làn váy tuyết trắng, tiêm tú linh lung, không nhuốm bụi trần.

Lạc Thanh Chu theo sau lưng, đi tới trước giường mềm.

Tần Vi Mặc xoay người lại cười nói:

- Tỷ phu, ngồi lên đi.

Lạc Thanh Chu không có từ chối nữa, lên giường, ngồi quỳ chân, nhìn không chớp mắt:

- Nhị tiểu thư, hôm nay vẫn là nghe cố sự sao?

Tần Vi Mặc cũng đi lên, ngồi xuống.

Hai người cách một cái bàn nhỏ, ngồi đối diện nhau.

Hai con ngươi Tần Vi Mặc trong veo như nước, ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, trước tiên có thể trò chuyện không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn xem quân cờ trên bàn, nói:

- Nhị tiểu thư, mời nói.

Tần Vi Mặc có chút vểnh vểnh miệng, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, Châu nhi các nàng không ở đây, ngươi ngẩng đầu, nhìn ta, được chứ?

Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái nói:

- Thế này à, Nhị tiểu thư, ta trước kể cho ngươi cố sự đi. Câu chuyện lần này so với « Tây Sương Ký » lần trước còn đặc sắc hơn một chút, Nhị tiểu thư hẳn sẽ thích.

Hai con ngươi Tần Vi Mặc sáng lên:

- Thật sao?

Dừng một chút, lại giống như nũng nịu ôn nhu nói:

- Thế nhưng tỷ phu, Vi Mặc vẫn muốn nói chuyện với ngươi trước.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, chỉ đành phải nói:

- Cái kia... Nhị tiểu thư, ta một lúc nữa còn muốn trở về đọc sách.

Tần Vi Mặc có chút nhíu nhíu mày, đành phải thấp giọng “A” một tiếng, lông mi xuống rủ xuống nói:

-Được, Vi Mặc không thể quấy nhiễu tỷ phu đọc sách. Lấy tài hoa của tỷ phu, về sau sẽ là cao trung Trạng Nguyên.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, trực tiếp nói về cố sự:

- Nhị tiểu thư, cố sự này tên là... « Thạch Đầu Ký ».

- Thạch Đầu Ký? Danh tự thật kỳ quái.

Tần Vi Mặc chớp chớp con ngươi, hơi cảm thấy nghi hoặc.

Lạc Thanh Chu hắng giọng một cái, trực tiếp nói:

- Lại nói, thời điểm Nữ Oa luyện bổ thiên thạch tại sườn núi Đại Hoang Sơn cao rồn khoảng mười hai trượng, diện tích khoảng hai mươi bốn trượng vuông, có ba mươi sáu ngàn năm trăm lẻ một khối đá. Oa Hoàng chỉ dùng ba mươi sáu ngàn năm trăm khối, vẻn vẹn còn lại một khối không dùng, vứt bỏ trên đỉnh...

Tần Vi Mặc mở to đôi mắt đẹp, một bên an tĩnh nhìn hắn, một bên lắng nghe.

Đợi kể đến phần ba Lâm Đại Ngọc vào phủ, lần đầu gặp mặt Giả Bảo Ngọc, Lạc Thanh Chu ngừng lại, chắp tay nói:

- Nhị tiểu thư, hôm nay chỉ kể đến đây thôi, giờ đã không còn sớm, ta cũng nên trở về đi học. Cái kia... Xem ở phân lượng ta kể chuyện xưa cho Nhị tiểu thư nghe, Nhị tiểu thư có thể cố mà ăn hết chén cháo không?

Tần Vi Mặc nghe vậy ngơ ngác một chút, lúc này mới che miệng cười một tiếng, hai con ngươi thủy nộn nhìn hắn:

- Tỷ phu, nếu ngươi khuyên ta ăn cháo, cũng được, ngươi lưu lại ăn một bát với ta, được chứ? Bằng không, ta cũng sẽ không ăn.

Không đợi Lạc Thanh Chu đáp lại, Thu nhi vội vàng bưng hai bát cháo đến nói:

- Cô gia, cháo đến rồi!

Lạc Thanh Chu: - ...

Hai bát cháo thịt nạc thêm chút rau xanh đặt ở bên trên bàn nhỏ trước mặt.

Một mùi thơm do mùi gạo và mùi thịt hỗn hợp bay ra từ bên trong hai chén nhỏ.

Lạc Thanh Chu ngửi một cái, thật có chút đói bụng.

- Tỷ phu, ngươi có muốn ăn hay không?

Tần Vi Mặc mỉm cười, có chút hoạt bát mà nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Nhị tiểu thư nói chuyện phải giữ lời, ta ăn, Nhị tiểu thư cũng phải ăn đó.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Đương nhiên, Vi Mặc sẽ không lừa gạt tỷ phu.

Nói rồi duỗi ra cổ tay trắng và bàn tay ngọc tuyết trắng nhỏ nhắn mềm mại, cầm lấy cái thìa, đưa tới trước mặt hắn.

Lạc Thanh Chu tiếp vào trong tay, không do dự nữa, cúi đầu xuống trực tiếp bắt đầu ăn.

Tần Vi Mặc mỉm cười nhìn, đang muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu đột nhiên buông xuống thìa và bát, lại nói:

- Nhị tiểu thư, ta đã ăn xong.

- ...

Tần Vi Mặc nhìn một chút cháo trong bát của hắn, bên trong nhiều cháo như vậy, thật một hạt đều không thừa...

Nàng đều còn chưa kịp nói câu nào.

- Nhị tiểu thư, quân tử nhất ngôn...

Lạc Thanh Chu chắp tay.

Tần Vi Mặc bất đắc dĩ cười nói:

- Vi Mặc cũng không phải quân tử... Bất quá tỷ phu yên tâm, Vi Mặc sẽ không lừa gạt tỷ phu, Vi Mặc sẽ ăn.

Nói rồi cầm thìa lên, cúi đầu xuống, ngụm nhỏ ngụm nhỏ bắt đầu ăn.

Lạc Thanh Chu đang muốn cáo từ, nàng lại ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nói:

- Tỷ phu, trong chuyện xưa ngươi vừa mới kể, Lâm Đại Ngọc kia có phải căn cứ vào hình tượng Vi Mặc mà viết hay không?

Trong lòng Lạc Thanh Chu xiết chặt, vội vàng giải thích:

- Cũng không phải, nhân vật này đã sớm viết xong, lúc chưa có nhận biết Nhị tiểu thư liền viết xong.

Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, nhìn hắn nói:

- Ừm, Vi Mặc tin tưởng tỷ phu, tỷ phu sẽ không lừa gạt một nữ tử ôn nhu mềm mại yếu ớt như dương liễu đón gió như ta đâu.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Cái kia... Nhị tiểu thư, ngươi ăn chậm quá, ta nên trở về đi học.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 189: Tắm rửa xong.



Lạc Thanh Chu cúi đầu cáo từ.

Tần Vi Mặc để thìa xuống trong bát, ánh mắt sở động lòng người mà nhìn hắn:

- Tỷ phu, ngươi chừng nào thì lại tới?

Lạc Thanh Chu mập mờ suy đoán:

- Qua mấy ngày đi.

- Qua mấy ngày? Một ngày, hay là hai ngày? Hay là ba năm ngày, hay là chín mười ngày?

Tần Vi Mặc nhíu lại lông mày, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Ba ngày sau đi.

Trên mặt Tần Vi Mặc lập tức lộ ra ý cười:

- Quân tử nhất ngôn...

- Tứ mã nan truy.

Lạc Thanh Chu chắp tay, cáo từ rời đi.

Tần Vi Mặc nhìn bóng lưng hắn biến mất trước cửa ra vào, run lên hồi lâu, lẩm bẩm:

- Thu nhi, thật ra... Ta không thích nghe cố sự tỷ phu vừa mới kể, ta cảm thấy... Hẳn sẽ là bi kịch. Lâm Đại Ngọc như ta, cuối cùng... Cũng sẽ biến mất sao? Thế Giả Bảo Ngọc kia...

Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên lại truyền đến giọng nói của Lạc Thanh Chu:

- Đúng rồi Nhị tiểu thư, ta quên nói cho ngươi biết, cố sự ta kể cho ngươi là tình yêu hài kịch. Còn có, Lâm Đại Ngọc không phải ngươi, nàng cũng không có xinh đẹp và khí độ như Nhị tiểu thư, nàng là quỷ hẹp hòi, so ra kém Nhị tiểu thư ngươi.

Nói xong, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Tần Vi Mặc nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt hốt hoảng một chút, trong mắt lộ ra một vòng ý cười sáng rỡ, lẩm bẩm:

- Thu nhi, tỷ phu vừa mới khen ta đấy.

Thu nhi vội vàng chịu đựng nước mắt cười nói:

- Ừm, cô gia đang khen tiểu thư đây, cô gia khen tiểu thư xinh đẹp, còn khen tiểu thư có khí độ, cái gì Lâm Đại Ngọc, Giả Bảo Ngọc, cũng không sánh nổi tiểu thư đâu.

- Tiểu thư, ăn cháo đi, để nữa sẽ lạnh.

Thu nhi đã mang theo tiếng khóc nức nở.

Tần Vi Mặc cúi đầu nhìn cháo trong chén, lại liếc mắt nhìn cái chén không đối diện, một lần nữa cầm thìa lên, mỉm cười nói:

- Đương nhiên muốn ăn, ta đã đáp ứng tỷ phu rồi.

Ăn vài miếng, lại đột nhiên rơi lệ, thấp giọng thì thào:

- Ta muốn mỗi ngày đều nghe tỷ phu kể chuyện xưa... Không muốn có một ngày... Rốt cuộc không nhìn thấy hắn nữa...

Thu nhi Châu nhi rơi lệ theo, không dám nói lời nào.



Đáy hồ, thạch thất.

Sau khi ra ngoài từ chỗ Tần nhị tiểu thư nơi đó, Lạc Thanh Chu liền đi tới nơi này.

Nắm chặt thời gian, tiếp tục tu luyện.

Ban ngày hôm nay đã bị lãng phí hết hơn phân nửa.

Từ hôm nay bắt đầu, vô luận như thế nào hắn đều phải khôi phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi như bình thường.

- Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Mặc quần đùi, tr*n tr** nửa người trên.

Trong từng tiếng va chạm trầm đục, mồ hôi cùng tạp chất bị bài trừ ra từ trong lỗ chân lông, da thịt hắn trải qua thiên chuy bách luyện, càng thêm kéo căng cứng cỏi.

Hắn chỉ rèn luyện hai canh giờ.

Đã là chạng vạng tối.

- Oanh!

Tiếng quyền như sấm, mảnh đá bay loạn.

Lạc Thanh Chu lại đánh mấy lần Bôn Lôi Quyền, mới rời thạch thất.

Ở dưới đáy hồ rửa sạch thân thể, trở lại tiểu viện.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều Tiểu Điệp mang về.

Hắn đi đun nước nóng, đem thùng tắm chuyển vào gian phòng, sau đó lấy giọt thuốc luyện thịt cuối cùng đổ vào trong thùng tắm.

Thùng nước sạch lập tức biến thành màu xanh nhạt.

Chờ hắn ngồi trong thùng tắm, một bên vận chuyển nội công tâm pháp, một bên hấp thu xong dược thủy, lại lấy ra Giám Võ thạch, kiểm tra một lượt xem gần đây tiến triển ra sao.

Lực lượng đã từ 600 gia tăng đến 800.

Tốc độ từ 6 gia tăng đến 8.

Kháng kích đả lực c*̃ng từ 300 gia tăng đến 500.

Tinh thần lực biến hóa càng rõ ràng, đã từ 18 gia tăng đến 25.

Xem ra gần đây luyện thể và tu luyện thần hồn đều tiến triển rất nhanh.

Các hạng số liệu đều cho thấy, hắn luyện thịt đã sắp thành công.

Không thể lười biếng, phải tiếp tục dùng kim tệ.

Đã sử dụng hết dược thủy luyện thịt.

Cho nên ngày mai hắn còn muốn đi ra ngoài một chuyến, lại mua về ba bình.

Dược thủy và linh dịch phối hợp tạo ra hiệu quả tốt như vậy, vậy hắn chắc chắn sẽ không không nỡ dùng tiền.

Chỉ cần có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện, dược thủy có đắt đi nữa đều đáng giá.

Nhất định phải tranh thủ thành công luyện thịt trước khi ăn tết.

Tắm rửa xong.

Đổi một thân quần áo sạch sẽ.

Lạc Thanh Chu trước đi đến chỗ của nhạc mẫu đại nhân nơi đó.

Mỗi đêm đều phải tái diễn những việc vặt này, không biết lúc nào mới là cuối cùng.

Ngẫu nhiên đi một lần còn chưa tính, mỗi ngày đều muốn đi, hơn nữa còn là ban đêm, luôn cảm giác có chút là lạ.

Mới vừa đi tới cửa viện, đã thấy Châu nhi từ bên trong đi ra.

Khi Lạc Thanh Chu nhìn thấy nàng, một mặt bình tĩnh.

Châu nhi nhìn thấy hắn, gương mặt đỏ lên, cuống quít càng che càng lộ giải thích:

- Cô... Cô gia, ta đưa chút đồ cho phu nhân, không phải tới... Tới...

- Không sao đâu, đến nói xấu ta cho phu nhân nghe c*̃ng không sao.

Lạc Thanh Chu cười nhạt một tiếng, vào cửa.

Hắn làm được chính là thẳng lưng đi đến gặp Nhị tiểu thư rất quy củ, cùng Nhị tiểu thư thanh bạch, sợ cái gì?
 
Back
Top Bottom