Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 170: Thiên Đình Địa Ngục?



Lạc Thanh Chu sững sờ một lát, quay đầu nhìn về phía khăn tay đang bao phủ viên châu màu đỏ ở sau lưng.

Kích cỡ viên châu kia to như trứng bồ câu, uy lực càng như thế kinh khủng.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, lại kém chút để hắn đột tử tại chỗ!

Lạc Thanh Chu lại sửng sốt một hồi, mới tỉnh lại, vội vàng đứng lên, bay tới trước thân ảnh xanh nhạt kia, cúi đầu chắp tay với thân ảnh kia:

- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, nếu không tại hạ vừa rồi đã hồn phi phách tán.

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở trên mái cong, đưa lưng về phía hắn, mông lung, nhìn không rõ, tựa hồ đang ngắm nhìn phong cảnh phía xa, nghe cũng không đáp lại.

Lạc Thanh Chu không dám làm phiền, lại nói một tiếng tạ, chuẩn bị rời đi. Nơi này thật đáng sợ.

Viên châu màu đỏ khảm nạm trên đỉnh chóp lầu các đoán chừng là chuyên môn khắc chế âm hồn tiểu quỷ.

Cảnh giới thần hồn thấp vừa xuất khiếu giống như hắn tự nhiên cũng không thể ngăn cản.

Đang muốn rời đi, thân ảnh xanh nhạt bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Ngươi tu luyện thần hồn, là vì sao? Là vì trường sinh sao?

Âm thanh thanh lãnh, gần trong gang tấc, nhưng lại giống như xa ở chân trời.

Là một nữ tử.

Lạc Thanh Chu biết được, thần hồn lên tiếng hoàn toàn khác biệt nhục thân lên tiếng.

Gióng nói hắn hiện tại cũng có chút nhẹ nhàng mờ mịt.

Hắn dừng bước lại, chắp tay nói:

- Tại hạ tu luyện thần hồn, mới đầu chỉ là hiếu kì, trong lúc vô tình xuất khiếu. Còn hiện tại, ta không nghĩ tới nhiều như vậy, chỉ là muốn nhanh chóng mạnh lên.

Hắn biết, mình cũng bị bao vào trong ánh huỳnh quang, lại mang theo mặt nạ, đối phương cũng không thấy rõ hắn.

Thân ảnh xanh nhạt nghe thế, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, cung kính nói:

- Tiền bối tu luyện thần hồn, là vì trường sinh sao?

Trên quyển sách ghi chép, thần hồn tu luyện tới cảnh giới nhất định, có thể chuyển sinh vô hạn, cuối cùng thậm chí có thể bất tử bất diệt, thu hoạch được vĩnh sinh.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói:

- Ta cũng không biết...

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, hiếu kì hỏi:

- Thần hồn của tiền bối bây giờ hẳn là phi thường cường đại? Theo ta được biết, chỉ có thần hồn cảnh giới Dạ du mới có thể mỗi đêm ra tôi luyện, tại hạ liên tục hai đêm đều gặp được tiền bối, tiền bối đây là...

Thân ảnh xanh nhạt hiện ra thần sắc kinh ngạc nhìn về nơi xa, lại trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng thì thào:

- Có thể nghĩ là nhàm chán đi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, chắp tay nói:

- Vậy tại hạ có thể bồi tiền bối trò chuyện không?

Nếu như có thể được vị thần hồn cao thủ này chỉ điểm tu luyện một chút, đối với hắn hiện tại mà nói, tuyệt đối sẽ được ích lợi không nhỏ.

Thân ảnh xanh nhạt tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, thản nhiên nói:

- Ta sẽ không dạy ngươi bất kỳ phương pháp tu luyện gì.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Mặc dù nghe được tiền bối nói như vậy có chút thất vọng, bất quá tiền bối tối hôm qua không có giết ta, đêm nay lại xuất thủ cứu ta. Cho dù tiền bối không dạy ta bất kỳ phương pháp tu luyện gì, ta cũng nên bồi tiền bối trò chuyện.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua hắc ám xa xa, lại trầm mặc hồi lâu, mới nói:

- Ngươi sẽ nói lời gì?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, đột nhiên nghe được âm thanh dưới lầu, chắp tay nói:

- Tại hạ sẽ kể chuyện xưa, tiền bối muốn nghe không?

Âm thanh của thân ảnh xanh nhạt tựa hồ không chứa bất kỳ tâm tình gì:

- Những cố sự giống như ở dưới lầu kia?

Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, không dám nói cho nàng biết « Tây Sương Ký » chính là do hắn kể ra, cung kính nói:

- Tiền bối đương nhiên sẽ không nghe loại cố sự tình tình yêu yêu kia, tiền bối là người tu hành, vừa rồi lại hỏi tại hạ chuyện trường sinh, có lẽ sẽ thích nghe cố sự tu hành trường sinh. Thiên Đình Địa Ngục, thần tiên, người tu hành, yêu ma quỷ quái, trường sinh bất tử, tiền bối thích nghe không?

Ánh mắt thân ảnh xanh nhạt khẽ nhúc nhích:

- Thiên Đình Địa Ngục? Thần tiên?

Dừng một chút, nàng hỏi:

- Ngươi cảm thấy, thế gian này có Thiên Đình và Địa Ngục, có thần tiên sao?

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:

- Có lẽ có, chỉ là có khả năng không gọi Thiên Đình Địa Ngục mà thôi. Chờ tiền bối tu luyện thần hồn tới cảnh giới càng cường đại hơn, có lẽ có thể thấy được. Còn thần tiên, tiền bối hiện tại đã lợi hại như vậy, ở trong mắt phàm nhân, trong mắt khắp thiên hạ, đã là thần tiên.

Cái mông ngựa này, không biết vị cường giả thần hồn này thích không?

Đáng tiếc, nhìn không thấy mặt của nàng, c*̃ng thấy không rõ nét mặt của nàng.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, tóc xanh múa trong gió đêm, lại trầm mặc trong chốc lát, âm thanh mờ mịt mà nói:

- Kể chuyện xưa đi.

- Vâng, tiền bối.

Lạc Thanh Chu chắp hai tay sau lưng, đứng ở nóc nhà lầu các, đón gió tuyết, trong đầu hiện ra từng cố sự Thần Ma quỷ quái đặc sắc tuyệt luân.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 171: Kéo dài suốt một buổi chiều.



- Hải ngoại có một đất nước, tên là Ngạo Lai quốc. Nước gần biển cả, trong biển có một ngọn núi, gọi là Hoa Quả Sơn...

- Tiên thạch kia từ khi khai tích địa đến nay, mỗi ngày đều hấp thụ tinh hoa của mặt trời, ánh trăng các vì sao, không biết thời gian trôi qua bao lâu, bắt đầu sinh ra linh tính. Bên trong dưỡng dục tiên chủng, một ngày vỡ toang, sinh một quả trứng đá, lớn nhỏ giống như dạng viên cầu...

Đợi Lạc Thanh Chu kể đến lúc khỉ đã xuất sinh, thân ảnh xanh nhạt rốt cục bỗng nhúc nhích, gương mặt có chút nghiêng, tựa hồ thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, chăm chú lắng nghe.

- Khỉ kia sống trong núi, thích hành tẩu nhảy vọt đây đó, ăn cỏ mộc, uống nước suối, hái hoa sơn, kiếm cây quả; làm bạn cùng sói trùng, hổ báo thành quần, hoẵng hươu là bạn...

Bông tuyết im ắng bay xuống, bóng đêm lặng yên trôi qua.

Phía dưới lầu các, yến hội chẳng biết lúc nào sớm đã kết thúc.

Người đi nhà trống.

Mà trên đỉnh lầu các, hai thần hồn một trước một sau, đứng ở trong gió tuyết, một người kể chuyện một người nghe.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Đợi Lạc Thanh Chu kể xong khỉ đá bái sư học nghệ, chuẩn bị rời đi thì nhìn xem sắc trời, đã gần rạng sáng, vội vàng chắp tay nói:

- Tiền bối, trời đã không còn sớm, ta cần phải trở về.

Thân ảnh xanh nhạt tựa hồ đang nghe đầy hứng thú, nghe vậy giật mình, quay đầu nhìn về phía hắn nói:

- Thần hồn dạo đêm, không phải trước hừng đông sáng mới trở về sao?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Trong nhà còn có nương tử chờ lấy, tại hạ không thể đêm không về ngủ.

Thân ảnh xanh nhạt hoảng hốt một chút, lẩm bẩm:

- Nương tử...

Nàng dừng một chút, khẽ gật đầu:

- Đi thôi.

Lạc Thanh Chu quay người đang muốn bay đi, lại quay đầu lại nói:

- Tiền bối, cái kia... Ngươi tên là gì? Ta đêm mai có thể lại tới kể chuyện cho tiền bối không?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía nơi xa, tóc xanh bay múa, không tiếp tục đáp lời.

- Tại hạ cáo từ.

Lạc Thanh Chu không còn dám nhiều lời, phiêu đãng rời đi.

Chờ hắn bay xa biến mất hồi lâu, thân ảnh xanh nhạt mới tỉnh lại, lầm bầm đọc một đoạn văn trong chuyện xưa hắn vừa mới kể:

- Đêm giấu thỏ ngọc ngày giấu ô, tự có tướng bện Quy Xà... Tướng bện, tính mạng kiên cố, lại có thể như Kim Liên mọc trong lửa... Tích lũy Ngũ Hành điên đảo, theo người làm phật cùng tiên...

Nàng đón gió tuyết, lầm bầm niệm nhiều lần, đột nhiên thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu một đường đi nhanh, về tới trong phòng, thần hồn quy khiếu.

Lúc này đã là tinh thần mỏi mệt, buồn ngủ.

Tiểu Điệp vừa lúc lại tới gõ cửa:

- Công tử, người ngủ chưa? Nô tỳ có thể đi vào không?

Tiểu nha đầu hiển nhiên đã tới nhiều lần.

Lạc Thanh Chu mệt mỏi nằm xuống, đắp chăn xong, nói:

- Vào đi.

Tiểu Điệp lúc này mới thở dài một hơi, đẩy cửa ra tiến vào.

Lạc Thanh Chu thấy nàng mặc cái yếm màu xanh nhạt, lộ ra đôi vai tuyết trắng cùng một cặp đùi đẹp của thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, vội vàng nói:

- Tiểu Điệp, đêm nay không được, ta mệt mỏi... Thật mệt mỏi...

Tiểu nha đầu đóng cửa lại, đi tới, xấu hổ mà nói:

- A, công tử, người mệt mỏi liền ngủ đi, nô tỳ sẽ không quấy rầy người....

Nói rồi bò lên giường, chui vào trong chăn.

Đầu thật lâu không có lộ ra...



- Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Trời mới vừa tờ mờ sáng.

Lạc Thanh Chu đã ở bên trong tòa thạch thất ở thông đạo dưới đáy hồ, bắt đầu một ngày mới tu luyện.

Da thịt kéo căng mãnh liệt đập nện va chạm vào bên trên người gỗ, thiên chuy bách luyện.

Toàn thân rất nhanh đã đổ đầy mồ hôi.

Rất nhiều tạp chất màu đen đi theo mồ hôi, từ trong lỗ chân lông, chảy ra...

Giữa trưa.

Hắn nghỉ ngơi một lúc, ăn một khối thịt bò lớn.

Đồng thời, lấy bình sứ chứa chất lỏng xanh đậm từ trong túi trữ vật ra, đổ một giọt linh dịch vào đầu ngón tay.

Sau khi thân thể hấp thu linh dịch, lại tu luyện một canh giờ nội công tâm pháp.

Toàn thân da thịt nóng rực đau nhức, rất nhanh biến mất không thấy đau gì nữa.

Buổi chiều.

Hắn tiếp tục dùng lực đạo mãnh liệt nhất rèn luyện da thịt toàn thân.

Từng tiếng nhục thể va chạm người gỗ trầm đục không ngừng vang lên trong thạch thất u ám, liên miên bất tuyệt.

Kéo dài suốt một buổi chiều.

Thẳng đến chạng vạng tối, hắn kiệt lực, bắp thịt toàn thân nóng lên run rẩy, toàn thân giống như bị nước mưa rót vào vô số lần, ướt dầm dề, ngay cả ánh mắt đều trở nên mơ hồ.

Hắn nghỉ ngơi một chút.

Lại đánh mấy lần Bôn Lôi Quyền, sau khi dừng lại, hắn quay trở ra bên trong hồ nước.

Mệt mỏi nằm một lúc bên trong đống đá dưới đáy hồ, thư giãn ngâm suối nước nóng một lát, vừa xoa người tắm sạch sẽ.

Tắm rửa xong.

Lúc trở lại tiểu viện, trời đã sắp tối rồi.

Tuyết đã dừng, gió chưa ngớt.

Gió lạnh lẽo thổi tới trên da thịt tr*n tr**, hắn lại không có cảm thấy hàn ý lạnh lẽo, ngược lại có chút mát mẻ sảng khoái.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 172: Tắm rửa xong.



Da thịt kéo căng, vẫn như cũ có chút phát nhiệt.

Nhiệt lượng trong cơ thể, tiếp tục không ngừng mà sưởi ấm toàn thân, khiến cho hàn khí phía ngoài không thể xâm nhập.

- Khó trách nói võ giả luyện đến chỗ cao thâm, đông ấm hè mát, nóng lạnh bất xâm. Cho dù tr*n tr** thân thể giữa mùa đông c*̃ng ấm áp như xuân; cho dù là mặc quần áo ngày mùa hè chói chang, trong cơ thể c*̃ng mát mẻ như nước.

- Trên sách nói sau khi võ giả luyện tạng, khí quan trong cơ thể có thể tự động điều tiết nhiệt độ cơ thể bản thân, đồng thời, thanh trừ các loại tà uế tật bệnh ngoại lai, bách bệnh bất xâm, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ.

Đây vẫn chỉ là cảnh giới Võ Sinh.

Võ Sinh chia làm năm giai đoạn, phân biệt là luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện cốt, luyện tạng.

Nếu là tiến thêm một bước, tấn thăng đến Võ sư, chẳng phải sẽ lợi hại hơn?

Lạc Thanh Chu ở trong phòng một bên đọc thư tịch nói về võ giả, một bên nói thầm, trong lòng càng thêm mong đợi đối với việc tấn cấp tu luyện về sau.

Tiểu Điệp mang về bữa tối rất phong phú.

Lạc Thanh Chu trước đi nấu một nồi nước nóng lớn.

Sau khi cơm nước xong, đổ nước vào thùng gỗ ngâm tại chỗ.

Nhỏ vào trong thùng gỗ một giọt dược thủy luyện thịt mua từ tụ bảo các.

Nước sạch lập tức biến thành màu xanh nhạt.

Mấy ngày nay tu luyện có hiệu quả rất rõ ràng.

Mặc kệ là công hiệu của chất lỏng do Nhật Nguyệt bảo kính chiết xuất ra, hay là công hiệu khi cả hai kết hợp, hắn đều quyết định cùng một chỗ sử dụng.

Dù chỉ có thể làm tốc độ tu luyện tăng tốc một ngày, vậy cũng đáng giá.

Hao tốn gần hai trăm kim tệ mua được dược thủy luyện thịt, trong bình vẻn vẹn cũng chỉ có ba giọt, bây giờ đã dùng hai giọt, còn thừa lại giọt cuối cùng.

Hắn quyết định cách hai ngày dùng một lần.

Sau khi dùng xong, lại đi ra mua.

Còn một tháng thời gian nữa sẽ qua tết.

Hắn muốn tranh thủ trước khi ăn tết, thành công luyện thịt, tiến vào giai đoạn kế tiếp.

Khoảng cách khảo thí sang năm, càng ngày càng gần.

Hắn phải bắt kịp thời gian một ngày.

Toàn thân ngâm mình ở bên trong dược thủy, da thịt giống như có chút rung động, lỗ chân lông trên da thịt giống như đang chậm rãi hô hấp, đói khát hút lấy năng lượng trong nước.

Rất nhanh, nước màu xanh nhạt lại khôi phục lại thanh tịnh như lúc đầu.

Tiểu Điệp cầm khăn mặt, ở phía sau tắm cho hắn, rất hiếu kì mà nhìn xem một màn này, bất quá không có lắm miệng hỏi thăm.

Nàng biết được công tử đang len lén luyện võ.

Nhiệt khí mờ mịt, chưng đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cặp con ngươi đơn thuần thanh tịnh ngập nước, khóe miệng lộ ra một ý cười ngượng ngùng, không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Công tử, tối hôm qua... Nô tỳ phục vụ... Dễ chịu không?

Trong lúc Lạc Thanh Chu tắm xong, nàng ngượng ngùng hỏi.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng một cái, nghĩ đến tối hôm qua tiểu nha đầu này ra sức hầu hạ, không khỏi vươn tay, trìu mến v**t v* gương mặt của nàng một chút:

- Nha đầu ngốc, không cần thiết làm khổ mình, ngươi kiệt lực lấy lòng ta, là sợ ta về sau không cần ngươi nữa à?

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp đỏ lên, cúi đầu xuống, sâu kín nói:

- Công tử, nô tỳ nghe tiểu Đào tỷ tỷ các nàng nói, phu nhân chuẩn bị tìm thêm hai nha đầu động phòng cho công tử, đều đã tìm xong rồi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cau mày nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không cần, có ngươi là đủ rồi.

Tiểu Điệp ngẩng đầu, đỏ hồng mắt nói:

- Công tử, nô tỳ biết công tử đối xử nô tỳ rất tốt, thế nhưng... Công tử cũng đã nói, nô tỳ còn không thể hầu hạ công tử, cho nên... Cho nên công tử có thể tiếp nhận các nàng, nô tỳ sẽ không tức giận...

Nói rồi, ủy khuất nước mắt sắp rớt xuống.

Lạc Thanh Chu vội vàng xoay người ôm nàng, ôn nhu an ủi:

- Đừng khóc, ngươi cũng biết, công tử hiện tại một lòng đọc sách cùng tu luyện, không có khả năng cần nhiều nha hoàn như vậy. Yên tâm đi, ta sẽ từ chối.

Tiểu Điệp nước mắt rưng rưng, lại hỏi:

- Công tử, kia... Kia nô tỳ tối hôm qua phục vụ... Thoải mái hay không?

Lạc Thanh Chu giúp nàng lau nước mắt nói:

- Về sau đừng như vậy, công tử mãi mãi cũng sẽ luôn cần ngươi.

Tiểu Điệp trừu khấp nói:

- Công tử, người nói cho nô tỳ, nô tỳ tối hôm qua phục vụ... Thoải mái hay không

- ...

- Thoải mái hay không? Công tử nói đi.

- Ai...

- Công tử, mau nói...

- Dễ chịu...

- Hì hì, nô tỳ biết mà, công tử lúc ấy đều biểu hiện ra đây... Nô tỳ nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!

Tiểu nha đầu lập tức nín khóc mỉm cười, bắt đầu vui vẻ.

Lạc Thanh Chu: - ...

Tắm rửa xong.

Lạc Thanh Chu đi ra cửa.

Đi trước thỉnh an vị nhạc mẫu đại nhân kia.

Đêm nay nhìn tâm tình Tống Như Nguyệt rất không tệ, cũng không có làm khó hắn, chỉ phân phó muốn hắn đi thăm thêm Tần nhị tiểu thư, đồng thời ý vị thâm trường nói:

- Vi Mặc thích nghe cố sự, lâu lâu kể cho nàng nghe một câu chuyện, biết không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 173: Cửa sổ mở ra, gió lạnh ùa vào.



Trong lòng Lạc Thanh Chu không khỏi âm thầm khó chịu: “Là ngài muốn nghe lấy ra đi khoe khoang cho đám tiểu tỷ muội kia thì có”.

Sau khi từ hậu viện ra ngoài, Lạc Thanh Chu lại đi “Linh Thiền Nguyệt cung”

Cửa sân mở ra.

Lạc Thanh Chu gõ vài cái lên cửa, không ai đáp lại, đi thẳng vào.

Xe nhẹ đường quen đi tới hậu hoa viên.

Trong lương đình bên hồ nước, đạo thân ảnh tuyết trắng vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở chỗ đó, xem sách.

Bách Linh một bộ váy hồng, tư thái xinh đẹp đứng cạnh lan can, cầm trong tay một nhành hoa mai, một chân nhỏ mang theo váy hồng nhẹ nhàng đung đưa dưới lan can, đang ngẩn người nhìn xem bông tuyết ngoài đình.

Hạ Thiền không thấy tăm hơi.

Tiếng bước chân của Lạc Thanh Chu đánh thức Bách Linh đang ngẩn người.

Bách Linh nhìn thấy hắn, lập tức mặt mày hớn hở, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, đang muốn chào hỏi, tựa hồ đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua hắn vô lễ khinh bạc, nụ cười trên mặt lập tức lại biến mất, nghiêm mặt, thân thể uốn éo, cái cằm giương lên:

- Hừ!

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi đến ngoài đình, cúi đầu chắp tay với Tần đại tiểu thư đang xem sách trong sảnh.

- Đại tiểu thư.

Chờ đợi mấy giây, Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, lúc đang muốn cáo từ, Tần Khiêm Gia lại đột nhiên ngước mắt nhìn hắn, mở miệng nói:

- Đi xem Hạ Thiền một chút.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu ngưng tụ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng ngạc nhiên.

Đây là hắn lần đầu tiên nghe được vị Tần đại tiểu thư này nói chuyện.

Không phải câm điếc.

Cũng không phải đồ đần.

Mà lại âm thanh rất êm tai, mặc dù có chút thanh lãnh.

- Vâng, đại tiểu thư.

Lạc Thanh Chu sửng sốt mấy giây, lấy lại tinh thần.

Bách Linh lại hừ một tiếng, đi tới nghiêm mặt nói:

- Cô gia, đi thôi, ta dẫn ngươi đi.

Lạc Thanh Chu lại nhìn đạo thân ảnh tuyết trắng một chút, sau đó mới rời đi.

Tần Khiêm Gia nhìn bóng lưng của hắn, run lên một hồi, cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách trong tay.

Ngoài đình, gió đêm quét qua, hoa mai phiêu linh.

Bách Linh mang theo Lạc Thanh Chu vào phòng, đột nhiên dừng bước tại góc rẽ ngoài phòng, tức giận cảnh cáo:

- Cô gia, đêm nay nếu ngươi lại ăn h**p người ta, người ta tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi, hừ!

Trong lòng Lạc Thanh Chu nghĩ đến tâm sự, gật đầu nói:

-Được, đêm nay không có.

Bách Linh không có tiếp tục đi về phía trước, vẫn như cũ xách bờ eo thon, vểnh lên miệng nhỏ, tức giận nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:

- Bách Linh cô nương...

- Hừ!

Bách Linh hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, không để ý tới hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, tựa hồ đột nhiên hiểu rõ cái gì, cánh tay giơ ra, lại ôm lấy nàng, cưỡng ép đè nàng lên vách tường bên cạnh, mân mê hôn cái miệng nhỏ phấn nộn của nàng một hồi, sau đó buông ra nói:

- Có thể đi rồi chứ?

- Ô ô... Cô gia, ngươi vậy mà nói chuyện không tính toán gì hết, lại khi dễ người ta... Người ta muốn đi nói cho Thiền Thiền, ô ô...

Bách Linh ô ô vài tiếng, nắm chặt hai nắm tay nhỏ, xoa con mắt không có nước mắt, thương tâm chạy tới phòng nhỏ bên cạnh.

Đẩy cửa ra, nức nở nói:

- Thiền Thiền, Thiền Thiền, cô gia vừa rồi khi dễ người... Ha ha... Ô ô... Người ta không muốn sống nữa...

Trong sương phòng.

Ánh đèn chập chờn, yên tĩnh im ắng.

Bách Linh vừa chạy vào, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:

- A, Thiền Thiền, ngươi làm sao đi xuống rồi? Vừa rồi không phải còn ở trên giường sao?

Lạc Thanh Chu theo tới cửa ra vào, nhìn về phía bên trong.

Thiếu nữ băng lãnh mặc một bộ váy dài xanh nhạt, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, đang đứng phía trước cửa sổ.

Cửa sổ mở ra, gió lạnh ùa vào.

Tóc dài thiếu nữ có chút lộn xộn, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, tựa hồ đang lâm vào trầm tư nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Bách Linh vội vàng đi qua đóng lại cửa sổ, lôi kéo bàn tay nhỏ của nàng nói:

- Đồ đần, đau bụng, làm sao còn hóng gió? Mau trở lại nằm trên giường đi. A, quần áo, ngươi làm sao nhanh như vậy đã mặc vào rồi? Vừa rồi không phải không mặc quần áo ngủ ở truồng sao? Ta còn chuẩn bị để cô gia tiến đến… À, cô gia tới thăm ngươi.

Hạ Thiền trừng mắt về phía nàng.

Bách Linh vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa ra vào nói:

- Cô gia, ta không có lừa người, Thiền Thiền đi ngủ thật thích ngủ truồng. Không tin cô gia sang đây xem, Thiền Thiền ngay cả áo lót cũng còn chưa kịp mặc đây, bên trong trống không...

- Hừ!

Hạ Thiền hừ lạnh một tiếng, quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.

Lạc Thanh Chu không dám đi vào, c*̃ng không dám nhìn nhiều, đứng tại cửa ra vào cúi đầu chắp tay nói:

- Hạ Thiền cô nương, đại tiểu thư bảo ta tới thăm ngươi. Thân thể ngươi nếu không thoải mái, tốt nhất vẫn nên nằm ở trên giường... Cái kia, uống nhiều nước nóng.

Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng:

- Cô gia, ngươi không thể nói điểm khác sao?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 174: Có lẽ đúng như trên sách nói tới.



Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Nghỉ ngơi nhiều.

Bách Linh lập tức nhịn không được “Ha ha ha” nở nụ cười, cười một hồi, nói với thiếu nữ bên cạnh đang trừng to hai mắt:

- Thiền Thiền, cô gia ở trước mặt ta cũng không phải dạng này, hắn biết nói giỡn, luôn luôn nói đùa để chọc ta vui vẻ đây.

Lạc Thanh Chu lười nhác không để ý đến nàng, chắp tay nói:

- Hạ Thiền cô nương đã không sao rồi, vậy ta cáo từ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.

Nói xong liền lui ra ngoài, thuận tiện giúp các nàng đóng lại cửa phòng. Vẫn là mau trở về tu luyện thần hồn mới tốt.

Hắn vừa đi không lâu, trong phòng, Hạ Thiền đã nhăn đầu lông mày, ôm bụng, hai đầu lông mày hiện ra một tia thống khổ.

Bách Linh vội vàng đỡ nàng lên giường nằm xong, giúp nàng đắp chăn lên, nhịn không được nói:

- Nha đầu ngốc, cứ giả bộ kiểu này tiếp, ngươi sẽ hối hận.

Hạ Thiền nằm trong chăn, không nói gì, chỉ lộ ra một gương mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, con ngươi đen nhánh kinh ngạc nhìn lên phía trên màn, trong tay vẫn như cũ nắm thật chặt kiếm của nàng.

Bách Linh ngồi xuống tại mép giường, tay vươn vào trong chăn nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bụng nói:

- Nếu không, ta đi gọi cô gia trở về, giúp ngươi xoa bụng?

Hạ Thiền vẫn như cũ kinh ngạc nhìn phía trên, không nói gì.

Bách Linh nhịn không được thở dài:

- Tính tình tiểu ăn mày, đều là bướng bỉnh như thế sao? Lúc trước ta và tiểu thư gặp được ngươi, ngươi còn không bằng Tứ Tứ cùng Tây Tây, ngươi ngay cả chết đói đi tìm đống rác kiếm đồ ăn cũng không biết. Có thể là không phải không biết, là tình nguyện chết đói cũng không muốn đi chịu nhục, lại hoặc là, ngươi khi đó vốn muốn chết... Ta nhớ được khi đó, ngươi mới mười hai tuổi.

- Cho nên để ngươi sớm đi nhìn xem cô gia như thế nào, ngươi thấy đối phương đối xử tốt với hai tiểu ăn mày, mới có thể cảm động lây, trong lòng hơi ưu tư?

- Cho nên ngươi thấy cô gia mỗi ngày cho bọn hắn màn thầu, nói chuyện phiếm cùng bọn họ, lại lớn đẹp trai tuấn tú lịch sự, mới biết...

Hạ Thiền đột nhiên nhìn về phía nàng, lạnh lùng thốt:

- Ngươi thật lắm điều.

Bách Linh sáng mắt lên, cười ha ha nói:

- Thiền Thiền, ngươi rốt cục cũng nói nhiều hơn một chữ rồi?

Lập tức lại nhăn đầu lông mày, nghi ngờ nói:

- Đêm nay thật kỳ quái, tiểu thư đột nhiên nói chuyện, ngươi c*̃ng đột nhiên lần đầu tiên nói ba chữ, không đúng, tựa như là năm chữ... Ngươi, thật, lắm điều... A, còn giống như là bốn chữ...

Hạ Thiền không tiếp tục để ý tới nàng, tiếp tục ngẩn người nhìn lên phía trên.

Bách Linh lấy tay ra từ trong chăn, rất chân thành đếm trên đầu ngón tay:

- Một, hai, ba, năm...

Sau một lúc lâu, đột nhiên thở dài một hơi:

- Thiền Thiền, vẫn là ánh mắt của ngươi tốt... Ta hối hận... Giờ kịp không?

Hạ Thiền trực tiếp nghiêng người sang, đưa lưng về phía nàng.

- Ai...

Bách Linh lườm nàng một chút, lại thở dài một hơi, duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài, sờ lên bờ môi của mình nói:

- Thật sự là phiền não, cô gia luôn luôn thích hôn miệng nhỏ người ta, thích ôm bờ eo thon của người ta, làm như thế nào ngăn hắn lại đây? Thật là phiền buồn bực...

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, dặn dò Tiểu Điệp một phen liền đóng cửa lại, thần hồn Xuất Khiếu.

Trước tiên ở trong phòng luyện Bôn Lôi Quyền một giờ, xong bay ra khỏi cửa sổ.

Mặc dù bên ngoài rất nguy hiểm, liên tục ra ngoài hai lần đều kém chút đái ra máu, nhưng muốn thần hồn mạnh lên, nhất định phải tiếp tục ra ngoài tiếp nhận đêm tối khảo nghiệm cùng tôi luyện.

Một mực trốn ở trong phòng, chỉ có thể vĩnh viễn ngừng chân tại trạng thái dạ du này.

Tối hôm qua nghe qua thần hồn cường đại kia nhắc đến trường sinh.

Nói thật, trước đó hắn chưa hề nghĩ tới điều xa xôi cùng hư vô mờ mịt như vậy, nhưng bây giờ, lại có một chút hi vọng.

Có lẽ đúng như trên sách nói tới.

Thần hồn tu luyện tới trình độ nhất định, có thể bất tử bất diệt, trường sinh bất lão.

Lúc kia, tự nhiên lại là một phen thiên địa khác.

Vô luận là phàm nhân hay là người tu luyện, vô luận là người buôn bán nhỏ, hay là quân vương cao cao tại thượng, ai không có mộng trường sinh đâu?

Lạc Thanh Chu nổi lên giữa không trung, toàn thân bị huỳnh quang bao phủ, cẩn thận từng li từng tí vọt tới Uyên Ương lâu.

Hắn đột nhiên nghĩ đến, mặt nạ trên mặt, thần hồn đeo lên có thể tản mát ra vòng bảo hộ huỳnh quang ấm áp, thần hộ mệnh hồn.

Vậy nếu như nhục thân mang lên thì sao?

Hắn quyết định ngày mai ban ngày thử một lần, nhìn xem nhục thân đeo lên mặt nạ thần kỳ này có phải sẽ có hiệu quả khác hay không.

Một đường an toàn.

Lúc bay đến vị trí cách Uyên Ương lâu trăm mét, hắn ngừng lại, không còn dám mạo muội tiếp cận, ánh mắt nhìn về phía đỉnh chóp lầu các.

Đạo thân ảnh toàn thân tản ra quang mang xanh nhạt vẫn như cũ đứng ở bên trên mái cong giống như tối hôm qua, tay áo bồng bềnh, giống như từ tối hôm qua đến giờ chưa hề rời đi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 175: Đi thôi, đêm mai tới sớm.



Mà viên châu màu đỏ khảm nạm tại đỉnh chóp lầu các, tĩnh không một tiếng động, không nhìn ra bất cứ dị thường nào.

Lạc Thanh Chu một bên chậm rãi tiếp cận, một bên chắp tay gọi:

- Tiền bối...

Trong quang mang canh nhạt đột nhiên bay ra một cái khăn tay, rơi vào bên trên viên châu màu đỏ kia, hoàn toàn che nó vào bên trong.

Lạc Thanh Chu lúc này mới thở dài một hơi, nhanh chóng nhẹ nhàng đi qua, đứng ở sau lưng đạo thân ảnh xanh nhạt kia, cung kính nói:

- Đa tạ tiền bối, tiền bối đã tới rất lâu rồi nhỉ?

Thân ảnh xanh nhạt lẳng lặng nhìn qua nơi xa, cũng không đáp lời.

Lạc Thanh Chu đứng một hồi, không biết nên tiếp tục nói chuyện hay là trực tiếp kể chuyện xưa, thân ảnh xanh nhạt rốt cục mở miệng:

- Cố sự tối hôm qua kia, phía sau hẳn là còn có? Ngươi kể một chút?

Lạc Thanh Chu sững sờ, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc:

- Tiền bối thế nào biết phía trước còn có?

Hắn tối hôm qua kể « Tây Du Ký », hoàn toàn chính xác là giản hóa đi rất nhiều, chỉ kể những đoạn chủ yếu mà thôi, cũng không muốn kể rõ từng câu từng chữ, không nghĩ tới vị này lần đầu tiên nghe vậy mà liền biết phía trước còn có nội dung chưa kể.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, âm thanh mờ mịt mà nói:

- Tối hôm qua, ta suy nghĩ lặp đi lặp lại nhiều lần, luôn cảm thấy phía trước còn có chút bỏ sót, hẳn là bối cảnh.

Lạc Thanh Chu không thể không bội phục nói:

- Hoàn toàn chính xác còn có bối cảnh không có nói, tại hạ chẳng qua cảm thấy đoạn phía trước có chút rườm rà, cho nên liền đơn giản hóa.

Thân ảnh xanh nhạt có chút nghiêng mặt, giống như đang nhìn hắn:

- Rườm rà?

Dừng một chút, nói:

- Một lần nữa giảng, không sót một chữ.

Lạc Thanh Chu giật mình, cảm giác ngữ khí của nàng tựa hồ đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng, trong lòng nổi lên nghi ngờ, bất quá không có suy nghĩ nhiều, lập tức cung kính nói:

- Vâng.

- Thi nói: Hỗn Độn chưa phân thiên địa loạn, mênh mông mịt mờ không người gặp. Từ khi Bàn Cổ khai phá Hồng Mông, phân biệt mở khí thanh trọc. Che khắp mọi sự vật, phát minh vạn vật đều thành thiện. Muốn biết tạo hóa hội nguyên công, cần nhìn về chuyện cũ Tây Du...

Vừa đọc ra bài từ, thân ảnh xanh nhạt nhìn qua hắc ám nơi xa đột nhiên khẽ động, thu hồi ánh mắt, nín thở ngưng thần.

- Có nghe thiên địa số lượng, mười hai vạn chín ngàn sáu trăm tuổi là một nguyên. Đem một nguyên chia làm mười hai hội, chính là tý, sửu, dần, mão (thỏ), thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi thập nhị chi tinh...

Lạc Thanh Chu vừa nói xong vài câu này, đạo thân ảnh xanh nhạt đột nhiên mở miệng:

- Ngừng một chút, một lần nữa giảng một lần, bắt đầu lại từ đầu.

Lạc Thanh Chu kỳ quái nhìn nàng một chút, không dám nhiều lời, lại tiếp tục lại giảng từ đầu.

Một canh giờ sau.

Thần sắc thân ảnh xanh nhạt đầy ngưng trọng, âm thanh lần nữa không linh, mở miệng:

- Xem cờ kha nát, phạt mộc chênh chênh, đi từ cốc khẩu bên cạnh mây, bán củi cô rượu, cuồng tiếu từ tình. Thương kính cuối thu, gối đầu tự ngẫm, một giấc đến bình minh... Ngươi lại bắt đầu giảng một lần từ đầu, có thể chứ? Vất vả cho ngươi rồi.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, đành phải nhẫn nại, bắt đầu kể lại từ đầu, trong lòng âm thầm nghi hoặc: Nàng cảm thấy cố sự này hay, muốn nhớ kỹ càng? Thế nhưng lấy thực lực của nàng bây giờ, chỉ nghe một lần hẳn là có thể nhớ kỹ? Chẳng lẽ bên trong những văn tự này ẩn chứa những thứ khác, chính nàng không có cách nào ghi nhớ?

Quyển sách kia đã nói, thế gian có bí pháp, chỉ có thể truyền miệng, không thể văn truyền.

Có chút bí pháp bên trong ẩn chứa lấy lực lượng thần bí nào đó, chỉ có thể một bên truyền miệng, một bên suy nghĩ tu luyện, không cách nào ghi khắc não hải...

Hẳn là sẽ như thế.

Một câu chuyện thần thoại kỳ huyễn mà thôi.

Lại một canh giờ sau.

Tới gần rạng sáng.

Lạc Thanh Chu không còn dám lưu lại, đành phải chắp tay xin lỗi nói:

- Tiền bối, thời điểm không còn sớm, tại hạ cần phải trở về.

Thân ảnh xanh nhạt giống như không có nghe được hắn, lông mày cau lại, miệng thấp giọng thì thào, trong mắt lóe ra dị dạng quang mang.

Lạc Thanh Chu đành phải lại cung kính nói một câu.

Thân ảnh xanh nhạt lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn hắn, trầm mặc một chút, lẩm bẩm:

- Lại là nương tử nhà ngươi đang ở nhà chờ ngươi sao?

Lạc Thanh Chu cúi đầu đáp:

- Đúng thế.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn một lát, khẽ gật đầu:

- Đi thôi, đêm mai tới sớm.

- Vâng, tiền bối.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, quay người đi, nhanh chóng rời đi.

Đêm mai đếnsớm?

Xem ra vị tiền bối này rất có hứng thú đối với cố sự của hắn.

Như vậy, hắn có lẽ còn có cơ hội đạt được một chút chỉ điểm.

Thần hồn cường giả tùy tiện một câu chỉ điểm, chỉ sợ đều có hiệu quả hơn chính hắn tự đọc sách tự tu luyện cả tháng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 176: Nắm đấm bắt đầu biến lớn!



Thân ảnh xanh nhạt nhìn thần hồn hắn dần dần biến mất trong màn đêm, lại đứng lặng hồi lâu bên trên mái cong, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Cùng lúc đó.

Trong một gian phủ đệ rách nát cách Thành Quốc phủ không xa.

Trong phòng nào đó ở hậu viện.

Ánh nến leo lắt, khói thuốc lượn lờ.

Một lão bà đầu đội mũ tròn, người mặc áo bông đang khoanh chân ngồi trước một loạt ánh nến, nhắm mắt lẩm bẩm.

Một nam tử trung niên đứng ở sau lưng nàng âm thầm nín thở ngưng thần.

Không lâu, ánh nến trong phòng đột nhiên lắc lư một cái.

Lập tức, hai bóng đen mắt thường khó gặp đột nhiên từ mặt đất bay lên, xuyên qua cửa sổ, bay ra ngoài, rất nhanh biến mất ở trong gió tuyết phía ngoài.

- Vương quản gia, yên tâm đi, đêm nay chính là ngày chết của tiểu tử kia.

Đã là rạng sáng.

Gió lạnh lạnh thấu xương, tuyết đã ngừng.

Không có một ai trên đường phố.

Hai bóng đen xuyên qua tường viện, phi hành ở giữa không trung.

Chỉ thấy toàn thân chúng nó quanh quẩn một tia hắc khí, hai mắt tinh hồng, răng nanh lộ ra ngoài, lợi trảo như đao, gương mặt xanh đậm dữ tợn.

Khác biệt với tiểu quỷ âm hồn phổ thông, khí tức của bọn nó càng thêm hung hãn, bộ dáng c*̃ng càng thêm cổ quái đáng sợ.

Bọn chúng trực tiếp bay về phía trước, xuyên qua phòng ốc tường viện, xuyên qua đường đi.

Rất nhanh, đã đến chỗ mục tiêu.

- Đến!

Trong phòng, dưới ánh nến, lão bà mặc áo bào hoa hồng lớn, hai mắt tinh hồng mà nhìn xem một loạt ánh nến trước mặt, khóe miệng mang theo nụ cười đầy âm lãnh, gương mặt tràn đầy nếp nhăn nhìn qua có chút vặn vẹo.

Vương Thành âm thầm đứng ở phía sau, do dự một chút, thấp giọng mở miệng:

- Thần bà, tuyệt không thể lưu lại vết tích.

Lão bà nhếch miệng nhe răng cười, lộ ra hai hàng răng vàng sắc nhọn:

- Yên tâm, hai con quỷ nô kia của lão thân sẽ trực tiếp xâm nhập vào thân thể tiểu tử kia, ăn hết thần hồn của hắn. Sáng mai, tiểu tử kia sẽ biến thành ngớ ngẩn, người bên ngoài nhìn vào, đều sẽ cho rằng hắn cả ngày đọc sách, dùng não quá độ phát điên, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Vương Thành chắp tay nói:

- Làm phiền Thần bà.

- Ha ha, tiến vào trong phủ.

Lão bà trừng cặp mắt tinh hồng, trong mắt lấp lóe huyết quang, miệng cười gằn thấp giọng đọc:

- Vật nhỏ đói khát, không cần đè ép bản tính của các ngươi, ăn hết hắn đi!

Tần phủ.

Lạc Thanh Chu rời khỏi Uyên Ương lâu, một bên âm thầm suy nghĩ, một bên chạy về.

Vừa tiếp cận tiểu viện, đột nhiên nhìn thấy bên trên tường viện xuất hiện hai bóng đen, phiêu phiêu đãng đãng mà bay vào trong viện.

Hai bóng đen mang theo đôi mắt tinh hồng, trên người hắc khí quấn quanh, mặt xanh nanh vàng, xem ra cũng không phải âm hồn tiểu quỷ phổ thông, mà là quỷ nô trên sách nói tới.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu phát lạnh, lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng đi qua từ bên cạnh, trực tiếp chui vào gian phòng của mình.

Nhìn thoáng qua nhục thân trên giường, do dự một chút, hắn cũng không lập tức quy khiếu.

Hắn trốn ở đằng sau cửa sổ, nắm chặt nắm đấm, quyền pháp Bôn Lôi Quyền hiện lên trong đầu, toàn bộ thần hồn lại đột nhiên bắt đầu thu nhỏ, tất cả lực lượng bên trong thần hồn nhanh chóng rót vào nắm đấm.

Nắm đấm bắt đầu biến lớn!

Một cỗ lực lượng làm hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ ở trên nắm tay.

- Hô ——

Đột nhiên, một trận âm phong thổi qua.

Hai bóng đen quỷ nô từ cửa sổ thò đầu chui vào.

Thế nhưng không đợi thân thể của bọn nó theo vào, bên cạnh âm thầm đột nhiên “Oanh” bay ra một quả đấm to lớn.

Bên trên nắm đấm kia lại còn “xẹt” một tiếng, một đạo thiểm điện màu lam sáng lên!

- Bùm!

Một vệt bóng đen trong đó lại trực tiếp bị đánh vỡ nát!

Đồng thời, đạo lôi điện kia “Bá” một tiếng lập tức bọc lại toàn thân của nó, “Lốp bốp” một trận loạn hưởng, trong nháy mắt đốt nó như khói biến mất không còn chút nào.

Một bóng đen khác trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Trong chớp mắt nó bị bay ra ngoài cửa sổ, tuy nó kinh hãi vô cùng nhưng lập tức kịp phản ứng, nó xoay người chạy trốn.

Thần hồn Lạc Thanh Chu trong nháy mắt xuyên qua cửa sổ, bắt lại cổ của nó.

- Hô ——

Bóng đen kia hoảng sợ bối rối đột nhiên quay đầu hé miệng, phun ra một cỗ âm khí màu đen mang theo mùi tanh hôi.

Nếu là âm hồn tiểu quỷ phổ thông gặp được, chỉ sợ sẽ bị thổi ngất đi tại chỗ.

Nhưng Lạc Thanh Chu bây giờ đang ở trạng thái thần hồn, đồng thời trên người còn có huỳnh quang hộ thể, âm khí màu đen vừa chạm đến huỳnh quang trên người hắn, lại đột nhiên biến thành hư ảo.

Bóng đen hoảng sợ, duỗi ra lợi trảo đánh tới!

Lạc Thanh Chu không tránh không né, một tay bóp lấy cổ của nó, một tay nắm thành quả đấm, “Oanh” một quyền đập vào trên đầu của nó, trực tiếp đập nát đầu nó!

Một quyền lần này cũng không phóng thích lôi điện.

Bóng đen không có đầu, thân thể lại còn đang giãy dụa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 177: Lão thân chính là...



Đồng thời, hắc vụ trên đầu bóng đen tán loạn lại bắt đầu chậm rãi ngưng tụ, muốn một lần nữa tạo thành cái đầu.

- Oanh!

Lạc Thanh Chu lại đánh ra một quyền, trực tiếp đánh vỡ nát thân thể của nó.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Lập tức, hắn lại liên tục đánh ra mấy quyền, trực tiếp đánh phá những hắc vụ tán loạn kia thành mảnh nhỏ, triệt để biến thành hư ảo.

Hai con quỷ nô, còn chưa vào nhà, liền đã mất mạng.

Mà lúc này.

Trong hậu viện của tòa phủ đệ rách nát kia đột nhiên vang lên từng tiếng thét thê lương thảm thiết.

Trong căn phòng mờ tối, lão bà người mặc áo bông che lấy hai mắt đang chảy máu, một bên thống khổ lăn lộn trên mặt đất, một bên thê lương thét chói tai, mặt mũi tràn đầy dữ tợn vặn vẹo.

Vương Thành âm thầm đứng ở phía sau, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Lão bà lăn lộn và gào thét kéo dài thật lâu mới dần dần ngừng lại.

Lão bà tóc trắng lộn xộn bò tới nơi đó, không nhúc nhích hồi lâu, thân thể run lên, chậm rãi từ dưới đất bò dậy, ngồi ở nơi đó, khóe miệng khẽ nhếch, bên trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn hiện ra hai đường huyết lệ, càng thêm vặn vẹo đáng sợ, nhe răng cười:

- Lại giết hai con quỷ nô của lão thân... Hắc hắc hắc, hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn... Lại còn có một thần hồn...

Vương Thành không dám tới gần, trong chốc lát do dự, sắc mặt khó coi mà nói:

- Thần bà...

- Yên tâm.

Giọng nói lão bà khàn khàn mà âm trầm, con mắt mở to tràn đầy máu tươi, cười gằn nói:

- Lão thân đã nói, đêm nay sẽ để tiểu tử kia chết, hắn tuyệt đối sống không đến ngày mai! Một thần hồn nho nhỏ vừa đến dạ du mà thôi... Chậc chậc, đã thật lâu lão thân không có thần hồn Xuất Khiếu, tự mình động thủ... Đã như vậy, đêm nay lão thân sẽ tự mình đi một chuyến, đi chiếu cố con gà con vừa dài lông kia...

Nói, bà duỗi ra hai tay khô gầy, chậm rãi móc từ trong ngực ra một cái hộp gỗ.

Lập tức, mở ra hộp gỗ, đặt ở trên mặt đất trước mặt.

Vương Thành hiếu kì trong lòng, lặng yên không một tiếng động tiến lên một bước, ngưng mắt nhìn về phía hộp gỗ kia.

Trong hộp gỗ đặt tiểu kiếm dài đen như mực.

Tiểu kiếm không có chuôi kiếm, chỉ có lưỡi dao, nhìn vừa mỏng vừa nhỏ, mà lại tựa hồ không quá sắc bén.

Trong lòng hắn hơi nghi hoặc một chút.

Nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên trừng lớn hai mắt.

- Ông —— -

Tiểu kiếm đột nhiên vù vù vang vọng, bay ra từ trong hộp gỗ, tung bay ở giữa không trung, toàn thân khẽ run.

- Phi... Phi kiếm!

Mặt mũi Vương Thành tràn đầy chấn kinh, đồng thời trong lòng mừng thầm: “Thần bà rốt cục thi triển ra bản lĩnh thật sự, đêm nay xong rồi!”

- Vương quản gia, chờ một lát, lão thân đi một lát sẽ trở lại.

- Thân thể lão thân để ở chỗ này, ngươi cần phải nhìn kỹ, nếu xảy ra sai sót, một nhà kia của ngươi phải bồi tiếp.

- Còn có, chờ một lúc tiểu tử kia sẽ đầu rơi xuống đất, khẳng định sẽ lưu lại vết tích, mà sẽ là vết tích rất thảm. Bất quá ngươi yên tâm, tuyệt sẽ không lưu lại dấu vết của các ngươi, không ai sẽ tra được các ngươi...

Vương Thành vội vàng khom người chắp tay nói:

- Đa tạ Thần bà. Thần bà yên tâm, nhục thân của ngài, vãn bối chắc chắn xem trọng, sẽ không để cho xảy ra sai lầm gì.

- Lão thân đi đây!

Một vệt bóng đen đột nhiên bay ra từ đỉnh đầu lão bà, cầm phi kiếm kia “Vù” bay ra cửa sổ, trong nháy mắt biến mất ở trong đêm tối phía ngoài.

- Hừ, giết ba con quỷ nô của lão thân, đêm nay lão thân sẽ để các ngươi đi Địa Ngục sám hối!

Lão bà cầm phi kiếm trong tay, tóc trắng bồng bềnh, nhanh như điện chớp lướt qua đường đi, phòng ốc, rất nhanh đã đến Tần phủ.

Vừa muốn đi vào, trong lòng đột nhiên động một cái, bà lập tức quay đầu nhìn lại.

Trên phòng ốc bên cạnh, chẳng biết lúc nào, vậy mà vô thanh vô tức có một đạo thân ảnh tản ra ánh sáng xanh nhạt đứng đấy, tựa hồ đang nhìn bà.

Sắc mặt lão bà biến hóa, vội vàng xoay người nói:

- Vị đạo hữu kia? Lão thân chính là...

- Bạch!

Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Lão bà giật mình trong lòng, cuống quít nắm chặt phi kiếm trong tay, đột nhiên hướng lên, cúi đầu nhìn xuống tìm kiếm phía dưới.

Nhưng đột nhiên, thân thể bà cứng đờ, trừng to mắt, thấy được một màn cực kỳ đáng sợ ở phía dưới!

Nửa th*n d*** của bà lại còn đứng ở phía dưới.

Bà há hốc mồm, ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình...

Lại chỉ có một nửa...

- A ——

Một tiếng thét thê lương mà tuyệt vọng đột nhiên vang vọng trong đêm tối.

Nhưng đây chỉ là tiếng thét thuộc về thần hồn. Ngoại trừ âm hồn tiểu quỷ phụ cận bị hù run lẩy bẩy ra, đám người đang mơ mộng đẹp vẫn như cũ ngủ rất ngon lành...

Trong phủ đệ rách nát.

Vương Thành đang nín thở ngưng thần, trông nom, che chắn trước mặt nhục thân Thần bà, nhục thân xếp bằng ở trước ánh nến đột nhiên run lên, cổ bắt đầu run rẩy uốn éo.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 178: Không phải đau bụng sao?



Vương Thành sáng mắt lên, vội vàng nói:

- Thần bà, ngài trở về? Tiểu tử kia...

- Ha ha ha ha ha ha...

Lão bà đột nhiên điên cuồng cười to, đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, hai tròng mắt tan rã, gương mặt rất vặn vẹo, duỗi ra hai móng vuốt khô gầy, đột nhiên nhào tới người hắn, mở ra răng vàng sắc nhọn, đối mặt hắn hung tợn cắn tới!.

- A ——

Vương Thành vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cắn một ngụm, lập tức vừa hãi vừa sợ, đột nhiên vung ra một quyền, “Phanh” một tiếng đập vào trên lồng ngực lão bà!

Thân thể gầy còm của lão bà trực tiếp bị đập bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống trên mặt đất phía trước cửa sổ.

Lão bà nằm trên mặt đất, lồng ngực lõm vào, miệng mũi tuôn máu, mặt mũi tràn đầy tử khí, hé miệng, đưa tay “Ôi ôi” vài tiếng, đột nhiên dứt lời, một mệnh ô hô, đi đời nhà ma!

Mặt mũi Vương Thành tràn đầy máu tươi đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Trời tối người yên.

Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường, trằn trọc, không cách nào ngủ.

Tiểu nha đầu trong ngực, đã ngủ say.

Sau khi diệt sát hai con quỷ nô, tâm tình của hắn vẫn luôn không cách nào bình tĩnh trở lại.

Nếu không phải hắn vừa lúc nhìn thấy những sách vở kia, lại vừa lúc tu luyện thần hồn, chỉ sợ cả đời cũng không biết, trong đêm tối lại còn có mấy thứ lén lén lút lút như thế này.

Thế giới này thần bí và phức tạp hiển nhiên nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Ngoại trừ phàm nhân, võ giả, còn có cường giả tu hồn.

Ngoại trừ yêu thú, âm hồn, còn có các loại quỷ quái.

Hắn nếu giống như trước, một lòng chỉ nghĩ đến đọc sách trở nên nổi bật, chỉ sợ hiện tại đã sớm biến thành một bộ thi thể lạnh băng.

Đại phu nhân chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Chỉ là hắn không rõ, bây giờ hắn đã rời khỏi Thành Quốc phủ, ở rể đến Tần phủ, không còn có bất cứ uy h**p gì đối với nhi tử của bà ta, đối phương vì sao còn nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết.

Chẳng lẽ liền xả ra một hơi trong lòng?

Hay là nói... Bởi vì trận hôn sự bọn họ một tay chủ đạo mà thành này?

Ngẫm lại lúc trước lại mặt, biểu hiện của bà ta và ánh mắt Lạc Ngọc hôm đó, nghĩ đến thái độ về sau của Lạc Ngọc, Lạc Thanh Chu cảm thấy mình phỏng đoán hẳn là không sai.

Nếu không, bà ta thật không cần phải hao phí tâm tư cùng tài lực lớn như vậy để đối phó hắn, một tiểu nhân vật mà bà ta cho rằng chỉ là con kiến.

Con của bà ta nhìn thấy Tần đại tiểu thư mỹ mạo cùng thực lực của Hạ Thiền, đột nhiên hối hận.

Bà ta c*̃ng hối hận.

Sau đó...

Con trai của bà ta không có được đồ tốt, ai cũng đừng nghĩ đạt được.

Đặc biệt là tiểu dã chủng một mực bị bà ta cho rằng cả một đời nên sống ở bên trong vũng bùn, nên bị tất cả mọi người chà đạp.

Hắn nào có tư cách hưởng thụ những thứ vốn nên thuộc về nhi tử của bà.

Hắn không xứng.

Hắn vốn là muốn cũng không xứng muốn.

Nhưng, bọn họ lại tự cho rằng thông minh biến khéo thành vụng, để hắn đạt được...

Còn có, con trai của bà ta bây giờ ngay đang chuẩn bị kiểm tra, nếu quả như thật có khúc mắc về mối hôn sự này, như vậy...

Cho nên, bà ta muốn dùng hết thảy biện pháp, triệt để hủy diệt hắn.

Nếu hắn không chết, chỉ sợ nhi tử bảo bối kia của bà ta sẽ một mực thống khổ.

- Hô...

Ngoài cửa sổ, gió bấc nghẹn ngào, tuyết tựa hồ đã ngừng.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, một chút buồn ngủ cũng không có.

Lại nằm một hồi trên giường hồi, thực sự khó chịu.

Hắn cẩn thận từng li từng tí rời khỏi giường, giúp tiểu nha đầu đắp tốt chăn mền, phủ thêm áo ngoài, đi qua mở cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài.

Tuyết quả nhiên đã ngừng.

Một luồng hơi lạnh đánh tới, rơi vào trên mặt cùng trên cổ, có một tia cảm giác lạnh như băng, để hắn càng thêm thanh tỉnh.

Hả?

Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ, nhìn về phía dưới cây lê trong tiểu viện.

Nơi đó có một thân ảnh đang đứng đấy.

Một bộ váy dài xanh nhạt, tóc đen đến eo, duyên dáng băng lãnh, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, vô thanh vô tức đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, giống như pho tượng.

Lạc Thanh Chu kém chút không có phát hiện.

Hơn nửa đêm, nàng tới nơi này làm gì?

Không phải đau bụng sao?

Trong lòng Lạc Thanh Chu buồn bực, do dự một chút, đóng lại cửa sổ, mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài.

Trong tiểu viện, gió vẫn rất lớn.

Thiếu nữ dưới cây lê nghiêng người, che lại mặt, không nhúc nhích nhìn xem nơi khác, giống như không có phát giác được hắn đi ra.

Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, chắp tay nói:

- Hạ Thiền cô nương, ngươi có chuyện gì sao?

Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp băng lãnh, vẫn như cũ duy trì tư thế trước kia, không nhúc nhích, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng, suy tư một chút, nói:

- Hạ Thiền cô nương là ngủ không được sao?

Thiếu nữ vẫn không có nói chuyện.

Lạc Thanh Chu thấy khuôn mặt nhỏ của nàng có chút tái nhợt, khuyên nhủ:

- Bên ngoài lạnh lẽo, thân thể Hạ Thiền cô nương không thoải mái, vẫn nên mau mau trở về đi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 179: Nàng còn nói cái gì?



- Hừ!

Thiếu nữ rốt cuộc cũng lên tiếng, lại hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ quay gương mặt xinh đẹp nhìn nơi khác.

Lạc Thanh Chu đoán không được tâm tư của nàng, c*̃ng nhìn không thấu lời trong lòng của nàng, thấy gió đêm lạnh lẽo, sắc mặt thiếu nữ càng thêm khó coi, nghĩ nghĩ, xoay người đi vào phòng bếp, kéo ra lò lửa từ trong góc phòng bếp, hiện lên lửa than.

Một lát sau, lửa được nhóm lên.

Lạc Thanh Chu ở cửa phòng bếp hô:

- Hạ Thiền cô nương, nếu như ngủ không được, tiến đến sưởi ấm một chút đi, bên ngoài lạnh lẽo.

Thiếu nữ vẫn như cũ ôm kiếm đứng trong gió rét, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không có để ý hắn.

Lạc Thanh Chu kịp phản ứng, chỉ đành phải nói:

- Hạ Thiền cô nương, bên ngoài lạnh lẽo, cầu ngươi đến đây sưởi ấm một chút đi.

Dù sao đã thành thói quen.

Hơn nữa lúc trước lại mặt, thiếu nữ này giúp hắn xả được cơn giận; lần trước đi Thành Quốc phủ, thiếu nữ này lại bảo hộ hắn.

Thời gian đã gần đến tết.

Đến lúc đó hắn và Tần đại tiểu thư có khả năng còn muốn đi Thành Quốc phủ, cần nàng bồi tiếp.

Tính cách thiếu nữ này mặc dù không làm cho người thích, nhưng tác dụng vẫn rất lớn.

Cho nên liền thuận theo nàng một chút.

- Hừ!

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng cử động.

Lạc Thanh Chu vội vàng tránh ra, tiến vào phòng bếp.

Thiếu nữ tiến vào phòng bếp, ôm kiếm, đứng ở trước lò lửa, vẫn như cũ lạnh lùng như băng.

Lạc Thanh Chu mang một cái ghế ngồi nhỏ, đặt ở phía sau của nàng, nói:

- Ngồi đây, ta đi lấy cho ngươi một chén nước nóng.

Nói xong, liền đi ra phòng bếp, đến phòng khách.

Trong phòng khách có lò vẫn đun giữ nước nóng.

Lạc Thanh Chu cầm chén, rót một chén nước nóng, về tới phòng bếp.

Trong phòng bếp.

Thiếu nữ đã ngồi xuống, vẫn như cũ ôm kiếm, mặt lạnh, gặp hắn tiến đến, gương mặt xinh đẹp quay sang nhìn về phía nơi khác.

Lạc Thanh Chu đưa nước nóng trong tay tới, nói:

- Hạ Thiền cô nương, uống... Cầu ngươi uống nước.

Thiếu nữ không có nhận.

Lạc Thanh Chu đành phải tự mình bưng, đứng ở bên cạnh.

Hả?

Hắn đột nhiên nhìn thấy một cái ghế đẩu khác đặt ở một bên bên cạnh lò lửa, cách nàng một khoảng.

Thế nhưng mà, hắn rõ ràng nhớ kỹ cái ghế đẩu này lúc nãy còn đặt ở trong góc.

Chẳng lẽ là...

Hắn mắt nhìn thiếu nữ băng lãnh trước mặt một chút, do dự một chút, đi lên phía trước nói:

- Cái kia... Hạ Thiền cô nương, ta có thể ngồi xuống sao?

Thiếu nữ vẫn lạnh mặt, không nói gì.

Không có hừ, đó chính là đồng ý.

Lạc Thanh Chu bưng chén trà, ngồi xuống ghế nhỏ, nhìn thoáng qua gò má của nàng, muốn nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì.

Dù sao nói cái gì cũng không được đáp lại.

Nhiều nhất đạt được một chữ “Hừ”.

Hơn nữa còn có nguy hiểm khi bất cứ lúc nào cũng thể chọc giận nàng.

Cho nên... Vẫn là ngậm miệng cho thỏa đáng.

Hai người ngồi trước lò lửa, một người bưng chén trà, một người ôm kiếm, một người nhìn xem lò lửa, một người quay mặt sang một bên, đều trầm mặc không nói gì.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Nhiệt độ trong lò lửa chậm rãi tản ra trong phòng bếp mờ tối, lặng lẽ sưởi ấm đôi nam nữ cổ quái đang trầm mặc.

- Cái kia, ngươi lạnh không? Muốn ta khoác giúp ngươi thêm một bộ y phục hay không?

- Bây giờ cũng không còn sớm, nếu không, trở về ngủ đi?

- Trời rất nhanh đã sáng rồi...

Suốt cả đêm, Lạc Thanh Chu chỉ nói ba câu này, thế nhưng cũng không có đạt được bất kỳ đáp lại nào.

Lúc trời tờ mờ sáng.

Thiếu nữ rốt cuộc đứng dậy, cầm kiếm, băng lãnh rời đi, vẫn không có để lại một câu nói.

Lạc Thanh Chu lại ngồi một hồi, tắt lò, trở lại trong phòng.

Lập tức c** đ* lên giường, chui vào chăn mền, ôm lấy tiểu nha đầu ấm áp kiều nhuyễn.

Thật sự là giày vò người.

Cả đêm đều ngồi chịu rét sưởi lửa, ở trong chăn ôm tiểu nha đầu hôn trán hôn má không tốt sao?

Hắn hôn vai trơn mềm của Tiểu Điệp một cái, quấn chặt chăn mền, nhắm mắt lại.

Một giấc này, nhanh ngủ đến buổi trưa.

Ăn cơm trưa, hắn lại đi thạch thất dưới đáy hồ tu luyện.

Khi chạng vạng tối mới trở về.

Tiểu Điệp đã bưng cơm tối phong phú trở về, sau đó nói cho hắn biết:

- Công tử, vừa rồi Bách Linh tỷ tỷ tới. Bách Linh tỷ tỷ nói nàng tối hôm qua thấy ác mộng, một mình ngủ sợ hãi, để nô tỳ đêm nay đi qua ngủ với nàng một đêm.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ:

- Nàng còn nói cái gì?

Tiểu Điệp nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:

- Không có, chỉ nói những thứ này. Công tử, ban đêm nô tỳ trước làm ấm cho người, chờ giúp công tử sưởi ấm lại đi qua chỗ Bách Linh tỷ.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, ánh mắt lấp lóe, nói:

- Không cần, ngươi đi sớm một chút đi.

Tiểu Điệp không có suy nghĩ nhiều, đáp ứng.

Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm, trong lòng nói thầm: Nàng cũng đã biết ta hoài nghi nàng? Cho nên nàng đêm nay cố ý muốn gọi Tiểu Điệp đi qua, chế tạo chứng cứ không ở tại chỗ, sau đó đợi Tiểu Điệp ngủ thiếp đi, nàng lại đột nhiên vụng trộm tới... Ngủ với ta?

Hèn hạ!
 
Back
Top Bottom