Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 10: Cầu bán nguyệt bắc qua một dòng sông.



Tiểu Điệp khóc không ngừng.

- Hu hu, nhưng mà công tử, vậy người cũng không thể ở rể, đi bên kia, người liền thấp một bậc, ngay cả những nha hoàn nô tài kia đều có thể khi dễ người. Mấy người tiểu Thúy nói, nam nhân ở rể còn không bằng nô tài, lúc muốn cùng phòng với nương tử của mình, còn phải được nương tử đồng ý.

Tiểu Điệp khóc như hoa lê trong mưa, giống như mình đi ở rể vậy.

Lạc Thanh Chu vừa giúp nàng lau nước mắt, vừa cười đùa nàng:

- Chuyện này có gì đâu, nàng nếu không đồng ý cùng phòng, không phải còn có ngươi nha. Bản công tử cũng không phải không tìm được nữ tử cùng phòng, Tiểu Điệp của chúng ta xinh đẹp như vậy, ta còn không thèm nàng ta đó chứ. Ngươi nói đúng không?

Tiểu Điệp gương mặt “Bá” một cái đỏ lên, vừa thẹn vừa vội nói:

- Công tử, đến lúc nào rồi, người còn có tâm tư nói giỡn, người không khó chịu sao? Người là Tam công tử Lạc gia, bọn họ lại muốn cho người đi ở rể, đi hầu hạ đại tiểu thư người ta, vốn dĩ phải để người khác hầu hạ công tử, hu hu, Lão Gia và phu nhân sao có thể đối xử với người như vậy chứ..

Ánh mắt Lạc Thanh Chu bỗng nhúc nhích, trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, giúp nàng lau nước mắt nói:

- Được rồi, Tiểu Điệp, đừng khóc. Nói không chừng đến bên kia, chúng ta lại sống tốt hơn ở đây. Ở bên kia ta cũng vẫn có thể đọc sách học hành, đến lúc đó đi thi.

Tiểu Điệp trề môi nói:

- Công tử, ta nghe mấy người tiểu Thúy nói, thật ra Nhị công tử mới là người đính hôn với Tần gia tiểu thư, đúng không? Tần gia tiểu thư kia, nàng... Nàng có vấn đề, cho nên Lão Gia và Đại phu nhân, còn có Nhị công tử không muốn. Nhưng Tần gia cũng không dễ dính vào, cho nên chỉ có thể để người nhận việc hôn nhân này, qua đó ở rể, là như vậy sao?

Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, nói:

- Có lẽ vậy..

- Nhưng mà công tử, Tần gia tiểu thư kia nàng... Nàng....

- Đừng nghe người khác nói bậy, ngươi lại không thấy tận mắt, làm sao biết được? Nói không chừng đến lúc đó bản công tử nhân họa đắc phúc, cưới nương tử xinh đẹp nhất thiên hạ, hối hận chính là bọn họ.

- Công tử....

- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đi thôi, đi ăn cơm, chờ cơm nước xong chúng ta ra ngoài dạo phố, ta mua mứt quả cho ngươi ăn.

- Công tử, nô tỳ không biết nên nói người ngốc, hay là nên nói người tốt. Đến lúc này rồi, người còn có tâm tư đi dạo phố.

- Vậy ngươi có muốn ăn mứt quả không? Không muốn thì thôi vậy.

- Muốn, nô tỳ muốn...

- Tiểu quỷ thèm ăn.

- Hì hì.

Tiểu Điệp nín khóc cười lên.

Hai người cơm nước xong liền ra cửa.

Mặc thành rất lớn, phân chia trong ngoài thành.

Bởi vì địa thế gần sơn mạch, ngoài thành lại có yêu thú ẩn hiện, cho nên tường thành bên ngoài đều xây dựng cực kì cao lớn và kiên cố.

Ngoại trừ tướng sĩ thủ thành đóng ở chỗ đó ra, ở ngoài thành đều là đám người nghèo, thân phận địa vị thấp.

Tước vị Lạc gia mặc dù đã truyền đời thứ ba, ngay cả đất phong đều bị tước.

Nhưng ở Mặc Thành này, vẫn là thế lực khổng lồ, thuộc về quý tộc, đương nhiên là ở trong nội thành.

Nội thành rất phồn hoa.

Tiểu thương các nơi đều tụ tập ở đây, thậm chí còn có thương nhân nước khác lặn lội đường xa xuyên qua biên giới tới buôn bán.

Hai bên đường phố cửa hàng san sát nối tiếp nhau.

Các loại thương phẩm rực rỡ muôn màu, làm cho người ta hoa mắt.

Lạc Thanh Chu vừa dẫn Tiểu Điệp đi dạo, vừa quan sát đường phố cổ xưa mà thú vị còn có thương phẩm và cảnh vật, trong lòng cũng có một phen tư vị.

Xuyên qua phố Nam chen chúc, phía trước là một cây cầu hình bán nguyệt.

Cầu bán nguyệt bắc qua một dòng sông.

Nước sông thanh tịnh, gần bờ còn kết một tầng băng thật mỏng.

Bậc thang bên bờ cách đó không xa, có phụ nhân mang theo giỏ trúc đầy y phục, nước sông lạnh lẽo lại giơ chày gỗ lên cao, đập xuống y phục “Phanh phanh” rung động, bọt nước văng khắp nơi.

Dưới cầu, một đám ngỗng trắng bơi qua.

Vừa hay, trên cầu đứng bốn người mặc nho sam đơn bạc, trong tay cầm quạt xếp văn nhân, đang trao đổi thảo luận.

Lạc Thanh Chu thấy cảnh này sợ mấy người kia đột nhiên bắt đầu ngâm câu thơ: Dưới núi một đám nga, hư thanh đuổi lạc hà... thật đúng là đặc sắc.

Lúc đến gần liền nghe rõ mấy người đang nghị luận quốc gia đại sự.

- Ba ngày trước thắng bại đã phân, Trưởng công chúa thừa dịp hai bên đại quân đang hỗn chiến, tự mình dẫn một vạn kỵ binh chém giết qua, giết quân địch người ngã ngựa đổ, máu chảy thành sông, nghe nói ngay cả sông hắc thủy ngoài Mặc thành chúng ta đều có thể nhuộm đỏ....

- Nguyên Chinh huynh đúng là khinh thường Trưởng công chúa của chúng ta, Trưởng công chúa cũng không phải dẫn một vạn người, mà chỉ có ba ngàn người thôi, ta nghe binh lính thủ thành nói. Lúc ấy Trưởng công chúa mặc một bộ áo đỏ, cưỡi ngựa hỏa diễm, cầm huyết nguyệt thương trong tay, như Thiên Thần hạ phàm, một mình một ngựa dẫn đầu, vọt thẳng vào quân địch chém giết thủ lĩnh địch quân....
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 11: Nhị công tử gọi ngươi đi qua!



- Không phải sao, Trưởng công chúa không có mặc áo giáp sao? Sao ta nghe nói, Trưởng công chúa từ trước đến nay chỉ mặc liệt hỏa giáp một thân màu đỏ ra chiến trường?

- Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Trưởng công chúa vừa xuất hiện, quân địch liền bại, mà quân ta lập tức khí thế dâng cao, trảm địch vô số....

Lạc Thanh Chu dẫn Tiểu Điệp chen qua bên cạnh, mấy người đang trò chuyện liền ngừng một chút, nhìn hắn một cái, ánh mắt vừa nhìn về phía tiểu nha hoàn phía sau hắn.

- Tiểu nha hoàn này lớn lên thật là thủy linh, chính là gầy một chút, cái mông nhỏ một chút.

- Tư thái tinh tế, mềm mại không xương, tay ngọc tinh xảo, chắc hẳn đôi gót sen trong giày cũng nhỏ gọn thanh tú, trắng nõn kiều nhuyễn, nếu có thể nắm ở trong tay thưởng thức một phen, tuyệt đối là tuyệt không thể tả....

- Không biết tiểu nha hoàn này mua hết bao nhiêu tiền, nếu giấu trong nhà nuôi một hai năm, dạy dỗ đàng hoàng một phen, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân mị xương người hút tủy người a....

Lạc Thanh Chu nhìn mắt mấy người đó, nghe được rõ ràng suy nghĩ trong lòng họ.

Hắn nhíu nhíu mày, kéo Tiểu Điệp đến trước người, dùng thân thể ngăn cách ánh mắt không tốt của mấy người kia, cũng không ở lâu trên cầu, nhanh chóng rời khỏi.

Những người kia thấy vậy, cũng đành thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ đáng tiếc.

Dừng một chút lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.

Văn nhân háo sắc, Lạc Thanh Chu cũng biết.

Chỉ là không có nghĩ đến, mấy tên gia hỏa áo mũ chỉnh tề này, tùy tiện gặp nữ tử trên đường đều sẽ sinh ra nhiều ý nghĩ xấu xa như vậy.

Đương nhiên, cũng từ khía cạnh này mà nhìn ra nữ tử ở thời đại này thật bi thảm.

Không phải ai cũng giống như vị Trưởng công chúa kia vừa sinh ra đã cao quý.

Đại đa số nữ tử đều biến thành công cụ cho nam nhân giải trí, đùa bỡn mà thôi.

Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, càng thêm kiên định quyết tâm phải cường đại lên.

Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ, bảo hộ người bên cạnh mình.

Tiểu Điệp là người thân, sống nương tựa cùng hắn.

Hắn nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt!

- Công tử, vừa rồi bọn họ đang nói đến Trưởng công chúa nha..

- Nô tỳ trong phủ cũng nghe đám hạ nhân kia lén nói, Trưởng công chúa là nữ tử không thua đấng mày râu, thật lợi hại, từ mười ba tuổi liền theo quân đánh trận. Nghe nói gần đây Trưởng công chúa chỉ huy đại quân, ở chỗ cách Mặc Thành chúng ta không xa còn đánh thắng một trận lớn nữa.

Đi vào ngõ phía bắc, Tiểu Điệp c*̃ng bắt đầu nói đến vị Trưởng công chúa được bách tính Đại Viêm xưng là công chúa tướng quân kia.

Đối với rất nhiều nữ tử Đại Viêm đế quốc mà nói, vị Trưởng công chúa này là thần tượng mà các nàng quỳ bái.

Mười ba tuổi theo quân đánh trận.

Mười lăm tuổi tự mình dẫn một nhánh kỵ binh tập kích quân doanh địch, chém giết thủ lĩnh quân địch.

Mười sáu tuổi chỉ huy quân đoạt lại Bạch Thủy quan của Đại Viêm bị địch cướp hơn bảy năm.

Còn nhiều lần đánh lui quân địch.

Mười bảy tuổi được phong Trưởng công chúa, phá lệ có được quốc phong của mình – Hỏa Nguyệt Quốc.

Cùng năm, Tấn vương làm phản thống lĩnh mười vạn đại quân khí thế hùng hổ lao thẳng tới Ngọc Kinh, kết quả bị nàng nửa đường đánh bại, chém đầu Tấn vương cùng với mấy ngàn thân nhân thủ hạ, mang đến Ngọc Kinh.

Cũng từ đó, nàng được rất nhiều người đặt cho danh hào tâm ngoan thủ lạt.

Mà trong một năm này, nàng lại lừa giết mười vạn quân nước láng giềng Nam Hoa Quốc, thanh danh triệt để lưỡng cực hóa.

Đương nhiên, đại đa số nữ tử Đại Viêm đế quốc đều rất sùng bái nàng.

Lạc Thanh Chu lục trong trí nhớ cũng không tìm được bao nhiêu tin tức liên quan tới vị Trưởng công chúa này, phần lớn đều là truyền thuyết.

Tiểu Điệp ngược lại nói chuyện say sưa, nói không ngừng, nhưng cũng đều là những tin tức đám nha hoàn hạ nhân Thành Quốc phủ nghe được, không biết thực hư.

Hai người mua mứt quả, lại đi dạo một hồi, liền trở về phủ.

Lạc Thanh Chu vừa trở về phòng, chuẩn bị đọc sách thì một nha hoàn khí thế hung hăng xông vào tiểu viện, mặt tràn đầy vẻ giận dữ nói:

- Lạc Thanh Chu, ngươi đi đâu đó, sao lâu như vậy mới trở về? Nhị công tử gọi ngươi đi qua!

Nha hoàn này tên Lục Nga, là nha hoàn thiếp thân của Nhị công tử Lạc Ngọc.

Nàng ta chưa từng cũng không có coi Lạc Thanh Chu là Tam công tử Thành Quốc phủ, mà lại thường xuyên khi dễ Tiểu Điệp.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng ta, đi theo nàng ra tiểu viện.

Lục Nga mặt mày cau có đi ở phía trước, tức giận thúc giục nói:

- Đi nhanh chút, chớ trì hoãn thời gian luyện võ của Nhị công tử. Nhị công tử gần đây còn đang chuẩn bị thi cử, sau này sẽ thi đậu học viện Long Hổ ở kinh đô, nếu chậm trễ chuyện của người, ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua mắt nàng ta, nghe được trong lòng nàng ta nói: Ghê tởm, sớm không trở về muộn không trở về, người ta vừa chuẩn bị hầu hạ Nhị công tử liền trở về. Còn có Tiểu Hà đáng chết kia nữa, còn cố ý xông vào phá hoại chuyện tốt của ta.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 12: Không về cùng ngươi sao?



Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:

- Lục Nga, ngươi với Tiểu Hà có phải thường xuyên khi dễ Tiểu Điệp hay không?

Lục Nga nghe vậy, dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:

- Ngươi nghe ai nói? Có chứng cứ sao?

Lạc Thanh Chu híp mắt:

- Mấy ngày trước đây cánh tay Tiểu Điệp bị thương, có phải là ngươi nhéo không?

Lục Nga hừ lạnh nói:

- Tiểu tiện nhân kia mách lẻo với ngươi?

Lập tức cười nhạo nói:

- Thật buồn cười, tiểu tiện nhân kia trời sinh d*m đ*ng, lúc trước muốn câu dẫn Nhị công tử, Đại phu nhân muốn dìm giếng, kết quả bị tiện nhân... Bị mẫu thân ngươi cứu đi, giờ còn không chết tâm, lại câu dẫn ngươi, muốn trèo lên đầu cành làm Phượng Hoàng, kết quả lại không nghĩ rằng ngươi phải đi....

- Bốp!

Không đợi nàng ta nói xong, Lạc Thanh Chu hung hăng một bạt tai tát lên mặt nàng ta, trực tiếp khiến thân thể nàng ta lảo đảo, ngã nằm trên đất.

- Ngươi... Ngươi dám đánh ta?

Lục Nga nằm rạp trên mặt đất, che lấy bên mặt nóng rát, lập tức vừa sợ vừa giận:

- Ta là nha hoàn của Nhị công tử! Ngươi....

- Ta là công tử Thành Quốc phủ! Là chủ tử của ngươi!

Không đợi nàng nói xong, mắt Lạc Thanh Chu sáng như đuốc, khí thế bức người nói:

- Cho dù chỉ là một đứa con thứ, cũng là chủ tử của ngươi! Mà ngươi, chẳng qua là một tiểu nha hoàn đê tiện dùng tiền mua, ta đánh ngươi thì sao? Ngươi phạm thượng, thái độ bất kính với bản công tử, miệng còn ô uế, bản công tử ra tay dạy dỗ ngươi, chẳng lẽ không nên sao?

Lục Nga che bên mặt đau đớn, trên mặt đầy vẻ hận thù nhìn chằm chằm hắn.

Đồng thời, ánh mắt lấp lóe, trong lòng âm thầm kinh nghi.

Trong ấn tượng của nàng ta, đứa nhà quê không biết sinh ra từ góc sơn thôn nào này từ trước đến nay đều khúm núm, nhát gan khiếp nhược, ngay cả nói chuyện lớn tiếng với các nàng cũng không dám, hôm nay sao lại đột nhiên giống như biến thành người khác?

Chẳng lẽ cảm thấy ở rể Tần gia liền có chỗ dựa?

Quá buồn cười!

Đợi nàng ta đi bẩm báo công tử nhà mình...

- Ngươi nếu muốn đi cáo trạng, cho dù đi…

Trên mặt Lạc Thanh Chu đột nhiên hiện ra một nụ cười lạnh:

- Theo ta được biết, Đại phu nhân sớm đã phân phó, khoảng thời gian này Nhị công tử đang luyện võ chuẩn bị thi cử, không cho phép người nhàn rỗi quấy rầy. Ngươi ỷ vào mình có mấy phần tư sắc, cả ngày câu dẫn Nhị công tử, khiến cho hắn trầm mê nữ sắc, xao nhãng công khóa, ta nếu đi nói cho Đại phu nhân, ngươi chỉ sợ lập tức sẽ bị loạn côn đánh chết, hoặc là bị Đại phu nhân dìm giếng?

Vừa nghe lời này, Lục Nga lập tức biến sắc:

- Ngươi... nói bậy! Ta không có câu dẫn Nhị công tử!

Lạc Thanh Chu cười lạnh nói:

- Ngươi có câu dẫn hay không, cũng không phải ngươi nói là được. Nếu ta nói với Đại phu nhân, Đại phu nhân tự nhiên sẽ tìm những người khác hỏi rõ ràng, nếu như hỏi tới chỗ Tiểu Hà, ngươi cảm thấy nàng ta sẽ giúp ngươi giấu diếm sao?

- Ngươi... Ngươi....

Lục Nga vừa muốn đứng lên, nghe xong lời này, bị dọa chân mềm nhũn, ngồi phịch trên đất, sắc mặt trắng bệch vô cùng.

- Lần sau nếu còn dám khi dễ Tiểu Điệp, trước tiên nghĩ kỹ xem ngươi có mấy cái đầu có thể rớt.

Lạc Thanh Chu lạnh giọng nói xong, bước nhanh rời khỏi.

Đối với loại nha hoàn h**p yếu sợ mạnh này mà nói, một người luôn nhượng bộ, nhẫn nhịn, sẽ chỉ làm cho họ càng không biết giới hạn, được một tấc lại muốn thêm một thước.

Tiểu Điệp là người của hắn.

Ngoại trừ hắn, ai cũng không có tư cách khi dễ.

Dù sao ván đã đóng thuyền, hắn lập tức liền phải đi ở rể Tần gia, lúc này tiểu nha hoàn này đi cáo trạng, vị Nhị công tử kia cũng sẽ không làm gì hắn.

Dù sao cái công cụ như hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.

Cho nên, hắn cũng lười giả bộ nữa.

Xuyên qua hành lang, đi tới Động Đình hiên của Lạc Ngọc.

Ngoài viện liền gặp Tiểu Hà cùng vài nha hoàn khác.

Tiểu Hà nhìn thấy hắn, vội vàng thúc giục nói:

- Mau đi với ta, Nhị công tử đã chờ ngươi lâu rồi.

Nói xong liền dẫn hắn vào cửa sân.

Xuyên qua vườn hoa, đi về phía sân luyện võ nhỏ.

Tiểu Hà kỳ quái hỏi:

- Lục Nga đâu? Không về cùng ngươi sao?

Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:

- Nửa đường rời khỏi, đoán chừng là bụng không thoải mái, đi nhà xí.

Tiểu Hà nhíu nhíu mày lại, không nói tiếp nữa.

Lạc Thanh Chu lại nghe được lời trong lòng của nàng: Chẳng lẽ tới tháng? Khó trách vừa rồi chuẩn bị dùng miệng hầu hạ Nhị công tử, đồ đ* thỏa! Nguyền rủa ngươi rơi xuống nhà xí bị dìm chết đuối đi!

Lạc Thanh Chu:....

Quả nhiên, cho dù là ở đâu, thời đại nào, đều không tránh được cạnh tranh.

Trong phủ này ngoài mặt nhìn thấy gió êm sóng lặng, hài hài hòa hợp, kì thực khắp nơi đều là lục đục đấu đá, âm mưu tính toán với nhau.

Nha hoàn ở tầng dưới cùng nhất trong phủ, muốn đứng lên, chỉ có thể liều mạng tính toán, biểu hiện.

Đối thủ càng ít, tự nhiên càng có cơ hội.

Hai nha hoàn Tiểu Hà và Lục Nga bình thường nhìn quan hệ rất tốt, luôn luôn cười cười nói nói với nhau, náo náo nhiệt nhiệt, nhìn thân mật vô cùng, không ngờ sau lưng lại nguyền rủa tính toán đối phương.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 13: Thư sinh yếu đuối?



Lạc Thanh Chu đi theo Tiểu Hà đi tới sân luyện võ.

Trên sân bãi rộng rãi, một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục màu đen đang xuất quyền, mỗi quyền như hổ sinh phong.

Quyền kia nhìn cũng không giả, một quyền ra liền có tiếng xé gió, mà càng đánh càng trầm, càng đánh tiếng vang càng lớn, giống như bôn lôi từ xa đến gần, càng ngày càng vang dội.

Thanh thế kinh người!

- Nhị công tử đang luyện võ, không cho phép nhìn lén!

Tiểu Hà lập tức xoay người lại, giang hai cánh tay, mặt mũi tràn đầy lãnh lẽo cản trở hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nơi khác.

Không bao lâu, Lạc Ngọc đánh xong một bộ Bôn Lôi Quyền.

Sau khi thu quyền, có tên sai vặt lập tức đưa khăn mặt tới.

Lạc Ngọc lau mặt xong, nhìn về phía dưới đài, thản nhiên nói:

- Tiểu Hà, để cho hắn tới.

- Mau qua đi, Nhị công tử gọi ngươi đó.

Tiểu Hà vội vàng thúc giục.

Lạc Thanh Chu đi tới, đứng ở biên sân luyện võ, khom người cúi đầu:

- Nhị công tử.

Người này mặc dù là huynh trưởng trên danh nghĩa của hắn, hắn lại tự mình hiểu lấy, không có gọi bậy.

c*̃ng chưa từng có người bắt bẻ qua cách xưng hô này.

Ngay cả vị phụ thân kia nghe được, c*̃ng không nói thêm gì.

Cho nên đối với Lạc Thanh Chu mà nói, nơi này sớm đã không phải là nhà của hắn.

Trái tim hắn sớm đã lạnh lẽo.

Lạc Ngọc vẻ mặt bình thản nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, rồi cười nói:

- Thanh Chu, ngươi là huynh đệ của ta, không cần giống hạ nhân lạnh nhạt, câu nệ như vậy. Nghe mẫu thân ta nói, qua mấy ngày nữa ngươi liền phải thành thân, thật sao?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Ta cũng vừa biết.

Lạc Ngọc cười cười, nói:

- Đúng là có chút gấp, nhưng đối phương là Tần gia, c*̃ng không tính ủy khuất ngươi.

Dừng một chút, vừa cười nói:

- Đoán chừng ngươi cũng biết, vậy ta không quanh co lòng vòng. Ngươi lần này ở rể, đích thật là giúp ta một đại ân. Sang năm Long Hổ viện chiêu sinh, chúng ta Mặc Thành năm nay cũng chỉ có ba danh ngạch, trong đó hai danh ngạch đã có người, cho nên ta cũng chỉ có thể tranh thủ cái cuối c*̀ng. Bây giờ ta một lòng luyện võ chuẩn bị kiểm tra, làm gì có tâm tư rảnh rỗi đi thành thân, vừa hay ngươi giúp ta giải quyết vấn đề khó khăn này. Thanh Chu, ngươi thay ta đi, là do phụ thân và mẫu thân quyết định, ta cũng mới biết được.

Nói xong hắn ta cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ vai Lạc Thanh Chu nói:

- Hơn nữa, Tần gia đại tiểu thư kia vốn nên là Nhị tẩu ngươi, hiện tại ngươi lại phải cưới nàng, trong lòng ta, thật ra c*̃ng cảm thấy rất khó chịu. Cũng may, chúng ta là huynh đệ, việc đã đến nước này, cũng không thể nói thêm gì được. Ta lần này để ngươi đến, ngoại trừ muốn cảm tạ ngươi một tiếng ra, còn muốn tặng ngươi một vài thứ.

Nói xong, hai tên sai vặt lập tức ôm đồ tới.

Lạc Ngọc cười nói:

- Nghe nói ngươi cả ngày ở trong phòng đọc sách, chuẩn bị năm sau khảo thí. Ta phái người mua riêng cho ngươi một chút sách vở, bút mực giấy nghiên, đây đều là đồ tốt, ngươi cầm dùng đi. Không đủ, bất cứ lúc nào đều có thể phái người tới tìm ta.

- Còn có, khối ngọc bội này ngươi cầm đi, là năm ngoái ta ở ngoài thành giết một đầu yêu thú, trong bụng nó có thứ này. Nghe nói thứ này đeo trên người, có thể khiến cho người ta tĩnh tâm ngưng thần, đối với người đọc sách các ngươi hẳn là rất hữu dụng. Ta mang đúng là lãng phí.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói cảm tạ.

Lạc Ngọc nhẹ gật đầu, c*̃ng không có nói thêm nữa, khoát tay nói:

- Để bọn họ đưa qua cho ngươi, ta còn muốn luyện võ, liền không giữ ngươi.

Lạc Thanh Chu cáo từ rời khỏi.

Trước khi đi nhìn ánh mắt của hắn một chút, nghe được trong lòng hắn suy nghĩ: Kỳ quái, làm sao cảm giác tiểu tử này giống như có chút không bình thường. Lúc trước thấy ta thì run rẩy, ngay cả chân đều mềm, hiện tại mặc dù c*̃ng cung kính, nhưng không kiêu ngạo không tự ti, lá gan tựa hồ lớn hơn rất nhiều. Nhưng đáng tiếc, bị phụ thân đại nhân và mẫu thân vứt bỏ, phải đi Tần gia thành thân với con ngốc kia, cả đời cũng chỉ có thể như vậy. Nếu không, ngược lại có thể dạy dỗ, đến lúc đó đưa cho Mạnh công tử phủ thành chủ, nghe nói vị Mạnh công tử kia thích nhất thư sinh yếu đuối bộ dáng không tệ như vậy...

Trong đầu Lạc Thanh Chu quanh quẩn những lời này, đi theo nha hoàn và tên sai vặt rời khỏi, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt.

Thư sinh yếu đuối?

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, nghĩ đến lời vừa nghe lén trong lòng tên Nhị công tử kia, nắm chặt nắm đấm.

Cho dù không phải huynh đệ, c*̃ng không nên ác độc như vậy chứ?

- Bụp!

Hắn đột nhiên đánh ra một quyền.

Quyền đánh lên một nhánh mai đang vắt ngang phía trước, cành lá rung động mấy lần, vỏ cây cũng bung tróc ra.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên động tác đánh quyền pháp của tên Nhị công tử ở sân luyện võ vừa rồi.

Đi qua cửa sân.

Đứng ở trong tiểu viện nhắm mắt lại, trong đầu phác họa lại mấy bộ động tác kia.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 14



Lập tức, hắn tách chân ra, đứng trung bình tấn, giang hai cánh tay, bắt đầu đi theo động tác trong đầu, chậm rãi diễn luyện.

Mặc dù không có khí thế và sức mạnh như vậy, nhưng cũng ra dáng.

Hắn cũng không muốn chỉ làm một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt!

Đánh mấy bộ, toàn thân bắt đầu phát nhiệt.

Đồng thời, thở hồng hộc, chân có chút nhũn ra.

Tố chất thân thể này thực sự quá kém.

Đánh quyền như vậy, khẳng định không hiệu quả gì, nhiều nhất có thể rèn luyện thân thể.

Hay là trước tiên phải tu luyện nội công tâm pháp, luyện da luyện thể!.

Nhìn sắc trời còn sớm.

Lạc Thanh Chu vào phòng.

Ngồi xuống giường, nhắm mắt lại, trước tĩnh tâm nhập định, sau đó trong đầu hiện lên huyệt khiếu đồ kia và cách hô hấp vận khí.

Rất nhanh, lần nữa tiến vào trạng thái luyện công như tối hôm qua chợp mắt trước chậu than.

Lòng đất tối đen, hạt giống bắt đầu mọc rễ nảy mầm, phá lớp đất chui lên, được thấy ánh mặt trời, trải qua gió quật mưa xa, chiếu nắng tắm sương, khỏe mạnh trưởng thành...

Trong bóng tối.

Một sợi khí tức lưu động đi qua từng cái huyệt khiếu trong cơ thể, như hành giả đang hành tẩu.

Qua cầu lên dốc, trèo đèo lội suối.

Vượt mọi chông gai, uốn lượn khúc chiết...

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Ngoài cửa sổ, mặt trời lặn xuống phía tây, khuất sau núi xanh.

Màn đêm buông xuống.

Ánh trăng le lói lặng yên dâng lên.

Tiểu Điệp ôm y phục đã giặt sạch sẽ, từ bên ngoài trở về.

Lạc Thanh Chu đang ở trạng thái như ngủ lại không phải ngủ, rõ ràng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa và tiếng bước chân.

Hắn từ từ tỉnh lại, mở mắt.

Luồng khí ở phần bụng kia, ấm áp, vẫn chầm chậm lưu động ở chỗ đó.

- Công tử, người không có trong phòng sao?

Tiểu Điệp đem y phục xếp xong, đặt ở phòng bên cạnh của nàng, sau đó đi tới.

Lạc Thanh Chu mở miệng đáp:

- Ở đây.

Tiểu Điệp vào phòng, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn hắn nói:

- Công tử, người ngồi ở trên giường làm gì? Đọc sách mệt à? Nô tỳ đi lấy cơm cho người, người đợi chút xíu...

Nói xong, nàng ta vội vội vàng vàng quay ra ngoài.

Sau khi Tiểu Điệp rời khỏi, Lạc Thanh Chu nhắm hai mắt lại cảm thụ khí lưu trong cơ thể một chút, vừa xuống giường.

Ra gian phòng, đi tới tiểu viện.

Tuyết lớn đã ngừng.

Nhưng gió lại lạnh thấu xương, nhiệt độ không khí vẫn rất thấp như cũ.

Lạc Thanh Chu mặc y phục đơn bạc, đứng trong tiểu viện, da thịt tr*n tr** bên ngoài bị gió lạnh thổi đau nhức, nhưng giá lạnh này gần như chỉ dừng lại ngoài da thịt trong chớp mắt liền bị cỗ nhiệt lưu trong cơ thể kia đuổi đi, không xâm nhập vào được nửa phần.

- Nội công tâm pháp này quả nhiên kỳ diệu.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm tán thưởng.

Lập tức cất bước ra quyền, lại đánh mấy lần bộ quyền pháp hôm nay nhìn thấy ở sân luyện võ kia.

Càng đánh càng thuần thục.

Mặc dù không được đầy đủ, chỉ có mấy chiêu mấy thức, nhưng đánh mấy lần, toàn thân càng thêm ấm áp dễ chịu, cũng không sợ đêm đông gió lạnh nữa.

Lạc Thanh Chu thu quyền thì thấy trước mặt có cây du già to lớn cứng cáp, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bức hoạ luyện da trong bộ sách kia.

Luyện thể trước rồi luyện da.

Luyện da cần nội công, ngoại lực va đập, dược vật phối hợp, mới có thể đạt tới hiệu quả làm ít công to.

Lạc Thanh Chu lúc này cảm thấy cỗ nhiệt lưu kia vẫn lưu chuyển trong cơ thể, lập tức vung một quyền, đột nhiên đánh lên trên thân cây thô ráp mà cứng rắn của cây du già trước mặt.

- Ầm!

Một tiếng vang trầm.

Lạc Thanh Chu bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay truyền đến một trận đau đớn.

Nhưng dưới sự bảo hộ của cỗ nhiệt lưu trong cơ thể kia, cảm giác đau đớn không ngờ lại lại nhanh chóng biến mất.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua mu bàn tay, cũng không có vết thương.

- Ầm!.

Hắn lần nữa vung ra một quyền, đánh lên trên thân cây.

Đau đớn vẫn như cũ đến nhanh, cũng đi nhanh.

- Ầm! Ầm! Ầm!.

Hắn tách hai chân ra, tiếp tục giơ quả đấm, dựa vào cỗ nhiệt lưu trong cơ thể kia và thân cây cứng rắn tới rèn luyện da trên mu bàn tay.

Đánh đấm một hồi, lại đột nhiên quay người, lấy khuỷu tay, lấy vai, lấy lưng, va vào thân cây.

Cây du già cứng cáp kia vẫn lù lù bất động dưới ánh trăng.

Không lâu lắm, toàn thân Lạc Thanh Chu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

Đồng thời, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể kia đã thối lui.

Mu bàn tay của hắn, bả vai, phía sau lưng, chỗ khớp nối khuỷu tay, đều bắt đầu đau nhức.

Hắn không dám luyện nữa, đành phải ngừng lại.

Tố chất thân thể quá yếu, không thể gấp gáp.

Chỉ có thể tiến hành theo chất lượng, chậm rãi tu luyện.

Không bao lâu.

Tiểu Điệp bưng màn thầu và cháo gạo trắng, đỏ mắt đi về.

Lạc Thanh Chu đi theo nàng vào phòng, nhìn bộ dáng nàng ủy khuất nói:

- Tiểu Điệp, sao vậy? Lại có người khi dễ ngươi sao?

Tiểu Điệp buông cơm tối xuống, nước mắt tại trong hốc mắt đảo quanh:

- Công tử, những nha hoàn và bọn người hầu kia đều đang cười nhạo người..

Lạc Thanh Chu nhịn không được cười lên:

- Chỉ có vậy thôi?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 15



Tiểu Điệp mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Ngay cả những hạ nhân nấu cơm sau bếp kia cũng đang cười nhạo công tử ở rể, còn nói công tử phải cưới một thê tử ngu ngốc..

Lạc Thanh Chu cười cười, đi rửa tay, cầm một cái màn thầu khác trong chén đưa tới trước mặt nàng, trấn an nói:

- Miệng ở trên người người ta, bọn họ thích nói thế nào liền nói thế đó, không cần để ý tới, dù sao chúng ta c*̃ng sắp…

Tiểu Điệp đón nhận màn thầu, một tay khác lau nước mắt nói:

- Công tử, sau khi chúng ta đi qua, sẽ còn bị người Tần gia khi dễ sao?

Lạc Thanh Chu ăn màn thầu, yên lặng một chút, nói khẽ:

- Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Nước mắt Tiểu Điệp rơi xuống, cảm động nói:

- Công tử, nô tỳ là lo lắng người..

Trong lòng Lạc Thanh Chu ấm áp, đưa tay trìu mến vuốt vuốt tóc nàng, ôn nhu nói:

- Còn có hoàn cảnh nào tệ hơn bây giờ sao? Đừng lo lắng, ta cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình..

Cơm nước xong xuôi.

Tiểu Điệp bưng nước nóng tới, hầu hạ hắn rửa chân.

Hai chân ngâm mình trong nước nóng, cảm nhận được tay nhỏ mềm mại của tiểu nha đầu đang x** n*n trên chân, Lạc Thanh Chu đột nhiên nở nụ cười.

Tiểu Điệp ngẩng đầu, nghi ngờ nói:

- Công tử, người cười gì vậy?

Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt gầy gò lại thanh lệ của nàng, cười nói:

- Tiểu Điệp, nếu ta nói ta cảm thấy bây giờ rất tốt, ta rất thỏa mãn, ngươi tin không?

Ít ra hiện tại có một tiểu nha đầu xinh đẹp nhu thuận hầu hạ hắn.

Ít ra đến lúc đó thành thân, không cần lễ hỏi đắt đỏ, cũng không cần nhà xe.

Ít ra không cần phát sầu vì nuôi sống chính mình.

So với lúc đầu còn tốt hơn nhiều.

Mất đi chẳng qua là một chút tôn nghiêm mà thôi.

Nhưng ở thế giới này, sinh sống ở tầng lớp dưới cùng, lại có mấy ai có được cái gọi là tôn nghiêm chân chính đâu?

Tiểu nha hoàn giúp hắn xoa xoa chân, mở đôi mắt to mê mang nhìn hắn, thầm nói:

- Công tử thật ngốc..

Rửa chân xong.

Hai người lên giường đi ngủ.

Vẫn như cũ là một người một đầu.

Ánh trăng chiếu xuống bệ cửa sổ, trong sáng lạnh lẽo.

Hai người nằm ở trên giường, đều không buồn ngủ.

Một lúc lâu sau.

Tiểu Điệp đột nhiên lại xấu hổ mở miệng:

- Công tử, người gần thành hôn, nô tỳ... Nô tỳ dạy người động phòng, có được không?

Tiểu nha đầu vừa nói, còn vừa xấu hổ bỗng nhúc nhích thân thể.

Tay Lạc Thanh Chu không cẩn thận chạm đến chân nhỏ kiều nộn của nàng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến trong lòng ba tên thư sinh đụng phải trên cầu kia muốn làm.

- Tư thái tinh tế, mềm mại không xương, ngọc thủ tinh xảo, chắc hẳn đôi gót sen trong giày cũng nhỏ nhọn thanh tú, trắng nõn kiều nhuyễn, nếu có thể nắm ở trong tay thưởng thức một phen, tuyệt đối là tuyệt không thể tả....

Lạc Thanh Chu không phải Thánh Nhân.

Mà còn đang vào lúc thanh xuân nảy mầm.

Đối với thiếu nữ thanh xuân ngủ cùng một chăn này, cũng không phải không có phản ứng và mong muốn.

Huống hồ thiếu nữ này vốn chính là của hắn.

Cho nên c*̃ng không cần thiết thận trọng.

Hắn thuận tay cầm đôi gót sen nhỏ nhọn thanh tú, trắng nõn kiều nhuyễn kia, dùng một tay khác đo đạc một chút, dài chỉ có hai phần ba gang tay, quả thật là nhỏ nhọn thanh tú, trắng nõn kiều nhuyễn.

Mềm mại không xương, kiều nhuyễn trơn mềm giữ trong lòng bàn tay không khỏi khiến trong lòng hắn rung động.

Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Bây giờ cũng không phải lúc tuỳ tiện làm xằng làm bậy khi dễ tiểu nha đầu.

- Công... Công tử, ngươi cầm chân người ta làm gì?

Mặt Tiểu Điệp đỏ bừng, chân cũng không có động.

Chân tê tê, trong lòng c*̃ng tê tê.

Lạc Thanh Chu cầm chân nhỏ tinh xảo kiều nộn của nàng, nhẹ nhàng x** n*n nói:

- Tiểu Điệp, ta đang nghĩ, nếu như vị Tần gia đại tiểu thư kia thật là một đồ ngốc, đến lúc đó ta thật phải cùng nàng động phòng sao?

Tiểu Điệp nói:

- Công tử đã cùng nàng thành thân, tự nhiên là phải động phòng..

Lạc Thanh Chu nói:

- Thế nhưng nếu nàng nổi điên cắn ta thì làm sao bây giờ?

Tiểu Điệp lập tức ngượng ngập nói:

- Cho nên công tử, nô tỳ đêm nay... Đêm nay liền dạy người động phòng, có được không? Công tử chỉ cần lúc động phòng ôn nhu một chút, vị Tần gia đại tiểu thư kia sẽ không... Sẽ không đau, c*̃ng sẽ không nổi điên....

- Tiểu Điệp, công tử nói chuyện chính sự với ngươi, ngươi có thể đừng bẻ lái được không?

- Công tử, bẻ lái là cái gì?

- Ngủ đi, sáng mai ta còn phải dậy sớm đọc sách đây..

- Công tử, nô tỳ... Động phòng....

- Khò khò... Khò khò....

- Công tử, công tử....

- Khò khò... Khò khò....

- Ô ô....



Nguyên cảnh năm thứ ba.

Hai mươi lăm tháng mười hai, tháng canh tử.

Ngày đinh mạc.

Hợp đính hôn, kết hôn, nhập trạch.

Ngày này, là ngày Tam công tử Thành Quốc phủ và thiên kim Tần gia của Mặc Thành thành thân.

Lạc gia và Tần gia đều là đại gia tộc không ai không biết ở Mặc Thành.

Lẽ ra hai nhà thông hôn, hôn lễ đáng ra phải xa hoa biết bao nhiêu, ít nhất phải làm vô cùng náo nhiệt, toàn thành đều biết.

Nhưng một ngày này, trong phủ hai nhà đều yên tĩnh.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 16



Trên đường phố ngoài phủ, thậm chí cả trang trí mang chút vui mừng cũng không có.

Không pháo, không chiêng trống, không huyên náo.

Tân khách đến đây chúc mừng, cũng lác đác không có mấy người.

Chuyện này hai đại gia tộc giống như thương lượng xong, hôn sự này tiến hành dị thường yên lặng và khiêm tốn.

Sau khi có người thăm dò được tin tức, đám người liền bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra đường đường Tam công tử Thành Quốc phủ, lại phải ở rể cho Tần gia, làm người ở rể cho vị đại tiểu thư Tần gia đó.

- Nghe nói Tam công tử Lạc gia kia thân thế lai lịch không rõ, cũng không phải huyết mạch Lão Gia Lạc gia, ngay cả con thứ cũng không bằng..

- Nghe nói Tần gia đại tiểu thư kia thân mang bệnh nặng, si si ngốc ngốc, thành thân chỉ vì xung hỉ....

- Thì ra là thế..

- Đối với hai nhà quý nhân này mà nói, mối hôn sự này đều là chuyện mất mặt, khó trách không dám tuyên dương....

Phố lớn ngõ nhỏ, mọi người đều ầm ĩ nghị luận.

Mà Lạc Thanh Chu người trong cuộc phải thành thân thì sáng sớm giờ Tỵ, đã ăn mặc chỉnh tề, từ Thành Quốc phủ xuất phát.

Không có ngựa cao to, không có dây hoa cưới.

Không có khua chiêng gõ trống, c*̃ng không có đội ngũ trùng trùng điệp điệp, hỉ khí dương dương.

Chỉ có một đỉnh kiệu nhỏ, mấy hạ nhân, mấy nha hoàn, mấy gánh lễ vật.

Đội ngũ lúc ra cửa yên tĩnh, bước chân vội vàng.

Tựa hồ sợ bị người khác chú ý vây xem, mất mặt xấu hổ.

Thành Quốc phủ chủ nhân Lạc Diên Niên, cùng những người khác sớm tới Tần phủ trước.

Giống như đi chung cùng đội ngũ thành thân này sẽ xấu hổ.

Mà Tần phủ thì long trọng náo nhiệt một chút.

Tới tham gia tiệc hôn lễ này, ngoại trừ người Tần gia và Lạc gia, còn mời được mấy người trưởng giả đức cao vọng trọng trong Mặc Thành.

Tân khách khác, tất cả đều không mời.

Cỗ kiệu trực tiếp vào phủ, cũng không dừng lại bên ngoài.

Xuyên qua viện lạc rộng rãi tĩnh mịch, ngừng lại ngoài đại sảnh.

Vén rèm lên.

Lạc Thanh Chu mặc một bộ áo bào đỏ, từ trong kiệu đi ra, giống như tiểu tức phụ bị nhà mẹ đẻ đưa tới.

Đối mặt với các loại biểu cảm của đám người trong đại sảnh và ngoài đại sảnh, nói không hoảng hốt là giả.

Nhưng hoảng hốt sẽ chỉ phạm sai lầm, sẽ chỉ làm trò cười cho người ta.

Cho nên phải bình tĩnh!

Lạc Thanh Chu ổn định tâm thần, vẻ mặt thản nhiên đối mặt.

Ngoài cửa đại sảnh ra vào đặt một chậu than nhỏ.

Trong chậu đốt tràn đầy lửa than.

Tần gia mời tới bà mối mặc đồ đỏ đỏ xanh xanh, trang điểm loè loẹt, giọng nói bén nhọn bên cạnh chỉ dẫn nói:

- Tân lang quan, cúi đầu hướng về phía trước, qua chậu than, đốt sạch xúi quẩy, sống càng náo nhiệt hơn.

Dừng một chút vừa cười nói:

- Cũng nên cẩn thận, đừng đốt phía dưới.

Vừa dứt lời, bọn người hầu bọn nha hoàn vây xem bên cạnh, và mấy người trẻ tuổi Tần gia Lạc gia, đều phát ra một trận cười vang.

Nếu là Lạc gia Nhị công tử thành thân, bà mối này khẳng định là không dám đùa giỡn như vậy.

Tiểu Điệp đứng ở một bên, cảm thấy tức giận và ủy khuất thay công tử nhà mình.

Công tử vừa vào tới phủ đã phải chịu nhục nhã.

Trên mặt Lạc Thanh Chu cũng không gợn sóng, cúi đầu, đi thẳng về phía trước, giơ chân lên, bước qua chậu than.

Đi vào đại sảnh, đứng ở cửa ra vào.

Trong đại sảnh, vị phụ thân trên danh nghĩa Lạc Diên Niên kia, và trưởng bối Lạc gia ngồi trên bàn khách quý, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, cũng không có chào hỏi.

Về phần vị Đại phu nhân kia, căn bản là không đến.

- Tân lang quan, chờ một chút, tân nương tử lập tức tới ngay.

Lão bà tử theo vào đến, nhắc nhở.

Vừa nghe lời này, trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, ánh mắt nhìn về phía ngoài.

Có chút chờ mong.

Tân nương tử ai ai cũng bảo là đồ ngốc kia không biết dáng dấp ra sao.

Đoán chừng tân nương còn đội khăn đỏ, chờ một lúc c*̃ng không nhìn thấy được.

Chẳng qua có thể nhìn dáng người và cử chỉ đối phương trước một chút, cũng có sự chuẩn bị.

Sau lưng Lạc Diên Niên đứng là Nhị công tử Lạc Ngọc của Lạc gia.

Vốn dĩ hắn hôm nay không nên tới.

Tần gia không chào đón hắn.

Hắn cũng vội vàng tu luyện chuẩn bị khảo thí, không có thời gian.

Nhưng hắn vẫn tới.

Hắn muốn tận mắt nhìn tân nương tử bị hắn hối hôn kia.

Đương nhiên, chỉ là nhìn xem mà thôi.

Mặc kệ đối phương xấu đẹp, mặc kệ đối phương có phải đồ ngốc không, hắn cũng sẽ không hối hận.

Mục tiêu hiện tại của hắn chỉ có một, đó chính là thi vào học viện Long Hổ Ngọc Kinh.

Vào được học viện Long Hổ, muốn thiên chi kiêu nữ dạng nào không có?

Nơi đó chính là Ngọc Kinh, nơi đó chính là chỗ các thiên tài tụ tập.

Đại ca đã sớm nói với hắn, mắt phải nhìn xa trông rộng một chút, đừng chỉ nhìn chằm chằm trong Mặc Thành nhỏ bé này, càng không nên bị bất cứ thứ gì ở cái nơi nhỏ bé này mê hoặc, ràng buộc.

Hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ đại ca.

Cho nên lúc mẫu thân đề cập với hắn hôn sự này, hắn không do dự chút nào, trực tiếp từ chối.

Cho nên không biết đệ đệ thôn dã từ đâu xuất hiện kia trở thành vật thay thế hắn hối hôn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 17



Trong đại sảnh rất yên tĩnh.

Toàn bộ Tần phủ c*̃ng rất yên tĩnh.

Bà mối nói chờ một lát, hiển nhiên cũng không phải thật sự là một lát, cũng không nói chờ đến lúc nào, cũng có thể là thử kiên nhẫn vị tân lang quan này.

Thẳng đến buổi trưa.

Bà mối nhìn phía ngoài gào to một tiếng:

- Mời tân nương tử vào sảnh.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài.

Ánh mắt Lạc Ngọc c*̃ng nhìn ra phía ngoài.

Chậu than bị thu hồi.

Thảm đỏ trải xong, bọn nha hoàn vung cánh hoa.

Một đoàn người vây quanh tân nương tử mặc hỉ bào đỏ chót, đầu đội khăn trùm màu đỏ, khoan thai mà tới.

Lạc Thanh Chu có chút thất vọng.

Khăn trùm tân nương quá lớn, bao bọc chặt chẽ, không chỉ không nhìn thấy nửa điểm dung mạo tân nương tử, ngay cả một chút da thịt của tân nương tử cũng không nhìn thấy.

Ngay cả hai tay tân nương tử và dáng người, cũng bị ống tay áo rộng thùng thình và hỉ bào che khuất.

Nhưng có thể đại khái nhìn ra không mập, mà lại cao gầy.

Khiến hai mắt mọi người tỏa sáng chính là, thiếu nữ áo trắng đỡ tân nương tử kia, dáng người yểu điệu, vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt mỉm cười đầy ngọt ngào, nhìn có chút linh động đáng yêu.

Tân nương tử đứng ở bên cạnh Lạc Thanh Chu.

Bà mối giọng the thé nói:

- Tân lang quan, còn thất thần làm gì? Dắt tay tân nương tử đi, nên bái thiên địa!.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, đưa tay thò vào tay áo rộng thùng thình kia của tân nương tử, tìm một chút, chạm vào tay nhỏ có chút lạnh lẽo.

Hắn nhẹ nhàng nắm chặt, mềm mại không xương, kiều nhuyễn trơn mềm, lại làm cho lòng hắn rung động.

Đôi tay mềm đẹp như vậy sẽ là một xấu nữ sao?

Trong lòng hắn có chút chờ mong đêm động phòng hoa chúc.

- Dẫn tân nương tử đi về phía trước..

Bà mối ở bên cạnh chỉ dẫn.

Lạc Thanh Chu nắm tay tân nương của mình, từng bước một đi thẳng về phía trước.

Lạnh quá!.

Tay tân nương tử thật sự rất lạnh.

Trong lòng bàn tay Lạc Thanh Chu giống như cầm một khối hàn băng, lạnh đến da hắn đau nhức.

Hẳn là tân nương tử vừa rồi còn chơi ở ngoài tuyết?

Đồ ngốc mà, có thể thông cảm.

Nhưng một bàn tay đẹp như vậy, cho dù là kẻ ngốc, c*̃ng miễn cưỡng có thể tiếp nhận được.

Dù sao còn có thể ăn bám.

- Dừng lại, nhất bái thiên địa!

Bà mối hô ngừng, đưa tay chỉ hướng ngoài.

Lạc Thanh Chu biết, cúi đầu, cho dù trong lòng hắn suy nghĩ thế nào, ở cái thế giới này, hắn thật sự thành thân, thật sự có nương tử.

Mặc dù trong lòng có chút không cam lòng, ngay cả bộ dạng tân nương tử cũng không biết, nhưng lúc này không cách nào thay đổi.

Lạy đi.

Còn sống quan trọng hơn.

Lạc Thanh Chu dẫn tân nương tử, lạy xuống.

Cùng lúc đó.

Ở lối rẽ bên ngoài cách Tần phủ không xa, có một nam tử mặc áo trắng, trẻ tuổi, khí chất bất phàm, ánh mắt phức tạp nhìn cửa chính Tần phủ giăng đèn kết hoa.

Một lão giả lưng gù đứng bên cạnh, nhìn hắn cung kính nói:

- Công tử, bây giờ còn kịp..

Nam tử áo trắng kia nghe vậy, bật cười lớn:

- Nếu ta muốn đoạt, đã sớm đoạt. Tính nàng thà chết chứ không chịu khuất phục, ta cần gì phải tự chuốc nhục nhã. Nàng tình nguyện sa ngã nơi thế tục, c*̃ng không muốn theo ta, vậy thì tùy nàng đi thôi..

Lập tức lại nói:

- Hỏi thăm rõ ràng chưa?

Lão giả lưng gù cúi đầu nói:

- Đích thật là một thư sinh yếu đuối, không có chút cơ sở tu luyện nào, bên người c*̃ng không có người tu luyện. Mà lại xuất sinh hèn mọn, mẫu thân sinh ra ở sơn thôn, năm đó bị Lạc Diên Niên đi ngang qua c**ng b** mới mang thai sinh ra hắn....

- Cũng là người đáng thương..

Nam tử áo trắng than nhẹ một tiếng, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười quái dị:

- Nàng gả cho người như vậy, rất tốt..

Lão giả lưng gù lập tức nói:

- Nàng đây là gieo gió gặt bão. Công tử yên tâm, gả cho người như vậy, nàng sẽ không còn ngày nổi danh..

Không có được liền hủy diệt.

Đóa hoa dù có trong trắng cao quý đến đâu nếu rơi vào vũng bùn, kết cuộc cũng chỉ có thể hương tiêu ngọc nát toàn thân ô uế.

Lão giả hiểu rõ công tử nhà mình vô cùng, trong lòng hắn giờ phút này chắc đang tràn đầy kh*** c*m trả thù.

- Đi thôi, cũng nên kết thúc....

Thân ảnh nam tử áo trắng bắt đầu mơ hồ.

Trong khoảnh khắc.

Hai người cũng biến mất tại chỗ không thấy gì nữa, giống như chưa hề xuất hiện qua.

Mà lúc này.

Trong đại sảnh Tần phủ, bà mối đang gân cổ lên hô hào một câu cuối cùng:

- Đưa vào động phòng....

Tần phủ rất lớn.

Hành lang cửu khúc, giả sơn nước chảy.

Đình đài lầu các, cần cái gì có cái đó.

Lạc Thanh Chu nắm tay tân nương tử vừa bái đường xong, theo mấy nha hoàn bà mối chen chúc đi đại khái hơn mười phút thì tới trước cửa tân phòng.

Thiếu nữ linh động xinh đẹp kia tiến lên đẩy cửa phòng ra, lại giang hai cánh tay cười mỉm ở cửa ra vào, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền tự nhiên nói:

- Cô gia, bây giờ người còn không thể đi vào, phải đợi đến trời tối..
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 18



Bà mối phía sau c*̃ng nhắc nhở:

- Tân lang quan còn cần đi tiếp khách uống rượu đó, đưa tân nương tử đến đây là được rồi..

Một bà mối khác cười nói:

- Tân lang quan đừng nóng vội, chờ đến tối lại động phòng, tân nương tử chạy không thoát..

Lạc Thanh Chu đương nhiên biết tân nương tử chạy không thoát.

Động phòng cái gì, nói thật, thật sự là hắn không có gấp gáp.

Dù sao đã bái đường thành thân, tân nương tử đã là của hắn, tối nay động phòng c*̃ng không sao.

Chỉ là, hắn muốn sớm chút nhìn thấy dáng dấp tân nương tử của mình.

Đẹp hay xấu?

Nhưng xem ra, chỉ có thể chờ đợi đến tối lại đến giải tỏa nghi vấn này.

Hắn buông lỏng tay nhỏ mềm mại không xương của tân nương tử ra, trong lòng lại có chút lưu luyến không rời.

Tay nhỏ kia thật mềm, non, mịn, sờ thoải mái.

Giống như có một loại ma lực.

Chỉ là cầm thôi, cũng khiến hắn trên đường đi cũng cảm thấy tâm viên ý mãn.

Vẫn là câu nói kia.

Một bàn tay đẹp như vậy, người sẽ xấu sao?

Có xấu, cũng sẽ không xấu đến mức không hợp thói thường đi.

Chỉ cần không miệng xếch mắt lé, mặt mũi tràn đầy sẹo là được.

Cùng lắm thì lúc ân ái triền miên, che kín mặt của nàng, không nhìn nàng.

Chỉ cần nàng phát ra tiếng đáp lại là tốt rồi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, đi theo mấy nha hoàn quay người rời khỏi, ra tiểu viện.

Tiểu Điệp chờ ở ngoài.

Thấy hắn ra, hơi kinh ngạc:

- Công tử, sao nhanh như vậy lại ra rồi? Nhìn thấy....

Nàng dừng một chút, sợ hãi nhìn mấy nha hoàn bên cạnh kia một chút, thấp giọng nói:

- Nhìn thấy bộ dáng tân nương tử sao? Có xinh đẹp không?

Lạc Thanh Chu lắc đầu.

Hai chủ tớ được nha hoàn dẫn đường về tới khách sảnh.

Lạc Thanh Chu đi theo sau nha hoàn, được Tần nhị gia Tần Nhược Hoài dẫn, bắt đầu lần lượt mời rượu tân khách.

Kính trước tiên, tự nhiên là mấy vị lão nhân đức cao vọng trọng của Mặc Thành kia.

Tiếp theo là nhạc phụ Tần Văn chính.

Đương nhiên, bởi vì hắn ở rể, xưng hô phải sửa lại.

Phải trực tiếp gọi là: “Phụ thân đại nhân”.

Sau này hắn phải sửa họ từ Lạc Thanh Chu biến thành Tần Thanh Chu hay không, chính là vị “Phụ thân đại nhân” này làm chủ.

Tần Văn chính nhìn rất trẻ trung, giống như hơn ba mươi tuổi.

Dáng người thẳng tắp, góc cạnh rõ ràng, bộ dáng có chút tuấn lãng, là oái ca trung niên mười phần.

Chỉ là nhìn có chút uy nghiêm, sắc mặt c*̃ng không tốt lắm.

Lạc Thanh Chu có thể hiểu được.

Vị phụ thân kia làm sao nguyện ý để cho nữ nhi mình gả cho một tiểu tử thân phận hèn mọn chứ? Cho dù nữ nhi mình là đồ ngốc.

Huống chi, hắn còn là vật thay thế hối hôn.

Lạc Thanh Chu nhìn nhiều soái ca trung niên trước mắt mấy lần, cũng không nghe được tiếng lòng của hắn.

Không phải người đa nghi, hắn thoáng an tâm một chút.

Phụ thân bộ dạng như thế, nữ nhi kia bộ dạng chỉ sợ cũng không kém được đi đâu ?

Đáng tiếc hôm nay vị nhạc mẫu đại nhân kia chưa hề xuất hiện.

Nếu nhạc mẫu đại nhân c*̃ng xinh đẹp, vậy hắn triệt để yên tâm.

Kính xong Tần gia, kính Lạc gia.

Đám người Tần gia mặc dù xem thường kẻ ở rễ như hắn, nhưng trên mặt vẫn rất lễ phép, đều mỉm cười, hoặc là gật đầu thăm hỏi.

Mà Lạc gia liền không giống.

Ngoại trừ phụ thân hắn và Nhị công tử Tần Ngọc trên mặt mang nụ cười dối trá ra, những người khác vẻ mặt đều rất lãnh đạm, giống như hắn là một người xa lạ.

Tốt.

Đối với bọn họ mà nói, hắn vốn chính là một người xa lạ.

Đám người Lạc gia hình như cũng xấu hổ tham gia tiệc cưới này, cũng xấu hổ vì quen biết hắn, đều muốn kết thúc sớm một chút, sớm rời khỏi một chút.

Tuy như vậy, Lạc Thanh Chu vẫn như cũ biểu hiện rất cung kính.

Tân khách rất ít, tất cả chỉ năm bàn.

Hơn nữa còn không có ngồi đầy.

Mời rượu xong.

Lạc Thanh Chu cũng không lưu lại ăn cơm, trực tiếp cáo lui.

c*̃ng không ai giữ hắn lại.

Rời khỏi đại sảnh, cách xa những ánh mắt kia, hắn cảm thấy dễ dàng không ít.

Nhìn sắc trời, đã là buổi chiều.

Nghĩ đến buổi tối động phòng, cũng có một chút gì đó mong đợi.

Hi vọng phần mong đợi này, đến lúc đó đừng biến thành kinh hãi.

Tiểu Điệp chờ ở cửa.

Thấy hắn ra, kỳ quái nói:

- Công tử, sao người ra đây rồi? Không bồi khách nhân ăn cơm sao?

Lạc Thanh Chu tự giễu cười một tiếng:

- Nếu ta ở đó, chỉ sợ bọn họ ăn không vô. Đương nhiên, ta c*̃ng ăn không vô. Đi thôi, dạo xung quanh xem, xem nhà mới của chúng ta..

Hai chủ tớ xuyên qua hành lang, chuẩn bị đi dạo hậu viện.

Mấy nha hoàn vội vàng theo sau.

Trong đó có một nha hoàn tên Thu nhi, vội vàng nhắc nhở:

- Cô gia, không thể đi loạn. Phía sau còn có phu nhân tiểu thư, còn có khách quý từ Ngọc Kinh tới, nếu bị nhìn thấy, chúng nô tì không tiện bàn giao.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, đành phải dừng bước, hỏi:

- Vậy ta có thể đi chỗ nào?

Những nha hoàn này thái độ và ngữ khí đối với hắn đều rất tốt, ngược lại làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 19



Tiểu nha hoàn có chút khó khăn, nói khẽ:

- Cô gia, ngài tạm thời đi lòng vòng ngoài tân phòng một chút. Đợi sáng mai, cô gia và tiểu thư cùng đi bái kiến các vị Lão Gia phu nhân tiểu thư trong phủ rồi thuận tiện đi dạo một chút..

Lạc Thanh Chu ngừng lại, tỏ vẻ đã hiểu:

- Được..

Hôm nay thành hôn, Tần phủ có vài nữ quyến cũng chưa hề xuất hiện.

Trong phủ rất nhiều người cũng không biết hắn.

Nếu đi loạn khắp nơi, kinh hãi, mạo phạm đến quý nhân nào đó, đúng là không tốt lắm.

Huống hồ dựa vào thân phận của hắn bây giờ, chính xác là không thích hợp đi loạn khắp nơi.

- Cô gia, vậy nô tỳ dẫn người tới chỗ tiểu thư nhà ta đi..

Tiểu nha hoàn thấy hắn rất dễ nói chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng không có bởi vì thân phận ở rể của hắn mà xem nhẹ hắn.

Lạc Thanh Chu theo ở phía sau nói:

- Vậy ta có thể vào xem tiểu thư nhà ngươi không?

Tiểu nha hoàn lập tức lắc đầu nói:

- Không được, phải chờ tới trời tối. Cô gia đi dạo bên ngoài một chút, bên ngoài có vườn hoa, cảnh sắc rất đẹp.

Một tiểu nha hoàn khác che miệng cười nói:

- Cô gia gấp gáp như vậy sao?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một nói:

- Đương nhiên gấp, đều đã bái đường xong, ngay cả nương tử nhà mình dài ngắn thế nào cũng còn không biết đâu.

Tiểu nha hoàn tên Thu nhi “hi hi” cười một tiếng, nói:

- Cô gia đừng nóng vội, ban đêm sẽ biết..

Lạc Thanh Chu cười nói:

- Thu nhi cô nương, nếu không ngươi nói cho ta biết trước, tiểu thư nhà ngươi dáng dấp ra sao đi?

Thu nhi cười lắc đầu:

- Nô tỳ cũng không dám nói đâu.

Lạc Thanh Chu nhíu mày, cố ý nói:

- Thu nhi cô nương lớn lên xinh đẹp như vậy, tiểu thư nhà ngươi hẳn là cũng sẽ không kém nhiều ít.

Gương mặt trắng nõn của Thu nhi “bá” đỏ lên, có chút xấu hổ sẵng giọng:

- Cô gia thật là không đứng đắn, nô tỳ... Nô tỳ mới không xinh đẹp đâu..

Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng nàng nói.

- Gia hỏa này lá gan thật lớn, vừa vào phủ liền dám đùa giỡn người ta. Nếu đổi lại người khác, khẳng định sẽ đi tìm Lão Gia và phu nhân cáo trạng, hung hăng trừng phạt hắn.

- Nhưng gia hỏa này bộ dáng thật tuấn tú.

Đùa giỡn?

Lạc Thanh Chu nghe được cái từ này, giật mình, lúc này mới tỉnh ngộ.

Thời đại khác biệt, khích lệ cũng có thể biến thành mạo phạm.

Vừa rồi dùng ngữ khí và thái độ tùy ý đó nói với một nữ tử vừa gặp mặt, đúng là có chút l* m*ng và vô lễ.

Hắn thân phận hèn mọn, lại còn ở rể.

Lẽ ra vừa vào phủ, đối mặt với những tiểu nha hoàn xinh đẹp này, hẳn là không nên nhìn, nói năng thận trọng, không dám nhìn loạn, không dám nói lung tung, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ thất ngôn thất lễ.

Nhưng bây giờ lại biểu hiện quá mức bình tĩnh tự nhiên, hơn nữa còn không cẩn thận lời nói, đúng là có chút không quá phù hợp.

Một đoàn người đi tới vườn hoa ngoài tân phòng.

Lạc Thanh Chu đang muốn tiếp tục nói bóng nói gió, hỏi thăm vị tân nương tử của mình kia thế nào, một thân ảnh diễm lệ đột nhiên từ cửa vòm đi tới.

Chỉ thấy nửa người trên của nàng mặc một bộ áo ngắn, trên cổ áo đính lông nhung đỏ, nửa người dưới mặc váy dài màu hồng, tư thái thướt tha, nụ cười thản nhiên, gương mặt xinh đẹp tinh xảo lộ ra hai lúm đồng tiền thản nhiên, hai con ngươi đen nhánh linh động, mắt ngọc mày ngài, tươi đẹp động lòng người.

Chính là thiếu nữ xinh đẹp trước đó khiến tân khách đầy bàn tỏa sáng hai mắt, lại ngăn đón không cho Lạc Thanh Chu vào tân phòng.

- Bách Linh tỷ..

Đám nha hoàn nhìn thấy thiếu nữ này, trên mặt tràn đầy cung kính, có chút khom người.

Thiếu nữ tên Bách Linh cười đi tới, nói:

- Các ngươi đi xuống trước đi, ta tới bồi cô gia là được.

Mấy nha hoàn cúi đầu lui ra.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, không biết thân phận nàng ta, đang muốn chắp tay hỏi thăm thì thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp:

- Cô gia, ta gọi Bách Linh, là thị nữ tiểu thư, nếu như cô gia không chê, sau này ta cũng có thể hầu hạ cô gia..

Nói xong, lại nhìn Tiểu Điệp bên cạnh hắn một chút, cười nói:

- Nhưng không thể động phòng..

Còn nghịch ngợm nháy nháy mắt:

- Trừ phi tiểu thư đồng ý..

Không ngờ giọng nói nàng lại trong trẻo êm tai như chim sơn ca vậy.

Tuyết đọng còn chưa tan.

Trong hoa viên băng điêu ngọc khắc, trắng phau một mảnh.

Thiếu nữ xinh đẹp tên Bách Linh dẫn Lạc Thanh Chu và Tiểu Điệp vừa đi dạo trong hoa viên, vừa giới thiệu chuyện trong phủ cho hai người nghe.

Chủ yếu là để bọn họ biết một chút quy củ và kiêng kị.

Nói một hồi, Bách Linh đột nhiên xoay người lại, nở nụ cười xinh đẹp:

- Cô gia, nghe nói ngươi là tú tài, văn thải nhất định rất tốt? Ta tên Bách Linh, lấy tên từ chim sơn ca, cô gia có thể đọc bài thơ nào đó liên quan đến chim cho ta nghe một chút không?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ: Đây là cố ý thử ta sao? Không biết là nàng ta đột nhiên nghĩ ra, hay là tiểu thư nhà nàng phân phó.
 
Back
Top Bottom