Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPrmXMNed2WFqteGfsJDmJRDLeMj-q-mhricE6xIFnTJ3e4AogorwjMoAgsWNKBXFsZzNMFngbYrGwPqW63Sz9r3hQ376Ezrt_5gYP3DcMcoywx_GLRZO90lucq1KG3bGiqx979sbqRcVfsw4HOfITw=w215-h322-s-no-gm

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Tác giả: Hoa Tiến Tửu
Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hoa Tiến Tửu

Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot,

Thông tin truyện:

Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc

Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười.

Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: "Nương tử nhà ta, không thích hợp!"

Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp!

Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu.

Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng.

Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông.

Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch...​
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 1: Con thứ Lạc gia



Nguyên Cảnh năm thứ ba.

Đông chí, tuyết lớn đầy trời.

Thành Quốc phủ, gian phòng nào đó trong tiểu viện góc phía tây bắc, khói đặc cuồn cuộn.

Lạc Thanh Chu mặc quần áo đơn giản, đang ngồi xổm bên cạnh chậu than ở cửa ra vào, một tay cầm cái yếm của thiếu nữ có thêu Mẫu Đơn màu xanh nhạt, một tay dùng quạt hương bồ ra sức quạt mấy que củi đang ngúm trong chậu than.

Đám củi này đều là nhặt được trong đống tuyết, bên ngoài đã sớm bị mưa tuyết thấm ướt.

Đợi sau khi ngọn lửa đốt bốc hơi lớp vỏ ẩm ướt bên ngoài, que củi mới cháy bừng lên.

Lạc Thanh Chu sặc khói ho khan vài tiếng, vỗ vỗ quạt hương bồ trong tay, sau khi quạt đi một ít khói bóc lên liền ngồi xuống bên cạnh chậu than, vừa hong khô cái yếm của thiếu nữ trong tay, vừa nhìn ánh lửa trong chậu than mà ngẩn người.

Ba ngày trước.

Sau khi thức dậy liền thấy mình đã xuyên qua nơi này.

Đại Viêm đế quốc, Mạc thành.

Thành Quốc phủ, thứ tử, con thứ ba Lạc gia.

Một thư sinh yếu đuối.

Ở cổ đại, thân phận địa vị con thứ và con trai trưởng có thể nói là khác biệt như ngày với đêm.

Nếu như không có bất kỳ thân phận nào khác, nữ nhân sinh ra con thứ thân phận càng thêm hèn mọn.

Mà từ trong trí nhớ cỗ thân thể này biết được, hắn thậm chí còn không tính là con thứ của chủ nhân Thành Quốc phủ.

Ba năm trước đây.

Mẫu thân hắn mang theo hắn tới Thành Quốc phủ, rồi ở lại.

Chủ nhân Thành Quốc phủ Lạc Diên Niên, thừa nhận thân phận con thứ của hắn, nhưng cũng không có thừa nhận thân phận mẫu thân hắn.

Thẳng đến năm ngoái mẫu thân hắn đột nhiên qua đời, cả cái danh phận thiếp thất cũng không có thứ vị.

Hạ nhân trong phủ đều đang âm thầm nghị luận thân thế của hắn.

- Một nữ nhân từ nông thôn đến còn mang theo hài tử, c*̃ng không biết có phải con của lão gia hay không, nhìn tướng mạo làm gì có chút nào giống lão gia.

- Lão gia chính là thiện lương, theo ta, lúc bọn họ tới lừa đảo nên đuổi đi mới phải.

Nhớ lại tất cả đều là hình ảnh không tốt.

Lạc Thanh Chu hít một hơi, đem cái yếm thiếu nữ trong tay lật qua mặt khác.

Công tử cái rắm, Thành Quốc phủ này căn bản cũng không có người coi hắn là công tử Thành Lạc gia.

Cả những nha hoàn, nô tài kia đều mặc tốt hơn hắn, thậm chí mùa đông lạnh bọn họ đều có than đốt.

Mà hắn thì sao.

Mùa đông khắc nghiệt, tuyết lớn đầy trời, lại mặc trường sam vải thô đơn bạc, đốt củi ẩm ướt, ngồi trong tiểu viện rách nát này, không người hỏi thăm.

Đáng thương, đáng tiếc!.

Mặc dù là xuyên qua, nhưng trí nhớ thân thể đều dung nhập vào nhau, cũng lây cảm xúc của đối phương.

Ủy khuất, kiềm chế, buồn khổ, bàng hoàng, phẫn nộ, còn có cừu hận.

Đúng vậy, còn có cừu hận.

Mẫu thân hắn mới hơn ba mươi tuổi, lúc đầu thân thể vô cùng khỏe mạnh, nhưng năm ngoái lại đột nhiên nhiễm bệnh nặng qua đời, không có bất cứ triệu chứng nào.

Từ khi bị bệnh đến lúc qua đời, chỉ có hai ngày.

Hiển nhiên có ẩn tình khác.

Mà “Hắn” c*̃ng là ba ngày trước không giải thích được hồn phách bị lạc đường, bị hắn của bây giờ chiếm cứ thân thể.

Khẳng định có cổ quái.

Giữa các thành viên trong Đại gia tộc, vì các loại lợi ích ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, thậm chí hại mạng người, hắn cũng biết.

Chỉ là không ngờ vừa xuyên qua tới liền gặp phải chuyện này.

Muốn yên lặng không hỏi thế sự, làm công tử nhà giàu một lòng sống phóng túng, nằm ngửa chờ chết, hiển nhiên không thể thực hiện được rồi.

Nhưng mà hắn bây giờ là người cô đơn, không có chỗ dựa, không có lực lượng, nên đột phá thế nào đây?.

- Công tử, công tử! Nô tỳ có một tin tức tốt muốn nói với người!

Một giọng nói thanh thúy như chim hoàng anh truyền đến, một nha hoàn mặc y phục xanh biếc gầy yếu, mang theo một thân gió tuyết chạy vào tiểu viện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt mà thanh tú đầy vẻ hưng phấn.

Tiểu Điệp, tỳ nữ duy nhất của hắn.

Trước đây bởi vì làm sai chuyện, thiếu chút nữa bị đại phu nhân Vương thị dìm xuống giếng, được mẫu thân hắn cứu.

Từ đó về sau, liền thành nha hoàn của hai mẹ con hắn, đối với hai mẹ con hắn rất trung thành .

Nhưng mà c*̃ng vì có liên quan đến bọn họ nên thường xuyên bị nha hoàn nô bộc khác trong phủ khi dễ, trên người thường xuyên có vết bầm xanh tím.

- Tin tức tốt gì?

Lạc Thanh Chu vừa quan sát nữ hài yếu đuối đáng thương này, vừa hỏi.

Đối với hắn mà nói, trong phủ còn có tin tức tốt gì sao?.

Nhiều nhất là sắp hết năm, quản gia sẽ phát thêm cho hắn vài đồng tiền, hoặc là làm một bộ y phục mới.

Dù sao đến lúc phải cùng nhau đi chúc tết, mặc những y phục rách rưới này, không chỉ làm mất mặt Thành Quốc phủ, cũng sẽ khiến sắc mặt đại phu nhân không dễ nhìn.

Thân là nữ chủ nhân đương gia Thành Quốc phủ, Vương thị cực kì kiêng kị ngoại nhân ở sau lưng nghị luận đạo đức con người bà.

Tiểu Điệp mang tới cũng không phải là những tin tức này.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 2



Tiểu nha đầu mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói:

- Công tử, ta vừa rồi ở ngoài phòng khách nghe trộm lão gia đang cùng khách nhân nói chuyện, đại phu nhân c*̃ng ở đó. Đại phu nhân nhắc đến người, hình như là liên quan tới ngươi việc hôn nhân. Công tử, người năm nay đã trưởng thành, phải thành thân

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút:

- Thành thân?

Ở niên đại này, thành thân đều rất sớm.

Mà nếu như hắn thành thân, là được phân ra sản nghiệp, thậm chí có thể ra ngoài ở, có được phòng ở của riêng mình và cả tự do.

Nhưng đại phu nhân sẽ có lòng tốt như vậy sao, để hắn thành thân, sau đó thuận lợi được chia sản nghiệp Lạc gia?

Mặc dù hắn thân là con thứ, không có khả năng kế thừa quá nhiều sản nghiệp, càng không có quan hệ tới tước vị, nhưng dù sao cũng nhi tử Lạc gia, Thành Quốc phủ nhà lớn việc lớn, phân cho hắn một phòng ở và một chút sản nghiệp cũng bất quá là chín trâu mất một sợi lông.

Nhưng mà, căn cứ theo trí nhớ trải qua ba năm gần đây, chuyện này chỉ sợ có dụng ý khác.

Đại phu nhân cho dù hào phóng với những nha hoàn nô tài kia, tuyệt đối c*̃ng sẽ không hào phóng với hắn.

- Công tử, người thành thân, chúng ta liền dọn ra ngoài ở, một mình tiểu Điệp có thể làm việc của ba người, cam đoan sẽ chăm sóc tốt công tử và phu nhân.

- Không biết công tử muốn cưới cô nương nhà ai, dựa và thân phận công tử, nhất định là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, chắc chắn rất xinh đẹp.

Trong lòng Tiểu Điệp bắt đầu tràn đầy mong đợi, tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Vương quản gia:

- Tam công tử ở đây sao? Lão gia và phu nhân gọi người đi qua một chuyến.

Trong lòng Lạc Thanh Chu bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Nhưng mà hắn không dám chần chờ, đứng lên, đem cái yếm trong tay đưa tới cho tiểu Điệp, sau đó đi về phía ngoại viện.

Tiểu Điệp mở to hai mắt nhìn cái yếm trong tay, ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.

Công tử sao có thể trộm cái yếm của nàng chứ? Cái này là đồ dùng của nữ hài tử, nàng giặt phơi trong phòng...

Lạc Thanh Chu đi ra tiểu viện.

Người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa có dáng vóc hơi mập mạp, mặc cẩm bào màu xám.

Chính là Nhị quản gia Thành Quốc phủ, Vương Thành.

Nghe nói là thân thích nhà đại phu nhân Vương thị.

Vị Vương quản gia này khác với những người khác, cho dù đối với ai đều vô cùng khách khí, cho dù là con thứ không địa vị, trong phủ sớm đã biến thành người vô hình như hắn.

- Tam công tử, đi thôi, trước đi thay y phục khác, đợi một lát còn phải gặp khách nhân quan trọng.

Vương quản gia mặt mũi đầy tươi cười, có chút khom người, thái độ cung kính, không thể bắt bẻ.

- Phải gặp khách nhân?

Lạc Thanh Chu cúi đầu theo phía sau, cố ý làm ra bộ dáng hèn mọn khiếp nhược.

Trước kia hắn chính là như vậy.

Vương quản gia cười nói:

- Chờ Tam công tử đi, tự nhiên sẽ biết rõ.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, không hỏi nhiều nữa.

Ra cổng vòm.

Xuyên qua hành lang quanh co, lại đi qua vài đình viện, vườn hoa, rồi đi tới đình đón khách.

Bên ngoài sớm có nha hoàn chờ ở đó.

Sau khi nhìn thấy bọn họ, lập tức bước lên đón, lo lắng nói:

- Đi thôi, mau mau đi thay y phục, lão gia và phu nhân đều đang chờ.

Lạc Thanh Chu đi theo phía sau hai nha hoàn, đi vào gian phòng bên cạnh tiểu viện.

Sớm có nha hoàn chuẩn bị một bộ y phục mới tinh.

Y phục mềm mại trơn nhẵn, dưới tuyết trắng phản chiếu tràn ngập ánh sáng, sờ sờ rất dễ chịu, hiển nhiên là vải vóc cao cấp may thành.

- Đây là y phục của Nhị công tử, ngươi mặc trước, cũng đừng làm bẩn, đến lúc đó còn phải trả lại.

Nha hoàn tên Mai Hoa vừa phục thị hắn mặc y phục, vừa nghiêm túc căn dặn, hoàn toàn không có xem hắn như công tử trong phủ, c*̃ng hoàn toàn không có cố kỵ cảm nhận của hắn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, không nói gì.

Thay xong y phục, tóc cũng cắt tỉa.

Nha hoàn lại bưng chậu nước tới, để hắn rửa mặt.

Sau đó, vội vàng dẫn hắn ra tiểu viện, đi vào phòng khách.

Trong phòng khách bầu không khí tựa hồ có chút không đúng.

Chủ vị phía trên nhất là chủ nhân thành quốc phủ, cũng chính là phụ thân của hắn Lạc Diên Niên.

Ngồi bên cạnh là Đại phu nhân Vương thị.

Ngồi phía dưới là hai huynh đệ của Lạc Diên Niên và trưởng bối khác của Lạc Gia.

Đứng phía sau là thế hệ tuổi trẻ Lạc gia.

Vị trí tiếp khách bên trái ngồi mấy người trung niên mặc cẩm bào, khí độ bất phàm.

Nhưng mà lúc này trên mặt mấy người trung niên kia đều lộ ra vẻ căm giận.

Lúc Lạc Thanh Chu bước vào phòng khách, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.

Nhị phu nhân Dương thị từ sau lưng Đại phu nhân đi tới, cười rạng rỡ nói:

- Tần gia nhị gia, ngài nhìn, đây chính là Thanh Chu nhà ta, lớn lên nho nhã thanh tú, tuấn tú lịch sự, hơn nữa lại là tú tài.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 3: Là đứa ngu sao?



Dương thị mặc dù là Nhị phu nhân, nhưng chỉ là thiếp thất, cho nên không có chỗ ngồi.

Nhưng mà chuyện hôm nay, Lạc Diên Niên và Đại phu nhân đều không tốt mở miệng, cho nên liền để nàng mở miệng.

- Thanh Chu, ngươi mau tới đây, để các vị gia Tần gia nhìn xem.

Dương thị rất nhiệt tình nghênh đến trước mặt Lạc Thanh Chu, kéo tay hắn lại, dẫn hắn tới trước mặt mấy người khách kia, cười tươi khen ngợi:

- Thanh Chu nhà chúng ta à, từ nhỏ tính cách đã tốt, lại còn vô cùng cố gắng, hài tử người ta đều ở ngoài chơi, chỉ có hắn trốn ở trong phòng toàn tâm toàn ý đọc sách...

Vâng vâng… khen một đống lớn.

Thật ra nếu như không phải hôm nay nhắc đến, nàng thiếu chút nữa quên mất có một người như vậy.

Người nam tử trung niên ngồi đầu tiên bên trái cười lạnh một tiếng, nhìn về phía chủ vị Lạc Diên Niên nói:

- Diên Niên huynh, huynh đây là thật muốn đổi ý sao?

Trên mặt Lạc Diên Niên lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Nhược Hoài huynh, Lạc mỗ cũng không có ý muốn đổi ý. Gia phụ định ra việc hôn nhân, Lạc mỗ sao dám đổi ý?

Một người nam tử trung niên khác dáng người khôi ngô đột nhiên đứng lên nói:

- Vậy ngươi đây là ý gì? Năm đó phụ thân ngươi cùng phụ thân chúng ta quyết định việc hôn nhân, là khuê nữ huynh trưởng ta Kiêm Gia, và nhị nhi tử Lạc Ngọc nhà ngươi, cũng không phải con thứ không biết nhặt được từ góc nào kia!

Lạc Diên Niên nhíu mày, cũng không trả lời.

Nhị phu nhân Dương thị lập tức cười làm lành nói:

- Tần gia Tam gia, bớt giận, bớt giận. Chuyện này thật ra thiếp thân cũng nghe nói, hơn nữa còn có giấy trắng mực đen, còn có Tĩnh Vương chứng kiến. Bất quá thiếp thân nghe nói là để quý phủ Kiêm Gia và nhi tử lão gia nhà ta kết thành thông gia, nhưng cũng không có cụ thể nói là nhi tử nào. Tam gia à, ngài nhìn xem, lão đại Trường Thiên nhà ta đi kinh đô, lão nhị Ngọc nhi hiện tại lại vào thời khắc mấu chốt chuẩn bị khảo thí, hơn nữa chúng ta cũng đã hỏi, hai người bọn họ tạm thời cũng không có ý định muốn kết hôn. Cho nên...

- Cho nên các ngươi liền chuẩn bị tìm một gã nhà quê không biết từ nơi nào đến qua loa cho xong?

Tần nhị gia ngồi đầu ghế bên trái, mặt âm trầm nói.

Tần Tứ gia vẫn không nói gì, đột nhiên cười lạnh nói:

- Sao ta nhớ lúc trước nói hay lắm, để Kiêm Gia nhà ta và tiểu nhi tử Lạc gia nhà các ngươi đính hôn? Lúc trước nhà các ngươi tiểu nhi tử là Lạc ngọc, đính hôn tín vật cũng đều trao đổi, ta cũng chưa nghe nói qua Lạc gia các ngươi lại thêm một nhi tử. Không phải là thấy Tần gia chúng ta nghèo túng, muốn từ hôn, cố ý tìm một người đến lừa gạt chúng ta chứ?

Dương thị há to miệng, còn muốn biện luận, Lạc Diên Niên khoát tay áo, bảo nàng ngừng lại, sau đó từ trên ghế đứng lên, chắp tay nói:

- Ba vị huynh trưởng, chuyện này, Lạc mỗ ngày mai sẽ đích thân đi đến quý phủ nói rõ với Văn Chính huynh. Lạc mỗ làm người quang minh lỗi lạc, tuyệt sẽ không trốn tránh trách nhiệm, càng sẽ không hủy giao ước lúc trước của gia phụ, chắc chắn sẽ khiến Văn Chính huynh vừa ý.

- Hừ, hi vọng là vậy.

Đám người Tần gia cũng không muốn ở lâu, đứng dậy chắp tay, mặt âm trầm mà đi, không thèm nhìn thiếu niên đang đứng trong sảnh đường.

Vương quản gia đứng ở ngoài cửa lập tức khom người theo phía sau tiễn khách.

- Hừ, lão gia, người Tần gia thật đúng là mơ mộng hảo huyền! Cô bé kia từ mười tuổi liền bị người ta bắt đi, bây giờ mười sáu tuổi mới tìm về được, ai biết ở ngoài trải qua chuyện gì, thật coi Lạc gia chúng ta là kẻ ngu sao? Ngọc nhi nhà chúng ta dáng vẻ đường đường, thiên phú cực cao, tiền đồ vô lượng, lập tức liền phải thi vào Long Hổ học viện, sao lại cưới một nữ tử ngay cả thân thể trong sạch hay không cũng không rõ?

Sau khi đám người Tần gia rời khỏi, Nhị phu nhân Dương thị lập tức cười lạnh mỉa mai, hoàn toàn không có cố kỵ Lạc Thanh Chu còn lưu lại trong phòng khách.

Bọn họ vẫn giống như trước kia coi thiếu niên này thành người vô hình.

- Thì ra là vậy.

Giờ khắc này, Lạc Thanh Chu tựa hồ hiểu rõ cái gì.

Hắn lại trở thành công cụ từ hôn!

Đại phu nhân Vương thị Vẫn luôn im lặng, lúc này c*̃ng thản nhiên mở miệng nói:

- Không chỉ như vậy, theo tin tức ta thăm dò được, vị Tần gia đại tiểu thư kia đầu óc hình như c*̃ng có bệnh, không nói chuyện với ai, c*̃ng không ra ngoài đi lại, thậm chí không có ai thấy nàng cười...

Dương thị giật mình nói:

- Là đứa ngu sao?

Lập tức càng cười lạnh thêm nói:

- Thì ra là vậy, khó trách Tần gia bọn hắn đột nhiên vội vã muốn tới nhắc tới cửa hôn sự này, thật thấy chúng ta dễ khi dễ sao?

Lạc Diên Niên ánh mắt lấp lóe, nhìn về phía thiếu niên vẫn như cũ khoanh tay đứng dưới sảnh, trầm giọng nói:

- Thanh Chu, ngươi có biết chúng ta kêu ngươi đến, là vì chuyện gì không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:

- Không biết.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 4: Chỉ có còn sống, mới có hi vọng.



Công cụ thôi mà.

Mẹ nó thật coi lão tử là kẻ ngu sao?

Nhị phu nhân Dương thị gương mặt lập tức tươi cười đi đến trước mặt hắn nói:

- Thanh Chu, chuyện tốt! Chuyện tốt! Ngày mai lão gia liền đi Tần gia cầu hôn cho ngươi, đoán chừng không cần mấy ngày là ngươi được cưới đại tiểu thư Tần gia. Tần gia giống Lạc gia chúng ta, đều có tước vị thế tập võng thế (*), chờ ngươi đến bên kia ở rể, thì chính là cô gia Tần gia, muốn cái gì có cái đó.

[*Tước vị truyền đời]

- Ở rể?

Lạc Thanh Chu mặc dù đã sớm chuẩn bị, vẫn nhịn không được nhíu nhíu mày lại.

Làm công cụ lấy nương tử ngu ngốc còn chưa tính, lại còn phải đi ở rể?

Ở niên đại này, ở rể đối với bất kỳ người nam tử nào đều tuyệt đối là việc mất hết mặt mũi, không có chút tôn nghiêm nào.

Quả nhiên, người nhà này không thể phân cho hắn dù chỉ là một chút gia sản nào.

Cứ như vậy, thật có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Đưa hắn qua ở rể, không chỉ tránh sau này ở nhà phải chia gia sản cho hắn, còn có thể khiến nhị công tử Lạc Ngọc tránh được việc hôn nhân bị phụ thân sắp đặt này.

Cao!

Biện pháp này, là vị phụ thân dối trá lãnh huyết này của hắn nghĩ ra, hay là vị Đại phu nhân bụng dạ cực sâu hận không thể khiến hắn sớm biến mất kia nghĩ ra?

Hay là...

Hắn nhìn về phía vị Nhị phu nhân rất có tư sắc trước mặt này.

Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe được trong lòng vị Nhị phu nhân này đang nói:

- Tiện nhân kia quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, hèn hạ vô sỉ, khó trách lúc trước mắt cũng không nháy, cùng nhị nhi tử của nàng ta độc chết mẫu thân của tên tiểu tử này, sau này ta và tiểu lâu cần cẩn thận hơn mới được. Tiểu tử này cũng đáng thương, mẫu thân chết, lại suýt chút nữa bị hại chết, bây giờ lại phải bị trục xuất ra khỏi phủ đi thành thân với một kẻ ngu, cả đời này coi như xong, haz...

Con ngươi Lạc Thanh Chu co rụt lại.

Hắn có thể nghe được trong lòng Nhị phu nhân này đang nghĩ gì!

Ra khỏi khách sảnh.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, tuyết vẫn lớn như cũ.

Lạc Thanh Chu nghĩ đến vừa rồi nghe được tiếng lòng, tâm sự nặng nề.

Mẫu thân của hắn quả nhiên là bị Đại phu nhân hại chết, hung thủ còn có nhị nhi tử Lạc Ngọc của bà ta.

Mà bọn họ còn xuống tay với hắn.

Đã chiếm cứ cỗ thân thể này, dung hợp cơ thể và ký ức của đối phương, vậy thì thù này, đương nhiên chính là của hắn.

Nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, báo thù vẫn là chuyện xa vời.

Về phần hôn sự này...

Làm tiểu bạch kiểm ăn bám, nằm ngửa chờ chết, không phải chuyện kiếp trước hắn tha thiết mơ ước tới sao?

Huống chi, hắn căn bản không phản kháng được.

Dựa vào thân phận và thực lực của hắn bây giờ, đừng nói phản kháng, chính là chỉ giãy dụa một chút, hắn cũng không có tư cách đó.

Nếu hắn dám cứng miệng một chút thôi thì cái vị phụ thân kia rất có thể sẽ một bàn tay chụp chết hắn.

Ở thời đại này, làm trái lời trưởng bối, chính là tội đại bất kính.

Ngỗ nghịch phụ thân, thì dù có bị đánh chết cũng đáng đời.

Còn về chạy trốn, vậy thì càng đừng nên suy nghĩ tới.

Trừ phi chán sống.

Ở cái Thành này, Lạc gia mặc dù không phải một tay che trời, nhưng thế lực cường đại, chí ít có thể xếp vào ba hàng đầu.

Mà hắn lại là một thư sinh yếu đuối, còn có thể chạy trốn chỗ nào?

Chạy ra khỏi thành?

Dựa theo trí nhớ, ngoài thành là rừng hắc mộc có yêu thú ẩn hiện.

Cho nên, hắn không có đường nào để trốn.

Bây giờ hắn chỉ có một con đường có thể đi.

Trước thuận theo, thành thành thật thật ở rể Tần phủ, sau đó tính tiếp.

Sớm một chút rời khỏi nơi này, cũng coi như rời khỏi hang cọp.

Nếu như hắn còn dám ăn vạ không đi, vị Đại phu nhân tâm ngoan thủ lạt kia tuyệt đối sẽ lần nữa hạ độc thủ với hắn.

Còn về chuyện ở rể, chỉ có thể đến lúc đó đi một bước tính một bước.

Chí ít ở rể tạm thời còn có thể giữ được mạng nhỏ.

Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.

Chỉ có còn sống, mới có hi vọng.

- Công tử, Lão Gia và Đại phu nhân nói gì với người sao? Là muốn cho người kết hôn sao?

Trên đường trở về, Tiểu Điệp không kịp chờ đợi hỏi.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua gương mặt non nớt mà tràn đầy hưng phấn của nàng, không đành lòng khiến nàng khổ sở, gật đầu nói:

- Ừm, kết hôn.

- Oa, quá tốt rồi! Công tử, là tiểu thư nhà nào vậy?

Tiểu Điệp vui mừng nhảy cẫng lên.

Lạc Thanh Chu cười đắng chát một tiếng, nói:

- Tần gia.

Trong lòng nói: một kẻ ngốc, không biết có thường ch** n**c miếng, có đại tiểu tiện bậy hay không.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào tiểu viện rách nát.

Tiểu Điệp vô cùng vui vẻ và kích động, đi bên cạnh hắn ríu ra ríu rít nói không ngừng, trên mặt tràn đầy ước mơ miêu tả cuộc sống tốt đẹp sau này.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 5: Gốc cây liễu thứ ba?



Nàng đột nhiên lập tức nhớ ra gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn trương:

- Công tử, người sẽ mang theo nô tỳ cùng nhau ra ngoài ở sao?

Lạc Thanh Chu ngồi xuống trước chậu than, nhìn khúc củi bốc lên ngọn lửa, gật đầu nói:

- Đương nhiên sẽ mang ngươi theo.

Không biết nha đầu này đến lúc biết cái gọi là “hắn đi ra ngoài ở” thật ra là đến ở rể nhà người ta, đi làm trâu làm ngựa cho đại tiểu thư đần độn nhà người ta, thì tâm tình sẽ như thế nào.

Haz, cực khổ thật.

Hơn nữa trước đó nghe được tiếng lòng Nhị phu nhân là làm sao nghe được? lúc sau thế nào lại không nghe được nữa?

Hắn cẩn thận hồi tưởng đến cảnh tượng lúc nãy.

- Công tử thật tốt, sau này nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc công tử thật tốt, hầu hạ phu nhân thật tốt, nô tỳ biết làm rất nhiều việc đó, giặt y phục xếp chăn, bưng trà đổ nước, bóp lưng chải đầu...

Mặt Tiểu Điệp tràn đầy vui vẻ, ánh mắt hưng phấn mà nhìn hắn.

Có thể thoát khỏi cái nơi đáng sợ này, đối với tiểu nha đầu này mà nói, hẳn là cũng xem như trốn thoát khỏi hang cọp.

Lạc Thanh Chu ngừng thở, nhìn kỹ cặp mắt đen nhánh linh động của nàng, đột nhiên nghe được trong lòng nàng nói:

- Nô tỳ sẽ thị tẩm cho công tử nữa... Đêm nay phải làm ấm chăn cho công tử, không thể lười, còn thị tẩm cho công tử nữa? Dù sao trước đó phu nhân cũng từng nói, nô tỳ là nha đầu thông phòng của công tử. Công tử lớn như vậy, còn chưa có chạm qua nữ hài tử đến lúc thành thân động phòng, sẽ làm trò cười. Lúc trước Tôn bà bà mua ta trở về, đều dạy những thứ này, may mắn ta không có bị Nhị công tử khi dễ, hừ, mới không thèm hắn đâu, vẫn là công tử nhà ta tốt nhất...

Tiểu nha đầu này trong lòng líu lo không ngừng, cũng không dừng được.

Lạc Thanh Chu đang muốn tiếp tục nghe, đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền đến từng trận đau nhói, giống như kim đâm, lập tức tỉnh ngộ.

Loại nghe lén tiếng lòng người khác này có thể sẽ tiêu hao tinh thần cực lớn.

Hắn lập tức ngừng lại, ánh mắt rời khỏi mặt tiểu nha đầu, nhìn tuyết đang rơi trong viện.

Sắc trời dần tối.

Trong phòng không có ánh sáng, không có ngọn nến, c*̃ng không có phương thức giải trí khác, cho nên ban đêm sau khi cơm nước xong đều sẽ lên giường nằm sớm.

Dù sao trong chăn cũng ấm áp một chút.

- Công tử, ta đi bưng cơm cho người.

Hai chủ tớ một ngày hai bữa cơm, đều là lấy ở chỗ bếp ăn cho nha hoàn người hầu.

Lạc Thanh Chu tìm kiếm trong trí nhớ, cũng không có lần nào được ngồi ăn cùng vị phụ thân và Đại phu nhân kia.

Thật ra đừng nói là hắn, ngay cả vị Nhị phu nhân kia cũng không có tư cách.

Rất nhanh Tiểu Điệp bưng đồ ăn tới.

Cơm tối rất đơn giản.

Hai màn thầu, một dĩa dưa muối, chỉ thế thôi.

Nhưng mà đối với rất nhiều bách tính bên ngoài mà nói, có bột trắng ăn đã là rất tốt.

Ăn cơm xong, Tiểu Điệp bưng chén dĩa trở về.

Lạc Thanh Chu không muốn sớm như vậy đã vào nhà nằm, đi ra tiểu viện, đón gió tuyết, thân thể co rúm đi dạo khắp nơi.

Cổ hương cổ sắc mỹ cảnh, còn chưa kịp ngắm.

Đi ra cổng vòm, xuyên qua hành lang, lại lộn vòng vào một vườn hoa.

Ra vườn hoa, ánh sáng chiếu rõ xuống một hồ nước nhỏ.

Trong hồ sương mù mờ mịt, mông lung, giữa mùa đông khắc nghiệt này mà vẫn chưa kết băng, bên trong lại nở rất nhiều hoa sen màu hồng.

Lạc Thanh Chu vừa đến gần liền cảm thấy một cỗ khí nóng và hương hoa đập vào mặt.

Nước trong hồ này lại là nước ấm.

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một người vội vàng đi tới, giống như không nhìn thấy hắn, cúi đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ khẩn trương.

Nhìn cách hắn ăn mặc, hẳn là hạ nhân trong phủ.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm mắt hắn, đột nhiên nghe được trong lòng của hắn nói:

- Gốc cây liễu thứ ba, gốc cây liễu thứ ba.

Trong lòng vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói này.

Đợi lúc gần tới chỗ hắn, người kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn, lập tức giật nảy mình, kinh hoảng nhìn hắn vài lần rồi vội vàng rời khỏi.

- Gốc cây liễu thứ ba?

Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng hắn vội vàng biến mất sau cổng vòm, trên mặt lộ ra một vòng nghi hoặc.

Lập tức, ánh mắt của hắn nhìn về phía ven hồ cách đó không xa.

Nơi đó quả nhiên mọc lên một hàng cây dương liễu.

Lúc này.

Màn đêm buông xuống, ánh sáng lờ mờ.

Nhưng mà dưới nền tuyết trắng, mắt thường có thể nhìn thấy một vài thứ.

Do dự một chút, hắn đi về phía hàng dương liễu kia.

Tìm được gốc cây liễu thứ ba.

Hắn cũng không sốt ruột, lại đứng ở ven hồ một lúc lâu, thấy chỗ cổng vòm không có người mới đi vào, chui vào gốc cây, bắt đầu cẩn thận quan sát gốc cây liễu thứ ba này.

Cành cây cũng không khác thường.

Hắn vừa nhìn về phía mặt đất, đưa tay giật giật cỏ khô trên đất, nhẹ nhàng kéo đám cỏ khô kia ra, còn kéo theo một ít đất lên.

Quả nhiên, phía dưới có chôn đồ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 6: Quả nhiên đều khắc sâu trong đầu.



Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức khẩn trương, lại ngẩng đầu nhìn về chỗ cổng vòm, nói thầm: Chắc không phải đầu người hay là thi thể chứ?

Chần chờ một chút, hắn đánh bạo, dùng tay đào xuống.

Lại đào mấy tầng đất, thình lình xuất hiện một cái hộp gỗ nhỏ.

Mặt ngoài hộp gỗ kia đen như mực, dưới ánh trăng hiện ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, nhìn qua âm khí thâm trầm, giống như một chiếc quan tài nhỏ.

Gió hồ lạnh thấu xương, ánh trăng thanh lãnh.

Lạc Thanh Chu nhìn hộp gỗ trong hố, cảm thấy ớn lạnh trước nay chưa từng có.

Lại ngẩng đầu nhìn cổng vòm cách đó không xa.

Sau đó hắn hít sâu một hơi.

Đánh bạo, đưa tay mở ra.

Trong hộp gỗ không có đầu người, cũng không có thứ gì đáng sợ, chỉ có một quyển sách trang bìa ố vàng.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đưa tay mở sách ra.

Lập tức con ngươi co rụt lại!.

Bìa quyển sách kia xuất hiện mấy chữ to: «Quỳ Hoa Bảo Điển »!

- Muốn luyện công này, trước phải tự cung...

Trong đầu c*̉a hắn trong nháy mắt xuất hiện mấy chữ lớn này.

Không đúng!

Hắn lại đưa xát vào nhìn kỹ thêm chút, chữ đầu tiên trên sách lại không phải chữ “Quỳ”, mà là chữ “Cúc”!.

Cúc Hoa Bảo Điển?

Khóe miệng hắn co quắp mấy lần.

Tu luyện «Quỳ Hoa Bảo Điển » thì phải cắt mất tiểu đệ đệ, chẳng lẽ tu luyện «Cúc Hoa Bảo Điển » này, cần phải cắt hoa cúc phía sau?.

Cái này cũng quá dữ đi!.

Không biết cắt trĩ có tính hay không...

Nhưng mà sách này cũng không nhất định là tu luyện bí tịch, nói không chừng là một tập thơ “Dưới rào hái hoa cúc” hoặc là một loại sách xưa nào đó.

Mượn ánh sáng của tuyết, Lạc Thanh Chu không kịp chờ đợi lật trang bìa quyển sách ra.

Trang thứ nhất viết mấy hàng chữ nhỏ ngay ngắn: Cả đời tâm huyết của ta đến cuối cùng tạo ra ba kiện công pháp, một là tâm pháp «Cúc Hoa Hàm Bao» luyện nội công, hai là luyện thể chi thuật «Cúc Hoa Nghênh Sương», ba là quyền pháp «Cúc Hoa Nộ Phóng»...

Kí tên: Cúc Hoa đạo nhân.

- Thật đúng là tu luyện bí tịch.

Trong lòng Lạc Thanh Chu có chút kích động, lại ngẩng đầu nhìn chỗ cổng vòm một chút, liền trốn trong khóm hoa rậm rạp, tiếp tục lật sách.

Quyển sách không phải quá dày, nhưng không ngờ được bên trong lại ghi chép ba bộ công pháp.

Mỗi trang đều có bức hoạ đơn giản và chữ viết giảng giải.

Mấy bức hoạ đó tuy chỉ là phác họa vài nét, lại sinh động như thật, đơn giản rõ ràng.

Đồng thời, có vài trang chuyên vẽ ra từng huyệt khiếu trong cơ thể người, có cả những huyệt ẩn, còn có vài trang vẽ cơ bắp xương cốt da người vân vân.

Lạc Thanh Chu qua loa đại khái, lật từng trang từng trang.

Không biết là cỗ thân thể này lúc đầu giấu diếm, hay là hắn đem đến, vậy mà hắn hiện tại lại có năng lực xem qua là không quên.

Chỉ cần đọc thầm trong lòng một lần, tất cả chữ viết đều sẽ ghi nhớ trong lòng; chỉ cần dùng mắt nhìn một lần, tất cả bức hoạ đều như khắc sâu trong đầu.

Cho nên hắn lật xem rất nhanh.

Thời gian khoảng một chén trà, hắn lật hết tất cả các trang sách.

Ngẩng đầu nhìn chỗ cổng vòm một chút, hắn lại nhanh chóng đem quyển sách bỏ vào hộp gỗ.

Sau đó lấp lại.

Làm xong tất cả, hắn liền rời khỏi chỗ này, đi về tiểu viện.

Tiểu Điệp đã trở về, đang nằm trên giường trong phòng nhỏ giúp hắn sưởi ấm chăn mền, thấy hắn vào nhà, vội vàng nói:

- Công tử, bên ngoài lạnh như vậy, nhanh lên đây đi, trong chăn rất ấm áp.

Hai chủ tớ thường xuyên cùng nhau ngồi ở trên giường nói chuyện sưởi ấm lẫn nhau, cũng không có kiêng kỵ gì cả.

Tiểu Điệp lúc đầu là nha hoàn thông phòng của hắn.

Nhưng mà Lạc Thanh Chu đêm nay có tâm sự, cũng không có lập tức lên giường, nhìn nàng nói:

- Ngươi đắp chăn trước đi, ta đi ra cửa ngồi một lát, suy nghĩ một chút chuyện.

Bên chậu than ở cửa.

Thanh gỗ đều bị đốt thành than, đỏ rực, thích hợp sưởi ấm nhất.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống băng ghế nhỏ cạnh cửa, mắt nhắm lại, trong đầu nhớ lại một lần bức hoạ và chữ viết vừa xem.

Quả nhiên đều khắc sâu trong đầu.

Nhớ lại một lần, càng thêm khắc sâu rõ ràng hơn.

Trên sách ghi chép, luyện thể nhất định phải tu luyện nội công tâm pháp trước, luyện thể trước phải luyện da.

Không có nội công lưu chuyển trong cơ thể, lúc luyện da có thể sẽ tạo thành thương tích, mà lại không đạt được hiệu quả gì.

Lạc Thanh Chu đầu tiên âm thầm đọc đi đọc lại, vừa đọc vừa tìm hiểu bộ nội công tâm pháp « Cúc Hoa Hàm Bao ».

Nhắm mắt, nhìn vào bên trong.

Tưởng tượng mình hóa thành một sợi khí, đi vào lòng đất, một màu đen kịt.

Sau đó cuộn thành một đoàn, giống như hạt giống, chôn vào trong đất.

Đỉnh đầu phơi gió phơi nắng, mưa rơi sấm chớp, bốn phía côn trùng bò qua, đàn giun đào đất.

Gió xuyên thấu qua khe hở mặt đất, thổi qua bên cạnh.

Mưa ầm ầm không dứt, toàn thân ướt sủng.

Cứ lặp đi lặp lại.

Qua một ngày, ánh nắng tươi sáng, hắn bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 7: Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào rít.



Ngày qua ngày.

Lập tức phá đất vươn lên, khỏe mạnh trưởng thành.

Cành lá bắt đầu um tùm, bắt đầu kết hoa ra nụ...

Cuối cùng hóa thành một nụ hoa vừa chớm nở, qua mấy cơn mưa, hấp thu ánh sáng, tích lũy sức mạnh...

Lạc Thanh Chu cũng bất tri bất giác chỉ chợp mắt mà đã tiến vào trạng thái tu luyện.

Trong cơ thể một cỗ khí lưu theo từng huyệt vị đánh dấu trên sách bắt đầu xông lên, sau hai vòng, cuối cùng từ gập ghềnh biến thành thông thuận...

- Công tử... Công tử...

Trong tai đột nhiên vang lên giọng nói lo lắng.

Lạc Thanh Chu bừng tỉnh, mở mắt ra.

Tiểu Điệp đang ngồi xổm bên cạnh hắn, hai cánh tay không ngừng đẩy thân thể của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò tràn đầy lo lắng và bất an.

Thấy hắn mở mắt ra, tiểu nha hoàn rốt cục thở dài một hơi:

- Công tử, người hù chết nô tỳ, sao lại ngồi chỗ này ngủ thiếp đi chứ ? Sẽ bị lạnh đó.

Lạc Thanh Chu cảm thấy chỗ bụng ấm áp dễ chịu, hỏi:

- Ta ngủ bao lâu?

Tiểu Điệp nói:

- Sắp hai canh giờ rồi nha, nô tỳ thấy chắc công tử đang suy nghĩ đến chuyện thành thân nên không dám tới quấy rầy. Vừa rồi đi tới mới phát hiện công tử ngủ thiếp đi, nô tỳ gọi hơn nửa ngày, công tử cũng không có tỉnh. Công tử, nhanh vào phòng đi, nô tỳ đã giúp người làm ấm chăn mền rồi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu thất kinh.

Rõ ràng cảm giác thời gian chỉ trong chốc lát, ai ngờ lại sắp hai canh giờ.

Đứng dậy, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, tai thanh mắt sáng.

Phương pháp tu luyện này quả nhiên lợi hại.

Chỉ tu luyện một chút như thế, liền có hiệu quả như vậy, nếu thời gian nhiều còn không biết sẽ thay đổi như thế nào?

Đến lúc đó rốt cuộc hắn sẽ thoát khỏi cái danh thư sinh văn nhược khí suy, tay trói gà không chặt này rồi.

Vào phòng, nhìn sách vở chất đầy trên bàn.

Hắn tiện tay cầm một quyển, thoáng dịch qua mượn ánh sáng ngoài cửa sổ đọc, bìa sách viết bốn chữ lớn « đông ly bút ký ».

Đang muốn lật xem một chút để bình ổn lại cảm xúc dao động trong lòng, Tiểu Điệp lại ở bên cạnh lại thúc giục nói:

- Công tử, trời tối đọc sách không tốt cho mắt, là người nói vậy nha. Trời không còn sớm, nên lên giường ngủ thôi.

Lạc Thanh Chu đành phải để sách xuống, đi tới bên giường.

Tiểu Điệp giúp hắn cởi bỏ áo ngoài, quần ngoài và giày, vén chăn lên, để hắn nhanh chóng trùm vào.

Lúc đầu những chuyện này Lạc Thanh Chu đều có thể tự mình làm, nhưng mà qua ba ngày ở chung, hắn biết nha đầu này tương đối quật cường và tận trung với cương vị.

- Đây đều là bổn phận của nô tỳ, công tử nếu tự mình làm, còn cần nô tỳ làm gì. Nô tỳ vô dụng, còn không bằng nhảy xuống giếng kết thúc cho rồi.

Ba ngày trước, lúc Lạc Thanh Chu chuẩn bị tự mình cởi y phục, tiểu nha hoàn vểnh miệng nhỏ lên nói như thế.

Cho nên, hắn cũng không còn miễn cưỡng nữa.

- Công tử, đêm nay... Trời lạnh như thế, nô tỳ... Nô tỳ có thể ngủ chung với công tử không?

Sau khi Lạc Thanh Chu đắp chăn, Tiểu Điệp cũng chưa đi, mà là đứng ở bên giường, trong bóng đêm khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói khẽ.

Lạc Thanh Chu nhớ tới trước đó nghe được tiếng lòng của tiểu nha đầu này.

Nhưng mà hắn cũng không từ chối.

- Có thể, ngươi ngủ dưới chân đi, như vậy buổi tối chúng ta đều thấy ấm áp một chút.

Ngữ khí Lạc Thanh Chu rất ôn nhu.

Từ sau khi mẫu thân bị hại chết, tiểu nha đầu này và hắn vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng ghét bỏ hắn, mọi chuyện đều suy nghĩ cho hắn, việc nặng nhọc cực khổ nào đều không cần hắn làm, trung thành tuyệt đối với hắn, tận trung tẫn trách, quan tâm ôn nhu.

Cho nên sâu trong nội tâm, hắn sớm đã xem tiểu nha đầu này như người thân.

Tiểu Điệp nghe vậy, trong lòng vui sướng, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, lập tức đi đóng cửa, cởi giày, lên giường.

- Ta trước cứ ngủ dưới chân công tử, trò chuyện với công tử ít hôm, sau đó lại ... lại dạy công tử động phòng...

Lạc Thanh Chu nhìn bộ dạng nàng ngượng ngùng, đột nhiên lại nghe được trong lòng nàng nói.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào rít.

Hai chủ tớ mỗi người nằm một đầu, đều không buồn ngủ.

Tiểu Điệp nói liên miên lải nhải một hồi chuyện sau khi thành thân, con ngươi đen nhánh trong bóng đêm chớp chớp, lời nói xoay chuyển, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói khẽ:

- Công tử, người... Người biết động phòng không?

Lạc Thanh Chu:....

Nếu hắn nói hắn biết, hơn nữa còn biết dùng rất nhiều kiểu, tiểu nha đầu này có thể hoài nghi hắn mỗi ngày đều trộm nhìn đống sách không đứng đắn hay không?.

- Động phòng? Có gì mà không biết chứ? Không phải chính là hai người uống xong rượu giao bôi, sau đó cùng nằm ở trên giường ngủ một giấc sao..

Lạc Thanh Chu cố ý đùa nàng.

Tiểu Điệp “Phốc phốc” một tiếng bật cười, khuôn mặt nhỏ hồng hồng nói:

- Công tử quả nhiên không biết, nào có đơn giản như vậy nha. Thành thân động phòng, là phải sinh tiểu thí hài, nào có tùy tiện nằm ở trên giường ngủ một giấc là sinh được tiểu thí hài nha..

Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:

- Ngươi biết sao?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 8: Đã có quyết định sao?



Gương mặt Tiểu Điệp hồng hồng lại lộ ra một chút đắc ý nho nhỏ còn có ngượng ngùng:

- Ừm, nô tỳ đương nhiên biết, Tôn bà bà từng dạy cho nô tỳ..

- Hả?

Lạc Thanh Chu nín cười, đang muốn tiếp tục đùa nàng vài câu thì Tiểu Điệp lại đột nhiên ôm lấy chân của hắn, gương mặt có chút nóng hổi dán lên trên, tim đập loạn nhịp nói:

- Công tử, nô tỳ đêm nay... Đêm nay liền dạy người động phòng, có được không?

Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Chu dần dần thu lại.

Cảm nhận được sự ấm áp trên chân và sự ỷ lại của tiểu nha đầu, trong lòng hắn không khỏi âm thầm thở dài một hơi.

Thời đại này, vận mệnh nha hoàn chính là như vậy.

Dùng mấy lượng bạc mua về, trong phủ ngoại trừ làm công việc bẩn thỉu cực nhọc ra, còn phải hầu hạ chủ tử.

Thậm chí bồi chủ tử ngủ.

Nhưng cho dù là bồi chủ tử ngủ, c*̃ng không nhất định sẽ có thể vượt Long Môn, thay đổi số phận.

Kết cục sau cùng có thể vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn đê tiện hèn mọn cho đến chết.

Cho dù là được chủ tử thu làm thiếp, thân phận địa vị cũng sẽ thay đổi không quá lớn, mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị chủ tử vứt bỏ.

Ở thời đại này, giữa hảo hữu với nhau tặng tiểu thiếp sớm đã trở thành một loại tập tục.

Thậm chí còn có chút phổ biến.

Cho nên đại đa số vận mệnh nha hoàn đều long đong, thăng trầm, vô cùng bi thảm.

Lạc Thanh Chu có chút thương tiếc, đau lòng tiểu nha đầu này.

Dù sao cũng là người duy nhất thật tình với hắn ở đây.

Hắn làm sao nhẫn tâm tổn thương nàng.

Cho dù muốn thu, cũng phải đợi đến hắn an toàn rời khỏi nơi này mới thu, nếu không sẽ chỉ hại nàng.

- Cái đó... Tiểu Điệp, đêm nay ta hơi mệt chút, đi ngủ sớm chút đi..

Lạc Thanh Chu uyển chuyển từ chối, chân lại không dám động, sợ khiến tiểu nha đầu đau lòng, lại sợ tiểu nha đầu này hiểu lầm mình ghét bỏ nàng.

- Oh..

Tiểu Điệp nghe vậy, có chút thất vọng nho nhỏ.

Nhưng bởi vì ngượng ngùng, c*̃ng không dám nói thêm nữa, khuôn mặt nhỏ nóng hổi dán bên chân hắn, trái tim cũng nhảy liên tục.

Một đêm trôi qua, có chút yên lặng.

Hôm sau.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, Tiểu Điệp đang quét sạch tuyết đọng trong tiểu viện.

Nhìn ngoài cửa sổ thấy tuyết rốt cục cũng ngừng rơi.

Lạc Thanh Chu rời giường mặc y phục, ra khỏi phòng.

Tiểu Điệp nhìn thấy hắn, vội vàng buông cái chổi trong tay nói:

- Công tử, người dậy rồi sao, ta đi múc nước cho người rửa mặt..

Nước trong nồi còn nóng.

Nàng lập tức đi lấy một chậu tới.

Đánh răng rửa mặt xong, Tiểu Điệp bưng bữa sáng lên.

Một bát cháo loãng, một cái bánh bao.

Lạc Thanh Chu ăn bữa sáng xong, liền về phòng, mở cửa sổ ra, ngồi trước bàn đọc sách.

Mặc dù có bản lĩnh nhìn qua là không quên, nhưng chỉ có thể khắc chữ trong đầu, cũng không thể trong nháy mắt liền có thể hiểu hết được.

Đống sách vở này, chỉ có chậm rãi đọc từng câu từng chữ mới có thể hiểu thấu triệt để.

Đến lúc thi cử, cần vận dụng linh hoạt, dựa vào sự hiểu biết của mình mà làm bài, cũng không thể trích dẫn tài liệu trong sách vở ra được.

Cho nên hắn nhất định phải đọc hiểu từng câu từng chữ.

Đại Viêm đế quốc tôn sùng vũ lực, nhưng đọc sách cũng quan trọng như nhau.

Hắn bây giờ chỉ là thân phận tú tài, một khi thi đậu cử nhân, thân phận địa vị liền khác nhau rất lớn.

Đến lúc đó cho dù là vị phụ thân kia, cũng không dám tùy ý trách phạt hắn.

Vị Đại phu nhân kia nếu muốn hại hắn nữa sẽ dễ bị mất đầu như chơi.

Cho nên lúc đó, an toàn của hắn càng được bảo đảm.

Ở thời loạn thế này, có công danh trên người, chẳng khác nào nhiều thêm một lá bùa hộ thân.

Nhưng thư sinh quá văn nhược.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Hắn bây giờ đã có được luyện võ công pháp, cho nên tự nhiên cũng muốn thử tu luyện, cường thân kiện thể, phòng bị tiểu nhân.

Có lẽ đến lúc đó cũng có thể giống vị Đại công tử Lạc gia kia, dùng võ tấn quan, hoặc là giống Nhị công tử chuẩn bị thi vào Long Hổ viện.

Xế trưa.

Giọng của vị Vương quản gia kia lại vang lên lần nữa ngoài ngoại viện:

- Tam công tử, lão gia và phu nhân gọi người qua một chuyến.

Đã có quyết định sao?

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, để quyển sách xuống, ra cửa.

Lần này, cũng không đi đến khách sảnh nữa, mà ở sảnh ăn kế bên.

Lạc Diên Niên và Đại phu nhân Vương thị đang ngồi trên bàn ăn cơm.

Nhị phu nhân Dương thị cùng mấy người nha hoàn đứng bên cạnh hầu hạ, vẻ mặt tràn đầy cung kính.

Trên bàn bày biện tám món ăn một chén canh, mười phần phong phú.

Lạc Thanh Chu vào phòng, cúi đầu thỉnh an, thái độ cung kính.

Đại phu nhân thậm chí không liếc nhìn hắn một cái, mặt trầm như nước.

Lạc Diên Niên vẫn đang chậm rãi ăn cơm, đối với việc hắn thỉnh an, cũng chỉ khẽ gật đầu.

Còn việc gọi hắn qua ăn cơm sao, đó là chuyện căn bản không thể nào xảy ra.

Ngược lại là Nhị phu nhân Dương thị thấy hắn tới, lập tức cười như hoa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 9: Tiểu Điệp làm sao vậy?



Nhị phu nhân chúc mừng nói:

- Thanh Chu, chúc mừng, Lão Gia sáng nay đã đi Tần phủ nói rõ ràng với người ta, người ta c*̃ng đồng ý, hôn lễ của ngươi và Tần gia tiểu thư định vào ba ngày sau. Ai nha, ngươi đúng là tu tám đời rồi mới có phúc phận này đó, lại có thể cưới được Tần gia đại tiểu thư, Tần gia người ta chính là danh môn vọng tộc, mặc dù bây giờ suy bại....

- Khụ ....

Lạc Diên Niên hắng giọng một tiếng, buông đũa xuống.

Dương thị vội vàng ngậm miệng.

Ánh mắt Lạc Diên Niên nhìn thiếu niên cung kính đứng phía cửa ra vào, dừng một chút, nghiêm mặt nói:

- Thanh Chu, mấy ngày nay chuẩn bị một chút, ba ngày sau liền đi Tần phủ thành thân. Đợi đến Tần phủ, phải tự mình kiềm chế bản thân, nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, hầu hạ nhạc phụ nhạc mẫu ngươi đàng hoàng, cũng phải đối xử tốt với thê tử ngươi, đừng làm mất mặt Lạc gia ta, ngươi nhớ kỹ chưa?

Ba ngày sau?

Nhanh như vậy sao?

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu:

- Hài nhi nhớ kỹ.

Cay nghiệt thiếu tình cảm, lãnh huyết dối trá, tàn nhẫn vô tình, không làm tròn bổn phận phụ thân, ngươi cũng xứng nói lời này sao?

Lúc này, Đại phu nhân Vương thị rốt cục ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Tuy là ở rể, nhưng ngươi đại diện mặt mũi Lạc gia ta. Sau khi đến Tần phủ, mỗi lời nói hành động đều phải chú ý, nếu truyền ra ngoài ngươi ở đó làm xằng làm bậy, bôi đen danh dự Lạc gia thì cho dù ngươi đã là con rể Tần gia, chúng ta c*̃ng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi nhớ kỹ chưa?

Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, khom người cúi đầu:

- Thanh Chu nhớ kỹ.

- Đi đi, Vương quản gia sẽ dẫn ngươi đi phòng thu chi lĩnh ít bạc, lại đi đặt làm mấy bộ y phục trước, còn cần gì khác, đều có thể nói với Vương quản gia. Lạc gia ta đã muốn để ngươi ở rể, đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi..

Đại phu nhân thản nhiên nói xong, khoát tay áo, để hắn lui ra.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn mắt bà ta một chút, nghe được trong lòng bà ta nói: Thấy tiểu dã chủng này liền ăn không thấy ngon, sao không giống tiện nương của hắn chết sớm, sớm đầu thai chứ, xúi quẩy!.

- Thanh Chu cáo lui.

Lạc Thanh Chu chôn hận ý vào đáy lòng, khom người cáo lui.

Vương quản gia dẫn hắn đi phòng thu chi, lãnh một chút bạc, lại để nha hoàn đo dài cao rộng của hắn.

Sau đó lại dặn dò một ít chuyện.

Sau khi Lạc Thanh Chu rời khỏi, cũng không tính trở lại tiểu viện liền.

Thấy bốn phía không người, hắn lộn vòng lại, thuận đường nhỏ, đi tới chỗ hồ nước ấm tối qua.

Dừng lại trước cổng vòm.

Lại nhìn xung quanh một lần, liền giả vờ như đi tản bộ, chậm rãi đi tới ven hồ.

Đợi đi đến mấy cây dương liễu kia, hắn quay mắt nhìn sang.

Trên mặt đất đối tuyết đọng và cỏ khô vẫn như cũ, không nhìn ra dấu vết gì rõ ràng.

Đi dạo ven hồ trong chốc lát.

Sau khi xác định bốn phía hoàn toàn không có người, hắn liền đi tới, nắm lấy cỏ khô, kéo lớp đất trên mặt qua một bên.

Trong hố đã lấp kín bùn đất, hộp gỗ đen nhỏ kia cũng mất rồi.

Hắn không dám ở lâu, ngụy trang lại như lúc đầu liền rời khỏi.

Tối hôm qua gặp phải hạ nhân kia, không biết có phải là người trong phủ hay không.

Nếu như là người trong phủ, quyển công pháp bí tịch kia từ đâu trộm tới?

Là tự mình dùng, hay là cho người khác?

Lạc Thanh Chu vừa tự hỏi, vừa về tới tiểu viện.

Tiểu Điệp đã bưng cơm trưa tới.

Nhưng giờ phút này, tiểu nha đầu lại ngồi bên chậu than ở cửa ra vào, hai mắt đỏ lên, đang lau nước mắt.

Sau khi nhìn thấy hắn, nước mắt kia càng như chuỗi trân châu đứt dây, từng viên từng viên rớt xuống, không dừng lại được.

- Tiểu Điệp làm sao vậy?

Lạc Thanh Chu đi tới, nhíu mày:

- Lại có người khi dễ ngươi sao?

Tiểu Điệp lắc đầu, lau nước mắt nói:

- Công tử, ta vừa rồi nghe đám tiểu Thúy nói, Lão Gia và Đại phu nhân không phải để người kết hôn, là để người đi ở rể Tần phủ, là thật sao?

Lạc Thanh Chu nghe vậy, thở dài một hơi.

Thì ra là chuyện này.

Hắn đưa tay giúp tiểu nha đầu này lau sạch nước mắt trên mặt, ôn nhu nói:

- Là thật, nhưng ta cảm thấy rất tốt, khóc cái gì chứ?

Tiểu Điệp nghe xong, lập tức ‘Oa’ một tiếng khóc òa lên, vừa khóc vừa lắc đầu nói:

- Không được không được, không tốt đẹp gì. Bọn họ sao có thể để công tử đi ở rể chứ? Công tử rõ ràng đã là tú tài, sau này còn có thể thi đậu cử nhân làm rạng rỡ tổ tông, sao có thể đuổi người đi chứ? Nam tử ở rể, thật là mất hết mặt mũi, sẽ bị người ta xem thường, sau khi sinh hài tử cũng không thể cùng họ với công tử. Ngay cả những nha hoàn người hầu kia, đều ở sau lưng cười nhạo công tử đó, oa oa....

Lạc Thanh Chu cười cười, lơ đễnh nói:

- Không sao đâu, bị người xem thường cười nhạo, cũng không phải ngày một ngày hai, dù sao cũng không mất miếng thịt nào. Chỉ cần có thể mau chóng rời khỏi nơi này, ở rể c*̃ng không có gì. Tiểu Điệp, ngươi không phải cũng nghĩ mau chóng rời khỏi nơi này sao? Lần này chính là cơ hội tốt.
 
Back
Top Bottom