Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 440: Đúng vậy, nhị tiểu thư có cảm giác gì?



Tần Vi Mặc cau mày nói:

- Tỷ phu, ngươi nói có phải là chuyện cha từ tước hay không?

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- c*̃ng có khả năng, dù sao cái này liên quan đến lợi ích tất cả quý tộc. Thật ra Trưởng công chúa muốn động chỉ là đời thứ ba phong tước về sau, trong gia tộc quý tộc không có người ra xuất lực cho quốc gia. Rất nhiều quý tộc mục nát vô năng, mỗi một thời đại đều chỉ muốn thừa kế tước vị hưởng thụ bổng lộc quốc gia, nhưng không có một tộc nhân có tác dụng cho quốc gia. Dần dà, toàn bộ quốc gia đều sẽ bị bọn hắn kéo đổ. Chi tiêu hàng năm đối với mấy quý tộc này, đoán chừng đều là một bộ phận rất lớn...

Tần Vi Mặc an tĩnh nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi phân tích, thấp giọng nói:

- Tỷ phu chỉ là gặp mặt Trưởng công chúa một lần, lại hiểu Trưởng công chúa như vậy. Nếu Trưởng công chúa nghe những lời vừa rồi của tỷ phu, đoán chừng càng sẽ xem ngươi là tri kỷ, ngưỡng mộ tỷ phu. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải bắt tỷ phu đi...

Lạc Thanh Chu thấy mình nói có chút nhiều, vội vàng dừng lại câu chuyện, nói:

- Nhị tiểu thư, sao chép đi.

- Nha.

Tần Vi Mặc lộ vẻ mặt sầu lo, cầm bút lên, dừng một chút, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ thanh lệ động lòng người lên nhìn hắn:

- Tỷ phu, ngươi thật sẽ không rời khỏi Tần gia chúng ta, rời đi ta... Tỷ tỷ sao?

Lạc Thanh Chu cúi đầu mài mực, nói:

- Sẽ không.

Trên mặt thiếu nữ lộ ra ý cười, gật đầu nói:

- Ừm, Vi Mặc tin tưởng tỷ phu nhất định sẽ không.

Nàng nâng bút chấm mực, tay mềm nhẹ lay động, bắt đầu cúi đầu sao chép.

Từng chữ nhỏ xinh đẹp đen như mực rất nhanh hiện đầy giấy tuyên tuyết trắng, c*̃ng hiện đầy trong đôi mắt sáng rỡ kia của nàng.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chân nhỏ tr*n tr** tuyết trắng dưới váy nàng, nhịn không được nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi có muốn mặc vớ vào hay không?

Thiếu nữ giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức rụt rụt chân nhỏ, trốn ở dưới làn váy tuyết trắng mềm mại, trên gương mặt trắng nõn nhiễm lên đỏ ửng, thấp giọng nói:

- Ừm... Tỷ phu...

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn ngoài cửa hô:

- Thu nhi, mau vào cho...

- Khục... Khụ khụ...

Thiếu nữ đột nhiên lại bắt đầu ho khan.

Lạc Thanh Chu vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, lúc này mới nhớ tới còn không có cho nàng phục dụng linh dịch, vội vàng lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, đưa tay cầm bàn tay nhỏ của nàng lên, nói:

- Nhị tiểu thư, lại thêm hai giọt.

Đầu tiên là linh dịch đen như mực, tiếp theo là linh dịch xanh đậm.

Vừa rơi xuống ngón trỏ tinh tế xanh nhạt của thiếu nữ liền dung nhập vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu buông ra tay nhỏ của nàng, thu hồi bình sứ, sau một lúc lâu, lo lắng hỏi:

- Nhị tiểu thư cảm giác khá hơn chút nào không?

Ánh mắt thiếu nữ nhìn chỗ linh dịch biến mất trên đầu ngón tay, hiếu kỳ nói:

- Tỷ phu, bọn chúng tiến vào thân thể Vi Mặc à?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhị tiểu thư có cảm giác gì?

Thiếu nữ nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ thanh lệ ngẩng cao nhìn hắn nói:

- Không có cảm giác gì đâu. Mới hai giọt, có khả năng là quá ít.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 441: Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng.



Lạc Thanh Chu giải thích:

- Không ít, một lần không thể quá nhiều, thân thể nhị tiểu thư yếu đuối, quá nhiều không chịu nổi. Tuy nói loạn thế dùng trọng điển, bệnh trầm kha cho mãnh dược, nhưng thứ này của ta, nhị tiểu thư đừng nhìn chỉ có hai giọt, thật ra dược hiệu bên trong rất cường đại.

Hai con ngươi thiếu nữ long lanh nhẹ nhàng mà nhìn hắn.

- Tỷ phu, thật ra Vi Mặc cảm thấy, dược hiệu tốt nhất đối với thân thể Vi Mặc có thể... Không phải những thuốc này.

Lạc Thanh Chu đối mặt cùng nàng, dừng một chút, nói sang chuyện khác:

- Nhị tiểu thư, ta gọi Thu nhi vào giúp ngươi mang vớ, miễn cho cảm lạnh.

Hắn quay đầu ra cửa nói:

- Thu nhi, mau tới mang vớ vào cho...

- Cô gia, nô tỳ đột nhiên mót quá.

Nói xong, tiếng bước chân vội vàng rời đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Trong phòng, rơi vào trầm mặc.

An tĩnh một hồi.

Tần nhị tiểu thư cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói:

- Tỷ phu...

- Nhị tiểu thư đợi chút.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, trực tiếp đi vào buồng trong, cầm một đôi vớ lưới tuyết trắng ra.

Đều lúc này, còn có cái gì lễ nghi quy củ mà chú ý?

Đều chăn lớn cùng đắp chung, chân c*̃ng sờ qua, miệng c*̃ng hôn, người c*̃ng ôm qua, nếu có người ngoài ở đây, còn muốn cố kỵ một chút thân phận của hai người, nhưng bây giờ trong phòng lại không có người ngoài, cũng chỉ có hai người bọn họ, còn có cái gì có thể lo lắng thận trọng?

Hắn cầm vớ lưới mềm mại, ngồi xổm ở trước mặt thiếu nữ, cầm mắt cá chân non mềm của nàng, giơ lên chân nhỏ tuyết trắng của nàng, nhẹ nhàng mặc vào.

Thiếu nữ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, an tĩnh nhìn động tác đầy ôn nhu của hắn.

Đợi hắn mang xong hai cái vớ lưới, ngẩng đầu, đang chuẩn bị lúc đứng lên, gương mặt nàng vốn đã nhuộm đỏ ửng đột nhiên lại càng thêm đỏ đậm, run giọng gọi:

- Tỷ phu...

- Sao?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nghi hoặc mà nhìn nàng.

Hô hấp thiếu nữ bắt đầu trì trệ, đột nhiên cúi đầu xuống, môi phấn mềm mại như cánh hoa lạnh buốt rơi vào trên môi hắn.

Lập tức, hai cánh tay cánh tay ôm chặt lấy cổ của hắn, thân thể yếu đuối mềm nhuyễn đột nhiên mềm nhũn, rơi vào trong ngực của hắn...

Lạc Thanh Chu vội vàng không kịp chuẩn bị, miệng bị đánh lén, trong đầu “Ông” Một tiếng trống rỗng, thân thể đột nhiên ngửa về sau một cái, ngã xuống trên nệm nhung mềm mại.

Thiếu nữ đè ở trên người hắn, tóc xanh tán loạn, váy tản ra, giống như một đóa Tuyết Liên nở rộ...

Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng.

Một nhánh mai ngả nghiêng vào dưới mái hiên nhà sớm đã tàn lụi, nhưng thân cành vẫn như cũ ngạo nghễ đứng thẳng, sinh cơ dạt dào.

Chỉ chờ mùa băng tuyết năm sau, lần nữa nở rộ chói lọi.

Trong vườn hoa trong viện, nở đầy hoa tươi của mùa này, muôn hồng nghìn tía.

Không chỉ có nó, bên trong song cửa sổ dưới mái hiên, hai mắt bên trên gương mặt tái nhợt không sức sống ấy lại đốt sáng lên sắc thái hoa mỹ nhất.

Thu nhi ôm tiếp đồ do Châu nhi bưng trở về, đứng trước bồn hoa, yên lặng nhìn cửa sổ.

Sau một lúc lâu.

Hai người thấp giọng thảo luận.

- Thu nhi, ngươi nói cô gia sẽ mang vớ cho tiểu thư đi không?

- Đương nhiên sẽ, cô gia không nhẫn tâm để tiểu thư bị lạnh đâu.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 442: Uống chút nước.



- Thu nhi, ta nhớ tiểu thư mới vừa dậy, quần áo cũng không có đổi, chẳng phải bị cô gia nhìn hết sạch rồi?

- Ngươi nói thật nhiều, tiểu thư nguyện ý.

- Thu nhi, vậy ngươi nguyện ý không?

- Mặc kệ ngươi.

- Hì hì, ngươi khẳng định mong nhớ ngày đêm, ước gì để cô gia nhìn hết sạch, sau đó thị tẩm cho cô đây. Ngươi cả ngày đều mặc cái yếm xấu hổ không thể che được hết b* ng*c không phải chuyên môn chuẩn bị để cho cô gia nhìn xem sao?

- Cô nàng chết dầm kia! Lại nói bậy, ta xé nát miệng của ngươi!

Hai tiểu nha đầu ở trong viện nhỏ giọng trêu đùa.

Trong phòng, khói thuốc lượn lờ, yên tĩnh im ắng.

Trên nệm nhung tuyết trắng mềm mại, áo lông chồn Tần nhị tiểu thư khoác trên người chẳng biết lúc nào đã lặng yên trượt xuống trên mặt đất...

Thời gian giống như đứng im.

Ánh nắng tươi sáng xuyên qua song cửa sổ điêu khắc tinh xảo bên trên hành lang, chiếu xuống cánh cửa đang đóng chặt.

Tia sáng dìu dịu xuyên thấu qua vải bố cửa sổ, lọt vào trong phòng, chiếu sáng cả phòng.

Trong góc nhỏ, nến đỏ vẫn đang cháy sáng.

Giấy tuyên trên bàn, bút mực vừa dừng không lâu đã khô.

Trong phòng tĩnh không một tiếng động.

Trên mặt thảm tuyết trắng mềm mại, Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược một thân lụa mỏng như tuyết, mềm mềm ghé vào trên người Lạc Thanh Chu.

Môi phấn như cánh hoa, vẫn như cũ dán trên bờ môi của hắn.

Hai người một trên một dưới, liền nằm như thế, bờ môi chạm nhau, trợn tròn mắt, nhìn đối phương, yên lặng, không nhúc nhích.

Toàn bộ thế giới đều giống như an tĩnh lại.

Chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch lẫn nhau, cùng cảm nhận được tiếng hít thở càng ngày càng nặng của nhau.

Lạc Thanh Chu nằm ở nơi đó, có chút mộng...

Không biết qua bao lâu.

Giống như dài đằng đẵng, lại giống như rất ngắn.

Miệng nhỏ mềm mại của thiếu nữ, rốt cục nhẹ nhàng rời khỏi miệng của hắn, nhưng thân thể mềm mại lại không chịu vẫn như cũ vô lực nằm sấp ở trên lồng ngực của hắn, gương mặt ửng đỏ, lông mi rung động, hai con ngươi như nước nhìn hắn.

Sau một lúc lâu.

Mở miệng thì thào:

- Tỷ phu... Ngươi lại bị Vi Mặc khi dễ.

Trong giọng nói tựa hồ có chút đắc ý nho nhỏ.

Lạc Thanh Chu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ngượng ngùng của nàng cùng con ngươi nhu tình như nước, hoảng hốt một trận, mới nói:

- Nha.

Thiếu nữ giật mình, lập tức hé miệng cười khẽ, đôi mắt cong cong, kiều mị động lòng người.

Cười một trận.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng lại gần sát hắn, môi phấn cơ hồ lại chạm vào trên môi hắn, hai con ngươi như nước nhìn con ngươi của hắn, trong mắt ba quang nhẹ nhàng lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ cùng hoạt bát:

- Tỷ phu đây là nhận mệnh sao?

Cảm thụ được hô hấp ấm áp và thân thể mềm mại của thiếu nữ, nhìn bộ dáng xinh xắn đáng yêu kia của nàng, Lạc Thanh Chu cũng nhịn không được nữa, đầu đột nhiên nhấc lên, hôn một ngụm lên miệng nhỏ của nàng, lập tức cắn, ôm lấy nàng, thân thể lộn một vòng, đem nàng đặt ở phía dưới.

- Tỷ phu...

Trái tim của thiếu nữ đột nhiên nhảy càng nhanh, gương mặt càng đỏ, hai con ngươi dần dần mê ly.

Nhưng lúc này, hô hấp của nàng c*̃ng bắt đầu trở nên khó khăn, gò má lúc đầu đỏ bừng bắt đầu dần dần trở nên trắng, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ.

Lạc Thanh Chu đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn nàng hô hấp khó khăn, sắc mặt bắt đầu từ đỏ biến thành trắng, d*c v*ng trong cơ thể trong nháy mắt thối lui, cuống quít buông nàng ra, bế nàng từ dưới đất lên.

- Nhị tiểu thư...

Sắc mặt hắn khẽ biến, cuống quít ôm nàng, đi đến buồng trong, đặt nàng lên giường, lập tức đi rót nước trà, đi qua đỡ nàng lên, đưa tới bên môi nàng nói:

- Uống chút nước.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 443: Không biết qua bao lâu.



Uống nước làm di chuyển sự chú ý, dịu ít một chút tâm tình đang sôi động.

Thể chất của thiếu nữ này nhu nhược đến đáng sợ.

Vẻn vẹn chỉ mới là hôn thôi mà ngay cả hô hấp đều nhanh không chịu được, nếu lại tiến thêm một bước thì còn đến đâu?

Chẳng phải sẽ trực tiếp hương tiêu ngọc vẫn?

Biết rất rõ ràng thân thể mình yếu, không được, còn hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc hắn, thật khiến người bó tay toàn tập, đau đầu.

Sắc mặt Tần Vi Mặc trở nên tái nhợt, gấp rút th* d*c hồi lâu, mới từ từ bình phục.

Nàng cúi đầu uống hết mấy ngụm nước, nhắm mắt lại, mảnh mai vô lực nằm trong ngực hắn.

Lại qua một lát.

Mở mắt ra, lông mi thật dài cúi thấp, cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói xin lỗi:

- Tỷ phu, thật xin lỗi... Vi Mặc vô dụng...

Lạc Thanh Chu buông xuống chén nước, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại nhu nhược của nàng vào trong lòng, ôn nhu v**t v* mái tóc nhu thuận của nàng nói:

- Chỗ nào vô dụng, nhị tiểu thư hữu dụng nhất.

Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ tái nhợt dán vào b* ng*c của hắn, trong mắt ngậm lấy nước mắt nói:

- Thế nhưng, Vi Mặc không thể... Không thể phục thị tỷ phu...

Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, đưa tay nắm chặt tay nhỏ mềm mại không xương của nàng, ôn nhu nói:

- Nói cái gì đó, cái gì phục thị hay không hầu hạ, ta lại không cần ngươi phục thị. Nhị tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm đi, bệnh này của ngươi nhất định sẽ tốt, không sao đâu.

- Tỷ phu...

- Tốt, chớ nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt.

- Tỷ phu, ngươi đừng đi...

- Không đi, ta an vị ở chỗ này, ôm ngươi. Ngươi nhanh ngủ đi, đừng có lại suy nghĩ nhiều, thân thể quan trọng.

Thiếu nữ áp sát vào trong ngực của hắn, c*̃ng ôm chặt hắn.

Không biết qua bao lâu.

Nàng rốt cục chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

Nghe trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều ngủ say, Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm một hồi khuôn mặt nhỏ tinh xảo mang theo nước mắt, nhăn đầu lông mày, khẽ thở một hơi.

Ngoài cửa sổ, mặt trời dần dần ngả về tây.

Trong phòng yên tĩnh im ắng.

Ngoài phòng cũng không có bất kỳ âm thanh gì.

Châu nhi đi lấy đồ tựa hồ một đi không trở lại, một chút động tĩnh cũng không có.

Trong bất tri bất giác, trời chiều ráng đỏ, đã tới hoàng hôn.

Thu nhi ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa một cái, thấp giọng hô một tiếng:

- Cô gia...

Hai tên nha hoàn đã sớm đứng chờ ở cửa, tận đến giờ phút này, nhịn không được gõ cửa.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tiến vào.

Thiếu nữ trong ngực vẫn đang ngủ say, khóe miệng còn mang theo một tia ý cười ngọt ngào.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Thu nhi đầu tiên đem đầu thò vào, ánh mắt nhìn về phía cái bàn, gặp nơi đó không có người, nhưng thấy được áo lông chồn tiểu thư nhà mình cởi ra trên mặt đất ở nơi đó, sắc mặt biến hóa, lại quay đầu, nhìn về phía giường mềm.

Trên giường vẫn không có người.

Nàng lúc này mới nhìn về phía buồng trong.

Cô gia ngồi bên giường, tiểu thư dựa vào trong ngực hắn, tóc xanh tán loạn, không nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ.

Nàng có chút do dự, không biết nên đi vào không nên.

Lạc Thanh Chu vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng mau tới đây.

Thu nhi lúc này mới vào phòng, khép cửa phòng lại, dưới chân im lặng xốc lên rèm châu, tiến vào buồng trong, thấp giọng nói:

- Cô gia, tiểu thư ngủ thiếp đi?

- Ngủ hơn một canh giờ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 444: Châu nhi không tin.



Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng dời thiếu nữ trong ngực ra, đặt lên giường, lập tức giúp nàng đắp chăn xong, thấp giọng nói:

- Thu nhi cô nương, ngươi chiếu cố tốt nàng, ta cần phải trở về.

Thu nhi nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Lạc Thanh Chu tựa hồ muốn giải thích một chút, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, mà hắn không có gì tốt để giải thích.

Hôn ngủ s* s**ng, kém chút đã đột phá một bước cuối cùng.

Cái này còn muốn giải thích cái gì?

Hắn xốc lên rèm châu đi ra ngoài, đi đến tới cái bàn gần cửa sổ, nhặt lên áo lông chồn màu tuyết trắng từ dưới đất, đặt ở bên trên cái ghế bên cạnh, lại liếc mắt nhìn chữ nhỏ xinh đẹp trên giấy tuyên, quay người ra khỏi phòng.

Châu nhi đứng trên hành lang ở ngoài cửa, trong tay ôm một xấp giấy tuyên, gặp hắn đi ra, đem vật liệu đưa tới trước mặt hắn, dặn dò:

- Cô gia, những vật này rất quan trọng. Lão gia nói, ngoại trừ nhị tiểu thư và cô gia, ai cũng không thể nhìn, cô gia nhất định phải cẩn thận đảm bảo.

Lạc Thanh Chu tiếp trong tay, nghi ngờ nói:

- Lão gia c*̃ng nhắc đến ta sao?

Châu nhi gật đầu nói:

- Nhắc đến.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, nói cảm ơn, đi xuống bậc thang. Lúc đi đến tiểu viện, Châu nhi đột nhiên hỏi:

- Cô gia, ngươi vừa rồi ở trong phòng có chiếm tiện nghi tiểu thư nhà ta hay không?

Lạc Thanh Chu dừng chân, nghĩ nghĩ, quay đầu nói:

- Không có.

Châu nhi không tin.

Hắn lại nói:

- Bất quá, tiểu thư nhà ngươi chiếm tiện nghi của ta.

Nói xong, ôm đồ bước nhanh rời đi.

Châu nhi sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng của hắn, nhếch lên miệng nhỏ:

- Hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ, có thể bị tiểu thư nhà ta chủ động chiếm tiện nghi, nằm mơ đều có thể cười tỉnh đấy.

Trong phòng, trên giường.

Khóe miệng Tần nhị tiểu thư mang theo mỉm cười, tựa hồ đang mơ mộng đẹp, miệng còn phát ra nói mê:

- Tỷ phu...

Lạc Thanh Chu ôm chồng giấy, một đường mất hồn mất vía.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung lúc, Bách Linh một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người đứng trước cửa ra vào nhìn hắn nói:

- Cô gia, tối nay có đến thỉnh an tiểu thư nhà ta không?

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nhìn nàng nói:

- Đại tiểu thư hỏi ta à?

Bách Linh yếu ớt đáp:

- Không có.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lập tức hiểu được, nói:

-Được, vậy đêm nay ta tới.

Khóe miệng Bách Linh khẽ động, lộ ra một vòng ý cười, giòn tiếng nói:

- Cô gia, đêm nay đến sớm một chút nha.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đi qua nhìn nội viện một chút, thấp giọng nói:

- Bách Linh, Hạ Thiền cô nương có ở đây không?

Bách Linh híp híp con ngươi, nói:

- Thiền Thiền đang ở trong phòng ngủ, làm sao, cô gia nhớ nàng? Muốn đi vào phòng ngủ với nàng hay không?

Lạc Thanh Chu cau mày một cái, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Đừng nói giỡn. Bách Linh, ta muốn hỏi một chút, gần đây Hạ Thiền đều là ban ngày đi ngủ?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back