Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 360: Dân nữ cố gắng hết sức.



Thiếu nữ ở lại một hồi, thấp giọng nói:

- Ta... Ta thể, không lạnh...

Lạc Thanh Chu đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, sau đó đặt bàn tay nhỏ của nàng lên má mình, nói:

- Nhìn xem, chính ngươi chắc cảm giác được, mặt của ta nóng, tay của ngươi là lạnh. Ngươi bình thường thân thể vẫn luôn lạnh, ngươi không phát hiện ra sao?

Đêm đó Thần hồn của hắn xuất khiếu có thể nhìn thấy rõ ràng toàn thân thiếu nữ này ngưng kết băng tinh, ngay cả khí tức bốn phía cũng ngưng kết băng tinh, làm sao có thể không lạnh?

Hơn nữa chỉ cần nàng tới gần Tần nhị tiểu thư, Tần nhị tiểu thư sẽ cảm nhận được rõ ràng.

Mắt thiếu nữ lộ ra vẻ bối rối, thân thể chậm rãi rụt lại vào phía trong, miệng vẫn thấp giọng quật cường nói:

- Không, không lạnh...

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, khuyên nhủ:

- Dù sao ban đêm ngươi đừng đi trồng hoa nữa, không tốt cho thân thể ngươi. Nghe Bách Linh nói, kiếm pháp của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng thật ra ngươi căn bản cũng không có luyện qua võ, thể chất của ngươi rất yếu, không phải đêm đó mắc mưa cũng nhảy mũi phát run sao. Hạ Thiền, chuyện này, không cần thiết cậy mạnh, c*̃ng không cần trốn tránh. Ta nói, cũng không phải chế giễu ngươi, chỉ là quan tâm ngươi. Còn chuyện kiếm tiền, chờ thân thể dưỡng tốt lại nói. Mà nói thật, ngươi thật sự không cần thiết liều mạng kiếm tiền như vậy. Nếu như ngươi cần tiền, ta có thể cho ngươi.

Ngừng tạm, hắn lại nói:

- Đương nhiên, bây giờ ta không có bao nhiêu tiền. Nhưng ta rất nhanh sẽ có tiền, đến lúc đó, có thể cho ngươi rất nhiều. Ngươi cảm thấy thế nào?

Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, nhìn vào trong, yên lặng hồi lâu, mới thấp giọng nói:

- Không muốn... Không muốn ngươi... Ta, chính ta tự...

Nàng mới không muốn ăn bám, để hắn nuôi nàng đâu.

Hắn rõ ràng ở rể.

Người ở rể mới là ăn bám.

Nàng muốn tự mình cố gắng kiếm tiền, làm cho hắn vĩnh viễn ăn cơm của nàng.

Cùng lúc đó.

Trong cung điện nhỏ khác của Phủ thành chủ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy đỏ, đang ngồi quỳ, hai chân thon dài ngồi trước án thư, đang nghiêm túc xem hai hiệp chuyện xưa Tần nhị tiểu thư mang tới.

Khi xem đến tam anh chiến Lữ Bố, lập tức nhịn không được mở miệng nói:

- Lữ Phụng Tiên này đường đường là một anh hùng, chỉ tiếc chưa gặp minh chủ, lại làm bạn với những củi mục kia, đáng tiếc.

Lập tức lại thở dài:

- Nhưng với tính cách của hắn, cho dù là Tào Mạnh Đức, chỉ sợ cũng không khống chế được.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, nhu nhu nhược nhược ngồi quỳ chân bên cạnh, nghe vậy ôn nhu nói:

- Đáng tiếc hắn không có gặp được Trưởng công chúa. Nếu dưới trướng Trưởng công chúa, chuyện gia nô ba họ kia đương nhiên sẽ không xảy ra. Trưởng công chúa chỉ cần thủ đoạn nhỏ, hắn tự sẽ tâm phục khẩu phục, làm việc cho Trưởng công chúa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thấy dòng chữ nhỏ cuối trang kia “Muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải”, lúc đầu hô hấp chậm lại, có chút tức giận, nhưng nghe được lời nàng nói, lại quay đầu nhìn nàng cười nói:

- Tần nhị tiểu thư xem không giống như người biết nịnh nọt.

Tần Vi Mặc cúi đầu ôn nhu nói:

- Dân nữ từ nhỏ đến lớn, chưa hề nịnh nọt qua bất cứ người nào. Cho nên, vừa rồi, đều là lời nói thật. Dựa vào sự thông minh cùng bản lĩnh của Trưởng công chúa, muốn hàng phục Lữ Phụng Tiên kia, đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười cười, cầm giấy tuyên trong tay, nhìn nàng nói:

- Chuyện xưa đúng là đặc sắc, chính là quá ngắn. Tần nhị tiểu thư trở về, nhớ kỹ viết nhiều thêm mấy hiệp. Đương nhiên, thân thể quan trọng nhất, ba ngày thế nào?

Tần Vi Mặc cung kính nói:

- Dân nữ cố gắng hết sức.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ tái nhợt của nàng nhìn một lúc, đột nhiên cười nói:

- Thật ra ta có một cách, có thể hóa giải bệnh tình Tần nhị tiểu thư. Nhưng mà... Chỉ sợ Tần nhị tiểu thư không nguyện ý.

Tần Vi Mặc trong lòng khẽ động, cúi đầu nói:

- Trưởng công chúa có thể nói một chút không?

Nam Cung Hỏa Nguyệt ánh mắt lấp lóe, nói:

- Song tu.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 361: Còn có việc sao?





Sắp đến buổi trưa.

Hạ Thiền nằm trên giường, rốt cục mơ màng thiếp đi.

Lạc Thanh Chu lại giúp nàng lau da thịt lộ ra ngoài một lần, mới mở cửa phòng, chuẩn bị rời khỏi.

Cửa phòng vừa mở, thì gặp Bách Linh ở ngoài, lén lén lút lút chuẩn bị chạy trốn.

Lạc Thanh Chu một phát bắt được cánh tay nàng, giật nàng trở về, nói:

- Có rảnh thì đến chăm sóc nàng. Ta còn có việc, đêm lại đến.

Bách Linh xoay người, vẻ mặt tràn đầy khó xử nói:

- Cô gia, ta c*̃ng có việc, ta còn phải đi xem tiểu thư, ta… A...

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đã đè nàng lên vách tường bên cạnh, thô bạo hôn lên miệng nhỏ của nàng.

Một lát sau, mới buông ra nói:

- Còn có việc sao?

Bách Linh mềm cả người, hai mắt mê ly, bờ môi ướt át, ngực chập trùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên thở gấp nói:.

- Không có... Không có...

- Bá!

Lạc Thanh Chu lại cúi đầu hôn miệng nhỏ ướt át của nàng một cái, mới quay người rời khỏi.

Bách Linh ngơ ngác dựa vào vách tường, nhìn bóng lưng hắn uy phong rời khỏi, run lên nửa ngày, mới nâng ngón tay ngọc nhỏ dài lên sờ bờ môi ướt át, lẩm bẩm:

- Cô gia... Thật bá đạo...

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, ăn mấy khối thịt bò mới cầm theo đồ đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Trong viên yên tĩnh, không có một ai.

Hắn xuống hồ, đi vào động.

Trước tiên, trong thạch thất đánh Bôn Lôi Quyền nửa canh giờ mới bắt đầu dựa vào bức hoạ luyện gân trên quyển sách, bắt đầu dùng lực làm mấy động tác kéo gân.

Chỉ chốc lát sau, mồ hôi đầm đìa.

Tốc độ những động tác kia, c*̃ng bắt đầu càng lúc càng nhanh.

- Ầm!

Hắn thít chặt gân trên đùi lớn, tập trung dùng sức, đột nhiên hắn đạp vào vách đá bên cạnh một cái, nó lập tức vỡ vụn.

Dựa vào da thịt phối hợp bắp thịt, lực bộc phát có thể dùng và sức mạnh đều tăng trưởng không ít.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Hắn dựa vào động tác trên bức họa trong bộ sách luyện gân kia, gân lớn toàn thân đầu tiên là căng cứng tụ lực, lập tức đột nhiên kéo duỗi bộc phát, đánh ra Bôn Lôi Quyền, cường độ càng trở nên nặng hơn, không khí trong thạch thất lại vang lên từng đợt bạo âm chói tai, cả người hắn giống như bị nước mưa tưới, ướt dầm dề.

Hắn lại kiên trì luyện hơn một canh giờ, rốt cục lực kiệt khí suy, toàn thân đau nhức.

Đặc biệt là xương cốt tiếp nối bắp thịt, không chỗ nào không đau đớn, giống như muốn đứt gãy.

Lạc Thanh Chu biết đây là phản ứng bình thường.

Mới bắt đầu mãnh liệt rèn luyện da thịt, đều thống khổ như vậy, lại kiên trì một thời gian, chờ da thịt càng thêm rắn chắc, đau đớn tự nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều.

Nhưng không gian nơi này có hạn, không cách nào luyện các loại động tác chạy, nhảy vọt như trên sách vẽ.

Lạc Thanh Chu quyết định ngày mai đi tụ bảo các nhìn xem có thể ra khỏi thành đi săn yêu thú không.

Trong Hắc Mộc lâm rộng lớn tĩnh mịch, mới là nơi tu luyện tốt.

Nếu có thể gặp được yêu thú, đương nhiên càng tốt hơn.

Hắn muốn trước khi ăn tết luyện gân thành công, ngoại trừ dược thủy luyện gân và chất lỏng xanh đậm ra, chính là đi Hắc Mộc lâm chiến đấu với yêu thú.

Không thông qua thực tế tôi luyện va chạm k*ch th*ch ngoại vật, vĩnh viễn không cách nào đạt tới trạng thái tu luyện và hiệu quả tốt nhất.

Lạc Thanh Chu thở nặng nề, toàn thân mồ hôi đi ra thạch thất, đang chuẩn bị đi đáy hồ tắm rửa, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía con đường ở giữa chỗ rẽ ba hang đá kia.
Hắn do dự một chút, đi tới trước hang ở giữa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 362: Hình như cũng thật thoải mái.



Nghỉ ngơi sơ sơ, hắn đột nhiên rót lực vào cánh tay, “Oanh” một quyền đánh tới tảng đá trước bức tường kia.

- Ầm!

Đá bụi bay múa.

Tảng đá kia phân thành trăm mảnh vỡ vụn rơi xuống đất.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Lạc Thanh Chu lại tiếp tục đánh mấy quyền lên mấy tảng đá còn lại, lập tức đất đá bay tứ tung trên mặt đất.

Hang đá bắt đầu lõm vào phía trước một chút.

Trong lòng hắn thầm nghĩ: Không biết phía trước dẫn tới chỗ nào, nếu như mỗi ngày ta đều phá huỷ một chút chướng ngại như vậy, cho dù là luyện quyền, nói không chừng có thể trực tiếp đả thông con đường này.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện ra động tác kéo da thịt trên quyển sách, “Oanh” lại một quyền.

Tảng đá bay lên, vụn đá lăn xuống.

- Sau này cứ tu luyện như vậy, nhìn cũng không tệ. Vừa có thể rèn luyện da thịt cơ bắp, vừa có thể luyện da luyện quyền, còn có thể phá đá mở đường.

Khí lực trong cơ thể đã hao hết.

Hắn không tiếp tục ở đó nữa, quay người đi ra đáy hồ.

Dưới làn nước ấm áp trong hồ, hắn tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ.

Sau khi lên bờ, đã là chạng vạng tối.

Trời chiều buông xuống, ráng chiều ngập tràn như lửa.

Hắn đột nhiên nghĩ đến vị Nguyệt tiền bối kia tối hôm qua bàn giao, chạng vạng mặt trời rơi về phía tây, ráng chiều chính nồng chính là lúc tu luyện cảnh giới nhật du tốt nhất.

Hắn quan sát bốn phía một phen, thấy bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, mới đi vào rừng trúc kia, trong rừng trúc kiểm tra một lần, thấy không có người mới tìm một bụi rậm, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, thần hồn xuất khiếu!

Đây là lần đầu tiên hắn xuất khiếu ban ngày.

Thần hồn mới từ đỉnh đầu cơ thể bay ra, liền cảm thấy một cỗ khí tức nóng rực đánh tới.

Lần này, hắn không tiếp tục đeo tấm mặt nạ bảo hộ kia nữa.

Đã muốn tu luyện, tự nhiên không thể mang theo mặt nạ ngăn cách ánh nắng ban ngày.

Hắn chậm rãi bay ra rừng trúc.

Luồng ánh nắng chiều thứ nhất chiếu lên người hắn, toàn bộ thần hồn hắn lập tức run lên, giống như đột nhiên bị ngọn lửa nướng, một cỗ đau đớn đánh tới.

Nhưng rất nhanh, cỗ đau đớn kia bắt đầu biến mất.

Hắn tiếp tục bay tới phía trước, toàn bộ thần hồn chậm rãi tắm rửa dưới trời chiều màu vàng kim và ráng chiều đỏ thẫm.

Cơn nóng trong người bắt đầu giảm bớt, từ từ trở nên ấm áp.

Ban đêm xuất khiếu và ban ngày xuất khiếu, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Ban đêm xuất khiếu, cảm giác giống như một cỗ gió đêm mùa hè quét trên người, có một tia cảm giác hơi lạnh; ban ngày xuất khiếu cảm giác giống như mùa đông được ánh mặt trời chiếu sáng, trên người ấm áp.

Hình như cũng thật thoải mái.

Lạc Thanh Chu đón trời chiều, bay ra khỏi bụi hoa, tung bay trên không giữa hồ nước.

Lập tức từ từ bay lên, bay tới mái nhà Nguyệt lâu.

Trời chiều màu vỏ quýt chiếu xuống người, c*̃ng chiếu xuống nước sạch trong hồ, sóng nước lấp loáng, đẹp không sao tả xiết.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống đỉnh chóp lầu các, tắm ánh nắng chiều ấm áp, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ban đêm thần hồn tối đen như mực, giờ khắc này được nắng chiều chiếu xuống, dần dần trở nên trong suốt.

Bên trong hình như có thứ gì bắt đầu từ từ thay đổi.

Lạc Thanh Chu thoải mái giống như ngủ thiếp đi.

Chờ hắn tỉnh lại, trời chiều đã xuống núi, màn đêm đã buông xuống.

Thần hồn hắn tắm trăng sáng bay lên giữa không trung.

Hắn vội vàng đứng lên bay trở về rừng trúc, thần hồn quay về cơ thể, lập tức ra khỏi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, về tiểu viện.

Tiểu Điệp đang ngồi trên băng ghế đá trong tiểu viện, hai tay nâng cằm lên, mắt lom lom nhìn cửa chờ hắn, thấy hắn trở về, mắt lập tức sáng lên, đứng dậy, nói:

- Công tử, vừa rồi Châu nhi tỷ tỷ qua đây, nàng nói Nhị tiểu thư vẫn chưa về, để nô tỳ nói với người một tiếng; còn có, Bách Linh tỷ tỷ cũng đã tới, nàng để nô tỳ nói cho công tử, ban đêm nhớ phải đi thỉnh an đại tiểu thư.

Lông mày Lạc Thanh Chu cau lại:

- Nhị tiểu thư vẫn chưa về sao? Châu nhi còn nói gì nữa?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 363: Cần lau toàn thân, Bách Linh...



Tiểu Điệp lắc đầu:

- Châu nhi tỷ tỷ chỉ nói vậy, sau đó lo lắng rời khỏi.

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, an ủi:

- Không sao đâu, chúng ta ăn cơm trước.

Buổi chiều hắn tu luyện với cường độ cao, lúc này bụng đã sớm đói kêu vang.

Về phần Tần nhị tiểu thư, có gấp cũng không có ích lợi gì, chỉ có thể tiếp tục chờ.

Nếu như đêm nay không về, vậy thì phải đi xem một chút.

Tiểu Điệp đi phòng bếp bưng đồ ăn còn đang nóng tới.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống, trước gắp cho nàng một chút, sau đó ăn như hổ đói.

Ăn uống no đủ, hắn mới ra cửa.

Đi Mai Hương Uyển nhìn một chút, Tần nhị tiểu thư vẫn chưa về.

Hắn an ủi Châu nhi hai câu rồi lại đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Trán Hạ Thiền vẫn còn nóng hổi, vẫn chưa hạ sốt, lúc này nàng đã mơ mơ màng màng, ý thức mông lung.

Bách Linh nấu thuốc, đút nàng uống lần nữa nàng mới ngủ say.

Lạc Thanh Chu ngồi bên giường, giúp nàng lau trán và cổ mấy lần, mới nói với Bách Linh:

- Không đi tìm đại phu đến xem sao?

Bách Linh thở dài nói:

- Ta đã đi tìm Tôn đại phu, Tôn đại phu nghe ta nói triệu chứng thì trực tiếp cho đơn thuốc. Ta kêu hắn tới xem một chút, hắn ôm chặt cái bàn, nói có chết cũng không tới.

- Vì sao?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, không hiểu nhìn nàng.

Bách Linh nhìn thiếu nữ trên giường một chút, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ nói:

- Thiền Thiền cũng từng sinh bệnh, lúc đó Tôn đại phu tới chuẩn bị xem bệnh cho nàng, vừa đi tới bên giường, Thiền Thiền liền chĩa kiếm vào yết hầu Tôn đại phu, hơn nữa còn đâm vào mấy phần. Trên cổ Tôn đại phu chảy không ít máu, từ đó về sau, hắn không dám bước vào nơi này một bước.

Lạc Thanh Chu: - ...

Bách Linh ý vị thâm trường nhìn hắn nói:

- Cô gia, phòng của Thiền Thiền, ngoại trừ ta và tiểu thư ra, cũng chỉ có người đi vào thôi.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ trên giường sốt đến bất tỉnh nhân sự, yên lặng một chút, quay đầu nhìn nàng nói:

- Nhìn có chút nghiêm trọng, uống xong thuốc, ta sẽ giúp nàng hạ sốt vật lý.

- Hạ sốt vật lý?

Bách Linh vẻ mặt vô c*̀ng nghi hoặc:

- Đó là cái gì?

Lạc Thanh Chu giải thích nói:

- Dùng nước ấm lau toàn thân, mỗi lần tốt nhất khống chế thời gian nửa nén hương. Đêm nay phải lau đi lau lại nhiều lần, trợ giúp thân thể nàng giải nhiệt, đến khi nhiệt độ toàn thân nàng hạ xuống. Nếu cứ sốt như vậy, nhiệt độ quá cao, có thể sẽ nóng hỏng đầu óc.

- Nếu sốt thành viêm não, vậy thì phiền toái.

Bách Linh ngẩn người, lập tức quay người đi ra cửa nói:

- Cô gia, ta đi nấu nước tiếp, ngươi phụ trách giúp Thiền Thiền hạ nhiệt vật lý. Ta giữ lò, nấu nước nóng, ban đêm cô gia cứ giúp Thiền Thiền hạ nhiệt vật lý.

Lạc Thanh Chu lập tức đứng lên nói:

- Cần lau toàn thân, Bách Linh...

- Ầm!

Bách Linh lập tức đi ra ngoài, khép cửa phòng lại, nói:

- Cô gia cho dù lau Thiền Thiền cũng ngủ rồi, không biết. Ta c*̃ng sẽ không nói, ta còn phải đi chăm sóc tiểu thư. Cô gia, đêm nay làm phiền người, Thiền Thiền có bị nóng hỏng hay không phải nhờ vào cô gia. Tin tưởng cô gia nhất định có thể giúp Thiền Thiền.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 364: Trán vẫn nóng.



Nói xong, tiếng bước chân nhanh chóng xa dần.

Lạc Thanh Chu: - ...



Ngoài cửa sổ, trăng sáng ngần.

Trong cung điện khác của Phủ thành chủ.

Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt đang dùng bữa.

Tần nhị tiểu thư một thân váy áo trắng thuần, hầu bên cạnh, chỉ là đơn giản ăn vài miếng, cũng không động đũa nữa.

Đợi Nam Cung Hỏa Nguyệt dùng cơm xong, Tần nhị tiểu thư lần nữa nhỏ nhẹ cáo từ:

- Điện hạ, trời không còn sớm, Vi Mặc không quay về, phụ thân mẫu thân trong nhà sẽ lo lắng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm một miếng trái cây lên ăn, yên lặng một chút, lại nhìn nàng nói:

- Thật không cân nhắc song tu với ta? Thân thể ta, vừa hay có thể khắc chế bệnh trong cơ thể ngươi. Mặc dù không cách nào trừ tận gốc triệt để, nhưng ít ra có thể kéo dài ba năm tuổi thọ.

Tần nhị tiểu thư gương mặt ửng đỏ, cúi đầu nói:

- Điện hạ nói song tu, thực sự có chút... Không thể tưởng tượng nổi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:

- Làm sao không thể tưởng tượng nổi? Chỉ là ngươi chưa từng chứng kiến mà thôi. Nữ tử song tu, còn sạch sẽ tinh khiết hơn nam nữ nhiều.

Như cười chế nhạo nói tiếp:

- Thế nào, có người trong lòng rồi? Cho nên, không muốn tiếp xúc da thịt, thân mật với bản công chúa?

Tần nhị tiểu thư đỏ mặt, cúi đầu, không tiếp tục lên tiếng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười cười, để một nửa trái cây còn lại trong tay xuống, khoát tay nói:

- Được rồi, trở về đi. Nhớ kỹ ba ngày sau, lại cho ta mấy hiệp chuyện xưa ba nước. Nếu viết tốt, bản công chúa có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu, trong Mạc Thành yêu cầu gì cũng được.

Tần nhị tiểu thư đứng dậy, cung kính khom người, không dám dừng lại thêm, cung kính thối lui.

Đợi nàng rời khỏi, một thị nữ bước nhanh đến, thấp giọng nói:

- Điện hạ, thuộc hạ phái người đi tra một chút, trong Tần phủ có một người, rất đáng nghi.

Lúc này, Nguyệt Vũ c*̃ng bước nhanh đến, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nói:

- Điện hạ, Mạc Thành này thật sự là chỗ ngọa hổ tàng long. Nô tỳ vừa rồi bên ngoài nghe được mấy bài thơ từ khác, thậm chí còn tốt hơn mấy bài tối hôm qua Tần nhị tiểu thư làm rất nhiều lần. Trong đó một bài « Vịnh Mai », một bài « Thủy Điệu Ca Đầu », nô tỳ cảm thấy cho dù là toàn bộ thi từ Bách Hoa quốc và Đại Viêm quốc, cũng không bài nào có thể so sánh.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe xong, trong lòng lập tức khẽ động.

Chẳng lẽ biên thành nho nhỏ này, giống như lời đồn đại, ẩn giấu bí mật to lớn?

Nếu không, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều nhân tài như vậy?

Đêm tối yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, nửa vầng trăng treo cao.

Mấy ngôi sao sáng lấp lóe trong mấy tầng mây xa xa.

Dưới mái hiên, sương đọng lại từng giọt tí tách rơi xuống.

Lúc này, đã là giờ Tuất.

Lạc Thanh Chu đẩy cửa sổ ra, đứng một hồi trước cửa sổ, để không khí trong phòng lưu động một lát, mới đóng cửa sổ lại, đi qua sờ lên trán thiếu nữ trên giường.

Trán vẫn nóng.

Nhưng không còn nóng như trước nữa.

Lạc Thanh Chu giúp nàng đắp chăn mền rồi đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng vừa mở ra, một thân ảnh đột nhiên chạy trốn như một làn khói, trốn vào góc rẽ trước mặt.

Chỉ còn lưu lại một mùi hương thiếu nữ.

Lạc Thanh Chu nói vọng ra góc rẽ:

- Ta đi xem Nhị tiểu thư trở về chưa. Nếu còn chưa có trở lại, chúng ta phải đi đón.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back