Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 245: Đừng nói bậy.



Lạc Thanh Chu đứng trước cửa nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua mứt quả trong tay, lại không khỏi nghĩ tới buổi sáng hôm nay, Nhị tiểu thư nói với hắn câu nói kia tới.

Cô em vợ muốn hôn tỷ phu?

Cái này bình thường sao?

Đương nhiên, lúc kia, hắn còn nghe được tiếng lòng Tần nhị tiểu thư: 【 Ta như vậy thăm dò tỷ phu, tỷ phu sẽ xem thường ta, cảm thấy ta l* m*ng cùng không biết xấu hổ? 】 .

Tần nhị tiểu thư vì sao muốn thăm dò hắn?

Là nhạc mẫu đại nhân phân phó, muốn nhìn một chút hắn phải chăng có ý nghĩ xấu đối với Tần nhị tiểu thư?

Hay là Tần đại tiểu thư phân phó?

Mặc kệ là loại nguyên nhân nào, hắn về sau nhất định phải cẩn thận.

Nếu dám lộ ra ý đồ làm loạn ăn sạch tỷ muội, chỉ sợ sẽ lập tức bị vị nhạc mẫu đại nhân kia đánh gãy chân, đuổi ra khỏi cửa, hoặc là trực tiếp bị nha hoàn thiếp thân của Tần đại tiểu thư - Hạ Thiền cô nương ra một kiếm đứt cổ.

Được rồi, cái xâu mứt quả này vẫn là chính hắn ăn thôi.

Tỷ phu thừa dịp trời tối đi cho cô em vợ mứt quả để ăn, hoàn toàn có chút không thể nào nói nổi.

Muốn đưa c*̃ng không nên là hắn đi đưa.

Ăn cơm tối.

Lạc Thanh Chu mang theo ba xâu đường hồ lô ra cửa, đi “Linh Thiền Nguyệt cung”

Mặc dù Tần đại tiểu thư rất không có khả năng sẽ tiếp nhận mứt quả của hắn, nhưng bộ dáng còn muốn làm, không có khả năng chỉ cho Bách Linh cùng Hạ Thiền, không cho Tần đại tiểu thư, không thể nào nói nổi.

Cửa sân mở ra.

Tiền viện không ai.

Lạc Thanh Chu cầm mứt quả, đi hậu hoa viên.

Bách Linh đang đứng trước cửa vườn hoa, hai tay ôm ngực, lười biếng dựa nghiêng ở trên cửa tròn dây leo dày đặc, trên vành tai cắm một bông hoa phấn nộn, thần sắc ngơ ngác, trên mặt lộ ra ý cười ngây ngô, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe được tiếng bước chân, hai con ngươi nàng sáng lên, đứng thẳng người, nhìn về phía hắn, bên trên gương mặt xinh đẹp phấn nộn như hoa, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn tiếng gọi:

- Cô gia, người tới rồi.

Thiếu nữ băng lãnh đang ôm kiếm đứng trong hoa viên ngẩn người nghe được âm thanh, c*̃ng lập tức lấy lại tinh thần, gương mặt xinh đẹp trở nên băng lãnh.

- Cô gia, nhìn, hoa buổi sáng người tặng cho ta, xem đẹp không?

Bách Linh cười mỉm chỉ chỉ vành tai của mình, hai cánh tay còn nắm vuốt chiếc váy thanh tú động lòng người quay một vòng, một bộ dáng khả ái cầu cô gia khích lệ.

- Tạm được, qua loa!

Lạc Thanh Chu thuận miệng trả lời một câu.

Lời vừa ra khỏi miệng, lại đột nhiên sửng sốt.

Đây không phải câu cửa miệng của vị nhạc mẫu đại nhân kia thường nói sao?

Ngạo kiều cũng bị lây?

Bách Linh mân mê miệng nhỏ hừ một tiếng

- Cô gia thường xuyên bị phu nhân khi dễ, đều nhanh biến thành bộ dáng của phu nhân rồi.

- Đừng nói bậy.

Lạc Thanh Chu trừng nàng một chút, lại lập tức sửa lời:

- Xinh đẹp. Bất quá không phải là bởi vì ngươi đeo bông hoa mà xinh đẹp, mà là bông hoa mang trên đầu của ngươi, mới lộ ra xinh đẹp.

Bách Linh trợn to con ngươi ngập nước, ngẩn ngơ, kịp phản ứng:

- Cô gia, người đang khen ta xinh đẹp đúng không?

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, nhét một chuỗi mứt quả vào trong tay của nàng, sau đó đi vào vườn hoa.

Bách Linh đột nhiên giật một cái mũi, mặt mũi tràn đầy cảm động nói:

- Cô gia, người ta lần đầu tiên nghe được lời dễ nghe như vậy, lời tâm tình dễ nghe như vậy.

Vừa nói xong, nàng nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo trong hoa viên, vội vàng lại nức nở một chút, sửa lời:

- Người ta lần đầu tiên nghe được lời dễ nghe như vậy, mông ngựa dễ nghe như vậy, cô gia thực sẽ vỗ cái mông...

Lạc Thanh Chu tiến vào vườn hoa, đi trước đến dưới cây mai, đưa tới mứt quả trong tay, nói:

- Hạ Thiền cô nương, mứt quả...

Lần này, hắn chưa hề nói cầu.

Mà lần này, thiếu nữ ôm kiếm dưới cây mai trực tiếp lạnh mặt, quay người qua chỗ khác, c*̃ng không tiếp tục hừ lạnh.

Hai người giằng co một hồi.

Lạc Thanh Chu yên lặng thu hồi mứt quả, đi tới đình nghỉ mát, không tiếp tục để ý đến nàng.

Thiếu nữ quay mặt chỗ khác, nhìn bóng lưng hắn rời đi, lại nhìn mứt quả trong tay hắn, lông mi run rẩy.

Bách Linh đứng ngoài cửa tròn thấy cảnh này, vội vàng đi tới, đem mứt quả trong tay mình nhét vào trong tay nàng đang nắm thật chặt bảo kiếm, sau đó, lại lấy xuống bông hoa trên lỗ tai, c*m v** thái dương nàng, lấy lòng nói:

- Thiền Thiền, đừng nóng giận, đừng nóng giận... Tức giận không tốt cho thân thể... Cô gia hắn, hắn là bại hoại, chúng ta không để ý tới hắn.

Hạ Thiền ném xuống mứt quả trong tay, lấy xuống hoa trên thái dương, c*̃ng ném xuống đất, sau đó cầm kiếm của mình, bước nhanh rời đi, vào trong nhà, không có đi ra.

- Đại tiểu thư.

Lạc Thanh Chu đi tới trước đình nghỉ mát, cúi đầu đưa lên mứt quả:

- Ta mua ở bên ngoài.

Tần Khiêm Gia đang ở trong đình an tĩnh xem sách, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mứt quả trong tay hắn, lại liếc mắt nhìn hắn, mở miệng nói:

- Đi đưa cho Hạ Thiền đi.

- Cô gia, ta mang ngươi đi vào.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 246: Người nào đó lại là người nào?



Bách Linh không cho hắn cơ hội từ chối, vội vàng đi tới.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, cúi đầu cáo lui.

Bách Linh dẫn hắn vào phòng, ngừng lại tại góc rẽ, hai con ngươi lưu chuyển ánh sáng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đang muốn gần sát, Bách Linh cuống quít lui lại một bước, đưa tay che miệng, thấp giọng nói:

- Cô gia, đêm nay không thể lại khi dễ người ta, thật không thể... Trong tay cô gia còn có hai chuỗi mứt quả, chờ một lúc tiến vào, đều đưa cho Thiền Thiền đi, Thiền Thiền hôm nay... Tâm tình không tốt lắm, cần ăn nhiều đồ ngọt đấy.

- Cô gia chịu ủy khuất một chút, lại van cầu nàng đi, được không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đang muốn nói chuyện, Bách Linh cúi đầu xuống, cắn môi một cái, ngón tay ngọc nhỏ dài nắm vuốt váy áo, xấu hổ mà nói:

- Nếu như cô gia đáp ứng người ta, chờ một lúc... Chờ một lúc người ta liền... Chủ động thưởng cô gia một chút, có được hay không?

Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt nàng kiều diễm như hoa cùng con ngươi rung động lòng người, nói:

- Được.

Bách Linh lập tức như bướm hút mật hoa, xấu hổ đi nhanh về phía trước, đẩy cửa phòng ra, nói khẽ:

- Thiền Thiền, cô gia tới thăm ngươi.

Lạc Thanh Chu đi vào.

Trong phòng không có đèn, đen như mực.

Thiếu nữ ôm kiếm, yên tĩnh im lặng đứng trong góc tối, không nhúc nhích.

Bách Linh đi qua đốt lên ngọn đèn.

Ánh đèn chiếu sáng cả gian phòng.

Nhưng thiếu nữ băng lãnh vẫn như cũ âm thầm đứng trong góc nhỏ, giống như đã cùng hắc ám hòa thành một thể.

Lạc Thanh Chu đi tới, đưa lên hai chuỗi mứt quả trong tay, nói khẽ:

- Hạ Thiền cô nương, vừa rồi là ta không đúng, hiện tại, ta một lần nữa cầu ngươi ăn kẹo hồ lô, có được hay không?

Coi như thiếu nữ này là tiểu nữ hài, một tiểu nữ hài cần dỗ dành, cầu một cầu hai nếu không sẽ rơi mất một khối thịt.

Thiếu nữ lạnh như băng quay mặt chỗ khác, không có để ý hắn.

Âm thầm, bên trong đôi mắt dưới lông mi có chút rủ xuống, có sương mù thật mỏng đang tràn ngập.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi ăn kẹo hồ lô...

Bách Linh sáng mắt lên, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức chạy ra khỏi gian phòng, rất nhanh lại chạy vào, cầm trong tay một đóa hoa tươi mới hái, đưa tới trong tay Lạc Thanh Chu, thấp giọng nói:

- Cô gia, cắm đóa hoa này lên lỗ tai Thiền Thiền, nói vài lời... Nói vài lời giống ngươi vừa nói với ta như thế... Mông ngựa đó...

Lạc Thanh Chu: - ...

Bách Linh lại tiến đến bên tai hắn nói:

- Thiền Thiền đau bụng vài ngày, thật đáng thương, cô gia liền dỗ dành nàng đi. Cùng lắm thì chờ một lúc ta... Ta lại thưởng thêm cho cô gia mấy cái, có được hay không?

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, thấp giọng nói:

- Nàng có thể đột nhiên cho ta một kiếm hay không?

Bách Linh thấp giọng nói:

- Sẽ không, cô gia nhanh đi, ta cam đoan.

Lạc Thanh Chu lại do dự một hồi, đi lên trước, tay run run, cẩn thận từng li từng tí đem hoa trong tay, c*m v** trong mái tóc thiếu nữ xinh đẹp băng lãnh đang nghiêng người trước mặt, sau khi nhìn thấy bông hoa vững chắc, nhanh chóng thu tay lại, suy nghĩ một chút, nói khẽ:

- Hạ Thiền cô nương, bông hoa có thể cắm ở trong mái tóc của ngươi, cho dù chỉ nở rộ một mùa, nó cũng xứng đáng. Thời khắc nó xinh đẹp nhất, không phải thời khắc cùng muôn hoa đua thắm khoe hồng, mà là may mắn nở rộ ở giữa mái tóc của Hạ Thiền cô nương, là giờ khắc này. Giờ khắc này, mới là thời điểm nó chói lọi nhất trong sinh mệnh của mình. Bởi vì có Hạ Thiền cô nương, vẻ đẹp của nó mới là vĩnh hằng, mới vĩnh viễn sẽ không bị người quên đi.

- Tốt! Cô gia nói rất hay! Diệu! Cô gia nói hay lắm! Vỗ tay!

- Ba ba ba ba ba ba!

Bách Linh một bên tán thưởng, một bên ba ba ba ba vỗ tay nhỏ, mặt mũi tràn đầy nụ cười xán lạn.

Thiếu nữ đứng trong âm thầm lại trầm mặc chỉ chốc lát, rốt cục gương mặt xinh đẹp khẽ hướng lên:

- Hừ!

- Cô gia, mứt quả.

Bách Linh vụng trộm dùng ngón tay chọc chọc eo của hắn, thấp giọng nhắc nhở.

Lạc Thanh Chu lại đưa lên hai chuỗi mứt quả trong tay, nói:

- Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi ăn kẹo hồ lô...

Hạ Thiền đoạt lấy, bước nhanh đi qua bên cạnh hắn, ra khỏi phòng, biến mất không thấy gì nữa.

Trong phòng an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nhìn thoáng qua thiếu nữ bên người, chuẩn bị cáo từ rời đi.

Bách Linh vội vàng nhắc nhở:

- Cô gia, có phải ngươi quên đi chuyện gì hay không?

Lạc Thanh Chu đáp:

- Không có.

Bách Linh vội vàng đưa tay bắt lại quần áo hắn, thấp giọng nhắc nhở:

- Vừa rồi... Người nào đó hứa hẹn với người... Cái kia... Người đã quên?

- Cái kia là cái nào? Người nào đó lại là người nào?

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu vô c*̀ng nghi hoặc.

Bách Linh dậm chân, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Cô gia thối, người chính là cố ý!

- Trời đã không còn sớm, ta còn muốn đi nơi đó thỉnh an phu nhân.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 247: Cũng có người không kích động.



Lạc Thanh Chu phất phất tay, đi ra cửa.

- Cô gia! Cô gia... A!

Bách Linh vừa muốn đuổi theo, đột nhiên kinh hô một tiếng.

Lạc Thanh Chu không hề có điềm báo trước đột nhiên quay người, ôm lấy nàng, đè nàng ngã lên trên mặt bàn, cúi đầu nhìn nàng.

- Cô gia... Thối cô gia...

Bách Linh ngửa mặt nằm lên bàn, mái tóc tán loạn, hai tay mở ra, hai chân triển khai, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, trong mắt mê ly, nhẹ nhàng cắn môi phấn, một bộ dáng ngượng ngùng muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, lại thuận môi của nàng, hôn đến cằm, sau đó, lại hôn đến cổ...

- Cô gia... Thối cô gia... Xấu cô gia... Sắc cô gia...

- Ô... Người ta không muốn... Dây buộc dây buộc ở phía sau... Mở...



Một ngày này.

Từ trên xuống dưới nhà họ Tống đều đắm chìm trong vô tận bi thống.

Trong vòng một đêm, nhi nữ cùng thứ nam song song chết thảm, một người hài cốt không còn, một người thi thể bị hủy.

Còn có chuyện thảm hơn chuyện này sao?

Gia tộc khác trong Mạc Thành và đủ loại nhân vật giao hảo với Tống gia đều đi đến Tống gia phúng viếng.

Tần gia tự nhiên cũng có người đi.

Mặc kệ hai nhà âm thầm có cừu hận gì, nhưng phải làm đủ lễ tiết bên ngoài.

Dù sao Mạc Thành cũng chỉ có lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Thành chủ Mạc Thành, Giang Cấm Nam nghe nói tin tức, giận tím mặt, lập tức tự mình đốc thúc nha môn dốc sức điều tra.

Đại lão từng thế lực đến Tống gia phúng viếng đều lòng đầy căm phẫn, nói muốn giúp đỡ tra tìm hung thủ.

Nhưng chỉ vẻn vẹn sau một ngày liền không có người nhắc lại chuyện của Tống gia.

Bởi vì tiền tuyến truyền đến tin tức, Trưởng công chúa qua mấy ngày sẽ đến Mạc Thành.

Rất nhanh đến cuối năm.

Đại quân trưởng công chúa trú đóng quân doanh ở biên giới cách Mạc Thành mấy chục cây số, không cách nào trở lại kinh đô hoặc ở Lại Nguyệt Quốc ăn tết, cho nên lựa chọn đến Mạc Thành ăn tết.

Một là thành chủ Mạc Thành, Giang Cấm Nam kiệt lực mời; hai là Trưởng công chúa đã tới qua Mạc Thành ba lần, đối với nơi này có chút thân thiết.

Vừa hay tiền tuyến an bình.

Cho nên sớm muốn đi qua.

Giang Cấm Nam nhận được tin tức, lập tức tổ chức người toàn thành, đồng thời, tăng cường đề phòng cùng thủ hộ mỗi ngày tuần tra.

Quan phủ bắt đầu dẫn người, đăng ký hộ khẩu từng nhà.

Người ngoại lai và người không có thân phận, đuổi ra hết khỏi thành, bất kể nam nữ lão bà.

Trên đường phố, đều phủ lên trang trí đủ loại màu sắc.

Toàn bộ Mạc Thành, vô luận là quan phủ hay là bình dân đều tràn đầy chờ mong việc Trưởng công chúa đến.

Đặc biệt là những thiếu nam thiếu nữ, càng kích động không thôi.

Một vài tài tử tài nữ, càng vắt hết óc, viết thi từ ca ngợi.

Trưởng công chúa bây giờ có uy danh cũng không phải bởi vì là bào tỷ duy nhất của tiểu hoàng đế mà có được, mà là chính nàng tự mình tạo ra trong một lần lại một lần chiến đấu, dựa vào chính là thực lực của mình, không cần ai nâng đỡ.

Lần này đến biên cảnh chống lại ngoại địch xâm lấn, vị Trưởng công chúa này lần nữa phô bày cho toàn bộ Đại Viêm về tài hoa quân sự phi phàm của nàng.

Có thể nói, Mạc Thành sở dĩ có thể yên ổn nhiều năm như vậy, có công lao thật lớn của nàng.

Cho nên, bây giờ biết được Trưởng công chúa sắp tới, ai không kích động đâu?

Được rồi.

c*̃ng có người không kích động.

Trong hai ngày qua, Lạc Thanh Chu khắc khổ tu luyện dưới đáy hồ, ngày mai bắt đầu là chuẩn bị lần đầu tiên làm nhiệm vụ.

Buổi chiều, hắn ra khỏi phủ.

Trước đi dạo một vòng những cửa hàng dành cho võ giả, so sánh một chút giá cả, mua một chút dược phẩm khẩn cấp, băng gạc các loại, sau đó lại đi tụ bảo các.

Bất quá lúc này, trên người hắn đã ngay cả một viên kim tệ cũng không có.

Mà lại bạc c*̃ng còn thừa không có mấy.

Hắn vốn định mua cây chủy thủ dự bị, hỏi giá cả, đành phải coi như thôi.

Bạc còn lại, hắn mua một tấm địa đồ của Hắc Mộc lâm.

Mấy đêm nay thần hồn của hắn Xuất Khiếu, vẫn luôn đang quan sát con đường bên ngoài Mạc Thành, nhưng chỉ có thấy không rõ lắm hướng Hắc Mộc lâm kia.

Một là nơi đó rất lớn, núi non trùng điệp, liên miên bất tuyệt.

Hai là trong tầm mắt thần hồn, bầu trời nơi đó trôi nổi một tầng sương mù màu đen nồng đậm, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Mua xong địa đồ, trong túi hắn đã trống trơn, ngay cả mứt quả cũng mua không nổi.

Trong túi trữ vật còn có một viên yêu đan.

Nhưng không đến thời khắc mấu chốt, hắn tạm thời còn không thể dùng.

Luyện gân cần dược thủy còn không biết có đủ hay không, đến lúc đó có khả năng còn muốn mua, lúc kia mới là thời điểm dùng yêu đan.

Hàn huyên một hồi với tiểu nhị cửa hàng, hắn phát hiện vẫn phải có một thanh chủy thủ mới thuận tiện.

Ngoại trừ cắt da thịt yêu thú lấy yêu đan ra, còn có thể giải quyết một vài sinh vật kỳ quái có độc, còn có một số yêu thú toàn thân mềm nhũn
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 248: Nói chuyện mượn tiền sao?



Lực phòng ngự không chỉ kinh người, hơn nữa còn có thể xóa tan lực đạo của võ giả, lúc này, chủy thủ có thể phát huy được tác dụng.

Bình thường yêu thú dạng này, sợ nhất lưỡi dao sắc bén.

Đương nhiên, là lưỡi dao võ giả chuyên dụng.

Lạc Thanh Chu lại lật nhìn thư tịch giới thiệu các loại yêu thú bên trong Hắc Mộc lâm một hồi, phát hiện chủy thủ rất quan trọng, thời khắc mấu chốt có thể bảo mệnh.

Ra khỏi tụ bảo các, do dự một hồi, hắn lại trở về, lấy ra viên yêu đan kia, hỏi tiểu nhị cửa hàng có thể bán bao nhiêu tiền.

Tiểu nhị cửa hàng tiếp nhận yêu đan, cẩn thận quan sát một hồi, mới nói:

- Khách quan, đây là yêu đan cấp thấp nhất, mà phẩm chất đặc biệt chênh lệch, ngài có thể lấy ra ngoài sáng nhìn, trong này còn có một vết nứt. Nếu như khách quan muốn bán, giá cao nhất bản tiệm mua được cho ngươi là hai trăm kim tệ.

- Hai trăm kim tệ?

Lạc Thanh Chu suy tư một chút, chuôi chủy thủ dành cho võ giả rẻ nhất cũng cần hai trăm tám mươi kim tệ, cho dù bán yêu đan c*̃ng không đủ tiền mua chủy thủ.

- Tốt, ta lại suy nghĩ một chút.

Lạc Thanh Chu quyết định lại đi các tiệm khác hỏi một chút.

Cầm yêu đan, hắn ra cửa, lại đi đến các cửa hàng bán vật dụng cho võ giả khác hỏi thăm.

Kết quả giá tiền đều không khác mấy.

Có cửa hàng thậm chí ép giá đến một trăm năm mươi kim tệ.

Hắn chăm chú suy tư một hồi, quyết định trở về thử một chút, nhìn có thể hay không tìm người mượn ít tiền.

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng bản thân, không qua loa được.

Tìm ai mượn đây?

Người đầu tiên, tự nhiên là Bách Linh.

Đối với nha đầu Bách Linh kia, hắn hiện tại không có gì cố kỵ, đi vay tiền, ngược lại không có gì ngượng ngùng.

Dù sao hắn cũng không phải không trả.

Bất quá, chưa hề thấy nàng một mình đi ra ngoài, c*̃ng không có gặp nàng làm việc, không biết nàng nơi đó có nhiều tiền như vậy không.

Bán yêu đan, còn thiếu tám mươi kim tệ.

Nếu như tám mươi lượng bạc trắng, nha đầu kia nơi đó khẳng định có, nhưng kim tệ...

Vậy nói không chính xác.

Nếu như thực sự không được, hắn cũng chỉ có thể mặt dạn mày dày đi đi tìm Tần nhị tiểu thư.

Tần nhị tiểu thư hẳn là có tiền, hoặc là nói, nàng có biện pháp lấy tiền, hơn nữa còn sẽ giúp hắn giữ bí mật.

Dù sao hai người đêm đó có bí mật chung với nhau.

Trong lòng tính toán, rất nhanh từ cửa sau về tới Tần phủ.

Tiến vào phủ, hắn lấy mặt nạ xuống.

Đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, hắn vẫn còn có chút do dự.

Nói thật, người thời đại này, da mặt vẫn rất mỏng, đặc biệt là chuyện như tìm nữ tử vay tiền.

Bất quá nghĩ đến tầm quan trọng chủy thủ, hắn vẫn đi lên gõ cửa một cái.

Sau một lúc lâu, cửa sân “Kẹt kẹt” một tiếng, mở ra.

- Bách Linh cô nương, ta...

Lạc Thanh Chu sợ mình lại do dự, cho nên cửa vừa mở ra chuẩn bị nói thẳng, kết quả vừa mới nói mấy chữ, đột nhiên phát hiện người mở cửa không phải Bách Linh, mà là... Hạ Thiền.

Thiếu nữ mặc một bộ váy xanh nhạt đứng trong cửa, mở cửa, lại hai tay ôm kiếm, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đành phải nhắm mắt nói:

- Hạ Thiền cô nương, ta tìm Bách Linh cô nương một chút, nàng có ở đây không?

Hạ Thiền lạnh lùng nhìn hắn, không có trả lời, c*̃ng không hề động.

Lạc Thanh Chu muốn đi vào, thấy nàng chặn cửa, lại không dám cưỡng ép đi qua từ bên cạnh, đành phải lại nói:

- Ta tìm Bách Linh cô nương có một số việc, Hạ Thiền cô nương có thể giúp ta đi gọi nàng một chút không?

Hạ Thiền rốt cục mở miệng, lạnh lùng nói:

- Nói.

Lạc Thanh Chu: - ...

Nói chuyện mượn tiền sao?

Vậy cũng không thể nói với ngươi.

Mất mặt trước mặt Bách Linh coi như xong, sao có thể lại mất mặt trước mặt nàng.

Lạc Thanh Chu đành phải chắp tay nói:

- Bách Linh cô nương không có ở đây, quên đi, thật ra c*̃ng không có việc lớn gì, ngươi làm việc của mình đi, ta cáo từ.

Nói xong, quay người rời đi.

Xem ra, chỉ có thể đi tìm Nhị tiểu thư đi mượn.

Hả?

Sau lưng đột nhiên truyền đến một cỗ sát khí?

Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Sau lưng trống trơn, cửa ra vào trống trơn, thiếu nữ ôm kiếm băng lãnh đã không biết tung tích.

Hắn lẩm bẩm một câu, không tiếp tục suy nghĩ nhiều, quay đầu, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, kết quả đột nhiên phát hiện trước người nhiều thêm một thân ảnh, kém chút đâm vào chỗ phình lên kia...

Ngẩng đầu nhìn lên...

Một bộ váy xanh nhạt, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, trong ngực ôm kiếm, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ băng lãnh giống như quỷ mị vô thanh vô tức xuất hiện ở phía trước của mình, khóe miệng nhịn không được co quắp một chút.

- Cái kia...

Tốt.

Nói thì nói thôi.

Dù sao dù hắn chỉ nói với Bách Linh, Bách Linh cũng có khả năng nói cho vị này.

Hắn thở dài một hơi, gương mặt hơi nóng nói:

- Ta tìm Bách Linh cô nương, thật ra là muốn tìm nàng... Mượn một chút tiền dùng, ta gần đây muốn mua một vài thư tịch hơi đắt cùng...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 249: Nào có nhiều tiền như vậy?



Lời còn chưa nói hết, thiếu nữ trước người đột nhiên bước nhanh rời đi, tiến vào sân nhỏ.

Là đi vào gọi Bách Linh sao?

Lạc Thanh Chu nhìn cửa, đứng tại chỗ chờ đợi.

Sau một lúc lâu.

Bách Linh chưa hề đi ra, lại là nàng mặt lạnh đi ra.

Trong tay của nàng cầm một bao vải phình lên, đi đến trước mặt hắn, đưa cho hắn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, tiếp trong tay, mở dây thừng buộc miệng túi, nhìn vào bên trong.

Bên trong vậy mà chứa đầy một túi nhỏ... Bạc vụn.

Tất cả đều nát.

Ước lượng trọng lượng, có chừng... Hơn ba mươi hai lượng.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thiếu nữ nhìn thần sắc trên mặt hắn, lông mày có chút nhăn một cái, lại cúi đầu xuống, từ bên trong túi quần áo lấy ra một khối bạc vụn cuối cùng, nhẹ nhàng bỏ vào bên trong cái túi nhỏ trong tay hắn, sau đó quay mặt chỗ khác, nhìn nơi khác hỏi:

- Đủ?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cúi đầu nhìn một khối bạc vụn nhỏ cuối cùng nàng bỏ vào trong túi, giật mình, ngẩng đầu lên nói:

- Ừm, đủ rồi, đa tạ Hạ Thiền cô nương. Chờ thêm mấy ngày ta sẽ trả tiền...

Lời còn chưa nói hết, thiếu nữ đã quay người rời đi.

- Kẹt kẹt...

Cửa sân đóng lại.

Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, thu hồi bạc, đi về chỗ Tần nhị tiểu thư.

Thì ra Hạ Thiền cô nương lạnh lùng thật ra cũng có lúc ấm áp.

Bất quá...

Từ tình huống vừa rồi mà xem, Bách Linh khẳng định cũng là không trông cậy được.

Vậy cũng chỉ có thể đi tìm Tần nhị tiểu thư.

Vào cửa, Châu nhi dẫn hắn đi đến thư phòng.

Tần Vi Mặc vừa nghỉ trưa xong, đang ở trong thư phòng đọc sách.

Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu không tới trong phòng, bên ngoài còn có chút gió, cho nên cửa sổ đóng rất chặt.

Trong phòng có lò lửa, hơi ấm bức người.

- Tiểu thư, cô gia tới.

Thu nhi đứng hầu trước cửa thư phòng, nhìn thấy Lạc Thanh Chu, lập tức bẩm báo cho thiếu nữ trong thư phòng.

Tần Vi Mặc có chút ngoài ý muốn, để sách xuống, đứng lên.

Lạc Thanh Chu cởi giày ra, giẫm lên nệm nhung mềm mại vào phòng.

Sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa.

- Tỷ phu...

Tần nhị tiểu thư vừa muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu trực tiếp nói ngay vào điểm chính:

- Nhị tiểu thư, ta tới tìm ngươi vay tiền, ngươi có không?

Thiếu nữ giật mình, trong lúc nhất thời, chưa kịp phản ứng.

Qua mấy tức, kịp phản ứng, gật đầu nói:

- Có, tỷ phu muốn bao nhiêu?

Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia xấu hổ, thấp giọng nói:

- 80 kim tệ...

- Châu nhi.

Thiếu nữ lập tức nhìn cửa ra vào hô một tiếng.

Cửa phòng mở ra.

Châu nhi ở ngoài cửa đáp:

- Tiểu thư.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Đi phòng thu chi, lãnh 200 kim tệ, viết tên của ta. Nếu phòng thu chi không chịu, ngươi đi tìm Chu quản sự, nói là ta nói. Nếu phụ thân ta ở đó, tìm người cũng được. Liền nói ta muốn dùng, cái khác cũng không cần nói.

Châu nhi đáp ứng một tiếng, lập tức vội vàng rời đi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu trào lên một dòng nước ấm, nhẹ giọng:

- Đa tạ Nhị tiểu thư, bất quá hai trăm kim tệ nhiều lắm, ta chỉ cần 80 là đủ rồi.

Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, luyện võ, tám mươi kim tệ cũng không đủ... Về sau mỗi tháng, Vi Mặc đều sẽ giúp tỷ phu lãnh hai trăm kim tệ, tỷ phu cứ việc dùng, không cần trả lại.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Tần phủ... Nào có nhiều tiền như vậy?

Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:

- Những chuyện này, tự có cha quan tâm, tỷ phu không cần phải để ý đến, tỷ phu chỉ cần an tâm đọc sách, vụng trộm luyện võ là được.

Lạc Thanh Chu: - ...

Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều cười một tiếng.

Trong thư phòng an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Nhị tiểu thư vừa rồi đang đọc sách gì?

Tần Vi Mặc cầm lên sách từ trên bàn, lật ra trang bìa nói:

- Khoa cử khảo thí.

Lạc Thanh Chu sững sờ:

- Nhị tiểu thư nhìn sách này làm cái gì? Nữ tử lại không thể đi thi.

Trong mắt Tần Vi Mặc mang theo ý cười, ôn nhu mà nói:

- Tỷ phu đi học cho giỏi, chờ qua hết năm, Vi Mặc liền ra đề mục thi cho tỷ phu. Tỷ phu nếu đáp tốt, Vi Mặc có ban thưởng, nếu đáp không tốt, Vi Mặc sẽ phạt tỷ phu mỗi ngày kể chuyện xưa cho Vi Mặc nghe, có được hay không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc xuống, sau một lúc lâu, mới cầm tới sách từ trong tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, sau đó nhìn nàng nói:

- Nhị tiểu thư, thân thể ngươi không tốt, những chuyện này, cũng không cần vất vả. Chuyện liên quan tới khảo thí, chính ta sẽ cố gắng, không cần người khác hỗ trợ.

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, nói khẽ:

- Thế nhưng, tỷ phu, Vi Mặc không phải người khác...

Lạc Thanh Chu không có nói tiếp.

Không bao lâu, Châu nhi ôm một con cái túi nhỏ trở về, thở hồng hộc nói:

- Tiểu thư, kim tệ thật nặng...

Lạc Thanh Chu nhìn kim tệ vàng óng ánh bên trong, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động.

Mỗi một mai kim tệ trong này đều là tâm huyết của Tần gia.

Thiếu nữ này cơ hồ không có chút do dự liền đưa cho hắn, còn nói về sau mỗi tháng đều sẽ cho hắn dùng để luyện võ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back