Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 205: Ăn xong điểm tâm.



Không khí yên tĩnh một hồi.

Lạc Thanh Chu đành phải chắp tay cáo từ:

- Tiền bối, đêm mai gặp.

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn phía xa, cũng không trả lời.

Lạc Thanh Chu bay khỏi lầu các, như gió lướt qua nóc nhà, lướt qua đường đi, cảm giác thân nhẹ như khói, thần thanh khí sảng.

Trong lòng nghĩ đến công pháp vừa mới học được, rất nhanh trở lại đến Tần phủ.

Lúc bay trở lại tiểu viện, thuận tiện đi đến gian phòng của Tiểu Điệp nhìn thoáng qua, tiểu nha đầu vẫn như cũ ngồi ở trên giường an tĩnh thêu hoa.

Lạc Thanh Chu trở lại gian phòng của mình, cũng không lập tức quay trở về cơ thể, mà ngồi bên cạnh nhục thân, bắt đầu tu luyện tâm pháp Thần hồn vị tiền bối kia vừa truyền thụ cho hắn.

Không bao lâu.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Giọng nói của Tiểu Điệp vang lên ở bên ngoài:

- Công tử, người xong chưa? Trời không còn sớm, mau mau nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách.

Lạc Thanh Chu đứng dậy, hồn phách quay về cơ thể, mở mắt ra nói:

- Vào đi.

Tiểu Điệp ở ngoài cửa có chút lúng túng nói:

- Công tử, nô tỳ đêm nay không bồi ngươi ngủ, nô tỳ cái kia... Cái kia tới, muốn ngủ một mình.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, xuống giường, đi qua mở cửa phòng nói:

- Ngủ cùng một chỗ, ta giúp ngươi xoa bụng.

- Không muốn...

Tiểu Điệp đỏ mặt, xoay người chạy mất, chạy vào gian phòng của mình, vội vàng đóng cửa lại nói:

- Công tử, ngươi mau đi ngủ đi, qua mấy ngày nô tỳ lại đi hầu hạ người.

Nàng sợ làm bẩn công tử.

Nghe nói thứ này nếu làm dính lên người nam tử sẽ mang đến vận rủi cho nam tử.

Nàng không thể hại công tử.

Lạc Thanh Chu lắc đầu bất đắc dĩ, không có miễn cưỡng.

Khóa cửa phòng, về tới trên giường.

Lại tu luyện một hồi thần hồn tâm pháp, nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

Ban ngày ngày mai, tiếp tục tu luyện.

Trời tối ngày mai, còn muốn bồi tiếp Nhị tiểu thư cùng nhạc mẫu đại nhân đi tham gia thi hội, thuận tiện đi xem một chút nhân vật “Giả Bảo Ngọc” trong miệng nhạc mẫu kia

Nhị tiểu thư...

Hắn vung hết lộn xộn dày đặc trong đầu, nhắm mắt lại, tĩnh tâm chìm vào giấc ngủ.

Rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Ngoài cửa sổ.

Bóng đêm càng đậm, yên tĩnh im ắng.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng đã đóng bỗng nhiên nhẹ nhàng mở ra.

Lập tức, một thân ảnh lặng yên không một tiếng động đi vào.

Đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ đã ngủ say hồi lâu, mở dây thắt lưng, c** s*ch váy áo vớ lưới, lên giường, chui vào trong chăn, như mèo con, dịu dàng ngoan ngoãn dán vào trên lồng ngực hắn.

Sau một lúc lâu.

Nàng nắm lấy tay của hắn, đặt ở trên bụng của nàng, nhẹ nhàng xoa.

Bụng của nàng vẫn còn rất đau.

Lạc Thanh Chu ngủ rất ngon.

Hắn ở trong mộng tựa hồ ngửi được một mùi thơm quen thuộc.

Rất nhanh, thân thể không tự chủ được có phản ứng.

Giống như lại nằm làm mộng xuân, trong mộng xuất hiện thân ảnh một nữ hài thấy không rõ bộ dáng.

Thời gian một đêm, lặng yên mà qua.

Ngày thứ hai.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, vẻ mặt hốt hoảng, hồi tưởng đến tối hôm qua mộng xuân, lại mơ mơ hồ hồ, nghĩ không ra.

Hắn đưa tay vào chăn mền, s* s**ng một chút.

Quần đùi ướt.

- Kỳ quái, sao lại đột nhiên làm mộng xuân?

Hắn vội vàng vén chăn lên rời khỏi giường, đẩy cửa sổ ra, hô Tiểu Điệp phía ngoài múc nước tới.

Thời gian dài chịu đựng, mới có thể nước đầy tràn.

Loại tình huống này của hắn, không nên nha.

Chẳng lẽ tối hôm qua luyện thể đột phá, thần hồn tấn cấp, trong cơ thể hỏa diễm tràn đầy, năng lượng tràn đầy ra?

Tiểu Điệp vội vàng múc tới một xô nước nóng, muốn hầu hạ hắn rửa mặt.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi ra ngoài, ta tắm phía dưới.

- A?

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, không tiếp tục nhiều lời, liếc trộm phía dưới hắn một chút, khuôn mặt nhỏ đỏ lên đi ra ngoài.

Ăn xong điểm tâm.

Chủ tớ hai người lại mỗi người đi làm việc của mình.

Lạc Thanh Chu đi đáy hồ.

Trước đánh Bôn Lôi Quyền trong chốc lát.

Sau khi làm nóng người, bắt đầu là làm chuẩn bị luyện gân.

Trong đầu cẩn thận nhớ lại trình tự luyện gân, thân thể c*̃ng bắt đầu hành động.

Ánh nắng sáng sớm, tươi đẹp ấm áp.

Tần Khiêm Gia tiến vào thư phòng, nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Hương hoa xông vào mũi.

Một nhánh mai nghiêng duỗi ra dưới mái hiên, nh** h** phía trên nở rộ, mang theo giọt sương óng ánh sáng long lanh, giống như nước mắt mỹ nhân.

Tần Khiêm Gia đứng phía trước cửa sổ, kinh ngạc nhìn một hồi mới ngồi xuống trước bàn, tay ngọc thon dài cầm lên cục mực trong nghiên mực, một bên xuất thần, một bên nhẹ nhàng mài mực.

Mùi mực toả khắp, hương hoa lưu động.

Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ rơi vào trong phòng.

Mặt mày thiếu nữ thả lỏng, nhu uyển như nước, điềm tĩnh như mây.

Lúc trời chạng vạng tối.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, đun nước ngâm mình trong thùng tắm.

Đêm nay phải đi bồi các nàng, cho nên hôm nay hắn trở về tương đối sớm.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 206: Không quan trọng sao?



Còn có một bình dược thủy luyện thịt cuối cùng.

Hắn quyết định trực tiếp dùng xong, để toàn thân da thịt súc tích năng lượng lớn nhất, bắt đầu chuẩn bị luyện gân.

Trên quyển sách ghi chép, luyện gân cần trọng lực kéo duỗi, thuốc làm vật phụ, dựa vào chống đẩy mở hông, mở vai chống đỡ gân, luyện tập căng cơ, trên căn bản chính là thay đổi cấu tạo sinh lý của gân.

Mặt khác kéo dài khe hở giữa các khớp xương, còn tăng cường rất lớn cường độ gân và tính bền dẻo, từ đó làm gân lớn hơn và co dãn tốt hơn, còn tốt hơn động lực và truyền lực.

Luyện gân đến cực hạn, như cường cung kình nỏ, hoạt động liên tục bộc phát ra sức mạnh cường đại.

Một quyền đánh chết voi, đập đá vụn, cắt sắt.

Ra quyền nặng như núi, âm thanh đánh ra chói tai.

Toàn thân nhanh nhẹn linh hoạt hơn khỉ, tốc độ phản ứng, càng hơn mèo báo!

Đến lúc đó, da thịt càng có lực bộc phát, lực vô cùng lớn, dưới sự trợ giúp của sợi gân lớn bền bỉ co dãn, có thể bộc phát ra mười hai phần sức mạnh!

Cả người như thoát thai hoán cốt, người nhẹ như yến, lực vô cùng lớn, lúc tĩnh như núi, lúc động như gió, sức mạnh và tốc độ, sự nhanh nhẹn cùng bộc phát, hoàn toàn kết hợp!

Lạc Thanh Chu vừa ngâm mình, trong đầu chăm chú xem phương pháp tu luyện liên quan tới luyện gân.

Đợi nước màu xanh lá trong thùng tắm biến thành nước trong, da thịt toàn thân hắn đã trở nên đỏ thẫm, phát nhiệt nóng lên, trong cơ thể rõ ràng cảm giác được có một cỗ năng lượng đang lưu động, đang dần dần bị cơ bắp hấp thu.

Có lẽ là do năng lượng tràn đầy, trong cơ thể hắn nóng lên, vật nào đó c*̃ng có phản ứng.

Lúc này, trong tiểu viện truyền đến một trận tiếng bước chân.

Hẳn là Tiểu Điệp trở về.

Hắn ở trong thùng mở rộng gân cốt một chút, rồi ra thùng, vừa cầm y phục, vừa nói ra ngoài:

- Tiểu Điệp, đừng vào, ta đang tắm.

Vừa dứt lời, “Kẹt kẹt” một tiếng, cửa sổ đột nhiên bị kéo ra.

Một thân ảnh xinh đẹp đứng ở ngoài cửa sổ, duỗi cái đầu, mở to hai mắt, ánh mắt sáng rực nhìn về phía hắn.

Sau đó, nhìn về phía nơi nào đó của hắn.

- Tiểu...

Lạc Thanh Chu vốn cho rằng là Tiểu Điệp, đang muốn răn dạy, lại phát hiện là Bách Linh trong tay đang cầm hoa, biến sắc, cuống quít trốn sau tấm bình phong bên cạnh, nhanh chóng mặc y phục vào.

Bách Linh đứng ở ngoài cửa sổ, vẫn mở to hai mắt nhìn hắn, ánh mắt sáng rực giống như muốn xuyên thấu bình phong nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu hoài nghi nếu như vừa rồi hắn không nói mình đang tắm, đoán chừng đối phương sẽ không mở cửa sổ nhìn lén.

Mặc y phục xong, ra phòng.

Bách Linh một bộ váy màu hồng, trong tay cầm một đóa hoa vừa hái, ở phía trước cửa sổ xoay người lại, ánh mắt cổ quái nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nghiêm mặt nói:

- Có việc?

Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, nói:

- Cô gia, trời còn chưa tối, sao bây giờ người lại tắm rửa?

Lạc Thanh Chu quay người đóng cửa, thản nhiên nói:

- Đêm nay phải bồi Nhị tiểu thư và phu nhân ra ngoài, cho nên muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, miễn cho cho các nàng mất mặt.

Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng, mắt ngọc mày ngài:

- Cô gia rõ ràng là đi tăng thể diện cho các nàng, nơi nào sẽ mất mặt.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi có chuyện gì không? Không có chuyện, ta đi chỗ Nhị tiểu thư.

Bách Linh thở dài một hơi:

- c*̃ng không có gì, chính là đến nói cho cô gia một tiếng, ta và Thiền Thiền đêm nay cũng không thể bồi cô gia đi, cho nên hi vọng cô gia không nên trách tội.

Lạc Thanh Chu đóng cửa nói:

- Phu nhân và Nhị tiểu thư muốn đi, khẳng định sẽ mang hộ vệ, các ngươi có đi hay không không quan trọng.

Bách Linh chu miệng, sâu kín nhìn hắn nói:

- Không quan trọng sao? Cô gia chẳng lẽ không muốn gặp chúng ta?

Lúc này, Tiểu Điệp bưng cơm tối trở về.

Nhưng khi nhìn đến Bách Linh, nàng lại lập tức khéo léo đi vào phòng bếp.

Bách Linh lại giải thích nói:

- Cô gia, Thiền Thiền không đi là bởi vì Nhị tiểu thư; ta không đi, là bởi vì phải bồi đại tiểu thư. Ta đến nói rõ với cô gia một tiếng, miễn cho cô gia cảm thấy chúng ta không coi trọng người.

Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi nghi hoặc một chút:

- Hạ Thiền cô nương không đi, sao lại có quan hệ tới Nhị tiểu thư? Chẳng lẽ nàng và Nhị tiểu thư không hợp? Với tính tình Nhị tiểu thư, hẳn là sẽ không...

Bách Linh lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Thiền Thiền trời sinh hàn thể, cho nên chỉ cần khẽ lại gần Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư sẽ ho khan, sau đó liền sẽ phát bệnh... Ai, hai người đều thật đáng thương.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nghĩ đến đêm đó thần hồn của mình Xuất Khiếu, nhìn thấy Hạ Thiền đứng ngoài cửa.

Lúc ấy thiếu nữ kia đứng đó, phạm vi mười mét xung quanh, đều có băng tinh màu lam trôi nổi.

Mắt thường khó thấy, chỉ có thần hồn mới có thể thấy được.

Nhưng thân thể có chút mẫn cảm hẳn là có thể cảm nhận được.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 207: Gió thổi qua.



Tần nhị tiểu thư thân thể yếu đuối, e ngại rét lạnh, đoán chừng đối những băng tinh màu lam không thấy kia đều có thể cảm nhận rõ ràng được, cho nên mới không thể tới gần Hạ Thiền đi.

Ngược lại, hắn tu võ, khí huyết tràn đầy, quanh thân đoán chừng nổi trôi khí tức ấm áp, cho nên Nhị tiểu thư ở bên cạnh hắn, mới...

- Cô gia, bồi Nhị tiểu thư cho tốt, nhưng không thể làm loạn nha.

Bách Linh cảnh cáo nói.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không làm loạn với những người khác.

Bách Linh:…

- Hừ, trong lời cô gia có hàm ý, đáng ghét! Cô gia nhớ kỹ đêm nay trở về sớm, đừng qua đêm bên ngoài, nếu không tiểu thư sẽ lo lắng.

Bách Linh hừ một tiếng, lại cảnh cáo nói:

- Nghe nói thuyền hoa kia có rất nhiều tài tử giai nhân, còn có hoa khôi từ thanh lâu mời tới, cô gia nếu lưu luyến quên về, làm việc không nên làm, tự gánh lấy hậu quả!

Nói xong, quay người rời khỏi.

Đi tới cửa, nàng đột nhiên quay đầu lại nói:

- Cô gia, người gần đây tinh lực rất tràn đầy sao? Làm sao giữa ban ngày đã...

Nói đến đây, ánh mắt của nàng trêu chọc nhìn nơi nào đó một chút.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi tới phòng bếp.

Bách Linh lại nói:

- Đúng rồi cô gia, đã là tháng mới, một cơ hội của cô gia, nghĩ xem khi nào cần dùng?

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, cố ý hỏi:

- Cơ hội gì?

Bách Linh nói:

- Cơ hội cùng phòng cùng tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Ta gần đây đang khắc khổ đọc sách, không tâm tư nghĩ những chuyện đó. Bách Linh cô nương, làm phiền ngươi trở về nói với đại tiểu thư một tiếng, tháng này coi như xong, tin tưởng đại tiểu thư nghe, hẳn là sẽ thật vui vẻ?

Bách Linh không nói tiếp.

Lạc Thanh Chu ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, đi vào phòng bếp.

Bách Linh rời khỏi, đi trên đường tự nhủ:

- Tối hôm qua Thiền Thiền khuya khoắt vụng trộm đi ra, không phải tới chỗ cô gia chứ? Nhưng mà... Nàng còn chưa hết mà? Hẳn là sẽ không. Vậy lần này cơ hội... Thân là hảo tỷ muội của Thiền Thiền, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, thân thể nàng bây giờ có chuyện, ta tự nhiên nên thay nàng chia sẻ công việc, nếu không ta...

- Không được không được, sao ta có thể có loại ý nghĩ xấu hổ này chứ? Bách Linh ơi Bách Linh, ngươi sẽ không bị cô gia cưỡng ép hôn mấy lần, bị hôn tới ngốc luôn? Ngươi đã nói ngươi phải giống như đóa hoa buổi sớm, vĩnh viễn băng thanh ngọc khiết, hương thơm lan tỏa, không nhiễm bụi trần...

Lạc Thanh Chu ở trong phòng ăn cơm tối.

Hắn vốn định dẫn Tiểu Điệp cùng đi, nhưng tiểu nha đầu cảm thấy nhiều người, hơn nữa còn có phu nhân khó chịu kia, cho nên không dám đi.

Nàng tình nguyện ở nhà thêu hoa.

Lạc Thanh Chu đành phải một mình ra cửa, đi chỗ Tần nhị tiểu thư.

Trời chiều còn treo trên đỉnh núi xanh.

Mây trắng khắp trời, chiếu xuống đình viện nở rộ hoa tươi.

Tần Vi Mặc mặc một thân váy ngắn trắng thuần, ngoài khoác áo lông chồn tuyết trắng, đang đứng dưới cây mai chỗ đình viện, khuôn mặt nhỏ, có chút ngẩng lên thanh lệ nhu hòa nhìn xem từng đóa hoa mai nở rộ trên đầu cành, suy nghĩ xuất thần.

Nắng chiều rơi trên người nàng, giống như dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa mà thánh khiết lên người nàng.

Nàng an tĩnh đứng ở đó, nhu nhu nhược nhược, lại trong trắng tinh khiết, không nhiễm trần thế, có một loại nhu uyển trong trẻo.

Nha hoàn và ma ma đều trông coi cách đó không xa, nín thở ngưng thần, không dám lên tiếng quấy rầy nàng.

Lúc Lạc Thanh Chu đi vào đình viện, nhìn khung cảnh hoa mai dưới trời chiều, mỹ nhân như vẽ, c*̃ng dừng bước, an tĩnh đứng lại.

- Khụ... Khụ khụ...

Gió thổi qua.

Tần Vi Mặc ho khan vài tiếng, mới tỉnh lại, nàng vừa quay đầu, thấy hắn.

Thiếu nữ đầu tiên ngơ ngác một chút, lập tức trên gương mặt hơi tái nhợt thanh lệ, mỉm cười còn muốn động lòng người hơn cành mai kia, giọng nói ôn nhu:

- Tỷ phu, đã tới sao không nói gì?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Sợ quấy rầy nhã hứng Nhị tiểu thư.

Tần Vi Mặc mỉm cười, lại liếc mắt nhìn hoa mai trên đầu cành, nói khẽ:

-Ta làm gì có nhã hứng. Ta chỉ là nhìn thấy hàn mai này, trong lòng nghĩ đến...

Dừng một chút, thiếu nữ nhìn về phía hắn nói:

- Tỷ phu, ngươi nói, hàn mai cao ngạo chịu đựng qua mùa đông, mùa xuân bách hoa tranh đua khoe sắc lại tàn lụi, là nên vui, hay nên buồn?

Lạc Thanh Chu nhìn hai đầu lông mày u buồn của nàng, yên lặng một chút, chậm rãi nói:

- Có người thích phồn hoa, thích náo nhiệt, thích hiếu thắng tranh cường với người, mà có người thích yên tĩnh, thích một mình trong tiểu thế giới của mình khoan thai tự đắc. Có lẽ người khác nhìn cảm thấy nó bi ai, nhưng thật ra nó nhìn người khác, cảm thấy người khác mới thật bi ai. Mỗi người đều có cuộc sống của mình, đều có thứ mình yêu thích. Nhị tiểu thư, thuận theo tự nhiên, tùy tâm tùy tính mà sống là tốt, nghĩ quá nhiều, sẽ chỉ tổn thương thân thể của mình
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 208: Màn đêm buông xuống.



Tần Vi Mặc ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, ngươi nói thật hay. Ta luôn cảm thấy, tỷ phu có thể nhìn thấu nội tâm Vi Mặc. Mặc kệ Vi Mặc nói gì, suy nghĩ gì, tỷ phu đều có thể biết.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Ta chính là thuận miệng nói, đảm đương không nổi Nhị tiểu thư quá khen như thế.

Tần Vi Mặc ánh mắt giật giật, cười nói:

- Nhưng có việc, tỷ phu vẫn nhìn không thấu.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một, không nói tiếp.

Lúc này, Châu nhi tiến lên phía trước nói:

- Tiểu thư, trời sắp tối rồi, đoán chừng phu nhân đã chuẩn bị xong, chúng ta nên đi.

Tần Vi Mặc khẽ gật đầu.

Thu nhi và Châu nhi vội vàng một trái một phải vịn nàng.

Nhóm nha hoàn và ma ma chen chúc đi bên cạnh.

Hai nha hoàn ở bên cạnh bung dù che gió, một nha hoàn đi ở phía trước dò đường.

Lạc Thanh Chu lui qua bên cạnh.

Tần Vi Mặc đi đến bên cạnh hắn, đắng chát cười một tiếng, nói khẽ:

- Để tỷ phu chế giễu, Vi Mặc vừa ra khỏi cửa, phải làm phiền rất nhiều người đi theo. Đêm nay Vi Mặc vốn không nên đi ra ngoài, nhưng mẫu thân...

Lạc Thanh Chu nói:

- Thích hợp ra ngoài hít thở không khí, đối với thân thể Nhị tiểu thư cũng tốt. Nhị tiểu thư ra ngoài chơi, các nàng c*̃ng đi chơi theo, không coi là mệt nhọc.

Châu nhi vội vàng nói:

- Cô gia nói đúng lắm, tiểu thư, người không biết đâu, từ hôm qua, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, đều đang nghĩ chuyện đêm nay cùng tiểu thư đi ra ngoài chơi, hôm qua Vãn Thu còn hưng phấn nửa đêm không ngủ đó.

Thu nhi bên cạnh có chút ngượng ngùng cười nói:

- Tiểu thư, đúng đó, mọi người được ra ngoài, thật ra đều rất vui vẻ, dù sao lâu rồi cũng không có đi ra ngoài.

Nha hoàn và ma ma còn lại cũng đều cười phụ họa, vui vẻ hòa thuận.

Tần Vi Mặc cảm thụ được mọi người vui vẻ, bầu không khí nhẹ nhàng, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn về phía thiếu niên đi theo bên cạnh nói:

- Tỷ phu, ngươi xem, Vi Mặc nói ngươi rất biết cách nói chuyện đi. Ngươi nói một câu, tất cả mọi người đều cười theo.

Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, nàng lại cười dùng ngữ điệu hoạt bát nói:

- Xem ra sau nay phải được thường để tỷ phu bồi ta nói chuyện thôi.

Thu nhi vội vàng ở bên cạnh cười phụ họa:

- Đúng, sau khi phải thường để cô gia tới nói chuyện đùa chúng ta vui vẻ.

Tất cả mọi người cười cùng nhau phụ họa.

Đương nhiên, đùa cho ai vui vẻ, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ.

Lạc Thanh Chu đi đường, không dám lên tiếng.

Đôi mắt Tần Vi Mặc thật đẹp nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu, c*̃ng không làm khó hắn nữa.

Cùng lúc đó.

Bờ sông Mạc Thủy nội thành, trên hai chiếc thuyền hoa trang trí xa hoa đã treo đầy đèn lồng đủ màu và đồ trang trí bắt mắt.

Trên tàu buồng nhỏ hai tầng đại sảnh, các loại hoa quả điểm tâm, đều đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Có tân khách đến sớm, chưa vội vã lên thuyền, mà đứng ở bờ sông, vừa xem cảnh đẹp bờ sông lúc chạng vạng, vừa tụ hội hàn huyên, trò chuyện.

Đêm nay, văn nhân mặc khách, tài tử giai nhân Mạc Thành thậm chí ngay cả thanh lâu nghệ nữ đều tề tụ ở đây, chuẩn bị hưởng thụ thịnh hội cuối cùng của năm.

Đêm nay sẽ có rất nhiều tiết mục.

Ca múa biểu diễn, đánh đàn gánh xiếc vân vân.

Nhưng khiến người ta chú ý nhất, tự nhiên là văn nhân tài tử đọ sức thi từ.

Mỗi lần yến hội, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có mấy văn nhân, vì có tác phẩm xuất sắc mà thanh danh vang dội, hoặc là một tiếng thành danh, lan truyền vạn dặm.

Từ đó càng có được nhiều cơ hội và vinh quang hơn.

Đêm nay, hiển nhiên cũng là một cơ hội.

Màn đêm buông xuống.

Ngoài Tần phủ, nha hoàn ma ma, cùng sáu tên hộ vệ vây quanh một chiếc xe ngựa, chậm rãi chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

Trong xe ngựa có mẹ con Tống Như Nguyệt.

Những người khác, đều đi bộ phía sau xe ngựa.

Lần này đi tham gia yến hội, ngoại trừ những văn nhân mặc khách (người làm thơ phú văn chương) ra, còn có rất nhiều quan lại quyền quý.

Cho nên có chút quy củ, nhất định phải tuân thủ.

Lúc lên xe ngựa, Tần Vi Mặc mời Lạc Thanh Chu cùng ngồi chung, bị Tống Như Nguyệt xụ mặt nghiêm nghị khiển trách một trận.

- Trong nhà ngươi có thể không hiểu quy củ, ở ngoài c*̃ng như vậy, làm trò cười cho người ta! Người ta thấy được, còn nói Tần phủ chúng ta không có gia giáo!

- Ngươi là em vợ hắn, ta là nhạc mẫu hắn, hắn còn ở rể, có thể ngồi cùng chúng ta sao?

- Uổng cho ngươi cả ngày trong phòng đọc sách, lễ nghĩa quy củ cơ bản, đạo đức liêm sỉ cũng không biết?

Tần Vi Mặc bị quở mắng mặt đỏ tới mang tai, không dám lên tiếng nữa, vội vàng cúi đầu, chui vào xe ngựa.

Tống Như Nguyệt lên xe ngựa, vén màn cửa lên, lại mắng Lạc Thanh Chu ở dưới một trận:

- Vi Mặc trẻ người non dạ, mọi việc không hiểu, ngươi đọc đủ thứ thi thư, chẳng lẽ cũng không hiểu? Ngươi cảm thấy ngươi có thể ngồi cùng chúng ta sao?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 209: Lạc công tử, là Vũ Lam thất lễ.



Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, ta chưa hề nghĩ muốn lên xe.

- Còn dám già mồm?

Tống Như Nguyệt dựng lông mày lên.

Lạc Thanh Chu không nói tiếp.

Tống Như Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát mới buông màn cửa xuống, lạnh giọng nói thầm:

- Bình thường các ngươi ở trong phủ mắt đi mày lại còn chưa tính, chỉ cần không làm chuyện khác người gì, ta coi như không nhìn thấy. Nhưng ở bên ngoài, hai người các ngươi tốt nhất thành thật một chút, nếu lén lén lút lút khiến người khác bàn tán, cẩn thận da các ngươi!

Trong xe truyền đến âm thanh Tần nhị tiểu thư yếu ớt:

- Mẫu thân, ta cùng tỷ phu không có... Không có mắt đi mày lại...

- Ha ha, ngươi cho là mẫu thân ngươi mắt mù? Hay cảm thấy mẫu thân ngươi dễ bị lừa?

- Mới không có...

Tần nhị tiểu thư âm thanh lại yếu xuống, cơ hồ không nghe được.

Lạc Thanh Chu thả chậm bước chân, đi theo sau.

Nội thành hôm nay không có thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm.

Lúc này hai bên đường phố, treo đầy đèn lồng.

Người bán hàng rong đang gào to, nhưng người đi đường cũng không dừng lại, mà là đi tới bờ sông Mạc Thủy nơi tổ chức Thi Từ Hội.

Nơi đó tự nhiên càng thêm náo nhiệt.

Mặc dù không phải mỗi người đều có thể lên thuyền, nhưng trời còn chưa tối đường bên bờ sông đã hình thành một chợ đêm náo nhiệt.

Các loại tiểu thương tề tụ tại đây.

Người đi đường rộn rộn ràng ràng, nối liền không dứt.

Có nam nữ ước hẹn.

Có thân bằng hảo hữu dùng bữa xong dạo phố.

c*̃ng có người dẫn người nhà tham gia náo nhiệt.

Càng có người cố ý đứng ở bờ sông, đối ảnh thành đôi, ngẩn người nhìn thuyền hoa xa hoa náo nhiệt.

Hai chiếc thuyền hoa dừng sát một chỗ.

Phía trên giăng đèn kết hoa, bóng người đông đúc, vô cùng náo nhiệt.

Bên bờ dựng tấm ván gỗ bắt cầu lên thuyền hoa.

Đồng thời, có thủ vệ đeo bội đao bên hông trấn giữ.

Lối vào hai chiếc thuyền hoa, đều có người chuyên môn đón tiếp khách đến, đề phòng những người khác trà trộn vào thuyền hoa.

Tổ chức lần Thi Từ Hội này, ngoại trừ thiên kim phủ thành chủ, còn có quý nhân khác của Mạc Thành, đương nhiên không thể xảy ra sai sót.

Một đoàn người Tần phủ đi tới bờ sông thì trên hai chiếc thuyền hoa đã có rất nhiều tân khách tới sớm, đang trò chuyện náo nhiệt.

Hai mẹ con Tống Như Nguyệt được nha hoàn nâng đỡ, xuống xe ngựa.

Lập tức được nha hoàn ma ma và hộ vệ hộ tống đi tới chỗ tiếp khách ở bờ sông.

Phụ nhân đón khách tuổi trung niên, xa xa thấy xe ngựa bọn họ, biết bọn họ tới, vội vàng cười rạng rỡ ra đón nói:

- Tần phu nhân, hoan nghênh hoan nghênh, Trương phu nhân Vương phu nhân các nàng cũng vừa tới, vừa rồi còn hỏi ngài đã tới chưa.

Lúc này, Mạnh Vũ Lam phủ thành chủ vừa từ thuyền hoa đi ra, nhìn thấy bọn họ, lập tức bước nhanh qua cầu gỗ, nhiệt tình nói:

- Tống di, Vi Mặc, sao muộn như vậy mới đến.

- Đại tiểu thư.

Bên cạnh hộ vệ và quản gia đón khách đều cung kính cúi đầu.

Mạnh Vũ Lam một thân váy màu tím, giữa eo nhỏ nhắn vẫn cài một thanh đoản đao, dáng người yểu điệu, bộ dáng tuấn tiếu, hai đầu lông mày bừng bừng cc QN khí khái hào hùng.

Nàng bước nhanh lên bờ, đi đến bên cạnh Tần Vi Mặc, đỡ nàng, thân thiết cười nói:

- Đi thôi, Vi Mặc, ta dìu ngươi lên, cầu gỗ không quá ổn, ngươi cũng nên cẩn thận.

Lạc Thanh Chu thấy nàng đi đường như gió, hai chân thon dài thẳng tắp, vô cùng có lực đạo, tư thái mặc dù mảnh mai, cũng có một cỗ khí thế, ánh mắt nhìn qua tự tin phi phàm, hiển nhiên là một võ giả.

Hắn vốn dĩ không nhìn ra, nhưng bây giờ tu luyện thần hồn, ánh mắt nhạy cảm, khứu giác linh mẫn, vừa nhìn đã biết.

Tần Vi Mặc mỉm cười chào hỏi nàng, sau đó ôn nhu nhắc nhở:

- Vũ Lam, tỷ phu ta cũng tới.

Mạnh Vũ Lam cười cười, quay đầu nhìn Lạc Thanh Chu nói:

- Ta thấy rồi, ngươi trách ta không có chào hỏi hắn sao?

Nói xong, xoay người lại, rất trịnh trọng chắp tay với Lạc Thanh Chu, cười nói:

- Lạc công tử, là Vũ Lam thất lễ.

Lạc Thanh Chu chắp tay cúi đầu, không nói gì.

Mạnh Vũ Lam nhìn nha hoàn hộ vệ chen chúc bên cạnh một chút, rất áy náy nhìn về phía Tống Như Nguyệt nói:

- Tống di, rất xin lỗi, các ngươi chỉ có thể mang hai nha hoàn lên, những người khác không thể dẫn theo. Còn hộ vệ, thì càng không được, đêm nay có quy định, ngoại trừ hộ vệ của chúng ta trên thuyền ra, không thể có bất kỳ võ giả nào lên thuyền, hi vọng Tống a di thông cảm.

Tống Như Nguyệt ở trước mặt người ngoài rất chú trọng hình tượng, nghe vậy cười nói:

- Không sao đâu, chỗ này còn cần hộ vệ làm gì.

Sau đó quay đầu nói:

- Thu nhi Châu nhi, hai người các ngươi đi theo chăm sóc Vi Mặc, những người khác đều giải tán đi. Muốn đi dạo phố cứ đi, không muốn thì cứ ở đây chờ.

- Vâng, phu nhân.

Những nha hoàn ma ma kia nghe được đều âm thầm hưng phấn.

Cuối cùng có một đêm tự do.

- Tống di, người lên trước, ta cùng Vi Mặc lên sau.

Mạnh Vũ Lam lễ phép nói.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back