Siêu Nhiên Chú! Thương cháu đi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
341853580-256-k270781.jpg

Chú! Thương Cháu Đi
Tác giả: HaRin72
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nhã Hân từ từ thả mình xuống, gió lạnh táp vào người cô đau điếng.

Cô tự nhủ với lòng mình rằng, cố gắng lên, đau thêm một chút nữa thôi, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Nhưng ai nói chết là hết chứ?

Ai nói?

Ra đây bản cô nương vặt đầu ngươi đi ngâm fomandehit.

Nhã Hân tức giận trừng mắt nhìn khối thân thể của mình trên nóc một chiếc ô tô.

Cô con mẹ nó thành oan hồn rồi!​
 
Chú! Thương Cháu Đi
Chương 1


"Xuống, xe!!!"

Vũ Quang Huy lạnh băng cất giọng nói, anh mất kiên nhẫn nhìn người con gái ngồi bên ghế phó lái.

Chờ một lúc không thấy người kia nhúc nhích, Vũ Quang Huy xuống xe vòng qua bên cạnh mở cửa, tháo dây an toàn, kéo cô ra khỏi xe của mình.Cả quá trình Nhã Hân như một con rối mặc anh điều khiển, đến khi chiếc xe biến thành một chấm nhỏ rồi biến mất trước mắt, cô vẫn đứng như người mất hồn ở chỗ cũ.Chỉ nhắc đến tên người kia lần thứ hai, chú đã vứt bỏ cô giữa đường.Hoá ra giới hạn của chú đối với cô lại ít đến đáng thương như vậy.

Là cô không tự lượng sức mình, thách thức giới hạn đó.Gió đêm thổi vào mặt.Lạnh cóng.Đau điếng.Nhã Hân vô lực bước đi, cả thân xác cùng trái tim đều mệt mỏi rã rời.***Nhã Hân tỉnh lại, cô chết lặng tự ôm lấy mình.

Giấc mơ này cô đã mơ đi mơ lại bao nhiêu lần.

Nhưng lần nào cũng vậy, cuối cùng luôn kết thúc bằng bóng lưng lạnh lẽo vô tình của chú.Tiếng mưa tí tách đánh xuống mái hiên nhà, trong không khí lạnh lẽo Nhã Hân nằm cuộn tròn trên chiếc giường rộng rãi cùng mềm mại.

Nhưng nó không mang đến cho cô cảm giác ấm áp và thư thái, từng nếp gấp của chiếc chăn đắt tiền kia lại như những lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt.Cô không biết nên trốn đi đâu, toàn bộ nơi này đều đáng sợ như vậy.

Cô ở đâu cũng sẽ cảm thấy sợ hãi cùng bất an cực độ.

Như có một con quỷ vô hình, luôn luôn dõi theo từng cử chỉ hành động của cô, chỉ cần làm sai một chuyện, nó sẽ xuất hiện và nuốt chửng lấy cô.Nhã Hân cứng nhắc vùi mặt vào đầu gối, co mình thành con tôm nhỏ.

Mỗi lần mơ đến chú cô đều tự hỏi, liệu vắng cô lâu như vậy, có một lần nào chú nhớ tới cô không?

Hay trong tim chú vẫn chỉ có một mình người kia?

Vốn dĩ chưa từng có chỗ cho cô.Cô sắp không đếm nổi số ngày chú rời xa mình, ở đây ngày ngày đêm đêm đan xen hỗn loạn, cô thậm chí còn sắp quên đi bản thân mình là ai.Chỉ nhớ rõ giây phút bị chú kéo xuống xe, trong đầu cô lúc nào cũng có suy nghĩ nếu chú kiên nhẫn hơn với cô thêm vài phút, đưa cô về đến phòng thì tốt biết bao.Cô sẽ không bị bắt đến nơi này.Nhưng sự dịu dàng cùng kiên nhẫn của chú, lại chẳng dành cho cô.Tiếng cửa mở ra ken két, trong không gian tối tăm càng trở nên rợn người.

Nhã Hân run rẩy rúc mình càng sâu vào góc giường.

Dù biết là vô dụng, nhưng cơ thể cô vẫn làm điều đó trong vô thức.Một bàn tay lạnh băng quấn lấy bắp chân Nhã Hân rồi từ từ tiến dần lên trên, cô cố gắng kiềm lại cơn rùng mình rúc đầu ra khỏi chăn.

Nếu người kia phát hiện cô sợ hãi sẽ không vui, không vui liền phạt cô.Giọng nói âm u cất lên: "Nói với em bao nhiêu lần rồi?

Không được nằm như vậy."

Nghe đầy ắp sự quan tâm cùng chân thành, nhưng lại khiến Nhã Hân nổi một tầng da gà.Tông giọng này là biểu hiện cho sự không vui của người đó, nếu cô không thức thời làm theo, thứ cô nhận được sẽ là dằn vặt cả thể xác lẫn tinh thần.Men theo một đường từ dưới lên, bàn tay lạnh lẽo dừng lại bên cằm Nhã Hân, như có như không vuốt ve làn da mịn màng chỗ đó.

Dường như cảm thấy không đủ nó tiến lên đôi môi đang khép hờ, vói đầu ngón tay băng giá kia vào bên trong miệng cô.Nhiệt độ ấm nóng quá chênh lệch làm người kia rên lên một tiếng đầy thoả mãn.

Càng tham lam đi sâu vào khoang miệng ấm áp của cô, khiến bờ môi đỏ không khép lại được.Dần dần nhờ có nhiệt của cô truyền sang, ngón tay trỏ thon dài xinh đẹp kia mới có chút sinh cơ của vật sống.Bởi vì vốn dĩ nó lạnh như một xác chết.Hàng đêm bị cơ thể kia dán lấy, Nhã Hân đã sớm cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình sắp bị hút hết.

Đã lâu không còn biết thế nào là vùi mình trong chăn ấm áp, an an ổn ổn ngủ một giấc.Bây giờ dù có đắp bao nhiêu chăn, mặc bao nhiêu quần áo, Nhã Hân vẫn cảm thấy rất lạnh, sự lạnh lẽo toả ra từ bên trong cô.Vậy mà người kia như không hay biết, vẫn tham lam hút nốt chút nhiệt độ tàn còn sót lại của cô.Chắc khi nào hút hết, có lẽ người đó sẽ thả cô ra chẳng?Như vậy, cô cũng sẽ lạnh như một cái xác sao?

Vậy hẳn là chú sẽ không cần cô nữa đâu.Nhã Hân nằm ngửa nhìn trần nhà mờ mờ ảo ảo giữa ánh trăng, thân xác bên cạnh lạnh lẽo quấn lấy cô.

Cô chẳng thể làm gì, chỉ nằm như một khúc gỗ, ấy vậy mà cũng không làm giảm đi một chút hứng thú của người nọ, thậm chí Nhã Hân còn mang máng cảm nhận được người đó càng thích cô như vậy, luôn trong tầm khống chế.Lần cuối cùng cô ngủ.

Là bao giờ vậy?
 
Chú! Thương Cháu Đi
Chương 2


Thời tiết hôm nay thật đẹp, một buổi tối tháng mười gió hiu hiu thổi.

Không gian thoáng đãng, cả bầu trời trước đây Nhã Hân chưa từng thấy một ngôi nào nào xuất hiện, hôm nay lại có vài cái lơ thơ điểm sáng trên đó.

Đường phố đông đúc khiến Nhã Hân lúng túng, cô sợ hãi kéo mép áo áp sát hết mức có thể, cô muốn đi lên một chỗ thật cao, tìm kiếm nơi chú từng ở trước đây.

Hi vọng chú vẫn ở đó, chỉ là không biết người kia có bên cạnh chú như chú mong ước hay không.

Từng tòa cao ốc hiện ra trước mặt Nhã Hân, cô chọn cái cao nhất bước vào.

Lẩn trong đám người, sau đó khẽ lách qua lối thoát hiểm.

Nhã Hân từng bước, từng bước leo lên cầu thang bộ.

Đã lâu cô không vận động, không biết phải mất bao lâu mới có thể đi hết từng này bậc thang, nhưng Nhã Hân không quan tâm.

Cô vốn dĩ đã là một người chết, còn biết mệt hay không mệt sao?

Trên cao, gió không còn dịu dàng như ở dưới.

Áo khoác mỏng của Nhã Hân không thể chống chọi được, từng đợt không khí lạnh thay nhau luồn vào da thịt nhợt nhạt thiếu sức sống, cuốn đi nốt chút hơi ấm ít ỏi còn sót lại của cô.

Nhưng vẫn chẳng thể nào lạnh bằng con người kia.

Nhã Hân ngồi lên lan can sân thượng, theo trí nhớ nhìn về hướng nhà chú.

Nhưng thành phố quá rộng, nhà quá đông.

Nhã Hân chẳng thể nào xác định phương hướng cô nhớ có chính xác hay không.

Muốn nhìn chú một lần cuối, thật khó.

Mái tóc Nhã Hân bay theo gió, vương theo giọt nước mắt nóng hổi, đung đưa trong không trung.

Đã lâu rồi Nhã Hân không khóc, vì cô biết mình khóc cũng không có ai quan tâm.

Có khóc tới chết cũng chỉ cô đơn một mình.

Vậy nên cuối cùng bi thương biến thành một khoảng lặng vô tận.

Không có nước mắt cũng chẳng có xót thương.

Nhưng giờ phút này, chỉ cách chú vài con phố, nhưng cô lại không biết đi đâu để tìm người đàn ông đó.

Nghĩ như vậy cả người cô còn lại chỉ là sự vô lực.

Nước mắt tự nhiên rơi xuống, cô không kìm lòng được.

Rất muốn được chú ôm lấy, vì cô đã sớm quên mất vòng tay chú ấm áp như thế nào.

Không yêu cô vẫn có thể ấm đến như vậy sao?

Nếu chú thương cô thêm một chút, có lẽ cô vẫn còn sức chạy đi tìm chú thêm một chút, thương cô càng nhiều, cô càng có thể đi tìm chú lâu hơn.

Nhưng chú cố tình không thương, cô tìm được rồi, đối mặt với chú như thế nào?

Trái tim cô bây giờ giống như một cục than đã bị thiêu đốt rồi nguội lạnh, chỉ cần chú nhìn cô bằng ánh mắt lần cuối cùng đó cục than này sẽ vỡ vụn.

Không biết nó còn cảm thấy đau không, nhưng chắc chắn sẽ không còn hình dạng của một trái tim, chỉ còn lại một đống hỗn loạn mơ hồ.

Vậy sao phải đi tìm?

Trái tim này chưa chịu đủ hành hạ hay sao?

Thân xác này cũng chưa đủ bẩn à?

Nhã Hân hít một hơi không khí lạnh vào phổi, từ từ cảm nhận nó.

Cô nghịch nghịch chân trong không khí, giống như hồi còn bé được cho kẹo mà vui vẻ đung đưa.

Cô vốn dĩ có thể cố gắng thêm một thời gian nữa, chờ bố mẹ, anh trai đi rồi, cô có thể theo cùng.

Nhưng họ dường như biết cô quá khổ sở, lại lựa chọn ra đi sớm như vậy.

Người kia cẩn thận đến thế, vậy mà lại có thể để cho cô vô tình biết được.

Nhã Hân không đi sâu xem rốt cuộc tại sao người kia có thể mắc sai lầm, cô không còn đủ kiên nhẫn để tìm hiểu.

Gia đình cô đi rồi, cô cũng phải đi thôi, nơi này, quá lạnh rồi.

Cô cũng sắp không còn bị đau nữa…

Tiếng cửa thoát hiểm mở ra, Nhã Hân thu lại ánh cười ngây ngốc nhìn ra sau.

Một vài người mặc quần áo bảo vệ, cùng mấy người khoác đồng phục cảnh sát bước ra, cẩn thận dò xét thái độ của cô.

Nhanh như vậy?

Đã qua bao nhiêu năm rồi?

Xã hội bây giờ phát triển nhanh vậy sao?

Mới ngồi trên sân thượng tòa cao ốc có vài phút mà đã bị phát hiện rồi.

Nhã Hân mỉm cười với họ, đã lâu không cất tiếng, cô cảm thấy nói có chút khó khăn.

"Năm nay là năm bao nhiêu vậy?"

Một người con trai mập mập nhìn hơi đen mặc bộ quần áo bảo vệ màu trắng nghi ngờ nhìn cô nhưng vẫn trả lời.

"Năm 2035"

À!

Mới có mười hai năm trôi qua.

Cứ tưởng phải nhiều hơn thế nữa cơ.

Hóa ra thời gian có thể trôi qua lâu như vậy.

Một người cao gầy trong nhóm hơi tiến đến, nhưng lại sợ kích động đến cô, vẫn dè dặt đứng ở phía xa xa nói với tới.

"Cô gái, có gì từ từ nói, đừng dại dột, người thân của cô đang đợi cô về nhà đó."

Nhã Hân nhìn xuống con đường đầy sắc màu nhỏ bé bên dưới, hờ hững nói: "Thực ra tôi sợ đau, nhảy từ nơi này xuống có phải sẽ rất đau hay không?"

Người kia vội vã: "Đúng vậy, rất đau, sẽ chảy rất nhiều máu."

Rời ánh mắt đi Nhã Hân lần nữa nhìn về hướng nhà chú.

"Máu sao?

Tôi không sợ máu."

Dù sao máu chảy cô cũng không nhìn thấy, chỉ là trước khi chảy máu hẳn là sẽ bị đau.

Nhã Hân quay lại nhìn đám người, lạnh tanh nói: "Vậy mấy người có thể cho tôi một lọ thuốc ngủ không?

Tôi không có tiền để mua.

Uống như vậy, đi ngủ một giấc liền không phải tỉnh lại."

…Rất tốt.

Thấy những người kia không vẫn đứng im như cũ lo lắng nhìn mình, lại sắp nói mấy câu khuyên bảo, Nhã Hân liền ngắt lời bọn họ.

"Tôi chết, sẽ không còn ai đau lòng đâu.

Chẳng có ai cả…

Người vốn dĩ có thể đau lòng, đều đi cả rồi."

Chỉ là tôi sợ đau, muốn ra đi nhẹ nhàng một chút, nhưng lại không biết cách nào mới nhẹ nhàng.

Thời gian quá gấp, chỉ có thể chọn đại cách này.

Xoắn xít thêm nữa, sẽ bị bắt về mất.

Cả cuộc đời này đến bây giờ, thứ không can tâm nhất là chú.

Nhưng mà…

đừng làm phiền chú thêm nữa thì hơn.

Nhã Hân nhìn xuống bên dưới cười cười, thì thầm với chính bản thân mình: "Sẽ chẳng thể đau hơn những thứ mi đã chịu đựng đâu.

Nhã Hân, mày làm được mà!"

Trước ánh mắt hốt hoảng của mọi người, cô đứng dậy, xoay người, nhẹ nhàng gieo mình vào khoảng không bên dưới.

Một con flycam điều khiển từ xa bay lướt đến trước mặt Nhã Hân, cô nở nụ cười với nó.

Sau đó nhắm mắt lại, cảm nhận thân xác mình tan nát.
 
Chú! Thương Cháu Đi
Chương 3


Vũ Quang Huy ngồi trước máy tính, bên cạnh là cái gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc, một điếu thuốc cháy dở được anh kẹp trong tay đang hờ hững nhả những làn khói uốn lượn vào không khí.

Không hiểu sao, anh chẳng thể rời mắt khỏi cái video này.

Anh nhốt mình trong phòng cả đêm, chỉ để xem đi xem lại video quay một người con gái tự tử.

Rõ ràng không quen, nhưng khi nghe cô gái nói mình sợ đau, trái tim anh liền run rẩy.

Vũ Quang Huy rít thêm một hơi thuốc, cuối cùng cũng nhấp được chuột tắt video đi.

Anh lững thững ra khỏi phòng làm việc, bước vào căn phòng ngủ trống rỗng cùng lạnh lẽo, lên giường đắp chăn nhưng lại không thấy buồn ngủ.

Cô bé kia, cũng rất sợ đau.Thời gian cứ vậy trôi đi, chẳng ai còn nhớ đến một cô gái hơn mười năm trước gieo mình từ tòa cao ốc xuống.

Dù sao dưới áp lực cuộc sống hiện đại, tự tử dường như thường xuyên xảy ra.

Qua một hồi náo nhiệt tìm thân nhân người mất, nhưng tất cả sự tìm kiếm đều không có kết quả.

Cuối cùng vẫn là hoả thiêu rồi gửi cho cốt vào một ngôi chùa nhỏ, coi như phúc phần cuối cùng dành cho người đã mất.

Hôm nay tin tức này lại một lần nữa nổi lên, nguyên nhân bởi vì có một người ra đầu thú, nhận mình là người đã bắt giữ và giam cầm người con gái kia mười hai năm.

Chuyện đáng nhẽ không gây cơn sốt như vậy, nếu người kia không phải nữ cường xinh đẹp.

Một người con gái giam giữ một người con gái khác.

Dù sao chuyện này trước nay đều hiếm thấy, vậy nên gây nên hứng thú với mọi người.

Thông tin được đưa lên và cập nhật liên tục, muốn không nhìn thấy cũng khó.

Vũ Quang Huy ngồi trên sofa cầm điện thoại xem tin tức.

Mái tóc có nhiều sợi bạc được cắt ngắn gọn gàng, không còn vẻ phóng túng tùy tiện, thay vào đó là sự điềm tĩnh đến lạnh nhạt cùng thờ ơ.

Video người con gái không tên kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, Vũ Quang Huy ngồi xem lại vài lần sau đó tắt đi.

Theo như những bài báo đưa tin, người phụ nữ kia tên Trịnh Diệp Linh, thông tin điều tra được đều sạch sẽ một cách đáng ngờ.

Khác hẳn những lời khai của cô về quá trình giam giữ cô bé kia.

Còn những thứ khác căn bản cảnh sát không tra ra được, nơi giam giữ cũng như danh tính của nạn nhân vẫn là một ẩn số.

Cô ta khai giam giữ người kia, nhưng những thứ liên quan lại không hé răng một lời.

Vũ Quang Huy nhìn ảnh chụp Trịnh Diệp Linh trên trang đầu tờ báo, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên qua cả không gian và thời gian găm vào người đối diện với nó, tàn nhẫn và âm u.

Dân mạng gọi đùa đây là một ngự tỷ cao lãnh, lạnh lùng và chung tình.

Còn nói nếu là mình, sẽ tình nguyện bị nhốt cả đời, ngày ngày ngắm nhan sắc kia thay cơm cũng đủ sống.

Trịnh Diệp Linh quả thật quá đẹp so với độ tuổi bốn ba, nếu không phải giấy tờ tùy thân mang con số kia, Vũ Quang Huy căn bản không nghĩ tới độ tuổi đó.

Thoạt nhìn chỉ như một người con gái gần ba mươi.

Nhưng vẻ đẹp kia lại quá lạnh lẽo, đặc biệt là đôi mắt, bên trong là sự khát máu cùng ham muốn giết chóc.

Nhìn sâu hơn nữa lại là một vực thẳm đầy sự âm u quỷ dị.

Ngày nào cũng đối diện với ánh mắt đó, giống như mỗi giây mỗi phút đều bị xé một mảng thịt.

Nó sẽ nhâm nhi thưởng thức trước mặt bạn, sau đó còn tán thưởng thịt bạn thật ngon.

Cả quá trình sau đó, không biết vì lí do gì cảnh sát không công khai nhiều thông tin nữa.

Những lời khai tiếp theo của Trịnh Diệp Linh cũng chỉ nói qua quýt với nhà báo cùng phóng viên rồi trực tiếp cho qua.

Vũ Quang Huy cũng không quá quan tâm, xuất hiện tin tức thì đọc theo thói quen, cũng không có ý định đi tìm hiểu thêm.

Đặt điện thoại xuống, anh tháo kính, bước vào bếp rót một cốc nước.

Cha mẹ đã mất, không còn ai quản anh sống thế nào, Vũ Quang Huy càng buông thả thuốc lá cũng hút nhiều hơn.

Ngày trước khi hút còn thấy thỏa mãn, bây giờ chính là hút theo thói quen.

Hút vào phổi từng là đợt khói khô khốc, chẳng còn cảm giác gì.

Căn phòng nhiều năm không được tu sửa, hơi xập xệ cùng cũ kỹ.

Đồ dùng vẫn là những thứ từ nhiều năm về trước, nếu không bắt buộc phải thay đi, anh sẽ vẫn cứ giữ lại.

Tỉ như chiếc tủ giày ngoài huyền quan, tính ra cũng được hơn hai mươi năm.

Có lần cái bản lề hỏng rơi cả cánh xuống đất, Vũ Quang Huy sẽ đi mua bản lề mới về lắp lại.

Bây giờ thì tìm không được loại phụ kiện đó nữa, cánh tủ rơi xuống, anh nhặt lên đặt nó lên bên trên nóc tủ.

Cũng không nhất thiết phải có cánh mới có thể dùng.

Ký ức về người đó, bỏ đi một chút anh cũng luyến tiếc.

Dần dần vụ án Trương Diệp Linh cũng lắng xuống, nạn nhân là ai cũng chỉ có mình Trương Diệp Linh biết, thông tin xét xử cũng không hề được công bố thêm.

Chính Vũ Quang Huy cũng không để tâm, bởi vì ngay sau đó hàng loạt các nhà tài phiệt, chính trị gia lần lượt ngã ngựa.

Ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của rất nhiều người, khi cơm áo gạo tiền của mình mất đi, chẳng ai còn tâm trí quan tâm đến một cô gái nhỏ bị giam giữ hành hạ trong mười hai năm cả.

Vũ Quang Huy không ảnh hưởng nhiều, dù có ảnh hưởng thì anh cũng chẳng quan tâm.

Vật chất, tiền bạc sớm đã trở nên vô nghĩa.

Vốn dĩ kinh tế và chính trị dính liền đến nhau, một vài công ty phá sản cũng không gây nên một cơn sóng lớn được, nhưng bây giờ số lượng người bị ngã ngựa quá nhiều, bộ máy chính quyền cũng bị hổng lỗ chỗ.

Không ai có thể đứng ra giải quyết thế cục hỗn loạn này.

Bây giờ tất cả những ông lớn, bà lớn đều khư khư giữ mình, vội vã xóa hết dấu vết phạm tội của bản thân, lơ là một chút, mọi chứng cứ phạm tội của mình liền được công bố trên trang thông tin chính phủ.

Mà bản thân chính phủ cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện trên đó, muốn gỡ xuống cũng không gỡ được.

Nếu có ai đứng ra bảo vệ, kẻ tiếp theo xuất hiện trên tế đàn chính là người đó.

Sau một thời gian công bố tội trạng, nếu pháp luật không kịp xử lý, tất cả mọi người trong danh sách liên đới với tội trạng kia, đều bị chết một cách kỳ quái.

Nào ai còn dám hi sinh bản thân mình cho người khác.

Nhưng lại có một bàn tay vô hình, điều khiển tình hình toàn cục, hỗn loạn nhưng không đến nỗi không thể cứu vớt.

Kết thúc cuộc thanh trừng không hề có dấu hiệu báo trước như nó đến, từng vị trí như được chọn lựa từ trước lấp đầy những chỗ hổng một cách kín kẽ, hợp lý.

Trật tự một lần nữa bắt đầu được thiết lập.

Số người bỏ mạng lần này, không phải một con số ít, chỉ là không một đất nước nào dám công bố.

Công bố ra có lẽ nhiều đến rợn người.

Chuông reo lên, Vũ Quang Huy ra mở cửa, một nhân viên chuyển phát nhanh đứng bên ngoài, đưa cho anh một hộp đồ.

Vũ Quang Huy theo thói quen ký tên nhận hàng, không nhìn kỹ xem đồ được gửi đến là gì.

Dạo gần đây anh đặt hơi nhiều đồ, không hiểu sao lại muốn đặt mấy thứ đồ nhỏ nhỏ, cảm tưởng rằng ai đó sẽ thích.

Đặt hộp đồ xuống bàn trà, Vũ Quang Huy dùng con dao nhỏ đặt dưới kệ bàn lên rạch một đường rồi mở ra.

Anh dừng tay, đưa điếu thuốc bên tay bên kia lên môi hít một hơi, đăm chiêu nhìn đồ vật bên trong chiếc hộp.

Không phải đồ anh đặt, nhìn qua giống một chiếc váy phụ nữ màu đen.

Gặp mép hộp lại, Vũ Quang Huy nhìn tên cùng địa chỉ người nhận, đều là của anh.

Vũ Quang Huy đặt điếu thuốc vào gạt tàn, khói thuốc vẫn lượn lờ trong không trung, căn phòng hôn ám dưới ánh chiều tà, nồng nặc mùi thuốc lá.

Vũ Quang Huy đưa tay lên che miệng ho sù sụ một hơi dài.

Mở lại hộp đồ.

Anh lôi bộ váy ra, là một kiểu váy cổ điển không có gì đặc sắc.

Nhưng không hiểu sao Vũ Quang Huy nhìn cảm thấy có chút quen mắt, đặt biệt là đường ren trắng bên dưới mép váy.

Ren trắng?

Trong đầu Vũ Quang Huy luân chuyển, chiếc váy đen bay bay trong gió, viền ren trắng nổi bật giữa đêm tối, trên sân thượng một tòa cao ốc.

Mở vội chiếc laptop đang đặt trên bàn trà, Vũ Quang Huy xem lại video mười một năm trước.

Hình ảnh một người con gái nhỏ bé giữa bầu trời đêm bao la của vũ trụ.

Váy cùng tóc cô phấp phới trong gió, rõ ràng sắp đối diện với tử thần, nhưng cả người lại toát ra vẻ thảm nhiên cùng nhẹ nhàng.

Chiếc váy cô mặc, giống hệt chiếc váy anh mới nhận được.

Video dừng lại, khung cảnh cuối cùng là hình ảnh cô gái nằm trên nóc một chiếc ô tô, bên dưới là một tấm băng rôn màu trắng vướng phải khi rơi xuống.

Máu nhuộm đỏ một mảng lớn, ba màu tưởng phản tạo nên bức tranh kinh tâm động phách, người con gái của tâm điểm của bức tranh lại như đang nằm ngủ.

Giống như mười một năm trước, Vũ Quang Huy cũng nhìn khung cảnh này đến thất thần.
 
Chú! Thương Cháu Đi
Chương 4


Nhã Hân mở mắt, xuất hiện trước mặt cô là cô gái có phần xa lạ, đang nằm ngủ trên nóc ô tô.

Ừm, cũng không xấu lắm.

Nhã Hân nhàn nhạt đánh giá, chú thấy chắc sẽ có phần tán thưởng đi.

Chết cũng có thể đẹp như vậy.

Nhã Hân quay đầu đi, không nhìn thân xác của mình nữa.

Thầm nghĩ không biết có ai đến bắt cô hồn dã quỷ như cô không, nhưng có lẽ còn một chút thời gian, cô muốn đi chào chú một câu.

Chú không nhìn thấy cô, lá gan Nhã Hân cũng lớn hơn.

Theo trí nhớ, Nhã Hân tìm về khu nhà của chú.

Ngày trước, đây là một tòa chung cư trung cấp, nhưng sau hơn mười năm có lẽ hạ xuống bình dân rồi.

Không biết chú còn ở đây không, hay là đã tìm một nơi tốt hơn để ở rồi.

Nếu như vậy, có lẽ cô phải lang thang thêm nhiều thời gian nữa mới có thể tìm được chú.

Dừng lại trước cửa phòng 805, con ma Nhã Hân cứ đứng thập thò ngoài cửa, nửa muốn tiến vào, nửa không muốn.

Nhỡ đâu chú đang ôm ấp người con gái kia, thì phải làm sao?

Chết lần nữa vì ghen tị ư?



Quá thảm rồi!

Nhã Hân đứng ngoài hành lang, đầu ngập ngừng thò qua cánh cửa.

Hai mắt cô nhắm tịt, mãi một lúc sau mới từ từ hé mở, nhìn vào kệ giày đặt ngay sát chỗ cô.

Giày đàn ông, giày đàn ông, giày đàn ông… dép đàn ông….Ồ, không có cái nào của phái nữ.

Lúc này Nhã Hân mới thả lỏng bước vào, cô xuyên qua lối đi, tiến vào phòng khách.

Hơn chục năm trôi qua, nơi này không quá khác so với trí nhớ của cô.

Nhã Hân thầm thở phào, vậy là chú vẫn ở đây đi.

Không thấy ai ở phòng khách, trong bếp cũng trống không, Nhã Hân xuyên qua cánh cửa đi vào phòng ngủ của chú.

Cả căn phòng hơi tối, đồ đặc hỗn loạn hơn so với vẻ trống trải bên ngoài phòng khách.

Một chiếc bàn làm việc, máy tính vẫn đang mở, màn hình tối đen nhưng đèn báo hiệu của CPU vẫn rực sáng.

Bên cạnh đó đặt một chiếc gạt tàn đầy ắp tàn thuốc, nhìn cái núi tro đen đen xám xám kia Nhã Hân nhíu mày.

Hút nhiều thuốc như vậy là chú muốn nướng chín phổi hay gì?

Rời ánh mắt đi, cô nhìn về phía giường, nơi có toàn bộ tình yêu cùng nỗi nhớ của cô.

Cô biết bên dưới lớp chăn kia là bầu trời cô thuộc về, nhưng mãi không dám bước tới.

Sợ khi nhìn thấy chú, tất cả kiên cường cô gom góp bao nhiêu năm nay liền sụp đổ.

Nhã Hân xoay người muốn rời đi, cô không thực sự không dám để bản thân mình giống như lần đầu gặp chú.

Dù biết một con người tầm thường như mình sẽ chẳng bao giờ có được trái tim người con trai buông thả cùng bất cần như chú, nhưng vẫn cố chấp đâm đầu vào.

Si mê sự dịu dàng giả dối kia, đánh đổi tình yêu để lấy về đau thương.

Sự thèm khát được cuộn mình trong vòng tay ấm áp kia khiến Nhã Hân run rẩy, cô giống như một con nghiện đã kiềm chế trong thời gian dài, bỗng dưng nhìn thấy một liều thuốc thật lớn trước mặt.

Đau đớn, cắn rứt, dằn vặt, nhưng…

Không kìm lại được…

Tiến đến bên giường, Nhã Hân nhẹ nhàng ngồi xuống, trái tim cô loạn nhịp, hít thở có chút khó khăn.

Người đàn ông này, cô rất nhớ… nhớ đến mức giờ nhìn thấy anh cô mới nhận ra, mười năm qua cô đã sống vô tri đến mức nào.

Đến tận bây giờ mới cảm thấy trái tim mình đang đập giống như một người sống, nhưng cô lại chết rồi.

Trớ trêu thay, lúc còn sống chẳng thể cảm thấy mình đang sống, chết đi rồi mới lại có thể cảm nhận được.

Nhã Hân gục đầu xuống giường, nằm nghiêng nhìn người đàn ông đang ngủ, có vẻ giấc ngủ của chú không an ổn, lông mày hơi nhíu lại tạo thành vài nếp nhăn giữa trán.

Nhã Hân muốn xoa bỏ nó đi, nhưng lại dừng tay giữa không trung rồi thu về.

Quên mất, chạm không được.

Thực ra người đàn ông trước mặt có rất nhiều điểm khác biệt so với trí nhớ của cô, như mái tóc đen bắt đầu điểm vài sợi tóc bạc, khóe mắt hơi hiện lên vết chân chim của thời gian, tóc cũng không còn nuôi dài trên đỉnh đầu rồi búi lại đằng sau nữa.

Giờ nhìn chú giống người đàn ông của gia đình, giống một ông bố trung niên mệt mỏi vì phải gánh vác trên vai trách nhiệm của một gia đình nhỏ.

Nhã Hân bất giác muốn ngủ một giấc.

Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua lớp rèm màu trắng chiếu vào góc phòng, trong không gian yên tĩnh, tiếng quạt tản nhiệt của máy tính trở nên rõ ràng.

Vũ Quang Huy bị chuông báo thức làm tỉnh giấc, anh nhăn mặt ngồi dậy tắt đi, xuống giường làm vệ sinh cá nhân.

Một bóng hình trong suốt thấy Vũ Quang Huy đứng dậy, liền vui vẻ bay theo sau, chỉ thiếu điều muốn nhào lên treo vắt vẻo trên lưng anh.

Tiếng nói lanh lảnh chỉ mình nó nghe thấy, nhưng hiển nhiên không làm giảm sự vui mừng của nó đi bao nhiêu.

"Chú, có phải chú già đi rất nhiều rồi không?

Đi ngủ sớm, dậy sớm như vậy?"

"À, chú già thật mà, sắp năm mươi tuổi rồi."

"Sao cháu lại đi thích một ông già kia chứ!"

Ngày trước trong khoảng thời gian quen biết Nhã Hân, Vũ Quang Huy thường xuyên thức thâu đêm, hiếm hoi lắm mới được một buổi anh sống theo giờ người bình thường.

Điều này khiến Nhã Hân ca thán suốt, bảo anh lúc cô ngủ toàn thức làm mấy trò bậy bạ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Lúc cô thức lại vùi đầu vào ngủ không cho phép cô ồn ào.

Dần dà, kêu than cũng không lay chuyển được Vũ Quang Huy, Nhã Hân học được tuyệt chiêu, đến giờ ngủ liền ngủ say như chết, mặc sức cho chú vần vò cô thế nào cũng không ảnh hưởng.

Ban ngày lại nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ, tiếng bước chân cũng không làm cho Vũ Quang Huy nhăn mày khó chịu như những ngày đầu.

Quãng thời gian sau này khi tách khỏi chú, dù xung quanh có yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Nhã Hân lại không tài nào ngủ nổi.

Nhớ thương cũng là một loại hành hạ.

Nhã Hân theo chân Vũ Quang Huy đi loanh quanh khắp căn nhà.

Cô không hiểu người chú đến tất chân nhiều khi lười giặt còn trực tiếp ném vào thùng rác, sao giờ lại trở nên rườm rà như vậy.

Đến việc giặt khăn lau bếp cũng tự tay làm, chăn cũng gấp thẳng thớn từng nếp, thậm chí cái bàn trà bị rơi mất một bánh xe, cũng dành hàng tiếng đồng hồ lượn chợ đồ cũ tìm cho bằng được chiếc thật giống về thay thế.

Không phải ông chú của cô… phá sản rồi chứ?

Sao nhìn giống một ông già khốn khổ vậy?

Nhã Hân ưu thương nhìn bàn tay hơi lấm lem đang thay bánh xe cho chiếc bàn, bàn tay cô đã từng rất thích, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn thanh mảnh nhưng lại không yếu đuối.

Mỗi lần vuốt ve thân thể cô đều khiến hồn phách cô lên mây.
 
Chú! Thương Cháu Đi
Chương 5


Thật ra Vũ Quang Huy không quá đẹp trai, nhưng tất cả mọi thứ trên người anh đều hợp khẩu vị Nhã Hân một cách hoàn hảo.

Dáng người cao gầy, mái tóc dài cột lại búi cao ở sau đầu, cá tình mạnh mẽ, cũng đầy vẻ lãng tử, cùng đôi mắt phù quang sáng rực cuốn hút, đôi môi mỏng hơi nhạt màu có lúc hơi mím vào tỏ vẻ khó gần, khi vui vẻ lại là một nụ cười tỏa ra đầy nắng ấm.

Vũ Quang Huy còn đeo chiếc kính cận gọng vàng tinh tế, nhưng đại đa số lại mặc những bộ quần áo màu đen thui, túi đầy người, rách tùm lum, đinh bạc cũng bắn đầy trên đó, còn đi một đôi bốt cao cổ rườm rà.

Chính là một tổ hợp của loại người có trí thức nhưng lại lưu manh khó bảo.

Nhã Hân là một người hoàn toàn ngược lại, cô ở ngoại thành, tốt nghiệp một đại học bình thường ở Hà Nội, nếu nói điều gì nổi loạn nhất của Nhã Hân, chắc là không muốn tìm việc ở gần nhà.

Cô thích cuộc sống một mình tự do tự tại.

Nếu về gần nhà làm sẽ phải ở với bố mẹ, có phần bị quản thúc khiến cô thấy ngột ngạt.

Làm việc trong nội thành, tuần hay hai tuần về thăm nhà một lần, cũng không phải quá vô tâm, vừa đủ cân bằng giữa cái tôi và trách nhiệm của con cái.

Cuộc sống của cô rất đơn giản, khi còn sinh viên thì đi học, về phòng, thỉnh thoảng ra ngoài chơi với bạn.

Đi làm cũng như vậy, khác cái là những lần đi chơi ít hơn, dù sao ai cũng bận rộn với công việc, để thống nhất được thời gian gặp mặt rất khó khăn.

Quen biết chú rất tình cờ, hôm đó sau giờ làm, Nhã Hân như bình thường cưỡi trên con xe tay ga vừa bơi vừa đạp để về phòng.

Đi được nửa quãng đường, một người đi xe máy vì đi ẩu mà đánh vào tay lái của cô, khiến Nhã Hân mất thăng bằng nghiêng ngả rồi ngã vào chiếc xe ô tô bên cạnh, kéo ra một vết xước khá dài.

Thủ phạm chân chính nhìn thấy liền vội vàng lạng lách lên đằng trước, lúc Nhã Hân dựng xe xong thì hắn đã mất bóng mất dáng, đành mở tròn mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông vừa mở cửa xe ô tô bước xuống.

Đây là cái dạng gì vậy?

Nhìn thôi cũng thấy muốn nuốt nước bọt.

Nhã Hân quả thực vẫn trơ mắt nhìn người đàn ông kia tiến lại phía cô, động động cần cổ nuốt xuống vài ngụm.

Trông khí thế này như muốn đến vặt đầu cô xuống rồi ném đi hiến tế cho cái xe của ổng vậy.

Người này cao tầm một mét tám, tóc nuôi dài cột lên, mặc một chiếc áo phông đen thuần, bên dưới là chiếc quần bò rách vài miếng rải rác từ đùi cho đến bắp chân, đôi giày da cao cổ bắn vài cái đinh nhọn màu đồng cổ.

Trên mặt còn đeo quả kính râm to, không rõ đang nhìn cô với ánh mắt như thế nào.

Nhưng cái môi mím chặt kia hẳn là đang không vui vẻ cho lắm.

Người đàn ông nhìn vết xước trên thân xe thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay với Nhã Hân, gọi cô đến gần mình.

Mặc dù cự tuyệt trên cả tâm sinh lý, nhưng Nhã Hân trốn không được, vẫn là nuốt ngụm nước miếng nữa ghé lại gần anh ta.

Một giọng nói trầm vang lên, lướt nhẹ qua tai Nhã Hân.

"Tháo khẩu trang ra!"

Nhã Hân ngây người nhìn, không hiểu lắm nên không có hành động gì.

Dường như không đợi được cô, người đàn ông vươn tay búng nhẹ vào cái mũi bên dưới lớp khẩu trang của Nhã Hân, bình ổn nói: "Lần sau đi cẩn thận."

Lại không đợi cô phản ứng, anh ta quay về xe, khởi động, tiến về phía trước như chưa từng có gì xảy ra.

Nhã Hân sau một hồi ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra cũng hồi thần, vội vã lên xe bơi về tiếp.

Đứng giữa đường ngây người nữa sẽ bị thiên hạ chửi rủa đó.

Mấy hôm sau, Nhã Hân lại bon bon trên đường.

Cô có con bạn học cùng đại học, nó ngày ngày phải thay anh chị trông chừng đứa cháu trai mới học cấp một.

Lần này trường của thằng nhóc có một buổi phụ huynh phải tham gia dự giờ, bố mẹ của nó đi nước ngoài, cô lại bận đi thực tế với cơ quan, cuối cùng đẩy cho Nhã Hân ra mặt thay thế.

Dù sao thì với mức lương quèn của Nhã Hân, hiển nhiên tiền công con bạn đưa hấp dẫn cực kỳ, cô không hề ngập ngừng liền đồng ý.

Sáng nay Nhã Hân ăn lại nồi cháo tối mấy hôm trước nấu dư cất trong tủ lạnh, giờ công tử tào tháo đang ân cần vấn an cô.

Nhã Hân không để ý đến một chiếc ô tô đang tiến gần đến mình, cô vội vã đánh tay lái rẽ vào cổng trường tiểu học, tạt đầu xém cái đụng trúng cái ô tô kia.

Nhã Hân thậm chí không thèm quay đầu áy này nhìn chủ nhân chiếc xe ô tô, cô điên cuồng phi xe cất vào bãi gửi, rồi kẹp chân đi hỏi nhà vệ sinh ở chỗ nào.

Đã từ rất lâu rồi, Nhã Hân không cảm thấy yêu thương nồng nàn cái nhà vệ sinh như lúc này.

Sau khi thở phào một hơi trút đi hết mọi gánh nặng, lúc này lương tâm Nhã Hân mới dâng lên, ân ẩn xin lỗi con xe ô tô kia.

Rửa tay bước ra khỏi nhà vệ sinh, Nhã Hân lướt qua một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần âu cùng giày tây lịch lãm.

Chỉ có cái mái tóc nghe vẻ hơi quen quen mắt đang cột một cục trên đỉnh đầu có phần không ăn nhập với bộ đồ thì mọi thứ dường như hoàn hảo.

Người đó đang đứng dựa lưng vào một cái cột, khoanh tay nhìn bóng lưng tung tẩy của Nhã Hân đi qua.

“Này số xe đuôi 086!”

Người đàn ông cất tiếng gọi.
 
Chú! Thương Cháu Đi
Chương 6


Nhã Hân khựng bước chân, mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn có cảm giác đây là gọi mình.

Cẩn thận nghĩ lại hình như biển số xe của mình đuôi 086 thật.

Người đàn ông vẫn đứng thong dong dựa người vào tường đợi Nhã Hân.

Thấy cô vẫn đứng im một chỗ, chỉ quay đầu lại nhìn mình, người đàn ông lười biếng giơ tay, dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc Nhã Hân lại.

Nhìn cái ngoắc tay này, cảm giác quen thuộc như nhìn quả đầu kia lại âm thầm ùa về.

Nhã Hân chỉ vào mình: “Gọi em?”

Nhận được một cái gật đầu hờ hững.

Nhã Hân đề phòng: “Sao vậy ạ?”

Người đàn ông không nói gì, tay thò vào túi quần âu lôi ra một chiếc ví da màu đen.

Từ trong đó lấy ra một cái hóa đơn đỏ, tiến đến phất phất trước mặt Nhã Hân ý bảo cô cầm lấy.

Mặc dù không hiểu gì, nhưng nhìn uy nghiêm của người đàn ông trước mặt, Nhã Hân vẫn là ngoan ngoãn nuốt ngụm nước miếng sau đó cầm lấy.

Một tờ hóa đơn sửa xe.

Chủ nhân chiếc xe xấu số, Vũ Quang Huy

Nguyên nhân có tờ hóa đơn này, sơn lại xe…

Số tiền…

Nhìn con số trên đó, Nhã Hân phải nuốt chục ngụm nước miếng mới tiêu hóa xong.

Kết hợp quả đầu, cái ngoắc tay, cùng cái viết xước đắt đỏ trên tờ hóa đơn, Nhã Hân rốt cuộc cũng gọi được ký ức về.

Thực ra nếu người này mặc theo phong cách ngày hôm đó, Nhã Hân sẽ nhận ra ngay từ đầu, dù sao thì kia cũng là kiểu hình tượng cô thích.

Giờ nhìn phong cách này, cô con mẹ nó cũng thích.

Như một con ngựa hoang giả vờ điềm đạm.

Nhã Hân sau một hồi cảm thán gu đàn ông của mình sao lại đặt hết trên người đàn ông trước mặt.

Cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật, nghẹn ngào lôi ví ra nhìn vào số tiền ít ỏi bên trong, sau đó mắt mở to, ngẩng lên nhìn người kia chớp chớp vài cái, dè dặt hỏi.

“Có thể trả góp không?”

Người đàn ông nhìn điệu bộ của cô xì cười một tiếng.

Nụ cười tỏa nắng.

Thình thịch…

Trái tim Nhã Hân đập mạnh.

Nhã Hân cười không đẹp, nên cô rất thích ngắm những người cười lên có thể làm sáng bừng một khoảng không gian như này.

Người đàn ông trước mặt cô, nói là đúng gu của Nhã Hân bởi vì phong cách ăn mặc cùng khí chất toát ra từ hắn, còn khuôn mặt Nhã Hân thực sự chưa để ý nhiều, dù sao cũng mới chỉ gặp hai lần, không nhìn kỹ được đến thế.

Nhưng khi nhìn người này cười lên, nhịp đập trái tim Nhã Hân tăng nhanh, cơ hồ muốn nhảy lồng ngực mà ra.

Thu hút hơn cả những thứ kia gộp lại, bỗng nhiên muốn nụ cười này vì mình mà nở ra.

Người đàn ông giật lại tờ hóa đơn.

“Nhóc con ngu ngốc.”

Sau đó tiếp tục, “Không cần trả, đừng có hôm trước làm xước xe, hôm sau lại muốn tạt vỡ đầu xe người ta là được.”

Người đàn ông búng một cái vào mũi Nhã Hân, lần này không có khẩu trang che chở, ngón tay hắn trực tiếp chạm vào mũi cô chừng 1 giây rồi rời đi.

Cả người cô cứng đờ, gò má bỗng dưng ửng đỏ, trái tim vẫn chưa trở lại nhịp đập bình thường.

“Lần sau còn như thế nữa thì…”

Người đàn ông dừng lại, ánh mắt đen hút hồn kia nhìn thẳng vào mắt Nhã Hân không cho cô trốn tránh, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, làm động tác cắt dao qua cổ một cách hết sức dịu dàng.

Vũ Quang Huy đứng thẳng dậy, nghiêm nghị nhìn Nhã Hân nói: “Nhớ chưa?”

Nhã Hân nuốt nước miếng: “...

Dạ!”

“Ừm.”

Người đàn ông gật đầu rồi đi về phía trước, không có ý định làm khó Nhã Hân.

Chắc là nhịn không được trong một tuần ngắn ngủi mà bị con xe đuôi 086 thân mật tới tận hai lần nên phải nhắc nhở chủ nhân của nó một chút.

Nhã Hân thở phào một hơi, theo tin nhắn của Thanh Uyên tìm đến lớp của cháu nó.

Thằng nhóc này cũng biết Nhã Hân, vậy nên cũng không tính là nó bơ vơ một mình hôm nay được.

Chỉ là nó với Nhã Hân không quá hòa hợp, cô tính trời sinh không biết chơi với trẻ con, nó trời sinh ghét người nhạt nhẽo.

Người ta thường nói bằng mặt không bằng lòng, cô với nó chính là mặt và lòng đều không bằng.

Nhã Hân bước vào đứng dưới cuối lớp, nhóc con thấy cô liền quay xuống làm mặt quỷ khiến Nhã Hân bứt rứt khó chịu cũng làm mặt quỷ lại với nó.

Hai người cứ như hai đứa nhóc ghét nhau mà không làm gì được nhau vậy, nhìn ngu ngốc hết sức.

Giáo viên bước vào, cuối cùng cuộc chiến xem ai làm mặt xấu hơn giữa Nhã Hân và Trịnh An chín tuổi cũng kết thúc trong sự hậm hực của hai bên.

Nhã Hân bức xúc không có chỗ xả, cô điên cuồng bấm loạn gửi tin nhắn tố thằng nhóc con với Thanh Uyên.

Nhưng hiển nhiên Thanh Uyên bên kia không để tâm trạng của cô vào mắt, trực tiếp bơ đẹp.

Không nhận được tin nhắn phản hồi, Nhã Hân cất điện thoại vào túi, cố gắng tịnh tâm lại giả vờ làm một bậc phụ huynh nghiêm túc.

Đứng được một lúc, vị phụ huynh mang tên Nhã Hân do bản tính lười biếng có thể ngồi nhất định sẽ không đứng, có thể nằm nhất quyết không chịu ngồi đã cảm thấy đôi chân mình mất cảm giác, không còn chống đỡ được sức nặng của cơ thể, cơ hồ bất cứ lúc nào cũng muốn chùng xuống.

Nhã Hân nhăn mặt, cứ một phút lại đổi chân trụ một lần, mấy lời giáo viên giảng trên kia đã không lọt vào tai cô được nữa.

Cô âm thầm lẩn xuống tận cuối lớp, nhẹ nhàng dựa lưng vào bức tường phía sau, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Nhã Hân mới có tâm trạng để ý xung quanh.

Đúng là gu của mình, mới liếc mắt Nhã Hân liền nhận ra một bóng trắng đang đứng tựa lưng vào cửa sổ, như có như không đang nhìn lại cô, trái tim Nhã Hân bỗng dưng rớt một nhịp, cả người như có một làn gió mát bao quanh, khiến cô khẽ rùng mình.

Nhưng Nhã Hân bỗng nhớ đến một màn con bò lúc trước với thằng nhãi Trịnh An, bất giác rụt cổ lại, tránh đi ánh mắt của Vũ Quang Huy.
 
Chú! Thương Cháu Đi
Chương 7


Cô cảm tưởng má trái của mình bị Vũ Quang Huy nướng cháy.

Không hiểu sao Nhã Hân không muốn bị Vũ Quang Huy nhìn thấy mình trừng qua trừng lại với một thằng nhóc.

Cảm tưởng mình rất ngu vậy đó, trí tuệ chỉ dừng đúng bằng Trịnh An thối kia.

Chịu đựng thêm một lúc, cảm giác bị nhìn không mất đi.

Nhã Hân quay mặt, rất khí thế lườm lại Vũ Quang Huy.

Nhưng người kia một chút chột dạ cũng không có, còn thảm nhiên cùng Nhã Hân thi gan xem ai nhìn được lâu hơn.

Nhã Hân thua, mắt Vũ Quang Huy khác hẳn vẻ ngoài của anh, nó tựa như một biển nước sâu thẳm bình lặng cùng yên tĩnh, muốn nuốt lấy và giam hãm người khác vào bên trong.

Nhã Hân sợ mình nhìn thêm nữa, thực sự sẽ không thoát ra được.

Suốt buổi dự giờ đó, cô không còn nhìn về phía cửa sổ của lớp học nơi Vũ Quang Huy đang đứng nữa.

Mặc dù cô rất muốn đi hỏi cái người kia, cô có gì mà nhìn lâu như vậy?

Nhưng mà, lại sợ trái tim mình không nghe lời lại đập loạn.

Kết thúc buổi dự giờ, Nhã Hân chạy nhanh như một cơn gió ra khỏi lớp học, cô không muốn bị Vũ Quang Huy nhìn thêm nữa, trái tim cô chịu không nổi.

Hai mươi mấy năm cuộc đời, nó chưa từng thất bại như thế.

Gió lạnh thổi qua mặt, Nhã Hân thở phào, người ta có câu “đúng gu tự ngu”, công nhận cô lúc nãy ngu thật.

Sao phải nơm nớp lo sợ như vậy chứ?

Anh ta làm gì được cô chứ?

Thật ngu ngốc!

Buổi tối, Nhã Hân ngồi cãi nhau với Trịnh An một cách rất khí thế.

Chả là Trịnh Thanh Uyên trở về, gọi điện hỏi thăm cô tình hình sáng nay, chưa nói được mấy câu, Trịnh An đánh hơi thấy giọng cô, nó liền phi từ bàn học ra làm mặt xấu.

Nhã Hân nhìn cái bản mặt kia, lại nghĩ tới Vũ Quang Huy, mà nghĩ tới trong người liền khó chịu, không nhịn được xổ tào với Trịnh An.

Thằng nhóc này cũng không chịu thua, cô xổ một câu, nó xổ một câu.

Thanh Uyên đau đầu vứt điện thoại cho Trịnh An, còn mình đi tắm.

“Khoan đã!”

Trịnh An mở miệng định nói, bị Nhã Hân chặn lại.

“Có người kiếm cô, lát nói chuyện với nhóc tiếp.”

Trịnh An nhíu mày: “Xì, bà cô già mà cũng có người kiếm à?”

Nhã Hân trực tiếp ngó lơ lời thằng nhóc.

“Nhấn bút!

Biến…!”

Sau đó nhận cuộc gọi của Mỹ Linh.

Nhã Hân nhàn nhạt hỏi: “Gọi gì đấy?”

Mỹ Linh đầu dây bên kia nghe thấy giọng Nhã Hân liền nức nở: “Cô ơi… cháu, cháu… nghe nói anh Long đến bar chơi với gái rồi.”

“Cái gì?”

Nhã Hân hỏi lại.

Cái thằng tên Long trong câu chuyện trên kia là thằng cháu của Nhã Hân, do bố cô được bà nội sinh ra rất muộn, thành ra bố cô tầm tuổi với con của chị gái ruột.

Và không có gì ngạc nhiên, cô lại cùng tuổi với cháu mình.

Còn Mỹ Linh là người yêu của nó, lần này lại muốn cô ra mặt trừng trị thằng người yêu trời đánh giúp mình.

“Anh ý đi với thằng Toàn đến đó, cháu nghe nói còn dẫn theo mấy con bé mới quen bên câu lạc bộ múa của trường kìa."

Mặc dù bằng tuổi Nhã Hân, mà thằng này người thì không có tài cán gì, nhưng tật thì đầy mình.

Đến bây giờ vẫn chưa ra nổi trường, nốt năm nay mà không khởi sắc, kết cục chỉ có một, đó là khăn gói ra khỏi nhà và bye bye với tấm bằng đại học.

Nhưng thằng quẩy này vẫn dửng dưng đi lượn bar chơi, thật sự không thể khiến người ta bớt lo.

Nhã Hân nghĩ tới liền tức nổ đầu, cô bật dậy ra khỏi giường với lấy chìa khoá xe, nói với Mỹ Linh: "Gửi địa chỉ qua đây!"

Thằng Long có thể coi trời bằng vung, nhưng đối với Nhã Hân vẫn có chút kiêng kỵ.

Hắn có thể ba lắp ba xàm lừa bố lừa mẹ, nhưng không lừa được Nhã Hân.

Mà bố mẹ nó lại rất tin tưởng cô, chỉ cần cô nói một tiếng, tiền sinh hoạt phí của nó liền bay mất.

Hơn mười giờ tối, cái giờ bình thường Nhã Hân đang nằm trương phềnh trên giường tận hưởng những phút giây lười đến tận xương tủy của mình.

Nhưng chỉ vì thằng lõi con kia mà giờ này còn phải phi vù vù trong đêm khiến tâm tình của cô hơi thối.

Bắt được nó, cô sẽ lột da rồi mang đi phơi nắng thì cô mới nuốt trôi cục tức này.

Từng này tuổi rồi vẫn không lo lắng gì, nhiều khi Nhã Hân cảm tưởng đầu của thằng cháu mình chứa toàn hồ nhão, mới có thể vô tư hồn nhiên như thằng điên đến vậy.

Trong sự bực dọc Nhã Hân chẳng mấy đã đến được địa chỉ Mỹ Linh gửi cho mình.

Gửi xe xong cô phải đứng điều hoà tâm tình mình một chút, không cô sợ mình vừa mới nhìn thấy thằng Long, sẽ thực sự đem da của nó lột xuống.

Khi cảm thấy mình sẽ chỉ tặng cho nó vài cái đập, Nhã Hân mới hít một hơi thật sâu rồi đi vào.

Đâu là lần đầu cô mày đến bar đó, vậy mà còn không có tâm tình xem của lạ.

Trong quán rõ ràng có đèn mà như không có, Nhã Hân cau mày nhìn lướt vào trong một lượt, cả đám người nhốn nhốn nháo nháo chẳng có một cái quy luật nào.

Trong cái ánh sáng loạn xì ngầu này, nhìn ai cũng chẳng rõ mặt mũi, muốn tìm được người cơ bản còn phải dựa dẫm vào cái chữ duyên phận nữa.

Nhã Hân đi vào trong, lần lượt qua từng góc dò xét mặt từng người.

Người cần tìm thì không thấy đâu, nhưng trong một góc của chiếc sofa Nhã Hân thấy một cái đầu quen mắt đang cầm ly rượu trên tay, vẫn ánh mắt đó, như có như không nhìn cô.

Da đầu Nhã Hân tê rần, sau đó lan xuống toàn thân.

Cái duyên phận cứt chó gì đây?

Có thể cắt không?

Đang oán hận, một giọng nói vô cùng vô cùng quen tai vang lên ngay bên cạnh cô.

"Đệt!

Hôm nay vui vãi."

Nhã Hân theo bản năng, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã túm lấy cái người đứng sát bên vai cô, cái tên vừa mới cảm thấy vui vỡi xoài trên kia.

Nhã Hân nở một nụ cười dịu dàng hỏi: "Vui lắm à?"

Tức thì người trong tay cô cứng đờ, nhưng rất nhanh tham vọng sinh tồn của nó được kích hoạt, nó vội vã rũ tay Nhã Hân ra khỏi người mình, muốn phi lên trước thoát thân.

Nhưng Nhã Hân nào có để nó được như ý, tay còn lại của cô không chút thương tiếc túm lấy tóc của nó ghì mạnh xuống, miệng không ngừng mắng: "Mày chạy đi đâu?

Mày định chạy đi đâu?

Nay không đánh chết mày tao không mang họ Đặng nữa."

Vừa nói vừa tát vào đầu thằng cháu mình không ngừng.

Thằng Long bị đánh tối tăm mặt mày, điên cuồng hét lên với đám bạn của mình: "Mau lôi bà cô khùng này ra cho tao!

Bọn mày mà nhìn nữa bả đánh tao chết thật đó!!!"

Lúc này đám bè của nó mới sực tỉnh, người túm tay, người túm vai Nhã Hân lôi ra.

Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, Nhã Hân không thắng được.

Trước khi bị kéo ra xa, cô còn vươn chân tặng một cú vào lưng thằng cháu mình.

"Mày cứ chạy đi, tao xem mày chạy đi đâu!"

Nhã Hân đấm đá túi bụi vào đám bạn bè thối của thằng Long, có đứa bị đau nhưng không dám phản kháng gì.

Vậy nên sau khi thấy thằng bạn mình lồm ngồm xiêu vẹo đứng thẳng dậy rồi phi mất, cả lũ không hẹn nhau cùng tản ra, tránh xa con loăng quăng mang tên bà cô này.

Nhã Hân thấy mình không bị tóm lại nữa, vẫn chưa từ bỏ ý định vọt theo tóm lại thằng lỏi kia.

Vũ Quang Huy gì đó đã sớm bị cô vứt ra sau đầu.

Chỉ mải nhìn bóng lưng thằng Long càng ngày càng xa, Nhã Hân vội vã đuổi theo, không quá để ý xung quanh, khi chạy đến cạnh cái sofa Vũ Quang Huy đang ngồi.

Một người bất ngờ xuất hiện trên đường chạy của cô, Nhã Hân vội vã phanh chân lại nhưng không kịp, cô đành lách người qua một bên để tránh, nhưng lại va phải thành sofa, trực tiếp ngã dúi dụi vào người ngồi trên đó.

Một hương thơm nhàn nhạt lan vào mũi Nhã Hân khiến cô mơ màng, người bên dưới vươn tay đỡ lấy cô.

Nhã Hân nằm trọn trong lòng người ta.

Bàn tay ấm nóng của người kia khẽ giữ lấy eo cô, còn một tay cầm lấy cái chân đang có xu hướng chống thẳng lên trời mà ghì xuống.

Một tay Nhã Hân cũng kịp chống xuống thành sofa, không đến nỗi đè cả người mình lên Vũ Quang Huy bên dưới.

Nhưng khoảng cách này cũng quá gần rồi.

Do chất lượng ánh sáng Nhã Hân không thể nhìn rõ mặt Vũ Quang Huy, nhưng hơi thở của anh lại gần cô trong gang tấc nó mang theo lượng nhiệt ấm áp vương mùi rượu hết sức quyến rũ đánh thẳng vào khứu giác cô.

Nhã Hân cố gắng đè lại nhịp tim đang đánh trống trong lồng ngực mình xuống, miệng lưỡi khô khốc nuốt xuống một ngụm nước miếng để cứu vớt, nhưng nhìn qua lại mang đến cảm giác cô là thèm muốn con người bên dưới.

Vũ Quang Huy không biết vì lý do gì mà không đẩy Nhã Hân ra, vẫn giữ nguyên tư thế mập mờ này với cô.

Anh cơ hồ còn muốn dùng đôi mắt đẹp đến mê người của mình nhìn sâu vào tâm can của Nhã Hân, khiến cô trần trụi trước mặt anh.

Nhã Hân suýt chút nữa mê man trong ánh mắt của Vũ Quang Huy, cô giật mình ngồi dậy muốn quay lưng bỏ chạy nhưng bị một bàn tay của Vũ Quang Huy giữ lại.

Vũ Quang Huy lười biếng dựa lưng vào thành sofa nhìn Nhã Hân.

"Này 086!

Không phải sau từng ấy chuyện nên mời tôi một ly hay sao?"
 
Back
Top Bottom