Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chu Thanh Nhi

Chu Thanh Nhi
Chương 10



Ta nghe nói, hôm sau, Tấn Vương liền tìm đến Ngự thư phòng, quỳ trước mặt Hoàng đế, dâng sớ vạch tội phụ thân ta.

Hắn tố cáo Chu gia gian dối, dùng hàng kém chất lượng tráo đổi hàng thật.

Lại nói Chu gia cố ý lừa gạt hắn, dùng Chu Phấn Nhi thay thế ta.

Hoàng đế nghe xong, không khỏi kinh ngạc.

Phụ thân ta biết giãy giụa cũng vô ích, đành quỳ xuống dập đầu tạ tội: "Lão thần thực sự không hay biết, đến tận hôm nay mới vỡ lẽ mọi chuyện. Tất cả đều do tiện nội kia cả gan làm loạn. Lão thần có tội giám sát không nghiêm, xin cam tâm chịu phạt."

Hoàng đế tuy giận nhưng không tiện trừng phạt ông ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chỉ là, sự việc vỡ lở, Chu Phấn Nhi từ nay về sau hoàn toàn mất hết thanh danh.

Phụ thân ta đối đãi với nàng ta cũng chẳng còn như trước.

Chỉ có huynh trưởng ta vẫn một lòng yêu thương, không rời không bỏ vị muội muội này của mình.

Lại nói, hai người họ tình cờ gặp Tần Vương Thế tử trên phố.

Tần Vương Thế tử nhớ đến chuyện nhục nhã năm xưa, liền nổi giận lôi đình, đòi đánh cho một trận trước bàn dân thiên hạ.

Chu Phấn Nhi nhẫn tâm đẩy huynh trưởng ta ra hứng chịu.

Tần Vương Thế tử sai người trói quặt tay huynh trưởng ta ra sau lưng, rồi quay sang uy h.i.ế.p Chu Phấn Nhi: "Nếu ngươi chịu tự tay tát hắn mười cái, ta sẽ tha cho ngươi."

Nào ngờ, Chu Phấn Nhi không chút do dự, làm theo răm rắp.

Tần Vương Thế tử thấy vậy thì khoái chí cười lớn, cảm thấy vô cùng hả hê.

Huynh trưởng ta mất hết mặt mũi, ê chề trở về nhà.

Sau khi về đến phủ, huynh ấy ấm ức nói với tẩu tử: "Ta thật không nên yêu thương ả ta đến vậy, quả đúng là đồ vong ân bội nghĩa."

Tẩu tử nghe được những lời này, liền đem kể lại cho ta, rồi dứt áo hồi môn về nhà mẹ đẻ.

Mặc cho đại ca cầu xin thế nào, nàng ấy cũng không chịu quay về.

Đại ca ta lại quay sang muốn làm thân với ta, nhưng ta nhất quyết không cho hắn bước chân vào cửa.

Chu Phấn Nhi càng thêm sa sút, phụ thân ta đến cả việc thừa nhận ả là con gái cũng không muốn.

"Vẫn là con ngoan hơn cả, làm rạng danh tổ tông." Phụ thân chua chát nói.

Ta khẽ cười, đáp: "Phấn Nhi có ngày hôm nay, chẳng phải do phụ thân, đại ca và kế mẫu dung túng nuông chiều mà ra sao? Nay người và đại ca lại tự cho mình vô tội, thật nực cười."

Sắc mặt phụ thân chợt biến đổi, muốn trách phạt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đáng tiếc, ta giờ đã là Thái tử phi, ông ta không dám làm gì. Cuối cùng, ông ta tức giận đến tím mặt, hậm hực phất tay áo bỏ đi.

Ta căm ghét Chu Phấn Nhi, đồng thời cũng ghét cay ghét đắng những kẻ chỉ biết rũ bỏ trách nhiệm như phụ thân và huynh trưởng.

Nhưng Chu Phấn Nhi lại cho rằng, tất cả những chuyện này đều là do ta gây ra.

Với tầm nhìn hạn hẹp của ả, dù kiếp trước ta không ra tay, ả có ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu cũng chẳng thể lâu bền – đương nhiên, việc ả dễ dàng bị ta hạ bệ đã chứng tỏ, bản thân ả ngoài chút nhan sắc ra, chẳng có tài cán gì.

Nay, ả lại muốn một lần nữa hãm hại ta.

Ả ta ngây thơ cho rằng, chỉ cần ta chết, phụ thân và huynh trưởng sẽ lại yêu thương ả như trước, kế mẫu cũng sẽ quay về. Ả sẽ lại được Tấn Vương yêu thích, cuộc đời sẽ lại rạng rỡ như thuở ban đầu.

Chỉ cần ta c.h.ế.t đi mà thôi.

Vậy nên, ả đã bày ra một cái bẫy.

Cái bẫy ấu trĩ của ả, quả thực khiến ta phải phì cười. Nhưng không sao, ta cũng chẳng buồn so đo với ả, chi bằng cứ thuận theo ý ả, để ả sớm xuống mồ yên nghỉ.

*

Chu Phấn Nhi đích thân đến mời ta uống rượu.

Ả ta tìm đến tận viện ta, ngữ khí vô cùng thành khẩn: "Tỷ tỷ, tất cả đều là do muội có lỗi với tỷ. Nhưng muội cũng chẳng muốn thế, là do nương muội ép buộc muội làm vậy."

Ả ta lại nói: "Muội xin lỗi tỷ. Chúng ta vẫn là tỷ muội, sau này muội sẽ nghe theo lời tỷ, được không?"

"Được thôi." Ta lạnh nhạt đáp.

"Vậy thì tốt quá rồi, muội đã cho bày một bàn tiệc ở Thanh Vận Lâu trong hậu hoa viên, tỷ muội chúng ta cùng nhau cạn chén." Ả ta hồ hởi nói.

Ta gật đầu đồng ý.

Xem ra, ả ta từ trước đến nay chẳng hề đọc sách thánh hiền, kế sách vụng về đến mức ta không nỡ nhìn.

Đợi sau khi ả ta rời đi, ta liền phân phó Hải Đường: "Đi lấy chiếc áo choàng vũ đoạn kim hồng kia đến đây."

Hải Đường sai bà tử trông coi y phục lục lọi tìm chiếc áo choàng kia.

Hôm đó, ta khoác chiếc áo choàng ấy lên người, tìm đến thư phòng của phụ thân, nói là muốn mượn ông một quyển sách.

Đồng thời, ta cũng không quên nói bóng gió với ông: "Phấn Nhi muốn mời con đến Thanh Vận Lâu uống rượu, nói là muốn tạ tội."

"Thật hồ đồ!" Phụ thân nhíu mày nói, "Không cần phải để ý đến nó."

"Con vẫn muốn cùng muội ấy làm lành, dù sao cũng là tỷ muội một nhà." Ta nhẹ giọng đáp.

Nghe vậy, phụ thân cũng không nói gì thêm.
 
Chu Thanh Nhi
Chương 11



Ta vẫn cứ mặc chiếc áo choàng vũ đoạn kim hồng kia, đến thăm đại ca.

Đại ca tinh thần có vẻ sa sút, hẳn là chịu đả kích không nhỏ, chỉ biết ở nhà đóng cửa đọc sách.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta chỉ nhàn nhạt nói: "Tình cờ đi ngang qua đây, tiện thể ghé thăm đại ca một chút."

Sau đó, ta lại khoác chiếc áo choàng ấy, chậm rãi dạo bước đến hậu hoa viên.

Đến giữa giờ Thân, ta liền đóng cửa viện, không còn bước chân ra ngoài nữa.

Chu Phấn Nhi hết lần này đến lần khác sai người đến mời, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, ta mới khoan thai đến Thanh Vận Lâu trong hậu hoa viên dự tiệc.

Thanh Vận Lâu vốn là nơi phụ thân ta thường dùng để đọc sách, sau này lại trở thành chốn lui tới, chiêu đãi bằng hữu của huynh trưởng.

Lầu này có tất cả hai tầng.

Chu Phấn Nhi mời ta uống rượu, thực chất là hạ độc vào trong rượu.

Loại độc dược mà ả ta tìm được, bản thân ả ta cũng có thuốc giải. Ả ta định bụng, trước tiên sẽ mời ta uống cạn, sau đó vu oan giá họa cho ta tội hạ độc thủ, muốn hãm hại ả.

Sau đó, ả ta sẽ giả bệnh nằm liệt giường một thời gian, rồi viện cớ uống thuốc giải độc, chỉ tổn hại một chút đến thân thể, chứ không ảnh hưởng đến tính mạng. Có vậy, ả ta vừa có thể ung dung trừ khử ta, vừa có thể vẹn toàn danh tiếng.

Nhưng tiếc thay, ta đã sớm biết rõ mưu đồ ấu trĩ này chỉ bằng một cái liếc mắt.

Đến cả tên lang băm bán thuốc độc cho ả ta, cũng chỉ là một tên lừa đảo hạng xoàng trong chốn giang hồ mà thôi.

Thuốc độc vốn dĩ là thuốc độc, căn bản chẳng có thứ thuốc giải nào cả. Ả ta ngốc nghếch đến nỗi, lại tin sái cổ, bỏ ra tận một trăm lượng bạc để mua thứ vô dụng này.

Nhưng không sao, những thứ này đều sẽ trở thành chứng cứ không thể chối cãi của ả ta.

Ta mặc chiếc áo choàng vũ đoạn kim hồng, cất bước tiến vào Thanh Vận Lâu.

Chẳng bao lâu sau, Thanh Vận Lâu bỗng dưng bốc cháy ngùn ngụt, ta đành bất chấp nguy hiểm, nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống đất.

Mà Chu Phấn Nhi, cuối cùng cũng phải bỏ mạng trong biển lửa.

Ta may mắn được thần phật phù hộ, ngay bên dưới cửa sổ tầng hai lại có một gốc cây cổ thụ, giúp ta chỉ bị xây xước nhẹ ngoài da, chứ không hề tổn thương đến gân cốt.

Hoàng hậu nương nương nghe tin thì vô cùng lo lắng, vội cho người triệu ta đến hỏi han tường tận.

Ta nghẹn ngào khóc lóc, kể lại mọi chuyện cho bà nghe: "Phấn Nhi từ lâu đã nuôi dã tâm hãm hại thiếp thân. Ả ta muốn ép thiếp uống rượu độc, thiếp không chịu, ả ta liền nhẫn tâm phóng hỏa thiêu c.h.ế.t thiếp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngọn lửa bùng lên quá nhanh, thiếp lại hoảng loạn mất hết lý trí, đành liều mình nhảy khỏi cửa sổ. Còn ả ta, vì muốn chạy ra mở cửa, lại bị xà nhà rơi xuống đè trúng. Thiếp trơ mắt nhìn ngọn lửa hung tàn nuốt chửng ả ta, nhưng lại không thể làm gì để cứu giúp."

Hoàng hậu nương nương nghe xong thì an ủi: "Đây không phải là lỗi của con."

Sau đó, ai nấy đều bàn tán xôn xao, nói Chu Phấn Nhi đã phát điên rồi, mới có thể hành động điên cuồng đến vậy.

Lại có người tấm tắc khen ngợi ta gan dạ hơn người, có dũng khí nhảy khỏi cửa sổ bỏ trốn, mới có thể may mắn giữ lại được một mạng.

Phụ thân và huynh trưởng khóc lóc thảm thiết, ai oán vô cùng.

Kế mẫu nghe được tin này, bệnh tình càng thêm trầm trọng, thần trí cũng trở nên mơ hồ.

Thái tử cũng đích thân đến Chu phủ thăm hỏi ta.

Ta ngẩng mặt nhìn người, khẽ nói: "Điện hạ nếu cảm thấy khó xử, muốn thoái hôn, cứ việc tâu lên Bệ hạ. Trong tay thiếp thân, đã nhuốm m.á.u một mạng người."

Đối với Ngài, ta không muốn giấu giếm bất cứ điều gì.

Giấu giếm chỉ là hạ sách, ngược lại còn khiến Ngài mất lòng tin ở ta.

Ta cần người.

Thái tử không màng đến lễ nghi phép tắc, nắm chặt lấy tay ta, trịnh trọng nói: "'Giết một người để cứu vạn người, g.i.ế.c ắt đáng; dùng chiến tranh để dẹp chiến tranh, dù phải chiến cũng cam.' Thanh Nhi, cô không phải là kẻ hồ đồ."

Người biết rõ, việc này hoàn toàn không phải do lỗi của ta.

Việc ta ra tay phản kích, chỉ là để tránh phải dây dưa, giằng co với Chu Phấn Nhi thêm nữa mà thôi.

Ta cảm động, nắm chặt lại tay Ngài, chân thành nói: "Điện hạ, có thể gặp được người, là diễm phúc lớn nhất của thiếp thân."

*

Thực chất, đêm đó, kẻ phóng hỏa đốt c.h.ế.t Chu Phấn Nhi, chính là tỳ nữ Hải Đường của ta.

Hải Đường vốn có chút võ nghệ phòng thân, ra tay cũng nhanh gọn dứt khoát.

Cả ngày hôm đó, ta cố ý mặc chiếc áo choàng vũ đoạn kim hồng đi lại trong phủ, đến khi nhá nhem tối, Hải Đường liền khoác chiếc áo choàng ấy lên người, nghênh ngang đi đến Thanh Vận Lâu dự tiệc.

Chiếc áo choàng này có màu sắc vô cùng rực rỡ, ngay cả trong bóng đêm cũng đặc biệt nổi bật, khiến người ta không thể không chú ý.

Vậy nên, tất cả mọi người trong Chu gia đều tận mắt chứng kiến, ta đã đến Thanh Vận Lâu dự tiệc rồi.
 
Chu Thanh Nhi
Chương 12



Chu Phấn Nhi vốn đã ôm dã tâm muốn sát hại ta, vậy nên bên trong Thanh Vận Lâu không có ai hầu hạ, chỉ có hai lão mụ trông coi ngoài cửa.

Ánh đèn lại lờ mờ, Hải Đường cố ý kéo thấp mũ áo choàng, chỉ có Chu Phấn Nhi mới biết kẻ đến không phải là ta.

Đến khi Chu Phấn Nhi nhận ra sự tình, muốn giơ tay kêu cứu, đã lập tức bị Hải Đường chế phục. Trước mặt Hải Đường, ả ta hoàn toàn không có sức chống trả.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hải Đường dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t ả ta, sau đó phóng hỏa đốt lầu, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

Còn ta thì nhanh chóng trốn sau gốc cây, dùng trâm bạc cào xước mặt và khuỷu tay, rồi thay lại chiếc áo choàng vũ đoạn kim hồng của ta.

Dưới kế sách 'mượn xác hoàn hồn', chúng ta đã dễ dàng giải quyết Chu Phấn Nhi.

Việc Chu Phấn Nhi mua thuốc độc, cũng bị ta bí mật tiết lộ ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc trước vận may của ta, không ngờ lại có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.

"Con tiện nhân Chu Phấn Nhi kia, c.h.ế.t là đáng đời."

Tháng Chạp năm ấy, ta và Thái tử cử hành đại hôn.

Thái tử nội liễm nho nhã, tính cách lại trầm ổn. Người và Tấn Vương tuy là huynh đệ đồng mẫu, nhưng cả ta và những người ngoài cuộc đều có thể nhận ra, Hoàng đế và Hoàng hậu đều yêu thương Tấn Vương hơn.

Tấn Vương phong lưu phóng khoáng, tính tình hào sảng lại khéo ăn nói, thảo nào bậc cha mẹ nào mà chẳng yêu mến một người con như vậy?

Thái tử may mắn là, người được ban cho thân phận đích trưởng tử; nhưng cũng bất hạnh thay, Tần Vương đã hãm hại Ngài, khiến Tấn Vương nghiễm nhiên trở thành 'ngư ông đắc lợi'.

Ta gả cho Ngài, nhưng lại không muốn quá sớm phải thủ tiết làm quả phụ, ít nhất cũng phải gắng gượng đến ngày ngài đăng cơ.

Ngài ấy đối đãi với ta, thực sự rất tốt.

Ta vừa gả đến, Người đã trao chìa khóa tư khố. Điểm tâm ngon chốn nội đình, Người cũng không quên mang về. Trân phẩm tân tiến, Hoàng hậu nương nương vừa nhận, Người liền tìm cách ban cho ta một phần.

Chỉ bấy nhiêu thôi, đã đủ đầy lắm rồi. Bản thân được kính trọng, đó mới là điều ta mong cầu.

Nhưng ta chẳng hề chìm đắm trong ái tình phù du.

Đông cung có Trắc phi, có Mỹ nhân, sau này ắt còn nhiều nữa. Tất nhiên, ta cũng không cự tuyệt ân sủng của Người, bởi sủng ái ấy sẽ mở lối cho ta tiến bước.

Tâm ta vốn cằn cỗi, chỉ mong vượt ngàn chông gai, leo lên vị trí ta hằng khát vọng, để từ nay an hưởng những ngày tháng tốt đẹp cho riêng mình.

Trọng sinh thì đã sao, ta nào có sợ!

Tâm ma lớn nhất, ta đã sớm trừ khử, chính là muội muội Chu Phấn Nhi của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đời này, ta sẽ sống ung dung tự tại, không còn phải làm cái bóng thế thân cho Chu Phấn Nhi trong mắt Tấn Vương. Ta đã được quá nhiều, nguyện trời cho ta giữ được nụ cười đến phút cuối.

Chẳng bao lâu sau, ta có thai.

Thái tử điện hạ mừng rỡ khôn xiết, đêm đêm ôm ta vào lòng, mộng tưởng về đứa con thơ.

Người bảo: "Thanh Nhi, chúng ta chỉ cần một đích tử, được không?"

"Vì sao?"

"Khi Phụ hoàng nó còn là Thái tử, chúng ta đã nơm nớp lo sợ, chứng kiến cảnh huynh đệ tranh giành. Thuở ấy,Phụ hoàng mẫu hậu hận Tần Vương đến tận xương tủy, chỉ vì hắn được sủng ái hơn.

Đến khi Phụ hoàng kế vị, Người và Mẫu hậu dường như đã quên những khổ sở năm xưa, vẫn một mực thiên vị đệ đệ Tấn Vương. Yêu thương đến vậy, nhưng lại chẳng dám phế trưởng lập ấu.

Người ta, trừ phi chưa từng có, bằng không sẽ chẳng bao giờ rút ra bài học. Cứ thế, khiến con cháu đời đời lặp lại bi kịch của mình."

Ta khẽ ôm lấy Người, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc.

Vì sao Người dung túng cho ta g.i.ế.c Chu Phấn Nhi? Bởi Người thấu hiểu nỗi khổ tâm của ta.

Tâm ta vốn tiêu điều, bỗng chốc nở ra một đóa hoa bé nhỏ.

"Thiếp xin nghe theo ý Người." Ta đáp lời.

Nhưng trong lòng thầm nghĩ, chính Thái tử cũng đã nói, người đời nào dễ rút kinh nghiệm.

Phụ mẫu vĩnh viễn tin rằng, con của ta khác với đệ đệ của ta, chúng sẽ không ỷ sủng mà kiêu.

Giờ đây, Thái tử phải gánh chịu nỗi khổ vì Phụ hoàng thiên vị Tấn Vương. Chờ khi Người đăng cơ, có lẽ Người vẫn khao khát thêm nhiều nhi tử.

Nhưng chẳng hề gì, ta chỉ cần một người kế vị là đủ.

Ta chẳng bận tâm chuyện được mất, chỉ dốc lòng dụng tốt những quân cờ trong tay.

Quân cờ ta đang nắm giữ, là Thái tử yêu ta, Hoàng hậu thương ta, Tấn Vương nợ ta.

Khi ta hạ sinh đích trưởng tử, liền mượn cớ tế Tần Vương.

Ta biết rõ những tội trạng của Tần Vương kiếp trước, bèn ngầm chỉ điểm Thái tử thu thập chứng cứ, tiện thể lôi cả phụ thân ta vào vòng xoáy.

Tần Vương những năm gần đây kiêu căng hống hách, cả nhà gây nên vô số tội ác, Hoàng thượng lại luôn ôm mối hận trong lòng. Hận cũ thù mới chất chồng, Người vẫn quyết tru diệt toàn phủ y hơn ba trăm nhân mạng.
 
Chu Thanh Nhi
Chương 13



Phụ thân ta bị bãi quan.

Mới đầu, ông ta chẳng hề nao núng. Dẫu sao cũng là nhạc phụ của Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ được trọng dụng trở lại.

Nhưng rồi ông ta dần nhận ra, đám môn sinh tâm đắc của mình từng người một bị bài xích, loại bỏ.

Lúc này ông ta mới bàng hoàng nhận ra, kẻ đang chặt đứt gốc rễ của ông ta, chính là ta.

Ông ta tìm đến ta.

Khi ấy, con ta đã lên hai, ta đang dạy con tập nói.

"… Ngươi có từng nghĩ đến, nếu nhà mẹ đẻ sụp đổ, ngươi và tiểu hoàng tôn sẽ dựa vào ai?" Ông ta hỏi.

Kiếp trước, ta làm Tấn Vương phi, nhà ta nào từng giúp ta dù chỉ nửa phần, thậm chí còn kéo chân ta xuống. Ta tự mình từng bước leo lên.

Đời này, ta khởi đầu suôn sẻ hơn, lại càng thêm cẩn trọng, sao còn cần đến ông ta?

"Mẫu tử chúng ta, chỉ nương tựa vào Thái tử." Ta đáp.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Phụ thân giận đến tím mặt, nhưng không dám mắng ta ngu xuẩn, đành nói: "Dù sao cũng phải để lại một con đường lui cho gia đình chứ. Ta và ca ca con gặp vận hạn, con cũng chẳng được lợi lộc gì."

"Sao lại không?" Ta khẽ cười, "Ta thấy vui lắm đấy."

Phụ thân kinh ngạc nhìn ta.

Ông ta chờ xem ta gặp họa.

Kết quả, chính ông ta mới là kẻ gặp họa trước.

Từ khi bị bãi quan, ông ta luôn mong ngóng ngày phục chức, nhưng cầu cứu khắp nơi đều vô vọng, thêm phần ưu tư quá độ, sinh bệnh mà qua đời.

Lúc lâm chung, ông ta còn thều thào: "Ta gắng gượng được, con gái ta sắp làm Hoàng hậu rồi…"

Tiếc thay, ông ta chẳng còn mệnh để chờ đến ngày ấy.

Ca ca ta khắp nơi huênh hoang: "Muội muội ta chính là Thái tử phi!"

Nhưng ai ai cũng hay, Thái tử phi từ nhỏ đã bị ca ca ức h**p, chẳng hề thân thiết gì với hắn.

Tẩu tẩu dứt khoát cùng hắn hòa ly.

Hắn ôm khư khư đống gia sản, sau khi vùi đầu vào chốn hoan lạc với đám tiểu thiếp, chẳng mấy chốc liền sa chân vào cờ bạc.

Thua đến cháy túi, hắn vẫn không biết xấu hổ, còn rao giảng: "Muội muội ta là Thái tử phi, các ngươi cứ yên tâm cho ta nợ!"

Thái tử sai người, nửa đêm đánh c.h.ế.t hắn trong một con hẻm vắng, để hắn khỏi làm ô danh ta.

Khi cần đến ta, ta là con gái Chu gia, là muội muội Chu gia; khi chẳng cần, họ liền chà đạp, vứt bỏ ta không thương tiếc.

Ta không cần một nhà mẹ đẻ như thế.

Ta tựa chim không chân, sinh ra đã chẳng có nơi nương tựa.

Ta ngấm ngầm trừ khử hai cánh tay đắc lực của Tấn Vương, từ đó, Tấn Vương hoàn toàn mất đi cơ hội đoạt ngôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cũng kín đáo nhắc nhở Hoàng hậu nương nương, xin Người đừng để Thái tử và Tấn Vương đi theo vết xe đổ của Bệ hạ và Tần Vương thuở trước – m.á.u của hơn ba trăm nhân mạng phủ Tần Vương, vẫn còn vương đỏ nơi pháp trường.

Hoàng hậu nương nương ôm ngực, hồi lâu không thốt nên lời. Vài ngày sau, Tấn Vương bị Hoàng hậu và Hoàng thượng tống đến đất phong, không có chiếu chỉ, vĩnh viễn không được hồi kinh.

Tấn Vương triệt để thất bại.

Lúc rời đi, hắn muốn gặp ta một lần. Nhưng chuyện vô nghĩa, lại chỉ khiến trượng phu ta sinh lòng nghi kỵ, ta tuyệt đối sẽ không làm. Ta cự tuyệt.

Ta và hắn, kiếp trước không duyên, kiếp này vô phận, ân tình hay tình cảm đều đã tan thành mây khói, chỉ còn lại hận thù.

Nếu có thể, ta nguyện vĩnh viễn không tái kiến hắn.

Hắn có hối tiếc hay không, cũng chẳng liên can gì đến ta.

Năm con ta lên mười, Thái tử đăng cơ, ta được sắc phong làm Hoàng hậu.

Ta và Người, chỉ có duy nhất một đứa con.

Người một lòng vì chính sự, đối với nữ sắc lại vô cùng hờ hững.

Những lúc rảnh rỗi, Người thường gọi ta và con cùng dùng bữa, bảo con gọi Người là "Cha", thay vì "Phụ hoàng".

Những người cũ ở Tiềm để, hai vị Mỹ nhân, một vị Trắc phi, người thì bệnh chết, người thì xuất gia, người còn lại được phong làm Thục phi, luôn tận tâm giúp ta quản lý hậu cung.

Nàng không có con cái, đối với ta hết mực trung thành.

Từ đó về sau, hậu cung mãi không nạp thêm người mới.

Hoàng thượng đối với chuyện mở rộng hậu cung này vô cùng phản cảm, mỗi lần có triều thần dâng sớ xin tuyển tú, Người đều nổi trận lôi đình.

Những vị Hoàng đế trước đây, khi muốn lôi kéo thần tử, sẽ ban cho họ vinh sủng, đưa con gái vào cung phong phi. Còn Hoàng thượng, Người lại hỏi ta, nên đối phó với thần tử kia ra sao.

Ta kinh qua hai đời, mỗi lần bày kế, đều vô cùng diệu kỳ.

Hoàng thượng thậm chí còn để ta lén giúp Người phê duyệt tấu chương, để Người có chút thời gian nghỉ ngơi.

"Làm Hoàng thượng thật khó." Người nói với ta, "Nhưng làm trượng phu, làm phụ thân, lại chẳng hề khó. Phụ hoàng ta luôn miệng nói bất đắc dĩ, thực ra là do Người không muốn làm thôi. Ta muốn làm một trượng phu tốt, một phụ thân tốt."

Ta lặng lẽ ngắm nhìn Người.

Trong khoảnh khắc ấy, lòng ta bỗng tràn ngập sự an tĩnh lạ thường.

"Người là một trượng phu cực tốt, một phụ thân cực tốt, cũng là một vị Hoàng thượng cực tốt." Ta cúi đầu, khẽ hôn Người.

Thì ra, ta trọng sinh, chẳng phải để một lần nữa leo l*n đ*nh cao quyền lực, mà là để được gặp lại Người.

Kiếp trước, ta đã lỡ mất Người.

Một bức "Bách điểu triều phụng đồ" năm ấy, đã khiến Người kinh diễm, để rồi Người vấn vương cả một đời.

Hết
 
Back
Top Bottom