Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chu Thanh Nhi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,054
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP1xgjQXWh61my85lux1S3voV-yKHbpGvaVcVmrgzpSfJWzsmijU9Ejof6_o3gpkzUh8883QFEyhrqvHAheTCCcf7b3VjARjOqLrQzZlnGaHPdDgHEMDTVa1GNJBAH3eeMCw81AYS_AXzYnVkVufxJk=w215-h322-s-no-gm

Chu Thanh Nhi
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thái tử, Tấn Vương đều ái mộ muội muội ta, nàng tư chất mẫn tiệp, lại có dung mạo khuynh thành, vốn là danh viện khuê các được chú ý nhất kinh đô.

Để tránh huynh đệ tương tàn, mỗi người họ nhượng bộ một bước, cái thoái lui ấy của bọn hạ, lại thành ra cầu thú ta.

Ta đây, dung mạo có vài phần tương tự muội muội.

Từ nhỏ, ta đã không được phụ thân cùng kế mẫu yêu thích, lớn lên chỉ là quân cờ, là bàn đạp cho muội muội cùng gia tộc. Dựa vào thủ đoạn ngoan độc, ta leo lên vị trí Thái hậu buông rèm nhiếp chính, hưởng vinh hoa phú quý.

Những kẻ năm xưa hãm hại ta, sau đều phải bỏ mạng dưới tay ta.

Nào ngờ, ta lại được trọng sinh. Trời xanh trêu ngươi, bắt ta phải sống lại lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.

Cũng được, vậy để bọn chúng nếm mùi chếc chóc thêm một lần cũng không vấn đề gì cả đâu.​
 
Chu Thanh Nhi
Chương 1



Thái tử, Tấn Vương đều ái mộ muội muội ta, nàng tư chất mẫn tiệp, lại có dung mạo khuynh thành, vốn là danh viện khuê các được chú ý nhất kinh đô.

Để tránh huynh đệ tương tàn, mỗi người họ nhượng bộ một bước, cái thoái lui ấy của bọn họ, lại thành ra cầu thú ta.

Ta đây, dung mạo có vài phần tương tự muội muội.

Từ nhỏ, ta đã không được phụ thân cùng kế mẫu yêu thích, lớn lên chỉ là quân cờ, là bàn đạp cho muội muội cùng gia tộc. Dựa vào thủ đoạn ngoan độc, ta leo lên vị trí Thái hậu buông rèm nhiếp chính, hưởng vinh hoa phú quý.

Những kẻ năm xưa hãm hại ta, sau đều phải bỏ mạng dưới tay ta.

Nào ngờ, ta lại được trọng sinh. Trời xanh trêu ngươi, bắt ta phải sống lại lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.

Cũng được, vậy để bọn chúng nếm mùi chếc chóc thêm một lần cũng không vấn đề gì cả đâu.

1

Tết Thượng Nguyên, Tấn Vương vì muội muội ta Chu Phấn Nhi mà thắp ba nghìn ngọn hoa đăng. Ai ngờ, Chu Phấn Nhi lại lén lút thư từ, chặn đường muốn hẹn hò với Thái tử.

Tấn Vương hao tâm tổn trí tìm đến, chẳng những không trách muội muội, ngược lại còn căm hận Thái tử, thậm chí rút cả thanh nhuyễn kiếm bên hông ra.

Hai người vốn là huynh đệ đồng bào ( cùng mẹ), vì một nữ tử mà tương tàn, thật là nực cười.

Tin tức bị đè xuống, nhưng vẫn lọt đến tai Hoàng hậu.

Hoàng hậu giận dữ, toan tính ngấm ngầm xử tử muội muội ta.

Ta, kẻ bị giam lỏng trong khuê phòng, mười tám tuổi còn chưa định hôn sự, bỗng dưng bị nhớ đến vào lúc này.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta trở thành tấm bình phong che đậy sự ô nh///ục.

Tấn Vương cùng Thái tử vì muốn tẩy thanh hiềm nghi cho Chu Phấn Nhi, không hẹn mà cùng hướng Hoàng hậu cầu thú ta - dù trước đó, bọn họ thậm chí còn không biết Chu gia còn có một thứ nữ là ta.

Mọi chuyện, đều do phụ thân, kế mẫu cùng Chu Phấn Nhi bày mưu tính kế.

Hoàng hậu biết rõ bị đùa bỡn, nhưng vẫn không vạch trần hai con, đành triệu ta nhập cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi là Chu Thanh Nhi?" Hoàng hậu cao giọng hỏi.

Thái tử cùng Tấn Vương đứng hầu hai bên.

Ta cung kính hành lễ: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, chính là dân nữ."

Rồi lại nói: "Lần đầu diện kiến tôn nhan, dân nữ mạo muội chuẩn bị chút lễ mọn, là bức song diện thêu ( thêu hai mặt) do chính tay dân nữ tỉ mẩn thực hiện. Tay nghề còn vụng về, mong nương nương thứ tội."

Hoàng hậu hơi sững sờ.

Nàng bảo ta ngẩng đầu.

Đăm chiêu quan sát ta hồi lâu, nàng chậm rãi nói: "Song diện thêu đâu? Đưa bản cung xem."

Ta từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn lụa, cẩn thận dâng lên.

Tài thêu thùa của ta vốn rất tốt, mà Hoàng hậu lại đặc biệt yêu thích song diện thêu.

Xem xong, đôi mắt nàng lộ rõ vẻ hài lòng: "Tuổi còn nhỏ mà đã thêu được đường kim mũi chỉ tinh xảo thế này, xem ra ngươi đã khổ luyện rất nhiều, quả là người có tính nhẫn nại."

Nói đoạn, nàng liếc nhìn hai vị hoàng tử đang đứng bên cạnh.

Kiếp trước, ta cũng bị triệu vào cung như thế này, đứng trước mặt Hoàng hậu mà kinh hoàng thất thố. Hoàng hậu không vui, liên tục lắc đầu, khi hỏi đến tài nghệ thêu thùa, ta vừa khéo mang theo một chiếc khăn tay.

Nàng xem qua, sắc mặt hòa hoãn hơn đôi chút, bèn chỉ hôn ta cho Tấn Vương.

Tấn Vương trời sinh một đôi mắt đào hoa đa tình, mỗi khi nhìn người, ánh mắt đều như chứa đựng vạn ngàn ý tứ. Ta cùng hắn làm phu thê hai mươi năm, thay hắn lấy lòng Hoàng hậu, hoàng đế, giúp hắn soán ngôi đoạt vị. Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên hắn làm chính là muốn trừ khử ta.

Nếu không nhờ ta lui một bước làm hơn, mượn cớ thêu bức "Lục Trận Đồ" cho Thái hậu, e rằng ta đã sớm hồn lìa khỏi xác đầu lìa khỏi cổ rồi. Ta bị phế truất, muội muội ta Chu Phấn Nhi nghiễm nhiên trở thành tân hậu.

Ta mượn tay Thái hậu, hạ độc thủ giếc chếc Chu Phấn Nhi, lại ngấm ngầm hủy hoại long thể của trượng phu, phục vị Trung cung. Sau đó thuận lợi sống đến ngày trượng phu băng hà, nhi tử đăng cơ.

Hai mươi năm ấy, mỗi bước đi đều nhuốm m//áu, gian nan hiểm trở vô cùng, vậy mà trời xanh lại bắt ta phải sống lại lần nữa.

Nếu được làm lại, ta sẽ chọn Thái tử xem sao.
 
Chu Thanh Nhi
Chương 2



Kiếp trước, sau khi ta bị chỉ hôn cho Tấn Vương, Thái tử không hiểu sao cũng không cưới Chu Phấn Nhi, thậm chí còn không qua lại thân thiết với nàng ta. Tình cảm của Thái tử đối với Chu Phấn Nhi vô cùng nhạt nhẽo.

Ta đã quá mệt mỏi khi phải sống dưới cái bóng của Chu Phấn Nhi, tuyệt đối sẽ không tái giá cho Tấn Vương. Dù biết Thái tử sẽ thất bại, sẽ chết, ta vẫn nguyện chọn hắn.

"Hoàng hậu nương nương, dân nữ mạo muội muốn thêu một bức "Lục Trận Đồ", dâng lên làm quà mừng thọ của ngài. Cúi xin nương nương ban cho dân nữ cơ hội." Ta lập tức quỳ xuống dập đầu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hoàng hậu xuất thân từ dòng dõi tướng quân, vốn rất yêu thích "Lục Trận Đồ".

Nghe vậy, đôi mắt nàng sáng lên: "Ngươi còn nhỏ tuổi, đừng nên ăn nói hàm hồ."

"Nếu trong ba tháng không thể hoàn thành, xin nghe theo nương nương định đoạt." Ta lại dập đầu.

Hoàng hậu gật đầu đồng ý.

Nàng ban cho ta một gian thiên điện trong cung Thấm Dương, lại sai thêm hai tú nương đến giúp đỡ. Ta muốn thêu một bức bình phong "Lục Trận Đồ".

Các nữ quan trong cung Thấm Dương, sau lưng lại xì xào bàn tán, khen ta: "Vị Chu tiểu thư này thật cao thượng, không chịu gả cho Tấn Vương, cũng không muốn vào cửa Thái tử."

Đâu phải vậy.

Cô độc cả đời, chẳng qua chỉ là con cá nằm trên thớt, mặc người định đoạt. Ta muốn nương tựa vào hoàng gia, không phải làm một tú nương tầm thường, mà là trở thành con dâu của Hoàng hậu.

Ta xưa nay không hề thanh cao.

Thứ ta muốn, là quyền lực.

2

Ba tháng sống ở cung Thấm Dương, thời gian thấm thoát thoi đưa.

Tấn Vương tránh ta như tránh tà, mỗi lần đến thỉnh an, đều vội vã rời đi.

Ngược lại, Thái tử lại hai lần đến thiên điện thăm ta thêu thùa.

"Mắt có mỏi không?" Hắn hỏi ta.

Ta khẽ gật đầu: "Có chút."

"Đừng quá nóng vội." Hắn lại nói.

Ta cúi đầu tạ ơn.

Lại có một lần, anh đào đầu mùa vừa mới tiến cung, hắn dâng lên để Hoàng hậu nương nương nếm thử.

Còn nói: "Phần này, ban cho Chu tiểu thư."

Hoàng hậu tỏ vẻ kinh ngạc.

Trong lòng nàng vốn đã có sẵn người được chọn làm Thái tử phi, dĩ nhiên không phải ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng sau ba tháng chung sống, nhất cử nhất động của ta đều khiến Hoàng hậu kinh hỉ; còn Thái tử vốn là một kẻ khô khan, Đông cung một Trắc phi, hai Mỹ nhân, đến giờ vẫn chưa ai có thai, vậy mà hắn lại đối xử với ta bằng một con mắt khác.

Ánh mắt Hoàng hậu nhìn ta, càng thêm thận trọng.

Xem ra, nàng đang cân nhắc ta.

Ba tháng sau, bức "Lục Trận Đồ" đã thêu xong. Một mặt là cảnh vạn mã phi nước đại, khí thế hùng tráng; mặt khác lại là phong cảnh Giang Nam với khói sóng mờ ảo, ruộng đồng xanh ngát, gạch xanh ngói đen, liễu rủ hoa bay.

Đừng nói Hoàng hậu, ngay cả hoàng đế, Thái tử cùng Tấn Vương khi chiêm ngưỡng bức bình phong này, cũng không khỏi kinh thán không thôi.

"Nếu không tận mắt chứng kiến, thần thiếp cũng không dám tin bức tranh này được thêu tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ." Hoàng hậu cảm khái với hoàng đế.

Nàng vô cùng xúc động, khóe mắt rưng rưng.

"Ngoài thêu thùa ra, ngươi còn biết làm gì khác không?" Hoàng đế hỏi ta.

Những thứ ta biết, nhiều vô kể.

Nhưng ta không cần thiết phải bộc lộ ra.

Ta chỉ quỳ ngay ngắn, cung kính đáp: "Dân nữ ngày thường chỉ đọc vài quyển sách nhàn, ngoài ra không biết gì hơn."

Giọng điệu vô cùng khiêm nhường.

Hoàng đế hài lòng gật đầu.

Tấn Vương tỏ vẻ kinh ngạc, dường như có điều muốn nói, nhưng lại thôi.

Thái tử nhìn ta với ánh mắt đầy mong đợi, thậm chí còn nhìn ta chăm chú trước mặt cả Đế Hậu.

Khi trở về phủ Lại bộ Thượng thư, phụ thân, kế mẫu và Chu Phấn Nhi đều vô cùng kinh ngạc.

"Ngươi... ngươi vậy mà còn sống trở về?" Chu Phấn Nhi thất thanh.

Nàng ta vốn là người khôn khéo, giỏi che giấu cảm xúc.

Có lẽ vì nàng chưa từng coi ta là một con người, nên trước mặt ta mới buông lời thẳng thắn như vậy.

Bọn họ cho rằng, ta chắc chắn sẽ bị Hoàng hậu đánh chết.

"Ta vẫn còn sống, khiến muội thất vọng rồi." Ta nhàn nhạt đáp.

Ta không những còn sống trở về, mà chẳng bao lâu sau còn được ban hôn cho Thái tử.

Thánh chỉ vừa ban xuống, cả phủ đều chấn động.

Hải Đường, nha hoàn tâm phúc của ta lén nghe được, Chu Phấn Nhi khóc đến ngất lịm: "Ta đã liều mạng tìm hiểu sở thích của Thái tử, nếu không có Tấn Vương phá đám, suýt chút nữa đã thành công. Ai ngờ, lại dâng áo cưới cho ả."

Kế mẫu an ủi nàng ta: "Không sao, ả ta sẽ không làm Thái tử phi được đâu. Cứ để ả ta bẽ mặt trước triều thần, Hoàng gia sẽ đổi người khác thôi."
 
Chu Thanh Nhi
Chương 3



Đại nha hoàn của ta trở về bẩm báo: "Bọn họ coi việc Bệ hạ ban hôn như trò đùa hay sao, muốn đổi là đổi được?"

Ta chỉ khẽ mỉm cười.

Muội muội ta cũng chẳng yêu Thái tử hay Tấn Vương, thứ nàng ta muốn, chỉ là quyền thế ngập trời.

Kiếp trước, nàng ta đã diễn một màn kịch hoàn hảo, đẩy ta ra làm bia đỡ đạn, ai ngờ ta lại bị chỉ hôn cho Tấn Vương, Thái tử lại lạnh nhạt khiến nàng ta vô cùng đau khổ, nhiều lần tìm cách hãm hại ta.

"Cứ để nàng ta c.h.ế.t sớm đi, ta đã phát ngán cái điệu bộ của nàng ta rồi." Ta lạnh lùng nói với tâm phúc.

Hải Đường, nha hoàn tâm phúc của ta, cả đời trung thành tận tụy, lại có chút võ nghệ phòng thân.

Mấy đường quyền cước của nàng, là do ta bỏ ra một trăm lượng bạc, đưa nàng đến học theo đệ đệ của đại tổng quản trong phủ, chuyện này không ai hay biết.

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Hải Đường hỏi ta.

"Đừng vội, bọn họ rất nhanh sẽ đến gây sự thôi, chúng ta cứ liệu sự như thần." Ta nhếch môi cười.

Vài ngày sau, kế mẫu mở tiệc chiêu đãi khách khứa.

Phụ thân ta là Lại bộ Thượng thư, lại là tâm phúc của Thái tử, tiệc rượu tại phủ Thượng thư, các công thần quyền quý đều phải nể mặt vài phần; huống hồ ta vừa mới được chỉ hôn cho Thái tử, địa vị của Chu gia càng thêm vững chắc.

Nhân cơ hội này, kế mẫu cùng Chu Phấn Nhi muốn hãm hại ta.

Mà ta, cũng muốn cho bọn họ tự mình nếm trái đắng.

Mỗi người một bụng quỷ kế, ráo riết chuẩn bị cho buổi tiệc.

3

Một ngày trước khi diễn ra yến tiệc, phụ thân cho gọi cả gia đình cùng dùng bữa.

Nhân đinh trong nhà ta vốn không được hưng vượng.

Mẫu thân sinh hạ huynh trưởng cùng ta, khi ta vừa tròn sáu tháng tuổi, bà đã qua đời vì bệnh tật; kế mẫu một năm sau thì tiến vào cửa, năm kế tiếp sinh hạ Chu Phấn Nhi. Khi sinh nở lại gặp khó khăn, từ đó không thể sinh thêm được nữa.

Phụ thân lại nạp thêm hai thiếp thất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hai vị di nương cũng từng mang thai, nhưng đều không giữ được, giữa đường sảy thai. Phụ thân dần nguội lạnh, hai vị di nương cũng bị dày vò đến mức tâm như tro tàn.

Kế mẫu ra sức lôi kéo huynh trưởng, tìm cách bài xích ta.

Huynh trưởng cùng kế mẫu, Chu Phấn Nhi vô cùng thân thiết, từ trước đến nay không quan tâm đến sống c.h.ế.t của ta. Còn ta, từ nhỏ đã xảy ra tranh chấp với Chu Phấn Nhi, phụ thân liền vác gậy ra đánh ta.

Huynh trưởng còn thường xuyên ức h.i.ế.p ta, năm ta lên bảy tuổi đã đẩy ta ngã xuống đất, dùng giày dẫm mạnh lên mặt ta, chỉ vì ta vô ý làm bẩn đôi hài thêu yêu thích của Chu Phấn Nhi.

Cuộc sống của ta vô cùng gian nan.

Sinh mẫu để lại cho ta một lão nô, vốn là người khôn khéo, có thể sống sót dưới tay kế mẫu; đồng thời, lão nô lại vô cùng trung thành, cất giữ một phần gia sản riêng của sinh mẫu, toàn bộ giao lại cho ta, lại khuyên ta nên vào tộc học để học hành.

Tộc học của Chu thị không phân biệt nam nữ, tộc nhân đều có thể đến học.

Chỉ là chương trình học vô cùng nặng nề, phu tử lại nghiêm khắc, các tỷ muội trong tộc không ai chịu nổi khổ cực.

Ta mỗi ngày đến lớp, dù gió táp mưa sa cũng không nề hà. Dù có ốm đến mê man, ta vẫn cố gắng hoàn thành bài tập một cách chỉnh tề.

Phu tử rất coi trọng ta, thường xuyên giao thêm bài tập cho ta. Các tộc huynh đệ đều nói ông ta đang cố tình gây khó dễ cho ta, nhưng chỉ mình ta hiểu được, ông ấy yêu thích ta nhất.

Ta mỗi ngày đọc sách, thêu thùa, những lúc rảnh rỗi thì tự mình đánh cờ. Bận rộn tối mắt tối mũi, cũng không mấy khi đến trước mặt phụ thân cùng kế mẫu để gây chướng mắt, bọn họ dường như đã quên mất trong nhà còn có một người như ta.

Kiếp trước, ta gả cho Tấn Vương. Có lần, hắn cùng mạc liêu bàn bạc chuyện lớn, ta bưng trà vào liền nghe thấy, tiện miệng đưa ra một vài lời khuyên.

Tấn Vương không nghe theo, sau đó kế hoạch thất bại, hắn tổn thất nặng nề.

Hắn cùng các mạc liêu suy đi tính lại nhiều lần, đều cảm thấy kiến nghị của ta mới là tốt nhất. Những ngày sau đó, hắn có chuyện gì lớn cũng đều bàn bạc với ta.

Đây chính là thành quả của việc khổ đọc sách thánh hiền.

"...Ngày mai mở tiệc, các con đều phải khiêm tốn, cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói. Tuyệt đối không được vì Thanh Nhi được tứ hôn cho Thái tử mà kiêu căng tự mãn, gây thù chuốc oán với người khác." Lời nói của phụ thân, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.

Ta giật mình hoàn hồn, kế mẫu cùng Chu Phấn Nhi vội vàng đáp lời.

Huynh trưởng ta lại lên tiếng: "Thanh Nhi tư chất tầm thường, làm sao có thể gánh vác được trọng trách lớn? Nàng ta làm Thái tử phi, chưa hẳn đã là phúc của Chu gia."

Rồi lại nói: "Chi bằng thỉnh Bệ hạ phong cho Phấn Nhi làm Thái tử phi."
 
Chu Thanh Nhi
Chương 4



Phụ thân ta cũng có chung suy nghĩ.

Ánh mắt ông ta liếc nhìn ta.

Chỉ xét về dung mạo, ta có phần hơn Chu Phấn Nhi vài phần. Chỉ tiếc ta ăn mặc giản dị, biểu cảm đờ đẫn, như một chiếc bình sứ vô hồn, rất khó khiến nam nhân động lòng.

"Haizz, ta cũng không hiểu Bệ hạ cùng nương nương đã nhìn trúng con điểm gì." Ông ta thở dài.

Trong mắt Chu Phấn Nhi ánh lên vẻ ghen tỵ, hận không thể che giấu đi. Kế mẫu càng siết chặt các ngón tay.

Ta mặt không đổi sắc nhìn bọn họ, đột nhiên lên tiếng: "Năm nay con vừa tròn mười tám."

"Cái gì?"

"Phụ thân, mẫu thân, nếu như người sớm định hôn sự cho con, thì giờ phút này, việc tốt này đã không đến lượt con rồi. Chính người đã ban cho con vinh hoa phú quý, con xin đa tạ." Ta chậm rãi nói.

Nói đoạn, ta đứng dậy rời đi.

Bỏ lại bọn họ đứng đơ người tại chỗ.

Một lát sau, kế mẫu cùng muội muội Chu Phấn Nhi đến viện của ta, ngỏ ý xin lỗi.

Kế mẫu lại bưng ra một chiếc hộp trang sức: "Chiếc trâm ngọc tím này, vô cùng hợp với khí chất của Thanh Nhi."

Nha hoàn của Chu Phấn Nhi bưng đến ba bộ xuân sam màu tím nhạt: "Đây là loại gấm nguyệt hoa thượng hạng nhất. Ta may trước, tặng cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ đừng chê."

Ta đều vui vẻ nhận lấy.

Chỉ là, ở ống tay áo của bộ y phục mà Chu Phấn Nhi tặng, ta đã lén lút động tay chân.

4

Hôm diễn ra yến tiệc, Thượng thư phủ vô cùng náo nhiệt. Gánh hát đánh chiêng gõ trống ầm ĩ, cờ xí bay phấp phới khắp nơi; trước cổng, xe ngựa đỗ chật kín, qua lại đều là những bậc quyền quý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thái tử cùng Tấn Vương cũng đã đến rồi ạ." Nha hoàn bẩm báo với ta.

Ta mặc bộ y phục mà Chu Phấn Nhi tặng, lại cài chiếc trâm ngọc tím mà kế mẫu ban cho.

Bọn họ muốn xem ta bẽ mặt, ta cũng sẽ có hảo lễ đáp lại bọn họ.

Thái tử cùng Tấn Vương ngồi ở sảnh trước để dự tiệc, thưởng thức hát xướng, còn hậu viện là nơi dành cho các nữ khách.

Khi ta xuất hiện, các tiểu thư khuê các đều không nhận ra ta, nhưng ta lại biết rõ từng người trong số họ.

Ta không chỉ biết mặt, mà còn biết sau này mỗi người bọn họ sẽ có kết cục như thế nào.

"Đại tiểu thư thật xinh đẹp." Có một vị cô nương, xinh xắn cố gắng bắt chuyện với ta.

Ta khẽ gật đầu đáp lễ.

Đúng lúc này, các vị tiểu thư đều nhìn thấy một người đi tới, vẻ mặt mỗi người một khác, dường như đều cố gắng giữ gìn dáng vẻ đoan trang thục nữ, muốn xúm lại gần người kia.

Ta quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử khoác cẩm bào, hắn lại trực tiếp đi vào hậu viện, nơi vốn chỉ dành cho nữ khách nghỉ ngơi.

"Đây là con quái vật xấu xí từ đâu đến?" Hắn ta dường như đang tìm kiếm ai đó, đảo mắt nhìn khắp đám đông, khi nhìn thấy ta, lập tức lộ vẻ giận dữ.

Vị cô nương vừa khen ta xinh đẹp, vội vàng đứng ra che chở cho ta.

"Thật xấu xí, xấu đến buồn nôn!" Nam tử cẩm bào tiếp tục nói: "Ai cho phép ngươi mặc bộ y phục này, ngươi xứng sao?"

Nữ lang lạ mặt kia che chở ta, khẽ thốt: "Thế tử gia, vị này là Thái tử phi."

Gã nam tử cẩm bào kia chính là Thế tử của Tần Vương, đích tôn của đương kim Hoàng thượng. Gã sinh ra dung mạo tuấn mỹ, địa vị chỉ đứng sau chư vị Hoàng tử, gia tư lại vô cùng hiển hách. Chỉ tiếc, tính tình gã cổ quái khó lường. Mẫu thân gã, Tần Vương phi, lại càng tàn độc, hiểm ác. Nghe đâu, gã từng có một ái thiếp, đặc biệt ưa thích y phục màu tím nhạt, tiếc thay lại bị Tần Vương phi đánh c.h.ế.t tươi. Bởi vậy, hễ thấy nữ tử nào khoác lên mình y phục cùng màu, gã liền nổi cơn thịnh nộ, rút roi ra quất. Bởi thế, chốn kinh thành, các vị khuê các tiểu thư để tránh né gã, tuyệt nhiên chẳng ai dám diện y phục sắc tím nữa.

"Thái tử phi mà cũng xấu xí đến nhường này à?" Gã gầm lên, "Còn dám cài trâm Tử Ngọc, thứ thấp hèn như ngươi cũng xứng ư?!" Dứt lời, gã tiến lên, định giật phăng cây trâm trên búi tóc ta, rồi đẩy ta ngã nhào xuống đất. Gã khí thế hung hăng xông tới.

Từ đằng xa, ta thấy Thái tử, Tấn Vương cùng huynh trưởng và vài vị công tử khác cũng tiến vào hậu viện. Thấy động tĩnh bên này, ai nấy đều ghé mắt nhìn. Thái tử muốn tiến lại gần ta, lại bị Tấn Vương ngăn cản, loáng thoáng nghe được vài lời can gián.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Khi Tần Vương Thế tử vừa áp sát, ta liền ngã sõng soài xuống đất, tay chạm phải hòn đá sắc cạnh. Chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay ta, phút chốc vỡ tan. Ta vội nâng những mảnh vỡ vụn lên. Lúc này, Thái tử và đoàn người cũng đã đến trước mặt.
 
Chu Thanh Nhi
Chương 5



"Xảy ra chuyện gì?" Thái tử trầm giọng hỏi Tần Vương Thế tử.

Tần Vương Thế tử chẳng hề nao núng trước mặt Thái tử. Gã vốn là kẻ bên ngoài dát vàng, bên trong thối rữa, lại được phụ mẫu hết mực sủng ái, ngay cả Hoàng thượng cũng yêu thương đứa cháu này. Hơn nữa, gã lại hơn Thái tử một tuổi, nên luôn vênh váo cái oai "đường huynh".

"Cái đồ xấu xí này, thật là chướng mắt." Tần Vương Thế tử liếc xéo ta, cất giọng giễu cợt, "Điện hạ, chi bằng hãy thỉnh Bệ hạ chọn lại một vị Thái tử phi khác cho mình đi."

Thái tử chẳng màng đến ánh mắt của mọi người, tiến lên đỡ ta dậy. Đôi mắt ngài dưới ánh mặt trời mang sắc nâu nhạt, ánh nhìn thâm trầm, ẩn chứa vẻ lãnh đạm, xa cách, nhưng sâu trong đáy mắt, lại thoáng lộ nét quan tâm nhàn nhạt. Ta nâng niu chiếc vòng ngọc đã vỡ nát trong tay, khẽ than: "Hỏng mất rồi, Điện hạ." Ánh mắt Thái tử chợt trở nên sắc bén.

"Chư vị tiểu thư, công tử cùng các vị Vương gia đều có mặt ở đây, Tần Vương Thế tử đã vô duyên vô cớ xô đẩy, khiến thần nữ làm vỡ vòng ngọc." Ta chậm rãi nói.

Tần Vương Thế tử nhếch mép, vẻ mặt chán ghét: "Vỡ thì đã làm sao? Bổn Thế tử đền cho ngươi mười cái, tám cái!" Gã đã thừa nhận.

Tốt lắm.

"Đây là vật báu Hoàng hậu nương nương ban tặng, là tín vật đính ước khi chỉ hôn, lại là di vật do Thái hậu nương nương để lại." Ta nhẹ giọng nói.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trường diện chợt tĩnh lặng như tờ. Tất cả mọi người đều nín thở, lo sợ.

Phá hủy vật trân quý đến vậy, chưa nói Tần Vương Thế tử, dù là bản thân Tần Vương cũng khó tránh khỏi trách phạt. Sự tình này có thể hóa lớn, cũng có thể hóa nhỏ. Nhỏ thì đánh Thế tử vài roi, lớn thì Tần Vương phủ bị đoạt tước.

"Thế tử gia, nếu ngài bằng lòng quỳ xuống dập đầu tạ tội trước mặt mọi người, chuyện này thần nữ sẽ tự mình gánh chịu." Ta nói, ánh mắt kiên định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử nhìn ta thật sâu, ánh mắt dò xét.

5

Hậu viện nhất thời tĩnh mịch. Kế mẫu và muội muội Chu Phấn Nhi cũng chen chân đến xem náo nhiệt. Chẳng hay, hai người bọn họ đã sớm bày mưu tính kế, định bụng mượn tay Tần Vương Thế tử để làm nhục ta trước mặt bá quan văn võ. Ai ngờ, giờ đây, Tần Vương Thế tử lại rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống.

Vòng ngọc Hoàng hậu ban tặng, nếu ta sơ ý làm hỏng, đó là lỗi của ta, đương nhiên tội không đến mức chết; nhưng nếu là người ngoài gây ra, chính là đại bất kính với Hoàng hậu. Với tội danh "đại bất kính", có vô vàn cớ để làm lớn chuyện.

Lúc này, Tần Vương phi cũng đã đến. Bà ta vội vàng hỏi rõ ngọn ngành.

"...Xuân sam này là muội muội tặng, Tử Ngọc Thoa là do mẫu thân ban cho. Thần nữ bình thường ít khi ra ngoài, thật không hay biết đây là điều kiêng kỵ của Thế tử gia." Ta nhỏ nhẹ thưa với Tần Vương phi: "Vòng ngọc đã vỡ, Thế tử gia cũng đã đích thân thừa nhận là do ngài gây ra. Nếu ngài không quỳ xuống tạ tội, vậy hãy tự mình đến bái kiến Hoàng hậu nương nương để thỉnh tội đi."

Tần Vương phi trợn trừng mắt, nhìn ta đầy ác độc. Đoạn, bà ta chỉ thẳng vào mặt con trai mình, quát lớn: "Nghịch tử! Còn không mau quỳ xuống, tạ tội với Thái tử phi!"

Tần Vương Thế tử vốn quen thói ngang ngược, ngông cuồng, dám chẳng coi Thái tử và Tấn Vương vào đâu, nhưng tuyệt nhiên không dám mạo phạm đến Hoàng hậu. Gã đành nghiến răng quỳ xuống. Ba tiếng đầu vang vọng, gã dập đầu tạ tội với ta.

Ánh mắt mọi người nhìn ta, lại càng thêm phần phức tạp. Mặc dù ai nấy đều nghĩ rằng ta sắp gặp phải đại họa, Tần Vương phủ sớm muộn cũng sẽ tìm cách báo thù, nhưng sâu trong thâm tâm, họ cũng không khỏi nảy sinh vài phần kính nể. Ta, vốn chỉ là một vị Thái tử phi chuẩn bị được phong bỗng dưng xuất hiện, ai nấy đều chờ xem trò cười, lại còn vô tình phạm phải điều kiêng kỵ của tên công tử bột kia. Chẳng ngờ, ta lại có thể xoay chuyển tình thế, lật ngược càn khôn một cách xuất sắc đến vậy.

Tần Vương phi nghiến răng nghiến lợi, lôi con trai rời đi trước. Kế mẫu và Chu Phấn Nhi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đặc biệt là Chu Phấn Nhi, ả ta trước mặt bao người, cố tình lên tiếng hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại vu oan cho muội?" Giờ ả ta lại vội vã chối bỏ. Ả ta không muốn mang tiếng ác độc.

Ả ta và kế mẫu vốn muốn mượn chuyện ta được tứ hôn để mở yến tiệc, hòng khiến ta bẽ mặt, còn muội muội thì được dịp phô trương thanh thế, qua đó nâng đỡ ả ta lên một địa vị cao hơn. Cho dù không thể thay thế vị trí Thái tử chuẩn phi, muội muội cũng sẽ lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ, giống như trước đây.

Nhưng ả ta vạn lần không ngờ tới, Tần Vương Thế tử lại phải dập đầu tạ tội trước mặt ta, mà âm mưu của ả ta cũng bị phơi bày trước mặt mọi người.
 
Chu Thanh Nhi
Chương 6



Rất nhiều người nhìn ả ta bằng ánh mắt khinh bỉ, chán ghét. Tấn Vương là người duy nhất ra mặt che chở cho ả ta, bước lại gần, đứng bên cạnh ả ta: "Đại tiểu thư, đây là chuyện riêng giữa tỷ muội các ngươi, sao có thể đem ra phơi bày trước mặt mọi người như vậy?"

"Xuân sam này lẽ nào không phải do muội muội tặng ta sao? Trên tay áo còn thêu một chữ 'Phấn' kia kìa." Ta thản nhiên lật tay áo lên. Chu Phấn Nhi vốn có thói quen thêu một chữ 'Phấn' bằng đường kim mũi chỉ tinh xảo lên khăn tay hoặc gấu tay áo. Ta đã thức trắng đêm để thêu theo lên chiếc áo này.

Mọi người đều tận mắt chứng kiến, ánh mắt nhìn nàng ta lại càng thêm phần khinh miệt. Tấn Vương nhất thời lúng túng, xấu hổ.

"Chu gia Đại tiểu thư từ trước đến nay ít khi lộ diện, ai ngờ lại lợi hại đến nhường này. Chẳng trách nàng ở trong cung ba tháng ngắn ngủi mà đã được Hoàng hậu nương nương coi trọng."

"Thủ đoạn của Chu nhị tiểu thư này, thật là không quang minh chính đại chút nào."

"Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Cái trâm Tử Ngọc đó rõ ràng là do Chu phu nhân tặng cho Đại tiểu thư. Đại tiểu thư lớn lên trong khuê các, không biết đến điều kiêng kỵ của Tần Vương Thế tử, lẽ nào Chu phu nhân lại không biết hay sao?"

"Sau này ai cưới phải Chu nhị tiểu thư, đúng là gia môn bất hạnh."

Những lời này, chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai Hoàng đế và Hoàng hậu. Chu Phấn Nhi nếu còn ôm mộng làm Tấn Vương phi, e rằng khó càng thêm khó. Nàng ta nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn Tấn Vương.

Tâm tình Tấn Vương mờ mịt, khó đoán, nhất thời không biết nên đối diện với nàng ta bằng biểu cảm gì. Hắn cũng có đôi phần thất vọng.

Ta lặng lẽ quan sát cảnh tượng này. Khi thu hồi tầm mắt, ta bắt gặp ánh mắt Thái tử đang dõi theo ta. Ngài vốn không hay cười, thần sắc đoan trang, nghiêm nghị, nhưng ánh mắt ngài lại vô cùng chuyên chú, tựa như muốn khắc sâu hình bóng ta vào tận sâu thẳm tâm can.

Hai kiếp người, ta chưa từng được ai đối đãi bằng ánh mắt vừa nồng nhiệt, vừa tĩnh lặng đến vậy. Trong lòng ta khẽ rung động, lại có chút không tự nhiên, trở nên luống cuống, vụng về.

"Vòng ngọc đã vỡ, ta sẽ tâu lên Mẫu hậu để thỉnh tội." Ngài đưa tay ra, giọng nói trầm ấm, "Nàng đưa cho ta, chuyện này không liên quan đến nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ai nói vòng ngọc vỡ rồi?" Ta khẽ mỉm cười. Thái tử nhìn những mảnh ngọc vỡ vụn trong tay ta, hơi ngạc nhiên, hỏi: "Đây là đồ giả sao?"

"Đúng vậy, đây là đồ giả." Ta thành thật đáp. Ngài sững sờ trong chốc lát, rồi khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy tựa như làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ tĩnh lặng, vấn vương, dịu dàng, mang theo chút hơi ấm đầu tiên của mùa xuân, thổi vào cõi lòng ta.

6

Buổi yến tiệc thịnh soạn, được đầu tư kỹ lưỡng này, cuối cùng lại kết thúc một cách chóng vánh, "đầu voi đuôi chuột". Không ít quý khách cáo từ sớm. Ta, với thân phận là chủ nhân của buổi tiệc, cũng sớm cáo lui về phòng, không ra dùng bữa.

Thái tử cố ý tránh mặt mọi người, đến sân viện của ta để hàn huyên, tâm sự. Việc này vốn không hợp với lễ nghi, nhưng nơi đây ta đã dày công gây dựng suốt mười năm, nó thuộc về ta, người ngoài khó lòng rình mò, dò xét ra manh mối. Ta mời Thái tử dùng trà. Ngài nhìn thấy bàn cờ bạch ngọc trên bàn ta, ván cờ trên đó giao tranh đến mức khó phân thắng bại, lại là một thế cục bế tắc, không khỏi cất lời tán thưởng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ngài trầm ngâm: "Người nào có thể chơi cờ đạt đến trình độ cao siêu đến vậy?" Ta không tiện nói rằng đây là do một mình ta tự bày trận, liền tiện tay làm xáo trộn bàn cờ, khẽ hỏi ngài: "Điện hạ có am hiểu cờ nghệ không?"

"Cũng biết chút ít." Ngài khiêm tốn đáp.

"Vậy, người ta cùng chơi một ván, thế nào?" Ta nhẹ nhàng đề nghị. Ngài vui vẻ chấp thuận. Ngài cầm quân trắng.

Ta cùng ngài vừa chơi cờ, vừa trò chuyện phiếm.

"Nàng có e sợ đắc tội Tần Vương phủ không?" Ngài hỏi, ánh mắt dò xét. Thế lực của Tần Vương phủ, ngay cả đến ngài cũng phải kiêng dè vài phần.

"Nếu Tần Vương phủ dám ra tay với thần nữ, ngày tàn của họ sẽ không còn xa. Bệ hạ thấy đệ đệ cường thế như vậy, e rằng sẽ kinh hồn bạt vía." Ta khẽ đáp, giọng điệu thản nhiên. "Cho nên, thần nữ không sợ." Hơn nữa, kiếp trước Tần Vương phủ đã gặp phải đại họa, cả phủ trên dưới hơn ba trăm nhân mạng, không một ai sống sót. Thực ra, Hoàng đế vốn đã ghi hận sâu sắc từ lâu.

Nếu ta nhớ không nhầm, tội danh của Tần Vương kiếp trước, là "mưu sát Thái tử". Nghĩ đến đây, ta liền ngước mắt lên, nhìn về phía ngài.
 
Chu Thanh Nhi
Chương 7



Thái tử cũng đang nhìn ta. Đôi mắt ngài sâu thẳm, tựa như có thể chứa đựng cả mặt hồ mênh mông, không một gợn sóng. Ta vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt ngài, khẽ nói: "Tần Vương, nhất định phải trừ khử. Nếu Bệ hạ không ra tay, tân quân khó lòng ngồi vững trên ngai vàng, đây là để lại mầm họa cho con cháu đời sau."

Thái tử khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Lời Thanh nhi nói, vô cùng chí lý." Ngài gọi thẳng tên ta. Ta lại càng thêm phần không thoải mái.

"Điện hạ, ngài muốn cưới thần nữ, có cảm thấy tiếc nuối không?" Ta khẽ hỏi ngài. Thật ra, câu hỏi này, có lẽ cả đời cũng không cần phải hỏi. Xét cho cùng, kiếp trước ngài cũng không hề cưới Chu Phấn Nhi. Ngay cả đến vị trí trắc phi, ngài cũng không ban cho nàng ta.

"Sẽ không." Ngài đáp, giọng nói dứt khoát, không chút do dự. Lại ôn tồn nói: "Cô từng được chiêm ngưỡng một bức thêu, thêu cảnh 'bách điểu triều phượng'. Từng đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức, những chú chim và phượng hoàng ấy, tựa như đang bay lượn ngay trước mắt, vô cùng sống động, chân thực. Cô vô cùng kinh ngạc, bèn sai người đi dò hỏi, người khác nói với cô rằng, đó là do Nhị tiểu Chu phủ thư thêu. Nàng vì muốn cứu Tấn Vương, đã dùng bức thêu này để đổi lấy một phương thuốc quý."

Ta đột nhiên trầm mặc. Thái tử khẽ nhìn ta, ánh mắt dò xét: "Từ khi nhìn thấy nàng ở Tẩm Dương Cung thêu 'Lục Trận Đồ', cô đã hiểu rõ mọi chuyện. Bởi vậy, người mà cô thật lòng muốn mời đến thưởng đèn đêm Thượng Nguyên, chính là nàng."

Ta khẽ cúi đầu, giấu đi ánh mắt phức tạp. Ngón tay ngài thon dài, đều đặn, khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ. Một quân cờ trắng nằm giữa những ngón tay ngài, nổi bật, khiến lòng người kinh hãi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ngài khẽ hỏi ta: "Còn nàng thì sao? Gả cho cô, nàng có cảm thấy tiếc nuối không? Nàng và Tấn Vương..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tấn Vương, ngài ấy không hề biết đến thần nữ." Ta khẽ đáp, giọng nói thản nhiên, "Thần nữ và Tấn Vương, chưa từng quen biết."

Thái tử lại đặt xuống một quân cờ. Ta từ trước đến nay chưa từng nói với Tấn Vương, rằng cô nương năm đó ngài gặp trên đường, chính là ta. Năm đó, ta đã trộm một con ngựa gầy, muốn bỏ nhà trốn đi, nào ngờ con ngựa đó lại không chịu sự khống chế, cứ thế cuồng loạn chạy trên phố. Ta suýt chút nữa đã ngã khỏi lưng ngựa. Lúc ấy, một thiếu niên hoa phục đã thúc ngựa đến gần, bằng sự dũng cảm và tài nghệ của mình, từ lưng ngựa hắn nhảy sang lưng ngựa ta, hai tay ôm chặt lấy ta, rồi kéo mạnh dây cương lại. Dây cương siết chặt đến mức khiến hai tay hắn m.á.u chảy đầm đìa. Sau đó, cả hai người đều cùng nhau ngã khỏi lưng ngựa, hắn đã đỡ lấy ta, chịu một cú ngã rất nặng. Hắn được đưa về cung để chữa trị. Chờ đến khi hắn xuất cung, hai tay đã đóng vảy, sai người đến dò hỏi thân phận của ta, thì ta đã bị giam lỏng trong khuê phòng rồi. Sau này, hắn đã gặp Chu Phấn Nhi. Nhưng ta biết, người thiếu niên đã cứu ta năm đó, chính là hắn.

Năm năm trước, Tấn Vương mắc bệnh nặng, Hoàng đế và Hoàng hậu đã mời khắp danh y trong thiên hạ đến chữa trị. Trong số đó, có một vị thần y tính tình cổ quái, cho dù Hoàng đế đích thân mời, ông ấy cũng chẳng nể mặt. Ta đã đích thân đến tận cửa, hỏi ông ấy muốn gì. Ông ấy hỏi ta: "Ngươi có thể cho ta thứ gì?" Lúc ấy, ta thật sự rất ngây thơ. Sự ngây thơ này, lại vô tình có được sự tín nhiệm của ông ấy. Ta nói, ta biết thêu thùa. Thật không ngờ, thần y cổ quái kia lại thật sự cần đến tài nghệ này. Ông ấy bảo ta thêu một bức 'bách điểu triều phượng' cho mình, để ông ấy vào cung chữa bệnh cho Tấn Vương.

Cuối cùng, Tấn Vương đã sống lại. Bức 'bách điểu triều phượng' của Chu gia tiểu thư vừa xuất hiện ở Vạn Cẩm Lâu, đã gây chấn động kinh thành, Chu Phấn Nhi lại một lần nữa nổi danh, trở thành đối tượng được mọi người săn đón. Ai nấy đều cho rằng, nàng ta nhất định sẽ trở thành Tấn Vương phi. Nếu không có chuyện Thái tử cố ý gây rối vào đêm Thượng Nguyên, e rằng năm nay, nàng ta đã cùng Tấn Vương thành thân rồi. Ta lại đặt xuống một quân cờ, đem những chuyện này kể lại cho Thái tử nghe.

"Thần nữ và ngài ấy, vốn dĩ không có tình cảm nam nữ. Ngài ấy cứu thần nữ một lần, thần nữ cũng đã cứu ngài ấy một lần, xem như đã trả xong nợ." Ta chậm rãi nói, ánh mắt kiên định. "Bây giờ, thần nữ muốn đổi một con đường khác, dốc lòng leo l*n đ*nh cao quyền lực, chứ không muốn dây dưa với Tấn Vương nữa."
 
Chu Thanh Nhi
Chương 8



7

Kế mẫu vốn muốn mượn chuyện ta được tứ hôn để mở yến tiệc, cố tình để ta bẽ mặt trước mặt bá quan văn võ, còn muội muội thì được dịp phô trương thanh thế, qua đó nâng đỡ nàng ta lên một địa vị cao hơn. Cho dù không thể thay thế vị trí Thái tử phi, nàng ta cũng sẽ lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ, giống như trước đây.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Một người đã quen dựa vào việc hút m.á.u thịt của kẻ khác để sống, người đó sẽ không tự mình khổ công rèn giũa tài năng. Ví dụ như Chu Phấn Nhi. Bất kể là đọc sách, hay thêu thùa, đều vô cùng vất vả, cần đến sự kiên nhẫn và khổ luyện. Điều duy nhất nàng ta chịu khó làm, chính là giữ gìn vóc dáng và nhan sắc của mình. Kiếp trước, sau khi Tấn Vương đăng cơ, ta có dịp nhìn thấy nàng ta lần nữa, ả ta dường như trẻ ra đến cả chục tuổi, vẫn mỹ miều, uyển chuyển như xưa, tư thái vạn phần quyến rũ.

"Ngươi đắc tội Tần Vương Thế tử, thật là đáng chết!" Phụ thân ta tức giận mắng mỏ, giọng điệu vô cùng gay gắt. Ông ta vốn tưởng rằng ta sẽ quỳ rạp xuống đất dập đầu tạ tội, van xin tha thứ.

Nào ngờ, ta cứ thế đứng thẳng, ngẩng cao đầu, giọng điệu kiên định: "Nếu không phải mẫu thân và Phấn nhi cố tình bày mưu tính kế với con, con làm sao có thể đắc tội Tần Vương Thế tử?"

Phụ thân nghẹn lời, không biết đáp lại ra sao. Ông ấy quay sang nhìn kế mẫu và Chu Phấn Nhi. Chu Phấn Nhi vốn là ái nữ của ông ta, là viên minh châu ông ta luôn nâng niu, trân trọng trong lòng bàn tay.

Lúc này, Chu Phấn Nhi nước mắt lưng tròng, đáng thương nói: "Đều là do con nhất thời hồ đồ, bị ma xui quỷ khiến, phụ thân thứ tội."

Nàng ta chủ động nhận lấy trách nhiệm, phụ thân lại càng thêm phần thương xót, liền quay sang trách mắng kế mẫu: "Phấn nhi còn nhỏ tuổi như vậy, sao dám làm ra những chuyện độc ác này? Chắc chắn là do ngươi đã xúi giục nó!" Kế mẫu cũng vội vàng quỳ xuống, van xin tha thứ.

Huynh trưởng ta vội vàng muốn ra mặt cầu xin, lại còn lên tiếng trách móc ta: "Thanh nhi được lý không tha người, nếu muội chịu cúi mình tạ tội với Tần Vương Thế tử..."

"Vậy là ta đã làm mất hết thể diện của Hoàng gia." Ta kiên quyết ngắt lời, giọng nói không hề run sợ, "Ta là Thái tử phi, nếu ta chịu tạ tội, Thái tử còn mặt mũi nào mà đứng vững ở chốn kinh thành? Đến lúc đó, người phải chịu tội, chính là phụ thân. Không chỉ Bệ hạ sẽ trách cứ, mà chư vị triều thần cũng sẽ không còn xem trọng phụ thân nữa."

Phụ thân nhìn ta, ánh mắt dò xét, kinh ngạc. Ông ta không ngờ rằng, ta lại có thể thấu triệt mọi chuyện đến vậy. Ông ta đành ra lệnh phạt kế mẫu, hình phạt là bắt bà ta đích thân đến Tần Vương phủ, tạ tội với Tần Vương phi.

Chu Phấn Nhi nhất quyết không chịu, ôm chặt lấy mẫu thân khóc rống: "Tần Vương phi tâm địa độc ác, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân."

Ta đứng bên cạnh khuyên nhủ: "Chẳng phải lén lút đến đó. Mẫu thân cứ việc đến trước cổng Tần Vương phủ quỳ, để bá tánh qua đường đều thấy rõ."

"Rồi nói do mẫu thân dạy dỗ con cái không nên thân, đến Tần Vương phủ tạ tội. Vừa thể hiện lòng từ mẫu, lại khiến Tần Vương phủ tiến thoái lưỡng nan, nhờ vậy Bệ hạ ắt sẽ càng thương xót Chu gia."

Phụ thân gật đầu: "Chính là đạo lý ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng làm vậy, danh tiếng kế mẫu ắt tiêu tan, khó bề giao thiệp với giới quyền quý – đám mệnh phụ phu nhân kia chẳng ai thèm đoái hoài tới bà ta nữa.

Đến cả Chu Phấn Nhi, e rằng cũng khó lòng gả vào nhà quyền thế.

Chẳng lẽ phụ thân không nghĩ đến điều này? Chẳng qua, hy sinh tiền đồ của thê tử và ái nữ để bảo toàn thể diện, dẹp yên hiềm khích với Tần Vương phủ, đối với ông ta quan trọng hơn nhiều.

Sự tham lam của kẻ nam nhân, phụ thân ta chẳng thiếu một mảy may.

Kế mẫu đành cắn răng mà đi quỳ.

Bà ta quỳ ròng một canh giờ, kẻ xem náo nhiệt đông nghịt.

Tần Vương phi cho người gọi bà ta vào.

Những tưởng sẽ được nói chuyện phải trái, nào ngờ chỉ bảo bà ta tiếp tục quỳ.

Kế mẫu quỳ suốt tám canh giờ trước Tần Vương phủ, còn bị đám nha hoàn hắt cho một chậu nước lạnh. Quỳ hết một đêm trong đình viện, Tần Vương phi mới chịu nguôi giận.

Trải qua phen giày vò ấy, kế mẫu trở về liền đổ bệnh.

Bệnh tình nguy kịch, hơi thở thoi thóp, nói năng khó nhọc.

Phụ thân vội sai đại phu dùng nhân sâm duy trì tính mạng cho bà ta, bởi lẽ nếu bà ta qua đời, ta và Chu Phấn Nhi phải chịu tang ba năm. Cả hai đều đã cập kê, sao kham nổi?

Kế mẫu còn bị đưa ra trang viên tĩnh dưỡng.

Vậy chẳng khác nào phế bỏ bà ta.
 
Chu Thanh Nhi
Chương 9



Chu Phấn Nhi khóc lóc thảm thiết, mắt sưng húp như hai trái đào.

Mất đi chỗ dựa là mẫu thân, nàng ta hết mực ỷ lại vào huynh trưởng, việc lớn việc nhỏ đều phải nhờ đến hắn.

Tình cảm giữa hai người càng thêm sâu đậm.

Tẩu tử ta bất mãn ra mặt, nhưng chẳng dám hé răng nửa lời, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Thanh Nhi, muội có thể khuyên can đại ca muội được chăng? Hắn và Phấn Nhi quá mức thân thiết, ta thật có chút bất an." Tẩu tử nói.

"Sao tẩu không tự mình mở lời?" Ta hỏi ngược lại.

Tẩu tử nhất thời nghẹn họng.

"Chuyện còn chưa xảy ra, tẩu nói chẳng phải vô lý sao? Lẽ nào muội nói lại hợp tình hợp lý hơn?" Ta đáp.

Thấy không thể lợi dụng được ta, tẩu tử đành bỏ dở ý định.

Chu Phấn Nhi lại sai khiến đại ca đi tìm Tấn Vương.

Tấn Vương thân hành đến Chu phủ, an ủi vỗ về nàng ta. Để cưới được nàng ta, Tấn Vương lại lần nữa thỉnh cầu Hoàng hậu ban hôn.

"Muốn cưới ai cũng được, trừ tiện nhân đó ra thì thôi." Hoàng hậu lạnh lùng đáp.

"Chính nàng đã cứu tính mạng nhi thần." Tấn Vương vội biện bạch.

Hoàng hậu đại khái đã hiểu rõ ngọn ngành, ngữ khí hòa hoãn hơn đôi chút: "Ngươi hãy bảo nàng đến Tẩm Dương Cung, đích thân thêu một bức Bách điểu triều phụng dâng lên bản cung, bản cung sẽ tâu lên Bệ hạ ban hôn cho."

Tấn Vương mừng rỡ khôn xiết, vội vàng báo tin cho Chu Phấn Nhi.

Nào ngờ, Chu Phấn Nhi lập tức biến sắc.

*

Chu Phấn Nhi nhất định không chịu vào cung thêu Bách điểu triều phụng.

Nàng ta vin vào cớ: "Năm xưa vì vội thêu bức họa kia, muội đã tổn thương đến đôi tay, nay cổ tay chẳng còn linh hoạt, e rằng không thể cầm nổi cây kim."

Tấn Vương không khỏi ngạc nhiên nhìn nàng ta.

Hắn không nỡ ép buộc, bèn ôn tồn nói: "Ta quen biết một vị ngự y, rất giỏi thuật xem tướng, hay là để hắn ta bắt mạch xem sao?"

Chu Phấn Nhi càng thêm hoảng hốt: "Không cần đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngày thường muội dùng bữa, uống trà chẳng thấy có gì khác lạ. Một cây kim vốn dĩ chẳng nặng bằng đôi đũa. Nếu thật sự không thể cầm kim được, ắt hẳn có thương tổn tiềm ẩn, nên sớm mời y sư chẩn trị mới phải." Tấn Vương kiên nhẫn khuyên nhủ.

Chu Phấn Nhi càng thêm kiên quyết: "Muội không muốn mời y sư, không muốn ai biết mình đã trở thành phế nhân."

Tấn Vương đành thở dài xoay người rời đi.

Lại nói, hai tháng sau, đến ngày giỗ của sinh mẫu.

Ta dẫn theo nha hoàn đến phần mộ dâng hương.

Trên đường trở về, Tấn Vương nghênh ngang chặn đường ta trên quan đạo.

Hắn trầm giọng hỏi: "Bức Bách điểu triều phụng năm ấy, rốt cuộc có phải do nàng thêu nên không?"

Ta thoáng kinh ngạc, đáp: "Đến tận hôm nay, Vương gia mới tường tận đạo lý này ư? Thái tử điện hạ từ lâu đã nhìn thấu rồi."

Tấn Vương nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay: "Vì sao nàng không nói cho ta biết?"

"Thiếp thân nào có cơ hội diện kiến Vương gia? Hơn nữa, người nhà sớm đã bày mưu tráo trở, đương nhiên phải đề phòng ta như phòng trộm cướp." Ta thản nhiên đáp.

Gò má Tấn Vương khẽ giật.

Hắn dường như muốn nắm lấy tay ta, vội vàng nói: "Nàng hãy cùng ta vào cung yết kiến Phụ hoàng Mẫu hậu. Nếu có hiểu lầm, cứ việc giãi bày tường tận."

Thực chất, vốn dĩ chẳng có hiểu lầm nào.

Thứ tình cảm của Vương gia, kể từ khi hắn nhận ra ta – vị Thái tử phi tương lai – cũng có chút giá trị lợi dụng, liền trở nên nhạt nhòa vô vị, đến cả Chu Phấn Nhi cũng chẳng buồn đoái hoài tới.

Chỉ là, thứ gì không có được, ắt sẽ canh cánh trong lòng.

Nếu ta theo hắn, đợi đến ngày hắn đăng cơ, quyền thế của phụ thân ta trong triều vẫn như cũ, hơn nữa còn sủng ái Chu Phấn Nhi hơn cả trước kia.

Chỉ cần Chu Phấn Nhi còn giữ được dung mạo diễm lệ, lại được phụ thân hết mực yêu chiều, dù ngôi vị Hoàng hậu có đổi chủ, cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục. Bởi vậy, Tấn Vương mới nhẫn tâm phế ta mà lập nàng ta lên.

Ví như phụ thân ta thoái ẩn về quê, Chu Phấn Nhi lại già nua xấu xí, vậy còn có chuyện gì đến nàng ta nữa?

Cho nên, chút tình cảm cỏn con ấy, quả thực chẳng đáng bận tâm, trước lợi ích chỉ là thứ phù du, đâu đáng để lay chuyển con đường mưu sinh của ta?

Nếu ta cứ ngây ngốc cho rằng, chỉ dựa vào thứ tình cảm hư ảo, nảy sinh từ sự cảm động nhất thời của một gã nam nhân, mà có thể đoạt được quyền thế, thì ta đã chẳng thể sống sót đến ngày hôm nay.

Ta khéo léo né tránh bàn tay hắn, lạnh giọng nói: "Vương gia, thiếp thân giờ đã là Thái tử phi. Nếu người còn dám vô lễ với ta, ta ắt sẽ không nương tay."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nói đoạn, ta phất tay lên xe.

Hải Đường giục ngựa, nhanh chóng rời đi.
 
Back
Top Bottom