[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Chủ Nhân Cầu Nại Hà
Chương 20 - 21 - 22
Chương 20 - 21 - 22
Chương 20:Cổ của tôi bị siết chặt, ngay cả thở thôi cũng khó.
Tầm nhìn trở nên càng ngày càng tối, cơn chóng mặt dữ dội khiến cho mạch máu tôi phình ra, thậm chí có thể cảm nhận được mỗi một sợi dây thần kinh đều đang cử động.
Khó chịu quá !
Hóa ra chỉ cần cổ bị siết chặt sẽ khiến cho chân tay trở nên yếu ớt.
Tình hình trước mắt, tôi lôi con dao ra nhanh chóng cứa vào nó.
Để cho con dao thấm máu tươi của mình, tôi cố ý dùng sức kề dao lên vai rồi cứa vào lớp da ở vai.
Bà lão có vẻ rất sợ con dao, sau khi tôi ra tay, bà ta chủ động buông tôi ra rồi trốn vào một góc, vừa hay tránh được sự tấn công của tôi.
Tôi sờ lên cổ, thở hổn hển vì đau, nhìn chằm chằm vào bà lão đó.
Khuôn mặt méo mó nhăn nheo còn cả đôi mắt dữ tợn khiến cho tôi nhìn vào mà da đầu tê dại.
Tại sao bà ta lại ở đây ?
Rõ ràng là tôi gọi hồn Triệu Tiểu Nhã qua đây mà ?
Trừ khi là bà ta sớm đã đi theo tôi, sau khi phát hiện tôi muộn gọi hồn nên đã nhanh chóng trốn vào một góc phòng chỉ vì muốn lừa tôi ?
Rất có khả năng đó.
Tôi cắn chặt răng: “Có phải là bà vẫn lén lún theo dõi tôi, chờ đợi cơ hội để giết tôi ?”
Bà ta nở một nụ cười kì dị, không nói chuyện, còn tôi vẫn nắm chặt chuôi con dao nói tiếp: “Năm đó bà hại chết Triệu Ngọc Lan, bây giờ lại muốn tiếp tục hại cô ấy.”
Lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt bà ta đã nhất thời thay đổi.
Bà hét lên một cách hung tợn: “Là tự nó gây ra, nó đã làm mất thể diện gia đình tao.”
“Nhưng rõ ràng cô ấy không đi bán, sau khi chồng chết, cô ấy vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc bà, bà lại đối xử với cô ấy như thế.
Bà có từng nghĩ qua, năm đó cô ấy cũng đã cần sư giúp đỡ của bà thế nào không ?”
Bà ta lạnh lùng đáp: “Tao cũng không biết hết được khi nó vào trong thị trấn, làm sao tao biết nó chưa từng làm qua ?”
“Vậy thì bà đi cùng cô ấy, không được sao ?”
“Thế thì nó cũng giả vờ được.”
“Tại sao bà có thể nói ra những lời này, thế này rõ ràng là bà coi cô ấy đã làm rồi.”
Bà ta hừ lạnh: “Không cần biết nó làm hay chưa, nhưng không nên để cho người nhà mất mặt.”
Không biết vì sao, bỗng nhiên tôi không sợ nữa, ngược lại lòng tôi tràn đầy sự phẫn nộ.
Sự phẫn nộ đó giống như một ngọn lửa cháy bùng bùng trong trái tim tôi.
Tôi nắm chặt cán dao, lẩm bẩm: “Bà già, vốn tưởng rằng bà có thể cứu mạng tôi, không ngờ rằng bà mới là người ghê tởm nhất.”
Bà già từng bước từng bước tiếp cận tôi, có chút cảnh giác nhìn vào con dao trên tay tôi.
“Tất cả đều là tại bà nên Triệu Ngọc Lan mới chết, Tiểu Nhã mới trở thành đứa trẻ mồ côi sống cô độc bao nhiêu năm qua.
Tất cả đều là tại bà, em ấy mới phải ăn cơm của nhà khác, mới tạo nên nhiều tội lỗi như vậy.”
Bà ta lạnh lùng: “Mày muốn nói cái gì ?”
Tôi hít một hơi sâu, nghiêm túc nói: “Cuối cùng tôi chỉ muốn hỏi bà một câu, năm đó khi bà kéo theo Tiểu Nhã uống thuốc sâu thì chưa từng nghĩ về cuộc đời em ấy sao ?
Khi đó em ấy mới chỉ có bốn tuổi, tại sao bà lại nhẫn tâm cho em ấy uống ?”
Bà ta không còn kiên nhẫn: “Mẹ nó ở bên ngoài làm gái, ai biết được nó có phải của nhà tao không ?
Hơn nữa cũng là con gái, chẳng phải một thằng con trai, trong nhà đã đoạn tuyệt hương hỏa, còn nuôi nó làm cái gì ?”
Tiểu Nhã ...
Trái tim tôi đau đớn co giật từng cơn.
Tôi ngẩng đầu, chân phải dùng sức giẫm mạnh một cái, cầm theo con dao xông về phía trước.
Một nhát dốc sức đâm xuống, tức giận hét: “Đồ súc sinh lòng lang dạ sói, hôm nay tôi muốn bà hồn phi phách tán, tế bái linh hồn mẹ con họ ở trên trời.”________________________________
Chương 21: Bà già không ngờ là tôi sẽ đột ngột tấn công, ngay khi bà ta muốn trốn thì đã không kịp nữa rồi.
Một nhát của tôi chém lên đầu bà ta, tôi nghe thấy bà ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, người liên tục lùi về sau.
Tôi tận mắt chứng kiến cơ thể bà ta bỗng nhiên trở nên trong suốt một chút.
Quả nhiên con dao này sau khi dính máu của tôi thì có hiệu quả khi tấn công bà ta nhưng cũng không quá rõ ràng.
Tôi không dám buông bỏ cơ hội, nhanh chóng muốn tiếp tục tấn công.
Nhưng khi tiếp cận tôi lại phát hiện vết máu trên con dao đã bốc hơi một nửa rồi.
Không ổn !
Xem ra sau khi dính máu lên chỉ có thể tấn công một lần.
Quả thật không có sự trợ giúp của máu dính trên dao, bà già đó hoàn toàn không sợ con dao của tôi.
Bà ta để con dao chém qua người, lần này nhát dao không thể tạo ra bất cứ vết thương nào.
Bà ta chìa tay ra trước mặt tôi, móng tay biến ra vừa dài vừa sắc dường như muốn cắm vào trong cổ họng tôi.
Tôi vội vã lùi về phía sau mà bà già đó lại nghiêng người ép sát, rõ ràng là không định tha cho tôi.
Đáng chết !
Tôi hoàn toàn có thể một dao nhắm lên người bà ta nhưng quan trong là tôi không kịp để bôi máu tươi lên trên dao.
Ngay vào thời khắc nguy hiểm nhất, có một trận gió thổi vào trong phòng.
Lại là một bóng người xuất hiện giữa căn phòng, vừa hay ngay bên cạnh tôi.
Tất nhiên là tôi nhìn thấy người đó, bất giác trở nên sững sờ.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quen thuộc, bên trên mang theo chút biểu cảm kinh ngạc.
Tiểu Nhã, cuối cùng tôi lại được gặp em.
Em thẫn thờ nhìn tôi, khuôn mặt trắng hơn trước rất nhiều.
Khi thấy bà già đang tấn công tôi, khuôn mặt em rõ ràng có chút kích động, trực tiếp nhảy bổ lên người bà già.
Bị em đẩy lên bà già đó kinh sợ giống như một con mèo già, lập tức quay ngược về.
Tôi ngây ngốc nhìn Triệu Tiểu Nhã ở bên cạnh, lẩm bẩm: “Tiểu Nhã ... là em sao ?”
Triệu Tiểu Nhã căn môi nhẹ, dường như em đang do dự có nên nói chuyện với tôi không.
Qua vài giây, em cuối cùng cũng mở miệng.
So với giọng khàn đặc của bà già đó, giọng của em vừa tự nhiên vừa dễ nghe: “Anh Tử Trần, anh, anh không sợ em sao ?”
Một giọng điệu nhẹ nhàng khiến cho trái tim tôi lại thêm một trận đau đớn: “Không sợ, mà anh có lỗi với em, đều là tại anh, em mới trở thành thế này.”
“Không trách anh, em đã báo thù được rồi.”
Quả nhiên là do Triệu Hiên Hiên ra tay.
Tôi vẫn còn muốn nói điều gì đó nhưng trong phòng lại nổi lên một trận gió.
Bóng dáng của Triệu Ngọc Lan cũng xuất hiện trong căn phòng.
Tất cả lại đến rồi.
Chẳng lẽ vì sắp đến giờ tử (khoảng từ 11h đến 1h) nên cả bà già và Triệu Ngọc Lan đều đẩy nhanh tốc độ ?
Trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút hoảng sợ, Triệu Tiểu Nhã ở bên cạnh tôi nói với tôi: “Anh Tử Trần mau đi đi.”
Vậy mà cô ấy vẫn còn lo cho tôi.
“Anh không đi”, tôi hạ quyết tâm, cắn chặt răng: “Anh muốn ở lại giúp mọi người.”
Khi mà tôi và Triệu Tiểu Nhã còn đang nói chuyện, trong phòng đã phát ra tiếng gào của dã thú.
Đó là tiếng mà bà già và Triệu Ngọc Lan phát ra, hai người bọn họ chầm chậm tiến lại gần nhau, cổ họng phát ra những tiếng kêu kì quái.
Đột nhiên tôi thấy bọn họ đều há to cái miệng đầy máu, miệng nứt toác xẻ ra tận tai.
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, bà già đã cắn một phát lên trên vai Triệu Ngọc Lan.
Cô ta hét lên đau đớn, cũng mở miệng cắn lên cổ bà già.
Hai người bọn họ cắn xé lẫn nhau, mặc ý để đối phương ăn thịt, hận không thể đem đối phương ăn một cách sạch sẽ.
Tôi kiềm chế sự sợ hãi, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây là quỷ ăn quỷ sao?
________________________________
Chương 22: Cho dù là bà lão hay là Triệu Ngọc Lan, dường như đều không có cảm giác đau đớn, chỉ cố ăn sạch sẽ đối phương.
Thân thể bọn họ sau khi bị ăn, không hề giống như người sống mất đi một miếng thịt, mà khiến cơ thể họ càng trở nên trong suốt hơn.
Nhưng mà…Triệu Ngọc Lan hiển nhiên không phải đối thủ của bà lão!
Tốc độ trong suốt của cô ấy nhanh hơn nhiều so với bà ta.
Cảnh tượng này khiến tôi có chút lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng Triệu Ngọc Lan sẽ bị hồn phi phách tán mất.
Làm sao bây giờ?
Tôi có nên qua đó giúp một tay không?
Ngay khi tôi còn đang do dự, Triệu Tiểu Nhã đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, thì thầm nói: “Anh Tử Trần …
Anh mau đi đi ….”
Tôi nắm chặt Đường dao, lắc đầu trả lời: “Anh không đi…
Anh ở lại chỗ này, chính là vì muốn giúp mẹ em.”
Tiểu Nhã ngây ngốc nhìn tôi, đôi mắt tôi tuy rằng không có tròng trắng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp.
Cô ấy tiếp tục nói: “Tử Trần ca, anh đi đi.”
“Chuyện năm đó, anh đã biết hết rồi ....”
Tôi nghiêm túc nói: “Tiểu Nhã, em và mẹ của em đều là người đáng thương cả, để anh ở lại giúp mẹ con em, được không?”
Tôi nói với Tiểu Nhã rất chân thành, ai ngờ cô ấy lại thay đổi sắc mặt, lo lắng nói: “Không được ở lại nữa, không được giúp mẹ của em!”
A?
Tôi nhất thời có chút khó hiểu.
Tại sao không được giúp Triệu Ngọc Lan?
Cô ấy rõ ràng là nạn nhân mà!
Tôi đang thắc mắc thì Triệu Tiểu Nhã đã áp sát vào người tôi, đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi cảm thấy bản thấy bị một luồng âm khí bao lấy, thân thể lập tức bay ra ngoài.
Trước lúc rời đi, tôi nhìn thấy Triệu Tiểu Nhã đang khóc, cô ấy nức nở nói: “Anh Tử Trần …
Em rất thích anh …
Anh đi đi …
Đừng quay lại nữa …
Nhất định không được quay lại nữa.”
Tôi bị trận âm khí đó đẩy ra ngoài lan can ban công, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống dưới.
Tiểu Nhã vẫn còn ở trong tầm mắt của tôi, cô ấy quay người lại, đột nhiên lao về phía Triệu Ngọc Lan…
Thế này … thế này là sao?
Tôi rơi xuống tầng một, hai mắt mở to kinh ngạc, không dám tin cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.
Vừa rồi Triệu Tiểu Nhã … là lao về hướng Triệu Ngọc Lan sao?
Cô ấy vậy mà giúp bà lão đó!
Tôi gấp đến hỏng người, nhanh chóng muốn trèo lên xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vừa mới bước lên hai bước, thanh âm của Tiểu Nhã lại lần nữa vang lên:
“Anh Tử Trần, em cầu xin anh mau đi đi.
Mang theo ba mẹ anh, rời khỏi ngôi làng này mãi mãi đi … ngôi làng này sắp không còn nữa rồi.”
Tôi không hiểu Tiểu Nhã đang nói cái gì, nhưng lòng tôi rất kiên định, tôi làm sao có thể bỏ rơi cô ấy khi nhìn thấy cô ấy đang gặp nguy hiểm chứ?
Tôi lập tức lại trèo lên lần nữa, kết quả khi tôi vừa lên đến nơi, tôi không khỏi sững người.
Lão bà lúc nãy hẵng còn chiếm thế thượng phong, mà bây giờ đang bị Triệu Ngọc Lan ngoạm đầu!
Triệu Ngọc Lan há cái miệng to đầy máu, từ từ gặm đầu bà lão, rồi tiếp tục ăn đến phần cổ, bả vai …
Mà bà lão đã không còn cử động gì, bà ta mặc cho Triệu Ngọc Lan ăn tươi nuốt sống bản thân, một chút phản kháng cũng không có.
Tôi lặng người nhìn một màn này, cuối cùng thấy Triệu Ngọc Lan dồn sức cắn mạnh một cái, thân thể bà lão trực tiếp hóa thành nhiều mảnh vỡ, giống như những ngôi sao , tiêu tan giữa trời và đất.
Làm sao có khả năng!
Bà lão vậy mà bị cô ấy đánh bại rồi!
Sau khi Triệu Ngọc Lan cắn nuốt xong bà lão, cô ấy giơ tay lên bóp cổ Triệu Tiểu Nhã.
Triệu Tiểu Nhã đau đớn che cổ mình lại, trước mặt Triệu Ngọc lan, cô ấy hoàn toàn không có sức lực đánh trả.
Trong phòng, lại bốc lên một trận âm khí.
Bóng dáng hai người ấy, chầm chậm biến mất trước mắt tôi.
Trong căn phòng trống rỗng, chỉ còn đọng lại câu nói của Triệu Tiểu Nhã: “Anh Tử Trần … chạy nhanh đi.”