Dạo gần đây, Lan Anh hay gặp một giấc mơ kỳ lạ lặp đi lặp lại:
Một ngôi chùa cổ nằm giữa núi rừng, có một cô gái mặc áo tơ lụa trắng, tay ôm một con mèo xám tro…
đứng dưới mưa hoa đào.Mỗi lần tỉnh dậy, cô đều có cảm giác trái tim hụt hẫng, như vừa rời xa một người thân thiết… nhưng không thể nhớ ra là ai.Gâu hành động kỳ lạMột đêm trăng tròn, Lan Anh đang ngủ say thì Gâu ngồi trên ngực cô, mắt phát sáng, chân chạm nhẹ vào giữa trán cô – như thi triển thuật gì đó.Tích tắc…Cô thấy mình rơi vào một vùng sương mù, rồi bừng tỉnh giữa… một thế giới khác.Kiếp trước hé lộCô không còn là Lan Anh.
Trước mắt cô là một thế giới cổ xưa, người ta mặc áo tứ thân, cưỡi ngựa, dùng đèn dầu.Tên cô là Liên, con gái một thầy pháp trấn yểm nổi tiếng vùng Sơn Dương.
Cô có một con mèo lông xám tên là Mộc Tinh – không ai dám lại gần, vì người ta bảo:“Con mèo đó từng là linh thú gác đền, bị phong ấn vì… yêu người.”
Liên không tin.
Với cô, Mộc Tinh là bạn, là tri kỷ.
Là sinh linh duy nhất dõi theo cô mỗi đêm cô khóc vì bị cha ép gả cho người mà cô không yêu.Lời nguyền tình kiếpMột đêm mưa to gió lớn, có một hồn ma nữ bị oan tìm đến nhà xin thầy Liên giải thoát.
Thầy pháp từ chối vì “không muốn động đến nghiệp âm”.Liên, vì thương cảm, đã tự ý mở phong ấn, để hồn ma được siêu sinh.
Nhưng điều đó vô tình khiến kết giới trấn yểm trong vùng sụp đổ – hàng loạt vong linh bị giải thoát và trở nên dữ tợn.Để cứu Liên khỏi cơn thịnh nộ của âm binh, Mộc Tinh đã hóa nguyên hình, trở lại hình dạng linh miêu ngàn năm, dùng thân mình phong ấn cánh cổng âm giới.Trước khi tan biến, nó nhìn cô lần cuối và nói:“Nếu có kiếp sau… ta vẫn sẽ tìm nàng, dưới bất kỳ hình dạng nào.”
Tỉnh dậyLan Anh mở mắt, mồ hôi ướt đẫm.
Gâu vẫn nằm bên cạnh, cuộn tròn, nhưng trên trán nó – vết sẹo hình dấu ấn cổ xưa ánh lên trong thoáng chốc.Cô nhìn nó, nghẹn ngào:
"Gâu… mày là Mộc Tinh… thật sao?"
Gâu mở mắt, thở dài như ông cụ:"Phải gọi là ‘ngài’ mới đúng.
Nhưng thôi, chị hay làm gà luộc, gọi gì cũng được."
Từ đó về sau...Lan Anh không còn xem Gâu là thú cưng nữa.
Mỗi lần Gâu trốn mất tích, cô biết nó đang đi canh gác một cánh cổng vô hình nào đó.
Mỗi khi cô buồn, Gâu lại lặng lẽ nằm bên, không còn pha trò như trước.
Nó hiểu.
Vì giữa hai người giờ là một mối duyên nợ từ ngàn kiếp.🐾 Lời thì thầm của định mệnhMột tối, Lan Anh hỏi nhỏ:
"Nếu em không mở kết giới kiếp trước… anh có tan biến không?"
Gâu đáp gọn lỏn:"Chắc không.
Nhưng làm thế thì em đâu còn là em nữa."
Rồi nó nhảy tọt vào lòng cô, dụi đầu vào tay, thở đều."
Gâu ngủ đây.
Đừng suy nghĩ.
Mai còn canh ác mộng cho chị."
Còn tiếp...