Ngôn Tình Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
298,232
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOeHXNhVwU4EbX1_2YkOiYMPIg-yvgrNTTycBbZbvWCSAULnzQFvX2lU1vlXGQ76-RxXVqZ_XsgWcydU2evTGBnagrk6spBXbO8toEAse_RZusONmGdZNzaMhg7G8DAIxFoYdat-Qq723cwMFLjGzSA=w215-h322-s-no-gm

Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Tác giả: Trương Nhược Dư
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Ngược, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Chú ấy hơn tôi 15 tuổi

Tác giả: Trương Nhược Dư

Dịch: Nhím

Tag: Ngôn tình


Giới thiệu:

Là bạn thân từ thuở nhỏ của mẹ tôi, anh ấy hơn tôi 15 tuổi, có thể coi là một ông chú đối với tôi.

Chú ấy khi yêu, luôn muốn chia sẻ... kinh nghiệm, nhưng không phải lúc nào cũng tốt.

Bởi vì... chú ấy yêu tôi mà.

Mẹ tôi là người phụ nữ tin vào tình yêu vô điều kiện, và ở tuổi 22, bà ấy đã lén lút thử chút hương vị “trái cấm”, Phó Quân Trạch kém bà ấy 7 tuổi.

Không biết có phải vì từ nhỏ thiếu thốn tình thương của cha hay không, mà tôi đã âm thầm yêu một người đàn ông hơn mình 15 tuổi từ lâu lắm rồi...​
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 1: Chương 1


1

Phó Quân Trạch hiện nay 35 tuổi, từng một lòng theo đuổi người mẹ đơn thân của tôi mà không thành, đến nay vẫn độc thân.

Hôm nay, dưới sự ép buộc của gia đình, anh đã đi xem mắt.

Anh nói rằng người phụ nữ rất tốt, dáng vẻ xinh đẹp, cách nói chuyện mới mẻ, gia thế và kinh nghiệm đều không tồi, nhưng anh vẫn không cảm thấy có hứng thú.

Cuối cùng, sau khi xem mắt xong, anh đã nói rõ với người phụ nữ đó rằng họ không thích hợp, và vì lý do này, gia đình anh đã ầm ĩ vô cùng, thậm chí bố anh còn dọa sẽ cắt đứt quan hệ cha con.

Cuối cùng, vào buổi chiều hôm đó, anh đã đến tìm mẹ tôi để uống rượu với tâm trạng u ám, nhưng mẹ vừa mới đi làm ca đêm, chỉ có mình tôi ở nhà.

Phó Quân Trạch nhắc nhở tôi chú ý an toàn, sau đó chuẩn bị ra về, nhưng tôi đã gọi anh ấy lại.

Tôi mím môi, lấy hết can đảm hỏi anh.

"Phó Quân Trạch, để cháu uống với chú nhé.”

Vì đã qua lại từ khi tôi còn nhỏ, nên tôi luôn cố ý gọi trực tiếp tên anh, cũng đã từng bị mẹ mắng vài lần, sau đó gọi gần một năm thì họ cũng quen với điều đó.

Phó Quân Trạch đứng bên cửa sổ, áo sơ mi cài đến nút thứ ba, nhẹ nhàng lộ ra phần xương quai xanh, ánh nắng chiều tà dịu dàng chiếu xuống, phủ lên lông mày và mi mắt anh một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.

Người ta nói thời gian không chờ đợi ai, nhưng có vẻ như nó đặc biệt ưu ái Phó Quân Trạch.

Anh bây giờ đã 35 tuổi, có lẽ, mặc áo sơ mi trắng khiến anh trông không có gì khác biệt so với những người ở độ tuổi hai mươi.

Anh cười và hỏi.

"Cháu biết uống rượu à?"

Tôi hất hàm.

"Tất nhiên rồi! Cháu là thần tửu của nhà máy đấy!"

Lúc 20 tuổi, tôi ghét học nên đã bỏ học để vào nhà máy làm việc sau khi tốt nghiệp cấp 3.

Phó Quân Trạch bị tôi chọc cười, anh vẫy vẫy tay.

"Đi thôi, chú Phó mời cháu ăn tối."

Ban đầu Phó Quân Trạch muốn dẫn tôi đến nhà hàng tây, nhưng tôi từ chối.

Tôi biết anh có tiền, nhưng tôi không muốn tiêu tiền của anh, hơn nữa, tôi không thích môi trường đó.

Nó luôn khiến tôi cảm thấy bị ràng buộc.

Cuối cùng, tôi kéo Phó Quân Trạch đến các quán hàng ven đường, buổi tối cuối mùa hè đầu thu, dĩ nhiên là phải đi nhậu và ăn xiên que.

Thực sự, với một người như Phó Quân Trạch, tôi không biết mẹ mình không thích anh ấy là vì lý do gì.

Tôi đã từng giả vờ vô tư hỏi mẹ, nói rằng Phó Quân Trạch tốt như vậy, tại sao mẹ lại không đồng ý?

Mẹ chỉ cười nhẹ, giải thích chỉ với năm chữ - “Không phù hợp, không thích”.

Điều này quả thật phản ánh đúng tính cách của mẹ, bà là người phụ nữ tự do nhất mà tôi từng gặp.

Ở tuổi hai mươi, bà đã gặp được tình yêu của đời mình, sau đó bất chấp tất cả để theo đuổi.

Có lẽ bà đã chọn nhầm người, gặp phải kẻ xấu, khi biết bà mang thai thì cha đã bỏ trốn, từ đó không còn tin tức, và mẹ đã mạnh mẽ quyết định nuôi tôi một mình.

Hơn nữa, đến nay bà vẫn chưa tìm kiếm một nửa khác.

Với cách sống của mình, bà luôn tỏ ra rất mạnh mẽ, yêu là yêu, sai là sai, sai thì bà sẽ chấp nhận và dám đối mặt.

Cũng chính vì vậy, mọi người đều hiểu rằng bà thực sự không yêu Phó Quân Trạch.

Vì tình yêu đó, bà thà sống độc thân còn hơn là phải cố gắng chấp nhận.

Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, ngoại trừ chuyện tôi thích anh ra.

Có lẽ do rượu làm cho Phó Quân Trạch cởi mở hơn so với ngày thường, không còn giữ vẻ điềm đạm, lịch sự nữa.

Anh xốc áo, nói về những chuyện thú vị gần đây xảy ra ở công ty.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 2: Chương 2


Khi nói về những chuyện vui, anh cũng cười sảng khoái.

Như vậy, anh trông có vẻ chân thực hơn so với thường ngày.

Chúng tôi trò chuyện và uống khá nhiều.

Uống xong, cả hai đều say, Phó Quân Trạch đi thanh toán rồi nói sẽ đưa tôi về nhà.

Tôi nhõng nhẽo ôm cánh tay anh.

"Đừng... nếu mẹ biết cháu uống rượu, chắc chắn sẽ mắng cháu mất!"

Cuối cùng, dưới trò làm nũng của tôi, Phó Quân Trạch đưa tôi về nhà mình.

Tôi nhắn tin cho mẹ, nói rằng hôm nay sẽ ngủ lại ở ký túc xá của nhà máy.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến nhà Phó Quân Trạch, tôi tự nhiên thay dép, sau đó vào tủ quần áo trong phòng ngủ của anh tìm một chiếc áo để mặc sau khi tắm.

Tắm xong, tôi mặc áo của anh.

Áo của anh rất rộng, dài qua đùi, vì vậy tôi có thể mặc được chỉ với một chiếc áo.

Phó Quân Trạch đang ngồi trên sofa chờ tỉnh rượu sửng sốt khi nhìn thấy tôi.

Anh khựng lại một lúc, nhưng mặt không đỏ, rồi vội vàng quay đi, cau mày nói.

"Cháu nên mặc quần áo của chính mình chứ!"

Tôi đi đến ngồi cạnh anh, nũng nịu nói.

"Quần áo của cháu bị ướt hết trong lúc tắm rồi."

Ánh đèn trong phòng khách mờ ảo.

Tôi tựa vào Phó Quân Trạch, thấy trái cổ anh trượt lên trượt xuống rõ ràng.

Anh khẽ mím môi, bất ngờ đứng dậy.

"Chú ra ngoài mua cho cháu một bộ đồ mới."

"Đừng đi!"

Tôi nhõng nhẽo, đột nhiên giật lấy cổ tay anh, tiếp tục đứng dậy.

"Phó Quân Trạch."

Dưới tác động của rượu, tôi trở nên dạn dĩ hơn, tôi kéo tay anh, dần dần tiến lại gần.

"Cháu có đẹp không?"

Phó Quân Trạch ngạc nhiên không nói nên lời, sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt tôi, tỉ mỉ quan sát, cuối cùng thật thà nói.

"Đẹp."

Tôi biết mình đẹp, vì thừa hưởng nét đẹp của mẹ, với đôi mắt và lông mày giống hệt mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, những người gặp tôi đều khen ngợi như vậy.

Tôi lại tiến gần hơn, ngón tay vô tình v**t v* cánh tay anh, khẽ hỏi.

"Vậy... cháu có giống mẹ cháu không?"

Phó Quân Trạch lập tức đứng hình.

Anh không phải là người dễ dãi với mọi phụ nữ, nên đương nhiên hiểu rằng tôi đang cố gắng quyến rũ mình.

Sau một lúc, anh đẩy tôi ra, nhíu mày lùi lại.

"Thẩm Tri Mộc, cháu có biết mình đang làm gì không?"

"Cháu biết!"

Dưới tác động của rượu, tôi cảm thấy cơ thể nóng ran, nên ngẩng đầu nhìn anh.

"Phó Quân Trạch, em thích anh!"

Anh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó bỏ đi.

"Càn quấy!"

Nói xong, anh quay lưng vào phòng.

Dũng khí khó khăn lắm tôi mới tích tụ được đã tiêu tan thành mây khói.

Càn quấy? Làm sao lại là càn quấy được.

Đàn ông chưa vợ, phụ nữ chưa chồng, không phải là chuyện hai bên tình nguyện sao?

Tôi buồn bã trở về phòng ngủ phụ của nhà Phó Quân Trạch.

Phòng bên cạnh yên tĩnh, không một tiếng động, tôi đợi mãi mà vẫn không thấy Phó Quân Trạch đến.

Tôi cố tình để mở cửa phòng, không đắp chăn, co người ngủ.

Có lẽ, khi tỉnh dậy, tôi sẽ được Phó Quân Trạch đánh thức.

Mở mắt, tôi thấy anh ngồi bên cạnh giường, đôi mày nhíu chặt.

"Dậy uống chút thuốc đi, cháu bị sốt rồi."

Sốt á?

Hình như không khỏe lắmthật đầu choáng váng và cảm thấy lạnh.

Tôi cố tình nói mình không có sức, ôm Phó Quân Trạch để ngồi dậy.

Ngoan ngoãn uống thuốc hạ sốt.

Sau khi nằm xuống, Phó Quân Trạch đắp chăn cho tôi, lại đưa cho tôi một chiếc nhiệt kế mới.

"Đo lại nhiệt độ đi."

Tôi ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng cố ý kéo cổ áo xuống trễ một chút trước mặt anh, và đặt nhiệt kế dưới nách.

Lúc kéo cổ áo xuống, hơi thở của Phó Quân Trạch rõ ràng gấp gáp hơn, sau đó, anh bất ngờ quay đi.

Tôi thật sự bị sốt, 38.6 độ.

Bị tôi nhõng nhẽo đòi hỏi, Phó Quân Trạch không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại chăm sóc tôi.

Nửa đêm, hơi men vẫn còn, đúng lúc đầu óc mơ màng.

Lạnh quá...
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 3: Chương 3


Do sốt, nên mặc dù đắp chăn nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh và run rẩy, tôi nắm lấy tay anh, mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm.

"Lạnh quá..."

Tôi nhắm mắt, tay mò mẫm không ngừng, tình cờ nắm lấy cổ áo anh, kéo mạnh.

Phó Quân Trạch không kịp chuẩn bị, bị tôi kéo ngã thẳng về phía trước.

Tôi mở mắt, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn vài centimet.

Thậm chí tôi còn cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh.

Anh rất căng thẳng.

Tôi cảm nhận được hơi thở của anh trở nên gấp gáp, tim đập nhanh hơn, nhờ vào hơi men, tôi mạnh mẽ ngẩng đầu lên và hôn lên môi anh…

Trong đêm khuya vắng lặng, không gian chỉ có hai người, cảm xúc và hơi men trong không khí dần trở nên nồng nặc, dục cảm vẫn kìm nén bùng phát.

Như cỏ khô gặp lửa lớn.

Dưới ảnh hưởng của rượu, mọi thứ trở nên tự nhiên.

Và sau đó, chúng tôi thực sự đã ngủ cùng nhau.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi nằm trong vòng tay Phó Quân Trạch đang ngủ say.

Tôi nín thở, lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh, sợ rằng sẽ đánh thức anh dậy.

Thực ra, có lẽ tôi sợ hơn là...

Sợ phải đối mặt với hậu quả, đến mức sau này tôi không biết phải làm sao để đối mặt với anh.

Anh tỉnh dậy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ...

Sẽ ngạc nhiên? Sẽ tức giận? Sẽ hối hận?

Tôi thầm nghĩ, bỗng nhiên, mi của Phó Quân Trạch đột nhiên rung động, và sau đó, anh mở mắt.

Tôi chợt cảm thấy căng thẳng, muốn giả vờ ngủ nhưng đã quá muộn.

Phó Quân Trạch mở mắt, ánh mắt anh hướng về phía tôi.

Anh trố mắt không thể nói gì, sau đó đột ngột ngồi dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc và một vẻ mặt khó chấp nhận.

Phản ứng của anh ta lớn hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.

Phó Quân Trạch suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường, nhưng sau đó, anh không thể quên những đê mê của đêm qua, chỉ khi xuống giường anh mới nhận ra mình không mặc gì.

Trong thời gian quen biết anh, tôi chưa bao giờ thấy anh tỏ ra hoảng loạn như vậy.

Anh vội vàng tìm lấy quần áo bên cạnh, nhanh chóng mặc vào, rồi cau có nhìn tôi.

"Thẩm Tri Mộc, đêm qua... chúng ta..."

Anh khó khăn mở lời, nhưng lại có vẻ như làm sai gì đó.

Tôi cắt ngang lời anh, ngước mặt lên nhìn anh.

"Phó Quân Trạch, anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ?"

Anh ấy khựng lại một lúc, môi run run, nhưng không nói được lời nào.

Tôi biết, anh ấy sẽ không làm vậy.

Tôi không nghi ngờ về cách xử sự của Phó Quân Trạch, nếu đổi thành người phụ nữ khác, anh ấy có thể sẽ chọn chịu trách nhiệm.

Nhưng tôi là ngoại lệ.

Tôi là con gái của mẹ, là con của người phụ nữ mà anh ấy đã yêu suốt nửa đời, vì vậy anh ấy gặp khó khăn trong việc đối mặt.

Nhưng tôi thực sự yêu anh ấy, vì vậy, thấy anh ấy khó khăn như vậy, tôi cũng sẵn lòng buông bỏ.

Tôi cười một cách tự tại và phóng khoáng.

"Thôi nào, cháu chỉ đùa với chú thôi, không cần chú chịu trách nhiệm đâu."

Nhưng Phó Quân Trạch vẫn giữ vẻ mặt đó, anh nhìn tôi với ánh mắt đau lòng và tự trách.

Tôi tìm cách nghỉ ngơi một lúc, cố gắng mềm dẻo và kiên trì đuổi anh ra khỏi phòng.

Trong tâm trí, tôi hy vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ và tự do như mẹ, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không phải là người như vậy.

Cửa chưa kịp đóng, nước mắt đã rơi.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 4: Chương 4


Thật ra, tôi đã nghĩ, chỉ cần hai người có thể ở bên nhau, thì dù chỉ là gần bên cạnh, có lẽ cũng đã đủ.

Dù thời gian trôi bao lâu, những chuyện xảy ra đêm qua tôi đều không hối tiếc, ít nhất là bây giờ, tôi không hề hối tiếc.

Tôi biết tình yêu này có giá của nó - nhìn thấy mẹ đơn độc nuôi dạy mình với bao khó khăn, có lẽ tôi đã thừa hưởng tính cách mạnh mẽ của mẹ.

Yêu là yêu, dù phải qua núi đao biển lửa cũng không ngại.

Nhưng mẹ có lẽ còn cứng đầu hơn tôi, trong tình yêu, dù người khác có đặt trái tim mình trước mặt bà thì bà cũng chỉ nhăn mày nói lời cảm ơn.

Phó Quân Trạch cũng vậy.

Tôi biết, anh ấy mãi mãi không thể đứng bên cạnh mẹ tôi, và vì vậy, đàn ông chưa vợ, đàn bà chưa chồng, tôi tin mình không cần phải theo đuổi nữa.

Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng tôi trở nên thoải mái hơn.

Tôi dậy, đi tắm và thay đồ, sau đó xuống lầu mua bữa sáng.

Suốt quá trình đó, Phó Quân Trạch không rời khỏi phòng của mình.

Tôi nhìn qua cánh cửa, phòng tối om và yên tĩnh.

Tôi để lại bữa sáng trên bàn ăn cùng một tờ giấy nhỏ rồi rời đi.

Trong xã hội này, dù là việc gì, đều cần sớm trở lại làm việc.

Tôi suy nghĩ m.ô.n.g lung suốt cả ngày, đầu óc lâu lâu lại lóe lên những hình ảnh của đêm qua.

Do ảnh hưởng của rượu, tôi không nhớ rõ chi tiết, nhưng đôi khi lại nhớ đến những khoảnh khắc khiến trái tim đập nhanh.

Tôi có linh cảm, mọi chuyện giữa cô và Phó Quân Trạch chưa kết thúc.

Quả nhiên không bao lâu sau, mẹ tôi bất ngờ thông báo một tin tức gây sốc.

Bà, đang yêu.

Bà nói rằng chú ấy muốn mời tôi và Phó Quân Trạch đi ăn, và bà đã vui vẻ đồng ý.

Sau bao nhiêu năm độc thân, cuối cùng mẹ tôi cũng tìm được người tốt, tất nhiên tôi sẽ ủng hộ.

Nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng cho Phó Quân Trạch.

Đêm đó, trong phòng riêng tại một nhà hàng tư khá nổi tiếng.

Tôi tan làm thay một bộ quần áo mới và hào hứng đi đến cuộc hẹn, nhưng khi đẩy cửa phòng vào, tôi bất ngờ đứng hình.

Bạn trai mới của mẹ rất nhiệt tình, bước tới bắt tay tôi với vẻ mặt nhiệt huyết nhưng cẩn thận, tuy nhiên, vẻ ngoài của ông ấy không như tôi tưởng tượng.

Tôi nghĩ mẹ mình sẽ tìm một người đàn ông thành đạt, lịch lãm, nhưng trước mặt tôi lại là một người đàn ông to lớn, tay đầy hình xăm như một dân anh chị.

Tuy nhiên, nụ cười tốt bụng của người đàn ông này lại khiến người ta thấy đáng yêu một cách lạ thường.

Thấy tôi có vẻ hoang mang, mẹ tiến lại và nắm tay người đàn ông đó, mỉm cười nói.

"Đây là chú Trần, anh ấy rất tốt và cũng rất đáng yêu."

Tôi gật đầu và ngoan ngoãn gọi một tiếng.

"Chú Trần".

Người đàn ông đột nhiên được khen ngợi, mặc dù trông có vẻ như một dân anh chị, nhưng lại đỏ mặt rồi ngượng ngùng gãi đầu.

Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Tôi quay đầu lại nhìn, Phó Quân Trạch bước vào.

Không khí lập tức trở nên hơi kỳ lạ.

Nhìn thấy mẹ đang nắm tay vị "dân anh chị" kia, Phó Quân Trạch cũng bối rối.

Nhưng anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh, anh bước tới và bắt tay chú Trần như thể không có chuyện gì.

"Chào anh, tôi là Phó Quân Trạch."

Chú Trần vẫn giữ nụ cười thân thiện, bắt tay Phó Quân Trạch và trò chuyện vài câu.

"Tôi đã nghe Thẩm Lộ nói về cậu, rằng cậu luôn quan tâm chăm sóc mẹ con họ, cảm ơn cậu."

Vẻ mặt Phó Quân Trạch bình thản, không biểu lộ cảm xúc.

"Chỉ là bạn bè thôi, đương nhiên phải như vậy."

Sau đó, mọi người ngồi xuống.

Mẹ tôi thản nhiên ngồi cạnh chú Trần, còn tôi cố tình ngồi cạnh Phó Quân Trạch.

Phó Quân Trạch hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì.

Bữa ăn diễn ra, tôi cảm nhận được rằng những gì mẹ nói là không sai.

Mặc dù về ngoại hình chú Trần có vẻ đáng sợ, nhưng thực sự là một người tốt.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 5: Chương 5


Ông ấy rất tinh tế, đặc biệt ân cần với mẹ.

Sôi nổi và dễ gần, bất kể mẹ nói gì, ông ấy đều có thể nhanh chóng đáp lại.

Và cả những hành động vô thức cũng cho thấy ông ấy rất tôn trọng mọi người, kể cả nhân viên phục vụ ở nhà hàng.

Cũng có thể thấy, ông ấy rất yêu mẹ.

Bữa ăn làm cho tôi có nhiều suy nghĩ tích cực về chú Trần.

Tuy nhiên, Phó Quân Trạch bên cạnh tôi lại khá im lặng, chỉ khi được hỏi mới nói chuyện, hầu như anh không mấy khi mở lời.

Khi chứng kiến cảnh tình tứ ngọt ngào của hai người trước mặt, Phó Quân Trạch bên cạnh tôi càng trở nên cô đơn, tôi mím môi, bỗng nhiên nảy ra một ý định tinh nghịch.

Ở dưới bàn, tôi dùng ngón chân nhẹ nhàng cọ vào mu bàn chân anh.

Cơ thể Phó Quân Trạch đột nhiên cứng đờ.

Tôi thấy thú vị, liền nhẹ nhàng nghiêng người, giả vờ nhìn ra cửa sổ phía sau Phó Quân Trạch, rồi lại dùng ngón chân di chuyển lên bắp chân anh.

Phó Quân Trạch siết chặt chân, cơ thể càng cứng đờ, sau đó tay anh đột ngột luồn dưới bàn, vỗ nhẹ vào chân tôi.

Anh nhíu mày nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh báo.

Tôi mỉm cười, nhưng không từ bỏ mà bắt lấy tay Phó Quân Trạch, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.

Ban đầu, Phó Quân Trạch có vẻ thản nhiên, nhưng bỗng chốc biểu hiện trở nên không thoải mái.

Trong bữa ăn, nửa đầu diễn ra khá yên bình, mẹ và chú Trần thi thoảng tình tứ, Phó Quân Trạch giữ im lặng, tôi thì vui vẻ như một cỗ máy tạo đường.

Nhưng sau đó, khi mẹ và chú Trần không để ý, tay tôi và Phó Quân Trạch nắm chặt lấy nhau dưới gầm bàn.

Sau đó, Phó Quân Trạch cũng tự nhiên chấp nhận hành động này.

Về việc tại sao hai người đều nắm tay nhau dưới bàn mà không bị hai người đang tình tứ phát hiện, có lẽ vì...

Tôi là người thuận tay trái, lại vô tình ngồi bên trái Phó Quân Trạch, tay phải của tôi nắm tay trái anh, chúng tôi vẫn ăn uống tự nhiên mà không bị phát hiện.

Đặc biệt, khi hai người đối diện đang trong tình yêu mặn nồng, họ chẳng mấy quan tâm đến xung quanh.

Nhưng...

Khi tôi âm thầm quan sát tay mình nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Quân Trạch dưới bàn, bất ngờ cảm thấy ngạc nhiên.

Liệu có khi nào anh chỉ làm thế để trả đũa không?

Phản ứng của anh khi biết mẹ bất ngờ có bạn trai mới, sự kinh ngạc, buồn bã, và cô đơn, khiến anh mặc nhiên chấp nhận hành động này như một hình thức trả đũa?

Nghĩ vậy, tôi cảm thấy hơi buồn, nhưng không muốn so đo quá nhiều.

Tôi đã yêu anh ấy quá lâu, tôi chỉ muốn ở bên anh, dù anh làm điều này với mục đích gì, tôi đều chấp nhận.

Trong bữa ăn, dù mẹ và chú Trần đang ngọt ngào với nhau, nhưng tôi và Phó Quân Trạch lại có những suy nghĩ riêng.

Sau khi anh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, tôi cũng đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì, và công khai nói.

"Cháu cũng đi nữa!"

Sau đó tôi thản nhiên theo sau Phó Quân Trạch ra khỏi phòng.

Phó Quân Trạch đi rất nhanh, tôi theo sau anh qua một hành lang dài, tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.

Khi Phó Quân Trạch chuẩn bị vào nhà vệ sinh nam, tôi bất ngờ kéo anh lại.

Tôi mạnh mẽ, lên tiếng hỏi bên tai anh.

"Phó Quân Trạch, tối nay em đến chỗ anh, có được không?"

3

Có thể thấy rõ là Phó Quân Trạch khó cưỡng lại sự quyến rũ này.

Với chỉ một câu nói đó, ngoài nhà vệ sinh vắng vẻ, tai Phó Quân Trạch đỏ bừng.

Anh hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói.

"Mộc Mộc, chúng ta dừng lại ở đây đi, hôm đó cháu đã uống say..."

Anh vừa nói được một nửa thì bị tôi ngắt lời.

"Phó Quân Trạch, mẹ em đã tìm được bạn trai mới, anh còn chờ đợi điều gì nữa?"

Anh đứng hình.

Tôi dẫn anh đi về phía trước, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.

"Phó Quân Trạch, từ nhỏ đến lớn, mọi người đều nói em giống mẹ lắm."

"Anh xem."

Tôi kéo tay anh đặt lên mặt mình, cố ý nói giọng nhẹ nhàng:
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 6: Chương 6


"Anh thấy em giống bà ấy không?"

Phó Quân Trạch không thể phủ nhận, anh cúi đầu nhìn vào mắt tôi, sau đó lại dời ánh mắt đi.

"Không giống à?"

Anh mím môi, một lúc sau mới nói.

"Giống."

Tôi không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục thúc giục.

"Vậy tối nay em qua đó với anh, được không?"

Với lời đề nghị này, rõ ràng Phó Quân Trạch hiểu ý của tôi, anh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng mở lời.

Anh nhìn vào mắt tôi, nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt.

"Được."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, tôi mỉm cười, buông tay anh ra.

"Vào nhà vệ sinh đi, em sẽ chờ anh ở đây."

Dường như Phó Quân Trạch còn muốn nói điều gì đó, môi anh mở ra nhưng cuối cùng không nói được gì, rồi xoay người vào nhà vệ sinh nam.

Nhưng ngay khi anh quay lưng đi, nụ cười trên mặt tôi cũng biến mất.

Thực ra tôi biết rất rõ, giữa tôi và Phó Quân Trạch đã đi trên hai con đường khác nhau, không thể quay lại.

Tôi sẵn sàng đặt cược cả cuộc đời mình vào đó.

Có vẻ như từ khi anh đồng ý cho tôi qua đêm, tôi đã định sẵn mình sẽ thua cuộc một cách thảm hại.

Suy nghĩ làm tôi bồn chồn, tôi đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, trong hành lang, và châm một điếu thuốc.

Lúc này, tôi cảm thấy mình có lẽ thực sự không có gì để chờ đợi nữa.

Không có sự nghiệp, ở tuổi 20 đã vào nhà máy làm việc, hi sinh thanh xuân, và người tôi yêu cũng không yêu tôi.

Chưa kịp hút hết nửa điếu thuốc, Phó Quân Trạch bất ngờ xuất hiện.

Từ góc nhìn của tôi, ban đầu anh khựng lại, sau đó nhanh chóng tiến lên, giật lấy điếu thuốc từ tay tôi, giọng nghiêm khắc và tỏ vẻ người lớn.

"Không được phép hút thuốc!"

Tôi ngước mặt nhìn anh, nháy mắt.

"Mẹ em cũng hút thuốc."

Phó Quân Trạch đứng yên một lúc, nhìn vào mắt tôi không nói gì, sau đó tự nhiên hút một vài hơi từ điếu thuốc tôi mới hút, rồi dập tắt nó trong thùng rác bên cạnh.

Sau khi vứt bỏ điếu thuốc, Phó Quân Trạch rũ mắt nhìn tôi.

"Chúng ta về thôi, họ đợi lâu sẽ lo lắng."

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Phó Quân Trạch.

Trên đường đi, tôi không ngừng nhìn bóng lưng anh mà mơ màng.

Lúc này, tôi thực sự khó hiểu về sở thích của mẹ mình.

Phó Quân Trạch là một người đàn ông tốt như vậy mà bà không thích, cuối cùng lại chọn một "dân anh chị".

Có lẽ mối quan hệ giữa con người là kỳ lạ như vậy.

Bữa tiệc sau đó diễn ra khá đơn giản, mẹ và chú Trần vẫn tiếp tục thể hiện tình cảm, Phó Quân Trạch vẫn giữ thái độ yên lặng, còn tôi thì lẳng lặng ăn cơm.

Không khí yên bình nhưng lại có chút gượng gạo.

Đột nhiên...

Trước mặt tôi xuất hiện một con tôm đã được bóc vỏ.

Tôi giật mình nhìn lên, chỉ thấy Phó Quân Trạch đang bóc con thứ hai.

Gần như vô thức, tôi nhìn về phía mẹ và chú Trần đang ngồi đối diện, nhưng họ không có biểu hiện gì lạ.

Mẹ tôi thậm chí còn đùa.

"Phó Quân Trạch, con bé chưa từng yêu đương đâu, cậu chiều chuộng quá sẽ làm hỏng con bé đó, sau này nó sẽ lấy cậu làm tiêu chuẩn để tìm bạn trai rồi ế tới già luôn cho xem."
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 7: Chương 7


Tôi vội vàng bắt lời, cười nói và khoác tay qua cánh tay Phó Quân Trạch.

"Vậy sau này nếu con không tìm được bạn trai, thì con sẽ dựa dẫm vào chú ấy!"

Mẹ lườm tôi một cái, cười mắng.

"Không biết trên dưới."

Mọi người đều coi đó chỉ là một trò đùa, không ai để bụng, nhưng chỉ có tôi biết, đầu ngón tay Phó Quân Trạch bóc tôm vẫn khựng lại một lúc lâu.

Sau bữa ăn, chú Trần ra ngoài để thanh toán nhưng phát hiện ra Phó Quân Trạch đã thanh toán trước.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của chú Trần, Phó Quân Trạch nở nụ cười hiếm hoi trong tối nay.

"Bữa ăn này tôi đã thanh toán, không quan trọng ai trả. Sau này, làm phiền anh chăm sóc Thẩm Lộ rồi."

Dù lời nói có vẻ như là một sự trao gửi không phải lúc nào cũng thích hợp, nhưng may mắn là chú Trần có vẻ như không để tâm đến chi tiết nhỏ, chỉ lo lắng về việc phải chi trả tiền ăn, đồng thời gật đầu đồng ý sẽ chăm sóc cho mẹ tôi.

Nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào của họ, tôi chọn không làm kẻ thứ ba.

Tôi vẫy tay, nói với mẹ.

"Mẹ về trước đi ạ, tối nay con sẽ quay lại ký túc."

Nói xong, tôi tự tin vỗ tay Phó Quân Trạch.

"Để chú ấy làm tài xế đưa con đi là được."

Mẹ tôi gật đầu, không nói thêm gì.

Chú Trần không lái xe đến, và chú ấy có xe hay không thì tôi cũng không biết, bởi vì mẹ tôi không quan tâm đến chuyện đó.

Nếu bà đã tin tưởng thì dù chú Trần có đi bộ đến nhà hàng, bà cũng sẽ đi theo sau.

Họ như đôi trẻ mới yêu, tay trong tay bước vào ga tàu điện ngầm gần đó.

Chỉ khi bóng lưng của họ biến mất khỏi tầm nhìn, tôi mới quay đầu và khoác tay Phó Quân Trạch.

"Đừng nhìn nữa, chúng ta về nhà thôi!"

"Ừ."

Anh đáp lại một tiếng, từ từ rời mắt khỏi họ, để tôi khoác tay mình và cùng nhau đi về phía bãi đậu xe.

Trên đường về nhà, cảm giác như tôi thực sự là bạn gái của Phó Quân Trạch, ngồi trên ghế phụ bên cạnh anh, đồng hành cùng anh về nhà vào cuối ngày.

Trên đường, cả hai không nói gì với nhau.

Sau khi trở về nhà, cánh cửa đóng lại sau lưng, họ không bật đèn mà đứng đó trong bóng tối.

Phó Quân Trạch đứng trước mặt tôi, dường như... đang do dự.

Tôi biết việc mẹ tìm được bạn trai mới đã ảnh hưởng không nhỏ đến anh, và cả hai cũng chưa thể vượt qua bức tường giữa họ sau đêm đó.

Nhưng tôi không muốn để bản thân có thời gian để do dự, vì tôi sợ rằng nếu do dự, tôi thực sự sẽ mất đi cơ hội được ở bên anh.

Trong bóng tối, tôi chủ động tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

Hơi thở của Phó Quân Trạch trở nên dồn dập hơn.

"Phó Quân Trạch."

Trong đêm tối, tôi nhỏ giọng gọi tên anh.

"Ôm em đi."

Trong những khoảnh khắc như thế này, tôi luôn trực tiếp gọi tên anh.

Phó Quân Trạch im lặng một lúc rồi nghe theo và ôm lấy tôi.

Bàn tay anh nóng rực trên eo tôi.

Tôi ngước nhìn anh, sau đó, nhón chân hôn lên môi anh.

Môi Phó Quân Trạch mềm mại và ấm áp.

Tôi dần dần đưa đầu lưỡi vào khám phá qua khe môi anh.

Phó Quân Trạch im lặng, tay anh siết chặt tôi hơn, và sau đó, anh bế tôi lên và bước về phía phòng ngủ.

Tôi ôm chặt lấy cổ anh, biết rằng anh cũng có tình cảm với mình.

Trong lòng tôi không khỏi cảm thán, trong thế giới của hai người, bước đi đầu tiên thực sự rất quan trọng.

Đôi khi, chỉ cần bước đi đầu tiên, những bước tiếp theo sẽ tự nhiên mà đến.

Phó Quân Trạch ôm tôi vào phòng ngủ, bước đến bên giường và nhẹ nhàng đặt tôi xuống.

Anh nới lỏng cổ áo mình, dưới ánh trăng lọt qua cửa sổ, giọng anh thấp và hơi thở hơi nặng nề.

"Mộc Mộc, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 8: Chương 8


Tôi không trả lời, nhưng kéo tay anh để anh cúi xuống và hôn anh.

Hành động này thay cho câu trả lời của tôi.

Kể từ khi bắt đầu có ý thức về tình cảm, tôi chỉ yêu một mình anh.

Trong căn phòng tối mờ, anh ôm lấy eo tôi, kéo tôi ghì chặt vào lòng.

Tôi từng bỏ học để làm việc ở nhà máy, nhiều người theo đuổi nhưng tôi không mở lòng cho ai, bởi tôi chờ đợi một người, chờ người đó chấp nhận tôi.

Đêm đó, chúng tôi tự do phóng túng trong cảm xúc của mình.

Phó Quân Trạch ôm chặt tôi, và tôi đáp lại anh đầy nhiệt huyết.

Mặc sức mà thưởng thức lẫn nhau.

Tôi biết, chúng tôi không thể quay lại như xưa, nhưng có một điều duy nhất tôi không dám chắc... Phó Quân Trạch anh ấy, cuối cùng có thể mang lại cho tôi một tương lai hay không?

Trong đêm khuya khiến lòng người bâng khuâng, anh đặt tay l*n đ*nh đầu tôi, gần gũi như thể hơi thở của mình, anh thì thầm.

"Mộc Mộc, em thật đẹp."

"Em thật đẹp, anh thực sự yêu em."

Trong khoảnh khắc đó, dưới ánh trăng nhạt nhòa của căn phòng, tôi lặng lẽ nhìn vào mắt của anh, cố gắng kìm nén không để bản thân mở lời một cách vội vã.

Thực ra, trong khoảnh khắc đó, tôi muốn hỏi anh, tôi có giống bà ấy không?

Có thể là tôi bị điên rồi, nên mới dùng chính mình để so sánh với mẹ trong những khoảnh khắc như vậy.

Nhưng dù người đó là ai, tôi không muốn nghĩ rằng anh ấy có thể vẫn đang nhớ về một người khác, điều này khiến tôi cảm thấy lòng mình quặn thắt, cảm giác không dễ chịu.

Sáng hôm sau, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.

Tôi mở mắt, bò ra khỏi vòng tay Phó Quân Trạch, và lấy điện thoại dưới gối.

Màn hình hiển thị: “Mẹ.”

Bên cạnh, Phó Quân Trạch tỉnh giấc, vội vàng ngồi dậy.

Tôi bình tĩnh nhận cuộc gọi.

"Alo."

Giọng mẹ tôi truyền đến, rất vui vẻ, như thể vừa được tưới mát bởi tình yêu:

"Mộc Mộc, mẹ đang ở cổng nhà máy của con đây, sáng nay chú Trần đã nấu cháo lòng gà và trứng muối mà con thích nhất, mẹ còn mua thêm bánh bao, con ra lấy nhé."

4

Căn phòng rơi vào im lặng, mặc dù tôi không bật loa ngoài, nhưng tiếng nói của mẹ tôi vẫn vang vọng.

Rõ ràng, Phó Quân Trạch cứng đờ cả người.

Không biết vì sao, nhưng khi thấy vẻ mặt của Phó Quân Trạch, tôi chỉ muốn trêu chọc anh ấy.

Tôi nắm chặt điện thoại, lớn tiếng nói.

"Con không ở nhà máy, con đang ở nhà Phó Quân Trạch đây này."

Phó Quân Trạch ở bên cạnh phản ứng cực mạnh, anh bất ngờ đứng dậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi.

Nhìn xem, Phó Quân Trạch thường lạnh lùng, hôm nay cũng trở nên căng thẳng đến vậy.

Anh trông như thể bị bắt gian tại trận, giống như một người đàn ông bị phát hiện ngoại tình.

Mẹ tôi cũng sững sờ.

"Sao con lại ở nhà cậu ấy?"

Tôi mỉm cười nhìn Phó Quân Trạch, dưới ánh mắt đầy cảnh cáo của anh, tôi cười nhẹ, giọng nói tự nhiên.

"Nghe nói tiệm bánh bao dưới nhà chú Phó rất ngon, con muốn nhờ chú ấy mua hộ nhưng chú ấy không chịu, nên con đành tự mình qua mua."

Lời tôi nói rất tự nhiên, mẹ tôi cũng không nghi ngờ, vì đúng là giống như cách tôi thường xử lý mọi việc.

Tôi từng vì muốn ăn sữa chua dầm bánh mì dày mà ngồi trên xe chạy từ phía đông thành phố sang phía tây, điều này mẹ tôi đã quen từ lâu.

Sau khi để bữa sáng đầy tình thương của chú Trần trong tủ lưu trữ ở cổng nhà máy, bà ấy đã cúp máy.

Tôi cất điện thoại vào túi, quay lại nhìn Phó Quân Trạch, nhưng vẻ mặt anh không tốt lắm.

Anh đứng đó với vẻ mặt u ám, thân hình căng thẳng, ánh mắt nặng nề nhìn tôi.

Có lúc tôi cảm thấy hơi lo lắng dưới ánh nhìn của anh.

"Phó Quân Trạch..."

Tôi kéo tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng nhõng nhẽo, cố gắng dùng sự ngọt ngào để làm dịu không khí.

Thực ra, tôi cảm thấy hơi bối rối vì đêm qua chúng tôi đã quá mãnh liệt, và sau đó chỉ đơn giản là rửa ráy và đi ngủ.

Phó Quân Trạch chỉ mặc một chiếc quần short, lộ ra bộ n.g.ự.c và cơ bắp săn chắc của mình, khiến tôi không thể không nhìn.

Nhưng...

Nỗ lực của tôi bị Phó Quân Trạch phớt lờ.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 9: Chương 9


Không những anh không đáp lại, mà còn thô bạo gạt tay tôi ra.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh thực sự tức giận.

Anh lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, nhặt quần áo vương vãi trên sàn lên và bước ra khỏi phòng.

“RẦM.”

Tiếng cửa đóng sầm lại sau lưng anh như đóng lại cả một khoảng cách mà giờ đây cả hai đều không biết làm thế nào để bước qua.

Cảm giác bế tắc và không biết làm thế nào để hóa giải sự căng thẳng, tôi đứng yên lặng trong phòng, nhìn theo bóng dáng của anh, trong lòng hối hận và lo lắng.

Cửa phòng đóng lại sau lưng Phó Quân Trạch với một tiếng động lớn khiến tôi không khỏi run rẩy, bất giác lấy lại tinh thần.

Phó Quân Trạch... thực sự tức giận rồi.

Chỉ vì tôi đã chọc ghẹo anh à?

Tôi không thể hiểu được, không thể đoán ra lý do, và sau đó tôi nhặt quần áo đã vứt ở góc giường lên để mặc vào, rồi đi đến cửa phòng Phó Quân Trạch và gõ cửa.

“Cốc cốc...”

Hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng đáp lại.

Tôi mím môi, gọi.

"Phó Quân Trạch!"

Nhưng anh vẫn không trả lời.

Tôi cảm thấy bất mãn không hiểu vì sao, tôi cầm lấy điện thoại rồi quay lưng đi, cố tình đóng sầm cửa lại khi ra khỏi nhà!

Tiếng đóng cửa lớn vang lên sau lưng, nhưng trái tim tôi cũng chợt rơi xuống đáy vực.

Tình cảm thực sự là một thứ kỳ lạ.

Trước khi đi ngủ bên cạnh Phó Quân Trạch, tôi đã tự nhủ với bản thân mình rằng tôi không đòi hỏi gì, chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ.

Nhưng... sau khi thực sự trở thành một phần trong cuộc sống của anh, tâm trạng tôi dường như đã thay đổi.

Khi đứng trước cửa thang máy, tôi còn quay đầu nhìn lại, nhưng mọi thứ sau lưng vẫn yên lặng, Phó Quân Trạch thậm chí không mở cửa ra nhìn tôi lần nữa.

Cửa thang máy mở ra, tôi thở dài và bước vào.

Đi xuống dưới lầu nhà Phó Quân Trạch, tôi bỗng dừng lại và ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ căn hộ của anh.

Tôi không chắc mình có nhìn thấy bóng dáng ai đó qua cửa sổ hay không, tôi chớp mắt, khi nhìn lại, mọi thứ đã trở nên trống rỗng.

Cả ngày hôm đó, tôi không thể tập trung vào công việc, luôn nhớ về ánh mắt cuối cùng của Phó Quân Trạch nhìn mình.

Anh ấy tức giận thật à? Tôi hối tiếc nhưng cũng tự trách mình vì không có tiền đồ.

Nhưng càng nghĩ, tôi càng không thể bình tĩnh, và rồi Thẩm Đào, một đồng nghiệp trên dây chuyền sản xuất, người đã theo đuổi tôi gần nửa năm, lại vô tình gặp khi tôi đang trên đường rời khỏi nhà máy.

Anh ta đi lảo đảo với mùi rượu nồng nặc.

Thẩm Đào tiến lại gần để chào tôi, tôi cố gắng gật đầu đáp lại mà không muốn trì hoãn bất cứ điều gì, tiếp tục đi về phía cổng nhà máy.

Tôi cố gắng kiềm chế, muốn đến nhà Phó Quân Trạch xem anh ấy thế nào.

Nhưng mới chỉ đi được vài bước, Thẩm Đào đã giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Anh ta tiến lại gần hơn, hơi thở đầy mùi rượu khiến tôi phải nhăn mặt.

"Mộc Mộc, cô... *hic*... đã khiến tôi phải chờ đợi quá lâu, hôm nay... cô cũng nên đền bù cho tôi một chút chứ?"

Tôi rùng mình, vội vàng vùng thoát khỏi tay anh ta và lùi lại hai bước.

"Anh muốn đền bù gì cơ?"

Thẩm Đào có lợi thế là họ hàng của giám đốc nhà máy, thường xuyên có những hành động không đúng mực.

Nhưng vì giám đốc là chú của anh ta, nên những lãnh đạo khác cũng chỉ làm ngơ trước hành vi của anh ta.

Lúc này, mặc dù có người qua lại ở cổng, nhưng họ dường như đều chọn cách không thấy, không nghe.

Có vẻ như Thẩm Đào thực sự đã say, không quan tâm đến ánh mắt của người khác xung quanh.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 10: Chương 10


Anh ta cười đểu, bước nhanh về phía tôi với ý định ôm lấy tôi, nhưng tôi né tránh kịp thời và không chần chừ, tát anh ta một cái.

Tiếng tát vang lên rõ ràng.

Thẩm Đào bị tôi tát mạnh vào mặt, đứng sững tại chỗ.

Tôi cũng ngạc nhiên vì chính mình.

Hôm nay, tôi rất căng thẳng, và bị anh ta quấy rối như vậy, tôi chẳng thể kiềm chế mà phản ứng rất tự nhiên.

Thẩm Đào tức giận đỏ mặt sau cái tát, anh ta chửi tục và nắm chặt cổ tôi cô, tay kia sắp sửa tấn công tôi!

Nhưng rồi, một cảnh tượng như trong phim ảnh xảy ra.

Tay Thẩm Đào bị ai đó giữ chặt, và sau đó anh ta bị người đó quăng ra xa.

Tôi quay lại, và thấy Phó Quân Trạch đang đứng đó.

Ánh mắt anh hơi hẹp và ấm áp, nhưng khi nhìn về phía Thẩm Đào, lại rất lạnh lùng.

Tôi đứng yên nhìn anh, vô thức muốn tiến lại gần và khoác tay anh, nhưng thấy anh bước về phía Thẩm Đào, nắm chặt cổ áo của Thẩm Đào.

Phó Quân Trạch nhìn Thẩm Đào từ trên xuống, mỉa mai.

"Một tên say rượu cũng muốn đánh phụ nữ à?"

Sau đó, khi Thẩm Đào cố gắng đứng dậy để phản kháng, Phó Quân Trạch đã nhanh chóng khống chế và giữ anh ta lại.

Phó Quân Trạch thường xuyên tập gym, tôi đã từng chạm vào bắp thịt săn chắc của anh trong lúc gần gũi, mỗi múi đều chân thực và mạnh mẽ.

Ở cổng nhà máy, dưới ánh mắt của đám đông, Phó Quân Trạch đã giúp tôi chặn đứng cái tát từ Thẩm Đào và dạy cho anh ta một bài học.

Trong lúc đó, tôi trở thành tâm điểm chú ý.

Dù tôi không thích thu hút sự chú ý, nhưng khi Phó Quân Trạch xuất hiện, tôi không thể không nghĩ đến việc đi bên cạnh anh.

Khoe anh với mọi người ở nhà máy, để mọi người thấy đây là bạn trai tôi, người đàn ông tuyệt vời của tôi.

Đó là một suy nghĩ trẻ con, nhưng lại khiến tôi thấy vui vẻ.

Sự việc cuối cùng kết thúc khi Thẩm Đào chạy trốn.

Phó Quân Trạch quay lại nhìn tôi và giải thích nhẹ nhàng rằng anh chỉ tình cờ đi ngang qua.

Tôi dí dỏm bắt chước anh, nói rằng anh "tình cờ" đi qua cổng nhà máy đúng lúc tôi tan ca.

Phó Quân Trạch chỉ gãi mũi mình và không nói gì thêm.

Dưới ánh mắt của mọi người, tôi khoác tay anh vào xe.

Chiếc Range Rover màu đen của Phó Quân Trạch rất nổi bật ở cổng nhà máy.

Trên đường về, chúng tôi không nói gì với nhau.

Trở về nhà Phó Quân Trạch, anh kéo tôi ngồi xuống sofa, ánh mắt trầm tư và ngón tay vuốt nhẹ lên mặt bàn.

Tôi cảm nhận được anh đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng, điều đó khiến tôi lo lắng.

Và sau một khoảng lặng, cuối cùng Phó Quân Trạch đã nói ra điều mà tôi sợ hãi nhất.

"Mộc Mộc, chúng ta... nên dừng lại ở đây."

5

Trái tim tôi dường như ngừng đập trong giây lát.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười và nói.

"Cái gì?"

Trước khi Phó Quân Trạch mở lời, tôi đang cầm tay anh, lòng bàn tay đặt nhẹ lên mu bàn tay anh, cảm nhận được hơi lạnh.

"Phó Quân Trạch, không ngờ vì chuyện này mà anh lại trở nên khốn nạn như vậy."

Vẻ mặt của Phó Quân Trạch rất nghiêm túc, như thể anh đã quyết tâm một điều gì đó.

Anh từ từ ngẩng đầu, dưới ánh sáng của bóng đèn phía trên, tôi nhìn thấy rõ mắt anh, đáy mắt đầy tơ máu, trông rất mệt mỏi.

Trong phút chốc tôi cảm thấy đau lòng.

Tôi tiến lại gần hơn, dựa vào vai anh, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

"Phó Quân Trạch"

"Đừng dừng lại như vậy, em yêu anh như vậy, chỉ một câu “dừng lại”, là tình cảm thực sự kết thúc luôn sao?"

Anh không nói gì, trong phòng chỉ có sự im lặng.

Tôi hít sâu một hơi, nắm tay anh chặt hơn một chút, giọng tôi nhẹ nhàng.

"Nếu anh còn độc thân, em không thể là bạn gái anh sao? Em có thể giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta với bất kỳ ai, có thể giấu mẹ em, có thể..."

“Mộc Mộc.”

Anh bất ngờ cắt ngang lời tôi, tay anh rời khỏi tay tôi và anh xoay người tôi lại để đối mặt với mình.

"Chúng ta đã sai ngay từ đầu. Không nên tiếp tục sai lầm đó. Tôi lớn hơn em 15 tuổi, bỏ qua những cảm xúc kia thì còn là bạn của mẹ em, chúng ta làm sao có thể..."

"Sao lại không thể?"

Tôi không từ bỏ, lại nắm lấy tay anh, giọng tôi dần nghẹn ngào.

"Anh là bạn của mẹ em, chúng ta đều chưa kết hôn, có gì là không thể?"

Anh thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 11: Chương 11


“Mộc Mộc, em còn trẻ, có thể hiểu nhiều thứ, nhưng em không thực sự hiểu hết."

"Nhưng chúng ta đã từng ở bên nhau!"

Tôi nhìn anh với ánh mắt đỏ hoe, dù không muốn sử dụng nước mắt để áp đặt anh, nhưng nỗi buồn trong tôi quá lớn, khiến nước mắt không thể kiềm chế được.

Phó Quân Trạch luôn sợ tôi khóc.

Trong bất kỳ tình huống nào, chỉ cần tôi rơi nước mắt, anh sẽ ngay lập tức mềm lòng.

Mẹ tôi từng trêu chọc anh rằng, anh chắc chắn sẽ trở thành "nô lệ của con gái" trong tương lai.

Anh cúi xuống lau nước mắt cho tôi, vẻ mặt lo lắng và hối tiếc, đôi mắt đỏ hoe trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Tôi đoán rằng anh ấy thực sự đang hối tiếc.

Sau khi lau khô nước mắt cho tôi, Phó Quân Trạch thở dài.

"Lẽ ra anh không nên để em phải chịu đựng như vậy."

Tôi lắc đầu.

"Tất cả đều là quyết định tự nguyện của em ngay từ đầu."

Anh bất ngờ quỳ xuống, vươn tay v**t v* khuôn mặt tôi, giọng nói trầm thấp.

"Lấy đi lần đầu tiên của em mà sau đó lại e ngại không dám chịu trách nhiệm, Mộc Mộc, em nói xem, sao anh có thể nhát gan đến vậy đây."

Tôi im lặng, không biết phải nói gì.

Nhưng tôi biết, Phó Quân Trạch không phải là người nhát gan, anh là người đàn ông dũng cảm nhất mà tôi từng gặp.

Anh lại thở dài một lần nữa.

Đột nhiên, anh nâng tay lên, ôm lấy đầu tôi từ phía sau, kéo tôi vào lòng mình.

Môi anh nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, như một nụ hôn nhẹ nhàng.

Sau đó, anh nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt tôi.

"Anh sẽ chịu trách nhiệm."

Tôi ngạc nhiên, rồi mỉm cười hạnh phúc nhìn anh.

"Anh vừa nói..."

Anh ấy ôm tôi vào lòng, tôi dựa vào n.g.ự.c anh, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh.

"Sáng sớm ngày mai, anh sẽ đưa em đi gặp mẹ em."

Đêm đó, tôi lại ở tại nhà Phó Quân Trạch.

Tôi mặc áo ngủ của anh, chung giường với anh, nhưng lần này, chúng tôi không làm gì cả.

Chúng tôi chỉ nằm cạnh nhau, chia sẻ ấm áp trong bóng tối.

Tôi nằm nghiêng, ôm chặt lấy eo Phó Quân Trạch.

Mọi thứ đều quá đột ngột, tôi cần sự khẳng định lại, để chắc chắn rằng mình thực sự có anh bên cạnh.

Dường như tôi trở nên lo lắng vô cớ.

Mặc dù anh đang yên ổn nằm bên cạnh mình, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy trống rỗng, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tôi lo sợ rằng lời hứa của anh chỉ là lời nói trong lúc bốc đồng, sợ rằng anh sẽ thay đổi ý định trước sự tức giận của mẹ mình, tôi lo lắng...

Tôi lo lắng về quá nhiều điều, nhưng cuối cùng, mọi nỗi lo lắng đều trở về một điểm - lo sợ mất đi anh.

Trong đêm khuya, tôi nửa tỉnh nửa mê, vô thức vươn tay tìm kiếm bên cạnh nhưng chỉ thấy không gian trống trải.

Tôi lập tức tỉnh giấc.

Khi ngồi dậy và nhìn xung quanh, tôi mới thấy bóng dáng Phó Quân Trạch đứng bên cửa sổ và cuối cùng, tôi cũng dần bình tâm trở lại.

Phó Quân Trạch quay đầu nhìn tôi, giọng điệu dịu dàng.

"Làm em tỉnh giấc à?"

Dù anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng tôi bất ngờ nhận ra anh đang cần một điếu thuốc chưa hút hết.

Trong ấn tượng của tôi, anh hiếm khi hút thuốc.

Ngoại trừ lần anh giật điếu thuốc từ tay tôi ở cửa nhà vệ sinh, gần như tôi không thấy anh hút thuốc nữa.

Phó Quân Trạch dập tắt điếu thuốc và đi đến bên giường, lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế phủ lên vai tôi.

Tôi đột ngột nắm lấy tay anh.

"Phó Quân Trạch, em mơ thấy ác mộng."

Anh dường như mỉm cười, vỗ vai tôi và nhẹ nhàng an ủi.

"Không sao, mơ thấy gì thì cũng chỉ là ngược lại thôi."

Tôi ngước nhìn anh, bóng dáng anh đứng ngược sáng, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.

"Phó Quân Trạch, em mơ thấy anh không còn ở bên cạnh em nữa."

Phó Quân Trạch dừng lại một chút, sau đó lại vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng rất nhẹ.

"Cũng có thể là ngược lại, có thể là em không còn ở bên cạnh anh nữa."

Nghe những lời này, có một khoảnh khắc tôi cảm thấy chúng tôi thực sự là một cặp đôi yêu nhau.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 12: Chương 12


Không phải chỉ là bạn bè thân thiết mà là một cặp đôi bình thường, yêu thương nhau.

Nhưng, ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá trên quần áo anh, tôi không kìm chế được và hỏi.

"Phó Quân Trạch, em là con gái của bà ấy, anh có yêu em không?"

Dường như ngón tay Phó Quân Trạch cứng đờ một chút.

Trong bóng tối, dường như anh mím môi.

Sau một hồi im lặng, Phó Quân Trạch vuốt tóc tôi, giọng nhẹ nhàng.

"Có lẽ là có."

Câu trả lời của anh kèm theo "có lẽ", tôi biết từ những cuốn sách về tâm lý mình đã đọc, thường thì một câu trả lời có thêm "có lẽ" ở cuối có thể là không chắc chắn hoặc không hoàn toàn thật lòng.

"Phó Quân Trạch..."

Tôi gọi tên anh với giọng nói nhẹ nhàng, ngón tay nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo của chiếc áo ngủ mà anh đang mặc.

Tôi không chỉ đơn thuần gọi tên anh như vậy mà không có lý do, và với kinh nghiệm và sự chín chắn của một người đàn ông lớn tuổi, Phó Quân Trạch hiểu được ý của tôi qua cái gọi đó.

Dưới ánh trăng, anh siết chặt cằm tôi, lại lần nữa đưa tay ra để vuốt tóc tôi, nhưng tôi lách mình tránh đi.

Tôi nhíu mày, hiếm khi thể hiện sự không hài lòng trước mặt anh.

"Phó Quân Trạch, cách anh đối xử với em giống như một người lớn cưng chiều một đứa trẻ."

Anh hơi ngạc nhiên, dường như muốn nói điều gì đó nhưng tôi đã cắt ngang.

Tôi nắm tay anh, kéo tay anh vòng quanh eo mình.

Bàn tay lạnh lẽo của anh, khi chạm vào bên hông tôi, bỗng chốc trở nên nóng bỏng.

Tôi tiến lại gần hơn, thổi hơi ấm bên tai anh.

"Như vậy mới là cách một người đàn ông nên đối xử với người phụ nữ của mình."

Hơi thở của Phó Quân Trạch trở nên dồn dập hơn, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng anh ôm chặt lấy tôi vào lòng.

Trong bóng tối, một tiếng thở dài vang lên.

"Thẩm Tri Mộc, em muốn anh phải làm sao với em đây."

Anh thở dài, giọng nói đầy bất lực.

Tôi ôm chặt lấy cổ anh, lăn mình qua cơ thể anh, trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng cả hai chúng tôi đều không thể rời xa nhau.

Dù sao, tôi yêu bạn của mẹ mình, yêu một người đàn ông lớn hơn mình 15 tuổi và không thể tự kiềm chế mà đi theo anh.

Nhưng Phó Quân Trạch cũng không tốt hơn, biết rằng không nên nhưng cuối cùng vẫn luôn gục ngã trước tôi.

Tôi biết anh mê mẩn cơ thể và vẻ đẹp của mình, và có thể anh ấy yêu tôi.

Không sao cả, tôi sẵn lòng chờ đợi ngày anh yêu mình, dù con đường còn dài, tôi tin rằng tình cảm của anh sẽ vững chắc như bàn thạch, không bao giờ lung lay. Phó Quân Trạch, thời gian còn lại là của chúng ta, chúng ta hãy từ từ mà đi.

Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Phó Quân Trạch nữa.

Tôi bình tĩnh đứng dậy, thực hiện các sinh hoạt hàng ngày như vệ sinh cá nhân và mặc quần áo.

Tôi biết, nếu Phó Quân Trạch đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với tôi, thì chắc chắn anh sẽ không bỏ rơi tôi, ít nhất là trước khi cô gặp mẹ tôi.

Quả nhiên, khi bước ra khỏi phòng ngủ, tôi thấy anh ở phòng bếp.

Hôm nay, Phó Quân Trạch mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đứng nghịch ngợm dưới ánh sáng.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh quay đầu lại với chiếc xẻng nấu ăn trong tay.

"Em dậy rồi à? Ăn sáng thôi."

Anh nói một cách nhẹ nhàng, đồng thời rót cho tôi một ly sữa nóng.

Tôi không trả lời, mà đi đến ôm lấy eo anh từ phía sau, đầu tựa vào lưng anh, cảm giác một sự an tâm kỳ lạ.

"Phó Quân Trạch, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Trong không khí dễ chịu của buổi sáng mới, anh dường như đã bình tâm hơn, vừa làm sandwich vừa hỏi lại tôi.

"Suy nghĩ về cái gì?"

Tay tôi ôm eo anh tự nhiên siết chặt hơn một chút.

"Có phải... anh sẽ đi cùng em gặp mẹ em không?"

Anh dừng lại một giây rồi tiếp tục công việc của mình.

"Ừ."

Anh trả lời, đưa chiếc sandwich đã làm xong cho tôi.

"Yên tâm đi, anh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm mà."

Nói xong, Phó Quân Trạch vô thức muốn vuốt tóc tôi, nhưng khi tay đã giơ lên cao, lại nhớ ra điều gì đó và dừng lại. Anh mỉm cười.

"Ăn đi."
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 13: Chương 13


Tôi nhận lấy sandwich và cắn một miếng, trong lòng bắt đầu hình dung về cuộc gặp gỡ sắp tới.

May mắn thay, bây giờ mẹ tôi có chú Trần bên cạnh, dù sao tôi vẫn hơi lo lắng về việc mẹ sẽ chấp nhận mọi chuyện như thế nào.

Sau bữa sáng, Phó Quân Trạch lau miệng, dừng lại một chút rồi nhấc điện thoại lên.

Tôi cảm thấy hơi căng thẳng, tim đập mạnh.

Dưới ánh mắt của tôi, Phó Quân Trạch gọi điện cho mẹ tôi:

"Alo."

Anh hít một hơi sâu và bắt đầu nói.

"Chúng ta gặp nhau đi, em sẽ đến chỗ chị và Mộc Mộc."

Dường như mẹ tôi đồng ý rất thoải mái, chỉ vài câu đã kết thúc cuộc gọi.

"Chúng ta đi thôi."

Sau một khoảnh khắc lặng lẽ, anh nói rồi rũ ánh mắt xuống nhìn cô.

Trong khoảnh khắc đó, sự ấm áp từ bàn tay Phó Quân Trạch lan tỏa, tôi cảm nhận được sự quyết đoán của anh.

"Chúng ta đi, đến nhà em."

Tôi ngạc nhiên gật đầu và đứng dậy theo anh. Trên đường đi, chúng tôi vẫn giữ im lặng, không ai nói gì cả.

Đứng trước cánh cửa quen thuộc của nhà mình, tôi chần chừ, thậm chí bàn tay tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Quân Trạch cũng bắt đầu lỏng lẻo.

Tôi có thể cảm nhận được, ngay cả Phó Quân Trạch, người vốn kiên định, khi đứng trước cửa nhà tôi, cũng trở nên không chắc chắn.

Bàn tay anh ẩm ướt mồ hôi, ngón tay cứng hơn so với mọi khi.

Chúng tôi đứng trước cửa một lúc lâu mà không ai tiến lên gõ cửa.

Tôi do dự mãi, suýt chút nữa muốn bỏ cuộc, định kéo tay anh và nói "thôi".

Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, mẹ tôi đứng đó, bắt gặp chúng tôi tay trong tay mà không hề chuẩn bị.

6

Ba người chúng tôi đứng đối diện nhau trong im lặng.

Mẹ nhìn chúng tôi, ánh mắt từ từ hạ xuống, dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của chúng tôi.

Không nói một lời, chỉ có sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Cảnh tượng này dường như đóng băng trong giây lát, khiến không gian trở nên nặng nề với ánh mắt dò xét và tìm kiếm câu trả lời trong sự yên lặng đó.

Đây sẽ là một cuộc đối thoại đầy căng thẳng và quyết định, một bước ngoặt quan trọng cho mối quan hệ của cô và Phó Quân Trạch, cũng như việc chúng tôi sẽ làm thế nào để thuyết phục và giải thích với mẹ về tình cảm của mình.

Trong những phút giây trước khi cánh cửa mở, tôi cảm thấy một chút do dự và căng thẳng, nhưng khi đối mặt với tình huống, tôi lại bắt đầu nghĩ theo kiểu "được ăn cả, ngã về không".

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Phó Quân Trạch, lấy từ bàn tay anh một chút hơi ấm.

Dù ngón tay Phó Quân Trạch cứng đờ nhưng anh không hề buông tay tôi.

Khi cửa mở ra và mẹ mời chúng tôi vào, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm nào đó.

Mẹ tôi dành ra vài phút để tiếp nhận sự thật, nhưng bây giờ trên khuôn mặt bà chỉ còn lại sự bình tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào.

Tôi kéo tay Phó Quân Trạch, bước vào nhà.

Tiếng nói vang lên từ nhà bếp.

"Cá sắp nấu xong rồi, khi nào Mộc Mộc về vậy?"

Vừa dứt lời, chú Trần từ nhà bếp nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chuyển sang bối rối khi thấy hai tay chúng tôi nắm chặt lấy nhau.

So với sự bình tĩnh của mẹ tôi, chú Trần thể hiện cảm xúc rõ ràng hơn, ông đứng hình trong giây lát trước khi mẹ tôi nhẹ nhàng đề nghị ông trở lại nhà bếp.

Ông ấy nhanh chóng ổn định lại và quay trở vào nấu ăn, đóng cửa lại.

Cảnh tượng bên trong phòng khách rất căng thẳng, ba người đối diện nhau.

Mẹ tôi là người mở lời trước, và tôi biết mẹ mình là người phụ nữ mạnh mẽ, dù bình thường có vẻ nhẹ nhàng.

Nhưng tôi cũng biết mẹ mình rất kiên cường, đặc biệt trong chuyện tình cảm và mọi việc khác.

Khi mẹ ngồi xuống bên cạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tôi mới thực sự cảm nhận được, người phụ nữ đã che chở cho mình bao năm qua, bây giờ cũng đã mệt mỏi.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 14: Chương 14


Mẹ nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh.

"Mộc Mộc, con đã lớn rồi, mẹ chỉ hỏi con một câu, con có thực sự yêu cậu ấy không?”

“Dù sau này thế nào, con có sẵn lòng cùng cậu ấy sánh bước qua mọi giông bão, cùng nhau đi hết quãng đời này không?"

Lời nói đó như lời thề trong đám cưới, khiến tôi đứng hình vài giây rồi quả quyết gật đầu.

Phó Quân Trạch nghĩ gì tôi không chắc, nhưng ít nhất, tôi biết mình có thể đưa ra câu trả lời quả quyết đó.

Thấy tôi gật đầu, mẹ tôi cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ vào mu bàn tay tôi, rồi đứng dậy.

"Phó Quân Trạch, cậu vào đây một lát."

Bà hạ mắt, nhìn Phó Quân Trạch nói với giọng nhẹ nhàng, không lộ rõ vui hay giận.

Phó Quân Trạch đứng dậy, cả hai cùng bước vào căn phòng bên cạnh, cửa phòng khép lại.

Trong lòng tôi vừa hồi hộp vừa sợ hãi.

Hồi hộp vì không ngờ mẹ tôi lại có thể bình tĩnh đến vậy, đồng ý ngay lập tức.

Sợ hãi... nếu mẹ tôi nói gì đó, liệu Phó Quân Trạch có thay đổi quyết định không?

Tôi muốn tiến lại gần cửa để nghe trộm, nhưng vừa đứng dậy thì cửa bếp mở ra.

Chú Trần cầm trên tay một đĩa hoa quả đã cắt sẵn, đặt trước mặt tôi với nụ cười tươi, dáng vẻ có vẻ hiền lành.

"Cháu ăn ít hoa quả nhé."

Tôi đành bất đắc dĩ ngồi xuống.

Chú Trần đưa cho tôi một miếng táo, nói nhỏ.

"Thực ra... mẹ của cháu đã nhận ra từ lâu rồi."

Tôi giật mình, ngước đầu lên ngạc nhiên.

"Mẹ cháu từng nói, có lẽ cháu sẽ thích Phó Quân Trạch, nhưng ban đầu mẹ cháu không tin đâu, luôn cảm thấy hai người cách nhau một đời, cậu ta hơn cháu 15 tuổi, làm sao có thể đến với nhau được.”

“Nhưng mẹ cháu lại nói, mẹ hiểu cháu, biết ánh mắt cháu nhìn Phó Quân Trạch có ý nghĩa gì."

Tôi hoàn toàn sững sờ.

Vậy mà mẹ biết, thế thì... Tại sao mẹ chưa bao giờ nói ra, càng không hề kiểm soát chặt chẽ mối quan hệ của cô với Phó Quân Trạch.

Dường như đoán được sự hoang mang trong cô, chú Trần nói nhỏ.

"Mẹ cháu bảo, cháu giống hệt mẹ cháu khi còn trẻ, cả hai đều không giống ai.”

“Mọi người thường biết quay lại khi đ.â.m đầu vào tường. Còn hai mẹ con cháu thì kiên định, dù có đ.â.m thủng tường cũng không chịu bỏ cuộc."

Chú Trần ngừng lại một chút, đưa chiếc dĩa táo đã xiên sẵn cho tôi.

"Mẹ cháu nói, nếu cản cháu, chỉ khiến cháu càng quyết tâm hơn mà thôi."

Tôi nhận lấy miếng táo, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.

Trong khoảnh khắc, tôi bỗng nhớ lại những chi tiết nhỏ mà trước giờ tôi chưa từng để ý...

Chẳng hạn, mẹ thường xuyên nhắc nhở tôi, khi lớn lên, nên giữ khoảng cách với Phó Quân Trạch.

Cũng như những lời khuyên chân thành rằng, khi tôi còn quá trẻ, không nên vì tình yêu mà chịu thiệt thòi, đánh mất cả đời mình.

Và mẹ cũng đã dặn dò tôi, khi yêu đương, tốt nhất là tìm người có tuổi tác gần gũi, không cần gia thế nguy nga, không cần quá nổi bật, điều quan trọng nhất là hai người có thể yêu nhau.

Mẹ nói, khi mẹ còn trẻ, mẹ không tin vào câu "tình yêu có thể no bụng", nhưng dù sao mẹ vẫn hy vọng sau này cô có thể tìm được người yêu thương để cùng nhau đi qua đời này.

Chỉ cần anh ta yêu mình là được, mình yêu anh ta quá nhiều cũng không sao.

Những lời này mà trước đây tôi chưa bao giờ thực sự chú ý, bây giờ lại vang vọng bên tai, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa thực sự của lời mẹ nói.

Khi cửa phòng mở ra, mẹ cùng với Phó Quân Trạch bước ra, một trước một sau.

Phó Quân Trạch đi phía sau với ánh mắt hơi nặng nề, má trái còn in dấu đỏ rõ rệt, dường như... anh đã bị tát.

Tôi giật mình đứng dậy, tiến về phía anh, định chạm vào má anh nhưng Phó Quân Trạch né tránh.

Anh nắm lấy tay tôi.

"Không sao."

Suốt quá trình, mẹ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, bà nhìn về phía chú Trần và hỏi nhẹ.

"Cơm nấu xong chưa anh?"

Chú Trần vội vàng gật đầu.

"Xong rồi! Để anh đi múc cơm."

"Không cần."

Phó Quân Trạch ngắt lời, nhỏ giọng nói.

"Em đưa Mộc Mộc về trước."

Nói xong, anh nhìn mẹ tôi rồi kéo tay tôi quay lưng đi.

Tôi bàng hoàng, nhưng vẫn theo sau anh.

"Phó Quân Trạch."

Tiếng mẹ tôi vọng lại từ phía sau.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 15: Chương 15


Phó Quân Trạch dừng lại nhưng không quay đầu, tôi quay đầu lại và mới nhận ra, không biết mẹ đã khóc từ lúc nào.

Mắt mẹ đỏ hoe, tay chùng xuống bên hông siết chặt.

"Nếu cậu dám phản bội con gái tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, biết không, tôi nói là làm đấy."

Lần đầu tiên tôi thấy mẹ mình khóc.

Có tin nổi không? Một người phụ nữ, một bà mẹ đơn thân 20 năm, trong suốt 20 năm đó, trước mặt đứa con gái thân yêu nhất của mình cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Tôi cảm thấy mẹ mình mạnh mẽ đến mức, dường như không bao giờ bị tổn thương.

Nhưng, dù mẹ vừa mới chấp nhận tin tức về mối quan hệ của tôi và Phó Quân Trạch một cách bình tĩnh, đôi mắt đỏ hoe kia vẫn tiết lộ nỗi lo lắng và đau khổ của bà.

Phó Quân Trạch không nói gì, chỉ dừng lại một chút, gật đầu rồi kéo tay tôi đi.

Trên đường trở về, Phó Quân Trạch im lặng, cả người căng thẳng, lái xe trong yên lặng.

Tôi ngồi bên cạnh, mơ màng nhìn anh.

Tôi đã đạt được mong muốn, thực sự đến với Phó Quân Trạch, nhưng...

Mọi thứ dường như không như tôi tưởng tượng, ít nhất, Phó Quân Trạch trở nên lặng lẽ hơn, không còn là anh nữa.

Anh luôn là người đàn ông tràn đầy sức sống, dù đã 35 tuổi nhưng thích mặc áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn vừa đủ che trán, luôn mỉm cười điềm đạm.

Nhưng, trong hai ngày qua, anh trở nên u buồn hơn, mỗi lần nhìn anh, anh đều chìm đắm trong suy tư.

Nhưng anh đang nghĩ về gì, tôi cảm thấy mình không thể hiểu được.

Đêm đó, tôi và Phó Quân Trạch ôm nhau ngủ.

Bạn xem, thật kỳ lạ và không ngờ, chúng tôi thực sự đã đến với nhau, và giờ đây lại trở nên quá mức thân mật, cùng nhau mặc đồ ngủ ôm nhau đi ngủ.

Cũng có thể coi là ôm nhau, bởi vì tôi luôn ôm lấy eo anh ấy.

Có lẽ do trong mối quan hệ này tôi quá thiếu an toàn, tôi bỗng nhiên hình thành thói quen này, mỗi khi ngủ luôn phải ôm lấy eo anh, và đầu ngón tay níu góc áo anh.

Có lẽ, trong tiềm thức tôi sợ anh sẽ rời bỏ mình.

Ban đêm, khi tôi tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, tình cờ thấy Phó Quân Trạch cũng mở mắt.

"Phó Quân Trạch..."

Tôi đưa tay chọc chọc vào n.g.ự.c anh.

"Anh yêu em chứ?"

Anh im lặng một lúc, sau đó hơi nghiêng người, giúp tôi che chăn, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi:

"Đi ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Giọng anh ấm áp, nhưng những lời nói lại đ.â.m thẳng vào tim tôi, anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi, đó là sự thật, không phải anh yêu tôi.

Dù biết tôi có lẽ đã hỏi một câu hơi quá, không phù hợp với không khí của một đêm khuya, nhưng tôi không tiếp tục đòi hỏi một câu trả lời nữa, chỉ siết chặt vòng tay của mình một chút.

"Được, chúc anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sáng hôm sau, thức dậy, Phó Quân Trạch đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.

Anh vẫn nhớ rõ sở thích của tôi như thế nào.

Như đậu nành phải thêm đường, bánh bao nhân thịt phải có gừng, ngay cả khoai lang hấp cũng phải là loại ruột vàng.

Tất cả đều hoàn hảo, anh tỉ mỉ và nhẹ nhàng chăm sóc theo sở thích của tôi.

Sau bữa sáng, Phó Quân Trạch lái xe đưa tôi đi làm.

Khi xe dừng lại trước cổng nhà máy, Phó Quân Trạch cúi người giúp tôi mở dây an toàn, tôi ngẩng mặt lên gần anh một chút.

"Một nụ hôn tạm biệt."

Anh dừng lại một hai giây, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má tôi.

Tôi hơi thất vọng, nhưng không nói gì, tự mình cúi xuống hôn lên môi anh một cái, rồi mở cửa xe bước xuống. Sau đó...

Nhưng chính xác như tôi dự đoán ngày hôm qua, vừa xuống xe đã lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, tiếng bàn tán lẻn ra từ mọi phía.

Tôi đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ, bước thẳng vào.

Tuy nhiên, tôi vẫn đánh giá thấp khả năng làm phiền của mọi người.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng suốt cả ngày, tôi vẫn không nhịn được mà cãi nhau 3 lần, trong đó có lần suýt chút nữa đánh nhau.

Điều làm tôi phiền lòng nhất vẫn là Thẩm Đạo.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 16: Chương 16


Tưởng rằng gã sẽ trở nên dè dặt sau khi bị đánh hôm trước, nhưng kết quả lại càng tỏ ra trơ trẽn, suốt cả ngày tìm cách quấy rối tôi.

Cuối cùng - Sau giờ tan tầm buổi chiều, Thẩm Đạo lại quấy rối tôi trong căn tin, và khi gã định s* s**ng, tôi đã tát gã hai cái và quay lưng đi trước khi gã kịp phản ứng.

Tôi nộp đơn từ chức, dọn dẹp đồ đạc và rời khỏi nhà máy.

Tìm việc luôn cần thời gian, tôi ôm đồ về nhà Phó Quân Trạch.

Trong khoảng thời gian này, anh ấy vẫn ở công ty.

Nhìn thấy ngôi nhà trống trải của Phó Quân Trạch, tôi bỗng nhiên có hứng thú, muốn trang trí tổ ấm tương lai của chúng tôi một chút.

Phó Quân Trạch thích phong cách đơn giản, ngoài những món đồ nội thất cần thiết, không có thêm bất kỳ vật dụng nào khác, khiến cả căn nhà trở nên trống trải, thiếu sức sống.

Tôi tính toán thời gian, đến siêu thị gần đó mua một số thực phẩm, chuẩn bị về nhà tự tay nấu nướng.

Tuy nhiên, khi tôi cầm đầy thịt và rau về nhà, thì thấy một người phụ nữ đứng trước cửa nhà Phó Quân Trạch.

Chiếc váy dài kinh điển, giày cao gót, đôi môi đỏ rực, dáng người khá đẹp, khuôn mặt lại có vẻ không mấy nổi bật.

Tôi không lạ lẫm với cô ta, là Lục Kiều, bạn gái tin đồn của Phó Quân Trạch.

Cô ta được gọi là bạn gái tin đồn bởi vì đã từng công khai theo đuổi Phó Quân Trạch tại nhiều sự kiện nhưng Phó Quân Trạch chưa bao giờ công nhận mối quan hệ của họ.

Tôi cũng đã gặp cô ta vài lần, tại công ty của Phó Quân Trạch cũng như tại các buổi họp mặt của mẹ tôi và bạn bè.

Khi thấy tôi, Lục Kiều giật mình một lúc, dưới đáy mắt xuất hiện một tia vui mừng, nhưng rất nhanh sau đó đã bị che giấu.

Tôi biết rõ lý do vì sao cô ta lại vui mừng, người đàn ông mà tôi yêu lại yêu mẹ tôi vô cùng, nếu cô ta thấy tôi mà không vui mừng mới là lạ.

Tuy nhiên, cô ta che giấu rất tốt, sự vui mừng trong mắt cô ta cũng chỉ là thoáng qua, cô ta mỉm cười và vẫy tay với tôi, giọng nói như đang nựng một cô bé:

"Mộc Mộc, sao em lại ở đây?"

Tôi liếc nhìn cô ta một cái, tay cầm túi đồ mua sắm, lấy chìa khóa ra để mở cửa.

"Hiện tại tôi sống ở đây."

Lục Kiều giật mình, sau đó cười nói.

"Dạo này mẹ của em không ở nhà à? Sao lại để em ở nhờ ở đây..."

"Không phải ở nhờ."

Tôi ngắt lời cô ta, mở cửa nhà.

"Từ nay về sau tôi sẽ sống ở đây, cùng với Phó Quân Trạch."

Lục Kiều hoànn toàn sửng sốt.

"Các người..."

Tôi nhìn cô ta, tiếp tục tuyên bố quyền lực với cô ta:

"Bây giờ chúng tôi đang yêu nhau."

7

Lời "yêu nhau" vừa nói ra, rõ ràng Lục Kiều giật mình.

Tôi đứng sau cửa nhìn cô ta, ban đầu nghĩ cô ta sẽ ngạc nhiên, sẽ đau lòng, nhưng không ngờ... người phụ nữ này bình thường đi theo phong cách lạnh lùng, lại có tính cách rất xảo quyệt.

Cô ta chỉ giật mình vài giây, liền thay đổi sắc mặt, khinh bỉ nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Hai người yêu nhau à?"

Tôi không chịu nổi, nhíu mày.

"Ý cô là gì?"

"Ý gì?"

Người phụ nữ ba mươi mấy tuổi này cười nhạt, đẩy cửa bước vào, nhìn quanh và châm chọc.

"Mẹ cô cũng là một kẻ ti tiện nhưng cô còn tiện hơn cả mẹ mình! Ở tuổi hai mươi đã muốn dụ dỗ chú bằng tuổi mình.”

“Thẩm Tri Mộc à, so với mẹ cô, cô thực sự là trò giỏi hơn thầy đấy!"

Tôi cười nhạt, siết chặt điện thoại trong tay.

"Dù tôi và Phó Quân Trạch có yêu nhau hay không, thì cũng không liên quan gì đến cô cả, còn cô..."
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 17: Chương 17


Tôi nhìn cô ta một lượt.

"Thím à, đã ba mươi mấy tuổi rồi đừng nghĩ đến việc cướp bạn trai của người khác nữa, hơn nữa, Phó Quân Trạch thích người trẻ hơn, có lẽ không hợp với khẩu vị của cô đâu."

Nói xong, tôi giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị cuộc trò chuyện giữa tôi và Phó Quân Trạch.

Những lời Lục Kiều vừa nói, tôi đã ghi âm lại nguyên vẹn, gửi qua.

Khi Lục Kiều nhìn rõ màn hình điện thoại, tôi nhún vai.

"Thím à, vừa rồi thím chửi đã sướng chưa?"

Sắc mặt Lục Kiều đột nhiên biến đổi.

Ai cũng biết mẹ tôi là điểm giới hạn của Phó Quân Trạch, vừa rồi bị cô ta mắng thậm tệ như vậy, nghĩ cũng biết Phó Quân Trạch sẽ có phản ứng gì.

Cô ta mặt lạnh tanh.

"Con khốn này!"

Cô ta chửi một tràng, dường như quá tức giận, cô ta lại tiến lên, vung tay lên định giựt tóc tôi.

Xin lỗi nha, không phải lúc nào cũng có thể dùng thái độ kẻ mạnh nhằm vào người yếu đâu.

Trước đây thân thể không tốt nên tôi rất chú trọng tập luyện võ thuật, còn từng thi đấu giải quốc gia, mẹ còn bị thầy giáo gọi lên không ít lần.

Trong tình huống như vậy, khi tôi có lợi thế, tôi tất nhiên sẽ không khách sáo, và thêm vào đó...

Cô ta đang lao về phía trước thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, tôi lập tức liếc mắt một cái, đúng lúc thấy Phó Quân Trạch gửi tin nhắn:

“Không cần khách sáo, anh sẽ trở về ngay.”

Tôi cười mỉa, quả nhiên Phó Quân Trạch rất hiểu tôi.

Phó Quân Trạch trở về rất nhanh.

Khi anh ấy về đến nơi, thì thấy Lục Kiều và tôi từ trong nhà ra đến ngoài.

Trong hành lang, Lục Kiều đang túm lấy cổ áo tôi, kéo tóc tôi, cả hai đều trông rất lôi thôi, không khác gì hình ảnh của một mụ đàn bà chanh chua.

Dĩ nhiên, Lục Kiều rối bời hơn, mặt cô ta bị thương, một chiếc giày cao gót cũng bị tuột mất không biết từ lúc nào, đi đứng khập khiễng.

Phó Quân Trạch vội vàng tiến lên, tách hai người chúng tôi ra.

Thấy Phó Quân Trạch, Lục Kiều có thể thay đổi biểu cảm tức thì, vẻ mặt hung dữ và quỷ quyệt lập tức biến mất, ngay lập tức thay bằng vẻ mặt đáng thương, thuận thế ôm lấy cánh tay Phó Quân Trạch, bàn tay nắm chặt chỉ về phía tôi.

"A Trạch… cô ta… cô ta đánh em!"

Một câu A Trạch, khiến bữa tối hôm trước xém nữa nôn ra luôn.

Trước ánh mắt thách thức của Lục Kiều, tôi cũng làm ra vẻ tương tự, nhanh chóng ôm lấy cánh tay khác của Phó Quân Trạch, cố ý nũng nịu nói.

"Phó Quân Trạch, bạn gái tin đồn của anh chửi mẹ em, đánh em, còn muốn tát em nữa đấy!"

Nói xong, tôi chớp mắt với anh.

Lúc này mới biết diễn yếu đuối à, ai mà không biết diễn chứ.

Bị kẹp giữa, Phó Quân Trạch lựa chọn mà không hề lưỡng lự.

Anh để yên tay, ôm tôi vào lòng, giúp tôi xếp những sợi tóc rối bời, sau đó nhẹ giọng nói.

"Vậy thì đánh trả lại."

Lục Kiều sững sờ, không thể tin được.

"Phó Quân Trạch..."

Một lúc sau tôi cũng gọi là "A Trạch".

Tôi cười mỉm, thuận thế nằm trong lòng Phó Quân Trạch.

"Thôi đi, dù sao cũng là thế hệ dì, làm sao em có thể đánh lại được."

Tôi cố ý nhấn mạnh từ "dì".

Mặt mày Lục Kiều méo mó, nhưng vì Phó Quân Trạch nên cô ta cũng không dám nói gì.

Phó Quân Trạch lại không để lại chút mặt mũi nào cho cô ta, tay anh nhẹ nhàng trượt xuống, ôm tôi vào nhà.

"Cạch" một tiếng, cửa nhà đóng sầm lại, cô lập Lục Kiều ở bên ngoài.

Vào nhà, Phó Quân Trạch buông tay, cúi đầu cẩn thận nhìn tôi từ đầu đến chân, chỉ khi xác nhận tôi hoàn toàn không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nâng tay lên xoa đầu tôi, giọng Phó Quân Trạch hơi trầm, có vẻ không vui.

"Lớn như vậy rồi còn đánh nhau, có chuyện gì thì chờ anh về rồi giải quyết, nghe thấy không?"

Tôi gật đầu, phồng miệng không nói gì.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 18: Chương 18


Ngay sau đó, bên tai tôi lại vang lên giọng nói của anh.

"Mộc Mộc, anh sẽ bảo vệ em."

Lời nói quá mức chân thành đến nỗi tôi ngẩn cả ra, ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Quân Trạch đứng ở cửa, bên ngoài là bầu trời xanh thẳm.

Lời nói đó bất ngờ chạm vào trái tim tôi, nơi đã chứa đầy tình cảm dành cho Phó Quân Trạch, làm cho trái tim ấy trở nên mềm mại hơn bao giờ hết.

Tôi gật đầu, vươn tay chọc vào n.g.ự.c anh, đầu mũi không hiểu sao cảm thấy chua xót.

"Được, em nhớ lời anh nói đấy. Phó Quân Trạch, sau này, nếu anh dám làm tổn thương em, em sẽ g.i.ế.c anh, lấy tim anh ra cho chó ăn!"

Phó Quân Trạch bị tôi chọc cười, tay anh đặt trên đầu tôi ghì mạnh hơn một chút.

"Được."

Tôi cười cầm tay anh, ngắt lời anh một cách quen thuộc như một lời nhắc nhở từ người lớn.

Tôi tin vào lời anh nói, anh ấy sẽ bảo vệ tôi.

Có thể, phần lớn là vì tình cảm này, một phần vì mẹ tôi, bây giờ tôi không quan tâm lắm.

Không cần phải nói nhiều lời, chỉ cần ở bên cạnh là đã đủ, ít nhất, bây giờ tôi đã sở hữu Phó Quân Trạch.

Buổi tối, tôi chưa kịp vào bếp, Phó Quân Trạch đã mặc tạp dề vào nấu ăn cho tôi.

Tôi lấy một cây kem từ tủ lạnh, tựa vào khung cửa, ăn kem trong khi mơ màng nhìn theo bóng lưng của anh.

Dù đã quen biết Phó Quân Trạch bấy lâu, mỗi lần nhìn thấy anh, tôi không khỏi thán phục, thế giới này làm sao có thể có người đàn ông hoàn hảo như vậy.

Đẹp trai, giàu có, có kiến thức, có văn hóa, tâm hồn tinh tế và dịu dàng, thậm chí cả nấu ăn cũng ngon...

Ngoài việc yêu tôi, tôi thực sự không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào trên người Phó Quân Trạch.

Tôi cắn một miếng kem, nghiêng đầu nhìn anh, với một chút tinh nghịch nghĩ rằng, Phó Quân Trạch yêu mẹ mình, và trong xương m.á.u mình cũng chảy dòng m.á.u của mẹ, quy ra thì Phó Quân Trạch yêu mình cũng không sai.

Tôi không kìm được mà cười thành tiếng.

Phó Quân Trạch nghe thấy, anh quay đầu nhìn tôi.

"Đang nghĩ gì thế, sao vui thế."

Lời nói vừa dứt, thấy tôi cầm kem trên tay, biểu cảm của anh đột nhiên nghiêm túc, anh giật lấy cây kem từ tay tôi, nhăn mày nói.

"Đang trong kỳ kinh nguyệt không được ăn đồ lạnh."

Nói vậy tôi mới nhớ ra, sáng nay đi làm, kỳ kinh nguyệt đã bất ngờ đến thăm.

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ, Phó Quân Trạch giật lấy cây kem, tự cắn một miếng.

Dáng vẻ của anh vô cùng tự nhiên, không hề tỏ vẻ ghét bỏ cây kem đã bắt đầu tan chảy sau khi tôi ăn.

Tôi tựa vào cửa, lặng lẽ nhìn anh.

"Ngọt không?"

Phó Quân Trạch dường như bị câu hỏi của tôi làm cho bất ngờ, sau đó gật đầu.

Tôi bước lên phía trước một bước, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Lùi lại một bước, tôi l.i.ế.m khóe môi mình, cười.

"Ừm... khá là ngọt."

Ai ngờ rằng, chỉ vì sự tinh nghịch và chọc ghẹo bất chợt này, làm cho Phó Quân Trạch, ông "già" 35 tuổi, đỏ ửng cả tai.

Anh mím môi, ba hai miếng đã ăn hết cây kem, sau đó lại quay lại tiếp tục nấu nướng.

Phó Quân Trạch làm việc rất nhanh nhẹn, không bao lâu, ba món ăn và một bát canh đã được bày lên bàn.

Trong việc ăn uống, anh không bao giờ sơ sài, kể cả khi chỉ ăn một mình, anh cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ các món.

Theo thời gian, dù gia cảnh khá giả, Phó Quân Trạch cũng không bao giờ thuê người giúp việc, khi được hỏi về lý do, anh chỉ nói "quen rồi".

Anh quen với việc không có người khác xen vào cuộc sống của mình, quen với một cuộc sống đơn giản và tự lập, không cần sự xuất hiện của người lạ.

Thực ra, tôi cũng rất muốn hỏi anh, tôi bất ngờ trở thành một phần trong cuộc sống của anh, trong mắt anh, cảm giác đó như thế nào.
 
Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Chương 19: Chương 19


Tại bàn ăn, Phó Quân Trạch đeo găng tay dùng một lần và bắt đầu bóc tôm cho tôi.

Hôm nay anh làm toàn những món tôi thích: Tôm xào tóp mỡ, rau cải xào tỏi, sườn xào chua ngọt, và một bát canh mướp.

"Phó Quân Trạch."

Tôi cắn một miếng sườn, ngẩng đầu nhìn anh.

"Em nghỉ việc rồi."

Phó Quân Trạch không có phản ứng gì đặc biệt, thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

"Không sao, anh nuôi em."

"Anh nuôi em" - ba từ anh nói một cách bình thản, dĩ nhiên, tôi không nghi ngờ khả năng tài chính của anh, nhưng cách anh nói ra dường như là một loại cam kết, làm tôi cảm thấy ngọt ngào một cách khó hiểu.

Sau khi bóc tôm xong cho vào bát, Phó Quân Trạch đột nhiên lấy ví ra, rút ra từ trong đó một tấm thẻ ngân hàng đặt lên bàn, sau đó đẩy về phía tôi.

Tôi đang cắn sườn ngẩng đầu lên.

"Đây là..."

"Thẻ của em, từ bây giờ em có thể tự do sử dụng."

Tôi lập tức bị thái độ bá đạo tổng tài của Phó Quân Trạch thuyết phục, tất nhiên, tôi cũng không khách sáo, bỏ thẻ vào túi mình luôn.

Dù sao, từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa bao giờ khách sáo với anh.

Tôi liếc nhìn cái ví trên bàn của anh, cầm lên xem, bên trong chứa đầy tiền mặt, cô đếm một chút.

"Bây giờ mọi người đều dùng thanh toán điện tử, sao anh còn mang theo nhiều tiền mặt thế này?"

Anh gắp một miếng rau xanh vào bát tôi.

"Anh quen dùng tiền mặt."

Ngay khi anh còn chưa dứt lời, dường như nhớ ra điều gì, tay đang gắp rau của anh khựng lại, sau đó đột ngột vươn tay qua muốn lấy lại ví, nhưng đã muộn.

Tôi vẫn thấy được bức ảnh trong ngăn ví của anh, người trong ảnh, tôi quen đến tận xương tủy.

Một sự im lặng đầy ám ảnh.

Phó Quân Trạch mím môi, giọng anh có vẻ mất tự nhiên.

"Mộc Mộc, em..."

"Tôm này khá ngon, anh cũng ăn thử đi."

Tôi lấy lại tinh thần, ngắt lời khi anh đang muốn giải thích, sau đó nhanh tay đóng ví lại, đặt trở lại trên bàn và tiện tay gắp một con tôm cho anh.

Tôi tự an ủi mình, biết mọi chuyện từ lâu, và hơn nữa, không gì có thể thay đổi quyết định của tôi.

Thẳng thắn mà nói, không chỉ là một tấm ảnh trong ví, tôi thậm chí đã sẵn sàng cho những đêm tình cảm với anh mà anh có thể gọi tên người khác.

Tôi cắn một miếng sườn, tức giận nghĩ, vâng, đặc biệt là trong những tình huống như thế này, khi dính đến tình cảm, tôi không thể kiềm chế được bản thân mình.

Và như vậy, tôi và Phó Quân Trạch bắt đầu chính thức sống cùng nhau.

Sau khi nghỉ việc, tôi yên tâm ở nhà, hàng ngày đi dạo phố, mua sắm quần áo, sử dụng thẻ của Phó Quân Trạch.

Sau đó tôi mua thức ăn về nhà, gây ra một chiến trường nhỏ trong bếp, nấu được vài món ăn có thể ăn được và đợi Phó Quân Trạch tan làm về cùng nhau ăn tối.

Nói chung, cuộc sống của chúng tôi khá hòa hợp.

Phó Quân Trạch thực sự là một người bạn trai hoàn hảo, anh ấy rất chu đáo, chăm sóc tôi một cách tận tình, cũng nhạy cảm với mọi tâm trạng của tôi.

Anh làm rất tốt, ngoại trừ...

Anh ấy làm chuyện đó mọi lúc.

Theo thời gian, tôi cũng từ từ giảm bớt lòng ích kỷ trong lòng mình, từng chút một tự nhủ rằng, chuyện đó là một điều mà tôi biết ngay từ đầu, từ khi bắt đầu sống cùng nhau, tôi đã sẵn sàng cho điều đó.

Tôi sẵn sàng làm chuyện đó với anh.

Dù cuộc sống hàng ngày ở nhà rất thoải mái, nhưng dần dần tôi cũng cảm thấy buồn chán.

Gần đây, tôi bắt đầu chuẩn bị tìm việc mới, nhưng với kinh nghiệm và kỹ năng của mình, không dễ để tìm được công việc tốt.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom