Ngôn Tình Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 980: Phân Chia Lại Cổ Phần


Diệp Sanh Ca thở dài một tiếng.
Thôi, bây giờ có hối hận cũng muộn rồi, nếu thật sự “trúng giải” thì sẽ tính sau.
Cô đành chấp nhận số phận, xoa đầu hai đứa nhỏ: "Chưa chắc đã có em bé đâu... À, ba các con đang ở đâu?"
"Ba đang ở trong thư phòng nói chuyện với ông cố." A Chân đáp giọng lanh lảnh.
"Được rồi." Diệp Sanh Ca cười, "Các con ra ngoài trước đi, mẹ thay đồ."
"Vâng." Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp, rồi nắm tay nhau ra khỏi phòng.
Sau khi thay quần áo xong, Diệp Sanh Ca đi ra ngoài, không thấy hai đứa trẻ đâu, nghĩ ngợi một chút, cô quyết định đến thư phòng.
Cô không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Kỷ Thời Đình và ông cụ đang ngồi đối diện nhau, Khuynh Nhi ngồi trong lòng Kỷ Thời Đình, còn A Chân được ông cụ ôm trong tay. Hai đứa nhỏ tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe, nhưng không rõ có hiểu gì hay không.
Ông cụ và Kỷ Thời Đình đang thảo luận về chuyện công ty.
“... Tốt nhất là nên ra một thông cáo, giải thích việc con mất tích... cứ nói là con đi dưỡng bệnh.” Ông cụ trầm ngâm nói.
Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu, cúi xuống thấy con gái đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi, liền tiện tay móc thêm một viên kẹo từ túi ra và đưa cho cô bé.
“Nhưng việc này con đã bàn bạc với Sanh Ca rồi chứ? Công ty mấy năm nay đều do nó gánh vác, con cũng nên hỏi ý kiến của nó.” Giọng ông cụ nghiêm túc, “Ngoài ra, ta định phân chia lại cổ phần, bao gồm cả phần cổ phần trước đây con để lại cho Sanh Ca. Ta dự định chia một phần cho Sanh Ca và hai đứa nhỏ.”

Trước đây, số cổ phần Diệp Sanh Ca nắm giữ là thừa kế từ Kỷ Thời Đình. Nay anh đã trở về, cổ phần dĩ nhiên sẽ thuộc về anh.
Tuy nhiên, nếu phân chia lại, phần cổ phần được chia cho Sanh Ca sẽ là của riêng cô, không ai có thể tước đi.
“Con đã bàn với cô ấy rồi.” Kỷ Thời Đình vẫn nói ngắn gọn, “Phân chia lại cổ phần là điều nên làm, con không có ý kiến.”
“Tốt lắm.” Ông cụ hài lòng gật đầu, “Ta sẽ liên hệ với luật sư để làm thủ tục. Nếu sau này A Chân và Khuynh Nhi có thêm em trai hoặc em gái, ta cũng sẽ chia phần cho chúng. Gia đình chúng ta cuối cùng cũng có thể ổn định, con cũng nên chăm sóc tốt cho Sanh Ca và hai đứa nhỏ.”
Giọng điệu ông cụ đầy sự hài lòng và nhẹ nhõm.
Hôm nay ông rất vui. Dù có nhận thấy sự khác lạ từ Kỷ Thời Đình, nhưng ít nhất trong mắt ông, tình cảm của Kỷ Thời Đình dành cho Diệp Sanh Ca vẫn rất tốt, anh cũng quan tâm đ ến hai đứa nhỏ, hơn nữa anh vẫn có tư duy sắc bén và khả năng lãnh đạo, nên ông không còn gì phải lo lắng.
“Ông yên tâm, con sẽ làm tròn trách nhiệm.” Kỷ Thời Đình nói xong thì bất chợt nhìn thấy Diệp Sanh Ca đứng ở cửa.
Anh khẽ nhướn mày.
Thấy anh phát hiện ra mình, Diệp Sanh Ca không tự chủ mà phồng má lên, bước tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô không để ý đến Kỷ Thời Đình, mà mỉm cười nhìn về phía ông cụ: “Ông nội.”
“Sanh Ca, con tỉnh rồi à.” Ông cụ cười hiền từ, “Ta và Thời Đình đang bàn về chuyện công ty, con có ý kiến gì không?”
Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Thời Đình quay lại công ty, tất nhiên con rất vui, chỉ là... bây giờ có phải là thời điểm thích hợp không? Hay là đợi xem bên Giang Dực có kết quả rồi mới tính?”
“Không cần đâu, anh trở lại T.S càng sớm, bọn họ sẽ càng vui.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói, nhưng không giải thích thêm.

Diệp Sanh Ca khựng lại một chút, rồi hiểu ra.
Giáo sư Từ muốn kiểm soát Kỷ Thời Đình chính là để biến anh thành công cụ kiếm tiền cho họ, vì vậy, đương nhiên họ sẽ mong Kỷ Thời Đình sớm quay lại nắm quyền ở T.S.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 981: Nghe Có Vẻ, Em Không Hài Lòng Với Anh Hiện Tại


Vì Giáo sư Từ tin rằng Kỷ Thời Đình đã bị ông ta kiểm soát, nên việc anh quay lại T.S sẽ không khiến bọn họ nghi ngờ.
Hiểu rõ điều này, Diệp Sanh Ca gật đầu: "Được rồi, em không có ý kiến nữa. Chuyện cổ phần, em nghe theo sự sắp xếp của ông nội."
“Thế thì tốt.” Ông cụ cười thoải mái hơn, “Đi thôi, chúng ta xuống ăn cơm. Hôm nay cũng là lần đầu tiên cả nhà chúng ta đoàn tụ đầy đủ.”
Ông cụ nói rồi đặt A Chân xuống đất, cười tươi, “Ta sẽ dẫn hai đứa nhỏ xuống phòng ăn trước. Khuynh Nhi, con đi với ông cố nhé.”
Khuynh Nhi ngoan ngoãn leo xuống khỏi đùi Kỷ Thời Đình, nắm tay ông và anh trai, rời khỏi thư phòng.
Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh mình.
Kỷ Thời Đình cũng đúng lúc đang nhìn cô.
Ánh mắt đen sâu thẳm của anh dừng trên gương mặt cô, thấy sắc mặt cô còn hơi tái, anh không khỏi lên tiếng: “Em vẫn chưa nghỉ ngơi đủ à?”
“Chưa.” Diệp Sanh Ca đáp, giọng có chút cứng nhắc, ánh mắt tràn đầy trách móc.
Cô nghĩ đến khi nãy, ông cụ bảo anh phải chăm sóc tốt cho cô và hai đứa nhỏ, nhưng câu trả lời của anh chỉ là: *Anh sẽ làm tròn trách nhiệm.*

Cô nghĩ đến khi nãy, ông cụ bảo anh phải chăm sóc tốt cho cô và hai đứa nhỏ, nhưng câu trả lời của anh chỉ là: *Anh sẽ làm tròn trách nhiệm.*
Vậy ra, cô và hai đứa trẻ đối với anh chỉ là trách nhiệm thôi sao?
Diệp Sanh Ca biết mình có phần suy diễn, nhưng nhìn vào những hành động của Kỷ Thời Đình hôm nay, cô cảm thấy rất có thể anh thực sự nghĩ như vậy.
Kỷ Thời Đình nhìn vào đôi mắt đầy oán trách và giận dỗi của cô, chợt cảm thán một cách tiếc nuối: “Vậy tối nay em có định từ chối anh nữa không?”
Diệp Sanh Ca ngẩn ra một lúc, sau đó trợn mắt nhìn anh: “Anh vẫn chưa đủ sao? Kỷ Thời Đình, anh không sợ kiệt sức à?”
Người đàn ông nhìn cô sâu sắc: “Anh hiểu rõ sức khỏe của mình. Ngược lại, em thì quá gầy, nên ăn nhiều hơn một chút.”
Diệp Sanh Ca nghiến răng.
Cô cảm thấy anh nói vậy không phải vì lo lắng cho cô, mà chỉ vì nghĩ rằng cô mập lên sẽ dễ ôm hơn.
“Em còn thấy mình chưa đủ gầy đâu. Em định quay lại làm việc, phải gầy hơn nữa mới được.” Diệp Sanh Ca hừ một tiếng, “Em sẽ nhờ chuyên gia dinh dưỡng lập thực đơn ngay.”
“Không cần vội.” Anh nói, ánh mắt đen láy rơi xuống ngực cô.
Diệp Sanh Ca nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện cổ áo mình không cài kín, lập tức bực bội kéo lại, trừng mắt với anh: “Anh nhìn gì chứ!”
“Trên người em có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn qua?” Anh dời ánh mắt lên gương mặt cô, hơi nhướn mày ngạc nhiên, “Huống hồ chúng ta là vợ chồng.”
Diệp Sanh Ca tức đến mức sôi gan, trong lời nói của anh rõ ràng ám chỉ cô đang vô lý làm loạn lên không đâu...
“*Kỷ Thời Đình*, có phải có khả năng, thực ra thí nghiệm của Giáo sư Từ đã thành công? Ông ta để anh giữ lại ký ức nhưng biến anh thành một người khác…” Diệp Sanh Ca đột nhiên nói.

“*Kỷ Thời Đình*, có phải có khả năng, thực ra thí nghiệm của Giáo sư Từ đã thành công? Ông ta để anh giữ lại ký ức nhưng biến anh thành một người khác…” Diệp Sanh Ca đột nhiên nói.
Ánh mắt anh trầm xuống: “Nghe có vẻ, em không hài lòng với anh hiện tại.”
“Anh nói xem có khả năng đó không!” Diệp Sanh Ca trừng mắt, “Nếu anh không chứng minh được anh là chính anh, em sẽ không giao công ty lại cho anh đâu!”
Kỷ Thời Đình nhìn cô một lúc lâu, rồi bất chợt gật đầu khen ngợi: “Sự thận trọng này rất đáng khen.”
Diệp Sanh Ca không biết nên nói gì...
“Nhưng em hãy nghĩ kỹ đi, điều đó là không thể xảy ra. Nếu anh vẫn giữ được ký ức của mình với tư cách là Kỷ Thời Đình, anh sẽ có khả năng phán đoán của riêng mình, sao có thể bị một nhân cách khác kiểm soát?” Anh bình tĩnh nói, “Nếu không thì giống như em trước đây, là cuộc đấu tranh giữa hai nhân cách.” PS: Các nàng trong lúc chờ chương mới muốn đọc thể loại tương tự có thể thử đọc qua bộ “Chồng hào môn sủng vợ như mệnh” đã hoàn trên nền tảng nha!!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 982: Trả Thời Đình Của Em Lại Cho Em!


“Vậy có khi bây giờ anh chính là một nhân cách khác, chỉ tình cờ chia sẻ ký ức với Thời Đình, giống như em trước đây! Theo lý thuyết của Giáo sư Từ, chương trình mà ông ta cài vào đã đọc được ký ức của chủ thể.” Diệp Sanh Ca quả quyết nói.
Kỷ Thời Đình nhíu mày, sau một lúc anh khẽ gật đầu: “Về mặt lý thuyết, đúng là có khả năng như vậy.”
Diệp Sanh Ca nhìn anh với vẻ lo lắng.
Tuy nhiên, anh lại lắc đầu: “Nhưng, phán đoán của em là sai.”
“Anh có chứng cứ gì…”
“Em chỉ là không muốn chấp nhận con người hiện tại của anh.” Anh ngừng lại một chút, “Nhưng anh không hiểu, rốt cuộc anh đã làm sai gì khiến em không hài lòng đến vậy.”
“Anh chẳng còn chút nào quan tâm em.” Diệp Sanh Ca cắn môi, đôi mắt cay cay, “Anh cũng không còn thương xót em nữa.”
Những khác biệt nhỏ nhặt đó, không ai cảm nhận rõ hơn cô.
Yết hầu Kỷ Thời Đình khẽ di chuyển: “Vậy chúng ta xuống dưới ăn đã. Xét thấy cả ngày em chưa ăn gì, anh nên để em ăn trước. Đây là sự quan tâm của anh với tư cách là một người chồng.”
Nói xong, anh khẽ mỉm cười, nắm lấy tay cô: “Đi nào.”
Diệp Sanh Ca ngơ ngác để anh kéo đứng dậy, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Cô đột nhiên r3n rỉ: “Anh trả Thời Đình của em lại đây!”
Anh dừng bước, đứng trước mặt cô, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô.

Anh dừng bước, đứng trước mặt cô, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô.
“Anh không phải là một nhân cách chương trình.” Anh dường như dốc hết kiên nhẫn để giải thích, “Nếu em không tin, anh có thể đến bệnh viện để lấy con chip đó ra. Một khi xác định nó có tồn tại, chắc chắn sẽ tìm ra nó.”
Diệp Sanh Ca trợn to mắt: “Nhưng sẽ nguy hiểm lắm!”
“Anh không muốn trong đầu mình có một vật thể lạ.” Anh bình thản nói, “Anh sẽ sắp xếp việc này ngay, đánh giá rủi ro của ca phẫu thuật. Nếu không quá nguy hiểm, anh nghĩ nên thử.”
Diệp Sanh Ca không còn lời nào để nói. Cô nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, đó là ánh mắt quen thuộc nhưng vẫn thiếu đi điều gì đó.
Cô cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật này — Kỷ Thời Đình của cô thực sự đã thay đổi.
Không phải vì anh bị kiểm soát bởi một nhân cách khác.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cúi đầu, đôi vai khẽ run.
Vài giây sau, cô cảm thấy anh đưa tay ôm lấy mình.
“Anh sẽ đối xử với em như trước đây.” Giọng anh trầm ấm, “Em muốn làm gì, anh sẽ ủng hộ, anh sẽ tôn trọng và quan tâm em đủ mức. Anh cũng sẽ dạy dỗ hai đứa con thật tốt.”
Anh đang hứa hẹn, nhưng Diệp Sanh Ca cảm thấy dường như có một câu mà anh chưa nói.
*Vậy, em còn có gì không hài lòng nữa.*
Đó mới là câu kết mà anh muốn dùng.
Diệp Sanh Ca vòng tay ôm lấy vai anh, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
“Vậy, mọi yêu cầu của em anh đều sẽ đáp ứng sao?” Giọng cô khàn khàn.
Kỷ Thời Đình đưa tay xoa đầu cô: “Những yêu cầu hợp lý anh sẽ đáp ứng. Còn những yêu cầu không hợp lý... em có thể tìm cách khiến anh chấp nhận.”

“Tìm cách” để khiến anh đáp ứng yêu cầu... cách gì thì không cần nói cũng rõ.
Diệp Sanh Ca hừ một tiếng: “Nhưng sáng nay em hỏi toàn những câu trong phạm vi hợp lý mà, anh chẳng thèm đáp lại…”
Anh còn đòi hỏi cô “chiều” thì mới chịu giải thích một cách kiên nhẫn.
“Vì em không tập trung.” Anh nói, tay nâng mặt cô lên, đôi môi mỏng hạ xuống, “Lần sau trên giường, đừng nghĩ đến chuyện khác, được không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 983: Cả Nhà Đoàn Tụ


Diệp Sanh Ca nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên: "Nếu anh đã nói sẽ tôn trọng em, vậy anh cũng sẽ không ép buộc em, đúng không?"
Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy đây là một cái bẫy.
Nhưng anh cũng không thể phủ nhận lời nói này, chỉ có thể im lặng nhìn cô.
Nụ cười trên mặt Diệp Sanh Ca càng rạng rỡ hơn: "Vậy nên, nếu em nói em không muốn, thì chính là không muốn thật sự. Anh nhớ phải tôn trọng cảm giác của em đó nhé!"
Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt đắc ý của cô, yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm thấp: "Điều này... anh sẽ xem xét tùy tình hình."
Diệp Sanh Ca hừ một tiếng, thầm nghĩ hôm nay cô quá vui nên mới để anh được tùy ý như vậy. Nếu cô kiên quyết phản đối, cô không tin người đàn ông này có thể thật sự ép cô.
Dường như Kỷ Thời Đình biết cô đang nghĩ gì, anh chỉ khẽ cười đầy ẩn ý, lại lần nữa nắm tay cô: "Đi nào, đừng để ông nội và mọi người phải đợi lâu."
Diệp Sanh Ca không tự chủ được mà theo anh xuống lầu, trong đầu không ngừng nghĩ đến nụ cười ẩn ý vừa rồi của anh, đúng là giống hệt như trước đây…
Tối nay, chị Tú dẫn đầu đội ngũ nhà bếp, dốc hết tài nghệ chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cả gia đình quây quần đông đủ.
Bên bàn ăn, hai đứa trẻ vừa uống xong súp, ông cụ mỉm cười vui vẻ lau miệng cho Tiểu Khuynh.

Bên bàn ăn, hai đứa trẻ vừa uống xong súp, ông cụ mỉm cười vui vẻ lau miệng cho Tiểu Khuynh.
Thấy Kỷ Thời Đình và Diệp Sanh Ca bước vào, A Chân liền đảo mắt, vui vẻ nói: "Ba ơi, hôm nay ba đút con ăn được không?"
"Không được, con đã ba tuổi rồi, nên tự mình ăn đi." Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con trai, nghiêm túc đáp.
Diệp Sanh Ca lập tức bất mãn: "Anh chưa từng đút chúng ăn bao giờ, hôm nay đút một lần thì có sao đâu?"
Kỷ Thời Đình liếc cô một cái, nhanh chóng thay đổi thái độ: "Mẹ nói đúng. A Chân, lại đây, ba đút cho con."
Nói rồi anh đưa tay về phía con trai.
A Chân ngay lập tức chuyển từ buồn sang vui, hớn hở nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến bên cạnh Kỷ Thời Đình.
Kỷ Thời Đình cúi xuống bế con trai lên, ngồi yên trên ghế.
Tiểu Khuynh thấy vậy thì mắt chớp chớp tủi thân: "Ba ơi, con cũng muốn..."
Kỷ Thời Đình nhìn con gái, nghĩ rằng không thể đối xử thiên vị, nên gật đầu: "Được, con cũng lại đây."
Thế là ông cụ cười tươi, bế Tiểu Khuynh đặt lên đùi Kỷ Thời Đình.
Người đàn ông một bên ôm con trai, một bên ôm con gái, vẫn có thể bình tĩnh dùng đũa và thìa gắp thức ăn, lần lượt đút cho từng đứa ăn.
Anh giữ dáng vẻ điềm tĩnh, thỉnh thoảng nhắc nhở chúng ăn chậm lại. Giọng anh không hẳn dịu dàng, nhưng cũng không thiếu kiên nhẫn.
Diệp Sanh Ca lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, một lúc lâu quên cả việc cầm đũa.
Cảnh này, dường như cô đã mong đợi từ rất lâu. Vậy nên vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên không muốn tiếp tục bận tâm đ ến sự thay đổi của người đàn ông này nữa. Điều cô có thể làm là học cách thích nghi với con người hiện tại của anh.

Cảnh này, dường như cô đã mong đợi từ rất lâu. Vậy nên vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên không muốn tiếp tục bận tâm đ ến sự thay đổi của người đàn ông này nữa. Điều cô có thể làm là học cách thích nghi với con người hiện tại của anh.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng thở dài.
Ông cụ rất vui mừng, nhìn Diệp Sanh Ca cười nói: "Sau này chuyện chăm sóc hai đứa trẻ cứ để nó lo, ông thấy nó làm rất tốt rồi. Con cũng sẽ đỡ vất vả hơn. Mau ăn đi nào."
Diệp Sanh Ca gật đầu, lúc này mới cầm đũa lên.
Nhưng ngay lúc đó, Kỷ Thời Đình ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhướng mày đầy ẩn ý.
Diệp Sanh Ca ngay lập tức hiểu ánh mắt đó của anh.
Nhìn xem, anh đã nói sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt mà.
Diệp Sanh Ca đáp lại bằng một cái lườm.
Anh cố mà kiên trì được mười ngày nửa tháng rồi hãy khoe công. Ba năm nay em chăm chúng một mình còn chưa than vãn gì đây.
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, dường như đang nói, cứ chờ mà xem.
Sự giao đấu trong âm thầm giữa hai vợ chồng, trong mắt ông cụ, lại chính là sự ngọt ngào.
Ông không kìm được mà cảm thán, đôi vợ chồng này tình cảm thật tốt quá!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 984: Chẳng Lẽ Em Không Phải Bảo Bối Của Anh?


Dù thế nào, bữa ăn của A Chân và Tiểu Khuynh cũng rất vui vẻ.
Chẳng mấy chốc hai đứa trẻ đã ăn no, Kỷ Thời Đình đặt chúng xuống đất, dặn dò không được chạy nhảy lung tung sau khi ăn. Hai đứa ngoan ngoãn gật đầu, tay trong tay rời khỏi phòng ăn.
Thấy vậy, ông cụ cũng cười đặt đũa xuống: “Ông ra ngoài trông tụi nhỏ, hai đứa ăn đi, Sanh Ca, đừng chỉ lo nhìn nó mãi như thế.”
Một câu nói khiến Diệp Sanh Ca đỏ mặt. Cô đâu có nhìn Kỷ Thời Đình, chỉ là cô muốn xem thử người đàn ông này có đủ kiên nhẫn để chăm sóc hai đứa trẻ hay không thôi.
Tuy vậy, vì ông đã nói như thế, cô cũng vội vã gật đầu, cầm lấy đũa ăn.
Khi ông cụ rời khỏi phòng ăn, Diệp Sanh Ca nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía người đàn ông đối diện.
Cô bỗng thấy bực bội, đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?” Kỷ Thời Đình bình thản nhìn cô, nụ cười trên môi còn chưa kịp tan.
Anh đang cười nhạo cô phải không?
“Em cũng muốn anh đút em ăn.” Diệp Sanh Ca nói với giọng cứng rắn.
Kỷ Thời Đình vừa đưa một hạt đậu xanh vào miệng, nghe vậy, anh hơi nhướng mày ngạc nhiên.
Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh: “Sao? Chẳng lẽ em không phải bảo bối của anh à? Anh đút cho hai con được, sao lại không đút cho em?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Kỷ Thời Đình nhìn cô chăm chú, trong khi anh nhai nốt hạt đậu trong miệng rồi nuốt xuống.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Kỷ Thời Đình nhìn cô chăm chú, trong khi anh nhai nốt hạt đậu trong miệng rồi nuốt xuống.
Yết hầu anh khẽ chuyển động.
Diệp Sanh Ca lớn tiếng: “Nếu anh không đút cho em, em sẽ không ăn nữa, đói chết luôn cho anh coi!”
Anh dám từ chối sao? Cô đâu phải người không có lòng tự tôn chứ!
Kỷ Thời Đình lại khẽ cười, gật đầu bình tĩnh: “Được.”
Nói rồi, anh tự nhiên đứng dậy, đi đến chỗ Diệp Sanh Ca.
Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn nhường ghế cho anh, khi anh ngồi xuống, cô hài lòng ngồi lên đùi anh.
Kỷ Thời Đình một tay ôm cô, nhìn lướt qua bàn ăn.
“Em muốn ăn gì?” anh hỏi.
Diệp Sanh Ca tựa vào lòng anh, nghe vậy thì không hài lòng: “Anh quên rồi à? Em thích ăn gì mà không nhớ sao?”
Kỷ Thời Đình cúi đầu nhìn cô.
Diệp Sanh Ca tròn mắt nhìn lại anh.
Kỷ Thời Đình lại khẽ cười, gắp một con tôm đưa đến môi cô.
Diệp Sanh Ca há miệng ăn, trong lòng có chút an ủi.
Cuối cùng, anh vẫn không quên sở thích của cô.
Nhưng nuốt xong, cô vẫn không quên bắt bẻ: “Tôm nguội rồi.”
Kỷ Thời Đình hơi ngừng lại, dường như lấy hết kiên nhẫn: “Anh sẽ bảo chị Tú hâm lại, hoặc làm món mới. Trong lúc đó, em uống chút canh đi.”
Cô hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đồng ý.
Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô, nhưng không nói gì, chỉ cầm lấy chén canh, múc từng muỗng đút cho cô.
Thế nhưng Diệp Sanh Ca vẫn chê bai: “Nhiều dầu quá.”

Thế nhưng Diệp Sanh Ca vẫn chê bai: “Nhiều dầu quá.”
Kỷ Thời Đình cau mày nhìn vào bát canh. Nhà bếp vốn nấu những món ăn gia đình, nhưng dùng nguyên liệu tốt và chế biến tinh tế hơn. Loại canh này trước khi đem lên bàn đã được vớt sạch dầu.
Vậy mà cô vẫn không hài lòng?
Từ ánh mắt của anh, Diệp Sanh Ca nhận ra vài phần trách móc, nhưng cô không hề cảm thấy áy náy: “Dù sao em cũng không thích uống canh này.”
Cô muốn xem thử xem anh có bao nhiêu kiên nhẫn với cô.
Ít nhất đến lúc này, sự kiên nhẫn của Kỷ Thời Đình vẫn chưa cạn. Anh không nói thêm gì, đẩy bát canh sang một bên, gắp rau cho cô.
Kỷ Thời Đình gắp hết món này đến món khác, nhưng Diệp Sanh Ca lại lần lượt chê bai từng món.
Cuối cùng, anh đành buông đũa: “Em ăn no chưa?”
“Chưa hề, em sắp chết đói rồi!” Diệp Sanh Ca nhìn anh đầy oán trách.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 985: Em Có Phải Cảm Thấy Mình Quá Phiền Phức Không?


Kỷ Thời Đình dường như thở dài một cách lặng lẽ, anh gọi chị Tú đến rồi dặn một vài món, bảo nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị mang lên.
Chị Tú cười tươi đáp lời rồi đi vào bếp.
Diệp Sanh Ca vẫn nằm trong lòng anh, tay cô vân vê những chiếc cúc áo sơ mi của anh, giọng nghèn nghẹn: "Anh có phải cảm thấy em quá phiền phức không?"
Kỷ Thời Đình nhìn cô, trong ánh mắt như đang nói rõ ràng: Thì ra em cũng biết mình phiền phức.
Diệp Sanh Ca cắn môi, giọng nói khàn khàn: "Trước đây anh không như thế này..."
Dù người đàn ông này mất trí nhớ, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy anh xa cách với mình như bây giờ.
Kỷ Thời Đình nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, khẽ nhíu mày, hồi lâu mới trầm giọng đáp: "Anh đã nói rồi, anh sẽ cố gắng..."
Anh không muốn cô cảm thấy sự thay đổi quá rõ rệt, vì vậy sáng nay anh thậm chí không muốn mở lời. Thế nhưng người phụ nữ này lại quá nhạy cảm.
Anh dựa vào ký ức của mình, hy vọng có thể đối xử với cô như trước kia, nhưng thực tế chứng minh, điều này khó hơn anh nghĩ rất nhiều. Hành động có thể bắt chước, nhưng cảm xúc thì không thể.
“Anh không phải đang cố gắng, anh đang miễn cưỡng chính mình,” Diệp Sanh Ca nghẹn ngào nói, “Thôi bỏ đi, đột nhiên em chẳng muốn ăn nữa, anh ăn một mình đi.”
Nói xong, cô đứng dậy.

Nói xong, cô đứng dậy.
Dù cô đã tự nhủ phải học cách thích nghi với con người hiện tại của anh, nhưng lòng cô vẫn vô cùng đau đớn.
Người đàn ông này vốn dĩ là kiểu ngoài lạnh trong nóng, đôi khi miệng nói những lời lạnh nhạt, nhưng Diệp Sanh Ca biết rằng anh luôn đặt cô ở trong tim. Anh không bao giờ để cô thất vọng, lại càng không nỡ làm cô đau lòng.
Nhưng bây giờ, anh không cố ý làm cô buồn, anh chỉ là... không thể làm được.
Điều này mới chính là điều khiến cô đau lòng nhất.
Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt u sầu của cô, đôi mày anh chợt nhíu lại.
Khi cô đứng dậy, anh lập tức kéo cô trở lại trong vòng tay mình.
“Không muốn ăn cũng phải ăn,” anh ra lệnh lạnh lùng, “Dù em có bao nhiêu bất mãn với anh, cũng đừng tự hành hạ bản thân.”
“Nhưng em thật sự...”
Lời phản đối của Diệp Sanh Ca bị chặn lại bởi một nụ hôn của anh.
Đôi mắt đen của anh ở ngay trước mắt, Diệp Sanh Ca nhìn thẳng vào anh, bỗng nhiên không nói được gì nữa.
“Có phải em muốn anh đút em ăn theo cách này không?” Anh buông môi cô ra, giọng khàn khàn nói.
Đúng lúc đó, chị Tú bước vào, mỉm cười mang theo mấy món ăn mà Kỷ Thời Đình vừa dặn.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người tranh thủ ăn khi còn nóng nhé.” Nói rồi, chị dọn những món đã nguội xuống.
Hai người vẫn nhìn nhau không nói.
Diệp Sanh Ca chợt quay đi, cắn môi, cầm lấy đũa: “Em tự ăn.”
Kỷ Thời Đình không cản, chỉ đẩy mấy món ăn mới đến trước mặt cô, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho cô.

Chẳng mấy chốc, Diệp Sanh Ca đã ăn hết một bát cơm. Đặt đũa xuống, cô đột nhiên cảm thấy hơi áy náy, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh còn chưa ăn gì cả.”
Cô bắt đầu thấy hối hận, dù có giận dỗi, cũng không nên làm loạn trong bữa ăn.
Kỷ Thời Đình dường như không để tâm, chỉ xoa nhẹ đầu cô, giọng trầm thấp: “No chưa?”
Diệp Sanh Ca gật đầu.
“Ừm.” Lúc này, anh mới cầm lấy đôi đũa cô đặt xuống, ăn vài miếng đồ ăn còn lại một cách đơn giản.
Diệp Sanh Ca vẫn nằm im trong lòng anh, không hề nhúc nhích. Đợi đến khi anh đặt đũa xuống, cô mới khẽ nói: “Xin lỗi.”
Bất ngờ, Kỷ Thời Đình cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Người nên xin lỗi là anh.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 986: Dũng Cảm Đối Mặt


Lúc này, tại Kinh Thành.
Cảnh Đồng không thể nào hiểu nổi, tại sao mình lại vẫn ở nhà Giang Dực đến tận bây giờ.
Đáng lẽ, cô ấy đã phải rời đi từ hai đêm trước, nhưng kết quả là bị xe đụng nhẹ.
Tối qua, cô ấy đã vất vả lắm mới nói rõ ràng được với Giang Dực , chuẩn bị rời đi thì Diệp Sanh Ca và mọi người đến. Vì tò mò, cô ấy ở lại một chút, kết quả lại vô tình ngủ quên. Khi tỉnh dậy, cô ấy đã ở trong phòng, chẳng cần nghĩ cũng biết ai đã bế cô ấy về.
Cô ấy rất bình tĩnh, không tự huyễn hoặc mình. Cô ấy thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị người giúp việc ngăn cản.
Lý do là: “Cô mà đi, chúng tôi biết ăn nói sao với ông chủ?”
Cảnh Đồng đã nhấn mạnh nhiều lần rằng cô ấy đã nói rõ với Giang Dực , nhưng vô ích. Nhìn vào ánh mắt cầu xin của người giúp việc, cô ấy mềm lòng, đành ở lại và đợi anh về.
Và thế là, cô ấy lại chờ cả một ngày dài.
Nhà họ Giang gần như chỉ là nơi anh ấy ngủ. Đôi khi bận rộn, anh ấy thậm chí còn ở lại cơ quan hoặc phủ tổng thống qua đêm.
May thay, trời vừa tối thì anh ấy cũng về.
Lúc ấy, Cảnh Đồng vừa ăn tối xong. Thấy anh ấy bước vào, cô ấy không hề cảm thấy áy náy cô ấy sẽ không vì phải đợi anh ấy mà nhịn đói.
"Giang Dực , cuối cùng anh cũng về rồi!" Cô ấy ăn mặc chỉnh tề, vội vàng chạy đến trước mặt anh. "Anh không về, người giúp việc nhà anh không cho em đi! Bây giờ em có thể đi rồi chứ?"

Giang Dực khựng lại một chút rồi nói: “Vẫn chưa được, đợi thêm chút nữa. Anh về chỉ để lấy đồ, lát nữa anh có nhiệm vụ, e rằng không có thời gian đưa em đi.”
“Em không cần anh đưa!” Cảnh Đồng lập tức đáp, giọng đã có phần sốt ruột. “Thật đấy! Em sẽ bắt taxi ra sân bay, chẳng mấy chốc là về tới Dương Thành thôi! Em gần đây đã gửi hồ sơ đến các doanh nghiệp lớn nhỏ ở Dương Thành, có lẽ ngày mai sẽ có thông báo phỏng vấn!”
Trái tim Giang xuống.
Xem ra cô ấy đã quyết định định cư ở Dương Thành, mà như vậy thì cơ hội gặp nhau của họ sẽ càng ít đi.
Nhưng anh ấy không có lý do nào để ngăn cô tìm việc ở Dương Thành. Ở Kinh Thành, cô ấy có bạn bè, người quen từ nhỏ đến lớn, nếu ai đó biết về hoàn cảnh hiện tại của cô ấy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội gièm pha, hạ bệ cô. Dù rằng cô ấy không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng những lời mỉa mai, chê bai là điều khó tránh khỏi.
Anh ấy không muốn để cô ấy đối mặt với những điều đó.
“Cũng được, vậy chúng ta cùng đi.” Giang Dực trầm giọng gật đầu, “Vừa hay, anh chuẩn bị dẫn người đi phong tỏa Dạ Yến.”
Cảnh Đồng vừa gật đầu, nghe đến câu nói tiếp theo của anh, bỗng sững người: “Cái gì? Bây giờ anh định phong tỏa Dạ Yến?”
“Ừm, Kỷ Thời Đình đã về Dương Thành sáng nay,” Giang Dực thản nhiên nói, “Anh ấy cũng đã có lệnh, cấp trên rất chú ý đến việc này.”
Nói xong, anh ấy gật đầu nhẹ rồi bước lên lầu.
Khi anh ấy lấy những thứ cần thiết và đi xuống, Cảnh Đồng vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt lộ rõ sự do dự.
“Sao vậy?” Anh ấy nhướng mày hỏi.
“Em... có thể đi cùng anh được không?” Cảnh Đồng bối rối nói, “Em sẽ không gây phiền phức đâu, em chỉ muốn biết…”

Cô ấy chỉ muốn biết, rốt cuộc bố cô ấy đã làm những điều tồi tệ gì…
“Em chắc chắn muốn chứng kiến chứ?” Giang Dực hỏi, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng thương cảm.
Nhưng Cảnh Đồng không thấy, cô chỉ kiên định gật đầu: “Vâng.”
Dù những việc bố cô ấy làm cô ấy đều không hay biết, nhưng cô ấy không thể làm ngơ, cũng không thể an tâm coi như mọi chuyện không liên quan gì đến mình.
Cô ấy phải dũng cảm đối mặt.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 987: Em Muốn Người Đàn Ông Này, Khiến Anh Ta Quỳ Li3m Ngón Chân Em Cũng Được!


Giang Dực nhìn Cảnh Đồng một lúc, cuối cùng chậm rãi gật đầu: “Được, vậy thì theo tôi.”
Cuộc hành động tối nay, nói đúng ra không quá khó khăn. Dù gì từ lúc có bằng chứng đến khi quyết định hành động chỉ trong một ngày, Giang Dực tin rằng Hoa Tranh và giáo sư Từ chưa kịp nghi ngờ.
Anh ấy đã cử hai thuộc hạ giả làm khách hàng vào điều tra trước. Chẳng mấy chốc, thông tin được báo lại rằng Hoa Tranh đang ở trong một phòng riêng tại Dạ Yến vui chơi.
Giang Dực ra lệnh một tiếng, lập tức, đội đặc nhiệm được huấn luyện kỹ càng đã bao vây toàn bộ Dạ Yến kín như bưng. Tất cả mọi người đều bị tạm giữ, bao gồm cả khách và các cô tiếp viên. Không lâu sau, Giang Dực nhìn thấy Hoa Tranh bị còng tay dẫn tới.
Bà ta cười bình thản: “Thưa ngài, chúng tôi là cơ sở giải trí hợp pháp. Ngài làm vậy có phần không đúng quy tắc.”
“Từ Vĩ ở đâu?” Giang Dực lạnh lùng hỏi. “Những thí nghiệm phi pháp của các người được thực hiện ở đâu?”
Sắc mặt Hoa Tranh thoáng thay đổi, cô ta cố gắng cười gượng: “Thưa ngài, ngài nói gì tôi không hiểu.”
“Ông Kỷ và phu nhân từng bị các người bắt cóc đến đây, bị cưỡng ép làm phẫu thuật. Chúng tôi đã có bằng chứng,” giọng Giang Dực vô cùng lạnh lẽo, “Bà không chịu thừa nhận cũng không sao, tôi sẽ tìm ra, dù phải lật tung cả nơi này lên.”
Mắt Hoa Tranh mở to, cuối cùng cũng lộ ra sự sợ hãi.
Cảnh Đồng không thể nhịn được nữa, cô ấy lao tới, lớn tiếng nói: “Đừng cố chấp nữa! Diệp Sanh Ca đã nhớ lại tất cả, cô ấy đã kể cho chúng tôi mọi chuyện, bao gồm cả những thí nghiệm kinh khủng mà các người đã làm! Nghiên cứu tà ác này... các người đã hại chết bao nhiêu người rồi?”

Trong mắt Hoa Tranh hiện lên vẻ kinh ngạc sâu sắc, bà ta gượng cười: “Tiểu thư?”
Cảnh Chí Viễn bảo vệ con gái rất kỹ, Cảnh Đồng không biết Hoa Tranh, nhưng Hoa Tranh thì nhận ra cô ấy.
Cảnh Đồng ngạc nhiên, rồi lập tức thừa nhận: “Đúng, là tôi. Thí nghiệm của các người sẽ không bao giờ thành công! Các người nghĩ rằng xóa đi ký ức có thể kiểm soát ý thức của con người sao? Các người quá coi thường nhân tính rồi! Các người sẽ phải trả giá vì những việc mình làm!”
Nghe đến đây, Hoa Tranh biết chắc rằng Giang Dực đã nắm rõ toàn bộ sự thật.
Trong mắt bà ta lóe lên sự bất mãn mãnh liệt. Mọi chuyện vốn đang suôn sẻ, Kỷ Thời Đình cũng đã nằm trong tầm kiểm soát của họ, nguồn tài chính sẽ liên tục chảy vào... Giáo sư Từ và bà ta đã bàn bạc, nếu thí nghiệm thành công, mục tiêu đầu tiên của họ sẽ là Giang Dực .
Nhưng giờ đây, Giang Dực lại có thể hủy hoại tất cả những nỗ lực của họ.
Khi Giang Dực và Cảnh Đồng đang nói chuyện, một nhóm đặc nhiệm đã tìm được manh mối. Có người trở lại báo cáo.
“Đội trưởng Giang, hóa ra tòa nhà này có hai tầng hầm ngầm. Tầng hầm thứ ba mà người thường biết là bãi đỗ xe, nhưng nếu quét võng mạc, thang máy sẽ đưa người xuống tầng ngầm thứ tư thực sự.”
Nghe đến đây, mặt Hoa Tranh tái nhợt.
Giang Dực hài lòng gật đầu, rồi quay sang nhìn Hoa Tranh: “Quét võng mạc là chuyện đơn giản. Đưa bà ta vào thang máy.”
Hoa Tranh đột nhiên vùng vẫy, hét lên với Cảnh Đồng: “Tiểu thư! Cô đã phá hủy hy vọng duy nhất của bố mình! Nếu nghiên cứu thành công, cô nghĩ ai sẽ là người hưởng lợi nhiều nhất? Chính là cô! Chúng tôi có thể điều khiển người đàn ông bên cạnh cô, bắt anh ta thả bố cô ra, thậm chí đưa ông ấy lên làm tổng thống! Đến lúc đó, cô sẽ là tiểu thư cao quý của phủ tổng thống, ai dám bắt nạt cô nữa? Cô muốn người đàn ông này, khiến anh ta quỳ li3m ngón chân cô cũng chẳng thành vấn đề!”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 988: Mang Về Nguyên Vẹn


Câu nói vang lên rõ mồn một trong tai tất cả mọi người.
Mặt Cảnh Đồng bỗng đỏ bừng, đầu óc ong ong: "Tôi mới không cần cái kiểu cao cao tại thượng đó... Hơn nữa, tôi đã nói rồi, các người không thể thành công! Tôi cũng không tin tưởng!"
Hoa Tranh tiếp tục công kích cô bằng lời nói: "Nhưng bố cô đích thực là bị cô hại. Bây giờ ông ấy chỉ có thể sống quãng đời còn lại trong tù. Cô phải nhớ kỹ, người hại chết ông ấy chính là cô! Là đứa con gái mà ông ấy nâng niu trong lòng bàn tay!"
Giang Dực nói chắc nịch: "Người hại chết ông ta rõ ràng là chính ông ta! Bịt miệng cô ta lại, đừng để cô ta nói nhảm nữa!"
Tên thuộc hạ vâng dạ một tiếng, lập tức bịt miệng Hoa Tranh lại, mặc cho bà ta vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
Hoa Tranh bị đưa đến thang máy.
Giang Dực nhìn Cảnh Đồng bên cạnh, sắc mặt cô ấy tái nhợt, vẻ mặt thất thần, rõ ràng vẫn bị ảnh hưởng bởi những lời nói vừa rồi của Hoa Tranh.
Giang Dực ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: "Cảnh Đồng, đừng nghe bà ta nói bậy. Em làm rất đúng, bố em là tự làm tự chịu, không liên quan đến em."
Người phụ nữ trong lòng run rẩy, cuối cùng khàn giọng nói: "Nhưng dù sao ông ấy cũng là bố em... Bố có thể có lỗi với tất cả mọi người, nhưng ông ấy chưa bao giờ có lỗi với em..."
"Không, khi làm những chuyện này, ông ta có nghĩ cho em không? Ông ta có nghĩ em có chịu đựng được không? Ông ta có nghĩ em sẽ phải chịu đựng những đau khổ gì không? Không, ông ta chưa từng nghĩ đến, người mà ông ta có lỗi nhất chính là em!"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên đầy uy lực.

Cảnh Đồng run lên, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên đầy uy lực.
Cô ấy do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: "Anh nói đúng..."
Mãi đến lúc này, cô ấy mới chợt nhận ra mình đang được người đàn ông này ôm trong vòng tay.
Hơi thở và hơi ấm xa lạ trên người anh khiến cô ấy có chút không thoải mái, cô ấy đẩy anh ra, nói như để che giấu: "Chúng ta mau đi thôi, đừng để bọn chúng chạy thoát."
Giang Dực nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên một tia không nỡ, nhưng người phụ nữ đã đẩy anh ấy ra, anh ấy cũng chỉ có thể thuận thế buông cô ấy ra: "Ừ."
Mặc cho Hoa Tranh giãy giụa thế nào, cuối cùng dữ liệu mống mắt của bà ta vẫn bị đọc được, thang máy đưa bọn họ đến lối vào của viện nghiên cứu.
Lực lượng đặc nhiệm nhanh chóng xông vào, chưa đầy nửa tiếng, thuộc hạ của Hoa Tranh đã bị hoàn toàn khống chế, bao gồm cả vài nạn nhân đang hôn mê.
Nhưng lại không thấy giáo sư Từ.
Biết được giáo sư Từ đã biến mất, Hoa Tranh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, may mà bà ta và giáo sư Từ có cách liên lạc đặc biệt, bà ta đã lập tức thông báo cho ông ta.
Chỉ cần giáo sư Từ còn sống, bà ta vẫn còn hy vọng.
Giang Dực liếc nhìn bà ta một cái, lập tức hiểu ra: "Bảo người bên ngoài cảnh giác, Từ Vĩ chắc chắn chạy chưa xa."
Không lâu sau, thuộc hạ đã thu giữ tất cả các thiết bị điện tử và thiết bị thí nghiệm.
Ánh mắt Giang Dực trầm xuống, lập tức ra lệnh: "Tiêu hủy toàn bộ tại chỗ."
Mặc dù Từ Vĩ đã chạy thoát, nhưng những thiết bị này thì không thể mang đi được. Giang Dực không có hứng thú tìm hiểu nguyên lý hoạt động của những thiết bị này, anh ấy biết, phá hủy hoàn toàn chúng trước mặt mọi người mới là cách giải quyết triệt để. Anh không dám đảm bảo những quan chức cấp cao khác trong chính phủ sẽ không động tâm tư đến những thiết bị này.

Nếu không thì báo cáo của anh ấy sẽ không được phê duyệt nhanh như vậy.
Tuy nhiên, đội trưởng đội đặc nhiệm lại do dự lên tiếng: "Đội trưởng Giang, trước khi đến chúng tôi đã nhận được chỉ thị đặc biệt, cấp trên yêu cầu chúng tôi phải mang những thiết bị này về nguyên vẹn, cho nên..."
Nguyên vẹn.
Sắc mặt Giang Dực sa sầm xuống.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 989: Cùng Một Diệp Sanh Ca


Bên kia, thành phố Dương Thành.
Ông cụ đã phân chia lại cổ phần trong tay các thành viên nhà họ Kỷ. Ông và Kỷ Thời Đình vẫn nắm giữ phần lớn, cổ phần của Diệp Sanh Ca và hai đứa trẻ là bằng nhau, nhưng cộng lại cũng không phải là một con số nhỏ. Hơn nữa, trước khi hai đứa trẻ trưởng thành, Diệp Sanh Ca sẽ chịu trách nhiệm thực hiện quyền cổ đông của chúng. Nói cách khác, mặc dù cô không còn là người phụ trách công ty, nhưng vẫn có thể tham gia hội đồng quản trị với tư cách là cổ đông lớn.
Diệp Sanh Ca cũng chính thức nộp đơn từ chức lên hội đồng quản trị, còn Kỷ Thời Đình thì không có gì tranh cãi khi trở lại công ty, sau khi được hội đồng quản trị quyết nghị, anh lại trở thành CEO của tập đoàn T.S.
Tin tức này nhanh chóng được giới truyền thông công bố cho công chúng. Mặc dù Kỷ Thời Đình đã mất tích ba năm, nhưng tên tuổi của anh vẫn chưa bị lãng quên, đặc biệt là trong lĩnh vực kinh tế và tài chính, khiến mọi người đều có cảm giác như một vị vua trở lại.
Và để củng cố niềm tin cho các cổ đông, Kỷ Thời Đình đã phá lệ đồng ý xuất hiện trước giới truyền thông.
Tại buổi họp báo do tập đoàn T.S tổ chức, Kỷ Thời Đình đứng trước bục, đưa ra một tuyên bố ngắn gọn. Anh giải thích lý do mất tích trong ba năm qua, đồng thời cảm ơn sự ủng hộ của gia đình trong thời gian này, đặc biệt cảm ơn vợ mình, cuối cùng anh cũng đưa ra triển vọng tương lai của tập đoàn T.S.
Bản tuyên bố này chỉ vỏn vẹn ba phút, nhưng ảnh hưởng mà nó mang lại lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Không gì khác, bởi vì người đàn ông này thực sự quá! Đẹp Trai!
Sự kinh ngạc như vậy vang vọng khắp mọi ngóc ngách trên Internet.

Chỉ riêng khuôn mặt anh tuấn, sâu thẳm của người đàn ông này đã đủ sức đánh bại tất cả các tiểu thịt tươi trong giới giải trí, chưa kể đến khí chất cao quý, điềm tĩnh và nét quyến rũ toát ra từ cử chỉ điệu bộ của anh.
Anh gần như ngay lập tức trở thành đối tượng YY của tất cả các cô gái, vô số người trở thành fan cuồng của anh.
Giá cổ phiếu của tập đoàn T.S đã tăng vọt trong ngày hôm đó.
Chỉ là, ngoài việc mê mẩn, mọi người vẫn nhớ rằng người đàn ông này đã đặc biệt cảm ơn vợ mình.
Anh ấy đã có vợ rồi... Tin tức này khiến không ít người tan nát cõi lòng.
Tuy nhiên, vợ anh ấy chẳng phải là Diệp Sanh Ca sao? Khi Kỷ Thời Đình vắng mặt, người điều hành tập đoàn T.S chính là cô.
Nhưng... có phải là Diệp Sanh Ca đó không? Diệp Sanh Ca đã rút lui khỏi giới giải trí ba năm trước?
Thời gian dường như trùng khớp! Hơn nữa, bộ phim "Truyện Tuyết Ninh" đã đưa Diệp Sanh Ca lên hàng ngôi sao chính là do tập đoàn T.S đầu tư, và một số cư dân mạng thích buôn chuyện còn nhớ rằng, năm đó đã có tin đồn Kỷ Thời Đình là kim chủ của Diệp Sanh Ca.
Nếu thực sự là cùng một người, vậy thì có nghĩa là... Diệp Sanh Ca không chỉ dựa vào kim chủ, mà còn trực tiếp gả vào hào môn, và cô có thể điều hành tập đoàn T.S khi Kỷ Thời Đình gặp khó khăn, có thể thấy cô không phải là kiểu thiếu phu nhân chỉ để sinh con, mà là thực sự nhận được sự tin tưởng và công nhận của nhà họ Kỷ, nếu không thì sao cô có thể có tiếng nói lớn như vậy?
Điều này thực sự là...
Mọi người phân tích đến đây, đột nhiên không thể phân tích tiếp được nữa, chỉ còn lại sự ghen tị và đố kỵ.
Trong một thời gian, các loại lời đồn đại nổi lên khắp nơi. Có người nói rằng khi Diệp Sanh Ca quay phim trong đoàn làm phim đã từng thấy ngài Kỷ đến thăm, chỉ là lúc đó họ không biết đó chính là Kỷ Thời Đình nổi tiếng. Nhưng cũng có người khẳng định chắc nịch rằng, anh ta đã gặp bà Kỷ, hoàn toàn không giống Diệp Sanh Ca. Còn có người nói, năm đó sau khi Diệp Sanh Ca rút lui đã ra nước ngoài, làm sao cô ấy có thể là cùng một người với bà Kỷ của nhà họ Kỷ được?

Trên mạng đã tranh cãi về việc này suốt mấy ngày, cái tên Diệp Sanh Ca liên tục xuất hiện trên hot search.
Nhưng lúc này Diệp Sanh Ca căn bản không quan tâm đ ến những điều này.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 990: Không Phải Là Anh Trọn Vẹn


Đây là lần đầu tiên Kỷ Thời Đình tham gia cuộc họp hội đồng quản trị sau khi trở lại công ty, cũng là lần đầu tiên Diệp Sanh Ca tham dự với tư cách là thành viên hội đồng quản trị.
Sau khi cuộc họp kết thúc, hai vợ chồng quay trở lại văn phòng. Khi Kỷ Thời Đình cởi áo khoác, Diệp Sanh Ca bắt đầu giới thiệu về tình hình văn phòng cho anh.
"Thư ký và trợ lý của anh phần lớn vẫn là những người anh bổ nhiệm trước đây, những người đã rời đi đều là tự nguyện thôi việc." Diệp Sanh Ca nói, "Văn phòng của anh mấy năm nay em vẫn dùng, cũng không có thay đổi gì lớn. Chỉ là trong phòng nghỉ có thêm quần áo của em, lát nữa em sẽ cho người dọn đi... A Chân và Tiểu Khuynh thỉnh thoảng cũng đến đây, nên có vài đồ của bọn nhỏ, anh cứ để đó, và còn..."
Cô đang nói thì Kỷ Thời Đình đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo cô.
Diệp Sanh Ca bất ngờ kêu lên một tiếng, ngay sau đó, Kỷ Thời Đình bế cô lên và đặt cô ngồi trên bàn làm việc. Anh cúi người tiến sát đến, không chút khách sáo chen vào g*** h** ch*n cô.
"Anh làm gì vậy, em còn chưa nói xong mà." Cô ngước nhìn đôi mắt cháy bỏng của anh, giọng nói pha chút trách móc.
“Em không cần nói, anh nhìn là biết hết rồi.” Yết hầu của anh khẽ chuyển động, giọng trầm trầm. “Em đã luôn đợi anh.”
Vì thế, cô đã cố gắng giữ lại mọi thứ cho anh, chỉ cần anh quay lại, có thể ngay lập tức kiểm soát công ty trong tay mình.
Nếu là người khác, họ có thể đã tận dụng cơ hội để thay đổi nhân sự, hoặc sửa sang lại văn phòng đến mức không thể nhận ra.
Nhưng cô lại chẳng hề có chút tư lợi nào.

Nhưng cô lại chẳng hề có chút tư lợi nào.
Diệp Sanh Ca không nói gì, chỉ khẽ đáp một tiếng “Ừm” đầy tâm trạng.
Cô trông như đã đợi được anh trở về, nhưng... đó không phải là anh trọn vẹn.
Kỷ Thời Đình dường như hiểu được suy nghĩ của cô, ánh mắt anh trầm xuống, đột nhiên kéo cô vào lòng.
Diệp Sanh Ca gục đầu trên vai anh, trong lòng thầm thở dài.
Anh vẫn đối xử với cô rất tốt, Diệp Sanh Ca có thể cảm nhận được điều đó. Anh đang cố gắng làm cô vui. Mấy đêm nay, mặc dù anh rất muốn nhưng thấy cô không có tâm trạng, anh cũng không ép buộc cô.
Nhưng chính vì vậy, cô càng cảm thấy rõ hơn rằng, anh đang xem việc “đối xử tốt với cô” như một nhiệm vụ phải hoàn thành, như một việc anh lý trí cho rằng mình nên làm, chứ không phải vì tình yêu và sự quan tâm thật sự xuất phát từ trái tim.
Nếu chưa từng được anh yêu sâu sắc, có lẽ cô đã hài lòng. Nhưng cô lại biết rõ, anh khi yêu thật sự sẽ như thế nào.
Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng xoa đầu cô, rồi nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.
Diệp Sanh Ca không từ chối, cô vòng tay ôm lấy eo anh, để mặc cho anh chiếm lấy đôi môi cô bằng những nụ hôn nóng bỏng. Không lâu sau, nụ hôn của anh trở nên mãnh liệt hơn.
Cơ bắp của anh dần siết chặt, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Bàn tay nóng rực của anh không ngừng di chuyển và dừng lại nơi ngực cô.
Diệp Sanh Ca khẽ r3n rỉ, hai tay cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng dường như không có tác dụng.
Tim cô đập loạn nhịp.
Những ngày qua, tối nào anh cũng ngầm tỏ ý muốn gần gũi cô, nhưng cô đều từ chối.

Những ngày qua, tối nào anh cũng ngầm tỏ ý muốn gần gũi cô, nhưng cô đều từ chối.
Tuy nhiên, cô không thể cứ mãi từ chối anh.
Nghĩ đến đây, lực đẩy của Diệp Sanh Ca dần yếu đi.
Kỷ Thời Đình buông môi cô ra, th* d*c một hơi, rồi tiếp tục hôn lên chiếc cổ mịn màng của cô.
Tuy nhiên, nụ hôn đầy nhiệt tình của hai người bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại.
Kỷ Thời Đình khựng lại.
Diệp Sanh Ca vội đẩy anh ra, giọng khàn khàn: “Anh nghe điện thoại đi.”
Kỷ Thời Đình đành buông cô ra. Sau khi lấy lại nhịp thở, anh nhấc máy.
Bên kia nói gì đó khiến anh khẽ nhíu mày.
“Giang Dực đã đến Dương Thành. Anh ấy có chuyện quan trọng muốn gặp chúng ta.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 991: Dã Tâm Thèm Muốn


Ba ngày trước, tin tức về việc Dạ Yến bị niêm phong đã được giới truyền thông đưa tin. Đối với những địa điểm giải trí như vậy, chỉ cần muốn điều tra, lý do luôn có sẵn. Một số cư dân mạng quan tâm đ ến tin tức này chỉ lắc đầu cảm thán vài câu, nhưng lại không biết rằng việc niêm phong Dạ Yến chỉ là vỏ bọc, thứ thực sự bị tiêu hủy là cơ sở nghiên cứu bất hợp pháp nằm dưới lòng đất của Dạ Yến.
Diệp Sanh Ca và Kỷ Thời Đình nhận được tin tức trực tiếp từ Cảnh Đồng. Hoa Tranh và thuộc hạ của bà ta đều bị bắt, các nạn nhân cũng được đưa đến bệnh viện, trong đó có cả Viên Tuấn Khôn. Mấy ngày nay cậu ta chỉ bị giam giữ, tuy không bị thương tích gì nghiêm trọng nhưng lại bị dọa sợ không nhẹ, phải nằm viện hai ngày mới được ông Viên đón về.
Ngoài ra, Từ Vĩ cuối cùng đã trốn thoát. Tuy nhiên, vì khi bỏ chạy ông ta không mang theo bất cứ thứ gì nên cũng không thể gây ra sóng gió gì. Tài khoản giả mạo mà chúng tạo ra cũng bị tiêu hủy, số tiền trong tài khoản dựa theo lịch sử giao dịch đã được trả về tài khoản cá nhân của Kỷ Thời Đình .
Nhìn chung, chiến dịch lần này khá thành công, Giang Dực nhờ đó lại lập được công lớn. Theo lý mà nói, anh ấy đáng lẽ đang xử lý hậu quả của vụ việc này, tại sao lại đột nhiên đến Dương Thành, hơn nữa nghe giọng điệu thì hình như sự việc còn khá nghiêm trọng?
"Chẳng lẽ lại có biến cố gì sao?" Diệp Sanh Ca không nhịn được lên tiếng.
Kỷ Thời Đình lại rất bình tĩnh, anh cất điện thoại, bế cô xuống khỏi bàn làm việc: "Anh đã bảo anh ấy đến thẳng biệt thự Thiên Phàm, chúng ta về nhà đợi cậu ta."
...

...
Một giờ sau, hai người gặp Giang Dực tại phòng khách của biệt thự Thiên Phàm.
Anh ấy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như mọi khi, sau khi gật đầu chào hỏi, liền đi thẳng vào vấn đề: "Có một việc có lẽ hai người không biết, những thiết bị và dụng cụ đó tôi vốn định tiêu hủy ngay tại chỗ, nhưng tổng thống lại ra lệnh cho người ta mang chúng về nguyên vẹn, tôi buộc phải làm theo."
Diệp Sanh Ca lập tức nhận ra điều gì đó, cô hít một hơi lạnh: "Vậy thì..."
"Đừng vội." Kỷ Thời Đình nắm lấy tay cô một cách trấn an, bình tĩnh nhìn về phía Giang Dực: "Rồi sao nữa?"
"Sau đó, chỉ vài giờ trước, tôi nhận được tin đáng tin cậy, sau khi những thiết bị đó được vận chuyển đến phủ tổng thống, tổng thống đã hào hứng mời một vài nhà khoa học đến nghiên cứu, tuy nhiên tất cả các thiết bị đều bị cháy hỏng khi được bật lên, hoàn toàn không thể khôi phục, còn dữ liệu cốt lõi trong máy tính cũng biến mất một cách kỳ lạ." Giang Dực nói rồi dừng lại một chút: "Không thể là do Từ vĩ làm, từ lúc Hoa Tranh truyền tin cho ông ta đến khi chúng tôi đến, chỉ mất vài phút, ông ta căn bản không kịp."
Diệp Sanh Ca không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bất kể là ai làm, chỉ cần thiết bị bị tiêu hủy là tốt rồi.
Giang Dực nói xong liền nhìn về phía Kỷ Thời Đình : "Tôi nhớ, anh là người rời khỏi đó vào sáng hôm đó, hôm đó anh là người đầu tiên sử dụng những thiết bị đó."
Kỷ Thời Đình vẫn giữ nguyên sắc mặt: "Cậu đang ám chỉ điều gì?"
"Có phải anh đã động tay động chân không?" Giang Dực nhìn anh, ánh mắt đen láy lộ ra vài phần uy h**p.
Kỷ Thời Đình mỉm cười nhạt: "Ai động tay động chân không quan trọng, quan trọng là những thiết bị đó đã bị hủy. Chỉ cần bắt được Từ Vĩ, công nghệ chưa hoàn thiện này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Cậu đặc biệt đến đây chất vấn tôi, chẳng lẽ là vì cậu cũng thèm muốn công nghệ này sao?"

Giang Dực nhìn anh một lúc, đột nhiên gật đầu: "Anh nói đúng. Bất kể là ai động tay động chân, tôi đều vô cùng biết ơn người đó. Nếu những thiết bị đó còn nguyên vẹn, rơi vào tay những kẻ có quyền lực và tham vọng, hậu quả có thể còn tồi tệ hơn."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 992: Tách Rời Cảm Xúc


Kỷ Thời Đình gật đầu: “Vậy, anh không còn vấn đề gì nữa chứ?”
“Không. Thực ra, đây không phải là trọng điểm của chuyến đi này.” Giang Dực nói, “Kỷ tiên sinh, có lẽ anh không biết, trong số những nạn nhân tôi cứu được, có hai người được ghép nối sau anh. Họ rất may mắn, quá trình ghép nối thất bại, vì vậy họ không phải chịu đau đớn và vẫn sống khỏe mạnh.”
Đôi mắt Kỷ Thời Đình tối lại: “Vậy chẳng phải là tốt sao?”
“Chưa chắc. Người nhà của họ đã tìm đến và ôm họ khóc nức nở, nhưng biểu hiện của họ lại rất thờ ơ.” Giang Dực nhìn anh, từng lời từng chữ nói rõ, “Sau khi bác sĩ tâm lý can thiệp, người ta nhận thấy cả hai đều có triệu chứng tách rời cảm xúc. Nói đơn giản, họ đã mất khả năng đồng cảm, không thể yêu thương, cũng rất khó cảm nhận những cảm xúc như vui buồn. Vì vậy, họ không hiểu tại sao người nhà lại khóc vì họ.”
Nghe đến đây, Diệp Sanh Ca kinh hãi nhìn sang Kỷ Thời Đình.
Tách rời cảm xúc?
Sắc mặt cô trở nên tái nhợt, đột nhiên cô hiểu ra tất cả.
Kỷ Thời Đình vẫn giữ bình tĩnh, anh dừng lại một chút rồi nói: “Có lẽ là do thiết bị bị can thiệp, khiến dữ liệu bị lỗi, dẫn đến kết quả này. Nhưng dù sao, vẫn tốt hơn là ghép nối thành công, đúng không?”
Nếu ghép nối thành công, nạn nhân sẽ trở thành con rối, hoặc chết vì không chịu nổi đau đớn.
Chỉ mất đi khả năng đồng cảm mà thôi, so với những kịch bản khác, đây đã là kết quả tốt nhất.
“Đúng vậy.” Giang Dực gật đầu, ánh mắt thoáng qua khuôn mặt Diệp Sanh Ca, anh đã nhận ra điều mình muốn thấy từ biểu hiện của cô.

“Nếu không còn việc gì khác, anh có thể rời đi.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói.
“Không.” Diệp Sanh Ca cất giọng như đang trong cơn mơ, “Bộ trưởng Giang, tôi còn chuyện muốn hỏi anh.”
Kỷ Thời Đình quay sang nhìn cô, đôi mày khẽ nhíu lại.
Nhưng Diệp Sanh Ca rất kiên quyết, cô thậm chí yêu cầu Kỷ Thời Đình rời khỏi phòng, vì cô muốn nói chuyện riêng với Giang Dực .
Kỷ Thời Đình nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi Kỷ Thời Đình rời đi, Diệp Sanh Ca nhìn về phía Giang Dực , giọng cô hơi khàn: “Bộ trưởng Giang, như anh thấy, rất có thể Thì Đình cũng giống như hai nạn nhân đó...”
Giang Dực dường như khẽ thở dài.
“Rõ ràng, Kỷ tiên sinh đã sớm nhận thức được rằng nếu có sự can thiệp của công quyền, có thể sẽ dẫn đến những kết quả tồi tệ hơn, vì vậy từ đầu anh ấy đã quyết tâm phá hủy hoàn toàn thiết bị và tiêu hủy dữ liệu cốt lõi. Tôi đoán rằng, anh ấy có thể đã tỏ ra hứng thú với công nghệ này, thậm chí có được sự tôn trọng và tin tưởng từ Từ Vĩ, vì vậy anh ấy mới có thể tiếp cận được những cỗ máy đó. Từ Vĩ tin rằng Kỷ Thời Đình sẽ không thể thoát khỏi sự kiểm soát của mình, không những đích thân biểu diễn cách vận hành thiết bị mà còn cho anh ấy xem dữ liệu cốt lõi, từ đó Kỷ Thời Đình đã tìm ra cơ hội.”
“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại, cô nhớ đến sự hưng phấn và cuồng loạn của Từ Vĩ khi nói về những công nghệ này. Nếu ông ta muốn chia sẻ thành quả nghiên cứu với ai đó, Kỷ Thời Đình đương nhiên là đối tượng thích hợp nhất, bởi trong mắt Từ Vĩ, Kỷ Thời Đình sẽ nhanh chóng quên hết mọi chuyện.
Thêm vào đó, cái đêm mà anh cố ý đánh ngất cô, để một mình nói chuyện với Từ Vĩ, chắc chắn là để giảm bớt sự nghi ngờ của ông ta.
Nhưng khi anh can thiệp vào thiết bị, anh phải gánh chịu mọi rủi ro nếu thiết bị trục trặc.

Vì... Từ Vĩ nhất định sẽ xóa ký ức của anh và chỉ cho phép anh rời đi sau khi xác nhận rằng quá trình ghép nối đã thành công.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 993: Nỗi Áy Náy Bất Lực


Diệp Sanh Ca hiểu ra mọi chuyện, chỉ cảm thấy đầu tim nhói đau.
Cô khàn giọng nói: "Dù sao đi nữa, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này."
Ít nhất, cuối cùng cô cũng đã tìm ra nguyên nhân.
Kỷ Thời Đình không phải là không yêu cô, anh chỉ là... không còn khả năng yêu cô nữa.
"Không có gì. Tôi rất tiếc về tình trạng của Kỷ tiên sinh." Giang Dực dừng lại một chút rồi nói, "Nhưng tôi thực sự kính phục anh ấy, nếu không phải vì quyết định của anh ấy, tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra."
Diệp Sanh Ca ngơ ngẩn gật đầu.
Thấy cô có vẻ mất hồn, Giang Dực liền cáo từ, đứng dậy rời khỏi biệt thự Thiên Phàm, mang theo cảnh vệ của mình rời đi.
Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, một lúc lâu sau cô mới đứng dậy, lên lầu, đến thư phòng.
Hai đứa trẻ mấy hôm nay không ở nhà, ông cụ có lẽ muốn cho cô và Kỷ Thời Đình có một khoảng thời gian riêng tư, nên hai ngày trước đã đưa hai đứa trẻ về nhà cũ, lúc này tầng hai vắng lặng đến đáng sợ.
Cô đẩy cửa thư phòng bước vào, liền thấy người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, đang tra cứu thứ gì đó trên máy tính. Nghe thấy tiếng bước chân, anh hướng ánh mắt về phía cửa, khuôn mặt anh tuấn, sâu thẳm vẫn không có quá nhiều biểu cảm.
Diệp Sanh Ca mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
"Giang Dực đi rồi?" Kỷ Thời Đình hỏi.

"Giang Dực đi rồi?" Kỷ Thời Đình hỏi.
Diệp Sanh Ca gật đầu.
"Anh không ngờ lại có di chứng như vậy." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, "Anh đã thay đổi tần số sóng điện từ, theo lý mà nói sẽ không gây ra tổn thương quá lớn, hơn nữa anh còn may mắn khôi phục được tất cả ký ức."
Nhưng mà... anh lại mất đi một thứ khác.
Diệp Sanh Ca ngây người nhìn anh.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông có chút áy náy, nhưng ngay cả sự áy náy đó cũng toát lên vẻ bất lực.
Anh chỉ cảm thấy mình nên xin lỗi, nhưng lại không thể cảm thấy hối hận từ tận đáy lòng.
Diệp Sanh Ca chậm rãi bước đến trước mặt anh, như trước đây ngồi lên đùi anh, ôm chặt lấy anh.
Kỷ Thời Đình đặt đôi môi mỏng nóng bỏng lên má cô, hơi thở nặng nề.
"Rất khó chịu phải không?" Diệp Sanh Ca đột nhiên khẽ nói, "Cảm giác bất lực này."
Kỷ Thời Đình sững người, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: "Cũng tạm."
Cảm giác này quả thực không dễ chịu, anh cảm nhận rõ ràng mình đã mất đi thứ gì đó, bất cứ người hay việc gì cũng khó có thể khiến cảm xúc anh dao động. Chính vì vậy, anh cũng khó mà cảm thấy tiếc nuối vì điều đó. Bởi vì tiếc nuối cũng là một loại cảm xúc.
"Nhưng em rất buồn." Cô đặt tay lên ngực anh, đột nhiên khàn giọng cười, "Nhưng điều khiến em buồn hơn là, anh lại không thể cảm nhận được nỗi buồn của em."
Nhịp tim của người đàn ông này vẫn trầm ổn như trước, nhưng... lại khó mà rung động vì cô nữa.

Kỷ Thời Đình nhíu mày, nắm chặt tay cô đặt lên vị trí trái tim mình.
"Sanh Ca..."
"Thời Đình, em hơi mệt rồi." Cô tựa vào vai anh, giọng nói rất nhẹ, dường như vừa thốt ra đã tan biến vào không khí.
Hơi thở của Kỷ Thời Đình đột nhiên rối loạn, trái tim càng không thể khống chế mà run lên một chút, cơn đau như sợi tơ quấn lấy, khiến anh có cảm giác ngột ngạt đến khó thở.
"Sanh Ca ." Anh lại gọi tên cô, "Một số việc đối với anh rất khó, nhưng không phải là không thể. Nếu em mệt rồi, vậy hãy giao cho anh."
Nếu trên thế giới này có một người có thể khơi dậy niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận của anh, có thể khiến anh cảm thấy đau lòng và không nỡ, thì người đó, chỉ có thể là cô. PS: Góc đề cử tuần này, nàng nào muốn đọc thể loại thanh xuân vườn trường nam chính thể thao cù nhây x nữ chính học bá thì có thể thử bộ "Mùa hè năm ấy chúng ta tròn 18" nha!! iu các nàng
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 994: Thà Rằng Rời Xa Anh


Diệp Sanh Ca lặng người nghe anh nói, hồi lâu sau mới khàn giọng: “Anh không cần phải miễn cưỡng bản thân.”
Những nỗ lực của anh, cô đều thấy rõ, nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy được an ủi, ngược lại, càng làm cô đau lòng hơn.
Kỷ Thời Đình chỉ cảm thấy trong lồ ng ngực ngày càng nặng nề, khó thở.
Anh biết Diệp Sanh Ca yêu anh sâu đậm đến nhường nào, biết cô đã hy sinh rất nhiều vì anh. Vì thế, anh đã quyết tâm hoàn thành trách nhiệm của một người chồng và người cha.
Nhưng điều mà Diệp Sanh Ca cần không chỉ là trách nhiệm, và những gì cô muốn, anh lại không thể cho cô được.
“... Hôm trước em nói, em định quay lại làm việc, đúng không?” Kỷ Thời Đình khàn giọng nói, “Em có thể đi đóng phim, làm bất cứ điều gì em thích.”
Có lẽ làm những gì cô yêu thích sẽ khiến cô vui vẻ hơn.
Diệp Sanh Ca nghe vậy, bỗng bật cười: “Trước đây anh luôn mong em chỉ để ý đến anh.”
Nhưng bây giờ, anh lại đang cố gắng tìm cách phân tán sự chú ý của cô.
Có lẽ sự kỳ vọng của cô vào anh, cộng với nỗi thất vọng khi kỳ vọng đó không được đáp lại, đã trở thành một gánh nặng đối với anh, vì anh không còn đủ khả năng đáp ứng cô như trước.
“Sanh Ca, em biết anh chỉ muốn em vui.” Giọng anh nhẹ nhàng.
“Ừ, em biết.” Diệp Sanh Ca cười khẽ, “Bởi vì giờ đây anh không thể khiến em hạnh phúc được nữa.”

“Ừ, em biết.” Diệp Sanh Ca cười khẽ, “Bởi vì giờ đây anh không thể khiến em hạnh phúc được nữa.”
Giọng cô rất bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được vài phần oán trách.
Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, đột nhiên bế cô lên và bước ra ngoài.
Diệp Sanh Ca sửng sốt, nhận ra anh đang đi về phía phòng ngủ.
“Kỷ Thời Đình, anh...”
“Đừng nói gì.” Giọng anh đã có chút khàn đặc, “Ít nhất thì cách này có thể khiến em không phải nghĩ ngợi gì.”
Diệp Sanh Ca giận đến đỏ bừng mắt, cô đấm mạnh vào vai anh, tức giận nói: “Bây giờ em không có tâm trạng!”
“Chút nữa em sẽ có.” Khi nói, Kỷ Thời Đình đã đặt cô xuống giường, không để cô có chút khoảng trống nào để phản kháng. Anh giữ chặt tay cô, rồi cúi người đè cô xuống, hoàn toàn chế ngự cơ thể cô.
Nhịp thở của Diệp Sanh Ca trở nên gấp gáp. Gương mặt điển trai của anh gần kề, đôi mắt đen chứa đầy h@m muốn mãnh liệt và những cảm xúc cô không thể hiểu thấu. Cô cảm thấy mắt mình nóng bừng, chỉ trong vài giây, nước mắt đã chảy xuống từ khóe mắt.
Yết hầu của Kỷ Thời Đình khẽ chuyển động, anh cúi xuống, chậm rãi và dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, sau đó hôn lên môi cô.
Diệp Sanh Ca nếm được vị mặn của nước mắt mình, tim cô chua xót, khiến cô càng khó kiểm soát được dòng lệ.
Kỷ Thời Đình khựng lại, từ từ buông môi cô ra, anh tựa trán vào trán cô, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.
Diệp Sanh Ca vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, cuối cùng cô cũng không thể ngăn mình ngừng khóc.
“Kỷ Thời Đình, nếu em nói, em thà rời xa anh, anh có chấp nhận không?” Cô khàn giọng hỏi.

Anh ngừng thở trong giây lát, đôi mắt anh co rút mạnh, dường như vô cùng bàng hoàng.
“Diệp Sanh Ca, em đang nói đùa phải không?” Anh chậm rãi nói từng chữ, “Dù em có đùa hay không, anh cũng không bao giờ chấp nhận!”
Diệp Sanh Ca cắn môi: “Vì sao?”
“Vì em là vợ anh!”
“Vậy chúng ta ly hôn đi.” Cô nói nhẹ nhàng.
“Không thể nào!” Anh gần như gầm lên, “Diệp Sanh Ca, em bỏ ngay ý nghĩ đó đi!”
Diệp Sanh Ca sững sờ: “Anh không nỡ bỏ em vì điều gì? Vì em là mẹ của hai đứa trẻ, vì em rất yêu anh, vì em đối xử tốt với anh sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 995: Sự Cứu Rỗi Của Cô


Kỷ Thời Đình dường như thở dài một hơi, hồi lâu sau, anh mới khàn giọng nói: "Sanh Ca , chỉ cần em vui, em làm bất cứ việc gì anh cũng không phản đối, nhưng ly hôn, đừng hòng nghĩ tới!"
"Nhưng em rất khó chịu." Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ nhẹ, "Em thà rời xa anh, giả vờ như anh vẫn yêu em, cũng không muốn đối mặt với anh như thế này."
Kỷ Thời Đình mím chặt môi.
Kết quả này anh không phải hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, vì vậy, lúc đầu anh không muốn để cô biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng cô thực sự đã nhận ra từ lâu, sự xuất hiện của Giang Dực chẳng qua chỉ là để xác nhận những suy đoán của cô mà thôi.
Thấy anh im lặng không nói, Diệp Sanh Ca đột nhiên cười chua xót: "Ồ, em suýt quên, anh đã nói anh thích l@m tình với em."
Anh không yêu cô, nhưng anh vẫn có h@m muốn với cô. Có lẽ vì thiếu hụt tình cảm, h@m muốn của người đàn ông này thậm chí còn mãnh liệt hơn trước.
"Nếu em không muốn gặp anh, chúng ta có thể giảm bớt thời gian gặp mặt. Anh sẽ cố gắng hết sức ở lại công ty. Em cũng có thể đi đóng phim." Kỷ Thời Đình nuốt nước bọt, "Nhưng chúng ta không thể chia tay, dù là vì hai đứa trẻ."
Vì vậy, anh không nỡ rời xa cô, quả nhiên là vì hai đứa trẻ, có lẽ còn vì thân phận làm vợ của cô.
"Em và anh chia tay, không ảnh hưởng đến việc em làm tròn trách nhiệm của một người mẹ." Thái độ của Diệp Sanh Ca càng thêm kiên định, "Hơn nữa, chúng sẽ hiểu cho em."
Hai đứa nhỏ đã quen với việc tự tìm niềm vui, không cần cô phải ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, ba năm qua cô làm việc rất bận rộn, lại thường xuyên đi công tác, chúng chưa bao giờ bất mãn, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không.

Kỷ Thời Đình nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, trong lòng đột nhiên bị cảm giác bất lực bao trùm.
Sau khi mất đi cảm xúc, điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh chính là trách nhiệm, dù là công việc hay gia đình, anh chỉ cần hướng tới mục tiêu đó là được, không cần lo lắng bị bất kỳ người hay việc gì chi phối.
Theo lý mà nói, nếu họ chia tay, anh đáng lẽ phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, dù sao sự mong đợi của cô đối với anh đã là một gánh nặng, nhưng nghĩ đến việc cô sẽ rời xa anh, cảm giác dâng lên trong lòng không phải là sự nhẹ nhõm, mà là một loại mất mát và bơ vơ như bị bỏ rơi.
Trong thoáng chốc, Kỷ Thời Đình cảm thấy mình như đã bệnh nặng, chỉ có thể chờ đợi sự cứu rỗi của cô, nếu ngay cả cô cũng buông bỏ, anh chỉ còn đường chết.
Nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi.
Từ ba năm trước đến nay, cô vẫn luôn chờ đợi anh, cũng đã dành hết tất cả nhiệt huyết và tình yêu của mình, nhưng dù có bao nhiêu nhiệt huyết cũng có ngày cạn kiệt, anh dựa vào cái gì mà yêu cầu cô tiếp tục.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nỡ buông tay.
"Sanh Ca , em hãy bình tĩnh vài ngày." Kỷ Thời Đình nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, "Đừng vội vàng đưa ra quyết định này, được không?"
Diệp Sanh Ca sững người, khẽ gật đầu: "Được. Nhưng mà, anh hãy buông em ra trước đã."
Kỷ Thời Đình vẫn không nhúc nhích, đôi môi mỏng của anh áp xuống, dường như vẫn muốn hôn cô.
Diệp Sanh Ca lại quay mặt đi: "Không phải anh đã nói, chỉ cần em vui, em làm bất cứ việc gì anh cũng sẽ ủng hộ em sao? Bây giờ em muốn ra ngoài một chuyến."

Kỷ Thời Đình dừng lại một chút rồi mới nói: "Đi làm gì?"
"Đi chơi." Cô tự giễu cười, "Em sẽ tìm cách để bản thân mình phấn chấn lên."
Kỷ Thời Đình có vẻ do dự, nhưng nhìn vào đôi mắt buồn khó tả của cô, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 996: Có Lẽ Đã Xảy Ra Chuyện Lớn


Tối hôm đó, Lê Dĩ Niệm vốn dĩ sẽ tham gia ghi hình một chương trình truyền hình thực tế, nhưng hai giờ trước khi khởi hành, cô nhận được cuộc gọi từ Diệp Sanh Ca.
Cuộc gọi này khiến trái tim Lê Dĩ Niệm dần chìm xuống.
Cô đã quen biết Diệp Sanh Ca ba năm, trong ấn tượng của cô, Diệp Sanh Ca luôn kiên định, dường như không có vấn đề nào có thể làm khó cô ấy. Nếu không có tính cách mạnh mẽ như vậy, thì Diệp Sanh Ca đã không thể chèo chống T.S Group trong ba năm kể từ khi Kỷ Thời Đình rời đi.
Nhưng tối nay, giọng nói của Diệp Sanh Ca lại chưa từng suy sụp như thế, qua điện thoại, Lê Dĩ Niệm có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu đậm, thậm chí là tuyệt vọng.
Nghĩ lại những thay đổi gần đây mà Kiều Nghiễn Trạch từng nhắc đến về Kỷ Thời Đình, Lê Dĩ Niệm mơ hồ cảm thấy có lẽ đã có chuyện lớn xảy ra.
Vì vậy, khi Diệp Sanh Ca hỏi cô có rảnh vào buổi tối không, cô đã không chút do dự mà đồng ý.
Trên đường đến câu lạc bộ, cô gọi điện cho Thượng Thiên Ý, bảo anh ta hoãn buổi ghi hình.
Thượng Thiên Ý tất nhiên không đồng ý, vì việc hủy lịch đột xuất trong giới giải trí là điều rất không hay, có thể sẽ khiến đài truyền hình đưa vào danh sách đen, và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Nhờ người khác trong công ty thay thế tôi. Sanh Ca có vẻ không ổn, tôi phải ở bên cô ấy.”
Nghe nhắc đến Diệp Sanh Ca, Thượng Thiên Ý cũng khá bất ngờ: “Sao lại thế được! Không phải Kỷ tiên sinh đã trở về rồi sao?”
Cách đây không lâu, một đoạn video của Kỷ Thời Đình được lan truyền điên cuồng trên mạng, Thượng Thiên Ý còn đề nghị Diệp Sanh Ca nên tận dụng cơ hội này để tái xuất với tư cách là phu nhân tổng giám đốc của T.S Group, nhưng Diệp Sanh Ca đã từ chối.

Cách đây không lâu, một đoạn video của Kỷ Thời Đình được lan truyền điên cuồng trên mạng, Thượng Thiên Ý còn đề nghị Diệp Sanh Ca nên tận dụng cơ hội này để tái xuất với tư cách là phu nhân tổng giám đốc của T.S Group, nhưng Diệp Sanh Ca đã từ chối.
“Tôi cũng không rõ, tóm lại anh cứ giúp tôi hoãn lại đi, cứ nói tôi đột nhiên bị ốm, không thể lên sân khấu được.” Lê Dĩ Niệm nói tiếp, “Khi nào tôi nắm được tình hình, tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Được rồi.” Thượng Thiên Ý nhanh chóng đồng ý, “Để đó cho tôi.”
Sau khi dập máy, không lâu sau Lê Dĩ Niệm đã đến câu lạc bộ 1912. Đây là nơi Kiều Nghiễn Trạch thường hay đến chơi, nên cô khá an tâm và đã hẹn gặp Diệp Sanh Ca ở đây. Trời đã tối, không gian trong câu lạc bộ mờ ảo dưới ánh đèn yếu ớt. Lê Dĩ Niệm đeo khẩu trang, dễ dàng lên đến tầng hai.
Không ngờ từ xa cô lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Một chàng trai trẻ đang nắm lấy cổ tay một cô gái, dường như họ đang cãi vã.
“Em mau về nhà đi, đừng ở nơi này nữa!”
“Không được, em phải trả tiền! Hôm đó anh không làm gì cả, em không thể nhận 500 nghìn của anh... Chỉ là mẹ em cần phẫu thuật gấp nên em đã dùng số tiền đó rồi, nhưng em sẽ nghĩ cách để trả lại cho anh!”
“Em ngốc quá đấy!” Giọng của chàng trai trở nên bực bội.
“... Anh không cần em, nhưng sẽ có người cần thôi! Dù sao em đã quyết định bán bản thân mình một lần rồi, bán đi cho xong!” Giọng cô gái đầy sự bướng bỉnh và giận dỗi.
Chàng trai bất lực, bực bội vò đầu.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo và thanh thoát vang lên bên tai anh ta: “Cố Dĩ Mặc?”
Cố Dĩ Mặc ngẩng lên nhìn, sững người: “Dĩ Niệm... sao em lại ở đây!”
Anh ta và Lê Dĩ Niệm là anh em họ xa, hai gia đình ít qua lại, họ cũng không thân thiết, nhưng vẫn biết nhau. Sau này vì Kiều Nghiễn Trạch, cả hai mới biết thêm về cuộc sống của nhau, nhưng cũng chưa gặp mặt lần nào.

Lúc này gặp nhau ở nơi này, có chút lúng túng. Cố Dĩ Mặc vội vàng buông tay cô gái trước mặt, ho khan một tiếng.
“Em đến gặp Sanh Ca .” Lê Dĩ Niệm liếc nhìn cô gái, mỉm cười, rồi nhìn về phía Cố Dĩ Mặc, “Anh cứ tiếp tục đi, em qua đó trước.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 997: Đây Chỉ Là Chấp Niệm Của Em


"A." Cố Dĩ Mặc ngơ ngác đáp lại một tiếng, nhìn Lê Dĩ Niệm bước vào một trong những phòng bao.
Em dâu ở đây? Chuyện gì vậy? Theo anh biết, em dâu chưa bao giờ đến những nơi giải trí như thế này, bây giờ Kỷ Thời Đình đã trở lại, cô ấy càng không cần thiết phải đến đây.
Hai ngày trước anh còn gặp Kỷ Thời Đình một lần, không thấy lão Kỷ có gì bất thường cả...
Cố Dĩ Mặc nghĩ, nhìn thấy cô gái đối diện vẫn còn vẻ mặt cứng đầu, liền cảm thấy bực bội.
"Em có phải nhất định muốn anh ngủ với em mới chịu bỏ qua không!"
"Đúng vậy!" Cô gái mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt không hề lùi bước.
Nhưng Cố Dĩ Mặc nhớ lại biểu hiện của mình hôm đó, liền chùn bước.
Khi Lê Dĩ Niệm bước vào phòng bao, Diệp Sanh Ca đã đến, cô ngồi một mình ở góc phòng, trên bàn tròn trước mặt bày vài chai rượu Louis XIII, có một chai đang được cô ôm trong lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hơi lơ đãng với Lê Dĩ Niệm: "Cậu đến rồi... Mình lại làm phiền cậu nữa rồi."
"Nói gì vậy." Lê Dĩ Niệm cười, ngồi xuống đối diện cô, "Sao tự nhiên lại muốn uống rượu? Hơn nữa, sao Kỷ tiên sinh lại yên tâm để cậu đến nơi này một mình? Là anh ấy đưa cậu đến sao?"
"Anh ấy muốn để vệ sĩ đi theo mình, nhưng mình đã từ chối." Diệp Sanh Ca nói nhỏ, "Mình để tài xế đưa mình đến đây."
Lê Dĩ Niệm thở dài thầm, quả nhiên giữa hai người này đã xảy ra vấn đề.

Lê Dĩ Niệm thở dài thầm, quả nhiên giữa hai người này đã xảy ra vấn đề.
"Sanh Ca , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô dịu giọng hỏi.
Diệp Sanh Ca chớp mắt, hốc mắt bỗng đỏ hoe: "Vì anh ấy không còn yêu mình nữa."
"Sao có thể!" Lê Dĩ Niệm kinh ngạc.
"Ừ." Diệp Sanh Ca gật đầu nghiêm túc, "Là thật. Nhưng mà anh ấy cũng không yêu ai cả, anh ấy đã mất đi khả năng yêu thương."
Lê Dĩ Niệm mở to mắt kinh hãi: "Vì cơ sở nghiên cứu bất hợp pháp dưới Dạ Yến?"
Diệp Sanh Ca tiếp tục gật đầu.
"Nói một cách đơn giản, vì một tai nạn, anh ấy đã xuất hiện triệu chứng tách rời cảm xúc." Diệp Sanh Ca nói khàn giọng, "Mình thà rằng anh ấy chỉ bị mất trí nhớ."
Lê Dĩ Niệm cũng hoàn toàn không ngờ tới sẽ là tình huống như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Cho dù Kỷ tiên sinh có thay lòng đổi dạ, có lẽ cũng không khiến người ta tuyệt vọng hơn tình huống hiện tại, khó trách Sanh Ca lại đau lòng như vậy.
"Kỷ tiên sinh ít nhất vẫn còn quan tâm đ ến cậu chứ." Lê Dĩ Niệm một lúc sau mới lên tiếng, "Anh ấy vẫn sẽ biết ơn sự hy sinh của cậu."
Diệp Sanh Ca cười tự giễu, đá đôi giày cao gót ra, co chân ngồi trên ghế sofa.
"Đúng vậy, nên anh ấy vẫn hy vọng có thể làm một cặp vợ chồng tôn trọng lẫn nhau với mình."
"Nhưng cậu không muốn?" Lê Dĩ Niệm nhạy bén nhận ra điều gì đó.
"Mình không biết phải làm sao với anh ấy bây giờ." Diệp Sanh Ca lẩm bẩm, "Mình muốn chia tay với anh ấy, nhưng anh ấy không đồng ý."

Lê Dĩ Niệm cắn chặt môi.
"Dù cậu làm gì, mình cũng sẽ ủng hộ cậu." Lê Dĩ Niệm nói, giọng điệu trở nên kiên định, "Sanh Ca, mấy năm nay cậu vì công ty, vì hai đứa nhỏ, lại chỉ có mình thiệt thòi. Cậu nên cho mình nghỉ ngơi rồi. Kỷ tiên sinh không đồng ý thì sao, chẳng lẽ anh ấy còn có thể trói cậu lại được sao."
"Mình..." Diệp Sanh Ca nói, nước mắt lăn xuống, "Mình không nỡ."
Lê Dĩ Niệm thấy chua xót trong lòng.
Cô ấy gượng cười: "Đây chỉ là chấp niệm của cậu thôi, trên thế giới này đâu chỉ có mình anh ấy là người đàn ông đáng để cậu yêu. Nếu tình cảm của cậu đã định sẵn không được đáp lại, chi bằng sớm buông bỏ. Thời gian càng lâu, cậu sẽ càng đau khổ."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 998: "mây Xanh Phủ Đỉnh Hai Vị Đại Ca!"


Diệp Sanh Ca ngẩn ra một chút, có lẽ vì rượu khiến phản ứng của cô chậm lại, một lúc sau cô mới lên tiếng: "Vậy... cậu đã buông bỏ chưa?"
Lê Dĩ Niệm cười nhẹ: "Gần như thế."
Nếu một ngày nào đó Kiều Nghiễn Trạch từ bỏ cô, chắc cô cũng sẽ không quá đau lòng.
Diệp Sanh Ca nghiêng đầu, không biết nghĩ gì, đột nhiên bật cười: "Trước đây mình từng nghĩ đến chuyện giới thiệu cho cậu mười người thanh niên tài giỏi để chọc tức Kiều Nghiễn Trạch! Giờ cơ hội tới rồi!"
Lê Dĩ Niệm bật cười: "Được thôi, mình chờ cậu giới thiệu những thanh niên tài giỏi đó!"
"Nhưng bây giờ, chúng ta có thể tìm vài anh chàng đẹp trai để uống cùng trước." Diệp Sanh Ca lẩm bẩm, rồi với tay nhấn nút gọi phục vụ, lớn tiếng: "Gọi những anh chàng đẹp trai nhất của các cậu tới đây cho tôi!"
Lê Dĩ Niệm có chút bất đắc dĩ, nhưng cô không ngăn cản. Dù sao, cô cũng sẽ không để Diệp Sanh Ca phải chịu thiệt thòi.
...
Ở hành lang, Cố Dĩ Mặc vì tự trọng mà không thể nói ra lý do thực sự khiến anh từ chối cô gái. Cô gái thất vọng, cuối cùng vẫn giằng tay khỏi anh và chạy xuống sảnh dưới.
Cố Dĩ Mặc chỉ biết thở dài trong đau khổ.
Đột nhiên, anh nhìn thấy quản lý dẫn theo ba chàng trai trẻ đi ngang qua, liền cất tiếng gọi.
Quản lý biết Cố Dĩ Mặc là bạn của Kiều Nghiễn Trạch, nên tỏ ra rất kính trọng: "Cố tiên sinh, ngài có việc gì cần dặn dò?"

"Lisa vẫn đang làm việc ở chỗ các cậu à?"
Quản lý biết Cố Dĩ Mặc là bạn của Kiều Nghiễn Trạch, nên tỏ ra rất kính trọng: "Cố tiên sinh, ngài có việc gì cần dặn dò?"
"Đúng, cô ấy vẫn ra giá 500 nghìn, nên hiện tại chưa có ai gọi cô ấy."
"Nếu có ai đó gọi cô ấy, nhớ báo cho tôi."
"Không vấn đề gì!" Quản lý đáp một cách nhanh chóng, rồi mỉm cười nịnh nọt: "Lisa là do một người bạn của tôi giới thiệu. Nghe nói gia đình cô ấy rất khó khăn, cô ấy gặp được Cố tiên sinh quả là phúc phận của cô ấy."
Cố Dĩ Mặc nhếch môi không rõ cảm xúc, liếc nhìn ba chàng trai trẻ phía sau quản lý: "Cậu đi đi, tôi không làm phiền nữa."
Quản lý gật đầu, rồi dẫn ba chàng trai vào một phòng bao.
Lúc đầu, Cố Dĩ Mặc không để ý lắm, nhưng ba giây sau, anh đột nhiên đờ người.
Chờ đã, vừa nãy chẳng phải Dĩ Niệm đã vào căn phòng này sao? Cô ấy nói cô đến tìm chị dâu nhỏ...
Vậy, rốt cuộc chuyện này là sao?
Không, đúng hơn là Kỷ Thời Đình và Kiều Nghiễn Trạch rốt cuộc đang gặp chuyện gì?
Nhìn thấy ba chàng trai biến mất sau cánh cửa, Cố Dĩ Mặc không dám chần chừ, vội lấy điện thoại ra gọi.
... Có vẻ hai vị đại ca đã bị "mây xanh phủ đỉnh" rồi!
Quản lý dẫn ba chàng trai vào phòng bao, vừa cười vừa mời Diệp Sanh Ca và Lê Dĩ Niệm chọn người.
Diệp Sanh Ca phấn khích yêu cầu cả ba ở lại và ra lệnh cho họ xếp thành hàng.
Ba chàng trai nhìn thấy khách không phải là những quý bà giàu có, mà là hai cô gái trẻ trung, xinh đẹp thì vô cùng phấn khởi. Tuy nhiên, khi họ vừa định tiến lại gần, cô gái xinh đẹp ngồi bên phải, trông có vẻ quen thuộc, liền lạnh mặt.

"Các cậu đứng im đó, không nghe thấy à?" Lê Dĩ Niệm nói nhẹ nhàng, giọng không quá nghiêm khắc nhưng đủ khiến ba người không dám l* m*ng.
Diệp Sanh Ca đã hơi say nên không để ý những chi tiết này. Cô tựa đầu lên vai Lê Dĩ Niệm, cố gắng nheo mắt để phân biệt dung mạo của ba chàng trai: "Tôi đã bảo gọi những người đẹp nhất mà..."
"Quản lý nói đây là ba người đẹp trai nhất rồi, chiều cao đều trên 1m80, và đều mới 20 tuổi." Lê Dĩ Niệm thản nhiên nói.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 999: So Được Với Thời Đình


"Được..." Diệp Sanh Ca nói, đột nhiên cười khúc khích, "Gọi bọn họ vào đây uống rượu với mình đi."
"Sanh Ca ? Cậu nghiêm túc đấy à?" Lê Dĩ Niệm đỡ lấy vai cô, vẻ mặt lo lắng.
"Dù sao... anh ấy cũng sẽ không ghen, anh ấy đã nói rồi, chỉ cần mình vui vẻ, mình làm gì cũng được." Diệp Sanh Ca nói với vẻ mặt cứng đầu, "Biết đâu mình ngoại tình anh ấy cũng có thể chấp nhận để mình tiếp tục làm vợ anh ấy."
"Sanh Ca ..." Lê Dĩ Niệm thở dài, "Cậu đang giận dỗi với Kỷ tiên sinh sao?"
"Nếu giận dỗi có tác dụng, mình thà ngày nào cũng giận dỗi." Diệp Sanh Ca vẻ mặt ngây dại, "Nhưng vô dụng thôi, anh ấy căn bản sẽ không để tâm, mình mong anh ấy để tâm, ngay cả bản thân anh ấy cũng mong anh ấy để tâm."
"Tách rời cảm xúc..." Lê Dĩ Niệm lẩm bẩm, "Nếu tình cảm có thể nói buông là buông, nói biến mất là biến mất, thì trên thế giới này sẽ bớt đi bao nhiêu người thất tình."
"Nhưng mình không muốn, nếu không có tình cảm, con người giống như một cái xác không hồn, vậy thì còn gì thú vị nữa." Diệp Sanh Ca nói nhỏ.
"Cậu đang nói đến Kỷ tiên sinh sao?" Lê Dĩ Niệm buột miệng.
Diệp Sanh Ca sững người lại.
Cô hơi cụp mắt xuống, ngây người không biết đang nghĩ gì, một lúc sau cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lê Dĩ Niệm: "Cậu nói đúng."
Lê Dĩ Niệm: "... Mình nói gì cơ?"
"Thời Đình bây giờ cần mình, nên mình không thể đi." Diệp Sanh Ca đột nhiên lẩm bẩm, "Anh ấy cần sự giúp đỡ của mình."

Lê Dĩ Niệm không ngờ sau khi đắn đo nửa ngày, cuối cùng cô ấy lại đưa ra quyết định như vậy, nhất thời vừa đau lòng vừa xót xa thay cho cô ấy. Đôi khi cô cũng không thể hiểu tại sao Diệp Sanh Ca luôn có năng lượng và nhiệt huyết không bao giờ cạn kiệt.
"Sanh Ca , cậu chắc chứ? Như vậy, cậu sẽ rất vất vả." Lê Dĩ Niệm nói nhỏ.
"Chúng mình là vợ chồng, nên phải nương tựa lẫn nhau." Diệp Sanh Ca nói, khó khăn đặt chai rượu trong lòng lên bàn, "Hơn nữa... hơn nữa, mình cũng không cam tâm. Thời Đình mà mình yêu nhất định có thể quay lại, nhất định có thể."
"Vì cậu đã quyết định rồi, vậy thì mình đương nhiên sẽ ủng hộ cậu." Lê Dĩ Niệm nói, "Nhưng mà, nếu có một ngày cậu hối hận, cũng không cần phải áy náy."
"Ừ." Diệp Sanh Ca gật đầu mạnh mẽ, "Cảm ơn cậu, Dĩ Niệm, cậu đã giúp mình một... ừm... việc lớn."
Cô nói rồi còn ợ hơi rượu.
"Rượu này ngon đấy." Cô đột nhiên lại vui vẻ, "Nào, chúng ta cùng uống!"
Lê Dĩ Niệm mỉm cười nhận lấy chai rượu cô đưa cho mình, quay đầu nhìn thấy mấy chàng trai kia vẫn còn ở đó, sắc mặt liền trầm xuống: "Ở đây không cần các cậu nữa."
Ba người tuy không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Lê Dĩ Niệm cùng Diệp Sanh Ca uống được hai vòng rượu, cửa phòng bao lại một lần nữa bị đẩy ra.
Người đầu tiên bước vào là Kỷ Thời Đình.
Anh sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo một vòng không thấy đàn ông, sắc mặt căng thẳng cuối cùng cũng hơi giãn ra, sau đó, ánh mắt anh rơi vào hai người phụ nữ cách đó không xa.
Diệp Sanh Ca ngồi bên trái, mặt cô ửng đỏ, ánh mắt long lanh, nói gì đó với Lê Dĩ Niệm, hai người bỗng nhiên cười phá lên.
Kỷ Thời Đình bước về phía cô.

Diệp Sanh Ca dường như cảm nhận được điều gì đó, cô chớp mắt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, thẳng tắp đang đi về phía mình.
"Người này được đấy, không chỉ đẹp trai, mà còn có khí chất." Cô dùng khuỷu tay huých huých Lê Dĩ Niệm bên cạnh, "So được với Thời Đình."
 
Back
Top Bottom