Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 990: Không Phải Là Anh Trọn Vẹn



Đây là lần đầu tiên Kỷ Thời Đình tham gia cuộc họp hội đồng quản trị sau khi trở lại công ty, cũng là lần đầu tiên Diệp Sanh Ca tham dự với tư cách là thành viên hội đồng quản trị.
Sau khi cuộc họp kết thúc, hai vợ chồng quay trở lại văn phòng. Khi Kỷ Thời Đình cởi áo khoác, Diệp Sanh Ca bắt đầu giới thiệu về tình hình văn phòng cho anh.
"Thư ký và trợ lý của anh phần lớn vẫn là những người anh bổ nhiệm trước đây, những người đã rời đi đều là tự nguyện thôi việc." Diệp Sanh Ca nói, "Văn phòng của anh mấy năm nay em vẫn dùng, cũng không có thay đổi gì lớn. Chỉ là trong phòng nghỉ có thêm quần áo của em, lát nữa em sẽ cho người dọn đi... A Chân và Tiểu Khuynh thỉnh thoảng cũng đến đây, nên có vài đồ của bọn nhỏ, anh cứ để đó, và còn..."
Cô đang nói thì Kỷ Thời Đình đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo cô.
Diệp Sanh Ca bất ngờ kêu lên một tiếng, ngay sau đó, Kỷ Thời Đình bế cô lên và đặt cô ngồi trên bàn làm việc. Anh cúi người tiến sát đến, không chút khách sáo chen vào g*** h** ch*n cô.
"Anh làm gì vậy, em còn chưa nói xong mà." Cô ngước nhìn đôi mắt cháy bỏng của anh, giọng nói pha chút trách móc.
“Em không cần nói, anh nhìn là biết hết rồi.” Yết hầu của anh khẽ chuyển động, giọng trầm trầm. “Em đã luôn đợi anh.”
Vì thế, cô đã cố gắng giữ lại mọi thứ cho anh, chỉ cần anh quay lại, có thể ngay lập tức kiểm soát công ty trong tay mình.
Nếu là người khác, họ có thể đã tận dụng cơ hội để thay đổi nhân sự, hoặc sửa sang lại văn phòng đến mức không thể nhận ra.
Nhưng cô lại chẳng hề có chút tư lợi nào.

Nhưng cô lại chẳng hề có chút tư lợi nào.
Diệp Sanh Ca không nói gì, chỉ khẽ đáp một tiếng “Ừm” đầy tâm trạng.
Cô trông như đã đợi được anh trở về, nhưng... đó không phải là anh trọn vẹn.
Kỷ Thời Đình dường như hiểu được suy nghĩ của cô, ánh mắt anh trầm xuống, đột nhiên kéo cô vào lòng.
Diệp Sanh Ca gục đầu trên vai anh, trong lòng thầm thở dài.
Anh vẫn đối xử với cô rất tốt, Diệp Sanh Ca có thể cảm nhận được điều đó. Anh đang cố gắng làm cô vui. Mấy đêm nay, mặc dù anh rất muốn nhưng thấy cô không có tâm trạng, anh cũng không ép buộc cô.
Nhưng chính vì vậy, cô càng cảm thấy rõ hơn rằng, anh đang xem việc “đối xử tốt với cô” như một nhiệm vụ phải hoàn thành, như một việc anh lý trí cho rằng mình nên làm, chứ không phải vì tình yêu và sự quan tâm thật sự xuất phát từ trái tim.
Nếu chưa từng được anh yêu sâu sắc, có lẽ cô đã hài lòng. Nhưng cô lại biết rõ, anh khi yêu thật sự sẽ như thế nào.
Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng xoa đầu cô, rồi nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.
Diệp Sanh Ca không từ chối, cô vòng tay ôm lấy eo anh, để mặc cho anh chiếm lấy đôi môi cô bằng những nụ hôn nóng bỏng. Không lâu sau, nụ hôn của anh trở nên mãnh liệt hơn.
Cơ bắp của anh dần siết chặt, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Bàn tay nóng rực của anh không ngừng di chuyển và dừng lại nơi ngực cô.
Diệp Sanh Ca khẽ r3n rỉ, hai tay cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng dường như không có tác dụng.
Tim cô đập loạn nhịp.
Những ngày qua, tối nào anh cũng ngầm tỏ ý muốn gần gũi cô, nhưng cô đều từ chối.

Những ngày qua, tối nào anh cũng ngầm tỏ ý muốn gần gũi cô, nhưng cô đều từ chối.
Tuy nhiên, cô không thể cứ mãi từ chối anh.
Nghĩ đến đây, lực đẩy của Diệp Sanh Ca dần yếu đi.
Kỷ Thời Đình buông môi cô ra, th* d*c một hơi, rồi tiếp tục hôn lên chiếc cổ mịn màng của cô.
Tuy nhiên, nụ hôn đầy nhiệt tình của hai người bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại.
Kỷ Thời Đình khựng lại.
Diệp Sanh Ca vội đẩy anh ra, giọng khàn khàn: “Anh nghe điện thoại đi.”
Kỷ Thời Đình đành buông cô ra. Sau khi lấy lại nhịp thở, anh nhấc máy.
Bên kia nói gì đó khiến anh khẽ nhíu mày.
“Giang Dực đã đến Dương Thành. Anh ấy có chuyện quan trọng muốn gặp chúng ta.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 991: Dã Tâm Thèm Muốn



Ba ngày trước, tin tức về việc Dạ Yến bị niêm phong đã được giới truyền thông đưa tin. Đối với những địa điểm giải trí như vậy, chỉ cần muốn điều tra, lý do luôn có sẵn. Một số cư dân mạng quan tâm đ ến tin tức này chỉ lắc đầu cảm thán vài câu, nhưng lại không biết rằng việc niêm phong Dạ Yến chỉ là vỏ bọc, thứ thực sự bị tiêu hủy là cơ sở nghiên cứu bất hợp pháp nằm dưới lòng đất của Dạ Yến.
Diệp Sanh Ca và Kỷ Thời Đình nhận được tin tức trực tiếp từ Cảnh Đồng. Hoa Tranh và thuộc hạ của bà ta đều bị bắt, các nạn nhân cũng được đưa đến bệnh viện, trong đó có cả Viên Tuấn Khôn. Mấy ngày nay cậu ta chỉ bị giam giữ, tuy không bị thương tích gì nghiêm trọng nhưng lại bị dọa sợ không nhẹ, phải nằm viện hai ngày mới được ông Viên đón về.
Ngoài ra, Từ Vĩ cuối cùng đã trốn thoát. Tuy nhiên, vì khi bỏ chạy ông ta không mang theo bất cứ thứ gì nên cũng không thể gây ra sóng gió gì. Tài khoản giả mạo mà chúng tạo ra cũng bị tiêu hủy, số tiền trong tài khoản dựa theo lịch sử giao dịch đã được trả về tài khoản cá nhân của Kỷ Thời Đình .
Nhìn chung, chiến dịch lần này khá thành công, Giang Dực nhờ đó lại lập được công lớn. Theo lý mà nói, anh ấy đáng lẽ đang xử lý hậu quả của vụ việc này, tại sao lại đột nhiên đến Dương Thành, hơn nữa nghe giọng điệu thì hình như sự việc còn khá nghiêm trọng?
"Chẳng lẽ lại có biến cố gì sao?" Diệp Sanh Ca không nhịn được lên tiếng.
Kỷ Thời Đình lại rất bình tĩnh, anh cất điện thoại, bế cô xuống khỏi bàn làm việc: "Anh đã bảo anh ấy đến thẳng biệt thự Thiên Phàm, chúng ta về nhà đợi cậu ta."
...

...
Một giờ sau, hai người gặp Giang Dực tại phòng khách của biệt thự Thiên Phàm.
Anh ấy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như mọi khi, sau khi gật đầu chào hỏi, liền đi thẳng vào vấn đề: "Có một việc có lẽ hai người không biết, những thiết bị và dụng cụ đó tôi vốn định tiêu hủy ngay tại chỗ, nhưng tổng thống lại ra lệnh cho người ta mang chúng về nguyên vẹn, tôi buộc phải làm theo."
Diệp Sanh Ca lập tức nhận ra điều gì đó, cô hít một hơi lạnh: "Vậy thì..."
"Đừng vội." Kỷ Thời Đình nắm lấy tay cô một cách trấn an, bình tĩnh nhìn về phía Giang Dực: "Rồi sao nữa?"
"Sau đó, chỉ vài giờ trước, tôi nhận được tin đáng tin cậy, sau khi những thiết bị đó được vận chuyển đến phủ tổng thống, tổng thống đã hào hứng mời một vài nhà khoa học đến nghiên cứu, tuy nhiên tất cả các thiết bị đều bị cháy hỏng khi được bật lên, hoàn toàn không thể khôi phục, còn dữ liệu cốt lõi trong máy tính cũng biến mất một cách kỳ lạ." Giang Dực nói rồi dừng lại một chút: "Không thể là do Từ vĩ làm, từ lúc Hoa Tranh truyền tin cho ông ta đến khi chúng tôi đến, chỉ mất vài phút, ông ta căn bản không kịp."
Diệp Sanh Ca không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bất kể là ai làm, chỉ cần thiết bị bị tiêu hủy là tốt rồi.
Giang Dực nói xong liền nhìn về phía Kỷ Thời Đình : "Tôi nhớ, anh là người rời khỏi đó vào sáng hôm đó, hôm đó anh là người đầu tiên sử dụng những thiết bị đó."
Kỷ Thời Đình vẫn giữ nguyên sắc mặt: "Cậu đang ám chỉ điều gì?"
"Có phải anh đã động tay động chân không?" Giang Dực nhìn anh, ánh mắt đen láy lộ ra vài phần uy h**p.
Kỷ Thời Đình mỉm cười nhạt: "Ai động tay động chân không quan trọng, quan trọng là những thiết bị đó đã bị hủy. Chỉ cần bắt được Từ Vĩ, công nghệ chưa hoàn thiện này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Cậu đặc biệt đến đây chất vấn tôi, chẳng lẽ là vì cậu cũng thèm muốn công nghệ này sao?"

Giang Dực nhìn anh một lúc, đột nhiên gật đầu: "Anh nói đúng. Bất kể là ai động tay động chân, tôi đều vô cùng biết ơn người đó. Nếu những thiết bị đó còn nguyên vẹn, rơi vào tay những kẻ có quyền lực và tham vọng, hậu quả có thể còn tồi tệ hơn."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 992: Tách Rời Cảm Xúc



Kỷ Thời Đình gật đầu: “Vậy, anh không còn vấn đề gì nữa chứ?”
“Không. Thực ra, đây không phải là trọng điểm của chuyến đi này.” Giang Dực nói, “Kỷ tiên sinh, có lẽ anh không biết, trong số những nạn nhân tôi cứu được, có hai người được ghép nối sau anh. Họ rất may mắn, quá trình ghép nối thất bại, vì vậy họ không phải chịu đau đớn và vẫn sống khỏe mạnh.”
Đôi mắt Kỷ Thời Đình tối lại: “Vậy chẳng phải là tốt sao?”
“Chưa chắc. Người nhà của họ đã tìm đến và ôm họ khóc nức nở, nhưng biểu hiện của họ lại rất thờ ơ.” Giang Dực nhìn anh, từng lời từng chữ nói rõ, “Sau khi bác sĩ tâm lý can thiệp, người ta nhận thấy cả hai đều có triệu chứng tách rời cảm xúc. Nói đơn giản, họ đã mất khả năng đồng cảm, không thể yêu thương, cũng rất khó cảm nhận những cảm xúc như vui buồn. Vì vậy, họ không hiểu tại sao người nhà lại khóc vì họ.”
Nghe đến đây, Diệp Sanh Ca kinh hãi nhìn sang Kỷ Thời Đình.
Tách rời cảm xúc?
Sắc mặt cô trở nên tái nhợt, đột nhiên cô hiểu ra tất cả.
Kỷ Thời Đình vẫn giữ bình tĩnh, anh dừng lại một chút rồi nói: “Có lẽ là do thiết bị bị can thiệp, khiến dữ liệu bị lỗi, dẫn đến kết quả này. Nhưng dù sao, vẫn tốt hơn là ghép nối thành công, đúng không?”
Nếu ghép nối thành công, nạn nhân sẽ trở thành con rối, hoặc chết vì không chịu nổi đau đớn.
Chỉ mất đi khả năng đồng cảm mà thôi, so với những kịch bản khác, đây đã là kết quả tốt nhất.
“Đúng vậy.” Giang Dực gật đầu, ánh mắt thoáng qua khuôn mặt Diệp Sanh Ca, anh đã nhận ra điều mình muốn thấy từ biểu hiện của cô.

“Nếu không còn việc gì khác, anh có thể rời đi.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói.
“Không.” Diệp Sanh Ca cất giọng như đang trong cơn mơ, “Bộ trưởng Giang, tôi còn chuyện muốn hỏi anh.”
Kỷ Thời Đình quay sang nhìn cô, đôi mày khẽ nhíu lại.
Nhưng Diệp Sanh Ca rất kiên quyết, cô thậm chí yêu cầu Kỷ Thời Đình rời khỏi phòng, vì cô muốn nói chuyện riêng với Giang Dực .
Kỷ Thời Đình nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi Kỷ Thời Đình rời đi, Diệp Sanh Ca nhìn về phía Giang Dực , giọng cô hơi khàn: “Bộ trưởng Giang, như anh thấy, rất có thể Thì Đình cũng giống như hai nạn nhân đó...”
Giang Dực dường như khẽ thở dài.
“Rõ ràng, Kỷ tiên sinh đã sớm nhận thức được rằng nếu có sự can thiệp của công quyền, có thể sẽ dẫn đến những kết quả tồi tệ hơn, vì vậy từ đầu anh ấy đã quyết tâm phá hủy hoàn toàn thiết bị và tiêu hủy dữ liệu cốt lõi. Tôi đoán rằng, anh ấy có thể đã tỏ ra hứng thú với công nghệ này, thậm chí có được sự tôn trọng và tin tưởng từ Từ Vĩ, vì vậy anh ấy mới có thể tiếp cận được những cỗ máy đó. Từ Vĩ tin rằng Kỷ Thời Đình sẽ không thể thoát khỏi sự kiểm soát của mình, không những đích thân biểu diễn cách vận hành thiết bị mà còn cho anh ấy xem dữ liệu cốt lõi, từ đó Kỷ Thời Đình đã tìm ra cơ hội.”
“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại, cô nhớ đến sự hưng phấn và cuồng loạn của Từ Vĩ khi nói về những công nghệ này. Nếu ông ta muốn chia sẻ thành quả nghiên cứu với ai đó, Kỷ Thời Đình đương nhiên là đối tượng thích hợp nhất, bởi trong mắt Từ Vĩ, Kỷ Thời Đình sẽ nhanh chóng quên hết mọi chuyện.
Thêm vào đó, cái đêm mà anh cố ý đánh ngất cô, để một mình nói chuyện với Từ Vĩ, chắc chắn là để giảm bớt sự nghi ngờ của ông ta.
Nhưng khi anh can thiệp vào thiết bị, anh phải gánh chịu mọi rủi ro nếu thiết bị trục trặc.

Vì... Từ Vĩ nhất định sẽ xóa ký ức của anh và chỉ cho phép anh rời đi sau khi xác nhận rằng quá trình ghép nối đã thành công.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 993: Nỗi Áy Náy Bất Lực



Diệp Sanh Ca hiểu ra mọi chuyện, chỉ cảm thấy đầu tim nhói đau.
Cô khàn giọng nói: "Dù sao đi nữa, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này."
Ít nhất, cuối cùng cô cũng đã tìm ra nguyên nhân.
Kỷ Thời Đình không phải là không yêu cô, anh chỉ là... không còn khả năng yêu cô nữa.
"Không có gì. Tôi rất tiếc về tình trạng của Kỷ tiên sinh." Giang Dực dừng lại một chút rồi nói, "Nhưng tôi thực sự kính phục anh ấy, nếu không phải vì quyết định của anh ấy, tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra."
Diệp Sanh Ca ngơ ngẩn gật đầu.
Thấy cô có vẻ mất hồn, Giang Dực liền cáo từ, đứng dậy rời khỏi biệt thự Thiên Phàm, mang theo cảnh vệ của mình rời đi.
Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, một lúc lâu sau cô mới đứng dậy, lên lầu, đến thư phòng.
Hai đứa trẻ mấy hôm nay không ở nhà, ông cụ có lẽ muốn cho cô và Kỷ Thời Đình có một khoảng thời gian riêng tư, nên hai ngày trước đã đưa hai đứa trẻ về nhà cũ, lúc này tầng hai vắng lặng đến đáng sợ.
Cô đẩy cửa thư phòng bước vào, liền thấy người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, đang tra cứu thứ gì đó trên máy tính. Nghe thấy tiếng bước chân, anh hướng ánh mắt về phía cửa, khuôn mặt anh tuấn, sâu thẳm vẫn không có quá nhiều biểu cảm.
Diệp Sanh Ca mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
"Giang Dực đi rồi?" Kỷ Thời Đình hỏi.

"Giang Dực đi rồi?" Kỷ Thời Đình hỏi.
Diệp Sanh Ca gật đầu.
"Anh không ngờ lại có di chứng như vậy." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, "Anh đã thay đổi tần số sóng điện từ, theo lý mà nói sẽ không gây ra tổn thương quá lớn, hơn nữa anh còn may mắn khôi phục được tất cả ký ức."
Nhưng mà... anh lại mất đi một thứ khác.
Diệp Sanh Ca ngây người nhìn anh.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông có chút áy náy, nhưng ngay cả sự áy náy đó cũng toát lên vẻ bất lực.
Anh chỉ cảm thấy mình nên xin lỗi, nhưng lại không thể cảm thấy hối hận từ tận đáy lòng.
Diệp Sanh Ca chậm rãi bước đến trước mặt anh, như trước đây ngồi lên đùi anh, ôm chặt lấy anh.
Kỷ Thời Đình đặt đôi môi mỏng nóng bỏng lên má cô, hơi thở nặng nề.
"Rất khó chịu phải không?" Diệp Sanh Ca đột nhiên khẽ nói, "Cảm giác bất lực này."
Kỷ Thời Đình sững người, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: "Cũng tạm."
Cảm giác này quả thực không dễ chịu, anh cảm nhận rõ ràng mình đã mất đi thứ gì đó, bất cứ người hay việc gì cũng khó có thể khiến cảm xúc anh dao động. Chính vì vậy, anh cũng khó mà cảm thấy tiếc nuối vì điều đó. Bởi vì tiếc nuối cũng là một loại cảm xúc.
"Nhưng em rất buồn." Cô đặt tay lên ngực anh, đột nhiên khàn giọng cười, "Nhưng điều khiến em buồn hơn là, anh lại không thể cảm nhận được nỗi buồn của em."
Nhịp tim của người đàn ông này vẫn trầm ổn như trước, nhưng... lại khó mà rung động vì cô nữa.

Kỷ Thời Đình nhíu mày, nắm chặt tay cô đặt lên vị trí trái tim mình.
"Sanh Ca..."
"Thời Đình, em hơi mệt rồi." Cô tựa vào vai anh, giọng nói rất nhẹ, dường như vừa thốt ra đã tan biến vào không khí.
Hơi thở của Kỷ Thời Đình đột nhiên rối loạn, trái tim càng không thể khống chế mà run lên một chút, cơn đau như sợi tơ quấn lấy, khiến anh có cảm giác ngột ngạt đến khó thở.
"Sanh Ca ." Anh lại gọi tên cô, "Một số việc đối với anh rất khó, nhưng không phải là không thể. Nếu em mệt rồi, vậy hãy giao cho anh."
Nếu trên thế giới này có một người có thể khơi dậy niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận của anh, có thể khiến anh cảm thấy đau lòng và không nỡ, thì người đó, chỉ có thể là cô. PS: Góc đề cử tuần này, nàng nào muốn đọc thể loại thanh xuân vườn trường nam chính thể thao cù nhây x nữ chính học bá thì có thể thử bộ "Mùa hè năm ấy chúng ta tròn 18" nha!! iu các nàng
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 994: Thà Rằng Rời Xa Anh



Diệp Sanh Ca lặng người nghe anh nói, hồi lâu sau mới khàn giọng: “Anh không cần phải miễn cưỡng bản thân.”
Những nỗ lực của anh, cô đều thấy rõ, nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy được an ủi, ngược lại, càng làm cô đau lòng hơn.
Kỷ Thời Đình chỉ cảm thấy trong lồ ng ngực ngày càng nặng nề, khó thở.
Anh biết Diệp Sanh Ca yêu anh sâu đậm đến nhường nào, biết cô đã hy sinh rất nhiều vì anh. Vì thế, anh đã quyết tâm hoàn thành trách nhiệm của một người chồng và người cha.
Nhưng điều mà Diệp Sanh Ca cần không chỉ là trách nhiệm, và những gì cô muốn, anh lại không thể cho cô được.
“... Hôm trước em nói, em định quay lại làm việc, đúng không?” Kỷ Thời Đình khàn giọng nói, “Em có thể đi đóng phim, làm bất cứ điều gì em thích.”
Có lẽ làm những gì cô yêu thích sẽ khiến cô vui vẻ hơn.
Diệp Sanh Ca nghe vậy, bỗng bật cười: “Trước đây anh luôn mong em chỉ để ý đến anh.”
Nhưng bây giờ, anh lại đang cố gắng tìm cách phân tán sự chú ý của cô.
Có lẽ sự kỳ vọng của cô vào anh, cộng với nỗi thất vọng khi kỳ vọng đó không được đáp lại, đã trở thành một gánh nặng đối với anh, vì anh không còn đủ khả năng đáp ứng cô như trước.
“Sanh Ca, em biết anh chỉ muốn em vui.” Giọng anh nhẹ nhàng.
“Ừ, em biết.” Diệp Sanh Ca cười khẽ, “Bởi vì giờ đây anh không thể khiến em hạnh phúc được nữa.”

“Ừ, em biết.” Diệp Sanh Ca cười khẽ, “Bởi vì giờ đây anh không thể khiến em hạnh phúc được nữa.”
Giọng cô rất bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được vài phần oán trách.
Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, đột nhiên bế cô lên và bước ra ngoài.
Diệp Sanh Ca sửng sốt, nhận ra anh đang đi về phía phòng ngủ.
“Kỷ Thời Đình, anh...”
“Đừng nói gì.” Giọng anh đã có chút khàn đặc, “Ít nhất thì cách này có thể khiến em không phải nghĩ ngợi gì.”
Diệp Sanh Ca giận đến đỏ bừng mắt, cô đấm mạnh vào vai anh, tức giận nói: “Bây giờ em không có tâm trạng!”
“Chút nữa em sẽ có.” Khi nói, Kỷ Thời Đình đã đặt cô xuống giường, không để cô có chút khoảng trống nào để phản kháng. Anh giữ chặt tay cô, rồi cúi người đè cô xuống, hoàn toàn chế ngự cơ thể cô.
Nhịp thở của Diệp Sanh Ca trở nên gấp gáp. Gương mặt điển trai của anh gần kề, đôi mắt đen chứa đầy h@m muốn mãnh liệt và những cảm xúc cô không thể hiểu thấu. Cô cảm thấy mắt mình nóng bừng, chỉ trong vài giây, nước mắt đã chảy xuống từ khóe mắt.
Yết hầu của Kỷ Thời Đình khẽ chuyển động, anh cúi xuống, chậm rãi và dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, sau đó hôn lên môi cô.
Diệp Sanh Ca nếm được vị mặn của nước mắt mình, tim cô chua xót, khiến cô càng khó kiểm soát được dòng lệ.
Kỷ Thời Đình khựng lại, từ từ buông môi cô ra, anh tựa trán vào trán cô, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.
Diệp Sanh Ca vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, cuối cùng cô cũng không thể ngăn mình ngừng khóc.
“Kỷ Thời Đình, nếu em nói, em thà rời xa anh, anh có chấp nhận không?” Cô khàn giọng hỏi.

Anh ngừng thở trong giây lát, đôi mắt anh co rút mạnh, dường như vô cùng bàng hoàng.
“Diệp Sanh Ca, em đang nói đùa phải không?” Anh chậm rãi nói từng chữ, “Dù em có đùa hay không, anh cũng không bao giờ chấp nhận!”
Diệp Sanh Ca cắn môi: “Vì sao?”
“Vì em là vợ anh!”
“Vậy chúng ta ly hôn đi.” Cô nói nhẹ nhàng.
“Không thể nào!” Anh gần như gầm lên, “Diệp Sanh Ca, em bỏ ngay ý nghĩ đó đi!”
Diệp Sanh Ca sững sờ: “Anh không nỡ bỏ em vì điều gì? Vì em là mẹ của hai đứa trẻ, vì em rất yêu anh, vì em đối xử tốt với anh sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 995: Sự Cứu Rỗi Của Cô



Kỷ Thời Đình dường như thở dài một hơi, hồi lâu sau, anh mới khàn giọng nói: "Sanh Ca , chỉ cần em vui, em làm bất cứ việc gì anh cũng không phản đối, nhưng ly hôn, đừng hòng nghĩ tới!"
"Nhưng em rất khó chịu." Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ nhẹ, "Em thà rời xa anh, giả vờ như anh vẫn yêu em, cũng không muốn đối mặt với anh như thế này."
Kỷ Thời Đình mím chặt môi.
Kết quả này anh không phải hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, vì vậy, lúc đầu anh không muốn để cô biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng cô thực sự đã nhận ra từ lâu, sự xuất hiện của Giang Dực chẳng qua chỉ là để xác nhận những suy đoán của cô mà thôi.
Thấy anh im lặng không nói, Diệp Sanh Ca đột nhiên cười chua xót: "Ồ, em suýt quên, anh đã nói anh thích l@m tình với em."
Anh không yêu cô, nhưng anh vẫn có h@m muốn với cô. Có lẽ vì thiếu hụt tình cảm, h@m muốn của người đàn ông này thậm chí còn mãnh liệt hơn trước.
"Nếu em không muốn gặp anh, chúng ta có thể giảm bớt thời gian gặp mặt. Anh sẽ cố gắng hết sức ở lại công ty. Em cũng có thể đi đóng phim." Kỷ Thời Đình nuốt nước bọt, "Nhưng chúng ta không thể chia tay, dù là vì hai đứa trẻ."
Vì vậy, anh không nỡ rời xa cô, quả nhiên là vì hai đứa trẻ, có lẽ còn vì thân phận làm vợ của cô.
"Em và anh chia tay, không ảnh hưởng đến việc em làm tròn trách nhiệm của một người mẹ." Thái độ của Diệp Sanh Ca càng thêm kiên định, "Hơn nữa, chúng sẽ hiểu cho em."
Hai đứa nhỏ đã quen với việc tự tìm niềm vui, không cần cô phải ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, ba năm qua cô làm việc rất bận rộn, lại thường xuyên đi công tác, chúng chưa bao giờ bất mãn, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không.

Kỷ Thời Đình nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, trong lòng đột nhiên bị cảm giác bất lực bao trùm.
Sau khi mất đi cảm xúc, điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh chính là trách nhiệm, dù là công việc hay gia đình, anh chỉ cần hướng tới mục tiêu đó là được, không cần lo lắng bị bất kỳ người hay việc gì chi phối.
Theo lý mà nói, nếu họ chia tay, anh đáng lẽ phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, dù sao sự mong đợi của cô đối với anh đã là một gánh nặng, nhưng nghĩ đến việc cô sẽ rời xa anh, cảm giác dâng lên trong lòng không phải là sự nhẹ nhõm, mà là một loại mất mát và bơ vơ như bị bỏ rơi.
Trong thoáng chốc, Kỷ Thời Đình cảm thấy mình như đã bệnh nặng, chỉ có thể chờ đợi sự cứu rỗi của cô, nếu ngay cả cô cũng buông bỏ, anh chỉ còn đường chết.
Nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi.
Từ ba năm trước đến nay, cô vẫn luôn chờ đợi anh, cũng đã dành hết tất cả nhiệt huyết và tình yêu của mình, nhưng dù có bao nhiêu nhiệt huyết cũng có ngày cạn kiệt, anh dựa vào cái gì mà yêu cầu cô tiếp tục.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nỡ buông tay.
"Sanh Ca , em hãy bình tĩnh vài ngày." Kỷ Thời Đình nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, "Đừng vội vàng đưa ra quyết định này, được không?"
Diệp Sanh Ca sững người, khẽ gật đầu: "Được. Nhưng mà, anh hãy buông em ra trước đã."
Kỷ Thời Đình vẫn không nhúc nhích, đôi môi mỏng của anh áp xuống, dường như vẫn muốn hôn cô.
Diệp Sanh Ca lại quay mặt đi: "Không phải anh đã nói, chỉ cần em vui, em làm bất cứ việc gì anh cũng sẽ ủng hộ em sao? Bây giờ em muốn ra ngoài một chuyến."

Kỷ Thời Đình dừng lại một chút rồi mới nói: "Đi làm gì?"
"Đi chơi." Cô tự giễu cười, "Em sẽ tìm cách để bản thân mình phấn chấn lên."
Kỷ Thời Đình có vẻ do dự, nhưng nhìn vào đôi mắt buồn khó tả của cô, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 996: Có Lẽ Đã Xảy Ra Chuyện Lớn



Tối hôm đó, Lê Dĩ Niệm vốn dĩ sẽ tham gia ghi hình một chương trình truyền hình thực tế, nhưng hai giờ trước khi khởi hành, cô nhận được cuộc gọi từ Diệp Sanh Ca.
Cuộc gọi này khiến trái tim Lê Dĩ Niệm dần chìm xuống.
Cô đã quen biết Diệp Sanh Ca ba năm, trong ấn tượng của cô, Diệp Sanh Ca luôn kiên định, dường như không có vấn đề nào có thể làm khó cô ấy. Nếu không có tính cách mạnh mẽ như vậy, thì Diệp Sanh Ca đã không thể chèo chống T.S Group trong ba năm kể từ khi Kỷ Thời Đình rời đi.
Nhưng tối nay, giọng nói của Diệp Sanh Ca lại chưa từng suy sụp như thế, qua điện thoại, Lê Dĩ Niệm có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu đậm, thậm chí là tuyệt vọng.
Nghĩ lại những thay đổi gần đây mà Kiều Nghiễn Trạch từng nhắc đến về Kỷ Thời Đình, Lê Dĩ Niệm mơ hồ cảm thấy có lẽ đã có chuyện lớn xảy ra.
Vì vậy, khi Diệp Sanh Ca hỏi cô có rảnh vào buổi tối không, cô đã không chút do dự mà đồng ý.
Trên đường đến câu lạc bộ, cô gọi điện cho Thượng Thiên Ý, bảo anh ta hoãn buổi ghi hình.
Thượng Thiên Ý tất nhiên không đồng ý, vì việc hủy lịch đột xuất trong giới giải trí là điều rất không hay, có thể sẽ khiến đài truyền hình đưa vào danh sách đen, và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Nhờ người khác trong công ty thay thế tôi. Sanh Ca có vẻ không ổn, tôi phải ở bên cô ấy.”
Nghe nhắc đến Diệp Sanh Ca, Thượng Thiên Ý cũng khá bất ngờ: “Sao lại thế được! Không phải Kỷ tiên sinh đã trở về rồi sao?”
Cách đây không lâu, một đoạn video của Kỷ Thời Đình được lan truyền điên cuồng trên mạng, Thượng Thiên Ý còn đề nghị Diệp Sanh Ca nên tận dụng cơ hội này để tái xuất với tư cách là phu nhân tổng giám đốc của T.S Group, nhưng Diệp Sanh Ca đã từ chối.

Cách đây không lâu, một đoạn video của Kỷ Thời Đình được lan truyền điên cuồng trên mạng, Thượng Thiên Ý còn đề nghị Diệp Sanh Ca nên tận dụng cơ hội này để tái xuất với tư cách là phu nhân tổng giám đốc của T.S Group, nhưng Diệp Sanh Ca đã từ chối.
“Tôi cũng không rõ, tóm lại anh cứ giúp tôi hoãn lại đi, cứ nói tôi đột nhiên bị ốm, không thể lên sân khấu được.” Lê Dĩ Niệm nói tiếp, “Khi nào tôi nắm được tình hình, tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Được rồi.” Thượng Thiên Ý nhanh chóng đồng ý, “Để đó cho tôi.”
Sau khi dập máy, không lâu sau Lê Dĩ Niệm đã đến câu lạc bộ 1912. Đây là nơi Kiều Nghiễn Trạch thường hay đến chơi, nên cô khá an tâm và đã hẹn gặp Diệp Sanh Ca ở đây. Trời đã tối, không gian trong câu lạc bộ mờ ảo dưới ánh đèn yếu ớt. Lê Dĩ Niệm đeo khẩu trang, dễ dàng lên đến tầng hai.
Không ngờ từ xa cô lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Một chàng trai trẻ đang nắm lấy cổ tay một cô gái, dường như họ đang cãi vã.
“Em mau về nhà đi, đừng ở nơi này nữa!”
“Không được, em phải trả tiền! Hôm đó anh không làm gì cả, em không thể nhận 500 nghìn của anh... Chỉ là mẹ em cần phẫu thuật gấp nên em đã dùng số tiền đó rồi, nhưng em sẽ nghĩ cách để trả lại cho anh!”
“Em ngốc quá đấy!” Giọng của chàng trai trở nên bực bội.
“... Anh không cần em, nhưng sẽ có người cần thôi! Dù sao em đã quyết định bán bản thân mình một lần rồi, bán đi cho xong!” Giọng cô gái đầy sự bướng bỉnh và giận dỗi.
Chàng trai bất lực, bực bội vò đầu.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo và thanh thoát vang lên bên tai anh ta: “Cố Dĩ Mặc?”
Cố Dĩ Mặc ngẩng lên nhìn, sững người: “Dĩ Niệm... sao em lại ở đây!”
Anh ta và Lê Dĩ Niệm là anh em họ xa, hai gia đình ít qua lại, họ cũng không thân thiết, nhưng vẫn biết nhau. Sau này vì Kiều Nghiễn Trạch, cả hai mới biết thêm về cuộc sống của nhau, nhưng cũng chưa gặp mặt lần nào.

Lúc này gặp nhau ở nơi này, có chút lúng túng. Cố Dĩ Mặc vội vàng buông tay cô gái trước mặt, ho khan một tiếng.
“Em đến gặp Sanh Ca .” Lê Dĩ Niệm liếc nhìn cô gái, mỉm cười, rồi nhìn về phía Cố Dĩ Mặc, “Anh cứ tiếp tục đi, em qua đó trước.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 997: Đây Chỉ Là Chấp Niệm Của Em



"A." Cố Dĩ Mặc ngơ ngác đáp lại một tiếng, nhìn Lê Dĩ Niệm bước vào một trong những phòng bao.
Em dâu ở đây? Chuyện gì vậy? Theo anh biết, em dâu chưa bao giờ đến những nơi giải trí như thế này, bây giờ Kỷ Thời Đình đã trở lại, cô ấy càng không cần thiết phải đến đây.
Hai ngày trước anh còn gặp Kỷ Thời Đình một lần, không thấy lão Kỷ có gì bất thường cả...
Cố Dĩ Mặc nghĩ, nhìn thấy cô gái đối diện vẫn còn vẻ mặt cứng đầu, liền cảm thấy bực bội.
"Em có phải nhất định muốn anh ngủ với em mới chịu bỏ qua không!"
"Đúng vậy!" Cô gái mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt không hề lùi bước.
Nhưng Cố Dĩ Mặc nhớ lại biểu hiện của mình hôm đó, liền chùn bước.
Khi Lê Dĩ Niệm bước vào phòng bao, Diệp Sanh Ca đã đến, cô ngồi một mình ở góc phòng, trên bàn tròn trước mặt bày vài chai rượu Louis XIII, có một chai đang được cô ôm trong lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hơi lơ đãng với Lê Dĩ Niệm: "Cậu đến rồi... Mình lại làm phiền cậu nữa rồi."
"Nói gì vậy." Lê Dĩ Niệm cười, ngồi xuống đối diện cô, "Sao tự nhiên lại muốn uống rượu? Hơn nữa, sao Kỷ tiên sinh lại yên tâm để cậu đến nơi này một mình? Là anh ấy đưa cậu đến sao?"
"Anh ấy muốn để vệ sĩ đi theo mình, nhưng mình đã từ chối." Diệp Sanh Ca nói nhỏ, "Mình để tài xế đưa mình đến đây."
Lê Dĩ Niệm thở dài thầm, quả nhiên giữa hai người này đã xảy ra vấn đề.

Lê Dĩ Niệm thở dài thầm, quả nhiên giữa hai người này đã xảy ra vấn đề.
"Sanh Ca , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô dịu giọng hỏi.
Diệp Sanh Ca chớp mắt, hốc mắt bỗng đỏ hoe: "Vì anh ấy không còn yêu mình nữa."
"Sao có thể!" Lê Dĩ Niệm kinh ngạc.
"Ừ." Diệp Sanh Ca gật đầu nghiêm túc, "Là thật. Nhưng mà anh ấy cũng không yêu ai cả, anh ấy đã mất đi khả năng yêu thương."
Lê Dĩ Niệm mở to mắt kinh hãi: "Vì cơ sở nghiên cứu bất hợp pháp dưới Dạ Yến?"
Diệp Sanh Ca tiếp tục gật đầu.
"Nói một cách đơn giản, vì một tai nạn, anh ấy đã xuất hiện triệu chứng tách rời cảm xúc." Diệp Sanh Ca nói khàn giọng, "Mình thà rằng anh ấy chỉ bị mất trí nhớ."
Lê Dĩ Niệm cũng hoàn toàn không ngờ tới sẽ là tình huống như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Cho dù Kỷ tiên sinh có thay lòng đổi dạ, có lẽ cũng không khiến người ta tuyệt vọng hơn tình huống hiện tại, khó trách Sanh Ca lại đau lòng như vậy.
"Kỷ tiên sinh ít nhất vẫn còn quan tâm đ ến cậu chứ." Lê Dĩ Niệm một lúc sau mới lên tiếng, "Anh ấy vẫn sẽ biết ơn sự hy sinh của cậu."
Diệp Sanh Ca cười tự giễu, đá đôi giày cao gót ra, co chân ngồi trên ghế sofa.
"Đúng vậy, nên anh ấy vẫn hy vọng có thể làm một cặp vợ chồng tôn trọng lẫn nhau với mình."
"Nhưng cậu không muốn?" Lê Dĩ Niệm nhạy bén nhận ra điều gì đó.
"Mình không biết phải làm sao với anh ấy bây giờ." Diệp Sanh Ca lẩm bẩm, "Mình muốn chia tay với anh ấy, nhưng anh ấy không đồng ý."

Lê Dĩ Niệm cắn chặt môi.
"Dù cậu làm gì, mình cũng sẽ ủng hộ cậu." Lê Dĩ Niệm nói, giọng điệu trở nên kiên định, "Sanh Ca, mấy năm nay cậu vì công ty, vì hai đứa nhỏ, lại chỉ có mình thiệt thòi. Cậu nên cho mình nghỉ ngơi rồi. Kỷ tiên sinh không đồng ý thì sao, chẳng lẽ anh ấy còn có thể trói cậu lại được sao."
"Mình..." Diệp Sanh Ca nói, nước mắt lăn xuống, "Mình không nỡ."
Lê Dĩ Niệm thấy chua xót trong lòng.
Cô ấy gượng cười: "Đây chỉ là chấp niệm của cậu thôi, trên thế giới này đâu chỉ có mình anh ấy là người đàn ông đáng để cậu yêu. Nếu tình cảm của cậu đã định sẵn không được đáp lại, chi bằng sớm buông bỏ. Thời gian càng lâu, cậu sẽ càng đau khổ."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 998: "mây Xanh Phủ Đỉnh Hai Vị Đại Ca!"



Diệp Sanh Ca ngẩn ra một chút, có lẽ vì rượu khiến phản ứng của cô chậm lại, một lúc sau cô mới lên tiếng: "Vậy... cậu đã buông bỏ chưa?"
Lê Dĩ Niệm cười nhẹ: "Gần như thế."
Nếu một ngày nào đó Kiều Nghiễn Trạch từ bỏ cô, chắc cô cũng sẽ không quá đau lòng.
Diệp Sanh Ca nghiêng đầu, không biết nghĩ gì, đột nhiên bật cười: "Trước đây mình từng nghĩ đến chuyện giới thiệu cho cậu mười người thanh niên tài giỏi để chọc tức Kiều Nghiễn Trạch! Giờ cơ hội tới rồi!"
Lê Dĩ Niệm bật cười: "Được thôi, mình chờ cậu giới thiệu những thanh niên tài giỏi đó!"
"Nhưng bây giờ, chúng ta có thể tìm vài anh chàng đẹp trai để uống cùng trước." Diệp Sanh Ca lẩm bẩm, rồi với tay nhấn nút gọi phục vụ, lớn tiếng: "Gọi những anh chàng đẹp trai nhất của các cậu tới đây cho tôi!"
Lê Dĩ Niệm có chút bất đắc dĩ, nhưng cô không ngăn cản. Dù sao, cô cũng sẽ không để Diệp Sanh Ca phải chịu thiệt thòi.
...
Ở hành lang, Cố Dĩ Mặc vì tự trọng mà không thể nói ra lý do thực sự khiến anh từ chối cô gái. Cô gái thất vọng, cuối cùng vẫn giằng tay khỏi anh và chạy xuống sảnh dưới.
Cố Dĩ Mặc chỉ biết thở dài trong đau khổ.
Đột nhiên, anh nhìn thấy quản lý dẫn theo ba chàng trai trẻ đi ngang qua, liền cất tiếng gọi.
Quản lý biết Cố Dĩ Mặc là bạn của Kiều Nghiễn Trạch, nên tỏ ra rất kính trọng: "Cố tiên sinh, ngài có việc gì cần dặn dò?"

"Lisa vẫn đang làm việc ở chỗ các cậu à?"
Quản lý biết Cố Dĩ Mặc là bạn của Kiều Nghiễn Trạch, nên tỏ ra rất kính trọng: "Cố tiên sinh, ngài có việc gì cần dặn dò?"
"Đúng, cô ấy vẫn ra giá 500 nghìn, nên hiện tại chưa có ai gọi cô ấy."
"Nếu có ai đó gọi cô ấy, nhớ báo cho tôi."
"Không vấn đề gì!" Quản lý đáp một cách nhanh chóng, rồi mỉm cười nịnh nọt: "Lisa là do một người bạn của tôi giới thiệu. Nghe nói gia đình cô ấy rất khó khăn, cô ấy gặp được Cố tiên sinh quả là phúc phận của cô ấy."
Cố Dĩ Mặc nhếch môi không rõ cảm xúc, liếc nhìn ba chàng trai trẻ phía sau quản lý: "Cậu đi đi, tôi không làm phiền nữa."
Quản lý gật đầu, rồi dẫn ba chàng trai vào một phòng bao.
Lúc đầu, Cố Dĩ Mặc không để ý lắm, nhưng ba giây sau, anh đột nhiên đờ người.
Chờ đã, vừa nãy chẳng phải Dĩ Niệm đã vào căn phòng này sao? Cô ấy nói cô đến tìm chị dâu nhỏ...
Vậy, rốt cuộc chuyện này là sao?
Không, đúng hơn là Kỷ Thời Đình và Kiều Nghiễn Trạch rốt cuộc đang gặp chuyện gì?
Nhìn thấy ba chàng trai biến mất sau cánh cửa, Cố Dĩ Mặc không dám chần chừ, vội lấy điện thoại ra gọi.
... Có vẻ hai vị đại ca đã bị "mây xanh phủ đỉnh" rồi!
Quản lý dẫn ba chàng trai vào phòng bao, vừa cười vừa mời Diệp Sanh Ca và Lê Dĩ Niệm chọn người.
Diệp Sanh Ca phấn khích yêu cầu cả ba ở lại và ra lệnh cho họ xếp thành hàng.
Ba chàng trai nhìn thấy khách không phải là những quý bà giàu có, mà là hai cô gái trẻ trung, xinh đẹp thì vô cùng phấn khởi. Tuy nhiên, khi họ vừa định tiến lại gần, cô gái xinh đẹp ngồi bên phải, trông có vẻ quen thuộc, liền lạnh mặt.

"Các cậu đứng im đó, không nghe thấy à?" Lê Dĩ Niệm nói nhẹ nhàng, giọng không quá nghiêm khắc nhưng đủ khiến ba người không dám l* m*ng.
Diệp Sanh Ca đã hơi say nên không để ý những chi tiết này. Cô tựa đầu lên vai Lê Dĩ Niệm, cố gắng nheo mắt để phân biệt dung mạo của ba chàng trai: "Tôi đã bảo gọi những người đẹp nhất mà..."
"Quản lý nói đây là ba người đẹp trai nhất rồi, chiều cao đều trên 1m80, và đều mới 20 tuổi." Lê Dĩ Niệm thản nhiên nói.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 999: So Được Với Thời Đình



"Được..." Diệp Sanh Ca nói, đột nhiên cười khúc khích, "Gọi bọn họ vào đây uống rượu với mình đi."
"Sanh Ca ? Cậu nghiêm túc đấy à?" Lê Dĩ Niệm đỡ lấy vai cô, vẻ mặt lo lắng.
"Dù sao... anh ấy cũng sẽ không ghen, anh ấy đã nói rồi, chỉ cần mình vui vẻ, mình làm gì cũng được." Diệp Sanh Ca nói với vẻ mặt cứng đầu, "Biết đâu mình ngoại tình anh ấy cũng có thể chấp nhận để mình tiếp tục làm vợ anh ấy."
"Sanh Ca ..." Lê Dĩ Niệm thở dài, "Cậu đang giận dỗi với Kỷ tiên sinh sao?"
"Nếu giận dỗi có tác dụng, mình thà ngày nào cũng giận dỗi." Diệp Sanh Ca vẻ mặt ngây dại, "Nhưng vô dụng thôi, anh ấy căn bản sẽ không để tâm, mình mong anh ấy để tâm, ngay cả bản thân anh ấy cũng mong anh ấy để tâm."
"Tách rời cảm xúc..." Lê Dĩ Niệm lẩm bẩm, "Nếu tình cảm có thể nói buông là buông, nói biến mất là biến mất, thì trên thế giới này sẽ bớt đi bao nhiêu người thất tình."
"Nhưng mình không muốn, nếu không có tình cảm, con người giống như một cái xác không hồn, vậy thì còn gì thú vị nữa." Diệp Sanh Ca nói nhỏ.
"Cậu đang nói đến Kỷ tiên sinh sao?" Lê Dĩ Niệm buột miệng.
Diệp Sanh Ca sững người lại.
Cô hơi cụp mắt xuống, ngây người không biết đang nghĩ gì, một lúc sau cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lê Dĩ Niệm: "Cậu nói đúng."
Lê Dĩ Niệm: "... Mình nói gì cơ?"
"Thời Đình bây giờ cần mình, nên mình không thể đi." Diệp Sanh Ca đột nhiên lẩm bẩm, "Anh ấy cần sự giúp đỡ của mình."

Lê Dĩ Niệm không ngờ sau khi đắn đo nửa ngày, cuối cùng cô ấy lại đưa ra quyết định như vậy, nhất thời vừa đau lòng vừa xót xa thay cho cô ấy. Đôi khi cô cũng không thể hiểu tại sao Diệp Sanh Ca luôn có năng lượng và nhiệt huyết không bao giờ cạn kiệt.
"Sanh Ca , cậu chắc chứ? Như vậy, cậu sẽ rất vất vả." Lê Dĩ Niệm nói nhỏ.
"Chúng mình là vợ chồng, nên phải nương tựa lẫn nhau." Diệp Sanh Ca nói, khó khăn đặt chai rượu trong lòng lên bàn, "Hơn nữa... hơn nữa, mình cũng không cam tâm. Thời Đình mà mình yêu nhất định có thể quay lại, nhất định có thể."
"Vì cậu đã quyết định rồi, vậy thì mình đương nhiên sẽ ủng hộ cậu." Lê Dĩ Niệm nói, "Nhưng mà, nếu có một ngày cậu hối hận, cũng không cần phải áy náy."
"Ừ." Diệp Sanh Ca gật đầu mạnh mẽ, "Cảm ơn cậu, Dĩ Niệm, cậu đã giúp mình một... ừm... việc lớn."
Cô nói rồi còn ợ hơi rượu.
"Rượu này ngon đấy." Cô đột nhiên lại vui vẻ, "Nào, chúng ta cùng uống!"
Lê Dĩ Niệm mỉm cười nhận lấy chai rượu cô đưa cho mình, quay đầu nhìn thấy mấy chàng trai kia vẫn còn ở đó, sắc mặt liền trầm xuống: "Ở đây không cần các cậu nữa."
Ba người tuy không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Lê Dĩ Niệm cùng Diệp Sanh Ca uống được hai vòng rượu, cửa phòng bao lại một lần nữa bị đẩy ra.
Người đầu tiên bước vào là Kỷ Thời Đình.
Anh sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo một vòng không thấy đàn ông, sắc mặt căng thẳng cuối cùng cũng hơi giãn ra, sau đó, ánh mắt anh rơi vào hai người phụ nữ cách đó không xa.
Diệp Sanh Ca ngồi bên trái, mặt cô ửng đỏ, ánh mắt long lanh, nói gì đó với Lê Dĩ Niệm, hai người bỗng nhiên cười phá lên.
Kỷ Thời Đình bước về phía cô.

Diệp Sanh Ca dường như cảm nhận được điều gì đó, cô chớp mắt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, thẳng tắp đang đi về phía mình.
"Người này được đấy, không chỉ đẹp trai, mà còn có khí chất." Cô dùng khuỷu tay huých huých Lê Dĩ Niệm bên cạnh, "So được với Thời Đình."
 
Back
Top Bottom