Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 970: Anh Ấy Vẫn Nhớ Mình!



Người đàn ông mặc bộ vest chỉnh tề, nhiệt độ trong phòng cao nên khi bước vào, anh cởi áo khoác và đưa cho người giúp việc bên cạnh.
Diệp Sanh Ca sững sờ nhìn hành động của anh, tim đập loạn nhịp.
Anh ấy còn sống!
Nhưng điều khiến cô hoang mang là khi mà Giang Dực vẫn chưa hành động, Kỷ Thời Đình đã thoát khỏi tổ chức nghiên cứu ngầm. Điều này chỉ có thể có một lời giải thích—giáo sư Từ và đồng bọn đã thành công.
Từ góc nhìn của cô, chỉ có thể thấy gương mặt nghiêng đầy bình thản của anh, Diệp Sanh Ca nín thở chờ đợi. Cuối cùng, anh nhìn về phía cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm, sắc mặt tĩnh lặng, khiến cô không thể đoán được cảm xúc của anh.
Anh nghiêm túc nhìn cô trong hai giây, như thể đang cố nhận diện cô. Sau đó, người đàn ông bước về phía cô.
Diệp Sanh Ca toàn thân cứng đờ, không thể làm gì khác ngoài chờ đợi anh đến gần. Chẳng mấy chốc, anh dừng lại trước mặt cô, vòng tay ôm lấy vai cô, cúi xuống nhìn.
Diệp Sanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, khi vừa mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào: "Thời Đình..."
Giây tiếp theo, anh giữ chặt cằm cô và cúi xuống.
Diệp Sanh Ca mở to mắt, môi anh lạnh mà mạnh mẽ áp lên môi cô, nụ hôn chậm rãi nhưng đầy mãnh liệt. Chẳng mấy chốc, đôi môi và lưỡi anh trở nên nóng bỏng.
Khi đầu lưỡi anh xâm nhập, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ cơn mơ hồ.

Khi đầu lưỡi anh xâm nhập, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ cơn mơ hồ.
Anh ấy vẫn nhớ mình!
Suy nghĩ này khiến cô có cảm giác như muốn khóc vì sung sướng. Dù anh có vẻ hơi khác thường, nhưng điều này đã là một niềm vui lớn đối với cô.
Nước mắt làm nhòe mắt cô, nụ hôn của anh cũng dần trở nên mãnh liệt hơn, khiến hơi thở của cô bị chặn lại. Diệp Sanh Ca vòng tay ôm lấy cổ anh, cố gắng đáp lại nụ hôn ngọt ngào nhưng cũng đầy chiếm hữu ấy. Cuối cùng, cô không thể kìm được nữa và nước mắt lăn dài trên má.
Trong phòng khách, chỉ còn lại âm thanh của nụ hôn say đắm của hai người. Cô quản gia, với gương mặt rạng rỡ, vội đưa tay lên che miệng, sợ phát ra tiếng động làm phiền họ. Cô vẫy tay ra hiệu cho những người giúp việc khác rời đi, để lại không gian riêng cho họ.
Diệp Sanh Ca dần cảm thấy khó thở, nụ hôn kéo dài này thật sự khiến cô bất ngờ. Cô nhận thấy cánh tay của Kỷ Thời Đình vòng quanh cô ngày càng siết chặt hơn. Bất ngờ, bàn tay nóng bỏng của anh di chuyển xuống eo cô, lướt vào bên trong áo và cởi khuy áo ngực của cô.
Khi cảm thấy phần ngực mình nhẹ bẫng, Diệp Sanh Ca bỗng dưng mở to mắt, cô khẽ cựa quậy nhưng Kỷ Thời Đình không hề để ý. Không chỉ vậy, tay anh còn di chuyển ra phía trước, rồi thô bạo bóp lấy ngực cô.
Bàn tay có lớp chai sần nhẹ của anh hơi thô lỗ khi chạm vào da thịt cô, mang lại cảm giác đau đớn nhưng cũng k1ch thích khiến Diệp Sanh Ca gần như khuỵu xuống.
May mắn là cô vẫn chưa hoàn toàn bị cuốn vào cơn cuồng nhiệt đó. Một chút lý trí còn sót lại khiến cô cố gắng đẩy vai anh ra, tìm cơ hội để nói chuyện.
Điều quan trọng nhất là cô nhận ra anh không bình thường, nếu anh ổn, anh sẽ không hành xử như thế này.
Cuối cùng, anh buông tha đôi môi tội nghiệp của cô, vừa rời khỏi, Diệp Sanh Ca liền thở dài một hơi.

"Thời Đình, anh làm sao vậy... Ah!"
Cô chưa kịp hỏi xong, Kỷ Thời Đình đã bế cô lên, bước vài bước rồi đặt cô xuống ghế sofa.
Cơ thể nóng bỏng của anh áp sát vào cô. Yết hầu của anh di chuyển vài lần, đôi mắt đen nhánh khóa chặt vào khuôn mặt đỏ ửng của cô. Diệp Sanh Ca định mở miệng nói gì đó, thì anh bất ngờ giơ tay, dùng ngón trỏ đặt lên đôi môi sưng đỏ của cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 971: Chúng Ta Về Phòng Đi



Diệp Sanh Ca mở to mắt nhìn thẳng vào Kỷ Thời Đình, ánh mắt ướt át của cô trông vừa mềm mại vừa đáng thương. Sau khi suy nghĩ, cô bất ngờ nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đặt ngón giữa của anh vào miệng và ngậm lấy, rồi liếc nhìn anh một cái.
Ánh mắt ấy đầy quyến rũ và mê hoặc, cùng với động tác cắn ngón tay anh khiến không khí trở nên nóng bỏng và tràn ngập sự khiêu khích.
Quả nhiên, Kỷ Thời Đình không thể kiềm chế được. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn, sau khi rút tay ra khỏi miệng cô, anh ngay lập tức cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô lần nữa. Tay anh cũng bắt đầu di chuyển xuống, nhanh chóng kéo váy cô lên, mạnh mẽ nắm lấy phần đùi và ép cô mở ra. Cơ thể anh áp sát vào cô chặt hơn.
Diệp Sanh Ca nhanh chóng cảm nhận được sự khát khao của anh, hơi nóng từ anh khiến tim cô như mềm nhũn.
Cô vẫn không hiểu tại sao người đàn ông này đột nhiên hành động như vậy. Từ lúc bước vào đến giờ, anh chưa nói một lời nào, cứ như thể anh không còn khả năng nói nữa. Nhưng ánh mắt của anh lại không giống như anh không nhận ra cô.
Có vẻ như cô tạm thời không thể có câu trả lời. Nghĩ vậy, Diệp Sanh Ca quyết định ngừng kháng cự, để mặc anh lấn át mình. Nụ hôn dần trở nên dữ dội hơn, và Kỷ Thời Đình thở hổn hển, cúi đầu cắn nhẹ vào ngực cô qua lớp áo sơ mi.
Diệp Sanh Ca rùng mình, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Thời Đình, chúng ta về phòng đi…”
Ngay lúc đó, trên lầu dường như có người bước ra khỏi phòng, rồi nhanh chóng bước lùi lại. Diệp Sanh Ca đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Tối qua, Lê Dĩ Niệm và Kiều Nghiễn Trạch đều ngủ lại ở phòng khách. Vừa rồi, có lẽ là Lê Dĩ Niệm, vì nếu là Kiều Nghiễn Trạch, anh ta sẽ không rút lui như thế.

Quả nhiên, vài tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng Kiều Nghiễn Trạch hét lên đầy sửng sốt: "Kỷ Thời Đình! Mày về từ khi nào vậy?!"
Diệp Sanh Ca đỏ mặt tía tai, cố gắng đẩy người đàn ông đang đè nặng lên mình ra. Kỷ Thời Đình tỏ vẻ không hài lòng, anh ôm chặt cô vào lòng hơn, như thể không muốn ai khác thấy vẻ mặt quyến rũ của cô.
Kiều Nghiễn Trạch sững sờ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Thời Đình: “Mày…”
Nhưng Kỷ Thời Đình lập tức rời ánh mắt khỏi anh, bế Diệp Sanh Ca lên ngang eo và bước thẳng về phía phòng ngủ.
Kiều Nghiễn Trạch vẫn giữ vẻ ngỡ ngàng, mắt mở to nhìn Kỷ Thời Đình bước qua trước mặt mình, hoàn toàn coi anh như không tồn tại. Diệp Sanh Ca tranh thủ liếc nhìn Kiều Nghiễn Trạch, khẽ vẫy tay ra hiệu rằng cô sẽ giải quyết chuyện này.
"Chết tiệt!" Kiều Nghiễn Trạch không nhịn được chửi thề, "Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?"
Lê Dĩ Niệm lúc này cũng bước ra khỏi phòng, vừa kịp nhìn thấy bóng Kỷ Thời Đình biến mất trong phòng ngủ.
“Anh ấy vẫn nhớ căn phòng của mình và Diệp Sanh Ca,” cô nhẹ giọng nói, “Điều đó có nghĩa là ít nhất anh ấy không bị mất trí nhớ.”
Kiều Nghiễn Trạch cau mày: "Nhưng ánh mắt của anh ấy lạnh lẽo như thể tao là kẻ thù không đội trời chung của anh ấy vậy."
Lê Dĩ Niệm cắn môi: “Chờ họ ra khỏi phòng rồi hẵng nói.”
“Nhưng phải đợi đến bao giờ chứ?” Kiều Nghiễn Trạch gắt lên.
Lê Dĩ Niệm im lặng không đáp.
Kiều Nghiễn Trạch bỗng nhận ra sự kỳ quặc trong cuộc trò chuyện của họ, anh nhướn mày và ánh mắt dừng lại trên người Lê Dĩ Niệm. Cô vừa mới thức dậy, vẫn mặc đồ ngủ, mái tóc bồng bềnh xõa lơi trên vai, tạo nên vẻ lười biếng và quyến rũ.

Nhận ra ánh mắt của anh, Lê Dĩ Niệm có chút tức giận và lạnh lùng nói: “Tôi đi xem hai đứa nhỏ thế nào, còn anh thì nên tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
Kiều Nghiễn Trạch không đáp, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng cô rời đi, yết hầu khẽ chuyển động.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 972: Anh Ấy Giờ Bế Vợ Lên Giường Rồi



Sau khi xuống lầu, Kiều Nghiễn Trạch tìm thấy chị Tú để hỏi tình hình.
Kết quả tình hình không khác gì những gì anh đã thấy. Kỷ Thời Đình vừa trở về không nói một lời, đã ôm lấy vợ mà hôn, hôn một hồi liền bế cô ấy vào phòng.
"Anh ấy về bằng cách nào?" Kiều Nghiễn Trạch không kìm được mà cau mày.
"Lúc cậu chủ bước vào từ cổng chính, tôi thấy từ xa có một chiếc xe dừng bên ngoài, nhưng sau đó nhanh chóng lái đi." Chị Tú kể lại.
Kiều Nghiễn Trạch trầm ngâm một lát rồi gọi điện cho Cố Dĩ Mặc, nhưng Cố Dĩ Mặc cũng không biết chuyện gì, thậm chí anh ấy còn chưa hay biết Kỷ Thời Đình đã trở về Dương Thành.
"Anh nói anh ấy cư xử rất kỳ lạ..." Cố Dĩ Mặc suy tư, "Không lẽ thí nghiệm của Từ Duệ đã thành công rồi? Bây giờ Thời Đình đã trở thành một người khác sao?"
Kiều Nghiễn Trạch cũng nghĩ đến khả năng này, tâm trạng anh có chút nặng nề: "Cứ đợi thêm một chút đã."
"Đợi cái gì mà đợi! Anh tìm cách nói chuyện với anh ấy, xem anh ấy giờ như thế nào rồi!" Cố Dĩ Mặc sốt ruột nói.
Kiều Nghiễn Trạch bực tức: "Nói cái gì mà nói! Anh ấy giờ bế vợ lên giường rồi! Cậu cứ báo cho Giang Dực một tiếng, sau đó quay về đây ngay đi!"
Nói xong, anh cúp máy.
Dù sao cũng không có việc gì làm, Kiều Nghiễn Trạch bèn đi thăm A Chân và Khuynh Nhi.
Hai đứa nhỏ đã tỉnh dậy, Lê Dĩ Niệm vừa mới báo tin Kỷ Thời Đình trở về cho chúng biết. Cả hai đều rất vui mừng, nhưng khi nghe rằng vẫn chưa thể gặp được ba, chúng lại có chút thất vọng.

"Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?" Hai đứa ngây thơ hỏi.
Lê Dĩ Niệm còn đang không biết trả lời thế nào thì phía sau bỗng vang lên giọng nói lười biếng của Kiều Nghiễn Trạch: "Ba mẹ các con đang chuẩn bị sinh em trai, em gái cho các con đấy."
...
Khi Kỷ Thời Đình bế cô chính xác bước vào phòng ngủ, Diệp Sanh Ca cũng nhận ra điều đó. Cô ôm lấy cổ anh, cười khúc khích: "Anh còn nhớ chúng ta từng ở căn phòng này không?"
Người đàn ông cúi xuống nhìn cô một cái, dừng lại một chút rồi đột nhiên khàn giọng "ừm" một tiếng. Tiếng "ừm" này khiến Diệp Sanh Ca vui mừng khôn xiết.
Cô không kìm được mà vươn người lên hôn vào cằm anh, nhẹ nhàng thở ra: "Vậy anh nói xem, em tên là gì? Nói ra rồi thì em để mặc anh làm gì cũng được."
Đôi mắt đen của anh hơi nheo lại, không nói gì, như thể khinh thường trả lời. Giây tiếp theo, anh trực tiếp ném cô xuống chiếc giường lớn.
Diệp Sanh Ca "á" lên một tiếng. Cô xoay người chuẩn bị ngồi dậy, nhưng người đàn ông đã đè cô xuống, áp chặt cô dưới thân anh. Anh cúi xuống hôn lấy môi cô, vừa hôn vừa c ởi quần áo của cô.
Diệp Sanh Ca thở hổn hển, cố né tránh nụ hôn của anh, cố sức đẩy anh ra: "Anh... anh không gọi tên em thì em không cho anh chạm vào."
Anh cau mày, dứt khoát giữ chặt hai tay cô, giơ lên trên đầu cô, rồi tiếp tục hôn xuống cổ cô.
Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, sức lực dần cạn kiệt. Huống hồ cô vốn không thực sự muốn từ chối anh, chỉ là muốn xác nhận xem anh có thực sự nhớ mình hay không, nhưng ai ngờ người đàn ông này lại nhất quyết không chịu mở miệng.
"Kỷ Thời Đình..." Giọng cô mềm mại yếu ớt, "Anh biết anh tên là Kỷ Thời Đình không?"

Anh ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô. Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy dường như có chút... khinh miệt?
Diệp Sanh Ca suýt nghĩ rằng mình nhìn nhầm.
"Đừng cử động lung tung nữa." Cuối cùng anh cũng mở miệng, nhưng vẫn không chịu làm theo ý cô, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
Rất tốt, anh không nói không phải vì không biết nói.
Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, mở to mắt đối diện với anh: "Em cứ cử động đấy, trừ khi anh gọi tên em."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 973: Trước Đây Em Không Đẹp À?



Người đàn ông dứt khoát dùng một tay giữ chặt cổ tay cô, tay còn lại nhanh chóng lột bỏ quần áo của cô.
Diệp Sanh Ca cảm thấy yếu ớt, lại thấy anh thở gấp, yết hầu liên tục chuyển động, rõ ràng là đã nhẫn nhịn đến mức khó chịu. Cô chỉ đành bỏ ý định đấu tranh với anh, nhưng miệng vẫn càu nhàu: "Chẳng lẽ họ cho anh uống thuốc gì à... sao mà gấp thế?"
"Không phải." Lần này anh trả lời dứt khoát, giọng khàn đặc, "Em rất đẹp."
Diệp Sanh Ca ngây người trong giây lát, rồi trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ và thỏa mãn khó tả. Giọng anh rất bình thản, nhưng lại là câu trả lời vô thức từ trong thâm tâm. Lời khen hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng này khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy rất dễ chịu.
Cô cắn nhẹ môi, giọng nói trầm thấp: "Vậy trước đây em không đẹp sao?"
"Đẹp." Anh đáp lại một cách hờ hững, rồi cúi xuống cắn nhẹ vào cằm cô: "Đừng cử động nữa, được không?"
Diệp Sanh Ca đành ngoan ngoãn gật đầu.
Anh hài lòng khẽ "ừ" một tiếng, cuối cùng cũng thả tay cô ra. Bàn tay nóng bỏng của anh nhanh chóng l*t s*ch quần áo trên người cô. Đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú dõi theo thân thể cô không rời. Dưới ánh mắt nóng bỏng đó, Diệp Sanh Ca cảm thấy hiếm khi xấu hổ, cô bèn chủ động đưa tay cởi nút áo sơ mi của anh.
Người đàn ông nằm đè lên cô, để mặc cô làm theo ý mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi cơ thể cô. Một tay anh chống xuống giường, tay còn lại luồn xuống dưới c ởi thắt lưng. Khi đã giải phóng khỏi sự trói buộc, nhịp thở của anh càng trở nên gấp gáp hơn. Bàn tay to lớn của anh không chờ đợi thêm, nắm lấy hông cô, khiến cô phải mở lòng đón nhận anh. Ánh mắt anh cháy bỏng nhìn cô chăm chú.

Diệp Sanh Ca không nhịn được mà lùi về sau một chút, gò má đỏ bừng: "Anh đừng..."
Cô vẫn chưa quen với việc bị anh nhìn chằm chằm như thế.
"Ướt rồi." Anh đột ngột buông ra hai chữ khàn khàn.
Diệp Sanh Ca đã không còn sức để ngượng nữa, chỉ có thể lườm anh: "Tại anh cả."
"Ừ." Anh thản nhiên thừa nhận, khóe môi còn khẽ nhếch lên, trông có vẻ khá hài lòng. Rồi, người đàn ông đưa tay về phía cô...
...
Diệp Sanh Ca luôn nghĩ rằng mình và Kỷ Thời Đình trên giường đã đủ hiểu ý nhau, cả hai cũng đã quá quen thuộc với cơ thể và thói quen của nhau. Thế nhưng, người đàn ông này luôn có thể vượt qua giới hạn của cô.
Trước đây, anh thỉnh thoảng cũng sẽ mất kiểm soát, nhưng nhìn chung vẫn giữ được chút lý trí, sẽ không để mình hoàn toàn bị d ục vọng chi phối. Thế nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn khuất phục trước bản năng, toàn thân anh tỏa ra khí chất quyến rũ. Những tiếng thở d ốc khàn đặc và đôi mắt đen đầy mê đắm của anh thậm chí khiến Diệp Sanh Ca có chút sợ hãi.
Ban đầu, cô còn định tranh thủ cơ hội này để nói chuyện với anh, cố gắng khai thác thêm thông tin. Nhưng đến cuối cùng, cô đã hoàn toàn quên mất kế hoạch ban đầu, chỉ còn biết để mình chìm đắm trong cảm giác.
Không biết đã trải qua bao nhiêu lần, Diệp Sanh Ca mới dần hồi hồn lại. Cô mở mắt ra thì thấy gương mặt phóng đại của Kỷ Thời Đình. Anh đang áp trán vào trán cô, hai mắt nhắm chặt, lông mày khẽ nhíu lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Anh đưa tay xoa nhẹ thái dương, phát ra một tiếng rên nặng nề đầy kiềm nén.
Nhìn thấy vậy, tim Diệp Sanh Ca như thắt lại: "Thời Đình, anh có phải đang đau đầu không?"

Cô chợt nhớ đến lời Từ Duệ từng nói, rằng hầu hết những người tham gia thí nghiệm đều sẽ làm ra những hành động điên rồ vì không chịu nổi cơn đau khi kết nối. Chẳng lẽ việc Kỷ Thời Đình buông thả trên giường là để phân tán sự chú ý, nhằm chống lại cơn đau dữ dội này sao?
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 974: Kỷ Thời Đình, Em Không Chơi Với Anh Nữa



Diệp Sanh Ca vội vàng đưa tay lên xoa thái dương của anh, nhưng lập tức bị anh giữ chặt lại.
Anh mở mắt, yết hầu chuyển động một chút, giọng khàn khàn: “Anh không sao.”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Cô cuối cùng cũng không kìm được, lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, “Anh nói cho em biết được không?”
Ánh mắt u ám của anh nhìn cô, thoáng lộ vẻ suy tư. Một lát sau, anh cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.
“Mở chân ra.” Anh khàn giọng nói.
Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh đầy khó tin: “Anh định làm gì?”
“Em.” Anh đáp ngắn gọn, ánh mắt bắt đầu nóng rực, “Em ngoan ngoãn, anh sẽ nói cho em biết.”
Diệp Sanh Ca thực sự cạn lời, người đàn ông này chẳng lẽ quên mất vừa rồi anh ta đã đòi hỏi bao nhiêu lần rồi sao?
“Không, không cần đâu…” Cô không ngừng lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, “Kỷ Thời Đình, em không chơi với anh nữa.”
Người đàn ông nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần bất mãn.
Diệp Sanh Ca gần như bật khóc: “Thật đấy, em thực sự không chịu nổi nữa... anh tự nghĩ cách mà giải quyết đi!”
Sức lực và độ bền bỉ của người đàn ông này vốn rất tốt, nhưng chưa bao giờ quá mức thế này. Điều quan trọng nhất là mỗi lần anh ta đều hứng thú như lần đầu tiên, khiến Diệp Sanh Ca sợ hãi thực sự.
Cô không thể nào hiểu nổi sự thay đổi của anh bắt nguồn từ đâu. Nếu nói anh mất trí nhớ, rõ ràng anh vẫn nhớ cô, ánh mắt nhìn cô cũng không có gì xa lạ. Nếu nói anh bị thay thế bởi một nhân cách khác… Diệp Sanh Ca tạm thời chưa thể xác định, nhưng cô có linh cảm rằng không phải như vậy.

Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt ngấn nước vì sợ hãi của cô, khàn giọng nói: “Anh thích l@m tình với em.”
Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh, cảm thấy câu nói này có chút quái dị.
Cô cắn môi, lại thử thương lượng: “Nếu anh nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì em sẽ...”
Anh nhướn mày.
Diệp Sanh Ca đỏ mặt: “Em sẽ dùng miệng giúp anh!”
Ánh mắt anh ngay lập tức như bùng lên ngọn lửa, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Được.” Anh gật đầu không chút do dự.
“Nhưng trước tiên anh phải đi tắm!” Diệp Sanh Ca đỏ bừng mặt, đẩy anh ra.
Anh nhếch môi: “Cùng nhau.”
Kỷ Thời Đình bế cô vào phòng tắm, lấy cớ giúp cô rửa sạch, rồi nhanh chóng đưa ngón tay vào bên trong. Cô đau đến nỗi thở hổn hển, nơi đó đỏ tấy và đau rát, ngay cả ngón tay cũng khiến cô không chịu nổi.
Nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt của cô, cuối cùng anh cũng không đành lòng, rút tay ra, khàn giọng nói: “Anh biết anh là Kỷ Thời Đình, em là vợ anh, chúng ta có hai đứa con.”
Diệp Sanh Ca lập tức mở to mắt, ôm lấy cổ anh: “Thật sao?”
“Con trai tên là Kỷ Tử Chân, con gái tên là Kỷ Tử Khuynh, là ông nội đặt tên cho chúng.” Anh thản nhiên nói, “Anh biết em lo lắng điều gì. Anh rất ổn, anh nhớ tất cả mọi chuyện, không hề bị chương trình hay nhân cách nào chiếm lấy đầu óc cả.”
“Tất cả mọi chuyện? Ngay cả chuyện trước kia? Anh có nhớ chúng ta kết hôn như thế nào không?” Diệp Sanh Ca vui mừng hỏi.
Anh gật đầu: “Anh nhớ.”

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, giọng nói trở nên ủ rũ: “Sao em lại cảm thấy không giống vậy nhỉ…”
Nếu anh nhớ tất cả mọi chuyện và không bị thay thế bởi một nhân cách khác, tại sao lại trở nên như thế này...
Diệp Sanh Ca không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả, nhưng cô luôn cảm thấy anh thiếu mất điều gì đó. Mặc dù ánh mắt anh nhìn cô vẫn cháy bỏng, nhưng dường như thiếu đi chút ấm áp.
Kỷ Thời Đình thấy sắc mặt cô ủ rũ, đôi mắt anh khẽ nheo lại không vui: “Em không tin anh?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 975: Em Là Vợ Anh, Đương Nhiên Anh Yêu Em



“Em tin...” Diệp Sanh Ca nói, ôm chặt lấy anh, “Vì anh không mất trí nhớ, nên mọi chuyện dễ giải quyết rồi. Em đã báo cáo tất cả với Giang Dực rồi. Ban đầu vì anh còn ở bên trong, em bảo anh ấy phải thận trọng, nhưng giờ anh đã trở về, nên anh ấy có thể bất cứ lúc nào dẫn người đi niêm phong Dạ Yến.”
Nếu không tìm được lối thoát thì cũng không sao, cùng lắm là lệnh cho Dạ Yến ngừng hoạt động, sau đó lật tung mọi thứ lên mà tìm. Chỉ cần không sợ động đến rắn rết, tìm ra viện nghiên cứu đó chỉ là vấn đề thời gian.
Người đàn ông trầm ngâm một chút rồi gật đầu: “Được, Giang Dực là người đáng tin.”
“Thời Đình, rốt cuộc anh đã trải qua những gì bên trong?” Diệp Sanh Ca thấp giọng hỏi.
Cô luôn cảm thấy, không thể nào vô duyên vô cớ mà anh lại thay đổi thành thế này.
“Họ đã cố gắng kết nối, nhưng lại thất bại một lần nữa.” Anh nói ngắn gọn.
“Thế sao họ lại để anh đi?” Diệp Sanh Ca tiếp tục truy hỏi.
“Vì họ nghĩ rằng đã thành công.” Giọng anh đã bắt đầu pha lẫn chút không kiên nhẫn, “Em hỏi xong chưa?”
Diệp Sanh Ca bực bội: “Chưa! Em không hiểu tại sao lúc đầu anh không nói gì cả? Em còn tưởng...”
Trong đầu cô đã tưởng tượng ra vô số kết quả đáng sợ.
Trước sự truy hỏi của cô, anh chỉ nhướn mày: “Anh đã về rồi, nói những chuyện vô nghĩa đó làm gì?”
Thái độ của anh khiến Diệp Sanh Ca tức đến không nói nên lời.

Cô hít một hơi thật sâu, ôm lấy cổ anh: “Vậy... sau này sẽ không có chuyện gì bất ngờ nữa chứ?”
“Chỉ cần Giang Dực không làm hỏng việc.” Anh đáp, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, giọng trầm khàn: “Tắm xong rồi chứ?”
Nhìn vào ánh mắt cháy bỏng của anh, Diệp Sanh Ca lập tức nhận ra anh đang nghĩ gì.
Mặt cô đỏ bừng, cắn môi đáp: “Chưa, phải tắm thêm ba lần nữa!”
Anh suy nghĩ một chút: “Vậy thì em tắm cho anh, tắm đến khi em hài lòng.”
Nói xong, anh nắm lấy tay cô, dẫn đến một nơi nhất định.
Diệp Sanh Ca tức đến phát điên, vội rút tay lại: “Em còn chưa hỏi xong mà... Kỷ Thời Đình, anh còn yêu em không?”
“Em là vợ anh, đương nhiên anh yêu em.” Anh chắc chắn gật đầu.
“Vậy... nếu em không phải là vợ anh, anh sẽ không yêu em sao?” Diệp Sanh Ca tiếp tục truy hỏi.
Anh nhíu mày: “Anh không có ý định ly hôn với em, nên giả thiết đó không có căn cứ. Hay là, em định ly hôn với anh?”
“Đương nhiên là không!” Diệp Sanh Ca giận dữ, đó mới là trọng điểm sao?
Nhưng Kỷ Thời Đình rõ ràng không hiểu điểm tức giận của cô, nhướn mày, ánh mắt như đang nói: “Vậy em còn giận gì nữa?”
Diệp Sanh Ca buồn bực đập đầu vào ngực anh.
Anh ôm lấy cơ thể tr@n trụi trắng ngần của cô, yết hầu khẽ chuyển động, giọng khàn khàn: “Em hỏi xong chưa?”
“Vậy... tiếp theo anh có định khôi phục thân phận Kỷ Thời Đình không?” Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, đây là cơ hội hiếm có, vẫn nên hỏi cho rõ ràng.
“Nếu em không muốn tiếp tục, anh sẽ quay lại T.S.” Anh trầm giọng đáp.

Diệp Sanh Ca tò mò hỏi: “Nếu em muốn tiếp tục thì sao?”
“Em không thích công việc hiện tại, định tiếp tục làm nữa sao?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Cũng không phải là không thích, nhưng em vẫn thích diễn xuất hơn.” Diệp Sanh Ca đáp, “Công ty cứ để anh quản lý, em muốn nghỉ ngơi.”
“Được.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, “Anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 976: Anh Sẽ Làm Em Rất Thoải Mái



Diệp Sanh Ca chớp mắt vài cái, chợt nhận ra rằng câu hỏi giả định của cô vừa rồi lại bị anh bỏ qua.
Cô có cảm giác... dường như trong mắt anh, những giả định đều không có ý nghĩa gì?
Diệp Sanh Ca suy nghĩ về sự thay đổi của anh, trong đầu dần dần có chút manh mối, nhưng cô vẫn chưa dám chắc.
Nhìn thấy cô đăm chiêu suy tư, Kỷ Thời Đình chạm nhẹ vào má cô, dùng tất cả sự kiên nhẫn của mình, không biết là lần thứ mấy hỏi lại: "Không còn thắc mắc gì nữa chứ?"
Nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi và khẩn thiết của anh, tim Diệp Sanh Ca khẽ giật thót. Cô không kìm được mà hỏi: "Kỷ Thời Đình, anh sẽ không ngoại tình chứ?"
"Không." Anh nhìn cô một cách nghiêm túc, "Anh sẽ thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một người chồng. Hơn nữa, anh vừa mới nói rồi, anh thích l@m tình với em..."
"Em biết rồi!" Diệp Sanh Ca vội vàng ngắt lời anh, không còn sức lực để nghe tiếp.
Dù sao bây giờ anh không mất trí nhớ, không bị thay thế bởi một nhân cách khác, vẫn còn hứng thú với cô và cũng không có ý định ngoại tình... Vậy thì những điều cô lo lắng nhất sẽ không xảy ra, còn lại, cô có thể xử lý, tất cả đều có thể giải quyết được...
Diệp Sanh Ca tự an ủi mình.
Cô ngước lên nhìn anh, thấy đôi mày anh khẽ nhướn, trong lòng thở dài rồi gật đầu: "Em hỏi xong rồi."
Cuối cùng anh cũng cười, khóe môi khẽ cong lên: "Vậy, em nên thực hiện lời hứa của mình rồi."
Diệp Sanh Ca đỏ bừng mặt, lườm anh: "Em biết!"

Người đàn ông hài lòng "ừ" một tiếng, dùng khăn tắm quấn lấy cô, bế cô trở lại phòng ngủ.
Nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, Diệp Sanh Ca biết mình khó mà thoát được, chỉ còn cách ngoan ngoãn thực hiện lời hứa...
Thực ra, Diệp Sanh Ca không phản cảm với việc giúp anh như vậy. Khi cô mang thai, vì cơ thể không tiện, cô từng giúp anh theo cách này. Nhưng Kỷ Thời Đình lại thương cô, từ đó về sau không bao giờ để cô làm vậy nữa.
Chỉ là bây giờ, cô chỉ có thể dùng cách này mới khiến anh chịu nói chuyện, khiến cô không khỏi cảm thấy ấm ức trong lòng.
Người đàn ông rõ ràng rất hài lòng với cách phục vụ của cô, vô cùng hài lòng. Sau khi kết thúc, anh còn bế cô vào phòng tắm để rửa sạch, thậm chí còn đích thân bóp kem đánh răng và đưa cho cô.
Diệp Sanh Ca cầm bàn chải, đứng ngây người, không biết phải nói gì.
Kỷ Thời Đình từ phía sau ôm lấy eo cô, giọng nói trầm khàn và lười biếng: "Sao vậy?"
"Không có gì..." Diệp Sanh Ca lặng lẽ đánh răng, cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ đó. Cô tự nhủ rằng, dù sao đi nữa, người đàn ông này vẫn còn rất chu đáo.
Khi quay lại giường, Diệp Sanh Ca đã mệt rã rời. Cô lẳng lặng chui vào trong chăn, cũng không dám ôm lấy anh khi ngủ, sợ rằng anh lại nổi hứng thêm lần nữa.
Trong lúc ngủ mơ màng, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy có người tách chân mình ra. Cô giật mình tỉnh dậy, thấy Kỷ Thời Đình đang hứng thú quỳ g*** h** ch*n cô, có vẻ như định giúp cô theo cách mà cô vừa giúp anh.
Diệp Sanh Ca hoảng sợ khép chặt hai chân, lần này thực sự muốn khóc: "Anh đừng mà!"

Diệp Sanh Ca hoảng sợ khép chặt hai chân, lần này thực sự muốn khóc: "Anh đừng mà!"
Thấy cô phản ứng mạnh mẽ như vậy, anh không hài lòng, giọng khàn khàn: "Anh sẽ làm em rất thoải mái."
"Em không cần..." Diệp Sanh Ca khổ sở nói, "Thời Đình, anh rất giỏi rồi, hôm nay anh đã khiến em no nê lắm rồi, em thực sự không cần nữa..."
Cô thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa. Thực tế là bây giờ cô vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
Kỷ Thời Đình nhìn cô một lúc, ánh mắt đăm chiêu, cuối cùng cũng gật đầu: "Được, vậy để lần sau nói tiếp."
Lần sau thì lần sau, chỉ cần thoát được lần này là tốt rồi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 977: Vì Anh Đã Thay Đổi!



Diệp Sanh Ca trong lòng thở phào nhẹ nhõm, run rẩy quấn chặt chăn quanh người mình.
Kỷ Thời Đình nhìn cô cuộn mình như một con kén ở góc giường, bỗng không vui: “Sao em ngủ xa anh thế?”
Diệp Sanh Ca đành phải nhích lại gần anh.
“Trước đây em rất thích ôm anh ngủ.” Giọng anh trầm lạnh.
Diệp Sanh Ca kéo chăn xuống, ngạc nhiên nhìn anh: “Hóa ra anh thực sự nhớ!”
Anh lúc nào cũng nóng, còn cô lại thường xuyên tay chân lạnh, nên cô đặc biệt thích ôm anh khi ngủ. Có vẻ như anh không nói dối về việc nhớ mọi chuyện.
Vậy tại sao anh lại thay đổi thành thế này, vẫn là một điều bí ẩn.
Kỷ Thời Đình nghe cô nói vậy, ánh mắt trầm xuống: “Hóa ra em vẫn không tin anh.”
Diệp Sanh Ca không phục, phản bác: “Vì anh đã thay đổi!”
“Thay đổi chỗ nào?” Giọng anh trầm khàn, “Anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng? Anh không khiến em hài lòng? Anh không tôn trọng em?”
Diệp Sanh Ca sững lại, không thể phản bác, đành nhìn anh đầy tức tối: “Anh vừa về đã kéo em lên giường, em còn chưa ăn sáng đấy. Em đói sắp chết rồi!”
Anh đã làm cô mệt rã rời bao lâu nay, giờ cũng đã quá giờ trưa.
Kỷ Thời Đình suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn thừa nhận sai lầm: “Ừ, đó là sơ suất của anh.”
“Phải đấy!” Diệp Sanh Ca nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đắc thắng hẳn lên.

“Nhưng chuyện này không thể trách anh được.” Ánh mắt anh trở nên u ám quen thuộc, “Mùi vị của em quá ngon, khiến anh không thể kiềm chế.”
Vậy ra là lỗi của cô sao?
Diệp Sanh Ca nhất thời không biết nên tức giận hay vui vẻ... chỉ biết mở to mắt lườm anh thật mạnh.
“Nếu em cứ nhìn anh như vậy...” Giọng anh bỗng trở nên đầy ẩn ý.
Diệp Sanh Ca đành kéo chăn che kín mặt, giọng nghẹn ngào: “Em đi ngủ đây!”
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, rồi Diệp Sanh Ca nghe thấy tiếng anh trở mình xuống giường, có vẻ như anh đi đến tủ lấy quần áo sạch để mặc, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Diệp Sanh Ca không khỏi nghĩ, đúng là thể lực của anh đáng kinh ngạc, bận rộn đến giờ mà chẳng hề tỏ ra mệt mỏi...
...
Lúc này đã là hai giờ chiều, Kỷ Thời Đình trở về vào lúc hơn bảy giờ sáng, nghĩa là hai người đã ở trong phòng suốt gần bảy tiếng đồng hồ.
Kiều Nghiễn Trạch đang chờ, ông cụ cũng đang chờ, và hai đứa nhỏ cũng vậy.
Hai đứa nhỏ không hề biết ba mẹ chúng đang làm gì, chỉ nghe nói rằng sau này có thể sẽ có thêm em trai em gái, khiến chúng rất phấn khích. Nhưng ông cụ và Kiều Nghiễn Trạch thì hiểu rõ, cả hai ngồi nói chuyện vu vơ, thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng lên căn phòng trên lầu, không khí xung quanh có chút lúng túng.
Lê Dĩ Niệm sáng nay đến công ty họp, sau khi ăn trưa trở về, nghe nói hai người kia vẫn chưa ra khỏi phòng, cô cũng vô cùng ngạc nhiên: “Họ vẫn chưa ra à? Lâu thế!”
Ban đầu Kiều Nghiễn Trạch không nghĩ gì, nhưng hai giây sau thì ngẫm ra... Mới sáu, bảy tiếng thôi mà, cô ấy ngạc nhiên cái gì chứ? Chẳng lẽ anh không đủ thể lực sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh trở nên u ám, nhìn Lê Dĩ Niệm đầy khó chịu.
Lê Dĩ Niệm thấy ánh mắt kỳ lạ của anh, không hiểu sao nhưng cũng tránh đi, dắt hai đứa nhỏ về phòng ngủ trưa.
“Chúng ta ngủ dậy rồi, ba mẹ sẽ ra chứ?” Khuynh Nhi ngây thơ hỏi, mắt tròn xoe.
Lê Dĩ Niệm nghiêm túc gật đầu.
Hai đứa nhỏ nghe vậy liền vui vẻ leo lên giường.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 978: Lại Một Lần Nữa Bị Phớt Lờ



Sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ trưa xong, Lê Dĩ Niệm trở lại phòng khách và thấy Kiều Nghiễn Trạch vẫn nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc.
Cô đang thắc mắc không hiểu anh ta lại phát điên chuyện gì thì cửa phòng ngủ chính bỗng mở ra, Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng bước ra.
Anh ta liếc xuống đám người dưới lầu một cách hờ hững, rồi chậm rãi bước xuống cầu thang.
Kiều Nghiễn Trạch đứng dậy khỏi sofa, mặt tối sầm, bước nhanh đến trước mặt anh: "Rốt cuộc là anh bị sao vậy?"
"Ở đây có gì ăn không?" Kỷ Thời Đình lạnh lùng hỏi.
Kiều Nghiễn Trạch trừng mắt nhìn anh.
Thấy anh không trả lời, Kỷ Thời Đình thẳng thừng phớt lờ, tiếp tục bước về phía trước.
Ông cụ đứng dậy, ngập ngừng lên tiếng: "Thời Đình, con..."
"Ông nội." Kỷ Thời Đình gọi một tiếng, rồi tiếp tục bước về phía bếp mà không dừng lại.
Nghe được tiếng gọi này, ông cụ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa ngực rồi ngồi trở lại sofa: "Tốt rồi, tốt rồi..."
Kỷ Thời Đình vẫn nhớ ông, chứng tỏ anh không bị mất trí nhớ hay bị một nhân cách khác thay thế.
Kiều Nghiễn Trạch nghe được tiếng gọi cũng thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn sự khó chịu. Anh đã vất vả lo lắng cho người này suốt hai ngày, vậy mà anh ta lại đối xử với mình như vậy? Phớt lờ mình luôn?
"Ông nội, ông có thấy Thời Đình vẫn còn gì đó không ổn không?" Kiều Nghiễn Trạch không kìm được mà hỏi.

Ông cụ gật đầu, rồi thở dài: "Nhưng bây giờ ta không dám đòi hỏi gì nhiều hơn. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi."
Kiều Nghiễn Trạch suy nghĩ một lát, cũng thấy có lý.
"Giang Dực nói nếu mọi việc suôn sẻ, tối nay cậu ấy sẽ dẫn người đi niêm phong Dạ Yến." Kiều Nghiễn Trạch nói, "Bắt hết bọn chúng thì Thời Đình có thể quay về T.S mà không phải lo lắng gì nữa, ông có thể yên tâm rồi."
Ông cụ nở một nụ cười nhẹ.
"Kiều Nghiễn Trạch, mấy ngày qua cậu đã vất vả rồi. Ta thấy Thời Đình hiện giờ không có tâm trạng nói chuyện với chúng ta, cậu về lo công việc của mình đi. Có chuyện gì ta sẽ báo ngay."
Kiều Nghiễn Trạch gật đầu: "Được."
Đang nói, anh thấy Kỷ Thời Đình từ trong bếp bước ra, trên tay cầm theo một hộp đồ ăn.
Anh đứng đó, mặt không chút cảm xúc, ánh mắt như đang chất vấn, nhưng Kỷ Thời Đình lại không thèm liếc anh một cái, chỉ cầm hộp đồ ăn rồi đi thẳng lên lầu, một lần nữa phớt lờ anh.
Kiều Nghiễn Trạch tức muốn phát điên.
Anh quay sang Lê Dĩ Niệm, giọng lạnh lùng: "Đi với tôi."
Lê Dĩ Niệm nghĩ một lúc, thấy mình cũng chẳng còn lý do gì để ở lại, bèn gật đầu rồi đi chào ông cụ.
Ông cụ vẫn vui vẻ cảm ơn cô.
Cả hai rời khỏi biệt thự Thiên Phàm. Lê Dĩ Niệm vốn định nhờ tài xế nhà họ Kỷ đưa mình về, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Kiều Nghiễn Trạch, cô không muốn chọc giận anh thêm, liền im lặng bước lên xe của anh.
Lúc này sắc mặt anh mới dịu lại một chút. Khi khởi động xe, anh lên tiếng: "Vừa nãy em ngạc nhiên cái gì? Mới sáu, bảy tiếng thôi mà, em chưa từng trải qua sao?"

Lê Dĩ Niệm ngây người một lúc mới hiểu ra.
Cô nhướn mày: "Ồ, có lẽ chất lượng không tốt nên em quên rồi."
Kiều Nghiễn Trạch đột ngột đạp phanh, quay đầu nhìn cô, khuôn mặt điển trai trầm xuống, như thể cơn giông sắp kéo tới.
"Lê Dĩ Niệm, em nói thế, tôi sẽ nghĩ rằng em đang ám chỉ điều gì đó với tôi." Anh nhìn cô đầy ẩn ý.
Lê Dĩ Niệm bực bội cắn môi. Cô biết rằng nếu cứ thuận theo người đàn ông này thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng cô lại không kìm được mà khiêu khích anh.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 979: Ba Cho Chúng Con Hai Viên Kẹo



Lê Dĩ Niệm còn chưa kịp nghĩ cách trả lời thì giọng nói trầm thấp của Kiều Nghiễn Trạch lại vang lên.
“Em có phải rất ghen tị với Diệp Sanh Ca không?” Kiều Nghiễn Trạch đạp ga, mắt nhìn thẳng phía trước, “Cô ấy yêu và được Kỷ Thời Đình yêu, không bị ai cản trở, là nữ chủ nhân duy nhất của nhà họ Kỷ, còn có hai đứa con thông minh và đáng yêu.”
Lê Dĩ Niệm hơi sững lại: “Em thực sự ghen tị với cô ấy vì có hai đứa con thông minh và đáng yêu.”
“Vậy tức là, hôn nhân, địa vị, hay một người chồng yêu em, đều không phải điều em khao khát nhất.” Kiều Nghiễn Trạch nhếch môi cười mỉa.
Lê Dĩ Niệm không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy.”
Kiều Nghiễn Trạch im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ đáp “Ừ,” nhưng không nói thêm gì.
Lê Dĩ Niệm bất giác nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của anh.
Hôn nhân, địa vị, một người chồng yêu cô, thậm chí là hai đứa con...
Cô biết người đàn ông này đang cố gắng cho cô tất cả những điều đó, nhưng... cô cảm thấy mình không xứng đáng.
...
Khi Kỷ Thời Đình xách hộp đồ ăn trở lại phòng, Diệp Sanh Ca đã ngủ say.
Anh đặt hộp đồ ăn bên cạnh giường, kéo một góc chăn lên, thấy gương mặt cô đỏ bừng vì ngủ sâu, thậm chí còn khe khẽ ngáy.
Anh cẩn thận suy nghĩ, liệu có nên để cô ngủ tiếp hay đánh thức dậy để ăn, cách nào sẽ không bị cô trách móc.

Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định lấy hộp sữa chua và đút cho cô uống. Như vậy cô vẫn có thể ngủ, nhưng bụng sẽ đỡ đói hơn.
Sau khi đút hết hộp sữa chua, Kỷ Thời Đình bắt đầu thở nặng nhọc hơn, đặc biệt là khi nhìn thấy vệt sữa còn dính trên khóe môi cô. Điều đó làm anh nhớ lại cảnh cô dùng miệng giúp mình lúc trước...
Yết hầu anh khẽ động, đắp lại chăn cho cô rồi rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi Kiều Nghiễn Trạch và Lê Dĩ Niệm rời đi, ông cụ cũng đã vào phòng nghỉ. Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại những người giúp việc, Kỷ Thời Đình ghé qua phòng hai đứa nhỏ, thấy chúng vẫn đang ngủ trưa, anh hài lòng gật đầu, rồi đi thẳng đến thư phòng.
Diệp Sanh Ca ngủ một mạch đến lúc trời sẩm tối.
Khi cô tỉnh dậy, thấy hai đứa nhỏ đang nằm bò ra giường chơi cờ.
Cô chớp mắt vài cái, rồi ngồi dậy, hai đứa nhỏ nghe tiếng động liền vui vẻ chạy ào vào lòng cô.
Diệp Sanh Ca ôm chặt chúng, mỉm cười hỏi: “Sao các con lại chơi cờ tướng thế này?”
“Ba bảo chúng con chơi, ba nói như vậy vừa có thể ở bên mẹ, vừa không làm ồn để mẹ ngủ.” A Chân giải thích.
Diệp Sanh Ca ngạc nhiên nhướn mày: “Ba còn nói gì với các con nữa?”
“Ba nói... một thời gian nữa sẽ cho chúng con đi học mẫu giáo.” Khuynh Nhi chớp mắt, giọng hơi uỷ khuất, “Ba còn nói rằng mỗi ngày sẽ dành thời gian dạy chúng con nhận mặt chữ.”
“Nhưng ba cho chúng con mỗi đứa hai viên kẹo.” A Chân hào hứng khoe, giơ tay lên cho mẹ xem.
Diệp Sanh Ca cảm thấy trong lòng có chút phức tạp.

Kỷ Thời Đình thì ít nói với cô, nhưng lại rất kiên nhẫn với hai đứa nhỏ. Cô thậm chí còn thấy ghen tị...
“À mà này.” Khuynh Nhi giọng mềm mại nói, “Mẹ ơi, chú Kiều bảo là ba mẹ đang tạo ra em trai, em gái cho tụi con, em bé đã ở trong bụng mẹ chưa?”
Nói rồi, cô bé nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào bụng Diệp Sanh Ca.
A Chân thì nói như hiểu biết: “Chưa nhanh thế đâu, em bé phải ở trong bụng mẹ chín tháng mới ra được.”
Diệp Sanh Ca vừa định trách Kiều Nghiễn Trạch vì nói những lời vớ vẩn với hai đứa nhỏ, thì ngay lập tức nhận ra một vấn đề cực kỳ quan trọng!
Tối qua cô và Kỷ Thời Đình... hoàn toàn không hề dùng biện pháp tránh thai!
 
Back
Top Bottom