Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 740



Sau khi nói xong, ông nội Kỷ đi trước vào phòng ăn.

Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng ông, không khỏi có chút ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ rằng cho dù ông có chấp nhận cô trở lại, cũng sẽ miễn cưỡng, nhưng không ngờ ông lại không hề tỏ ra bất mãn chút nào.

Cô không kìm được nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Anh đã nói rồi mà, ông nội mong anh đón em về còn không kịp.”

Diệp Sanh Ca có chút ngượng ngùng: “Vì em mang thai à?”

“Không chỉ thế. Ông tin vào nhân phẩm của em.” Kỷ Thời Đình cười nhẹ, đưa tay cọ nhẹ má cô, “Hoặc có thể nói, ông tin rằng em yêu anh sâu đậm, nên sẽ không để anh gặp nguy hiểm.”

Diệp Sanh Ca không nhịn được dùng khuỷu tay huých vào anh.

Cả hai bước vào phòng ăn và ngồi xuống.

Bữa trưa rất thịnh soạn, mỗi món ăn đều rất đẹp mắt và thanh đạm, không hề có mùi dầu mỡ, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã thèm ăn.

Chị Tú mang món cuối cùng lên bàn, mỉm cười nhìn Diệp Sanh Ca: “Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi! Cô xem thử những món này có hợp khẩu vị không. Tôi đã làm theo dặn dò của cậu chủ, còn thuê thêm vài đầu bếp. Nếu không hợp, tôi sẽ tiếp tục tìm.”

“Đúng vậy.” Ông nội Kỷ cũng gật đầu, ánh mắt đầy mong đợi dừng trên Diệp Sanh Ca, “Giờ cháu không thể bỏ ăn được, có gì không vừa ý thì nhất định phải nói.”

Lúc Diệp Sanh Ca vừa xuống xe, ông còn tỏ ra lạnh lùng, nhưng giờ thì không giấu nổi niềm vui, từ ánh mắt đến nụ cười đều lộ rõ sự phấn khích.

Cuối cùng thì gia đình họ Kỷ cũng có người kế tục! Những người bạn già của ông cứ mỗi lúc lại đến khoe khoang về việc có cháu chắt, khiến ông không khỏi ghen tị. Bây giờ thì đến lượt ông rồi!

Ông nội Kỷ nghĩ đến đây, trong lòng phấn khởi đến mức xoa tay liên tục.

Bị ánh mắt nhiệt tình của ông và chị Tú nhìn chằm chằm, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy áp lực nặng nề.

“Ông nội, ông kiềm chế một chút.” Kỷ Thời Đình nói, rồi bắt đầu gắp thức ăn cho Diệp Sanh Ca, hành động này giờ đây đã trở nên vô cùng thuần thục.

Ông nội Kỷ hắng giọng: “Đã biết là trai hay gái chưa?”

“Chưa đâu ạ.” Kỷ Thời Đình nhướng mày, “Còn sớm lắm.”

“Không sao, trai hay gái đều tốt cả.” Ông nội Kỷ vẫn cười vui vẻ, “Mấy thứ như quần áo, đồ chơi, cứ để ông lo liệu. Dù sao ông cũng đang rảnh rỗi.”

Diệp Sanh Ca không nhịn được cười: “Được ạ. Ông cứ lo liệu hết.”

“À phải, đã nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?” Ông nội Kỷ tỏ vẻ muốn tiến thêm một bước và giành quyền đặt tên cho cháu.

Kỷ Thời Đình liếc ông một cái: “Chưa đâu.”

“Nếu hai đứa bận, giao việc này cho ông cũng được.” Ông nội Kỷ nghiêm túc nói.

Kỷ Thời Đình nhướng mày, nhìn sang Diệp Sanh Ca.

Cô khẽ gật đầu.

“Vậy được, đành làm phiền ông rồi.” Kỷ Thời Đình vừa bóc một con tôm, bỏ vào bát của Diệp Sanh Ca, “Nhưng nếu tên ông đặt mà chúng cháu không thích, ông không được giận nhé.”

“Yên tâm, ông sẽ đặt vài cái tên cho hai đứa chọn, chắc chắn sẽ có tên hợp ý.” Ông nội Kỷ hào hứng vung tay.

Diệp Sanh Ca không kìm được cười, gắp con tôm vừa được bóc vào miệng. Đầu bếp rõ ràng đã rất tỉ mỉ, con tôm không hề có mùi tanh, ngược lại còn có vị ngọt thanh, khiến cô ăn rất ngon miệng.

Nhìn thấy vậy, đôi mắt Kỷ Thời Đình khẽ sáng lên, lập tức bỏ đũa xuống, tiếp tục bóc tôm cho cô.

Trước đây, Diệp Sanh Ca chỉ ăn được rau củ và trái cây, không thể đụng vào cá hay tôm, lượng protein hấp thụ thiếu nghiêm trọng. Bây giờ thấy cô ăn được tôm cá, Kỷ Thời Đình đã có phần hài lòng với đầu bếp mới được thuê.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 741



Ngón tay của Kỷ Thời Đình dài và thon, động tác từ tốn, dù đây là một việc nhỏ nhặt nhưng khi anh làm lại có vẻ rất tao nhã và cuốn hút.

Diệp Sanh Ca cười tủm tỉm nhìn anh, trong lòng ngập tràn cảm giác mãn nguyện.

Trước đây, cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người đàn ông này sẽ cúi mình làm những việc nhỏ nhặt vì cô. Cô vẫn nhớ lần đầu tiên anh đích thân múc cho cô một bát canh, khiến cô cảm thấy vô cùng được cưng chiều.

Còn bây giờ… Đừng nói là bóc tôm, ngay cả khi anh đút cô ăn, Diệp Sanh Ca cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng gì cả.

Tuy nhiên, động tác bóc tôm của Kỷ Thời Đình không mấy thành thạo, điều đó cho thấy anh hiếm khi làm việc này. Nhìn miếng tôm trông hơi lồi lõm, Diệp Sanh Ca không nhịn được ngẩng đầu, chạm mắt với anh.

“Ăn đi.” Ánh mắt Kỷ Thời Đình đầy vẻ đe dọa.

Cô lè lưỡi, làm gì dám từ chối, vội vàng gắp miếng tôm lên và cho vào miệng.

Đôi mắt Kỷ Thời Đình ánh lên vẻ hài hước: “Ngon không?”

Cô gật đầu mạnh, má vẫn phồng lên vì miếng tôm.

Nhìn cảnh này, ông nội Kỷ không nhịn được cười lớn. Cách mà Kỷ Thời Đình yêu thương vợ cũng khá giống với ông ngày xưa.

Nhớ đến người vợ đã mất, ông không khỏi cảm thán. Nhưng nghĩ đến việc sắp có chắt, ông lại trở nên vui vẻ.

Kỷ Thời Đình gần như bóc hết cả đĩa tôm.

Diệp Sanh Ca không dám phụ lòng anh, cô ăn hết sạch, và điều quan trọng nhất là không hề cảm thấy buồn nôn.

Kỷ Thời Đình rất hài lòng.

Sau bữa ăn, ông nội Kỷ và Kỷ Thời Đình đi vào thư phòng, còn Diệp Sanh Ca ở lại phòng khách để tiêu hóa và trò chuyện với chị Tú.

“Thiếu phu nhân, tôi vui quá!” Chị Tú đưa cho cô một ly trà trái cây, “Cô không biết đâu, những ngày cô không ở đây, cậu chủ sống khổ sở thế nào.”

Diệp Sanh Ca nhận ly trà, nghe vậy liền ngẩn ra.

“Trước đây, dù cậu chủ ít nói, nhưng ít nhất vẫn còn chút không khí. Những ngày có cô ở đây, cậu ấy là người có tình cảm nhất. Nhưng sau khi cô đi, trời ơi…” Chị Tú thở dài, “Hầu hết thời gian cậu ấy đi công tác đã đành, nhưng hiếm khi ở lại Dương Thành, cậu ấy cũng không thích về nhà. Lúc thì ngủ ở khách sạn, lúc thì ngủ thẳng ở văn phòng. Tôi biết là cậu ấy không muốn về để tránh gợi nhớ đến cô.”

Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, bỗng thấy lòng mình như nghẹn lại.

Kỷ Thời Đình từng nói rằng, thực ra là anh cần cô hơn, và giờ cô mới cảm nhận điều đó một cách sâu sắc hơn.

“Nhưng từ khi cô về Dương Thành, cậu chủ bắt đầu về nhà thường xuyên hơn, và trông không còn lạnh lẽo như trước nữa.” Chị Tú cười tươi, “Lúc đó tôi đã nghi ngờ, giờ thì rõ rồi… chắc cậu chủ đã biết cô mang thai.”

Nghe vậy, Diệp Sanh Ca không khỏi đỏ mặt.

Khi hai người đang nói chuyện vui vẻ, một vị khách không mời đột ngột xuất hiện tại biệt thự.

Là Hứa Thiều Khanh.

Khi người giúp việc dẫn cô vào, Diệp Sanh Ca tình cờ chạm mắt với cô, và từ ánh mắt của Hứa Thiều Khanh, cô thấy rõ sự căm ghét.

Rõ ràng là Hứa Thiều Khanh đã tin rằng Diệp Sanh Ca là người hại chết Tạ Tư Ỷ.

Diệp Sanh Ca thở dài trong lòng. Có lẽ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa cô và Hứa Thiều Khanh sẽ không thể nào tốt đẹp được nữa. May thay, Kỷ Thời Đình hoàn toàn đứng về phía cô.

Sắc mặt của Hứa Thiều Khanh đầy vẻ lạnh lùng, chị Tú cũng nhận ra điều đó và vô thức đứng chắn trước Diệp Sanh Ca.

“Thời Đình đâu?” Hứa Thiều Khanh hất cằm, giọng điệu đầy lãnh đạm.

“Anh ấy và ông nội đang ở thư phòng trên lầu.” Diệp Sanh Ca nhướng mày, “Có việc gì sao?”

“Tôi đã đánh giá thấp cô.” Hứa Thiều Khanh liếc nhanh về phía bụng cô, lạnh lùng nói: “Cô đã dùng thủ đoạn gì để có thể mang thai con của Thời Đình?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 742



Diệp Sanh Ca thở dài trong lòng.

Cách nói của Hứa Thiều Khanh rõ ràng đã cắt đứt mọi tình cảm, hoàn toàn không giữ lại chút thể diện nào.

“Bác gái, đây là chuyện riêng giữa con và Thời Đình, chắc bác không tiện can thiệp, phải không?” Diệp Sanh Ca mỉm cười nhẹ nhàng, “Chẳng lẽ bác muốn con mô tả lại tình huống cụ thể khi đó sao?”

Sắc mặt Hứa Thiều Khanh trở nên trắng bệch vì tức giận: “Cô… thật là vô liêm sỉ! Trước đây cô suýt hại chết Thời Đình, bây giờ lại còn g**t ch*t Tạ Tư Ỷ, mà vẫn còn mặt mũi ở đây! Làm sao ông nội có thể dung túng cho loại phụ nữ như cô bước chân vào nhà họ Kỷ?”

“Cái chết của Tạ Tư Ỷ không liên quan đến con, bác tin hay không thì tùy.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh giải thích, “Hơn nữa, con sẽ không bao giờ làm hại Thời Đình nữa, bác cứ yên tâm.”

Hứa Thiều Khanh hoàn toàn không tin: “Cô chỉ giỏi nói những lời dối trá, hai mặt! Đừng tưởng rằng chỉ vì cô có thai mà sẽ được yên ổn!”

Diệp Sanh Ca không để tâm, thay vào đó cô nở một nụ cười nhẹ: “Bác gái, bác có muốn uống gì không?”

Nếu Hứa Thiều Khanh đã không thích cô, Diệp Sanh Ca chẳng ngại gì mà không để tâm đến những lời nói đó. Dù sao, số lần họ gặp nhau cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Nhưng khi nghe Diệp Sanh Ca hỏi một cách điềm nhiên, sắc mặt Hứa Thiều Khanh càng trở nên khó coi.

Thật ra, ban đầu Hứa Thiều Khanh không có ý kiến gì nhiều về Diệp Sanh Ca, không thích nhưng cũng không ghét, chỉ thấy nhẹ lòng vì cuối cùng con trai bà cũng có một người phụ nữ bên cạnh.

Nhưng càng về sau, khi thấy Kỷ Thời Đình hết lần này đến lần khác bảo vệ Diệp Sanh Ca, sự bất mãn trong lòng bà ngày càng tăng lên.

Tất cả chỉ là do ghen tị.

Đúng vậy, là một người mẹ chồng, bà ghen tị với con dâu. Kỷ Thời Đình từ trước đến nay chưa bao giờ gần gũi với bà, nhưng lại hết lần này đến lần khác đứng về phía Diệp Sanh Ca, bỏ qua thể diện của bà.

Nếu Diệp Sanh Ca là một người con dâu xuất sắc, bà cũng cam lòng, nhưng trong mắt bà, ngoài khuôn mặt và vóc dáng, Diệp Sanh Ca chẳng có gì đặc biệt.

Tất nhiên, lời xúi giục của Tạ Tư Ỷ cũng góp phần không nhỏ.

Khi Kỷ Thời Đình suýt mất mạng vì Diệp Sanh Ca, sự chán ghét và căm phẫn của Hứa Thiều Khanh đạt đến đỉnh điểm. Thế nhưng, trớ trêu thay, người phụ nữ này vẫn không chịu rời đi, thậm chí còn mang thai và trở lại nhà họ Kỷ.

Làm sao Hứa Thiều Khanh có thể không căm hận?

Thấy Diệp Sanh Ca thể hiện vai trò nữ chủ nhân mà tiếp đón mình, Hứa Thiều Khanh càng tức giận hơn.

“Không cần.” Hứa Thiều Khanh lạnh lùng đáp, “Tôi đến tìm Thời Đình.”

Nói rồi, bà nhìn Diệp Sanh Ca với vẻ khinh miệt và bước thẳng về phía cầu thang.

“Bà chủ.” Chị Tú nhanh chóng chặn lại, “Ông và cậu chủ đang bàn chuyện ở trên lầu, có lẽ bà không nên làm phiền họ lúc này.”

“Cái gì, đây là nhà con trai tôi, tôi muốn đi đâu còn phải nghe lời cô sao?” Hứa Thiều Khanh tức giận, mắt ửng đỏ, lạnh lùng nhìn chị Tú.

Mỗi lần bà đến biệt thự Thiên Phàm, bà đều chỉ có thể dừng chân ở phòng khách. Trước đây, bà đã nhịn, nhưng hôm nay, sự tức giận tích tụ quá lâu khiến bà không thể chịu đựng thêm nữa.

Chị Tú bối rối không biết phải làm gì. Dù gì Hứa Thiều Khanh cũng là mẹ ruột của Kỷ Thời Đình, chị không dám bất kính với bà. Nhưng chị cũng biết rõ rằng Kỷ Thời Đình không hoàn toàn tin tưởng mẹ mình, nên chị không thể để bà tùy ý vào những khu vực riêng tư trong nhà.

Thấy chị Tú khó xử, Diệp Sanh Ca hiểu rằng là nữ chủ nhân, cô cần phải thể hiện rõ lập trường của mình.

Cô bước lên trước, nhẹ giọng nói: “Bác gái, chẳng lẽ bác muốn làm Thời Đình không vui?”

Hứa Thiều Khanh thấy Diệp Sanh Ca chắn trước mặt mình, không suy nghĩ gì nhiều, liền giơ tay định đẩy cô ra.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 743



Diệp Sanh Ca thực ra đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước.

Khi thấy tay của Hứa Thiều Khanh giơ lên, cô hít một hơi thật sâu và nhanh chóng lùi lại hai bước, tránh cho bà ta chạm vào mình. Chị Tú cũng nhận ra tình huống bất thường và lập tức bước tới đỡ lấy cô.

Cảnh tượng này không may lọt vào mắt của Kỷ Thời Đình khi anh vừa bước ra từ thư phòng.

“Sanh Ca?” Sắc mặt anh đầy tức giận.

Ở dưới lầu, Diệp Sanh Ca đặt hai tay lên bụng, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. May mắn là cô phản ứng nhanh, nếu thực sự bị Hứa Thiều Khanh đẩy ngã, hậu quả khó mà lường trước được.

“Bác gái, bác biết rõ là con đang mang thai, vậy mà vẫn ra tay không kiêng nể gì. Bác đang nghĩ gì vậy?” Diệp Sanh Ca không ngại đáp trả.

Mặt Hứa Thiều Khanh tối sầm lại: “Ai bảo cô chắn đường tôi.”

Ngay lúc đó, Kỷ Thời Đình bước xuống và tiến lại gần họ. Anh kéo Diệp Sanh Ca vào lòng, nét mặt căng thẳng cho thấy sự lo lắng và sợ hãi.

“Em không sao.” Diệp Sanh Ca vội trấn an, nở một nụ cười rạng rỡ, “Đừng lo, em không dễ bị tổn thương đến thế đâu.”

Sắc mặt Kỷ Thời Đình dịu đi phần nào. Anh đã thấy cô tránh kịp, nhưng chỉ khi tận mắt nhìn thấy cô ổn, anh mới có thể yên tâm.

Anh ôm cô vào lòng một cách bảo vệ, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Hứa Thiều Khanh: “Mẹ, mẹ định làm gì vậy? Mẹ biết rõ Sanh Ca đang mang thai.”

Hứa Thiều Khanh bị lời chất vấn của Kỷ Thời Đình làm cho nghẹn họng, mắt bà đỏ lên, vừa tức giận vừa ấm ức.

“Thời Đình, mẹ còn là mẹ ruột của con không? Mẹ chỉ muốn lên lầu tìm con, còn cô ta lại cố ý cản đường. Sao con không hỏi cô ta định làm gì trước? Mẹ tức giận nên mất kiểm soát một chút, hơn nữa mẹ còn chưa hề chạm vào cô ta!” Hứa Thiều Khanh nói xong, liếc mắt hằn học nhìn Diệp Sanh Ca.

Kỷ Thời Đình thấy bà không những không chịu trách nhiệm mà còn thể hiện sự thù địch với Diệp Sanh Ca, gương mặt anh trở nên lạnh lẽo hơn.

“Mẹ, từ nay mẹ đừng đến đây nữa.”

Hứa Thiều Khanh không thể tin vào tai mình: “Thời Đình! Chẳng lẽ con nghĩ mẹ cố tình làm vậy sao?”

“Con biết mẹ không cố ý.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh lùng, “Nhưng khi mẹ ra tay, mẹ không hề nghĩ đến đứa trẻ trong bụng cô ấy. Mẹ quên rằng đó cũng là con của con, và còn là cháu ruột của mẹ?”

Hứa Thiều Khanh cứng họng, đôi mắt bà càng đỏ hơn, cắn chặt môi như thể đang cố gắng kìm nén nước mắt.

Diệp Sanh Ca thầm cảm thán trước vẻ đẹp của Hứa Thiều Khanh. Dù đã gần năm mươi tuổi, nhưng khi bà tỏ vẻ yếu đuối như vậy, trông vẫn không hề lạc lõng.

“Được rồi, mẹ xin lỗi con.” Hứa Thiều Khanh buộc phải nhượng bộ, “Thời Đình, mẹ đã không cẩn thận, con đừng giận nữa.”

“Người mẹ cần xin lỗi là Sanh Ca.” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng siết chặt eo vợ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô như một lời trấn an.

Diệp Sanh Ca thấy ấm lòng, cô khẽ chớp mắt đáp lại anh.

“Thời Đình!” Hứa Thiều Khanh giận run cả người, “Chỉ vì muốn làm cô ta vui, con sẵn sàng giẫm đạp lên lòng tự trọng của mẹ sao?”

“Nếu mẹ không muốn xin lỗi, vậy thì xin mời về.” Giọng Kỷ Thời Đình càng thêm lạnh lùng.

“Con…” Hứa Thiều Khanh chưa bao giờ thấy con trai mình tỏ ra lạnh lùng đến thế với mình. Trái tim bà nhói lên đau đớn, bà cắn răng và nói: “Thời Đình, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

“Nếu liên quan đến vụ việc của Tạ Tư Ỷ, mẹ về đi.” Sự kiên nhẫn của Kỷ Thời Đình dần cạn, trong ánh mắt anh đã lộ rõ vẻ chán nản và bực bội.

Nhìn thấy sự bực dọc hiện rõ trên gương mặt con trai, Hứa Thiều Khanh vừa tức giận vừa cảm thấy cay đắng và bất lực.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 744



“Không phải vì chuyện của người phụ nữ đó, mẹ biết giờ con bị cô ta làm cho mê muội, làm sao mà nghe lọt tai lời tôi được.” Giọng Hứa Thiều Khanh trở nên sắc nhọn, “Điều mẹ muốn nói với con liên quan đến cha con.”

Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày.

“Thời Đình, con vẫn luôn nghĩ rằng chính mẹ phản bội cha con. Nhưng con không biết rằng mẹ và Tạ Duệ đến với nhau chính là nhờ cha con! Ông ấy đã từ lâu thay lòng đổi dạ, lo sợ mẹ không hài lòng, nên cố tình giới thiệu mẹ với Tạ Duệ. Ông ta làm như vậy vì…”

“Thiều Khanh, đừng nói nữa!” Một tiếng quát lớn cắt ngang lời bà.

Là ông nội Kỷ. Ông từ trên lầu bước xuống, đứng ở bậc thang.

“Hôm nay tôi nhất định phải nói!” Hứa Thiều Khanh dường như đã kìm nén quá lâu, mặt bà đỏ bừng vì kích động, “Thời Đình, con luôn nghĩ rằng cha con qua đời vì bệnh tật, đúng không? Nhưng sự thật không phải vậy! Ông ấy giả vờ bị bệnh, thực chất là đã lên kế hoạch bỏ nhà họ Kỷ để bỏ trốn với người phụ nữ khác!”

Đôi mắt Kỷ Thời Đình co lại mạnh mẽ.

Diệp Sanh Ca cảm nhận được sự căng thẳng của anh, vô thức siết chặt cánh tay anh hơn.

Nghe được những bí mật của gia đình, chị Tú cùng những người giúp việc khác tự giác lui về phía nhà bếp để tránh mặt.

Không gian trong phòng khách trở nên ngột ngạt, im lặng đến mức khó chịu. Hứa Thiều Khanh thở dồn dập, mắt bà rực lên sự cố chấp khi nhìn chằm chằm vào Kỷ Thời Đình.

Không lâu sau, ông nội Kỷ bước xuống bậc thang và đứng bên cạnh họ.

Kỷ Thời Đình chậm rãi chuyển ánh mắt về phía ông.

Ông nội Kỷ khẽ cười khổ, dường như ngầm thừa nhận lời của Hứa Thiều Khanh.

Sắc mặt Kỷ Thời Đình càng lúc càng lạnh lùng, anh mím chặt môi, rất lâu sau mới cất lời bằng giọng khàn khàn: “Ông ấy đã bỏ trốn với ai?”

“Mẹ của Tiêu Duệ Lãng, Hà Hoan.” Ông nội Kỷ đáp, “Họ đi bằng đường biển, nhưng tàu gặp tai nạn. Cha con qua đời, còn Hà Hoan thì bị Tiêu Thành mang về, sau đó bị hắn hành hạ đến chết. Khi đó, để dẹp yên vụ việc này, ông và Tiêu Thành đã phải tốn không ít công sức, thậm chí hai nhà còn qua lại nhiều hơn trước để che mắt thiên hạ.”

Kỷ Thời Đình cười nhạt: “Con từng biết cha có quan hệ với mẹ của Tiêu Duệ Lãng, nhưng con cứ nghĩ Tiêu Thành là người đã hại chết cha.”

Việc cha anh có quan hệ với Hà Hoan đã được Tiêu Duệ Lãng tiết lộ tại buổi lễ cưới trên du thuyền, nhưng chuyện họ bỏ trốn và cái chết thực sự của cha anh thì ngay cả Tiêu Duệ Lãng cũng có lẽ không biết hết.

“Không phải.” Ông nội Kỷ lắc đầu, “Nhưng dù cha con không chết trong vụ tai nạn, với tính cách của Tiêu Thành, hắn cũng không buông tha cho ông ấy. Chuyện này, thật sự cha con có lỗi. Ông ấy có lẽ không thực sự yêu Hà Hoan, ông ấy chỉ thích cảm giác k*ch th*ch của việc bỏ trốn. Những gì càng cấm kỵ, càng mạo hiểm, ông ấy càng thấy thú vị và lãng mạn. Đó chính là con người của ông ấy.”

Nói xong, ông nội Kỷ thở dài nặng nề.

Chỉ gần đây Kỷ Thời Đình mới dần hiểu rõ về cha mình qua những câu chuyện của ông nội. Anh mím môi, im lặng trong một lúc lâu.

“Ông nội biết cha con quan trọng với con, nên ông đã giấu đi sự thật này, vì sợ hình ảnh của ông ấy trong lòng con sẽ sụp đổ.” Hứa Thiều Khanh hít sâu và nói, “Vì vậy, dù biết con hiểu lầm mẹ, mẹ cũng chưa bao giờ nói ra. Nhưng giờ con đã trưởng thành, không còn là một đứa trẻ nữa.”

Nói xong, bà nhìn anh đầy mong đợi.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt của Kỷ Thời Đình, không có chút dấu hiệu nào của sự áy náy mà bà mong đợi.

“Đúng vậy, con không còn là một đứa trẻ nữa.” Kỷ Thời Đình nói một cách lạnh lùng, “Vì vậy, sự quan tâm của mẹ đối với con đã trở nên không còn quan trọng từ lâu.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 745



“Thời Đình, con nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt Hứa Thiều Khanh thoáng thay đổi.

“Mẹ có nhớ khi nào mẹ bắt đầu thể hiện sự quan tâm của mình không?” Kỷ Thời Đình cười, nhưng trong nụ cười ấy chứa đầy sự mỉa mai. “Là khi con tiếp quản T.S, khi ông nội chia cổ phần cho con. Trước đó, con chỉ biết người là mẹ mình, nhưng số lần gặp thì đếm trên đầu ngón tay.”

Hứa Thiều Khanh tái nhợt, cố gắng nặn ra một nụ cười khó nhọc: “Thời Đình, đó là vì, đó là vì…”

“Vì mẹ cần đứng vững trong nhà họ Tạ, nên mẹ lo rằng nếu thể hiện quá nhiều sự quan tâm đến con, sẽ khiến Tạ Duệ không vui.” Kỷ Thời Đình bật cười, “Sau đó, khi con tiếp quản T.S, mẹ mới bắt đầu thể hiện tình thương của một người mẹ, cũng chỉ vì bà cần con hỗ trợ Tạ Duệ trong công việc kinh doanh, để ông ta coi trọng mẹ hơn.”

“Thời Đình, con hiểu lầm mẹ rồi…” Hứa Thiều Khanh nước mắt lưng tròng, lắc đầu liên tục, “Mẹ làm sao có thể không quan tâm đến con được, con dù sao cũng là con trai của mẹ mà.”

“Vậy nên, con đã làm theo ý mẹ. Những năm qua, bất kỳ dự án nào thuộc phạm vi kinh doanh của nhà họ Tạ, con đều ưu tiên hợp tác với Tạ Duệ.” Kỷ Thời Đình khẽ gõ ngón tay lên bàn, “Bây giờ cuộc sống của mẹ rất tốt, rốt cuộc còn gì không hài lòng?”

Hứa Thiều Khanh bị chất vấn đến mức không biết đáp lại thế nào, chỉ biết lấy tay che miệng và khóc không thành tiếng.

Ông nội Kỷ thấy vậy, lại thở dài.

Ông hiểu rõ con trai mình đã sai trước, nên dù Hứa Thiều Khanh tái hôn hay không quan tâm đến Kỷ Thời Đình, ông cũng không trách móc, thậm chí còn giữ thái độ hòa nhã với bà ta.

Tuy nhiên, nếu Kỷ Thời Đình không muốn nhìn mặt bà, ông cũng không thể ép buộc. Có thể nói rằng duyên phận giữa hai mẹ con họ vốn đã nhạt nhòa.

“Nếu sau này mẹ gặp khó khăn, con sẽ không đứng nhìn mẹ chịu khổ.” Kỷ Thời Đình nhìn Hứa Thiều Khanh, giọng nói lạnh lùng, “Nhưng chỉ có thế thôi, mong mẹ sống tốt vai trò của mình ở nhà họ Tạ và đừng làm phiền đến con và Sanh Ca nữa.”

Kỷ Thời Đình không yêu cầu Hứa Thiều Khanh phải yêu thương hay chấp nhận Diệp Sanh Ca. Suy cho cùng, ý kiến của bà chẳng hề quan trọng đối với anh. Nhưng điều anh không thể chịu đựng được là sự thù hằn của bà đối với Diệp Sanh Ca.

Chỉ cần một chút thù địch mà anh bỏ qua, có thể dẫn đến hậu quả khó lường sau này. Anh không muốn mạo hiểm.

Vì vậy, anh phải nói rõ mọi chuyện.

Hứa Thiều Khanh rời đi trong nước mắt. Bà ta không còn biện hộ nữa, nhưng bộ dạng của bà ta khiến ngay cả Diệp Sanh Ca cũng cảm thấy bà ta thật đáng thương.

Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình vẫn không mảy may lay động.

Diệp Sanh Ca cũng chẳng ngây ngốc đến mức thương hại bà ta. Nếu Hứa Thiều Khanh biết điều và không bao giờ bước chân vào biệt thự Thiên Phàm nữa, cô dĩ nhiên sẽ rất vui lòng.

Ông nội Kỷ không bênh vực Hứa Thiều Khanh, ông ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi và già nua.

“Thực ra, ta chưa từng thấy thi thể của cha con.” Ông bất ngờ nói, “Đã có lúc ta nghĩ rằng có thể ông ấy vẫn còn sống, nhưng đến giờ cũng đã hơn hai mươi năm rồi.”

Kỷ Thời Đình nắm chặt tay Diệp Sanh Ca, im lặng một lúc lâu rồi mới thốt lên bằng giọng bình tĩnh: “Ông ấy thật sự là người vô trách nhiệm đến vậy sao?”

“Có lẽ vậy. Thực ra, nếu chuyến tàu của ông ấy không gặp nạn, có lẽ ông ấy đã quay về không lâu sau đó. Sự đam mê của ông ấy đến rất nhanh, nhưng cũng tiêu tan rất nhanh.” Ông nội Kỷ lắc đầu bất lực, “Khi ông ấy vừa trở thành cha, cũng rất có nhiệt huyết, rất yêu thương con, nên ấn tượng của con về ông ấy rất tốt… Nhưng khi có người phụ nữ khác thắp lên ngọn lửa đam mê của ông ấy, ông ấy quên mất mình là một người cha.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 746



Một lúc lâu sau, Kỷ Thời Đình mới lên tiếng: “Ông nội, ông yên tâm, con đã không còn là trẻ con nữa. Việc cha là người như thế nào đã không còn quan trọng với con.”

Ông nội gật đầu: “Ta phải đi rồi, con nhớ chăm sóc Sanh Ca thật tốt. Hai đứa… cẩn thận một chút.”

Có lẽ ông vẫn lo lắng về việc Kỷ Thời Đình từng bị thương, nên ông không nhịn được mà dặn dò thêm.

“Ông nội, ông cứ yên tâm.” Diệp Sanh Ca nghiêm túc nhìn ông, “Con sẽ không để Thời Đình gặp nguy hiểm.”

Ông nội cười hiền, ánh mắt lại liếc qua bụng cô: “Nghỉ ngơi sớm nhé, bây giờ con phải giữ sức khỏe.”



Sau một khoảng thời gian xa cách, cuối cùng Diệp Sanh Ca và Kỷ Thời Đình lại sống chung một nhà.

Sau khi tắm xong, Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn leo lên giường lớn, vòng tay ôm lấy eo anh.

Kỷ Thời Đình cũng thuận thế ôm cô vào lòng, đặt nụ hôn ấm áp lên trán cô.

Anh không nói gì, Diệp Sanh Ca cũng không lên tiếng, chỉ với việc ở bên anh như thế này thôi, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Em đang nghĩ gì thế?” Đôi ngón tay dài của Kỷ Thời Đình khẽ vuốt nhẹ lên má cô.

“Em đang nghĩ… anh có phải là người đầu tiên trong lịch sử cắt đứt quan hệ với mẹ ruột vì vợ không?” Diệp Sanh Ca chớp mắt, “Nếu tất cả đàn ông đều lý trí như anh, chắc chẳng còn mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu nữa.”

Kỷ Thời Đình khẽ cười: “Em vui à?”

Diệp Sanh Ca lắc đầu: “Không, em thấy thương anh.”

Hứa Thiều Khanh không phải không quan tâm đến Kỷ Thời Đình, chỉ là bà ta rõ ràng quan tâm đến bản thân mình hơn. Bà ta dùng danh nghĩa lo lắng nhưng lại luôn can thiệp vào cuộc sống của anh, khiến sự quan tâm ấy trở nên vô cùng giả tạo. Kỷ Thời Đình nhận ra điều này, và đó là lý do anh lạnh nhạt với bà.

Bây giờ có thể anh không còn bận tâm nữa, nhưng chắc chắn trước đây anh đã rất buồn.

Kỷ Thời Đình cười khẽ, đột nhiên xoay người đè cô xuống giường, nắm chặt hai tay cô và giữ trên đầu.

Diệp Sanh Ca thốt lên một tiếng nhỏ, cảm thấy hơi căng thẳng.

Cô biết Kỷ Thời Đình sẽ không làm gì mình, nhưng tim cô vẫn đập loạn nhịp một cách không thể kiểm soát.

Gần đến mức này, gương mặt điển trai của anh càng hiện lên rõ nét và đầy sức cuốn hút. Ánh mắt đen láy của anh nhìn cô thật sâu, nhưng không mang theo chút d*c v*ng nào, chỉ là sự tập trung tuyệt đối.

Diệp Sanh Ca cảm thấy như mình đang bị cuốn vào đôi mắt của anh.

Một luồng nhiệt kỳ lạ dâng lên trong lòng cô, cô ngẩng đầu lên, khẽ chạm vào cằm anh.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm: “Đừng chọc lửa.”

“Em không kiềm được.” Cô đáp đầy chính đáng, “Ai bảo anh quyến rũ em.”

Kỷ Thời Đình bật cười, cắn nhẹ vào má cô để trả thù.

Diệp Sanh Ca liền cắn lại đôi môi mỏng của anh.

Và thế là không lâu sau, tai cô bị anh ngậm lấy, khiến cô cảm thấy bị tra tấn một cách nhẹ nhàng.

Không chịu nổi nữa, cuối cùng cô phải r*n r* cầu xin tha thứ.

Kỷ Thời Đình mới thả cô ra, hơi thở vẫn còn chút rối loạn, giọng nói đầy vẻ uy h**p: “Còn dám nữa không?”

Cô vội vàng lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh cọ cọ.

Kỷ Thời Đình khẽ rên một tiếng, cảm giác như bị cô gái này hành hạ đến chết.

Anh nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, giọng khàn khàn đầy vẻ chịu đựng: “Ngủ thôi, được không?”

Diệp Sanh Ca chiến thắng vẻ vang, hài lòng gật đầu.

Nhìn khuôn mặt đắc ý của cô, Kỷ Thời Đình lại một lần nữa cảm thấy đứa bé này thực sự đến không đúng lúc.



Sáng hôm sau, Diệp Sanh Ca tỉnh dậy trong vòng tay nóng bỏng của anh.

Cảm giác này đối với cô đã lâu lắm rồi không có, cô rất thích khoảnh khắc này, dù đã tỉnh nhưng vẫn chưa muốn rời khỏi giường.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 747



Kỷ Thời Đình rõ ràng đã thức dậy, bàn tay ấm nóng của anh vẫn đặt trên eo Diệp Sanh Ca, giọng nói trầm thấp và khàn khàn vang lên: “Em có đói không?”

Diệp Sanh Ca lắc đầu, điều chỉnh tư thế, đặt cằm lên vai anh, chăm chú nhìn anh.

Trong ánh mắt của Kỷ Thời Đình vẫn còn vương lại chút lơ đãng của người vừa tỉnh ngủ, đôi mắt sâu thẳm thường ngày của anh giờ trở nên dịu dàng, điều này khiến cô không kìm được mà bật cười.

Thấy cô cười vui vẻ, Kỷ Thời Đình liền giữ lấy đầu cô và cúi xuống trao cho cô một nụ hôn buổi sáng đầy sâu sắc.

Diệp Sanh Ca thầm cảm thấy may mắn vì bữa tối hôm qua rất thanh đạm, cả hai đều không có mùi khó chịu.

Sau nụ hôn kết thúc, Diệp Sanh Ca l**m môi một cách hứng thú, khiến ánh mắt của Kỷ Thời Đình trở nên đen tối hơn: “Em còn muốn nữa à?”

“Anh không phải sắp đi làm sao?” Diệp Sanh Ca lắc đầu, nói trong lúc th* d*c.

“Hôm nay em có kế hoạch gì không?” Ngón tay của anh lướt nhẹ lên môi cô.

“Xem kịch bản.” Cô trả lời, “Có lẽ còn phải xử lý một số email.”

“Anh không ngờ có ngày mình lại cưới một người vợ mê công việc.” Kỷ Thời Đình nhướn mày.

“Vậy anh muốn cưới một người vợ như thế nào?” Giọng Diệp Sanh Ca có chút hung hăng.

Anh bật cười khẽ: “Anh chưa từng nghĩ tới. Đến khi em xuất hiện, anh bỗng có cảm giác, ừm, chính là cô ấy rồi.”

Diệp Sanh Ca nghe anh nói mà lòng ngập tràn hạnh phúc, cô hôn nhẹ lên môi anh như một phần thưởng.

Cô cười cảm thán: “Anh thật sự chưa từng tập luyện sao? Em không thể tin được em là người phụ nữ đầu tiên của anh.”

Nếu anh muốn, kỹ năng nói lời ngọt ngào của anh chắc chắn đã đạt đến trình độ bậc thầy, cô hoàn toàn không chống đỡ nổi. Một người ngây thơ về tình cảm như anh sao lại có thể nói chuyện tình yêu một cách trôi chảy đến vậy?

Kỷ Thời Đình nhìn cô thật sâu: “Lời anh nói không phải là lời đường mật, đó đều là sự thật lòng.”

Lời nói của anh khiến trái tim Diệp Sanh Ca tan chảy, cô ngượng ngùng vùi mặt vào ngực anh: “Kỷ Thời Đình, anh thật sự không công bằng!”

Cô không thể chống lại anh!

Điều quan trọng hơn cả là, cô nhận ra rằng anh không chỉ đang cố làm cô vui. Đây thực sự là… một cú đánh chí mạng!

Kỷ Thời Đình khẽ nhếch môi cười, tay ôm chặt eo cô hơn, giọng nói trầm ấm pha chút cầu xin: “Để anh đưa em đi ăn sáng. Nếu em thích nghe, anh sẽ từ từ nói cho em nghe.”

Diệp Sanh Ca đỏ mặt gật đầu.

Sau khi rửa mặt, cô nhìn vào gương.

Có lẽ đây là ngày mà sắc mặt cô tốt nhất trong vài tháng qua, đôi mắt lấp lánh, làn da trắng hồng, cả người toát lên một ánh sáng rạng rỡ.

Cô chắc chắn rằng sự thay đổi này không liên quan gì đến việc mang thai, vì mới mấy ngày trước sắc mặt cô vẫn còn nhợt nhạt.

Đây hoàn toàn là hiệu ứng của tình yêu…

Nghĩ đến đây, mặt cô trong gương lại càng đỏ hơn.

Khi Diệp Sanh Ca bước ra khỏi phòng tắm, Kỷ Thời Đình đã mặc quần áo chỉnh tề và đang cố gắng tự thắt cà vạt bằng một tay, trong khi tay kia anh đang cầm điện thoại.

Diệp Sanh Ca bước tới, cầm lấy chiếc cà vạt và thắt cho anh. Trước đây cô đã tập luyện kỹ năng này khá kỹ.

Kỷ Thời Đình nhân cơ hội đưa tay trái vòng qua eo cô, còn mình tiếp tục chú ý vào cuộc điện thoại.

“Thỏa thuận của chúng ta?” Giọng anh lạnh lùng, “Yên tâm, tôi sẽ thực hiện lời hứa.”

Thỏa thuận? Thực hiện lời hứa?

Diệp Sanh Ca không khỏi tò mò và lắng nghe.

Cô không thể nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng giọng nói đó dường như là của một phụ nữ với âm thanh trong trẻo.

Động tác thắt cà vạt của Diệp Sanh Ca bỗng nhiên dừng lại.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 748



Kỷ Thời Đình cúp điện thoại, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Diệp Sanh Ca.

Anh khẽ cười: “Sao vậy?”

“Vừa rồi anh nói chuyện với ai thế?” Diệp Sanh Ca hỏi một cách thản nhiên, “Nghe giọng như là con gái.”

“Ừ, đúng là một cô gái.” Kỷ Thời Đình gật đầu.

Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh.

Kỷ Thời Đình bật cười: “Việc Giang Dực đồng ý để anh bảo lãnh em ra ngoài là nhờ vào cô ấy.”

Diệp Sanh Ca chớp mắt: “Anh không nói cô ấy là fan của em sao?”

“Đúng vậy, cô ấy nói thế.” Kỷ Thời Đình vòng tay ôm lấy vai cô, “Nhưng cô ấy có đưa ra một điều kiện, và anh đã đồng ý.”

Diệp Sanh Ca khẽ run lên, ngón tay cô vô thức siết chặt lại.

Từ lâu, cô đã không dám nghĩ đến việc Kỷ Thời Đình phải trả giá bao nhiêu cho chuyện này. Giờ nghe anh thừa nhận một cách rõ ràng, cô đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, thậm chí không dám hỏi điều kiện mà cô gái đó đã đưa ra là gì.

Kỷ Thời Đình cười nhạt, nhướng môi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Diệp Sanh Ca vòng tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh: “Không có gì… Thời Đình, thực ra ở trong trại tạm giam em vẫn ổn, dù sao hiện giờ chưa có đủ chứng cứ để kết tội em.”

Điều duy nhất khiến cô lo ngại là Giang Dực đã khẳng định cô mắc chứng rối loạn nhân cách phân ly. Nhưng ngay cả như vậy, không có nghĩa cô là kẻ giết người. Nhân cách thứ hai của cô giờ đã không còn nguy hiểm, họ không có lý do để nhốt cô vào bệnh viện tâm thần.

“Nói bậy.” Kỷ Thời Đình nâng mặt cô lên, “Anh không thể để em ở trong nơi đó.”

“Nhưng mà…”

“Yên tâm, điều kiện cô ấy đưa ra rất đơn giản.” Kỷ Thời Đình mỉm cười, “Anh không phải hy sinh gì cả, nhiều nhất là mất một ít tiền, nhưng với anh, mọi vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không đáng lo.”

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên: “Thật không? Anh không lừa em chứ?”

“Nếu không tin, anh gọi cô ấy đến đối chất với em nhé?” Kỷ Thời Đình nhướng mày.

“Thôi, không cần đâu.” Diệp Sanh Ca cảm thấy hơi ngượng, “Em tin anh.”

Kỷ Thời Đình cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán cô: “Đừng lo.”

“Vậy, vụ án đã có tiến triển gì chưa?” Diệp Sanh Ca không thể không hỏi, “Họ dự định khi nào thì khởi tố?”

Mấy ngày nay, cô đã chìm đắm trong niềm hạnh phúc khi được đoàn tụ với Kỷ Thời Đình, cố tình bỏ qua thực tế rằng mình vẫn là nghi phạm. Nhưng cô biết rõ rằng việc trốn tránh không phải là cách giải quyết. Nếu cảnh sát không tìm ra hung thủ thật sự, cô sẽ là đối tượng bị truy tố.

“Khi nào bắt được hung thủ thật sự.” Đôi mắt Kỷ Thời Đình trở nên u ám, “Nếu không tìm ra, họ không dám khởi tố đâu.”



Trong một biệt thự sang trọng ở Dương Thành, Cảnh Đồng bực bội ném điện thoại lên ghế sofa, cảm thấy như mình vừa bị lừa.

Cô không xa lạ gì với Dương Thành, thậm chí có người thân ở đây, nhưng lần này cô không thông báo với ai, mà tự mình ở trong căn nhà thuộc sở hữu gia đình.

Dù sao, mục đích chuyến đi này của cô là để khôi phục lại danh dự. Nếu để người khác biết cô đến Dương Thành, họ chắc chắn sẽ nghĩ cô lại đi theo Giang Dực, thật là mất mặt.

Ngày hôm đó, cô đã cố ý ngăn Kỷ Thời Đình lại để thương lượng hợp tác, anh ta còn hứa hẹn có cách giúp cô đạt được mục tiêu. Cô ngây ngốc tin lời anh ta, nhưng giờ thì sao? Diệp Sanh Ca đã được ra khỏi trại tạm giam, còn Kỷ Thời Đình vẫn chưa có hành động gì cụ thể.

Cô gọi điện thúc giục, anh ta trả lời chắc nịch nhưng vẫn không cho cô một lời giải thích rõ ràng.

Cô tức đến mức muốn chửi thề.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 749



Cảnh Đồng đang phiền muộn thì điện thoại lại reo lên.

Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên và nhìn thấy đó là cuộc gọi từ cha cô.

Cô không muốn nghe máy nhưng cũng không dám không nghe.

Sau một lúc do dự, cuối cùng cô cũng nhấn nút nghe.

“Bố.”

“Đồng Đồng, khi nào con định về nhà?” Là một bộ trưởng tài chính, Cảnh Trí Viễn luôn nghiêm khắc với con gái, nhưng hôm nay giọng ông lại dịu dàng hiếm thấy.

“Chắc vài ngày nữa ạ… Dù sao dạo này con cũng không có tiết học.”

“Con không nói là sẽ tìm cách để Kỷ Thời Đình cưới con sao?” Cảnh Trí Viễn cười nhẹ, “Giờ thế nào rồi?”

“Ôi trời, bố cũng trêu con nữa!” Cảnh Đồng suýt nữa nổi cáu, “Bố còn nói được! Ý kiến của bố cũng thật là không đáng tin. Bố bảo con theo đuổi Kỷ Thời Đình, ai ngờ anh ấy đã có người yêu rồi.”

“Nếu con thực sự thích, bố có thể giúp con chia rẽ đôi đó.”

“Đừng!” Mặt Cảnh Đồng đỏ bừng, “Làm như con không ai thèm không bằng! Con không tin là không tìm được người thật lòng yêu mình.”

“Con đã tìm bao năm rồi…”

“Bố!” Cảnh Đồng tức đến phát khóc.

“Bố nói thật đấy, Kỷ Thời Đình rất tốt, mọi mặt đều xứng với con gái của bố.” Cảnh Trí Viễn cười, “Giang Dực không biết điều, con đừng để ý đến nó nữa.”

“Con biết rồi.” Cảnh Đồng cuộn người trên ghế, “Thôi, chuyện của con bố đừng can thiệp vào nữa.”

Cảnh Trí Viễn im lặng một lúc rồi nói: “Được, bố tôn trọng ý kiến của con. Nhớ về nhà sớm nhé.”

“Vâng, chào bố.”

Cúp máy, tâm trạng của Cảnh Đồng càng tồi tệ hơn.

Chuyện với Kỷ Thời Đình thì thôi đi, cô vốn cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng Giang Dực… Bố cô nói không sai, anh ta thực sự không biết điều!

Nghĩ đến đây, cô bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng thay quần áo và ra ngoài.

Cô lái chiếc siêu xe yêu thích đến đồn cảnh sát nơi Giang Dực đang làm việc.

Giờ này, Giang Dực đang lật xem tài liệu vụ án. Anh được điều đến Dương Thành chủ yếu để xử lý vụ án của Tạ Tư Ỷ, nhưng hiện tại không có tiến triển gì, nên cảnh sát Lưu đã đưa cho anh hàng loạt vụ án chưa giải quyết trong vài năm qua, hy vọng anh có thể có đột phá.

Giang Dực đang rất hài lòng với công việc.

Vì vậy, khi Cảnh Đồng như một quả pháo lao thẳng vào văn phòng của anh, anh tỏ ra cực kỳ khó chịu.

Anh lạnh lùng nhìn cô gái đang đỏ bừng mặt vì phấn khích trước mặt mình.

“Tôi không đến để làm phiền anh đâu.” Cảnh Đồng giơ tay thề thốt, “Tôi chỉ muốn hỏi thăm về tiến triển vụ án thôi. Anh đã bắt được hung thủ chưa?”

“Cô lấy tư cách gì để hỏi?” Giang Dực lạnh lùng đáp.

“Tiến độ phá án của anh liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của tôi mà!” Cảnh Đồng bịa chuyện, “Kỷ Thời Đình nói chỉ cần Diệp Sanh Ca được minh oan, anh ấy sẽ cưới tôi.”

Đôi mắt Giang Dực thoáng mở to: “Chẳng lẽ cô không biết Diệp Sanh Ca đang mang thai sao?”

“Biết chứ. Nhưng họ đã ly hôn rồi mà.” Cảnh Đồng vui vẻ nói, “Chẳng ảnh hưởng gì đến việc Kỷ Thời Đình cưới tôi cả.”

Giang Dực đóng sập tập tài liệu lại.

Tim Cảnh Đồng đập loạn.

Anh ấy tức giận rồi, tức giận rồi!

Có lẽ anh ấy đang tức giận vì cô chuyển sang yêu người khác, hoặc có thể vì cô định lấy một người đàn ông không có tình cảm với cô. Dù là lý do gì, cũng chứng tỏ anh ấy vẫn còn quan tâm đến cô!

Nghĩ đến đây, cô không kiềm chế được mà khẽ nhếch môi, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.

“Cảnh Đồng, khi nào cô mới chịu trưởng thành?” Giọng Giang Dực lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt đầy vẻ thất vọng, “Lại đi giành chồng với một phụ nữ mang thai?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back