Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 730



Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, một dòng cảm xúc ấm áp cuồn cuộn dâng trào trong lòng, khiến khóe mắt cô bắt đầu nóng lên.

“Anh…” Cô hít một hơi sâu rồi bật cười, “Anh định theo đuổi em lại từ đầu à?”

Kỷ Thời Đình khẽ cười trầm thấp: “Em hiểu thế cũng được.”

Nụ cười dịu dàng ấy khiến gương mặt anh trở nên ấm áp lạ thường, sự mệt mỏi trong đáy mắt cũng lập tức tan biến, đôi mắt đen láy sáng rực lên.

Diệp Sanh Ca không kìm được mà chìm đắm trong ánh mắt sâu thẳm của anh, đôi mắt cô dần dần đỏ lên.

Ngón tay dài, ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào má cô, ánh mắt vô cùng tập trung: “Vậy nên, em có định cho anh cơ hội lần này không, hửm?”

Diệp Sanh Ca không nhịn được cười khúc khích, bàn tay phải đặt lên bụng, chồng lên mu bàn tay của anh: “Em đang mang con của anh trong bụng đấy, liệu em còn có thể từ chối sao?”

“Em nói đúng.” Nụ cười trong mắt anh càng trở nên đậm nét.

Diệp Sanh Ca hừ nhẹ một tiếng, nhưng gương mặt đã nở một nụ cười rạng rỡ. Cô tựa đầu vào ngực anh, hít thở sâu mùi hương đặc trưng của anh, thứ hương thơm luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn.

“Thời Đình, em rất hạnh phúc.” Cô nghẹn ngào nói.

Dù biết vẫn còn rất nhiều vấn đề phải đối mặt và giải quyết, nhưng ngay giây phút này, cô chẳng còn lo lắng gì nữa. Có lẽ đến bây giờ, cô mới thực sự tin rằng người đàn ông này là của mình, rằng cô sẽ không còn phải lo lắng mất đi anh nữa, cũng không phải bận lòng về tương lai của họ.

Bàn tay nóng ấm của anh đan vào mái tóc cô, giọng anh khàn khàn: “Anh cũng vậy.”



Tại Ngọc Tuyền Cung.

Lê Dĩ Niệm hôm nay không có lịch trình công việc, cô bắt đầu chuẩn bị bữa trưa từ rất sớm, còn Lâm Nhiễm thì tích cực giúp cô một tay.

“Ôi, chị Sanh Ca ở trong đó lâu như vậy, chắc hẳn không ăn uống được gì ngon lành.” Lâm Nhiễm nói, giọng nghẹn ngào, “Chị ấy thật quá đáng thương, rõ ràng là vô tội mà.”

Cô là nhân chứng duy nhất tận mắt chứng kiến sự việc, nhưng vì mối quan hệ quá thân thiết với Diệp Sanh Ca, lời khai của cô chỉ có giá trị tham khảo, không đủ để chứng minh sự vô tội của Diệp Sanh Ca.

Lê Dĩ Niệm nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Lâm Nhiễm, không nhịn được mà bật cười: “Cô ấy sắp về nhà rồi, em định dùng vẻ mặt này để đón chị ấy à?”

Nghe vậy, Lâm Nhiễm vội vàng kìm lại nước mắt, tập trung rửa rau nhanh chóng.

Đúng lúc ấy, từ phía sau vang lên tiếng bước chân.

Lê Dĩ Niệm tưởng là Thượng Thiên Ý, liền thuận miệng dặn dò: “Cậu cứ ra phòng khách ngồi đợi một lát, họ sắp về rồi.”

“Em có vẻ thích nấu ăn nhỉ.” Giọng nói trầm ấm đầy từ tính vang lên, mang theo chút không hài lòng.

Cơ thể Lê Dĩ Niệm lập tức cứng đờ, cô mím môi, không đáp lại, chỉ tiếp tục làm công việc trên tay.

Thấy cô phớt lờ mình, Kiều Nghiễn Trạch không do dự, từ phía sau ôm lấy eo cô, mạnh mẽ nắm lấy đôi tay của cô.

“Anh làm gì vậy? Mau buông em ra!” Mặt Lê Dĩ Niệm đỏ bừng, vô thức liếc mắt nhìn Lâm Nhiễm bên cạnh.

Tuy nhiên, Lâm Nhiễm đã quá quen với cảnh tượng này, cô bình tĩnh tiếp tục nhặt rau, như thể chẳng nghe thấy hay nhìn thấy gì cả.

“Tại sao không thuê người giúp việc?” Kiều Nghiễn Trạch không vui hỏi.

Mỗi lần anh đến, cô đều đang bận rộn nấu ăn. Rõ ràng cô là một tiểu thư được nuông chiều, vậy mà không hiểu sao lại tự mình làm những việc này.

“Em chỉ thỉnh thoảng mới vào bếp thôi.” Lê Dĩ Niệm hơi khó xử, vô thức giải thích, “Sanh Ca có thai, nôn nghén rất nặng, hiếm khi ăn được món em nấu.”

Lưng cô áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh, hơi thở đầy sự chiếm hữu của anh khiến cô không thể nào phớt lờ được.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 731



“Anh chỉ có thể ăn đồ em nấu thôi. Vậy em có chịu nấu cho anh mỗi ngày không?” Giọng nói của Kiều Nghiễn Trạch nhẹ nhàng vang lên, nhưng ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.

Hôm nay cô gái này ăn mặc rất giản dị, nhưng lại khéo léo chọn một chiếc áo lót giống như yếm, với một sợi dây đỏ mảnh vòng qua cổ cô, rồi biến mất vào bên trong chiếc áo sơ mi. Điều này càng làm người ta tò mò về cảnh sắc ẩn giấu bên trong.

Sợi dây đỏ tưởng chừng như vô hại ấy lại mang đến một sự cám dỗ kỳ lạ, nhịp nhàng theo từng hơi thở của cô gái, khiến người khác khó lòng rời mắt. Kiều Nghiễn Trạch cảm nhận như sợi dây ấy đang quấn chặt lấy trái tim mình, khiến cơ thể anh không tự chủ mà căng cứng.

Lúc này, ánh mắt anh dừng lại ở nơi kết thúc của sợi dây đỏ, yết hầu của anh khẽ chuyển động, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Nếu không biết rõ rằng cô luôn tránh xa anh, anh chắc chắn sẽ nghĩ cô đang cố tình quyến rũ mình.

Lê Dĩ Niệm lại hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ của anh, cô nhướng mày nhẹ nhàng đáp trả: “Kiều Nghiễn Trạch, nếu một ngày nào đó anh mang thai mà bị nghén nặng, em đảm bảo sẽ nấu cho anh mỗi ngày.”

Kiều Nghiễn Trạch khẽ cười mỉa, không nói thêm gì mà cúi xuống cắn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của cô, cùng với sợi dây đỏ kia.

Cơ thể cô gái run lên, mặt đỏ bừng cố gắng vùng vẫy: “Kiều Nghiễn Trạch!”

Đúng lúc này, Lâm Nhiễm, người đang chăm chú nhặt rau, đột nhiên đứng bật dậy: “Chị Dĩ Niệm, em đi xem chị Sanh Ca đã về chưa.”

Nói xong, cô nàng đỏ mặt chạy vội ra khỏi bếp.

Lê Dĩ Niệm vẫn chưa kịp hoàn hồn khỏi cảm giác ngượng ngùng thì ngay lập tức cảm nhận được một sự tê dại khác trên cổ — tên đàn ông này có phải là chó không?

Hơi thở nặng nề của anh vang lên rõ ràng bên tai, Lê Dĩ Niệm biết lúc này cô không thể thoát khỏi anh, chỉ có thể cắn môi chịu đựng.

Chiếc áo sơ mi mỏng manh dường như bị anh dùng răng kéo xuống, để lộ gần hết bờ vai trắng mịn của cô, ngay sau đó là cảm giác ấm nóng và ẩm ướt.

Cô không tự chủ mà run rẩy.

Kiều Nghiễn Trạch xoay người cô lại, đặt cô ngồi lên bếp, để cô đối diện với mình.

Lê Dĩ Niệm phải vòng tay ôm lấy anh để giữ thăng bằng. Chiếc áo sơ mi của cô đã bị kéo xuống quá nửa, khiến cảnh sắc nơi ngực cô lộ ra gần hết trước mắt anh.

Kiều Nghiễn Trạch cúi người sát cô, giọng nói khàn khàn: “Lần sau cũng mặc thế này nhé, hửm?”

Lê Dĩ Niệm cúi xuống nhìn chiếc áo lót của mình, cắn môi nhả ra một từ: “Không.”

Sáng nay cô chỉ mặc chiếc áo lót này để tiện phối với chiếc áo sơ mi oversize, ai mà ngờ được anh lại dễ bị k*ch th*ch đến thế.

“Nếu em không đồng ý, anh sẽ lấy em ngay tại đây.” Kiều Nghiễn Trạch nói với giọng khàn đặc, tay anh đã luồn vào trong váy cô.

Lê Dĩ Niệm thở gấp, khẽ nói: “Nếu anh không sợ bị người ta nhìn thấy, thì cứ tự nhiên.”

Ánh mắt Kiều Nghiễn Trạch càng trở nên sâu thẳm, không do dự mà k** kh** q**n xuống, đồng thời phủ lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.

Lê Dĩ Niệm không né tránh, để mặc bàn tay lớn của anh tự do khám phá cơ thể mình, tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng của cô khiến Kiều Nghiễn Trạch càng không thể kiềm chế. Những cảm xúc ban đầu chỉ là năm phần, nay đã tăng lên đến mười phần.

Hơn nữa, hôm nay cô gái này lại ngoan ngoãn hiếm thấy.

Nhưng khi anh vừa mới bắt đầu tiến vào, từ phía sau bỗng vang lên giọng nói vui vẻ của Lâm Nhiễm: “Anh Kiều, chị Dĩ Niệm, chị Sanh Ca và anh Kỷ đến rồi!”

Cơ thể Kiều Nghiễn Trạch vừa chuẩn bị chuyển động thì lập tức cứng đờ, khuôn mặt anh tối sầm lại.

Cánh cửa bếp không đóng, nhưng từ phía sau nhìn lại, Kiều Nghiễn Trạch vẫn giữ vẻ ngoài chỉnh tề, nên Lâm Nhiễm hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 732



“Biết rồi.” Lê Dĩ Niệm khẽ cười, giọng khàn đáp lại.

Lâm Nhiễm không nghĩ ngợi gì thêm, quay người bước ra khỏi bếp và trở lại phòng khách.

Trong bếp, tay của Lê Dĩ Niệm đang đặt lên vai Kiều Nghiễn Trạch, khuôn mặt không đỏ, hơi thở không gấp, chỉ có giọng nói là hơi khàn.

“Anh còn định tiếp tục nữa không?”

Ánh mắt Kiều Nghiễn Trạch khẽ nheo lại. Rõ ràng trong đôi mắt của cô hiện lên vẻ hả hê, cô đã chờ đợi khoảnh khắc này.

Dù có to gan đến đâu, anh cũng không thể hành động táo bạo khi Kỷ Thời Đình đang ở gần đây.

Yết hầu của anh chuyển động, nhíu mày rồi lui lại, khẽ phát ra một tiếng thở dài tiếc nuối.

“Tối nay anh sẽ xử lý em sau.” Anh cắn răng nói, vừa chỉnh lại quần áo vừa cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.

Lê Dĩ Niệm giữ nguyên sắc mặt, đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo của mình rồi nhảy xuống khỏi bếp.

Động tác của cô hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

“Anh mau ra ngoài đi.” Lê Dĩ Niệm cười nhẹ, nhướng mày, “Em còn phải nấu ăn tiếp.”

Ánh mắt của Kiều Nghiễn Trạch tối lại.

Cơ thể anh căng cứng vì khó chịu, nhưng cô gái này chẳng hề che giấu sự hả hê chút nào.

Kiều Nghiễn Trạch chỉ muốn ngay lập tức bắt lấy cô mà “dạy dỗ” hàng chục lần, để xem cô còn dám cười nữa không.

Thế nhưng, khi anh vừa bình tĩnh lại được một chút, cô đột nhiên quay đầu nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở một vị trí đặc biệt rồi bật cười đầy thích thú.

Ánh mắt cô làm Kiều Nghiễn Trạch căng thẳng thêm lần nữa.

Anh dứt khoát đóng cửa bếp lại, một lần nữa nắm lấy eo cô, nhấc cô lên và đặt lên bếp.

“Kiều Nghiễn Trạch!” Cuối cùng, sắc mặt Lê Dĩ Niệm cũng thay đổi.

“Em tự chuốc lấy.” Anh nói với giọng giận dữ, sau đó cúi xuống hôn cô đầy mãnh liệt.



Trong phòng khách lúc này, Lâm Nhiễm đang ôm chặt Diệp Sanh Ca mà khóc nức nở. Thượng Thiên Ý vừa mới đến, cố gắng chớp mắt liên tục để kiềm chế không bật khóc.

Diệp Sanh Ca trong lòng vừa buồn vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể không ngừng an ủi Lâm Nhiễm.

Kỷ Thời Đình đứng phía sau Diệp Sanh Ca, nhìn hai người phụ nữ đang ôm nhau, vẻ mặt lộ rõ sự nhẫn nhịn.

Sau khi Thượng Thiên Ý bình tĩnh lại, anh nhìn thấy Kỷ Thời Đình ở không xa.

Anh không kìm được, đi tới nói nhỏ: “Kỷ tiên sinh.”

Kỷ Thời Đình quay sang nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.

“Chuyện là… gần đây Sanh Ca bị dư luận bao vây.” Thượng Thiên Ý cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Tôi rất lo cho cô ấy. Dù có giải oan thành công, sợ rằng sau này cô ấy cũng khó có chỗ đứng trong làng giải trí…”

Chủ yếu là vì nhân cách thứ hai của cô, có lẽ sẽ chẳng ai dám hợp tác với Diệp Sanh Ca nữa.

“Anh không cần lo lắng.” Kỷ Thời Đình bình tĩnh đáp, “Sự nghiệp của cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng.”

“Nhưng những ngày gần đây trên mạng vẫn đang bàn tán về chuyện này…”

“Anh đang nghi ngờ tôi?” Kỷ Thời Đình nhướn mày.

“Không… không phải.” Thượng Thiên Ý lập tức lúng túng.

“Vấn đề này không đơn giản như vẻ ngoài. Tôi có tính toán riêng.” Kỷ Thời Đình nói với giọng trầm.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nhận được câu trả lời mong muốn, Thượng Thiên Ý thở phào nhẹ nhõm.

Ở một bên, Lâm Nhiễm cuối cùng cũng ngừng khóc và buông Diệp Sanh Ca ra.

Sự kiên nhẫn của Kỷ Thời Đình đã chạm tới giới hạn. Anh bước đến, kéo Diệp Sanh Ca vào lòng: “Em lên phòng nghỉ một lát đi, rồi xuống ăn trưa.”

“Phải rồi, chị Dĩ Niệm đang nấu ăn trưa.” Lâm Nhiễm nói, vừa xoa mắt vừa nói, “Chị ấy và anh Kiều vẫn đang trong bếp.”

Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày: “Kiều Nghiễn Trạch cũng ở đó?”

“Vâng…”

“Tôi sẽ bảo Tôn Diệp mang đồ ăn đến.” Gương mặt Kỷ Thời Đình tối sầm lại.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 733



“Sao lại thế?” Lâm Nhiễm ngơ ngác hỏi, “Chị Sanh Ca không thể ăn được đồ ăn bên ngoài mà.”

Kỷ Thời Đình không trả lời, chỉ lạnh lùng lấy điện thoại ra.

Anh đương nhiên biết điều đó. Chính vì vậy, trong lòng anh đã nguyền rủa Kiều Nghiễn Trạch hàng ngàn lần.

Diệp Sanh Ca nhanh chóng hiểu ra tình huống, khuôn mặt cô ửng đỏ: “Không sao đâu, chỉ cần là món nhẹ nhàng một chút thì em vẫn có thể ăn được.”

Những ngày ở trại tạm giam, phần nào đó đã giúp giảm bớt triệu chứng nghén của cô. Cô sợ rằng mình sẽ không đủ sức đối phó với những cuộc thẩm vấn của cảnh sát Lưu, vì vậy luôn cố gắng ăn thêm một chút, dù rất khó khăn nhưng ít nhất cũng không nôn ra.

Kỷ Thời Đình vừa gọi điện cho Tôn Diệp xong thì Kiều Nghiễn Trạch từ trong bếp bước ra.

Mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía anh.

Trên gương mặt Kiều Nghiễn Trạch hiện rõ vài phần mãn nguyện, không hề để tâm đến việc bị người khác săm soi. Nhìn dáng vẻ của anh là biết ngay, chắc chắn anh đã trêu chọc Lê Dĩ Niệm không ít.

“Cô em dâu, sắc mặt trông tốt lắm nhỉ.” Anh nhìn Diệp Sanh Ca, tỏ ra ngạc nhiên bình phẩm.

Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Em lên lầu trước đi, anh sẽ lên tìm em ngay, được không?”

Diệp Sanh Ca gật đầu. Thượng Thiên Ý nhận ra hai người đàn ông có chuyện muốn bàn, liền kéo Lâm Nhiễm đi theo.

Kiều Nghiễn Trạch ngồi xuống đối diện với Kỷ Thời Đình, lấy hộp thuốc lá từ dưới bàn trà, rút ra một điếu và đưa cho anh.

Kỷ Thời Đình không nhận: “Anh đã rửa tay chưa?”

“Chuyện vớ vẩn.” Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng đáp.

Kỷ Thời Đình vẫn không yên tâm, tự mình lấy một điếu khác từ trong hộp.

Kiều Nghiễn Trạch cười nhạt, châm điếu thuốc của mình rồi hít một hơi sâu.

“Anh làm sao đưa được cô em dâu ra ngoài vậy?” Anh ném bật lửa qua.

Kỷ Thời Đình cầm lấy bật lửa, châm điếu thuốc trong tay: “Là tiểu thư nhà Cảnh, cô ấy có vẻ rất có cách với Giang Dục.”

“Tiểu thư nhà họ Cảnh? Lúc nào anh lại có mối liên hệ với người nhà họ vậy?” Kiều Nghiễn Trạch nhếch môi cười, “Cô em dâu có biết không?”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc anh một cái: “Cô ấy là fan của Sanh Ca.”

“Tsk… Nếu anh nói thế thì tôi cứ nghe vậy.” Kiều Nghiễn Trạch bật cười, gảy tàn thuốc, “Vậy anh định làm gì tiếp theo? Đầu tiên, người ta sắp xếp cho Lưu Vinh, người nổi tiếng cứng rắn và khó nhằn, tiếp nhận vụ án của cô em dâu. Sau đó, từ các quan chức chính quyền đến cơ quan công tố đều im lặng một cách đồng loạt, thà đắc tội với anh còn hơn là mở miệng. Rõ ràng, người đứng sau có quyền lực rất lớn.”

Kỷ Thời Đình yên lặng hút thuốc, không nói gì trong chốc lát.

Anh đã nhận ra điều này từ ngày thứ hai khi Diệp Sanh Ca bị tạm giam. Ngay cả những mối quan hệ của ông nội anh ở thủ đô cũng không giúp ích được gì.

“Điều kỳ lạ là tôi không tìm thấy bất cứ ai có động cơ làm chuyện này.” Kỷ Thời Đình ngả lưng ra sofa, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ lạnh lùng, “Tôi chỉ có thể quan sát tình hình hoặc giả vờ yếu thế.”

“Cho nên cô em dâu mới bị giam lâu như vậy.” Kiều Nghiễn Trạch nhướn mày.

“Ít nhất điều đó giúp giảm bớt sự nghi kỵ của kẻ đứng sau.” Giọng Kỷ Thời Đình trầm xuống, “Cho đến khi tôi tìm ra sự thật, cô ấy ở trong đó lại an toàn hơn.”

“Phải, Lưu Vinh nổi tiếng là khó nhằn, mà Giang Dục cũng không kém cạnh. Nhưng cái hay là, họ không nể mặt anh, cũng chẳng nể mặt bất kỳ ai khác.” Kiều Nghiễn Trạch ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Vậy nên, chỉ cần tìm ra hung thủ thật sự, cô em dâu sẽ được rửa sạch tội danh.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 734



Vấn đề là, hung thủ thực sự là ai.

“Tiêu Duệ Lãng.” Kỷ Thời Đình nói, bất chợt cười lạnh, “Tôi rất tò mò, trong vụ này anh ta đóng vai trò gì và mục đích là gì. Bây giờ, Sanh Ca đã ra khỏi trại tạm giam, anh ta chắc chắn sẽ có động thái tiếp theo.”

“Anh nghi ngờ anh ta cấu kết với người đứng sau?” Kiều Nghiễn Trạch nhướn mày.

“Chưa hẳn, có thể anh ta chỉ là một con tốt bị lợi dụng mà không hề hay biết.” Kỷ Thời Đình cười khẩy, dập tắt điếu thuốc và ném vào gạt tàn.

Kiều Nghiễn Trạch thở dài: “Nghĩ lại, chúng ta đã có quãng thời gian yên bình quá lâu rồi. Cơn bão lần này, anh đã chuẩn bị chưa?”

“Tôi sắp làm cha, điều đó đúng là cần phải chuẩn bị.” Kỷ Thời Đình nhẹ gật đầu.

Sắc mặt Kiều Nghiễn Trạch chợt trở nên u ám.

Một lúc sau, anh bất ngờ cười nhẹ: “Nhìn tình hình của cô em dâu, có lẽ đã lâu rồi anh không có ‘chuyện đó’ đúng không? Quả thật là khổ cho anh.”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc qua anh.

Kiều Nghiễn Trạch kéo cổ áo xuống, để lộ vết cắn mà Lê Dĩ Niệm để lại, trông đầy vẻ khoe khoang: “Người phụ nữ của tôi có chút hoang dại, xin lỗi anh nhé.”

Kỷ Thời Đình cười nhạt: “Thần kinh.”

Kiều Nghiễn Trạch chẳng chút bận tâm, ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại: “Tôi biết, anh đang ghen tị.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình càng lạnh hơn, anh đứng phắt dậy: “Xin lỗi, tôi đi trước.”

Nói xong, anh lập tức xoay người đi lên lầu.



Diệp Sanh Ca đang ở trong phòng tắm.

Dù trại tạm giam có khu vực tắm, nhưng ở nơi đó quá lâu khiến cô luôn có cảm giác không thoải mái. Vì vậy, vừa về nhà, cô liền vội vàng lao vào phòng tắm để tắm rửa cho sạch sẽ.

Kỷ Thời Đình tìm quanh phòng ngủ nhưng không thấy cô, chỉ nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Anh khẽ nhíu mày. Dù biết hành động này chẳng khác nào tự chuốc khổ, anh vẫn không thể kiềm chế mà bước tới, thử đẩy cửa.

Vì nhà toàn phụ nữ, Diệp Sanh Ca không khóa cửa, và chỉ cần một cái đẩy nhẹ, cánh cửa liền mở ra.

Phòng tắm đầy hơi nước, cô gái đứng dưới vòi hoa sen, quay lưng về phía anh. Đường cong mềm mại cùng đôi chân dài mờ ảo trong làn hơi nước mờ mịt, càng làm cho cô thêm phần quyến rũ.

Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.

Diệp Sanh Ca đang nhắm mắt xả nước lên tóc, tiếng nước ào ào át đi mọi âm thanh, nên cô hoàn toàn không biết mình đang bị người khác nhìn ngắm.

Khi xả xong tóc, cô nhắm mắt định với lấy chai dầu xả, cơ thể khẽ xoay về phía cửa.

Ánh mắt của Kỷ Thời Đình dừng lại nơi ngực cô. Không biết có phải do thay đổi hormone khi mang thai hay không, nhưng anh cảm thấy nơi đó dường như lớn hơn trước.

Trong đầu anh bỗng hiện lên cảm giác của lần chạm trước đây, khiến yết hầu anh không khỏi di chuyển khó khăn, cơ thể nóng bừng lên.

Anh thở hắt ra một hơi, cố gắng hướng ánh mắt về phía bụng cô. Bụng cô vẫn phẳng vì em bé còn nhỏ, nhưng không thể phủ nhận rằng cô là một phụ nữ đang mang thai.

Vì vậy, anh phải kiềm chế, ít nhất là thêm hai tháng nữa.

Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Thời Đình cảm thấy đứa trẻ này đến không đúng lúc.

Anh bực bội kéo cổ áo, định quay người rời khỏi phòng tắm để kết thúc sự giày vò này, nhưng không ngờ Diệp Sanh Ca đột nhiên hét lên một tiếng, vội vàng tắt vòi hoa sen và nhanh chóng quấn lấy mình chiếc khăn tắm.

“Anh…” Cô chớp mắt nhìn anh, “Thời Đình?”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình dán chặt vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngọn lửa trong lòng càng bốc lên mạnh mẽ.

Anh dứt khoát cởi áo khoác, bước nhanh về phía cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 735



Diệp Sanh Ca sững sờ nhìn Kỷ Thời Đình tiến lại gần, cho đến khi anh đưa tay siết chặt eo cô, ép cô vào bức tường phía sau, lúc này cô mới giật mình tỉnh táo.

“Thời Đình, bây giờ không thích hợp.” Cô vội nói, “Anh bình tĩnh lại đi.”

“Anh rất bình tĩnh.” Giọng anh trầm khàn, tay nâng gương mặt cô lên nhưng chưa vội hôn ngay.

Đôi môi mềm mại của cô làm anh nhớ rõ hương vị ngọt ngào thế nào. Nhưng cũng chính vì điều đó, anh mới phải gắng kiềm chế, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn lên môi cô, dùng một chút lực.

Diệp Sanh Ca ngơ ngác trước hành động của anh, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ sự h*m m**n sâu thẳm trong đôi mắt anh.

Hai má cô bắt đầu ửng đỏ.

“Diệp Sanh Ca,” anh bất ngờ cười khàn, “Nếu lúc đó không phải là anh, mà là người khác, em cũng sẽ quyến rũ hắn như cách em đã làm với anh sao?”

Diệp Sanh Ca chớp mắt: “Hình như anh đã từng hỏi em câu này rồi.”

“Trước đây câu trả lời không tính.” Ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị hơn.

Trước kia, cô luôn biết cách dùng những lời ngọt ngào để làm anh hài lòng, cô hiểu rõ làm sao để khiến anh vui.

“Được rồi.” Diệp Sanh Ca nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng cũng trả lời một cách chân thật: “Em cũng không chắc. Nhưng có một điều em biết rõ, lúc em quyết định quyến rũ anh, thật ra em đã có những ý nghĩ không trong sáng về anh, chỉ là em quá lý trí, biết rằng chúng ta không thể, nên không dám nghĩ sâu.”

“Ý nghĩ không trong sáng.” Anh rõ ràng rất thích cách nói này, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Thế còn anh?” Diệp Sanh Ca vòng tay ôm lấy cổ anh, tò mò hỏi, “Có phải anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”

“Không.” Anh đáp một cách đầy bí ẩn, “Là vì nhan sắc.”

Diệp Sanh Ca phồng má không hài lòng.

“Nhưng, anh chỉ bị nhan sắc của em quyến rũ thôi.” Giọng anh trở nên trầm thấp, “Khi nhìn thấy em, anh chỉ muốn lột hết quần áo của em, ép em dưới thân mình, khiến em hạnh phúc đến mức phải bật khóc.”

Khuôn mặt Diệp Sanh Ca đỏ bừng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ, ấm áp.

“Thật sao? Nếu có một cô gái xinh đẹp hơn ngồi lên đùi anh quyến rũ anh, anh cũng sẽ không có phản ứng gì chứ?” Cô không kiềm được mà hỏi. Đây là điều cô đã tò mò từ lâu.

Ánh mắt anh càng trở nên sâu thẳm: “Ngoại trừ em, anh sẽ không cho người phụ nữ nào khác cơ hội đến gần anh.”

Câu trả lời này hoàn toàn đúng ý cô.

Cô không nhịn được cười, nhẹ nhàng kiễng chân lên hôn vào khóe môi anh: “Rất tốt, hãy giữ vững tinh thần đó.”

Cái chạm nhẹ như chuồn chuồn đậu nước này lại mang đến k*ch th*ch lớn, hơi thở của anh càng trở nên nặng nề hơn, nhưng anh vẫn cố kìm nén, không đáp lại nụ hôn.

“Anh ra ngoài đợi em, được không?” Anh nói khàn giọng.

Diệp Sanh Ca nhìn dáng vẻ anh cố kiềm chế, bàn tay phải không kìm được mà đặt lên ngực anh, cảm nhận sự cứng cáp của cơ thể anh.

Hơi thở của Kỷ Thời Đình trở nên rối loạn, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô: “Ngoan, anh không muốn làm em mệt.”

“Thế mà anh còn dám lén nhìn em.” Diệp Sanh Ca nhìn anh đầy trách móc.

Anh nhăn mặt chịu đựng: “Nên anh hối hận rồi.”

“Thật chứ?”

“Giả.” Anh nói, cuối cùng không nhịn được mà nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn sâu lên môi cô.



Diệp Sanh Ca tắm có chút lâu, đến khi cô bước ra, đã trôi qua gần một tiếng đồng hồ.

Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình không làm gì nhiều, chỉ không ngừng hôn cô, gần như hôn hết phần thân trên của cô. Cuối cùng, ngay trước mặt cô, anh đã phải tự giải quyết vấn đề của mình.

Nghĩ đến cảnh đó, khuôn mặt Diệp Sanh Ca bỗng đỏ bừng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 736



Khi Diệp Sanh Ca và Kỷ Thời Đình xuống lầu, Tôn Diệp vừa vặn chuẩn bị xong bữa trưa.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này anh chuẩn bị những món ăn thanh đạm, hoàn toàn không có dầu mỡ, và sau khi nhận được một cái nhìn tán thưởng từ Boss, Tôn Diệp vô cùng phấn khởi.

Diệp Sanh Ca không thấy Lê Dĩ Niệm đâu.

Cô liếc nhìn Thượng Thiên Ý để hỏi thăm, chỉ thấy anh ta lật mắt: “Còn có thể thế nào nữa? Bị Tứ thiếu gia Kiều kéo đi rồi. Hai nghệ sĩ của tôi đều bị đàn ông quản chặt, khổ tâm quá mà.”

Diệp Sanh Ca cảm thấy ngượng ngùng. Kỷ Thời Đình thì vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, anh gắp cho cô một miếng đậu phụ và nhẹ nhàng nói: “Gần đây T.S đầu tư vài dự án, có khá nhiều vai trống, không biết anh có ai muốn giới thiệu không?”

Thượng Thiên Ý lập tức thay đổi sắc mặt.

“Tất nhiên, tất nhiên, trong công ty có nhiều người phù hợp lắm.” Anh đáp một cách nịnh nọt, “Tôi thật sự rất an tâm. Nghệ sĩ của tôi ai cũng giỏi, tìm được những người đàn ông quá lợi hại.”

Sự nịnh bợ này khiến Lâm Nhiễm nhìn anh ta đầy kinh ngạc, còn Tôn Diệp thì tỏ vẻ khinh thường.

Diệp Sanh Ca không nhịn được bật cười.

“Phải rồi, tháng sau bộ phim *Gặp Gỡ Thần Tình Yêu* sẽ khai máy.” Diệp Sanh Ca nhắc, “Hình như họ vẫn chưa nói gì về việc thay diễn viên, vậy… em có thể tiếp tục quay không?”

Câu hỏi này cô hỏi Kỷ Thời Đình.

“Có thể.” Giọng anh chắc chắn, “Anh đã nói rồi, vai diễn này là của em, không ai cướp được, được không?”

Diệp Sanh Ca cứ nghĩ sau những chuyện vừa xảy ra, anh sẽ thay đổi ý định, không ngờ anh lại càng dễ nói chuyện hơn trước.

Giờ cô mới hiểu rằng khi anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu, anh không hề đùa.

Cảm xúc trong lòng Diệp Sanh Ca trào dâng, ánh mắt nhìn anh đầy dịu dàng.

Kỷ Thời Đình rất hưởng thụ điều này, không hề quan tâm đến việc có người khác xung quanh, anh nâng mặt cô lên và hôn nhẹ một cái.

Thượng Thiên Ý và mọi người xung quanh vẫn thản nhiên như không thấy gì.

Sau bữa trưa, Kỷ Thời Đình dự định ở lại giúp Diệp Sanh Ca thu dọn hành lý, nhưng Tôn Diệp nhắc nhở rằng anh còn một cuộc họp vào buổi chiều.

Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn trợ lý của mình.

Tôn Diệp im lặng cúi đầu.

Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Không sao đâu, em sẽ nhờ Lâm Nhiễm và anh Thượng giúp em thu dọn. Anh xong việc rồi đến đón em, được không?”

Lâm Nhiễm và Thượng Thiên Ý vội vàng gật đầu, vỗ ngực hứa hẹn: “Yên tâm, bọn em sẽ không để chị Sanh Ca mệt đâu.”

Sắc mặt Kỷ Thời Đình dịu lại: “Đừng khuân vác đồ nặng, nghe rõ chưa?”

Diệp Sanh Ca mỉm cười gật đầu: “Em sẽ đợi anh.”

Anh khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.



Diệp Sanh Ca không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô chuyển nhà, may mắn là thời gian cô ở lại Minh Công Quán không lâu, vài thùng sách khi mới chuyển đến vẫn chưa kịp mở ra, nên giờ chỉ cần thu dọn quần áo và một số tài liệu cần thiết.

Khi Thượng Thiên Ý đang sắp xếp tài liệu cho cô, anh không nhịn được mà hỏi: “Cưng à, lần này em và Kỷ tiên sinh sẽ không có chuyện gì nữa chứ?”

“Yên tâm, trừ khi sinh ly tử biệt, nếu không chúng em sẽ không bao giờ chia tay nữa.” Diệp Sanh Ca trả lời chắc nịch, “Anh không cần lo lắng về tương lai của công ty nữa.”

“Vậy thì tốt.” Thượng Thiên Ý thở phào, “Trái tim bé nhỏ của anh không chịu nổi thêm lần nào nữa đâu.”

Lâm Nhiễm lè lưỡi: “Anh Thượng này, anh quên mất chị Lê Dĩ Niệm và anh Kiều rồi à. Em thấy tính chị Dĩ Niệm cứng đầu lắm, sau này chắc chắn anh Kiều sẽ có rất nhiều cơn giận trút lên công ty chúng ta. Hơn nữa, chúng ta và Hoa Diệu còn là đối thủ cạnh tranh mà.”

Thượng Thiên Ý lườm cô: “Làm ơn, đừng nói gở nữa được không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 737



Diệp Sanh Ca không kìm được mà bật cười.

Đúng lúc này, Lê Dĩ Niệm đẩy cửa bước vào.

“Tôi thắc mắc sao dưới nhà chẳng thấy ai, thì ra mọi người đều ở đây.” Cô mỉm cười nhìn Diệp Sanh Ca, “Cần giúp gì không?”

“Không cần đâu, cũng gần xong rồi.” Diệp Sanh Ca gấp gọn quần áo trong tay và đưa cho Lâm Nhiễm, người nhanh chóng bỏ chúng vào vali. “Kiều Nghiễn Trạch đi rồi à?”

“Chưa, anh ấy vẫn ở ngoài.” Lê Dĩ Niệm chần chừ một chút rồi nói, “Khi chúng tôi về, ở cổng có gặp Tiêu Duệ Lãng. Anh ấy và Kiều Nghiễn Trạch vẫn đang trao đổi.”

“Cái gì?” Diệp Sanh Ca giật mình, lập tức đặt đồ xuống, “Tôi phải ra xem sao.”

Lê Dĩ Niệm đi cùng cô xuống lầu.

Bên ngoài quả nhiên là Tiêu Duệ Lãng và Kiều Nghiễn Trạch, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, không khí căng thẳng đến mức như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Kiều Nghiễn Trạch để một tay trong túi quần, nhưng tư thế của anh rõ ràng đầy cảnh giác. Giọng nói của anh lạnh lùng: “Còn không cút đi?”

Tiêu Duệ Lãng tựa vào xe, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười lười biếng: “Đợi tôi gặp cô em dâu của anh rồi tôi sẽ đi.”

“Anh vẫn chưa từ bỏ à?” Kiều Nghiễn Trạch nhếch môi cười khẩy.

Vừa dứt lời, Diệp Sanh Ca bước ra ngoài.

Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Duệ Lãng lập tức quay lại nhìn.

Diệp Sanh Ca với vẻ mặt đầy sát khí.

Ánh mắt của Tiêu Duệ Lãng lóe lên một chút thích thú, anh ta cười nhạt: “Cô em dâu, lâu rồi không gặp. Em dạo này khỏe không?”

“Cái chết của Tạ Tư Ỷ có liên quan đến anh không?” Diệp Sanh Ca dừng lại, không bước đến gần, “Anh rốt cuộc muốn gì?”

“Tôi đến đây vì chuyện này.” Anh ta nhìn cô chăm chú, “Tôi có cách giúp em thoát tội.”

“Cái gì?” Diệp Sanh Ca lập tức hỏi, giọng đầy gấp gáp.

“Nếu em đồng ý làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ nói cho em biết.” Anh ta cười xấu xa.

“Tiêu Duệ Lãng, anh bị điên rồi à?” Diệp Sanh Ca siết chặt tay, nghĩ đến những ngày qua đầy lo âu và tức giận không thể kìm nén.

“Em nói vậy làm tim tôi đau đấy.” Anh ta thở dài đầy vẻ thất vọng, “Em vẫn chưa hiểu tấm lòng của tôi dành cho em sao?”

“Xin lỗi, tôi chẳng thấy tấm lòng nào cả, tôi chỉ thấy sự tính toán ích kỷ của anh thôi.” Diệp Sanh Ca lạnh lùng đáp, “Tiêu Duệ Lãng, anh còn định chơi cái vai kẻ vô lo vô nghĩ này bao lâu nữa? Anh không ngừng quấy rầy tôi chỉ vì tôi là người phụ nữ của Thời Đình, và anh biết tôi có ảnh hưởng lớn đến anh ấy. Nói thẳng ra, anh chỉ đang ghen tị với anh ấy thôi.”

“Em nói đúng, nhưng tình cảm của tôi dành cho em cũng là thật.” Tiêu Duệ Lãng nhìn cô đầy chân thành, “Tại sao em không tin tôi?”

Diệp Sanh Ca cắn môi, rồi bất ngờ cười: “Được thôi, tôi tin anh. Nếu anh thực sự yêu tôi sâu đậm như vậy, sao không bắt kẻ thủ ác ra đầu thú để chứng minh sự trong sạch của tôi?”

“Nếu em đồng ý làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ làm.” Anh ta cười đáp.

“Anh chứng minh sự trong sạch của tôi trước, rồi tôi sẽ cân nhắc xem có làm người phụ nữ của anh không.” Diệp Sanh Ca nói với vẻ mặt bình thản.

Tiêu Duệ Lãng nhìn cô một hồi, cuối cùng mỉm cười.

“Cô em dâu, nếu em không chịu nhượng bộ, tôi chỉ còn cách tìm Thời Đình thôi. Không biết anh ấy sẵn sàng đánh đổi điều gì để giúp em rửa sạch tội danh?”

“Tiêu Duệ Lãng!” Diệp Sanh Ca giận dữ hét lên.

“Anh biết em không nỡ đâu.” Anh ta cười, giọng điệu chuyển sang dịu dàng, “Hay là em suy nghĩ thêm về việc làm người phụ nữ của tôi?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 738



Diệp Sanh Ca tức đến mức cả người run lên.

“Đủ rồi.” Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng quát, sau đó quay sang nhìn Lê Dĩ Niệm: “Em và cô ấy vào nhà trước đi.”

Lê Dĩ Niệm gật đầu, khoác tay Diệp Sanh Ca: “Sanh Ca, đừng phí lời với hắn, chẳng được gì đâu.”

Diệp Sanh Ca nghĩ đến đứa con trong bụng, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.

“Tôi thật sự hối hận, tại sao nhân cách thứ hai của tôi không g**t ch*t anh ngay từ đầu.” Cô lạnh lùng nói, rồi quay người cùng Lê Dĩ Niệm vào nhà.

Tiêu Duệ Lãng nhìn theo bóng cô, chậm rãi nở nụ cười.

“Thật nực cười.” Kiều Nghiễn Trạch cười khẩy, “Anh chỉ vì lợi ích mà thôi, còn giả vờ làm kẻ si tình làm gì.”

“Sai rồi.” Ánh mắt Tiêu Duệ Lãng lóe lên, “Lợi ích tôi muốn, nhưng tôi cũng muốn người phụ nữ đó.”

“Cứ mơ đi.” Giọng Kiều Nghiễn Trạch trở nên lạnh lùng hơn.



Trong phòng khách, Diệp Sanh Ca ngồi trên ghế sofa, nhận ly nước nóng từ tay Lê Dĩ Niệm, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt.

“Đừng lo, Kỷ tiên sinh sẽ không để hắn ta đạt được ý đồ đâu.” Lê Dĩ Niệm nhẹ nhàng an ủi.

“Xem ra cái chết của Tạ Tư Ỷ không thể tách rời khỏi hắn.” Diệp Sanh Ca nhấp một ngụm nước, “Người đàn ông này như rắn độc, luôn âm thầm xuất hiện để cắn người.”

Lê Dĩ Niệm khẽ lắc đầu: “Chẳng trách lúc sinh thời, ông Tiêu luôn không thích hắn. Vì vậy mà khi tôi rời khỏi nhà họ Tiêu, tôi chẳng muốn lấy gì. Nếu tôi dám tranh giành tài sản, chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho tôi.”

“Hắn đúng là loại người không từ bỏ điều gì.” Diệp Sanh Ca nói một cách điềm tĩnh, “Tôi rất lo lắng Thời Đình sẽ gặp bất lợi.”

Ngày trước, Tiêu Duệ Lãng đã không ngần ngại kéo theo cả một đám người để g**t ch*t Tiêu Thành. Giờ đây, để đối phó với cô và Thời Đình, hắn sẵn sàng hy sinh cả Tạ Tư Ỷ. Có lẽ Tạ Tư Ỷ đến lúc chết cũng không hiểu nổi ai đã hại mình.

Đối với Tiêu Duệ Lãng, không có ranh giới giữa đúng và sai, thiện và ác. Hắn làm mọi thứ theo ý muốn của mình, và điều đó khiến hắn thậm chí còn nguy hiểm hơn những kẻ tàn ác thông thường.

Lê Dĩ Niệm khựng lại một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, người không có giới hạn thường sẽ không gặp trở ngại. Nhưng em đừng lo, trong giới này, tiêu chuẩn đạo đức cũng chẳng cao đâu. Em có nghĩ Kỷ tiên sinh là một người vô tội ngây thơ không?”

Diệp Sanh Ca nghe đến từ “vô tội ngây thơ,” không nhịn được cười: “Nói thế thì Kiều Nghiễn Trạch chắc cũng chẳng phải dạng vừa.”

“Anh ta là người vô sỉ nhất.” Lê Dĩ Niệm nhướn mày cười.

Cô vừa dứt lời, Kiều Nghiễn Trạch đã bước vào: “Đang nói chuyện gì thế?”

“Không có gì đâu. Tiêu Duệ Lãng đi rồi à?” Lê Dĩ Niệm đáp lại một cách thản nhiên, không để lộ dấu vết nào cho thấy cô vừa nói xấu anh ta.

“Đi rồi.” Kiều Nghiễn Trạch liếc nhìn Diệp Sanh Ca, thấy sắc mặt cô đã ổn định hơn, mới yên tâm phần nào. “Anh đã gọi điện cho Kỷ rồi, anh ấy sẽ đến ngay.”

“Cảm ơn anh.” Diệp Sanh Ca gật đầu cảm kích.

Cô và Kiều Nghiễn Trạch không quá thân thiết, trước đây còn từng cãi nhau vì chuyện của Lê Dĩ Niệm. Nhưng phải thừa nhận rằng, Kiều Nghiễn Trạch rất nghĩa khí. Nếu anh không ở lại hôm nay, cô rất có thể sẽ gặp rắc rối lớn khi đối mặt với Tiêu Duệ Lãng một mình.

“Vậy khi em chuyển đi, căn biệt thự này sẽ chỉ còn một người ở à?” Kiều Nghiễn Trạch hỏi, ánh mắt lướt về phía Lê Dĩ Niệm, “Liệu có an toàn không?”

“Không sao đâu, em sẽ bảo trợ lý qua ở cùng.” Lê Dĩ Niệm nói một cách thản nhiên, “Biết đâu Lâm Nhiễm cũng sẽ ở lại. Anh không cần lo lắng đâu.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 739



Sắc mặt Kiều Nghiễn Trạch trầm xuống: “Hôm nay Tiêu Duệ Lãng có thể tự do ra vào, xem ra an ninh của Ngọc Tuyền Cung không tốt lắm. Nếu có người đàn ông khác đến quấy rối em thì sao?”

Lê Dĩ Niệm ngạc nhiên nhìn anh: “Ý anh là chính anh à?”

“Im miệng.” Sắc mặt Kiều Nghiễn Trạch càng khó coi hơn.

Diệp Sanh Ca cúi đầu cố nhịn cười.

Cô từng lo lắng rằng Lê Dĩ Niệm sẽ thua thiệt khi đối đầu với Kiều Nghiễn Trạch, nhưng dường như Lê Dĩ Niệm có khả năng phản pháo rất tốt, đặc biệt là khi đụng độ Kiều Nghiễn Trạch.



Kỷ Thời Đình đến sau nửa giờ. Lúc này, hành lý của Diệp Sanh Ca đã được thu dọn gọn gàng, chất đống trong phòng khách.

Anh bước nhanh vào, không chút ngại ngần mà ôm cô vào lòng: “Những lời Tiêu Duệ Lãng nói, đừng để trong lòng, được không?”

“Anh yên tâm, miệng hắn chưa từng nói lời thật, em không tin đâu.” Diệp Sanh Ca trả lời.

“Ngoan.” Cơ thể Kỷ Thời Đình vốn căng thẳng cũng dịu lại.

Anh ra lệnh cho bảo vệ mang hành lý của Diệp Sanh Ca lên xe.

Diệp Sanh Ca tạm biệt Lê Dĩ Niệm, cũng không quên dặn dò Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm rằng sau này họ có thể đến biệt thự Thiên Phàm chơi với cô.

“Bọn em có thể đến thật sao?” Lâm Nhiễm lo lắng nhìn Kỷ Thời Đình đứng bên cạnh.

“Dĩ nhiên là được.” Diệp Sanh Ca cười tươi, “Yên tâm đi, lời em nói có trọng lượng. Dù anh ấy không thích thì cũng chẳng quản được em.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm.

Cô gái này quả thật bị anh chiều quá rồi, đến mức dám nói xấu anh trước mặt mọi người.

Diệp Sanh Ca bình tĩnh phớt lờ ánh mắt của anh. Với tư cách là nữ chủ nhân, cô chắc chắn có chút tự do này.

Quả nhiên, Kỷ Thời Đình chỉ nhìn cô một lúc, rồi đưa tay ôm lấy eo cô, khẽ cười: “Sanh Ca nói đúng. Mọi người cứ đến chơi thoải mái.”

Thượng Thiên Ý nhìn Lâm Nhiễm với ánh mắt đầy vẻ hài lòng, còn Lâm Nhiễm thì cực kỳ phấn khích.

Sau khi hành lý được thu xếp xong, Diệp Sanh Ca lại chào tạm biệt mọi người rồi lên xe.

Khi được Kỷ Thời Đình ôm vào lòng, cô bỗng nhiên hít sâu một hơi.

“Sao vậy?” Kỷ Thời Đình mỉm cười, tay nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho cô.

“Bỗng dưng em thấy hơi căng thẳng…” Cô cắn môi.

“Diệp Sanh Ca, em không định rút lui đấy chứ?” Gương mặt anh thoáng lạnh đi.

Cô ngượng ngùng đáp: “Không phải…”

Cô sẽ không trốn chạy, nhưng vẫn còn chút lo lắng trong lòng. Mặc dù bây giờ cô tự tin rằng mình có thể kiểm soát được nhân cách thứ hai và không gây tổn hại cho người khác, nhưng khi đối mặt với thực tế, cô vẫn không thể tránh khỏi nghi ngờ chính mình.

“Bi kịch sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu.” Môi anh nóng rực nhẹ nhàng chạm vào mắt cô, “Đừng sợ.”

Diệp Sanh Ca thở ra một hơi dài, gật đầu thật mạnh.

Cô không chỉ cần tin vào bản thân mà còn phải tin vào anh.

Khi họ đến biệt thự Thiên Phàm, Diệp Sanh Ca không ngạc nhiên khi thấy ông nội Kỷ ở đó.

Ánh mắt cô gặp ông trong không khí ngượng ngùng và cô cúi đầu với vẻ áy náy.

Tuy nhiên, ông nội Kỷ trông không có vẻ gì là không chào đón cô.

“Về rồi à? Chúng ta đợi hai cháu một lúc lâu rồi.” Giọng ông đầy cảm xúc, ánh mắt dừng lại trên bụng cô, “Mấy tháng rồi?”

“Hai tháng rồi.” Diệp Sanh Ca cắn môi, “Ông nội, cháu…”

“Không sao, ông biết hết rồi.” Giọng ông nội Kỷ đầy cảm thán, “Vào đi, đúng lúc ăn tối.”

Ông không còn ngăn cản Diệp Sanh Ca nữa, không chỉ vì cô đang mang thai, mà còn vì ông tin rằng, khi cô quyết định trở về, cô thực sự đã tốt lên, ít nhất là không còn nguy hiểm nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back