Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 250



Diệp Sanh Ca nghẹn họng không nói nên lời.

Theo như lời anh nói, Tiêu Duệ Lãng quả thực thần thông quảng đại, không gì không làm được!

Tuy cô biết trên thực tế căn bản sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng dù sao chuyện này cũng là do cô gây ra. Kỷ Thời Đình không chừng còn phải đối phó với sự trả thù từ phía Tiêu Duệ Lãng, cô thật sự không có lý do gì để từ chối.

“Em ở bên cạnh anh, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh sao?” Diệp Sanh Ca vẫn cố gắng tìm lý do chống chế.

“Vừa hay anh được nghỉ phép.” Kỷ Thời Đình khẽ cười, “Có rất nhiều thời gian để ở bên em.”

Có rất nhiều thời gian để ở bên cô, ý là, có rất nhiều thời gian để trêu chọc cô.

Trong lòng Diệp Sanh Ca lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô bất giác ấp úng: “Như… Như vậy… Không… Không…”

“Xem ra em rất vui, hửm?” Kỷ Thời Đình nhướng mày cười khẽ, “Đến nỗi kích động nói năng lộn xộn rồi.”

Diệp Sanh Ca thật sự muốn khóc không ra nước mắt.

“Đi thôi, đi ăn cơm.” Người đàn ông khẽ vuốt v e má cô, ý vị thâm trường cười nói, “Anh chờ em nhận thua.”

Diệp Sanh Ca hậm hực: “Chúng ta cứ chờ xem!”

Rốt cuộc anh có sở thích quái gở gì vậy!

Chẳng phải là muốn nhìn thấy cô vào lưới tình sao?

Kỷ Thời Đình nhìn dáng vẻ bất phục của cô, khẽ cười, trực tiếp nâng mặt cô lên, trao cho cô một nụ hôn triền miên đến cực điểm.

Nụ hôn kết thúc, trong mắt Diệp Sanh Ca lập tức phủ một tầng sương mù mông lung. Cô cố gắng kiềm chế hơi thở gấp gáp của mình, hai chân vô thức khép chặt lại.

Hành động này lọt vào mắt Kỷ Thời Đình, giống như ném thêm một nắm lửa vào đôi mắt vốn đã u ám của anh.

“Muốn rồi sao?” Anh khàn giọng hỏi.

“… Không muốn.” Cô đỏ mặt phản bác, thầm mắng bản thân không có tiền đồ.

Chẳng lẽ là vì đã ngủ với anh rất nhiều lần, cho nên đối mặt với người đàn ông này, cô đã trở nên mẫn cảm đến mức này rồi sao?

Đôi mắt đen láy của Kỷ Thời Đình khóa chặt lấy cô, nhuốm một tia d ục vọng bị kìm nén: “Muốn thì nói, anh chiều em bất cứ lúc nào.”

“… Em đói rồi.” Diệp Sanh Ca vội vàng xuống giường, chạy trối chết.

Yết hầu Kỷ Thời Đình chuyển động, nhìn bóng lưng bỏ chạy của cô, khẽ cười một tiếng.

Sau bữa trưa, Diệp Sanh Ca nhận được điện thoại của Thượng Thiên Ý.

“Chuyện gì vậy?” Giọng nói Thượng Thiên Ý vang lên, “Không phải cậu đã sao chép video quay được rồi sao? Sao còn chưa tung ra? Nói cho cậu biết, Mộ Hiểu Nhã đã bỏ ra mấy chục triệu để mua đứt video từ phía chương trình, nhưng cô ta không ngờ cậu cũng có video! Ha ha ha!”

“Cái đó…” Nghe đến đây, Diệp Sanh Ca không thể không cắt ngang lời anh ta, “Thiên Ý, video xảy ra chút vấn đề… Tôi lỡ làm mất rồi.”

“Cái quái gì vậy!” Thượng Thiên Ý nổi giận, “Thời khắc mấu chốt cậu lại đánh rơi xích?”

“Chuyện này nói ra hơi phức tạp, tóm lại, trong thời gian ngắn không thể động vào Mộ Hiểu Nhã được.”

“… Chết tiệt!” Thượng Thiên Ý tức giận đến mức không nói nên lời.

Diệp Sanh Ca chỉ có thể liên tục xin lỗi, Thượng Thiên Ý bực bội nói: “Cậu xin lỗi tôi thì có ích gì! Thôi, tính cách khác vậy!”

Nói xong, anh ta tức giận cúp điện thoại.

Diệp Sanh Ca hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Thượng Thiên Ý, cô cũng đang khó chịu đây.

Kỷ Thời Đình đối diện thản nhiên lên tiếng: “Ai nói không thể động vào Mộ Hiểu Nhã? Đã đài truyền hình có video, vậy thì lấy thêm một bản nữa.”

“Nhưng bề ngoài cô ta vẫn là người của Tiêu Duệ Lãng, hiện tại không phải nên tránh đụng vào lửa sao?” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, “Anh nói anh ta đáng sợ như vậy, hình như rất khó đối phó.”

Sắc mặt Kỷ Thời Đình hơi khựng lại.

“Hay là anh đang lừa em?” Diệp Sanh Ca đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 251



“Là anh suy xét không chu toàn, bây giờ đúng là không phải lúc động vào cô ta.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói, “Nhưng mà, em nói anh lừa em… là có ý gì?”

Nói rồi, anh nhìn cô bằng đôi mắt đen láy đầy chân thành.

“Ơ…” Diệp Sanh Ca cười gượng, “Không có gì, anh cứ coi như chưa nghe thấy gì đi.”

Cô còn tưởng Kỷ Thời Đình cố tình miêu tả Tiêu Duệ Lãng thành một phiền phức lớn để khiến cô áy náy. Nhưng anh lại thẳng thắn thừa nhận mình nghĩ chưa nghĩ kiến cô cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều.

Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô, thản nhiên “Ừ” một tiếng, có vẻ như không để tâm.

Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm. Bỗng cô chợt nhớ ra một chuyện.

“Đúng rồi, em đã bảo Từ Hướng Kiệt ra thông báo đuổi Mộ Hiểu Nhã khỏi đoàn phim.” Cô lo lắng nói, “Làm như vậy có khi nào chọc giận Tiêu Duệ Lãng không? Hình như anh ta có khả năng thu hồi giấy phép quay phim của “Tiết Ninh Truyện” đấy.”

“Tạm thời anh ta chưa có bản lĩnh đó.” Kỷ Thời Đình nhếch mép cười khẩy, “Bộ phim này do T.S đầu tư nắm giữ quyền quyết định tuyệt đối, em cứ yên tâm.”

“Tiếc thật, lẽ ra có thể vạch trần bộ mặt thật của Mộ Hiểu Nhã rồi.” Diệp Sanh Ca tiếc nuối thở dài, “Cô ta giả làm Mộc Hạ lâu như vậy rồi.”

“Lại đây.” Kỷ Thời Đình bỗng nhiên trầm giọng lên tiếng.

Diệp Sanh Ca ngẩn người, khó hiểu đi tới: “Sao vậy?”

Kỷ Thời Đình vươn tay ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi mình.

“Em nhắc đến Mộc Hạ, ngược lại nhắc nhở anh một chuyện.” Anh đưa tay v**t v* cằm cô.

“Hửm?” Diệp Sanh Ca mở to mắt.

“Em là Mộc Hạ thật sự.” Kỷ Thời Đình khẽ v**t v* cằm cô, nụ cười có chút thâm sâu, “Vừa rồi anh mới nhận ra điều này có ý nghĩa gì.”

“Có nghĩa là em là thần tượng của anh.” Diệp Sanh Ca đảo mắt, giọng điệu có chút đắc ý, “Anh hoàn toàn không ngờ tới đúng không?”

Trong mắt Kỷ Thời Đình dường như cuồn cuộn những cảm xúc khó tả, giọng nói anh trầm xuống: “Phải. Thật sự là một bất ngờ ngoài ý muốn.”

“Thật ra em biết rất nhiều thứ đấy.” Trong lòng Diệp Sanh Ca vui sướng nhảy nhót, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ thản nhiên, “Sau này anh sẽ phát hiện ra, cưới em đảm bảo không thiệt. Tuy em có thể mang đến cho anh một số rắc rối, nhưng tuyệt đối đáng giá.”

Kỷ Thời Đình cong môi, đưa tay nhéo nhéo đôi má mềm mại của cô: “Diệp Sanh Ca.”

Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, mang đến cho người ta một cảm giác dịu dàng đến lạ.

“A…” Khí thế của cô lập tức yếu đi, từ tai đến má đều đỏ bừng, “Sao… Sao vậy?”

“Anh rất ghét phiền phức.” Giọng người đàn ông trầm thấp, rót vào tai cô, “Đã cưới em rồi, anh tuyệt đối sẽ không đổi người, em cứ yên tâm mà yêu anh.”

Tim Diệp Sanh Ca đập loạn xạ, cô lí nhí nói: “Đổi người khác với anh cũng đâu có gì phiền phức… Lời hứa này chẳng có chút trọng lượng nào cả… Ưm!”

Đáp lại cô là nụ hôn sâu mang hương vị chanh của Kỷ Thời Đình.

Kỹ thuật hôn của người đàn ông ngày càng cao siêu, anh hôn rất sâu, rất nhanh sau đó khoang miệng cô tràn ngập hơi thở của anh, bàn tay nóng bỏng của anh cũng vừa vặn đặt trên vị trí trái tim cô, bá đạo chiếm đoạt, tuyên bố hùng hồn, khiến Diệp Sanh Ca gần như không có sức chống cự.

Khi Kỷ Thời Đình buông cô ra, đến cả đầu ngón tay cô cũng tê dại.

“Em…” Cô thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng run rẩy thốt ra một câu, “Em muốn quay lại đoàn phim!”

Cô biết mà! Ở bên cạnh người đàn ông này, anh nhất định sẽ tìm mọi cách trêu chọc cô!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 252



Yết hầu Kỷ Thời Đình chuyển động vài cái, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Trong mắt anh ánh lên tia trêu chọc, giọng nói trầm thấp: “Vừa rồi không phải em còn lớn tiếng nói không sợ sao?”

Diệp Sanh Ca nghẹn đến đỏ mặt: “… Em muốn về phòng ngủ trưa.”

Nói rồi, cô bắt đầu kháng cự.

Kết quả Kỷ Thời Đình lại ôm cô càng chặt hơn, khàn giọng mắng: “Đừng lộn xộn!”

Diệp Sanh Ca ngẩn người, lúc này mới cảm nhận được phản ứng của anh, nhất thời cả người cứng đờ.

Cô lúng túng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo sang chỗ khác, lại phát hiện dì Tú xuất hiện ở cửa phòng ăn.

“Cậu chủ, thiếu phu nhân.” Dì Tú nhỏ giọng nói, “… Tạ phu nhân và Tạ tiểu thư đến ạ.”

Tạ phu nhân?

Diệp Sanh Ca lập tức quay đầu nhìn Kỷ Thời Đình.

Anh nhíu mày, thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Mời họ vào phòng khách chờ.”

“Vâng ạ.” Dì Tú lại lặng lẽ rời đi.

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt: “Anh… ổn chưa?”

Giọng Kỷ Thời Đình có chút nghiến răng nghiến lợi: “Ổn rồi, xuống đi.”

Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay anh.



Ba phút sau.

Diệp Sanh Ca và Kỷ Thời Đình sóng vai ngồi trên ghế sofa, đối diện là Hứa Thiều Khanh và Tạ Tư Ỷ. Mặc dù đã chào hỏi nhau, nhưng Hứa Thiều Khanh vẫn rất kích động, liên tục đánh giá cô. Trong tay Diệp Sanh Ca vẫn còn cầm món quà gặp mặt mà Hứa Thiều Khanh tặng, chỉ đành tỏ vẻ ngại ngùng, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.

“Tốt, là một đứa trẻ ngoan.” Hứa Thiều Khanh rất hài lòng, “Thời Đình, nhìn thấy con yên bề gia thất, mẹ rất vui mừng.”

“Mẹ, con đã nói mà.” Tạ Tư Ỷ nói với giọng điệu thân thiết, “Thời Đình và em dâu rất tình cảm.”

Hứa Thiều Khanh nở nụ cười vui vẻ.

Kỷ Thời Đình vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí còn lạnh nhạt hơn trước.

Khoảnh khắc vui vẻ bị khách không mời mà đến cắt ngang, tâm trạng anh đương nhiên không thể nào tốt lên được.

“Sao bà lại đến đây?” Anh nhàn nhạt nhướng mày.

“Là có chút chuyện muốn nhờ con…” Nói rồi, Hứa Thiều Khanh do dự nhìn Diệp Sanh Ca một cái.

Diệp Sanh Ca ngẩn người, đây là muốn cô… tránh mặt sao?

Còn chưa kịp hiểu ra, Tạ Tư Ỷ đã cười đứng dậy, gọi cô: “Sanh Ca, đi dạo vườn với chị một lát nhé.”

Diệp Sanh Ca nhìn Kỷ Thời Đình với vẻ dò hỏi, nhận được cái gật đầu của anh, cô mới đứng dậy.

Tạ Tư Ỷ lập tức đi tới khoác tay cô, dẫn cô đi về phía vườn hoa, cười nói: “Bên này, nghe nói vườn hoa của biệt thự Thiên Phàm rất đẹp, chị còn chưa được thấy.”

Hai người rời khỏi phòng khách, nhường không gian lại cho Hứa Thiều Khanh và Kỷ Thời Đình.

Tuy nhiên, sau khi đi vào vườn, Diệp Sanh Ca liền lặng lẽ rút tay về, cô thật sự không quen thân thiết với người khác như vậy.

Tạ Tư Ỷ cũng không để ý, cô ta hào phóng cười nói: “Chúng ta từng gặp nhau trong bữa tiệc tối nhà họ Kỷ rồi.”

Diệp Sanh Ca gật đầu: “Đúng vậy, Tạ tiểu thư, tôi nhớ cô.”

“Đừng khách sáo như vậy.” Nụ cười của Tạ Tư Kỳ rất rạng rỡ, “Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết Thời Đình nhất định sẽ cưới cô về. Xét cho cùng, hai người thật sự rất giống nhau.”

“Cô nói gì cơ?” Diệp Sanh Ca kinh ngạc.

“A… Cô còn chưa biết sao?” Tạ Tư Ỷ có chút ngượng ngùng, vô thức che miệng lại, “Là tôi lỡ lời, tôi còn tưởng cô biết chứ. Trước đây Thời Đình từng có một người vợ chưa cưới là thanh mai trúc mã, tên Lăng Vũ Đồng, nhưng sau đó xảy ra chút chuyện, cô ấy liền rời đi. Cô và cô ấy… thật sự rất giống nhau.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 253



Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt: “Tôi biết tiểu thư Lăng Vũ Đồng từng có hôn ước với Thời Đình, nhưng thật sự không ngờ lại có người nói tôi giống cô ấy.”

Trên mặt Tạ Tư Ỷ mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi… lẽ ra tôi không nên nhắc đến cô ta.”

“Không sao đâu, tôi không để ý.” Diệp Sanh Ca cười cười, xua tay.

Trong mắt Tạ Tư Ỷ thoáng qua một tia kinh ngạc, cô ta mím môi cười nói: “Cô không để ý là tốt rồi. Dù sao thì trong mắt người khác, Thời Đình chỉ coi cô là người thay thế cô ta…”

“Thay thế? Ha ha ha, chị thật là giàu trí tưởng tượng!” Diệp Sanh Ca bật cười, “Lăng Vũ Đồng không phải vẫn sống tốt sao? Nếu Thời Đình còn nhớ đến cô ta, chắc chắn sẽ đi tìm cô ta rồi, đâu còn đến lượt tôi! Ôm một người sống mà nhớ nhung một người sống khác, chuyện nhảm nhí như vậy không phải phong cách của Thời Đình.”

Tạ Tư Ỷ dường như không ngờ cô lại phản ứng như vậy, nét mặt cô ta có chút cứng đờ, sau đó mới cười nói: “Cô có thể nghĩ như vậy tôi rất vui mừng. Phải biết rằng, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi thật sự bị dọa một phen. Thật là trùng hợp…”

“Cũng không hẳn là trùng hợp, chỉ có thể nói Thời Đình tình cờ thích kiểu người như tôi và tiểu thư Lăng Vũ Đồng thôi.” Diệp Sanh Ca nháy mắt với cô ta, “Chị nói xem đúng không?”

Tạ Tư Ỷ nhìn cô sau đó mỉm cười: “Đúng vậy. Xem ra cậu ấy chính là thích kiểu người như vậy.”

“Đúng mà.” Diệp Sanh Ca cười duyên dáng, “Hơn nữa, lúc trước là tôi theo đuổi anh ấy đấy.”

Tạ Tư Ỷ nhướn mày: “Chuyện này tôi thật sự không ngờ tới.”

“Đúng vậy, Thời Đình là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.” Diệp Sanh Ca cười ngọt ngào, “Anh ấy mà nhiệt tình thì… thật sự là không đỡ nổi!”

Cô nói xong câu đó với vẻ hơi ngượng ngùng, liền thấy người phụ nữ đối diện bất giác siết chặt hai tay.

Ánh mắt Diệp Sanh Ca lóe lên, trong lòng càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

Vị Tạ tiểu thư này rõ ràng là có ý đồ với Kỷ Thời Đình, nếu không sao lại cố tình nhắc đến Lăng Vũ Đồng trước mặt cô?

“Xem ra hai người rất tình cảm.” Nụ cười của Tạ Tư Ỷ đã có chút cứng ngắc, “Mẹ nhất định sẽ rất vui.”

“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca e lệ lấy tay che mặt, “Lúc nãy trước khi chị và bác gái đến, tôi và Thời Đình còn đang thân mật. Nếu không phải hai người đột nhiên đến thăm, có khi anh ấy lại ôm tôi về phòng rồi… Mấy ngày nay anh ấy được nghỉ, chắc chắn sẽ không tha cho tôi… Thật là, sao thể lực của anh ấy lại tốt như vậy chứ…”

Cô nói một câu, sắc mặt Tạ Tư Ỷ lại cứng đờ thêm một phần.

Thấy lửa đã đủ, Diệp Sanh Ca mới ngượng ngùng ngừng lại: “Ôi, xin lỗi chị, tôi nhất thời không kiềm chế được, sao lại nói với chị những chuyện này chứ? Xấu hổ quá! Nhưng mà… đều là phụ nữ với nhau, chắc chị cũng hiểu.”

“Tôi hiểu.” Tạ Tư Ỷ gượng cười, hai tay siết chặt lấy nhau.

Mặc dù đáy mắt cô ta đã sắp bốc hỏa.

“Tôi chỉ muốn chị và bác gái yên tâm, tình cảm của tôi và Thời Đình rất tốt.” Ánh mắt Diệp Sanh Ca lóe sáng, lại thêm dầu vào lửa, “Tôi biết, trước đây có tin đồn nói Thời Đình có vấn đề về sức khỏe… Tôi thấy loại tin đồn này thật sự quá đáng! Thời Đình lợi hại lắm!”

Môi Tạ Tư Ỷ mấp máy, một lúc lâu sau mới đè nén được cơn giận, cô ta giật giật khóe miệng: “Chắc họ nói chuyện xong rồi, chúng ta quay lại thôi.”

“Ơ, còn chưa dạo vườn hoa xong mà!” Diệp Sanh Ca mở to mắt, vẻ mặt vừa vô tội vừa ngoan ngoãn y như một đóa bạch liên hoa.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 254



“Lần sau có dịp lại đi dạo.” Tạ Tư Ỷ hít sâu một hơi.

“Vậy cũng được.” Diệp Sanh Ca cố ý châm thêm một câu, “Tôi và Thời Đình thường thích đi dạo trong vườn, có lần anh ấy suýt nữa thì… Ôi thôi thôi, không nói nữa, chúng ta vào nhà thôi!”

Nhìn sắc mặt cứng đờ và xanh mét của Tạ Tư Ỷ, Diệp Sanh Ca biết điểm dừng, mỉm cười tiến lên khoác lấy cánh tay cô ta: “Chị Tư Ỷ, tôi nói hơi nhiều, mong chị đừng để bụng.”

“Đương nhiên là không.” Tạ Tư Ỷ nghiến răng nói.

Diệp Sanh Ca nghĩ lúc này có lẽ cô ta muốn b*p ch*t mình cho rồi.

Trong phòng khách, Hứa Thiều Khanh và Kỷ Thời Đình rõ ràng đã nói chuyện xong.

“Vậy thì cảm ơn con rất nhiều, Thời Đình.” Hứa Thiều Khanh cười tao nhã, “Mẹ không giúp được gì cho con, ngược lại còn làm phiền con.”

“Không có gì.” Giọng điệu của Kỷ Thời Đình vẫn bình thản như nước, “Tôi còn có việc, không giữ hai người lại nữa.”

Trên mặt Hứa Thiều Khanh thoáng qua một tia thất vọng, bà cúi mắt xuống, cười có chút chua xót: “Ừm, mẹ và Tư Ỷ về đây.”

Tạ Tư Ỷ cũng nhân cơ hội buông tay Diệp Sanh Ca, đi tới khoác lấy cánh tay Hứa Thiều Khanh: “Mẹ, Thời Đình… cậu ấy đồng ý rồi?”

“Ừm.” Hứa Thiều Khanh gật đầu cười.

Tạ Tư Ỷ lập tức nhìn Kỷ Thời Đình với vẻ biết ơn: “Cảm ơn em rất nhiều, Thời Đình.”

Kỷ Thời Đình lạnh nhạt “ừm” một tiếng, đi tới nắm lấy tay Diệp Sanh Ca.

“Ra ngoài sao không mặc thêm áo vào?” Anh nhíu mày, “Mới có mấy phút mà tay đã lạnh thành thế này rồi.”

Diệp Sanh Ca bật cười, không chút ngại ngùng nhét tay vào trong áo anh, nhân tiện ôm lấy anh: “Vậy anh ủ ấm cho em đi.”

Nói xong câu đó, cô chớp chớp mắt, ánh mắt chạm phải Tạ Tư Ỷ đang đứng cách đó không xa.

Sắc mặt Tạ Tư Ỷ xanh mét, dường như tức giận đến mức nghiến răng.

Diệp Sanh Ca như thể không nhìn thấy lửa giận của cô ta, nở một nụ cười rạng rỡ với cô ta, còn chào tạm biệt Hứa Thiều Khanh: “Bác gái, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Hứa Thiều Khanh nhìn bóng dáng hai người dựa vào nhau, trên mặt vừa an ủi vừa phức tạp.

Tạ Tư Ỷ dời mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, mới khôi phục lại dáng vẻ tao nhã ban đầu.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Cô ta nặn ra một nụ cười.

Sau khi hai người rời đi, Diệp Sanh Ca mới thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Thời Đình nhếch mép, đưa tay nâng cằm cô lên: “Hai người đã nói gì vậy?”

Anh vốn tưởng rằng Tạ Tư Ỷ sẽ nói linh tinh gì trước mặt cô, đã chuẩn bị tinh thần để an ủi cô sau khi hai người rời đi.

Không ngờ cô gái này lại vênh váo đắc ý, ngược lại là Tạ Tư Ỷ bị chọc tức.

Ánh mắt Diệp Sanh Ca có chút chớp động.

Vừa rồi đối mặt với Tạ Tư Ỷ, cô đã dốc hết khả năng diễn xuất của mình, cho nên mới có thể ung dung ứng phó, nhưng lúc này nghĩ lại những lời mình đã nói, cô lại chợt đỏ mặt.

“Không có gì, chỉ là vài chuyện con gái thôi.” Cô cười gượng gạo, định rút tay về.

Kỷ Thời Đình lại giữ chặt tay cô, khẽ cười: “Tạ Tư Ỷ luôn tự cao tự đại, chưa bao giờ thất thố trước mặt người khác. Em rốt cuộc đã nói gì với cô ta, hửm?”

Diệp Sanh Ca len lén liếc anh một cái: “Em thấy, hình như cô ta rất hứng thú với vị trí Kỷ phu nhân.”

Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Vậy nên?”

“Xem ra anh biết rõ cô ta có ý với anh mà.” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, “Cô ta xinh đẹp, xuất thân lại tốt, còn thích anh nữa. Đối với anh mà nói hẳn là một lựa chọn hoàn hảo, sao lúc trước anh không cân nhắc đến cô ta?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 255



“Em ghen sao?” Giọng Kỷ Thời Đình trầm xuống, đưa tay nhéo nhẹ má cô.

“Không có, em chỉ là tò mò thôi.” Ánh mắt cô chớp động, “Hơn nữa, những người thích anh như Tạ Tư Ỷ chắc là không ít đâu…”

May mà người đàn ông này luôn lạnh lùng, không dễ gần phụ nữ, nếu không e rằng những minh tinh theo đuổi anh sẽ còn nhiều hơn nữa.

“Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh chỉ muốn em, những người khác anh đều không có hứng thú.” Anh như cười như không, “Chỉ có em mới dám cả gan câu dẫn anh.”

Diệp Sanh Ca nghẹn họng.

“… Vậy mà lúc trước anh còn không muốn động vào em!” Cô bất mãn lầm bầm.

“Nhưng không có nghĩa là anh không muốn bị em câu dẫn.” Anh cười đầy ẩn ý, “Cố gắng lên.”

Diệp Sanh Ca: “…”

Khó hiểu đến mức này, cô cũng phải bó tay.

Vậy nên những minh tinh có ý đồ với anh lúc trước đều thua ở sự dè dặt sao? Còn cô bởi vì nhất định phải ngủ với anh, kết quả lại trở thành Kỷ phu nhân mà người người ngưỡng mộ?

Trong lòng Diệp Sanh Ca bỗng dâng lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.

“Em… em còn có việc.” Nói rồi cô rút tay định chuồn đi.

Nhưng Kỷ Thời Đình nào dễ dàng bỏ qua như vậy, anh giữ chặt cổ tay cô, giọng điệu không cho phép từ chối: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Rốt cuộc em đã nói gì với cô ta?”

“Chẳng phải cô ta thích anh sao, cho nên em chỉ… hơi khoe khoang chút xíu tình cảm của chúng ta thôi, em cũng không ngờ lại kích động cô ta đến mức ấy.” Diệp Sanh Ca thành khẩn nhìn anh.

Kỷ Thời Đình nhếch mép tỏ vẻ hài lòng: “Ừm, coi như lanh lợi.”

“Anh quá khen.” Diệp Sanh Ca cười gượng gạo, chuồn lẹ.

Cô cảm thấy nếu Kỷ Thời Đình biết được cô đã nói gì với Tạ Tư Ý chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.



Diệp Sanh Ca trở về phòng ngủ phụ.

Bây giờ cô dùng phòng ngủ phụ làm phòng sách, bình thường khi cần nghiên cứu kịch bản, cô đều ở đây.

Cô vào nhà vệ sinh soi gương trước.

Tạ Tư Ý nói cô và Lăng Vũ Đồng giống nhau, chắc chắn không phải là nói suông.

Nói trong lòng cô không để ý chút nào là giả. Nhưng cô cũng tin Kỷ Thời Đình đồng ý kết hôn với cô không liên quan gì đến Lăng Vũ Đồng.

… Kỳ thực cô hoài nghi, Kỷ Thời Đình chưa từng yêu bất kỳ người phụ nữ nào.

Mặc dù bọn họ đã có nhiều lần thân mật, nhưng Diệp Sanh Ca vẫn cảm thấy khoảng cách giữa cô và trái tim anh rất xa.

Cô chỉ là con mồi của anh, làm sao thợ săn có thể nảy sinh tình cảm với con mồi của mình chứ.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca thở dài một hơi, sau đó lại gạt bỏ cảm xúc phiền muộn không đâu vào đâu này ra khỏi đầu.

Hiện tại cô thật sự không thích hợp để đa sầu đa cảm.

Cô trở lại giá sách, đầu ngón tay lướt qua từng kịch bản mà Thượng Thiên Ý gửi cho cô trước đó. Bởi vì cô chưa có bất kỳ tác phẩm nào ra mắt, cho nên kịch bản gửi đến tay cô đều là những kịch bản mà người khác đã chọn lựa rồi, không có cái nào khiến cô có h*m m**n diễn xuất.

“Tiết Ninh Truyện” còn hai tháng nữa là đóng máy, cô nhất định phải nhận được một bộ phim khác trước lúc đó.

Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Thượng Thiên Ý.

“Cậu tìm được video ghi hình của Mộ Hiểu Nhã rồi à?” Thượng Thiên Ý vội vàng hỏi.

“Ờ… chưa.” Diệp Sanh Ca chột dạ, “Cậu cũng đừng quan tâm đến Mộ Hiểu Nhã nữa được không?”

“Sao tớ không quan tâm được?” Thượng Thiên Ý tức giận, “Cậu có biết, vất vả lắm mới có mấy khán giả tham gia ghi hình hôm đó đăng weibo, kết quả đều bị xóa trong nháy mắt. Đoàn phim tuyên bố sa thải Mộ Hiểu Nhã ngược lại bị mắng te tua.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 256



Diệp Sanh Ca thầm hiểu.

Weibo bị xóa trong nháy mắt… Tinh Tập không có bản lĩnh đó, xem ra chỉ có thể là Tiêu Duệ Lãng.

Qủa nhiên anh ta muốn bảo vệ Mộ Hiểu Nhã, có lẽ đây cũng là cách anh ta trả thù Kỷ Thời Đình và cô?

“Bên phía chương trình “Ngôi Sao Đối Mặt” nói như thế nào?” Diệp Sanh Ca hỏi.

“Còn có thể nói như thế nào? Bọn họ nhận của Mộ Hiểu Nhã mấy chục triệu tệ, đương nhiên phải lên tiếng bênh vực cô ta. Đại ý là Mộ Hiểu Nhã vì sức khỏe không tốt, cho nên ghi hình được một nửa thì phải dừng lại, tập này sẽ không được phát sóng. Bọn họ sẽ tìm ngôi sao khác thay thế, sau này có cơ hội sẽ hợp tác lại với Mộ Hiểu Nhã.” Thượng Thiên Ý bực bội nói, “Mộ Hiểu Nhã cũng đăng một bài xin lỗi trên Weibo, sau đó fan hâm mộ thi nhau vào an ủi cô ta. Những bình luận nào nói cô ta mạo danh Mộc Hạ, cơ bản đều bị xóa sạch.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Sanh Ca đã sớm dự đoán được điều này, cho nên cũng khá bình tĩnh, “Chỗ dựa của Mộ Hiểu Nhã quá lớn, chúng ta tạm thời nên tránh cô ta. Bây giờ vấn đề nan giải là những kịch bản cậu gửi đến, tôi đều thấy không được. Bên cậu có kịch bản nào hay không?”

“Thật ra cũng có mấy kịch bản không tệ, chỉ là bên đầu tư gửi đến cho tôi không phải là dành cho cậu.” Thượng Thiên Ý nói thẳng.

“Tôi biết, cậu cứ gửi đến cho tôi xem trước.” Giọng Diệp Sanh Ca có chút bất đắc dĩ, “Nếu tôi ưng ý vai diễn nào, chúng ta lại nghĩ cách tranh thủ.”

“Được rồi, cậu là bà chủ, cậu nói được là được.” Thượng Thiên Ý hừ một tiếng, “Chú ý kiểm tra hòm thư. Gần đây tôi cũng đang để ý mấy gương mặt mới, đã gửi hồ sơ cho cậu rồi đấy, xem xong thì phản hồi lại cho tôi.”

“Không thành vấn đề.” Diệp Sanh Ca cúp điện thoại, lập tức mở máy tính bắt đầu làm việc.

Đợi cô xem xong hồ sơ, phản hồi ý kiến xong thì cũng đã đến giờ cơm tối.

Cô vội vàng rời khỏi phòng, đi xuống lầu.

Dì Tú vừa lúc đi từ trong bếp ra, nhìn thấy cô liền cười nói: “Thiếu phu nhân, cô xuống rồi à? Cơm tối sắp xong rồi.”

“Thời Đình đâu? Anh ấy ra ngoài rồi ạ?”

“Không có, thiếu gia đang ở ban công tầng ba.” Dì Tú thở dài, “Mỗi lần tâm trạng không tốt, cậu ấy đều đến đó. Vừa hay, cô lên gọi thiếu gia xuống ăn cơm nhé.”

Tâm trạng không tốt?

Diệp Sanh Ca giật mình. Rõ ràng lúc chiều cô và anh ấy tạm biệt, anh ấy không hề có biểu hiện gì là tâm trạng không tốt.

Chẳng lẽ cô đã bỏ sót điều gì?

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca không dám chậm trễ, vội vàng lên lầu đi đến ban công tầng ba.

Ban công nằm đối diện với mặt hồ. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, mặt hồ dưới ánh chiều tà phản chiếu ánh sáng lấp lánh màu đỏ rực.

Trong khung cảnh như vậy, bóng lưng người đàn ông càng toát lên vẻ tiêu điều.

Cô chưa từng thấy Kỷ Thời Đình như vậy.

Cô lặng lẽ đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Thời Đình…”

Trong miệng Kỷ Thời Đình vẫn còn ngậm một điếu thuốc, nghe thấy tiếng cô, anh lấy điếu thuốc ra. Đôi mắt đen láy vẫn còn vương lại chút ánh sáng lấp lánh của mặt hồ, mơ hồ và trống rỗng.

Tim Diệp Sanh Ca càng thêm thắt lại.

“Em đến đây làm gì?” Anh chớp mắt, ánh mắt đã khôi phục lại sự tỉnh táo. Giọng nói rất nhạt, nhạt đến mức không mang theo chút cảm xúc nào.

“Cái đó… vừa rồi em quên hỏi anh.” Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, “Mẹ anh tìm anh giúp chuyện gì vậy?”

Anh khẽ cười một tiếng, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng mỉa mai: “Cuối cùng em cũng chịu hỏi rồi sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 257



“Em…” Diệp Sanh Ca định giải thích, nhưng lại thôi, thật ra cũng chẳng có gì để giải thích, sự thật là cô không đủ quan tâm đến anh.

Có lẽ bởi vì trong lòng cô, Kỷ Thời Đình luôn mạnh mẽ, thậm chí là bất khả chiến bại. Cho nên cô không thể tưởng tượng nổi người đàn ông này cũng có lúc cô độc và u sầu.

“Xin lỗi anh.” Cô nắm lấy tay áo anh, nhỏ giọng nói lời xin lỗi, “Lúc chiều em thấy anh và bác gái nói chuyện rất vui vẻ, em cứ tưởng không có chuyện gì lớn nên mới không hỏi anh.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó đưa tay ôm cô vào lòng.

“Ừm.” Anh hít một hơi thuốc, rồi phả làn khói trắng xanh về phía mặt hồ gợn sóng, sau đó mới thản nhiên lên tiếng, “Đúng là không có chuyện gì lớn.”

Diệp Sanh Ca khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy… sao anh lại có vẻ buồn thế?”

“Ai nói anh buồn?” Người đàn ông phản bác, tay phủi tàn thuốc, nhưng khóe môi lại hiện lên nét tự giễu.

Diệp Sanh Ca thầm thở dài trong lòng.

Không thừa nhận thì thôi vậy, dù sao chỉ cần là cảm xúc tiêu cực, dù là tức giận hay buồn bã, anh cũng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận.

Cô suy nghĩ một chút, rồi bất chợt lên tiếng: “Thời Đình, em không nhớ rõ bố mẹ mình trông như thế nào nữa.”

Kỷ Thời Đình khẽ giật mình, tay phải siết chặt lấy cô hơn, khẽ “ừm” một tiếng.

“Họ là nhà ngoại giao, mất trong một cuộc chiến tranh ở nơi đóng quân. Ấn tượng cuối cùng của em về vụ tai nạn đó là luật sư nói với em rằng bố mẹ em đã để lại cho em bao nhiêu tài sản.” Diệp Sanh Ca khẽ cười, “Lúc bố mẹ mất, thật ra em đã có kí ức rồi, nhưng rất lạ là em không nhớ rõ mặt mũi của họ, cũng không nhớ nổi bất kỳ chi tiết nào về cuộc sống của em với họ. Sách báo nói rằng em có thể mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.”

Kỷ Thời Đình im lặng, chỉ nắm chặt tay cô.

“Nhưng em hy vọng mình có thể nhớ ra, cho dù họ không hoàn hảo như em tưởng tượng. Giá như họ còn sống thì tốt hơn.” Diệp Sanh Ca thở dài, quay đầu nhìn anh, “Dù mẹ anh đã từng làm những điều có lỗi với anh nhưng ít nhất bà ấy vẫn quan tâm đến anh, anh vẫn còn mẹ.”

Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày, sau đó khẽ nhếch môi: “Diệp Sanh Ca, em đang cố an ủi anh sao?”

“Ơ…” Ánh mắt cô lảng tránh, “Không có, em chỉ là có chút cảm xúc thôi.”

Kỷ Thời Đình khẽ cười, cánh tay hơi dùng sức, kéo cô vào lòng.

Diệp Sanh Ca vòng tay qua cổ anh, trong lòng bỗng dâng lên chút hồi hộp khó tả.

Thông thường, khi anh ôm cô như thế này đều là để dễ dàng hôn cô hơn.

Nhưng Kỷ Thời Đình rõ ràng không có ý định hôn cô, anh dùng tay v**t v* mái tóc dài của cô, đôi mắt đen láy ẩn chứa vài phần cảm xúc khó hiểu, sau đó, anh ôm chặt cô vào lòng, vùi mặt vào cổ cô, như đang tìm kiếm một loại an ủi nào đó, hơi thở trầm ổn phả vào tai cô, khiến trái tim Diệp Sanh Ca thắt lại.

Cô theo bản năng ôm anh chặt hơn, giọng nói nhỏ nhẹ như gió thoảng: “Không sao đâu, còn có em ở đây mà. Chỉ cần anh không chê, em sẽ không bao giờ rời xa anh.”

Yết hầu Kỷ Thời Đình như có như không trượt lên xuống, giọng nói trầm khàn: “Đây là em nói đấy.”

Diệp Sanh Ca nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Cô bỗng nhận ra, hóa ra Kỷ Thời Đình cũng có lúc yếu đuối và dễ bị tổn thương, cũng có lúc cần được an ủi, anh không phải lúc nào cũng mạnh mẽ như vẻ ngoài của mình.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 258



Phát hiện này khiến cô cảm thấy một nỗi xót xa khó tả. Có lẽ những gì anh phải gánh vác còn nặng nề hơn cô tưởng tượng.

Và việc cô có thể mang đến cho anh sự an ủi mà anh cần khiến cô cảm thấy có lẽ trái tim anh không hề ở xa như cô vẫn nghĩ.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng cảm thấy vui khó tả, cô không nhịn được mà nói thêm: “Sau này anh sẽ có thêm một người quan tâm đến anh, đó là em.”

Giọng nói mềm mại, ấm áp của cô như làn gió nhẹ nhàng phả vào tai anh.

Lúc này hoàng hôn đã tắt hẳn, ngay cả ráng chiều cũng dần biến mất, cả thế giới dường như chìm vào yên tĩnh.

“Ừm.” Kỷ Thời Đình khẽ đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt hồ phẳng lặng, khóe môi bất giác cong lên.

Một lúc lâu sau, khi trời đã gần tối hẳn, Kỷ Thời Đình mới buông cô ra, trong lòng tràn đầy sự hài lòng: “Đi thôi, ăn tối nào.”

“Vâng.” Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn đứng dậy, chủ động nắm lấy tay anh.

Kỷ Thời Đình cúi xuống nhìn hai bàn tay đan vào nhau, đáy mắt thoáng hiện ý cười.

Có lẽ vì thật sự coi Kỷ Thời Đình là người cần được quan tâm và chăm sóc nên tối hôm đó Diệp Sanh Ca đặc biệt chú ý đến anh.

Trên bàn ăn, cô liên tục ngẩng đầu quan sát anh ăn uống, sợ anh vì tâm trạng không tốt mà ăn không ngon miệng.

Kỷ Thời Đình nhìn ánh mắt liên tục liếc sang của cô, không lâu sau liền đặt đũa xuống.

Người phụ nữ đối diện lập tức nhíu mày.

“Thời Đình, anh ăn xong rồi sao?” Cô dè dặt hỏi.

“Ừm.” Người đàn ông dùng khăn ăn lau khóe miệng, “Em ăn thêm đi.”

“Anh ăn thêm chút nữa đi.” Diệp Sanh Ca nũng nịu, “Coi như là ăn cùng em, nếu không em cũng không ăn nữa.”

Kỷ Thời Đình khẽ nhướng mày nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rồi mới tiếp tục cầm đũa lên.

Diệp Sanh Ca thấy vậy liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Sau bữa tối, Kỷ Thời Đình đến thư phòng, đáng lẽ Diệp Sanh Ca cũng phải về phòng xem kịch bản.

Cô do dự một lúc rồi quyết định in kịch bản ra, ôm tập kịch bản, gõ cửa thư phòng.

“Sao vậy?” Kỷ Thời Đình nhìn cô hỏi.

“Em ở đây được không?” Cô giơ tập kịch bản lên cười nịnh nọt với anh, “Em không muốn ở một mình.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô đầy ẩn ý rồi mới thản nhiên “ừm” một tiếng: “Ngồi đây đi.”

Diệp Sanh Ca biết anh chắc chắn đã nhìn thấu ý đồ của cô, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là anh đã đồng ý.

Thế là cô vui vẻ ôm kịch bản ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.

Cứ xem được vài trang kịch bản, cô lại len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Hình như cô chưa từng làm việc cùng anh bao giờ, nhưng lúc này, cảm giác bọn họ là vợ chồng lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Kỷ Thời Đình khi làm việc luôn tập trung cao độ, có vẻ như anh đã thoát khỏi tâm trạng u ám trước đó. Điều này khiến Diệp Sanh Ca yên tâm, nhưng đồng thời cũng dâng lên một nỗi hụt hẫng khó tả.

Đúng lúc này, Kỷ Thời Đình bỗng thở dài một hơi, vươn tay về phía cô, giọng nói trầm khàn: “Lại đây.”

Diệp Sanh Ca lập tức đặt kịch bản xuống, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

“Sao vậy?” Cô khẽ hỏi, “Hay là hôm nay đừng làm việc nữa, chúng ta nghỉ ngơi sớm nhé?”

Anh hơi nhướng mày, nhìn cô chằm chằm: “Em đang mời anh sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 259



“Không phải.” Cô đỏ mặt cúi đầu, nhưng hai giây sau lại kiên quyết ngẩng lên, “Nhưng nếu anh muốn…”

Xem như hôm nay tâm trạng của anh không tốt, cô cũng không từ chối.

Kỷ Thời Đình nhéo nhéo má cô.

Người phụ nữ này vẫn luôn để ý đến tâm trạng của anh. Trước đây cô chỉ muốn lấy lòng anh để đạt được mục đích của mình, chỉ có hôm nay, cô đơn thuần muốn anh vui vẻ.

Thật hiếm có.

Nhưng phải thừa nhận rằng anh rất hưởng thụ.

“Anh không yếu đuối như vậy.” Anh khẽ cười, đưa tay nhéo nhéo má cô, “Tiếp tục xem kịch bản của em đi.”

Diệp Sanh Ca đáp một tiếng “Vâng” rồi ngồi xuống, cầm kịch bản lên tiếp tục xem.

Kỷ Thời Đình cũng tập trung vào công việc.

Khoảng mười mấy phút sau, anh bỗng cảm thấy vai nặng trĩu.

Anh cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện người phụ nữ bên cạnh thế mà ngủ gật khi đang xem kịch bản, đầu tựa vào vai anh.

Kỷ Thời Đình khẽ cười, lại nhéo nhéo má cô rồi bế cô về phòng ngủ.

*

Sáng hôm sau, khi Diệp Sanh Ca tỉnh dậy, giường bên cạnh đã trống không.

Thời gian ngủ của Kỷ Thời Đình đối với cô mà nói vẫn luôn là một ẩn số.

Cô vệ sinh cá nhân xong, đi xuống lầu, dì Tú cười nói với cô: “Thiếu phu nhân, thiếu gia có chút việc đột xuất phải xử lý, trưa sẽ về ăn cơm.”

Diệp Sanh Ca gật đầu. Cô biết, với thân phận của người đàn ông này, việc nghỉ ngơi hoàn toàn là điều không thể. Trái đất thiếu anh vẫn cứ xoay, nhưng công ty thiếu anh thì không được.

Sau khi ăn sáng xong, cô tiếp tục xem kịch bản.

Thượng Thiên Ý hôm qua gửi cho cô kịch bản của hai bộ phim lớn đang trong quá trình chuẩn bị. Nhưng hai bộ phim này đều nhắm đến diễn viên nam của studio, vai nữ chỉ là bình hoa, Diệp Sanh Ca thật sự không có hứng thú.

Cô buông kịch bản xuống, thở dài chán nản. Đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

“Sanh Ca, Sanh Ca!” Vừa nhấc máy, Thượng Thiên Ý đã hét lên đầy phấn khích, “Mình vừa mới biết tin, đạo diễn Trần An Chi đã về nước! Ông ấy đang tuyển chọn nữ chính cho bộ phim mới của mình, buổi thử vai đang được tổ chức tại trụ sở Hoa Tinh Truyền thông!”

“Cái gì!” Diệp Sanh Ca lập tức đứng bật dậy, “Cậu mới biết tin này sao?”

“Nói đến chuyện này mình tức muốn chết! Đạo diễn Trần là đạo diễn lớn ở Hollywood, ông ấy về nước là tin động trời, vậy mà Hoa Tinh lại giấu nhẹm! Nghe nói đạo diễn Trần An Chi muốn chọn nữ chính cho phim mới, bên Hoa Tinh cơ bản chỉ thông báo cho nghệ sĩ của mình. Những công ty khác, chỉ có ngôi sao hạng A mới nhận được lời mời. Cơ hội này hiếm có như thế nào cậu cũng biết, cơ bản những người biết tin đều giấu như mèo giấu ***. Mình cũng là tình cờ mới biết được…”

“Đừng nói nữa, mình qua đó ngay!” Vừa nói, Diệp Sanh Ca đã chạy lên lầu thay quần áo.

“Được, chúng ta gặp nhau ở trụ sở Hoa Tinh! Bảo bối, nếu cậu lọt vào mắt xanh của đạo diễn Trần An Chi, sau này không cần phải lo lắng nữa!” Thượng Thiên Ý cúp điện thoại trong sự phấn khích.

Trong vòng nửa tiếng, Diệp Sanh Ca đã thay quần áo, trang điểm xong. Lúc này dì Tú cũng đã chuẩn bị xe và vệ sĩ cho cô.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia dặn dò mỗi lần cô ra ngoài ít nhất phải dẫn theo tám người.”

“Để họ đi theo sau là được.” Diệp Sanh Ca nói xong liền lên xe.

Bốn mươi phút sau, Diệp Sanh Ca đến trụ sở Hoa Tinh gặp Thượng Thiên Ý.

“Nhanh lên! Khu vực thử vai ở đây.” Thượng Thiên Ý kéo cô chạy vào trong.
 
Back
Top