Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 240



Thượng Thiên Ý trà trộn trong đội ngũ của tổ chương trình suýt nữa thì bật cười.

Không sao, dù sao Sanh Ca cũng đã sao chép tư liệu video rồi. Cứ để Mộ Hiểu Nhã tiêu tiền đi, tiêu càng nhiều càng tốt.

Quả nhiên, nghe Mộ Hiểu Nhã nói vậy, đạo diễn và chị Lam trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý.

Lúc đó trên sân khấu, sau khi hỏi hai câu hỏi đầu tiên, chị Lam đã nhận ra Mộ Hiểu Nhã e rằng căn bản không phải là Mộc Hạ thật, vì vậy chị ta cố ý hỏi một số câu hỏi mang tính dẫn dắt để Mộ Hiểu Nhã lộ sơ hở nhiều hơn.

Một mặt là vì chị ta thật sự thích Mộc Hạ, không muốn nhìn thấy Mộ Hiểu Nhã mượn danh Mộc Hạ để lừa gạt tình cảm của mọi người. Mặt khác, chị ta ngửi thấy từ trong đó một tia cơ hội kinh doanh.

Đám người Mộ Hiểu Nhã nhất định sẽ liều chết để ngăn chặn tập này được phát sóng…

“Như vậy thì khó cho tôi quá, cô Mộ.” Đạo diễn Lục cười giả tạo, “Làm như vậy không hay lắm.”

“Đúng vậy.” Chị Lam cũng cười, “Chúng tôi làm chương trình chứ không phải bán chương trình.”

“Đừng nói nhảm nữa!” Mộ Hiểu Nhã gần như gầm lên, “Các người ra giá đi!”

“Vậy thì được.” Đạo diễn Lục mỉm cười đồng ý, sau đó nói ra một con số.

Sắc mặt Mộ Hiểu Nhã và Tống Dật Hải đều khó coi vô cùng.

Tuy nhiên lúc này rõ ràng biết đối phương đang hét giá trên trời, bọn họ cũng phải cắn răng đồng ý. Nếu không thì trước đó Mộ Hiểu Nhã đã từng rực rỡ bao nhiêu, sau khi video bị phơi bày sẽ thảm hại bấy nhiêu.

Thượng Thiên Ý cười tủm tỉm nhìn hai bên ký kết hợp đồng, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tinh Duệ lại mất một khoản tiền lớn, phỏng đoán cũng chẳng còn xa ngày đóng cửa nữa rồi.

Chờ đến khi video bị phơi bày, tên phú nhị đại đang theo đuổi Mộ Hiểu Nhã kia cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Thú vị, thật sự quá thú vị.



Lúc này, Diệp Sanh Ca và Tiểu Khâu đã đến bãi đậu xe, Tiểu Khâu mở cửa xe cho cô: “Phu nhân, mời cô.”

Sau khi lên xe, Diệp Sanh Ca nói với Tiểu Khâu: “Đưa tôi về phim trường đi.”

Tiểu Khâu ngẩn người: “Ngài Kỷ bảo tôi đưa cô về nhà.”

“Bây giờ tôi tạm thời đang ở phim trường.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nói, “Cậu đưa tôi về đó là được rồi.”

Nhưng Tiểu Khâu rất kiên quyết: “Phu nhân, xin lỗi, tôi phải làm theo lời dặn của ngài Kỷ.”

Diệp Sanh Ca thấy không thể nào qua mặt được anh, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, tùy cậu.”

Mặc dù cô không muốn làm phiền Kỷ Thời Đình quá nhiều, nhưng lần này mọi chuyện được giải quyết suôn sẻ cũng là nhờ có Kỷ Thời Đình cho nên cô mới áy náy, không dám đối diện với anh.

Nhưng mà trốn tránh cũng không phải là cách, dù sao cô cũng phải đích thân cảm ơn anh.

Thấy Diệp Sanh Ca không còn kiên trì nữa, Tiểu Khâu vui vẻ khởi động xe, nhưng mới đi được vài mét, con đường phía trước đột nhiên bị mấy chiếc xe chặn lại.

Nói chính xác hơn là bọn họ bị bao vây.

Sắc mặt Tiểu Khâu thay đổi: “Phu nhân, cô ngồi yên đó, tôi xuống nói chuyện với bọn họ.”

“Đừng!” Diệp Sanh Ca ngăn cản cậu ta, sắc mặt tái nhợt, cố gắng bình tĩnh nói: “Không sao đâu. Cậu ngồi yên đó, nếu tình hình bất ổn thì gọi điện thoại cho Kỷ Thời Đình.”

Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang bước xuống xe từ xa, hơi thở như ngừng lại.

Người đàn ông mặc một bộ vest sọc nhỏ màu xanh đậm, sang trọng và phong lưu. Dưới sự vây quanh của vệ sĩ, rất nhanh đã đi đến bên cạnh xe của Diệp Sanh Ca.

Anh ta đưa tay, lịch sự gõ cửa sổ xe.

Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi, hạ cửa sổ xe xuống, đối diện với khuôn mặt tinh xảo và mang theo nụ cười của người đàn ông, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Là Diệp tiểu thư phải không?” Anh ta mỉm cười dịu dàng, “Tôi có một vấn đề không hiểu, hy vọng cô có thể giải thích cho tôi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 241



“Xin lỗi, tôi không quen biết anh, e rằng không thể giải thích cho anh được.” Diệp Sanh Ca gượng cười, “Có thể cho chúng tôi đi được không?”

Người đàn ông đưa tay đặt lên cửa sổ xe, cúi người mỉm cười nhìn cô.

Lúc này Diệp Sanh Ca mới phát hiện người đàn ông có một đôi mắt màu nâu nhạt. Khi cười lên, đáy mắt như có ánh sáng khiến anh ta trông càng thêm dịu dàng và vô hại.

… Ngoại hình của anh ta thật sự rất dễ gây hiểu lầm, Diệp Sanh Ca âm thầm cảnh giác.

“Cô đang nói dối.” Người đàn ông cười khẽ thốt ra câu này, “Biểu cảm của cô nói cho tôi biết, cô không chỉ quen biết tôi mà còn có chút hiểu biết về tôi. Hơn nữa, đồng tử của cô giãn ra, nhịp tim rất nhanh… Cô rất sợ tôi, tại sao?”

Nói đến ba chữ cuối cùng, giọng nói của anh ta càng nhẹ hơn.

Diệp Sanh Ca toát mồ hôi lạnh.

“Anh hiểu lầm rồi.” Nụ cười của cô có chút cứng ngắc, “Anh đột nhiên bao vây chúng tôi, tôi không biết mục đích của anh đương nhiên sẽ sợ hãi.”

“Không đúng.” Người đàn ông nhìn cô, ý cười trong mắt càng đậm, “Ngược lại mới đúng. Chính vì cô biết mục đích của tôi cho nên mới sợ hãi.”

Diệp Sanh Ca mấp máy môi, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, tôi thừa nhận tôi thật sự đã gặp anh, Tiêu thiếu gia. Tôi là một trong những diễn viên chính của 《Tiết Ninh Hạ》, lúc anh đến đoàn phim đón Mộ Hiểu Nhã tôi cũng có mặt ở đó. Hôm nay tôi đã tính kế Mộ Hiểu Nhã, tôi đoán anh nhất định sẽ tìm tôi gây phiền phức cho nên tôi mới sợ hãi.”

Tiêu Duệ Lãng hiển nhiên biết rõ mọi chuyện đã xảy ra ở hiện trường ghi hình, cũng biết là cô đã hãm hại Mộ Hiểu Nhã cho nên mới đích thân ra mặt chặn cô lại.

“Cô vạch trần lời nói dối của cô ta, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô, sao có thể tìm cô gây phiền phức được chứ.” Anh ta lại cười, giọng nói càng thêm dịu dàng, “Đây chính là lý do hôm nay tôi đến tìm cô. Nếu Mộ Hiểu Nhã không phải là Mộc Hạ, vậy thì Mộc Hạ thật sự đang ở đâu?”

“Tôi không biết.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh đáp, “Tôi chỉ biết Mộ Hiểu Nhã không phải là Mộc Hạ, nhưng Mộc Hạ thật sự là ai tôi cũng không rõ.”

“Cô chỉ biết Mộ Hiểu Nhã không phải là Mộc Hạ.” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ lặp lại.

“Đúng vậy. Trước đây tôi là người đại diện của Mộ Hiểu Nhã, cô ta có phải là Mộc Hạ hay không, tôi đương nhiên rất rõ ràng.” Diệp Sanh Ca giải thích, “Nhưng tôi không biết Mộc Hạ thật sự đang ở đâu.”

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm mấy giây, đột nhiên cong ngón tay, gõ nhẹ lên cửa sổ xe, cười khẽ: “Nếu đã như vậy, vậy thì ngoan ngoãn giao đồ vật ra đây.”

“Cái gì?” Diệp Sanh Ca ngẩn người.

“Tư liệu video.” Giọng điệu của Tiêu Duệ Lãng rất là đương nhiên, “Nếu cô không nói cho tôi biết Mộc Hạ thật sự là ai, vậy thì tôi chỉ có thể tiếp tục coi Mộ Hiểu Nhã là Mộc Hạ, cho nên đoạn video này tôi không thể để cô công bố ra ngoài.”

Diệp Sanh Ca nghẹn họng.

… Người đàn ông này quả nhiên không đi theo lẽ thường.

Cô nhất thời không phân biệt được người đàn ông này rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện, bèn gượng cười nói: “Tiêu thiếu gia, dù sao Mộ Hiểu Nhã cũng là kẻ giả mạo, chẳng lẽ anh muốn để một kẻ giả mạo ở bên cạnh mình?”

“Không muốn.” Anh ta nháy mắt với cô, “Nhưng mà, tôi cũng không còn cách nào khác, dù sao tôi cũng không tìm được Mộc Hạ thật sự.”

Diệp Sanh Ca cứng họng, ổ cứng trong lòng bàn tay bị cô siết chặt đến nóng bỏng.

Vất vả lắm mới tìm được cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Mộ Hiểu Nhã, chẳng lẽ lại để cô ta trốn thoát một lần nữa sao?

Nhưng mà cô lại không thể nói cho người đàn ông này biết cô chính là Mộc Hạ. Nếu không, cô không biết liệu mình có thể thuận lợi trở về biệt thự Thiên Phàm hay không.

“Diệp tiểu thư, sao tôi đột nhiên có một cảm giác…” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ lên tiếng, “Thật ra, cô chính là người tôi đang tìm kiếm?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 242



“Diệp tiểu thư, sao tôi đột nhiên có một cảm giác…” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ thành tiếng, “Thật ra, cô chính là người tôi đang tìm kiếm?”

Lông tơ toàn thân Diệp Sanh Ca bỗng dựng đứng.

“Tiêu thiếu gia, anh nói đùa rồi. Sao có thể như vậy được.” Cô cố gắng phản bác một cách bình tĩnh, “Nếu tôi là Mộc Hạ, tôi đã sớm công bố thân phận rồi. Sao có thể để Mộ Hiểu Nhã mạo danh tôi chứ?”

Nói xong, cô đưa ổ cứng trong tay ra: “Tuy nhiên, Tiêu thiếu gia muốn bảo vệ Mộ Hiểu Nhã, tôi nhất định phải nể mặt anh.”

Tiêu Duệ Lãng vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, đôi đồng tử màu nâu nhạt ánh lên vẻ thích thú.

Thấy vậy, anh ta cười khẽ rồi nắm lấy tay Diệp Sanh Ca.

Sắc mặt Diệp Sanh Ca biến đổi, vội vàng rút tay về, để ổ cứng lại trong tay Tiêu Duệ Lãng.

“Có thể cho chúng tôi đi được chưa?” Cô gượng cười.

Người đàn ông ném ổ cứng cho tên vệ sĩ bên cạnh. Anh ta nhìn cô một lúc khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ và cưng chiều: “Tôi cảm thấy cô đang lừa dối tôi.”

“Tiêu thiếu gia, anh hiểu lầm rồi.”

“Không. Tôi không hiểu lầm.” Ngón tay anh ta g gõ nhẹ lên cửa sổ xe, giọng nói mang theo sự chắc chắn, “Lúc nhìn thấy tôi, cô đã bắt đầu sợ hãi. Bởi vì cô sợ tôi biết được cô chính là Mộc Hạ.”

“Haha, anh nói đùa rồi.” Diệp Sanh Ca phản bác, “Mọi người đều ngưỡng mộ sự theo đuổi và cưng chiều của anh dành cho Mộ Hiểu Nhã, nếu tôi là Mộc Hạ, tôi đã sớm muốn cho anh biết rồi.”

“Mọi người đều ngưỡng mộ nhưng cô thì không.” Anh ta cười đầy ẩn ý, “Vẫn là câu nói đó, bởi vì cô sợ tôi.”

Trái tim Diệp Sanh Ca lại treo lên cổ họng.

“Tiêu thiếu gia, anh đã nhận định đây là sự thật, tôi cũng không còn cách nào khác.” Diệp Sanh Ca siết chặt hai tay thành nắm đấm, “Dù anh có tin hay không tôi đã trả lời anh rồi. Có thể bảo người của anh tránh đường được chưa?”

Tiêu Duệ Lãng nhìn cô một lúc, khẽ lắc đầu cười: “Không thể.”

Cơ thể Diệp Sanh Ca cứng đờ, còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Khâu bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn!

Cô vội vàng quay đầu lại mới phát hiện cửa xe bên kia đã bị mở ra, Tiểu Khâu bị vệ sĩ lôi ra ngoài. Mặc dù liều mạng giãy giụa nhưng cũng vô ích, điện thoại di động trong tay cũng bị vệ sĩ cướp lấy ném xuống đất.

“Tiểu Khâu!” Diệp Sanh Ca thất sắc.

Tiểu Khâu bị bịt miệng không thể nói chuyện, ánh mắt nhìn cô nhưng không thấy quá hoảng sợ.

… Có vẻ như cậu ấy đã kịp phát tín hiệu cầu cứu rồi.

Diệp Sanh Ca hiểu rõ, lập tức nhìn về phía Tiêu Duệ Lãng, lạnh lùng hỏi: “Tiêu thiếu gia, anh có ý gì đây!”

“Cậu ta hình như định rút súng, tôi cũng không muốn như vậy.” Giọng điệu của anh ta vẫn dịu dàng như thể anh ta mới là người bị hại, “Diệp tiểu thư, tôi muốn mời cô về nhà chơi, không biết cô có nể mặt hay không?”

“Nếu tôi nói không muốn thì sao?” Diệp Sanh Ca mặt mày tái nhợt.

Tiêu Duệ Lãng cười, không nói gì.

Tiếp theo, Diệp Sanh Ca nghe thấy tiếng lên đạn.

Cô cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy trên thái dương Tiểu Khâu xuất hiện một khẩu súng. Cậu ta liều mạng giãy giụa, cố gắng lắc đầu với cô.

Diệp Sanh Ca hiểu ý cậu ấy.

Nhưng nếu cô không nghe theo, với tính cách của Tiêu Duệ Lãng, nói không chừng thật sự sẽ để Tiểu Khâu chết ở đây.

Tiêu Duệ Lãng hiển nhiên đã nhìn ra quyết định của cô, anh ta mỉm cười mở cửa xe cho cô.

Diệp Sanh Ca nghiến răng xuống xe, vẫn cố chấp nói: “Tiêu thiếu gia, anh thật sự nhầm rồi.”

Tiêu Duệ Lãng cong môi, đột nhiên đưa tay, kéo cô vào lòng mình.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 243



Diệp Sanh Ca bị ép vào lòng anh ta, hương vị nam tính lạ lẫm tràn ngập các giác quan của cô khiến từng sợi lông trên cơ thể cô dựng đứng lên.

Cô định vùng vẫy, nhưng Tiêu Duệ Lãng lại nhẹ nhàng cười và thì thầm bên tai cô: “Chỉ có Mộc Hạ thật sự mới kiên quyết rằng Mặc Hiểu Nhã là kẻ giả mạo, cũng chỉ có Mộc Hạ thật sự mới không thể chịu nổi việc cô ta dùng danh nghĩa của mình để hưởng lợi.”

Đầu óc Diệp Sanh Ca như nổ tung: “…Anh cố tình.”

Có lẽ ngay từ đầu anh ta đã không tin Mặc Hiểu Nhã. Việc anh ta công khai chiều chuộng và thậm chí dung túng cô ta chỉ là để ép buộc Mộc Hạ thật sự phải lộ diện.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca càng cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Giọng anh ta chứa đựng thêm chút chế giễu: “Ban đầu có phải cô rất vui khi có Mặc Hiểu Nhã thu hút sự chú ý của tôi không? Cho đến khi những hành động của cô ta khiến cô không thể chịu nổi nên cô mới quyết định phản kháng, tôi đoán có đúng không?”

“Nếu không có tôi đứng sau thúc đẩy mọi thứ, Mặc Hiểu Nhã căn bản không phải là mối đe dọa.” Diệp Sanh Ca cứng ngắc mở miệng, “Ngay từ đầu anh đã nghi ngờ tôi rồi?”

“Cô gái thông minh.” Giọng Tiêu Duệ Lãng trở nên dịu dàng hơn, “Giờ em còn muốn phủ nhận thân phận của mình nữa không?”

“…Anh buông tôi ra.” Diệp Sanh Ca nghiến răng nói.

Người đàn ông khẽ cười, nhẹ nhàng buông cô ra, nhưng tay vẫn đặt trên vai cô, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Trả lời tôi đi.”

…Dù anh ta đã chắc chắn nhưng vẫn kiên quyết muốn cô tự thừa nhận.

Diệp Sanh Ca cảm thấy uất ức, nhưng lúc này cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: “Được, coi như tôi là Mộc Hạ, thì sao? Nếu anh thích tác phẩm của Mộc Hạ chẳng phải anh càng nên tôn trọng tôi sao?”

“Tôi rất tôn trọng em nên mới mời em đến nhà làm khách.” Anh ta chuyển tay nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt nghiêm túc trấn an, “Đừng sợ, tôi không ăn thịt người đâu.”

…Đây gọi là mời sao? Đây rõ ràng là bắt cóc!

Diệp Sanh Ca tức giận giật mạnh tay, nhưng không thể thoát ra.

Tiêu Duệ Lãng mỉm cười nhìn cô một cái, không để tâm.

Diệp Sanh Ca càng thêm bức bối, cố giật tay thêm vài lần, nhưng không thể thoát khỏi tay anh ta, ngược lại còn khiến anh ta mất hết kiên nhẫn.

Anh ta bất ngờ đẩy cô vào thân xe bên cạnh, nửa người trên đè xuống, nụ cười vừa dịu dàng vừa lạnh lùng: “Không ngoan nữa thì tôi sẽ giận đấy.”

“Rồi sao, anh định giết tôi, hay giết vệ sĩ của tôi?” Diệp Sanh Ca giận dữ đối diện với anh ta.

“Ồ, cô đang thách thức tôi à.” Đôi mắt Tiêu Duệ Lãng đầy thích thú, “Cô nghĩ tôi không dám sao?”

“Tôi biết anh dám.” Diệp Sanh Ca mỉa mai, “Vậy thì làm đi!”

Lời là vậy nhưng trong lòng cô không hề bình tĩnh.

Cô đang đánh cược, cược rằng Tiêu Duệ Lãng không muốn cô ghét hay sợ hãi anh ta nên tạm thời sẽ không dùng biện pháp cực đoan.

Quả nhiên, người đàn ông trước mặt cười: “Tôi tất nhiên sẽ không giết em, cũng không giết vệ sĩ của em nhưng tôi có thể hôn em. Nếu em muốn kéo dài thời gian, thì phải trả một cái giá chứ.”

Sự phẫn nộ trên mặt Diệp Sanh Ca ngay lập tức tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ hãi thuần khiết, cô muốn vùng vẫy nhưng cả người đều bị anh ta giữ chặt.

Cô cố gắng quay đầu sang một bên, nỗi sợ trong lòng gần như đạt đỉnh.

Tiêu Duệ Lãng dùng một tay giữ cằm cô, nụ cười trên gương mặt càng áp sát. Khi anh ta sắp chạm đến môi cô, một giọng nói trầm thấp, đầy tức giận bất ngờ vang lên.

“Buông cô ấy ra.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 244



Giọng nói đó đối với Diệp Sanh Ca chẳng khác nào âm thanh từ thiên đường, khuôn mặt cô lập tức bừng sáng.

Tiêu Duệ Lãng rõ ràng cũng nhận ra giọng nói này, sắc mặt anh ta thoáng trầm xuống, lực tay cũng giảm đi đôi chút. Nhân cơ hội đó, Diệp Sanh Ca mạnh mẽ đẩy ra, khiến Tiêu Duệ Lãng bị đẩy lùi lại.

Cô vui mừng khôn xiết, định chạy về phía Kỷ Thời Đình, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.

“Em chạy đi đâu?” Tiêu Duệ Lãng khẽ cười, kéo cô về phía sau. Sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thời Đình đang đứng cách đó không xa với khuôn mặt lạnh như băng, anh ta nhếch môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Hóa ra cô ấy là người của anh.”

Diệp Sanh Ca tức giận đến mức mặt mũi tái mét, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh ta.

“Tôi đã bảo anh buông cô ấy ra.” Ánh mắt của Kỷ Thời Đình rơi vào cổ tay của Diệp Sanh Ca, đôi mắt đen gần như co lại, giọng nói lạnh lùng đáng sợ.

“Dù sao thì, trước mặt ông cụ nhà tôi, tôi vẫn phải gọi anh một tiếng anh.” Tiêu Duệ Lãng cười, siết chặt cổ tay Diệp Sanh Ca, “Nể tình tôi đã gọi anh là anh bao năm nay, hãy nhường cô gái này cho tôi đi.”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhếch mép.

“Vậy thì cậu càng phải biết tôn trọng.” Kỷ Thời Đình bước tới, chậm rãi xắn tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc. Anh ngẩng đầu, nhìn Tiêu Duệ Lãng với vẻ mặt vô cảm, “Đây là chị dâu của cậu.”

Tiêu Duệ Lãng thoáng qua một tia kinh ngạc.

Diệp Sanh Ca nhân cơ hội này mạnh mẽ thoát khỏi anh ta: “Nghe rõ chưa? Gọi là chị dâu!”

Nói xong, cô vội vã chạy về phía Kỷ Thời Đình. Ngay lập tức nhào vào lòng anh, được anh ôm chặt lấy.

Cơ thể cô vẫn còn run rẩy.

Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giao cô cho vệ sĩ phía sau, trầm giọng nói: “Đưa thiếu phu nhân trở lại xe.”

“Thời Đình…” Diệp Sanh Ca lo lắng cất lời.

Nhưng anh không nhìn cô, mà bước đến trước mặt Tiêu Duệ Lãng, thản nhiên tung một cú đấm vào mặt anh ta.

Cú đấm tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lực lại không hề yếu, ít nhất cũng khiến mặt Tiêu Duệ Lãng lệch sang một bên, anh ta phun ra một chiếc răng dính máu.

Tiêu Duệ Lãng thở d ốc, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười như thể cú đấm này chẳng ảnh hưởng gì đến anh ta.

Anh ta dùng mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, giọng nói nhẹ nhàng: “Hóa ra là chị dâu, là tôi đã mạo phạm.”

“Sau này tránh xa cô ấy ra.” Kỷ Thời Đình nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng như thể từ trên cao nhìn xuống, “Cú đấm này chỉ là lời cảnh cáo.”

Tiêu Duệ Lãng cười khẽ: “Được. Tôi sẽ nhớ.”

“Biến đi.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói.

Tiêu Duệ Lãng lại cười, búng ngón tay ra hiệu cho thuộc hạ: “Nghe thấy chưa? Chúng ta phải biến thôi.”

Nói xong, anh ta phun một ngụm máu xuống đất rồi bước tới mở cửa xe và lên xe.

Không lâu sau, mười mấy chiếc xe đen lập tức biến mất.

Kỷ Thời Đình cười lạnh, quay người lại. Diệp Sanh Ca lại nhào vào lòng anh.

“Em còn run cái gì?” Anh đưa tay ôm lấy cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô, giọng nói vốn lạnh lùng bỗng dịu đi, “Chỉ như vậy đã sợ rồi sao? Em có thể mạnh mẽ một chút được không?”

Diệp Sanh Ca cay cay sống mũi, vẫn ôm chặt lấy anh mà không muốn buông.

Cô không phải sợ hãi, mà là xúc động.

Tính ra, có lẽ đã vài ngày cô chưa gặp Kỷ Thời Đình. Giờ phút này khi thấy anh đột nhiên xuất hiện, trong lòng cô không thể kìm nén được sự xúc động, nhưng cô lại không biết làm thế nào để diễn tả cảm xúc này.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 245



Cơn xúc động dâng trào trong lòng Diệp Sanh Ca bỗng chốc bị cắt ngang. Cô ấp úng lên tiếng: “Em… Em lo cho anh…”

Đáp lại cô là tiếng cười lạnh của người đàn ông.

Kỷ Thời Đình bước đến trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, đôi mắt đen sâu thẳm khó lường.

Diệp Sanh Ca bị anh nhìn đến mức tim đập loạn nhịp.

Người đàn ông khẽ lướt ngón tay trên môi cô, giọng nói khàn đặc: “Anh ta vừa hôn em sao?”

“Không, không có, không có!” Cô vội vàng phủ nhận. “Anh đến kịp thời… Ưm…”

Lời còn chưa dứt, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông đã hung hăng phủ xuống.

Hình như đã lâu rồi hai người chưa từng thân mật như vậy. Vì không khí khô khốc, khoảnh khắc môi lưỡi chạm nhau khiến Diệp Sanh Ca như bị điện giật, tiếng r3n rỉ ngọt ngào bật ra khỏi cổ họng, cả người cũng theo đó mà căng cứng.

Nụ hôn của Kỷ Thời Đình rất mạnh bạo. Anh nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, chiếc lưỡi tinh ranh luồn vào trong, tiến sâu vào hung hăng cướp đoạt hơi thở của cô, như muốn in dấu ấn của mình lên người cô một cách triệt để.

Đôi mắt Diệp Sanh Ca như bị một tầng hơi nước bao phủ, hai gò má cũng đỏ ửng. Cô dần dần không thở nổi, bất đắc dĩ phải đấm mạnh vào vai người đàn ông, kết quả là hai tay lại bị anh nắm chặt.

Ngay trước khi cô sắp chết ngạt, Kỷ Thời Đình rốt cuộc cũng buông cô ra.

Hai chân Diệp Sanh Ca mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống đất, may mà Kỷ Thời Đình kịp thời ôm lấy cô.

Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở gấp gáp và nặng nề, hai tay siết chặt eo cô mang theo vài phần trút giận và trừng phạt.

Diệp Sanh Ca vòng tay ôm lấy cổ anh, thở hổn hển, nhịp tim cũng nhanh đến mức cực độ như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi cổ họng. Kết quả là chưa kịp để cô lấy lại bình tĩnh, Kỷ Thời Đình lại một lần nữa nâng mặt cô lên, hôn đến mức cô choáng váng, đầu óc quay cuồng. Đến khi kết thúc cô cảm thấy môi mình có lẽ đã sưng đỏ, thậm chí còn rách ra, nếu không thì sao lại đau đến mức cô phải hít hà.

“Đau…” Cô vẫn ôm chặt lấy anh, khẽ cằn nhằn mang theo vài phần nũng nịu.

Nhưng ngay sau đó, Kỷ Thời Đình lại đột ngột đẩy cô sang một bên, giọng nói khàn đặc và lạnh nhạt: “Lên xe.”

Bị anh đẩy ra một cách bất ngờ, Diệp Sanh Ca ngẩn người.

Thấy cô ngây ra, Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng: “Bảo em lên xe, em không nghe thấy sao?”

Diệp Sanh Ca mở to mắt.

Anh đang giận cô sao!

Vậy nên, hai nụ hôn vừa rồi căn bản không phải là an ủi, mà là trừng phạt… Chẳng trách anh lại không hề thương tiếc cô như vậy.

“Anh giận rồi sao?… Là do anh ta đến gây sự với em, em đã chuẩn bị về nhà rồi mà.” Cô tủi thân giải thích. “Sao anh có thể trách em chứ.”

Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó sải bước đi tới, kéo cửa xe rồi ngồi vào trong.

Tài xế lập tức khởi động xe, khi tiếng động cơ vang lên, Diệp Sanh Ca vội vàng lên xe từ phía bên kia.

“Kỷ Thời Đình, anh thật là vô lý!” Cô tức giận lên án.

Kỷ Thời Đình đưa tay kéo cổ áo, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng: “Im lặng đi.”

Diệp Sanh Ca tức giận đến mức muốn nổ tung.

Lần trước cô và Tần Hựu Huy luyện tập, dù sao cũng là do cô chủ động đồng ý, nhưng lần này không thể trách cô được chứ? Cô là nạn nhân mà!

Trong cơn giận dữ và tủi thân, cô ôm lấy cánh tay anh, cắn mạnh một cái qua lớp áo.

Kỷ Thời Đình không hề nhúc nhích, đợi đến khi cô dùng hết sức lực buông ra, anh mới lạnh lùng đẩy cô ra: “Tránh xa tôi một chút.”

Diệp Sanh Ca tức giận đến mức gần như mất đi lý trí, gào lên: “Dừng xe, tôi muốn xuống xe!”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 246



“Cứ kệ cô ấy đi.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt phân phó.

Tài xế đương nhiên không dám dừng xe, ngược lại còn tăng tốc lái xe nhanh hơn.

“Không phải anh bảo em tránh xa anh ra sao! Anh bảo tài xế dừng xe đi, em đảm bảo sẽ cách anh thật xa!” Diệp Sanh Ca tức giận đến mức nước mắt sắp trào ra.

Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm một lúc, đáy mắt sâu thẳm vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Anh dửng dưng dời mắt, hoàn toàn phớt lờ cô.

Diệp Sanh Ca: “…”

Có lẽ là tức giận đến cực điểm, cô ngược lại bình tĩnh trở lại.

Cô ngồi ở một bên, len lén quay đầu đánh giá anh.

Tính ra, hình như cô đã nhiều ngày không gặp Kỷ Thời Đình rồi. Cô cứ nghĩ xa anh vài ngày sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại một chút, nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy anh xuất hiện cô thật sự rất vui.

Từ sau khi gặp anh, mỗi lần cô gặp chuyện, người đàn ông này đều xuất hiện ngay lập tức, đến mức cô đã bắt đầu quen với việc mong chờ sự xuất hiện của anh. Cô sợ bản thân sẽ dựa dẫm vào anh, nhưng sâu trong nội tâm, cô vẫn không tự chủ được mà bắt đầu dựa dẫm vào anh, thậm chí còn nảy sinh những suy nghĩ tham lam không thể kiềm chế.

Nhưng trong lòng anh, rốt cuộc cô có ý nghĩa gì?

Anh đối xử với cô rất tốt, thậm chí có thể nói là rất cưng chiều cô.

Nhưng mà sự cưng chiều này, hình như cũng chẳng khác gì việc cưng chiều một con chó con, mèo con. Chỉ cần cô khiến anh vui vẻ, cô mới có thể có được thứ mình muốn. Một khi cô chọc giận anh, anh sẽ lạnh lùng với cô như bây giờ.

Lòng chiếm hữu của người đàn ông này cũng mạnh mẽ đến đáng sợ, bởi vì cô là của anh, cho nên không cho phép bất kỳ kẻ nào động vào cô. Một khi cô bị người khác chạm vào, ngược lại lại là lỗi của cô.

Ai bảo cô chỉ là vật sở hữu của anh chứ?

Trước kia, vì muốn xóa bỏ vết bớt trên mặt, cô sợ anh tức giận, luôn là người đầu tiên dỗ dành anh, nghĩ đủ mọi cách để anh vui vẻ.

Nhưng hôm nay, cô không muốn làm như vậy nữa. Giận thì giận đi, có bản lĩnh thì đừng bao giờ để ý đến cô nữa.

Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự chua xót trong lòng xuống.

Nhưng đúng lúc này, Kỷ Thời Đình đột nhiên đưa tay kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.

“Buông em ra!” Cô nghẹn ngào nói. “Không phải anh bảo em tránh xa anh ra sao!”

“Đừng quậy.” Kỷ Thời Đình thấp giọng quát. “Em cảm thấy rất ấm ức phải không?”

Diệp Sanh Ca nằm gọn trong lòng anh, không giãy giụa nữa, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh, hiển nhiên là thừa nhận lời anh nói.

“Em cho rằng mỗi lần tôi kịp thời đến cứu em là chuyện dễ dàng lắm sao?” Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên, giọng nói mang theo sự tức giận và bất lực bị kìm nén. “Miệng thì nói không muốn làm phiền tôi, nhưng kết quả lại mang đến cho tôi càng nhiều rắc rối hơn.”

Sắc mặt Diệp Sanh Ca khẽ biến đổi, tất cả ấm ức và bất mãn trong lòng bỗng chốc tan biến không còn một chút tăm hơi.

“Em…” Cô nhớ tới nụ cười của Tiêu Duệ Lãng trước khi rời đi, trong lòng bỗng dưng dâng lên một trận chột dạ, nhỏ giọng nói: “Em gây thêm phiền phức cho anh sao? Em thấy Tiêu Duệ Lãng vừa rồi rất nghe lời anh, hẳn là anh ta không dám chọc giận anh đâu…”

“Thật sao?” Ánh mắt anh sâu thẳm. “Em thật sự nghĩ như vậy?”

Diệp Sanh Ca chột dạ cụp mắt xuống.

Vừa rồi trước khi rời đi, mặc dù Tiêu Duệ Lãng không hề biểu lộ bất kỳ lời oán trách nào, nhưng không có nghĩa là anh ta thật sự từ bỏ. Hiện tại có lẽ anh ta chỉ là chưa đủ năng lực để đối đầu với Kỷ Thời Đình cho nên mới tỏ ra không thèm để ý, một khi có cơ hội, e rằng sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần. Bởi vì cú đấm vừa rồi, còn có sự tồn tại của cô, e rằng Tiêu Duệ Lãng đã hoàn toàn ghim anh trong lòng rồi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 247



Đối với Kỷ Thời Đình mà nói, chung quy vẫn là vô cùng rắc rối.

Vừa rồi cô không kịp nghĩ sâu xa như vậy, bây giờ không thể không thừa nhận chuyện này sẽ để lại nhiều hậu quả khôn lường khác. Mặc dù cô vẫn luôn cố gắng không gây thêm phiền phức cho anh, nhưng cuối cùng vẫn là không thể.

“Xin lỗi…” Cô ủ rũ cúi đầu. “Em… em sẽ nghĩ cách.”

Kỷ Thời Đình cười lạnh: “Nghĩ cách? Em có thể nghĩ cách gì?”

Diệp Sanh Ca nghẹn họng: “… Nếu không thì anh đưa em đến chỗ Tiêu Duệ Lãng cho xong chuyện! Một lần chấm dứt mọi phiền phức… A!”

Lời còn chưa dứt, Kỷ Thời Đình đã hung hăng véo má cô một cái, đau đến mức nước mắt cô lưng tròng.

Cô khàn giọng nói: “Vậy anh nói xem, em phải làm sao mới có thể bù đắp?”

Yết hầu Kỷ Thời Đình chuyển động, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vừa rồi bị anh véo đến đỏ bừng, giọng nói đã dịu đi phần nào: “Xuống xe trước đã.”

Đã đến biệt thự Thiên Phàm.

Diệp Sanh Ca gật đầu, ngoan ngoãn xuống xe cùng anh. Sau khi ứng phó với sự chào hỏi nhiệt tình quá mức của dì Tú, cuối cùng cô cũng cùng Kỷ Thời Đình trở về phòng ngủ chính.

“Đi tắm rửa đi.” Người đàn ông lạnh lùng phân phó.

Diệp Sanh Ca vội vàng gật đầu, ôm quần áo vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay quần áo đi ra.

Kỷ Thời Đình đã cởi áo khoác ngoài, chiếc áo len cashmere bên trong khiến anh có thêm vài phần ấm áp của người đàn ông có gia đình. Lúc này anh đang ngồi trên giường hút thuốc, khuôn mặt tuấn mỹ chìm trong làn khói, ánh mắt có chút mông lung.

Tim Diệp Sanh Ca khẽ run lên, cô không nhịn được cụp mắt xuống, bò lên giường từ phía bên kia, sau đó rúc vào bên cạnh anh, cẩn thận kéo kéo tay áo anh.

Kỷ Thời Đình dụi tắt điếu thuốc, cúi đầu nhìn cô: “Tắm xong rồi?”

“Tắm sạch sẽ rồi.” Cô gật đầu. “Đảm bảo không còn mùi của người khác!”

… Vừa về đến nhà đã giục cô đi tắm, chẳng phải là chê bai cô vừa rồi bị Tiêu Duệ Lãng ôm sao.

Diệp Sanh Ca thầm oán trách trong lòng.

Kỷ Thời Đình đưa tay ôm cô vào lòng: “Em muốn biết phải bù đắp như thế nào?”

Cô dùng sức gật đầu.

“Rất tốt.” Người đàn ông khẽ gật đầu. “Đầu tiên em phải biết, chúng ta là vợ chồng, có một số việc, cho dù chủ quan em không muốn làm phiền anh, nhưng là chồng của em, anh vẫn phải có trách nhiệm với em, hơn nữa là trách nhiệm liên đới vô hạn. Em cũng vậy.”

Diệp Sanh Ca gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Em hiểu.”

“Còn nữa, tin tưởng lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, đây chính là lời em đã nói.” Kỷ Thời Đình nhếch môi, nụ cười mang theo vài phần châm chọc.

“… Đúng.” Diệp Sanh Ca chột dạ gật đầu.

“Vậy, em tin tưởng anh sao?” Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô.

Vấn đề này, lần trước ở phim trường, anh đã từng hỏi cô rồi.

Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, trả lời: “Em cảm thấy, em vẫn tin tưởng anh…”

“Nếu em thật sự tin tưởng anh, vậy thì gặp bất cứ chuyện gì cũng nên nói cho anh biết ngay lập tức.” Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng.

“Em không muốn làm phiền anh…”

“Nhưng kết quả là em lại mang đến cho anh rắc rối lớn hơn.” Người đàn ông lạnh lùng cắt ngang lời cô. “Có một số việc, nếu em nói cho anh biết trước để anh có sự chuẩn bị, ngược lại sẽ không phải là rắc rối.”

Diệp Sanh Ca á khẩu không trả lời được.

“Rốt cuộc em đã giấu anh bao nhiêu chuyện rồi, hửm?” Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống. “Ví dụ như, tại sao Tiêu Duệ Lãng đột nhiên lại có hứng thú với em?”

“Ơ…” Diệp Sanh Ca len lén liếc nhìn anh một cái. “Bởi vì, anh ta biết… Em mới là Mộc Hạ thật sự.”

Nói xong câu đó, cô không chớp mắt nhìn anh, nhịp tim cũng không khỏi tăng tốc.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 248



Đồng tử Kỷ Thời Đình co lại, trầm giọng lên tiếng: “Em nói là, em là Mộc Hạ?”

“Vâng…” Diệp Sanh Ca rụt rè nói. “Chính là Mộc Hạ mà anh thích đó. Em… em không phải cố ý giấu anh, em chỉ là ngại nói với anh thôi.”

Kỷ Thời Đình hít sâu một hơi thuốc, ánh mắt đen láy, sâu thăm thẳm.

Trong lòng Diệp Sanh Ca có chút không yên. Cuối cùng cô cũng nói ra sự thật này, nhưng lại là trong hoàn cảnh này.

Phản ứng của anh cũng nằm ngoài dự đoán của cô.

“Rất tốt, thì ra vợ anh chính là Mộc Hạ.” Anh chậm rãi nói, giọng nói nén lại như thể thất vọng đến cùng cực. “Chuyện quan trọng như vậy mà em cũng giấu anh, ngay cả người ngoài cũng biết, chỉ có anh là không biết chuyện gì?”

Giọng điệu thất vọng của người đàn ông như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim cô, khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi.

“Em… em thật sự không phải cố ý…” Cô lắp bắp giải thích.

“Nếu em nói cho anh biết sớm hơn thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.” Giọng Kỷ Thời Đình khàn khàn. “Em còn giấu anh chuyện gì nữa không?”

“Chỉ có chuyện này thôi, không còn gì khác nữa!” Diệp Sanh Ca vội vàng nhớ lại. “Chuyện em là Mộc Hạ, hiện tại người biết còn có Thượng Thiên Ý và Mộ Ngạn Hoài. Hôm đó em mượn anh Tiểu Khâu chính là vì hôm nay có thể vạch trần Mộ Hiểu Nhã. Ban đầu em đã có được bằng chứng video, chuẩn bị đăng lên mạng nhưng ổ cứng bị Tiêu Duệ Lãng cướp mất rồi.”

Cô không kìm được nói hết một lượt những chuyện gần đây xảy ra cho anh nghe: “Xin lỗi anh. Rất nhiều chuyện, em không nói cho anh biết, không phải là không tin tưởng anh mà là không muốn nợ anh.”

Kỷ Thời Đình dụi tắt điếu thuốc, ném vào gạt tàn, đưa tay nâng cằm cô lên: “Nếu em thật sự nghĩ như vậy thì ngay từ đầu đã không nên tiếp cận anh. Em nợ anh còn ít sao.”

“Cái đó, không giống nhau.” Cô giải thích. “Mặc dù em vì muốn xóa bỏ vết bớt mới tiếp cận anh, nhưng anh cũng đâu có thiệt thòi gì… Sau đó, đóng vai nữ chính, mở công ty giải trí, em tin tưởng có thể mang đến cho anh lợi nhuận phong phú, cho nên…”

“Cho nên, những chuyện này em không cảm thấy nợ anh.” Kỷ Thời Đình khẽ cười nhạo. “Em tính toán cũng rõ ràng đấy. Nói cho cùng, em vẫn chưa có ý thức về việc làm vợ của anh.”

Diệp Sanh Ca không còn lời nào để phản bác, ủ rũ cúi đầu: “Thời Đình, em thật sự biết sai rồi, anh đừng giận nữa được không?”

Cô không thể không thừa nhận, Kỷ Thời Đình nói đúng. Mỗi lần cô muốn dỗ dành anh, lời ngọt ngào nào cũng nói ra được, nhưng bản thân cô lại không hề làm như vậy.

Cô không muốn làm phiền anh, kết quả ngược lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, cuối cùng vẫn phải nhờ anh dọn dẹp hậu quả.

Kỷ Thời Đình nhìn vẻ hối hận trên mặt cô, đáy mắt thoáng qua một tia ý cười hài lòng.

Nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ.

Anh ôm chặt cô, trầm giọng nói: “Chỉ cần em thật sự biết sai, anh sẽ không giận.”

Diệp Sanh Ca không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi nguy hiểm.

“Vậy… chuyện của Tiêu Duệ Lãng phải làm sao bây giờ?” Cô lo lắng hỏi. “Thế lực nhà họ Tiêu rất lớn phải không? Anh ta sẽ gây nguy hiểm cho anh sao?”

Vẻ mặt Kỷ Thời Đình thờ ơ: “Cũng hơi khó giải quyết, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn thôi.”

“Xin lỗi anh…” Diệp Sanh Ca hối hận nói. “Sau này có chuyện gì, em đảm bảo sẽ nói cho anh biết ngay lập tức.”

Kỷ Thời Đình vuốt v e mái tóc dài của cô, nhếch môi, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 249



“Thời Đình, anh có hối hận không?” Giọng nói Diệp Sanh Ca nhẹ bẫng.

“Hối hận cái gì?” Kỷ Thời Đình vẫn đang dùng tay vuốt v e mái tóc dài của cô, thản nhiên hỏi.

“Hối hận vì lúc trước cưới em.” Giọng Diệp Sanh Ca có chút buồn bã, “Nếu anh cưới một tiểu thư danh giá nào đó, có lẽ bây giờ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

“Không.” Kỷ Thời Đình không chút do dự thốt ra một chữ.

“Vì sao?” Diệp Sanh Ca không nhịn được ngẩng đầu lên, trái tim bỗng chốc treo lơ lửng.

“Không có tiểu thư danh giá nào lại suốt ngày vắt óc tìm cách quyến rũ anh như em.” Kỷ Thời Đình cong cong khóe môi, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.

“Em gây ra rắc rối lớn như vậy cho anh, anh cũng không hối hận sao?” Diệp Sanh Ca vẫn cố chấp hỏi.

“Em muốn anh trả lời thế nào?” Anh khẽ cười, nhướng mày, “Anh chỉ muốn em, những người khác anh đều không có hứng thú, cho nên, dù em có gây thêm rắc rối cho anh, anh cũng cam tâm tình nguyện. Câu trả lời này em hài lòng chưa?”

Gò má Diệp Sanh Ca nóng bừng, rõ ràng biết anh đang trêu chọc nhưng nhịp tim cô vẫn vì thế mà hỗn loạn.

“Em không có ý đó…” Cô cứng miệng, “Dù sao anh cũng đã cưới em rồi, cho dù hối hận cũng đã muộn.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, ngón tay thon dài khẽ lướt qua cánh môi cô, khàn giọng cười khẽ: “Ngốc quá.”

“Này.” Diệp Sanh Ca bất mãn, “Không được công kích cá nhân như vậy!”

Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú áp sát.

Diệp Sanh Ca căng thẳng mở to mắt, tưởng anh muốn hôn cô, nhưng anh lại dừng lại ngay trước khi chạm vào môi cô.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm như đêm đen, tựa như một dòng xoáy có thể hút cô vào bất cứ lúc nào. Tim Diệp Sanh Ca đập loạn nhịp, vô thức nắm chặt lấy vai anh.

Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình vẫn không hôn xuống. Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. Dần dần, Diệp Sanh Ca không chịu đựng nổi nữa, đỏ mặt né tránh ánh mắt anh.

Bị anh nhìn như vậy, không chỉ tim đập loạn nhịp mà ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên hỗn loạn.

Thế nhưng phản ứng của cô lại khiến Kỷ Thời Đình rất hài lòng.

Anh khẽ cười: “Rất thất vọng?”

“Em không có…”

“Vẻ mạnh bạo không kiêng dè lúc trước quyến rũ anh đâu rồi? Bây giờ đã không chịu nổi nữa rồi?” Anh khẽ vuốt v e vết bớt đỏ tươi trên mặt cô, “Nó vẫn chưa biến mất hoàn toàn đâu, em không nên cố gắng hơn sao.”

“Không vội…” Ánh mắt Diệp Sanh Ca đảo đi đảo lại không dám nhìn thẳng anh, hờn dỗi nói, “Dù sao thì tạm thời em cũng không có phim mới để thử vai.”

Trước đây cô dám làm càn như vậy là bởi vì không có ý đồ gì với anh.

Nhưng bây giờ, cô gần như không thể kiềm chế nổi ý đồ của mình với anh nữa rồi, nếu còn tiếp tục quyến rũ anh, e rằng người sa vào lưới tình chính là cô.

“Vẫn còn muốn tiếp tục giữ khoảng cách với anh sao?” Anh nhìn cô đầy ẩn ý, “Đáng tiếc là em không còn cơ hội nữa rồi.”

“Vì sao?” Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh.

“Nếu em không muốn bị Tiêu Duệ Lãng tìm thấy, mấy ngày nay tốt nhất nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.” Ánh mắt anh mang theo sự cảnh cáo.

Diệp Sanh Ca giật mình: “Em đang quay phim ở đoàn phim, anh ta không thể làm gì em được chứ!”

“Mảng kinh doanh của nhà họ Tiêu rất rộng, em cho rằng Từ Hướng Kiệt có thể ngăn cản cậu ta sao?” Kỷ Thời Đình cười lạnh.

“Vậy… vậy em có thể ở lại biệt thự Thiên Phàm, không nhất thiết phải ở bên cạnh anh…” Diệp Sanh Ca vùng vẫy.

“Ở bên cạnh anh là an toàn nhất.” Người đàn ông nhướng mày.

“Chẳng lẽ Tiêu Duệ Lãng dám chạy đến biệt thự Thiên Phàm bắt cóc người sao?”

“Em cho rằng anh ta không dám?” Kỷ Thời Đình cười khẩy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back