Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 20



Diệp Sanh Ca chẳng hay biết gì chỉ mím môi, đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn anh đầy vẻ ấm ức.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm lặng, anh buông tay khỏi cằm cô, bế người phụ nữ này về phòng ngủ đặt lên giường: “Thuốc giải của cô đến rồi, ngoan ngoãn cho tôi tí đi.”

Thuốc giải? Thuốc giải gì?

Diệp Sanh Ca mơ hồ, nhưng cô biết mình không thể để người đàn ông này rời đi.

Nếu không, lần sau muốn có cơ hội thế này thì không biết phải đợi đến bao giờ.

Vì vậy Diệp Sanh Ca vẫn tiếp tục bám chặt lấy anh, thậm chí còn chặt hơn trước.

Hai tay cô siết chặt lấy cổ anh nhất quyết không chịu buông, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ anh: “Đừng… Đừng đi đâu cả, tôi chỉ cần anh thôi.”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng nắm lấy cổ tay cô cố gắng kéo ra, nhưng đôi chân cô vẫn quấn chặt lấy eo anh.

Anh đưa tay kéo chân cô thì hai tay cô lại quấn lấy anh.

Trong chuyện này sức chống cự của anh thật quá yếu ớt.

Kỷ Thời Đình sắp bị cô hành hạ đến phát điên.

Lồ ng ngực anh phập phồng dữ dội, cơ bắp căng cứng khiến anh chỉ muốn hung hăng đè người phụ nữ này xuống dưới thân hành hạ đến khi cô cầu xin tha thứ.

“Diệp Sanh Ca, rốt cuộc cô đã uống phải thứ thuốc gì vậy, đầu óc hỏng rồi sao?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói với giọng khàn đặc.

“Đừng đi.” Diệp Sanh Ca nghẹn ngào nói.

Thuốc k*ch d*c bị nước lạnh kiềm chế lúc nãy đã quay trở lại, dường như còn mãnh liệt hơn trước. Diệp Sanh Ca cảm thấy rất khó chịu không nghe lọt tai bất cứ lời nào, chỉ muốn dính chặt lấy anh gần thêm chút nữa, tốt nhất là đến mức không còn khoảng cách.

Kỷ Thời Đình nâng khuôn mặt cô, nhìn gương mặt đỏ ửng và dấu ấn đỏ tươi quyến rũ trên gò má, đôi mắt bị d*c v*ng nhuốm màu u ám đến đáng sợ.

Anh thực sự không muốn thừa nhận rằng mình dễ bị người phụ nữ này quyến rũ.

Lần đầu tiên anh bị chuốc thuốc có lẽ còn có thể lý giải, nhưng lần này…

Tôn Diệp đứng đợi ngoài cửa mãi không thấy hồi âm, lấy hết can đảm hỏi lại: “Tổng giám đốc…”

“Không cần nữa.” Cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng với chất giọng khàn đặc.

Nghe vậy Diệp Sanh Ca sáng mắt, đôi môi đỏ mọng hôn lấy gắt gao.

Kỷ Thời Đình thầm cười lạnh trong lòng. Vừa rồi anh nói gì cô cũng không nghe lọt tai, vậy mà câu này lại phản ứng nhanh như vậy.

Diệp Sanh Ca hôn loạn xạ lên mặt và cổ anh, cảm giác mềm mại kia nhanh chóng khơi dậy dòng điện tê dại.

Kỷ Thời Đình khẽ rên lên rồi đột ngột nèm cô ngã xuống giường.



Diệp Sanh Ca cảm thấy như mình đang trôi dạt trên biển.

Lần trước cô say rượu đầu óc không tỉnh táo nên cảm giác cũng không rõ ràng, chỉ nhớ mang máng cơn đau dữ dội và sức nặng nóng bỏng của người đàn ông. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô gần như không nhớ gì cả.

Nhưng lần này có lẽ là do tác dụng của thuốc mà mọi cảm nhận đều bị phóng đại, quá mãnh liệt và dồn dập khiến cô gần như không thể chịu đựng nổi. Cô muốn đẩy ra, nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt với sức rất mạnh, không cho cô cơ hội phản kháng. Đêm dài như vô tận, cuối cùng cô không nhịn được khóc lên nhưng người đàn ông vẫn không có ý định buông tha cho cô.

Người đàn ông rất mạnh mẽ, mang theo cả ý tứ trả thù, nghe thấy tiếng cầu xin và tiếng khóc nức nở của cô thì anh lại khẽ cười càng chiếm đoạt cô mãnh liệt hơn.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 21



Lúc Diệp Sanh Ca tỉnh dậy, trời cũng không còn sớm nữa, Nhưng vì rèm cửa sổ đã che mất ánh nắng ở bên ngoài nên trong phòng vẫn còn rất tối.

Cô chớp mắt, ngẩn ngơ được vài giây thì mọi chuyện xảy ra tối hôm qua như thước phim hiện về trong đầu cô một cách rõ ràng tường tận.

Cô lại lần nữa lên giường với Kỷ Thời Đình.

Sự thật này khiến tim cô đập loạn xạ, hận không thế nhảy dựng lên, ngay lập tức lao tới trước gương để xem vết bớt có thay đổi gì không.

Nhưng khi cô cảm nhận được có hơi nóng bên người mình, cô vẫn là kim chế lại, cẩn thận nghiên nhẹ đầu sang nhìn về phía Kỷ Thời Đình đang nằm bên cạnh mình, đến thở cũng không dám thở mạnh, giống như đang muốn xác định rằng bản thân không phải là đang nằm mơ.

Những đường nét sắc sảo của anh vẫn còn đang được che phủ trong bóng tối, có lẽ là hôm qua anh đã cạn kiệt hết sức lực, nên bây giờ vẫn còn đang ngủ rất say. Không có bất kỳ dấu hiệu nào là đã tỉnh dậy

Nhịp tim của Diệp Sanh Ca vô thức tăng nhanh, cô đang cố đè nén tiếng hét sâu thẳm trong lòng mình.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đầu anh vốn không hề có ý định động chạm vào cô, nhưng cô lại vào dược tính của thuốc mà níu lấy anh không buông, nên sau cùng anh mới nhịn không nổi mà đẩy cô xuống giường.

Nghĩ đến đây, gương mặt của Diệp Sanh Ca lại bất giác nóng bừng lên. Nếu như lần đầu đã xem như là sự cố, tối qua… khi cô ý thức được rằng anh chính là Kỷ Thời Đình, thì chắc chắn rằng cô đang cố ý quyến rũ anh.

Nghĩ đến những hành động của chính mình, cô cảm thấy bản thân đúng là một kẻ không biết liêm sỉ là gì.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận lật chăn lên chuẩn bị thức dậy, nhưng nỗi đau ê ẩm lan ra khắp toàn thân lại khiến cô phải thở d ốc vài nhịp.

Khó khăn lắm mới đặt được chân xuống giường để chuẩn bị đứng dậy, vậy mà chân cô bỗng bủn rủn chẳng còn chút sức lực nên đành phải ngồi về chỗ cũ.

Sự xấu hổ tột cùng trong lòng cô bỗng chốc lại biến mất, người đàn ông này có phải cầm thú không vậy?

Ngồi một hồi lâu, cô cuối cùng cũng có đủ sức để đứng dậy, lê từng bước chân nặng nề đến phòng tắm rồi bật đèn lên.

Diệp Sanh Ca nghiêng toàn bộ khuôn mặt của mình trước gương và nhìn chằm chằm vào vết bớt trên má phải với đôi mắt mở to.

Không sai, nó đúng thật là đã nhỏ lại rồi. Lần này, đừng nói là bản thân cô, cho dù là người chỉ vừa gặp cô được mấy lần cũng có thể nhận ra được.

Quá tốt rồi, không bao lâu nữa, vết bớt này sẽ biến mất, cô cuối cùng cũng có cơ hội đứng trước sân khấu, tự thực hiện giấc mơ cuộc đời mình!

Cô đã chịu đựng quá đủ những ánh nhìn thương hại và khinh bị đó rồi.

Diệp Sanh Ca cố gắng che miệng lại để kìm nén tiếng hét trong lòng mình, nhưng bản thân cô lại phấn khích tột độ. Cô kích động đến mức trong đôi mắt long lanh đó đã ngấn lên một hàng lệ.

Cô không thể hét lên nên chỉ có thể đặt tay lên bồn rửa và nhảy nhót như một đứa trẻ. Nhưng sau khi nhảy nhót một hồi, cô nghe thấy một tiếng va chạm lớn. Cô không cẩn thận mà làm rơi chiếc hộp đựng đồ vệ sinh cá nhân trên bồn rửa xuống đất.

Cô giật mình, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Kỷ Thời Đình vẫn còn đang ở trong phòng ngủ.

Lần này, dù cho có bỉ ổi và vô sỉ đến mức nào cô cũng phải giữ được người đàn ông này.

Nghĩ vậy, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, sau đó lặng lẽ liếc nhìn về phía chiếc giường lớn đó.

Ấy, sao lại không thấy Kỷ Thời Đình đâu nữa rồi.

Giây tiếp theo, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng lên

Diệp Sanh Ca vui vẻ quay đầu đi, không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng ở lối vào, thân hình cao lớn của anh tựa nhẹ vào tường, dù chỉ là một động tác lười biếng, nhưng nó xuất hiện trên người anh vẫn đem lại cho người khác một cảm giác bị chèn ép rất mạnh mẽ.

Chiếc áo ngủ màu đen của anh hơi hé mở, mái tóc hơi rối, khuôn mặt tuấn tú vẫn có chút ngái ngủ, nhưng đôi mắt đen tuyền đó vẫn thâm sâu khó đoán như mọi khi. Ánh mắt anh nhìn về phía cô, lại mang theo một chút thăm dò và trịnh thượng.

“Có chuyện gì mà làm cô kích động thế.” Đôi mắt anh hơi nheo lại, giọng nói khàn khàn gần như vô cảm, nhưng lại ẩn chứa sự mạnh mẽ khó tả.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 22



Diệp Sanh Ca rất căng thẳng, vô thức mím chặt môi lại

Giờ phút này đối với cô vô cùng quan trọng, cô buộc phải tìm một lí do thật thích hợp để giải thích, quang minh chính đại dựa dẫm vào người đàn ông này, tốt nhất là có thể nhắc lại chuyện về hợp đồng hôn nhân.

Nhưng mà vừa nãy cô vì quá kích động nên vẫn chưa kịp nghĩ đến chuyện này. Huống hồ sức ép của người này khiến cô càng căng thẳng, càng không nghĩ ra được chữ nào.

Trời xui đất khiến thế nào, ánh mắt của cô lại rơi ngay vào chiếc cổ áo nửa kín nửa hở của Kỷ Thời Đình.

Nhìn thấy những vết hằn đỏ đầy mùi “tình ái” trên xương quai xanh và trên ngực anh, trong đầu cô lại hiện ra những thước phim ngại ngùng đêm qua.

Vậy là gương mặt của Diệp Sanh Ca lại đỏ ửng lên.

Kỷ Thời Đình đang âm thầm cười nhạo bộ dạng ngốc nghếch không nói nên lời của cô. Kết quả giây tiếp theo lại nhìn thấy cô đột nhiên đỏ mặt, giống như không dám nhìn anh vậy, cúi gằm mặt xuống mặt đất.

Anh có chút kinh ngạc, một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, ánh mắt điềm tĩnh ban nãy lại chuyển sang có chút trêu ghẹo: “Diệp Sanh Ca, cô đang xấu hổ đấy à.”

Người phụ nữ gan to hơn trời này, lúc quyến rũ anh thì nhiệt tình hết cỡ, trông như nữ yêu tinh vậy.

Cô vậy mà còn biết xấu hổ sao?

Trong lòng của Diệp Sanh Ca lại đang âm thầm mắng bản thân là thứ không ra gì.

Cô lấy hết can đảm ngẩn đầu lên, nói chuyện với anh như thể đang đánh cược mạng sống của mình: “Anh Kỷ à, một lần là sự cố, hai lần là duyên phận. Tôi thấy, hợp đồng hôn nhân anh nhắc đến hôm đó rất có thành ý, cũng rất là phù hợp. Hay là… chúng ta thương lượng tiếp có được không?”

Ánh mắt của Kỷ Thời Đình loé lên một tia sáng.

Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen tràn đầy vẻ thâm sâu. Chẳng mấy chốc, Diệp Sanh Ca không thể chịu được nữa, khuôn mặt cô đỏ bừng lảng tránh ánh mắt của anh.

Tuy rằng cô đã lên giường với Kỷ Thời Đình hai lần rồi, nhưng bảo cô đối mặt với anh trong trạng thái tỉnh táo thì cô thật sự không đủ can đảm.

“Hm.” Kỷ Thời Đình lộ ra một nụ cười trầm ấm: “Ý của cô là, bây giờ cô đã hối hận rồi sao?”

“Đúng vậy!” Diệp Sanh Ca liên tục gật đầu: “Vô cùng hối hận là đằng khác!”

Cô vừa nói vừa để lộ biểu cảm vô cùng đau lòng. Cô thề rằng, câu nói này là lời thật ý thật, không hề giả dối.

Đôi mắt của Kỷ Thời Đình càng lúc càng tối. Anh nhìn về phía gương mặt của cô, rồi nhìn xuống ngực cô, sau đó di chuyển đến đôi chân trần của cô. Thấy cô co rúm lại vì khó chịu, anh mới không nhìn nữa, khịt mũi nhẹ một tiếng, rồi quay người đi về phía chiếc sofa bên cạnh.

Ánh mắt của Diệp Sanh Ca dõi theo anh, không biết rằng người đàn ông này sẽ phản ứng như thế nào.

Kỷ Thời Đình ngồi trên sofa, lấy một gói thuốc từ dưới gầm bàn trà, rút ra một điếu, nhẹ nhàng ngậm vào miệng, sau đó lại ngẩn đầu lên, nhìn về phía cô một cách đầy ẩn ý.

Diệp Sanh Ca lập tức hiểu ý, mau chóng chạy đến, cầm theo bật lửa, dè dặt nhìn anh: “Tôi châm lửa giúp anh nhé?”

Giọng điệu của cô thật sự rất nhẹ nhàng.

Ánh mắt thâm sâu của anh lại nhìn về phía cô một lượt, thăm dò cô, nhưng vẫn không nói gì.

Diệp Sanh Ca coi như anh đã âm thầm đồng ý, lại tiếng gần thêm một bước, nhưng lưng của người đàn ông này vẫn đang dựa trên sofa, hai chân thoải mái duỗi về phía trước, nếu như cô muốn giúp anh châm lửa, thì bắt buộc phải đứng vào g*** h** ch*n của anh, lại còn phải cúi người xuống.

Nếu như vậy thì thực sự trông rất “kh*** g**” ấy.

Cô thoáng chốc lại cảm thấy khó xử. Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, Kỷ Thời Đình dường như không có ý định phối hợp, thậm chí khoé môi của anh còn cong lên, giống như đang đợi xem kịch hay vậy.

Cô nghiến chặt răng, nhẫn nhịn bước đến.

Cô run rẩy đứng g*** h** ch*n anh, nghiêng người về phía anh, ấn bật lửa rồi cẩn thận đưa lên môi anh.

Ở gần như vậy, hóoc môn cùng khí thế mạnh mẽ của người đàn ông bao trùm gần như mọi giác quan của cô khiến trái tim Diệp Sanh Ca đập loạn xạ, ngón tay cầm bật lửa không khỏi run rẩy.

Khóe môi Kỷ Thời Đình nhếch lên, trong mắt có chút giễu cợt, hoá ra lúc tỉnh táo cô lại rụt rè như vậy.

Diệp Sanh Ca trông như đang đối mặt với kẻ thù. Cô cẩn thận châm lửa vào điếu thuốc. Ánh lửa mờ nhạt phản chiếu trong đôi mắt đen tuyền cùng cầu mắt trắng như ngọc bích của cô.

Kỷ Thời Đình vốn đang âm thầm cười nhạo cô, nhưng rất nhanh sau đó, anh liền cảm thấy dáng vẻ này của cô vẫn luôn toả ra sức quyến rũ chết người. Nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô, anh liền muốn ôm cô vào lòng, hôn lấy cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 23



Yết hầu của anh chuyển động nhẹ nhàng, trong lúc anh đang suy nghĩ có nên hành động gì hay không, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng châm được điếu thuốc, cô vui mừng hạ bật lửa xuống: “Xong rồi!”

Diệp Sanh Ca lần đầu phát hiện ra, hoá ra châm thuốc cho người khác cũng cần có kỹ thuật.

Cô đứng dậy, nhìn Kỷ Thời Đình với vẻ mặt vô cùng mong đợi.

Anh ngậm lấy điếu thuốc, hút một hơi sâu, khói thuốc trắng toả ra trong không khí, khiến gương mặt tuấn tú của anh lại càng thêm sắc sảo.

Diệp Sanh Ca trong vô thức khẽ nuốt nước bọt.

“Anh Kỷ.” Sau cùng cô vẫn nhớ rõ mục đích của mình: “Anh…suy nghĩ thế nào rồi?”

Anh cười nhẹ một tiếng, cầm điếu thuốc trên tay, điềm đạm nhìn cô bằng ánh mắt tán tỉnh: “Muốn biết đáp án sao?”

“Ừm.” Vẻ mặt của Diệp Sanh Ca toát lên đầy sự mong đợi.

“Đến gần tôi. ” Giọng điệu của Kỷ Thời Đình bổng nhiên trở nên rất dịu dàng.

Diệp Sanh Ca lúc này mang trong mình một hy vọng rất lớn, cũng không thể ngại ngùng được nữa rồi. Cô mau chóng tiến đến, thiếu chút nữa thì nằm lên người anh luôn.

Kỷ Thời Đình mỉm người: “Gần thêm chút nữa.”

Diệp Sanh Ca thật sự rất biết nghe lời, cứ thế này, khoảng cách giữa cô và anh đã gần đến mức chỉ cần cô cúi đầu xuống là có thể hôn được anh.

Kỷ Thời Đình quay mặt sang hút một điếu thuốc, sau đó nhẹ nhàng thổi vào mặt cô. Anh cất tiếng nói mang theo nụ cười ảm đạm: “Vậy thì cứ tiếp tục hối hận đi.”

Hửm?

Diệp Sanh Ca bỗng chốc ngơ cả người, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng lại.

Anh từ chối sao?

Quả nhiên…cô biết rằng không thể dễ dàng như vậy được!

Diệp Sanh Ca đứng thẳng dậy lùi về sau một khoảng rất xa, vẻ mặt đầy bực dọc nhìn anh.

Muốn từ chối thì nói sớm một chút là được rồi, sao lại trêu chọc cô như vậy chứ?

Kỷ Thời Đình trong lòng thật sự rất thích thú với biểu cảm vừa tức giận vừa ấm ức này của cô: “Tôi sẽ không cho bất cứ ai cơ hội lần thứ hai, cũng chưa từng có ngoại lệ.”

“Vậy thì tôi nhất định chính là ngoại lệ đó.” Diệp Sanh Ca tức giận, không nhịn được mà lập tức đáp lại.

“Cô có thể thử xem.” Giọng nói của Kỷ Thời Đình lúc này lạnh lùng mà ảm đạm, anh đứng dậy: “Có thời gian thì cô hãy suy nghĩ thử xem tại sao tối qua lại bị người ta bỏ thuốc. Lần sau sợ là cô sẽ không còn may mắn thế này nữa đâu.”

Bỏ thuốc? Diệp Sanh Ca suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã đoán ra được kẻ đầu sỏ sau vụ này là ai. Hôm qua cô về đến nhà họ Diệp, chính Diệp Tư Ngôn đã động vào túi xách của cô, trừ cô ta ra, người khác căn bản không có cơ hội động thủ.

Nhưng mà động cơ để cô ta ra tay thì… trong lòng Diệp Sanh Ca cũng đã mơ hồ đoán được.

Tuy nhiên, chuyện đó lúc này không quan trọng.

“Anh Kỷ à, anh không thể chối bỏ trách nhiệm như vậy được.” Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng của anh, lời trong lòng tự nhiên thốt ra: “Anh biết rõ là hôm qua tôi bị người ta chuốc thuốc, vậy mà lại cố ý thừa nước đục thả câu. Anh không cảm thấy, anh nên bày tỏ chút thành ý gì sao?”

Kỷ Thời Đình dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt có chút suy tư.

“Tỏ chút thành ý? Cô muốn tiền à?”

“Không không, tôi không cần tiền.” Diệp Sanh Ca lập tức khua tay, cố gắng trưng ra một điệu cười vô cùng chân thành: “Tôi vừa nãy đã nói rồi cơ mà, tôi muốn kết hôn với anh.”

“Yêu cầu của cô cùng không nhỏ đâu nhỉ.” Anh cười lạnh lùng.

“Không, tôi không cần gì cả. Tôi chỉ hi vọng tôi và anh có thể duy trì mối quan hệ hôn nhân hợp đồng, nếu như anh không yên tâm, tôi có thể ký một bản hợp đồng tiền hôn nhân.” Diệp Sanh Ca thiếu chút nữa là đưa tay lên tuyên thề rồi: “Hơn nữa…nếu như sau này anh muốn huỷ bỏ hôn ước, tôi có thể đồng ý với anh bất cứ lúc nào.”

Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt thậm chí có thể gọi là đang nôn nóng của cô, không khỏi nhướng mày.

Lúc đầu, người phụ nữ nói rằng cô ấy rất hối hận, còn Kỷ Thời Đình thì cho rằng cô chỉ muốn tìm người chống lưng. Có lẽ vì đêm qua bị bỏ thuốc khiến cô cảm thấy lo sợ nên đã xem bản hợp đồng hôn nhân này như cọng rơm cứu mạng.

Nhưng bây giờ có lẽ nguyên nhân không đơn giản như vậy.

“Vậy cô muốn cái gì?” Kỷ Thời Đình điềm tĩnh mở lời.

“Muốn anh!” Diệp Sanh Ca không do dự đáp trả, rồi lại đỏ mặt mà cúi đầu xuống.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 24



Kỷ Thời Đình nhìn cô một lượt: “Nếu đã như vậy, tại sao hôm trước cô lại từ chối bản hợp đồng hôn nhân đó.

“Hôm đó là do tôi bất ngờ quá… nhưng sau khi tôi về, cành nghĩ lại càng hối hận.” Diệp Sanh Ca nhìn về phía đôi mắt mang đầy sự áp bức mạnh mẽ của anh, nụ cười có chút áy náy: “Không ngờ rằng đêm qua tôi bị người ta bỏ thuốc, lại là anh giúp đỡ tôi, tôi nghĩ đây chắc chắn là duyên phận.”

“Cô Diệp Sanh Ca.” Giọng điệu của anh có chút thờ ơ: “Tôi không thích bị người khác xem là kẻ ngốc, càng không thích bị người khác lợi dụng.”

Diệp Sanh Ca sững người.

Nếu như cô nói nguyên nhân thật sự cho anh biết, liệu anh có cảm thấy… là cô đang lợi dụng anh không? Người đàn ông này trước nay tính tình kiêu ngạo, anh ấy nhất định sẽ để tâm chuyện này. Nhưng mà, nếu như cô không nói ra thì sẽ không có cách nào lấy được lòng tin của anh.

Thấy cô không nói gì, Kỷ Thời Đình nở một nụ cười ảm đạm, quay người đi vào phòng tắm.

Diệp Sanh Ca nghe tiếng nước trong phòng tắm, cô đang tự hỏi phải giải thích thế nào.

Cô chưa kịp hiểu ra nguyên nhân thì người đàn ông đó đã bước ra khỏi phòng tắm trong bộ vest chỉnh tề, một bộ vest cao cấp lịch thiệp khiến cơ thể của anh càng thêm cao ráo đĩnh đạc, lịch thiệp nhưng lại lạnh lùng.

Không thể phủ nhận rằng người đàn ông này đẹp quá đi mất…

“Thật ra, không kết hôn cũng không sao.” Diệp Sanh Ca đột nhiên lại lên tiếng: “Tôi thấy rằng, kết hôn quả thật có hơi giống trò trẻ con quá, thật ra… chỉ cần có thể trở thành người phụ nữ của anh Kỷ đây, tôi cũng đã thấy mãn nguyện rồi. Chỉ cần anh cần tôi, tôi có thể đến bất cứ lúc nào!”

Nói một hồi, đến bản thân cô cũng đã cảm thấy trước đầy đúng là cô đã phạm một sai lầm rất lớn, mục đích của cô chỉ là muốn lên giường với người đàn ông này, có kết hôn hay không cũng quan trọng.

Kỷ Thời Đình đang cài lại nút áo ở cổ tay, nghe thấy vậy, anh liền ngẩng đầu lên: “Vậy là, cô chỉ muốn ngủ với tôi thôi sao?”

“Không…không phải.” Diệp Sanh Ca lập tức phản biện: “Không có được trái tim của anh thì làm người của anh cũng được!”

Kỷ Thời Đình nhìn cô với ánh mắt vô cùng thâm sâu.

Nhất định có nguyên nhân gì đó, là do anh sơ suất rồi.

Nhìn cô hồi lâu, ánh mắt của anh lại di chuyển đến má của cô. Vết bớt vẫn đỏ và quyến rũ như thế, nhưng … đôi mắt anh loé sáng, một ý nghĩ mơ hồ lướt qua trong đầu anh.

Dường như… vết bớt này nhỏ hơn một ít so với lần trước anh gặp cô.

“Anh thấy thế nào?” Diệp Sanh Ca sợ anh đoán ra manh mối, vội vàng nói: “Yêu cầu cũng không có gì quá đáng phải không, tôi không cần gì hết, thật đó!”

“Nghe nói cô có hứng thú với vai diễn nữ chính trong 《 Tuyết Ninh Truyện 》.” Kỷ Thời Đình đột nhiên đổi đề tài, giọng điệu bình tĩnh nói: “Nếu tôi giao cho cô quyền quyết định chọn nữ chính, cô có đồng ý không?”

“Thật sao?” Ánh mắt Diệp Sanh Ca sáng lên: “Nếu như tôi tự mình ứng tuyển thì sao?”

“Ồ.” Ánh mắt của Kỷ Thời Đình đột nhiên tối sầm một cách đáng sợ, giọng điệu cũng trở nên rất thâm sâu: “Nói như vậy, cô đã tìm được cách giải quyết vết bớt đó rồi à?”

Giọng điệu của Kỷ Thời Đình lúc này vô cùng chắc chắn.

Tim Diệp Sanh Ca hẫng một nhịp, hình như anh đã đoán ra được rồi.

Đặc biệt khi đôi mắt đen như vực sâu đó nhìn cô, dường như mọi ý nghĩ nhỏ nhặt của cô đều lộ ra hết

“Làm gì có chứ.” Diệp Sanh Ca lo lắng l**m môi, nụ cười của cô trở nên gượng gạo: “Nếu như tôi có cách, thì sớm đã giải quyết từ lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ. Thật ra, chỉ cần đánh lớp nền dày hơn một chút là được, có thể che đi vết bớt này, không ảnh hưởng gì đến hiệu quả quay phim cả.”

“Vậy sao.” Ánh mắt của Kỷ Thời Đình trở nên rất trầm mặc

Người phụ nữ này mỗi khi căng thẳng và nói dối thì cô sẽ vô thức l**m môi của mình.

Mặc dù suy đoán này rất vô lý, nhưng nó thực sự là điều có khả năng xảy ra nhất vào lúc này. Nếu không, người phụ nữ này sao có thể đột nhiên tỏ ra nhiệt tình với anh như vậy.

Vật nên, điều này có nghĩa là…người phụ nữ này xem anh như là thuốc giải vậy.

Khó trách khi nãy cô ấy ở trong phòng tắm nhảy nhót phấn khích như vậy.

Ha…

Kỷ Thời Đình không biết tại sao mình lại tức giận như vậy. Anh chưa bao giờ quan tâm đ ến việc người khác có thích mình hay không.

Diệp Sanh Ca dường như có chút sợ hãi nhìn anh, cô lấy hết can đảm tiếp tục nói: “Tóm lại…tóm lại đây cũng chỉ là một vấn đề nhỏ, anh thấy…có được không.”

Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm về phía cô, ánh mắt thâm sâu khó đoán

Hồi lâu sau, anh đột nhiên mỉm cười: “Được.”

Diệp Sanh Ca hưng phấn hận không thể hét lên!

Cho dù là trước mắt không thể xoá được vết bớt này thì lấy được một vai diễn cũng tốt mà.

Chỉ cần nhà đầu tư lớn nhất đồng ý, dù cô có mang lớp trang điểm đậm đến trường quay phim cũng không ai nói gì.

“Có điều, tôi có một điều kiện.” Kỷ Thời Đình nhìn thấy được sự phấn khích của cô, ánh mắt lại càng khó đoán.

“Điều kiện gì vậy? Tôi nhất định sẽ đồng ý!” Diệp Sanh Ca phấn khởi đến mức đỏ cả mặt.

“Đừng quấy rầy tôi nữa.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 25



Tôn Diệp đã chờ đợi rất lâu bên ngoài phòng.

“Chủ tịch, thiếu gia Thư Hàng và thiếu gia Nghiễn Trạch đang ở phòng trà bên cạnh đợi anh.” Tôn Diệp đuổi theo bước chân của Kỷ Thời Đình, nhẹ giọng thông báo.

Kỷ Thời Đình nhướng mày nhẹ: “Sao hai người đó lại đến đây.”

“Hôm qua tôi dùng chứng minh của mình để đặt phòng cho anh, bị anh ấy phát hiện rồi ạ…”

Ai bảo khách sạn này là do vị tứ thiếu gia kia mở chứ. Ai bảo người này vô cùng hiếu kỳ với đời sống riêng tư của tổng giám đốc cơ chứ…

“Sau này nhớ tránh khách sạn dưới trướng Phong Kiều ra.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, sau đó bước vào thang máy.

Tôn Diệp vô thức cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề. Có vẻ là vị chủ tịch của mình đang có tâm trạng không tốt. Chẳng lẽ…đêm qua chưa đủ vui sao?

Lần này cũng giống như lần trước lúc chủ tịch ném hợp đồng hôn nhân vào máy hủy tài liệu, tâm trạng của anh ấy cũng không tốt…

Trong đầu Tôn Diệp có một số liên tưởng không mấy trong sáng, nhưng anh ấy đã nhanh chóng gạt bỏ.

Nhà hàng chỉ ở ngay bên cạnh, vài phút sau, Kỷ Thời Đình đẩy cửa ra rồi trực tiếp đi đến phòng ăn.

Bên cạnh bàn có hai người đàn ông đang ngồi, là Kiều Nghiễn Trạch và Ngu Thư Hàng.

“Yo, đến rồi à.” Kiều Nghiễn Trạch ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trên gương mặt đẹp trai hiện ra một nụ cười “xảo trá” : “Mau lên, đợi cậu lâu lắm rồi đấy.”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc nhìn họ, vừa cởi áo khoác vừa tiến về phía trước.

“Xem ra các cậu gần đây thật sự rất rảnh rỗi.” Giọng điệu của anh rất điềm tĩnh lại rất vô cảm, nhưng Ngu Thư Hàng và Kiều Nghiễn Trạch biết rằng đây là bộ dạng tức giận của anh.

Ngu Thư Hàng lập tức đứng dậy, năng nổ kéo ghế cho anh: “Thời Đình, tôi thề là tôi không biết gì đâu nhé, là lão Kiều kéo tôi đến đây, nói là có kịch hay để xem.”

“Chậc…” Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh, rõ ràng là chột dạ vì hành vi của anh ấy.

Cái tên Ngu Thư Hàng này dựa vào gương mặt thanh tú nho nhã, lúc nào cũng giả nai tỏ ra vô tội, trong khi Kiều Nghiên Trạch trời sinh mang dáng vẻ đào hoa, lại hay đi cùng Ngu Thư Hàng, thế nên không biết đã phải gánh tội oan bao nhiêu lần.

Ngu Thư Hàng nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không quan tâm đ ến Kiều Nghiễn Trạch, nghiêng người đưa ly cà phê đến trước mặt Kỷ Thời Đình: “Ly latte này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.”

Kỷ Thời Đình nâng tay lên mở chiếc cúc áo trên cùng, uống một ngụm.

“Chuyện gì thế này.” Kiều Nghiễn Trạch nhướng mày: “Đêm xuân vui vẻ vừa qua, thì không cười với anh em một cái được à?”

Kỷ Thời Đình trước nay luôn rất lạnh lùng, hiếm khi dành tình cảm của mình cho ai đó hay cho việc gì đó. Hơn nữa anh cũng rất kín tiếng với đời sống riêng tư của mình, ngay cả anh em tốt như Nghiễn Trạch cũng biết rất ít.

Nếu không, khi biết rằng Kỷ Thời Đình cùng với cô gái khác vào khách sạn, anh ta cũng không phấn khích đến vậy, còn gọi cả Ngu Thư Hàng đến. Vừa sáng sớm đã chạy đến hóng chuyện đầu tiên.

Nhưng ai mà ngờ rằng tảng băng đó vẫn cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như vậy.

Ngu Thư Hàng đột nhiên sáng dạ, không nhịn nổi mà thốt ra: “Lẽ nào tối qua cậu không “lên” được à?”

Lời này vừa nói xong, Kỷ Thời Đình nhìn anh ta bằng ánh mắt ngập tràn sát khí.

Kiều Nghiễm Trạch “chậc” một tiếng: “Không phải chứ? Lẽ nào thật sự…”

Kỷ Thời Đình dằn mạnh ly cà phê xuống bàn, giọng nói sắt lạnh đến đáng sợ: “Cậu nín đi.”

Ngu Thư Hàng sặc nhẹ một tiếng, không dám đùa nữa: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi và Lão Kiều vừa nãy còn bàn với nhau, chuyến này không chừng có thể may mắn uống được rượu mừng của cậu đấy.”

Họ biết rằng Kỷ Thời Đình đối với phụ nữ lạnh lùng vô tình đến mức nào, có thể khiến anh đích thân bế vào phòng, cô gái này đối với anh là người rất đặc biệt.

“Rượu mừng.” Kỷ Thời Đình duỗi ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào bàn, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười lạnh lùng và giễu cợt: “Có mơ cũng đừng nghĩ đến.”

Anh không biết tại sao mình lại trở nên nhỏ mọn như vậy. Chỉ vì thật sự muốn lên giường với cô, cho dù là bị xem như thuốc giải dường như cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.

Nhưng mà, anh vẫn là vô cùng tức giận.

Ngu Thư Hàng và Kiều Nghiễn Trạch nhìn nhau, cả hai nhìn thấy một thông điệp duy nhất trong mắt đối phương: Cô gái đó, chọc giận anh rồi.

Đồng thời, họ cũng tò mò hơn về thân phận của cô gái này.

Phải biết rằng, con người Kỷ Thời Đình trước nay dù có trèo núi vượt thác mặt vẫn chưa từng biến sắc, khiến anh tức giận chắc chắn không phải người bình thường.

Xem ra, Kỷ Thời Đình thật sự đã động tâm!

Tâm hồn hóng ‘bát quái’ của hai người ngày càng bùng cháy.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 26



“Khi nào mới giới thiệu cho chúng tôi quen biết đây?” Ngu Thư Hàng không nhịn được hỏi.

“Người không liên quan, đâu cần phải biết.” Kỷ Thời Đình cười khẩy.

Thấy vậy, Kiều Nghiễn Trạch càng chắc chắn người phụ nữ đó đã chọc đến anh.

Tài thật! Hôm nay anh ta phải gặp được người đó bằng mọi giá.

“Thời Đình, thực ra khách sạn nhà chúng tôi có một đặc điểm, đó là… phòng khách có lắp camera.” Kiều Nghiễn Trạch đột nhiên nở một nụ cười bí ẩn.

Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng: “Tối qua cậu sai người vào lắp à.”

“Nào có.” Kiều Nghiễn Trạch cố gắng chối cãi: “Đó thực sự là đặc điểm của khách sạn nhà chúng tôi.”

Kỷ Thời Đình liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý: “Kiều Nghiễn Trạch, cậu ngày càng có bản lĩnh đấy.”

“Cũng tạm, cũng tạm.” Kiều Nghiễn Trạch vẫn gắng gượng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu yên tâm, đến giờ tôi với Thư Hàng vẫn chưa dám xem.”

Ngu Thư Hàng thấy dáng vẻ anh ta bình tĩnh như vậy, trong lòng thực sự khâm phục.

Nửa đêm sai người vào phòng khách lắp camera, chỉ mỗi Kiều Nghiễn Trạch mới có thể làm được.

“Tôi có thể làm chứng, tôi và Nghiễn Trạch đã ngồi ở đây gần hai tiếng đồng hồ, cậu ta chưa từng mở máy tính.”

Nửa đêm lén lút vào phòng khách lắp camera giám sát đã là giẫm vào giới hạn của người đàn ông này rồi. Nếu còn dám xem trộm, chắc chắn một năm tới anh ta và Kiều Nghiễn Trạch sẽ không có ngày nào được yên ổn. Vì vậy cho dù tò mò đến chết, họ cũng chỉ có thể cố gắng kìm nén.

Kỷ Thời Đình lạnh lùng cong khoé môi: “Vậy nên?”

“Nhân viên bộ phận phòng đã nói với tôi, cô gái đi cùng anh tối qua vẫn chưa rời khỏi phòng.” Kiều Nghiễn Trạch bình tĩnh nói,“Anh không tò mò cô ấy đang làm gì sao?”

“Không.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng thốt ra một chữ, cầm dao nĩa lên, thong thả ăn sáng.

Kiều Nghiễn Trạch “chậc” một tiếng, liếc mắt nhìn Ngu Thư Hàng, cả hai đều cảm thấy tiếc nuối.

Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Nghiễn Trạch vang lên.

Anh ta cúi đầu nhìn liền kinh ngạc kêu lên: “Ôi, vừa rồi có một đám phóng viên xông thẳng đến căn phòng hai người ở tối qua.”

Ngu Thư Hàng tức khắc tiếp lời: “Xem ra cô gái đó đang gặp rắc rối! Thời Đình, cậu có định quan tâm không?”

Kỷ Thời Đình khựng tay lại.

Phóng viên.

Tối qua người phụ nữ này bị hạ thuốc, xem ra đó chỉ là màn dạo đầu, sự xuất hiện của truyền thông mới là mục đích của kẻ đứng đằng sau.

Cũng không biết người phụ nữ ngốc nghếch này có đối phó được không.

“Vậy để tôi mở ra xem nhé.” Kiều Nghiễn Trạch nói xong, không đợi anh trả lời đã mở máy tính, nhấp chuột một cái, hình ảnh phòng khách trong căn phòng tổng thống nhanh chóng xuất hiện.

Có vẻ Diệp Sanh Ca đã thay đồ, trang điểm xong, cô đang cúi đầu mang giày, đúng lúc này, chắc là nghe thấy tiếng động gì đó, cô đứng dậy, đi về phía cửa.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình hơi trầm xuống, vô thức nắm chặt dao nĩa.

*

Trong phòng khách, Diệp Sanh Ca ngồi trên ghế sofa, ngẩn người một lúc lâu.

Nhớ lại ánh mắt của Kỷ Thời Đình lúc rời đi, cô nhận ra, người đàn ông này đang tức giận.

Haiz, chỉ là ngủ vài lần thôi mà, anh cũng chẳng thiệt thòi gì, tại sao lại không chịu đồng ý chứ.

Cô vò đầu, thầm nghĩ cùng lắm thì đợi bộ phim này đóng máy, cô lại tiếp tục tìm cách.

Quan trọng nhất là, cô đã nhận được vai diễn, cuối cùng cũng có thể đóng phim rồi!

Thực ra Kỷ Thời Đình nói không sai, cô muốn ngủ với anh, chẳng phải cũng là vì ước mơ diễn xuất đó sao? Nghĩ như vậy, Diệp Sanh Ca lại cảm thấy không uổng công đêm qua mình vất vả.

Nghĩ tích cực một chút, nếu đã có thể gặp gỡ hai lần, biết đâu cũng có thể có lần thứ ba, lần thứ tư… Vết bớt đã dần nhỏ lại, ước chừng cô ngủ với người đàn ông này thêm ba bốn lần nữa, vết bớt sẽ hoàn toàn biến mất.

Nghĩ đến đây, cô lập tức chạy vào phòng ngủ thay đồ trang điểm, sau khi thu xếp ổn thoả lại quay ra phòng khách mang giày.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng tổng thống đột nhiên vang lên tràn tiếng gõ cửa .

Diệp Sanh Ca cũng không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng là nhân viên phục vụ của khách sạn, miệng lẩm bẩm “Ai vậy” rồi đi đến mở cửa, trong phút chốc, nhiều micro chĩa thẳng vào mặt cô

“Cô Diệp, nghe nói cô đã phản bội Mộ tổng, không chỉ ngoại tình mà còn hãm hại cô Mộ Hiểu Nhã?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 27



Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Diệp Sanh Ca chỉ kịp dùng sức chặn cửa, ngăn không cho đám phóng viên xông vào, nhưng cô vẫn không thể đóng cửa lại.

“Cút đi!” Cô tức giận quát lên, nhưng đám phóng viên làm như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục chen lấn xô đẩy vào trong, thậm chí gã cầm máy quay phim còn hướng thẳng ống kính vào cô mà chụp lia lịa.

“Cô Diệp, nghe nói cô đã qua đêm với một người đàn ông lạ mặt, có phải như vậy không?”

“Cô Diệp, scandal về cô Mộ có phải do cô dàn dựng không? Cô ngoại tình trước, vì vậy muốn hủy hoại danh tiếng của tổng giám đốc Mộ và cô Mộ?”

“Cô Diệp, có thể để cho chúng tôi vào trong xem được không? Đối tượng hẹn hò của cô là ai, có tin đồn rằng đó là một vệ sĩ, xin hỏi có đúng không?”

Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, trong lòng chợt hiểu rõ. Từ việc bị chuốc thuốc đêm qua đến việc bị phóng viên tìm đến tận cửa ngày hôm nay đều do Mộ Hiểu Nhã gây ra. Video không đứng đắn bị tung ra khiến cô ta rơi vào vũng lầy, vậy nên Mộ Hiểu Nhã muốn bôi nhọ cô để chuyển hướng sự chú ý của công chúng, không chỉ tẩy trắng bản thân mà còn ép buộc Mộ Ngạn Hoài chia tay với cô.

Đáng tiếc lúc nãy cô đã sơ hở mở cửa ra.

“Cô Diệp, cô đang chột dạ phải không?” Thấy cô không nói gì, một phóng viên nam cầm micro đưa lên trước mặt cô.

“Cô Diệp, cô không chỉ ngoại tình mà còn hại cả nghệ sĩ dưới trướng mình, chẳng lẽ cô không muốn nói gì đó sao?”

“Còn có tin đồn rằng cô thường xuyên dùng quy tắc ngầm với đạo diễn và nhà sản xuất để đổi lấy cơ hội thử vai cho nghệ sĩ của mình?”

Những câu hỏi đầy ác ý này khiến cô tức đến suýt bật cười. Để bôi nhọ cô, đồng thời tẩy trắng cho bản thân, chắc hẳn Mộ Hiểu Nhã đã phí rất nhiều tâm sức. Không biết cô ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê những phóng viên này.

Nhưng điều đáng ghét hơn là đám phóng viên này vẫn tiếp tục chen vào trong, cô sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Cuối cùng, tay cô trượt một cái, một lực mạnh đẩy cô về phía sau, cô lùi lại vài bước nhưng vẫn bị mất thăng bằng, lập tức ngã xuống sàn.

Đám phóng viên thuận lợi vào được bên trong, một số vẫn tiếp tục chụp ảnh cô lia lịa, số còn lại thì ùa vào phòng ngủ, cố gắng tìm bằng được “gian phu”.

Diệp Sanh Ca hít một hơi thật sâu, đau đến nỗi nước mắt chực trào ra.

“Cô Diệp, người tình của cô đâu? Cô đã giấu anh ta đi rồi sao?” Các phóng viên không tìm thấy ai khác, lại đưa micro đến trước mặt cô.

“Cô Diệp, cô nên giao người đàn ông của cô ra đây, nếu không hôm nay chúng tôi đành tự sắp xếp một người tình cho cô thôi.” Một phóng viên nam nói với vẻ đe dọa.

Diệp Sanh Ca cười khẩy, cố gắng đứng dậy, nhưng gã phóng viên nam kia cố ý dùng micro đẩy cô một cái, khiến cô ngã xuống đất lần nữa, đồng thời còn có hai tên phóng viên khác tiến lên, giữ chặt hai tay cô không cho cô cử động.

Cơn tức giận trong lòng cô sắp thiêu đốt hết cả vũ trụ rồi, cô biết hôm nay bản thân khó mà vượt qua được.

“Rốt cuộc Mộ Hiểu Nhã đã trả cho các người bao nhiêu tiền?” Diệp Sanh Ca lạnh lùng nhìn bọn họ: “Đến cả đạo đức cơ bản mà các người cũng không hiểu sao.”

Gã phóng viên nam đó cười đê tiện: “Nếu không được nữa thì tôi đành chịu thiệt một chút, đảm nhận vai trò người tình của cô Diệp vậy.”

Nói rồi, anh ta đưa micro cho đồng nghiệp bên cạnh, bắt đầu cởi áo.

Những người khác đều sôi nổi cười ghê tởm.

Diệp Sanh Ca run rẩy vì giận, nhưng lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã phóng viên nam đó cởi áo khoác, chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ.

Anh ta cười gian xảo, cúi người xuống, chìa tay về phía cổ áo của Diệp Sanh Ca, định cởi áo khoác của cô. Anh ta cũng không đến nỗi muốn xâm phạm người phụ nữ này, chỉ cần chụp được những tấm ảnh đủ mờ ám là được rồi.

Tuy nhiên, nhìn người phụ nữ trước mắt với đoá hoa thược dược diễm lệ trên khuôn mặt cô, gã phóng viên thực sự có chút động lòng…

Vừa lúc tay anh ta sắp chạm vào cổ áo của Diệp Sanh Ca, một lực mạnh đột ngột ập tới. Trước mắt anh ta tối đen như mực, rồi cơ thể đập mạnh xuống đất khiến anh ta đau đến nỗi kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 28



Đám phóng viên khác còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, đã bị một người đàn ông lần lượt nhấc lên và ném ra khỏi phòng, trong chốc lát, tiếng la hét gào khóc vang vọng không ngừng.

“Đám người này thật ghê tởm, may mà đến kịp.”

“Đám người này… chắc chắn không phải phóng viên tử tế.”

Hai giọng nam lạ lẫm vang lên bên tai, Diệp Sanh Ca hơi ngẩn người, đang định ngẩng đầu lên thì đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn ra trước mặt cô.

Bàn tay này, khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp mắt.

“Đứng dậy.” Chủ nhân của bàn tay lên tiếng, giọng trầm thấp, nghe rất quen thuộc, như thanh âm của thiên sứ vậy.

Diệp Sanh Ca chợt muốn khóc, cô hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thâm trầm của người đàn ông, nỗi ấm ức trong lòng không kìm nén được nữa.

Dường như suốt thời gian qua, bất kể gặp phải khủng hoảng hay khó khăn gì, cô chưa từng hy vọng có ai đó đến cứu mình, bởi vì cô biết sẽ chẳng có người như vậy.

Thế nhưng, hóa ra cảm giác có người từ trên trời giáng xuống cứu mình lại tuyệt vời đến thế.

Kỷ Thời Đình thấy cô có vẻ sắp khóc, khẽ cau mày.

Anh mím chặt môi, trực tiếp cúi người bế cô lên, kết quả là giây tiếp theo, Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy cổ anh, thầm nức nở.

Ban đầu Kỷ Thời Đình định đẩy cô ra, nhưng nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cô, tay anh lại không thể nhấc lên được.

Rõ ràng anh biết người phụ nữ này chỉ đang lợi dụng mình.

“Đừng khóc nữa.” Anh xoa mái tóc dài của cô, giọng điệu an ủi vẫn còn hơi cứng nhắc: “Là do an ninh của khách sạn không tốt, tôi sẽ khiếu nại họ ngay.”

Kiều Nghiễn Trạch đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, nhưng lại không thể phản bác.

Đúng là anh ta muốn gặp người người phụ nữ này nên mới cố ý dặn dò bảo vệ để những phóng viên đó vào, nhưng anh ta thực sự không ngờ đám người đó lại ghê tởm đến vậy.

Tuy nhiên, được tận mắt nhìn thấy Kỷ Thời Đình an ủi một người phụ nữ, dù sau này có bị anh trả thù thì cũng xứng đáng.

Nãy giờ Ngu Thư Hàng luôn nhìn Diệp Sanh Ca, lúc này đột nhiên anh ta chọc chọc Kiều Nghiễn Trạch: “Cậu có cảm thấy…”

“Cái gì?” Kiều Nghiễn Trạch thờ ơ trả lời.

Ngu Thư Hàng nhíu mày: “Thôi vậy.”

Tạ Nghiễn Trạch không để ý đến lời nói dở dang của anh ta, bởi vì cuối cùng Diệp Sanh Ca cũng khóc đủ, hít mũi ngẩng đầu lên, hỏi người đàn ông trước mặt: “Sao anh lại quay về? Hơn nữa, lần này không phải tôi quấn lấy anh đâu nhỉ?”

Kỷ Thời Đình véo cằm cô, cười lạnh: “Tôi chỉ quay lại lấy đồ, tình cờ gặp phải thôi.”

Diệp Sanh Ca vốn không tin, nhưng cô cũng không phản bác, ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.

Người đàn ông thu tay lại, nhìn về phía Kiều Nghiễn Trạch và Ngu Thư Hàng: “Đã xử lý hết chưa?”

“Tất cả các thiết bị điện tử đều đã tịch thu, tôi đã dặn bảo vệ đưa bọn họ đến đồn cảnh sát, không cho bọn họ một bài học thì sẽ không thả ra ngoài.” Kiều Nghiễn Trạch nói xong, liếc mắt về phía Diệp Tình Ca ra hiệu: “Lần này có thể giới thiệu rồi chứ?”

“Không cần thiết.”

“Kỷ Thời Đình, cậu vô tình thật đấy!”

“Ý tôi là, cô ấy không cần biết các cậu.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, nắm lấy cổ tay Diệp Sanh Ca, ánh mắt thu lại: “Đi với tôi.”

Diệp Sanh Ca cong mắt cười, ngoan ngoãn theo sau anh. Thật ra vừa nãy cô đã nhận ra thân phận của Kiều Nghiễn Trạch rồi, tứ thiếu gia của tập đoàn Phong Kiều. Với gia thế xuất sắc và vẻ ngoài tuấn tú không đứng đắn, danh tiếng của anh ta không hề kém cạnh nhiều ngôi sao hạng A, báo chí thường xuyên đưa tin về những tin đồn của anh ta. Người đàn ông trẻ tuổi còn lại có vẻ ngoài điển trai, chắc hẳn cũng là bạn của Kỷ Thời Đình, một cậu ấm nào đó ở Dương Thành.

Tuy nhiên, vì Kỷ Thời Đình đã lên tiếng, đương nhiên cô sẽ không nhiều chuyện, ánh mắt thậm chí không hề dừng lại trên hai người này.

Hiếm khi người đàn ông này tỏ ra tốt bụng như vậy, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội.



Kiều Nghiễn Trạch và Ngu Thư Hàng đi phía sau, cả hai đều mang vẻ mặt kỳ lạ.

“Không ngờ lại có ngày được thấy Kỷ Thời Đình trọng sắc kinh bạn.” Kiều Nghiễn Trạch cảm thán.

Ngu Thư Hàng suy nghĩ một lúc, thành thật nói: “Tôi nghĩ cậu đánh giá chúng ta quá cao rồi, trước giờ cậu ta cũng đâu có coi trọng chúng ta.”

“…” Sắc mặt của Kiều Nghiễn Trạch rất khó coi: “Thôi được rồi, cậu nhiều lời quá.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 29



Sau khi ngồi lên xe, Diệp Sanh Ca lén lút liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, cổ áo sơ mi hơi mở ra, đường nét bên má hoàn hảo không tì vết, quyến rũ mê người.

Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, cô không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, nếu như cô có cơ hội làm người quản lý của anh thì phải lên kế hoạch cho anh như thế nào…

“Kiểm soát đôi mắt của cô đi.” Kỷ Thời Đình nhận lấy tài liệu mà Tôn Diệp đưa đến, đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.

Diệp Sanh Ca không phục, lầm bầm một câu: “Nhìn một chút cũng không cho.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống.

Anh luôn cảm thấy mỗi khi người phụ nữ này nhìn anh đều coi anh như một liều thuốc giải độc.

“Anh Kỷ, à thì… điều kiện anh nói trước kia, vẫn còn tính chứ?”

“Điều kiện gì?” Kỷ Thời Đình nhướng mày.

“Chính là, không cho phép tôi bám dính lấy anh nữa.”

“Đương nhiên.” Kỷ Thời Đình liếc mắt nhìn cô: “Tốt nhất cô nên nhớ cho kỹ.”

“Vậy… nếu tôi và anh hợp tác thì sao? Đừng quên, tôi cũng là chủ của một công ty đấy!” Diệp Sanh Ca nói với lý do chính đáng.

“Muốn hợp tác à?” Kỷ Thời Đình trầm ngâm một lúc, cười nhạt: “Được, tôi sẽ bảo phó tổng phụ trách truyền thông của công ty con nói chuyện với cô.”

Diệp Sanh Ca: “…”

Nghĩa là, cô chưa đủ trình để trực tiếp nói chuyện hợp tác với anh.

Diệp Sanh Ca phồng má, trong lúc đang tìm cách bắt chuyện với anh thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Nhìn vào số điện thoại, là Mộ Ngạn Hoài gọi đến.

Cô suy nghĩ một lát, rồi bắt máy “Alo” một tiếng. Giọng nói đầy tức giận của Mộ Ngạn Hoài lập tức vang lên: “Sanh Ca, có người nói thấy em vào khách sạn với một người đàn ông lạ, có phải thật không?”

“Anh nghe ai nói vậy?” Diệp Sanh Ca lạnh lùng cong môi, vẻ mặt như không hề bất ngờ trước sự chất vấn của anh ta.

“Em không cần biết là ai nói, em chỉ cần trả lời anh là đúng hay không!”

Đúng vậy, mà không chỉ một lần thôi đâu.

Diệp Sanh Ca thầm mắng trong lòng, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Quả thật tối qua em ở khách sạn, nhưng chỉ có một mình em thôi, làm sao có thể có người đàn ông lạ được?”

“Anh có ảnh.” Mộ Ngạn Hoài cười khẩy một tiếng.

“Anh không có.” Diệp Sanh Ca vô cùng bình tĩnh: “Bởi vì vốn không hề có người đàn ông nào cả.”

Nghe đến đây, Kỷ Thời Đình nhàn nhạt liếc cô một cái.

Vậy là, sự tồn tại của anh cứ thế bị người phụ nữ này phủ nhận sao?

Mộ Ngạn Hoài có lẽ đã bị thuyết phục bởi giọng điệu bình tĩnh của cô: “Được rồi, em mau trở về công ty đi.”

“Em về ngay đây.” Diệp Sanh Ca nói rồi cúp máy.

Nhớ lại lúc nãy bị đám phóng viên ép vào tình cảnh đó, cơn giận trong lòng cô chợt bùng lên.

Ban đầu cô định từ từ chơi với Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã, tốt nhất là từng bước nuốt chửng cổ phần của Mộ Ngạn Hoài, đuổi anh ta ra khỏi công ty, nhưng sau sự việc vừa rồi, cô đột nhiên đổi ý.

Sắp tới cô phải đi quay phim, không thể để hai người này phá hỏng cơ hội quý giá của mình. Dù sao thì tương lai còn dài, sớm muộn gì cô cũng sẽ tính sổ với họ.

Nghĩ đến đây, một kế hoạch dần dần hình thành trong lòng cô.

“Loại người như vậy, cô nên bỏ sớm đi thì hơn.” Kỷ Thời Đình bỗng hờ hững lên tiếng.

Nghe vậy, mắt Diệp Sanh Ca sáng lên: “Vậy anh có bằng lòng đón nhận tôi không?”

“Dừng xe.” Kỷ Thời Đình chợt ra lệnh.

Tài xế nhanh chóng đạp phanh.

Diệp Sanh Ca còn chưa hiểu chuyện gì, bỗng thấy ánh mắt đen láy và sâu thẳm của người đàn ông đổ dồn lên người cô, sau đó, khóe môi anh khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh lùng: “Cô Diệp, xin cô hãy gạt bỏ những mơ mộng hão huyền của mình đi, còn nữa, cô nên xuống xe rồi.”

Diệp Sanh Ca tức giận.

Cô đẩy cửa xe ra, rồi đột ngột ném lại một câu đầy hận thù: “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Nói xong, cô xuống xe đóng cửa, động tác đầy dứt khoát.

Kỷ Thời Đình liếc nhìn bóng lưng của cô, trong lòng khẽ cười nhạt.

Chỉ vì vết bớt đó thôi sao.
 
Back
Top Bottom