Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 10



“Các vị phóng viên vất vả rồi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Điều tôi muốn nói với mọi người là, hàng ngày tôi đều ở cùng với Giám đốc Mộ và cô Mộ. Nếu họ thực sự xảy ra chuyện gì, tôi không thể không biết, hơn nữa Giám đốc Mộ sẽ không bao giờ phản bội tôi.”

Cô gần như truyền lại không thiếu một chữ mà Mộ Ngạn Hoài vừa nói.

Diệp Sanh Ca vừa nói xong, Mộ Ngạn Hoài ở bên cạnh thở dài nhẹ nhõm. Tuy nhiên, giây tiếp theo, Diệp Sanh Ca liền chuyển chủ đề: “Cho nên, tôi tin người đàn ông đó nhất định không phải là Giám đốc Mộ, dù sao tôi cũng rất quen thuộc với Giám đốc Mộ.”

Cái gì?

Các phóng viên phía dưới hiểu ý của cô lại trở nên hưng phấn. Có người lớn tiếng hỏi: “Vậy cô Diệp cho rằng người phụ nữ trong video chính là cô Mộ?”

“Đương nhiên tôi không chắc chắn.” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt: “Video không rõ lắm, nên hoàn toàn có khả năng nữ chính là một người khác có ngoại hình giống Hiểu Nhã.”

Ý tứ là cũng có khả năng nữ chính chính là Mộ Hiểu Nhã.

Các phóng viên lần lượt hiểu ra ý này, lập tức tập trung vào Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã.

“Cô Mộ, cô có suy nghĩ gì về điều này?”

“Xin hỏi, nhân vật nam chính trong video rốt cục là ai?”

“Cô sẽ rút lui khỏi làng giải trí từ giờ phải không?”

“Không phải, không phải tôi!” Mộ Hiểu Nhã đột nhiên suy sụp hét lớn. Cô ta chỉ tay trái vào Diệp Sanh Ca, trong mắt tràn ngập hận ý: “Diệp Sanh Ca, cô…”

“Hiểu Nhã!” Mộ Ngạn Hoài đột nhiên hét lên, nắm lấy cổ tay cô ta, ngăn cô ta không làm điều gì quá đáng.

Sau đó, tay trái anh ta chộp lấy micro: “Người trong video không phải là cô Mộ. Chúng tôi không biết ai đã cố tình vu khống làm tổn hại đến danh tiếng của cô Mộ. Tinh Tập nhất định sẽ truy cứu chuyện này đến cùng.”

Mộ Ngạn Hoài nói xong liền kéo Mộ Hiểu Nhã trở lại hậu trường.

“Buổi họp báo đến đây là kết thúc. Cảm ơn các nhà báo đã vất vả, đương nhiên, còn có các khán giả quan tâm đ ến chuyện này nữa.” Diệp Sanh Ca cười, sau đó cô cũng xoay người rời đi.

Cô mở cửa bước vào. Điều đầu tiên chào đón cô là khuôn mặt hung dữ của Mộ Hiểu Nhã.

“Diệp Sanh Ca, tất cả đều do cô làm phải không? Cô ghen tị với tôi, muốn hủy hoại tôi!” Mộ Hiểu Nhã lao tới như thể sẽ liều mạng với cô.

Diệp Sanh Ca thấy vậy liền bình tĩnh bước sang bên cạnh một bước, Mộ Hiểu Nhã lao vào hư không, suýt thì ngã.

“Hiểu Nhã!” Mộ Ngạn Hoài đau khổ hét lên một tiếng, nhanh chóng bước tới ôm cô ta vào lòng.

Mộ Hiểu Nhã gục trên vai anh ta và bắt đầu khóc.

“Đừng sợ, Hiểu Nhã. Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn còn có anh.” Mộ Ngạn Hoài nhẹ nhàng an ủi cô ta, sau đó anh ta hướng ánh mắt về phía Diệp Sanh Ca, giọng điệu lạnh lùng: “Sanh Ca, rốt cuộc em có ý gì? Tại sao lại nói như vậy?”

Diệp Sanh Ca bình tĩnh nhìn anh ta một hồi lâu không nói gì.

Cô nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Mộ Ngạn Hoài. Lúc đó cô mới vào học, yêu thích diễn xuất và tham gia câu lạc bộ kịch nói, nhưng vì có vết bớt trên mặt nên cô chỉ có thể làm một số công việc di chuyển đạo cụ. Thỉnh thoảng, cô bí mật diễn tập vai nhân vật chính trong một góc, khi những người khác nhìn thấy, cô sẽ nhận được những lời chế giễu.

Cho đến một ngày, Mộ Ngạn Hoài, người đã tốt nghiệp được hai năm, trở lại câu lạc bộ kịch nói vô tình nhìn thấy cô biểu diễn liền hưng phấn bày tỏ sự tán thưởng với cô. Anh ta cũng thuyết phục cô thành lập công ty cùng anh ta và tham gia vào làng giải trí theo một cách khác.

Tất nhiên Diệp Sanh Ca đồng ý mà không hề do dự. Cô đã cố gắng hết sức để lấy lại một phần tài sản thừa kế của cha mẹ từ chú mình và thành lập Tinh Tập cùng với Mộ Ngạn Hoài. Vì ước mơ của mình, cũng vì Mộ Ngạn Hoài, cô dứt khoát bỏ học và dồn hết tâm sức vào công ty. Sau đó Mộ Ngạn Hoài cầu hôn cô, cô hưng phấn đồng ý. Cô nghĩ rằng sau bao nhiêu năm cô đơn, cuối cùng cô cũng có được một mái nhà.

Sau khi đính hôn với Mộ Ngạn Hoài, cô tận tâm với Mộ Hiểu Nhã, gần như dồn hết tâm huyết vào.

Nhưng hóa ra, thời gian ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, cô vẫn luôn sống trong sự lừa dối cực lớn.

Giống như bây giờ, dưới vỏ bọc anh em, hai người này có thể cư xử vô liêm sỉ trước mặt cô. Cho dù một đoạn video không đứng đắn của hai người vừa bị tung ra nhưng họ không hề có ý định ngừng lại.

Mộ Ngạn Hoài luôn dịu dàng và bao dung với Mộ Hiểu Nhã, nhưng anh ta lại luôn ra lệnh và yêu cầu trịch thượng đối với cô.

Mặc dù là một cặp vợ chồng sắp kết hôn, nhưng bấy lâu nay, sự thân mật nhất giữa cô và Mộ Ngạn Hoài cũng chỉ là cái nắm tay mà thôi. Hơn nữa cũng chỉ là vài lần đếm trên đầu ngón tay. Hầu hết những lần nắm tay đó đều là lúc Mộ Ngạn Hoài đưa ra yêu cầu khó hoàn thành đối với cô.

Cô vốn tưởng rằng mình sẽ không còn đau buồn vì người đàn ông này nữa, nhưng khi nhìn thấy sự bảo vệ vô lý của Mộ Ngạn Hoài dành cho Mộ Hiểu Nhã, trái tim cô vẫn không tự chủ được mà nhói lên.

“Nói đi!” Mộ Ngạn Hoài không nhận được phản hồi từ cô, giọng điệu trở nên cáu kỉnh.

Diệp Sanh Ca đột nhiên mỉm cười.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 11



“Điểm đen lớn nhất của video này chính là Hiểu Nhã với thân phận em gái đã trở thành người thứ ba xen vào chuyện tình cảm anh trai mình. Chỉ cần làm rõ điều này, những việc khác không quan trọng nữa.” Diệp Sanh Ca nói với giọng điệu lạnh nhạt, thể hiện sự điềm tĩnh và phong thái chuyên nghiệp của một người quản lý.

“Chính cô mới là kẻ thứ ba!” Mộ Hiểu Nhã đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Sanh Ca.

“Tiểu Nhã, đừng nói lung tung.” Mộ Ngạn Hoài nhẹ nhàng quát cô ta, ánh mắt anh ta vẫn đổ dồn về phía Diệp Sanh Ca “Nhưng người trong video tuyệt đối không phải Tiểu Nhã.”

Diệp Sanh Ca vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Vấn đề này không phải hai người đã phủ nhận rồi sao? Tin hay không thì đó là chuyện của khán giả. Em chỉ là người quản lý của Tiểu Nhã, không can thiệp vào việc cô ấy ngủ với ai, sự phủ nhận của em có giá trị bằng không.”

Mộ Ngạn Hoài nhìn cô chăm chú. Không biết tại sao, anh luôn cảm thấy hôm nay Diệp Sanh Ca có chút khác biệt.

“Vậy thì cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy sao?” Mộ Hiểu Nhã trở nên kích động: “Tôi nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau, tôi sẽ không tha cho cô ta đâu!”

“Chuyện này anh chắc chắn sẽ điều tra đến cùng.” Mộ Ngạn Hoài vỗ nhẹ lên vai Mộ Hiểu Nhã: “Nhưng hiện tại không phải là vấn đề quan trọng nhất. Điều quan trọng là bước phát triển tiếp theo của em.”

Nói xong, anh ta nghiêm mặt nhìn Diệp Sanh Ca: “Để giảm thiểu tối đa ảnh hưởng tiêu cực của tin đồn này, anh yêu cầu em phải giúp Tiểu Nhã giành được vai nữ chính trong ‘Tiết Ninh Truyện’!”

“Anh đùa à?” Diệp Sanh Ca ngạc nhiên nhìn anh ta: “Tiết Ninh Truyện’ là do T.S đầu tư, làm sao họ có thể cho phép một nữ diễn viên có scandal đảm nhận vai nữ chính được?”

“Em sẽ có cách, đúng không?” Mộ Ngạn Hoài dường như hoàn toàn không nhận ra yêu cầu của mình là quá mức: “Sanh Ca, đừng làm anh thất vọng.”

Diệp Sanh Ca cúi mắt, suy nghĩ lặng lẽ trong hai giây: “Được rồi, em sẽ thử xem.”

Mộ Ngạn Hoài đến lúc này mới nở một nụ cười: “Anh sẽ đưa Tiểu Nhã về nghỉ trước, việc còn lại giao cho em xử lý.”

Nói xong, không chờ phản ứng của Diệp Sanh Ca, Mộ Ngạn Hoài nhanh chóng ôm lấy Mộ Hiểu Nhã và rời đi.

Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng của họ, đột nhiên cảm thấy có chút mơ hồ.

Thực ra, cảnh tượng như thế này đã xảy ra nhiều lần rồi, không phải sao? Mỗi khi có vấn đề công khai, Mộ Ngạn Hoài luôn đẩy trách nhiệm cho cô, còn bản thân thì bảo vệ Mộ Hiểu Nhã rời đi.

Vì vậy, dù đã ở trong ngành giải trí được ba năm, Mộ Hiểu Nhã vẫn không hề tiến bộ về trí thông minh, cảm xúc và khả năng tâm lý.

“Sanh Ca!” Lúc này, một tiếng gọi đầy bực bội bỗng nhiên vang lên từ phía sau.

Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, thu lại suy nghĩ, quay đầu lại và thấy Thượng Thiên Ý với mái tóc rối bù. Cô không khỏi bật cười nói: “Cậu làm sao vậy?”

“Còn sao nữa ư? Tôi sắp bị cậu làm cho tức chết rồi!” Thượng Thiên Ý lườm một cái: “Cậu vừa làm cái quái gì vậy? Tại sao lại đứng ra bênh vực Mộ Ngạn Hoài? Cậu bị điên à?”

Anh ấy vừa mới nghe cuộc họp báo ở hậu trường, lúc Diệp Sanh Ca xuất hiện với vẻ đẹp lộng lẫy, anh ấy cũng đã vô cùng phấn khích. Kết quả người phụ nữ ngốc nghếch này lại đi thanh minh cho Mộ Ngạn Hoài, khiến anh tức đến mức suýt ngất đi.

“Bây giờ chưa phải lúc để phá vỡ mặt nạ.” Diệp Sanh Ca giải thích: “Hơn nữa, công ty cũng là của tôi, tôi phải bảo vệ hình ảnh và lợi ích của công ty. Quan trọng nhất là, tôi không muốn để lại hình ảnh một con người bị lừa dối và phản bội trong lòng khán giả.”

“Hả?” Thượng Thiên Ý ngây ra một chút: “Cậu dù sao cũng là sếp, không phải nghệ sĩ, sao lại quan tâm đ ến hình ảnh của mình làm gì chứ? Cứ nên để cho bọn họ chịu đả kích của công chúng đi!”

“Bây giờ chưa phải lúc, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến.” Diệp Sanh Ca chớp mắt với anh: “Tôi đang chuẩn bị thật tốt trước cho tương lai.”

Người bình thường sẽ có tâm lý ủng hộ kẻ yếu. Hình ảnh một chính thất đáng thương sẽ nhận được sự đồng cảm, nhưng mãi mãi không thể nhận được sự kính trọng.

Thượng Thiên Ý ngây ra một lúc mới nhận ra: “Ý của cậu là… nhưng… chẳng lẽ vết bớt đã biến mất rồi?”

Anh ấy trở nên kích động.

Diệp Sanh Ca hơi ngượng ngùng ho một tiếng: “Tạm thời thì vẫn chưa, nhưng đã tìm ra cách rồi, đã có cách rồi…”

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi lo lắng.

Cô phải làm thế nào để gặp được Kỷ Thời Đình, và thành công ngủ với anh ấy?
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 12



Tập đoàn T.S.

Kỷ Thời Đình ngồi trong văn phòng, một tay giữ tai nghe nghe điện thoại.

Gương mặt đẹp trai của người đàn ông này có vẻ đang khó chịu.

“…Không có gì cả.” Anh vừa nghe vừa đưa tay xoa xoa giữa trán, kiềm chế giọng nói: “Tối qua không có chuyện gì xảy ra cả. Thật tiếc quá, ông nội.”

Ở đầu dây bên kia, ông nội Kỷ, người nắm giữ cổ phần lớn nhất của tập đoàn T.S, tức giận quát: “Con vô dụng quá!”

Kỷ Thời Đình nhíu mày, lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Nhờ ông dạy dỗ ạ.”

Nói xong, anh vội vã gỡ tai nghe ra.

Trong lòng bỗng cảm thấy bực tức khó tả.

Anh hiểu rất rõ phong cách làm việc của ông nội mình. Nếu ông biết đến sự tồn tại của Diệp Sanh Ca, ông chắc chắn sẽ bắt Diệp Sanh Ca trở thành vợ của anh. Nhưng một người đã từng từ chối anh?

Anh sẽ không cho cô cơ hội lần thứ hai.

Lúc này, trợ lý Tôn Diệc mở cửa bước vào: “Tổng giám đốc, cuộc họp với hội đồng quản trị sắp được bắt đầu rồi.”

Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu, đứng dậy và đi ra ngoài.

Ngoài văn phòng tổng giám đốc là khu vực làm việc của các thư ký, lúc này là thời điểm bận rộn nhất trong buổi sáng, tiếng ồn ào và các âm thanh lộn xộn khắp nơi.

Ngay lúc đó, có một giọng nói quen thuộc bất ngờ lọt vào tai anh.

“…Tôi tin rằng người đàn ông đó không phải là Tổng giám đốc Mộ, vì tôi hiểu rất rõ Tổng giám đốc Mộ.”

Bước chân của Kỷ Thời Đình đột nhiên chững lại, ánh mắt lơ đễnh nhìn sang bên cạnh, hình ảnh người phụ nữ với nụ cười quyến rũ như đóa hoa mẫu đơn lôi cuốn lập tức hiện lên trước mắt anh.

Đôi mắt của anh khẽ co lại, khi anh kịp phản ứng lại thì đã thấy mình đứng trước máy tính.

Một thư ký đang lén xem livestream quay đầu thấy sếp lớn, sợ đến mức chân mềm nhũn.

“Tổng giám đốc, tôi sai rồi…” Thư ký đưa tay định tắt livestream, nhưng lại nghe thấy một tiếng: “Đừng tắt”.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình nhìn trên đôi chân dài, dừng lại khoảng hai giây rồi lại trở về nhìn gương mặt của người phụ nữ.

Biểu cảm của cô lanh lợi và tinh nghịch, khác hẳn với dáng vẻ lạc lõng và đáng thương của tối qua.

Cô cũng không giống với người phụ nữ sáng nay đã cố tỏ ra bình tĩnh để từ chối anh.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên âm u, thần sắc khó đoán.

Một lúc sau, anh cuối cùng cũng quay người rời đi, thẳng hướng về phía phòng họp.

Tôn Diệc theo sát bước chân của anh, nhưng sự tò mò trong lòng đã rất mãnh liệt.

Sáng nay, ông chủ đã gọi điện cho anh, yêu cầu anh thu thập thông tin về Diệp Sanh Ca, sau đó lại yêu cầu anh chuẩn bị một hợp đồng kết hôn, nhưng hợp đồng đó cuối cùng lại bị chính tổng giám đốc ném vào máy hủy tài liệu.

Anh đã biết do tối qua tổng giám đốc bị chủ tịch cho thuốc, chẳng lẽ… Chủ tịch đã đạt được mục đích? Tổng giám đốc và cô Diệp xảy ra chuyện gì?

“Kẻ đứng sau video tối qua, chắc chắn là cô ấy sao?” Kỷ Thời Đình đột nhiên hỏi với vẻ mặt thờ ơ.

Tôn Diệc ngay lập tức trả lời: “Vâng. Tôi đã xem lại camera hội trường, cô Diệp đã đến đó vào chiều qua và ở lại hơn mười phút. Sau khi cô rời đi, video đã bị thay đổi.”

Kỷ Thời Đình nhếch môi, không rõ là châm biếm hay khẳng định.

Phòng họp đã gần kề, Kỷ Thời Đình nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, bước vào phòng họp và bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị.

……

Sau khi cuộc họp kết thúc, Kỷ Thời Đình ngồi yên trên ghế, rút một điếu thuốc ra, châm lửa và nhẹ nhàng nhấm nháp nơi đầu thuốc. Đôi mắt đen của anh hơi hạ xuống, gương mặt đẹp trai của anh hiếm khi lộ ra vẻ lười biếng.

Anh dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đột nhiên hỏi: “Hiện tại dư luận đang nghiêng về phía nào?”

“Dạ…” Tôn Diệc, người đang dọn dẹp lại tài liệu, hơi khựng lại.

Anh tưởng tổng giám đốc không còn quan tâm đ ến cô Diệp nữa, nhưng giờ đây… may mà vừa rồi anh đã tranh thủ lướt xem qua trên mạng.

Vì vậy, anh ấy hắng giọng nói: “Thảo luận và suy đoán về scandal ‘loạn luân’ của anh em nhà họ Mộ đã giảm nhiều, việc để cô Diệp đứng ra làm rõ tình hình đã rất hiệu quả. Tuy nhiên, sau đó cô Diệp lại ám chỉ rằng đời tư của Mộ Hiểu Nhã không đơn giản, cho nên dân cư mạng vẫn đang châm biếm Mộ Hiểu Nhã. Nhưng fan cuồng của cô ấy…” Tôn Diệc chưa kịp nói xong thì thấy tổng giám đốc nhíu mày.

Tôn Diệc giật mình. Anh ấy thật ngốc, sao lại tiếp tục nói về những người không liên quan?

Vì vậy, Tôn Diệc vội vàng đổi chủ đề: “Hiện tại, sự chú ý của dân cư mạng lại tập trung vào cô Diệp, có người còn khởi xướng một chủ đề ‘kêu gọi Diệp Sanh Ca ra mắt’ thu hút nhiều người tham gia, thậm trí còn lên bảng xếp hạng hot search. Còn cả những người nổi tiếng đã cho ra mắt video hướng dẫn cách trang điểm theo phong cách của cô Diệp. Nói chung là dư luận hiện tại đang rất có lợi cho cô Diệp.”

Kỷ Thời Đình khẽ nâng một bên lông mày, vẻ mặt vẫn khó đoán.

“‘Kêu gọi Diệp Sanh Ca ra mắt’?”

Có lẽ sự xuất hiện của chủ đề này không phải là sự ngẫu nhiên. Cô cố tình ăn mặc như vậy để thu hút sự chú ý của mọi người, không thể là hành động không có chủ đích.

Dựa trên thông tin và lý lịch của cô, Kỷ Thời Đình dễ dàng đoán được nút thắt trong lòng của cô. Vậy có thể đây là mục tiêu tiếp theo của cô?

Nhưng khi diễn, cô không thể lúc nào cũng vẽ một đóa mẫu đơn trên mặt được. Cô dự định sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?

Nghĩ đến đây, anh nhận ra mình có vẻ khá quan tâm và tò mò về người phụ nữ này, không khỏi nhíu mày.

“Có phải gần đây công ty đang có kế hoạch thâm nhập vào ngành giải trí đúng không?” Anh hỏi.

“Đúng vậy.” Tôn Diệc đã chuẩn bị sẵn sàng cho câu hỏi này: “Công ty đã đầu tư vào một IP lớn, hiện đang trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên. Thực tế, cô Diệp mới hôm trước còn đang tranh cãi để có được vai nữ chính trong bộ phim này.”

Kỷ Thời Đình suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên ra lệnh: “Hãy thông báo cho người phụ trách bộ phim rằng ứng cử viên cho vai nữ chính này cần phải có được sự đồng ý của tôi.”

Không phải là cô từ chối anh sao?

Không phải là sau khi lên giường với anh lại quay lưng với anh sao?

Hừ.

Kỷ Thời Đình cười nhạt, hít một hơi rồi dập tắt đầu thuốc.

Tôn Diệc có chút bất lực đáp lại.

Các công ty con của T.S rất nhiều, tổng giám đốc mỗi ngày bận rộn không hết việc, hôm nay không chỉ quan tâm đ ến tin đồn mà còn can thiệp vào việc lựa chọn một vai nữ chính nhỏ bé. Có phải tổng giám đốc đang có ý định theo đuổi cô Diệp không?

Không hiểu sao, chỉ nghĩ đến điều đó, Tôn Diệc đã cảm thấy hơi kinh hãi.

“Cậu lại đang suy nghĩ gì vậy?” Kỷ Thời Đình ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy với vẻ mặt nửa cười nửa không.

Tôn Diệc sợ hãi đổ mồ hôi lạnh: “Không có, tuyệt đối không có.”

“Gần đây ông nội có tìm cậu không?”

“À… Chủ tịch hôm nay đã gọi điện hỏi về tình hình tối qua của ngài, tôi nói với ông ấy rằng ngài đã về biệt thự nghỉ ngơi sớm.” Tôn Diệc vội vàng báo cáo.

“Ừm.” Kỷ Thời Đình gật đầu hài lòng: “Giữ kín miệng một chút.”

“Anh yên tâm, chuyện của cô Diệp sẽ không truyền được đến tai của ngài chủ tịch đâu ạ.” Tôn Diệc nghiêm túc cam đoan.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 13



Tập đoàn Tinh Tập.

Diệp Sanh Ca để cho Thương Thiên Ý ra ngoài trấn an các phóng viên, còn cô thì đi lên khu vực văn phòng ở tầng hai.

Nhân lúc trong văn phòng không có ai, cô nhanh chóng tháo dỡ hết các camera đã được lắp đặt kỹ càng, rồi bước vào văn phòng của mình, mang theo tài liệu quan trọng về căn hộ của mình.

Trở về Mãnh Công Quán, Diệp Sanh Ca đặt đống tài liệu xuống bàn trà một cách nặng nề.

Đống tài liệu này bao gồm tất cả các nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty, cũng như các dự án phim truyền hình sắp tới mà công ty có ý định thực hiện. Trong đó, bản tóm tắt kịch bản của bộ phim “Tiết Ninh Truyện” nằm ở trên cùng.

Vị trí nữ chính, Mộ Hiểu Nhã đừng có mơ tưởng. Nhưng Diệp Sanh Ca vẫn muốn giúp các diễn viên khác của công ty giành được một số vai phụ quan trọng.

Cô cầm lấy tóm tắt kịch bản của bộ phim “Tiết Ninh Truyện,” lật mở và nhìn thấy những ghi chú dày đặc trên đó, không khỏi cười khổ. Những ghi chú này vốn dĩ là cô chuẩn bị cho Mộ Hiểu Nhã. Khi trước, khi tiếp xúc với đạo diễn Từ Hướng Kiệt, ông không hài lòng với diễn xuất của Mộ Hiểu Nhã, Diệp Sanh Ca đã đưa những ghi chú này ra để thay đổi quan điểm của ông.

Tuy nhiên, cô không hề nói với Từ Hướng Kiệt rằng những ghi chú này thực ra không phải do Mộ Hiểu Nhã làm.

Với tư cách là một nhà quản lý, có lẽ không ai có thể chăm chỉ hơn cô.

Diệp Sanh Ca cười tự chế giễu bản thân, tay cô nhẹ nhàng vuốt qua những dòng chữ viết. Đột nhiên, một ý nghĩ lướt qua trong tâm trí cô.

Nếu vai diễn này là của cô thì sao?

Nếu cô có thể giải quyết vết bớt trên mặt trước khi phim bắt đầu quay thì sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến cô không khỏi phấn khích. Cô đã nghiên cứu kịch bản này suốt hai tháng, cô đã mài dũa không biết bao nhiêu lần nhân vật nữ chính trong phim. Diệp Sanh Ca tự tin nghĩ rằng sẽ không có ai phù hợp hơn cô cho vai diễn này.

Nghĩ vậy, cô đột nhiên đập tay xuống kịch bản.

“Thật tức quá!” Cô nói với vẻ bực bội: “Giá mà sáng nay mình ký vào hợp đồng kết hôn thì tốt biết bao? Diệp Sanh Ca, sao mày lại ngốc thế? Kỷ Thời Đình muốn cưới mày, mày lại nghi ngờ anh ấy có âm mưu? Mày nghĩ mày là ai mà người ta phải dùng cách đó để tính kế mày? Thật đúng là ngu ngốc!”

Cô vừa tự mắng mình vừa khó chịu mà nắm tóc.

Trên đời này, không có gì đáng hối tiếc hơn là đã từng có mà không biết trân trọng.

Dù có buồn bã đến đâu, cô vẫn muốn thử một lần.

Diệp Sanh Ca lấy điện thoại và liên hệ với Hứa Hướng Kiệt. Cô tưởng rằng sau sự cố video bất nhã đó, đạo diễn sẽ từ chối, nhưng không ngờ ông lại đồng ý ngay lập tức với lời mời vào tối mai.

“Tốt quá, vậy tối mai hẹn ngài ở địa điểm cũ được không ạ?” Diệp Sanh Ca nói với giọng đầy hào hứng.

Hứa Hướng Kiệt do dự một chút: “Không, vẫn đổi sang Tào Nhàn Cư đi, ở đó yên tĩnh hơn, thích hợp để bàn bạc.”

“Vậy cũng được ạ.” Diệp Sanh Ca lập tức đồng ý.

Kết thúc cuộc gọi, cô lập tức chọn một số đoạn trong kịch bản để bắt đầu luyện tập. Dù thế nào đi nữa, tối mai cô phải để lại ấn tượng “diễn xuất tốt” với đạo diễn.

Diệp Sanh Ca luyện tập liên tục cho đến khuya mới mệt mỏi đi ngủ.

*

Sáng hôm sau, Diệp Sanh Ca nhận được điện thoại từ chú út Diệp Văn Hoa.

Diệp Văn Hoa yêu cầu cô trở về nhà họ Diệp để ăn trưa với nhau.

Diệp Sanh Ca không do dự mà ngay lập tức đồng ý.

Khi Diệp Sanh Ca mới tám tuổi, cha mẹ cô đã gặp tai nạn qua đời, từ đó chú út Diệp Văn Hoa trở thành người giám hộ của cô. Vấn đề là, Diệp Văn Hoa không chỉ giám hộ cô mà còn nắm giữ một khối tài sản lớn thuộc về cha mẹ cô.

Những năm qua, nhờ vào tài sản của cha mẹ của cô để lại, gia đình của Diệp Văn Hoa sống khá sung túc. Họ hoàn toàn không có ý định trả lại cho Diệp Sanh Ca. Ba năm trước, khi Diệp Sanh Ca thực sự trưởng thành, cô phải tốn rất nhiều công sức mới chỉ lấy lại được một phần nhỏ khối tài sản đó, rồi cùng Mộ Ngạn Hoài sáng lập Tinh Tập. Sau đó, cô bận rộn với công việc của công ty, không còn thời gian để bận tâm đ ến khối tài sản đã bị chiếm đoạt này.

Hiện tại, cô và Mộ Ngạn Hoài sớm muộn gì cũng phải chia tay, có thể đến lúc đó cô sẽ phải mua lại phần cổ phần thuộc về Mộ Ngạn Hoài, nên cô nhất định phải lấy lại hết tài sản mà cha mẹ cô để lại cho cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 14



Gia đình Diệp Văn Hoa sống trong một ngôi biệt thự độc lập ở phía nam thành phố Dương Thành. Ngôi biệt thự này vốn là tài sản của cha mẹ Diệp Sanh Ca.

Điều đó đồng nghĩa với việc, nó lẽ ra phải thuộc về cô.

Tuy nhiên, suốt những năm qua, gia đình Diệp Văn Hoa đã vờ như không biết việc họ chiếm đoạt tài sản của cô.

Diệp Sanh Ca khẽ cười nhếch mép, bước vào trong.

“Sanh Ca về rồi à.” Những năm qua, Diệp Văn Hoa đã tăng cân khá nhiều trông giống như Phật Di Lặc, còn vợ ông ta, Lý Vân Tuyền, thì gầy gò và có vẻ hơi xấu tính.

May mắn thay, em họ của cô, Diệp Tư Ngôn không kế thừa những khuyết điểm đó của cha mẹ mình và trông cũng khá xinh đẹp.

“Chú, gần đây nhìn chú có vẻ sống rất tốt.” Diệp Thanh Ca cười tươi, giọng điệu có chút mỉa mai châm chọc.

Diệp Văn Hoa dường như không nhận ra sự châm chọc trong lời nói của cô, vui vẻ mời vào: “Vào ngồi đi, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.”

Nhưng vẻ măt của Lý Vân Tuyền và Diệp Tư Ngôn lại khó chịu giống hệt nhau.

Diệp Sanh Ca cũng không để tâm, tự mình ngồi xuống bàn ăn.

“Sanh Ca à.” Lý Vân Tuyền không đợi cô cầm đũa đã lên tiếng: “Hồi trước khi cháu lấy tiền từ chúng ta để mở công ty, cháu nói là khi kiếm được tiền sẽ giúp chúng ta cho Tư Ngôn đi du học ở nước ngoài.”

“Thật sao?” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt: “Cháu nhớ là số tiền đó là tài sản để lại của cha mẹ cháu cơ mà.”

“Ý cháu là gì?” Lý Văn Cầm lập tức cau mày: “Nhiều năm qua, chú thím nuôi cháu không phải dùng đến tiều sao? Khoản tài sản bố mẹ cháu để lại sớm đã bị cháu tiêu hết rồi! Chúng ta còn phải bù vào không ít đâu, đấy là thím còn chưa đòi lại đâu đấy!”

“Bà nói cái gì vậy? Sanh Ca là cháu gái ruột của tôi, sao tôi có thể bắt nó trả tiền?” Diệp Văn Hoa giả vờ tức giận nhìn Lý Văn Cầm, rồi lại cười với Diệp Sanh Ca: “Bà ấy không biết ăn nói, cháu đừng để bụng.”

Diệp Sanh Ca có chút ngạc nhiên. Cô không nhớ rõ lần cuối cùng cô về nhà này là khi nào, không ngờ gia đình Diệp Văn Hoa lại mặt dày và không biết xấu hổ đến vậy.

Hai người họ cùng nhau diễn một vở kịch cuối cùng biến cô trở thành người mắc nợ họ!

Diệp Sanh Ca suýt nữa thì cười ra tiếng vì tức giận.

“Thật sao?” Cô từ từ mở miệng: “Cha mẹ tôi khi đó đã để lại một danh sách, chúng ta có cần tính toán kỹ lưỡng một chút không? Tôi đã tiêu những gì trong mấy năm qua mà khối tài sản hàng triệu đó lại tiêu hết?”

“Ôi, triệu với chả triệu, cô đừng có nói bừa.” Lý Văn Cầm nói với giọng châm chọc: “Cha mẹ cô chỉ là những người dạy học nghèo, làm gì có nhiều tiền như vậy?”

Diệp Sanh Ca lạnh lùng nhìn bà ta.

Khi đó, dù chỉ mới tám tuổi, Diệp Sanh Ca đã biết chữ và nhớ được những chuyện xảy ra. Luật sư đã đặc biệt cho cô xem danh sách đó, và cô nhớ rất rõ. Hai vợ chồng này coi cô là đồ ngốc sao?

“Sanh Ca à.” Diệp Văn Hoa bên ngoài tỏ vẻ hòa giải: “Bây giờ cháu cũng là tổng giám đốc của một công ty rồi, Tinh Tập mấy năm qua phát triển rất tốt, giá trị ước tính cũng có đến hàng chục triệu, chú biết cháu không thiếu tiền, sao phải tính toán với chúng ta làm gì? Chú và thím đã chăm sóc cho cháu mười mấy năm, thím còn quan tâm cháu hơn cả Tư Ngôn đấy!”

Diệp Tư Ngôn cố gắng phối hợp để không lộ ra biểu cảm không hài lòng của mình.

Diệp Sanh Ca cười thầm trong lòng.

Những năm qua, vợ chồng Diệp Văn Hoa tuy không có ngược đãi cô, nhưng điều kiện sống của cô cũng chẳng hơn gì so với người ở. Họ chưa bao giờ quan tâm đ ến cô, nếu không cẩn thận lỡ qua giờ ăn là cô phải nhịn đói. Khi còn nhỏ, Diệp Tư Ngôn vừa độc tài vừa ngang ngược, thường xuyên bắt nạt cô nhưng Diệp Sanh Ca cũng không dám phản kháng. Một khi phản kháng, Lý Văn Cầm sẽ đánh cô để trả thù cho Diệp Tư Ngôn, bà ta thậm trí còn thường xuyên phạt cô không cho ăn…

Họ nói rằng quan tâm cô hơn cả Tư Ngôn sao? Thật là nực cười.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 15



“Ăn cơm đi, tôi đói rồi.” Diệp Sanh Ca không có ý định tiếp tục nói về chủ đề này.

Hôm nay cô chưa chuẩn bị gì, nếu tiếp tục tranh cãi e là sẽ rơi vào cái bẫy mà cặp vợ chồng này giăng ra cho cô.

“Cô đã hứa sẽ giúp Tư Ngôn đi du học mà!” Lý Vân Tuyền vẫn không cam lòng kêu ca.

Ngày trước, Diệp Sanh Ca đã từng hứa như vậy để đòi lại tài sản.

Nhưng bây giờ, cặp vợ chồng này rõ ràng không có ý định trả số tài sản còn lại, và Diệp Sanh Ca cũng sẽ không thừa nhận điều đó.

“Thật vậy sao?” Diệp Sanh Ca cười chậm rãi: “Vậy mà tôi lại chẳng nhớ gì.”

“Thứ chết tiệt!” Lý Vân Tuyền đột nhiên đứng dậy.

“Mẹ!” Diệp Tư Ngôn đột ngột lên tiếng cắt ngang: “Con không muốn đi du học nữa đâu! Mẹ đừng gây rối nữa, để chị yên tâm ăn cơm đi.”

Lý Vân Tuyền không ngờ con gái mình lại phá đám, tức giận nhìn cô.

“Đúng rồi, Tư Ngôn nói đúng, để Sanh Ca ăn cơm được ngon miệng đi.” Diệp Văn Hoa lại hòa giải.

Diệp Sanh Ca lúc này đã không còn hứng thú ăn uống gì nữa, cô chỉ gắp vài miếng rồi chuẩn bị rời đi.

“Chị, đợi một chút.” Diệp Tư Ngôn đột nhiên cười tươi nói với cô: “Chị đã lâu không về nhà, không muốn quay lại phòng của mình xem một chút sao?”

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên, không biết cô ta đang định giở trò gì.

“Đi thôi, đi thôi.” Diệp Tư Ngôn kéo cô đi lên lầu.

Không chỉ vậy, Diệp Tư Ngôn còn nhiệt tình giúp cô treo ba lô lên móc áo.

Đây là lần đầu tiên Diệp Sanh Ca thấy Diệp Tư Ngôn nhiệt tình như vậy, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Rõ ràng cô ta có điều gì muốn nhờ vả cô, nhưng Diệp Sanh Ca sẽ không hỏi trước. Cô đi đến bên bàn làm việc, thấy những cuốn sách và đồ chơi từ khi còn nhỏ của mình, cảm giác có chút hoài niệm.

Sau một lúc, cô mới quay lại liền thấy Diệp Tư Ngôn cầm ly trà nở nụ cười: “Chị, chị uống nước đi.”

Diệp Sanh Ca không nhận.

Diệp Tư Ngôn mới mười tám tuổi, nhưng chưa bao giờ có ý tốt với cô.

Diệp Tư Ngôn thấy cô không nói gì đành phải nói ra ý định của mình.

“Chị, em không muốn đi học nữa, em muốn làm ngôi sao.” Cô ta hạ thấp giọng nói: “Công ty của chị có thể ký hợp đồng với em không?”

Diệp Sanh Ca chưa từng nghĩ rằng cô ta lại có tham vọng như vậy.

“Không được. Em không làm nổi đâu.” Diệp Sanh Ca thẳng thừng từ chối.

“Chị dựa vào đâu mà nói như vậy?” Diệp Tư Ngôn nổi giận: “Em trẻ đẹp như này, sao lại không được?”

“Không có năng khiếu diễn xuất, EQ thấp, vẻ ngoài cũng chỉ tầm thường trong làng giải trí, mặt mũi và cơ thể em không ăn ảnh, trên TV chỉ càng thêm xấu thôi.” Diệp Sanh Ca đánh giá cô ta từ đầu đến chân: “Em hãy chỉ tập trung vào việc học của mình đi.”

Diệp Tư Ngôn tức giận đến mức nhảy cẫng lên: “Chị nói bậy!”

“Vì là chị của em nên mới tốt bụng nói thật với em.” Diệp Sanh Ca cười tươi, đứng dậy, lấy ba lô từ móc áo rồi quay lưng rời đi.

Diệp Tư Ngôn nghiến răng nhìn theo bóng lưng của cô, sắc mặt thay đổi liên tục.

Một lúc sau, cô ta đột nhiên lấy điện thoại ra và gọi.

“Có phải ngày hôm qua cô nói rằng, chỉ cần tôi có thể làm cho Diệp Sanh Ca bị bắt quả tang trên giường thì cô sẽ bảo anh trai của anh ký hợp đồng với tôi, có thật vậy không?” Diệp Tư Ngôn hỏi.

“Đương nhiên rồi!” Giọng nói bên kia điện thoại lập tức đầy phấn khích.

“Được rồi, cô cứ chờ đấy.” Diệp Tư Ngôn nói với vẻ đắc ý, rồi cúp điện thoại, lén lút ra ngoài.

……

Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, Diệp Sanh Ca trực tiếp đến điểm hẹn, mở cửa cửa một phòng riêng.

Thời gian vẫn còn sớm, Diệp Sanh Ca âm thầm lấy kịch bản ra luyện tập. Đến năm giờ chiều, Từ Hướng Kiệt gọi điện thông báo rằng ông đang sắp đến nơi.

Diệp Sanh Ca gửi cho ông số phòng rồi lấy một viên thuốc uống từ ba lô ra.

Trước mỗi cuộc gặp mặt, cô thường uống một viên thuốc để tránh bị say rượu.

Chỉ là hôm nay viên thuốc hình như có mùi hơi lạ.

Có lẽ do đã để quá lâu nên có chút biến đổi chăng?

Suy nghĩ này thoáng lướt qua đầu cô rồi bị cô gạt sang một bên, vì Từ Hướng Kiệt đã bước vào phòng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 16



Diệp Sanh Ca đứng dậy định chào hỏi thì Từ Hướng Kiệt liên tục xua tay: “Cô khách sáo quá, mau ngồi đi!”

Ông ấy nói xong còn cười tủm tỉm đè vai Diệp Sanh Ca để cô ngồi xuống, nhưng được một nửa thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn nên vội rụt tay lại.

Diệp Sanh Ca bối rối.

Từ Hướng Kiệt là đạo diễn có địa vị khá cao, tuy ông không phải người khó gần nhưng cũng chưa bao giờ khiêm tốn như hôm nay.

“Đạo diễn Từ khách sáo quá.” Cô cười gượng gạo: “Ngài ngồi đi, để tôi đi gọi món.”

“Không cần đâu, tôi vào trước nên đã gọi món rồi.” Giọng điệu của Từ Hướng Kiệt vô cùng hòa nhã: “Đúng rồi, hôm nay cô tìm tôi có việc gì sao?”

Diệp Sanh Ca hoang mang trước thái độ của ông mà suýt chút nữa quên mất mình muốn nói gì.

Với lại không biết có phải do trong phòng quá nóng hay không mà cô bắt đầu cảm thấy toát mồ hôi.

Nhưng Từ Hướng Kiệt không hề tỏ ra sốt ruột, vẫn tươi cười nhìn cô.

“Cái đó… đạo diễn Từ. Nghệ sĩ Mộ Hiểu Nhã của công ty chúng tôi gần đây gặp phải scandal như vậy, e rằng không còn thích hợp để đóng vai nữ chính nữa.” Phải mất một lúc Diệp Sanh Ca mới tìm được nhịp điệu để nói chuyện: “Thật sự xin lỗi.”

“Không sao.” Từ Hướng Kiệt xua tay thờ ơ: “Cô còn ứng cử viên nào muốn giới thiệu cho tôi không?”

“Có, có ạ.” Diệp Sanh Ca hít một hơi thật sâu: “Tôi thật sự muốn giới thiệu cho ông một người, đó chính là…”

Diệp Sanh Ca vốn định nói người đó chính là cô.

Nhưng cô còn chưa nói xong, thì đột nhiên cảm thấy khô miệng, cả cơ thể như nóng lên, đầu óc cũng choáng váng nhẹ.

“Là ai vậy?” Từ Hướng Kiệt truy hỏi.

“Là…” Khó khăn lăm Diệp Sanh Ca mới thốt ra được một chữ rồi không nói tiếp được nữa.

Tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Hình ảnh Từ Hướng Kiệt trước mắt cũng dần dần trở nên mờ ảo.

“Sanh Ca?” Từ Hướng Kiệt cau mày cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: “Có phải cô không thoải mái ở đâu không?”

Diệp Sanh Ca cảm thấy cơ thể rất nóng. Cô cắn chặt môi, tay phải nắm chặt lấy cổ áo.

Cô muốn c** q**n áo ra cho mát mẻ.

Nhưng không được, đạo diễn Từ vẫn còn ngồi đây.

“Tôi…” Diệp Sanh Ca khó khăn nói, muốn đưa tay lấy cốc nước nhưng lại phát hiện toàn thân mềm nhũn không chút sức lực nào.

“Vừa rồi cô có ăn gì không?” Từ Hướng Kiệt nhìn thấy triệu chứng của cô chợt nảy ra một suy đoán. Ông ấy làm việc trong giới giải trí và từng chứng kiến không ít chuyện tương tự, vì vậy nhanh chóng nhận ra rất có thể Diệp Sanh Ca đã uống phải một loại thuốc k*ch d*c nào đó.

Hơi thở của Diệp Sanh Ca rất nặng nề. Cô liên tục nuốt nước bọt, nhưng không nói nên lời chỉ có thể gật đầu nhẹ.

Lúc nãy cô có uống một viên thuốc, xem ra viên thuốc đó chắc chắn có vấn đề.

“Cô đợi chút để tôi đi gọi điện thoại.” Từ Hướng Kiệt đứng phắt dậy lao ra khỏi phòng.

Diệp Sanh Ca khó chịu mím chặt đôi môi đỏ mọng nằm úp mặt xuống bàn, bàn tay nhỏ bé liên tục kéo quần áo trên người.

Nóng, nóng quá.

Cứu với.

Lý trí của cô dần trở nên mơ hồ.

Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng ai đó đẩy cửa bước vào trong cơn mê man.

“… Cô Diệp ở bên trong.” Là Từ Hướng Kiệt nói.

“Cô ấy như vậy bao lâu rồi?” Sau đó là một giọng nam trầm ấm.

Giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo dễ nghe khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy rất quen thuộc.

Là… là ai vậy?

Cô muốn ngẩng đầu lên nhìn nhưng chân tay mềm nhũn, sự trống rỗng và nóng bức trong cơ thể đã sắp khiến cô phát điên.

“Khoảng mười mấy phút rồi.” Giọng nói đầu tiên trả lời.

“Được rồi, ông về đi.” Người đàn ông trầm giọng dặn dò.

Giây tiếp theo, một bàn tay mát lạnh chạm lên má cô.

Diệp Sanh Ca không nhịn được phát ra tiếng r*n r* thoải mái, theo bản năng ôm lấy ra sức cọ vào bàn tay này.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 17



Chủ nhân của bàn tay này hình như khẽ cười.

Giây tiếp theo trời đất quay cuồng, Diệp Sanh Ca phát hiện mình đang nằm trong một vòng tay mát lạnh và thanh khiết.

Thật thoải mái.

Cô bất giác thở phào nhẹ nhõm ôm chặt lấy người đó, theo bản năng rướn đôi môi đỏ mọng lên cắn vào yết hầu người đàn ông.

Ngay sau đó, cô cảm nhận được cơ bắp toàn thân của người đàn ông trở nên căng cứng, thậm trí cô còn nghe thấy tiếng r*n r* bị kìm nén.

Chắc chắn là cô đã làm người ta đau rồi.

Diệp Sanh Ca có chút áy náy vội buông ra, nhưng cô lại không nỡ từ bỏ cảm giác mát lạnh dễ chịu đó, bèn áp môi cọ xát qua lại lên xương quai xanh của anh rồi phát ra tiếng r*n r* thỏa mãn.

Hơi thở của Kỷ Thời Đình đã trở nên hỗn loạn.

Nụ hôn vô thức của người phụ nữ như châm một ngọn lửa trong người anh, khiến nó bùng cháy dữ dội rồi lan xuống bên dưới.

Anh không ngừng nuốt nước bọt mới miễn cưỡng đè nén được sự thôi thúc trong lòng.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình sâu thẳm u ám nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đỏ mặt trong lòng, thật giống như chú mèo con không ngừng cọ tới cọ lui.

Anh ôm Diệp Sanh Ca rời khỏi phòng riêng, Từ Hướng Kiệt cung kính đứng bên cạnh cửa.

Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn ông ấy hai giây, Từ Hướng Kiệt không chịu nổi áp lực này, càng cúi đầu thấp xuống.

“Không được nói chuyện hôm nay cho bất kỳ ai.” Kỷ Thời Đình trầm giọng dặn dò, giọng nói hơi khàn đặc.

“Vâng.” Từ Hướng Kiệt đồng ý ngay, có chút thấp thỏm bất an trong lòng.

Hôm qua trước khi Diệp Sanh Ca gọi điện thoại tới, ông ấy vừa nhận được thông báo nữ chính của “Tiết Ninh Truyện” nhất định phải được ông chủ của Tập đoàn đồng ý.

Lúc đó trợ lý Tôn vẫn thản nhiên hỏi han tình hình của Diệp Sanh Ca khi gọi điện thoại cho ông ấy .

Từ Hướng Kiệt lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm đã sớm trở thành cáo già, nhận ra ngay có lẽ Diệp Sanh Ca đã lọt vào mắt xanh của ông chủ Tập đoàn, nếu không thì một khoản đầu tư nhỏ như vậy cơ bản không đủ tư cách đưa lên bàn làm việc của Kỷ Thời Đình, ngài ấy làm sao mà biết được?

Thậm chí ông ấy còn cố ý đặt nhà hàng ở đây bởi vì nơi này tương đối gần trụ sở chính của T.S.

Từ Hướng Kiệt định sau khi gặp mặt Diệp Sanh Ca sẽ đến T.S, nhân cơ hội này có khi ông ấy có thể gặp được Kỷ Thời Đình thật.

Nhưng ông ấy không ngờ Diệp Sanh Ca lại bị chuốc thuốc.

Ông ấy vội liên lạc với trợ lý Tôn, quả nhiên Kỷ Thời Đình đến ngay lập tức chứng tỏ suy đoán của ông ấy không sai. Nhưng sao vừa nãy Kỷ Thời Đình lại nhìn ông đầy.. lạnh lùng như vậy?

Chẳng lẽ Kỷ Thời Đình nghi ngờ ông chuốc thuốc Diệp Sanh Ca sao?

Từ Hướng Kiệt nghĩ đễn đây bỗng toát mồ hôi lạnh.



Trên tầng nhà hàng có khách sạn.

Kỷ Thời Đình bế người phụ nữ trong lòng đi thẳng đến phòng ngủ, ném cô lên giường.

Trên đường bị người phụ nữ này giày vò nên trên trán anh đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.

Người đàn ông nuốt nước bọt cởi áo vest ra, ánh mắt nặng nề quan sát người phụ nữ trên giường.

Dường như cô đã hoàn toàn bị thuốc k*ch d*c khống chế, vô thức xé rách quần áo của mình, trong lúc giãy dụa vạt váy đã bị kéo lên đến eo để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.

Có lẽ cơn nóng và khao khát trong cơ thể đã gần như lên đến đỉnh điểm, cô bất an xoay người khó chịu như sắp khóc.

Đồng tử của Kỷ Thời Đình giãn ra khi nhìn cảnh này, như có thứ gì đó bị châm lửa.

Anh cúi người kéo lấy nắm chặt hai tay đang vung vẩy loạn xạ của cô.

“Lần đầu thì say rượu, lần hai thì bị chuốc thuốc.” Giọng anh căng thẳng vừa tức giận vừa bất lực: “Diệp Sanh Ca à, cô cố ý phải không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 18



Không biết Diệp Sanh Ca có nghe thấy lời anh nói hay không.

Lông mi run rẩy cô bỗng nhiên l**m môi rồi nở nụ cười rạng rỡ.

Rõ ràng chỉ là một nụ cười ngây thơ nhưng vì động tác l**m môi kia mà vô tình nhuốm màu sắc yêu mị.

Yết hầu Kỷ Thời Đình chuyển động, hơi thở càng thêm nặng nề.

Anh kéo cô từ trên giường dậy rồi giữ lấy cằm cô, trầm giọng nói: “Không đợi được thuốc giải thì đừng trách tôi không khách khí.”

Anh dường như rất dễ mất kiểm soát khi đối mặt với người phụ nữ khó hiểu này.

Diệp Sanh Ca không những không sợ mà còn cười vui vẻ hơn.

Cô thích mùi hương và hơi ấm trên người đàn ông.

Nên cô theo bản năng ôm lấy, rồi quấn hai chân quanh eo anh.

Kỷ Thời Đình cảm giác máu toàn thân đều chảy về một nơi nào đó, không kiềm chế được phát ra tiếng r*n r* trầm thấp.

Anh theo bản năng ôm chặt chiếc eo thon của cô để giữ thăng bằng cho cơ thể.

Gương mặt ửng hồng của người phụ nữ ngay trước mắt, dường như toàn bộ tầm nhìn đều bị nụ cười rạng rỡ ấy chiếm giữ.

Giờ đây không chỉ có hơi thở mà cả nhịp tim cũng hỗn loạn.

Chết tiệt.

Kỷ Thời Đình nhắm mắt lại như thể làm vậy sẽ có thể thoát khỏi sự mê hoặc của cô. Anh dứt khoát bế cô sải bước về phía phòng tắm, rồi ném cô vào bồn tắm.

“A!” Diệp Sanh Ca bất mãn hét lên, sau đó bị dội thẳng nước lạnh vào mặt, cô không nhịn được hét lên.

“Không muốn không muốn không muốn! Lạnh quá!”

Kỷ Thời Đình không chút khách khí xối thẳng vòi hoa sen vào người cô, nhìn người phụ nữ rất nhanh biến thành con gà rù, nụ cười quyến rũ mê hoặc cũng bị thay thế bằng vẻ hoảng sợ đáng thương, cuối cùng anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Tỉnh táo lại chưa?” Anh khẽ nhếch môi giọng điệu mỉa mai.

Diệp Sanh Ca ngẩng đầu chớp mắt ngơ ngác nhìn anh, cả người vẫn còn mơ màng, trông có vẻ hơi bất lực.

Trên hàng mi dày của cô còn đọng giọt nước, theo cái chớp mắt giọt nước cũng nhanh chóng vỡ tan, khiến cô càng thêm thuần khiết và đáng thương.

Đôi môi đỏ thắm vẫn căng mọng và tươi mới của cô khẽ run rẩy.

Hơi thở Kỷ Thời Đình trở nên nặng nề không nhịn được thấp giọng chửi tục: “Chết tiệt!”

Người phụ nữ này rốt cuộc là yêu quái phương nào vậy?

Như thể vừa tức giận, vừa muốn trút giận, anh đột nhiên giữ chặt cằm cô rồi cúi người xuống hung hăng hôn lên môi cô.

Đôi mắt cô mở to kinh hãi. Cô không ngờ anh bỗng trở nên thô bạo và cực kỳ chiếm hữu như vậy.

Kỷ Thời Đình dứt khoát ôm lấy eo ghì chặt cô vào lòng, chiếc lưỡi nhanh chóng tiến sâu vào hung hăng gặm nhấm từng thớ mềm mại trong khoang miệng cô.

Anh chưa bao giờ biết môi của phụ nữ lại ngọt ngào đến vậy, như thể hôn thế nào cũng không đủ.

Anh nhớ tối hôm đó đã hôn cô rất nhiều lần nhưng lúc đó còn chưa thành thạo lắm, nên ngược lại mang đến nhiều đau đớn hơn, nhưng bây giờ, anh đã có thể tùy ý cướp đoạt từng chút ngọt ngào của cô.

Có lẽ trong chuyện này đàn ông luôn tiến bộ rất nhanh.

Đôi môi mềm mại của người phụ nữ như thể sẽ tan chảy trong miệng anh ngay giây nữa. Một lúc sau, anh mới thở hổn hển buông cô ra, nhìn ngắm đôi môi đỏ mọng ấy lại không nhịn được m*t mạnh.

Diệp Sanh Ca run lên, có lẽ lúc này ý thức mới thực sự trở lại.

“Kỷ…” Cô chớp chớp mắt như thể không dám tin mà dè dặt hỏi: “Là Kỷ Thời Đình sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 19



Diệp Sanh Ca mơ màng nhớ lại cảnh tượng khi mình đang ăn tối cùng Từ Hướng Kiệt thì bỗng nhiên cảm thấy khó chịu trong người.

Sau đó một người đàn ông xuất hiện, cô như thiêu thân lao vào lửa, theo bản năng bám chặt lấy anh không buông, mải mê hít lấy hơi thở nam tính.

Nhưng mà… Tại sao lại là Kỷ Thời Đình?

Sao có thể là Kỷ Thời Đình?

Chẳng lẽ cô đang nằm mơ sao?

Diệp Sanh Ca nghĩ vậy ngơ ngác đưa tay ra định véo anh một cái cho tỉnh táo, nhưng cổ tay cô đã bị anh nắm chặt.

Kỷ Thời Đình u ám nhìn cô: “Cô muốn làm gì?”

“Tôi… a đau quá!” Diệp Sanh Ca vừa nói được mấy từ, cổ tay bỗng truyền đến cơn đau nhói khiến cô suýt nữa rơi nước mắt.

Kỷ Thời Đình vẫn không hề nương tay, giọng nói lạnh lùng: “Yên tâm, cô không phải mơ đâu.”

“Là… là anh chuốc thuốc tôi?” Diệp Sanh Ca đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hoang đường.

Kỷ Thời Đình không đáp lời chỉ lạnh lùng nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.

Diệp Sanh Ca bẽn lẽn cúi đầu, vô tình nhìn thấy bờ ngực anh.

Vừa rồi khi anh phun nước từ vòi hoa sen lên người cô cũng có một ít nước bắn lên người anh, nên chiếc áo sơ mi ướt sũng dính chặt vào bờ ngực rắn chắc nên phác họa rõ ràng từng đường nét cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng quyến rũ.

Diệp Sanh Ca nuốt nước bọt, thuốc k*ch d*c trong người vừa bị nước lạnh dập tắt lại như ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt hơn.

Cô chợt nhận ra bản thân thật ngốc nghếch.

Ai chuốc thuốc cô thì có quan trọng gì? Điều quan trọng là Kỷ Thời Đình đang ở ngay trước mặt, cô phải cảm ơn kẻ đã chuốc thuốc mình mới đúng, nếu không chưa chắc cô đã có dũng khí chủ động làm ra những chuyện không biết xấu hổ với anh.

Còn gì có thể quan trọng hơn việc được ngủ với anh chứ!

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca hưng phấn l**m môi, không tự chủ mà đôi mắt mở to

Kỷ Thời Đình nhạy bén nhận ra ánh mắt khác thường của cô.

Anh quả quyết nắm lấy vai cô định đẩy trở lại bồn tắm, nhưng ngay sau đó người phụ nữ này không sợ chết mà lao thẳng ra khỏi bồn rồi nhào vào người anh.

Kỷ Thời Đình bất ngờ loạng choạng suýt ngã, theo bản năng giang tay đỡ lấy cô, nào ngờ Diệp Sanh Ca lại nhân cơ hội quấn cả chân cả tay ôm anh, giống như bạch tuộc, bám chặt lấy con mồi.

Anh tức giận, đáy mắt tối sầm lại: “Diệp Sanh Ca, cô mau buông tôi ra.”

“Không buông.” Diệp Sanh Ca đắc ý đáp lại, sau đó rướn người lên định hôn anh, nhưng đôi môi đỏ mọng đã bị bàn tay anh chặn lại.

Diệp Sanh Ca không cam lòng bèn thè lưỡi l**m lòng bàn tay anh, động tác của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự mờ ám và khiêu khích khó tả.

Cảm giác mềm mại và lạnh lẽo từ đôi môi cô như dòng điện chạy thẳng từ lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể, khiến Kỷ Thời Đình căng cứng vô thức khẽ rên lên.

Hơi thở của anh nặng nề, vừa là vì tức giận vừa là vì d*c v*ng bị khơi dậy.

“Diệp Sanh Ca!” Kỷ Thời Đình nghiến răng nghiến lợi, một tay giữ chặt cằm cô. Lúc này khuôn mặt tuấn mỹ của anh chỉ toàn mồ hôi, yết hầu chuyển động trông vô cùng gợi cảm.

Nếu như vài giây trước Diệp Sanh Ca còn sót lại chút lý trí, thì lúc này cô chỉ còn lại bản năng bị d*c v*ng điều khiển.

Cằm bị giữ chặt không thể hôn anh, Diệp Sanh Ca bất mãn bĩu môi: “Vừa rồi… rõ ràng là anh đang hôn tôi…”

Kỷ Thời Đình hối hận.

Ngay từ đầu anh không nên mềm lòng mà mang người phụ nữ này từ chỗ Từ Hướng Kiệt về.

Nhưng anh lại không khỏi lo lắng khi nhìn vào đôi mắt long lanh đầy mê hoặc của cô. Nếu anh bỏ mặc thì với tình trạng như bây giờ không biết chừng cô sẽ làm mấy chuyện điên rồ.

Kỷ Thời Đình thầm nguyền rủa.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói cẩn thận của Tôn Diệp phát ra từ bên ngoài: “Tổng giám đốc, tôi đến đưa thuốc giải…”
 
Back
Top Bottom