Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 670



Người đàn ông này từ trước đến nay luôn bá đạo, đã nói là làm, chưa bao giờ để ai ra lệnh cho mình, chỉ có người khác phải thuận theo anh. Vì vậy, anh cũng chẳng hiểu thế nào là nhượng bộ.

Anh rất cưng chiều cô, thậm chí rất yêu cô, nhưng khi ở bên cô, anh vẫn quen dùng giọng điệu ra lệnh. Chỉ trong những tình huống đặc biệt, anh mới không tiếc lời ngọt ngào.

Diệp Sênh Ca đúng là dựa vào việc mình đang mang thai để không còn phải tự ép buộc bản thân, cũng hy vọng có thể thay đổi thái độ của anh. Nhưng cô không ngờ lại đạt được hiệu quả tốt đến vậy…

Cô cắn môi, còn có chút không tin: “Thật sao?”

“Thật.” Anh nhìn cô nghiêm túc, đôi mắt đen thoáng hiện nụ cười, “Anh sai thì phải chịu phạt, như vậy mới không tái phạm.”

Nước mắt của Diệp Sênh Ca lập tức khô lại, thậm chí cô không nhịn được bật cười.

“Được, vậy thì… hôm nay anh không được phép chạm vào em.” Cô dùng khuỷu tay đẩy nhẹ anh, “Ý nghĩa đen của từ ‘không chạm’. Anh tránh xa em một chút.”

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống: “Đổi cái khác!”

“Chỉ có cái này thôi.” Diệp Sênh Ca kiên quyết, “Như vậy anh mới nhớ kỹ, lần sau không dám hung dữ với em nữa.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô thật lâu, sắc mặt u ám — đây đúng là tự làm tự chịu.

“Tránh ra mau!” Diệp Sênh Ca cười tươi như hoa.

Cô thật đúng như những gì đã nói, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu và bất lực của anh, cô liền vui sướng vô cùng.

Kỷ Thời Đình tức giận đến bật cười, cuối cùng vẫn miễn cưỡng buông cô ra.

“Anh sẽ gọi Lâm Nhiễm vào ngồi với em một lát, có việc gì thì gọi anh nhé.” Anh cố kiềm chế cơn thôi thúc muốn hôn cô, “Anh đi tìm bác sĩ Tần nói chuyện một chút.”

Diệp Sênh Ca mỉm cười gật đầu.

Chưa bao lâu sau khi Kỷ Thời Đình rời khỏi phòng bệnh, Lâm Nhiễm đã bước vào, kéo ghế ngồi bên cạnh cô.

“Chị Sênh Ca,” cô ấy nhẹ giọng nói, “Vậy… chị đã chắc chắn sẽ giữ lại đứa bé này, đúng không?”

Diệp Sênh Ca khẽ gật đầu: “Không biết Thiên Ý có giận em không nữa.”

“Cha đứa bé là anh Kỷ, anh ấy sẽ không giận đâu. Dù sao, studio cũng cần nguồn lực từ tập đoàn T.S.” Lâm Nhiễm cười hì hì, “Thế cũng tốt, ít ra chị không phải lo lắng nữa. Chị đã quyết định sinh đứa bé, vậy chị với anh Kỷ có tái hợp không?”

Diệp Sênh Ca thoáng sững lại, sau đó cười bất đắc dĩ: “Không, đó là hai chuyện khác nhau.”

“À…” Lâm Nhiễm ngạc nhiên.

“Trừ khi bệnh của chị được chữa khỏi, còn không, có hay không có con cũng chẳng thay đổi được mối quan hệ giữa chúng chị.” Diệp Sênh Ca nhẹ nhàng nói, “Nếu có thể, chị thực sự không muốn anh ấy biết mình mang thai.”

“Vì chị biết, một khi anh ấy biết chị có thai, anh Kỷ sẽ càng không thể buông tay.” Lâm Nhiễm gật gù hiểu ra.

Diệp Sênh Ca đột nhiên cười chua chát: “Chị thậm chí còn nghi ngờ, đứa bé này không phải là một tai nạn. Có khi đây là kết quả của một kế hoạch đã được anh ấy tính toán từ lâu.”

Có con rồi, mối quan hệ giữa cô và người đàn ông này chắc chắn không thể dứt bỏ. Cô chỉ có thể không sống chung với anh, nhưng chẳng thể ngăn cản anh gặp cô. Trong tình huống này, Kỷ Thời Đình cũng không thể bắt đầu một cuộc sống mới — mà có vẻ như anh cũng không hề có ý định đó.

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, cô cũng không cần phải áy náy hay tự trách. Đứa bé là do anh ta đem lại, thậm chí không thông qua sự đồng ý của cô, nên đương nhiên anh ta phải cùng cô chịu trách nhiệm.

Dù anh có bị cô liên lụy, thì cũng là do anh tự chuốc lấy.

Diệp Sênh Ca hậm hực nghĩ.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 671



Sau khi truyền xong hai chai nước biển, sức lực của Diệp Sanh Ca đã hồi phục được một nửa. Trong lúc đó, Kỷ Thời Đình không ngừng truy hỏi bác sĩ Tần về các biện pháp chăm sóc, đặc biệt là cách giảm bớt triệu chứng nôn nghén của cô. Cuối cùng, bác sĩ Tần đành kê một ít vitamin, dù biết rằng chúng thực sự không có nhiều tác dụng.

Diệp Sanh Ca tự mình bước ra khỏi bệnh viện. Kỷ Thời Đình đã hứa sẽ không chạm vào cô, nhưng anh phải cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn bế cô lên. May mắn là sau khi bổ sung nước biển, cô không còn quá yếu đuối nữa, và dưới sự giúp đỡ của Lâm Nhiễm, cô đã ổn định ngồi vào ghế phụ của xe.

Kỷ Thời Đình định lên xe thì bất ngờ thấy từ xa có một người đang đi về phía mình. Dù khoảng cách không gần, anh vẫn dễ dàng nhận ra người đó, đôi mắt anh lập tức nheo lại.

Anh đóng cửa xe lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người kia đang tiến đến gần.

“Thời Đình, không ngờ lại gặp anh ở đây.” Tiếng cười lười biếng của Tiêu Duệ Lãng vang lên khi anh ta bước tới, “Lâu rồi không gặp. Nghe nói chị dâu đã về rồi?”

Anh ta liếc mắt về phía chiếc xe, nhưng cửa sổ xe đóng kín và bị Kỷ Thời Đình chắn ngang, nên anh ta chẳng nhìn thấy gì.

Vẻ mặt anh ta không giấu được sự thất vọng.

“Có chuyện gì sao?” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt hỏi.

Trong khoảng thời gian Diệp Sanh Ca rời khỏi Dương Thành, Tiêu Duệ Lãng đã cố gắng tìm kiếm tung tích của cô, nhưng Kỷ Thời Đình luôn giám sát anh ta rất chặt chẽ, và T.S. Group còn liên tục tấn công Tiêu thị, khiến Tiêu Duệ Lãng phải lao đao giải quyết khủng hoảng, không còn tâm trí để theo dõi Diệp Sanh Ca nữa.

Kể từ khi Diệp Sanh Ca trở lại Dương Thành, các động thái của T.S. nhằm vào Tiêu thị ngày càng nhiều và mạnh mẽ hơn. Tiêu Duệ Lãng thừa hiểu rằng Kỷ Thời Đình không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để làm phiền Diệp Sanh Ca. Mặc dù Tiêu Duệ Lãng tự cho mình không thua kém gì Kỷ Thời Đình, nhưng việc quản lý Tiêu thị không hề suôn sẻ từ khi anh ta tiếp quản, trong khi Kỷ Thời Đình đã điều hành T.S. vững vàng suốt năm, sáu năm. Dù không muốn thừa nhận, nhưng trong thương trường, hiện tại Tiêu Duệ Lãng vẫn chưa thể là đối thủ của Kỷ Thời Đình.

Nghĩ đến đây, Tiêu Duệ Lãng nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Gặp được anh, đương nhiên là phải đến chào hỏi rồi.”

“Kỳ ngộ à?” Kỷ Thời Đình nhếch môi cười mỉa, “Tôi nghĩ không đơn giản như vậy đâu.”

Tiêu Duệ Lãng chẳng để tâm đ ến lời châm chọc của anh, tiếp tục cười: “Tôi có thể chào hỏi chị dâu một chút không?”

“Không thể.” Kỷ Thời Đình thẳng thừng đáp, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Vậy thôi.” Tiêu Duệ Lãng tặc lưỡi tiếc nuối, rồi rút ra một tấm thiệp mời, “Tháng sau tôi kết hôn, Thời Đình, anh nhất định phải dẫn chị dâu đến dự. Cô dâu, chắc anh không xa lạ gì, là vị hôn thê đáng yêu của tôi, Tạ Tư Ỷ.”

Kỷ Thời Đình nhướng mày nhưng không nhận lấy thiệp mời: “Cậu định cưới Tạ Tư Ỷ?”

“Đúng vậy.” Tiêu Duệ Lãng cười tươi rói, “Coi như tôi đã giúp anh giải quyết một rắc rối lớn, Thời Đình, có phải anh nên cảm ơn tôi không?”

Kỷ Thời Đình cười lạnh: “Xem ra cậu cuối cùng cũng sợ rồi. Đây coi như là… thỏa thuận ngừng chiến?”

Khóe mắt Tiêu Duệ Lãng giật giật, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên nhiều cảm xúc, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười thản nhiên: “Đúng vậy, mong anh nể tình giơ cao đánh khẽ. Tiêu thị không có tiềm lực như T.S., tôi không chơi nổi.”

“Không phải là không chơi nổi, mà là cậu không có bản lĩnh đó.” Giọng nói của Kỷ Thời Đình lạnh lẽo.

Trong mắt Tiêu Duệ Lãng lóe lên một tia độc ác, nhưng ngay sau đó anh ta lại cười: “Phải, tôi thua.”

Kỷ Thời Đình khẽ cười nhạt, cuối cùng cũng nhận lấy tấm thiệp mời từ tay Tiêu Duệ Lãng: “Nếu cậu thật sự có thể quản được Tạ Tư Ỷ, đến lúc đó tôi mới thu tay lại cũng không muộn.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 672



“Thời Đình, anh biết rõ Tạ Tư Ỷ luôn nhớ đến anh mà.” Tiêu Duệ Lãng cười cợt, giọng điệu đầy ý vị, “Tôi cưới cô ấy đã khó khăn lắm rồi, giờ anh còn muốn tôi quản được cô ấy nữa, có phải hơi quá đáng không?”

“Đó là chuyện của cậu.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng đáp, “Cậu có thể đi rồi.”

Tiêu Duệ Lãng nhướn mày, ánh mắt không cam lòng lướt qua Kỷ Thời Đình, nhưng dù nhìn thế nào, anh ta cũng không thấy được bóng dáng người phụ nữ mà mình trông đợi. Cuối cùng, anh ta đành bỏ cuộc, quay người trở lại xe.

Kỷ Thời Đình mở cửa xe bước vào.

Diệp Sanh Ca ngồi trong xe đã thấy rõ toàn bộ hành động của Tiêu Duệ Lãng, nhưng lại không nghe được hai người nói gì, trong lòng tò mò không chịu nổi: “Tiêu Duệ Lãng tìm anh có việc gì vậy?”

Kỷ Thời Đình không nói gì, chỉ đưa cho cô một tấm thiệp mời.

Diệp Sanh Ca mở ra, kinh ngạc thốt lên: “Anh ta với Tạ Tư Ỷ? Hai người này là thật à?”

“Thật hay không, đợi một tháng nữa sẽ biết.” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt đáp.

“Vậy… anh có định đi dự không?” Diệp Sanh Ca tò mò hỏi.

“Tất nhiên là không.” Kỷ Thời Đình trả lời chắc nịch.

Diệp Sanh Ca khẽ gật đầu: “Đám cưới của Tiêu Duệ Lãng chắc chẳng mấy ai dám tham dự.”

Tham dự đám cưới của anh ta, không khéo mất mạng lúc nào không hay.

Kỷ Thời Đình liếc cô một cái, nhướn mày: “Em đã thắt dây an toàn chưa?”

Diệp Sanh Ca vẫn đang ngắm nghía tấm thiệp cưới có ảnh cưới của Tiêu Duệ Lãng và Tạ Tư Ỷ. Trong ảnh, Tiêu Duệ Lãng cười vô cùng hờ hững, còn Tạ Tư Ỷ thì trông miễn cưỡng và không cam tâm. Có lẽ cuộc hôn nhân này là do cha cô ta ép buộc.

Nếu hai người này thật sự kết hôn được, có lẽ sẽ là tin tốt cho cả cô và Kỷ Thời Đình.

Kỷ Thời Đình thấy cô không để ý đến mình, chân mày cau lại, nhưng nhớ đến “giá phải trả” cho việc lớn tiếng với cô lần trước, anh chỉ đành cố nhịn.

“Sanh Ca, đừng quên thắt dây an toàn, được không?” Giọng anh bỗng trở nên dịu dàng đến mức không thể tin được.

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên hạ tấm thiệp xuống, đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn anh.

Kỷ Thời Đình giữ chặt vô lăng, ánh mắt sâu thẳm.

Diệp Sanh Ca vội vàng vứt tấm thiệp qua một bên, kéo dây an toàn và cười ngoan ngoãn với anh: “Xong rồi.”

Lúc này, Kỷ Thời Đình mới hài lòng, khởi động xe.

Nhưng ánh mắt của Diệp Sanh Ca vẫn không rời khỏi anh.

Kỷ Thời Đình luôn rất tập trung khi lái xe, từ góc nghiêng, đường nét gò má sắc sảo và quyến rũ của anh khiến tim cô như mềm nhũn. Cô cứ nhìn anh đến ngẩn ngơ, tay vô thức đặt lên bụng, thầm nghĩ không biết đứa bé sẽ giống anh đến mức nào.

Nếu cô không thể ở bên người đàn ông này mãi mãi, thì dù có con của anh, cô cũng không thể nào hạnh phúc được.

Đột nhiên, Kỷ Thời Đình phanh gấp, anh kéo cổ áo, quay sang nhìn cô, giọng trầm khàn: “Diệp Sanh Ca, em có ý gì vậy?”

“Hả?” Diệp Sanh Ca giật mình, ngơ ngác đối diện với ánh mắt anh.

“Em cứ nhìn chằm chằm vào anh.” Đôi mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên đôi môi cô, giọng anh có phần gắt gỏng, “Lại đây.”

Diệp Sanh Ca lập tức hiểu ra: “Không được, em đã nói là…”

“Ai bảo em cứ nhìn anh mãi thế?” Anh có chút mất kiên nhẫn, gương mặt tuấn tú căng cứng, “Nhanh lên.”

Diệp Sanh Ca mặt đỏ bừng, vô thức liếc về phía ghế sau, nơi Lâm Nhiễm đang rất tự giác nhắm mắt giả vờ ngủ, dường như trời có sập cũng không tỉnh lại.

Cô đành nghiêng người về phía anh, nhưng chưa kịp ngả hẳn sang, Kỷ Thời Đình đã cúi người xuống, mạnh mẽ hôn lấy môi cô.

Tư thế này khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy vô cùng xấu hổ.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 673



Kỷ Thời Đình m út mạnh môi cô, dù rất muốn, anh vẫn kiềm chế không đi sâu hơn. Đôi môi mềm mại, mát lạnh của cô khiến anh khó lòng kiềm chế, nhưng nụ hôn này không thể làm anh thỏa mãn.

Diệp Sanh Ca nghe thấy nhịp thở của anh ngày càng dồn dập, khuôn mặt cô nóng bừng, cuối cùng không thể không quay đầu sang một bên, giọng nói khàn khàn: “Anh lo lái xe trước đi.”

Kỷ Thời Đình cười khẽ, bàn tay mạnh mẽ nâng cằm cô lên: “Vậy sau đó thì sao? Về đến nhà, em sẽ thưởng cho anh chứ?”

Diệp Sanh Ca kéo tay anh xuống, lườm anh một cái: “Không có gì hết. Anh đừng quên, em bây giờ là phụ nữ mang thai.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, yết hầu chuyển động khó chịu, anh hừ lạnh đầy bực bội, nhưng cuối cùng cũng đành buông tay.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn anh nữa mà đưa mắt ra phía sau.

Lâm Nhiễm vẫn đang giả vờ ngủ, nhưng mặt cô bé đã đỏ bừng.

Diệp Sanh Ca xấu hổ, không nhịn được lườm kẻ khởi xướng một cái.

Bất ngờ, Kỷ Thời Đình lên tiếng: “Sanh Ca, điện thoại của anh vừa rung, chắc có tin nhắn, em kiểm tra giúp anh đi.”

“Hả? Điện thoại của anh để đâu?” Cô lập tức nhìn quanh.

“Trong túi quần.” Anh nói với vẻ điềm nhiên.

Diệp Sanh Ca nhìn sang, quả nhiên thấy rõ hình dáng chiếc điện thoại nằm trong túi quần tây của anh.

Cô không nghĩ nhiều, nhanh chóng nghiêng người về phía anh, đưa tay vào túi quần. Trong quá trình đó, ngón tay cô vô tình chạm vào đùi anh. Cô cảm nhận rõ ràng sự căng cứng của cơ bắp anh, và ngay sau đó nhịp thở của anh cũng trở nên nặng nề hơn.

Diệp Sanh Ca giật mình, vội vàng rụt tay lại, trừng mắt nhìn anh.

Anh vẫn nhìn thẳng phía trước, gương mặt không chút thay đổi, còn bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”

Sao thế? Anh nhạy cảm quá rồi… chỉ mới chạm nhẹ mà đã phản ứng thế này.

Diệp Sanh Ca đỏ mặt, nhưng thấy anh vẫn tỏ ra bình thản, cô lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.

Thế là cô lại thử lần nữa, nhưng lần này cẩn thận hơn, dùng hai ngón tay kẹp lấy điện thoại để kéo ra. Tuy nhiên, vì anh đang ngồi, chiếc điện thoại bị mắc kẹt trong túi, nên dù cố gắng thế nào cô cũng không kéo ra được.

Cô đành phải thọc cả bàn tay vào túi quần anh để lấy điện thoại. Kết quả là, cơ thể anh lại căng cứng lần nữa, và cô nghe rõ tiếng yết hầu anh di chuyển.

Mặt cô đỏ bừng, cuối cùng cũng lấy được điện thoại ra. Nhưng khi mở máy, hộp thư lại trống rỗng.

“Không có tin nhắn nào mà.” Cô nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

Kỷ Thời Đình nhướn mày, giọng điềm nhiên: “Có lẽ anh nhầm.”

Giọng anh đã trở nên khàn khàn hơn trước.

Diệp Sanh Ca mặt đỏ như gấc.

Nhầm à? Rõ ràng là anh cố tình để cô chạm vào anh.

Nghĩ vậy, ánh mắt cô vô thức nhìn xuống một chỗ… Cô cảm thấy nơi đó có vẻ như đang lớn dần lên.

Kỷ Thời Đình vốn có h@m muốn rất mạnh, ít nhất là khi ở bên cô, anh luôn dễ dàng bị k1ch thích.

Nhưng… dù sao đi nữa, không lẽ anh lại nhạy cảm đến mức này?

Chẳng lẽ là do anh đã quá lâu không được giải tỏa?

Cô luôn từ chối anh, nhưng cô cũng biết anh sẽ không tìm phụ nữ khác.

Có lẽ… cô cũng nên nghĩ cho anh một chút?

Diệp Sanh Ca cắn môi, mặt càng lúc càng nóng bừng.

“Em đang nhìn gì thế?” Giọng khàn khàn của Kỷ Thời Đình vang lên đột ngột.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 674



“Không có gì đâu…” Diệp Sanh Ca vội vã thu lại ánh mắt, rồi đề nghị, “Em giữ điện thoại giúp anh nhé.”

Kỷ Thời Đình bật cười trầm thấp, giọng điệu lộ vẻ trêu chọc: “Yên tâm, nó chỉ nghe lời mình em thôi.”

Diệp Sanh Ca sững người vài giây, sau đó mặt đỏ bừng lên: “Anh thôi đi! Lâm Nhiễm vẫn còn ngồi đây đấy!”

“Ồ? Anh đã nói gì sao?” Giọng anh nhàn nhạt, như không để ý.

Diệp Sanh Ca cứng họng, không biết đáp lại thế nào, bèn quay mặt ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh nữa.

Trong lòng cô vẫn chưa thể bình tĩnh, cảm xúc cứ chao đảo mãi không thôi.

Kỷ Thời Đình lái xe đến biệt thự Ngọc Tuyền.

Xe vừa dừng, Lâm Nhiễm—người vẫn giả vờ ngủ nãy giờ—đột nhiên “tỉnh dậy” và lập tức vờ ngạc nhiên: “Ôi! Đến nơi rồi hả? Sanh Ca chị ơi, em xuống trước đây!”

Cô nàng chẳng chờ ai kịp trả lời, liền vội vã nhảy khỏi xe và chạy nhanh vào biệt thự.

Diệp Sanh Ca chưa kịp giữ cô lại.

Kỷ Thời Đình mỉm cười nhẹ, rồi xuống xe, vòng qua phía bên kia để mở cửa xe cho Diệp Sanh Ca.

Cô vừa bước ra ngoài, vừa ngước lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý của anh. Cô cắn môi, hỏi nhỏ: “Anh có định vào cùng em không? Giờ cũng muộn rồi mà.”

“Em lại muốn đuổi anh à?” Anh nhàn nhạt đáp.

Tim Diệp Sanh Ca đột nhiên nhói đau, cô siết chặt tay, cười nhẹ: “Vậy… vào ăn tối với em nhé.”

Anh nở một nụ cười mỉm, rồi bất ngờ vòng tay qua eo cô, bế cô lên.

“Đừng mà!” Cô hốt hoảng ôm lấy cổ anh, nhớ ra lời mình nói trước đó: “Anh đã hứa là không đụng vào em hôm nay cơ mà!”

“Đợi đến lần sau anh lại làm em giận, em phạt tiếp không muộn.” Anh cắn nhẹ vành tai cô, giọng trầm khàn dịu dàng đến mê hoặc, “Hôm nay tha cho anh được không?”

Diệp Sanh Ca không thể chống lại sự dịu dàng của anh, mắt cô nóng lên, cuối cùng đành gật đầu nhẹ.

Kỷ Thời Đình cười mãn nguyện, bế cô bước vào biệt thự.

Bên trong phòng khách, không khí có vẻ căng thẳng.

Lê Dĩ Niệm, Kiều Nghiễn Trạch và Thượng Thiên Ý đều ngồi trên ghế sofa, có vẻ như đang đối đầu với nhau.

Kiều Nghiễn Trạch bắt chéo chân, nở nụ cười thoải mái đầy thách thức trên khuôn mặt điển trai của mình, khiến ai nhìn cũng cảm thấy khó chịu.

Lê Dĩ Niệm ngồi yên, tay cầm cốc nước, giữ thái độ bình tĩnh, nhưng Thượng Thiên Ý thì lại không giấu nổi sự tức giận.

“Kiều tổng, rốt cuộc anh có thù oán gì với Dĩ Niệm mà lại nhắm vào cô ấy như vậy?” Thượng Thiên Ý bực dọc nói, “Đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi! Mỗi lần đều là sự kiện đã được ký hợp đồng xong xuôi, vậy mà cuối cùng lại bị hủy bỏ. Sau khi điều tra, phát hiện ra anh chính là người đứng sau chuyện này!”

Thượng Thiên Ý cảm thấy số phận thật khổ sở.

Hai nghệ sĩ có tiềm năng nhất của anh lại dính vào những đại gia này. Tình cảm của họ gặp trục trặc, thì sự nghiệp cũng theo đó mà trầy trật. Diệp Sanh Ca trước đó gần như bị phong sát, chẳng thể tham gia được sự kiện nào. Bây giờ, đến cả các buổi diễn của Lê Dĩ Niệm cũng liên tục gặp rắc rối. Cứ tiếp tục thế này, Thượng Thiên Ý sợ rằng bệnh tim của mình sẽ tái phát mất.

“Ồ, anh điều tra ra được là tôi làm à?” Kiều Nghiễn Trạch khẽ cười, ánh mắt sắc lạnh lướt qua gương mặt Lê Dĩ Niệm, “Có bằng chứng không?”

Thượng Thiên Ý bị chặn họng.

“Trừ anh ra, không còn ai muốn gây khó dễ cho Dĩ Niệm cả.” Thượng Thiên Ý khó chịu đáp, “Hôm nay vừa mới về nhà, anh cũng xuất hiện, rõ ràng là muốn chặn đường cô ấy!”

Kiều Nghiễm Trạch

“Không còn ai muốn gây khó dễ cho cô ấy ngoài tôi? Anh chắc chứ?” Kiều Nghiễn Trạch mỉm cười, “Anh xem thường sức hấp dẫn của người đẹp nhất nhì Dương Thành này quá rồi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 675



Thượng Thiên Ý trừng mắt nhìn, không thể tin nổi những gì đang diễn ra.

“Về lý do tôi xuất hiện ở đây,” Kiều Nghiễn Trạch nhếch môi cười nhẹ, “tôi đã nói rồi, tôi sống gần đây mà.”

Thượng Thiên Ý cố nhịn không đảo mắt, cảm thấy vô cùng phiền toái.

Nếu biết trước Kiều Nghiễn Trạch sống gần đây, chắc chắn Thượng Thiên Ý đã không bao giờ thuê căn nhà này. Rõ ràng là Lê Dĩ Niệm vừa chuyển đến, thì Kiều Nghiễn Trạch cũng “ngẫu nhiên” chuyển về sống gần đó.

“Dĩ Niệm.” Cuối cùng Lê Dĩ Niệm cũng lên tiếng, giọng nói trong trẻo, đầy bình tĩnh, mang theo một sức mạnh khó tả. “Việc này tôi sẽ tự xử lý, anh không cần lo lắng quá.”

“Dĩ Niệm,” Thượng Thiên Ý nhíu mày, “với tư cách là quản lý của em, đây là trách nhiệm của anh. Em không cần phải hi sinh vì chuyện này.”

Nói xong, anh ta trừng mắt lườm Kiều Nghiễn Trạch, kẻ khiến mọi thứ trở nên khó khăn cho Lê Dĩ Niệm.

Mặc dù cả hai nghệ sĩ dưới tay anh đều dính vào những mối quan hệ rắc rối với các đại gia, nhưng Thượng Thiên Ý có cái nhìn khác biệt về hai trường hợp này. Anh ủng hộ Diệp Sanh Ca, bởi lẽ anh thấy rõ tình cảm thật sự của Kỷ Thời Đình dành cho cô ấy, và Sanh Ca cũng không hề xa lạ với anh ta.

Còn với Kiều Nghiễn Trạch thì khác. Hắn nổi tiếng là kẻ đào hoa, thay bạn gái như thay áo, từ người mẫu cho đến diễn viên hạng A đều từng dính dáng đến hắn. Thứ hắn dành cho Lê Dĩ Niệm không phải là tình cảm chân thật, mà chỉ là sự chiếm hữu. Lê Dĩ Niệm thậm chí còn chẳng muốn gặp mặt hắn.

Trong trường hợp này, một quản lý có đạo đức như Thượng Thiên Ý nhất định phải bảo vệ nghệ sĩ của mình khỏi rắc rối.

“Em không hi sinh gì cả.” Lê Dĩ Niệm nở một nụ cười bình tĩnh và đặt ly nước xuống bàn. “Anh yên tâm.”

Nghe vậy, ánh mắt Kiều Nghiễn Trạch sâu thẳm, chăm chú nhìn cô.

“Kiều tổng, anh đã uống trà rồi, chắc cũng nên về thôi nhỉ?” Lê Dĩ Niệm cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Trong mắt cô là sự bình thản, tĩnh lặng, như thể không gì có thể làm cô dao động.

Ánh mắt Kiều Nghiễn Trạch co lại, chuẩn bị nói thêm gì đó, thì từ phía xa bỗng truyền đến tiếng đối thoại của một cặp đôi.

“Em có đói không? Muốn ăn chút hoa quả trước không? Em có ăn được hoa quả không?”

“Ờ… em bất chợt thèm dâu tây.”

“Được, anh sẽ bảo Tôn Diệp mang đến ngay.”

Kiều Nghiễn Trạch ngước lên, nhìn thấy Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng đặt Diệp Sanh Ca xuống. Ánh mắt anh ấy dịu dàng đổ dồn về phía người phụ nữ, đôi môi hơi cong lên.

… Chết tiệt, hắn ta sao lại khiến cô ấy chịu khuất phục nhanh thế chứ?

Thượng Thiên Ý cũng theo phản xạ nhìn lại.

Diệp Sanh Ca gượng cười, chào hỏi anh: “Chào anh Thiên Ý, anh cũng ở đây à?”

“Chuyện này là sao?” Thượng Thiên Ý lưỡng lự hỏi, “Không lẽ…”

Diệp Sanh Ca gật đầu, đôi má hơi đỏ lên: “Đúng như anh nghĩ đó.”

“Vậy…” Thượng Thiên Ý không kiềm được, nuốt nước bọt, “Ngài Kỷ là cha của đứa bé?”

Diệp Sanh Ca tiếp tục gật đầu.

Thượng Thiên Ý như bị nghẹn lại, chẳng biết nói gì thêm.

“Đứa bé gì vậy?” Kiều Nghiễn Trạch nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ lướt qua người Diệp Sanh Ca.

Kỷ Thời Đình vừa gọi điện cho Tôn Diệp, liếc nhìn anh ta một cái rồi bình thản đáp: “Sanh Ca có thai rồi. Tôi sắp làm ba. Cậu còn không mau chúc mừng tôi?”

Kiều Nghiễn Trạch bỗng mất hết vẻ thờ ơ thường thấy: “Sao có thể chứ?”

“Tại sao lại không thể?” Kỷ Thời Đình nhếch môi cười nhạt.

Kiều Nghiễn Trạch nhìn anh, gương mặt không chút biểu cảm.

“Không lẽ cậu đang ghen?” Kỷ Thời Đình khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua Lê Dĩ Niệm rồi quay lại nhìn Kiều Nghiễn Trạch, “Tôi không có ý định làm cậu bực, nhưng rất tiếc, đây là sự thật.”

PS: Hố rất xin lỗi vì một vài lý do cá nhân mà tuần vừa rồi không thể lên truyện đều cho các bạn, kể từ hôm nay Hố sẽ up 20c 1 ngày và sẽ cố gắng hoàn truyện sớm nhất có thể để đền bù cho mọi người nhé. Cảm ơn mọi người vì đã thông cảm và ủng hộ cho Hố ạ
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 676



Kiều Nghiễn Trạch khẽ cười một cách không mấy để tâm, nhưng bên trong thì cơn ghen tức đang dâng trào đến cực độ.

Anh ta vô thức liếc nhìn Lê Dĩ Niệm, chỉ thấy cô đứng dậy và nở một nụ cười nhã nhặn với Diệp Sanh Ca: “Lâm Nhiễm đang chờ tôi trong bếp, cô ấy bảo mấy ngày nay cô không ăn uống được gì. Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối, cô và anh Kỷ chờ một chút nhé.”

“Liệu có quá vất vả cho cô không?” Diệp Sanh Ca có chút ngượng ngùng hỏi.

“Không sao đâu, tôi ở đây cũng chẳng thoải mái gì.” Lê Dĩ Niệm cười nhẹ và bước nhanh về phía bếp.

Vì sao cô ấy không thoải mái, lý do đã quá rõ ràng.

Kiều Nghiễn Trạch đã sắp không giữ nổi bình tĩnh.

Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt tối sầm của anh ta, khẽ cười lạnh lùng và ôm Diệp Sanh Ca ngồi xuống ghế. Thượng Thiên Ý theo phản xạ cũng tự động nhích sang một bên để nhường chỗ.

Thấy trên bàn có đĩa trái cây, Kỷ Thời Đình liền cầm lấy một quả táo cùng con dao, bắt đầu gọt vỏ.

“Táo em ăn được không?” Anh vừa tỉ mỉ gọt vỏ, vừa dịu dàng hỏi.

“Đôi lúc có thể ăn được.” Diệp Sanh Ca ngả người vào vai anh, có chút ngạc nhiên khi thấy động tác gọt táo của Kỷ Thời Đình thành thạo và tao nhã như vậy.

Đôi tay của anh rất đẹp, to lớn nhưng ngón tay lại thon dài, từng đốt xương nổi bật rõ ràng. Ngay cả hành động đơn giản như gọt táo mà anh làm cũng trở nên vô cùng thu hút.

Kiều Nghiễn Trạch mắt thấy cảnh này mà cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh ta nhấc cốc trà lên, uống một ngụm thì phát hiện ra nước trà đã nguội từ lúc nào, tâm trạng càng trở nên tồi tệ hơn.

Thậm chí, Thượng Thiên Ý, người vốn không ưa gì Kiều Nghiễn Trạch, cũng không khỏi có chút thương hại cho anh ta lúc này.

“Sanh Ca,” Thượng Thiên Ý bỗng nhớ ra hôm nay cô ấy có buổi thử vai, liền hỏi, “hôm nay kết quả thử vai thế nào rồi?”

Anh ta đoán chắc chắn rằng với mối quan hệ tốt đẹp của cô với Kỷ Thời Đình, vai diễn này chắc chắn đã nằm trong tay cô.

Nhưng ngay khi đề cập đến chuyện này, Diệp Sanh Ca liền rời khỏi vòng tay của Kỷ Thời Đình, và giọng nói của cô trở nên uể oải: “Buổi thử vai thất bại. Nhà sản xuất nói rằng tôi không phù hợp với vai diễn.”

“Sao có thể thế được?” Thượng Thiên Ý ngạc nhiên thốt lên.

Kỷ Thời Đình vừa gọt xong quả táo, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa quả táo đã gọt vỏ đến trước môi cô, giọng điệu vẫn vô cùng dịu dàng: “Bộ phim đó không có mắt nhìn. Đợi em hồi phục sức khỏe rồi thử vai phim khác cũng chưa muộn.”

“Không được đâu.” Thượng Thiên Ý cau mày, “Đứa bé này chắc chắn cậu sẽ sinh ra, phải không? Thời gian lý tưởng nhất để quay phim là bây giờ, còn phim *Gặp Gỡ Thần Tình Yêu* kia vừa hay có thể quay xong trước khi bụng cậu quá lớn. Nếu bỏ lỡ bộ này, cậu phải đợi đến khi sinh xong mới có thể nhận phim tiếp, mà như vậy thì sẽ mất cả năm trời.”

Kỷ Thời Đình thật ra rất muốn Diệp Sanh Ca không làm việc trong suốt quá trình mang thai, nhưng khi thấy ánh mắt thất vọng của cô nhìn mình, anh lập tức đáp lời: “Anh cá là ông ấy sẽ sớm thay đổi ý định thôi.”

“Thật không?” Diệp Sanh Ca chớp mắt hỏi.

“Thật.” Anh gật đầu khẳng định, rồi lại đưa quả táo tới bên môi cô, “Ăn một miếng đi, được chứ?”

Cô hờn dỗi một tiếng nhưng vẫn nhận lấy quả táo từ tay anh, coi như đã bỏ qua chuyện thử vai.

Kỷ Thời Đình thở phào nhẹ nhõm một cách kín đáo.

Kiều Nghiễn Trạch không thể chịu nổi việc phải chứng kiến cảnh hai người họ ân ái như vậy nữa, nên bực bội hỏi: “Sao? Cậu có biết tin Tiêu Duệ Lãng sắp cưới Tạ Tư Ỷ không?”

Kỷ Thời Đình gật đầu: “Tôi vừa nhận được thiệp cưới của anh ta.”

“Tiêu Duệ Lãng bất ngờ quay lại hôn ước, làm cho Tạ Dụ cực kỳ vui mừng.” Kiều Nghiễn Trạch nhếch môi, “Nghe nói Tạ Tư Ỷ không đời nào chịu đồng ý, nhưng lần này Tạ Dụ rất kiên quyết. Ông ta chắc cũng biết rằng nếu để con gái tiếp tục như thế này, chẳng mấy chốc chú sẽ nhắm thẳng vào Tạ gia.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 677



Ý đồ của Tạ Tư Ỷ đối với Kỷ Thời Đình, hầu như tất cả những ai từng tiếp xúc với cô ta đều nhận ra rõ ràng.

Là một người cha, Tạ Dụ tất nhiên cũng hiểu rõ điều này. Tuy nhiên, trước đây, ông biết Kỷ Thời Đình còn kiêng dè mối quan hệ với Hứa Thiều Khanh nên sẽ không làm gì Tạ gia. Nhưng thời gian gần đây, Kỷ Thời Đình lại tỏ ra ngày càng lạnh nhạt với Hứa Thiều Khanh, điều đó khiến Tạ Dụ nhận ra sự nguy hiểm. Ông không còn dám thả lỏng cho Tạ Tư Ỷ tiếp tục hành động tự do như trước.

“Hy vọng lần này Tạ Dụ có thể thực sự kiềm chế được cô ta.” Giọng điệu của Kỷ Thời Đình pha lẫn sự mỉa mai lạnh lùng.

Kiều Nghiễn Trạch xen vào, chọc ngoáy: “Em dâu à, tôi cùng không muốn nói gì đâu, nhưng với mấy cô gái thích dây dưa với Thời Đình thế này, có lẽ cô nên cho cậu ta một bài học rồi.”

Diệp Sanh Ca nghe xong, nhẹ nhàng nuốt miếng táo và đáp trả với một nụ cười nhạt: “So với Tứ thiếu, tôi thấy chuyện đó cũng không phải là vấn đề lớn lắm.”

Kỷ Thời Đình nghe vậy cũng chỉ mỉm cười bình thản.

Kiều Nghiễn Trạch thì bị phản đòn đến đứng hình, bực dọc đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh chút.”

Thật sự là không nên ngồi chung với hai người này, quá sức tra tấn tinh thần!

Thượng Thiên Ý suy nghĩ một lúc, rồi cũng đứng dậy: “Tôi vào bếp phụ giúp một tay.”

Anh ta cũng là một kẻ độc thân, không muốn ngồi đây nhìn người khác phô trương tình cảm.

Khi tất cả những người gây phiền phức đã rời đi, Kỷ Thời Đình tỏ ra rất hài lòng. Anh khẽ vén nhẹ mái tóc trước trán của Diệp Sanh Ca ra sau tai, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng: “Táo có ngon không?”

Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu trong khi tiếp tục cắn từng miếng táo nhỏ, lần này may mắn không buồn nôn như trước.

Kỷ Thời Đình nở một nụ cười nhẹ, đưa cô sát vào lòng hơn: “Có anh bên cạnh, phải chăng em thấy dễ chịu hơn một chút?”

“Có lẽ do hôm nay em đã nôn quá nhiều lần rồi.” Diệp Sanh Ca nghĩ một lúc, “Và, tâm trạng tốt sẽ bớt buồn nôn hơn, nên anh nhất định không được làm em tức giận.”

Kỷ Thời Đình không nhịn được cười nhẹ, anh vươn tay cọ nhẹ má cô như trêu đùa.



Tối hôm đó, tất cả mọi người cùng nhau dùng bữa tối.

Lê Dĩ Niệm đã chuẩn bị thêm vài món, nhưng để ý đến sức khỏe của Diệp Sanh Ca, tất cả các món đều rất thanh đạm.

Diệp Sanh Ca dù không ăn được nhiều, nhưng Kỷ Thời Đình luôn chăm sóc cô, bản thân anh cũng chẳng ăn bao nhiêu.

Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm lần đầu tiên cùng ăn với hai vị đại gia đình, áp lực lớn đến mức họ cũng không dám ăn nhiều, chỉ sau một lát đã buông đũa. Cuối cùng, hầu hết các món ăn ngon lành của Lê Dĩ Niệm đều được Kiều Nghiễn Trạch ăn sạch.

Dù tốc độ ăn của anh không nhanh, nhưng không hề ngừng nghỉ. Thái độ nghiêm túc đến mức Thượng Thiên Ý lần đầu tiên thấy nghi ngờ về nhận định của mình – anh ta thực sự nghĩ gì về Lê Dĩ Niệm?

Sau bữa ăn, Thượng Thiên Ý cáo từ ra về, Lâm Nhiễm tiễn anh. Kỷ Thời Đình ôm lấy Diệp Sanh Ca và dẫn cô trở về phòng.

Lê Dĩ Niệm ở lại để dọn dẹp bàn ăn.

Kiều Nghiễn Trạch vẫn chưa rời đi. Anh tựa người vào tường, tay đút túi quần, ánh mắt lơ đãng dõi theo Lê Dĩ Niệm.

Cô đang cúi đầu dọn dẹp bát đĩa, tay áo được xắn lên để lộ đôi cổ tay trắng ngần mảnh khảnh.

Ánh mắt của Kiều Nghiễn Trạch dừng lại trên cổ tay ấy.

Anh nhớ lại những lần cả hai từng đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt. Lê Dĩ Niệm là một trong những người phụ nữ có làn da trắng nhất mà anh từng gặp, đến mức cô như tỏa sáng dưới ánh đèn. Anh đã từng say mê thân thể của cô, từng thích cắn nhẹ lên khắp người cô, bao gồm cả cánh tay.

Thật kỳ lạ, dù anh cắn cô bao nhiêu lần, cô chưa từng kêu đau, chỉ mỉm cười.

Ngày trước, Lê Dĩ Niệm dường như luôn cười. Nụ cười của cô có khi đơn thuần, có khi yêu kiều, có khi duyên dáng, và mỗi lần như vậy, cô đã thu phục được không biết bao nhiêu trái tim đàn ông.

Nhưng sau này Kiều Nghiễn Trạch mới nhận ra, có lẽ cô không thực sự thích cười như thế.

Thật mỉa mai, anh từng mê đắm cô đến vậy, nhưng mãi về sau mới nhận ra rằng anh chẳng hiểu gì về cô cả.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 678



Có lẽ vì ánh mắt của người đàn ông quá nóng bỏng, Lê Dĩ Niệm đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Tứ thiếu, anh chỉ lo ăn mà không lo dọn dẹp sao?”

Kiều Nghiễn Trạch khẽ cười nhạt: “Tôi còn tưởng em không thèm để ý đến tôi.”

“Sao lại thế được.” Lê Dĩ Niệm làm như không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh, “Anh to thế này, tôi muốn phớt lờ cũng không được.”

Giọng điệu cuối câu của cô vừa mềm mại lại vừa có chút nũng nịu, khiến nhịp tim của Kiều Nghiễn Trạch bất giác loạn vài nhịp.

Anh bước chậm lại gần, nắm lấy tay cô.

Lê Dĩ Niệm giật mình, theo phản xạ muốn vùng vẫy, nhưng ngay sau đó, chiếc khay trong tay cô đã bị Kiều Nghiễn Trạch cầm lấy.

“Sau này mấy việc lặt vặt này để người giúp việc làm.” Anh ra lệnh.

“Không có người giúp việc.”

“Vậy thì thuê một người về.”

Môi của Lê Dĩ Niệm mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua ý định tranh cãi với anh. Kiều Nghiễn Trạch là kiểu người nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng thực chất lại vô cùng mạnh mẽ và bá đạo. Ở một số vấn đề, anh cố chấp đến mức đáng sợ, nếu không thì anh đã chẳng dây dưa với cô đến giờ.

Cô rút tay về, nhìn người đàn ông cao quý này làm việc nhà, bỗng dưng cảm thấy hết sức hoang đường.

“Kiều Nghiễn Trạch,” cô bất ngờ lên tiếng, “Tôi chỉ muốn kiếm miếng ăn thôi, anh có thể đừng gây khó dễ cho tôi nữa được không?”

Giọng cô rất nhẹ, rất mềm.

Lê Dĩ Niệm từ nhỏ đã được nuôi dạy như một tiểu thư danh gia, cô hiểu rõ cách làm thế nào để khiến trái tim đàn ông mềm yếu.

Kiều Nghiễn Trạch ngước lên, khóe môi cong nhẹ: “Cuối cùng em cũng quyết định cầu xin rồi sao?”

Lê Dĩ Niệm khựng lại, rồi mới nói: “Thêm hay bớt vài buổi diễn đối với tôi không quan trọng, nhưng những cơ hội đó là do Thiên Ý vất vả tranh thủ cho tôi, tôi không đành lòng để công sức của anh ấy uổng phí.”

“Em biết anh muốn gì.” Giọng Kiều Nghiễn Trạch ngày càng lạnh nhạt, “Và đừng mong anh sẽ dừng tay.”

Lê Dĩ Niệm chớp mắt, rồi sau đó cười khổ: “Chỉ vì lúc trước tôi tự ý chia tay anh sao? Anh cần một lý do?”

Kiều Nghiễn Trạch cười khẩy: “Em nghĩ thứ anh muốn là cái này sao?”

“Chẳng lẽ không phải à?” Lê Dĩ Niệm nhìn anh, trong đáy mắt dần hiện lên sự hoảng loạn.

Chính sự hoảng loạn ấy lại càng khiến nụ cười của Kiều Nghiễn Trạch thêm phần chắc chắn.

“Tất nhiên là không phải rồi. Anh không quan tâm tại sao em lại chia tay anh, với anh, điều đó đã không còn quan trọng.” Anh nhìn thẳng vào cô, từng chữ rõ ràng, “Anh muốn em.”

Đôi tay của Lê Dĩ Niệm khẽ run lên.

“Tứ thiếu, anh như thế này…”

“Em lại định nói gì, rằng anh cứ dây dưa như thế thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa chứ gì?” Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh, “Ai bảo anh là người vô vị, anh cảm thấy việc dây dưa với em rất thú vị.”

Thấy cô định mở miệng, anh liền hừ nhẹ một tiếng, cắt ngang lời cô: “Em cũng đừng nói rằng anh chỉ vì không cam lòng. Anh đã bị đá bao nhiêu lần rồi, em nghĩ anh chỉ vì mất mặt thôi sao?”

Cuối cùng, Lê Dĩ Niệm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh: “Vậy nên, anh muốn tôi ở bên anh sao, bao nhiêu lần thì mới đủ?”

Người đàn ông ép sát vào cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng ngần gần như trong suốt của cô, rồi anh bật cười.

“Đến khi nào anh thấy chán.”

Hơi thở của Lê Dĩ Niệm như nghẹn lại trong giây lát, cô cắn môi: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Nếu vậy, anh sẽ tiếp tục gây khó dễ cho em.” Nụ cười của Kiều Nghiễn Trạch đầy ẩn ý, “Không chỉ với em, mà còn với tất cả nghệ sĩ của studio Thời Sanh. Bất kỳ chương trình hay hoạt động nào anh nắm được, sẽ không có phần của họ. Em nên biết, anh hoàn toàn có thể làm được.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 679



“Ngài Kỷ có cho phép anh làm vậy không?” Lê Dĩ Niệm cắn môi hỏi.

“Tôi không động đến studio của em, là nể mặt cậu ta đấy.” Kiều Nghiễn Trạch giơ tay nới lỏng cổ áo, cười nhạt, “Nếu không, công ty của em đã phá sản từ lâu rồi.”

Lê Dĩ Niệm biết anh không hề đùa.

“Kiều Nghiễn Trạch, anh biết rõ tôi đã phải khó khăn thế nào mới thoát khỏi cuộc sống trước kia.” Cô rút hai tờ giấy, chậm rãi lau bàn, giọng nói trở nên nghẹn ngào, “Anh cũng là một phần quá khứ mà tôi muốn rũ bỏ.”

“Vậy thì bắt đầu lại từ đầu thôi.” Kiều Nghiễn Trạch nói với vẻ không mấy để tâm, “Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, ngày trước là em quyến rũ tôi mà? Em biết rõ tôi luôn tránh xa phụ nữ trong giới.”

Lê Dĩ Niệm cuối cùng không nói được gì.

Đúng vậy, năm đó chính cô là người chủ động quyến rũ người đàn ông này.

Có lẽ đây là chuyện táo bạo nhất cô từng làm, và kết quả cho thấy việc đó đã kéo theo bao nhiêu hệ lụy không lường trước.

Thế nhưng, cô lại không thể nói rằng mình hối hận.

Không, cô chưa bao giờ hối hận.

Nhưng cô phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình.

“Được thôi.” Hàng mi cô khẽ rung lên, cuối cùng lạnh lùng thốt ra, “Nếu đã vậy, tôi sẽ chờ đến ngày anh thấy chán.”

Hơi thở của Kiều Nghiễn Trạch trở nên nặng nề hơn.

Lê Dĩ Niệm cầm lấy bát đĩa, quay người bước vào bếp.

Kiều Nghiễn Trạch đi theo sau cô, nhìn cô vận hành máy rửa chén, anh đưa chiếc đĩa trong tay cho cô.

“Chúng ta ở bên nhau lâu vậy rồi, tôi chưa bao giờ được ăn thử món em nấu.” Anh bỗng cười khàn, “Thậm chí đến hôm nay tôi mới biết em biết nấu ăn.”

Lê Dĩ Niệm khẽ cong môi cười, nhưng nụ cười mang theo chút chua xót.

Những điều người đàn ông này không biết về cô, còn rất nhiều, rất nhiều…

Sau khi dọn dẹp xong, Lê Dĩ Niệm định đứng lên rời khỏi bếp, nhưng Kiều Nghiễn Trạch đột nhiên tiến đến, ép cô vào bồn rửa chén.

“Kiều Nghiễn Trạch, ở đây không phù hợp!” Cô hơi hoảng, hàng mi run rẩy dữ dội, “Lần sau anh cần, tôi sẽ đến nhà anh. Chẳng phải anh sống gần đây sao?”

Kiều Nghiễn Trạch giữ chặt đôi tay của cô, ép chúng lên eo mình.

“Tiêu Thành có từng chạm vào em chưa?” Anh khàn giọng hỏi.

Lê Dĩ Niệm sững lại, dường như không ngờ rằng anh lại bất ngờ nhắc đến vấn đề này.

“Anh để ý sao?” Cô bật cười, gương mặt của cô gái từng khéo léo xoay quanh giữa những người đàn ông như Lê Dĩ Niệm năm đó lại hiện lên, “Nếu câu trả lời của là có, anh sẽ buông tha cho tôi sao?”

“Không.” Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh một tiếng, ánh mắt tối sầm lại, rồi ngay lập tức cúi xuống chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mà anh đã khao khát từ lâu.



Bên kia.

Trong phòng của Diệp Sanh Ca, Kỷ Thời Đình ngồi sau bàn làm việc, lật xem cuốn sổ ghi chép của cô. Nghĩ đến việc cô còn xem nhiều tài liệu như vậy trong những tháng đầu thai kỳ, cơn giận của anh không khỏi dâng lên, anh trừng mắt nhìn cô đầy bất mãn.

Diệp Sanh Ca cúi đầu, cảm thấy có chút lo lắng khi nhớ lại phản ứng của anh khi cô vô tình chạm vào trên đường về.

Cô nên giúp anh không?

Vì thế, cô mới để anh vào phòng mình, nhưng giờ lại do dự.

“Thời Đình,” cô không kìm được mà lên tiếng.

Anh đặt cuốn sổ xuống, kéo cô vào lòng chặt hơn, giọng trầm thấp: “Sao vậy?”

“Anh định đợi em đến bao giờ?” Cô cắn môi, “Đợi em sinh xong đứa bé, hay… dù bao lâu đi nữa, đến khi em khỏi bệnh?”

Ánh mắt của Kỷ Thời Đình trầm xuống: “Em nghĩ sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back