Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
432,424
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMqL59_j7WbfzzVgFtM5k-pEyhkjmwQN2pwtJ2bAn2zfWr9GDFMiOj0e7tAC47iAxswzqpp8BvVPcpv49aFrORd5yPZXdLtBGNcWQ9Rhv2JkNk70J-2Lp2MY_5FXTwfS3J3E8MigepydyJVVDLztiIA=w215-h322-s-no-gm

Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Tác giả: Hà Ngô An
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Cuộc hôn nhân vừa bước sang năm thứ ba, Tống Luật Thanh đã phải lòng chính cô thư ký của anh.

Vì người phụ nữ ấy, anh đoạn tuyệt với gia đình, ruồng bỏ cả vợ con.

Ngày rời khỏi nhà, anh đã quỳ suốt một đêm dài trước bài vị tổ tiên, rồi giao lại toàn bộ tài sản cho mẹ con tôi.

“Anh xin lỗi mẹ con em, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh yêu cô ấy, anh có thể vì cô ấy mà từ bỏ tất cả.”

“Anh sẽ không về nữa đâu. Địa vị và tiền bạc này chỉ khiến anh ngạt thở.”

“Sống trong một gia đình chỉ có tiền bạc mà thiếu vắng tình yêu, thật sự là bất hạnh của đời anh.”

“Nếu không thể ở bên người mình yêu thương, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa?”

Tôi chỉ liếc nhìn anh ta một cái, rồi dứt khoát đặt bút ký vào đơn ly hôn, nhận lấy toàn bộ số tài sản ấy.

Tình yêu ư? Nó vốn đã tan nát, chằng chịt những vết thương rồi.

Thôi thì, không cần đến nó nữa, cũng chẳng sao.​
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 1: Chương 1



1

Trong tiệc thôi nôi của con gái, giữa bao nhiêu món đồ chơi đắt tiền bày ra, con bé lại chẳng hề để mắt tới.

Nó lẫm chẫm đứng dậy, rồi với tay lấy cuốn hồi ký kinh doanh của ông nội.

Mọi người xung quanh không khỏi bật cười.

Một người bạn cố tri của ông nội con bé trêu: “Xem ra cháu gái này sau này sẽ nối nghiệp ông nội đây rồi.”

“Đúng thế, vừa chọn đã nắm ngay thứ đáng giá nhất.”

Ông nội con bé cười đến rạng rỡ, bao nếp nhăn xô lại.

Ông ôm Tranh Tranh vào lòng, cùng bà nội cưng nựng, trêu đùa con bé.

Đúng lúc ấy, bà dì của Tống Luật Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng lấy cuốn sách từ tay Tranh Tranh, đoạn đặt lên chiếc bàn cao cách đó không xa.

“Để xem con bé này thật sự thích cuốn sách, hay chỉ vì nó ở gần tầm tay nhất nào.”

Tôi liếc nhìn bà ta, không nói gì.

Bà dì này của Tống Luật Thanh từng muốn giới thiệu cô con gái nuôi cho anh, nhưng bà ta đã tự đánh giá mình quá cao.

Nhà họ Tống thẳng thừng từ chối, chọn liên hôn với gia đình tôi.

Không dám ca thán nhà chồng tôi, bà ta quay sang bắt bẻ tôi đủ điều.

Trước nay, tôi vẫn nhẫn nhịn, tâm niệm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Không ngờ hôm nay bà ta lại cố tình gây khó dễ ngay trong tiệc thôi nôi của con gái tôi.

Cuốn sách được đặt trên chiếc bàn quá cao so với tầm với của một đứa trẻ mới thôi nôi.

Tranh Tranh ngước nhìn một lát, rồi quay sang ông nội, gương mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác.

Bà dì của Tống Luật Thanh được dịp cười lớn.

“Không với tới được phải không nào? Tranh Tranh phải mau lớn mới lấy được nhé!”

Tôi đứng cạnh, lòng hơi khó chịu, đang định lên tiếng thì thấy con bé đã cố nhướn người, đưa tay về phía bàn.

Việc lấy được cuốn sách dường như là không thể.

Cánh tay bé xíu của nó giơ lên còn chưa cao bằng mặt bàn.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, Tranh Tranh đã có một hành động khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Con bé túm lấy chiếc khăn trải bàn thủ công rủ gần chạm đất, lùi lại một bước, rồi dùng sức kéo mạnh.

Tấm khăn trải bàn tuột xuống sàn, cuốn sách cũng theo đó mà trượt theo.

Tranh Tranh nhặt cuốn sách lên, toe toét cười rồi chạy lạch bạch sà vào lòng ông nội.

Bà dì của Tống Luật Thanh sững người: “Đây… con bé này… thật lanh lợi, đúng là lanh lợi quá haha…”

Ông nội Tranh Tranh lại cười rạng rỡ, mặt nhăn lại vì vui sướng: “Cháu gái cưng của ông, ông thương quá đi mất thôi haha… Tranh Tranh, lại đây ông ngắm kỹ nào.”
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 2: Chương 2



Mọi người xung quanh vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Mẹ chồng tôi đứng dậy, nhìn người dì kia của Tống Luật Thanh, ôn tồn nói:

“Chị xem, sao lại đi làm khó một đứa trẻ như vậy chứ?”

Bà dì của Tống Luật Thanh mặt đỏ bừng, đành gượng gạo nói mấy câu chữa lửa.

Chuyện này coi như tạm cho qua.

Tôi và Tống Luật Thanh đứng nép về một phía, nơi ít người qua lại hơn.

Bên trong, phần lớn là họ hàng, bạn bè thân thiết của hai gia đình.

Không khí quả thật rất náo nhiệt.

“Anh sắp đi rồi.”

Tống Luật Thanh đứng sát bên tôi, giọng nói không lớn lắm.

Tôi liếc anh ta một cái:

“Thật phiền anh quá, còn phải cố nán lại dự tiệc thôi nôi của Tranh Tranh. Chắc làm lỡ giờ anh đi gặp người tri kỷ rồi phải không?”

Tống Luật Thanh khẽ cau mày, không đáp lời tôi nữa.

2

Bước ra khỏi phòng tiệc ồn ã, tôi và Tống Luật Thanh tìm đến một góc yên tĩnh bên ngoài.

Ngôi nhà cổ rất rộng, đâu đâu cũng là những khoảng sân vườn được thiết kế theo lối truyền thống.

“Em không cần phải nói chuyện với anh kiểu đó. Lòng người vốn dễ đổi thay, anh nhận ra mình thật sự hợp với kiểu người như cô ấy hơn.”

“Anh hợp với ai thì liên quan gì đến tôi? Cần phải nhấn mạnh thêm lần nữa sao?”

Tôi nhìn anh, ánh mắt đã nhuốm vẻ chán ngán:

“Có bản lĩnh thì cưới cô ta về đi, đừng lôi tôi ra so sánh.”

Tống Luật Thanh im lặng, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

Tôi vừa định quay đi thì bị anh giữ tay lại.

“Thư Ý, rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu chủ động thưa chuyện ly hôn với hai bên gia đình?”

“Người sai là anh, là anh làm người đàn bà khác có thai, tại sao tôi phải là người chủ động? Muốn tôi hứng chịu mọi lời trách móc hay sao?”

Tống Luật Thanh nhìn tôi, vẻ mặt đầy bất lực:

“Thư Ý, thật ra em không cần phải dây dưa chuyện này với anh làm gì. Chúng ta chia tay trong êm đẹp, tốt cho cả hai.”

“Chẳng lẽ mỗi ngày ở trong căn nhà này, nhìn chồng mình tơ tưởng người khác, em thấy vui vẻ lắm sao? Tại sao chúng ta không thể chia tay trong hòa bình?”

“Công ty của em sắp lên sàn, hai nhà lại đang có dự án hợp tác hàng chục tỷ. Cớ gì em phải quay lưng với lợi ích?”

“Lẽ nào trong mắt em chỉ có tiền thôi sao? Thư Ý, từ nhỏ đến lớn em có thiếu thốn gì đâu. Nhà chỉ có mình em là con gái, em còn thiếu chút tiền này sao? Em thực dụng đến thế cơ à?”
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 3: Chương 3



3

Tống Luật Thanh dịu giọng, cố gắng ôn tồn giảng giải với tôi.

“Gia đình đôi bên môn đăng hộ đối, em đâu đến nỗi thiếu thốn? Sống sao cho thoải mái mới là quan trọng nhất chứ.”

Tống Luật Thanh, nếu không ngoại tình, vốn dĩ cũng từng là một người yêu không tệ.

Anh ta xuất thân danh giá, từ nhỏ học trường nổi tiếng, đời luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng nếm mùi cơ cực.

Có lẽ cũng vì cuộc sống quá bằng phẳng nên anh ta cư xử khá hòa nhã, lịch thiệp với mọi người.

Ngay cả với những kẻ không ưa, anh ta cũng chỉ giữ thái độ xã giao hờ hững, cốt để giữ thể diện.

Hay cũng vì cuộc sống quá êm đềm, quá tẻ nhạt nên anh ta mới tìm đến ngoại tình.

Ngay trong lúc tôi mang thai, anh ta đã phản bội hôn nhân, dan díu với cô thư ký của mình.

Một người từng xem như đàng hoàng, giờ chỉ đau đáu nghĩ cách rước cái gọi là ‘tình yêu đích thực’ của mình về nhà.

“Cô ta không vào được cửa nhà này, anh cũng đừng mong đi đâu hết, trừ phi anh chấp nhận từ bỏ tất cả những gì thuộc về gia tộc họ Tống.”

Tôi thẳng thừng đặt điều kiện.

Tôi muốn tiền, muốn lấy đi toàn bộ sản nghiệp đứng tên anh ta.

Nhà họ Tống sĩ diện cao ngất trời, lại không có tiền lệ ly hôn. Chỉ cần tôi không gật đầu, anh ta khó lòng mà toại nguyện.

“Anh thấy em tầm thường quá rồi đấy.”

Tống Luật Thanh khẽ cười, nụ cười mang theo chút chế giễu:

“Thư Ý, có tiền hay không với anh chẳng quan trọng. Anh không giống em, cũng không giống cha mẹ anh, trong mắt lúc nào cũng chỉ có tiền.”

Tôi chỉ cười nhạt một tiếng.

“Thư Ý, em nghĩ kỹ mà xem, chẳng lẽ em không thấy cuộc sống trong những gia đình như chúng ta, thực chất có quá ít sự lựa chọn hay sao?”

“Chúng ta vốn không có quyền theo đuổi tình yêu đích thực. Ban đầu anh cứ ngỡ em cũng giống anh, cũng có dũng khí phản kháng, nhưng em thì…”

Tống Luật Thanh nói đến đây, khẽ thở dài một hơi.

“Hôm nay nhìn Tranh Tranh, anh thật sự thấy con bé đáng thương. Dù sinh ra đã ngậm thìa vàng, gia thế khiến bao người ao ước, nhưng rất có thể sau này con bé sẽ không hạnh phúc, bởi vì lựa chọn của nó quá ít…”

“Anh đang nói đùa đấy à?”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận đang chực trào.

“Lựa chọn quá ít? Xin lỗi, tôi không hiểu nổi logic của anh. Tống Luật Thanh, anh tưởng mình lớn lên nhờ hít khí trời, uống sương mai chắc? Cái vẻ thoát tục không nhiễm bụi trần của anh khiến tôi buồn cười đấy.”
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 4: Chương 4



“Từ nhỏ anh sống trong biệt thự lưng chừng núi, đứng trên khu bất động sản ở Thái Bình Sơn nhìn xuống cảnh phồn hoa. Nhà hàng anh hay đến có thể ngắm trọn vịnh Victoria… Nếu không nhờ tiền của cha mẹ anh, gia sản nhà anh, anh nghĩ mình có cửa hưởng thụ những thứ đó sao?”

“Anh học với những gia sư giỏi nhất, có những tổ chức danh tiếng chỉ phục vụ riêng anh. Trung học thì sang Thụy Sĩ học trường tư đắt đỏ bậc nhất. Đại học vào Ivy League. Phải, tôi không phủ nhận nỗ lực của anh, nhưng nếu không có gia đình chống lưng, anh nghĩ đường đời mình có thể bằng phẳng đến thế sao?”

Tôi nhìn Tống Luật Thanh, càng nghĩ càng thấy nực cười.

“Ivy League nói bỏ là bỏ, muốn sang Bắc Âu lập nhóm nhiếp ảnh là đi ngay. Khởi nghiệp thất bại cũng chẳng sao, quay đầu lại vào học tiếp một trường danh giá khác. Cha mẹ anh cho anh ít lựa chọn lắm sao?”

“Anh thật sự cho rằng cuộc đời mình tệ lắm à? Thử đặt bất kỳ ai vào vị trí của anh xem, nếu họ phải vật lộn với cơm áo gạo tiền, không có bệ đỡ gia đình vững chắc như thế, liệu có thể sống thảnh thơi tự tại như anh không?”

4

“Chuyện Tranh Tranh làm hôm nay, có phải em bày cho con không?”

Tống Luật Thanh né tránh đối đầu, lái sang chuyện khác.

Nghe anh ta nói, tôi càng thấy bực mình.

“Tôi không muốn ngày sinh nhật con lại phải nặng lời với anh, anh đừng có chọc tức tôi.”

“Anh không có ý nói em tính toán, chỉ là anh thấy trẻ con lanh lợi quá cũng không hẳn là tốt.”

“Anh còn nói thêm một câu nào về con gái tôi nữa, thì đừng trách tôi lật mặt không nể nang gì hết. Lẽ nào tôi biết trước bà dì của anh sẽ đi gây khó dễ cho một đứa trẻ con?”

“Tôi đứng xa con bé như vậy, lẽ nào có thể dùng thuật truyền âm cách không mà chỉ bảo con phải làm gì để lấy lòng ông nội? Tống Luật Thanh, anh đừng quên, cuốn sách đó là do ba anh hứng lên mới đặt ở đấy.”

“Chắc là anh nghĩ nhiều rồi, anh xin lỗi.”

“Ai thèm lời xin lỗi của một kẻ ngu ngốc như anh? Anh giữ lấy mấy lời đó mà nghĩ xem lát nữa ăn nói thế nào với ba mẹ anh đi.”



Tôi quay người bỏ đi, được nửa đường thì dừng lại, ngoái nhìn anh ta một cái:

“Bệnh.”

5

Ngôi nhà cổ vẫn còn vương lại chút không khí vui vẻ, ba mẹ Tống Luật Thanh vẫn giữ nụ cười trên môi.

Nhưng tối đến, khi khách khứa đã về hết, Tống Luật Thanh đột ngột quỳ xuống.

Trước cơn bão, bầu trời lúc nào cũng thật yên bình.
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 5: Chương 5



“Ba, con…”

Tống Luật Thanh vừa cất lời, sắc mặt ba anh lập tức sa sầm.

“Tao biết mày đã làm ra cái chuyện mất mặt gì, cũng biết mày định nói gì. Tao nói cho mày biết, nếu mày dám mở miệng, thì đừng trách tao từ mặt thằng con này.”

“Mẹ.”

Tống Luật Thanh đổi hướng sang mẹ.

Mẹ chồng tôi sững người, rồi ôm chặt lấy Tranh Tranh, ngồi xuống cạnh tôi.

“Đừng gọi tôi là mẹ nữa.”

Tống Luật Thanh cúi đầu, không nói gì thêm.

Sự im lặng nặng nề bao trùm.

“Ba.”

Tống Luật Thanh lại lên tiếng:

“Ba phải hiểu cho con chứ. Từ nhỏ đến lớn, việc gì con đã muốn làm, không ai cản được.”

“Con muốn bỏ học để khởi nghiệp, con muốn mở studio chụp ảnh, kể cả sau đó muốn quay lại đi học, tất cả đều là do con muốn.

Ban đầu, ba không đồng ý, nhưng cuối cùng dù ba phản đối, con vẫn cứ làm.”

“Cho nên, một khi con đã thật sự muốn làm việc gì, ba không cản nổi đâu.”

“Mày đang uy h.i.ế.p tao đấy à?”

Giọng ba anh không lớn, nhưng vẫn đầy uy lực.

“Con không có ý đó. Con chỉ muốn tự do.”

Tống Luật Thanh thật sự ngu ngốc đến nực cười.

6

“Chính vì tao đã cho mày quá nhiều tự do, nên mày mới hết lần này đến lần khác không biết điểm dừng!”

“Mày nghĩ mày giỏi lắm đúng không, Tống Luật Thanh?

Khi tất cả mọi người phản đối mày bỏ học, mày không nghe. Sau đó mày nộp đơn, mày tự do rồi, nói đi là đi, còn mọi thủ tục lằng nhằng phía sau là do tao phải cử người đi lo liệu.”

“Mày nói muốn khởi nghiệp, tao có từ chối đâu, cũng chẳng hề can thiệp vào giấc mơ của mày như mày vẫn tưởng. Tao chỉ bảo mày đừng quá mơ mộng hão huyền, ít nhất cũng phải xem xét xem cái nơi mày chọn khởi nghiệp có thực sự phù hợp để làm ăn lâu dài không. Nhưng mày có thèm nghe không?”

“Mày xách vé máy bay đi thẳng. Tiền không có, quan hệ không có, nguồn lực cũng không nốt!”

“Tao còn cách nào khác? Vì cái mộng tưởng viển vông của mày, tao phải âm thầm tìm người có kinh nghiệm chống lưng cho mày. Nếu không, mày nghĩ tại sao mình lại dễ dàng gọi vốn được thế? Nhưng dù tao đã giúp đến vậy, mày vẫn thất bại tan nát, đúng không?”

“Lúc mày gọi điện về nhà, than thở thị trường không như ý, tao với mẹ mày khuyên mày đừng bốc đồng, rằng chẳng có việc gì là dễ dàng cả. Nhưng mày có nghe không? Mày vẫn chẳng thèm nghe!”

Ba anh nói một tràng dài, còn Tống Luật Thanh thì mặt hằm hằm tức giận.

“Nhưng con đâu có cần ba giúp! Không có ba, con vẫn sẽ tự mình thử!”

“Ba mẹ lúc nào cũng thế. Miệng nói chỉ muốn giúp, không phải can thiệp. Nhưng sau này, khi con thất bại, lại chì chiết chuyện đã phải giúp đỡ con thế nào.”
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 6: Chương 6



7

“Được, được.”

Ba anh cười lạnh.

“Vậy theo lời mày nói, trước đây mọi chuyện đều là lỗi của ba mẹ mày, vì ba mẹ mày quá rảnh rỗi. Vậy còn bây giờ? Mày muốn ly hôn, chuyện tày đình như vậy, mày cũng tự mình quyết định. Mày lấy làm hãnh diện lắm à?”

“Con còn trẻ, tại sao không thể làm những gì mình muốn?”

“Cái mày muốn làm là ngoại tình, là đi ngược luân thường đạo lý đấy hả? Vậy thì thà tao đừng sinh ra mày còn hơn!”

“Nhưng giờ nói những điều này thì có ích gì? Con chỉ đang đưa ra một yêu cầu hợp lý. Pháp luật nào quy định kết hôn rồi thì không được ly hôn? Con từ bỏ mọi thứ, có được không?”

Tống Luật Thanh quay đầu, quỳ xuống trước mặt tôi.

“Thư Ý, anh từ bỏ tất cả, được không?”

“Tất cả những gì thuộc về anh trong căn nhà này, anh đều để lại cho em và con gái. Anh cho mẹ con em hết, có được không?”

Tôi nhìn Tống Luật Thanh, lòng đã nguội lạnh, không còn đau đớn, hoang mang như những ngày đầu mới biết chuyện.

“Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi. Trước khi chúng ta kết hôn ba năm trước, anh đã quen cô ta chưa?”

“Quen rồi.”

“Khi đó đã có tình ý với cô ta chưa?”

“Chỉ cảm thấy cô ấy rất đặc biệt.”

“Anh thấy cô ta đặc biệt thì cứ việc theo đuổi người ta đi. Sao còn đến dây dưa với tôi làm gì?

Trong lòng đã vương vấn người khác, tại sao còn đồng ý cưới tôi?”

“Lúc chúng ta gặp mặt lần đầu sao anh không nói? Lúc đính hôn sao anh không nói? Khi hai gia đình bàn chuyện cưới xin, tại sao anh lại gật đầu? Tự do của anh là tự do, còn tự do của người khác chỉ là trò đùa thôi sao?”

“Thư Ý, em cũng đâu yêu anh tha thiết gì, sao lại phản ứng dữ dội thế?

Cuộc hôn nhân của chúng ta chẳng phải chỉ là sự sắp đặt của hai gia đình thôi sao? Một chuyện có thể giải quyết trong êm đẹp, cớ gì em cứ phải hỏi nhiều như vậy? Chẳng lẽ vì anh ngoại tình khiến em thấy mất mặt?”

“Tống Luật Thanh.”

Tôi gọi tên anh ta.

“Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi không yêu anh? Nếu tôi không yêu anh, tại sao tôi lại đồng ý ở bên anh?”

8

Tống Luật Thanh thở dài.

“Nhưng em cũng phải hỏi xem, anh có cần thứ tình yêu đó hay không chứ?”

“Tình cảm con người vốn đổi thay. Anh muốn ở bên người anh thật lòng yêu thương. Em cũng có thể đi tìm tình yêu đích thực của mình, không ai cản em cả, đúng không?”

“Anh thật sự không hiểu nổi. Em từ nhỏ đến lớn chẳng thiếu thốn thứ gì. Thư Ý, em không thiếu tiền, không thiếu tình thương, tại sao lại cứ phải đặt nặng chuyện tình yêu và hôn nhân đến thế? Thẳng thắn với nhau một chút không được sao?”

Đúng lúc đó, Tranh Tranh bỗng bật khóc nức nở.

“Vậy là, đến cả con gái ruột của mình anh cũng không cần nữa sao?” Mẹ chồng tôi hỏi.
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 7: Chương 7



“Cô ấy đang mang thai. Tôi sẽ có những đứa con khác.”

Mẹ chồng tôi bế con bé đứng bật dậy:

“Đứng lên đi, không cần phải quỳ nữa.

Chẳng ai ở đây chịu nổi cái kiểu quỳ lạy này của anh đâu. Nhà này coi như không có đứa con trai như anh.”

“Mẹ.”

Tống Luật Thanh ngẩng đầu:

“Mẹ đừng giận. Chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?”

“Tống Luật Thanh, anh không cần phải tiếp tục ca ngợi thứ tình yêu vĩ đại của anh ở đây, cũng không cần tiếp tục hạ thấp tôi nữa.”

Tôi lên tiếng:

“Tôi đồng ý ly hôn. Như vậy đã vừa ý anh chưa?”

Ba chồng tôi cũng đứng dậy:

“Tao và mẹ mày lẽ ra đã phải sớm nhìn thấu bộ mặt thật của anh. Một kẻ như anh, đến nguyên tắc làm người cơ bản cũng không có, thì còn trông mong gì kế thừa gia nghiệp, làm rạng danh nhà họ Tống.”

“Anh đã nói chỉ cần tự do, vậy thì chuẩn bị đi. Tất cả những gì gia đình này đã cho anh, giao trả lại hết.”

“Con có thể ký thỏa thuận, chuyển hết tài sản, nhà cửa, cổ phần đứng tên con cho Tranh Tranh.”

9

“Không cần.”

Ba anh ngắt lời.

“Nếu anh đã quyết rời khỏi gia đình này, thì những thứ đó không còn liên quan gì đến anh, và anh cũng không có quyền định đoạt chúng.

Tao sẽ thu hồi tất cả những gì thuộc về anh trong gia đình này, sau đó sẽ phân chia lại cho Tranh Tranh và Thư Ý. Không cần anh phải ký thỏa thuận gì hết.

Nếu sau này anh quay về đòi hỏi những thứ đó, chẳng lẽ sau này mẹ con Thư Ý lại phải chịu sự phiền nhiễu từ anh hay sao?”

Tôi bế con gái từ tay mẹ chồng, định đưa con vào phòng dỗ ngủ.

Tống Luật Thanh đứng dậy, định đi về phía từ đường.

“Từ giờ anh không còn là người của gia tộc này nữa. Anh không có tư cách vào đó.”

“Con chỉ muốn vào đó quỳ một lát cho lòng thanh thản, đâu cần phải ép người quá đáng như vậy.”

“Nếu mày đã nói vậy, thì từ nay đừng bao giờ quay lại đây nữa. Nhưng hãy nhớ, dù sao mày cũng là con trai độc nhất. Sau này, nếu ba mẹ cần mày phụng dưỡng lúc tuổi già, tao sẽ gánh vác trách nhiệm.”

“Không cần.”

Ba anh cười lạnh.

“Chúng tao có cháu gái. Cần mày làm gì? Nếu mày đã nói thế, thì sau này có thất bại thảm hại cũng đừng tìm về đây. Đừng hòng mơ tưởng đến một đồng nào mà tao và mẹ mày để lại cho Thư Ý và Tranh Tranh.”

“Ba nghĩ nhiều rồi. Chỉ những người như ba, miệng lúc nào cũng toàn mùi tiền, mới suốt ngày lải nhải chuyện tiền nong.
 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 8: Chương 8



Ba tự hào mình là người cha có trách nhiệm, nhưng những gì ba mang lại cho con cũng chỉ toàn là tiền. Phải chịu sự kiểm soát của ba chỉ vì dùng tiền của ba, vậy thì con thà không cần.

Sống trong một gia đình chỉ có tiền mà thiếu vắng tình thương, đúng là con quá xui xẻo.”

Nói xong, Tống Luật Thanh quay người bỏ đi.

Tôi chỉ biết tự hỏi lòng, mắt mình đã mù lòa thế nào mà lại nhìn nhầm người đến vậy.

10

Tranh Tranh có lẽ vì vừa khóc một trận nên giờ tỉnh táo hẳn, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Tôi bế con ra mở cửa.

Ngoài cửa là ba mẹ chồng tôi.

“Thư Ý, ba mẹ đã bàn bạc với nhau rồi. Hai nhà chúng ta vốn gần gũi, lại là bạn bè bao năm. Là do ba mẹ không biết dạy con.

Nếu con đồng ý, sau khi ly hôn với thằng nghịch tử đó, ba mẹ muốn nhận con làm con gái nuôi, được không?”

“Tài sản nhà họ Tống sau này đều là của con và Tranh Tranh.

Thằng Luật Thanh nó không biết trân trọng, nhưng ba mẹ biết con là đứa tốt, có năng lực, lại có đầu óc làm ăn.

Tranh Tranh từ nhỏ đã lanh lợi như vậy. Giao nhà họ Tống lại cho mẹ con con, chúng ta hoàn toàn yên tâm.”

Mẹ chồng tôi tiếp lời:

“Thư Ý à, mẹ thật lòng thương con. Con sống tình nghĩa, lại giỏi giang, phương diện nào cũng tốt cả. Là Tống Luật Thanh không có phúc phận được ở bên con.

Nếu con bằng lòng, chúng ta sẽ hẹn gặp ba mẹ con. Hai nhà sẽ cùng nhau làm thủ tục công chứng.

Còn nếu con không muốn, chúng ta cũng tuyệt đối không ép buộc.

Tiền bạc vẫn sẽ là của con và Tranh Tranh.

Ba mẹ cam đoan, sau này thằng Luật Thanh sẽ không được đụng đến một đồng nào hết.”

Tôi nhìn Tranh Tranh đang thích thú nghịch mấy ngón tay của mình.

Dù có lẽ đã mất đi cái quyền được nghèo, con bé vẫn có những niềm vui của riêng nó.

“Con đồng ý.”

Không có lý do gì để tôi từ chối cả.


 
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình
Chương 9: Chương 9



11

Tống Luật Thanh vốn là người rất chú trọng hiệu suất.

Rõ ràng anh ta thật sự muốn ly hôn càng sớm càng tốt, nên sáng sớm đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách.

“Anh đã nhờ người soạn sẵn thỏa thuận ly hôn, nếu em không có vấn đề gì thì ký luôn đi.”

“Có vấn đề.”

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta, chẳng buồn liếc nhìn bản thỏa thuận đặt sẵn trên bàn.

“Có vấn đề gì?”

Tống Luật Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Em còn chưa xem, sao biết có vấn đề?”

“Đương nhiên là có vấn đề — tại sao anh lại ngồi trên sofa nhà tôi?”

Tống Luật Thanh hơi sững lại:

“Em đừng vô lý quá, Thư Ý, đây là nhà của anh.”

“Sắp không phải nữa rồi.”

Tôi điều chỉnh lại tư thế ngồi, sao cho thoải mái và thư thái nhất.

“Dù thế nào đi nữa, đây cũng là nhà của anh. Ba mẹ có giận anh đến mấy, cũng không thay đổi được sự thật anh là con trai duy nhất của họ…”

“Không cần phải nhấn mạnh chuyện anh là con trai đâu.”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta:

“Ai cũng là con người như nhau cả thôi.”

Tống Luật Thanh liếc tôi một cái, không nói thêm gì, đứng dậy nhưng ngay sau đó lại khụy xuống.

Anh ta kêu lên một tiếng “á”, cố gượng đứng lên nhưng không nổi.

“Không ngờ anh lại thích quỳ đến thế.”

Tôi thản nhiên buông lời chế nhạo.

“Tối qua anh quỳ đến bầm tím cả chân, giờ vẫn còn tê đây này. Anh ngồi nhờ một chút thì có sao đâu, em cũng không cần phải hành hạ anh như thế chứ?”

“Anh không nghe ba mẹ nói gì sao? Đây là nhà của tôi và Tranh Tranh.”

“Họ nói vậy mà em cũng tin à? Thư Ý, anh nhận ra rồi, em làm thế này thật khó coi. Gia sản lớn như vậy, ba mẹ anh dám cho, em dám nhận sao? Em không thấy mình quá coi thường thân phận người ngoài của mình rồi à?”

“Ồ.”

“…Em—”

Cuối cùng, Tống Luật Thanh cũng đứng dậy được, nhưng dáng vẻ trông thật thảm hại.

12

Tống Luật Thanh gắng gượng đứng thẳng, tay vịn vào thành ghế sofa.

“Tranh Tranh dù sao cũng là con gái. Em nghĩ rằng sau này khi ba mẹ anh trăm tuổi, mẹ con em thật sự đủ sức quản lý khối tài sản khổng lồ này sao?”

Tôi chỉ liếc anh ta một cái.

“Không ngờ, anh còn lạc hậu đến vậy.”

Tôi không cho anh ta cơ hội nói tiếp, thẳng thừng phản pháo.

“Quên chưa nói với anh, Tống Luật Thanh, tôi là người rất biết giá trị của mình. Ba mẹ đã muốn cho tôi, tôi sẽ nhận, chẳng có gì phải ngại ngần.”
 
Back
Top Bottom