Tâm Linh Chồng tôi là lệ quỷ

Chồng Tôi Là Lệ Quỷ
Linh hồn rong chơi


Trong một không gian mịt mù, trắng xóa, xa lạ, tôi lười biếng nằm dài như một con mèo con, đầu gối lên đùi bà nội.

Cơn gió hiu hiu lay nhẹ mái tóc tôi.

Bà nội tay vuốt tóc tôi, mỉm cười.

Từ ngày sống xa bà, chưa bao giờ tôi có cảm giác bình yên trở lại như vậy.

“Bà ơi, thiên đường có thật trên đời không bà?”

“Ở nơi xa xa phía cuối trời, có một nơi gọi là thiên đường”

“Thiên đường có đẹp không bà”

“Đương nhiên rồi mèo con của bà.

Không chỉ đẹp mà còn rất yên bình và nhiều hoa”

“Vậy bà dẫn con tới nơi đó đi.

Nào hai bà cháu mình cùng đi thôi”.

Tôi hào hứng.

Bà lặng im không nói, ánh mắt nhìn tôi trìu mến không khác khi xưa là bao.

Khuôn mặt bà vẫn hiền lành phúc hậu như xưa.

Bà đang ở rất gần nhưng sao tôi lại cảm thấy xa xôi đến thế.

Tôi đưa tay chạm vào mặt bà, nhưng lại không thể chạm tới.

Bóng dáng bà trong suốt dần, rồi cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tiếng bà âm trầm vọng lại như âm thanh trong vách núi thâm sâu nào đó:

“Tiểu Ngọc yêu dấu!

Quay trở về nhà đi thôi.”

Tôi cố nắm lấy bà nhưng không nắm được, toàn nắm không khí, liên tục gọi bà.

“Bà ơi”!

Tôi giật mình mở mắt.

Cảm giác cay cay nơi sống mũi vẫn còn.

Một mùi thơm dịu nhẹ xộc vào mũi tôi.

Mùi nước xịt phòng ở bệnh viện.

Tay tôi còn đang cắm ống tiêm truyền nước.

Một bàn tay lành lạnh đang nắm lấy tay tôi, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Tiểu Ngọc!

Em tỉnh lại rồi.”

Là hắn!

Hắn đang cười tươi mừng rỡ.

Tôi sờ thử vào ngực mình.

Vết thương đã biến mất từ lúc nào, như thể tôi chưa từng bị đâm, như thể mọi thứ vừa qua đều là cơn ác mộng.

Thấy vẻ mặt suy tư của tôi, hắn tiếp lời:

“Anh đã tìm mọi cách cứu em, vết thương anh cũng đã chữa lành cho em, nhưng linh hồn em cứ rong chơi tận đâu không chịu trở về.

Anh đã đến khắp mọi nơi để tìm em.

Anh thực sự rất lo lắng.”

Tôi gắng gượng ngồi dậy rồi hỏi hắn:

“Sao anh lại ở đây?”

Thực sự đầu óc tôi lúc ấy không thể nghĩ được gì, ngỡ là thật, mà cũng ngỡ là mơ, thật hay mơ tôi không thể biết.

Lời nói ra rồi, hắn có chút buồn trên mặt.

Tôi mới thấy mình có hơi vô tâm, vô ý.

“Anh là chồng em, đương nhiên phải ở bên chăm sóc em rồi.”

Hắn mỉm cười.

Nhất thời tôi chưa load hết được ý tứ trong câu nói của hắn, người cứ đơ ra.

Tôi chưa kịp thì ứng thì bỗng có tiếng mở cửa, kèm theo một giọng nói khàn khàn:

“Tiểu Ngọc, cậu tỉnh rồi!

Trời phật phù hộ!”

Là Mỹ Lệ.

Cô ấy mặc đồ bệnh nhân, đi đến bên tôi mừng rỡ nói.

Hắn nói hắn đi ra ngoài mua cháo cho tôi, để Mỹ Lệ ở lại nói chuyện với tôi.

Tôi gật đầu.

Dù gì tôi đang muốn hỏi Mỹ Lệ về những chuyện đã xảy ra trong thời gian tôi hôn mê.

“Cậu đã hôn mê hai tuần rồi đó.

Mọi người cứ tưởng cậu sẽ không qua khỏi, cậu có biết tớ lo lắng như thế nào không?

Còn về Nhật Nam, anh ta đã bị công an bắt lại rồi, đang nằm viện điều trị vết thương chờ ngày xử án.

Ngôi nhà của nhà họ Thẩm đã bị niêm phong lại để điều tra rồi.

Còn kẻ đã đâm cậu, chị ta biến mất không dấu vết rồi, cảnh sát đang ra lệnh truy nã.

Dù gì đây cũng là vụ án rất nghiêm trọng” Mỹ Lệ rành rọt kể.

Tôi “Ừ” một tiếng.

Tốt rồi!

Mọi chuyện đều đã qua đi!

Chúng ta sẽ lại trở về cuộc sống bình thường trước đây.

Chỉ có điều, nơi này đã thiếu đi bóng dáng một người.

Đó là Tiểu Vy.

Tôi không khỏi đau lòng khi nhớ đến cô ấy.

“Cái anh cảnh sát đẹp trai kia có quan hệ gì với cậu thế?

Anh ta nghe vẻ rất lo lắng cho cậu, suốt thời gian qua là anh ta ngày đêm chăm sóc cho cậu đó.

Xin lỗi nhé Tiểu Ngọc, tớ cũng đang phải nằm viện điều trị nên không qua chăm sóc cho cậu được.”

Mỹ Lệ ái ngại nói

“Chúng ta là chị em tốt, không cần câu nệ điều đó.

Yên tâm đi, tớ không trách cậu.”

Tôi cười xua xua tay.

“Nhưng mà cậu hắn ta….à không, anh cảnh sát kia đã chăm sóc cho tớ suốt thời gian tớ hôn mê.

Là thật à?”

Tôi hỏi.

“Ừ đúng vậy đó.

Cậu cũng ngạc nhiên phải không?

Tớ cũng không hiểu.

Nhưng chắc họ làm theo chức trách, dù gì cậu cũng là người liên quan trực tiếp đến vụ việc.

Cảnh sát bây giờ cũng nhiệt tình, trách nhiệm ghê.”

Mỹ Lệ cười nói.

Một lúc sau, hắn ta trở lại phòng, trên tay xách theo bát cháo vịt thơm nức.

“Mai mình lại đến thăm cậu.

Mình nằm ở phòng 304 tầng dưới nhé!”

Mỹ Lệ chào tạm biệt tôi rồi trở về phòng của cô ấy.
 
Chồng Tôi Là Lệ Quỷ
Minh hôn


Chương 21: Minh hôn

Hắn kéo cái ghế, ngồi cạnh giường bệnh, giục tôi ăn ngay cho nóng.

Suốt thời gian dài hôn mê, chỉ được truyền dinh dưỡng, không được ăn uống gì, tôi cũng có chút thèm ăn.

Tôi không câu nệ mà nhận lấy bát cháo, tay run run đưa thìa cháo vào miệng một cách khó khăn.

Hắn nhìn không thuận mắt, bèn giành lấy bát cháo trên tay tôi, trực tiếp đút cho tôi.

Tôi căn bản mới bước ra từ quỷ môn quan, sức lực còn yếu ớt, nên cũng đành để kệ cho hắn chăm sóc tôi.

Nhìn cách hắn đút cho tôi, từng thìa một, đưa lên miệng thổi rồi nếm thử xem độ nóng đã vừa chưa, xong mới nhẹ nhàng đút vào miệng tôi, rất chuyên tâm, chu đáo.

Tôi thầm nghĩ, giá như hắn là một người bình thường, chắc chắn tôi sẽ yêu hắn, thậm chí sẽ vứt bỏ liêm sỉ để theo đuổi hắn.

Giá như… chữ “ giá như” này vang lên trong đầu tôi nghe thật chua xót.

Ăn xong bát cháo, tinh thần tôi cũng phấn chấn hơn, sức lực cũng lấy lại phần nào.

Bỗng hắn cúi sát mặt tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi tôi.

Tôi hơi né ra xa, đưa tay lên sờ môi mình.

“Môi tôi có vấn đề gì sao?

Sao anh lại nhìn chằm chằm như vậy?

Tôi thực thấy không quen!

Hay môi tôi có sẹo?

Nhìn có xãu xí không?

Bọn người chết tiệt ấy đã khâu mồm tôi lại đó, chứ nguyên bản môi tôi chúm chím dễ thương lắm!”

Tôi nói một mạch dài, liến thoắng.

Nói xong cũng chẳng biết mình đã nói gì.

Tại sao khi đối diện với ánh mắt hắn, tôi lại khẩn trương như vậy?

Tại sao tôi lại phải giải thích với hắn?

Tại sao tôi lại sợ xấu trước mặt hắn?

Tôi cũng không hiểu mình nữa!

Thấy bộ dạng mắc cười của tôi, hắn mỉm cười rồi lấy tay lau lên mép tôi.

“Em xem, em tham ăn quá, để cháo dính cả lên mép kìa.”

Nói đoạn, hắn không biết từ đâu lấy ra một cái gương nhỏ, đưa lên mặt tôi, cười nói:

“Em nhìn đi.

Em đâu có xấu đâu!

Dù em có thế nào anh cũng vẫn yêu mình em thôi”

Tôi nhìn bộ dạng mình trong gương mà há hốc mồm.

Cmn xấu thật sự!

Khuôn mặt sau bao ngày nằm liệt giường, đã héo khô cả rồi, da dẻ sần sùi, hai má hóp lại như người già, hốc mắt thì sâu húm, thâm quầng.

Kinh dị hơn chỗ miệng tôi, vết khâu vẫn còn, nhìn như thể mấy cái lỗ ghim giấy.

Tôi phát khóc vì khuôn mặt trong gương.

“Em xem, với vẻ “xinh đẹp” của em bây giờ, cả thế giới này chắc chỉ có mình anh yêu em thôi.”

Hắn lại bày ra vẻ mặt cợt nhả, cố tình nhấn mạnh hai từ “xinh đẹp”.

Móa nó!

Hắn ta cũng giỏi cà khịa lắm.

Hắn ta lại tiếp tục ghé sát tai tôi, thì thầm:

“Muốn chữa khỏi sẹo không?

Anh giúp em.”

Tôi chợt nhớ đến chuyện ở vườn cây nhà họ Thẩm.

Lúc hắn chữa trị vết thương trên cổ cho tôi, hắn ta đã dùng lưỡi liếm.

Không phải là hắn sẽ lại dùng cái cách mất vệ sinh ấy để xóa sẹo cho tôi chứ?

Nghĩ đến đây, mặt tôi đã đỏ bừng từ khi nào.

Hắn không chờ tôi trả lời, cứ thế tiến sát gần, liếm lên những vết sẹo trên môi tôi.

Ban đầu tôi hơi bất ngờ, đẩy hắn ra.

Nhưng hắn vẫn ghì sát lại, tiếp tục công việc mà không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Tôi cũng dần xuôi lòng, ngồi im bất động để kệ cho hắn tác nghiệp.

Dù gì so với việc này, việc để lại sẹo còn kinh khủng hơn gấp vạn lần.

Vì sự nghiệp cứu vãn nhan sắc, tôi chịu ủy khuất tí cũng không sao.

Xong xuôi, tôi cầm gương lên soi xem hắn có thực đã xóa sạch sẹo cho tôi không.

Tôi tự nhủ nếu hắn dám lừa tôi để lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ chửi hắn suốt bảy ngày.

Thật kì diệu!

Đúng là vết sẹo đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.

Da dẻ tôi cũng hồng hào hơn, căng mướt hơn, trở lại bộ dáng “mặt hoa da phấn” như trước.

Lấy lại được nhan sắc, tôi mừng đến phát điên trong lòng, bất giác mỉm cười.

Dù gì tôi cũng là con gái, cũng rất coi trọng nhan sắc của bản thân.

Hắn ngồi bên cạnh gọt táo, thấy tôi vui, hắn cũng cười theo.

Tôi vẫn còn ngượng ngùng vì sự việc chữa sẹo vừa nãy, nên tôi cứ ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ giả bộ ngắm cảnh, không dám nói chuyện với hắn.

Hắn cũng im lặng.

Không khí vì thế trở nên căng thẳng.

Tôi muốn làm bầu không khí thoải mái hơn, nên rốt cuộc cũng chịu mở lời trước:

“ Lúc nãy anh nói anh là chồng tôi, là có ý tứ gì?”

“Anh với em đã kết minh hôn, hiển nhiên trở thành vợ chồng của nhau.

Em chính là vợ của anh, sống là vợ của anh, chết cũng là vợ của anh.”

Hắn vừa gọt táo, vừa thản nhiên nói, miệng hơi cười cười.

Tôi bất chợt nghĩ đến lời của bà lao công trong thư viện.

Không lẽ bà ấy nói đúng, kiếp này tôi phải kết hôn với người đã chết sao?

Cảm xúc tôi thật lẫn lộn khó tả.

Vừa sợ hãi, vừa thỏa mãn.

Nếu là trước đây, khi nghe điều này, tôi sẽ chỉ cảm thấy sợ hãi và kinh tởm.

Nhưng đối với hắn, tôi lại không hề thấy kinh tởm, ngược lại còn có chút vui sướng.

Nhưng tôi vẫn nên làm theo lý trí của mình, tôi không thể lấy một người chết làm chồng được.

“Minh hôn là cái gì chứ?

Tôi không biết!

Tôi chưa từng đồng ý cưới anh, anh cũng chưa từng hỏi cưới tôi mà.”

Tôi cao giọng nói.

Hắn để “phịch” con dao gọt táo xuống mặt bàn.

Tôi tưởng mình đã lỡ lời làm hắn tức giận, nên cũng thấy hơi sợ.

Dù gì hắn cũng là quỷ, cho dù hắn có tốt với tôi thế nào, thì tôi vẫn nên dè chừng hắn, không nên làm hắn giận.

Hắn lấy đâu ra một tấm gỗ nhỏ, trên tấm gỗ có khắc chữ Trương Thiên Minh.

Tôi nhanh chóng nhận ra tấm gỗ này.

Đây chính là tấm gỗ rớt vào trong khu vườn nhà họ Thẩm.

Có điều hình như lần đầu thấy nó, dòng chữ kia có không hề có màu đỏ như bây giờ.

Hắn giơ tấm gỗ lên gần mặt tôi, nói:

“Đây là thẻ bài phong ấn linh hồn anh, trên này có khắc tên anh: Trương Thiên Minh.

Tối hôm đó, chính em đã để máu của mình nhuốm đỏ tên anh, có nghĩa là đã trực tiếp đồng ý kết minh hôn với anh, có giấy hôn thú đàng hoàng.”

Loại máu hắn nói đến không lẽ là kinh nguyệt của tôi?

Eo ôi nếu thế thật thì tôi thực xấu hổ không còn mặt mũi nhìn hắn nữa.

Tôi tự trách sao mình lại bất cẩn thế.

Mặt tôi thoáng chốc đã đỏ bừng vì thẹn.

Hắn như hiểu được suy nghĩ của tôi, nói tiếp:

“Máu của phụ nữ trong thời kì đèn đỏ mang tính thuần âm, rất tốt cho ma quỷ bồi dưỡng.

Cũng nhờ hai tên trộm ấy vô tình đã tạo cơ hội cho anh gặp được em.

Em chính là người đã giúp anh giải trừ phong ấn.

Anh nguyện đem cả đời mình báo đáp.”

Hắn ta lại bày ra bộ mặt ngả ngớn.

“Anh nói linh tinh gì vậy.

Tôi không biết gì cả!

Tất cả chỉ là vô tình thôi, tôi thực không nguyện ý.

Anh không nên coi đó là thật chứ.

Dù gì cũng chỉ là không may, chúng ta hoàn toàn có thể phá bỏ hôn ước.

Tôi với anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Chúng ta không thể nào lại…

Không lẽ ở âm phủ không có quỷ nào xinh đẹp cho anh kết hôn sao, sao cứ nhất định phải là tôi.”

Tôi mất bình tĩnh mà xổ một tràng dài.

Hắn nhìn tôi ánh mắt có chút buồn bã.

Tôi quay mặt đi, không dám đối diện với hắn.

Vì lời tôi vừa nói quả thực không dễ nghe, chắc sẽ làm hắn tổn thương.

“Chúng ta đã kết minh hôn, được cả địa phủ công nhận, giấy hôn thú đang ở chỗ Lưu phán quan, dù cho là Diêm vương đại nhân cũng không thể can thiệp.

Hơn nữa, em chính là lý do chính đáng giúp anh lưu lại trần gian mà không bị quan sai âm phủ trách phạt.

Anh còn tâm nguyện chưa làm trên nhân gian” Hắn nói.

Nghe hắn nói vậy, tự dưng tôi lại cảm thấy tức giận.

Nói tới nói lui hóa ra hắn muốn cưới tôi chính là để giúp hắn hoàn thành tâm nguyện còn dở dang, chứ cũng không yêu thương gì tôi.

Ủa, mà sao tôi phải tức giận chứ.

Như vậy chẳng phải rất tốt cho tôi sao, đây chẳng phải điều tôi mong muốn sao.

Nhưng lý trí không thắng nổi con tim.

Tôi hiểu tâm trạng tôi đang rất buồn vì câu nói ấy.

Tôi cố gắng che giấu cảm xúc, cười vui vẻ nói với hắn:

“Ok!

Vậy tốt rồi.

Dù gì anh cũng cứu mạng tôi.

Tôi giúp anh lấy “tư cách lưu trú trên nhân gian” cũng như là để báo đáp ơn cứu mạng.

Sau khi anh xong việc, chúng ta liền đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.”

Tôi nói vậy thôi chứ trong lòng tôi đang cực kì khó chịu, ủy khuất, chỉ chực khóc.

Nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép tôi khóc trước mặt hắn lúc này.

Hăn nghe tôi nói, khuôn mặt có vẻ không vui.

Im lặng không nói gì.

Không khí nặng nề bao trùm.

Cứ thế trôi qua không biết bao lâu.

Chưa bao giờ tôi thấy thời gian lại trôi chậm đến thế.
 
Chồng Tôi Là Lệ Quỷ
Sự thật về cái chết của vợ chồng họ Thẩm


Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được mà bắt chuyện trước.

Dù gì vừa nãy tôi có hơi quá đáng.“Thiên Minh này!

Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua nhé!”

Tôi nhìn hắn cười cười .Dường như thấy tôi lần đầu tiên gọi tên hắn, hắn có chút vui vẻ.“Không có gì!

Em là vợ anh, nên đây cũng là điều anh nên làm.”

Hắn nói đầy khách khí.

Nghe thật như người xa lạ.

Tôi cố kiếm chuyện khác nói cho bớt căng thẳng.“À đúng rồi, mấy anh cảnh sát sao rồi?”

“Họ bị thương rất nặng, nhưng không ai chết cả, đều đang được chữa trị.”

“Vậy thật tốt!

Họ đều là những người dũng cảm, không đáng để bị hi sinh.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm“Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, chị Súa bằng cách nào lại hại chết được hia lão yêu quái nhanh gọn như vậy.

Tôi nghe họ nói là tà thuật, huyết khế gì đó.

Anh có biết không?”

Tôi hỏi.“Huyết khế đích thị là một tà thuật, được coi là cấm thuật trong cả dương gian lẫn địa phủ, rất hiếm người biết đến.

Sở dĩ như vậy là vì nó có tính tà ác rất kinh khủng.

Người thi triển pháp thuật sẽ tự biến mình thành vật tế, hiến thân cho quỷ dữ, cho chúng nó cắn xé, ăn thịt đến chết, đau đớn vô vùng.

Đổi lại lũ quỷ sẽ vì người đó mà làm một việc người đó yêu cầu dù là bất kể việc gì.

Nghi thức thi triển huyết khế gồm có một bát gạo trộn lẫn máu thịt người sống, hai chén rượu máu, mùi máu sẽ dụ dỗ nhiều quỷ dữ đến, làm tăng sức mạnh và sự tà ác của lũ quỷ.

Ở giữa dán bùa Thôi Lỗi được luyện từ huyết nhãn của trinh nữ, có tác dụng điều khiển quỷ hồn sau khi chúng đã ăn vật tế, khiến chúng phải thực hiện yêu cầu của người thi triển pháp thuật.

Yêu cầu được ghi bằng nước bọt trên lá bùa Thôi Lỗi.

Anh đoán yêu cầu mà chị Súa ghi trên lá bùa chính là “giết Bà Thẩm”.

Sở dĩ chị ta không phải là đối thủ của hai vợ chồng họ Thẩm, nên đã mượn tay quỷ để làm điều đó.

Chị ta lợi dụng lúc lão Thẩm chiêu quỷ hồn, lén đánh tráo mâm cúng, biến lễ chiêu quỷ thành lễ thực hiện huyết khế.

Lũ quỷ cho rằng lão Thẩm muốn hiến thân, nên lao vào cắn xé, ăn thịt, còn coi việc giết bà Thẩm là yêu cầu trao đổi của khế ước.

Chính vì vậy ngay khi bà Thẩm xuất hiện, đã bị lũ quỷ xông vào giết chết.

Lá bùa mà chị ta lừa cho em cầm đó chính là bùa Thôi Lỗi, nhằm mục đích khiến Nhật Nam hiểu lầm em là người giết bố mẹ hắn.

Bố mẹ hắn chết đau đớn như vậy, chẳng trách vừa nhìn thấy em cầm bùa Thôi Lỗi, hắn đã lập tức kích động muốn giết em.

Đó cũng chính là mục đích của chị Súa.

Còn vì sao chị ta lại biết loại tà thuật này thì anh cũng không đoán được.

Hơn nữa, nếu thi triển pháp thuật này, sẽ kinh động đến Diêm vương.

Kẻ đó sau này có chết cũng sẽ bị phạt đày xuống 18 tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu thoát.

Nên là chị ta sau này cũng không có kết cục tốt đẹp gì.”

Tôi nghe xong mà rùng cả mình.

Trên đời này lại có loại yêu thuật tà ác đến vậy.“Chị Súa này quả không đơn giản.

Loại tà thuật như vậy mà chị ta cũng dám dùng.

Nghe nói chị ta đã biến mất, cảnh sát đang truy nã.

Không biết chị ta có quay lại báo thù tôi không nhỉ?”

Tôi hoang mang nói.“Chị ta có vẻ rất hận em!

Lúc chị ta đâm sau lưng em, không biết đã dùng tà thuật gì, khiến hồn phách của em bị lạc, không thể trở về với thân xác.

Suốt thời gian em hôn mê, cơ thể vẫn sống, nhưng ý thức đã không còn.

Anh đã lật tung cả địa phủ lên để tìm em.

Thật may cuối cùng em vẫn trở về được.

Em yên tâm, có anh ở đây, từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ em.”

Hắn ôm lấy vai tôi vỗ vỗ trấn an.Tôi có chút cảm động, đầu cũng hơi dựa vào vai hắn.

Chúng tôi cứ thế nói chuyện với nhau đến khi trời nhá nhem tối.

Hắn chủ yếu ngồi giải thích thắc mắc cho tôi và kể những chuyện đã xảy ra cho tôi nghe.Hắn kể nhà họ Thẩm vốn là một gia đình bình thường sống trên thành thị.

Sau này bị lão thầy mo tên là K’roi mê hoặc, lão ta là người dạy họ yêu thuật.

Bị tiền làm mờ mắt, họ đã làm giàu bằng cách luyện ngải tàn ác.

Họ chuyển đến vùng núi hẻo lánh sống, để trốn tránh pháp luật và tiện bề hại người, nạn nhân đa phần là thiếu nữ dân tộc vì họ ngây thơ dễ dụ.

Người mua ngải chủ yếu là các thương gia muốn làm giàu, hoặc người muốn cầu tình yêu, họ phải bỏ ra số tiền rất lớn.

Lão thầy mo ấy chính là người đã phong ấn hắn vào thẻ bài, khiến hắn không thể ra ngoài được.“Thẻ bài bị mất, chắc chắn lão thầy mo sẽ truy lùng anh.

Nhưng em yên tâm.

Chồng em là một con quỷ lợi hại.

Anh sẽ đấu với lão đến cùng.”

Hắn ta vỗ vỗ ngực tự đắc.Tôi thừa hiểu tính tự luyến của hắn nên chẳng thèm nói lại, chỉ bĩu môi với hắn.

Bỗng nhớ ra lời cao tăng ngày trước nói với tôi, tôi tò mò hỏi hắn:“Nhật Nam không phải là người, anh ta là cương thi có phải không?”

“Anh ta là người sống, là một người bình thường, là một thằng nhãi con suốt ngày chỉ biết rúc váy mẹ.”

Hắn nói với tôi, ngữ điệu có chút mỉa mai Nhật Nam.

Xem ra hắn cũng không ưa Nhật Nam.“Nhưng trên người Nhật Nam có mùi của cương thi.”

Tôi thắc mắc“Em tiếp xúc gần hắn đến vậy à, ngửi cả được mùi của hắn.”

Thiên Minh trợn ngược mắt lên cao giọng nói.

Nhìn điệu bộ như đang ghen của hắn, tôi không khỏi phì cười, dúi đầu hắn một cái.“Thực ra hắn từ nhỏ đã mắc bệnh tim.

Bố mẹ hắn đã dùng máu thịt ở tim của người mới chết làm thuốc, duy trì mạng sống cho hắn.

Vì vậy mùi người chết mới ám lên người hắn.”

Thiên Minh chậm rãi giải thích.Cơn buồn nôn ập đến, tôi nôn khan mấy cái rồi vuốt vuốt ngực.

Cách trị bệnh đáng sợ như vậy mà bố mẹ hắn cũng nghĩ ra.

Nghĩ lại cảnh tôi ôm hắn, hôn hắn, tôi có chút kinh tởm hix.

Nhật Nam chắc hẳn cũng rất ghét mùi cơ thể hắn, lý do là vì hắn luôn muốn che đậy mùi đó, lúc nào cũng xịt nước hoa thơm phức, lại còn tránh không tiếp xúc gần với mọi người.

Ai cũng hiểu lầm nghĩ hắn kiêu ngạo, nghĩ hắn bị bệnh ưa sạch sẽ.Chợt nhớ ra giấc mơ lì lạ trước đó tôi hay gặp phải, trong giấc mơ tôi bị ép ăn thịt người chết, da gà tôi nổi rân rân, trong lòng dâng lên cảm giác rợn người.“Anh nói anh và tôi đã kết minh hôn, vậy…tôi… tôi có phải ăn thịt của anh không?”

Tôi ngập ngừng, giọng nói không giấu được sự sợ hãi.Thiên Minh cười phá lên như vừa nghe được một câu nói ngu ngốc, ánh mắt chế nhạo nhìn tôi:“Em nghĩ đâu ra vậy?

Nói cho em biết, dù em muốn cũng không ăn được, vì anh đã chết lâu rồi, thân xác chỉ còn lại bộ xương khô, căn bản không có thịt cho em ăn.Chi bằng… em “ăn” anh theo cách khác, anh sẽ thoả mãn em.”

Hắn cười ám muội, dang hai tay ra tỏ vẻ đang chào đón tôi.Tôi hiểu ý tứ của hắn, mặt đỏ bừng, xấu hổ đẩy hắn ra xa một chút, miệng “hừ” nhẹ một tiếng tỏ ý đùa như vậy không vui.Tôi nghĩ chắc do tôi xem phim nhiều quá nên bị tưởng tượng quá đà, tin vào một giấc mơ để rồi tự mình hù chết mình.

Trên đời này làm gì có chuyện dã man như vậy, ăn thịt người chết để kết minh hôn quả thực biến thái quá đi, biến thái đến kinh tởm, là do tôi nghĩ nhiều rồi haizz.

Hắn nói hắn chết đã lâu, nhìn người đàn ông cao to đẹp trai trước mặt, tôi lại liên tưởng đến hình ảnh cái thây thối rữa của hắn đầy dòi bọ cắn nuốt dưới lòng đất lạnh lẽo, không khỏi rùng mình sợ hãi.Hắn vẫn bày ra bộ mặt ngả ngớn nhìn tôi cười cười.

Chắc hắn đang cười sự ngốc nghếch của tôi.

Tôi thẹn quá hoá giận, cao giọng quát hắn:“Tôi không thèm miếng thịt thối của anh đâu.”

“Em chính là bị nhiễm vào đầu mấy bộ phim xàm xí, hư cấu, tưởng tượng linh tinh.”

Hắn nhéo mũi môi một cái, cười nói.Tôi gạt tay hắn ra, vênh mặt nói:“Còn anh thì sao?

Một con ma già đầu còn thích gặm cỏ non!

Hứ!”

Tôi bĩu môi, chẳng chút sợ sệt mà trêu ngược lại hắn.“Ai là con ma già đầu?

Anh mới chỉ làm ma được hơn 10 năm thôi mà.

Hơn nữa tuổi cũng đã dừng lại ngay khi chết rồi.

Nên anh là một con ma 24 tuổi đẹp trai cường tráng.

Thật xứng đôi với cô nương xinh đẹp như em.”

Hắn ta cười toe toét.Tôi không nói lại hắn, vốn định trêu hắn mà bị hắn trêu ngược lại.

Tôi chỉ biết bĩu môi lườm hắn.
 
Chồng Tôi Là Lệ Quỷ
Tước Âm


Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được mà bắt chuyện trước.

Dù gì vừa nãy tôi có hơi quá đáng.“Thiên Minh này!

Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua nhé!”

Tôi nhìn hắn cười cười .Dường như thấy tôi lần đầu tiên gọi tên hắn, hắn có chút vui vẻ.“Không có gì!

Em là vợ anh, nên đây cũng là điều anh nên làm.”

Hắn nói đầy khách khí.

Nghe thật như người xa lạ.

Tôi cố kiếm chuyện khác nói cho bớt căng thẳng.“À đúng rồi, mấy anh cảnh sát sao rồi?”

“Họ bị thương rất nặng, nhưng không ai chết cả, đều đang được chữa trị.”

“Vậy thật tốt!

Họ đều là những người dũng cảm, không đáng để bị hi sinh.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm“Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, chị Súa bằng cách nào lại hại chết được hia lão yêu quái nhanh gọn như vậy.

Tôi nghe họ nói là tà thuật, huyết khế gì đó.

Anh có biết không?”

Tôi hỏi.“Huyết khế đích thị là một tà thuật, được coi là cấm thuật trong cả dương gian lẫn địa phủ, rất hiếm người biết đến.

Sở dĩ như vậy là vì nó có tính tà ác rất kinh khủng.

Người thi triển pháp thuật sẽ tự biến mình thành vật tế, hiến thân cho quỷ dữ, cho chúng nó cắn xé, ăn thịt đến chết, đau đớn vô vùng.

Đổi lại lũ quỷ sẽ vì người đó mà làm một việc người đó yêu cầu dù là bất kể việc gì.

Nghi thức thi triển huyết khế gồm có một bát gạo trộn lẫn máu thịt người sống, hai chén rượu máu, mùi máu sẽ dụ dỗ nhiều quỷ dữ đến, làm tăng sức mạnh và sự tà ác của lũ quỷ.

Ở giữa dán bùa Thôi Lỗi được luyện từ huyết nhãn của trinh nữ, có tác dụng điều khiển quỷ hồn sau khi chúng đã ăn vật tế, khiến chúng phải thực hiện yêu cầu của người thi triển pháp thuật.

Yêu cầu được ghi bằng nước bọt trên lá bùa Thôi Lỗi.

Anh đoán yêu cầu mà chị Súa ghi trên lá bùa chính là “giết Bà Thẩm”.

Sở dĩ chị ta không phải là đối thủ của hai vợ chồng họ Thẩm, nên đã mượn tay quỷ để làm điều đó.

Chị ta lợi dụng lúc lão Thẩm chiêu quỷ hồn, lén đánh tráo mâm cúng, biến lễ chiêu quỷ thành lễ thực hiện huyết khế.

Lũ quỷ cho rằng lão Thẩm muốn hiến thân, nên lao vào cắn xé, ăn thịt, còn coi việc giết bà Thẩm là yêu cầu trao đổi của khế ước.

Chính vì vậy ngay khi bà Thẩm xuất hiện, đã bị lũ quỷ xông vào giết chết.

Lá bùa mà chị ta lừa cho em cầm đó chính là bùa Thôi Lỗi, nhằm mục đích khiến Nhật Nam hiểu lầm em là người giết bố mẹ hắn.

Bố mẹ hắn chết đau đớn như vậy, chẳng trách vừa nhìn thấy em cầm bùa Thôi Lỗi, hắn đã lập tức kích động muốn giết em.

Đó cũng chính là mục đích của chị Súa.

Còn vì sao chị ta lại biết loại tà thuật này thì anh cũng không đoán được.

Hơn nữa, nếu thi triển pháp thuật này, sẽ kinh động đến Diêm vương.

Kẻ đó sau này có chết cũng sẽ bị phạt đày xuống 18 tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu thoát.

Nên là chị ta sau này cũng không có kết cục tốt đẹp gì.”

Tôi nghe xong mà rùng cả mình.

Trên đời này lại có loại yêu thuật tà ác đến vậy.“Chị Súa này quả không đơn giản.

Loại tà thuật như vậy mà chị ta cũng dám dùng.

Nghe nói chị ta đã biến mất, cảnh sát đang truy nã.

Không biết chị ta có quay lại báo thù tôi không nhỉ?”

Tôi hoang mang nói.“Chị ta có vẻ rất hận em!

Lúc chị ta đâm sau lưng em, không biết đã dùng tà thuật gì, khiến hồn phách của em bị lạc, không thể trở về với thân xác.

Suốt thời gian em hôn mê, cơ thể vẫn sống, nhưng ý thức đã không còn.

Anh đã lật tung cả địa phủ lên để tìm em.

Thật may cuối cùng em vẫn trở về được.

Em yên tâm, có anh ở đây, từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ em.”

Hắn ôm lấy vai tôi vỗ vỗ trấn an.Tôi có chút cảm động, đầu cũng hơi dựa vào vai hắn.

Chúng tôi cứ thế nói chuyện với nhau đến khi trời nhá nhem tối.

Hắn chủ yếu ngồi giải thích thắc mắc cho tôi và kể những chuyện đã xảy ra cho tôi nghe.Hắn kể nhà họ Thẩm vốn là một gia đình bình thường sống trên thành thị.

Sau này bị lão thầy mo tên là K’roi mê hoặc, lão ta là người dạy họ yêu thuật.

Bị tiền làm mờ mắt, họ đã làm giàu bằng cách luyện ngải tàn ác.

Họ chuyển đến vùng núi hẻo lánh sống, để trốn tránh pháp luật và tiện bề hại người, nạn nhân đa phần là thiếu nữ dân tộc vì họ ngây thơ dễ dụ.

Người mua ngải chủ yếu là các thương gia muốn làm giàu, hoặc người muốn cầu tình yêu, họ phải bỏ ra số tiền rất lớn.

Lão thầy mo ấy chính là người đã phong ấn hắn vào thẻ bài, khiến hắn không thể ra ngoài được.“Thẻ bài bị mất, chắc chắn lão thầy mo sẽ truy lùng anh.

Nhưng em yên tâm.

Chồng em là một con quỷ lợi hại.

Anh sẽ đấu với lão đến cùng.”

Hắn ta vỗ vỗ ngực tự đắc.Tôi thừa hiểu tính tự luyến của hắn nên chẳng thèm nói lại, chỉ bĩu môi với hắn.

Bỗng nhớ ra lời cao tăng ngày trước nói với tôi, tôi tò mò hỏi hắn:“Nhật Nam không phải là người, anh ta là cương thi có phải không?”

“Anh ta là người sống, là một người bình thường, là một thằng nhãi con suốt ngày chỉ biết rúc váy mẹ.”

Hắn nói với tôi, ngữ điệu có chút mỉa mai Nhật Nam.

Xem ra hắn cũng không ưa Nhật Nam.“Nhưng trên người Nhật Nam có mùi của cương thi.”

Tôi thắc mắc“Em tiếp xúc gần hắn đến vậy à, ngửi cả được mùi của hắn.”

Thiên Minh trợn ngược mắt lên cao giọng nói.

Nhìn điệu bộ như đang ghen của hắn, tôi không khỏi phì cười, dúi đầu hắn một cái.“Thực ra hắn từ nhỏ đã mắc bệnh tim.

Bố mẹ hắn đã dùng máu thịt ở tim của người mới chết làm thuốc, duy trì mạng sống cho hắn.

Vì vậy mùi người chết mới ám lên người hắn.”

Thiên Minh chậm rãi giải thích.Cơn buồn nôn ập đến, tôi nôn khan mấy cái rồi vuốt vuốt ngực.

Cách trị bệnh đáng sợ như vậy mà bố mẹ hắn cũng nghĩ ra.

Nghĩ lại cảnh tôi ôm hắn, hôn hắn, tôi có chút kinh tởm hix.

Nhật Nam chắc hẳn cũng rất ghét mùi cơ thể hắn, lý do là vì hắn luôn muốn che đậy mùi đó, lúc nào cũng xịt nước hoa thơm phức, lại còn tránh không tiếp xúc gần với mọi người.

Ai cũng hiểu lầm nghĩ hắn kiêu ngạo, nghĩ hắn bị bệnh ưa sạch sẽ.Chợt nhớ ra giấc mơ lì lạ trước đó tôi hay gặp phải, trong giấc mơ tôi bị ép ăn thịt người chết, da gà tôi nổi rân rân, trong lòng dâng lên cảm giác rợn người.“Anh nói anh và tôi đã kết minh hôn, vậy…tôi… tôi có phải ăn thịt của anh không?”

Tôi ngập ngừng, giọng nói không giấu được sự sợ hãi.Thiên Minh cười phá lên như vừa nghe được một câu nói ngu ngốc, ánh mắt chế nhạo nhìn tôi:“Em nghĩ đâu ra vậy?

Nói cho em biết, dù em muốn cũng không ăn được, vì anh đã chết lâu rồi, thân xác chỉ còn lại bộ xương khô, căn bản không có thịt cho em ăn.Chi bằng… em “ăn” anh theo cách khác, anh sẽ thoả mãn em.”

Hắn cười ám muội, dang hai tay ra tỏ vẻ đang chào đón tôi.Tôi hiểu ý tứ của hắn, mặt đỏ bừng, xấu hổ đẩy hắn ra xa một chút, miệng “hừ” nhẹ một tiếng tỏ ý đùa như vậy không vui.Tôi nghĩ chắc do tôi xem phim nhiều quá nên bị tưởng tượng quá đà, tin vào một giấc mơ để rồi tự mình hù chết mình.

Trên đời này làm gì có chuyện dã man như vậy, ăn thịt người chết để kết minh hôn quả thực biến thái quá đi, biến thái đến kinh tởm, là do tôi nghĩ nhiều rồi haizz.

Hắn nói hắn chết đã lâu, nhìn người đàn ông cao to đẹp trai trước mặt, tôi lại liên tưởng đến hình ảnh cái thây thối rữa của hắn đầy dòi bọ cắn nuốt dưới lòng đất lạnh lẽo, không khỏi rùng mình sợ hãi.Hắn vẫn bày ra bộ mặt ngả ngớn nhìn tôi cười cười.

Chắc hắn đang cười sự ngốc nghếch của tôi.

Tôi thẹn quá hoá giận, cao giọng quát hắn:“Tôi không thèm miếng thịt thối của anh đâu.”

“Em chính là bị nhiễm vào đầu mấy bộ phim xàm xí, hư cấu, tưởng tượng linh tinh.”

Hắn nhéo mũi môi một cái, cười nói.Tôi gạt tay hắn ra, vênh mặt nói:“Còn anh thì sao?

Một con ma già đầu còn thích gặm cỏ non!

Hứ!”

Tôi bĩu môi, chẳng chút sợ sệt mà trêu ngược lại hắn.“Ai là con ma già đầu?

Anh mới chỉ làm ma được hơn 10 năm thôi mà.

Hơn nữa tuổi cũng đã dừng lại ngay khi chết rồi.

Nên anh là một con ma 24 tuổi đẹp trai cường tráng.

Thật xứng đôi với cô nương xinh đẹp như em.”

Hắn ta cười toe toét.Tôi không nói lại hắn, vốn định trêu hắn mà bị hắn trêu ngược lại.

Tôi chỉ biết bĩu môi lườm hắn.
 
Chồng Tôi Là Lệ Quỷ
bệnh viện ma ám


Không biết tôi đã ngủ được bao lâu, nửa đêm tôi choàng tỉnh dậy để đi tè, thì không thấy Thiên Minh đâu.

Cửa phòng vẫn đóng im lìm.

Tôi nhỏ giọng gọi hắn vài tiếng, không thấy hắn trả lời.

Tôi đành tự đi vào nhà vệ sinh.

Khi tôi đang “giải quyết nỗi buồn”,thì chợt nghe tiếng “rầm” một cái làm tôi giật thót cả tim.

Cửa nhà vệ sinh bất ngờ mở tung ra với một lực rất mạnh, sau đó theo quán tính còn đưa qua đưa lại, tiếng sắt gỉ cọ vào nhau kẽo kẹt.

Tôi cứ nghĩ là Thiên Minh đang giở trò trêu ghẹo tôi, nên tôi vội vàng kéo quần lên, đứng dậy lớn giọng:

“Này, tôi biết anh đang ở đây.

Có giỏi thì ló mặt ra đây.

Đừng chơi trò trốn tìm.”

Tôi vừa dứt lời thì đột nhiên đèn trong phòng phụt tắt tối om.

Tôi vẫn đứng im trong bóng tối mắng hắn, một mực khẳng định là hắn giở trò.

Nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

Chẳng lẽ thực sự hắn không có ở đây?

Tôi có chút hơi hoang mang, định chạy đến xem công tắc điện bị vấn đề gì.

Khi tôi vừa quay người đi, đèn lại tự động bật sáng.

Tôi thầm nghĩ chắc điện trong bệnh viện quá tải nên chập chờn.

Tôi rửa tay rồi trở lại giường, thì phát hiện cửa sổ và cửa ra vào đã bị mở tung lúc nào.

Là ai đã mở chúng?

Tôi đi đến chỗ cửa ra vào ngó nghiêng xung quanh, hành lang vẫn dài hun hút không một bóng người. vậy thì là ai?

Lúc tôi định đóng cửa lại, thì một bóng dáng vụt qua cửa làm tôi khựng lại.

Hình như là Mỹ Lệ.

Đêm khuya cô ấy đi lại lung tung ở đây làm gì?

Tôi nắm chặt nắm đấm cửa, thò mặt ra ngoài xem.

Mỹ Lệ vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân, đã đi đến gần cuối hành lang.

Thật lạ lùng!

Rõ ràng trước đó vài giây, ngó ra còn không thấy ai, sao chỉ mới đó Mỹ Lệ đã xuất hiện rồi?

Đi đến cuối hành lang trong thời gian ngắn như vậy, đối với một người bình thường là không thể.

Tôi thấy khả nghi nên quyết định đuổi theo Mỹ Lệ.

Tôi vừa chạy vừa gọi tên cô ấy, nhưng chẳng thấy cô ấy trả lời.

Tôi tăng tốc, chạy đến cuối hành lang thì mất dấu.

Tôi nhìn ngó tìm kiếm xung quanh, không một bóng người.

Tôi nghĩ mình đã gặp ảo giác nên quay người đi về phòng.

Đột nhiên, tôi nghe đâu đây tiếng hát ngân nga, tôi quay người trở lại thì thấy một bóng người đang ngồi vắt vẻo trên lan can tầng thượng của tòa nhà đối diện.

Chân còn đung đưa qua lại.

Trực giác mách bảo tôi đó là Mỹ Lệ.Tại sao cô ấy đã đi đến tận đấy rồi, nhanh cứ như là bay vậy.

Đêm khuya như vậy đến đó làm gì vậy?

Không phải là đang muốn hóng gió chứ?

Nguy hiểm quá.

Tôi thét lên:

“Mỹ Lệ!

Xuống đi!

Nguy hiểm lắm!”

Mỹ Lệ tóc xõa ngang vai, nhìn về phía tôi, nhếch nửa đôi môi lên cười một cách quỷ dị.

Sau đó thả mình ngã tự do xuống.

Tôi chỉ kịp thét lên một tiếng, chạy đến gần lan can cúi mình nhìn xuống.

Mỹ lệ nằm trên vũng máu đỏ tươi, tóc đen xõa xuống đất, kinh dị hơn là cô ấy đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khóe miệng chảy đầy máu vẫn còn nhếch lên.

Tim tôi đập thình thịch, nước mắt giàn dụa,chạy một mạch không nghỉ đến chỗ Mỹ Lệ ngã.

Kì lạ là khi đến nơi, tôi không thấy Mỹ Lệ đâu, trên mặt đất trống trơn cũng không có vết máu nào.

Tôi đi lang thang khắp sân tìm kiếm, miệng liên tục gọi Mỹ Lệ.

Những cơn gió âm u từng đợt rít lên, đánh vào đám lá cây kêu xào xạc trong màn đêm yên tĩnh, càng làm cho vẻ im lìm của bệnh viện thêm đáng sợ.

Người tôi co rúm vì sợ hãi.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của một người phụ nữ.

Không hiểu sao, tôi lại vô thức đi theo tiếng kêu ấy như thể có một lực lựng vô hình kéo tôi đi vậy.

Đi đến hành lang tầng 2 của một tòa nhà, tôi nhìn thấy một phụ nữ trẻ đang mang bầu, bụng rất to, nằm trên mặt đất, mặt nhăn nhó, khóc lóc kêu cứu, máu chảy ướt đẫm sàn nhà.

Tôi vội vàng chạy lại hỏi han:

“Chị ơi!

Sao chị lại ở đây, chồng chị đâu rồi, sao để chị một mình thế này?”

“ Cứu tôi với, dìu tôi đi tìm bác sĩ, tôi sắp không chịu được rồi”.

Người phụ nữ thều thào yếu ớt, bàn tay dính đầy máu nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi đỡ chị ấy đứng dậy rồi đỡ chị ấy đi tìm bác sĩ, bước đi nặng nhọc khó khăn vì tôi là con gái, sức lực yếu ớt.

Suốt dọc đường, chị ấy không ngừng khóc lóc rên rỉ kêu đau, tôi không thể giúp gì, chỉ biết trấn an chị ấy, bảo chị ấy hãy cố lên.

Tự nhiên chị ta la lên một tiếng “A…” rõ to, làm tôi giật cả mình, theo phản xạ nhìn xuống bụng chị ta xem có vấn đề gì.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không bao giờ quên được.

Bụng chị ta như thể bị đứa trẻ đạp, theo từng nhịp đạp của đứa bé mà lồi ra một đoạn rất dài rồi lại thu trở lại.

Làm sao lại có cái bụng đàn hồi hơn cả cao su đến thế.

Sau đó, một đứa trẻ đỏ hỏn còn dính máu từ bụng người phụ nữ rơi tọt xuống đất, thay vì khóc, nó lại cười khanh khách.

Tôi hét toáng lên, nhìn lên đã thấy người phụ nữ đang nhìn tôi nhếch đôi môi khô nứt lên cười quỷ dị.

Tôi đẩy chị ta ra, chạy thục mạng, không dám quay đầu nhìn lại.

Đèn hành lang đột nhiên chớp chớp vài cái rồi tắt ngóm.

Trong màn đêm, tôi tưởng như có mình tôi lạc lối, mò mẫm trong cái bệnh viện to lớn này, tiếng chân dậm xuống đất của tôi vang lên từng hồi gấp gáp trong sự yên tĩnh đến lạnh người của bệnh viện.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng “bịch bịch” liên tục vọng lại trong đêm khuya u tịch.

Tôi đã chạy qua mấy hành lang mà vẫn nghe thấy âm thanh ấy, cứ bám riết lấy tôi không thôi.

Tôi chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi chạy không cần biết đến phía trước là nơi nào.

Đột nhiên tôi nghe đâu đây có tiếng nói:

“Chị ơi, lại đây chơi với em đi…Chị ơi.”

Là tiếng của một đứa bé gái.

Nó đang ở cuối hành lang, một mình chơi đập bóng.

Quả bóng rổ rơi từ trên tay nó cứ thế bồm bộp từng tiếng, lao về phía chân tôi.

Não tôi như bị ai thôi miên, mất khống chế, tôi cứ thể nhặt quả bóng lên vô thức đi về phía đứa trẻ.

Đến gần tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của nó, tôi thấy nó vẫn hô hấp, cơ thể cũng ấm, nên tôi chắc nó là người.

Trong cái nơi đầy ma quái này, ít ra còn có hơi người.

Dù đó chỉ là một đứa trẻ nhưng tôi vẫn phần nào cảm thấy bớt cô đơn và sợ hãi.

Tôi cúi xuống hỏi:

“Sao em lại chơi ở đây?

Ở đây một mình giữa đêm khuya thế này nguy hiểm lắm.

Bố mẹ em đâu?

Chị đưa em về.”

Nó cười hì hì rồi nắm tay tôi, dẫn tôi đi tìm bố mẹ.

Vừa đi nó vừa thao thao bất tuyệt kể chuyện cho tôi nghe về sở thích và bạn bè nó.

“Đồ ăn em yêu thích nhất là kem, em còn thích chơi bóng nữa…Bla bla… em có một người bạn tội nghiệp lắm, sinh ra đã không có tay, chẳng thể chơi bóng rổ cùng em.

Có bạn thì không có bố mẹ, đêm nào bạn ấy cũng ngồi ngoài cổng thẫn thờ chờ bố mẹ…”

Những điều nó nói có hơi kì dị nhưng tôi cũng mặc kệ vì coi nó là trẻ con hay nói lung tung.

Nó dẫn tôi đi lòng vòng một lúc lâu, thế nào lại đến ngay gần nhà xác.

Tôi thấy có cái gì đó sai sai, không kiên nhẫn mà hỏi nó:

“Rốt cuộc em có nhớ đường không vậy, chỗ này làm gì có phòng bệnh nào.”

Nó chớp chớp mắt ngây ngô nói.

Tay chỉ thẳng vào nhà xác:

“Bố mẹ em ở trong kia thật mà.”

Vừa dứt lời, bỗng một tiếng “rầm” vang lên, tôi giật mình nhìn ra, thì thấy cửa nhà xác đã bật tung, đập vào tường cái ầm.

Những cái xác đắp vải trắng xóa xếp thành từng hàng đập thẳng vào mắt tôi.

Tôi toan quay ra nắm tay đứa bé mà chạy, thì phát hiện đứa bé biến mất lúc nào không hay.

Tôi nghĩ mình đã bị ma dẫn dắt rồi.

Bên tai tôi lại vang lên tiếng cười khanh khách quỷ dị.

Tôi quay sang nhìn bên cạnh, đập vào mắt tôi là người phụ nữ lúc nãy với hình dạng gớm ghiếc.

Mặt chị ta trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi.

Chiếc váy trắng đã ướt đẫm máu.

Kinh khủng hơn, đứa bé trong bụng chị ta vẫn vẫn nằm dưới đất tròn mắt nhìn tôi cười khanh khách.

Dây rốn nối với bụng mẹ còn thong lòng chưa đứt.

Chị ta chầm chầm đi về phía tôi kéo lê đứa bé dưới đất theo, nhếch miệng lên cười khó hiểu.

Tôi lùi lại vài bước rồi khựng lại, vì tôi phát hiện ngay sau lưng mình là cánh cửa nhà xác.

Một cảm giác lạnh lẽo phả vào sau lưng tôi.

Phía trước là ma nữ, phía sau là nhà xác.

Tôi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm gì.

Khuôn mặt khủng bố của chị ta càng đến gần tôi, tôi đánh liều một phen xoay người chạy thẳng vào nhà xác đóng sầm cửa lại.

Vài giây trôi qua, không thấy động tĩnh gì, tiếng cười khanh khách của đứa bé cũng tắt.

Tôi định mở cửa ra để chạy về phòng, thì phát hiện cửa nhà xác đã bị khóa chặt, tôi có dùng lực thế nào cũng không thể mở nổi.

Bỗng trong nhà xác phát ra những đốm ánh sáng mờ ảo.

Một cỗ thi thể gần chỗ tôi đứng bị gió làm lật tung tấm vải tắng để lộ khuôn mặt bê bết máu của…Mỹ Lệ.

Đôi mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, miệng nhếch lên cười y như lúc tôi nhìn xác cô ấy dưới sân vậy.

Vẫn biểu cảm ấy.

Tôi gai hết cả người, tóc gái dựng ngược lên, tay nắm chặt nắm đấm cửa.

Ngay lúc tôi sợ sắp xỉu đến nơi, tôi thấy phía trước có bóng người mập mờ đang tiến lại gần phía tôi.

Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt, tay quơ loạn xạ trên không trung, la lối:

“Đừng lại gần tôi!

Đừng lại đây!”

Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy đôi tay đang quơ loạn lên của tôi, một cảm giác quen thuộc.

Tôi hé mắt nhìn.

Là Thiên Minh.

Chẳng kịp suy nghĩ gì, tôi cứ thế ôm chầm lấy hắn, ủy khuất, bao nhiêu sợ hãi dồn nén bây giờ bung ra, tôi khóc nức nở, miệng không ngừng trách hắn:

“Anh đã đi đâu!

Tại sao anh lại bỏ tôi một mình!

Có biết tôi sợ đến thế nào không!

Khốn kiếp!”

“Không sao rồi.

Có anh ở đây rồi, em đừng sợ.

Nín đi.”

Hắn vỗ vỗ lưng tôi an ủi.

Tôi buông hắn ra, lấy tay lau nước mắt, nấc lên từng cục.

Bỗng tất cả cỗ thi thể đều bật dậy, khuôn mặt vô hồn mà nhảy về phía chúng tôi, hai tay để đằng trước như mấy con cương thi trong phim mà tôi hay xem.

Những cỗ thây người với đầy đủ hình dạng gớm ghiếc: đứa cụt chân nhảy lò cò, đứa nát sọ,đứa máu me đầy mặt, đứa mặt trắng bệch, trông vô cùng khủng bố.

Tôi kinh hãi hét lên:

“Thiên Minh!

Cẩn thận!”

Thiên Minh chưa kịp quay lại thì đã bị một con cương thi túm lấy vai, đầu cúi xuống há mồm định cắn vào cổ hắn.

Nhanh như cắt, hắn túm lấy vai con cương thi, xốc nó lên rồi ném phịch ra xa.

Những con cương thi khác đồng loạt bao vây chúng tôi.

Thiên Minh gạt tôi ra sau lưng hắn, một mình chiến đấu với bọn chúng.

Hắn một tay thì kẹp cổ một con, tay còn lại thì bóp cổ con khác, còn lại cái chân quơ liên tục, cứ con nào lại gần là hắn đá văng ra xa.

Mấy con cương thi cứ bị đánh ngã lại lập tức đứng dậy, nhảy tưng tưng về phía chúng tôi, như chưa hề có tổn hại gì.

Nhìn tình cảnh hỗn loạn này, tôi chỉ có thể ở sau lưng hắn cầu trời khấn phật mong cho chúng tôi bình an vô sự ra khỏi nơi quỷ quái này.

Bỗng tôi thấy cổ chân mình đau nhói, tôi hốt hoảng nhìn xuống, thì thấy một con cương thi cụt chân, đang lê lết dưới đất, miệng ngậm chặt chân tôi cắn.

Tôi kinh hãi hét lên, chân đá loạn xạ vào người nó.

Nhanh như cắt, nó lấy tay, cầm cổ chân tôi kéo tôi ngã phịch một cái, rồi lôi tôi như nhổ củ hành.

Tôi sợ quá ngất lịm đi.

Sau đó thì tôi không biết chuyện gì xảy ra nữa.
 
Chồng Tôi Là Lệ Quỷ
sinh thần của nhật minh


Đến khi tôi tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường, vẫn không gian quen thuộc của phòng bệnh.

Thiên Minh đang ngồi cạnh giường bệnh.

Nhìn sắc mặt hắn mệt mỏi, tóc tai rối bời, quần áo tả tơi, tôi cũng đoán được đêm qua hắn đã phải trải qua một trận chiến ác liệt như thế nào.

Tôi có chút xót xa.

“Thiên Minh!”

Tôi nhỏ giọng gọi hắn.

Hắn mỉm cười đỡ tôi ngồi dậy.

Tôi lia mắt nhìn người hắn một lượt, rồi hỏi:

“Anh không sao chứ?

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh không sao.

Anh là quỷ, mấy con cương thi vô tri vô giác này làm sao làm hại được anh.”

Hắn cười cười, giơ tay lên không trung gồng cơ bắp tỏ ý rất khỏe.

“Tại sao đêm qua em lại đến nhà xác?”

Hắn hỏi tôi.

“Đêm qua tôi thức dậy đã không thấy anh, lại thấy bóng Mỹ Lệ đi ngang qua, nên tôi đuổi theo, thì bị quỷ dẫn đến nhà xác.”

Tôi kể.

“Tối hôm qua, anh phát hiện nhà xác có chuyện lạ, nên đi điều tra.

Không ngờ lại gặp em.

Xem ra đã trúng kế điệu hổ li sơn rồi.

Anh để ý những cố thi thể trong nhà xác có dấu hiệu bị người khác nhúng tay vào, biến chúng trở thành cương thi để điều khiển.

Anh có cảm giác người mà kẻ này nhắm đến không phải là anh.”

Hắn nhăn mặt nói vẻ mặt rất nghiêm trọng.

“Vậy thì hắn nhắm đến tôi sao?

Tôi đã gây thù chuốc oán với ai bao giờ đâu.”

“Cái này anh cũng không chắc, phải điều tra thêm nữa mới biết được.”

Tôi chợt nhớ ra Mỹ Lệ, gấp gáp nói:

“Đêm qua tôi thấy Mỹ Lệ rơi từ tầng thượng xuống be bét máu.”

“Sáng sớm nay anh vẫn thấy cô ta đi dạo ở dưới sân, chắc em bị ma làm cho ảo giác, ma quỷ giỏi nhất là tạo ảo giác lừa bịp con người.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít ra tôi biết Mỹ Lệ vẫn bình an.

Chuyện tối qua từng hình ảnh một đều rõ rệt, ghim sâu vào đầu tôi một cách ám ảnh.

Tôi quyết định ngay hôm nay sẽ xuất viện, không thể ở đây thêm giây phút nào nữa.

Tôi và Nhật Minh không kịp tạm biệt Mỹ Lệ, ngay trong buổi sáng bắt taxi về nhà.

Tôi lặng im nhìn qua cửa kính, người xe nườm nượp lướt qua, thành phố ấm áp ánh mặt trời trông thật lung linh, xinh đẹp.

Thời gian qua gặp phải nhiều chuyện, luôn phải sống trong bóng tối và sự sợ hãi, bây giờ được nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy những con người bình thường, nhìn thấy thành phố thân quen, trong lòng tôi dâng lên cảm giác ấm áp, khóe môi bất giác nở một nụ cười.

Tôi chỉ muốn hét lên vì vui sướng, muốn bung xõa.

Tôi quay ra hỏi Thiên Minh:

“Anh có mang tiền không, tôi muốn đi dạo phố một chút cho khuây khỏa.

Về đến nhà tôi sẽ trả tiền anh.”

Hắn ta nắm tay tôi, mỉm cười:

“Anh có, hôm nay anh sẽ cho vợ anh đi chơi thỏa thích.”

Tôi đã quá quen thuộc với kiểu nói chuyện sến sẩm của hắn, nên không còn thấy xấu hổ nữa.

Tôi thầm nghĩ tên này khi còn sống chắc cũng thuộc thế hệ trước tôi, khi ấy giới trẻ còn chưa cởi mở phóng khoáng như bây giờ, cũng không có nhiều phương tiện truyền thông.

Thời ấy tỏ tình còn gửi thư tay, hèn chi hắn nói chuyện văn vẻ thế.

Nghĩ xong, tự dưng tôi phì cười.

Tôi dẫn hắn đến một nhà hàng mà tôi hay ăn ở đấy.

Tôi giới thiệu với hắn đồ ăn ở đây ngon lắm, nhất là hải sản.

Nhưng hắn chả có vẻ gì hứng thú, chỉ mỉm cười nhìn tôi ăn.

“Sao anh không ăn?

Đồ ăn không ngon sao, để tôi gọi món khác.

Anh đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi không quen.”

Tôi gác đũa xuống, nói.

“Đồ ăn trên dương gian nhiều dương khí, anh ăn không trôi.

Em yên tâm, anh là quỷ, quỷ thì không cần ăn.”

Hắn cười nói.

Sau khi đã no nê, tôi rủ hắn đi đến trung tâm thương mại chơi, tiện tôi mua thêm ít đồ dùng.

Chúng tôi dạo một vòng quanh trung tâm, những cặp mắt tò mò cứ dồn lên hai chúng tôi, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng họ thì thầm.

Tôi là con gái lại khá sành điệu, ra đường cũng có lúc được mọi người để ý, bàn tán, nhưng hôm nay tôi lại thấy có chút khác khác, vì bình thường tôi đi một mình, còn bây giờ bên cạnh tôi là một người đàn ông.

Thiên Mình cúi xuống, ghé sát tai tôi thì thầm:

“Bọn họ đang nhìn anh kìa, anh nghe thấy họ khen anh đẹp trai quá.”

“Họ đang khen tôi xinh đẹp thì có.

Anh có đứng đấy uốn éo cũng chẳng ai thèm nhìn đâu.”

Tôi lè lưỡi trêu hắn.

“Được rồi, vậy anh sẽ cho em thấy độ hấp dẫn của chồng em.”

Hắn ta nháy mắt với tôi.

Đột nhiên, hắn buông tay tôi ra, một mình đi lên phía trên, rồi cười nháy mắt một cái với một cô gái xinh đẹp cũng đang nhìn hắn.

Tôi thấy mà muốn mắc ói.

Nhưng thực ra tôi đang cảm thấy rất tức tối.

Tôi đùng đùng đi vọt lên trên hắn, ghé vào một cửa hiệu quần áo thời trang.

Thiên Minh cũng dò dò đi theo tôi, bực mình hơn là cô tiểu thư xinh đẹp kia cứ bám theo sau anh ta.

Tôi không thèm nghĩ đến họ nữa,đến quầy hàng ngắm nghía từng cái một, rồi chọn một chiếc váy voan hoa bắt mắt nhất.

Tôi sờ chất vải mỏng mềm mát mịn mà sướng cả tay.

Tôi mang chiếc váy toan bước vào phong thử đồ, thì bị cô tiểu thư kia giật lấy khỏi tay, còn ném cho tôi một cái nhìn sắc lẹm và một nụ cười đểu nửa miệng.

Cô ta sẵng giọng nói với bé nhân viên đang đứng đấy, giọng nói rất mắc dịch:

“Tôi lấy cái váy này, gói lại cho tôi, tôi sẽ thanh toán bằng thẻ.”

Tôi tức giận nhìn cô ta, nói:

“Cái đấy tôi lấy trước, bố mẹ cô không dạy cô là không được cướp đồ của người khác à.”

Cô ta phẩy phẩy cái tay trước mặt ra vẻ kinh bỉ, nói:

“Cô đã mua nó chưa mà bảo đó là của cô.”

Tôi cứng họng không nói được gì, nắm chặt tay lại, hít một hơi thật dài rồi bỏ đi chọn cái khác.

Cô ta còn chưa chịu dừng lại, còn nói vọng lại sau lưng tôi giọng khinh bỉ: “Cô có muốn cũng không đủ tiền mua đâu.”

Tôi phỉ nhổ cô ta trong lòng: Hứ!

Bà đây còn dám mua túi xách mấy chục triệu, cái váy vài triệu bạc nhằm nhò gì.

Đúng là đồ ếch ngồi đáy giếng.

Bé nhân viên lung túng đi theo tôi rối rít xin lỗi, mong tôi bớt giận, chọn cái khác,còn nhiều mẫu đẹp.

Tôi cũng không phải dạng người chấp nhặt, nên cũng xua tay bỏ qua, không trách bé nhân viên.

Một lúc sau, cô ta bước ra khỏi phòng thử đồ, với chiếc váy hoa vừa cướp từ tay tôi, ngắm nghía trước gương.

Cô ta hướng về phía Thiên Minh, ngoắc tay ra hiệu bảo hắn đến gần.

Ấy vậy mà hắn cũng đến bên cô ta thật.

“Anh đẹp trai ơi, anh kéo cho em cái khóa lên có được không?”

Cô ta nhõng nhẽo.

Hắn ta cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi tức muốn nổ đom đóm mắt.

Bọn họ cứ thế coi tôi như vô hình mà liếc mắt đưa tình với nhau.

“Anh thấy em mặc cái váy này đẹp không?”

Cô ta hỏi rồi đập vào ngực Thiên Minh một cái danh thiếp, nháy mắt với hắn, thì thầm: “Gọi cho em nhé.”

Tôi nghiến răng ken két, mặt đã nóng bừng bừng, hận không thể sút cho cô ta một cái vào đít.

Ủa mà vì sao tôi phải tức?

Vì sao tôi phải ăn dấm?

Tôi với hắn cũng chả có tí quan hệ yêu đương gì.

Tôi chẳng còn tâm trạng mà xem đồ, một mình bỏ đi, mặc kể tên Thiên Minh kia với cô nàng tiểu thư của anh ta.

Một lúc sau, hắn ta đuổi theo tôi, rồi chặn cửa xe taxi tôi đang ngồi.

Hắn mở cửa rồi ngồi ghế cạnh tôi.

Suốt chặng đường về nhà, tôi không nói chuyện với hắn, chỉ nhìn ra cửa sổ.

Hắn cũng không thèm bắt chuyện với tôi.

Xe dừng lại tại một khu biệt thự.

Tôi đi đến ngôi nhà số 22, nhìn ngắm ngôi nhà xinh xắn thân quen của mình, rồi mở khóa đi vào.

Một mùi ẩm thấp xộc vào mũi.

Tôi đã xa nhà quá, không có ai dọn dẹp, đồ đạc bắt đầu dính bụi.

Tôi ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, cứ nghĩ đến phải lau dọn cái nhà đầy bụi này, tôi lại thấy lười biếng vô cùng.

“Nhà rộng thế này mà em chỉ ở một mình thôi sao?

Bố mẹ em đâu.”

Hắn ngó nhìn xung quanh rồi hỏi.

“Bố mẹ tôi đã chia tay nhau khi tôi còn nhỏ.

Họ giờ đều có cuộc sống riêng, gia đình riêng của mình.

Từ khi bà nội tôi mất, tôi luôn sống một mình.”

Tôi vẫn còn giận hắn nên trả lời với thái độ không vui.

“Chắc hẳn em rất cô đơn.

Vậy anh sẽ ở cùng em.

Sau này anh hứa sẽ yêu thương em, em sẽ không phải cô đơn nữa đâu.”

Hắn vỗ vai tôi, nhìn tôi an ủi.

Hắn nói yêu thương tôi mà lại đi tán tỉnh cô gái khác trước mặt tôi.

Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh tình tứ của hai người họ, trong lòng không khỏi khó chịu.

Tôi tức giận gạt phắt tay hắn ra, cao giọng nói:

“Tôi ở một mình quen rồi.

Tôi không hề cô đơn.

Ai cần anh yêu thương tôi?

Anh có thể cùng tôi có con, cùng tôi già đi không?

Anh không thể đúng không?

Vậy tư cách gì mà muốn làm chồng tôi.”

Lửa giận trong mắt tôi vẫn bừng bừng.

Tôi đùng đùng đi lên phòng đóng sầm cửa lại, hai hàng nước mắt vô thức rơi xuống gò má.

Sống mũi tôi cay xè.

Tôi cắn chặt tay ngăn cho mình đừng khóc.

Thực ra đó hoàn toàn không phải những điều tôi muốn nói.

Tôi giận quá mất khôn.

Tôi nói lời tổn thương hắn mà tim lại nhói đau.

Một lúc sau, tôi mở cửa đi xuống, kiếm quanh không thấy hắn.

Hắn đã đi rồi, đã rời xa tôi rồi.

Chợt tôi phát hiện chỗ cái bàn tròn gần ti vi, có một túi đồ.

Tôi mở ra xem thì ngạc nhiên thấy cái váy hoa ở trung tâm thương mại lúc nãy.

Hắn đã mua nó lúc nào?

Hắn lại vì tôi mà giành lại cái váy thật sao.

Tôi nắm chặt cái váy, thẫn thờ ngồi trên ghế, suy nghĩ.

Tôi chợt nhận ra hôm nay là ngày 5/4 âm lịch.

Nhớ không nhầm thì đó là sinh thần của Thiên Minh.

Lúc trước trên tấm thẻ bài phong ấn linh hồn Thiên Minh, tôi có để ý thấy ngày sinh của hắn.

Tôi vội lao ra ngoài, bắt taxi đi đến chỗ bán đồ sinh nhật.

Tôi mua bóng bay, mua chữ “Happy birthday”, mua nến, mua bánh kem.

Tôi chợt nhớ ra hắn chỉ có hai bộ quần áo mặc thay đổi, nên đi thẳng đến trung tâm thương mại mua liền cho hắn mười bộ quần áo nữa, coi như là quà sinh nhật.

Tôi đặc biệt chọn nhiều sơ mi vì tôi rất thích ngắm hắn mặc sơ mi, trông rất lôi cuốn.

Tôi còn mua cho hắn một chiếc điện thoại giống tôi để tiện liên lạc, và còn mua ốp đôi nữa ^^.

Sau đó tôi đã bỏ ra hàng giờ để trang trí phòng khách cho thật bắt mắt, rồi ngồi chờ hắn về.

Tôi hí hửng khi nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ, cảm động của hắn.

Nhưng tôi chờ hoài chờ hoài, một canh giờ, lại một canh giờ nữa trôi qua.

Hắn vẫn chưa về.

Tôi thất vọng, buồn bã chống cằm nhìn ra ngoài cửa.

Hắn cũng là con trai, lòng tự trọng cao ngút trời, bị tôi phũ như thế chắc chắn sẽ tự ái, không trở về nữa.

Tôi áy náy, day dứt trong lòng, tự dưng thấy trống trải, thấy nhớ hắn.

Không biết tôi đã ngủ quên đi từ bao giờ.

Khi tôi đang lơ mơ ngủ, bỗng có một bàn tay lành lạnh chạm vào má.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của hắn, tôi cười tươi rói:

“Anh về rồi à.”

Trong lòng muốn nói câu xin lỗi nhưng lại nghẹn lại, không dám nói.

Hắn chỉ mỉm cười ôn nhu với tôi, rồi gật đầu.

Tôi bật dậy, lao đến công tắc bật điện lên, cười cười hô to:

“Happy birthday!”

Sau đó còn vừa vỗ tay vừa hát bài hát sinh nhật tặng hắn.

“Là em tự tay làm những thứ này cho anh à.”

Hắn chớp chớp mắt cảm động.

Hắn đi đến bên tôi rồi nắm lấy tay tôi nói cảm ơn.

Tôi tặng hắn quà rồi cùng nhau cắt bánh, say sưa đến tận đêm.

Có lẽ đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.

Sau đó tôi sắp xếp cho hắn một phòng riêng, ngay cạnh phòng tôi.

Chúng tôi ai về phòng người nấy nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.
 
Chồng Tôi Là Lệ Quỷ
sadako 1


Bắt xe ra về với tâm trạng nặng trĩu, vừa chuẩn bị bước lên lầu, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía sau:“Em vừa đi đâu?”

Là Thiên Minh!

Hắn đột nhiên xuất hiện, không phát ra bất cứ tiếng động nào, không khỏi làm tôi giật mình.

Cứ tưởng tượng đến cảnh cả ngày hôm nay hắn quấn lấy cô nhân tình tiểu thư kia, tôi lại sôi hết cả máu.“Anh không cần biết!”

Tôi lạnh nhạt nói.“Em đi thăm Nhật Nam có đúng không?

Em vẫn còn tình cảm với anh ta?”

Hắn nhướn mày, vẻ mặt có chút khổ sở.Tôi nhắm mắt hít một hơi dài lấy thêm dũng khí để tuôn một tràng dài:“Đúng!

Tôi đi thăm Nhật Nam thì sao?

Tôi lại phải hỏi ý kiến anh sao?

Vậy anh đi với cô nhân tình của anh, thì anh có nói với tôi không?

Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai sống cuộc sống của người nấy!”

Hắn nghe vậy, khuôn mặt khựng lại một lúc, sau đó mỉm cười với tôi:“Em đang ghen à?”

Bị nói trúng tim đen, tôi hấp háy mi mắt, luống cuống nói:“Tôi…

Tôi không thèm!”

Rồi tôi chạy thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại, lấy tay vỗ đôm đốp vào khuôn mặt đang đỏ ửng của mình.

Tôi thổi phù một cái để lấy lại bình tĩnh.Chợt nhớ ra chuyện của Nhật Nam, tôi vội vàng tìm số bác luật sư bạn của bố tôi nhờ vả xin giúp đỡ, bác hẹn tôi một hôm nào đó gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng.

Xong xuôi mọi chuyện, nhìn ra ngoài trời cũng nhá nhem tối.

Bụng tôi kêu ọt ọt, cả ngày nay tôi chưa ăn gì.

Tôi bước xuống bếp định nấu tạm món gì ăn lót dạ, thì chợt thấy trên bàn ăn có đặt một đĩa bò bít tết thơm nức mũi-món ăn mà tôi yêu thích.“Tên này thế mà lại biết nấu cả bò bít tết!

Nhìn cũng không tệ!”

Tôi lẩm bẩm.Nhưng tôi không tự tiện ăn, vì từ nhỏ tôi đã được giáo dục rất tốt, không được tự tiện dùng hay lấy đồ của người khác khi chưa hỏi ý kiến họ.Dù thèm lắm nhưng tôi vẫn phải nuốt nước miếng vào trong, mở tủ lạnh lấy trứng ra, tự nấu mì.

Khi tôi đang đứng đun, đột nhiên Thiên Minh lù lù xuất hiện ở đằng sau tôi, cất giọng lên hỏi:“Sao em không ăn bít-tết?

Không ngon à?”

“Tôi tưởng anh đặc biệt nấu cho cô nhân tình bé nhỏ của anh!”

Tôi vẫn tiếp tục hành động đun nấu, không thèm quay lại nhìn hắn, giọng điệu mỉa mai nói.Hắn đi đến bên tôi, nhẹ nhàng ôm sau lưng tôi, còn cúi đầu hửi cổ tôi, thì thầm:“Đúng là hôm nay anh có gặp cô ta, nhưng là có mục đích riêng, chứ không phải do anh thích cô ta.

Em hãy tin anh, trái tim anh chỉ có mình em.”

Mặc dù tôi rất tò mò muốn biết “mục đích riêng” mà anh ta nói là gì, nhưng vì sĩ diện, tôi không cho phép mình mở miệng ra hỏi.

Tôi đẩy tay hắn ra, vênh mặt cao giọng nói:“Sao anh phải giải thích cho tôi nghe, tôi có quan tâm đâu.

Tránh ra tôi còn làm việc”Hắn lao đến tắt bếp, túm lấy tay tôi không cho tôi đun tiếp.

Sau đó kéo tay tôi đến bàn ăn, kéo ghế bảo tôi ngồi xuống.

Hắn lấy tay đẩy đĩa bò bít-tết đến trước mặt tôi, nhìn tôi cười tỏ ý bảo tôi ăn.

Tôi vẫn ngồi im, xị mặt, không thèm cầm dĩa.

Hắn thấy thế bèn tự cầm dao dĩa sắt thịt bò ra từng miếng rồi đưa lên miệng tôi, nhìn tôi chằm chằm ý muốn tôi há miệng ra.

Tôi thấy làm giá thế là đủ rồi, nên cũng ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút vào.“Sao?

Tay nghề của chồng em thế nào?”

Tôi vừa nhai miếng đầu tiên, hắn đã hí hửng cười híp mắt hỏi tôi.“Bình thường. ” Tôi trêu chọc hắn.

Chứ thực ra hắn làm rất ngon.“Nếu em thích, anh sẽ nấu ăn cho em thường xuyên.”

Hắn nhìn tôi cười.“Ai thèm!”

Tôi bĩu môi đẩy hắn ra, rồi cướp cái dĩa từ tay hắn, nói:“Để tôi tự!”

Ăn xong tôi mở ti vi lên xem tin tức thời sự, còn Thiên Minh đi tắm.

Xem thời sự là thói quen hằng ngày của tôi, Mỹ Lệ hay chê thói quen này của tôi giống mấy ông bà già.Một phóng viên đưa tin: “Sáng nay, tại một khu nghĩa địa ở ngoại thành, một ngôi mộ bỗng nổ tung, liên tục rỉ ra chất màu đỏ như máu.

Người dân hết sức hoang mang, đồn đoán là có ma quỷ quấy phá, chính quyền địa phương đã bắt tay vào điều tra.

Kết quả giám định cho thấy, chủ nhân của ngôi mộ là một nạn nhân xấu số trong một vụ án giết người nghiêm trọng xảy ra cách đây 24 năm về trước.

Cô ấy là một sinh viên ưu tú của trường, ngoại hình xinh xắn nên được nhiều nam sinh đem lòng yêu mến, trong đó có một nam sinh tính cách ngỗ ngược, cầm đầu nhóm nam sinh bất hảo ở trường.

Cô gái vì ác cảm với nam sinh ấy, đã từ chối thẳng thừng, còn làm anh ta bẽ mặt trước toàn trường.

Nam sinh vì yêu mà sinh hận, bắt cóc cô gái nhốt vào căn nhà hoang rồi rủ bạn bè của hắn đến thay phiên nhau cưỡng hiếp cô gái, nghĩ ra đủ mọi cách tra tấn cô gái trong vòng 34 ngày như là tẩm xăng đốt hai bàn chân, chặt ngón tay, lấy tạ đập vào bụng, cắt ngực, chích điện, hành vi vô cùng tàn bạo.

Đến ngày thứ 34, cô đã trút hới thở cuối cùng…”

“Sao lại có kẻ tàn ác đến như vậy, đúng là đồ điên tình.”

Tôi lẩm bẩm.Thời sự tiếp tục đưa tin về vụ án cũ, khi chân dung cô gái xấu số được chiếu lên, tôi kinh ngạc giật nảy mình, thét nhỏ rồi vội vàng tắt ti vi.

Bởi vì hình ảnh cô gái trên ti vi, chính là cô gái tôi gặp lúc sáng trên taxi.

Hèn chi cô ta bị thiếu một ngón tay.

Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên, ti vi nháy lên một cái rồi kêu xè xè, mùi khét bốc ra như bị cháy máy vậy.

Một bóng mờ xuất hiện trên màn hình ti vi, sau đó từ từ vươn tay ra, một con quỷ váy trắng đang bò ra từ trong ti vi.

Tôi thét lên sợ hãi, nhảy dựng lên ghế, ngồi ôm chân thu lu một góc, người run cầm cập.

Là cô ta!

Khắp người cô ta đầm đìa máu, đặc biệt là vùng ngực, hai chân bị đốt đen thui, không đi được nên cô ta cứ bò trườn trên đất như nhện cái, người mềm oặt như sợi bún uốn éo đủ mọi tư thế làm cho các khớp xương kêu rắc rắc.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt đục ngầu.

Nhưng hình như không bò về phía tôi, mà chỉ quanh quẩn ở chỗ ti vi.“A…a…

đừng đến đây!

A…Thiên Minh…a…”

Tôi nhắm tịt mắt thét lên.“Tiểu Ngọc, sao vậy?

Mở mắt ra nhìn anh!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều ôm chặt lấy hắn, khóc lóc: “Có ma…có ma!”

Chợt nhận thấy có cái gì đó sai sai.

Tôi mở mắt ra nhìn, thì lại bắt gặp một cảnh tượng kinh hãi không kém.“A…a…”

Tôi lại hét lên, vội vàng lấy tay che mắt.

Bởi vì Thiên Minh hắn không mặc gì, trần như nhộng, trên người vẫn còn vương bọt xà phòng thơm thơm.“Sao… sao anh không mặc đồ vào?”

Tôi lắp bắp.“Tại em kêu tên anh thất thanh, anh sợ có chuyện gì nên vội vã chạy ra, chưa kịp mặc đồ.”

Hắn cười hì hì nói.“Vậy…anh mặc đồ vào đi!

Ai lại khoả thân như thế!”

Tôi vẫn nhắm chặt mắt, lúng túng nói.“Anh mặc rồi đó.

Em mở mắt ra được rồi!”

Một lát sau hắn nói.Tôi đợi thêm vài giây nữa mới dám he hé mắt ra nhìn, thấy quần áo hắn chỉnh tề rồi, tôi mới mở hẳn mắt ra.“Mặt em rất đỏ!”

Hắn ghé sát mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi nói.Tôi lấy hai tay sờ lên mặt, lia mắt đi chỗ khác tránh ánh mắt của hắn.

Cứ mỗi lần xấu hổ hay căng thẳng là mặt tôi lại đỏ bừng lên, cái tất xấu này tôi không sao sửa được, bởi thế mọi người rất dễ đoán ra cảm xúc của tôi.

Kể cũng lạ, người lộ hàng là hắn chứ đâu phải tôi, hắn không xấu hổ thì thôi, tại sao tôi lại phải xấu hổ?

Tôi cũng không hiểu.“Nãy có con ma bò ra từ trong ti vi, anh không thấy sao?”

Tôi lảng sang chuyện khác.“Anh không!

Anh chỉ gặp một con ma biến thái, vừa thấy anh đã ôm chặt lấy anh.”

Hắn cười cợt, bày ra bộ mặt ngả ngớn.Tôi xấu hổ đẩy hắn ra rồi đi lên phòng.

Tôi cố gắng nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ được vì cứ nghĩ đến cảnh tượng kinh dị vừa nãy.

Con ma đó chui ra từ ti vi cứ như là Sadako* vậy, hình ảnh ghê rợn ấy cứ ám ảnh lấy thần trí của một đứa nhát gan như tôi.

Thiên Minh hắn cũng là quỷ, nhưng tại sao lại không biết con ma ấy xuất hiện?

Trong lòng tôi một bụng nghi vấn.

Tự nhiên tôi thấy rợn người, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng như thể có ai đó đang ở trong phòng tôi vậy, hơn nữa còn đang rất gần tôi.

Tôi đành mặt dày chạy sang phòng Thiên Minh gõ cửa.

Hắn ra mở cửa, trên người mặc đúng một cái quần đùi, vẻ mặt ngái ngủ hỏi tôi:“Có chuyện gì sao bà xã!”

“Tôi… tôi…À anh có thể sang ngủ với tôi được không?

Tôi sợ con ma lúc nãy lại đến tìm tôi.”

Tôi cúi gằm mặt ấp úng.Tưởng rằng bộ dạng đáng thương của tôi sẽ khiến hắn mủi lòng, tưởng rằng hắn sẽ đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ, ai dè hắn lại lập tức từ chối:“Nam nữ thụ thụ bất thân, em cứ về phòng ngủ đi, có chuyện gì thì hét tên anh, anh sẽ tới ứng cứu.”

Nói xong còn đóng sầm cửa lại, không để cho tôi nói lời nào.

Bị phũ phàng từ chối, tôi quê mặt hậm hực đi về phòng.

Tôi bật hết đèn lên cho bớt sợ, nằm nhăn nhó.“Đúng là đồ trai cong, mỡ dâng lên miệng rồi còn không húp, đồ ẻo lả, đồ ngốc!”

Tôi lẩm bẩm mắng hắn cho bõ tức.Đột nhiên chiếc bóng đèn chợt kêu xẹt xẹt rồi cháy bóng, phụt tắt tối om.

Tôi sợ hãi nhìn chằm chằm vào màn đêm.

Bỗng một tiếng gương vỡ vang lên, tôi nhìn về phía chiếc gương, thì thấy một bóng đen đang bò lổm ngổm trên mặt đất, miệng còn thở khè khè.

Lại là cô ta!Ngay khi tôi định hét lên, thì đèn điện bỗng sáng trở lại.

Một bóng người cao lớn đang đứng trước mặt tôi, đó chính là Thiên Minh.“Tôi đã ở đây chờ đợi cô xuất hiện lâu rồi, mau hiện nguyên hình!”

Thiên Minh nói to.“Hoá ra hắn đã ở đây từ lâu để rình con ma, vậy mà không nói sớm làm mình sợ chết khiếp!”

Tôi thầm nghĩ.Con ma nữ dần dần hiện ra, khuôn mặt có chút sợ hãi, cúi gằm xuống khúm núm.“Cô không nhận ra tôi sao?

Thiên Minh đây!”

Lúc này, con ma ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã trở lại bình thường, thanh tú, xinh đẹp.“Là Thiên Minh sao?

Thật không ngờ lại gặp nhau ở đây!”

Thiên Minh khẽ gật đầu.

Tôi vẫn chưa hết kinh sợ, vuốt vuốt ngực cho bình tĩnh rồi hỏi:“Hai người quen nhau sau?

Chuyện này là sao?”

“Đúng, cô ấy là bạn thời trung học của anh.

Cô ấy tên là Thanh Vân.

Ngay từ đầu anh đã nhận ra cô ấy rồi.”

Thiên Minh nhìn tôi nói.“Xin lỗi cô nhiều nhé!

Tôi không có ý muốn hại cô đâu.

Tôi chỉ là hết cách, nên đành cầu cứu mong cô giúp đỡ cho thoả tâm nguyện.”

Con ma nhìn tôi, ái ngại nói.“À không sao!

Chỉ là lần sau cô đừng trưng ra bộ mặt doạ ma tôi là được!

Cô như thế này rất xinh đẹp!”

Tôi xua tay, cười cười nói.Hình như lời nói của tôi động phải nỗi lòng của cô ấy, cô ấy xúc động cúi mặt xuống buồn thiu.

Thấy vậy tôi vội an ủi:“Cô muốn tôi làm gì cho cô!

Nói đi tôi nhất định sẽ cố hết sức mình!”

Cô ấy vui mừng trở lại, nhìn tôi cười, kích động nói:“Thật sao?

Cảm ơn cô nhé!”

Tôi khẽ mỉm cười gật đầu.“Lúc nãy nghe bản tin, có lẽ cô cũng đã biết tôi chết đau đơn như thế nào rồi.

Bọn chúng là một lũ ác nhân, không bằng cầm thú.

Mặc dù bọn chúng đều đã bị bắt, nhưng một trong số đó, có một tên trốn được tội, vì bố hắn làm to trong ngành công an, dùng quyền thế và tiền mua chuộc, giúp hắn thoát tội.

Hắn chính là kẻ đã nghĩ ra cách đốt chân và chặt ngón tay của tôi.”

Cô ấy rưng rưng kể lại, giọng điệu uất hận.Tôi cũng xúc động mà sụt sùi theo.

Thiên Minh thấy vậy ôm vai tôi an ủi, còn đưa tay lau nước mắt cho tôi.“Vậy cô muốn tôi tố cáo hắn, tống hắn vào tù?”

Tôi hỏi“Phải!

Hắn còn nhởn nhơ ngày nào tôi không siêu thoát ngày ấy.

Tôi không cam tâm.”

Thanh Vân nghiến răng.“Vậy cô hãy nói cho tôi biết hắn là ai?

Và tôi phải giúp cô bằng cách nào?

Vụ án đã khép lại hai mấy năm rồi, giờ lật lại điều tra tôi e rằng rất khó, trừ khi có thêm bằng chứng mới.”

“Hắn tên là Phạm Cường, bố hắn là Phạm Thắng trước làm trưởng công an thành phố, nhưng bây giờ nghỉ hưu rồi, nên hắn không còn ai chống lưng cho nữa đâu, bắt tội hắn cũng dễ dàng hơn.

Ngày ấy, bọn chúng muốn che giấu hành vi giết người, nên đã lột bộ đồ tôi mặc chôn sâu dưới đất ở một vùng hẻo lánh ngoại thành.

Chỉ cần đào được bộ đồ đó lên, chắc chắn vẫn còn dấu vết của hắn để lại.”

“Vậy ngày mai cô đưa tôi đến chỗ đó nhé!”

Tôi nói.“Yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cô!”

Thiên Minh im lặng hồi lâu, giờ mới lên tiếng.Thanh Vân mỉm cười gật đầu rồi biến mất, tôi nhìn chăm chăm vào chỗ cô ấy vừa ở đó, trong lòng có chút xót xa cho một cô gái hiền lành mà lại bị chết oan.“Nãy anh nghe thấy có người mắng anh là trai cong.”

Thiên Minh đang ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng.Tôi giật mình quay ra đã thấy hắn đang chầm chậm đi về phía tôi, hắn tiến một bước, tôi lùi một bước, vừa lùi vừa xua tay, cười gượng gạo nói:“Anh nghe lầm rồi!

Tôi đâu có nói gì đâu!

Anh mà cong thì ai thẳng hì hì!”

Tôi cười nịnh nọt, chỉ mong hắn tha cho tôi.Ấy thế mà hắn vẫn tiếp tục tiến về phía tôi, dồn tôi vào sát mép giường, tôi mất đà ngã nhào xuống giường.

Nhanh như cắt hắn bổ nhào xuống đè lên người tôi.

Hắn ghé sát mặt tôi, gần đến mức hai chóp mũi chạm cả vào nhau, rồi thì thầm:“Đêm nay anh sẽ chứng minh cho em xem anh là cong hay thẳng, anh sẽ làm em không xuống được giường.”

Tôi vội quay mặt đi, nhắm mắt nhắm mũi hét toáng lên:“Không được!

Tôi không cần anh chứng minh gì hết!”

Hắn không thèm để ý lời nói của tôi, nhanh như cắt đớp lấy môi tôi, ngấu nghiến.

Tôi trợn tròn mắt lên, chân tay bắt đầu phản kháng đẩy hắn ra, nhưng lực hắn quá mạnh, tôi như con cá mắc cạn, bất lực nằm im cho hắn hành động.

Hắn vừa hôn tôi, bàn tay hư hỏng vừa di chuyển khắp người tôi, sau đó trượt xuống phần nhạy cảm ở phía dưới, tôi không khỏi giật mình mà khép chân lại, nhưng hắn lại bá đạo mở chân tôi ra thêm lần nữa với lực rất mạnh.

Thế là tôi và hắn lại có một đêm xuân.

Hình như hắn muốn thừa cơ trả thù chuyện tôi mắng hắn là trai cong, nên bắt tôi chiến đấu ác liệt đến tận nửa đêm mới tha cho tôi.Tôi ngủ một mạch đến tận trưa, vừa bước xuống giường, thân thể đã dâng lên cảm giác đau nhức, tôi nhăn nhó, vừa uể oải bước xuống lầu vừa lấy tay vắt ra phía sau đấm lưng.Xuống đến nơi, tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra thơm phức.

Tôi bước vào trong bếp, thì thấy hắn đang hì hụi nấu ăn, nhìn cuốn hút vô cùng.

Bất giác tôi nở một nụ cười.Đột nhiên hắn quay lại, tôi vội thu miệng lại không dám cười nữa, bày ra bộ mặt nghiêm túc.“Bà xã dậy rồi à!

Đợi một chút đồ ăn tới liền!”

Hắn cười toe toét nói.Tôi bước đến bàn ăn cơm, kéo ghế ngồi.

Hắn bưng ra một mâm đầy đồ ăn đang bốc khói nghi ngút, hí hửng nói:“Mời bà xã!”

Còn nịnh nọt ra phía sau xoa bóp vai cho tôi.“Hôm qua anh làm em mệt, hôm nay anh bồi bổ, coi như bù đắp.”

Hắn thì thầm rồi thơm nhẹ lên tai tôi một cái.“Anh nghĩ tôi là heo sao, làm nhiều món thế.”

Tôi xấu hổ lảng đi chuyện khác.Hắn cứ nhìn tôi ăn mà cười tít mắt, nhìn mặt sung sướng cứ như người đang thưởng thức những món ăn ngon là hắn vậy.
 
Back
Top Bottom