Bắt xe ra về với tâm trạng nặng trĩu, vừa chuẩn bị bước lên lầu, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía sau:“Em vừa đi đâu?”
Là Thiên Minh!
Hắn đột nhiên xuất hiện, không phát ra bất cứ tiếng động nào, không khỏi làm tôi giật mình.
Cứ tưởng tượng đến cảnh cả ngày hôm nay hắn quấn lấy cô nhân tình tiểu thư kia, tôi lại sôi hết cả máu.“Anh không cần biết!”
Tôi lạnh nhạt nói.“Em đi thăm Nhật Nam có đúng không?
Em vẫn còn tình cảm với anh ta?”
Hắn nhướn mày, vẻ mặt có chút khổ sở.Tôi nhắm mắt hít một hơi dài lấy thêm dũng khí để tuôn một tràng dài:“Đúng!
Tôi đi thăm Nhật Nam thì sao?
Tôi lại phải hỏi ý kiến anh sao?
Vậy anh đi với cô nhân tình của anh, thì anh có nói với tôi không?
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai sống cuộc sống của người nấy!”
Hắn nghe vậy, khuôn mặt khựng lại một lúc, sau đó mỉm cười với tôi:“Em đang ghen à?”
Bị nói trúng tim đen, tôi hấp háy mi mắt, luống cuống nói:“Tôi…
Tôi không thèm!”
Rồi tôi chạy thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại, lấy tay vỗ đôm đốp vào khuôn mặt đang đỏ ửng của mình.
Tôi thổi phù một cái để lấy lại bình tĩnh.Chợt nhớ ra chuyện của Nhật Nam, tôi vội vàng tìm số bác luật sư bạn của bố tôi nhờ vả xin giúp đỡ, bác hẹn tôi một hôm nào đó gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng.
Xong xuôi mọi chuyện, nhìn ra ngoài trời cũng nhá nhem tối.
Bụng tôi kêu ọt ọt, cả ngày nay tôi chưa ăn gì.
Tôi bước xuống bếp định nấu tạm món gì ăn lót dạ, thì chợt thấy trên bàn ăn có đặt một đĩa bò bít tết thơm nức mũi-món ăn mà tôi yêu thích.“Tên này thế mà lại biết nấu cả bò bít tết!
Nhìn cũng không tệ!”
Tôi lẩm bẩm.Nhưng tôi không tự tiện ăn, vì từ nhỏ tôi đã được giáo dục rất tốt, không được tự tiện dùng hay lấy đồ của người khác khi chưa hỏi ý kiến họ.Dù thèm lắm nhưng tôi vẫn phải nuốt nước miếng vào trong, mở tủ lạnh lấy trứng ra, tự nấu mì.
Khi tôi đang đứng đun, đột nhiên Thiên Minh lù lù xuất hiện ở đằng sau tôi, cất giọng lên hỏi:“Sao em không ăn bít-tết?
Không ngon à?”
“Tôi tưởng anh đặc biệt nấu cho cô nhân tình bé nhỏ của anh!”
Tôi vẫn tiếp tục hành động đun nấu, không thèm quay lại nhìn hắn, giọng điệu mỉa mai nói.Hắn đi đến bên tôi, nhẹ nhàng ôm sau lưng tôi, còn cúi đầu hửi cổ tôi, thì thầm:“Đúng là hôm nay anh có gặp cô ta, nhưng là có mục đích riêng, chứ không phải do anh thích cô ta.
Em hãy tin anh, trái tim anh chỉ có mình em.”
Mặc dù tôi rất tò mò muốn biết “mục đích riêng” mà anh ta nói là gì, nhưng vì sĩ diện, tôi không cho phép mình mở miệng ra hỏi.
Tôi đẩy tay hắn ra, vênh mặt cao giọng nói:“Sao anh phải giải thích cho tôi nghe, tôi có quan tâm đâu.
Tránh ra tôi còn làm việc”Hắn lao đến tắt bếp, túm lấy tay tôi không cho tôi đun tiếp.
Sau đó kéo tay tôi đến bàn ăn, kéo ghế bảo tôi ngồi xuống.
Hắn lấy tay đẩy đĩa bò bít-tết đến trước mặt tôi, nhìn tôi cười tỏ ý bảo tôi ăn.
Tôi vẫn ngồi im, xị mặt, không thèm cầm dĩa.
Hắn thấy thế bèn tự cầm dao dĩa sắt thịt bò ra từng miếng rồi đưa lên miệng tôi, nhìn tôi chằm chằm ý muốn tôi há miệng ra.
Tôi thấy làm giá thế là đủ rồi, nên cũng ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút vào.“Sao?
Tay nghề của chồng em thế nào?”
Tôi vừa nhai miếng đầu tiên, hắn đã hí hửng cười híp mắt hỏi tôi.“Bình thường. ” Tôi trêu chọc hắn.
Chứ thực ra hắn làm rất ngon.“Nếu em thích, anh sẽ nấu ăn cho em thường xuyên.”
Hắn nhìn tôi cười.“Ai thèm!”
Tôi bĩu môi đẩy hắn ra, rồi cướp cái dĩa từ tay hắn, nói:“Để tôi tự!”
Ăn xong tôi mở ti vi lên xem tin tức thời sự, còn Thiên Minh đi tắm.
Xem thời sự là thói quen hằng ngày của tôi, Mỹ Lệ hay chê thói quen này của tôi giống mấy ông bà già.Một phóng viên đưa tin: “Sáng nay, tại một khu nghĩa địa ở ngoại thành, một ngôi mộ bỗng nổ tung, liên tục rỉ ra chất màu đỏ như máu.
Người dân hết sức hoang mang, đồn đoán là có ma quỷ quấy phá, chính quyền địa phương đã bắt tay vào điều tra.
Kết quả giám định cho thấy, chủ nhân của ngôi mộ là một nạn nhân xấu số trong một vụ án giết người nghiêm trọng xảy ra cách đây 24 năm về trước.
Cô ấy là một sinh viên ưu tú của trường, ngoại hình xinh xắn nên được nhiều nam sinh đem lòng yêu mến, trong đó có một nam sinh tính cách ngỗ ngược, cầm đầu nhóm nam sinh bất hảo ở trường.
Cô gái vì ác cảm với nam sinh ấy, đã từ chối thẳng thừng, còn làm anh ta bẽ mặt trước toàn trường.
Nam sinh vì yêu mà sinh hận, bắt cóc cô gái nhốt vào căn nhà hoang rồi rủ bạn bè của hắn đến thay phiên nhau cưỡng hiếp cô gái, nghĩ ra đủ mọi cách tra tấn cô gái trong vòng 34 ngày như là tẩm xăng đốt hai bàn chân, chặt ngón tay, lấy tạ đập vào bụng, cắt ngực, chích điện, hành vi vô cùng tàn bạo.
Đến ngày thứ 34, cô đã trút hới thở cuối cùng…”
“Sao lại có kẻ tàn ác đến như vậy, đúng là đồ điên tình.”
Tôi lẩm bẩm.Thời sự tiếp tục đưa tin về vụ án cũ, khi chân dung cô gái xấu số được chiếu lên, tôi kinh ngạc giật nảy mình, thét nhỏ rồi vội vàng tắt ti vi.
Bởi vì hình ảnh cô gái trên ti vi, chính là cô gái tôi gặp lúc sáng trên taxi.
Hèn chi cô ta bị thiếu một ngón tay.
Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên, ti vi nháy lên một cái rồi kêu xè xè, mùi khét bốc ra như bị cháy máy vậy.
Một bóng mờ xuất hiện trên màn hình ti vi, sau đó từ từ vươn tay ra, một con quỷ váy trắng đang bò ra từ trong ti vi.
Tôi thét lên sợ hãi, nhảy dựng lên ghế, ngồi ôm chân thu lu một góc, người run cầm cập.
Là cô ta!
Khắp người cô ta đầm đìa máu, đặc biệt là vùng ngực, hai chân bị đốt đen thui, không đi được nên cô ta cứ bò trườn trên đất như nhện cái, người mềm oặt như sợi bún uốn éo đủ mọi tư thế làm cho các khớp xương kêu rắc rắc.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt đục ngầu.
Nhưng hình như không bò về phía tôi, mà chỉ quanh quẩn ở chỗ ti vi.“A…a…
đừng đến đây!
A…Thiên Minh…a…”
Tôi nhắm tịt mắt thét lên.“Tiểu Ngọc, sao vậy?
Mở mắt ra nhìn anh!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều ôm chặt lấy hắn, khóc lóc: “Có ma…có ma!”
Chợt nhận thấy có cái gì đó sai sai.
Tôi mở mắt ra nhìn, thì lại bắt gặp một cảnh tượng kinh hãi không kém.“A…a…”
Tôi lại hét lên, vội vàng lấy tay che mắt.
Bởi vì Thiên Minh hắn không mặc gì, trần như nhộng, trên người vẫn còn vương bọt xà phòng thơm thơm.“Sao… sao anh không mặc đồ vào?”
Tôi lắp bắp.“Tại em kêu tên anh thất thanh, anh sợ có chuyện gì nên vội vã chạy ra, chưa kịp mặc đồ.”
Hắn cười hì hì nói.“Vậy…anh mặc đồ vào đi!
Ai lại khoả thân như thế!”
Tôi vẫn nhắm chặt mắt, lúng túng nói.“Anh mặc rồi đó.
Em mở mắt ra được rồi!”
Một lát sau hắn nói.Tôi đợi thêm vài giây nữa mới dám he hé mắt ra nhìn, thấy quần áo hắn chỉnh tề rồi, tôi mới mở hẳn mắt ra.“Mặt em rất đỏ!”
Hắn ghé sát mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi nói.Tôi lấy hai tay sờ lên mặt, lia mắt đi chỗ khác tránh ánh mắt của hắn.
Cứ mỗi lần xấu hổ hay căng thẳng là mặt tôi lại đỏ bừng lên, cái tất xấu này tôi không sao sửa được, bởi thế mọi người rất dễ đoán ra cảm xúc của tôi.
Kể cũng lạ, người lộ hàng là hắn chứ đâu phải tôi, hắn không xấu hổ thì thôi, tại sao tôi lại phải xấu hổ?
Tôi cũng không hiểu.“Nãy có con ma bò ra từ trong ti vi, anh không thấy sao?”
Tôi lảng sang chuyện khác.“Anh không!
Anh chỉ gặp một con ma biến thái, vừa thấy anh đã ôm chặt lấy anh.”
Hắn cười cợt, bày ra bộ mặt ngả ngớn.Tôi xấu hổ đẩy hắn ra rồi đi lên phòng.
Tôi cố gắng nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ được vì cứ nghĩ đến cảnh tượng kinh dị vừa nãy.
Con ma đó chui ra từ ti vi cứ như là Sadako* vậy, hình ảnh ghê rợn ấy cứ ám ảnh lấy thần trí của một đứa nhát gan như tôi.
Thiên Minh hắn cũng là quỷ, nhưng tại sao lại không biết con ma ấy xuất hiện?
Trong lòng tôi một bụng nghi vấn.
Tự nhiên tôi thấy rợn người, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng như thể có ai đó đang ở trong phòng tôi vậy, hơn nữa còn đang rất gần tôi.
Tôi đành mặt dày chạy sang phòng Thiên Minh gõ cửa.
Hắn ra mở cửa, trên người mặc đúng một cái quần đùi, vẻ mặt ngái ngủ hỏi tôi:“Có chuyện gì sao bà xã!”
“Tôi… tôi…À anh có thể sang ngủ với tôi được không?
Tôi sợ con ma lúc nãy lại đến tìm tôi.”
Tôi cúi gằm mặt ấp úng.Tưởng rằng bộ dạng đáng thương của tôi sẽ khiến hắn mủi lòng, tưởng rằng hắn sẽ đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ, ai dè hắn lại lập tức từ chối:“Nam nữ thụ thụ bất thân, em cứ về phòng ngủ đi, có chuyện gì thì hét tên anh, anh sẽ tới ứng cứu.”
Nói xong còn đóng sầm cửa lại, không để cho tôi nói lời nào.
Bị phũ phàng từ chối, tôi quê mặt hậm hực đi về phòng.
Tôi bật hết đèn lên cho bớt sợ, nằm nhăn nhó.“Đúng là đồ trai cong, mỡ dâng lên miệng rồi còn không húp, đồ ẻo lả, đồ ngốc!”
Tôi lẩm bẩm mắng hắn cho bõ tức.Đột nhiên chiếc bóng đèn chợt kêu xẹt xẹt rồi cháy bóng, phụt tắt tối om.
Tôi sợ hãi nhìn chằm chằm vào màn đêm.
Bỗng một tiếng gương vỡ vang lên, tôi nhìn về phía chiếc gương, thì thấy một bóng đen đang bò lổm ngổm trên mặt đất, miệng còn thở khè khè.
Lại là cô ta!Ngay khi tôi định hét lên, thì đèn điện bỗng sáng trở lại.
Một bóng người cao lớn đang đứng trước mặt tôi, đó chính là Thiên Minh.“Tôi đã ở đây chờ đợi cô xuất hiện lâu rồi, mau hiện nguyên hình!”
Thiên Minh nói to.“Hoá ra hắn đã ở đây từ lâu để rình con ma, vậy mà không nói sớm làm mình sợ chết khiếp!”
Tôi thầm nghĩ.Con ma nữ dần dần hiện ra, khuôn mặt có chút sợ hãi, cúi gằm xuống khúm núm.“Cô không nhận ra tôi sao?
Thiên Minh đây!”
Lúc này, con ma ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã trở lại bình thường, thanh tú, xinh đẹp.“Là Thiên Minh sao?
Thật không ngờ lại gặp nhau ở đây!”
Thiên Minh khẽ gật đầu.
Tôi vẫn chưa hết kinh sợ, vuốt vuốt ngực cho bình tĩnh rồi hỏi:“Hai người quen nhau sau?
Chuyện này là sao?”
“Đúng, cô ấy là bạn thời trung học của anh.
Cô ấy tên là Thanh Vân.
Ngay từ đầu anh đã nhận ra cô ấy rồi.”
Thiên Minh nhìn tôi nói.“Xin lỗi cô nhiều nhé!
Tôi không có ý muốn hại cô đâu.
Tôi chỉ là hết cách, nên đành cầu cứu mong cô giúp đỡ cho thoả tâm nguyện.”
Con ma nhìn tôi, ái ngại nói.“À không sao!
Chỉ là lần sau cô đừng trưng ra bộ mặt doạ ma tôi là được!
Cô như thế này rất xinh đẹp!”
Tôi xua tay, cười cười nói.Hình như lời nói của tôi động phải nỗi lòng của cô ấy, cô ấy xúc động cúi mặt xuống buồn thiu.
Thấy vậy tôi vội an ủi:“Cô muốn tôi làm gì cho cô!
Nói đi tôi nhất định sẽ cố hết sức mình!”
Cô ấy vui mừng trở lại, nhìn tôi cười, kích động nói:“Thật sao?
Cảm ơn cô nhé!”
Tôi khẽ mỉm cười gật đầu.“Lúc nãy nghe bản tin, có lẽ cô cũng đã biết tôi chết đau đơn như thế nào rồi.
Bọn chúng là một lũ ác nhân, không bằng cầm thú.
Mặc dù bọn chúng đều đã bị bắt, nhưng một trong số đó, có một tên trốn được tội, vì bố hắn làm to trong ngành công an, dùng quyền thế và tiền mua chuộc, giúp hắn thoát tội.
Hắn chính là kẻ đã nghĩ ra cách đốt chân và chặt ngón tay của tôi.”
Cô ấy rưng rưng kể lại, giọng điệu uất hận.Tôi cũng xúc động mà sụt sùi theo.
Thiên Minh thấy vậy ôm vai tôi an ủi, còn đưa tay lau nước mắt cho tôi.“Vậy cô muốn tôi tố cáo hắn, tống hắn vào tù?”
Tôi hỏi“Phải!
Hắn còn nhởn nhơ ngày nào tôi không siêu thoát ngày ấy.
Tôi không cam tâm.”
Thanh Vân nghiến răng.“Vậy cô hãy nói cho tôi biết hắn là ai?
Và tôi phải giúp cô bằng cách nào?
Vụ án đã khép lại hai mấy năm rồi, giờ lật lại điều tra tôi e rằng rất khó, trừ khi có thêm bằng chứng mới.”
“Hắn tên là Phạm Cường, bố hắn là Phạm Thắng trước làm trưởng công an thành phố, nhưng bây giờ nghỉ hưu rồi, nên hắn không còn ai chống lưng cho nữa đâu, bắt tội hắn cũng dễ dàng hơn.
Ngày ấy, bọn chúng muốn che giấu hành vi giết người, nên đã lột bộ đồ tôi mặc chôn sâu dưới đất ở một vùng hẻo lánh ngoại thành.
Chỉ cần đào được bộ đồ đó lên, chắc chắn vẫn còn dấu vết của hắn để lại.”
“Vậy ngày mai cô đưa tôi đến chỗ đó nhé!”
Tôi nói.“Yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cô!”
Thiên Minh im lặng hồi lâu, giờ mới lên tiếng.Thanh Vân mỉm cười gật đầu rồi biến mất, tôi nhìn chăm chăm vào chỗ cô ấy vừa ở đó, trong lòng có chút xót xa cho một cô gái hiền lành mà lại bị chết oan.“Nãy anh nghe thấy có người mắng anh là trai cong.”
Thiên Minh đang ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng.Tôi giật mình quay ra đã thấy hắn đang chầm chậm đi về phía tôi, hắn tiến một bước, tôi lùi một bước, vừa lùi vừa xua tay, cười gượng gạo nói:“Anh nghe lầm rồi!
Tôi đâu có nói gì đâu!
Anh mà cong thì ai thẳng hì hì!”
Tôi cười nịnh nọt, chỉ mong hắn tha cho tôi.Ấy thế mà hắn vẫn tiếp tục tiến về phía tôi, dồn tôi vào sát mép giường, tôi mất đà ngã nhào xuống giường.
Nhanh như cắt hắn bổ nhào xuống đè lên người tôi.
Hắn ghé sát mặt tôi, gần đến mức hai chóp mũi chạm cả vào nhau, rồi thì thầm:“Đêm nay anh sẽ chứng minh cho em xem anh là cong hay thẳng, anh sẽ làm em không xuống được giường.”
Tôi vội quay mặt đi, nhắm mắt nhắm mũi hét toáng lên:“Không được!
Tôi không cần anh chứng minh gì hết!”
Hắn không thèm để ý lời nói của tôi, nhanh như cắt đớp lấy môi tôi, ngấu nghiến.
Tôi trợn tròn mắt lên, chân tay bắt đầu phản kháng đẩy hắn ra, nhưng lực hắn quá mạnh, tôi như con cá mắc cạn, bất lực nằm im cho hắn hành động.
Hắn vừa hôn tôi, bàn tay hư hỏng vừa di chuyển khắp người tôi, sau đó trượt xuống phần nhạy cảm ở phía dưới, tôi không khỏi giật mình mà khép chân lại, nhưng hắn lại bá đạo mở chân tôi ra thêm lần nữa với lực rất mạnh.
Thế là tôi và hắn lại có một đêm xuân.
Hình như hắn muốn thừa cơ trả thù chuyện tôi mắng hắn là trai cong, nên bắt tôi chiến đấu ác liệt đến tận nửa đêm mới tha cho tôi.Tôi ngủ một mạch đến tận trưa, vừa bước xuống giường, thân thể đã dâng lên cảm giác đau nhức, tôi nhăn nhó, vừa uể oải bước xuống lầu vừa lấy tay vắt ra phía sau đấm lưng.Xuống đến nơi, tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra thơm phức.
Tôi bước vào trong bếp, thì thấy hắn đang hì hụi nấu ăn, nhìn cuốn hút vô cùng.
Bất giác tôi nở một nụ cười.Đột nhiên hắn quay lại, tôi vội thu miệng lại không dám cười nữa, bày ra bộ mặt nghiêm túc.“Bà xã dậy rồi à!
Đợi một chút đồ ăn tới liền!”
Hắn cười toe toét nói.Tôi bước đến bàn ăn cơm, kéo ghế ngồi.
Hắn bưng ra một mâm đầy đồ ăn đang bốc khói nghi ngút, hí hửng nói:“Mời bà xã!”
Còn nịnh nọt ra phía sau xoa bóp vai cho tôi.“Hôm qua anh làm em mệt, hôm nay anh bồi bổ, coi như bù đắp.”
Hắn thì thầm rồi thơm nhẹ lên tai tôi một cái.“Anh nghĩ tôi là heo sao, làm nhiều món thế.”
Tôi xấu hổ lảng đi chuyện khác.Hắn cứ nhìn tôi ăn mà cười tít mắt, nhìn mặt sung sướng cứ như người đang thưởng thức những món ăn ngon là hắn vậy.