Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu

Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 20: Chương 20



“Vậy thì tốt.”

Tống Thanh Viễn cười sang sảng, sau đó đột nhiên hạ giọng, giọng nói mang theo vài phần khôn khéo đưa đẩy: “Vì đã làm phiền đến thầy, trong lòng tôi thật sự là áy náy! Theo tôi thấy...”

Anh trầm ngâm một lát, giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì: “Hay là như thế này, sau này chỉ cần là người thầy dẫn tới mua nhà chỗ chúng tôi, chúng tôi đều sẽ giảm giá 80%!”

“Tống tổng nói lời giữ lời.”

Chủ nhiệm Lưu “chậc” một tiếng, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định thay bạn học Lộ làm chủ, nghiêm túc phê bình Tề Tu Viễn, tuyệt đối không để Mạn Mạn chịu oan ức!”

Cách xử sự của thương nhân quả nhiên thoải mái bớt việc, Tống Thanh Viễn chỉ nói dăm ba câu, thái độ của thầy Lưu đã thay đổi 360 độ, hoàn toàn không còn trách cứ và không kiên nhẫn như lúc trước đối với tôi. Tuy rằng dùng lợi ích để giải quyết vấn đề có chút không minh bạch, nhưng quả thật rất hữu hiệu.

Mười phút sau, Tống Thanh Viễn mặc âu phục giày da đã ngồi vào quán ăn vặt bên đường bắt đầu gọi món, còn tiện thể bắt cóc một người mặc đồng phục học sinh như tôi: “Sườn hầm, thịt xào... Ông chủ, thêm cả cà chua thịt bò nạm, một chai nước chanh, hai bát cơm!”

Đưa trả thực đơn, Tống Thanh Viễn đĩnh đạc nói tiếng cảm ơn, thuận miệng còn thúc giục mang thức ăn lên: “Làm phiền anh, mang thức ăn lên nhanh một chút, con bé này học cả ngày, còn cái gì cũng chưa ăn cả!”

“Mẹ ơi, một ngày chưa ăn cơm sao?”

Ông chủ là một người nhiệt tình, nghe anh ấy nói như vậy, vội vàng cầm thực đơn đi về phía bếp lò: “Vậy tôi phải thật nhanh, sao có thể để đứa nhỏ này đói được!”

Tôi muốn nói lại thôi, lập tức yên lặng quay đầu, liếc mắt nhìn người nhàn nhã cắn hạt dưa đối diện.

Bắt được tầm mắt của tôi, Tống Thanh Viễn hất tóc xuống, nhịn không được bắt đầu rắm thúi: “Giày da Ý, âu phục làm thủ công, thế nào, anh đây đẹp trai chứ?”

Tôi trả lời uyển chuyển: “Lúc không nói chuyện rất đẹp trai. Nhưng mà cơ thể to lớn này, thoạt nhìn không giống ông chủ, làm vệ sĩ thích hợp hơn.”

“Ôi, anh đau lòng rồi.” Tống Thanh Viễn khoa trương nâng ngực, bày ra khuôn mặt khóc lóc: “Uổng công anh từ xa chạy tới làm chỗ dựa cho em, em thì hay rồi, ngay cả một câu dễ nghe cũng không chịu nói với anh... Anh thật đau lòng.”

“Không thể nói như vậy, anh Thanh Viễn.” Tôi bĩu môi, đúng lý hợp tình nói: “Nhưng em coi anh là người một nhà, mới gọi điện thoại cho anh!”

Anh nhíu mày, vẻ mặt không tin: “Chẳng lẽ không phải là vì anh trai em đi công tác sao?”

Tôi cúi đầu uống nước lọc, mơ hồ nói: “Cũng không hẳn vậy.”

Nói đến đây Tống Thanh Viễn liếc tôi một cái: “... Mấy tháng nay em vẫn ở trong ký túc xá, có phải đang trốn tránh cậu ấy không?”

Tôi hoảng hốt.

Cho nên mới nói thương nhân có điểm này không tốt, cảm giác quá mức nhạy bén, làm cho người ta không chỗ nào che giấu. Tôi bắt đầu giả ngu: “Anh nói cái gì vậy anh Thanh Viễn, em làm sao có thể trốn tránh anh trai em?”

“Em chưa bao giờ gọi là cậu ta Trình Dục Bạch.” Người đối diện hừ cười một tiếng, không chút lưu tình vạch trần tôi: “... Trừ phi chột dạ, hoặc là gây họa.”

Nói thế nào nhỉ, tôi hơi ghét sự khôn khéo của Tống Thanh Viễn, nhưng vẫn phải kiên trì mạnh miệng đến cùng, nghiến răng lặp lại câu nói trước đó của mình: “Em ở lại ký túc xá vì sắp đến kỳ thi đại học. Em muốn tiết kiệm thời gian và nghỉ ngơi nhiều hơn, được không?”

“Em nhìn em xem, lại gấp.” Tống Thanh Viễn gõ gõ mặt bàn, nói đầy thấm thía: “Chuyện ở lại ký túc xá không phải không được, nhưng Mạn Mạn à, em phải suy nghĩ cho anh trai em, em sống ở ký túc xá bỏ anh trai em một mình, cũng không nói trở về xem xem, cậu ấy là người sống nội tâm, không biết sẽ nghĩ cái gì!”

Tôi không hé răng nửa lời.

Anh ấy thở dài, tiếp tục khổ sở khuyên nhủ: “Không về thăm cậu ấy thì cũng phải gọi điện thoại... coi như quan tâm đến người già cô đơn.”

Tôi có chút không phục, lầm bầm nói: “Anh ấy không cần em.”

Tống Thanh Viễn không nghe rõ: “Cái gì?”

“Không có gì.”

Thức ăn đã bày lên bàn, tôi gắp một đũa thịt xào, giọng càng thấp: “Em biết rồi, chờ tuần này nghỉ, em sẽ trở về.”

Được cam đoan, Tống Thanh Viễn khôi phục khuôn mặt cợt nhả trước sau như một: “Mạn Mạn nhà chúng ta là người hiểu chuyện, biết quan tâm người khác.”

Tôi nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, buộc phải đội cái mũ cao này.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ăn cơm xong, Tống Thanh Viễn lái xe đưa tôi về trường học, lúc gần đi anh ấy nhét vào trong túi xách của tôi một xấp tiền tiêu vặt, lần nữa nhắc nhở tôi đừng quên về nhà: “... Hai ngày nữa anh trai em sẽ về, anh không nói cho cậu ấy biết, chúng ta cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ.”

Tôi gật gật đầu, không được tự nhiên mà nói cảm ơn: “Cảm ơn anh Thanh Viễn.”

“Ơ?” Anh bật cười: “Còn nói cảm ơn với anh... Trẻ con trở mặt nhanh.”

Tôi bất mãn nhìn anh ấy: “Em không phải trẻ con!”

“Ừ. “Tống Thanh Viễn trả lời qua loa: “ Không phải không phải.”

Anh ấy luôn luôn như thế, tôi cũng lười tranh luận, quay lưng lại, tôi không nhanh không chậm đi về phía cổng trường học: “... Không nói với anh nữa, em phải đi tự học buổi tối.”

Phía sau truyền đến giọng Tống Thanh Viễn cười híp mắt: “Được, đồng chí Tiểu Lộ học tập thật tốt, anh Thanh Viễn rảnh lại đến thăm em!”

Tôi không quay đầu lại, giơ tay lên vẫy vẫy: “Biết rồi!”

Âm thanh khởi động ô tô vang lên sau lưng, bánh xe nghiền qua mặt đường nhựa, phát ra tiếng gầm nặng nề, càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy tăm hơi.

Tôi bóp bóp xấp tiền trong túi, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nữ như cười như không: “Mạn Mạn, mọi người kiếm tiền cũng không thoải mái, nhất là anh trai em, anh ấy bận rộn đến mức không muốn sống nữa.”

Đáy lòng phiền muộn, tôi nhẹ nhàng thở dài. Có lẽ Phó Lam nói đúng, cho dù là anh ruột, cũng không có nghĩa vụ chăm sóc em gái, huống chi là Trình Dục Bạch và Tống Thanh Viễn không có quan hệ huyết thống với tôi? Tôi vẫn phải dựa vào chính mình.

Sau khi nghĩ rõ đạo lý này, tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mơ hồ có đáy.
 
Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 21: Chương 21



20

Năm 1998, chính sách “Cải cách nhà ở” được ban hành. “Thời đại thương mại” đã đến. Vô số câu chuyện làm giàu có bắt đầu từ đây, bươm bướm vỗ cánh một cái đã có thể nổi lên một trận bão táp.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tống Thanh Viễn xuất hiện vào lúc đó.

Không giống Trình Dục Bạch không thể tránh được, Tống Thanh Viễn không ham học nhưng lại có khát vọng kiếm tiền cực mạnh. Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, anh ấy không lựa chọn học lên, mà quyết định trở thành một thương nhân giống như cha mình, xây dựng rất nhiều ngôi nhà, rồi bán chúng đi.

Công trường Trình Dục Bạch làm việc lúc đó chính là dự án của nhà Tống Thanh Viễn.

Gia đình yêu cầu Tống Thanh Viễn phải bắt đầu làm từ vị trí nhất, vì thế ném anh ấy đến đó vác xi măng, vậy nên hai người họ quen biết nhau, qua quá trình quan sát và xem xét lâu dài, bọn họ quyết định trở thành đối tác tín nhiệm lẫn nhau.

Lúc đó Trình Dục Bạch đang vừa kiếm tiền vừa chăm sóc tôi, vì không muốn động đến khoản tiền cha để lại, cuộc sống của chúng tôi không thể nói là không gian khổ.

Tuy rằng tôi tin tưởng năng lực của anh, cuộc sống như vậy cũng sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng Tống Thanh Viễn xuất hiện, đã giúp chúng tôi cơ hội thoát khỏi khó khăn.

Trình Dục Bạch cần tiền, rất cần rất cần. Cho nên khi Tống Thanh Viễn đề xuất cùng nhau gây dựng sự nghiệp, anh gần như là lập tức gật đầu.

Có rất nhiều cơ hội “chưa từng có và sẽ không bao giờ đến nữa”. Chỉ có “sự thay đổi” là vĩnh cửu. Cũng như cuộc cải cách này, đó cũng là sự “thay đổi”. Tống Thanh Viễn có tài nguyên cũng có năng lực, lựa chọn anh ấy làm đối tác hợp tác, là lựa chọn tốt nhất.

Trình Dục Bạch ý thức được điều này, mới có thể phá bỏ cảm giác khoảng cách đáng sợ của mình, đưa Tống Thanh Viễn về nhà của chúng tôi.

Tôi còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Tống Thanh Viễn. Anh ấy tùy tiện ngồi ở trên ghế sa lon cũ, nhìn tôi đeo cặp sách vào cửa với vẻ mặt khiếp sợ, thần thái tự nhiên vẫy vẫy tay: “Ơ, em gái đã về?”

Khi đó anh ấy giống như một tên lưu manh.

Trình Dục Bạch nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng bếp đi ra, nhìn tôi ngây ngốc đứng đó, lời ít ý nhiều giải thích một câu “Không phải người xấu”, rồi lại đi vào.

Không phải người xấu là được.

Tôi đặt cặp sách xuống, cầm băng ghế nhỏ ngồi trước bàn trà, vừa làm bài tập vừa liếc trộm Tống Thanh Viễn.

Có lẽ là ánh mắt của tôi quá rõ ràng, lúc nhìn lén lần thứ ba, Tống Thanh Viễn trực tiếp ngồi đối diện tôi, cười hì hì nhìn tôi: “Sao lại nhìn lén anh thế?”

“Ai nhìn lén anh!” Tôi nhìn không chớp mắt, ngồi nghiêm chỉnh: “Em đang làm bài tập.”

Một bàn tay từ phía đối diện đưa ra chọc vào cuốn sổ nháp của tôi một cách quen thuộc: “... Chúng ta làm quen một chút, em tên là gì?”

Tống Thanh Viễn ồm ồm nói giống như một con sói già.

Tôi nhìn anh ấy một cái, lật quyển sách luyện tập lên trang bìa, sau đó đẩy qua cho anh xem: “Em tên là Lộ Mạn Mạn, còn anh?”

Tống Thanh Viễn vẫn hắng giọng nói chuyện như cũ, như là tin rằng điều này sẽ làm cho mình càng có lực tương tác, như là trẻ tuổi giống tôi: “... Anh tên là Tống Thanh Viễn, là bạn của anh trai em.”

“Bạn?” Tôi nhịn không được lầm bầm một câu: “Trình Dục Bạch mà cũng có bạn.”

Tống Thanh Viễn nhíu mày, hứng thú nói: “Hả? Sao anh em lại không thể có bạn?”

“Anh ấy là người quái gở kiêu ngạo, ít nói và hay oán giận. Anh ấy cũng thích thể hiện bản thân và phớt lờ người khác.” Tôi bĩu môi: “Trừ em ra, tính tình thối này của anh ấy, ai chịu được?”

“Vậy à.” Tống Thanh Viễn sờ sờ cằm: “Vậy cậu ấy thật sự là quá xấu xa.”

Nhưng nghe Tống Thanh Viễn nói như vậy, trong lòng tôi lại không vui, không được tự nhiên vặn vẹo nói: “Anh đừng nói anh ấy như vậy.”

Suy cho cùng, so với điểm tốt của Trình Dục Bạch thì điểm xấu này có thể nói là không đáng kể.

Tống Thanh Viễn giống như hiểu ra gật gật đầu: “Hiểu rồi, chỉ cho phép em nói cậu ấy không tốt, người khác không được, đúng không?”

Suy nghĩ một chút, nói như vậy hình như cũng không sai. Vì thế tôi gật đầu.

Tống Thanh Viễn chống cằm, chân thành nhìn tôi, mang theo chút cảm thán: “Có em gái thật tốt, nếu anh cũng có một em gái biết lo lắng cho anh giống như em biết thì tốt quá.”

Tôi có chút nóng mặt, rụt rè nhìn Tống Thanh Viễn một cái, ẩn nói: “Cũng tạm được, em cũng không tốt như anh nói.”

Chúng tôi nói chuyện vài ba câu đã đi xoá đi cảm giác xa lạ.

Lúc Trình Dục Bạch làm cơm xong từ trong phòng bếp đi ra, tôi và Tống Thanh Viễn đã là bạn tốt có thể kề đầu nói nhỏ với nhau, Tống Thanh Viễn và Trình Dục Bạch hoàn toàn là hai người có tính cách khác nhau, Tống Thanh Viễn hài hước, nói mấy câu là có thể chọc cười tôi.

Tâm tình sa sút mấy ngày liên tiếp, cuối cùng cũng sáng sủa hơn rất nhiều.

Đang trò chuyện vui vẻ, phòng ăn bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Cộp”, không nhẹ không nặng, vừa đủ khiến tôi ngừng nói, không khỏi nhìn về phía nơi phát ra tiếng vang.

Tôi có thể nhìn thấy Trình Dục Bạch đang đặt thức ăn lên bàn, nhẹ nhàng nhìn lướt qua bên này, anh tích chữ như vàng nói: “Ăn cơm.”

Ngữ khí nhàn nhạt, nói xong lại đi vào.

Tôi quay đầu lại, hừ nhẹ một tiếng: “Xem đi, lại mất hứng rồi.”

Tống Thanh Viễn sờ sờ đầu của tôi, làm mặt quỷ với tôi, sau đó bảo đứng dậy, đi vào phòng bếp: “... Ăn cơm ăn cơm, đầu bếp trưởng vất vả rồi, cậu nghỉ ngơi để tôi tới xới cơm cho nào!”

Trình Dục Bạch cũng không khách khí, ném hết công việc còn lại cho Tống Thanh Viễn, sau đó liếc tầm mắt về phía tôi, không đợi anh mở miệng, tôi liền tự giác đi vào nhà vệ sinh.

Rửa tay xong đi ra, Trình Dục Bạch và Tống Thanh Viễn đã ngồi chờ tôi.

Tôi ngồi vào bàn, bưng bát cơm lên và mấy miếng cơm rồi bất giác ngẩng đầu, giật mình phát hiện trên bàn tròn ngoại trừ tôi ra, hai người còn lại vẫn chưa động đũa.

Vẻ mặt Tống Thanh Viễn hiền lành lại chờ mong, ánh mắt Trình Dục Bạch cũng nặng nề nhìn đến khiến lòng tôi hốt hoảng, gần đây tôi rõ ràng rất nghe lời!

Tôi điên cuồng hồi tưởng, nhưng từ đầu đến cuối không nghĩ ra mình làm sai chỗ nào, chỉ có thể ôm bát nhìn bọn họ, bất lực nói: “Hai người không ăn cơm, nhìn chằm chằm em làm gì...”

Âm thanh nhỏ dần.

“Mạn Mạn.” Trình Dục Bạch bỗng nhiên lên tiếng, làm tôi giật nảy mình. Lập tức thấy anh hít sâu một hơi, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, mơ hồ mang theo vài phần khó mở miệng: “... Bọn anh có chuyện muốn thương lượng với em.”

Tôi: “Hả?”

Mười phút sau, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên.

Tôi vuốt mép bát sứ, như có điều suy nghĩ: “Cho nên ý của anh là muốn lấy mười ba vạn tệ cha để lại để làm vốn buôn bán, đúng không?”
 
Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 22: Chương 22



Trình Dục Bạch nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi “A” một tiếng, dứt khoát nói: “Vậy các anh cầm lấy dùng đi.”

Ánh mắt Tống Thanh Viễn sáng lên, Trình Dục Bạch cũng rất bình tĩnh: “Đây không phải là một khoản nhỏ, Mạn Mạn, số tiền này là cha để lại cho em, em phải nghĩ cho kỹ.”

Tôi mẫn cảm bắt được chữ “em” trong miệng anh, lúc này lên tiếng sửa lại: “Không phải để lại cho em, là để lại cho chúng ta, anh muốn dùng thì dùng, tại sao phải dùng ngữ khí dò hỏi để nói với em.”

Trình Dục Bạch sửng sốt vài giây. Trong mấy giây im lặng của anh, tôi không cách nào ức chế mà liên tưởng đến rất nhiều điều, không đợi anh trả lời, liền nhịn không được nổi giận: “Cái gì là của em, cái gì là của anh, anh và em nhất định phải phân biệt rõ ràng như vậy sao?”

Tôi biết Trình Dục Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi, nói như vậy cũng thật sự là rất không có lương tâm, nhưng tôi đang mất hứng.

Tôi không thích anh tự xem mình là người ngoài, như chúng tôi không phải người một nhà, rõ ràng là cùng ở trên một hộ khẩu, cùng một người cha, lại còn muốn phân biệt của anh của em, nghe thật sự là chói tai.

Khoánh tay, tôi tủi thân lại tức giận, dứt khoát xoay mặt sang một bên, nhưng mà không tới vài giây, đã bị một đôi bàn tay to mạnh mẽ bẻ trở về.

Giương mắt đối diện với một đôi mắt mỉm cười, tôi sửng sốt, sau đó càng tức giận, tôi đã thương tâm như vậy, Trình Dục Bạch lại còn có thể cười được, còn cười đến vui vẻ như vậy, bảo người ta sao lại không tức giận?

Tôi phẫn nộ nhe răng trợn mắt, cắn tay anh một cái, dính đầy nước miếng.

“Không nên tức giận, Mạn Mạn.” Trình Dục Bạch không chê tôi lôi thôi, anh chỉ bất đắc dĩ thở dài, mềm giọng: “Sao anh lại có ý đó chứ.”

Tôi trừng mắt nhìn anh, không cắn tay anh nữa.

Thấy tôi bình tĩnh trở lại, anh mới tiếp tục ôn tồn giải thích: “Anh chưa từng nghĩ tới chuyện muốn phân ranh giới rõ ràng với em, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì đồ trong nhà chúng ta đều là của em, của em là của em, của anh cũng là của em, cha đã nói, người đứng đầu một nhà chính là nóc nhà, em đã quên sao?”

Anh nói tốt như vậy, có vẻ tôi giống như một người xấu cố tình gây sự.

Cuối cùng tôi không tức giận nữa, rầm rì nửa ngày, ấp a ấp úng nói: “Nếu nói như vậy, vậy... quả thật nên thương lượng với em.”

Trình Dục Bạch vẫn cười ôn hòa như cũ, mỗi lần anh không nghiêm mặt, chính là lúc tôi nghe lời nhất, vì thế sau khi suy nghĩ thêm một chút, tôi nhăn nhó nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi, em không nên nổi giận với anh.”

“Không sao.”

Trình Dục Bạch tốt tính tha thứ cho tôi: “... Đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta ăn cơm đi.”

Tôi gật đầu, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

“Vậy đã quyết định rồi?” Tống Thanh Viễn xem xong phim, cố ý trêu chọc tôi: “Tin tưởng bọn anh như vậy sao... Mạn Mạn, nhỡ anh và anh trai em thua lỗ hết tiền thì làm thế nào?”

Nghe anh nói như vậy, tôi từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là sẽ tức giận trong chốc lát.”

Tống Thanh Viễn bật cười: “Chỉ một lát thôi?”

“Vâng!” Tôi gật đầu, chắc chắn nói:” Dù sao Trình Dục Bạch cũng sẽ không để em đói bụng.

Cho dù có mười ba vạn cha để lại hay không, tôi cũng sẽ không trải qua cuộc sống khổ cực, tôi tin tưởng rằng cho dù mỗi ngày Trình Dục Bạch phải ăn cám nuốt rau, cũng sẽ đều để đồ ăn ngon lại cho tôi, anh sẽ không để tôi chịu khổ.

Sau khi nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, Tống Thanh Viễn lại thở dài: “Có em gái thật tốt.”

Trình Dục Bạch không để ý đến anh, chỉ lo gắp thức ăn vào bát tôi.

Tôi còn nhớ rõ lúc ấy Trình Dục Bạch nói với tôi, anh nói Mạn Mạn, đừng lúc nào cũng không ăn cà rốt. Lúc đó thật tốt biết bao. Có chuyện tôi và anh đều sẽ nói thẳng, chưa bao giờ giữ trong lòng, không giống hiện tại, bắt đầu có bí mật.

.........

Suy nghĩ trở về, sau khi hít sâu một hơi, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng khách tối om không thấy gì cả, Trình Dục Bạch hình như còn chưa trở về, tôi nhíu mày, đeo cặp sách vòng qua cửa chính, bật đèn.

Bốn phía được đèn sợi đốt chiếu sáng, sau khi nhìn thấy bóng dáng ngồi trên sô pha, tôi ngây ngẩn cả người.

Trình Dục Bạch hẳn là đột nhiên bị đánh thức, lúc nhìn về phía tôi, ánh mắt anh vẫn còn mang theo mệt mỏi. Nhìn ra được anh rất mệt, cặp công văn dùng để đi công tác bị ném qua một bên, áo sơ mi trên người hơi lộn xộn, giày cũng không thay, cứ như vậy ngủ thiếp đi trên sô pha.

Sau khi nhìn thấy tôi, anh nhẹ giọng gọi một câu “Mạn Mạn”.

Lập tức như là đột nhiên tỉnh táo lại, chống bàn trà đứng lên, đi vào phòng bếp: “... Anh đi nấu cơm.”

“Không cần!”

Tôi cắn cắn môi, gượng gạo gọi anh lại: “Em đã ăn rồi... Anh nghỉ ngơi đi, em đi tắm.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Trình Dục Bạch cúi đầu đáp một tiếng.

Tôi không quan tâm anh nữa, nhanh chóng về phòng xả nước ngâm mình.

Ba năm trước, lúc chuyển đến thành phố Giang, Trình Dục Bạch để lại phòng ngủ chính có bồn tắm cho tôi, giờ phút này tôi ngồi trong nước nóng, thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận tinh thần mệt mỏi vì bị bài thi sách vở xâm chiếm bị quét sạch.

Thoải mái tắm rửa xong, tâm tình cả người đều tốt hơn không ít.

Sau khi thay áo ngủ sạch sẽ mềm mại, tôi ngâm nga đi đến phòng khách lấy cặp sách, thật khéo nhưng cũng không khéo, đụng phải Trình Dục Bạch từ trong phòng bếp đi ra, anh đã thay quần áo, trên tay bưng một bát mì sợi vừa nấu xong. Sau khi nhìn thấy tôi, anh yên lặng đặt mì lên bàn ăn, vẫn tích chữ như vàng: “Ăn cơm.”

Tôi đứng không nhúc nhích: “Em đã nói em ăn rồi...”

“Mạn Mạn.” Trình Dục Bạch nhấn mạnh giọng nói, trên mặt không có chút ý cười: “Lại đây ăn cơm.”

Tôi nghẹn sự tức giận lại, thỏa hiệp. Nhưng vì vừa mới ăn cơm xong mới về nên bát mì lớn như vậy thật sự ăn không vô, sau khi tôi ngồi xuống, gắp chưa được hai miếng đã buông đũa xuống: “... Em ăn no rồi.”

Trình Dục Bạch nhắm mắt lại, dường như đang nhẫn nại.

Tôi không muốn ngồi ở chỗ này nữa, dứt khoát đứng dậy đi vào trong phòng, đáng tiếc không thể đi được, lúc đi ngang qua bên cạnh Trình Dục Bạch thì bị bắt được cánh tay, tôi xoay người, chống lại ánh mắt của anh.

Anh nói: “Mạn Mạn, chúng ta phải nói chuyện.”
 
Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 23: Chương 23



21

Tôi lại ngồi xuống, trầm mặc.

Thấy tôi không chịu mở miệng, giọng Trình Dục Bạch mang theo chua xót nhàn nhạt: “Em trưởng thành rồi, học được cách không nói chuyện... Cũng không hôn anh nữa.”

Đúng, tôi đã trưởng thành.

Tôi lạnh lùng nói: “Anh cũng nên trải qua cuộc sống của mình.”

Trình Dục Bạch cười khổ một tiếng, trong mắt phản chiếu khuôn mặt của tôi: “... Nhưng mà Mạn Mạn, cuộc đời của anh, chính là xoay quanh em.”

Thần sắc bi thương của anh chợt lóe lên, lại bị tôi bắt lấy. Trong lòng rầu rĩ hiện ra cảm giác ghen tị, tôi quay đầu giận dỗi nói: “Xoay quanh em, có thể xoay bao lâu?”

“Mạn Mạn!” Trình Dục Bạch khẽ quát một tiếng, sắc mặt rất khó coi: “Đừng nói những lời như vậy nữa, chúng ta sẽ không rời xa nhau.”

“Vậy sao?”

Tôi cười khẩy một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy em hỏi anh, tại sao phải tách hộ khẩu ra ngoài?”

Anh há miệng, tôi lập tức cao giọng nói: “Anh không được gạt em!”

Vì thế anh lại trầm mặc.

Tôi chờ tới chờ lui, chỉ chờ đến một câu “Anh không thể nói, chờ em lớn lên sẽ hiểu.”

Tôi không hiểu! Cảm xúc của tôi trở nên mãnh liệt, kích động đẩy tay anh ra, “Em chỉ biết là không cùng một hộ khẩu, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa!”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Mạn Mạn...”

Trình Dục Bạch tiến lên một bước, muốn nói lại thôi.

Trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, nhưng không chỉ là bởi vì nguyên nhân hộ khẩu, còn có một chuyện khác. Cố nén cay mũi, tôi quật cường nhìn Trình Dục Bạch: “Anh nói xem, còn có chuyện gì giấu em nữa không?”

Vừa dứt lời, anh liền c.h.é.m đinh chặt sắt nói: “Không có.”

“Lừa đảo!” Nước mắt của tôi thoáng chốc rơi xuống, lại phẫn nộ đẩy đôi tay kia ra, hướng về phía anh lớn tiếng hét: “Em ghét anh!”

Trình Dục Bạch kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt hiện ra một chút luống cuống.

Không quan tâm anh giữ lại, tôi vọt vào phòng, đóng cửa phòng thật mạnh, rúc vào chăn bắt đầu lau nước mắt.

Cuộc nói chuyện này cuối cùng tan rã trong không vui.

Trình Dục Bạch không đủ thẳng thắn thành khẩn, anh hỏi tôi vì sao giận dỗi, tôi nói rõ ràng, nhưng anh cũng không chịu giải thích nguyên nhân, còn lừa gạt tôi. Tôi trốn trong chăn, càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng đau lòng.

Anh rõ ràng có thể thẳng thắn nói cho tôi biết anh và Phó Lam yêu nhau, thậm chí đã đến mức chuẩn bị gặp cha mẹ, tính chuyện hôn sự. Nhưng anh lại lựa chọn giấu giếm. Mà sau khi giấu giếm, lại để cho tôi phát hiện chuyện anh tách hộ khẩu ra ngoài.

Hai chuyện xảy ra cùng lúc, khiến tôi trở tay không kịp.

Tôi không thể không tin lời Phó Lam nói là sự thật, lâu ngày sinh tình, bọn họ đã sớm xác định quan hệ yêu đương, lập tức sẽ kết hôn, trong tương lai cũng không xa xôi, bọn họ có thể còn có thể sinh hạ một đứa con.

Tôi không biết gì cả.

Giữa các cặp tình nhân, thân mật là chuyện rất bình thường.

Vừa nghĩ tới bọn họ ở nơi tôi không biết ôm nhau, hôn môi, thậm chí cùng giường chung gối, tôi liền theo bản năng cảm thấy ghê tởm, mất đi cả d*c v*ng và dũng khí tìm Trình Dục Bạch hỏi cho rõ ràng.

Trước kia mỗi lần xem phim truyền hình của dì Quỳnh Dao, tôi đều tức giận vì nhân vật trong phim chẳng biết lên tiếng bảo vệ bản thân, đến phiên mình, tôi mới phát hiện so với bọn họ tôi còn trầm mặc hơn.

Tất cả mọi người giống nhau, không cần hỏi, là bởi vì trong lòng đã có đáp án. Hóa ra tôi đã bị loại từ lâu rồi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa Trình Dục Bạch, bởi vì tôi tin chắc chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau.

Lui một vạn bước mà nói, giả sử xảy ra tình huống như vậy, cũng có thể là tự nhiên mà vậy, chúng tôi có thể sẽ đi lên con đường khác nhau, cũng có thể sẽ lập gia đình riêng của mình, nhưng cho dù như thế nào, chúng tôi đều sẽ giống như người nhà mà làm bạn với nhau, cả đời sống tốt, chứ không phải giống như bây giờ, tách nhau ra, cứng rắn xé rách ra, không cho nhau chút thể diện.

Tôi không thích như vậy, tôi hy vọng Trình Dục Bạch có thể thẳng thắn nói cho tôi biết, ít nhất chứng minh anh còn xem tôi như người nhà. Nhưng Trình Dục Bạch thề thốt phủ nhận.

Trong khoảnh khắc anh nói “không có”, tôi thực sự cảm thấy mình không có gia đình, những thứ thuộc về tôi, cũng đều bị người khác cướp đi. Nghĩ đến đây, trái tim tôi bắt đầu đau đớn không khống chế được.

Không biết qua bao lâu, tâm lý và thân thể mệt mỏi cuối cùng cũng khiến tôi ngủ thiếp đi, trong mơ, tôi lại nhớ tới cảnh tượng lúc đó, chỉ là lần này không còn cách sô pha và bồn hoa của khách sạn nữa, mà là đứng trước bàn ăn, Đường Tranh và Lâm Tẫn Nhiễm cũng không thấy bóng dáng.

Phó Lam trang điểm sắc sảo đang gắp thức ăn cho cha mẹ chị ta, trên mặt có chút ngượng ngùng, mỉm cười trả lời câu hỏi của mẹ chị ta: “Tình cảm của con và Tiểu Trình hiện tại cũng ổn định, sao còn không mang cậu ấy về nhà xem một chút”.

“... Mẹ, Dục Bạch bận rộn không phải mẹ không biết, chờ anh ấy xong việc, tự nhiên sẽ đến thăm hai người.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng các con đều đã trưởng thành rồi, không thể chỉ lo yêu đương, chuyện kết hôn này, cũng nên sắp xếp rồi!”

Nụ cười trên mặt Phó Lam thu lại: “Bây giờ nhắc đến kết hôn, e là em gái Dục Bạch sẽ không vui.” Chị ta gắp một miếng ngó sen vào trong bát, thản nhiên nói: “Vẫn chưa nói chuyện chúng con yêu nhau, em gái anh ấy rất dính người, biết rồi nhất định sẽ làm loạn.”

“Sao lại không hiểu chuyện như vậy?” Cha Phó Lam nhíu mày, trong giọng nói mơ hồ lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “... Anh trai cũng phải kết hôn, lập gia đình chứ, cũng không thể nuôi em gái cả đời!”

Phó Lam cười cười: “Dù sao cũng còn nhỏ mà.”

Thấy người đối diện lại muốn nói gì đó, chị ta lại lập tức trấn an nói: “Đừng gấp, Dục Bạch đã nghĩ cách để em ấy thích ứng, nhưng trước khi thi đại học chắc chắn không thể nhắc tới chuyện này... Nếu không con sẽ thành người có tội.”

Tôi ở bên cạnh nghe được nổi trận lôi đình, nhịn không được lớn tiếng phản bác: “Chị nói bậy, tôi không phải là người như vậy!”

Nhưng không ai để ý đến tôi, người trên bàn vẫn nói chuyện ăn cơm như cũ.
 
Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 24: Chương 24



Tôi vừa tủi thân vừa tức giận khóc lớn. Rõ ràng tôi chưa từng làm những chuyện đó, chị ta dựa vào cái gì nói tôi như vậy?!

Trong lúc hỗn loạn, bên tai mơ hồ truyền đến một tiếng thở dài, đầu ngón tay lạnh lẽo xoa xoa hai má, tôi theo bản năng dựa vào, chua xót khó chịu cuối cùng cũng tiêu tán rất nhiều.

Chiến tranh lạnh với Trình Dục Bạch, là bắt đầu từ ngày hôm đó.

Khi đó tôi còn chưa quá trưởng thành, nhạy cảm, yếu đuối như tất cả bạn cùng lứa tuổi, cách trực tiếp nhất để biểu đạt phẫn nộ và không vui là trở nên phản nghịch, hùng hổ dọa người.

Trình Dục Bạch chưa bao giờ trải qua thời kỳ phản nghịch, cũng không biết làm gì giống như những bậc phụ huynh lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này. Anh đã cố gắng hết sức để đến gần tôi. Giống như dây leo im lặng quấn lấy một con nhím giận dữ. Tôi càng giãy dụa, anh lại càng quấn chặt, mà anh càng quấn chặt, tôi lại càng muốn giãy dụa.

Trình Dục Bạch bắt đầu xuất hiện mọi nơi mọi lúc. Nhưng tôi không chấp nhận!

Anh gạt tôi, còn muốn tôi và anh tốt như trước... Tôi ghét anh!

22

Năm tốt nghiệp trung học cơ sở, Trình Dục Bạch quyết định đưa tôi đi học ở thành phố Giang có chất lượng giáo dục tốt hơn, anh cùng tôi ngồi xe lửa sáu tiếng, tham gia cuộc thi tuyển sinh tự chủ của trường trung học Giang Thành.

Tin tốt là tôi đã thi đậu.

Tin xấu là trường trung học Giang Thành có quy định, chỉ có học sinh có nhà ở đây học mới có thể ngoại trú, còn lại đều phải ở ký túc xá.

Đối với một người từ nhỏ đến lớn chưa từng ở ký túc xá như tôi mà nói, đây quả thực là sấm sét giữa trời quang. Tôi biết rõ mình cũng không phải là người chịu khó dũng cảm cỡ nào, cuộc sống tập thể đối với tôi mà nói quá mức gian khổ, cũng dễ dàng mang đến phiền toái cho người khác, cho nên tôi rất rối rắm, nên ở lại thành phố Giang học tập, hay là quay về huyện Ân. Đương nhiên, cũng là bởi vì tôi thật sự không muốn rời khỏi Trình Dục Bạch.

Từ sau khi cha mất đi, tôi vẫn rất ỷ lại vào anh, thoáng cái cách xa như vậy, tôi làm sao cũng không thể quen được.

Mấy ngày đó tôi cực kỳ rối rắm. Vừa luyến tiếc trường học tốt như vậy, lại luyến tiếc Trình Dục Bạch.

Nhưng mà Trình Dục Bạch thoạt nhìn cũng rất bình tĩnh, anh dường không sốt ruột chút nào, còn có tâm trạng đưa tôi đi chơi khắp nơi.

Kỳ nghỉ của anh không dễ có, vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp hai năm, mặc dù có người nhà Tống Thanh Viễn giúp đỡ, hai người bọn họ vẫn bề bộn nhiều việc, thường xuyên chạy qua chạy về giữa công trường và công ty, cơm cũng không có thời gian ăn.

Ngay cả lần đi thi này với tôi, cũng phải sắp xếp thời gian lắm mới có.

Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, anh cũng không vội về nhà, mà dẫn tôi đi dạo thành phố Giang một vòng, chúng tôi đi ăn ngon, đi công viên trò chơi, còn đi leo núi chèo thuyền.

Tôi một vừa vui vừa ưu sầu, Trình Dục Bạch nhìn thấy, cũng rất bình tĩnh, lặng lẽ tiếp tục dẫn tôi đi dạo khắp nơi, đợi đến ngày cuối cùng, anh mới lại dẫn tôi về tới gần trường học.

Tôi đi theo phía sau anh, trong lòng mơ hồ có một phỏng đoán, nhưng lại không thể tin được. Cho đến khi chúng tôi đi vào khu chung cư không cũ cũng không mới, cách trường học chỉ có năm phút đi bộ, lên một tòa nhà, dừng trước cửa chống trộm màu nâu đỏ, Trình Dục Bạch đưa cho tôi một chiếc chìa khóa.

Tôi sững sờ tiếp nhận, theo bản năng mở cánh cửa kia ra.

Đập vào mắt là một căn hộ hai phòng nhỏ cực kỳ ấm áp, nhìn ra được, nơi này gần đây đã có người dọn dẹp, trang hoàng bên trong cũng quá cầu kỳ, nhưng rất thoải mái.

Tôi quay người lại, nhìn Trình Dục Bạch tựa vào cửa, vừa mừng vừa sợ. Anh nhẹ nhàng cười rộ lên: “Thích không?”

Đôi mắt tôi tỏa sáng, hướng về phía anh dùng sức gật đầu.

Trình Dục Bạch đóng cửa, lấy khăn tay từ trong quần ra, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh tôi, sau đó cúi người xuống, giúp tôi lau mồ hôi nhỏ thấm ra trên trán: “... Căn nhà này không tốt, không phải mới, sau này mua cho Mạn Mạn cái lớn hơn nữa.”

“Được được được.” Tôi ôm anh cánh tay anh, cười hì hì nói: “Sau này chúng ta nhất định sẽ biến thành nhà giàu mới nổi, nhà giàu mới nổi là phải ở phòng lớn, như vậy nhé!”

Trình Dục Bạch sờ sờ đầu tôi, cười rất đẹp.

Năm đó anh hai mươi tuổi, vừa kiếm được thùng tiền đầu tiên trong đời, sau khi mua căn nhà này, toàn thân chỉ còn lại có hai ngàn.

Vì thế sau khi trở lại huyện Ân, Trình Dục Bạch trở nên bận rộn.

Khi đó tôi quả thật dính lấy anh, thậm chí anh đi làm cũng phải đi theo, trong phòng làm việc nhỏ hẹp chật chội vốn vừa ngột ngạt vừa nóng, có thêm tôi, lại càng muốn chết, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, càng không nói tới chuyện tìm một cái giường có thể cho tôi nằm ngủ trưa, cực kỳ buồn ngủ, cũng chỉ có thể cuộn mình ở trên đệm nhỏ trong góc ngủ gà ngủ gật.

Trình Dục Bạch không đành lòng, liền chuyển cái ghế cho tôi ngồi ở phía sau, nằm sấp trên lưng anh ngủ trưa.

Cách này rất tốt, nhưng chỉ duy trì liên tục một tuần, sau khi tôi không cẩn thận ngã từ trên lưng anh xuống, u trán, Trình Dục Bạch ném cái ghế kia đi, đi chợ mua một cái giường gấp hẹp đến không thể hẹp hơn.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Không gian làm việc vốn đã có hạn trở nên chật chội hơn, nhưng tôi lại cô cùng thoải mái, muốn chen chúc ở góc nhỏ làm việc của anh.

Chính là từ khi đó Phó Lam bắt đầu không thích tôi, chị ta cảm thấy tôi không hiểu chuyện, tạo ra quá nhiều phiền toái cho Trình Dục Bạch.

Tôi biết mình không phải là đồng nhân dân tệ người gặp người yêu, không có đạo lý bắt buộc tất cả mọi người phải thích tôi, nhận thấy chị ta đối xử lạnh nhạt với tôi, tôi cũng cố gắng không đến gần chị ta, miễn cho chị ta và bản thân tôi đều không thoải mái, nếu thật sự tránh không thoát, tôi sẽ lịch sự chào hỏi rồi đi. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi xấu đi nhanh chóng.
 
Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 25: Chương 25



Sau khi Trình Dục Bạch mua chiếc giường gấp kia không bao lâu, trong lúc Phó Lam đưa báo cáo vô tình bắt gặp cảnh tượng tôi cố tình gây sự với Trình Dục Bạch, trong nháy mắt ánh mắt chị ta chuyển từ không vui sang chán ghét, gần như sắp không che giấu được.

Thật ra thì cũng không tính là cố tình gây sự.

Là do thời tiết quá nóng, tôi muốn ăn kem, nhưng Trình Dục Bạch lấy lý do gần đây tôi bị cảm nhẹ, dứt khoát không cho, tôi cực kỳ mất hứng, ghé vào bên tai trái không nghe thấy của anh thì thầm nói xấu anh, cuối cùng tức giận, dứt khoát cắn lên.

Trình Dục Bạch đau đớn hít sâu, nhưng vẫn không chịu mua cho tôi.

Tôi tựa như kẹo dẻo ghé vào trên lưng anh, dùng những chiếc răng nanh của mình đục đục lỗ tai cho anh. Trình Dục Bạch cũng quen rồi vì từ nhỏ tôi đã thích làm như vậy.

Nhưng hiển nhiên Phó Lam rất không quen.

Lúc ấy chị ta không nói gì, nhưng sau đó lại tìm tới tôi.

“Mạn Mạn, em có hơi tùy hứng.” Trong phòng vệ sinh công cộng dưới lầu, Phó Lam dùng ánh mắt không đồng ý nhìn tôi, ngữ khí ẩn chứa trách cứ: “Anh trai em đã rất mệt mỏi, không nên quấy rầy anh ấy nữa, được không?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Chị ta hít sâu một hơi, từ trên cao nhìn xuống tôi, tiếp tục nói: “Chị biết trong nhà em không có người lớn, không ai dạy em lễ nghĩa, anh trai em xem em là trẻ con, nên khiến em ở một phương diện nào đó rất trì độn. Nhưng em đã không còn nhỏ, con gái từng tuổi như em, hẳn là giữ mình trong sạch, tự tôn tự ái mới đúng, tùy tiện liền leo trèo lên người khác giới, con gái đứng đắn nhà ai lại làm như vậy...”

Tôi lẳng lặng nhìn chị ta, một lúc lâu: “Chị thần kinh à.”

Phó Lam vừa kinh ngạc vừa xấu hổ nhìn tôi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Không hề bận tâm lịch sự là gì nữa, tôi bắt đầu sắc bén đáp trả: “Thứ nhất, chị lấy thân phận gì đến thuyết giáo tôi? Thứ hai, có phải chị cho rằng tôi nghe không hiểu chị đang ngầm mắng tôi không? Thứ ba, đừng tưởng rằng tôi còn nhỏ thì có thể tùy tiện bắt nạt tôi, những lời này chị có dám nói với Trình Dục Bạch không?”

Phó Lam nhíu mày: “Em như vậy rất không lễ phép.”

“Tôi chỉ không lễ phép thôi, còn Phó Lam chị, có thể nói là ác độc.”

Tôi nở nụ cười một tiếng ngắn ngủi, lập tức lạnh lùng nhìn chị ta: “Chúng ta đều là con gái, hẳn là càng thêm hiểu rõ tình cảnh của nhau mới đúng, nhưng chị lại dùng đàn ông để hạ nhục tôi, tôi thậm chí còn chưa có kỳ kinh nguyệt mà đã bị chị chụp cho cái mũ tự khinh tự ti.”

Giờ phút này tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì đã được học thầy giáo vô cùng tốt. Thầy dạy tôi về giới tính, về nữ tính, thế cho nên ở phương diện này tôi luôn rất mẫn cảm, mặc dù lúc đó tôi chỉ có mười mấy tuổi, nhưng tôi lập tức hiểu được ẩn dụ trong lời nói của Phó Lam, đây là đang mắng tôi không có cha mẹ dạy dỗ, không biết liêm sỉ.

Nhìn ra được, chị ta thật sự rất muốn tôi rời xa Trình Dục Bạch. Mặc dù chị ta cũng không biết tôi và Trình Dục Bạch không có quan hệ huyết thống, vẫn cho rằng chúng tôi là anh em ruột. Nhưng trong mắt chị ta, tôi nên tự giác dựng lên một đền thờ trinh tiết, nên giữ khoảng cách với anh trai mình, nếu chúng tôi có thể ở chung như người xa lạ thì càng tốt.

Con tôi cũng thật sự giật mình phát hiện rất nhiều hành vi của mình và Trình Dục Bạch là không thích hợp, mặc dù tôi và anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, mặc dù anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tôi. Nhưng không thể bởi vì phát triển muộn mà coi mình là trẻ con. Chúng tôi không thể vì lý do sinh lý mà mơ hồ khái niệm giới tính, không phải phụ nữ trưởng thành mới có thể được gọi là phụ nữ, cũng không phải phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt mới có thể được gọi là phụ nữ, bé gái là phụ nữ, thiếu nữ cũng là phụ nữ, phụ nữ tự nhiên là phụ nữ, không nên dùng tuổi tác và khả năng sinh sản có trưởng thành hay không để làm tiêu chuẩn đo lường.

Cho nên sau khi nói xong câu nói kia, tôi liền ý thức được không ổn.

Cho dù còn chưa bắt đầu kỳ kinh nguyệt, các cô gái cũng nên có ý thức bảo vệ và cảnh giác với người khác phái, cho dù người đàn ông đó là ai, cho dù quan hệ thân thiết cỡ nào.

Giống như thầy Thịnh từng nói, đây không phải là sợ hãi có tin đồn, mà là vì có thể bảo vệ mình hiệu quả hơn.

Cho nên đổi góc độ nghĩ, Phó Lam đúng thật là đang nhắc nhở tôi. Nhưng cách nhắc nhở mang theo thành kiến và ác ý này của chị ta, tôi vĩnh viễn sẽ không chấp nhận!

Giả sử chị ta đồng thời phê bình chỉ trích Trình Dục Bạch, tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, bởi vì Trình Dục Bạch là người lớn, anh nên có nhiều trách nhiệm hơn. Nhưng Phó Lam đổ tất cả sai lầm lên người tôi, lại bỏ qua cho Trình Dục Bạch. Dựa vào cái gì chứ? Tôi không phục!

Cuộc trò chuyện này tan rã trong không vui, bắt đầu từ ngày đó, quan hệ giữa tôi và Phó Lam bắt đầu chuyển biến xấu, nhưng cả hai đều ăn ý không làm rõ mâu thuẫn.

Các mối quan hệ là một mạng lưới phức tạp. Quan hệ giữa cha Phó Lam và gia đình Tống Thanh Viễn rất tốt, nếu không sẽ không đầu tư vào công ty nhỏ vừa mới khởi nghiệp này, còn cho phép Phó Lam ở lại đây. Phó Lam là một kế toán có năng lực làm việc rất mạnh, mặc dù tôi không thích chị ta, nhưng điểm này không thể chỉ trích.

Chuyện không thoải mái giữa chúng tôi là chuyện cá nhân, tôi không phải trẻ con, tự nhiên sẽ không khóc sướt mướt cáo trạng với Trình Dục Bạch giống như khi còn bé, nói chị ta bắt nạt tôi. Không cần phải vì cảm xúc của tôi mà khiến anh và Tống Thanh Viễn khó xử.

Nhưng ác ý của Phó Lam đối với tôi quả thật tới quá mức khó hiểu, trước kia tôi cũng không biết nguyên nhân, nhưng sau lần tranh chấp đó tôi rốt cục ý thức được: chị ta thích Trình Dục Bạch. Vì thích Trình Dục Bạch, cho nên tự nhiên ghét tôi mang đến phiền toái cho Trình Dục Bạch. Mọi thứ trở nên hợp lý.
 
Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 26: Chương 26



Nói như thế nào nhỉ, Phó Lam thích Trình Dục Bạch, tôi nên tôn trọng, đó là tự do của chị ta. Tôi sẽ không nhàm chán đến mức đóng vai phản diện gây khó dễ, nhưng để tôi chủ động tác hợp hai người bọn họ, đó là ý nghĩ kỳ lạ, cùng người mình ghét trở thành người nhà, tôi bệnh thần kinh sao!

Nhưng nếu Trình Dục Bạch thích Phó Lam... Tôi mím môi, giận dỗi thầm nghĩ, tôi đây ngay cả anh ấy cũng ghét nốt!

Tôi không nghĩ nhiều khi đưa ra quyết định này. Nhưng bây giờ, nó trở thành sự thật.

Kim đồng hồ chuyển động, nhanh tiến đến ba năm sau, giờ này khắc này, mì sợi trên bàn ăn đã nguội lạnh. Phòng khách yên tĩnh đến mức người ta hoảng hốt, trong không khí tựa hồ còn xoay quanh câu nói lạnh như băng “Em ghét anh”. Bóng người ngồi bất động trên ghế một lúc lâu giật giật, sau đó cầm lấy đũa, động tác cứng ngắc ăn hết mì sợi còn lại.

Thời tiết rõ ràng đã bắt đầu nóng bức, giữa tôi và Trình Dục Bạch lại như là nghênh đón trời đông giá rét thấu xương. Nhưng điều thực sự làm cho mối quan hệ trở nên đóng băng là những gì xảy ra sau đó.

Sau hôm cãi nhau, Trình Dục Bạch chưa được tôi đồng ý đã liên hệ chủ nhiệm lớp hủy bỏ chỗ ở của tôi, khiến cho tôi không thể không dọn về nhà.

23

Sau khi lên cấp ba, tôi không còn nghỉ tuần hai ngày nữa, một tháng chỉ nghỉ một lần, chiều thứ sáu học xong về nhà, đợi đến chiều chủ nhật, lại phải về trường chuẩn bị tự học buổi tối.

Lúc mới khai giảng quyết định ở ký túc xá, quả thật phần lớn là do giận dỗi Trình Dục Bạch, nhưng không phải tôi không có suy tính của riêng mình. Một là gần tòa nhà dạy học, tiết kiệm rất nhiều thời gian. Hai là sắp tốt nghiệp, mọi người gặp mặt càng ít càng tốt, hai bên đều rất luyến tiếc, mấy bạn học có quan hệ tốt sau khi biết tôi có ý định ở ký túc xá, đều cật lực mời tôi ở cùng họ.

Bạn học ba năm, tôi đương nhiên biết mọi người đều là những cô gái rất tốt. Nhưng vì chưa từng ở ký túc xá, tôi rất do dự, sợ gây thêm phiền toái cho các bạn.

“Sẽ không đâu!”

Đám con gái vây quanh tôi, ríu rít khuyên:

“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giúp cậu thích ứng!”

“Đúng vậy, Mạn Mạn, cậu đến ở cùng chúng tôi đi!”

Không chịu nổi nhiệt tình của mọi người, lúc báo danh cuối cùng tôi cũng đánh dấu vào cột ở ký túc xá. Hấp tấp thu dọn hành lý xong, tôi gạt Trình Dục Bạch đang đi công tác ở nơi khác, đóng gói đưa mình vào phòng ngủ sáu người.

Tôi không nghĩ mình sẽ thích nghi rất tốt. Mấy năm nay Trình Dục Bạch bận rộn như con quay, không phải tham gia các loại huấn luyện học tập, thì là đi công tác ở nơi khác, lúc anh không có ở đây, mỗi lần tan tự học về đến nhà, tôi đều cảm thấy trong nhà trống đến dọa người, cảm thấy sợ hãi, cũng chỉ có thể bật đèn ngủ. Đúng vậy, tôi vẫn không có tiền đồ như vậy.

Khi còn bé sợ thần tiên, lớn lên không chỉ sợ bóng tối, còn luôn nhịn không được hoài nghi bốn phía có ma. Nhưng sau khi vào ở trường học, tôi cùng mọi người ăn cơm, cùng nhau học tập, ở cùng một phòng, cãi nhau ầm ĩ, buổi tối thì thầm. Lúc không muốn ngủ một mình, tôi liền ôm gối bò lên giường Đường Tranh, cười hì hì chen chúc với cô ấy, chứ không phải trùm đầu rúc vào trong chăn như trước.

Chờ Trình Dục Bạch đi làm về, tôi đã ở ký túc xá gần một tuần rồi.

Anh về đến nhà, ôm ý nghĩ hòa giải làm một bàn thức ăn lớn, chờ trái chờ phải, nhưng không chờ được tôi về, gọi điện thoại tới chỗ chủ nhiệm lớp, mới biết được tôi tự đăng ký nội trú cho mình, sau lần cãi vã đầu tiên phát sinh. Khi đó anh cái gì cũng không nói, cho tôi tùy ý vào ở ký túc xá.

Hai tháng sau, chúng tôi lại cãi nhau một trận lớn, lúc này đây anh cũng không nói gì, nhưng ngày hôm sau cưỡng chế tôi dọn về nhà. Sau đó anh giống như những người phụ nữ quyết tâm trở về với gia đình, từ chối tất cả công việc, bắt đầu rửa tay nấu cơm.

“Đều là anh không tốt, không nên để em ở nhà một mình.” Lúc tới đón tôi, ánh mắt anh thành khẩn nói lời xin lỗi: “Sau này mỗi ngày anh đều ở bên em, cho nên đừng tức giận nữa, Mạn Mạn, tha thứ cho anh được không?”

Anh nói rất êm tai, nhưng tôi biết là do sắp thi đại học.

Giống như Phó Lam nói, chị ta không muốn làm người có tội, Trình Dục Bạch là một người sống rất biết ơn nên đương nhiên cũng nghĩ như vậy.

Không muốn nói chuyện với anh, tôi yên lặng bước nhanh hơn, tự mình vùi đầu xông về phía trước.

“Mạn Mạn!” Trình Dục Bạch đuổi theo, tôi lại càng chạy nhanh, hoàn toàn từ chối nói chuyện.

Sau khi về đến nhà, tôi ném chìa khóa ra cửa, bước nhanh vào phòng ngủ, đóng cửa thật mạnh. Thế giới yên tĩnh.

Trong lòng nghẹn thở, tôi thay áo ngủ mở cặp sách ra, làm liền ba bài thi toán, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Người bỏ tôi đi, ngày hôm qua không thể giữ lại, người làm loạn tâm tôi, ngày hôm nay nhiều ưu phiền...” Tôi lặp lại hai câu thơ đã học thuộc này, lấy tốc độ nhanh nhất ổn định bản thân, nằm vào trong chăn.

Ban đêm mọi âm thanh đều yên tĩnh, sự tủi thân tích góp từng tí một giống như bong bóng nhỏ, từ đáy lòng sôi “ùng ục ùng ục” thoát ra.

Sau khi nhỏ giọng khóc một hồi, tôi lau nước mắt, âm thầm nhắc nhở chính mình: Nếu không muốn bị người ta coi là quả bóng đá tới đá lui, thì học tập thật tốt, thi đậu đại học rời khỏi nơi này.

Giờ phút này tôi vô cùng khổ sở, nhưng cũng vô cùng thanh tỉnh. Tôi biết rõ không có ai sẽ luôn ở bên cạnh ai, ngoại trừ chính tôi, ai cũng không thể dựa vào. Nếu có cha ở đây thì tốt rồi.

Có cha ở đây, tôi sẽ vĩnh viễn không phải một mình. Nhưng cha đã sớm không còn, tôi cũng không còn là đứa trẻ có kem ăn là có thể vui vẻ vài ngày.

Nghĩ tới đây, tôi lại muốn khóc.

Mùa hè rồi, làm sao bây giờ, cha, con lại nhớ cha.
 
Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 27: Chương 27



24

Có lẽ là xuất phát từ nội tâm trả thù nhỏ nhặt, cũng ôm ý nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, tôi quyết tâm không nói một câu với Trình Dục Bạch nữa.

Mấy ngày vừa về nhà, tôi thà gặm bánh mì uống nước khoáng, cũng không chịu ăn bữa sáng anh dậy sớm làm, buổi trưa và buổi tối về đến nhà, cũng luôn làm như không thấy đồ ăn anh dụng tâm làm để trên bàn, chỉ quật cường ăn cơm trắng trong bát.

Trình Dục Bạch nói chuyện với tôi, tôi không để ý tới anh, gắp thức ăn cho tôi, tôi thuận tay đào qua một bên, lập tức buông đũa xuống trở về phòng.

Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Cơm trắng liên tục mấy ngày, ăn đến miệng tôi đắng ngắt, dạ dày cũng đói đến co rút đau đớn.

Tôi biết hành động này vừa ngu xuẩn vừa ngây thơ, vì người khác làm tổn thương thân thể của mình quá không đáng, nhưng tôi nhịn không được cứ muốn làm như vậy. Hơn nữa... Trình Dục Bạch quả thật cũng bị trả thù.

Mấy ngày nay tôi nhìn anh nhịn lại nhịn, gân xanh trên cánh tay phồng lên lại tiêu tán, lại không có cách gì với tôi, chỉ có thể tự mình yên lặng thừa nhận, buồn bực trong lòng cuối cùng cũng phát tiết một chút. Chỉ có một mình tôi khó chịu, thật không công bằng.

Nhưng tình hình như vậy chỉ kéo dài ba ngày, ngày thứ tư, trên bàn cơm chỉ còn lại một mình tôi, Trình Dục Bạch thì bưng bát, ở trong phòng bếp nhỏ hẹp trầm mặc ít nói ăn cơm.

Anh cúi đầu, thân thể cao lớn co quắp ngồi ở trên một cái ghế nhỏ, mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, trên cánh tay bị dầu sôi b.ắ.n ra những vết thương cùng bọt nước, trông anh đau đớn lại đáng thương, nhìn thấy như vậy tôi tức không chỗ phát tiết.

“Anh có ý gì?” Tôi đứng ở cửa phòng bếp, chất vấn: “Là muốn dùng cách này ép em thỏa hiệp sao?”

“... Không phải, Mạn Mạn.” Trình Dục Bạch trầm mặc thật lâu, nói: “Em không muốn nhìn thấy anh, không muốn ăn đồ ăn anh làm, anh cho rằng như vậy có thể em sẽ ăn thêm vài miếng.”

Đôi khi, tôi thật sự căm hận sự mềm lòng của mình.

“Đủ rồi!” Tôi nén giận, hạ giọng: “Ngồi xuống đi, nếu không đừng ăn nữa!”

Trên bàn ăn lại có hai người.

Trình Dục Bạch thử gắp cho tôi một miếng bụng cá, tôi không từ chối nữa, mà là nén giận ăn vào. Bữa cơm này ăn đến nghẹn, quả thực có thể nói là vị như nhai sáp.

Rõ ràng là anh làm sai chuyện trước, nhưng tôi phải cúi đầu trước, loại cảm giác này quá tệ, thật giống như tôi luôn thua, luôn nhượng bộ. Tôi không cho phép người khác bắt nạt tôi như vậy.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Cho nên trong những ngày kế tiếp, tôi bắt đầu trở nên càng thêm lạnh lùng, mặc kệ Trình Dục Bạch cẩn thận lấy lòng tôi như thế nào, tôi đều vờ như không thấy, vì thế anh cũng trở nên càng thêm trầm mặc. Trong căn nhà này, ngay cả không khí cũng cứng đờ.

Ngày qua ngày.

Cách kỳ thi tốt nghiệp trung học chỉ có hai ngày, Tống Thanh Viễn xách theo hai túi bánh chưng lên cửa.

Hai tháng Trình Dục Bạch không ở công ty, anh ấy quả thực đã bận đến chân không chạm đất, thật vất vả tết Đoan Ngọ mới có thể nghỉ ngơi, biết tôi sắp thi nên lái xe đến thăm tôi, thuận tiện động viên tôi.

Trên bàn cơm, anh ấy buộc tôi ăn vài miếng bánh chưng mới bằng lòng dừng tay, tôi cũng rất nể tình nếm thử từng mùi vị một lần.

“Đúng rồi Mạn Mạn.” Tống Thanh Viễn uống một ngụm nước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện thư tình lần trước thế nào?”

“Không có.” Tôi nhăn mũi, vẻ mặt không quan tâm,:“... lần trước tuyên thệ trước đại hội, giáo viên chủ nhiệm làm sáng tỏ lời đồn trước mặt toàn trường, chủ nhiệm lớp cũng bảo Tề Tu Viễn đọc kiểm điểm và xin lỗi trước mặt cả lớp, hiện tại cậu ta thấy em đều đi đường vòng, làm gì dám đến trêu chọc em nữa?”

Lúc trước đám nam sinh trong lớp lấy tên tôi ồn ào, luôn hướng về phía tôi hét lên: “Lộ Mạn Mạn yêu Tề Tu Viễn, Lộ Mạn Mạn yêu Tề Tu Viễn”, Tề Tu Viễn đọc kiểm điểm và xin lỗi, bọn họ lập tức nghiêm túc không ít.

Tống Thanh Viễn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Dừng một chút, anh ấy tiếp tục nói: “Người nhà kia cũng thật là không biết xấu hổ, con trai mình đơn phương tương tư, ở nhà viết thư tình bị phát hiện, không giáo dục con trai mình, lại chạy tới trường học tìm con gái nhà người ta gây phiền toái, cả nhà đều không phải thứ tốt lành gì...”

Trình Dục Bạch nhìn anh chằm chằm, ánh mắt gần như ngưng tụ.

Tống Thanh Viễn im lặng, kinh ngạc nhìn Trình Dục Bạch một cái, lại quay đầu về phía tôi, nhìn nhau một lúc lâu sau, anh ấy phục hồi tinh thần lại: “Không phải Mạn Mạn, em chưa nói với cậu ấy à?”

Tôi không nói gì, cầm lấy một quả vải bắt đầu lột vỏ.

Trình Dục Bạch nhìn thẳng vào tôi, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Mạn Mạn, tại sao anh lại không biết.”

Thấy bầu không khí không ổn, Tống Thanh Viễn vội vàng cười ha ha: “Nhất định là do học tập quá bận, quên nói với cậu rồi... Đúng rồi, hôm nay ăn Tết, chúng ta đi ăn nhà hàng nhé?”

Tôi tích cực giơ tay: “Em muốn ăn thịt luộc, thêm thịt thêm cay!”

“Được!” Tống Thanh Viễn vui cười hớn hở sờ sờ đầu tôi: “Vẫn như cũ, thêm cay thêm thịt.”

“Mạn Mạn.”

Trình Dục Bạch ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt đứt, anh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm tôi, cả người giống như một cây cung kéo căng đến mức tận cùng: “... Em còn chưa nói cho anh biết vì sao.”

“Không có vì sao.”

Tôi có chút phiền, vải vừa bóc xong cũng không có tâm tình ăn, thuận tay đưa cho Tống Thanh Viễn bên cạnh, thanh âm cũng theo đó trở nên lãnh đạm: “Không muốn nói, sẽ không nói.”

Tầm mắt Trình Dục Bạch lẳng lặng chuyển qua quả vải kia.

Không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi rút ra một tờ khăn giấy lau tay, quay đầu nói với Tống Thanh Viễn: “Chúng ta đi ăn cơm đi anh Thanh Viễn... Buổi sáng chưa ăn no, em có chút đói bụng.”

Tống Thanh Viễn tinh ý, nhìn ra bầu không khí giữa tôi và Trình Dục Bạch không ổn, vội vàng bỏ qua chuyện này. Ném vải vào miệng, anh ấy rút một tờ giấy đứng dậy, vừa lau tay vừa nhìn Trình Dục Bạch mơ hồ nói: “Đi thôi.”

Chỉ tiếc Trình Dục Bạch không chịu bỏ qua, anh trưng khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn phun ra một câu: “Tôi không đói bụng.”

Lần này Tống Thanh Viễn đi cũng không được, không đi cũng không được.
 
Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 28: Chương 28



Tôi ghét nhất bộ dáng này của Trình Dục Bạch, cái miệng so với cá đông lạnh còn cứng hơn, cầm kìm cũng cạy không ra, một ngọn lửa giận vô danh nổi lên trong lòng.

“Anh ấy nói anh ấy không đói bụng.” Tôi đứng lên, đẩy Tống Thanh Viễn đi ra ngoài cửa: “Chúng ta đi thôi, anh Thanh Viễn, hai chúng ta đi là được.”

Lưng Trình Dục Bạch vẫn căng thẳng như cũ, không nhúc nhích, khiến người nhìn càng thêm phiền muộn. Với một tiếng cười khẩy không thể nghe được, tôi không để ý tới anh nữa, kéo Tống Thanh Viễn ra cửa.

Trước cửa khu chung cư, Tống Thanh Viễn thắt chặt dây an toàn khởi động xe, quay đầu nhìn tôi: “... Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi ngồi ở ghế phụ, cắn môi không lên tiếng.

Tống Thanh Viễn thở dài một tiếng: “Hai anh em các người...”

Anh ấy lắc đầu, ngữ khí cực kỳ bất lực: “Không để cho người ta bớt lo, ai cũng cứng đầu!”

25

Có lẽ là tổn thương, sau tết Đoan Ngọ, Trình Dục Bạch không hề thử nói chuyện với tôi nữa, mà càng trầm mặc, yên tĩnh giống như một cái bóng, hoặc là ngồi yên trong phòng khách, hoặc là yên lặng đi theo phía sau tôi.

Tôi giả vờ không biết, tự mình làm bài ôn tập, không hề nhúc nhích.

Thời gian hai ngày thoáng cái đã trôi qua, trong nháy mắt, kỳ thi tốt nghiệp trung học đã tới. Tôi rất may mắn, được phân đến điểm thi của trường, gần nhà, không cần dậy sớm.

Nhưng ngày thi ngữ văn, tôi vẫn rời giường sớm. Lý do rất đơn giản, tôi hơi lo lắng. Tất cả mọi người đều nói thi tốt nghiệp trung học là ranh giới của cuộc đời, là bước ngoặt và khởi điểm của cuộc đời, thi tốt nghiệp trung học có thể thay đổi vận mệnh, trước đây tôi cũng không thèm để ý những lời này, nhưng hôm nay tôi lại tự mình cảm nhận được, đối với người hai bàn tay trắng mà nói, thi tốt nghiệp trung học quan trọng tới cỡ nào. Tôi biết rõ mình tuyệt đối không thể thi trượt.

Chờ đợi, kiểm tra an ninh, vào sân, sau khi lấy được bài thi, tôi ngồi vào chỗ, thở ra một hơi thật sâu, run rẩy viết tên mình lên, viết xong, tôi bỗng nhiên bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, cho đến buổi thi cuối cùng ngày hôm sau, tôi cũng không còn căng thẳng nữa.

Đặt bút xuống, chuông vang lên. Một cảm giác bụi bặm lắng đọng chợt dâng lên trong lòng tôi. Giống như giáo viên lịch sử luôn nói, làm hết sức mình, nghe theo ý trời. Tôi đã làm tất cả những gì mình có thể làm, kết quả cuối cùng như thế nào, thời gian sẽ trả lời.

Theo dòng người đi ra khỏi trường thi, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, bước chân cũng theo đó trở nên thong thả. Học ở đây ba năm, đây là lần đầu tiên tôi hy vọng con đường rời khỏi trường học dài một chút, dài thêm một chút.

Nhưng con đường dài hơn nữa cũng sẽ có điểm cuối, tôi cuối cùng cũng đi xong con đường nhỏ này.

Trình Dục Bạch đã đứng ở ngoài cổng trường, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh, cộng thêm bóng dáng cao lớn, khiến anh ở đặc biệt nổi bật trong đám đông, giờ phút này lông mày anh hơi nhíu lại, ánh mắt tìm kiếm chung quanh.

Một giây sau, anh nhìn về phía tôi. Tôi vô cảm liếc nhìn anh, quay đầu, ôm cặp sách, bước chân không ngừng lướt qua anh.

Trình Dục Bạch lập tức đi theo, anh theo đuôi phía sau tôi không xa không gần, cùng tôi người trước người sau đi về phía khu chung cư.

Sau khi về đến nhà, tôi ném cặp xách lên cửa chính, lập tức trở về phòng, lúc đi ra, tôi đã thay một bộ quần áo. Tối nay lớp tôi có một bữa tiệc tri ân thầy cô, khách sạn đã đặt từ trước.

Trình Dục Bạch nghiêng người tựa vào cửa, khi tôi đi ngang qua anh, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: “Mạn Mạn.”

Lòng bàn tay của anh nóng bỏng, đột nhiên mang theo chút thương cảm.

Tôi không ngờ anh sẽ làm như vậy, như lập tức tiến vào trạng thái căng thẳng, theo bản năng kháng cự, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh: “...Buông em ra, buông ra... anh đừng chạm vào em!”

Trình Dục Bạch vẫn nắm chặt cổ tay tôi như cũ, anh đứng thẳng người, dường như còn muốn tới gần tôi một chút.

“Đừng tới đây!” Tôi mất khống chế cảm xúc, chán ghét hét lớn: “Đừng chạm vào em... ghê tởm!”

Đầu ngón tay Trình Dục Bạch co quắp trong chớp mắt, như điện giật buông tôi ra. Sự mê mang và tổn thương chợt lóe lên trên mặt anh, rồi lại rất nhanh biến mất. Anh không hỏi tôi đi đâu, cũng không hỏi tôi làm gì, chỉ cố chấp nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Buổi tối bên ngoài không an toàn, mười giờ, trễ nhất mười giờ anh đến đón em.”

Tôi giống như con mèo xù lông, lập tức phản bác: “Không thể nào!”

Sau mười giờ mọi người còn phải đi hát, Trình Dục Bạch lại bảo tôi về nhà, khi đó có lẽ ngay cả bữa tiệc cũng chưa kết thúc, trước mắt bao người, tôi lại bỏ về, tôi thành dạng người nào? Hơn nữa, anh dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi?

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn Trình Dục Bạch, trong lòng tràn đầy không phục, “Chúng ta đã không còn trong cùng một hộ khẩu nữa rồi, anh không có quyền quản em!”

“Sau này anh sẽ giải thích với em, Mạn Mạn.” Sắc mặt Trình Dục Bạch tái nhợt, lẳng lặng nhìn tôi, hiển nhiên, anh quyết tâm muốn tôi về nhà sớm: “Nhưng tối nay em phải về nhà lúc mười giờ, anh sẽ ở dưới lầu chờ em, em không xuống, anh sẽ lên.”

“Anh!” Tôi oán hận đá khung cửa một cái, không thể không đáp ứng.

Trình Dục Bạch giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn, trong mắt âm trầm lại không có chút thần thái nào: “Mạn Mạn, đây đều là vì tốt cho em, em còn nhỏ, không biết người xấu bên ngoài đáng sợ như thế nào đâu.

Vì tốt cho tôi, vì tốt cho tôi, mặc kệ anh, vì tốt cho tôi!

Mang cơn giận dữ ngất trời đi ra cửa, đến khách sạn, tôi vẫn chưa thấy vui vẻ, mấy người bạn có quan hệ tốt nhìn thấy, đều tới trêu chọc tôi: “Mạn Mạn, thi cũng thi xong rồi, sao lại còn còn bực bội như vậy?”

“Không phải vấn đề thi cử.” Tôi thở dài, cố gắng xử lý tốt tâm trạng: “Không nói nữa, tối nay tôi muốn cùng các cậu không say không về!”
 
Chồng Nuôi Từ Bé - Anh Hồ Nại Châu
Chương 29: Chương 29



“Haha...”

Người đầu tiên cười ra tiếng chính là Đường Tranh, người cũng như tên, tính cách của cô ấy từ trước đến nay đều tùy tiện, cởi mở thẳng thắn, trong phòng ngủ, cô ấy vĩnh viễn là người có thể nói chuyện kín đáo nhất, cũng có thể làm ầm ĩ nhất. Giờ phút này cũng không ngoại lệ.

Cô ấy ôm lấy vai tôi, vẻ mặt cười xấu xa: “Vậy tôi khẳng định không thể bỏ qua cho cậu, tôi nhớ, lúc trước cậu uống nửa ly rượu gạo ngọt mẹ tôi làm cũng có thể buồn ngủ cả buổi chiều, bây giờ là bia đấy, cậu sẽ không nằm hai ngày hai đêm đấy chứ?”

Tôi hừ nhẹ một tiếng, chẳng hề để ý nói: “Cậu cứ chuốc say tôi đi, tôi lại đến ở nhà cậu, cậu phải chịu trách nhiệm!”

“Vậy thì tốt, tôi giơ hai tay hai chân hoan nghênh!” Đường Tranh cười hắc hắc, đụng đụng bả vai tôi: “Tôi nói thật, Mạn Mạn, nghỉ hè cậu tới ở cùng tôi đi, thi tốt nghiệp trung học kết thúc, cha mẹ tôi lại phải đi Giang Chiết công tác, một mình tôi ở nhà, nhàm chán muốn chết!”

Tôi hơi mở to hai mắt: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

Cô ấy vỗ vỗ ngực, quấn lấy tôi vẽ không ít viễn cảnh: “...Nếu cậu đến ở cùng tôi, tôi sẽ đi mua thực đơn học nấu cơm, mỗi ngày nấu cho cậu ăn thật ngon, hai chúng ta sẽ giống như trước kia, chen chúc ngủ trên một cái giường, nếu cậu cảm thấy nhàm chán, hai chúng ta làm nhân viên thời vụ cũng được!”

Nhan viên thời vụ, tôi suy nghĩ.

Quả thật nên học tự mình đi kiếm tiền, học phí sinh hoạt phí đại học không phải là một con số nhỏ, cho dù trong tay tôi còn có chút tiền, nhưng cũng không thể miệng ăn núi lở. Hơn nữa, vừa nói đoạn tuyệt quan hệ với Trình Dục Bạch, vừa ở nhà anh dùng tiền của anh, đừng nói Phó Lam, chính tôi cũng chán ghét chính mình.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Trước kia còn đi học, có thể nói là không có cách nào, bây giờ kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc, tôi và anh có thể nói là hai bên không thiếu nợ nhau, tiếp tục dây dưa làm cái gì?

“Tranh Tranh, cậu để tôi suy nghĩ kỹ đã.” Tôi cân nhắc, không nói quá nhiều: “Chờ tôi nghĩ kỹ, gọi điện thoại cho cậu, được không?”

“Được!”

Đường Tranh đáp ứng một tiếng, vẻ mặt vui rạo rực giống như tôi đã dọn vào nhà cô ấy, nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, phiền muộn trong lòng tôi cũng bị phai đi rất nhiều.

Sau khi thức ăn được mang lên, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm ăn cơm.

Không biết là bắt đầu từ ai, trên bàn đã có bia, trong tay tôi cũng được nhét một chai, nếm thử, sau khi phát hiện mùi vị có thể tiếp nhận, tôi bắt đầu uống không ngừng.

Về bữa tiệc tri ân thầy cô này, ký ức cuối cùng của tôi, là bản thân say khướt giật lấy nửa ly rượu trắng trong tay Lâm Tẫn Nhiễm, trong ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

Tôi tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.

“... Tất nhiên là tôi muốn em ấy biết, nhưng không phải bây giờ... Dù sao thì cũng nên giữ bí mật với em ấy... Tôi có kế hoạch của riêng mình.”

Di chứng do say rượu mang đến là cơn đau đầu như muốn nứt ra, cộng thêm tiếng người ồn ào bên tai, càng làm cho tôi cảm thấy khó chịu. Tôi r*n r* trong đau đớn và đưa tay bịt tai lại.

Tiếng nói đột ngột dừng lại. Một bàn tay đưa tới, sờ trán tôi, bên tai lập tức vang lên tiếng Trình Dục Bạch: “Tỉnh rồi?”

Tôi không trả lời, đẩy tay anh ra, tự mình chống người ngồi dậy.

Đầu truyền đến một trận đau nhức, tôi nhịn không được giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, một ly nước vỏ quýt thình lình xuất hiện trước mắt, Trình Dục Bạch ngồi xuống bên giường, giọng nói vô cùng lo lắng: “... Canh giải rượu, Mạn Mạn, lần sau đừng như vậy nữa, được không?”

Anh không tức giận vì đêm qua tôi say rượu, nếu là trước kia, chắc chắn đây là chuyện không thể nào.

Nhớ tới lời nói vừa mới mơ hồ nghe được, lúc này tôi đã sáng tỏ, đây là đang bắt đầu cùng tôi tách ra, không có quan hệ, đương nhiên không nên quản thúc quá nhiều. Tôi châm chọc thầm nghĩ.

Trong lòng căng thẳng từng đợt, tôi ngồi ở bên giường, không mang giày, cũng không uống nước vỏ quýt cam.

Nhìn tủ quần áo ngẩn ngơ một lát, tôi đột nhiên lên tiếng: “Em muốn ăn cá luộc, còn muốn ăn sườn hầm ngô.”

Trình Dục Bạch thật sự sửng sốt một chút. Vốn dĩ anh cũng đã chuẩn bị tư thế bị tôi sẽ từ chối nói chuyện, dù sao mấy tháng trước đều là như vậy, không ngờ lần này tôi thế mà lại không cãi nhau với anh, còn chủ động đưa ra yêu cầu, rất có ýmuốn phá đi tảng băng hiềm khích lúc trước.

Dù sao, đó là một dấu hiệu tốt. Chấp nhận một cách nhẹ nhàng sẽ tiết kiệm được nhiều nỗ lực hơn là phản kháng quyết liệt.

Vì thế khi anh mở miệng lần nữa, ngữ khí trở nên càng thêm hòa hoãn: “... Còn có cái gì muốn nữa không?”

Tôi gật gật đầu, nói một danh sách dài.

Trình Dục Bạch tốt tính đáp ứng, sau đó nhanh nhẹn thay quần áo, ra cửa.

Sau khi anh ấy rời đi, tôi gói ghém bản thân nhanh nhất có thể và đóng gói hành lý một cách đầy lo lắng, tôi đặt một cuốn sổ lên bàn.

Đứng ngây người vài giây, tôi buộc mình tỉnh táo lại, mang theo thẻ ngân hàng và tất cả tiền mặt trên người, không để lại lời nào, tôi lặng lẽ rời khỏi căn nhà đã ở ba năm nay, rời khỏi căn nhà đã từng vô cùng ỷ lại này.

Tôi đi sảng khoái, có thể nói là không có chút lưu luyến nào.

Bởi vì tôi thật lòng thật dạ hận Trình Dục Bạch, tôi không biết tại sao mình lại hận anh như vậy, vả lại hận càng ngày càng sâu, rõ ràng mười mấy năm trước chúng tôi rất thân thiết, nhưng vẻn vẹn qua nửa năm, liền biến thành dáng vẻ hiện tại.

Tôi thậm chí không hận Phó Lam.

Trên thực tế, tình cảm của tôi đối với chị ta chỉ có thể nói là ghét mà thôi, căn bản không thể gọi là hận.
 
Back
Top Bottom