Lãng Mạn Choker - Ván cờ tình

Choker - Ván Cờ Tình
19. Khai cuộc


Hôm sau, hành lang trường vẫn đông đúc như mọi ngày, tiếng cười nói rộn ràng, nhưng đối với Jaehyuk thì tất cả âm thanh ấy chỉ như một lớp nền nhạt nhòa.

Cậu bước vào lớp, mắt hơi đỏ, bọng mắt lộ rõ vì đêm qua không ngủ được.

Cậu ngồi xuống ghế mình, ngay cạnh Siwoo.

Chỉ một cái liếc nhẹ thôi, Jaehyuk đã thấy đôi mắt Siwoo sưng đỏ — rõ ràng cậu ấy cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.

Trên bàn Siwoo là tập giấy nhạc gập lại, mép giấy hằn vết bút đến gần rách.Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau.

Một giây, hai giây...Nhưng rồi, Jaehyuk quay đi trước, giả vờ lục sách vở trong cặp.

Tim cậu thắt lại, cảm giác như bị chính mình phản bội.Bên cạnh, Siwoo cũng vội cúi đầu.

Cậu bặm môi, siết chặt cây bút, hít vào thật sâu để kìm lại sự run rẩy nơi ngón tay.

Giữa khoảng cách một cánh tay, rõ ràng gần đến thế, nhưng lại như có cả đại dương ngăn cách.Jihoon thì vừa nãy đi cùng đã lặng lẽ quan sát.

Hắn nhớ rõ đêm qua, bản thân đã đứng rất lâu ngoài công viên ven sông, tự hỏi vì sao Hyukkyu lại xuất hiện cùng Kwanghee.

Đáp án hắn chưa tìm được, nhưng sáng nay, khi nhìn Jaehyuk thất thần đến thế, Jihoon chỉ có thể im lặng, chẳng nói gì thêm.Ở lớp bên cạnh, Sanghyeok đến muộn.

Cậu bước vào với mái tóc còn vương ẩm, trên cổ áo khoác dính một vài hạt nước.

Khi ngồi xuống, ánh mắt vô thức lướt quanh lớp, thoáng dừng ở khung cửa sổ nơi nắng xiên qua, rồi lại hạ xuống bàn.Trái lại, ở sân trường, tin tức Kwanghee bất ngờ trở về lan ra rất nhanh.

Dù đã tốt nghiệp hai năm, sự xuất hiện của anh vẫn khiến nhiều người xôn xao.

Jaehyuk nghe thấy mấy lời bàn tán từ nhóm học sinh trước cửa lớp, ngực cậu thắt lại, bàn tay dưới bàn cũng siết chặt.Siwoo liếc sang, bắt gặp biểu cảm ấy.

Trong khoảnh khắc, cậu im lặng, không hỏi, cũng không an ủi.

Nhưng đôi mắt lại hiện lên thứ gì đó khó gọi tên — vừa là thấu hiểu, vừa là một chút xót xa.Giờ nghỉ trưa, hành lang tầng ba vẫn ồn ào như mọi ngày.

Siwoo đứng dậy, nhưng đôi vai trĩu nặng.

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ đi cùng S5 hướng về phía nhà ăn.

Tâm trạng nặng nề như một tảng đá đè xuống ngực, khiến cho mỗi bước chân như vô thức kéo lê.Trong lớp, Jaehyuk vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Hộp cơm chưa mở, chai nước cũng còn nguyên trên bàn.

Đầu óc cậu trống rỗng, cho đến khi vô tình nghe được mấy lời bàn tán từ nhóm học sinh ngồi gần cửa sổ."

Nghe nói chiều nay Kwanghee sunbae sẽ đến "" Đúng rồi, anh ấy đại diện công ty đến trao đổi hợp tác với Cheonghwa "" Hình như Hội trưởng cũng được báo rồi ''Cái tên ấy vang lên, từng chữ như từng mũi kim xuyên thẳng vào tim Jaehyuk.

Ngón tay cậu run nhẹ, cây bút rơi xuống bàn, phát ra tiếng khẽ khàng nhưng lại vang dội trong lòng.Ở nhà ăn, không khí S5 cũng không khá hơn.

Sanghyeok nhận tin chính thức từ giáo viên phụ trách hội học sinh: chiều nay Kwanghee sẽ đến trường.

Là hội trưởng, cậu tất nhiên là người được giao nhiệm vụ tiếp đón.

Nhưng bất ngờ hơn cả, lần này danh sách không giống như mọi khi.Thay vì Minseok và Minhyung, những gương mặt vốn quen thuộc trong các sự kiện ngoại giao, cái tên được thêm vào lại là Siwoo và Hyukkyu."

Lạ thật, lần này không phải tao với Minhyungie à?

" - Minseok ngạc nhiênDù là em họ của Kwanghee, cậu cũng không hề được biết trước chuyện này.

" Đây là quyết định từ phía trên, tao chỉ nhận thông báo thôi " – Sanghyeok khẽ gật đầu '' Tao thấy chuyện này không đơn giản.

Tự dưng lại đổi người, còn lôi cả Siwoo với Hyukkyu vào?

'' – Wangho đặt đôi đũa xuống, giọng trầm thấpCả bàn thoáng chững lại.

Một thoáng im lặng kéo dài, đến mức tiếng trò chuyện ồn ã quanh nhà ăn cũng trở nên xa vời.'' Đúng là kì thật '' – Minseok cau màyDù là em họ của Kwanghee, nhưng chính sự mù mờ của mình càng khiến cậu khó chịu.'' Nhưng nếu chỉ là một buổi tiếp đón bình thường thì chắc không có chuyện gì đâu '' – Sanghyeok khẽ ngả người ra sau, cố giữ giọng đều đặnSiwoo im lặng, lòng bàn tay dưới bàn siết chặt.

Bữa trưa trước mặt vẫn nguyên vẹn, nhưng cậu không nuốt nổi một miếng nào.

Từ lúc nghe cái tên kia, ngực cậu cứ nhói lên từng đợt, một cảm giác hỗn loạn chẳng thể gọi tên.Không khí bàn ăn bỗng chốc trở nên nặng nề.

C Hyeonjoon khẽ đẩy khay cơm ra xa, Minseok vẫn cau mày đầy khó hiểu.

Còn Sanghyeok, cho dù bề ngoài giữ vẻ bình tĩnh, trong lòng cũng thoáng cảm thấy bất an.Trong lớp học đã vắng đi một nửa vì giờ nghỉ trưa, Jaehyuk vẫn ngồi nguyên chỗ, cằm chống nhẹ lên mu bàn tay.

Âm thanh ồn ào ngoài hành lang vọng vào, hòa cùng tiếng cười đùa xa xa khiến căn phòng càng trở nên lặng lẽ.Cậu khẽ xoay đầu, ánh mắt bất giác dừng lại ở chiếc ghế trống ngay cạnh mình.

Chỗ của Siwoo.

Chiếc ghế vẫn còn hơi xộc xệch, trên bàn là tập giấy nhạc cậu ấy để quên.

Mép giấy hơi cong, giống hệt vẻ uể oải của chủ nhân nó.Jaehyuk nhìn chăm chú một lúc lâu, trong lòng chợt nhói lên.

Rõ ràng chỉ là một chiếc ghế trống, nhưng sự trống trải ấy lại như bị phóng đại gấp bội.

Một nửa không gian bên cạnh bị bỏ trống, còn cậu thì cứ ngồi lại, một mình đối diện với khoảng trống ấy.Từ xa, mấy tiếng xì xào về cái tên Kwanghee lại vang lên, đâm thẳng vào tim.

Jaehyuk siết chặt cây bút trong tay, đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch.

Cậu hít sâu một hơi, nhưng hơi thở như mắc nghẹn ở ngực, chẳng thoát ra nổi."

Siwoo à..." — Cái tên suýt bật ra khỏi môi, nhưng Jaehyuk kịp nuốt lại.Cậu quay mặt đi, hướng mắt về phía cửa sổ, nhưng tầm nhìn lại mơ hồ.

Cảnh vật ngoài kia rõ ràng sáng rỡ, mà trong lòng cậu thì chỉ còn lại một khoảng mịt mờ, nặng nề như màn sương không thể xua tan.....Phòng tiếp đón Cheonghwa chìm trong ánh sáng nhạt của buổi chiều, từng tia nắng xiên qua khung cửa kính, loang thành vệt dài trên nền gạch.

Không khí vốn nên trang nghiêm, nhưng ngay từ khi Kwanghee đặt bước chân đầu tiên vào, bầu không khí đã chệch đi hẳn.Căn phòng tiếp đón như bị kéo dài ra, bốn bức tường trắng muốt bỗng trở thành lồng giam.

Trên bàn, Kwanghee ngồi thẳng lưng, áo vest chỉnh tề, nụ cười nhạt nơi khóe môi giống như một lưỡi dao giấu trong vỏ bọc lịch thiệp.

Bên cạnh anh, Hyukkyu tựa vào ghế, đôi mắt nheo lại, bàn tay khẽ gõ nhịp xuống mặt bàn, từng tiếng cộc cộc như gõ vào thần kinh của Sanghyeok."

Kế hoạch hợp tác này..." — Kwanghee mở lời, giọng điềm đạm nhưng ẩn chứa sức ép — " Nếu Cheonghwa không thể đáp ứng yêu cầu mà chúng tôi đưa ra, e rằng vị thế của trường trong dự án lần này sẽ không còn phù hợp "Câu chữ như lưỡi dao mỏng, vừa nhẹ nhàng vừa đủ để cắt vào không khí."

Vấn đề tài chính của hội học sinh..." – Kwanghee cất giọng, đều đặn nhưng từng chữ rơi xuống lại nặng tựa chì."

Cheonghwa bây giờ chẳng lẽ không quản lý nổi một khoản ngân sách nhỏ như vậy sao?

Nếu là thế thì thật đáng thất vọng " – Hyukkyu liền đỡ lời, giọng điệu như cố tình khoét sâuSanghyeok hít sâu, ánh mắt thoáng dao động rồi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.

Cậu đáp lại bằng chất giọng đều đặn, cố giữ cho mình không bị cuốn vào thế trận mà Kwanghee dựng nên.

Nhưng ngay khi câu trả lời vừa dứt, Hyukkyu liền chen vào, giọng pha chút giễu cợt:" Đúng là phong cách Hội trưởng Cheonghwa.

Bình tĩnh, lịch sự, nhưng liệu có đủ thực lực để thuyết phục không?

Hay chỉ là bề ngoài được đánh bóng?

"Một nụ cười hờ hững thoáng qua, ánh mắt Hyukkyu như lưỡi dao thứ hai, nhắm thẳng vào Sanghyeok.Sanghyeok ngồi thẳng, ánh mắt không né tránh nhưng đầu ngón tay dưới bàn khẽ co lại.

Cậu biết rõ, đây không còn là " trao đổi hợp tác " bình thường nữa, tình huống này không giống như những buổi tiếp đón trước đây — Minseok và Minhyung đều vắng mặt, trong khi đối diện lại là sự việc không hề đơn giản.Câu hỏi của họ không phải để tìm đáp án, mà là để ép, để dồn, để chứng minh rằng cậu – Hội trưởng Cheonghwa – không đủ sức đứng vững.Siwoo ngồi bên cạnh, mồ hôi lạnh rịn ra trên lòng bàn tay.

Đây là lần đầu tiên cậu tham gia một buổi tiếp đón chính thức như thế này.

Từng câu từng chữ, cậu đều cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng lại chẳng thể chen vào giúp đỡ.

Siwoo lén nhìn Sanghyeok, muốn lên tiếng nhưng cổ họng khô khốc, không phát ra nổi âm thanh nào.

Trong giây phút ấy, cậu mới nhận ra mình vô dụng đến nhường nào.Áp lực từ ban giám hiệu càng khiến bầu không khí đặc quánh đến mức Siwoo gần như không thở nổi.

Sanghyeok lặng một nhịp, ngón tay trên bàn khẽ run nhưng cậu lập tức đan hai bàn tay lại để che giấu.

Và rồi — cạch — cánh cửa bật mở.Jihoon bước vào.

Ánh mắt hắn sắc lạnh, từng bước đi mang theo sức nặng như xé toạc bầu không khí đang đóng băng."

Xin lỗi vì tới muộn " – Cậu cười nhạt, nhưng giọng điệu lại tựa như lời cảnh cáo.Ngay phía sau Jihoon, Jaehyuk xuất hiện.Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như dừng lại.

Kwanghee khựng người, nụ cười lịch thiệp vỡ vụn trong một thoáng.

Ánh mắt Kwanghee chạm phải dáng hình phía sau Jihoon — Jaehyuk.

Trong thoáng chốc, thời gian như đông cứng.

Đồng tử anh khẽ run, bàn tay vô thức siết chặt tài liệu trước mặt.

Hình ảnh chàng trai nhỏ năm nào, cùng những ký ức bị chôn giấu, bỗng sống dậy dữ dội.Trái lại, Hyukkyu siết chặt ngón tay đến trắng bệch.

Hắn không ngờ Jihoon có thể đến kịp lúc — chẳng lẽ vì Sanghyeok?

Chẳng lẽ vì một người, Jihoon sẵn sàng quay lưng với tính toán của hắn?Sanghyeok khẽ hít sâu.

Trong giây lát, áp lực đang dồn nén bỗng được cắt ngang bởi sự xuất hiện của Jihoon.

Nhưng cậu không kịp nhẹ nhõm, bởi sự căng thẳng trong căn phòng này lại tăng lên gấp đôi.Siwoo cũng ngẩng lên.

Đôi mắt cậu khẽ run khi bắt gặp Jaehyuk đứng đó.

Trong khoảnh khắc, trái tim Siwoo thầm mong ánh mắt ấy sẽ dừng lại nơi mình.

Nhưng không Jaehyuk nhìn thẳng về phía Kwanghee trướcÁnh nhìn ấy, chỉ là một thoáng, nhưng đủ để Siwoo thấy lồng ngực mình như bị khoét rỗng.

Cậu quay đi, môi cắn mạnh đến bật máu, chỉ để che giấu nỗi xót xa dâng trào.Còn Jaehyuk — trái tim cậu hỗn loạn.

Quá khứ ùa về như cơn sóng: Kwanghee, người từng là lý do khiến cậu cố gắng từng ngày, giờ lại đang ngồi đối diện Sanghyeok với ánh mắt muốn nghiền nát.

Cậu không biết nên bước đến gần hay lùi lại.

Jaehyuk đứng nơi ngưỡng cửa, lồng ngực nghẹn lại.

Cảnh tượng trước mắt khiến cậu vừa lạnh sống lưng vừa buốt tim.

Quá khứ và hiện tại va vào nhau, hỗn loạn, chồng chéo, như muốn nhấn chìm cậu ngay tại chỗ.Không khí trong căn phòng, dưới ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt, trở nên nghẹt thở đến mức chỉ cần một cái chớp mắt cũng khiến trái tim người ta vỡ nát.Không khí trong căn phòng bị xé đôi khi Jihoon cất tiếng:" Ngân sách của hội học sinh Cheonghwa... từ khi nào lại thành mối quan tâm trực tiếp của công ty các anh?"

Giọng hắn sắc bén, từng chữ như lưỡi dao cắm phập xuống bàn.Kwanghee thoáng khựng, nhưng chỉ một giây sau lại nhanh chóng khôi phục nụ cười lịch thiệp.

Ngược lại, Hyukkyu hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khó đoán, nhưng trong đáy mắt đã ánh lên tia khó chịu.Không thể nào.Jihoon lẽ ra phải bị Dohyeon giữ lại.

Lẽ ra hắn không thể có mặt ở đây, càng không thể lên tiếng thay Sanghyeok.Hyukkyu nhớ rất rõ mình đã dặn dò: " Chỉ cần đảm bảo Jihoon không bén mảng tới phòng tiếp đón là đủ " Kế hoạch không hề nhằm hãm hại Jihoon, chỉ là để giữ cho hắn tránh xa, để mọi thứ diễn ra trong tầm kiểm soát.Hắn đã tính rằng, cho dù có nghe thấy vài tin tức lặt vặt, Jihoon cũng chẳng bao giờ bận tâm đến những trò đấu đá nhạt nhẽo của hội học sinh.Nhưng sai rồi.Biến số lần này chính là Sanghyeok.Jihoon không đến vì quyền lợi hay danh tiếng.

Hắn đến chỉ vì một người.

Và điều đó làm Hyukkyu thấy như có kim nhọn đâm vào lòng bàn tay — một vết thương vừa bất ngờ, vừa khó chấp nhận.Càng khó nuốt hơn, khi mà lý do Dohyeon không hoàn thành được việc canh giữ là vì Wangho.Ngay khoảnh khắc quan trọng nhất, Wangho lại bất ngờ hẹn gặp Dohyeon, khiến cậu ta không thể rời đi.

Một cuộc hẹn tưởng như vô hại, nhưng đã trở thành đòn chí mạng phá hỏng toàn bộ sắp đặt thế cờ của Hyukkyu.Trước bàn tiếp đón, Sanghyeok ngẩng đầu nhìn Jihoon.

Trong đôi mắt thoáng ánh lên sự kinh ngạc, sau đó là một sự nhẹ nhõm không thể che giấu.

Tim cậu đập mạnh — không phải vì được cứu, mà vì nhận ra ai là người đã lựa chọn đứng về phía mình" Ngân sách hội học sinh đã được phê duyệt, bản kế toán tôi giữ ở đây " " Nếu muốn kiểm chứng, tôi sẵn sàng đưa ra từng con số, từng biên bản.

Nhưng có lẽ đó không phải lý do thực sự khiến anh đến đây hôm nay, đúng chứ?

" – Jihoon rút tập hồ sơ ra, đặt nhẹ lên bànÂm thanh khẽ vang lên, cắt ngang bầu không khí ngột ngạt.Giọng hắn đầy thách thức, ép Kwanghee phải lùi lại một bước.Sanghyeok thoáng khựng lại.

Trong đầu cậu chợt nảy lên một khoảng trống khó diễn tả.Từ trước đến nay, dù F6 và S5 có va chạm gay gắt đến đâu, bọn họ cũng chưa từng thật sự nhắm mũi dao trực diện vào nhau.

Huống hồ, dạo gần đây quan hệ giữa hai bên đã dịu đi nhiều, tưởng chừng như đã thoát khỏi những ngày đối đầu căng thẳng.

Vậy mà giờ đây, Hyukkyu lại cùng Kwanghee ép cậu đến bước đường này — một cú đánh thẳng, không che giấu, không nể nang.Sanghyeok nhận ra mình không hề có sự chuẩn bị cho viễn cảnh ấy.

Bên ngoài, cậu giữ cho gương mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng tận sâu trong lồng ngực, tim đang đập loạn, như muốn phá tung lớp vỏ bình tĩnh kia.Và rồi, điều khiến Sanghyeok choáng váng hơn cả chính là Jihoon.Ngay trước mặt bao ánh nhìn, Jihoon không hề do dự mà đứng chắn về phía cậu, đối diện trực diện với Hyukkyu.Khoảnh khắc ấy, Sanghyeok thấy rõ sự lựa chọn của Jihoon.Hắn đã quay lưng.Quay lưng lại với Hyukkyu — người lẽ ra luôn kề vai trong cùng một phe.Quay lưng, để đứng về phía cậu.Trong khoảnh khắc, Sanghyeok thậm chí không biết mình nên thấy nhẹ nhõm hay nên hoang mang.

Ánh mắt Hyukkyu thoáng tối sầm, nhưng lại ánh lên tia lạnh lẽo khiến Sanghyeok bất giác rùng mình.

Cậu hiểu rõ, việc Jihoon chọn bước sang phía mình đồng nghĩa với việc Jihoon đã trở thành lý do trực tiếp phá vỡ tính toán của Hyukkyu.

Còn Hyukkyu, lần đầu tiên, thấy ván cờ của mình bị vỡ tan tành chỉ vì một biến số một con người.Jeong Jihoon.Và từ giây phút đó, thế cục trong căn phòng này đã hoàn toàn đổi khác.Jaehyuk như giật mình thức giấc, cậu nhận ra đôi vai Siwoo khẽ run dưới lớp áo đồng phục, sắc mặt cậu tái đi tự lúc nào.

Ngay cả những ngón tay đang bấu chặt lấy mép bàn cũng lộ rõ sự căng cứng.

Trái tim Jaehyuk bất giác thắt lại."

Xin phép em sẽ đưa Siwoo ra ngoài một lát " – Giọng cậu khẽ, nhưng dứt khoát.Không chờ ai trả lời, Jaehyuk đã vòng qua, nắm lấy tay Siwo.

Trong giây phút chạm vào nhau, Siwoo lại thấy như cả cơ thể mình được sống lại.Khoảnh khắc ấy, cậu lặng lẽ để Jaehyuk dắt đi, bước sau từng nhịp chân quen thuộc.

Rõ ràng chỉ mới đây thôi, nhưng Siwoo ngỡ như đã phải chờ đợi rất lâu — rất lâu rồi Jaehyuk mới quay về, mới quan tâm đến cậu.Còn Jaehyuk, có lẽ chính bản thân cũng chẳng nhận ra.

Trong vô thức, cậu đã dùng đôi bàn tay đầy rẫy những vết thương của mình để nắm lấy Siwoo — nắm lấy hiện tại, và có lẽ cả tương lai của cậu nữa.Jaehyuk vừa nắm tay Siwoo kéo ra ngoài, ánh mắt Siwoo thoáng run rẩy thì từ phía sau, Kwanghee bỗng hướng ánh nhìn về phía cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, Siwoo cảm nhận được đôi mắt kia dừng lại nơi mình, nặng nề và khó đoán, như thể xuyên qua cả bóng lưng Jaehyuk để chạm tới.

Tim Siwoo nghẹn lại, một thoáng xao động xen lẫn áp lực vô hình khiến bước chân chậm lại — nhưng bàn tay Jaehyuk vẫn kéo cậu đi, không để cậu quay đầu lại.Cánh cửa phòng tiếp đón khép lại phía sau lưng họ.

Không khí đặc quánh trong phòng vẫn chưa tan, nhưng đúng lúc đó Minseok và Minhyung xuất hiện, thay thế vị trí của Siwoo.

Ánh mắt họ quét một vòng, rồi khẽ gật với Sanghyeok như lời trấn an.Buổi họp vốn khởi đầu đầy sóng ngầm, phút chốc được cân bằng lại.

Kwanghee và Hyukkyu không dễ nhượng bộ, nhưng cuối cùng, từng luận điểm, từng thế cờ đều bị hóa giải trọn vẹn dưới sự điều phối kiên định và sắc sảo của Hội trưởng Lee Sanghyeok.Cạnh cậu, Minhyung – hội phó, và Minseok – thư ký, như hai cánh tay vững chắc nâng đỡ.

Mặc dù ban đầu đầy trắc trở, nhưng buổi gặp gỡ kết thúc trong thế thắng chủ động.

Cái tên " Hội học sinh Cheonghwa " một lần nữa được khẳng định, không hề thua kém bất kỳ thế lực nào.Hành lang vắng hơn hẳn so với phòng tiếp đón.

Ánh nắng buổi chiều hắt qua cửa kính, trải dài thành những vệt sáng nhạt.

Jaehyuk dừng lại ở góc hành lang, buông tay Siwoo ra, nhưng chưa kịp xoay đi thì ánh mắt cậu đã bắt gặp đôi mắt vẫn còn sưng đỏ kia."

Mệt lắm đúng không?" – Jaehyuk hỏi khẽ, giọng trầm xuống.Siwoo thoáng ngạc nhiên.

Cậu khẽ lắc đầu, nhưng đôi vai lại run run phản bội.

Ánh mắt lảng tránh, như sợ rằng chỉ cần đối diện thêm một giây thôi, những cảm xúc đang cố kìm nén sẽ vỡ tung."

Ở trước mặt tôi, cậu không cần phải gồng mình " – Jaehyuk thở dài, rồi đưa tay bàn tay đặt lên vai Siwoo, ấn nhẹSiwoo bặm môi, im lặng.

Chỉ có tiếng hít thở khe khẽ vang lên.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những lớp phòng bị, những khoảng cách vô hình giữa hai người, dường như sụp đổ."

Bây giờ mới nhìn thấy tôi à " – Siwoo thì thầm, như sợ chính lời nói của mình cũng quá mạo hiểm.Jaehyuk khựng lại.

Trái tim cậu nhói lên.

Thay vì trả lời, cậu rút trong túi áo ra một chiếc khăn giấy, lóng ngóng đưa cho Siwoo."

Lau đi.

Đừng để ai thấy cậu như vậy... tôi không thích thế "Khoảnh khắc ấy, Siwoo nhìn Jaehyuk, đôi mắt dần ngấn nước.

Nhưng lần này, trong làn nước mắt ấy không chỉ có sự yếu đuối, mà còn có chút ấm áp – ấm áp vì Jaehyuk vẫn ở đây, vẫn để cậu dựa vào.
 
Choker - Ván Cờ Tình
20. Chương cũ


Trong phòng tiếp đón, khi bóng dáng Kwanghee cùng thầy cô khuất hẳn nơi hành lang, không gian chợt tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng nhịp thở.

Chỉ còn lại Hyukkyu, Sanghyeok, Jihoon, Minseok và Minhyung – năm ánh mắt như năm mũi dao vô hình, căng thẳng chĩa thẳng về phía nhau.

" Hyukkyu... rốt cuộc mày đang định làm gì?

" – Minhyung cau chặt mày, không che giấu nổi sự ngờ vựcNhưng Hyukkyu chỉ khẽ cong môi, một nụ cười mỏng, nhạt nhòa nhưng lại như chứa đầy bí ẩn.

Hắn lặng lẽ nghiêng đầu, chậm rãi liếc về phía Jihoon.

Ánh nhìn ấy lạnh lẽo, mơ hồ, như một tín hiệu ngầm chỉ cả hai mới hiểu.

Rồi không nói thêm một lời, Hyukkyu quay lưng bước ra ngoài, để lại một khoảng trống đặc quánh sau lưng.Sanghyeok quay sang Jihoon, thấy cậu vẫn đứng bên cạnh mình.

Thân hình cao lớn ấy chẳng nói lời nào, chẳng có một cử chỉ an ủi nào, nhưng sự hiện diện của Jihoon cũng đủ khiến trái tim Sanghyeok nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Cậu khẽ mấp máy môi, định gọi tên:" Jihoon..."

Nhưng giây tiếp theo, Jihoon chậm rãi quay đầu sang.

Ánh mắt cậu chạm vào Sanghyeok – tối đen, sâu hun hút, không còn một chút ấm áp nào.

Gương mặt quen thuộc ấy nay lạnh tanh, vô cảm đến mức khiến Sanghyeok bàng hoàng giật lùi nửa bước.Trước mắt cậu không còn là Jihoon ương bướng, tinh nghịch và ồn ào như mọi ngày nữa.

Mà là một người khác – xa lạ, trầm tĩnh, như bị che phủ bởi một lớp sương dày đặc."

Tớ ra ngoài nói chuyện với Hyukkyu một lát " – Giọng Jihoon trầm thấp, lạnh lùng, không hề để lộ một khe hở cảm xúc.

Dứt lời, cậu xoay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp biến mất sau cánh cửa, để lại Sanghyeok đứng ngơ ngác, tim như rơi vào vực sâu.Chưa kịp thoát khỏi những áp lực vừa rồi, Sanghyeok lại bị xô ngã vào mê cung nghi hoặc: Kwanghee...

Hyukkyu... và cả Jeong Jihoon.

Tất cả xoay quanh cậu như một vòng xoáy, đẩy cậu xuống hố sâu không lối thoát.Còn Jihoon, bước chân ra hành lang mà trong lòng như nổi bão.

Đằng sau vẻ ung dung ấy là một cơn lốc dữ dội.

Đây là lần đầu tiên cậu phá vỡ ván cờ mà Hyukkyu giăng ra – chỉ vì một người.

Và người đó lại là Sanghyeok.Ngay khoảnh khắc nghe được âm mưu kia, Jihoon chẳng kịp nghĩ ngợi gì, chỉ theo bản năng lao đến để che chở cho Sanghyeok, như thể sự tồn tại của mình sinh ra chỉ để bảo vệ cậu.

Ngay lúc này, càng nghĩ Jihoon càng thấy nghẹt thở.Mọi thứ đã sai.

Sai từ khi bắt đầu.

Sai từ khoảnh khắc Jihoon bước vào cuộc đời Sanghyeok với mục đích không trong sáng.

Và càng sai hơn khi ánh mắt Sanghyeok khiến cậu rung động đến mức không thể kiểm soát chính mình.Cậu muốn tiến lại gần ôm lấy Sanghyeok, muốn thì thầm một lời trấn an.

Nhưng đôi tay này, trái tim này – đều không còn thuộc về những toan tính ban đầu nữa.

Và chính điều đó khiến Jihoon như phát điên.Sanghyeok và Jihoon – sự gặp gỡ đầy duyên nợ của bọn họ, ngay từ đầu đã là một sai lầm.

Một sai lầm khiến cả hai vừa khao khát lại vừa đau đớn đến tận cùng.Hành lang sau giờ họp vắng lặng, ánh sáng từ khung cửa sổ rọi xuống sàn gạch, kéo dài bóng dáng hai người.

Hyukkyu dựa hờ vào tường, tay đút túi quần, nụ cười nhạt hờ hững như thể không có gì vừa xảy ra.

Nhưng trong đáy mắt hắn, một tia nghi hoặc lóe lên khi nhìn thấy Jihoon.Bước chân Jihoon vang lên đều đặn trong hành lang vắng, cho đến khi cậu dừng lại nơi cuối góc, đối diện với Hyukkyu.

Không gian xung quanh như bị nén lại.Hyukkyu dựa hờ vào tường, đôi mắt hững hờ, nhưng nơi khóe môi thấp thoáng một nụ cười như chẳng bao giờ thật lòng."

Mày thay đổi rồi, Jihoon. – Giọng hắn đều đều, chẳng hề có ý trách móc, chỉ như một câu nghi vấn bỏ lửng."

Chẳng qua tao đang cần lòng tin của Sanghyeok và cả S5 thôi.

Muốn chơi được ván cờ lớn, trước hết phải để đối thủ nghĩ mình là quân cờ trung thành '' – Jihoon bật cười khẽ, hạ giọng như thể đang kể lại một kế hoạch tính toán sẵn từ lâuCậu cố tình ngừng lại, rồi hạ thấp giọng, nhấn từng chữ:" Đừng quên, bất cứ lúc nào tao cũng có thể loại bỏ Sanghyeok.

Chỉ cần tao muốn "Giọng nói đều đặn, lạnh lùng, nhưng bàn tay siết chặt trong túi áo đã tố cáo sự run rẩy nhỏ bé khó che giấu.

Trái tim Jihoon đập loạn, từng nhịp nặng nề như muốn phơi bày tất cả sự thật rằng chính cậu – chứ không phải ai khác – mới là kẻ đã lạc khỏi ván cờ này từ lâu.

Sâu trong giọng điệu ấy ẩn giấu một thứ Jihoon không kịp nhận ra – sự chênh chao.

Cậu cố thuyết phục Hyukkyu, cũng như thuyết phục chính bản thân mình."

Thế thì..." – Jihoon hơi nghiêng đầu, môi nhếch nhẹ, cố giữ vẻ bình thản – " Tại sao lần này mày lại nhắm thẳng vào Sanghyeok?

Ý định tiếp theo của mày là gì?

" Hyukkyu im lặng.

Chỉ có một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi, mờ ảo như sương khói.

Không phủ nhận, cũng chẳng giải thích.

Nhưng chính sự lặng im ấy khiến Jihoon ngỡ ngàng – lần đầu tiên cậu thấy ánh mắt kia không còn hững hờ như mọi khi.

Có một thoáng rung động, như thể Hyukkyu đang nhìn vào khoảng thời gian nào đó xa xăm mà Jihoon không chạm tới được.Khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lại biến mất.

" Thú vị thật " – Hyukkyu khẽ bật cười, ánh mắt liếc qua Jihoon lần cuối.

Trong thoáng chốc, nụ cười kia dường như vụn vỡ thành một điều gì khó gọi tên, rồi nhanh chóng tan biến.

Hắn quay lưng, bóng dáng dài khuất dần theo ánh sáng nơi cuối hành lang.

Bước chân vẫn nhịp nhàng, ung dung, nhưng từng khoảng lặng để lại phía sau lại nặng như đá đè trong lồng ngực Jihoon.Trong mắt người khác, có lẽ Hyukkyu vẫn bình thản ung dung.

Nhưng chỉ mình hắn biết, nơi sâu thẳm đáy lòng, một vết hằn cũ kỹ đang cựa mình sống lại – dai dẳng, âm thầm, và không thể bị xóa bỏ.Jihoon đứng chết lặng.

Đầu óc gào thét phải phủi sạch tất cả, phải coi Sanghyeok chỉ là một quân cờ nhỏ nhoi, nhưng trái tim thì điên cuồng phản bội.

Mỗi nhịp đập đều gọi tên Sanghyeok, đều muốn quay lại căn phòng kia, lao đến giữ lấy cậu.Bàn tay siết chặt thành nắm, hơi thở rối loạn.

Cậu chưa bao giờ thấy bản thân mâu thuẫn đến thế này.

Muốn phủi bỏ, muốn dứt khoát nhưng đồng thời lại chỉ khao khát lao về phía Sanghyeok, như con thiêu thân lao vào ánh sáng mà chính mình biết chắc sẽ bị thiêu cháy.Jihoon buộc mình hít sâu.

Cậu không thể để Hyukkyu thấy sự dao động này.

Không thể nhưng cũng chẳng thể ngăn nổi bản thân đã lún sâu vào người con trai kia.Hành lang dài hun hút, một kẻ quay đi với bí mật chôn giấu, một kẻ mắc kẹt trong giằng xé, và một người vẫn ở lại phía sau – Sanghyeok – vô thức trở thành tâm điểm của tất cả mưu đồ, tất cả trái tim đang rạn vỡ.Cuối cùng, Jihoon vẫn chọn quay lưng đi.

Mỗi bước chân như dằn nát cả lồng ngực, nặng nề đến mức tiếng vang khô khốc trên nền gạch nghe như tiếng gõ nhịp cho một bản tiễn đưa vô hình.

Cậu tuyệt nhiên không ngoái đầu, không cho phép bản thân yếu mềm, mặc cho phía sau kia — nơi căn phòng tiếp đón còn giữ lại bóng dáng Sanghyeok — vẫn như một sợi dây đang níu chặt trái tim.Trái tim gào thét đòi quay lại, nhưng lý trí như lưỡi dao lạnh lẽo buộc Jihoon phải tiếp tục bước.

Ánh sáng từ cuối hành lang trải dài, nuốt dần bóng lưng cậu, để lại sau lưng một khoảng không vô tận.Hyukkyu cũng đã rời đi từ trước, vẫn giữ vẻ ung dung đến tàn nhẫn, như thể tất cả chỉ là một ván kịch đã quen thuộc.

Không một lời giải thích, không một chút lay động, chỉ còn dư lại dư âm lạnh giá, len lỏi trong không khí nặng nề đến nghẹt thở.Không gian chỉ còn lại tiếng gió thổi lùa qua khung cửa sổ.

Nhưng thật ra, nơi đây chưa bao giờ hoàn toàn vắng lặng.Trong khoảng tối nơi khúc cua hành lang, một hơi thở khẽ vang lên, mỏng manh nhưng không thể phủ nhận.

Đôi mắt lặng lẽ chứng kiến tất cả — cuộc đối thoại, những lời lẽ châm chọc, và cả sự rung động bất thường ẩn trong giọng Jihoon.Người đó không bước ra, chỉ lặng yên như chiếc bóng.

Nhưng trong sự im lặng ấy, một suy nghĩ đã khởi lên, xoáy sâu như nhát dao cắt vào màn sương dày đặc.Jihoon rời đi, tưởng rằng đã chôn vùi được trái tim phản bội, nhưng chính sự trốn chạy ấy lại khắc sâu thêm vết thương nơi tận cùng linh hồn cậu.

Hyukkyu rời đi với nụ cười nhạt, ngỡ rằng mình là kẻ duy nhất nắm giữ quá khứ.

Nhưng cả hai đều không biết — từng lời, từng ánh mắt của họ đã bị một người khác khắc ghi.

Và có lẽ, từ giây phút này, ván cờ không còn thuộc về họ nữa.Ở một nơi rất gần mà cũng rất xa, Sanghyeok vẫn chưa hề hay biết rằng ngay lúc này, Jihoon đã tự tay đóng sập cánh cửa mong manh nối giữa hai người......

Hành lang sáng đèn, tiếng giày học sinh rộn ràng nối nhau như một dòng chảy vô tận.

Sanghyeok đẩy cửa lớp, tiếng ồn ào ùa ra, bao trùm lấy cậu – tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau, tiếng ghế kéo ken két.

Mọi thứ đều rực rỡ, sống động, như chưa từng có một vết nứt nào trong thế giới này.Chỉ mình cậu là khác.Sanghyeok bước vào, ai đó chào cậu, nhưng cậu chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười cho phải phép.

Họ tin rằng hội trưởng hội học sinh luôn mạnh mẽ, kiêu hãnh, chẳng gì có thể quật ngã.

Không ai hay rằng ngay khoảnh khắc Jihoon nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ ấy, bên trong như có một cánh cửa đóng sầm lại.Cậu ngồi xuống bàn.

Trang vở mở ra, bút kẹp giữa ngón tay.

Nhưng thay vì chữ, chỉ có những đường gạch nguệch ngoạc.

Nét mực nhòe đi, như trái tim cậu lúc này – rối bời, vụn vỡ."

Có phải mình đã sai rồi không?

" – Ý nghĩ chợt len vào, khiến Sanghyeok ngồi bất động.Từng ánh mắt Jihoon trao cho cậu, từng nụ cười bất chợt, từng câu nói khẽ thì thầm trong góc hành lang... tất cả, lẽ nào chỉ là sự giả dối?Nếu vậy thì... chính cậu mới là kẻ tự tạo dựng nên một giấc mộng viển vông.Ngực nặng trĩu, bàn tay run rẩy siết chặt cây bút.

Sanghyeok muốn tin rằng Jihoon thật sự có điều gì đang che giấu – rằng khoảng cách lạnh lùng ban nãy chỉ là vỏ bọc.

Nhưng một tiếng nói khác, tàn nhẫn hơn, thì thầm trong đầu:" Có thể, Jeong Jihoon chưa từng xem cậu quan trọng ngay từ đầu "Trong căn lớp ồn ã, giữa hàng chục gương mặt tươi cười, Lee Sanghyeok như chợt thấy mình cô độc đến nghẹt thở......

M Hyeonjoon vừa nghe Minhyung kể lại chuyện ban nãy trong phòng tiếp đón thì tâm trạng bỗng trở nên rối bời.

Cậu không nghĩ rằng Hyukkyu lần này lại tấn công trực diện đến như vậy, hơn nữa, không ai trong bọn họ biết được động cơ thật sự của Hyukkyu là gì.

Nhưng có một chuyện mà họ chắc chắn chính là người bị trực tiếp nhắm vào không ai khác chính là vị Hội trưởng hội học sinh Lee Sanghyeok.

Nếu chuyện này lỡ bị đồn ra ngoài, lan khắp trường, thì không biết đám học sinh kia sẽ thêu dệt và thổi phồng nó đến mức nào.

Chỉ cần nghĩ đến những lời đồn ác ý sắp xảy đến, lòng cậu như nóng ran lên.M Hyeonjoon quyết định đi tìm C Hyeonjoon.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa lớp, cậu bỗng khựng lại một nhịp.C Hyeonjoon đang đứng tựa vào lan can hành lang, mắt dõi xuống sân trường.

Nắng chiều xuyên qua khung kính, phủ một lớp sáng dịu dàng lên gương mặt nghiêng nghiêng.

Trông cậu có vẻ đang suy nghĩ gì đó, nét mặt bình thản nhưng hơi căng thẳng – rõ ràng là đang lo cho Sanghyeok sau chuyện vừa rồi.Cậu nhìn thấy C Hyeonjoon như thế bất giác lại cảm thấy lòng như thắt lại.

Người ấy đang đứng đó, dưới ánh nắng chiều vàng, lặng lẽ như thể cả thế giới chẳng còn liên quan gì đến mình.

Không còn nụ cười dịu dàng khiến ai cũng cảm mến, không còn dáng vẻ rực rỡ như ngọn đèn sáng giữa đám đông.

Chỉ còn một C Hyeonjoon cô độc, như vừa tháo dỡ lớp vỏ bọc quen thuộc bấy lâu.

Cảnh tượng ấy vừa khiến cậu cảm thấy thân thuộc, lại vừa xa cách đến đau lòng.Con tim liên tục thôi thúc M Hyeonjoon tiến lại gần người còn trai mà cậu vẫn luôn thầm yêu mến ấy nhưng lý trí lại liên tục can ngăn.

Sâu thẳm trong cậu thừa nhận rằng lớp sương mù dày đặc bao năm bao phủ lấy cậu và C Hyeonjoon đang dần tan đi, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc M Hyeonjoon phải đối mặt với sự thật, đối mặt với người mà cậu yêu chưa từng yêu lấy cậu.Cơ thể cậu bỗng nhiên trở nên nặng nề như bị trói buộc bởi vô số bàn tay vô hình.

Chỉ là một bước chân, một lời hỏi thăm vốn dĩ là điều bình thường, nhưng hôm nay lại trở thành điều bất khả.

Điều gì khiến cho một điều bình thường lại trở nên bất khả?

Câu trả lời chính là dồn nén quá nhiều thứ mà họ coi là bình thường, thứ bình thường đến điên dại, thứ bình thường đến mất cả lý tính.

Và cái gọi là " bình thường " ấy đã bị dồn nén quá lâu, quá sâu, đến mức trở nên méo mó, biến thành một nỗi khát khao cuồng dại, khiến lý trí dần dần vụn vỡ.Moon Hyeonjoon yêu thầm Choi Hyeonjoon 4 năm, còn người mà Choi Hyeonjoon yêu....đã mất từ rất lâu rồi.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom