Ngôn Tình Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2120: Làm sao có thể thế được!


Vân Thâm nhíu mày, giọng nói cũng nặng nề dần: "Loại độc này, tôi c*̃ng không biết nhiều. Tôi chỉ căn cứ tình hình mà đưa ra phán đoán c*̉a mình thôi."

Thoáng chốc, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.

Ninh Tịch không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa, những ngón tay run rẩy của cô vội vàng bấm số của Annie: "Alo, Annie?"

"Anh Tịch, cuối c*̀ng anh c*̃ng gọi điện cho người ta rồi, em sợ anh bận nên vẫn không dám làm phiền anh…" Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói vui vẻ c*̉a Annie.

Ninh Tịch xin lỗi rồi ngắt lời Annie: "Annie, thật xin lỗi, bây giờ em đang ở đâu! Có thể đến bệnh viện Quân y Đế Đô một chuyến được không? Anh có chuyện gấp nhờ em?"

"Bệnh viện? Anh bị làm sao thế?" Annie lập tức căng thẳng hỏi lại.

"Không phải, tóm lại em cứ đến đây một chuyến đã rồi nói sau."

Nghe được Ninh Tịch không có chuyện gì, Annie mới thở phào một hơi rồi nói: "Được rồi, em đến ngay lập tức đây. Nhưng mà, bây giờ em đang ở thành phố A không đến đó nhanh được vậy đâu."

Bên cạnh liền vang lên tiếng c*̉a Lục Đình Kiêu: "Anh sắp xếp trực thăng đến đón."

Ninh Tịch lập tức nói: "Em gửi cho anh vị trí c*̣ thể, anh cho người đến đón em."

"Dạ."

Gọi điện thoại xong, cả người Ninh Tịch như bị rút hết sức lực mà mềm nhũn cả ra. Lục Đình Kiêu vội vàng ôm cô gái c*̉a anh vào lòng, đỡ cho cô đứng vững rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay, đôi mắt anh càng lúc càng sâu thăm thẳm.

Từ thành phố A đến Đế Đô, cho dù là ngồi máy bay trực thăng đi đi về về c*̃ng mất hơn một tiếng đồng hồ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm trạng mỗi người càng lúc càng nặng nề…

Phong Tiêu Tiêu ôm lấy Ninh Tịch, an ủi nói: "Tiểu Bảo chắc chắn sẽ không sao đâu, 80% là cái gã Satan đó đang giỡn em thôi, anh ta cố ý dọa cho em sợ đấy!"

Ninh Tịch nhắm mắt lại không nói gì.

Vân Thâm tuy đại đa số thời gian đều không đáng tin nhưng những truyện kiểu này nếu như không chắc chắn đến 100% thì anh ta cũng sẽ không lên tiếng.

Thế nên, về cơ bản là có thể khẳng định những gì anh ta nói là sự thật…

Lục Đình Kiêu từ nãy đến giờ vẫn đang tập trung thao tác phần mềm phức tạp gì đó trên điện thoại dường như đang chỉ đạo gì đó.

Không biết đã qua bao lâu, trong hành lang tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại c*̉a Lục Đình Kiêu đang reo lên.

Lục Đình Kiêu lập tức nghe điện: "Alo? Được, gửi luôn cho anh bây giờ đi."

Nét mặt c*̉a Ninh Tịch cũng lập tức thay đổi: "Sao vây? Cái video đó đã khôi phục lại được rồi sao?"

Lục Đình Kiêu gật đầu: "Khôi phục được rồi."

"Video gì cơ?" Phong Tiêu Tiêu không hiểu hỏi lại.

Đường Lãng giải thích đầu đuôi một cách đơn giản cho cô hiểu: "... Đoạn video này mà khôi phục được thì có thể lập tức tra ra ai là người đã đưa Tiểu Bảo ra khỏi bệnh viện rồi đưa thằng bé đến nhà họ Lục năm đó!"

Lúc này, điện thoại c*̉a Lục Đình Kiêu nhận được một tệp tin gửi đến.

Thanh hiển thị tiến độ tải về từng chút từng chút một tiến về phía trước, một lúc sau một tiếng "ting" vang lên, tập tin cuối c*̀ng c*̃ng tải xong.

Tất cả mọi người dường như ngừng thở mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong tay Lục Đình Kiêu.

Những ngón tay c*̉a Ninh Tịch siết chặt vào nhau…

Là ai…

Rốt cuộc là ai…

Những ngón tay thon dài c*̉a Lục Đình Kiêu nhanh chóng ấn vào màn hình cho chạy đoạn video đó.

Hình ảnh trong đoạn video hiện lên mang theo một sự tĩnh mịch và lạnh lẽo, đó là hình ảnh của một nhà xác trong bệnh viện. Cánh cửa mở ra, một nhân viên bệnh viện ôm một đứa trẻ sơ sinh đi vào, đặt đứa trẻ vào tủ giữ xác sau đó lập tức đi ra ngoài.

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ mà nhân viên đang ôm trong tay đó, mặc dù chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy là một đứa trẻ cả người xanh xanh tím tím nhưng tim Ninh Tịch vẫn vô thức đau nhói lên.

Đó… chính là Tiểu Bảo?

Đang nghĩ ngợi thì cánh cửa nhà xác lại một lần nữa bị người khác đẩy ra, người này mặc một bộ quần áo đen, đội mũ lưỡi trai, dáng người gầy gò nhanh chóng bước vào.

Bởi vì người đó quay lưng lại với camera cho nên không nhìn rõ mặt.

"Chắc chắn là người đó rồi!" Đường Lãng kích động kêu lên.

Và, tất cả mọi người nhìn thấy người đó mở cái tủ xác vừa nãy ra rồi bế đứa bé chết non mà nhân viên bệnh viện vừa đặt vào sau đó mau chóng rời đi.

Một giây sau, khoảnh khắc kẻ đó xoay người lại...

Ninh Tịch, Đường Lãng, Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu thậm chí ngay đến cả Vân Thâm - những người đang nhìn chằm chằm vào màn hình… tất cả đều biến sắc…

"Annie!!!"

Làm sao có thể thế được…

Tại sao có thể là Annie được…
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2121: Sự biến hóa trong chớp mắt


"Annie..." Đường Lãng và Phong Tiêu Tiêu đồng thanh hô lên cái tên này.

Đôi mắt của Đường Dạ sau gọng kính tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong mắt Vân Thâm cũng ánh lên vẻ kinh ngạc.

Ninh Tịch gắt gao nhìn chằm chằm người trong đoạn video mà không nói được câu nào.

Annie...

Sao có thể là Annie!

Nhưng mà... cô gái trong màn hình có một khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn mang theo đường nét hơi trẻ con, gương mặt ấy so với Annie của hiện tại hoàn toàn không khác chút nào cả, cho nên bọn họ chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra.

Bản thân tướng mạo của Annie vốn đã có chút trẻ con, cộng thêm y thuật tốt nên cũng rành về dưỡng sinh* và trú nhan. Từ lúc Ninh Tịch biết Annie đến giờ dường như dung mạo của cô nhóc chưa bao giờ thay đổi, cô nhóc trong trí nhớ cô vẫn luôn có bộ dáng như vậy.

<i>*Dưỡng sinh: ăn uống và rèn luyện theo phương thức khoa học để đạt được sức khỏe tốt nhất; Trú nhan: giữ vững nét trẻ đẹp trong một thời gian dài.</i>

Bất kể thế nào Ninh Tịch cũng không ngờ được trong cái video mà bọn họ mất bao công sức mới khôi phục được lại ấy, lại là gương mặt này!

Trước kia, cô đã nghĩ tới muôn vàn khả năng có thể xảy ra và cũng có vô số suy đoán nhưng lại không thể nghĩ tới người nọ lại là Annie...

"Điều... điều này sao có thể! Tuyệt đối không thể là Annie đáng yêu của chúng ta được!!!" Phong Tiêu Tiêu có chút kích động, cô lập tức tiến lên giật lấy di động trong tay Lục Đình Kiêu để xem lại một lần nữa.

Nhưng mà, có xem lại bao nhiêu lần thì đó vẫn là gương mặt bọn họ vô cùng quen thuộc, là gương mặt của cô em gái nhỏ mà bọn họ luôn hết mực cưng chiều - Annie.

"Mẹ khiếp! Boss, nguồn lấy được đoạn video này có đáng tin cậy hay không thế?" Đường Lãng bực bội vò vò mái tóc xoăn của mình.

Lục Đình Kiêu không nói gì nhưng vẻ mặt của anh đã trả lời cho câu hỏi này. Đoạn video này do chính anh kiểm định và cũng đích thân chỉ huy các cao thủ gần nửa tháng mới khôi phục được, cho nên chắc chắn không thể sai được.

Ngay khi đám người Ninh Tịch bị kết quả này làm cho đầu óc hỗn loạn thì...

"Đinh" một tiếng, cánh cửa thang máy cuối hành lang được mở ra, một tràng tiếng bước chân truyền tới.

"Anh Tịch~"

Một cô bé xinh xắn, đáng yêu mặc váy hoa vừa thấy Ninh Tịch liền cất một tiếng gọi giòn tan rồi sải bước chân nhẹ nhàng chạy đến chỗ bọn họ.

Trong nháy mắt trông thấy Annie, sống lưng Ninh Tịch cứng đờ.

Sắc mặt của Đường Lãng, Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu cũng biến đổi theo. Đường Lãng tiến lên một bước theo bản năng, đứng chắn trước người Ninh Tịch rồi chuyển thành tư thế phòng bị.

Annie cũng phát hiện thái độ của bọn họ không đúng, cô bé có chút nghi ngờ dừng lại cách Ninh Tịch ba bước rồi trong đôi mắt trong veo kia có chút mờ mịt: "Anh Tịch, anh Dạ, chị Tiêu Tiêu... có chuyện gì thế? Đúng rồi anh Tịch, ai bị bệnh vậy?"

Đường Lãng với Phong Tiêu Tiêu nhìn nhau một cái nhưng không ai lên tiếng. Đôi môi mỏng của Đường Dạ cũng mím chặt lai, anh không biết nên nói cái gì.

Trong lúc nhất thời, ai cũng không lên tiếng khiến cho cả hành lang rơi vào một sự yên lặng quỷ dị.

Cuối cùng, vẫn là Lục Đình Kiêu lấy lại chiếc di động trong tay Phong Tiêu Tiêu còn đang ngây người, sau đó đi tới trước mặt Annie rồi đưa ra.

"Ngài Lục...?" Annie không hiểu ra sao nhận lấy chiếc di động, sau đó cúi đầu xem.

Trên màn hình di động đang phát đoạn video đó, lúc Annie cúi đầu xuống xem cũng là lúc người áo đen trong video quay mặt lại.

Dường như trong nháy mắt, hơi thở xung quanh cô bé hoạt bát đáng yêu đó đã hoàn toàn thay đổi...

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt non nớt ngây thơ ấy, nhưng sự ngây thơ giữa đôi lông mày đã bị vẻ lạnh lùng thấu xương thay thế sạch sẽ. Đôi mắt đã từng trong veo kia nhuốm lên một tầng u ám, cảm giác quỷ quyệt cùng sát khí cứ ùn ùn xông ra từ nơi ấy...

Trong hành lang hẹp dài trống trải, hơi thở của sự u ám tăng vọt trong nháy mắt!
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2122: Chuyện này không liên quan đến cô


Nhìn sự thay đổi của Annie, bất kể là Đường Lãng, Phong Tiêu Tiêu hay là Đường Dạ đều rung lên một hồi chuông cảnh báo sự nguy hiểm cũng đồng thời chuyển sang tư thế phòng bị.

Đó là cảm giác và phản ứng theo bản năng khi đứng trước một cao thủ tuyệt đỉnh có khả năng uy h**p đến tính mạng của bản thân. Mà cái cảm giác nguy hiểm ấy lại đến từ một cô bé mà bọn họ vẫn cho rằng là một người trói gà còn không chặt!

Chiếc điện thoại trong tay Annie đột nhiên bị bóp vỡ.

Đôi mắt lạnh lùng đến mức không còn chút tình cảm con người của cô ta rơi xuống người Lục Đình Kiêu: "Người có thể đảm nhiệm vị trí Tộc trưởng của Lục gia, quả nhiên không thể khinh thường."

Thậm chí còn làm được những chuyện không có khả năng làm được. Annie rất có tự tin rằng đoạn video này chắc chắn sẽ không có khả năng để lộ bất cứ sơ hở nào và cũng không một ai có thể phục chế lại nó.

Nhưng mà, bây giờ điều đó lại xảy ra, lại đúng ngay vào lúc này.

Ninh Tịch cùng đám Đường Lãng nhìn Annie trước mặt - người có thần thái cùng cách nói năng khác một trời một vực so với Annie của trước kia thì càng thêm khiếp sợ.

Ý của cô ta là... thừa nhận?

Người trong đoạn video kia thật sự là Annie...

Vân Thâm từ từ bước ra từ sau lưng đám người Đường Lãng: "Thật không ngờ, con cá nhỏ tôi nuôi lại ẩn giấu sâu đến thế."

Ninh Tịch không biết mình đã tỉnh táo lại từ sự thật kinh hoàng này như thế nào, cô dùng hết sức lực của mình mới bình tĩnh lại rồi hỏi thẳng Annie vấn đề mà cô quan tâm nhất hiện giờ: "Annie, độc của Tiểu Bảo là do em hạ?"

"Ừ." Annie chẳng có chút do dự nào mà thắng thắn thừa nhận.

Annie vừa dứt lời, mấy người bọn họ đều ngẩn ra.

Thấy thời gian sắp không còn nhiều, Ninh Tịch tạm thời buông tha việc truy hỏi nguyên nhân mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Vậy phải làm thế nào em mới đưa anh thuốc giải?"

Sắc mặt Annie lạnh như băng: "Ninh Tịch! Chuyện này không liên quan đến cô."

Ninh Tịch siết chặt hai nắm tay kích động nói: "Sao có thể không liên quan chứ! Anh... tôi là mẹ ruột của Tiểu Bảo mà! Cái này chẳng phải em là người rõ nhất sao?"

Khuôn mặt Annie vẫn chẳng chút thay đổi: "Vậy thì chắc cô cũng biết rõ, đứa bé này vốn đã phải chết từ lâu rồi, là tôi để nó sống đến tận bây giờ! Mà lúc này tôi chỉ muốn lấy lại thứ mà tôi đã cho đi thôi."

Ninh Tịch run rẩy cả người, cô đã không nói nên lời nữa rồi.

Quả thật, năm đó Tiểu Bảo vừa mới sinh ra đã bị bác sĩ phán định là đã chết, còn bị đưa vào nhà xác.

Lúc ấy, hẳn là Annie đã mang Tiểu Bảo đi rồi lại ra tay cứu sống thằng bé.

"Nếu đã định cứu Tiểu Bảo thì tại sao phải hạ độc nó?" Ninh Tịch vẫn không buông tha cho bất cứ cơ hội nào.

"Tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến cô." Annie lặp lại lời nói y nguyên như vừa nãy.

Lục Đình Kiêu kéo Ninh Tịch ra phía sau mình rồi tiến lên một bước nói: "Nếu là ân oán giữa cô là Lục gia thì tôi - tôi mới là tộc trưởng của Lục gia, cô muốn gì thì cứ đòi lại ở trên người tôi! Cần gì phải làm khó một đứa trẻ vô tội!"

Nhìn thái độ của Annie thì chỉ sợ mối ân oán này là ân oán giữa cô ấy và Lục gia.

Nghe Lục Đình Kiêu nói thế thì chẳng hiểu tại sao mà vẻ mặt lạnh lùng của Annie lại được tô điểm thêm bằng một nụ cười điên cuồng: "Ha... ha ha... vô tội... con trai mày vô tội... chẳng lẽ anh Thanh Trạch của tao không vô tội sao? Tao tha cho nó, vậy ai tha cho anh Thanh Trạch của tao?"

Dứt lời, sát khí xung quanh Annie đột nhiên tăng mạnh.

Anh Thanh Trạch...

Đám người Ninh Tịch và Đường Lãng nghe Annie nói vậy thì không kìm được mà lâm vào trầm tư, ngay cả Lục Đình Kiêu cũng chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.

Người được gọi là Thanh Trạch trong miệng Annie... là ai?

Chỉ có duy nhất Vân Thâm, khi nghe được cái tên kia thì trong mắt anh ta có một sự biến đổi nho nho, dường như anh ta nhớ được cái gì đó từ rất sâu trong kí ức rồi từ trong miệng anh ta nhảy ra một cái tên: "Thanh Trạch... Vân Thanh Trạch?"
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2123: Cùng là người lưu lạc nơi chân trời


Nói xong, ánh mắt Vân Thâm lập tức trở nên bén nhọn rơi nhìn chằm chằm Annie: "Chẳng lẽ cô là..."

Annie cười lạnh một tiếng: "Không sai, là tôi."

Đường Lãng nghe hai bên đối thoại như vậy thì cũng sắp phát điên rồi, hai kẻ này đang chơi trò bí mật gì thế, rốt cuộc Annie là ai? Vân Thanh Trạch là ai? Cùng họ với Satan thì chẳng lẽ hai người này có quan hệ gì sao?

Lúc này, Đường Dạ đột nhiên trầm giọng nói: "Vân Thanh Trạch... hình như là cháu trai của Lão gia chủ Vân Kiệt... anh họ của Satan..."

Cùng lúc đó, Vân Thâm cũng nhìn về phía Annie mà nói với giọng khẳng định: "Cô chính là em gái nuôi của Vân Thanh Trạch, Lạc Linh!"

Annie cũng không phủ nhận mà chỉ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo lại tiếp tục nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Những người năm đó... đều đã chết... bây giờ... chỉ còn lại Lục gia các người... Tất cả các người đều phải chôn theo anh Thanh Trạch! Hừ, vô tội sao? Tao muốn để cho Lục gia các người nếm thử một chút cái cảm giác chính mắt nhìn thấy người thân nhất chết ngay trước mắt mình mà không thể làm gì được là thế nào!"

Lục Đình Kiêu nhanh chóng lục lọi trong đầu một mớ ân oán lẻ tẻ giữa Lục gia và Vân gia năm đó cùng với mấy chuyện năm xưa: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm đó chính Vân gia muốn mượn cái chết của Vân Thanh Trạch để liên hiệp với hai gia tộc khác đối phó với Lục gia chúng tôi! Nhưng, ngay sau đó chuyện này đã được điều tra rõ ràng rồi, cái chết của Vân Thanh Trạch không có bất kì liên quan gì đến Lục gia cả."

Mấy chữ "không liên quan" này khiến Annie hoàn toàn nổi giận: "Không liên quan! Nếu không vì Lục gia các người, không vì Lục Đình Kiêu mày thì sao anh Thanh Trạch của tao phải chết! Năm đó Vân Kiệt phái tao đi ám sát mày, tao từ chối nên lão già đó liền cho người giết Thanh Trạch! Sau đó lão ta nói với tao rằng Thanh Trạch chết trong tay mày, lão ta nghĩ rằng cứ thế thì tao sẽ vì báo thù mà lao đầu đi đối phó với mày! Đúng!!! Nếu không phải vì mày thì sao anh Thanh Trạch sẽ phải chết chứ hả?"

Annie kể lại chuyện cũ.

Ninh Tịch phân tích thật nhanh những thông tin này rồi cau mày nói: "Thế tức là... Vân gia và Lục gia là kẻ thù truyền kiếp! Vân gia muốn đối phó với Lục gia nên cho người đi ám sát Lục Đình Kiêu, mà cô... mà cô biết nhiệm vụ này quá nửa là đi kèm với việc bán đứng thân thể cho nên đã từ chối."

"Gia chủ của Vân gia muốn ép cô đi vào khuôn khổ, đồng thời cũng vì muốn có một lí do tuyên chiến nên không ngần ngại mà g**t ch*t chính cháu trai ruột của mình sau đó đẩy hết mọi chuyện lên đầu của Lục gia! Nhưng mà, sau đó lại bị cô phát hiện chân tướng..."

Nói tới đây Ninh Tịch cũng đã hiểu rõ mọi chuyện: "Nếu cô đã biết cái chết của Vân Thanh Trạch không phải do Lục gia gây nên thì sao còn muốn giận cá chém thớt với Lục gia! Thậm chí là đổ cả lên đầu Tiểu Bảo?"

Nghe Ninh Tịch nói vậy thì đáy mắt Vân Thâm loe lóe lên, hơi thở xung quanh cũng trở nên âm trầm dần: "Có gì mà khó hiểu chứ? Bởi vì tất cả đều đáng chết! Tất cả những kẻ có liên quan đến cái chết của người ấy đều đáng chết."

Thấy Vân Thâm nói đỡ cho Annie thì Ninh Tịch lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Người ấy" trong miệng của Vân Thâm là ai? Đừng bảo là chỉ Vân Thanh Trạch nhé?

Vân Thâm nói xong thì nhìn về phía Annie cười khẽ: "Thì ra là như vậy... khó trách tại sao cá nhỏ lại mai phục bên cạnh tôi, âm thầm giúp đỡ tôi, hóa ra... cũng đều là kẻ trôi dạt nơi chân trời?"

Ninh Tịch hơi nhíu nhíu mày, vừa mới hiểu hiểu được một tí thì lại rối hết cả lên, tại sao lại dính cả Vân Thâm vào?

Cùng là kẻ trôi dạt nơi chân trời là sao?

Khóe miệng Vân Thâm kéo ra một nụ cười giễu cợt: "Lão già Vân Kiệt kia thích nhất là mấy trò ám sát rẻ tiền ấy, hy sinh một thằng cháu trai không quan trọng đã là gì, có là con gái duy nhất của mình vẫn có thể thản nhiên đưa lên giường của đối thủ thôi..."
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2124: Không khách khí với tôi thế nào


Nghe thế, Ninh Tịch cũng sững sờ cô nhanh chóng nhớ lại ân oán của mẹ Vân Thâm, là Vân Lam và Lục Sùng Sơn.

Chẳng lẽ... năm đó mẹ của Vân Thâm với Lục Sùng Sơn cũng có mối quan hệ y như vậy... bà ấy cũng bị gia chủ của Vân gia phái đi ám sát người của Lục gia, chỉ có điều mục tiêu của bà ấy là Lục Sùng Sơn!

"Cá nhỏ, cô thông minh hơn người đàn bà ngu ngốc kia nhiều lắm..."

Vân Thâm như cười như không mà liếc qua Lục Đình Kiêu: "Người đàn bà ngu ngốc kia dâng hiến thân thể, dâng hiến trái tim rồi dâng luôn cả mạng! Còn cô, lại muốn mạng của tất cả mọi người! Lúc trước, tôi cứ luôn không rõ rốt cuộc là kẻ nào đã diệt cả Vân gia, cứ tưởng xa tận chân trời, hóa ra lại gần ngay trước mắt... Hóa ra, chính là cô... đám người Vân gia kia là do cô hạ độc chết đúng không?"

Nghe đến đây thì Ninh Tịch cũng đã hiểu rõ, khó trách tại sao Vân Thâm lại biết loại độc này...

Còn có người đàn bà ngu ngốc trong miệng Vân Thâm e là chỉ người mẹ Vân Lam của anh ta?

Năm đó, xem ra Vân Lam đã yêu Lục Sùng Sơn thật lòng, nếu không thì bà cũng sẽ không sinh ra Vân Thâm...

Nhưng, Lục Sùng Sơn lại là gia chủ của Lục gia và cũng là loại người có thể hi sinh mọi thứ vì lợi ích của gia tộc. Cho nên, một khi ông phát hiện ra thân phận của Vân Lam...

Chuỗi bi kịch sau đó cũng dễ dàng tưởng tượng ra được.

Annie không phủ nhận một câu nào, chỉ là... ánh mắt nhìn Vân Thâm lại càng thêm lạnh lùng: "Anh đã từ bỏ tín ngưỡng của anh!!!"

Vân Thâm nghe vậy thì cười ra tiếng: "Ha ha ha... tín ngưỡng? Tín ngưỡng của tôi là cái gì? Chẳng lẽ cũng giống cô, giết sạch những kẻ có liên quan đến chuyện năm đó sao?"

Quả thật, đã có lúc Vân Thâm cũng giống như Annie. Cho dù biết rõ sự thật mẹ mình chết trên tay chính ông ngoại của mình, là bị chính cha mình coi thành nỗi sỉ nhục của cả gia tộc mà g**t ch*t.

Nhưng mà, chờ đến khi anh ta tích đủ thực lực để báo thù thì lại phát hiện ra Vân gia đã bị người ta diệt sạch chỉ trong một đêm. Từ đó chuyện g**t ch*t Lục Sùng Sơn, phá hủy Lục gia trở thành lẽ sống của anh... cho đến khi...

Vân Thâm có chút thảng thốt lướt nhìn qua cô gái đang đứng cạnh Lục Đình Kiêu... nhưng, nó cũng chỉ là một cái lướt qua nhanh như chớp mắt mà thôi.

Vân Thâm thu mắt lại rồi nhìn về phía Annie nói: "Lúc trước cô ẩn núp bên cạnh tôi là để giúp tôi, là vì chúng ta có chung một kẻ địch! Nhưng hiện giờ, tôi lại hợp tác với kẻ thù cho nên cô liền chuyển hướng qua Kiều Dịch?"

Đường Lãng nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ kẻ cứu Kiều Dịch chính là Annie?"

Lúc này, Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu đứng cạnh đã nghe đến ngu người.

Có chết họ cũng không ngờ được chuyện của Tiểu Bảo năm đó lại có nguyên nhân sâu xa đến vậy, thậm chí là ân oán suốt hai đời.

Lúc này, trong phòng bệnh đột ngột vang lên tiếng còi cảnh báo, cô y tá trực trong đó hoảng hốt xông ra: "Không xong rồi, bệnh nhân lên cơn sốc! Tôi đi gọi bác sĩ tới!"

"Tiểu Bảo!!!" Ninh Tịch lập tức biến sắc, nhanh chóng vọt vào phòng bệnh cùng với Lục Đình Kiêu.

"Mặc kệ thế nào! Lấy được thuốc giải trước đã rồi nói sau!" Hai con mắt của Đường Lãng ngập tràn sát ý nhìn chằm chằm vào Annie: "Tôi mặc kệ cô có lí do gì, có ân oán gì thì cũng quang minh chính đại mà đấu một trận đi! Dùng cách thấp kém như thế hành hạ một đứa bé thì có phải là đàn ông chân chính không!"

Đường Lãng nói xong mới phát hiện Annie cũng chẳng phải đàn ông, cơ mà lúc này anh ta đã không lo được nhiều chuyện như vậy nên cũng chỉ đành nói tiếp: "Giao thuốc giải ra ngay, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

Annie nghe thế thì cười khẽ một tiếng: "Không biết anh... định không khách khí với tôi thế nào?"
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2125: Ba con tép


Phong Tiêu Tiêu cũng trầm giọng khuyên nhủ: "Annie, đừng u mê không tỉnh nữa! Mau giao thuốc giải ra, nếu không hôm nay cô không rời khỏi đây được đâu!"

Annie hờ hững liếc Đường Lãng, Phong Tiêu Tiêu cùng Đường Dạ một cái rồi đột nhiên cười lạnh: "Ba con tép mấy người á? Hay là cứ lên cùng một lúc đi."

"Cùng lên? Con tép! Đù má! Nhãi con, mồm miệng cũng liều quá đấy!" Đường Lãng suýt nữa thì bật cười.

Mắt thấy Tiểu Bảo còn đang cấp cứu trong phòng mà tình hình lại càng ngày càng nguy hiểm thì Đường Lãng cũng không quan tâm nhiều nữa, anh lập tức xông lên tấn công Annie...

Một giây sau, một tiếng "ầm" thật lớn vang lên.

Đường Lãng... bị một cái chưởng đập cho dính vào tường.

Đường Lãng ôm ngực đang đau nhức: "Đệt... mạ..."

Một chiêu đã gục?

Phong Tiêu Tiêu với Đường Dạ thấy thế thì đồng thời biến sắc, mấy giây sau bọn họ mới lấy lại được phản ứng mà đồng loạt xông tới.

Kết quả... không đến mười giây thì trận chiến đã kết thúc.

Phong Tiêu Tiêu ho ra một búng máu, ngay cả Đường Dạ cũng ôm ngực, anh bị một chưởng đánh cho lùi về sau ba bước.

Con mắt của Đường Lãng như sắp rớt ra ngoài: "Đệt! Đệt! Đệt! Này cũng được hả?"

Đây đúng là không khoa học!

Ba người họ đều đoán được là thân thủ Annie có lẽ không tệ, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức thế này...

Mười mấy giây thôi mà đã có thể cùng giải quyết ba cao thủ như Đường Dạ, Đường Lãng và Phong Tiêu Tiêu, đây... đây là cái khái niệm gì?

Lúc Ninh Tịch đi ra thấy tình hình thì biến sắc, nơi này đã không còn ai có thể làm gì được Annie!

Vậy thuốc giải của Tiểu Bảo thì phải làm thế nào!

Ninh Tịch lòng nóng như lửa đốt, cô nhanh chóng nói: "Annie, chuyện này cô đã nói không liên quan đến tôi! Vậy được, ân oán của Lục gia với cô thế nào thì tôi mặc kệ! Nhưng mà Tiểu Bảo là con trai tôi, tôi không thể nào trơ mắt nhìn nó chết được! Bây giờ là chuyện giữa hai chúng ta! Cô muốn như nào mới đưa thuốc giải?"

Annie: "Muốn thuốc giải, cũng được."

Đôi mắt Ninh Tịch vừa mới sáng lên thì lại nghe được câu nói tiếp theo của Annie: "Đánh bại tôi là được."

Đường Lãng ôm lấy ngực còn đang đau rát mà rủa khẽ: "Mẹ nó, nói thế thì có khác gì không nói đâu?"

Ninh Tịch siết chặt hai nắm tay: "Được! Đánh bại cô đúng không? Tôi đánh với cô!"

Đường Lãng kinh hãi kêu lên: "Tiểu sư muội, muội điên rồi!"

Lục Đình Kiêu hơi biến sắc: "Tiểu Tịch."

Vân Thâm cũng nhíu mày.

Nhưng mà, trong mắt Annie lại chẳng có một chút thay đổi nào: "Cô không phải đối thủ của tôi."

Ninh Tịch chậm rãi cởi áo khoác trên người rồi quăng thẳng xuống đất: "Không thử sao mà biết?"

Annie nhìn Ninh Tịch chằm chằm ba giây rồi mở miệng nói: "Được rồi, nếu cô nhận được ba chưởng của tôi, sau ba chưởng mà cô vẫn có thể đứng lên thì tôi sẽ đưa cô thuốc giải."

Ninh Tịch: "Được."

Đường Lãng lập tức hô lên: "Mẹ kiếp! Đường Tịch, muội đừng có tự tìm đường chết! Một chưởng của cô ta cũng đập ông đây gần chết rồi, cái thân gà bệnh của muội thì một chưởng của cô ta cũng đủ nghiền muội thành bột rồi!"

Sắc mặt Lục Đình Kiêu cũng trầm xuống: "Tiểu Tịch, em đừng làm ẩu."

"Đình Kiêu, xin lỗi! Nhưng mà lần này em không thể nghe lời anh được." Ninh Tịch nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh biết đây là cách duy nhất mà."

An nguy của Tiểu Bảo giờ đã như chỉ mành treo chuông, Annie có thể rời đi bất kể lúc nào mà bọn họ thì lại chẳng ai có thể ngăn cản cô ta.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2126: Đừng để em phải hận anh


Ninh Tịch nói xong thì nhìn Tiểu Bảo xuyên qua lớp cửa kính của phòng bệnh, sau đó cô đi thẳng tới cạnh Annie: "Bắt đầu đi!"

"Cô muốn chết sao!" Ninh Tịch vừa mới đứng lại thì đã bị Vân Thâm kéo mạnh trở về.

Ninh Tịch giằng một cái đã thoát khỏi tay Vân Thâm: "Đừng có cản trở!"

"Mẹ nó chứ!" Vân Thâm giận đến gần chết, anh nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Anh có quản không đấy hả?"

Đôi môi mỏng của Lục Đình Kiêu mím chặt lại, sắc mặt anh lúc này đã cực kì khó coi: "Tiểu Tịch..."

Lục Đình Kiêu còn chưa nói hết đã bị một câu của Ninh Tịch cắt đứt: "Đình Kiêu, đừng để em phải hận anh!"

Sắc mặt Lục Đình Kiêu lập tức trắng bệch ra.

Sau đó, Ninh Tịch quét mắt qua tất cả mọi người đứng đây: "Không một ai được phép nhúng tay vào!"

Cô đã không còn thời gian nữa rồi! Tiểu Bảo đã cực kì cận kề cái chết rồi!

Dứt lời, cô lập tức nhìn về phía Annie: "Annie, bắt đầu đi!"

"Ok ~"

Annie bước từng bước tiến lên, thân hình nhanh như điện xẹt nhanh chóng đánh ra một quyền nện thẳng vào người Ninh Tịch.

"Phụt!!!"

Ninh Tịch cứ như một con diều bị đứt dây mà văng ra mấy thước, cả người cô đập mạnh vào vách tường lạnh như băng rồi khó khăn nhổ ra một ngụm máu tươi.

"Tiểu sư muội!!!"

"Tiểu Tịch!!!"

Tất cả mọi người đều đồng loạt hét lên.

Ninh Tịch đưa tay ra chặn lại tất cả mọi người: "Không sao."

Đường Lãng sắp điên đến nơi rồi, mẹ nó! Không sao cái khỉ gió! Anh ăn nguyên một chưởng rồi nên đương nhiên biết sức mạnh của một chưởng này ra sao!

"Tiếp tục đi!" Ninh Tịch tập tễnh đi tới cạnh Annie.

"Rầm!!!" Lại thêm một chưởng.

Lần này thì Ninh Tịch đã ngã lăn ra đất và không thể nhúc nhích nổi, máu tươi trong miệng tí tách nhỏ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nhưng cô vẫn cố lấy hết toàn bộ sức lực mình có quỳ một chân dậy, sau đó thì lảo đảo lắc lư đứng lên.

Cái dáng vẻ lắc lư đó... dường như chỉ cần một giây sau cô sẽ ngã xuống...

Cô chắc chắn không chịu được một chưởng thứ ba!

Cô chắc chắn sẽ chết!!!

"Đồ ngu! Cô bị điên rồi sao?" Vân Thâm không nhịn được nữa mà xông thẳng tới chỗ Ninh Tịch.

Nhưng mà, Ninh Tịch đã nhanh chóng nghiêm nghị nói: "Đình Kiêu, ngăn anh ta lại cho em!"

Dường như là Ninh Tịch vừa mới mở miệng, Lục Đình Kiêu đã ra tay cản lại Vân Thâm đang muốn xông lên.

Vân Thâm không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang cản mình lại: "Má nó chứ! Cô ta nổi điên! Anh cũng điên theo luôn sao?"

Lục Đình Kiêu giống như một pho tượng đá đã bị phong hoá suốt vạn năm, đứng sừng sững chặn lại Vân Thâm. Nhìn bề ngoài thì có vẻ vững chãi không gì phá nổi, nhưng trên thực tế thì có lẽ... chỉ cần chạm nhẹ là anh đã có thể vỡ thành bụi phấn...

Nhân lúc Lục Đình Kiêu cản lại Vân Thâm, Ninh Tịch nặng nề kéo lê từng bước chân của mình đến cạnh Annie: "Một chưởng cuối cùng."

Annie không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, không biết qua bao lâu cô ta mới lên tiếng: "Được."

Trái tim của tất cả mọi người gần như dâng tới tận cổ họng, Đường Lãng, Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu cũng đã sẵn sàng bất chất tất cả để xông lên ngăn cản.

Cuối cùng, Annie cũng ra tay, một chưởng kia dường như mang theo sức mạnh của sấm chớp mà nhanh chóng lao thẳng về phía Ninh Tịch.

Đám người Đường Lãng cũng phát hiện ra tốc độ của một chưởng này quá chi là nhanh, bọn họ hoàn toàn không kịp ngăn lại.

Vì thế, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Tịch sống sờ sờ mà nhận một chưởng này...

Hành lang bệnh viện yên ắng đến quỷ dị.

Nhưng mà, giây tiếp theo đó...

Chuyện mà bọn họ dự đoán lại không xảy ra.

Ninh Tịch lại không có ngã xuống!

Nếu nhìn kỹ thì chỗ bàn tay Annie tiếp xúc với ngực Ninh Tịch, nhìn qua thì có vẻ đã đánh xuống nhưng trên thực tế vẫn còn cách một khoảng cực cực kì nhỏ, hoàn toàn không đụng tới người Ninh Tịch.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2127: Hai kẻ điên


Dưới sự lo lắng sợ hãi đến không dám thở mạnh của mọi người, Annie chậm rãi thu tay lại.

Một chưởng kia không hề được đánh ra!

"Ninh Tịch, cô đã cứu tôi nên phần ân tình này tôi nợ cô! Nếu như còn có lần sau..." Trong mắt Annie lóe lên sát khí lạnh đến kinh người.

Cùng lúc đó, một túi thuốc nhỏ chẳng biết xuất hiện trong bàn tay Annie từ lúc nào.

Ninh Tịch vội vàng đưa tay ra theo bản năng, túi thuốc nhỏ đó rơi vào tay cô.

Ninh Tịch ngẩn người nhìn túi thuốc nhỏ kia: "Đây là..."

Annie cười nhạt: "Đừng có hiểu lầm, đây không phải thuốc giải đâu! Chỉ là thứ có thể tạm thời duy trì thêm một chút thời gian thôi." Nói xong thì quay người đi thẳng!

Ninh Tịch kinh ngạc trong chốc lát sau đó hô lên: "Nếu như tôi có thể đánh bại cô thì cô sẽ đưa thuốc giải sao?"

"Lời tôi đã nói tất nhiên được tính."

Tiếng nói vừa dứt, Annie cũng biến mất ở cuối hành lang...

Cơ hồ là Annie vừa mới rời đi trong nháy mắt, Ninh Tịch đã ngã khuỵu xuống... rồi rơi vào một lồng ngực ấm áp đến nỗi khiến người ta muốn rơi lệ...

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mang vẻ mặt âm trầm kia rồi từ từ nở một nụ cười: "Anh yêu, cám ơn anh."

Lục Đình Kiêu nhìn cô gái trong lòng ngực mình, cơ thể anh không khống chế nổi mà run lên. Lúc này, anh chỉ hận không thể b*p ch*t cô thôi, nhưng mà cái ôm đang ôm cô lại hết sức nhẹ nhàng và dịu dàng: "Chỉ một lần này thôi!!!"

"Dạ." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, làm gì còn có nửa phần khí thế lúc trước nữa.

Ninh Tịch biết, cô chắc chắn không thể đỡ nổi ba chưởng của Annie, nhưng cô vẫn đánh cuộc, đánh cuộc Annie sẽ không dồn cô vào chỗ chết.

May mà, lần này cô thắng.

May mà, Lục Đình Kiêu tin cô.

Vân Thâm đứng cạnh thấy vậy thì văng bậy luôn: "Hai kẻ điên!!!"

"Đúng rồi, mau cho Tiểu Bảo uống thuốc!" Ninh Tịch muốn nhào vào phòng bệnh.

Đường Lãng mau chóng nhận lấy túi thuốc nhỏ trong tay Ninh Tịch: "Con xin ông nội, huynh phải gọi muội là ông nội luôn đấy! Ông đừng có mà giằng co nữa, để kẻ cháu trai này đi làm đi! Cháu phục ông lắm lắm luôn!"

Ninh Tịch nghe tiếng gọi "ông nội" quen tai kia thì trong mắt lóe sáng, cô chậm rãi móc một chiếc còi bằng bạc trong chiếc túi luôn mang theo bên người ra: "Có lẽ đây là đường sống duy nhất của Tiểu Bảo."

Vân Thâm liếc mắt nhìn cái còi kia: "Đây là một con cổ tiêu?"

"Cổ tiêu gì?" Ninh Tịch không hiểu.

"Trong cái còi này nuôi một con cổ tiêu, trong đó là con con! Cái còi này có thiết kế rất đặc biệt, chỉ cần thổi khí vào sẽ khiến con con tỉnh lại đồng thời gửi tin tức vị trí cho con mẹ." Vân Thâm giải thích nhưng sắc mặt lại vô cùng khinh thường: "Cái đồ từ thời ông bà ông vải nào rồi, tám trăm năm trước đã chả ai thèm dùng! Mất công làm ra cái đồ dở hơi này thà đi mua cái máy định vị còn hơn!"

"..." Ninh Tịch bày tỏ không cách nào phản bác.

Nhưng mà, đối với cô mà nói đây cũng không phải là một cái còi bình thường, mà còn là một tín vật cực kì quan trọng! Nó đại biểu cho việc Hàn Kiêu nợ cô một ân huệ, một cái mạng.

Cuối cùng, Ninh Tịch đích thân thổi cái còi kia lên rồi sau đó cạn kiệt khí lực mà chìm vào hôn mê...

....

Lúc Ninh Tịch tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau, cả người cô đau nhức không thôi: "Ôi... đau quá... má ơi..."

Đường Lãng đang ngồi trên ghế salon gặm táo nghe được động tĩnh trên giường thì lập tức bĩu môi nói: "Muội gào cái gì mà gào! Tiêu Tiêu gãy hai cái xương sườn, Đại sư huynh ba cái, huynh đây đặc biệt... tận sáu cái! Muội đến một cái xương cũng không gãy! Nội thương cũng không bị, chỉ có ho ra chút máu thôi! Huynh đây bị thương nặng thế mà còn chưa gào, muội gào cái khỉ gió gì hả!"

"..." Ninh Tịch nghe vậy thì sờ sờ ngực mình, trong mắt hơi âm ấm.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2128: Đại thần tới


Mà, Đường Lãng thì càng nói càng tức: "Hừm! Hừm! Muội nói xem, tại sao Đại sư huynh gãy ba cái, Tiêu Tiêu gãy hai cái, muội thì không gãy cái nào mà huynh... lại gãy nhiều đến thế chứ! Con nhỏ đó xếp hạng gì để tính số xương gãy vậy? Bình thường huynh đối xử với nó cũng tốt lắm cơ mà? Nhóc con kia cũng thiên vị quá đi!"

Đường Lãng tỏ vẻ tủi thân vì "trái tim thiếu nữ" bị tổn thương.

Ninh Tịch hạn hán lời nhìn Đường Lãng một cái, cái tên này nắm bắt vấn đề siêu thật là siêu.

"Tiểu Bảo sao rồi?" Ninh Tịch sốt sắng hỏi.

"Yên tâm, tạm thời ổn định rồi! Ông nội cũng tới rồi, đang ở chỗ Tiểu Bảo!" Đường Lãng trả lời.

"Đại thần tới rồi à? Muội phải qua đó!" Ninh Tịch vội vàng bò dậy.

...

Trong phòng bệnh Tiểu Bảo.

Lúc Ninh Tịch với Đường Lãng chạy qua, Hàn Kiêu đang làm kiểm tra cho Tiểu Bảo.

Thấy vẻ mặt Hàn Kiêu cực kì nghiêm túc thì Ninh Tịch cũng không tiện mở miệng quấy rầy.

Hàn Kiêu xem mạch cho Tiểu Bảo xong lại kiểm tra khắp nơi trên cơ thể thằng bé một lần, sau đó giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ gì đó như là khinh thường: "Là trò của hậu nhân Tần Hoàng hay chơi, chắc là mấy người đã đắc tội với đời sau của Tần Hoàng rồi! Nhưng mà bọn họ đúng là càng ngày càng bỉ ổi, ngay cả một đứa bé cũng ra tay được."

"Đại thần, anh biết Tiểu Bảo trúng độc gì sao?" Ninh Tịch nghe thế liền hỏi luôn.

"Độc này có nguồn gốc từ một gia tộc chuyên tu luyện võ thuật truyền thống, là một loại độc trong bí truyền* của Tần gia." Hàn Kiêu trả lời.

<i>*Bí truyền: truyền thụ một cách bí mật, không công khai.</i>

"Đại thần có cách giải không?"

Hàn Kiêu lắc đầu: "Không có, tôi đã nói tôi chỉ biết chữa ngoại thương, những cái khác thì chịu! Huống hồ, độc của đứa nhỏ này đã bị hạ từ lúc mới sinh, đến giờ đã ngấm sâu vào tận xương tủy rồi! Hơn nữa, độc trong người nó với loại độc mà tôi biết cũng không hoàn toàn giống nhau mà là loại đã được cải tiến! Cứ cho là tôi có tìm được đúng thuốc giải thì cũng vô ích, chỉ có người hạ độc mới có thể giải."

"Sao lại có thể như vậy chứ..." Ninh Tịch lại lâm vào tuyệt vọng.

Hàn Kiêu có chút nghi ngờ: "Kỳ lạ, tôi vừa mới xem thì theo tình huống bình thường, độc trong người thằng nhóc này đáng lẽ phải phát tác từ hai năm trước rồi mới đúng... tại sao lại kéo dài đến tận giờ?"

"Cái... cái này tôi cũng không biết..." Ninh Tịch mơ hồ,

Lục Đình Kiêu đứng cạnh chìa ra một cái túi thơm nho nhỏ cho Hàn Kiêu: "Là vì cái này sao?"

Ninh Tịch vừa thấy cái túi thơm đó thì lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đó là cái túi thơm mà hai năm trước Annie đã đưa cho Tiểu Bảo?"

Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừ."

Hàn Kiêu cầm lấy cái túi thơm kia rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, ngay sau đó thì híp mắt lại: "Đúng là nhờ cái này, nó với thuốc Tiểu Bảo vừa uống cũng giống nhau! Nhưng mà do để quá lâu nên hết tác dụng rồi."

Nguyên nhân độc của Tiểu Bảo phát tác chậm hai năm đã biết, nhưng Ninh Tịch lại có thêm nghi vấn mới: "Tại sao Annie lại cố tình lưu lại túi thơm này để hóa giải độc tính của Tiểu Bảo..."

"Có lẽ là do thời cơ chưa tới?" Đường Lãng suy đoán.

Ninh Tịch im lặng nhớ lại những chuyện từ sau khi gặp lại Annie lần đầu ở Đế Đô.

Mới đầu, khi Annie biết quan hệ của cô với Lục Đình Kiêu thì vô cùng bài xích anh, thậm chí còn liên tục nhắc nhở cô chuyện mẹ ghẻ không dễ làm, còn khuyên cô không nên ở cùng một chỗ với Lục Đình Kiêu. Sau đó thì cô bé thực sự thích Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo, lại thấy Tiểu Bảo đáng yêu như vậy nên mới thay đổi thái độ, thậm chí còn tặng túi thơm cho Tiểu Bảo.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2129: Ăn hại?


Cho dù thân phận của Annie quả thật khiến Ninh Tịch khiếp sợ, nhưng dẫu sao, ở chung với nhau lâu như vậy thì chắc chắn Annie cũng không thể không có chút tình cảm nào với bọn họ được.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà cô mạo hiểm.

Liệu có phải lúc trước Annie tạm thời giải độc cho Tiểu Bảo là vì phát hiện cô qua lại với Lục Đình Kiêu nên có chút dao động?

Những thứ này cô không thể nào đoán chắc được, nhưng việc cần thiết bây giờ là phải lấy cho bằng được thuốc giải.

Ninh Tịch hít một hơi thật sâu rồi nhìn về Hàn Kiêu: "Đại thần, lần này có thể phải xin kính nhờ anh làm một chuyện."

Đường Lãng nhân cơ hội bu tới: "Ông nội, ông nội! Con nói với ông nè! Người phụ nữ kia lợi hại lắm đó! Đùa chứ, con bị cô ta đập một chưởng đã ngất ngưởng con gà tây rồi, con còn gãy mất sáu cái xương sườn nữa đấy! Trước khi đi, cô ta còn tuyên bố rằng ai đánh bại được cô ta thì cô ta sẽ cho kẻ đó thuốc giải! Ông nội, lần này phải trông cậy vào ông nội rồi!"

Ninh Tịch cũng nhìn Hàn Kiêu như nhìn thấy vị cứu tinh: "Đại thần à, có được không?"

Hàn Kiêu nghe vậy thì thấy có chút không vui, anh lười nhác nói: "Cô đã dùng cái còi kia thì đương nhiên tôi sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cô, nhưng mà... lần nào cũng chỉ để tôi đối phó vài tên ăn hại như vậy, chẳng thú vị chút nào cả."

Ăn hại?

Mợ nó, cô ta đập ông đây gãy sáu cái xương sườn đấy nhá.

Annie là tên ăn hại, vậy ông đây là... là ăn hại của ăn hại sao!

Ăn hại của ăn hại số 1 Đường Dạ: "..."

Ăn hại của ăn hại số 2 Đường Lãng: "..."

Ăn hại của ăn hại số 3 Phong Tiêu Tiêu: "..."

Đường Lãng lập tức chống chế: "Không phải ăn hại đâu mà, lợi hại lắm đó! Con với Đại sư huynh và Tam sư muội liên thủ cũng không đánh được cô ta! Con cảm thấy trình độ của cô ta có khi ở cùng cấp với ông đó!"

Đuôi mắt Hàn Kiêu khẽ nhướng lên: "Trên đời này, người có cùng cấp bậc với tôi chỉ sợ còn chưa sinh ra! Mà ba người thì có khác gì mấy con kiến hôi không, một ngón tay của tôi cũng đủ nghiền chết mấy người rồi."

Hàn Kiêu dứt lời thì ngáp một cái, ánh mắt rơi vào phần gà gia đình cao cấp của KFC mà không biết Ninh Tịch đã chuẩn bị từ lúc nào.

Đường Lãng, Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu: "..."

Thật gợi đòn, thật muốn đập cho tên này một trận! Cơ mà... đập không nổi... hu hu hu!!!

Ngay khi mấy người bọn họ đang thương lượng nên hẹn Annie giao chiến vào lúc nào thì bên ngoài phòng bệnh vang lên những tiếng bước chân dồn dập.

Lục Cảnh Lễ với trợ lý của Vân Thâm đồng thời thở hồng hộc chạy vào.

Lục Cảnh Lễ hấp tấp la lên: "Anh Hai, không xong rồi! Anh mau nhìn cổ phiếu của tập đoàn!"

Trợ lý của Vân Thâm cũng vội vàng mở miệng nói: "Boss, cổ phiếu bên chúng ta cũng đột ngột giảm mạnh!"

Bầu không khí nặng nề lập tức bao trùm lấy cả phòng bệnh.

Lục Cảnh Lễ cũng lập tức nói: "Byron Rothschild vừa mới liên lạc với em, muốn song phương gặp mặt trực tiếp!"

Đường Lãng nói: "Gặp thì gặp! Chúng ta có nhiều người như thế cơ mà! Đại thần cũng đang ở đây thì sợ cái vẹo gì chứ, cứ để xem thằng chó kia muốn làm cái gì nào!"

Lục Cảnh Lễ nói xong thì ho nhẹ một cái: "Còn nữa, người đưa tin bên đó là Annie."

Đám người Ninh Tịch nghe thế thì đều trầm mặc mấy giây, mặc dù bọn họ cũng đã lường trước Annie sẽ liên thủ với đám Kiều Dịch và ông trùm châu Âu, nhưng mà khi chính tai nghe được thì vẫn có chút khó chấp nhận.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2130: Lộ diện


Thế lực của ông trùm châu Âu cuối cùng đã lộ diện.

Rothschild là một gia tộc cổ xưa nhất ở châu Âu, thời gian gia tộc này bắt đầu xuất hiện có lẽ phải ngược dòng tới tận vùng Tây Âu thời Trung Cổ. Bắt đầu từ thế kỉ XVII, mỗi đời gia chủ của Rothschild đều mang theo danh hiệu "Vua của thế giới ngầm châu Âu". Gia tộc này gần như kiểm soát toàn bộ thế lực ngầm ở châu Âu, đồng thời cũng là kẻ đứng sau thao túng của vài cuộc chiến giữa các quốc gia.

Những người của tộc Rothschild cực kì thần bí, cho dù là thời buổi truyền thông hiện đại như bây giờ cũng không có bất cứ một đường dây nào dò la được bất cứ một tin tức gì về thành viên trong gia tộc Rothschild. Không nói đến người bình thường, mà thậm chí có những thế lực cực lớn cũng chưa từng nghe qua cái tên Rothschild.

Sự tồn tại của Rothschild giống như một ngọn núi cao ngút ngàn ẩn sau những đám mây mờ, không cách nào vượt qua. Kể cả là Lục Đình Kiêu cũng chưa bao giờ được gặp người của gia tộc Rothschild.

"Ôi, Annie nhỏ bé đáng yêu của tui..." Phong Tiêu Tiêu thở dài, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Sắc mặt Lục Cảnh Lễ có chút nghiêm trọng: "Lần này người của Rothschild tới đây rõ ràng là có ý đồ!"

Đôi mắt thâm thúy của Lục Đình Kiêu không nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì: "Địa chỉ."

"Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền..." Lục Cảnh Lễ trả lời.

Lúc nhận được tin tức, Lục Cảnh Lễ đã sớm cho người đi điều tra qua một lượt. Toàn bộ khu Thiên Tuyền đã bị người ta bao trọn, không hề để lại bất cứ một dấu vết nào cho nên không tra ra được là của thế lực nào. Nhưng mà, cũng không khó để thấy rằng kẻ bao trọn khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền chính là gia tộc Rothschild.

"Chỉ hẹn người của hai bên chúng ta." Lục Cảnh Lễ tiếp tục nói.

Dù sao với tình hình hiện tại chỉ cần tập đoàn Lục thị với Ức Lam rớt đài thì châu Á đối với Rothschild mà nói đâu khác gì vườn không nhà trống, chẳng cần tốn mấy thời gian là có thể tiến quân thần tốc vào. Còn mấy con cá nhỏ loe nghoe phía dưới thì cũng chẳng đáng cho bọn họ để ý.

"Sợ cái gì, cùng lắm thì giết sạch! Cho bọn chúng có đi mà không có về!" Đường Lãng "hừ" lạnh một tiếng.

Chủ ý của Đường Lãng là, dù sao Hàn Kiêu cũng đang có mặt ở đây cho nên cứ kéo vị Đại thần này qua, có vị này thì dù là Hồng Môn Yến* cũng chẳng là cái thá gì cả.

<i>*Hồng Môn Yến: sự tích Hạng Vũ, chỉ những bữa tiệc ẩn chứa sự nguy hiểm.</i>

Lục Cảnh Lễ còn chưa kịp lên tiếng thì di động của anh ta đã kêu lên như đòi mạng. Mấy cổ đông lớn của Lục thị cùng với rất nhiều đối tác có quan hệ làm ăn với Lục thị đã sắp khiến điện thoại của anh chàng nổ tung rồi. Đối với sự sụt giảm của giá cổ phiếu lần này thì không một ai có thể nắm chắc, cho nên bọn họ vội vã muốn gặp Lục Đình Kiêu.

Tình hình của phía Vân Thâm cũng không khác là bao.

Thừa dịp Lục Đình Kiêu với Vân Thâm còn đang ở trong góc bàn luận, Ninh Tịch với Đường Lãng liếc nhau một cái rồi mỗi người một bên xách Hàn Kiêu ra một góc khác.

"Làm gì thế?"

Hàn Kiêu miệng bóng nhẫy ôm chặt lất phần gà cao cấp của mình, anh ta có chút bất mãn việc Ninh Tịch với Đường Lãng làm phiền lúc anh ta đang ăn.

"Hí hí..." Đường Lãng xoa xoa tay: "Ông nội, tối nay chúng ta đi ăn ở khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền đi, ăn mấy cái này thì có gì ngon."

"Hử... sợ Rothschild sao?" Hàn Kiêu liếc liếc hai người, chút tính toán cỏn con này còn lâu mới lừa được anh đây nhé.

"Hí hí, có ông nội ở đây thì sợ cái vẹo gì chứ..." Đường Lãng cười hí hí nịnh nọt.

Hàn Kiêu cười lạnh một tiếng, trong mắt cũng lóe lên vẻ khát máu: "Tất nhiên là tôi sẽ đi... hiếm khi mới thấy người của Rothschila thò đầu ra khỏi ổ."

Thù mới hận cũ của anh với gia tộc Rothschild cũng đã đến lúc phải thanh toán rồi. Cái chết của Tần U Ca năm đó có quan hệ rất lớn với Rothschild, đây là hận cũ. Mấy năm nay Rothschild luôn sợ Hàn Kiêu tìm đến trả thù nên phái ra vô số sát thủ chạy đến ám sảt anh, đây là thù mới.

"Ông nội, ông với đám người Rothschild kia... có thù sao?" Đường Lãng nhìn ra một chút không bình thường từ vẻ mặt của Hàn Kiêu.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2131: Nguyên tắc là gì?


"Huynh quên à, gia tộc Rothschild từng phái người ám sát Đại thần đó." Ninh Tịch nhắc nhỏ.

Nghe vậy Đường Lãng lập tức bừng tỉnh, đối với những sự kiện mà Hàn Kiêu trải qua thì đừng nói Đường Lãng, đến ngay cả Ninh Tịch cũng không biết. Điều duy nhất có thể chắc chắn đó là Hàn Kiêu với gia tộc Rothschild có thù oán. Nhưng là thù gì mà lại có thể khiến nhà Rothschild liên tục phái người đến ám sát Hàn Kiêu thì lại có chút đáng để nghiền ngẫm. Có điều, dựa theo những gì Đường Lãng và Ninh Tịch suy đoán thì chắc hẳn vị Đại thần này đơn phương đắc tội với gia tộc Rothschild mà thôi. Dẫu sao thì, tính cách Hàn Kiêu cũng chả khác nào kẻ thích chọc ngoáy gây sự cả, rảnh rỗi thì lại chạy tới đập người ta, so so chiêu. Tính cách manh động thế này thì không đắc tội với gia tộc Rothschild mới là kì quái.

Nhưng đây lại là một chuyện tốt đối với bọn họ.

Dù sao thì Ninh Tịch cũng đã dùng còi để mời Hàn Kiêu đến hỗ trợ đánh bại Annie. Còn về chuyện gia tộc Rothschild thì Ninh Tịch đã chẳng còn lí do gì để mở miệng nhờ Hàn Kiêu giúp đỡ nữa cả.

"Hí hí, có ông nội ở đây thì có là Hồng Môn Yến cũng phải đến oánh chén một trận cho đã!" Đường Lãng đã hoàn toàn yên tâm.

"Nhưng... tôi đến đó giết người." Hàn Kiêu cười nói.

Thấy nụ cười của Hàn Kiêu, không chỉ Đường Lãng không nhịn được mà rùng mình một cái mà kể cả Ninh Tịch cũng thế, đây là lần đầu đầu tiên cô nhìn thấy một nụ cười như vậy ở trên môi Hàn Kiêu.

Một nụ cười vô cùng quỷ dị, tựa như sự bình yên trước bão táp.

...

Chờ đến khi Lục Đình Kiêu xử lí xong mọi việc thì sắc trời đã tối và cũng gần đến giờ hẹn gặp mặt với gia tộc Rothschild.

Lục Đình Kiêu nói thẳng với Ninh Tịch luôn: "Em ở lại."

Hiếm khi, Vân Thâm cùng nhất trí với Lục Đình Kiêu ở một vấn đề gì đó: "Đàn bà thì ở nhà, đừng có mà gây thêm loạn."

"Không được, em cũng đi." Ninh Tịch kiên định nói, kiểu gì thì kiểu cô cũng không thể để Lục Đình Kiêu đi đối mặt với nguy hiểm một mình được. Hơn nữa, chắc chắn tối nay Annie cũng sẽ tới, còn chưa lấy được thuốc giải cho Tiểu Bảo thì sao cô có thể yên tâm được.

"Quá nguy hiểm." Lục Đình Kiêu cau mày nói.

Ninh Tịch chắp hai tay lại cầu xin: "Em thề, lần này em sẽ ngoan ngoãn mà, anh nói gì em nghe đó? Đi mà, cho em đi cùng!"

"Không được." Giọng điệu của Lục Đình Kiêu vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không cho bất cứ một cơ hội thỏa hiệp nào.

Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Tịch nhất thời như bị phủ một lớp sương mù, một giây sau nước mắt đã bắt đầu rơi tí tách. Cô lao mạnh vào lồng ngực của Lục Đình Kiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên ngực anh, giọng nói lúc này thì khỏi phải bàn là có bao nhiêu đáng thương: "Nhưng... em sẽ lo cho anh lắm! Nếu một mình em ở lại thì từng phút từng giây với em có khác gì là đang dằn vặt em đâu! Để em đi cùng anh đi mà, được không?"

Lục Đình Kiêu: "Được."

Vân Thâm đứng một bên lập tức xù lông lên: "Ê này!!!"

Đệch! Có chút nguyên tắc một chút thì chết à? Con nhãi con chết tiệt này rõ ràng đang giả vờ cơ mà, tên này mắt mù hay sao mà không nhìn ra được vậy?

Thật ra thì Ninh Tịch cũng có chút bất ngờ, cô còn chưa dùng đến 1/10 công lực mà đã gật đầu cái rụp rồi!

Lục Đình Kiêu nghiêm túc dặn dò: "Nhớ lời em nói, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được phép hành động thiếu suy nghĩ."

Lục Đình Kiêu sớm biết rằng một khi Ninh Tịch đã có quyết định của mình thì bất kể ai cũng không thể nào xoay chuyển được. Huống hồ lần gặp mặt này anh đã sớm âm thầm chuẩn bị đâu ra đấy hết rồi.

Ninh Tịch cực kì ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em biết rồi!"

"Yên tâm đi, ông nội với nhà Rothschild có thù oán! Lần này cũng đi cùng chúng ta đấy, chúng ta cứ chờ mà xem kịch vui đi!" Đường Lãng đắc ý nói, hoàn toàn là vẻ sung sướng khi cáo mượn oai hùm.

Nghe vậy Phong Tiêu Tiêu với Đường Dạ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có Hàn Kiêu ở đây thì trong lòng bọn họ cũng có thêm một phần nắm chắc.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2132: Cực kì khôn khéo


Nửa giờ sau, nhóm người Lục Đình Kiêu lái xe tới khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền.

Lúc này, ở đây dường như không có khác gì với ngày thường nhưng trong thực tế thì nó đã hoàn toàn nằm trong quyền khống chế của gia tộc Rothschild.

Bình tĩnh bên ngoài che đậy cho sóng ngầm mãnh liệt bên trong.

"Anh Lục, anh Vân, mời." Bên ngoài khu nghỉ dưỡng, một ông già người châu Á vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, đồng thời cũng đưa bọn họ tiến vào bên trong.

"Mời các vị cứ tự nhiên." Ông lão kia đưa mấy người vào trong thì rời đi trước.

Trong vườn hoa lịch sự tao nhã này có hai cái bàn tròn được bày chính giữa, bên trên bày biện đủ các loại món ngon.

Hàn Kiêu nhìn thấy một bàn toàn sơn hào hải vị này thì cũng chẳng thèm khách khí, anh ta tùy tiện chọn bừa một cái bàn rồi ngồi xuống bắt đầu ăn ăn uống uống.

"Đại thần đừng ăn, nhỡ đâu có độc..." Phong Tiêu Tiêu phát hoảng nói.

"Yên tâm đi, ông nội đã dám ăn thì chắc chắn không có độc đâu!" Đường Lãng có một sự tin cậy vô bờ bến đối với Hàn Kiêu.

Hàn Kiêu này nhìn qua thì có vẻ là một tên cà lơ cà phất chẳng có chút kỹ năng sống nào, nhưng thực chất lại là một người có tâm tư kín đáo...

Hàn Kiêu, Đường Lãng, Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu ngồi một bàn. Hàn Kiêu với Đường Lãng thì ăn uống đến sung sướng, Phong Tiêu Tiêu với Đường Dạ thì vẫn không hề đụng vào, tốt nhất là vẫn cứ cẩn thận một chút cho an toàn.

Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu, Vân Thâm với Lục Cảnh Lễ ngồi ở một bàn còn lại.

Lục Cảnh Lễ không ngừng quan sát bốn phía, nghi ngờ hỏi: "Chỉ có thế?"

Dường như cái khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền có gì đặc biệt, ngay cả người của gia tộc Rothschild cũng chẳng thấy bóng dáng. Rốt cuộc bọn chúng đang giở trò quỷ gì.

Còn đang nghi ngờ thì một tràng tiếng bước chân nhốn nháo vang lên từ đằng xa.

"Anh Vân, anh Lục! Thật vinh hạnh khi hai vị đích thân đến đây như này."

Đi kèm với giọng nói tiếng Trung lưu loát là một người đàn ông vô cùng chói sáng. Gã ta bước ra từ trong khu nghỉ dưỡng rồi đi đến bên cạnh bàn của Lục Đình Kiêu. Người đàn ông này có một gương mặt tiêu chuẩn của đàn ông phương Tây, ăn mặc sang trọng hoa lệ, khí độ bất phàm, nụ cười trên mặt cũng thong dong nhẹ nhàng. Chỉ có điều, trong đôi mắt xanh nhạt của gã ta vẫn lóe lên một tia hung ác.

Xung quanh gã đàn ông này là vài người đàn ông, phụ nữ ăn mặc nghiêm chỉnh, mặt mũi nghiêm nghị. Trông bọn họ giống như là tầng lớp cao tầng trong một công ty.

"Mọi người đừng khách khí, đều ngồi đi!" Gã đàn ông cười nói ngồi xuống vị trí chủ trì, sau đó lịch sự nhìn Ninh Tịch một cái rồi bắt đầu hàn huyên: "Vị này chính là cô Lục đi? Quả nhiên là một vị mỹ nhân như trong truyền thuyết."

Ninh Tịch nháy nháy mắt mỉm cười một cách máy móc, cô không lên tiếng mà chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh Lục Đình Kiêu.

Bàn bên kia, Đường Lãng, Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu liếc nhau một cái, luôn duy trì tư thế phòng bị bất cứ lúc nào.

Còn vị Đại thần nào đó... vẫn như thường lệ, chẳng thèm nhấc đầu lên...

"Anh chính là ông trùm châu Âu?" Vân Thâm quan sát gã đàn ông trước mặt này trong chốc lát, sau đó đầy ẩn ý mà cười nói: "Không ngờ, gia chủ của gia tộc Rothschild danh chấn châu Âu lại trẻ tuổi đến vậy?"

Lời này rõ ràng đang hoài nghi thân phận của gã đàn ông kia.

Gã ta cũng không để ý mà cười một cái rồi mới lễ phép trả lời: "Anh Vân, không phải vậy đâu, "ông trùm châu Âu" cũng chỉ là một cái tên được kế thừa thôi, tôi cũng không phải là "ông trùm châu Âu"."

"Người đã đến đông đủ rồi, Tam công tử cứ nói thẳng đi." Lục Đình Kiêu ngồi một bên hời hợt lên tiếng.

Nghe Lục Đình Kiêu gọi một câu "Tam công tử" như vậy thì trong đôi mắt xanh của gã đàn ông kia cũng ánh lên vẻ kinh ngạc.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2133: Không sợ cố quá thành quá cố sao?


Người có thể đảm nhiệm vị trí gia chủ của Lục gia quả nhiên không đơn giản. Mọi tin tức liên quan đến gia tộc Rothschild chưa bao giờ được lộ ra bên ngoài, vì thế những người con của trùm Châu Âu cũng chưa bao giờ ra mắt kẻ khác. Nhưng người này lại có thể điều tra rõ ràng thân phận của gã...

"Ha ha ha, tin tức của anh Lục quả nhiên nhanh nhạy." Gã cười nói.

"Mục đích của anh?" Lục Đình Kiêu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Gã đàn ông tao nhã nói: "Anh Lục, anh Vân! Hôm nay tôi mạn phép hẹn hai vị tới đây cũng là vì có chuyện muốn thương lượng."

"Nói nghe chút coi." Vân Thâm thờ ơ nói.

Gã đàn ông kia cũng không để ý tới thái độ muốn ăn đòn của Vân Thâm, gã từ tốn lấy khăn ăn ra xoa xoa tay rồi lên tiếng: "Tôi hy vọng có thể... thu mua tập đoàn Lục thị và Ức Lam."

Gã ta vừa dứt lời, một cô gái người châu Âu đã đặt hai văn kiện thật dầy tới trước mặt Lục Đình Kiêu và Vân Thâm.

"Đây là hợp đồng ban đầu, hai anh có thể xem trước xem! Nếu có bất cứ thắc mắc hay chỗ nào không hài lòng thì chúng ta sẽ bàn lại." Gã cười nói.

Vân Thâm liếc mắt qua hai bản hợp đồng kia rồi cười khinh bỉ một tiếng: "Ha, thu mua Lục thị với Ức Lam... miệng cũng to thật đấy... không sợ cố quá thành quá cố sao?"

Lục Đình Kiêu cầm bản hợp đồng lên nhanh chóng lật qua xem một lần, sau đó lập tức đặt xuống rồi không biến sắc nói: "Xin lỗi, đề nghị của của anh chỉ e là tôi không cách nào đáp ứng được."

Sự từ chối của Lục Đình Kiêu và Vân Thâm cũng không khiến gã ngạc nhiên, khóe miệng gã hơi nhếch lên: "Anh Lục, anh không đáp ứng là do những điều kiện trong hợp đồng không hậu hĩnh sao? Thật ra thì cũng chẳng sao, đây chỉ là hợp đồng ban đầu thôi cho nên chúng ta vẫn có thể thương lượng! Nếu có yêu cầu gì thì anh cứ việc nói ra."

Đôi mắt không chút gợn sóng của Lục Đình Kiêu va chạm với đôi con ngươi xanh nhạt của gã.

Sau đó, Lục Cảnh Lễ bước tới rồi cầm ra hai phần hợp đồng, anh cười nói: "Hay là anh Byron cũng nhìn hợp đồng chúng tôi đã chuẩn bị xem thế nào?"

Byron mới chỉ lướt qua nội dung của bản hợp đồng thôi mà đã biến sắc, trong mắt cũng toát lên vẻ âm trầm. Hai con tép riu không biết lớn nhỏ này lại dám có ý đồ mua công ty của gã? Đây rõ ràng là đang sỉ nhục gã!

"Anh Vân, anh Lục! Tôi tới Trung Quốc cũng chỉ vì muốn thu mua Lục thị và Ức Lam mà thôi! Thái độ của hai vị thế này quả thực khiến tôi khó xử!" Byron Rothschild vừa dứt lời thì vẻ đàng hoàng lịch sự trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng băng giá.

"Ồ? Vậy mày muốn thế nào?" Vân Thâm cười lạnh nói.

Đôi mắt của Byron càng thêm u ám: "Tôi chỉ muốn mời hai vị ký hợp đồng thôi, nếu không chỉ sợ hai vị... hôm nay khó mà rời khỏi nơi này."

Vân Thâm cười ha hả: "Thế mày có tin, mày cũng chẳng bước chân ra khỏi cái nước Trung Quốc này không?"

Trên mặt Byron hiện lên nụ cười nhạt: "Ồ thế cơ à?"

"Ừ là thế đấy, tiếc là thằng già của cậu không đến, làm tôi có chút thất vọng..." Lúc này, Hàn Kiêu vốn một mực vùi đầu vào ăn uống đột nhiên l**m khóe miệng một cái rồi ngẩng đầu lên.

"Hàn Kiêu?" Thấy rõ kẻ đang ngồi ở bàn kia là ai thì Byron sửng sốt không thôi, dường như gã hoàn toàn không ngờ được Hàn Kiêu sẽ tới đây.

Người đáng để gã nhìn ở chỗ này cũng chỉ có Lục Đình Kiêu và Vân Thâm cho nên gã chẳng thèm để ý những người khác, ai mà ngờ Lục Đình Kiêu với Vân Thâm lại mời được tên ôn thần này tới!

Gã biết Hàn Kiêu có giúp đỡ Lục Đình Kiêu, nhưng lại không ngờ anh ta lại nhúng tay sâu tới mức này.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2134: Kết thúc ân oán


"Ha ha ha, kinh ngạc không? Bất ngờ không? Ngoài ý muốn không? k*ch th*ch không?" Đường Lãng thấy vẻ mặt như gặm phải vữa tường của Byron thì đắc ý nói.

Byron âm trầm nhìn chằm chằm vào Hàn Kiêu.

"Haizzz ~ khó lắm mới một có cơ hội để các người thò đầu ra, tôi cũng đỡ mất công chạy qua châu Âu tìm." Hàn Kiêu đứng dậy ngáp một cái, bộ dạng cực kì lười biếng.

Byron nở một nụ cười lạnh đầy trào phúng: "Ha ha ha, không ngờ hôm nay Kiêu gia lại sa sút tới mức này, bị mấy con tép riu này sai tới sai lui! Nhớ năm đó Kiêu gia từng tuyên bố..."

Byron còn chưa lải nhải xong đã bị tức đến nổ phổi.

Bởi vì, Hàn Kiêu đâu có coi gã ra cái thể thống cống rãnh gì, anh ta còn đang bận bàn luận sôi nổi với đám người kia.

"Bắt thằng này lại thì cha nó có tới đây không nhỉ?" Hàn Kiêu nhìn Đường Lãng hỏi.

"Ông nội à, cái này con không chắc lắm đâu!" Đường Lãng sờ sờ cằm.

"Trùm châu Âu nhiều gái lắm, tôi thấy cũng không chắc đâu." Phong Tiêu Tiêu cũng bước tới gần Hàn Kiêu.

"Đúng thế." Đường Dạ gật đầu.

"Vậy thì không có giá trị lợi dụng rồi... nên giết hay nên nhốt lại đây..." Vẻ mặt Hàn Kiêu có chút phân vân.

Ninh Tịch không nhịn nổi nữa cũng bay qua góp một chân: "Hay là cứ bắt nhốt trước đi?"

Đường Lãng lập tức tiếp lời: "Ông nội, con cảm thấy ông cứ giết quách đi cho xong! Cho nó biết ông nội lợi hại như thế nào!"

Phong Tiêu Tiêu: "Tôi đồng ý với Tiểu sư muội, hay là cứ bắt lại ép ông trùm châu Âu ra mặt!"

Đường Dạ: "Tôi sao cũng được..."

Byron tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Mấy tên này dám đứng ngay trước mặt gã bàn xem nên giết hay nên bắt gã!

Gã là ai...

Gã chính là vua của thế giới ngầm châu Âu trong tương lai đấy!

"Hàn Kiêu, mày đừng có mà vênh váo!"

Tiếng nói âm trầm của Byron vừa dứt, mấy trăm người được huấn luyện nghiêm chỉnh, võ trang đầy đủ của phe Byron đã bao vây toàn bộ khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền. Thậm chí nhìn kĩ còn thấy không ít tay súng bắn tỉa đang mai phục quanh đây.

Biết được sự tồn tại của tay súng bắn tỉa thì mấy người Ninh Tịch lại càng thêm căng thẳng. Đây không phải là tay súng bắn tỉa thông thường đâu, là tay súng được gia tộc Rothschild huấn luyện đặc biệt đấy. Trừ Hàn Kiêu có thể chạy thoát ra thì bất kì ai trong đám tay súng bắn tỉa kia cũng có thể g**t ch*t bọn họ ngay tại đây.

Đường Dạ, Đường Lãng cùng đám người Phong Tiêu Tiêu đã bày sẵn tư thế sẵn dàng lâm trận bất cứ lúc nào thì đột nhiên một âm thanh quen thuộc đằng sau lưng vang lên khiến cả ba người đồng loạt biến sắc.

"Tam công tử, đã sắp xếp thỏa đáng rồi."

Từ đằng sau, Kiều Dịch dẫn một đám sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh xông tới.

Những sát thủ này gần như đã là đội quân tinh nhuệ nhất của Kiều Dịch, ngày ông ta chờ đợi bao lâu cuối cùng cũng đã tới.

Ánh mắt Ninh Tịch hướng về phía sau lưng của Kiều Dịch nhưng lại không thấy bóng dáng của Annie, cô không kìm được mà nhíu mày lại.

Annie không tới?

Hay là không muốn đối mặt một cách chính diện với bọn họ?

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên cực kì căng thẳng.

"Sư phụ, đã lâu không gặp!" Đường Lãng vừa nhìn thấy Kiều Dịch thì tròng mắt đỏ ngầu, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

"Tên phản nghịch!" Kiều Dịch thấy Đường Lãng thì lạnh lùng hét lên một tiếng.

Trong mắt Đường Lãng lúc này đã chẳng còn vẻ cà lơ cà phất như ngày thường mà là vẻ lạnh giá như băng: "Cũng hay đấy, không bằng hôm nay chúng ta thanh toán hết tất cả ân oán tại đây đi! Lần trước ở bệnh viện tôi đã nói rồi, lần đó coi như tôi đã trả công ơn nuôi dưỡng của ông! Còn lần này tôi nhất định không hạ thủ lưu tình đâu!"
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2135: Lý do này có đủ không?


Kiều Dịch nhìn về phía Byron rồi cúi thấp đầu nói: "Đã để Tam công tử chê cười rồi, tôi có chút chuyện trong nhà cần giải quyết."

Bộ dạng Byron cứ như thể gã đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, gã hời hợt nói: "Ông cứ tự nhiên."

Kiều Dịch nhìn về phía Đường Lãng, ánh mắt ông ta lạnh xuống: "Hôm nay tao phải thanh lí môn hộ sạch sẽ!"

Đường Lãng híp hai mắt lại rồi nhìn từ trên xuống dưới Kiều Dịch, có thể nhìn ra cơ thể ông ta không còn vết thương nào do sự tra tấn lần trước của Lục Đình Kiêu.

Chỉ sợ đây là công lao của Annie đi.

Trùng hợp, anh ta cũng không muốn chiếm mấy cái lợi nhỏ nhặt này.

Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu liếc nhau một cái, vẻ mặt có chút phức tạp. Chuyện hai người bọn họ lo lắng nhất khi tới đây cũng đã xảy ra rồi.

Đường Lãng với Kiều Dịch đã lao vào nhau trong nháy mắt, từng chiêu của hai người họ tung ra đều là sát chiêu, ai cũng đều muốn lấy mạng của đối phương. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ chiêu thức võ thuật của đối phương cho nên trong lúc nhất thời khó mà phân thắng bại

Nhưng mà, không đến mười phút sau tình hình đã có sự biến hóa rõ ràng.

Đường Lãng cứ như đã được giải phong ấn, từng chiêu từng chiêu đột nhiên trở nên cực kì dữ tợn mãnh liệt khiến cho Kiều Dịch bị ép cho không có cách phản đòn.

Ninh Tịch kinh ngạc nhướng mày: "Ớ? Mấy chiêu kia chẳng phải là chiêu thức của Đại thần sao!"

Trong mắt Hàn Kiêu cũng hiếm khi lóe lên một tia tán thưởng: "Không sai, tên này đã học được một phần vạn tinh túy của tôi."

Ninh Tịch, Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu: "..."

"Ầm" một tiếng, Đường Lãng dùng một chiêu có sức mạnh như "thiên binh vạn mã" đập về phía Kiều Dịch...

Mắt thấy Kiều Dịch sắp toi mạng đến nơi, đột nhiên một bóng người vọt đến chặn giữa hai người rồi đỡ lấy một chiêu của Đường Lãng.

Trong nháy mắt, Đường Lãng với Đường Dạ chịu phản lực mà bật lùi về sau mấy bước.

Đôi mắt của Đường Lãng lúc này đã đỏ rực vì tức giận, anh ta thấy công sức mình dồn Kiều Dịch đến chỗ chết bị Đường Dạ phá hư thì giận đến phát cuồng: "Cút ngay!"

Đường Dạ quẳng kính mắt trên mặt ra: "Đệ biết là không thể."

"Tôi chỉ nói một lần cuối cùng!"

"Tại sao?" Đường Dạ cố chấp truy hỏi.

"Tại sao... tại sao..." Đột nhiên Đường Lãng trở nên điên cuồng: "Bởi vì chính ông ta đã giết cả nhà tôi, giết sạch cả nhà tôi! Lý do này đã đủ hay chưa??? Không chỉ có vậy, ông ta còn vô liêm sỉ thu tôi làm đồ đệ của ông ta, để tôi bán mạng cho kẻ thù đã giết cả nhà mình!!!"

Nghe Đường Lãng nói vậy thì không chỉ Đường Dạ mà cả Phong Tiêu Tiêu với Ninh Tịch cũng sợ đến ngây người.

Sư phụ giết cả nhà Nhị sư huynh? Sao có thể như vậy được?

Ninh Tịch nhìn Lục Đình Kiêu, cô thấy được câu trả lời khẳng định từ trong mắt anh. Chẳng lẽ chuyện mà Đường Lãng nhờ Lục Đình Kiêu điều tra lúc trước chính là chuyện này sao?

Đường Lãng cười một cách điên cuồng: "Ha ha ha... Đường Dạ! Anh nghĩ tại sao lần nào tôi cũng có thể thắng anh? Nghĩ tôi có thiên phú thật sao? Lí do đơn giản chỉ là vì bộ võ thuật kia vốn là tuyệt học của Đường gia!!! Mà trong người tôi có chảy dòng máu của Đường gia, không một ai thích hợp để luyện bộ võ thuật này hơn tôi cả!"

Đường Dạ ảm đạm đứng đó không nói nên lời, anh không thể tin nổi nhìn về phía người đàn ông mà mình một mực kính trọng như cha như mẹ: "Sư phụ..."

Đường Dạ hy vọng có một câu giải thích rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.

Nhưng mà, Kiều Dịch dù có bị người ta vạch trần ra chuyện năm đó giết người đoạt bảo lại cũng không hề có chút áy náy nào, thậm chí còn không thèm phản bác mà chỉ "hừ" lạnh một tiếng: "Bộ võ thuật đó đặt trong tay tên Đường Trảm vô dụng kia cũng chỉ lãng phí của trời, tao lưu lại con cháu gã, lại còn truyền võ thuật cho nó thì Đường Trảm dưới suối vàng cũng phải cúi đầu cảm ơn tao!"

Đường Lãng đỏ ngầu hai mắt: "Vậy ông xuống Cửu Tuyền mà nhận lời cảm ơn đó đi!"
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2136: Ông nội, con mà!


"Nghiệt chướng, nếu không nhờ năm đó tao thu..."

Kiều Dịch còn chưa dứt lời, Hàn Kiêu mang một vẻ mong đợi đột nhiên phi qua Đường Lãng, bước thẳng tới cạnh Kiều Dịch.

"Hello~" Hàn Kiêu lộ một nụ cười quỷ dị.

Thấy người đàn ông xa lạ này thì Kiều Dịch hơi sững người ra, ông ta biết tiếng tăm của Hàn Kiêu nhưng lại chưa bao giờ được gặp tận mắt, cho nên ông ta cũng không nhận ra Hàn Kiêu.

Có điều, Kiều Dịch còn chưa kịp mở miệng thì có hai bóng chưởng lóe lên trước mặt ông ta. Chưởng chưa đến nhưng chưởng phong đã đến trước, khí thế như cuồng phong khiến Kiều Dịch hoảng sợ đến thất sắc. Ông ta hoàn toàn không thấy người đàn ông trước mặt ra tay lúc nào, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt, ông ta nghe thấy tiếng hộp sọ của mình bị đập vỡ!

Từ tai và mắt Kiều Dịch đều có máu tươi tràn ra!

"Này... tôi chào hỏi ông mà ông chẳng để ý đến tôi là sao... kẻ không lễ phép là đáng ăn đòn nhất, mau xin lỗi tôi đi... Ôi... xin lỗi, hơi nặng tay quá thì phải..." Hàn Kiêu vẻ mặt cực kì vô tội nhìn chằm chằm vào thi thể Kiều Dịch.

Ngay lập tức, thi thể của Kiều Dịch y như bùn nát đổ ầm xuống đất.

Đến tận lúc chết, Kiều Dịch cũng không hiểu mình chết như thế nào.

Chỉ là do... ông ta không lễ phép... do không kịp phản ứng lại lời chào của tên yêu nghiệt này?

Lúc này, Đường Lãng cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

"Ông... ông nội của con ơi!!!"

Đường Lãng kích động quơ lung tung, Kiều Dịch đáng lẽ phải chết trên tay anh ta mới đúng chứ... Tâm tư ôm khư khư trong lòng bấy lâu nay... vừa mới chuẩn bị để liều mạng với Kiều Dịch thì... Hàn Kiêu đã cho Kiều Dịch một chưởng chết tươi, khiến Đường Lãng có cảm giác thốn đến tận rốn.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi Kiều Dịch chết trong tay Hàn Kiêu, Đường Lãng lại có một cảm giác giải thoát. Nếu không phải Hàn Kiêu ra tay thì xem ra lần này anh với Đường Dạ phải sống mái với nhau một trận.

Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu đứng xem một bên cũng sợ ngây người, ai cũng không ngờ Hàn Kiêu lại đột nhiên ra tay.

Và, Kiều Dịch... lại chết như thế...

Ánh mắt Đường Dạ khẽ run lên, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời...

Kết thúc như vậy... có lẽ chính là kết cục tốt nhất...

"Kêu la om sòm cái gì, không lễ phép gì cả." Hàn Kiêu nhìn về phía Đường Lãng.

"Ớ..." Đường Lãng nhớ tới kết cục của Kiều Dịch thì nhất thời nghẹn họng, không dám than nửa câu.

"Hàn Kiêu, mày đừng có mà quá đáng!" Thấy Hàn Kiêu phách lối đến nỗi giết người trước mặt mình thì sắc mặt Byron đã âm trầm đến độ nhỏ ra nước.

Hừ, cũng chỉ là một Kiều Dịch mà thôi, chết thì cứ chết đi.

Byron nói xong thì nhếch miệng cười: "Hàn Kiêu, chắc mày cũng biết người này nhỉ!"

Một ông lão mặc áo choàng đen bước ra, ông ta chống quải trượng bước từng bước không nhanh không chậm.

"Hàn Vô Ảnh?" Hàn Kiêu nhìn chằm chằm ông lão kia, hơi nhíu mày lại.

Hàn Vô Ảnh - tộc trường của Hàn tộc.

"Hàn Kiêu, mày vì một con đàn bà mà khi sư diệt tổ! Phản bội dòng tộc! Hôm nay để lão đây thanh lý môn hộ đi thôi!" Giọng Hàn Vô Ảnh khàn khàn khiến người ta rùng cả mình.

"Vì một con đàn bà mà khi sư diệt tổ..."

Đường Lãng cùng Ninh Tịch há hốc mồm, bọn họ cứ tưởng Đại thần không thích con gái cơ đấy...

"Ồ, tôi cứ thắc mắc tại sao thằng nhãi con của Rothschild thấy tôi lại bình tĩnh như thế, hóa ra là có ông đến làm chỗ dựa cho nó." Hàn Kiêu cười khẽ: "Hàn Vô Ảnh, tôi khuyên ông nên biết tự lượng sức mình! Ông cũng biết rằng trên đời này chỉ có một mình Tần Vấn Thiên mới có tư cách đánh một trận với tôi!"

Cái này cũng không có gì là cuồng vọng mà là sự thật. Dẫu cho có là tộc trưởng của Hàn thị đích thân tới đây cũng không phải đối thủ của Hàn Kiêu.

Sắc mặt Hàn Vô Ảnh hơi trầm xuống, ông ta không phản bác lại điều này. Chỉ tiếc là tìm mãi cũng không thấy bóng dáng Tần Vấn Thiên đâu, nếu không thì ông ta liên thủ với anh ta chắc chắn có thể bắt tên yêu nghiệt này lại.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2137: Hậu sinh khả úy


"Nghiệt chướng! Lão đây chỉ cần cầm chân mày, chờ Byron xử lý xong mọi chuyện thì để xem mày làm thế nào!" Hàn Vô Ảnh quát một tiếng rồi hóa thành bóng đen lao về phía Hàn Kiêu.

Trong nháy mắt, hai người họ đã quấn lấy nhau mà ra chiêu.

"Giết chúng nó cho tao!" Byron thấy Hàn Kiêu đã bị giữ chân lại liền lập tức hạ lệnh.

Những tay súng bắn tỉa núp trong bóng tối đã lập tức hướng những họng súng đen ngòm về phía Lục Đình Kiêu với Vân Thâm.

"Mày cho rằng đây là cái ổ chó của mày chắc?" Nụ cười trên mặt Vân Thâm trở nên lạnh lẽo.

Lục Đình Kiêu vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc như thường lệ, ánh mắt có chút âm trầm nhìn về một nơi nào đó.

Trong nháy mắt, lập tức có mấy trăm người tràn vào trong khu nghỉ dưỡng đứng về phe Rothschild.

Byron không hề sợ hãi mà còn tự tin nói: "Tao đã bố trí những tay súng bắn tỉa ở khắp mọi nơi rồi, muốn giết sạch chúng mày cũng chẳng tốn mất mấy giây."

Đám Đường Lãng cũng đã sớm âm thầm tìm kiếm những vị trí ẩn thân của mấy tên súng bắn tỉa kia. Chỉ là, tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp của nhà Rothschild đâu có dễ dàng bị tìm ra như vậy. Mấy tay súng đó chẳng khác nào những quả bom hẹn giờ...

"Ha ha, bây giờ chúng mày có hối hận cũng vô ích." Nụ cười của Byron tắt hẳn: "Ra tay!"

Vừa dứt lời, một tiếng thở dài vang lên từ cách đó không xa.

"Con đã trưởng thành, cánh cũng đã cứng rồi nhỉ." Một ông lão tóc trắng phau đi về phía mọi người.

Thấy ông lão kia xuất hiện thì toàn bộ người của gia tộc Rothschild đều sửng sốt, bao gồm cả Byron.

Nhưng mà, người kinh hãi nhất vẫn là Ninh Tịch, cô nhìn ông lão kia mà bật thốt lên: "Ông Giles?"

"Tiểu Tịch, đã lâu không gặp." Gương mặt của Giles vẫn ôn hòa từ ái.

"Cha... cha, sao cha lại tới đây..." Byron biến sắc.

Cha???

Ninh Tịch ngây người tại chỗ.

Giles lại là... cha của Byron...

Như vậy chẳng phải...

Giles chính là ông vua của thế giới ngầm châu Âu đó sao?

Ninh Tịch bị suy luận này làm cho ngây ngẩn cả người, cái cảm giác này y như bạn đột ngột biết được thầy sãi quét sân trong chùa hóa ra lại là một cao thủ tuyệt đỉnh.

"Byron, con làm cha quá thất vọng." Giles lắc đầu một cái, cảm giác nguy hiểm xung quanh ông đột nhiên dâng cao khiến Byron khẽ rét run lên.

Vân Thâm với Lục Đình Kiêu nhìn nhau một cái, bọn họ cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông trùm châu Âu. Dường như ý định thâu tóm châu Á cũng không phải là ý muốn của ông ta.

"Cha, cha nghe con nói đã, con làm như thế..." Trên trán Byron rỉ một tầng mồ hôi lạnh, gã ta muốn giải thích.

Nhưng mà còn chưa nói được một nửa đã bị Giles vẫy tay cắt đứt.

"Những tay súng bắn tỉa, đi hết ra đây." Giles lạnh lùng nói.

Bầu không khí trở nên cực kì yên tĩnh, một âm thanh cũng không có.

Một hồi lâu sau mới loáng thoáng có bóng người đi ra.

Thế mà... chỉ có ba người!

Giles nhíu chặt lông mày, những người này chắc chắn không dám trái lệnh ông, còn những người khác thì sao?

Giles nghĩ nghĩ một chút liền hiểu rõ, ông lập tức nhìn về phía Lục Đình Kiêu và Vân Thâm rồi thở dài nói: "Hậu sinh khả úy*."

<i>*Hậu sinh khả úy: dùng để khen những người lớp sau giỏi giang, xuất sắt hơn với lớp người đi trước.</i>

Những bố trí tỉ mỉ của con trai mình đã sớm bị người ta đoán được, vả lại còn bị phá hơn nửa.

Byron nhìn ba tay súng còn dư lại, sau đó lại nhìn về phía cha mình, lòng gã lúc này đã hoàn toàn rối loạn.

Chết tiệt! Cha một lòng dấn thân vào điện ảnh nên đã sớm không hỏi đến những chuyện trong gia tộc, vậy thì tại sao lại biết những chuyện này chứ?

"Cha, nếu thâu tóm được châu Á thì gia tộc Rothschild của chúng ta... sẽ cường thịnh hơn..." Byron không càm lòng nói.

"Đây chính là lí do để mày cãi lại tao sao?" Giles quát lạnh: "Đến cuối cùng là gia tộc Rothschild mạnh hơn hay là Byron mày mạnh hơn!"
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2138: Chuyện cũ


"Mấy năm nay mày cõng tên tao làm ra những gì mày nghĩ là tao không biết sao? Nhãi con, dã tâm của mày quá lớn rồi!" Ánh mắt Giles cực kì lạnh lùng.

"Cha... con..." Mồ hôi chảy ướt sống lưng, Byron cố gắng giải thích.

"Cút!"

Hơi thở mạnh mẽ của Giles đã hoàn toàn nuốt lấy Byron: "Cho dù thế lực của mày mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa thì vị trí tộc trưởng của gia tộc Rothschild cũng không tới phiên mày đâu! Cút về cho tao, trong mười năm tới không cho phép mày bước nửa bước ra khỏi nhà!"

"Mười năm!" Byron không thể tin nổi.

"Mang người đi, có bất kể một chuyện không may nào thì chúng mày tự lãnh hậu quả!" Giles nhìn một đám đang đứng trong khu nghỉ dưỡng rồi lạnh lùng nói.

"Vâng!"

Một ông già người châu Âu lập tức phất tay: "Đưa Tam công tử về, canh chừng nghiêm ngặt."

"Cha, con không cam lòng... con không phục! Con là người mạnh nhất, dựa vào đâu mà con phải chịu như thế này!!!" Byron điên cuồng kêu gào, âm thanh xa dần tới khi biến mất không còn bóng dáng.

"Thứ mà người của gia tộc Rothschild thừa thãi nhất... chính là năng lực." Giles thở dài, trong mắt lộ ra một tia sáng lạnh lẽo.

"Thật xin lỗi anh Lục, là tôi dạy con không nên nết khiến mọi người thêm phiền." Giles bước lên trước, vẻ mặt cực kì áy náy nói xin lỗi.

Hàn Vô Ảnh thấy Byron đã thất thế bèn lập tức lủi đi, nếu ông ta tiếp tục ở lại đấu với Hàn Kiêu thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.

"Không đánh à?" Hàn Kiêu nhìn chằm chằm vào Hàn Vô Ảnh.

"Hừ!" Hàn Vô Ảnh "hừ" lạnh một cái, thân hình ông ta chợt lóe lên rồi biến mất khỏi khu nghỉ dưỡng.

"Không đánh đã chạy, thật chẳng lễ phép chút nào." Hàn Kiêu cảm thấy chẳng thú vị, anh đưa mắt liếc nhìn Giles.

"Đồ sống dai, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi!" Trong đôi mắt không thèm đếm xỉa tới bất cứ thứ gì của Hàn Kiêu chợt ánh lên sự âm ngoan.

"Cậu Hàn Kiêu." Giles nhìn về phía Hàn Kiêu.

"Chuyện năm đó tôi thật chân thành xin lỗi! Mặc dù tôi ngưỡng mộ gia tộc lâu đời - Hàn tộc đã lâu, cũng thưởng thức thiên phú hơn người của cậu, muốn cậu cưới đứa con gái nhỏ của tôi nhưng tôi chưa bao giờ cưỡng cầu chuyện này! Lúc trước là do gia tộc của cậu vì ép cậu cưới con gái tôi mới giết cô Tần U Ca! Chuyện này không hề liên quan đến gia tộc Rothschild chúng tôi! Huống hồ kẻ đã ra tay giết hại cô Tần U Ca chẳng phải cũng đã bị cậu giết rồi sao?"

Nghe vậy thì Hàn Kiêu sửng sốt một chút: "Lão già, ông nói hay thật đó!"

"Sự thật chính là như vậy." Gia chủ Rothschild cũng không tức giận mà bình tĩnh nói ra sự thật.

Thông qua cuộc đối thoại này, Ninh Tịch với đám Đường Lãng cuối cùng cũng biết được thận phận của Hàn Kiêu.

"Hóa ra, ông nội còn có một đoạn chuyện cũ như vậy..." Đường Lãng cực kì kinh ngạc.

"GE..."

Lúc này Ninh Tịch cũng đã hiểu ra, cái nhãn hiệu thời trang tên là GE ấy đúng là do chính Hàn Kiêu thiết kế.

Cô vốn dĩ cũng không hiểu ý nghĩa của từ GE, nhưng hôm nay cô mới hiểu GE kia cũng có nghĩa là Ca*, là thứ mà Hàn Kiêu dùng để tưởng niệm cô gái kia...

<i>*Từ "Ca" trong tiếng trung có âm đọc là "ge".</i>

"Vèo!!!"

Ngay lúc đó, đột nhiên có một bóng người đen thui đột nhiên xuất hiện trong khu nghỉ dưỡng, cái bóng đó dùng tốc độ nhanh như chớp đánh một chường về phía Hàn Kiêu đang không có bất cứ phòng bị gì.

"Ông nội cẩn thận!!!" Đường Lãng không nhịn được hét lên.

Tốc độ của cái bóng kia thật sự quá nhanh.

Lúc này sắc mặt của Hàn Kiêu cũng trở nên lạnh dần: "Tôi ghét nhất bị đánh lén."

Dứt lời, Hàn Kiêu chẳng thèm quay đầu mà đưa tay ra nắm chặt một bàn tay nhỏ bé đang xông tới.

"Vù!!!"

Hàn Kiêu vừa cử động đã ném thẳng người kia bay xa tít tắp.

"Annie!!!" Ninh Tịch lo lắng hô lên.
 
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2139: Ghen tị với vẻ đẹp trai của Đại thần


Thân thể Annie cực kì linh hoạt, cô ấy ổn định lại cơ thể ngay trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Thế mà có thể không hề hấn gì sau khi nhận một chưởng của Hàn Kiêu!

Đường Dạ, Đường Lãng với Phong Tiêu Tiêu đều lộ ra vẻ khiếp sợ, Ninh Tịch cũng vô cùng kinh ngạc nhưng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm, nhỡ đâu Hàn Kiêu lại sơ ý giết luôn cả Annie thì cô chắc sẽ phát điên lên mất.

"Bây giờ xem ra... chỉ còn cách để tôi phải đích thân ra tay thôi..." Annie nhìn quét qua đám người, gương mặt lạnh băng không chút tình cảm.

Kế hoạch của cô vốn là mượn tay Byron và Kiều Dịch để phá hủy Lục gia, nhưng không ngờ lại đánh động tới cả Giles nên khiến toàn bộ kế hoạch bị phá vỡ.

"Ông nội, cô ta chính là người hạ độc Tiểu Bảo đó! Đánh bại cô ta là lấy được thuốc giải!" Đường Lãng vội vàng nhắc nhở.

Nhưng mà, lần này Hàn Kiêu có chút gì đó không đúng.

Khi Hàn Kiêu xoay người nhìn thấy gương mặt của Annie, đôi mắt dường như lúc nào cũng hời hợt đột nhiên bị chấn động mạnh, ánh sáng le lói nhanh chóng tỏa ra một cách rực rỡ. Trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp ấy là vẻ khiếp sợ không thể tin nổi...

"Ớ... ông nội biết Annie à?" Đường Lãng chẳng hiểu ra sao.

"Chẳng lẽ là có thù?" Phong Tiêu Tiêu lẩm bẩm.

Không đợi mấy người kịp phản ứng, Annie khi vừa nhìn rõ mặt của Hàn Kiêu thì cũng biến sắc.

Ánh mắt kia đúng như kiểu chỉ hận không thể đem Hàn Kiêu ăn tươi nuốt sống.

Đường Lãng nhất thời bừng tỉnh: "Quả nhiên là có thù oán?"

Annie gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của Hàn Kiêu, dường như có thù giết cha giết mẹ gì đó mà tức giận đến mức cả người run rẩy: "Sao anh lại có gương mặt giống anh Thanh Trạch như vậy... ai cho phép... ai cho phép anh dùng gương mặt của anh Thanh Trạch!!!"

Giữa trán Annie bỗng nhiên bùng phát hơi lạnh thấu xương, sự u ám trong đôi mắt cũng bị khuấy động, sát ý kinh người tỏa ra.

Một giây sau, một Annie mang théo sát khí ác liệt điên cuồng xông tới Hàn Kiêu, ngón tay của cô lóe lóe kẹp lấy 5 mũi ám khí cực kì sắc bén, cứ như thể nhất định phải đem gương mặt của Hàn Kiêu xé nát.

Nhưng, Hàn Kiêu lại chẳng thèm nhúc nhích mà ngây người đứng yên tại chỗ, dường như anh đã chìm sâu vào một thế giới khác.

Đường Lãng thấy vậy thì sợ khiếp vía: "Ông nội! Cẩn thận!!!"

Đệch, thù gì mà muốn cào mặt người ta thế hả? Ghen tị với gương mặt đẹp trai của Đại thần sao?

Ninh Tịch cũng vội vàng kêu lên: "Đại thần!!!"

Ngay khi mũi ám khí của Annie gần như đâm trúng vào Hàn Kiêu thì bóng người anh ta đột nhiên biến mất tại chỗ cứ như quỷ, ngay cả góc áo của Hàn Kiêu, Annie cũng không thể đụng tới.

Cơ mà, điều này chỉ khiến Annie càng tấn công điên cuồng, Hàn Kiêu lại chỉ một mực phòng thủ mà không hề chủ động công kích.

Ninh Tịch cảm thấy chẳng hiểu gì hết trơn: "Chuyện gì thế? Hình như Đại thần biết Annie... nhưng mà xem tình hình thì có vẻ không phải là kẻ thù! Còn Annie hình như lại không biết Đại thần, cơ mà con bé vừa mới nói Đại thần trông giống anh Thanh Trạch của nó là sao? Chẳng nhẽ Hàn Kiêu với Vân Thanh Trạch kia giống nhau lắm à?"

Vân Thâm đứng một bên lên tiếng: "Tôi mười tuổi đã rời khỏi Vân gia rồi, sau đó cũng chưa từng gặp bất cứ ai của Vân gia, lại càng không biết thằng anh họ kia trông tròn méo thế nào! Nhưng mà, quả thật gen của Vân gia không thể chê được, chắc bộ dạng của thằng đó cũng tạm được."

Ninh Tịch có chút câm nín: "Chắc là tạm được? Tên đó trông giống Đại thần đó! Chắc chắn giá trị nhan sắc của tên đó cao ngất ngưởng luôn có được không?"

Bỗng nhiên cảm nhận được không khí xung quanh lạnh đi vài độ, Ninh Tịch vội vàng bổ sung: "Tất nhiên mặc kệ tên đó là ai, đẹp trai kiểu gì cũng không đẹp trai bằng anh yêu nhà tôi đâu!"

Lúc đám Ninh Tịch còn đang tán phét, phía bên kia đã đánh đến trời long đất lở.

Nói chính xác ra thì phải là... một mình Annie đánh đến trời long đất lở...

Từ đầu đến cuối Hàn Kiêu còn chẳng thèm đổi sắc mặt, chỉ một mực nhìn chăm chú vào gương mặt của Annie còn lại thì mặc kệ cô muốn đánh thế nào thì đánh...
 
Back
Top Bottom