Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 100: Ngoại Truyện 5



Đa số các hãng hàng không đều có một phúc lợi cho tiếp viên hàng không là được nghỉ ngay khi có thai, điều này cũng là do điều kiện làm việc đặc thù như bức xạ cao trong khoang máy bay ở độ cao lớn. Có vài hãng cho nghỉ đến khi hết thời gian thai sản bình thường, còn riêng Hàng không Trường Cát thì cho nghỉ đến khi em bé được nửa tuổi. Mấy người bạn của Dương Hồng Quyên làm ngành khác rất ngưỡng mộ phúc lợi này.

Thế nhưng Dương Hồng Quyên lại khá tiếc nuối, cô mới lên chức trưởng tiếp viên được một tháng thì đã phải nghỉ rồi, phải hơn một năm nữa mới đi làm lại được.

“Là bà Viên, vợ của sếp Viên Tập đoàn Viên Thông, thì có nghỉ cả đời cũng được. Cuộc sống này mình có mà mơ cũng chả được.” Mấy người bạn của Dương Hồng Quyên xì xào.

Dương Hồng Quyên nói: “Tớ cũng phải có công việc của riêng mình chứ.” Huống hồ, công việc này là lý tưởng từ thời đại học của cô, dù đôi khi có những chuyện không vừa ý, nhưng bao nhiêu năm nay cô vẫn không hề thay đổi tâm niệm ban đầu.

“Không ngờ lại có con nhanh thế, còn là sinh đôi nữa chứ.” Dương Hồng Quyên về đến nhà, nhìn màn hình máy tính thở dài. Trên màn hình là thông báo của bộ phận tiếp viên Trường Cát, thông báo tất cả các trưởng tiếp viên họp.

“Hiệu suất làm việc của anh trước giờ vẫn luôn cao mà.” Viên Phi mặt đầy tự hào. Sau đó anh đi đến đứng cạnh cô, cúi người, gạt tay cô đang cầm chuột ra, rồi tắt trang, tắt máy tính.

Dương Hồng Quyên khẽ cười.

Viên Phi đặt hai tay lên vai Dương Hồng Quyên, đỡ cô đứng dậy khỏi ghế, nói: “Ít nhìn máy tính thôi, hại mắt.”

“Mới có chút xíu, làm sao mà hại mắt được chứ?” Dương Hồng Quyên nói.

“Cứ nghe anh là đúng. Anh đưa em ra vườn đi dạo nhé.”

Viên Phi nắm tay Dương Hồng Quyên ra vườn. Hoa cúc và hoa dong riềng trong vườn đều đã nở rộ, vàng một khoảng, đỏ một khoảng, rất đẹp đó, khiến lòng người thư thái hơn hẳn. Hai người đi trên con đường đá dăm trong vườn, Viên Phi nói về những điều cần chú ý khi mang thai.

“Mang thai đôi dễ bị cao huyết áp, thiếu máu lắm. Em phải cẩn thận đấy. Anh thấy chắc phải kiếm một cô giúp việc về nấu ăn tẩm bổ cho em thôi,” Viên Phi nói.

“Anh còn hiểu biết hơn cả em nữa đó.” Dương Hồng Quyên cười.

Viên Phi thản nhiên đáp: “Dạo này anh đọc nhiều sách về thai sản lắm rồi, giờ cũng thành nửa chuyên gia rồi còn gì.”

“Thế thì em cũng phải đọc mấy quyển liên quan thôi,” Dương Hồng Quyên nói.

Viên Phi bảo: “Em không cần đọc đâu, hại mắt lại tốn sức, cứ nghe anh là được rồi.”

Dương Hồng Quyên nghĩ một lát rồi nói: “Thôi được rồi, mấy hôm nay em cứ buồn ngủ suốt, có đọc cũng chẳng vào được chữ nào.”

Hai người vừa đi dạo trong vườn biệt thự vừa trò chuyện. Chẳng mấy chốc, Viên Phi sợ Dương Hồng Quyên mệt nên nắm tay cô ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài. Viên Phi mơ màng nghĩ về cảnh tượng gia đình bốn người họ sum vầy sau này.

“Anh nói xem sẽ là hai thằng c* hay hai cô công chúa?” Dương Hồng Quyên tựa đầu vào vai Viên Phi, khẽ hỏi.

Viên Phi nói: “Sao lại không thể là một trai một gái nhỉ?”

Dương Hồng Quyên cười: “Em nghe nói sinh đôi thì khả năng giống nhau cao hơn, còn sinh một trai một gái thì ít lắm.”

“Ai biết được. Lỡ trong bụng em lại chính là rồng phượng thì sao.” Viên Phi nói.

“Thế nhỡ không phải thì sao?”

“Thì có sao đâu hả em? Con của mình mà, trai hay gái gì anh cũng thương.”

*

Viên Phi bắt đầu tìm người giúp việc. Anh cần hai người, một chuyên lo cho Dương Hồng Quyên và việc ăn uống, người còn lại sẽ quán xuyến các công việc nhà khác. Anh giao cho một thư ký đi tìm người, quy trình phỏng vấn phải qua bốn vòng, nhưng cuối cùng đích thân anh phải phỏng vấn để chọn ra người ưng ý.

“Bốn vòng phỏng vấn ư? Công ty mình tuyển nhân viên cũng chỉ ba vòng thôi mà.” Liêu Cường cảm thán với Trần Tề.

Trần Tề nói: “Đúng vậy, nhân viên bình thường trong công ty còn chẳng cần đích thân sếp Viên phỏng vấn nữa là.”

Tuy nhiên, Trần Tề và Liêu Cường đều hiểu rằng người giúp việc khác với nhân viên. Sếp Viên của họ thâm tình với vợ đến vậy, cưng chiều vợ hết mực, nên việc tìm người giúp việc chắc chắn phải chọn lọc kỹ càng.

“Hôm qua sếp Viên phỏng vấn hai người, chẳng ưng ai. Hôm nay lại phỏng vấn thêm hai người nữa, vẫn không hài lòng.” Trần Tề kể.

Liêu Cường và Trần Tề đang ở phòng nghỉ dành cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Cả hai vừa uống trà vừa buôn chuyện về sếp lớn của họ, người đang chèo lái cả tập đoàn.

Liêu Cường nhấp một ngụm trà, cười khẽ, nói: “Tôi biết rồi.”

Trần Tề: “Thư ký Hoàng tìm người đã là hàng hiếm rồi, ai cũng tỉ mỉ, tháo vát, nấu ăn cũng ngon.”

Liêu Cường đáp: “Nhưng anh Phi đâu chỉ có từng ấy yêu cầu. Họ tỉ mỉ thì đúng là tỉ mỉ, tháo vát thì đúng là tháo vát… Hai người hôm qua được giao chăm sóc Dương Hồng Quyên, anh Phi hỏi một câu, câu trả lời của họ không làm anh ấy hài lòng, thế là bị loại.”

“Sếp Viên hỏi câu gì mà ghê vậy?” Trần Tề tò mò.

Liêu Cường: “Anh Phi hỏi là, nếu bà chủ không ăn uống được gì, thì phải làm sao để thuyết phục bà chủ ăn.”

“Cứ bảo ăn chút gì đó cho có sức đi. Thế họ trả lời gì mà sếp Viên không ưng?” Trần Tề hỏi.

“Họ trả lời cũng na ná cậu thôi, một người bảo ‘vì con cũng phải cố ăn chút chứ’; người kia thì nói sẽ ‘giới thiệu giá trị dinh dưỡng, lợi ích cho mẹ và sự phát triển của thai nhi từng món một, rồi thuyết phục để bà chủ chịu ăn’.”

Trần Tề nói: “Trả lời vậy thì có vấn đề gì đâu nhỉ?”

Liêu Cường lại nhấp một ngụm trà, đáp: “Anh Phi thì thấy có vấn đề đó. Cậu ấy bảo là họ thuyết phục vậy thì bà chủ sẽ chẳng chịu ăn đâu.”

“Vậy sếp Viên nghĩ phải làm sao mới thuyết phục được?” Trần Tề hỏi.

Liêu Cường nói: “Anh Phi bảo là, phải nói với cô chủ rằng ‘giờ cô ăn không nổi thì có thể lát nữa sẽ ăn được, lát nữa tôi làm lại món khác, cô ăn được bao nhiêu thì ăn, đều tốt cho cả mẹ và con. Nếu lát nữa vẫn không ăn được, thì để một lát nữa tôi lại làm lại cho cô, kiểu gì cũng sẽ có lúc ăn được chút đỉnh, chỉ cần cô ăn được dù chỉ một miếng thôi cũng đã quá giỏi rồi’.”

“Nghe xuôi tai hơn thật, làm người ta vui vẻ hơn. Sếp Viên đúng là nghĩ chu đáo ghê. Nhưng mà khó tính vậy, với lại có khi cả ngày phải nấu cơm không biết bao nhiêu lần, cũng đúng là yêu cầu bá đạo thật.” Trần Tề không nhịn được cảm thán: “Mà nói đi thì cũng phải nói lại, cưới vợ sinh con cũng phiền phức thật, tôi thì khỏe re.”

Liêu Cường nói: “Cậu không hiểu cái sướng của nó đâu.”

Trần Tề không nói gì.

“Mà tôi tò mò không biết hôm nay sếp Viên phỏng vấn hai người kia lại ra yêu cầu kỳ cục gì nữa nhỉ.” Trần Tề lại cười nói.

Liêu Cường và Viên Phi tan làm cùng nhau, tiện thể sóng đôi. Liêu Cường bèn hỏi Viên Phi: “Bà xã tôi bảo muốn qua thăm vợ anh, mang ít đồ ăn ngon sang. Vợ anh không ăn uống được gì à?”

Viên Phi đáp: “Mấy hôm nay thì cũng ổn, nhưng tôi lo cô ấy không ăn được nên phải liệu cơm gắp mắm, tính trước xem lúc cô ấy không ăn nổi thì làm sao.”

Lão Cường chợt vỡ lẽ. Anh ta cảm thán: “Tôi thấy anh kiếm hai cô giúp việc này khó phết đấy.”

Nhưng cuối cùng Viên Phi vẫn tìm được hai cô giúp việc ưng ý. Một cô họ Nghiêm chuyên lo việc chăm sóc Dương Hồng Quyên, và một cô họ Phương lo việc nhà.

Đúng như Viên Phi lo lắng, Dương Hồng Quyên gần như chẳng ăn được gì. Lúc Viên Phi ở nhà thì còn dỗ được vài miếng, lúc anh vắng mặt thì thỉnh thoảng dì Nghiêm cũng khuyên được Dương Hồng Quyên chịu ăn một chút. Tuy nhiên, sau đó, Viên Phi dù ở Bắc Thành cũng cố gắng về nhà ăn tối.

Hôm đó, Viên Phi vừa về đến biệt thự đúng lúc bữa tối. Anh vừa vào cửa đã thấy Dương Hồng Quyên.

“Sao lại đứng đây?” Viên Phi hỏi.

Dương Hồng Quyên mỉm cười: “Đợi anh.” Cô biết anh sẽ về ăn tối, không đợi anh thì cô cũng chẳng ăn nổi.

Viên Phi đưa chiếc cặp công văn trên tay cho dì Nghiêm đang đứng cạnh Dương Hồng Quyên, dặn dò: “Để vào thư phòng của tôi.”

dì Nghiêm vội vàng nhận lấy chiếc cặp của Viên Phi, đáp: “Dạ vâng, thưa cậu Viên.”

Viên Phi rảnh tay, liền cúi người, bế bổng Dương Hồng Quyên lên.

“Này, còn có người nhìn đấy!” Dương Hồng Quyên khẽ kêu lên.

“Có gì mà ngại?” Viên Phi cúi xuống cười nhìn cô một cái.

dì Nghiêm cầm chiếc cặp, cúi đầu bước sau hai người, nhưng trong mắt có chút ý cười, mừng cho đôi vợ chồng trẻ tình cảm.

Viên Phi bế Dương Hồng Quyên vào phòng ăn. dì Nghiêm đặt cặp xong liền ra dọn cơm canh lên bàn.

Dương Hồng Quyên nhìn thức ăn vẫn thấy chẳng có tí hứng thú. Viên Phi nói: “Để anh đút cho em ăn nhé?”

dì Nghiêm tự động lùi ra. Dương Hồng Quyên ngoảnh lại thấy bóng dì Nghiêm rời đi. Cô thì thầm: “Đút thì cũng vẫn không ăn nổi đâu.”

“Thử đi em.” Viên Phi dùng đũa gắp một miếng thức ăn đưa đến miệng Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên vẫn há miệng, nuốt xuống mà chẳng thấy mùi vị gì.

“Ngoan.” Viên Phi khẽ nhếch môi.

Dương Hồng Quyên bật cười: “Anh đang dỗ con nít đấy à?”

“Em còn chẳng nghe lời bằng con nít. Với con nít anh cũng chẳng có kiên nhẫn thế này đâu.” Viên Phi nói.

“Với con của chúng ta thì anh cũng không có kiên nhẫn à?”

Viên Phi đáp: “Chắc là không bằng bây giờ đâu.”

“Anh phải kiên nhẫn với con chứ!”

Viên Phi lập tức đổi giọng, nói: “Rồi rồi rồi! Nhất định phải kiên nhẫn.”

Dương Hồng Quyên há miệng ăn miếng cơm Viên Phi đút cho cô.

“Nhưng mà, con không nghe lời thì có thể đánh, còn em thì không được, phải cưng chiều gấp bội.” Viên Phi lại nói.

Dương Hồng Quyên mắt cong cong vì cười, lại vừa cười vừa mắng: “Không được đánh con!”

Viên Phi lại nói: “Rồi rồi rồi, không đánh.”

“Anh phải làm một người cha hiền, không được quá nghiêm khắc.”

Viên Phi cười nói: “Rồi rồi rồi, anh sẽ cố.”

“Anh có phải là không muốn nghe mấy chuyện này không?” Dương Hồng Quyên trách yêu.

“Muốn chứ, rất muốn là đằng khác. Anh đọc sách về mấy khoản này còn nhiều hơn em gấp bội.”

Ăn tối xong, Viên Phi cùng Dương Hồng Quyên ra vườn đi dạo cho tiêu cơm.

Trời đã vào thu, gió heo may se lạnh, mà Dương Hồng Quyên lại thuộc kiểu người ưa ấm, nên đi được một lát là cô về phòng ngay. Viên Phi thì có thói quen đọc sách mỗi tối, thế là Dương Hồng Quyên bảo sẽ ngồi cùng anh. Viên Phi không từ chối, ôm cô vào lòng mà đọc sách.

Dương Hồng Quyên dựa vào lòng Viên Phi rồi chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Từ ngày có thai, cô rất dễ ngủ, lúc nào cũng như chưa ngủ đủ giấc. Viên Phi bế cô về giường phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận rồi lại quay lại thư phòng đọc sách.

Sau này, Dương Hồng Quyên ăn uống khá hơn, cũng không còn mệt mỏi như trước, thời gian thức nhiều hơn mà chẳng có việc gì làm, thành ra cô thấy rảnh rỗi đến phát hoảng. May mà vợ Liêu Cường thỉnh thoảng ghé thăm, Tưởng Y Y và người bạn thân Hứa Xán Xán quen hồi đầu năm ở công ty cũng đến thăm nom, bầu bạn trò chuyện cho cô đỡ buồn. Những lúc không có ai đến, Dương Hồng Quyên lại thấy một ngày dài lê thê.

“Chán quá đi mất.” Dương Hồng Quyên nhắn tin cho Viên Phi.

Khách hàng hẹn Viên Phi bàn chuyện công việc xong sẽ đi đánh golf, nhưng khi Viên Phi thấy tin nhắn của Dương Hồng Quyên, anh đã từ chối lời mời và gọi điện ngay cho cô, nói rằng anh sẽ về nhà ngay để ở bên cô.

Đến mấy ngày cuối thai kỳ, Dương Hồng Quyên bụng đã lớn, đi lại rất nặng nề. Viên Phi thương cô lắm, anh dìu cô đi từng chút một, đi vài bước lại dừng lại nghỉ rồi mới đi tiếp. Sau đó, Viên Phi không yên tâm, nên đã mời bác sĩ riêng về nhà.

Vợ Liêu Cường đến thăm Dương Hồng Quyên, về nhà kể với Liêu Cường rằng cô ấy ghen tị với Dương Hồng Quyên lắm, Viên Phi chu đáo mọi bề, đúng là chiều vợ như công chúa. Liêu Cường nói: “Vợ à, em cũng là công chúa của anh mà. Hay là mình sinh thêm đứa nữa nhé? Anh sẽ chăm sóc em như cách anh Phi đối xử với Dương Hồng Quyên.”

Gần đến ngày dự sinh, Viên Phi ngày nào cũng thận trọng, ngày nào cũng nghĩ hai bé con có thể ra đời bất cứ lúc nào, dù có bác sĩ riêng ở nhà anh vẫn không thể yên tâm. Anh đã hủy bỏ mọi chuyến công tác, cử cấp dưới đi thay. Mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà, anh đều dặn dò bác sĩ riêng có bất cứ tình huống nào cũng phải báo cho anh ngay.

Hôm ấy, khi Dương Hồng Quyên tỉnh dậy, thấy Viên Phi đang ngồi tựa lưng trên giường đọc sách, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không đến công ty?”

“Hôm nay không đi. Anh cứ linh cảm hôm nay sẽ có chuyện.”

“Còn ba ngày nữa mới đến ngày dự sinh mà.” Dương Hồng Quyên nói.

Nào ngờ linh tính của Viên Phi rất chuẩn, bụng Dương Hồng Quyên bắt đầu đau vào chiều hôm đó. Viên Phi nhờ bác sĩ riêng kiểm tra, bác sĩ nói là đã chuyển dạ. Viên Phi lập tức lái xe đưa Dương Hồng Quyên đến bệnh viện.

Bụng của Dương Hồng Quyên đau từ chiều hôm đó cho đến chiều ngày hôm sau. Viên Phi túc trực bên cạnh Dương Hồng Quyên, xót xa vô cùng.

“Hành em thế này, nào tụi nhỏ ra anh sẽ cho biết tay,” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi một cái, nhưng không còn sức để nói.

Viên Phi lại bắt đầu động viên cô.

Trong phòng sinh, tiếng khóc của hai em bé vang lên rõ mồn một. Dương Hồng Quyên đã mẹ tròn con vuông, thành công hạ sinh cặp song sinh một trai một gái.

Viên Phi nhìn Dương Hồng Quyên đang nằm vật vã trên giường, anh hôn lên mắt và môi cô rồi thì thầm: “Quyên à, em cực khổ quá. Anh yêu em nhiều lắm.”

Dương Hồng Quyên cảm thấy mắt mình rưng rưng, thật sự là đau đến điếng người! Ấy vậy mà, khóe môi cô vẫn không nén được mà cong lên một chút.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 101: Ngoại Truyện 6



Khoảng thời gian Dương Hồng Quyên ở cữ, Viên Phi thuê thêm một dì giúp việc chăm sóc sau sinh nữa, để bà ấy với dì Nghiêm cùng lo cho Dương Hồng Quyên và hai bé. Dù vậy, anh cũng hay ở nhà. Dương Hồng Quyên thường vừa tỉnh giấc đã thấy anh ngồi trước giường cô xem giấy tờ.

“Anh lại không đến công ty sao?” Dương Hồng Quyên hỏi.

“Ừm.” Viên Phi liền ngẩng mặt lên, đứng dậy tiến đến trước mặt cô, hỏi cô có muốn ăn uống gì hay đi lại nhẹ nhàng không.

Dương Hồng Quyên không đáp lời mà nói: “Anh cứ không đi làm thế này mãi có được không?”

Viên Phi cười: “Ổn cả mà, lợi nhuận công ty tăng lên đáng kể so với kỳ trước đấy.”

Dương Hồng Quyên thấy lòng nhẹ nhõm. Có Viên Phi ở bên trong thời gian ở cữ, cô tất nhiên yên tâm hơn nhiều.

“Đô Đô với Đậu Đậu đâu rồi hả anh?” Dương Hồng Quyên lại hỏi.

Dương Hồng Quyên đặt tên thân mật cho một trai một gái của cô và Viên Phi: bé anh là Đậu Đậu, bé em là Đô Đô. Tuy nhiên, Viên Phi bảo tên khai sinh thì anh cần nghiên cứu kỹ thêm.

“Ngủ rồi.” Viên Phi nói. Anh đỡ Dương Hồng Quyên xuống giường, đi bộ nhẹ nhàng trong phòng.

“Ở cữ nhiều thứ không được làm, đúng là chịu không nổi.” Dương Hồng Quyên than thở.

Viên Phi cười nói: “Cố gắng chút nữa, bốn mươi ngày trôi qua nhanh lắm. Phụ nữ sinh con là việc tốn sức lớn, nhiệm vụ chính của em bây giờ là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Anh sẽ cố gắng ở bên em vượt qua giai đoạn này.”

Có anh ở đây, quả thực hơn mọi thứ. Dương Hồng Quyên thấy chỉ cần nhìn anh thôi là lòng đã vui vẻ rồi.

Bốn mươi ngày cuối cùng cũng qua đi, nhưng Dương Hồng Quyên vẫn ngủ nhiều hơn bình thường.

Hôm đó, Dương Hồng Quyên thức giấc, cô kéo chăn mỏng xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra ngoài, rồi đi qua hành lang đến chỗ cầu thang. Cô một tay vịn vịn lan can, nhô đầu qua lan can nhìn xuống dưới, khóe môi cô bất giác cong lên.

Ngay lúc đó, Viên Phi đang ngồi ở ghế sofa phòng khách, một tay ôm em bé, tay kia cầm bình sữa cho bú. Anh hơi cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, trông rất chăm chú. Tuy nhiên, tư thế bế bé của anh có vẻ hơi cứng, nhìn khá buồn cười. Dương Hồng Quyên không nói gì, chỉ đứng ở đầu cầu thang, tay vịn lan can nhìn xuống. Người đàn ông cho con bú bỗng toát lên vẻ làm cha, rất khác so với anh thường ngày, nhưng dáng vẻ đó cũng thật cuốn hút, khiến người ta chẳng thể rời mắt, nảy sinh tình cảm yêu mến.

Tiếng khóc lớn của em bé phá tan sự tĩnh lặng. Dương Hồng Quyên ngẩng đầu, dì giúp việc mà Viên Phi thuê về để phụ chăm sóc trẻ sơ sinh cũng đang bế một bé, đi về phía Viên Phi. Em bé trong vòng tay người kia mặc đồ màu hồng phấn nhạt, còn em bé trong vòng tay Viên Phi mặc đồ màu trắng.

Dương Hồng Quyên chưa kịp phản ứng thì Viên Phi đã cau mày, ngẩng đầu hỏi: “Con bé cũng dậy rồi sao?”

“Vâng, dậy rồi, vừa mở mắt là đòi ăn ngay ạ.” Dì giúp việc cười đáp.

Viên Phi nói: “Mau bế bé ra ngoài, bảo dì Nghiêm pha sữa, tôi cho bé này bú xong sẽ đến lượt bé kia, đừng làm phiền Quyên Quyên nhé.”

Bình thường có dì giúp việc và dì Nghiêm cho em bé bú sữa, nhưng lần này có vẻ Viên Phi muốn tự tay làm hết.

Dì giúp việc liền đáp: “Bà Nghiêm đi pha sữa rồi, tôi bế bé ra ngay đây.”

Dương Hồng Quyên khẽ ho một tiếng. Viên Phi quay đầu, nhìn lên lầu, thấy Dương Hồng Quyên đã tỉnh, liền quay lại trừng mắt nhìn đứa bé đang khóc trong lòng dì giúp việc, trừng mắt bảo rằng: “Thấy chưa! Làm mẹ con tỉnh rồi đó!”

“Em tỉnh lâu rồi mà.” Dương Hồng Quyên nhếch môi. Cô lại nhìn dì giúp việc, nói: “Đưa bé cho con đi ạ.” Vừa nói cô vừa bước xuống từng bậc thang.

Dì giúp việc bế em bé đi về phía Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên xuống đến nơi, vừa vặn đón lấy em bé mà cô y tá đưa qua. Cô cúi đầu nhìn em bé đang khóc, vừa khẽ dỗ dành, vừa bước về phía Viên Phi. Nhưng tiếng khóc của em bé vẫn không ngừng, lại còn ngày càng lớn hơn, cô dỗ thế nào cũng vô ích.

“Tiếng này đúng là chói tai… Chẳng giống nết con gái chút nào.” Dương Hồng Quyên bất lực nói. Lúc này cô cũng đã đến trước mặt Viên Phi.

Viên Phi ngẩng đầu nhìn Dương Hồng Quyên cười một tiếng: “Hồi nhỏ anh đâu có như vậy, chắc tiểu nha đầu này giống em hết rồi.”

Dương Hồng Quyên khẽ “ồ ồ ồ” dỗ dành, liếc nhìn Viên Phi một cái, nói: “Hồi nhỏ em cũng đâu có như vậy. Vậy thì không biết giống ai.”

Dương Hồng Quyên bị tiếng khóc của đứa bé làm cho bất lực. Dì Nghiêm cầm bình sữa đến. Dương Hồng Quyên đưa tay đón lấy bình sữa, đặt núm v* vào miệng đứa bé. Thằng bé ngậm chặt núm v* ngay lập tức, tiếng khóc đinh tai nhức óc lúc nãy chợt im bặt, rồi m.út chùn ch.ụt. Dương Hồng Quyên liền cười tươi. Cô đi đến ngồi cạnh Viên Phi để cho con bú.

Đứa bé trong lòng Viên Phi đã bú xong, nhắm nghiền hai mắt và ngủ thiếp đi. Anh ra hiệu cho dì Nghiêm bế đứa bé xuống, rồi nói với Dương Hồng Quyên: “Để anh cho bú.”

Dương Hồng Quyên đáp: “Không sao đâu, em làm được mà.”

Viên Phi liền một tay ôm eo Dương Hồng Quyên, cúi đầu nhìn cô cho con bú.

“Trông con bé càng ngày càng đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp giống em.” Viên Phi cười nói.

Dương Hồng Quyên mỉm cười.

Viên Phi hôn nhẹ lên má Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên quay đầu nhìn anh, nũng nịu: “Đậu Đậu đang nhìn kìa!”

“Thằng bé biết cái gì chứ? Giờ thằng bé chỉ thấy miếng ăn thôi.” Viên Phi khẽ cười. Dứt lời, anh dùng tay còn lại nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, đặt môi mình lên môi cô, rồi cạy răng cô ra, bắt đầu hôn từ từ, sâu dần.

Nghe thấy tiếng bước chân, Viên Phi mới buông cô ra. Dì Phương, người lo việc nhà, cầm một chiếc khăn đi tới. Dương Hồng Quyên lập tức cúi đầu nhìn Đô Đô.

Dì Phương đi đến cầu thang, dùng khăn lau tay vịn. Thấy Dương Hồng Quyên ra vẻ nghiêm chỉnh, Viên Phi khẽ cong môi, nói: “Anh vào thư phòng họp đây.”

Dương Hồng Quyên quay đầu “ừm” một tiếng. Viên Phi nhân tiện lại ngậm lấy môi cô. Dương Hồng Quyên mở to mắt. Viên Phi nhanh chóng buông cô ra, thì thầm vào tai cô: “Dì Phương không thấy đâu.”

Dương Hồng Quyên lườm anh ta một cái.

Viên Phi đứng dậy đi vào thư phòng.

Đô Đô cũng đã ăn no, bé mở mắt chơi một lúc rồi ngủ thiếp đi. Dương Hồng Quyên bế Đô Đô vào phòng trẻ, đặt bé xuống giường cũi, cúi xuống hôn nhẹ lên má bé. Sau đó, cô nhìn sang anh trai Đậu Đậu đang ngủ say bên cạnh, cũng hôn nhẹ lên má bé.

Viên Phi đến công ty, Liêu Cường báo cáo công việc xong thì nói với Viên Phi: “Siêu Siêu bảo muốn gặp em gái, nó nói nhiều lần rồi, bao giờ anh đưa con gái cưng của anh ra chơi cùng?”

Siêu Siêu là con trai của Liêu Cường, sắp hai tuổi.

Viên Phi nói: “Đô Đô còn bé, không thể đến nơi đông người được.”

“Vậy tôi dẫn nó đến nhà cậu chơi nhé?” Liêu Cường hỏi.

Viên Phi suy nghĩ một chút, “ừm” một tiếng.

Ngày hôm sau, Liêu Cường đưa con trai đến nhà Viên Phi. Đô Đô và Đậu Đậu được ba tháng, vừa biết lạ người. Cứ hễ Liêu Cường bế Đô Đô hay Đậu Đậu là hai anh em lại khóc. Viên Phi nghiêm mặt nói với Liêu Cường: “Anh đừng chạm vào chúng.”

Nhưng con trai của Liêu Cường, Siêu Siêu, lại có thể chọc cho hai anh em cười.

“Con gái cậu đặc biệt thích cười, nhất là mỗi lần ở gần con trai tôi đấy.” Liêu Cường nói.

Viên Phi liếc nhìn Liêu Cường một cái, không bình luận gì.

Đậu Đậu và Đô Đô là hai anh em sinh đôi, nhưng tính cách của họ không giống hoàn toàn. Cô em Đô Đô thì lanh lợi hơn, còn cậu anh Đậu Đậu lại trầm tính hơn một chút. Đô Đô cũng biết nói sớm hơn Đậu Đậu vài ngày. Khi nghe Đô Đô gọi tiếng “ba” đầu tiên, Viên Phi mừng quýnh. Anh bế bổng con gái lên, hôn tới tấp. Dương Hồng Quyên hơi ghen tị vì con bé chưa gọi mẹ. Tuy nhiên, Đô Đô cũng nhanh chóng gọi được “mẹ”. Còn Đậu Đậu thì lại gọi “mẹ” trước.

Đến khi Đô Đô biết gọi “anh”, thì Đậu Đậu vẫn chưa biết đáp lời. Mỗi lần con trai của Liêu Cường đến chơi, hễ Đô Đô gọi “anh”, thì thằng nhóc Siêu Siêu, con trai Liêu Cường, lại “dạ, dạ” đáp lời. Lúc đó Đậu Đậu đã hiểu được một số ý nghĩa của lời nói rồi, cậu bé liền giật lại món đồ chơi từ tay Siêu Siêu, vì mấy món đó là của mình. Mấy đứa nhỏ bị giành đồ chơi thì há miệng khóc ngay.

Đô Đô và Đậu Đậu đúng như Viên Phi nói, mỗi ngày một khác, càng lớn càng đáng yêu. Đến năm ba tuổi, cả hai trông như búp bê được tạc từ bột phấn ngọc ngà. Chúng cũng bắt đầu đi mẫu giáo.

Đô Đô, Đậu Đậu và Siêu Siêu học cùng một trường mẫu giáo, học phí đắt đỏ. Siêu Siêu học lớp nhỡ, còn Đô Đô và Đậu Đậu học lớp bé. Siêu Siêu thường mang kẹo m.út cho Đô Đô. Trước đây, thằng bé cũng đưa cho Đô Đô, nhưng Đô Đô không lấy.

“Coi chừng sâu răng đó.” Đậu Đậu nói với Đô Đô.

Thế nhưng Đô Đô chẳng bận tâm. Mỗi lần Siêu Siêu mua kẹo m.út cho, cô bé lại nói: “Em thương anh Siêu Siêu nhất!”

Đậu Đậu đứng bên cạnh “hừ” một tiếng.

Siêu Siêu về đến nhà liền dặn mẹ mua thêm kẹo m.út. Liêu Cường nghe thấy, liền nhíu mày bảo: “Mua nhiều kẹo m.út làm gì? Không được ăn nhiều đâu đấy!”

“Con cho Đô Đô ạ. Đô Đô bảo là em ấy thích con nhất, con muốn chia hết đồ của con cho em ấy một phần.”

Lúc Liêu Cường và Viên Phi uống trà, Liêu Cường nói với Viên Phi: “Anh Phi, tự dưng tôi có ý này.”

Viên Phi ngẩng mắt lên, thản nhiên hỏi: “Ý gì?”

“Đô Đô nhà anh thích Siêu Siêu nhà tôi nhất đấy. Siêu Siêu cũng thích chơi với Đô Đô nữa. Hay là mình kết sui gia luôn đi?” Liêu Cường cười nói.

Viên Phi lập tức đáp: “Tất nhiên là không được.”

Liêu Cường nói: “Siêu Siêu nhà em lớn lên cũng là một soái ca đó nha.”

“Giống cậu thì đẹp được đến đâu?” Viên Phi hỏi.

Liêu Cường nói: “Nè nha, tôi đâu có tệ.”

“Kém xa tôi.” Viên Phi thản nhiên đáp.

Liêu Cường cứng họng.

Viên Phi lại nói thêm: “Bọn nhỏ còn chưa định hình tính cách đâu. Để sau này lớn lên để tự nó quyết định.”

Dương Hồng Quyên đã đi làm lại rồi. Viên Phi tan sở là đi đón Dương Hồng Quyên, cô vừa xuống máy bay. Hai người cùng về nhà, sau đó cô lần lượt ôm Đô Đô và Đậu Đậu hôn một cái, rồi cả nhà bốn người cùng ăn tối.

“Hôm nay xem ai không làm đổ cơm ra đất, mẹ có thưởng nha.” Dương Hồng Quyên cười nói với hai đứa nhỏ.

“Thưởng gì ạ?” Đô Đô nhanh nhảu hỏi.

Dương Hồng Quyên đáp: “Đồ chơi mới.”

“Con muốn búp bê!” Đô Đô la lên.

Còn Đậu Đậu thì không vội vàng, từ tốn nói: “Con muốn mô hình máy bay!”

“Được! Đứa nào không làm đổ cơm sẽ có được món đồ chơi mình muốn.” Dương Hồng Quyên nói.

Đô Đô cam đoan chắc nịch: “Con nhất định sẽ không làm đổ cơm đâu!”

“Con cũng vậy.” Đậu Đậu nói khẽ.

Viên Phi khẽ cong môi, cả nhà vui vẻ ăn cơm.

Thế nhưng Đô Đô vẫn làm đổ vài hạt cơm ra đất, mặt con bé xịu xuống.

Đậu Đậu liếc nhìn con bé, nói: “Trông em xấu kinh.”

Đô Đô trừng mắt nhìn nó.

Ăn cơm xong, Đậu Đậu đặt đũa xuống, quay sang nói với Dương Hồng Quyên: “Mẹ ơi, mua búp bê cho em đi ạ. Con không cần đồ chơi nữa.”

“Con thật sự nhường cơ hội này cho em ư?” Dương Hồng Quyên hỏi cậu bé.

“Vâng ạ.” Đậu Đậu trịnh trọng gật đầu.

“Được thôi.” Dương Hồng Quyên đồng ý.

Mắt Đô Đô sáng lên: “Cảm ơn anh hai.”

Viên Phi khẽ cong môi.

Đậu Đậu về phòng mình, Đô Đô lẽo đẽo theo sau. Con bé cứ líu lo gọi “anh ơi”.

Đậu Đậu lấy khối xếp hình ra tự chơi, chẳng thèm để ý Đô Đô.

Đô Đô liền sà tới ôm Đậu Đậu thơm một cái. Cô bé cười tươi nói: “Anh hai của em là nhất, em thương anh Đậu Đậu nhất luôn!”

Đậu Đậu hừ một tiếng: “Người em thương nhất không phải anh Siêu Siêu à?”

“Đâu có, tất nhiên là em phải thương anh hai mình nhất rồi!”

Đậu Đậu liếc nhìn cô bé, không nói gì.

“Anh Đậu Đậu đang xếp gì vậy ạ?”

“Máy bay.”

“Để em phụ anh xếp nha.”

“Thôi đi, cái tay em chỉ tổ làm hư thôi.”

Đô Đô chu môi ra.

Đậu Đậu nhìn cô bé một cái rồi nói: “Anh bảo lấy cái gì thì em lấy cái đó thôi.”

Đô Đô liền cười phá lên: “Dạ được!”

Hai đứa trẻ vừa chơi vừa cười đùa với nhau.

Đợi Đô Đô và Đậu Đậu ngủ say, Viên Phi bế Dương Hồng Quyên lên lầu.

“Hôm nay em mệt lắm phải không?” Anh cúi xuống nhìn người trong lòng.

“Dạ.” Dương Hồng Quyên uể oải đáp.

Viên Phi thì thầm bên tai cô: “Vậy để anh tắm cho em nhé.”

Dương Hồng Quyên khẽ nhếch môi, không đồng ý cũng không từ chối. Viên Phi liền bế cô vào phòng tắm ở phòng ngủ chính.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 102: Ngoại Truyện 7



Giữa làn hơi nước mờ ảo, Dương Hồng Quyên nhắm mắt, tiếng vỗ nước rì rầm bên tai. Cái cách Viên Phi nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay khiến cô thấy nhẹ nhõm hẳn.

“Sướng thật!” Cô khẽ nhếch môi, buột miệng cảm thán.

Viên Phi ngẩng lên. Cô lười biếng, hưởng thụ ra mặt, nhưng lại phảng phất một vẻ quyến rũ khó cưỡng. Anh ngắm nhìn cô, trêu ghẹo: “Bận rộn như em chắc ngày kiếm vài trăm triệu ha?”

Dương Hồng Quyên từ từ mở mắt, liếc xéo anh, rồi lười biếng đáp: “Tất nhiên không bằng anh rồi, nhưng ít nhất em cũng tự lo được cho bản thân.”

Viên Phi khẽ cười, nói: “Anh nuôi em cả đời còn được, với lại tài sản của anh cũng là của em. Em lo xa gì chứ?”

“Cả đời dài thế, ai mà biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì?”

Viên Phi nheo mắt nhẹ, đáp: “Chẳng lẽ em còn dám yêu người đàn ông khác à?”

Dương Hồng Quyên cười thầm, rồi nửa thật nửa đùa bảo: “Em nói là anh đó, ai biết anh có yêu người phụ nữ khác không? Đàn ông có tiền được mấy người cưỡng lại được cám dỗ?”

Viên Phi liếc cô một cái: “Mấy gã đàn ông mà em tưởng tượng ra, chắc chắn không phải là anh.”

Nói rồi, Viên Phi nhấc chân cô lên, hôn nhẹ vào đầu ngón chân cô.

Dương Hồng Quyên giật mình, theo phản xạ rụt chân lại, nhưng chân cô vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay Viên Phi. Viên Phi lại cúi xuống, khẽ hôn lên mu bàn chân trắng nõn, nhỏ nhắn của cô. Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi, Viên Phi ngẩng mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của cô. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Dương Hồng Quyên khẽ chớp mắt, giọng nói hơi đổi điệu: “Anh… phiền thật đấy…”

Viên Phi cười khẽ rồi lại cúi xuống.

“Thật ra, em muốn nói là làm công việc này khiến em có cảm giác như mang một sứ mệnh vậy. Mà nhiều người đâu hiểu công việc này, họ chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi,” Dương Hồng Quyên nói nhỏ.

Viên Phi nhớ ra, vừa hôn cô vừa hỏi: “Chuyện đó,có phải là bài tập tái hiện lại huấn luyện sơ tán khẩn cấp không?”

“Ưm, ừm…”

“Em vất vả rồi.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên lại “ừm ừm” tiếp.

Viên Phi hài lòng cười, rồi bước vào bồn tắm, kéo cô lại, để cô ngồi trong lòng mình.

Khi Dương Hồng Quyên cảm nhận được nụ hôn của anh, cô vẫn lơ mơ nghe thấy tiếng nước.

…..

“Em mệt lắm rồi,” cuối cùng Dương Hồng Quyên nói.

“Ừm.”

Viên Phi nhanh chóng tắm cho Dương Hồng Quyên, rồi bế cô ra khỏi bồn tắm, đặt lên giường trong phòng ngủ.

“Một đời người ngắn lắm em.” Viên Phi cúi nhìn Dương Hồng Quyên, giọng nói dịu dàng.

“Hả?” Dương Hồng Quyên mệt đến mức lơ mơ. Cô nhìn anh, mí mắt cứ díp lại.

Viên Phi lại hôn lên trán cô, bảo: “Nhắm mắt lại đi, anh thay đồ ngủ cho em.”

Dương Hồng Quyên, sau chuyến bay dài, lại vừa trải qua chuyện kia, mệt rã rời. Thế là cô nhắm mắt lại, mặc Viên Phi muốn làm gì thì làm.

Viên Phi thay đồ ngủ xong, cô đã ngủ thiếp đi. Xem ra chuyến bay này thực sự khiến cô rất mệt. Viên Phi đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới bắt đầu sửa soạn cho mình.

*

Ngay trước ngày Dương Hồng Quyên tập luyện sơ tán khẩn cấp, cô giáo của Đậu Đậu và Đô Đô đã gửi thông báo lên nhóm lớp về việc họp phụ huynh. Đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên của cả hai bé. Thời gian họp lại đúng vào lúc Dương Hồng Quyên đang tham gia huấn luyện.

“Ngày mai anh rảnh không?” Dương Hồng Quyên đưa điện thoại cho Viên Phi.

Viên Phi, vừa vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn sang, thấy ngay thông báo họp phụ huynh. Anh nói: “Anh sẽ sắp xếp lại lịch trình. Đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên của các con mà, anh nhất định phải tham gia.”

Dương Hồng Quyên thở dài: “Em cũng muốn đi. Lần đầu làm phụ huynh, lần đầu đi họp với tư cách là phụ huynh, không biết cảm giác thế nào.”

Viên Phi vừa cởi cà vạt vừa cười nói: “Để anh về kể cho em nghe nhé.”

Dương Hồng Quyên cất điện thoại, đưa tay tháo cà vạt cho Viên Phi, miệng nói: “Tiếc thật đấy.”

Thấy cô chủ động tháo cà vạt, Viên Phi vòng tay qua eo cô, cúi đầu nhìn cô cười: “Sau này còn nhiều dịp mà.”

Hôm sau, Dương Hồng Quyên tập luyện xong về nhà. Cô tìm thấy Viên Phi trong phòng làm việc, vừa mở lời đã hỏi: “Anh yêu, họp phụ huynh thế nào? Cô giáo nói gì? Anh thấy sao?”

Viên Phi đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn Dương Hồng Quyên nói: “Cũng được.”

“Nói mau đi anh.” Dương Hồng Quyên tò mò.

Viên Phi từ tốn nói: “Phụ huynh vừa vào lớp, các bé đã được thầy cô khác dẫn sang phòng khác xem hoạt hình rồi. Trong lớp, mỗi bàn học đều có bảng tên đề ‘Phụ huynh của bé…’. Mọi người cứ thế mà vào chỗ.”

“Chắc là ngồi đúng theo chỗ các con hay ngồi học ạ?” Dương Hồng Quyên đoán.

Ai ngờ Viên Phi lại đáp: “Không phải.”

“Không phải ạ?”

Viên Phi trả lời: “Không phải. Chỗ ngồi này là do thầy cô sắp xếp dựa trên biểu hiện của các con. Phụ huynh của bé nào ngoan nhất sẽ ngồi hàng đầu tiên.”

“Vậy anh ngồi ở đâu ạ?”

“Hàng đầu tiên.”

Dương Hồng Quyên cười tủm tỉm: “Hai đứa Đô Đô và Đậu Đậu nhà này giỏi ghê nhỉ!”

Viên Phi điềm tĩnh nói: “Anh ngồi ở bàn ‘phụ huynh của Viên Khải’, chứ không phải bàn ‘phụ huynh của Viên Diệu’.”

Viên Khải là tên khai sinh của c* cậu Đậu Đậu, Viên Diệu là tên khai sinh của cô bé Đô Đô. Cả hai tên này đều do Viên Phi đặt.

Dương Hồng Quyên lúc này mới nhớ ra hai đứa trẻ có hai chỗ ngồi riêng, Viên Phi là bố của cả hai nên đi họp phụ huynh. Cô hỏi: “Vậy chỗ của Đô Đô ngồi ở đâu hả anh?”

Viên Phi lại điềm tĩnh đáp: “Cuối cùng ấy.”

Dương Hồng Quyên vội hỏi: “Đô Đô lại hư à?”

“Trên lớp mất tập trung, hay lơ đãng, nói chuyện riêng.” Viên Phi thong thả nói.

Dương Hồng Quyên “chậc” một tiếng, rồi nghĩ Viên Phi lại chọn ngồi chỗ của Đậu Đậu mà không ngồi chỗ của Đô Đô, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Mà hai đứa nhỏ đâu rồi? Họp phụ huynh xong là tan học mà sao không thấy đâu vậy anh?” Dương Hồng Quyên lại hỏi.

“Đang học thuộc thơ.”

Dương Hồng Quyên tìm thấy Đậu Đậu và Đô Đô trong vườn, hai đứa nhỏ đang ngồi dưới gốc cây học thuộc thơ.

“Anh ơi, câu đầu là gì?”

“Thanh thanh viên trung quỳ.”

Dương Hồng Quyên ngớ người, Viên Phi lại bắt chúng học thuộc bài thơ này, tổng cộng mười câu, liệu chúng có thuộc nổi không?

“Thế câu thứ hai?” Đô Đô lại hỏi.

“Triêu lộ đãi nhật hy.”

“Thế câu thứ ba?”



“Thiếu tráng bất nỗ lực.”

“Thế câu cuối là gì?”

“Lão đại đồ thương bi.”

“Nghĩa là gì ạ?”

“Không biết.”

“Bố cố tình ra mấy bài thơ khó thế này bắt mình học thuộc.” Đô Đô bĩu môi.

“Chuyện đó là đương nhiên rồi. Em học hành trên lớp tệ thế cơ mà. Tan học anh còn nghe phụ huynh nói lần họp phụ huynh này thầy cô xếp chỗ dựa vào biểu hiện của chúng ta. Bố chắc chắn ngồi cuối cùng rồi.” Đậu Đậu đoán.

Đô Đô không chịu: “Em học hành tệ chỗ nào? Anh chẳng phải cũng phải học thuộc thơ đó sao?”

Đậu Đậu nói: “Đương nhiên là anh bị em làm liên lụy rồi.”

Đô Đô lườm cậu ta một cái.

Đậu Đậu lại nói: “Mau học đi. Bố nói rồi, hôm nay không học thuộc thì nghỉ lễ sẽ không cho đi chuyến bay của mẹ đâu.”

Dương Hồng Quyên nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nhếch môi. Đô Đô mặt mày ủ dột, còn Đậu Đậu thì đã học thuộc được rồi, dù không hiểu nghĩa. Cô không bước tới, cứ để mặc hai đứa học thơ, rồi quay lưng rời đi.

Và ngay khi Dương Hồng Quyên đi khỏi, Đô Đô sợ thật sự không được đi máy bay của mẹ, thế là cô bé lo tập trung lại. Khi đã tập trung, cô bé chỉ học thêm ba lần là thuộc cả bài thơ.

Viên Phi giữ lời, anh đã đặt vé khoang hạng nhất của chuyến bay do Dương Hồng Quyên điều khiển từ sớm.

Hai đứa nhỏ rất vui. Đô Đô kể với tất cả bạn cùng lớp và thầy cô rằng mẹ bé là tiếp viên trưởng siêu giỏi trên máy bay.

“Thế có thể nhờ mẹ con giảm giá vé cho cô không?” Một cô giáo cười hỏi.

Đô Đô liền nói: “Tất nhiên là không rồi. Tiếp viên trưởng trên máy bay đâu phải người bán vé, mà là người đảm bảo an toàn bay đó cô!”

Viên Phi tan làm ở công ty, lái xe vòng qua trường mẫu giáo đón hai đứa nhỏ thì đúng lúc nghe Đô Đô nói vậy.

Đô Đô ngẩng đầu nhìn thấy bố, liền chạy vội đến, còn cười hỏi: “Bố ơi, con nói đúng không ạ?”

Viên Phi gật đầu: “Đúng rồi con.”

Viên Phi được trường đại học cũ mời về nói chuyện về thành công, anh đưa Dương Hồng Quyên và các con đi cùng.

Trong suốt buổi nói chuyện, hội trường lớn thỉnh thoảng lại vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt. Dương Hồng Quyên và hai đứa nhỏ ngồi dưới khán đài, cũng vỗ tay theo. Đô Đô lần đầu tiên ngồi yên được như vậy, dù cô bé chẳng hiểu bố mình đang nói gì.

Buổi nói chuyện của Viên Phi kết thúc, khán giả dần dần ra về, lãnh đạo nhà trường cảm ơn Viên Phi, Viên Phi nói: “Em rất vui. Nơi này đối với em rất có ý nghĩa.”

Đứng bên cạnh anh, Dương Hồng Quyên hiểu ý anh nói. Hồi đại học, cô từng nhảy ở đây. Điệu nhảy đó đã làm kinh ngạc tất cả mọi người.

Sau khi chào tạm biệt lãnh đạo nhà trường, Viên Phi nói với Dương Hồng Quyên: “Chúng ta đi dạo lại con đường mình từng đi cùng nhau em nhé?”

Dương Hồng Quyên cười gật đầu.

Hai người nắm tay nhau, hai đứa bé lúc thì chạy lên trước, lúc lại lùi về sau. Họ đã đi qua thư viện, hồ nhân tạo, nhà ăn, dưới các khu ký túc xá nam và nữ, vào các phòng học, và đặc biệt là ghé thăm phòng 408. Phòng 408 đó chẳng thay đổi gì.

Cuối cùng, họ bước lên con đường dẫn vào khu rừng nhỏ. Hai nhóc con nhảy nhót đi phía trước. Viên Phi và Dương Hồng Quyên nhớ lại cảnh họ từng ôm hôn nhau ở đó, khóe miệng ai cũng nhếch lên. Xưa kia nơi này chỉ có hai người họ, giờ thì có thêm kết quả của tình yêu họ.

“Một đời đối với anh không phải dài, mà là quá ngắn ngủi.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên nhìn anh, một lúc sau cô mới sực nhớ ra lời mình từng nói: “Đời người dài thế, ai mà biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì?”

Thực ra, lúc đó cô cũng chỉ nói suông thôi, nhưng giờ nghe Viên Phi nói vậy, cô lại thấy khá xúc động.

“Vâng.” cô khẽ khàng đáp lại Viên Phi.

Viên Phi nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Tiếng của Đô Đô và Đậu Đậu non nớt vang lên từ phía trước: “Bố ơi, mẹ ơi. Bố mẹ đi chậm quá đó!”
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 103: Ngoại Truyện 8



Ra khỏi rừng cây nhỏ, đi thêm một đoạn nữa thì đến sân bóng rổ. Trên sân, nhiều học sinh đang chạy, dẫn bóng, ném rổ.

Dương Hồng Quyên đứng trên bậc tam cấp, nhìn những bóng người trên sân bóng, nhớ lại Viên Phi từng dạy cô ném bóng. Cô quay sang nhìn người đàn ông cao lớn, đẹp trai bên cạnh, cười nói: “Giờ anh còn ném trúng quả ba điểm được không?”

Viên Phi giữ dáng rất tốt nhờ chăm tập thể hình, nhưng anh đã nhiều năm không chơi bóng rổ. Thấy Dương Hồng Quyên nhìn mình cười, anh liền đáp: “Tất nhiên rồi.”

Dương Hồng Quyên biết anh đã không chơi bóng rổ nhiều năm, cô liếc một cái đầy nghi ngờ: “Không tin.”

Đô Đô và Đậu Đậuhai đứa nhỏ đi mỏi chân, ngồi nghỉ trên bậc tam cấp phía trước Dương Hồng Quyên và Viên Phi. Một quả bóng rổ bất ngờ bay về phía Đô Đô và Đậu Đậu, Viên Phi nhanh tay bắt được. Một cậu chàng sinh viên vội vàng chạy đến. Viên Phi cầm bóng, quay sang nói với Dương Hồng Quyên: “Nhìn đây.”

Chỗ họ đứng đã ở ngoài vạch ba điểm, Dương Hồng Quyên nhướng mày. Viên Phi giơ hai tay cầm bóng rổ lên, cổ tay dùng lực, quả bóng bay ra khỏi tay anh vẽ một đường cong đẹp mắt trên không trung, rồi chui thẳng vào lưới. Cậu sinh viên đang chạy đến nhặt bóng quay đầu lại, thấy bóng vào rổ, không khỏi quay lại nhìn Viên Phi thêm lần nữa rồi mới quay người chạy vút đi.

“Oa! Oa! Bố giỏi quá! Bố giỏi quá!” Đô Đô và Đậu Đậu nhìn thấy cảnh đó, đứng dậy từ bậc tam cấp, vỗ tay thật lớn.

Viên Phi nhìn Dương Hồng Quyên cười nói: “Thế nào?”

Dương Hồng Quyên giơ ngón cái lên với anh.

Viên Phi ghé sát, thì thầm vào tai Dương Hồng Quyên: “Anh nên cá cược với em, ai thua phải nghe lời người thắng.”

Dương Hồng Quyên bĩu môi cười: “Anh bỏ lỡ cơ hội rồi.”

Dưới đây là một số lựa chọn cậu dịch đoạn văn, cố gắng bám sát nguyên tác và giữ nét hiện đại, thuần Việt:

Hai người xem bóng được một lúc, hai đứa nhỏ nghỉ ngơi xong lại la làng vì khát nước. Thế là Dương Hồng Quyên và Viên Phi lại đi về phía căng tin của trường.

Viên Phi dẫn hai đứa nhỏ vào căng tin, Dương Hồng Quyên đợi ở ngoài. Bỗng nhiên, có người vỗ vai cô. Dương Hồng Quyên quay đầu lại, một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen đang đứng trước mặt cô với vẻ mặt đầy bất ngờ.

“Quyên Quyên!” Đối phương còn thân mật gọi tên cô.

“Cậu là…?” Dương Hồng Quyên không nhớ ra người phụ nữ trước mặt là ai.

“Tớ là Tống Giai đây mà!”

Dương Hồng Quyên chợt nhận ra, đây không phải ai khác mà chính là cậu cùng phòng suốt bốn năm đại học của cô. Cô reo lên đầy bất ngờ: “Tống Giai!”

“Lâu quá không gặp!”

Hai người đồng thanh nói, rồi ôm chầm lấy nhau.

“Ngày càng xinh ra đó, mình suýt không nhận ra cậu luôn!” Dương Hồng Quyên cười nói.

“cậu mới là người đẹp đến nỗi mình suýt không dám nhận! Mình đứng nhìn cậu một lúc lâu rồi mới dám đi tới đó!”

“Sao cậu lại ở đây?” Dương Hồng Quyên hỏi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, chỉ có Tống Giai ở lại thành phố này làm việc. Hồi đó, Tống Giai chia tay cậu trai khoa máy tính rồi cặp với sếp của cô ấy. Chỉ trong vòng hơn ba tháng, Tống Giai đã được thăng chức thành phó phòng. Nhưng sau khi cô chia tay Viên Phi, cô đã cắt đứt liên lạc với tất cả những người quen biết. Sau này, cô bay sang Paris tình cờ gặp Hứa Đồng, lúc đó mới nghe Hứa Đồng kể rằng Tống Giai đã nghỉ việc ở công ty đó sau một năm làm việc và rời khỏi thành phố này. Hồi đó, Hứa Đồng nói là sếp của Tống Giai lại tăm tia cô gái khác, bắt cá hai tay. Tống Giai phát hiện ra nên đã đề nghị chia tay và chủ động xin nghỉ việc.

Tống Giai nói: “Tớ đi công tác, tiện đường đi ngang qua trường. Mấy năm rồi không về, vào xem thử.”

Dương Hồng Quyên chợt hiểu ra, lại hỏi: “Giờ cậu sao rồi?”

“Cũng tàm tạm, đủ sống.” Tống Giai cười nói.

Đủ sống ư? Dương Hồng Quyên nhạy cảm hỏi: “Chưa kết hôn à?”

“Chưa. Một mình cũng ổn. Còn cậu thì sao? Chắc chắn là cưới rồi chứ?” Tống Giai hỏi.

“Ừm.” Dương Hồng Quyên gật đầu.

Tống Giai cười: “Có dịp dẫn chồng cậu ra gặp mặt nhé.” Nói xong, cô ấy lại ngập ngừng: “Chồng cậu là người mình biết hay không biết vậy?”

Tống Giai còn nhớ Dương Hồng Quyên và Viên Phi yêu nhau lắm hồi đại học, cũng nhớ không lâu sau khi ra trường, Dương Hồng Quyên và gia đình gặp trục trặc, mà đúng lúc ấy, bên Thanh Hàng có một anh tên Lý Tuấn thích Dương Hồng Quyên và có thể giúp đỡ cô. Hồi đó Dương Hồng Quyên khó xử lắm, Tống Giai đã khuyên cô rằng đôi khi mình nên thực tế một chút.

Tống Giai nhìn Dương Hồng Quyên, ngập ngừng nói: “Tớ vừa thấy cái poster ở cổng trường, hôm nay hội trường trường có buổi nói chuyện về bí quyết thành công, diễn giả là…”

“Là tôi.”

Giọng Viên Phi vang lên từ phía sau. Dương Hồng Quyên quay lại, mỉm cười với Viên Phi.

Tống Giai ngẩng đầu lên liền thấy Viên Phi đẹp trai, lạnh lùng. Viên Phi bước đến bên Dương Hồng Quyên, tự nhiên vòng tay ôm eo cô. Ngay lập tức, cô ấy hiểu ra tất cả. Thì ra là vậy, nếu không sao mà trùng hợp đến thế, cả Dương Hồng Quyên và Viên Phi đều xuất hiện ở trường. Cô trêu Dương Hồng Quyên: “Hai cậu vẫn còn dính lấy nhau à?”

“Tất nhiên rồi.” Viên Phi nói trước khi Dương Hồng Quyên kịp mở lời.

“Bố ơi, mẹ ơi!”

Hai đứa nhỏ tầm ba tuổi lon ton chạy tới, vui vẻ gọi bố mẹ. Tống Giai nhìn hai đứa trẻ cười: “Trời, có con lớn thế này rồi cơ à? Lại còn hai đứa!”

Mấy người họ chào hỏi vài câu, Dương Hồng Quyên nói với Tống Giai: “Mình đi ăn chung bữa đi?”

Tống Giai gật đầu cái rụp: “Ok!” Nào ngờ cô vừa dứt lời thì có điện thoại. Cô ấy nghe máy xong, mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối nói với Dương Hồng Quyên: “Công ty có việc khẩn, tớ phải đi giải quyết ngay, hẹn cậu dịp khác nhé.”

Tống Giai và Dương Hồng Quyên trao đổi số điện thoại.

Dương Hồng Quyên nhìn bóng lưng Tống Giai khuất dần, thở dài một tiếng: “Lần sau không biết bao giờ mới gặp lại được.”

“Đi thôi, có duyên rồi sẽ gặp mà.” Viên Phi ôm eo Dương Hồng Quyên nói, rồi lại nhìn hai đứa bé đang uống nước, nhắc: “Đi cẩn thận vào nhé.”

Gia đình bốn người từ từ đi ra khỏi cổng trường, đến bãi đậu xe rồi lên một chiếc xe hơi màu đen. Viên Phi lái xe, chở Dương Hồng Quyên và hai con rời đi.

Sau đó, Dương Hồng Quyên lại nối lại liên lạc với Hứa Đồng. Hứa Đồng đang ở nước ngoài, vừa sinh con xong. Chồng của Hứa Đồng chính là người đàn ông mà cô ấy đã yêu hồi tốt nghiệp. Hứa Đồng và người nọ ở bên nhau không lâu thì cô ấy không muốn chấp nhận sự sắp đặt của gia đình, thế là chia tay anh ta và tự mình đi tìm việc ở tỉnh khác. Và trớ trêu thay, một trong những khách hàng của công việc mới lại chính là người đàn ông đó. Cứ đi một vòng rồi cuối cùng Hứa Đồng vẫn quay lại với người đàn ông đó.

Còn cô bạn cùng phòng Trương Miểu Miểu thì vừa ra trường đã chia tay bạn trai, cả hai đều có hoài bão riêng và đều chọn theo đuổi ước mơ đó, lúc ấy coi như là đường ai nấy đi trong êm đẹp. Tuy nhiên, bây giờ không ai biết Trương Miểu Miểu đang ở đâu, làm gì.

Dương Hồng Quyên tìm thấy ảnh tốt nghiệp đại học, ngồi trên giường hồi tưởng rất lâu.

Viên Phi từ thư phòng bước ra, vào phòng ngủ, lên giường, kéo Dương Hồng Quyên vào lòng, cười nói: “Hiếm khi thấy em xem mấy tấm ảnh này.”

“Già rồi anh, nên thích hoài niệm thôi.”

Viên Phi nói: “Đúng là già thật rồi, tóc bạc hết rồi kìa.”

“Tóc bạc? Đâu?” Dương Hồng Quyên giật mình.

Viên Phi bật cười.

Dương Hồng Quyên ngẩng đầu lườm anh: “Anh lừa em!”

“Sợ tóc bạc đến thế à?” Viên Phi cười.

Dương Hồng Quyên nói: “Tất nhiên rồi. Em đâu có già!”

“Hồi nãy em vừa nói mình già mà.”

“Em nói đùa thôi. Nhưng em vẫn còn trẻ!” Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi, nghiêm túc nói.

“Anh đâu có chê em, em sợ tóc bạc làm gì?”

Dương Hồng Quyên nói: “Em nghe người ta nói tuổi này mà có tóc bạc, nhiều khả năng là thận không tốt.”

“Nghe nói vớ vẩn.” Viên Phi nhận xét.

Dương Hồng Quyên đẩy Viên Phi ra, nói: “Em xem anh có tóc bạc chưa nào.”

“Anh làm gì có?”

Dương Hồng Quyên bảo Viên Phi cúi xuống, Viên Phi cúi xuống, cô quả thật không thấy tóc bạc.

“Thận tốt.” Cô cười nói.

“Thận có tốt hay không, em không biết à?” Viên Phi nhẹ nhàng véo eo Dương Hồng Quyên một cái.

Dương Hồng Quyên khẽ kêu lên một tiếng, rồi khúc khích cười.

*

Triển lãm phong thái tiếp viên hàng không dân dụng. Viên Phi dắt hai đứa trẻ bước vào sảnh triển lãm.

“Chỗ này rộng quá! Mẹ đâu rồi bố ơi?”

“Con quên số gian hàng mẹ dặn à?”

“Con quên mất tiêu rồi.”

“Số 3!”

“Vậy số 3 đi lối nào ạ?”

“Ngốc! Nhìn mũi tên chỉ dẫn ấy!”

“Bố ơi, anh bảo con ngốc kìa!”

“Không được nói em như thế!”

Viên Phi ngước nhìn, thấy ở chỗ đông người nhất có một người mặc đồng phục tiếp viên trưởng đang đứng giữa, mỉm cười nói gì đó với mọi người, tạo nên một tràng pháo tay nhiệt liệt.

“Kìa! Mẹ kìa!” Đô Đô chỉ vào người trong đám đông reo lên vui vẻ.

Đậu Đậu tiếp lời: “Ừm, anh thấy mẹ rồi!”

Đu Đu: “Nhiều người vây quanh mẹ quá đi!”

Đâu Đâu: “Đương nhiên, mẹ biết nhiều kiến thức về bay mà, họ đang hỏi mẹ đấy.”

Viên Phi đứng từ xa nhìn Dương Hồng Quyên, ánh mắt tràn đầy ý cười. Cô đứng giữa những người đó, là người nổi bật nhất.

Dương Hồng Quyên ngước mắt, giữa biển người mênh mông, cô cũng nhìn thấy Viên Phi ngay lập tức. Anh đứng đó, tuấn tú, cao ráo, khí chất hơn người.

Họ nhìn nhau, khóe môi đều khẽ cong lên.
 
Back
Top Bottom