Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 10: Chương 10



Dương Hồng Quyên ngồi giữa lớp học, cô nhìn bóng lưng Viên Phi ngồi ngay ngắn mà suy nghĩ lung tung.

Cuộc thi đọc bắt đầu. Mỗi giám khảo đánh giá dựa trên thang điểm mười, sau đó sẽ cộng điểm của tổng của ba giám khảo và sẽ chấm sau khi mỗi thí sinh hoàn thành xong phần thi của mình.

Hứa Đồng quay sang nói với các bạn cùng phòng: “Các cậu có biết vì sao điểm công bố cuối cùng là tổng điểm của ba giám khảo cộng lại không?”

Dương Hồng Quyên và hai cô bạn cùng phòng còn lại đều lắc đầu, tỏ ý không biết.

Hứa Đồng cười nói: “Làm như vậy để nghe điểm số cao hơn, lọt tai hơn đó.”

Bạn học đầu tiên lên bục giảng, cả phòng học im lặng. Dương Hồng Quyên và các bạn học khác đều ngừng bàn tán. Đến lúc bạn học đầu tiên thực hiện xong phần thi, Dương Hồng Quyên nghe được MC đọc điểm số từ trái sang phải lần lượt: 6 điểm, 7 điểm, 7.5 điểm, tiếp sau đó là tổng điểm 20.5 điểm. Thứ tự giám khảo từ trái sang phải là Viên Phi, lớp trưởng và bí thư.

Dương Hồng Quyên nghe điểm số của bạn đầu tiên thì bắt đầu lo lắng. Sau đó có mấy phần thi của các bạn học khác. Cô để ý thấy Viên Phi chấm điểm bọn họ rất thấp. Có thể nhận ra tiêu chí chấm điểm của Viên Phi rất cao. Cô lại nhớ đến giấc mơ đó, trong lòng lại càng hồi hộp hơn. Cô thi thứ 10, mỗi phần thi của các bạn xong thì càng đến gần lượt thi của cô, cô càng cảm thấy căng thẳng hơn nữa.

Hoa khôi Lưu Tư Vũ số 8 nên thi trước cô. Giọng nói của Lưu Tư Vũ rất êm tai, phát âm chuẩn, đọc diễn cảm cũng tốt. Khi Lưu Tư Vũ lên bục giảng, cả phòng học vang lên tiếng vỗ tay rất nồng nhiệt. Cô nghĩ Lưu Tư Vũ là sẽ người cao điểm nhất. Điều này khiến cô càng hồi hộp hơn. MC bắt đầu đọc điểm từ trái sang phải: 7.5 điểm, 10 điểm, 8.5 điểm, tổng điểm: 26 điểm. Người cho điểm thấp nhất vẫn là Viên Phi, người cho điểm cao nhất là lớp trưởng. Dương Hồng Quyên và tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì Viên Phi chỉ dành cho Lưu Tư Vũ 7.5 điểm, nhưng cô và mọi người đều nghĩ Viên Phi cho thí sinh khác thấp điểm hơn nên không nói gì. Hơn nữa, dù Viên Phi chấm 7.5 điểm thì Lưu Tư Vũ tính đến thời điểm hiện tại vẫn là người có tổng điểm số cao nhất.

Cuối cùng, MC đọc “Số 10”, đến lượt Dương Hồng Quyên lên bục giảng rồi. Dương Hồng Quyên hít một hơi thật sâu, đứng dậy. Các bạn cùng phòng của cô ở bên cạnh động viên: “Cố gắng lên Dương Hồng Quyên!”, mặc dù họ căn bản cũng không nghĩ cô có thể thuộc top 3.

“Bây giờ cậu ấy luyện tập đến trình độ nào rồi vậy? Có thể vào top 10 không?”, sau khi Dương Hồng Quyên rời đi, Trương Miểu Miểu, Hứa Đồng và Tống Giai thì thầm thảo luận.

Tống Giai trả lời: “Mỗi ngày rảnh, cậu ấy đều luyện tập. Mình không biết cậu ấy đã tập đến mức nào rồi nữa.”

Hứa Đồng nói tiếp: “Dù luyện tập thế nào thì làm sao có thể trong thời gian ngắn mà vượt bật lớn như vậy được? Nhưng các cậu có phát hiện ra không? Bình thường cậu ấy nói chuyện với chúng ta thì phát âm rất chuẩn, giọng địa phương không còn nữa, so với tụi mình thì nói rất hay ấy.”

“Vậy chắc cậu ấy có thể vào top 10 đó.” Trương Miểu Miểu khẳng định.

Hứa Đồng gật đầu: “Ừ, nếu vào top 10 thì ăn mừng một chút, dù sao vậy cũng là tiến bộ rất lớn rồi. Top 3 thì không dám nghĩ đến.”

Lúc họ thảo luận Dương Hồng Quyên đã lên bục giảng. Trương Miểu Miểu “xuỵt” một tiếng nhỏ, hai bạn còn lại cũng đồng thời im lặng, cả phòng học cũng yên tĩnh.

Dương Hồng Quyên đưa mắt nhìn về các bạn cùng phòng, cũng nhìn về phía hàng ghế đầu, lúc này Viên Phi ở trong tầm nhìn của cô. Anh cũng nhìn cô, ánh mắt rất nghiêm túc, nhìn qua là biết một người người chính trực, sẽ không vì có quan hệ tốt với cô mà dễ tính hơn. Hơn nữa, Dương Hồng Quyên cảm thấy quan hệ cũng không tốt gì, như vậy tốt hơn, cô muốn được công nhận bằng thực lực chứ không phải nhờ quan hệ.

Ánh mắt Dương Hồng Quyên dời khỏi người Viên Phi, nhìn lướt cả phòng học, mọi người đều nhìn cô, chờ cô bắt đầu phần thi. Cô chậm rãi mở miệng, bắt đầu ngâm thơ: bài thơ “Khoảng cách xa nhất trên thế”. Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là sự sống và cái chết, mà là khoảng cách khi em đứng trước mặt anh, anh cũng không biết rằng em yêu anh.”

Trong lúc cô ngâm thơ, ánh mắt chỉ hướng về phía trước, không nhìn vào bất kì ai khác, lúc cô đọc xong mới nhìn các bạn học. Cả phòng học vẫn yên tĩnh, không có tiếng nói chuyện, tiếng vỗ tay cũng không có. Dương Hồng Quyên lo lắng không thôi. Nhưng chính lúc này, tiếng vô tay vang lên, to đến điếc cả hai tai. Cô thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn về hướng Viên Phi, anh đang cúi đầu, tay phải cầm bút viết lên giấy gì đó. Anh đang chấm điểm. Dương Hồng Quyên nghĩ không biết anh đánh giá cô bao nhiêu điểm.

Ba giám khảo đã chấm điểm xong, giơ tờ giấy lên. Lần này MC đọc điểm từ phải sang trái: “8 điểm, 8 điểm, 10 điểm, tổng điểm 26 điểm!”

MC nói cuối cùng sự kịch tính đã dâng cao. Lúc MC đọc xong tổng điểm, bên dưới Trương Miểu Miểu bọn họ liền “Quao” thật lớn, trong phòng học cũng vang tiếng vỗ tay rất nồng nhiệt.

“Dương Hồng Quyên và Lưu Tư Vũ có cùng tổng điểm!”

“Giám khảo khoa khác luôn cho điểm thấp nhất vậy mà lần này chấm 10 điểm!”

“Thật sự Dương Hồng Quyên ngâm thơ rất hay!”

“Không thể tin được!” Hứa Đồng vui mừng reo lên.

Dương Hồng Quyên không khỏi ngạc nhiên, Viên Phi chấm cô 10 điểm! Cô xuống bục giảng, về vị trí, các bạn cùng phòng chúc mừng cô. Bọn họ bảo ngày mai đi ăn mừng. Dương Hồng Quyên trả lời: “Chỉ có thể đến căn tin ăn mừng, hơn nữa tớ cũng không có tiền mời tiệc.”

Tống Giai nhíu mày.

Người có hoàn cảnh tốt nhất trong họ là Hứa Đồng nói: “Được thôi! Không thành vấn đề! Chúng ta, đi căn tin ăn!”

Trương Miểu Miểu bổ sung: “Ăn gì không quan trọng! Quan trọng là vui vẻ!”

Cuộc thi kết thúc cũng đã đến 10 giờ tối, các bạn cùng phòng vây quanh Dương Hồng Quyên cười hihi đi ra ngoài phòng học, tính về phòng ngủ. Dương Hồng Quyên thấy Viên Phi đang đi về hướng khác, cô nói các bạn về phòng trước rồi bản thân đuổi theo Viên Phi.

Xung quanh rất tối, anh đứng dưới cây bạch quả, Dương Hồng Quyên không thấy rõ anh lắm. Cô đi đến, đứng trước mặt anh, cũng đứng dưới cây bạch quả. Cô gật đầu: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Viên Phi nói: “Hỏi đi.”

Dương Hồng Quyên hỏi thẳng: “Trợ giảng Viên, anh thiên vị tôi à? Nên mới để tôi 10 điểm?”

Lúc này trên đường đi cũng không một bóng người, ban đêm chợt yên tĩnh bất thường, chỉ có tiếng cây bạch quả bị gió thổi xào xạc. Đột nhiên lá cây bạch quả rơi xuống, có một chiếc lá rơi trên tóc Dương Hồng Quyên.

Viên Phi thấy Dương Hồng Quyên dường như không phát hiện ra, nên đưa tay lấy chiếc lá kia vo lại, giữ trong tay. Anh nhìn lá cây bạch quả trong tay nói: “Thiên vị cô? Tại sao tôi phải thiên vị?”

Câu hỏi vừa rồi của anh khiến mặt Dương Hồng Quyên đỏ bừng.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 11: Chương 11



Vì sao anh lại phải thiên vị? Cô cũng không biết. Nhìn qua đã nhận ra anh là một người công chính liêm minh, cô với anh cũng không quen nhau, cuối cùng không lẽ anh có tình ý với cô chứ? Dương Hồng Quyên bị Viên Phi hỏi đến không thể đáp lời được.

Ngón tay Viên Phi buông lỏng, lá cây bạch quả rơi xuống đất. Anh tiếp tục: “Tôi là người chính trực, sẽ không vì bất cứ người nào mà chấm điểm cao.”

Đúng thế, anh là trợ giảng, anh chỉ nhận ra cô thôi, làm sao mà có tình ý với cô được. Vì suy nghĩ vừa rồi của bản thân khiến Dương Hồng Quyên cảm thấy giấu hổ. Cô nhìn Viên Phi, nói: “Nhưng anh cho tôi điểm cao, còn là 10 điểm mà lại chấm điểm người khác rất thấp, đặc biệt là Lưu Tư Vũ, anh cho cô ấy chỉ có 7.5 điểm.”

“Lưu Tư Vũ?” Cái tên chợt lướt qua đầu Viên Phi, nhớ ra. Anh hỏi: “Là cô gái mắt to mắt nhỏ đấy hả?”

Dương Hồng Quyên trợn tròn hai mắt. Anh nói Lưu Tư Vũ là cô gái mắt to mắt nhỏ sao? Cô trả lời: “Cô ấy là hoa khôi lớp chúng tôi đó.”

Vẻ mặt Viên Phi rất ngạc nhiên, sau đó anh nói: “Giọng của Lưu Tư Vũ không tệ, phát âm chuẩn, nhưng phần thi ngâm thơ này thiếu cảm xúc, chỉ giống đang đọc, nên tôi chấm cô ấy 7.5 điểm.”

Dương Hồng Quyên cảm thấy yêu cầu của Viên Phi quá cao. “Còn Quan Triết thì sao?” Cô hỏi tiếp về lượt thi cuối cùng của hot boy của khoa, Quan Triết.

Viên Phi nhớ lại rồi đáp lời: “Người cuối cùng thi ngâm thơ là một bạn học nam. Cậu ta so với Lưu Tư Vũ thì thể hiện tốt hơn nhưng cảm xúc mang lại chỉ một chút, nên tôi chấm cậu ta 8 điểm. Với tôi 8 điểm đã là rất tốt rồi.”

8 điểm mà gọi là rất tốt vậy thì điểm 10 của cô thì sao? Yêu cầu của anh cao như vậy… Dương Hồng Quyên tò mò xem anh đánh giá phần thi của cô thế nào, chẳng lẽ thể hiện của cô đều tốt hơn Lưu Tư Vũ và Quan Triết sao? Cô nhìn anh không chần chừ mà hỏi: “Vậy còn tôi?”

“Cô sao… Cô được xem như có phát huy vượt bật. Theo như sáng sớm hôm qua tôi nghe mấy lần đọc của cô ở sân bóng rổ thì được 8 điểm nhưng tối hôm nay biểu hiện của cô tốt hơn nhiều, phát âm, khởi – thừa – chuyển – hợp, cảm xúc đều khá tốt, nên đạt 10 điểm.”

“Thật vậy sao?” Dương Hồng Quyên cười.

“Ừ, là thật. Tôi là một người chính trực.”

Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lát, nói như thế là cô dựa vào thực lực sao? Cô còn vừa mới trực tiếp hỏi anh có phải thiên vị hay không, câu hỏi này đã quá hấp tấp, bây giờ sao cô có thể tiếp tục mở miệng đây? Chuyện này rất xấu hổ.

“Có vấn đề gì sao?” Viên Phi hỏi tiếp.

Dương Hồng Quyên vội lắc đầu, cười đáp: “Tôi cũng nghĩ anh là người chính trực, một người công chính liêm minh.”

Viên Phi nói: “Cô nghĩ như vậy là đúng.”

Gió đêm hiu hiu khiến tán cây bạch quả đung đưa, bóng cây cũng theo đó mà nhảy múa. Giọng nói anh hòa cùng với gió, càng nhẹ nhàng hơn.

Mấy dãy nhà học cách đó không xa còn ánh đèn lờ mờ nhưng chớp mắt đã tắt đèn, tất cả đều chuyển thành một màu đen kịt, chỗ bọn họ đứng cũng trở nên tối hơn vì chỉ còn lại ánh sáng từ đèn đường.

“Ký túc xá sắp tắt đèn rồi!” Dương Hồng Quyên nói.

Viên Phi đứng trước mặt cô, tiếp lời: “Còn không chạy đi?”

Dương Hồng Quyên nở nụ cười, nói “Tôi đi đây” rồi xoay người chạy.

“Đợi một chút!” Viên Phi bất thình lình nói.

Dương Hồng Quyên dừng lại, quay đầu nhìn, khoảng cách bây giờ giữa hai người đã xa hơi lúc nãy, dưới ánh sáng leo lắt cô chỉ thấy lờ mờ bóng người anh, anh vẫn còn đứng tại chỗ.

“Chuyện gì vậy?” Cô đứng từ xa hỏi lại.

Trong bóng tối vang lên tiếng của anh: “Hoa khôi lớp cô là do ai chọn vậy?”

“Hả? Tôi không biết. Các bạn học nam nói như thế.”

“Không công bằng.”

Dương Hồng Quyên đang nghĩ xem ý của anh là gì.

Viên Phi cười, nói: “Đừng ngớ người, chạy đi!”

Dương Hồng Quyên nhớ ra ký túc xá sắp tắt đèn, lập tức xoay người chạy. Viên Phi cũng chạy về ký túc xá của mình.

Dương Hồng Quyên chạy vào trước khi cánh cửa ký túc xá số 5 đóng lại. Một giây sau, cô thấy một dì vừa đóng cửa vừa tắt đèn.

Ba người bạn cùng phòng còn đang trò chuyện đùa giỡn. Dương Hồng Quyên im lặng nằm lên giường, đột nhiên cô hỏi họ: “Mắt của Lưu Tư Vũ một bên to một bên nhỏ à?”

“Tớ không để ý.”

“Tớ không biết.”

“Hoa khôi còn có khuyết điểm sao?”

Dương Hồng Quyên trả lời: “Tớ thuận miệng hỏi thôi, ngủ đi.”

Đúng lúc đó, điện thoại ở ký túc xá reo lên.

“Điện thoại của ký túc xá hả? Bây giờ còn có người gọi đến à?” Hứa Đồng hỏi.

“Không biết nữa, chúng ta đều có điện thoại di động mà, hơn nữa không có ai tìm tớ bằng điện thoại ký túc xá đâu.” Tống Giai nói.

Trương Miểu Miểu nói: “Hứa Đồng, cậu đi nghe đi, xem ai gọi tới.”

Hứa Đồng là người gần điện thoại nhất. Cô ấy cũng tò mò sau khi tắt đèn còn ai gọi đến nữa. Vì thế, cô ấy xuống giường nhận điện thoại.

Có suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Dương Hồng Quyên. Vừa mới nghĩ đến thì Hứa Đồng đã nói: “Dương Hồng Quyên, tìm cậu đó. Là con trai.”

Trương Miểu Miểu và Tống Giai reo lên: “Con trai sao?”

Dương Hồng Quyên giật thót tim, lật đật xuống giường. Sau khi ra ban công, cô nhấc điện thoại, nói “alo”.

“Chạy nhanh vậy, cũng may không bị nhốt ở ngoài.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của một nam sinh, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi là Viên Phi.”

Dương Hồng Quyên cầm điện thoại, trong đầu cô còn vừa nghĩ đến anh, không ngờ là anh thật.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 12: Chương 12



Mọi người đều nói giọng anh rất hay, Dương Hồng Quyên cũng nghĩ như vật, đặc biệt là lúc này. Bây giờ, sân trường là một màu đen kịt, giọng anh từ trong điện thoại truyền đến, nghe trầm lắng và rất thu hút, khiến tai người nghe phải ngứa ngáy.

“Tôi là Viên Phi.” Trong điện thoại Viên Phi nhắc lại một lần nữa.

Dương Hồng Quyên lấy lại tinh thần, khẽ “Ừ”, nhỏ tiếng nói: “Thiếu chút nữa là tôi đã bị nhốt bên ngoài rồi.”

Cô nghe được tiếng anh cười khẽ: “Vào cửa ngay giây cuối cùng à?”

“Đúng thế.”

“Vậy cũng không tồi, thật sự chạy rất nhanh.”

Dương Hồng Quyên nhớ lại màn chạy nước rút 100m của mình vừa rồi có hơi tự hào. Cô nắm điện thoại hỏi: “Còn anh? Cũng thiếu chút nữa thì bị nhốt à?”

“Đúng vậy.”

Vì hai người cùng chung cảnh ngộ mà Dương Hồng Quyên cười thành tiếng.

“Về tới là được rồi, đi ngủ sớm đi, tôi cúp máy đây.” Viên Phi nói.

“Gặp lại sau.” Dương Hồng Quyên tạm biệt.

“Gặp lại sau.”

Dương Hồng Quyên bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn bên ngoài ban công, một màu tối đen như mực, gió thổi hiu hiu mát mẻ. Cô đứng yên hai giây rồi đi vào trong, phòng ký túc xá yên tĩnh bỗng dưng ồn ào.

“Người nào đó?”

“Ai thế hả?”

Ba cô bạn cùng phòng ở trong bóng tối cười hỏi. Ở độ tuổi của các cô, có bạn nam gọi điện thoại đến thì luôn nghĩ đến mấy chuyện nhạy cảm, hơn nữa đây đã là lần thứ hai có học sinh nam gọi điện thoại cho Dương Hồng Quyên. Vừa nãy Hứa Đồng cũng có với bọn họ giọng nói của nam sinh lần này so với lần trước cũng không có khác nhau là mấy.

Trong bóng tối, Dương Hồng Quyên lò mò lên giường, leo cầu thang lên giường trên. Cô vừa đi vừa nói: “Các cậu đừng nghĩ lung tung, cậu ấy là trợ giảng môn tự chọn tiếng phổ thông của tớ.”

Trương Miểu Miểu liền hỏi: “Là thầy sao?”

Hứa Đồng tiếp lời: “Giọng nói nghe rất trưởng thành.”

Tống Giai reo lên: “Là tình thầy trò hả?”

Dương Hồng Quyên vội nói: “Cậu ấy cũng là sinh viên năm nhất giống bọn mình mà.”

Bất kể người gọi điện thoại đó có thân phận gì thì ai cũng phấn khích.

Dương Hồng Quyên đang suy nghĩ có nên nói với họ là trợ giảng đó cũng chính là giám khảo khoa khác không. Nghĩ một lát, cô cảm thấy không nhất thiết phải nói vì cô cảm thấy vị trí thứ hai đó là tự nhờ vào bản thân.

Các dì quản lý ký túc xá đang đi tuần tra bên ngoài, sau khi tắt đèn mọi người cũng không dám nói quá lớn tiếng nên bọn họ cũng nói mấy câu rồi đi ngủ.

Dương Hồng Quyên nhớ lại cuộc gọi kia của Viên Phi, anh gọi đến xem cô có về ký túc xá không, sợ cô bị nhốt ở ngoài sao? Chẳng lẽ anh quan tâm cô đến thế? Nghĩ một cô cho là anh hành động theo đạo nghĩa thôi, vì họ chỉ mới gặp nhau vài lần, không tính là quá thân quen. Nghĩ tới nghĩ lui cô lại ngủ mất tiêu.

Trưa ngày hôm sau, Dương Hồng Quyên và bạn cùng phòng đến căn tin ăn, chúc mừng cô đứng thứ 2 cuộc thi ngâm thơ. Lưu Tư Vũ và bạn cùng phòng cô ta ngồi sau bàn của Dương Hồng Quyên.

Chỗ ngồi Dương Hồng Quyên và Hứa Đồng vừa may nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Nếu như không phải do giám khảo khoa ngoài chấm điểm thấp quá thì Tư Vũ đã quán quân rồi.” Quách Thiến, bạn cùng phòng của Lưu Tư Vũ nói.

Nghe câu đó tai Dương Hồng Quyên đỏ ửng lên.

Một người bạn cùng phòng khác của Lưu Tư Vũ là Trần Mỹ Tình cũng thêm vào: “Đúng thế. Hơn nữa, cậu ta còn chấm cái tên cặn bã kia 10 điểm, thật không hiểu nổi, bọn họ biết có quen biết gì không?”

Dương Hồng Quyên nghe được mấy chữ “đồ cặn bã” mà nhíu mày.

Lưu Tư Vũ nhắc nhở: “Nhìn phía trước đi, nhỏ tiếng thôi.’ Cô nói tiếp: “Kết quả này tôi cũng không tin được.”

Dương Đình Đình thì thầm: “Nhưng hôm qua tớ cảm thấy Dương Hồng Quyên thể hiện rất tốt mà. Nhớ lúc khai giảng tiếng phổ thông của cậu ấy còn đặc giọng địa phương mà mới mấy tháng trôi qua giọng địa phương cũng không còn, tiếng phổ thông rất chuẩn.”

Lưu Tư Vũ như có suy tư.

Trần Mỹ Tình và Quách Thiến cùng nhìn về Dương Đình Đình. Hai người trợn tròn mắt, đồng thanh: “Cậu dám nói cái đồ cặn bã đó biểu hiện tốt hả?”

Dương Đình Đình còn chưa kịp mở miệng, Hứa Đồng ngồi bên cạnh đã nghiêng đầu nói: “Cậu ấy đương nhiên biểu hiện rất tốt, chuyện này quá rõ ràng. Hơn nữa, nếu không biểu hiện tốt, vị giám khảo đòi hỏi cao như thế sẽ không chấm 10 điểm rồi.”

“Ai biết bọn họ có quan hệ gì hay không? Lỡ có gì thì sao?” Trần Mỹ Tình hỏi.

Quách Thiến đổ thêm dầu vào: “Đúng vậy! Hết lần này đến lần khác cậu ta chấm điểm ai cũng thấp như thế, vậy mà chấm cô ta 10 điểm, nói bọn họ không quen biết nhau, tôi không bao giờ tin. Nói không chừng là có tình cảm gì đó với nhau đấy!”

Ngay lập tức, Hứa Đồng phản bác: “Chắc chắn là hai người họ không quen biết nhau rồi!”

“Cậu không phải là cậu ta, làm sao cậu chắc chắn vậy chứ.” Quách Thiến đáp trả.

Dương Hồng Quyên cau mày. Trương Miểu Miểu và Tống Giai nghe tiếng cãi nhau, ngước đầu nhìn.

Hứa Đồng vẫn bảo vệ Dương Hồng Quyên: “Mấy cậu biết rõ hơn tôi à? Mấy cậu thấy hai người họ ở gần nhau rồi à?”

“Tôi không nhìn thấy, nhưng như nó không hợp lý!” Quách Thiến vẫn tiếp tục.

Lưu Tư Vũ cản bạn cùng phòng của cô ta: “Bỏ đi, chỉ là cuộc thi nhỏ trong lớp thôi mà, thứ hạng cũng không quan trọng mấy.”

Dương Đình Đình gật đầu, tỏ ý tán thành.

Quách Thiến nói: “Cuộc thi nhỏ này tớ cũng không thèm để ý đến nhưng nếu có người gian lận thì tớ không chịu được đâu, phải chửi người.”

“Ai gian lận vậy?” Trương Miểu Miểu cũng nói chen vào.

Trần Mỹ Tình đáp: “Có người thôi. Cái con nhỏ quê mùa.”

Dương Hồng Quyên chợt quay lại, nhìn về phía Trần Mỹ Tình và Quách Thiến nói: “Tôi không gian lận! Tôi tin vì hôm qua đã thể hiện tốt nên mới được điểm như thế!”

Trần Mỹ Tình và Quách Thiến bĩu môi.

Dương Hồng Quyên vừa nhìn về phía Lưu Tư Vũ, nói tiếp: “Tôi cũng công nhận tiếng phổ thông của cậu rất hay, lần thi này không ai qua được cậu. Nhưng cậu biết vì sao điểm của tôi và cậu bằng nhau không?”

Lưu Tư Vũ cũng nhìn Dương Hồng Quyên: “Tại sao?”

Ánh mắt những người khác cũng đổ dồn lên người Dương Hồng Quyên.

Cô trả lời: “Lưu Tư Vũ, giọng nói của cậu rất tốt, phát âm chuẩn, nhưng ngâm thơ chú trọng cảm xúc, còn cậu thì lại giống đọc hơn.”

Cô nhắc lại câu hôm qua Viên Phi nói.

Quách Thiến lập tức không đồng tình: “Tư Vũ ngâm thơ như thế mà giống đọc á?”

Lưu Tư Vũ nhíu mày, lúc cô xuống mới nhận ra điều này.

Dương Hồng Quyên nhìn Lưu Tư Vũ, hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Ánh mắt mọi người chuyển sang Lưu Tư Vũ.

Lưu Tư Vũ nhận ra phần này của mình chưa ổn nhưng không nói ra trước mặt mọi người. Cô ta nói với bạn cùng phòng: “Cuộc thi nhỏ này căn bản là tớ không quan tâm, nên đừng có ai nói nhảm nữa. Chúng ta đi thôi.”

Nói xong, Lưu Tư Vũ đứng dậy. Trần Mỹ Tình và Quách Thiến còn muốn nói tiếp gì đó, Dương Đình Đình cũng đứng lên nhắc: “Đi thôi, buổi chiều có tiết, về ngủ trưa đi.” Vì vậy, Trần Mỹ đình và Quách Thiến im lặng, đứng lên.

Đúng giờ phút này, có một giọng nói vang lên: “Tối hôm qua tôi thấy Dương Hồng Quyên với cái tên giám khảo ngoài khoa họ Viên kia đứng nói chuyện với nhau. Chính là ở dưới tán cây bạch quả đó.”

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn, nhìn Quan Triết đứng đó. Mắt Lưu Tư Vũ sáng rực, Trần Mỹ Tình và Quách Thiến cũng thế. Quan Triết thấy Dương Hồng Quyên và giám khảo khoa khác ở cạnh nhau!

Dương Hồng Quyên đột nhiên cau mày, Quan Triết thấy sao? Cô biết chuyện này không thể nào nói rõ ràng được.

“Đúng là tối hôm qua tôi và cô ấy có nói chuyện.”

Lại là một âm thanh khác vang lên.

Dương Hồng Quyên quay lại, thấy Viên Phi mặc áo sơ mi trắng đang đi về phía bọn họ
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 13: Chương 13



Dương Hồng Quyên bất ngờ vì sự xuất hiện của Viên Phi. Cô không biết nên giải thích thế nào vậy mà anh còn thừa nhận bọn họ có đứng dưới cây bạch quả nói chuyện. Nghi ngờ của mọi người về chuyện này anh sẽ giải thích thế nào.

Viên Phi đi tới, đứng đối diện với mấy ánh mắt soi mói đó.

Trần Mỹ Tình lập tức nói: “Tôi đoán hai người quen biết! Quả nhiên là như thế!”

Mặt Viên Phi không biến sắc nhìn Trần Mỹ Tình: “Vậy thì thế nào?”

“Nè, rõ ràng là do cậu chấm điểm không công bằng, cố tình chấm Dương Hồng Quyên điểm cao, nếu như cậu không chấm 10 điểm thì cậu ta làm gì đứng ở hạng 2!” Lần này người lên tiếng là Quách Thiến. Cô nói câu này xong, mọi người ai cũng thấy có lý.

Vẫn là gương mặt bình tĩnh đó nhìn Quách Thiến: “10 điểm và quen biết nhau thì liên quan gì?”

Quách Thiến trả lời: “Sao lại không liên quan? Cậu biết cậu ta, nên chăm chước cho chứ gì.”

Viên Phi nói: “Lớp trưởng, bí thư của mấy cậu không quen biết người thi à? Quen biết thì sẽ chăm chước là lý lẽ gì thế?”

Tống Giai xen vào: “Lớp trưởng có quan hệ tốt với Lưu Tư Vũ nên chấm 10 điểm.”

Trương Miểu Miểu bổ sung: “Bí thư Chi đoàn có thân với Quan Triết nên cho 10 điểm.”

Tống Giai và Trương Miểu Miểu vừa nói xong, Lưu Tư Vũ phản bác: “Tôi có quan hệ tốt với lớp trưởng nhưng lớp trưởng sẽ không vì tình cảm mà làm chuyện sai trái.”

Quan Triết ho khan, cũng biện hộ: “Bí thư Chi đoàn cũng không vì tình cảm mà làm gì sai đâu.”

Dương Hồng Quyên lập tức hỏi: “Vậy mấy cậu nghĩ trợ giảng Viên sẽ làm những chuyện như vậy hả?”

Trợ giảng Viên? Hứa Đồng, Trương Miểu Miểu và Tống Giai nhớ đến trợ giảng tối qua gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ chính là trợ giảng Viên đang đứng trước mặt đây sao? Bọn họ cũng cực kì ngạc nhiên.

“Trợ giảng?” Mấy người Lưu Tư Vũ cũng sửng sốt, đồng thanh.

Quan Triết cũng không ngờ quan hệ của họ là như thế.

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Đúng vậy. Cậu ấy là trợ giảng môn tự chọn tiếng phổ thông của tôi, chỉ biết nhau thế thôi, không bằng quan hệ tốt của mấy cậu với lớp trưởng hay bí thư đâu. Lớp trưởng và bí thư làm việc không bị tình cảm chi phối thì trợ giảng Viên lại càng không như thế.”

Lưu Tư Vũ và bạn cùng phòng đều không biết trả lời thế nào. Nhưng ngược lại, Quan Triết mỉm cười.

Viên Phi nhìn Dương Hồng Quyên ở đối diện, sắc mặt không thay đổi, nói với mọi người: “Bọn họ có bị tình cảm chi phối hay không tôi không biết, nhưng bây giờ tôi có thể nhận xét từng phần thi cho mọi người nghe.”

“Vậy cậu nói đi.” Trần Mỹ Tình nói.

Mọi người rất muốn nghe xem Viên Phi phê bình thế nào, lời nói của anh có đúng hay không nên ai cũng nhìn Viên Phi.

Viên Phi bắt đầu nói: “Người ngâm thơ đầu tiên là Vạn Bân. Cậu ấy ngâm bài “Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ”, câu “Loạn thạch băng vân”, chữ “thạch” không uốn lưỡi, cảm xúc bình thường. Tôi chấm 6 điểm. Người thứ hai là…”

Viên Phi nhận xét từng người một. Tất cả đều kinh ngạc, anh còn nhớ rõ tên của từng thí sinh, thứ tự và cả tác phẩm dự thi, mà ngay cả bọn họ đều không thể nhớ. Đồng thời, những lời nhận xét của anh rất có lý, làm người khác bị thuyết phục.

“Các cô phục chưa?” Hứa Đồng nhìn lướt qua đám người Lưu Tư Vũ, cười hỏi.

Mấy người Lưu Tư Vũ và Quan Triết tạm thời không phản bác được gì. Nhưng nhanh sau đó, Trần Mỹ Tình phát hiện Viên Phi chưa nhận xét một người.

“Còn Dương Hồng Quyên thì sao? Sao cậu không nhận xét cô ta?” Trần Mỹ Tình nói.

Bây giờ mọi người mới nhớ ra Viên Phi chưa nhận xét phần thi của Dương Hồng Quyên.

“Đúng thế, đúng thế, sao không nhận xét bài của cô ta?”

Chính bản thân bạn cùng phòng của Dương Hồng Quyên cũng tò mò Viên Phi nói thế nào. Vì Dương Hồng Quyên đã nghe Viên Phi nhận xét tối hôm qua, anh nói cô phát huy tốt hơn bình thường nên bây giờ cô không tò mò anh sẽ nói gì.

“Cô ấy.” Viên Phi liếc nhìn Dương Hồng Quyên, mặt anh vẫn nghiêm túc: “Tôi không tìm thấy khuyết điểm gì của cô ấy nên chấm 10 điểm.”

Dương Hồng Quyên giật mình nhìn Viên Phi, câu này có giống anh nói tối hôm qua đâu. Câu nói này đến bản thân cô còn không thể tin được.

Bạn cùng phòng của Dương Hồng Quyên, đám người Lưu Tư Vũ và Quan Triết không nghĩ Viên Phi sẽ nói như thế, bọn họ cúi đầu xì xào bàn tán.

“Mọi người có thể nói ra khuyết điểm của cô ấy, tôi sẽ lắng tai nghe.” Viên Phi nói thêm.

Không có ai nói được tối hôm qua phần ngâm thơ của Dương Hồng Quyên có khuyết điểm gì, bọn họ không giống Viên Phi nhớ từng phần thi của mỗi người. Vì vậy, chẳng ai nói được gì.

“Đi thôi, tớ nói thứ hạng không quan trọng mà.” Lưu Tư Vũ nói với bạn cùng phòng của cô ta.

Quách Thiến, Trần Mỹ Tình, Dương Đình Đình không ai nói gì, cùng Lưu Tư Vũ bỏ khỏi căn tin. Quan Triết nhìn Dương Hồng Quyên, nói: “Mặc dù tối qua cậu và giám khảo Viên có nói chuyện, nhưng tối qua cậu ngâm thơ rất hay, tôi không tìm ra lỗi gì.”

Nói xong, Quan Triết cũng rời đi.

Trong chớp mắt,, chỗ này cũng chỉ còn lại Dương Hồng Quyên và bạn cùng phòng. Mắt cô và Viên Phi vừa hay đối diện nhau, Viên Phi không ngại ngùng quay sang chỗ khác, sau đó cũng bước đi.

“Wow! Cậu ấy không tìm thấy khuyết điểm của cậu!” Hứa Đồng cười rộ lên.

Trương Miểu Miểu và Tống Giai đi đằng sau đùa giỡn.

Dương Hồng Quyên nhìn bóng lưng Viên Phi, khóe miệng hơi cong lên, anh nói anh không tìm ra khuyết điểm của cô, nghe anh nói như vậy cô rất vui. Cô giỏi như thế sao? Anh giúp cô nhẹ nhõm hơn rồi.

Các bạn cùng phòng còn đang đùa giỡn, Dương Hồng Quyên nói “Các cậu đừng nghĩ đến nữa” rồi ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Ba cô bạn kia cũng ngồi xuống. Ăn được vài miếng thì Dương Hồng Quyên đột nhiên dừng lại, cô vừa nhớ ra đúng là mắt của Lưu Tư Vũ một bên to một bên nhỏ. Nhưng mà chỉ là chênh lệch nhau một chút xíu thôi, không nhìn kĩ thì sẽ không để ý thấy.

Thời tiết đang mát mẻ thì đến tối lại hơi se lạnh.

Dương Hồng Quyên vẫn chỉ mặc một chiếc váy mỏng. Cô mang bình nước đi lấy nước mà không khỏi run cầm cập. Đến chỗ rót nước, hai hàng dài trước hai vòi nước. Chỗ này có tổng cộng mười mấy vòi, nhưng cô nghe nói mấy vòi kia bị hư nên đành đứng vào cuối hàng dài kia.

Bên cạnh chỗ rót nước là nhà tắm. Nhà tắm có hai lầu, tầng trên là phòng tắm nam, ở dưới là của nữ. Muốn đi vào nhà tắm phải đi qua chỗ lấy nước, cũng như từ nhà tắm đi ra phải ngang qua chỗ rót nước. Dương Hồng Quyên vô tình quay đầu thì bắt gặp một dáng người quen thuộc. Anh đi cùng với ba bạn học nam khác, là người cao nhất trong bốn người. Anh mặc quần đùi, đi dép lào, tóc ướt, không giống anh thường ngày lắm. Vì vậy cô cứ ngoái lại nhìn mấy lần. Đột nhiên anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt kia, khiến cô vội quay đi nơi khác.

Đến khi nhìn lại lần nữa thì chỉ thấy bóng lưng của Viên Phi và ba người bạn kia.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 14: Chương 14



Môn học tiếng phổ thông của Dương Hồng Quyên không chỉ kiểm tra kĩ năng đọc và vấn đáp, mà còn phải thi viết, cũng có nghĩa là ngoài nghe đọc bình thường còn có một bài thi viết nữa.

Lúc giáo sư Chu thông báo hình thức kiểm tra, Dương Hồng Quyên có liếc nhìn sang chỗ Viên Phi hay ngồi. Chỗ ấy còn trống, tiết quan trọng như vậy mà Viên Phi không đến. Trước nay anh chưa từng vắng tiết nào, anh rất nghiêm túc với chức vụ trợ giảng, nếu không có lý do đặc biệt thì sẽ không nghỉ. Dương Hồng Quyên đang đoán xem lý do là gì, không phải anh bị bệnh rồi đấy chứ? Thời tiết gần đây đột nhiên chuyển lạnh, rất dễ bị cảm. Hơn nữa, chạng vạng tối hôm đó tắm xong anh mặc quần đùi, rất có thể là nhiễm lạnh rồi. Nghĩ đến đây, Dương Hồng Quyên hơi nhíu mày.

Buổi thi bắt đầu, giáo sư Chu đang gọi tên các bạn vào thi phần đọc nói. Dương Hồng Quyên lấy lại tinh thần, nghe các sinh viên khác đọc bài và đối thoại với nhau nhưng cô vẫn không thể yên tâm.

Khi nghe giáo sư Chu gọi “Dương Hồng Quyên”, cô đứng dậy, bắt đầu đọc bài văn giáo sư Chủ yêu cầu, sau đó đối thoại với các bạn học khác. Lúc đang thi, Dương Hồng Quyên nghe được tiếng bước chân bên ngoài. Hoàn thành phần thi, Dương Hồng Quyên cảm thấy mình làm không tốt lắm, cô thấy giáo sư Chu đang ghi, không biết điểm của mình thế nào. Bây giờ cô chưa biết điểm được vì lần sau còn một bài thi viết. Sau khi thi viết xong thì tiết học sau mới công bố điểm cuối cùng.

Tiếng chuông vừa vang lên, thời gian thi cũng hết. Mọi người nộp bài, lần lượt ra khỏi phòng học. Tuy bài này chỉ là một bài kiểm tra nhỏ nhưng có thể sẽ lấy điểm cuối kì nên mọi người rất chú trọng điểm số. Dương Hồng Quyên cũng quan trọng sự tiến bộ điểm số trong tiếng phổ thông vì nó gắn liền với ước mơ của cô. Sau ra khỏi phòng học, cô hơi thất vọng vì phần thi vấn đáp vừa rồi không tốt.

Bạn cùng phòng, Tống Giai bị cảm, ho và sốt nên cần truyền nước. Dương Hồng Quyên và Hứa Đồng cùng Trương Miểu Miểu đưa Tống Giai đến phòng y tế ở trường. Bác sĩ ở phòng y tế nói trời chuyển lạnh nên phải mặc thêm nhiều đồ, không được chủ quan bệnh cảm cúm. Nhìn Tống Giai nằm trên giường truyền nước biển, Dương Hồng Quyên đang nghĩ Viên Phi bị cảm có đến phòng y tế không, vì thế mới không nghe thấy bác sĩ ở bên căn dặn.

“Cháu có mặc đủ đồ ấm, nhưng mỗi lần chuyển mùa đều bị cảm.” Tống Giai vừa ho vừa nói, “Cậu ấy mới mặc ít đó ạ.”

Tống Giai chỉ vào Dương Hồng Quyên.

Bác sĩ, Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu đều nhìn về phía Dương Hồng Quyên, họ thấy cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu vàng, mặc dù dài qua đầu gối nhưng ở dưới không có gì cả, đôi chân trơ trọi, nhìn đã thấy lạnh.

“Mấy cô gái này chỉ muốn mặc đẹp, không quan tâm sức khỏe, lúc ngã bệnh thì mới biết thế nào là khổ.” Bác sĩ nhìn Dương Hồng Quyên nói.

Dương Hồng Quyên lấy lại tinh thần, nghe mấy câu bác sĩ nói với cô, cô trả lời: “Trời sinh cháu không sợ lạnh. Từ nhỏ đến giờ, mùa đông lạnh thế nào cháu cũng chỉ mặc một áo lông mỏng. Ít khi cháu bị bệnh lắm, có bị cảm thì cũng vài ngày là khỏi thôi ạ.”

“Vì nhà cậu nghèo nên không đủ tiền mua đồ mặc sao?”

Một âm thanh cười cợt nhã vang lên.

Dương Hồng Quyên ngẩng nhìn, thấy Trương Mỹ Tình và Lưu Tư Vũ đứng ở cửa phòng y tế, người vừa nói là Trần Mỹ Tình, Lưu Tư Vũ mới đứng đó mấy giây đã nhảy mũi liên tục. Dương Hồng Quyên nhìn thẳng vào Trần Mỹ Tình, cô nghiêm túc nói: “Đúng là nhà tôi nghèo không mua nổi đồ mặc, nhưng tôi vẫn được dạy dỗ, ít nhất tôi không ghét nhà giàu. Còn những người có tiền mà mỉa mai người khác nghèo, tôi nghĩ điều kiện tốt mấy mà không được giáo dục tử tế thì cũng bằng không.”

“Đúng vậy, cái đồ vô giáo dục.” Hứa Đồng tiếp lời.

Trương Miểu Miểu nói thêm: “Trước mặt Đồng Đồng của chúng tôi, cậu không phải cũng là đồ nhà nghèo à!”

Nhà của Hứa Đồng điều kiện tốt hơn Trần Mỹ Tình nhiều.

Trần Mỹ Tình nhìn chằm chằm đám người Dương Hồng Quyên, giận đến nỗi không nói được gì. Lưu Tư Vũ đứng bên cạnh cô ta hắc xì không ngừng, nói với Trần Mỹ Tình: “Đừng có cãi nhau với bọn họ, tớ muốn lấy thuốc rồi còn đi tập đàn dương cầm.”

Trần Mỹ Tình không nói gì, đi với Lưu Tư Vũ tới chỗ bác sĩ lấy thuốc. Lưu Tư Vũ cũng bị cảm, cô ta xin thuốc cảm, lấy thuốc xong bọn họ cũng rời đi.

Hứa Đồng chửi một câu: “Ghê tởm!”, sau đó cô rất ủng hộ Dương Hồng Quyên. Cô rất thích Dương Hồng Quyên, mặc dù nhà nghèo nhưng cô luôn giữ chừng mực, không tự ti.

Cuộc cãi vã kết thúc, Dương Hồng Quyên và bạn cùng phòng chờ Tống Giai truyền nước xong thì rời khỏi phòng y tế.

Buổi tối, Dương Hồng Quyên rửa mặt xong xem thời khóa biểu rồi lên giường nằm. Cả ngày mai đều là tiết môn chuyên ngành. Kí túc xá tắt đèn, Dương Hồng Quyên cũng nhắm mắt ngủ.

Tiết đầu tiên sáng hôm sau là kĩ năng nghe Tiếng Anh. Dương Hồng Quyên và bạn cùng phòng mang sách vở theo đến phòng học ở tòa nhà số hai. Đến dưới tầng của tòa nhà, Dương Hồng Quyên vô tình quay đầu, bỗng nhìn thấy vài người bên tòa nhà thí nghiệm và thiết kế ở gần đó, trong đó có một bóng dáng quen thuộc. Cô định nhìn kĩ lại lần nữa, bóng dáng đó chính là Viên Phi. Anh và ba người bạn đang đi về phía tòa nhà thí nghiệm và thiết kế gần đó.

“Các cậu đi trước đi.” Dương Hồng Quyên nghiêng đầu nói với người bên cạnh, sau đó chạy đến tòa nhà thí nghiệm và thiết kế.

“Ừ!” Đám người Hứa Đồng trả lời cô một tiếng rồi đi lên lớp. Đông người quá nên bóng dáng Dương Hồng Quyên hòa vào rồi biến mất, bọn họ không thấy rõ cô đi hướng nào.

Dương Hồng Quyên thoát khỏi đám đông, lúc cô chạy đến thì Viên Phi đã sắp qua cửa chính.

Viên Phi còn một bước chân nữa đã qua cửa chính nhưng nghe được tiếng bước chân kèm theo tiếng thở d.ốc nên quay đầu, thấy Dương Hồng Quyên có phía sau, có hơi bất ngờ: “Dương Hồng Quyên?”

Những người đi cùng với Viên Phi đều là bạn cùng phòng của anh ấy. Bọn họ cũng quay đầu lại nhìn Dương Hồng Quyên với ánh mắt tò mò. Dù sao trong khoa của họ cũng không có những cô bạn xinh đẹp như vậy đến tìm. Trong số những người đó, chỉ có mỗi Liêu Cường biết Dương Hồng Quyên chính là bạn học đã ngồi ngâm thơ ở sân bóng rổ, hơn nữa lại còn là sinh viên mà lớp Viên Phi làm trợ giảng.

Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi, vì chạy nhanh quá nên cô thở hổn hển nói không được gì.

“Cô tìm tôi à?” Viên Phi bước ra ngoài, quay người lại đối diện Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên vừa thở vừa gật đầu.

“Có chuyện gì hả?” Viên Phi hỏi.

Câu hỏi này khiến Dương Hồng Quyên ngẩn người, cô tìm anh vì chuyện gì? Hình như cô chẳng có việc gì để tìm anh. Cô chỉ muốn biết vì sao tiết học quan trọng của môn tiếng phổ thông mà anh không đến, muốn hỏi có phải anh bị bệnh không. Nhưng bây giờ thấy anh đứng trước mặt đã biết bản thân đoán sai, như thế làm cô càng thắc mắc vì sao anh lại vắng mặt. Cô nhìn lướt qua ba bạn học bên cạnh Viên Phi, nói thẳng: “Tiết học tiếng phổ thông hôm qua anh không lên lớp.”

Bạn cùng phòng của Viên Phi cười cười mờ ám.

Viên Phi dường như đã quen với sự thẳng thắn của Dương Hồng Quyên, giống như buổi tối khuya ngày thi ngâm thơ cô hỏi anh có phải thiên vị cô không. Viên Phi đáp: “Đi học đi, tan học chờ tôi một chút. Tôi sẽ nói lý do cho cô sau.”

Mặc dù nói thẳng ra nhưng Dương Hồng Quyên cũng có chút xấu hổ. Nghe được câu này của Viên Phi, cô cũng bình tĩnh hơn, gật đầu: “Ừm.”

“Đi học nhanh đi.” Viên Phi nhắc nhở.

Dương Hồng Quyên gật đầu rồi xoay người đi về tòa nhà cô học. Đi được vài bước thì cô quay đầu nhìn, Viên Phi cũng đi được vài bước vào cửa tòa nhà thí nghiệm và thực hành cũng quay đầu lại.

“Chạy đi!” Anh nói ra rồi hơi mỉm cười.

Dương Hồng Quyên quay lại, vô thức cũng nở nụ cười, rồi vội chạy.

Dương Hồng Quyên chạy vừa đến dưới tầng của tòa nhà thì chuông reo “reng reng reng”.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 15: Chương 15



Phòng học kỹ năng nghe tiếng Anh ở tầng hai. Trong tiếng chuông “reng” rõ ràng, Dương Hồng Quyên chạy nhanh nhất có thể về phía tầng hai. Ngoài cô, còn có các bạn học khác cũng đang chạy, thậm chí còn có bạn không quan tâm đến tiếng chuông reo. Nhưng khi lên đến tầng hai thì không còn ai chạy cùng cô, hiển nhiên là những bạn học chạy lúc nãy không phải học cùng lớp với cô, việc này càng khiến cô hoảng sợ hơn. Tiếng chuông cuối cùng vang lên cũng là lúc Dương Hồng Quyên vừa lao kịp đến trước cửa lớp.

Giảng viên dạy môn này đang ngồi trên bục giảng nhìn về phía cửa phòng, cả lớp cũng ngẩng mặt nhìn sơ qua cô. Mấy cô bạn cùng phòng cũng nghiêng đầu nhìn. Mặc dù mọi người nhìn chằm chằm vào cô, nhưng Dương Hồng Quyên biết, cô không xem là đi học muộn.

Hứa Đồng chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, ý nói là có chừa chỗ ngồi cho cô. Dương Hồng Quyên nhanh nhẹn đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hứa Đồng, đặt sách vở xuống, vỗ vỗ ngực, sau đó lấy hết sức thở.

“Vào lớp đúng giây cuối cùng, giỏi đó.” Hứa Đồng khẽ cười.

“Đi đâu đó?” Tống Giai nghiêng đầu qua Hứa Đồng hỏi Dương Hồng Quyên.

Ở sau lưng có tiếng hừ nhỏ nhỏ của Trần Mỹ Tình.

Dương Hồng Quyên không thèm để ý đến Trần Mỹ Tình, mà cô còn đang thở nên chưa nói được gì. Một lúc sau mới trả lời: “Không đi đâu cả.”

Trương Miểu Miểu còn định hỏi, nhưng giảng viên trên bục giảng yêu cầu mọi người đeo tai nghe nên đành thôi, rồi đeo tai nghe lên.

Dương Hồng Quyên cũng đeo tai nghe lên, cô vẫn cố gắng đưa hơi thở ổn định lại. Tốc độ chạy nước rút 100 mét thực sự quá kích động. Đồng thời, cô tự hỏi có phải Viên Phi đang học ở tòa nhà thí nghiệm và thiết kế không, cô không nghĩ hai người lại học ở hai tòa nhà gần nhau như vậy. Đúng lúc này, trong tai nghe vang lên âm thanh “rè rè” của dòng điện, sau đó là tiếng giảng viên yêu cầu họ nghe kỹ một đoạn ghi âm, rồi cô ấy sẽ đặt câu hỏi. Dương Hồng Quyên gác lại suy nghĩ, chăm chú lắng nghe bài tập.

Ở trong một phòng học tầng hai của tòa nhà thí nghiệm và thiết kế, trên màn hình lớn đang chiếu một mô hình kiến trúc. Giảng viên đang ngồi trước máy tính nói về các bản vẽ và mô hình kiến trúc, còn sinh viên cũng đang ngồi trước máy tính. Viên Phi và bạn cùng phòng ngồi chung một dãy, anh ngồi giữa Lý Sơn Sơn và Trương Tiểu Phong.

Lý Sơn Sơn, Trương Tiểu Phong, Liêu Cường cách Viên Phi nhỏ tiếng bàn luận.

Lý Sơn Sơn thò đầu nhìn Trương Tiểu Phong và Liêu Cường: “Không biết bạn nữ lúc nãy là ai, học khoa nào vậy nhỉ?”

Liêu Cường: “Tớ biết.”

Trương Tiểu Phong và Lý Sơn Sơn đồng thanh: “Nói đi.”

Liêu Cường giải đáp thắc mắc: “Là sinh viên môn Viên Phi trợ giảng.”

“Wow…” Trương Tiểu Phong và Lý Sơn Sơn liếc mắt nhìn người ngồi giữa là Viên Phi, đồng thời cũng nói: “Có… gian… tình…”

Đúng thật lúc nãy bạn nữ đó hỏi Viên Phi vì sao không lên lớp tiết tiếng phổ thông.

Liêu Cường nói thêm: “Nhưng mà tớ cũng không biết cô ấy học khoa nào tên gì.”

“Tan học chờ tôi, tôi sẽ nói lý do cho cô sau.” Lý Sơn Sơn nhại lại giọng điệu, vẻ mặt của Viên Phi vừa nói với Dương Hồng Quyên.

Liêu Cường với Trương Tiểu Phong lén cười.

Viên Phi di chuột theo thao tác của giảng viên, phớt lờ cuộc nói chuyện của bọn họ, coi như không liên quan gì đến anh.

“Mấy bạn đang nói chuyện kia chút nữa đem bản vẽ cho tôi xem.” Giảng viên ngẩng đầu, đột nhiên nói.

Liêu Cường, Lý Sơn Sơn và Trương Tiêu Phong lập tức im bặt, ba người vội vàng hỏi nhỏ Viên Phi: “Anh Phi, làm thế nào, làm thế nào vậy?”

Viên Phi trả lời: “Chờ vẽ cho mấy cậu sau.”

“Tốt quá! Đúng là anh Phi!” Ba người bật ngón cái với Viên Phi.

Viên Phi thản nhiên nói: “Thời gian mấy cậu nói chuyện đủ để tớ vẽ mấy cái rồi.”

Ba người nhìn nhau.

Lúc này ngoài phòng học, gió nhẹ mây trôi, thời tiết khá đẹp.

Một tiết 90 phút, bình thường Dương Hồng Quyên không thấy nhanh nhưng bây giờ sao lại cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Cuối cùng, chuông tan học cũng vang lên, Dương Hồng Quyên mau chóng cầm sách vở ra khỏi phòng học. Hứa Đồng gọi “này”, nhưng Dương Hồng Quyên không dừng lại. Các bạn cùng phòng ngạc nhiên nhìn bóng dáng Dương Hồng Quyên biến mất ngoài cánh cửa.

Tống Giai nói: “Đi nhanh vậy làm gì chứ?”

Trương Miểu Miểu cũng cảm thán: “Kì lạ!”

Rất nhanh Dương Hồng Quyên đã đến dưới tầng của tòa thí nghiệm và kiến trúc. Phía cửa chính vừa có giảng viên vừa có các bạn học đi ra, cô tìm Viên Phi trong đám đông. Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân đi xuống bậc thang tim cô đều đập mạnh, thấy người đi xuống là một người lạ cô có hơi thất vọng.

Dương Hồng Quyên nhận ra phần lớn người ra vào tòa nhà này đều con trai, nữ sinh như cô đứng ở đó dễ thu hút sự chú ý. Dường như mỗi sinh viên đi ngang đó đều nhìn cô với vẻ tò mò, thậm chí cả giảng viên cũng nhìn cô. Cô đứng bên cạnh cửa chính, cứ nghĩ là chỗ tốt, nhưng những ánh mắt tò mò đó khiến mặt cô ngày càng nóng.

Đúng lúc đó, bóng dáng Viên Phi lọt vào mắt cô. Anh vẫn đi cùng ba bạn học lúc nãy, đang đi xuống cầu thang. Viên Phi cũng nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, anh cùng ba bạn học đi về phía cửa chính.

“Mấy cậu đi trước đi.” Ra đến cửa chính, Viên Phi nói với bạn cùng phòng.

Bọn người Liêu Cường nở cười đầy ẩn ý. Trương Tiểu Phong chọc ghẹo: “Nhanh một chút, thư viện không có chỗ đâu.”

Nói xong bọn họ đều đi khỏi.

Viên Phi không quan tâm, anh đi tới trước mặt Dương Hồng Quyên. Anh nhìn cô nói: “Dương Hồng Quyên, để cô chờ lâu rồi.”

Dương Hồng Quyên biết mặt mình hơi nóng, bây giờ thấy Viên Phi, đột nhiên trong lòng căng thẳng nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Cô lắc đầu: “Không có.”

“Đi học muộn à?” Viên Phi hỏi.

“Không có, tôi chạy nhanh mà.” Dương Hồng Quyên nói.

Viên Phi cười: “Hiểu rồi.”

Dương Hồng Quyên cũng cười.

“Bây giờ cô không sợ tôi à.” Viên Phi nói.

“Tôi chưa từng sợ anh.” Dương Hồng Quyên lập tức phản biện.

Hình ảnh hai người đứng đối diện nhau mỉm cười còn thu hút nhiều ánh nhìn hơn. Dương Hồng Quyên cảm giác mặt mình càng đỏ hơn.

Viên Phi thì lại không để ý đến những ánh mắt đó lắm, anh nhìn cô một lúc rồi nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi vào chủ đề chính.”

Chủ đề chính mà anh nói là câu cô hỏi anh vì sao hôm qua lại vắng mặt ở tiết học tiếng phổ thông.

“Lý do hôm qua tôi không lên lớp tiết môn tiếng phổ thông vì…” Viên Phi dừng lại, vẻ mặt anh rất nghiêm túc.

Thấy thế, Dương Hồng Quyên không nháy mắt, bộ dạng hồi hộp, chăm chú lắng nghe.

Sau đó, chỉ nghe thấy giọng điệu hứng thú của Viên Phi: “Hôm qua lớp chuyên ngành của tôi đổi lịch học tạm thời nên bị trùng lịch với lớp tiếng phổ thông.”

Dương Hồng Quyên sững sờ, thì ra lý do đơn giản như thế. Vậy mà anh còn làm điệu bộ nghiêm túc như thế khiến cô tưởng anh có chuyện gì, hoặc nguyên nhân gì đó rất nghiêm trọng, làm lúc nãy cô hơi gấp gáp. Cô há hốc mồm nhìn anh, một lúc lâu mới “ừm” một tiếng.

Sau đó, cô thấy khóe miệng của anh cong lên. Cô đoán được là anh cố ý ra vẻ như vậy để trêu chọc cô. Hơn nữa, cô cảm thấy anh nói cô chờ tan học mới nói tựa như muốn chứng tỏ cô thực sự rất muốn biết nguyên nhân anh vắng mặt. Đột nhiên mặt cô nóng bừng.

“Tôi… tôi…” Cô chuyển điểm nhìn xuống dưới, suy nghĩ từ ngữ để giải thích.

“Cô còn ấp úng nói không nên lời hả?”

Dương Hồng Quyên ngước mắt nhìn, cô thấy Viên Phi đang cười.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 16: Chương 16



Viên Phi khẽ cười, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng Dương Hồng Quyên biết rằng anh đang cười mình. Điều đó khiến cô không khỏi đỏ mặt, kiên nhẫn đáp lại: “Tôi đâu có ấp úng?”

Nụ cười của Viên Phi vẫn không hề giảm.

Suy nghĩ của Dương Hồng Quyên nảy số rất nhanh, cô nhanh chóng nghĩ đến một lý do vô cùng chính đáng để giải thích cho việc vì sao cô quan tâm đến việc anh không lên lớp môn tiếng phổ thông. Cô nói: “Thật ra tôi muốn hỏi anh có biết điểm của tôi không. Hôm qua trong lớp đó có một bài kiểm tra, mà lần này lại là kiểm tra viết, nhưng tổng điểm thì phải đợi đến buổi sau mới được công bố. Tuy hôm qua anh không đến, nhưng tôi nghĩ nếu tìm anh thì sẽ biết được điểm trước cũng nên.” Trên thực tế, cô cũng rất muốn biết điểm bài viết của bài kiểm tra lần này.

“Thì ra là cô muốn biết điểm?” Viên Phi nhìn Dương Hồng Quyên, chậm rãi nói.

Mặt Dương Hồng Quyên không đổi sắc, cô nói: “Đúng vậy.”

Viên Phi nhếch môi nói: “Bây giờ cô đến tìm tôi cũng không thể nào biết trước điểm được.”

Dương Hồng Quyên “Ồ” một tiếng và tiếc nuối nói: “Không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn anh.”

Nói xong, Dương Hồng Quyên quay người định chạy trốn.

“Đứng lại.” Viên Phi ngăn cô lại.

Dương Hồng Quyên đành xoay người lại.

Viên Phi nhìn cô, hất cằm nói: “Muốn biết điểm mà đi gấp như vậy sao?”

“Không phải anh nói dù tôi có tìm anh cũng không thể biết trước điểm sao?”

“Hiện tại thì không, bởi vì tôi vẫn chưa bắt đầu chấm bài. Tất cả các bài kiểm tra của cả lớp tôi vẫn để trong túi này.”

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên, cô liếc nhìn chiếc túi màu đen bên vai trái của người đối diện, vậy mà anh lại mang theo bài kiểm tra bên người sao?

Viên Phi nhận thấy sự nghi ngờ của cô liền giải thích: “Hôm qua giáo sư Chu có đưa bài kiểm tra của cả lớp cho tôi, nhưng hôm qua tôi không có thời gian chấm, định tí nữa đi thư viện đọc sách rồi sẵn chấm bài luôn.”

Dương Hồng Quyên chợt hiểu ra rồi “Ồ”một tiếng. Anh đến thư viện chấm bài, vậy cô có thể đi theo xem không? Mặc dù lúc đầu cô chỉ muốn biết tại sao anh không đến học lớp, nhưng bây giờ đã đến đây rồi kiểm tra cô muốn biết điểm của mình ngay lập tức.

“Đợi tôi chấm xong tôi báo cho cô nhé, được không?” Viên Phi hỏi.

Dương Hồng Quyên nói: “Buổi sáng tôi không có tiết, vừa đúng lúc tôi muốn đến thư viện.”

“Cô muốn xem tôi chấm bài à?” Viên Phi hỏi thẳng.

Bị anh nói trúng tim đen, Dương Hồng Quyên có hơi xấu hổ nở nụ cười, nhưng vì anh hỏi thẳng nên cô cũng không phủ nhận. Dương Hồng Quyên gật đầu một cái, nghiêm túc hỏi: “Có được không?”

Viên Phi bị vẻ mặt của cô làm cho không nhịn cười được, anh nói: “Không có gì là không được cả.”

Dương Hồng Quyên ngay lập tức cười cảm ơn.

Viên Phi không đi sâu vào câu hỏi của Dương Hồng Quyên rằng tại sao anh không đến lớp tiếng phổ thông, nhưng Viên Phi biết Dương Hồng Quyên sốt ruột khi muốn biết điểm kiểm tra của mình như thế nào. Bởi vì vừa nãy cô còn muốn rời đi, thế mà bây giờ cô lại chủ động đi đến thư viện với anh.

“Đi thôi.” Anh nói.

Dương Hồng Quyên gật đầu, cùng Viên Phi đi đến thư viện. Cô ôm tập sách trong tay, còn Viên Phi thì đeo túi sang bên vai. Hai người cùng nhau sánh bước đi đến thư viện, khoảng cách giữa hai người họ gần như sát bên nhau.

Thư viện có tổng cộng năm tầng, mỗi tầng đều có một vài phòng đọc và khu vực mượn sách riêng. Viên Phi đi đến phòng đọc sách mà anh thường hay đến ở tầng hai.

Trong phòng đọc bao gồm các một bộ bàn ghế, và giá sách. Theo thói quen, Viên Phi bước đến ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ mà anh hay ngồi. Dương Hồng Quyên cũng ngồi xuống bên cạnh. Đối diện cùng bàn với bọn họ còn có hai sinh viên nam, một người đeo tai nghe đọc sách, người còn lại thì đang vùi đầu viết gì đó. Giữa bọn họ có một chỗ trống.

Dương Hồng Quyên nhìn thoáng qua hai sinh viên nam kia, rồi nhìn những người xung quanh, hầu như tất cả mọi người rất yên lặng đọc sách hoặc viết gì đó. Duy nhất chỉ có hai người cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện, đó là một đôi nam nữ, thoạt nhìn trông bọn họ có vẻ như là người yêu. Dương Hồng Quyên vội vàng nhìn sang chỗ khác, cuối cùng nhìn về phía Viên Phi. Anh lấy từ trong túi ra một quyển sách, đó là sách chuyên ngành. Dương Hồng Quyên bỗng nhiên cảm giác có chút căng thẳng, cô cũng không biết vì sao mình lại căng thẳng, có lẽ là vì từ trước đến nay cô chưa từng cùng một sinh viên nam ngồi ở trong thư viện. Hơn nữa người này lại còn là trợ giảng của cô.

Đúng lúc này Viên Phi quay sang nhìn cô, đối diện với con ngươi đen láy của anh. “Một hồi nữa tôi mới chấm bài.” Anh nói.

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Ừ.” Lúc trước anh cũng đã nói qua là sẽ đọc sách trước rồi mới chấm bài.

Viên Phi nói xong liền quay lại đọc sách. Dương Hồng Quyên cũng mở sách của mình ra xem. Cô có hai quyển sách, một quyển là nghe hiểu trong tiết học trước, quyển còn lại là tản văn cô mượn ở thư viện. Cô xem lại một chút nội dung trong lớp nghe hiểu, sau đó mới xem quyển tản văn kia.

Nửa tiếng sau, Dương Hồng Quyên quay qua nhìn Viên Phi, anh còn chưa bắt đầu chấm bài kiểm tra. Mười phút nữa trôi qua, cô thấy Viên Phi vẫn còn đang chăm chú đọc sách. Dương Hồng Quyên không biết anh muốn đọc sách đến khi nào.

Chính lúc cô nói thầm trong lòng, Viên Phi mở túi của anh lấy ra một xấp bài kiểm tra đặt ở trước mặt Dương Hồng Quyên. Dương Hồng Quyên ngạc nhiên nhìn anh, vì sao anh đưa bài kiểm tra cho cô?

Viên Phi nhỏ giọng nói: “Tôi thấy cô có vẻ hơi lơ đễnh. Giờ cô tìm bài kiểm tra của mình đi, tí tôi sẽ chấm cho cô đầu tiên.”

Dương Hồng Quyên khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Cái này có tính là đi cửa sau không?”

“Cô nghĩ sao?” Viên Phi hỏi ngược lại.

Tính? Không tính? Dương Hồng Quyên vẫn đang mải mê suy nghĩ.

Viên Phi nói: “Tất nhiên là tính.”

Dương Hồng Quyên lại bắt gặp đôi mắt đen láy của Viên Phi, cô hơi cụp mắt xuống, nói: “Anh nói anh luôn công bằng, vậy sao còn vì tôi mà mở cửa sau?”

“Bởi vì điều này không ảnh hưởng đến công bằng. Đây chỉ là tôi chấm bài của cô đầu tiên mà thôi, dù cô có làm thế nào đi nữa, tôi cũng không cộng thêm bất kỳ điểm nào cho mỗi câu hỏi trong bài đâu.” Viên Phi nghiêm túc nói.

Dương Hồng Quyên “Ồ” lên một tiếng.

“Tìm đi.” Viên Phi nói xong lại chuyển ánh mắt sang quyển sách vừa to vừa dày của mình.

Dương Hồng Quyên cúi đầu tìm bài kiểm tra của mình trong xấp bài. Nhìn thấy kiểm tra của bản thân nằm ở chính giữa, cô vội rút bài ra rồi đặt ở vị trí đầu tiên, sau đó nhìn sang Viên Phi.

“Tìm được rồi à?” Ánh mắt của Viên Phi vẫn còn dán chặt trên sách.

Dương Hồng Quyên không khỏi ngạc nhiên, anh có tất cả bao nhiêu mắt? Dường như cô làm gì anh đều biết. Cô gật đầu: “Ừ.”

Viên Phi khép quyển sách chuyên ngành của mình vào, đặt sang một bên, rồi cầm đống bài kiểm tra trước mặt Dương Hồng Quyên và cúi đầu xem tờ đầu tiên. Trên đầu bài kiểm tra được viết tên Dương Hồng Quyên, ba chữ được viết theo kiểu hành thư, chữ viết bình thường, không đẹp cũng không xấu. Ánh mắt của anh rời khỏi tên cô rồi bắt đầu chấm bài.

Dương Hồng Quyên không thể đọc sách được nữa, cô nhìn Viên Phi không chớp mắt. Trông anh cực kỳ nghiêm túc. Khi thấy anh di chuyển cây bút, cô có thể hiểu rằng đó là đánh dấu cho mỗi câu đúng. Viên Phi đánh đúng nhiều câu liên tiếp khiến Dương Hồng Quyên không nhịn được sự vui mừng ở trong lòng, từ đầu đến giờ cô đều làm đúng tất cả các câu hỏi trong đề. Cô còn phát hiện tốc độ chấm bài của anh rất nhanh. Tuy đọc một lúc nhiều câu hỏi, nhưng động tác đánh dấu cũng không bị chậm đi xíu nào. Cô không nhịn được mà lặng lẽ ghé đầu qua xem, chỉ thấy nửa đầu bài kiểm tra đều là những dấu tick đỏ, cô cảm thấy những dấu này rất đẹp.

Bỗng nhiên bút của Viên Phi dừng lại ở một câu hỏi. Dương Hồng Quyên thầm nghĩ: “Lẽ nào sai sao?” Cô lại cúi đầu qua và xem lại câu hỏi đó: Hãy ghi lại kí tự phiên âm cho những từ sau. Cô nhớ rõ câu hỏi đó toàn những từ ít gặp. Động tác của Viên Phi dừng lại, một lúc lâu cũng không viết, cô liền cẩn thận kiểm tra mình có sai không. Bỗng nhiên, “Cộp” một tiếng, đầu cô đập vào đầu anh.

Viên Phi quay đầu nhìn cô, Dương Hồng Quyên vội rụt đầu lại. Cố gắng ngồi thẳng người, xấu hổ lí nhí nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Viên Phi không nói gì, quay đầu lại và tiếp tục chấm. Cả đề có hai mươi từ ít gặp, anh liên tiếp đánh dấu tick đúng. Dương Hồng Quyên tuy kinh ngạc nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh chậm chạp không đặt bút chấm, cô còn tưởng mình làm sai. Giờ đây cô thầm cúi đầu cười trộm.

“Đừng có nóng lòng quá.” Viên Phi nhìn bài kiểm tra của cô, đầu cũng không ngẩng mà nói.

Dương Hồng Quyên lại ngồi thẳng, cúi đầu đọc sách của mình. Nhưng vẫn không nhịn được nên quay đầu nhìn anh. Cô phát hiện động tác viết bút của anh không phải là dấu tick mà hình như là vẽ một vòng tròn, cô lập tức lại gần nhìn. Đó là một câu điền từ, nhìn thấy anh viết một vòng tròn trên từ mà mình viết. Dương Hồng Quyên cố gắng nhìn thật kỹ, nhận ra mình vừa làm sai thì khẽ cắn lên môi một cái.

Viên Phi quay đầu nhìn cô, nói nhỏ: “Không chú ý chỗ này sao?”

Dương Hồng Quyên gật đầu.

Viên Phi lại tiếp tục chấm bài.

Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi đọc xong toàn bộ bài kiểm tra, cô chỉ sai mỗi chỗ vừa rồi. Cô đang suy nghĩ câu kia sẽ bị trừ bao nhiêu điểm kiểm tra thấy Viên Phi ghi 99.5 điểm trên bài kiểm tra.

“Điểm kiểm tra viết cũng không tệ lắm.” Viên Phi nói nhỏ.

Dương Hồng Quyên khẽ nhếch môi.

Viên Phi đặt bài của Dương Hồng Quyên sang một bên, bắt đầu xem bài kiểm tra kế tiếp. Dương Hồng Quyên lại bắt đầu xem sách của mình, thi thoảng cô liếc sang chỗ anh một cái, nhìn góc nghiêng của anh lúc nghiêm túc thật đẹp.

Viên Phi sửa xong bài thi, Dương Hồng Quyên cùng anh đi ra khỏi thư viện. Đúng lúc này chính là giờ ăn cơm trưa, điều này bỗng trở nên hợp lý cho việc hai người họ cùng đến nhà ăn ăn. Thế nhưng lúc hai người đi tới sân bóng rổ, Dương Hồng Quyên nhìn thấy bọn Hứa Đồng đang vác hai cái bình nước trở về, Tống Giai nhìn thấy cô nên từ xa gọi lớn. Cô lập tức quay đầu nói với Viên Phi rằng mình có việc cần phải đi trước, không đợi Viên Phi trả lời đã chạy về phía các bạn cùng phòng.

“Cậu đi đâu vậy?” Trương Miểu Miểu hỏi Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên đáp: “Đến thư viện đọc sách một lúc.”

“Tan học cậu chạy nhanh như vậy chính là để đến thư viện đọc sách hả?” Tống Giai nghi ngờ hỏi.

Dương Hồng Quyên gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Đúng rồi.”

Hứa Đồng nói: “Tớ lấy nước cho cậu này.”

Dương Hồng Quyên nhận ra bình nước trên tay Hứa Đồng là của mình thì lập tức cảm kích nói: “Cảm ơn nhé.”

Hứa Đồng xua tay, nói: “Đi ăn cơm thôi.”

Dương Hồng Quyên nhận lấy bình nước trên tay Hứa Đồng, sau đó bọn họ đi về phía nhà ăn. Đi chừng vài bước thì cô hơi ngoái đầu lại, nhìn thấy Viên Phi đang đi phía sau. Đôi mắt của anh nhìn chăm chú vào cô. Cả hai người họ nhìn nhau vài giây, sau đó vội quay đầu lại và đi vào nhà ăn.

Ăn cơm xong, Dương Hồng Quyên và các bạn cùng phòng rời khỏi nhà ăn. Bên ngoài gió thu thổi qua có chút lạnh. Cô dừng chân lại và nhìn lên bầu trời. Chỉ dừng lại một chút nhưng cô đã bị tụt lại phía sau lưng các bạn cùng phòng.

“Cô đi nhanh thế.” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, cô nhận ra đó là giọng của Viên Phi. Ngay sau đó anh còn nói “Mặc nhiều một chút” rồi đi qua cô.

Cô ngẩng đầu, ngẩn ra nhìn bóng lưng cao lớn của anh vài giây rồi đuổi theo mọi người.

Buổi tối lúc ngủ, Dương Hồng Quyên nghĩ đến chuyện xảy ra lúc sáng.

“Cái này có tính là đi cửa sau không?”

“Cô nghĩ sao?”

Lúc ấy cô suy nghĩ một chút, muốn nói không tính, nhưng lại nghe Viên Phi tự đáp: “Tất nhiên là tính.”

Dương Hồng Quyên vô thức cong môi lên.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 17: Chương 17



Dương Hồng Quyên đang nghĩ ngợi thì đột nhiên tiếng điện thoại ở kí túc xá vang lên.

“Giờ này mà còn ai gọi đến vậy chứ?” Tống Giai nói.

Hứa Đồng trả lời: “Quyên Quyên, có khi nào là cậu trợ giảng kia hay không?”

“Vẫn nên là để Quyên nghe điện thoại đi.” Trương Miểu Miểu nằm ở trên giường nói.

Giường của Trương Miểu Miểu cùng Hứa Đồng đều ở cạnh ban công, cách điện thoại rất gần.

Dương Hồng Quyên nghe các cô nói vậy liền nghĩ, đây thực sự là điện thoại của trợ giảng Viên sao? Cô mò mẫm xuống giường, mở cửa đi ra ban công rồi nghe điện thoại và nói “Alo.”

“Tôi là Viên Phi.”

Giọng nói trầm ấm riêng biệt của sinh viên nam từ trong điện thoại truyền đến, tim Dương Hồng Quyên đập thình thịch, quả nhiên là anh, vừa rồi cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện lúc sáng cùng anh ở thư viện. Cô “Ừ” một tiếng, nói: “Trợ giảng Viên có chuyện gì sao?”

“Giáo sư Chu cũng đem phần thi vấn đáp của cả lớp cho tôi để tôi tổng hợp lại kết quả. Tổng điểm thi vấn đáp và viết của cô là 98 điểm.”

Dương Hồng Quyên “Ồ” một cái, thì ra anh gọi điện thoại cho cô là để nói kết quả cuối cùng của bài kiểm tra. Cô nói: “Tôi biết rồi. Cảm ơn trợ giảng Viên đã nói cho tôi.”

“Thấy cô nóng vội như vậy, tôi sợ cô vì suy nghĩ chuyện này ăn ngủ không yên, cho nên tôi nói cho cô biết đầu tiên.”

Dương Hồng Quyên nắm điện thoại, không kìm lòng được khẽ cười: “Vậy… điểm của tôi thế nào? Cao nhất là bao nhiêu điểm?”

“Cao nhất là 100 điểm, cô đứng thứ ba.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên “Ồ” một tiếng, giọng nói vì không đạt được điểm tối đa mà nhỏ đi một chút.

“Thi vấn đáp 96.5 điểm, điểm trừ hơi nhiều, lúc thi cô mất tập trung sao?” Viên Phi hỏi.

Anh vừa hỏi thì tim Dương Hồng Quyên liền đập nhanh hơn vì bị anh nói trúng, lúc ấy cô phát hiện anh không đến lớp môn tiếng phổ thông nên lúc thi vấn đáp cô hơi mất tập trung. Nhưng miệng cô vẫn phản bác: “Không có.”

“Vừa nghe là biết là mất tập trung.” Viên Phi chắc chắn nói.

Dương Hồng Quyên oán thầm, anh biết cái gì? Anh nói giống như biết cái gì cũng biết vậy.

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Tôi tắt máy đây.” Viên Phi nói tiếp.

“Ừ.”

Viên Phi tắt điện thoại, Dương Hồng Quyên nghe tiếng “bíp bíp bíp” nên mới đặt điện thoại xuống. Dù đêm nay hơi lạnh nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy khuôn mặt mặt mình lại trở nên nóng bừng. Khi cô từ ban công trở về trong ký túc xá, đám bạn cùng phòng lại cứ liên tục truy hỏi tin tức, nhưng cô đều đáp lại một cách qua loa.

Ngay khi tiết tiếng phổ thông vừa bắt đầu, Viên Phi liền trả bài thi và kết quả cho từng người. Trong khi các bạn khác đều mong đợi tập bài trong tay Viên Phi thì Dương Hồng Quyên cũng không sốt ruột, cô bình tĩnh giở sách của mình ra. Viên Phi cũng điềm nhiên như không, chỉ đặt bài thi của cô xuống rồi bước đi.

Chớp mắt cái đã sắp đến lễ Giáng Sinh, hàng năm đến dịp này thì khoa ngoại ngữ đều tổ chức tiệc Giáng Sinh, rồi chọn ra ba giải thưởng. Mà tiệc Giáng Sinh năm nay còn có thêm cả tiền thưởng. Giải nhất nhận được 500 nhân dân tệ (≈ 1.655.842,71 VNĐ), lần lượt là hai giải nhì 300 nhân dân tệ (≈ 993.477,91 VNĐ), và ba giải ba 100 nhân dân tệ (≈ 331.159,30 VNĐ).

Dương Hồng Quyên và các bạn cùng phòng cũng cùng nhau đăng ký một tiết mục.

“Chúng ta cùng cố gắng ẵm một cái giải nhì thôi, nội 300 tệ cũng có thể ăn được một bữa no nê rồi.” Tống Giai cười nói.

Dương Hồng Quyên cũng hy vọng có thể lấy được tiền thưởng, cho dù là 100 hay là 300, 500 cũng đều được, phí sinh hoạt hàng tháng của cô chỉ có 200 tệ (≈ 662.318,75 VNĐ).

Hứa Đồng nói: “Đã tham gia thì phải lấy giải nhất chứ. Dì của tớ là vũ công đấy, để tớ nhờ dì ấy giúp biên đạo giúp chúng ta.”

Về việc này, Hứa Đồng rất tự tin, khiến cho mọi người càng thêm phần tin tưởng vào cậu ấy, bởi thế nên có vài người đã đăng ký. Lúc đăng ký Dương Hồng Quyên nhìn thấy trên danh sách đăng ký có tên Lưu Tư Vũ, cô ấy đăng ký độc tấu piano.

Hứa Đồng thật sự mời dì cô ấy tới. Mặc dù Dương Hồng Quyên đến từ nơi xa xôi nhưng trước đây cô cũng học nhảy, chẳng hạn như ngày quốc tế thiếu nhi ở tiểu học, Tết Thanh niên ở cấp hai, Tết Nguyên đán ở trung học phổ thông, cô và bạn cùng lớp biểu diễn, cả lớp còn phải khen. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy bác của Hứa Đồng, cô đột nhiên nhận ra là những điệu mình từng nhảy trước đây là những điệu gì. Bác ấy vẫn nhảy những điệu nhảy thập niên 70, nào là cùng nhau phất tay, đá chân. Cô cảm thấy thật sự rất quê mùa, chẳng khác gì với bình thường cả.

Bác của Hứa Đồng để Dương Hồng Quyên làm người nhảy chính. Bởi vì Hứa Đồng quá mập mạp, dì Hứa mới cảm thấy Dương Hồng Quyên ăn mặc khá giản dị nhưng lại là người cao nhất, dáng đẹp nhất, khuôn mặt rất xinh đẹp, lại còn linh hoạt.

Dương Hồng Quyên ngại ngùng: “Cháu không nhảy giỏi bằng các cậu ấy, cháu nhảy chính e rằng không hợp cho lắm đâu ạ.”

“Bác sẽ không nhìn lầm người đâu. Sau khi bác dạy xong, đảm bảo là kỹ thuật nhảy của cháu sẽ rất tuyệt vời đấy.” Bác Hứa nói.

Hứa Đồng nói: “Bác tớ là chuyên gia, cậu cứ nghe lời của bác ấy đi.”

Tống Gia và Trương Miểu Miểu không phản đối, Dương Hồng Quyên cũng đồng ý. Nhưng trong hai lần nhảy đầu tiên Dương Hồng Quyên đều không nhảy tốt bằng các bạn cùng phòng.

“Khi xuống thì luyện tập nhiều hơn đoạn xoay một chút, đoạn xoay của cháu không ổn lắm.” Bác Hứa nhìn Dương Hồng Quyên rồi nói.

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Vâng ạ.”

Tan học tiết môn phổ thông, mọi người bước ra khỏi lớp, bên ngoài gió lạnh thấu xương, màn đêm bao trùm, đèn đường chỉ chiếu ra một chút ánh sáng nhạt. Dương Hồng Quyên ôm sách ở trước ngực đi về phía kí túc xá. Lúc đi ngang qua bãi cỏ, cô phát hiện ra không có ai ở đây, cũng đúng vào lúc này, những chiếc đèn âm đất dưới bãi cỏ đột nhiên tắt, phía trước lại càng thêm đen. Cô nhớ tới cả ngày nay mình chưa luyện tập lần nào, bây giờ có lẽ sẽ có thời gian luyện tập được một chút. Dương Hồng Quyên nhìn xung quanh, không thấy có người, vì vậy mới bước vào bãi cỏ.

Trước mắt Dương Hồng Quyên tối đen như mực, cô dang tay ra, dựa vào cảm giác mà bắt đầu xoay. Cô vẫn xoay người không vững, nhoáng một cái cả người ngã về phía sau. Ấy thế mà Dương Hồng Quyên lại không ngã xuống, cả người như được giữ lại, tựa như cô vừa ngã vào một cái ôm.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 18: Chương 18



“Cẩn thận.”

Cùng lúc đó, Dương Hồng Quyên nghe thấy giọng nói của một bạn sinh viên nam. Giọng nói đó có chút quen thuộc nhưng ở khoảng cách gần như vậy lại đột nhiên trở nên xa lạ khiến cô không thể nghĩ ra đó là ai. Cô chỉ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nhận ra cô bị người đó ôm ngang lưng, lập tức hai tay của cô dùng sức đẩy về phía người đang ôm cô. Người đó cũng không giữ cô nữa, thấy cô đẩy thì liền buông tay. Mà Dương Hồng Quyên do trọng tâm thay đổi đột ngột nên mất thăng bằng lùi về phía sau hai bước.

“Ai?” Sau khi cô đứng vững liền mắng.

Trong bóng tối vang lên một âm thanh trầm thấp: “Là tôi, Viên Phi.”

Cuối cùng Dương Hồng Quyên cũng nhận ra giọng Viên Phi. Cô cẩn thận nhìn kỹ lại thì thấy một bóng người khá cao. Đèn đường phía xa không tắt chiếu tới, cô mơ hồ nhìn thấy hình dáng Viên Phi. Sau khi biết là Viên Phi, cô thở dài nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nhớ đến việc vừa rồi cô ngã vào vòng tay của anh, cô lại cảm thấy không được tự nhiên.

“Sao anh lại ở trong này?” Cô hỏi.

“Tôi đi dạo một chút.” Viên Phi đáp.

Dương Hồng Quyên không biết anh nói thật hay giả, nhưng cô cũng không truy cứu, cô chỉ nghĩ đến việc nãy cô luyện tập xoay có bị anh nhìn thấy không. Cô xoay không ổn, nếu như bị anh thấy được thì cô sẽ bị mất mặt trước anh. Nhưng cô lại nghĩ vừa rồi tối đen như vậy, chắc hẳn anh không thấy được.

Nào ngờ đúng lúc cô nghĩ vậy thì Viên Phi chợt nói: “Tôi đi dạo một chút, sau đó tôi thấy có người đang nhảy. Cô đang nhảy sao?”

Dương Hồng Quyên xấu hổ đến nỗi muốn chết. Cô nói: “Ánh sáng tối như vậy mà anh vẫn nhìn thấy được.”

Giọng nói của cô có vài phần không thể tin được, còn có chút ảo não. Viên Phi cười nói: “Tôi tai thính mắt tinh, thị lực tốt.”

Dương Hồng Quyên không biết nói gì hơn.

Viên Phi còn nói: “Không nghĩ tới cô còn có thể nhảy.”

Dương Hồng Quyên càng nghe càng thấy xấu hổ, cô nói: “Tôi nhảy không tốt.”

Viên Phi gật đầu: “Trọng tâm không ổn định.”

Bị anh trực tiếp chỉ ra, Dương Hồng Quyên ảo não. Cô gật đầu: “Ừ.”

Mặc dù những chiếc đèn âm đất đã tắt, nhưng vẫn còn quá sớm để tắt đèn trong ký túc xá, Dương Hồng Quyên muốn luyện tập nữa, bởi vì cô cảm thấy môi trường yên tĩnh không có người là thích hợp nhất, ai biết được Viên Phi lại ở đây. Cô hỏi: “Anh có định đi dạo không?”

“Không đi.” Viên Phi trả lời.

Dương Hồng Quyên nghĩ nếu anh không đi là muốn đứng ở đây sao? Anh đứng đây làm gì?

“Vậy anh…” Cô nghi ngờ nhìn anh trong ánh sáng mờ nhạt.

Viên Phi cúi đầu nhìn cô: “Xem cô nhảy thì thế nào? Nhảy thì phải có người xem, không có thì có chút nhạt nhẽo.”

Dương Hồng Quyên chăm chú nhìn anh cũng không nhìn được vẻ mặt của anh, hình như anh đang cười cô, cười cô nhảy không tốt; nhưng hình như không phải, bởi vì cô cảm thấy ý của anh là, ngay cả khi không có ai xem cô nhảy thì anh cũng nguyện ý xem cô nhảy,… Nhưng bọn họ không thân lắm. Mặt cô nóng lên, nói: “Hiện tại tôi đang luyện tập, không cần người xem.”

“Ồ, vậy tôi chỉ có thể đứng thật xa. Cô cứ tiếp tục luyện tập đi, tôi sẽ không quấy rầy đâu.” Nói xong Viên Phi xoay người đứng sang một bên.

Trời rất tối, nháy mắt cái Dương Hồng Quyên đã không nhìn thấy bóng dáng Viên Phi đâu, cô cũng không biết anh đi đâu. Cô vểnh tai lên nghe, không nghe được tiếng động nào nên cô đoán là anh đã đi rất xa, chắc anh sẽ không nhìn thấy cô. Cô thở phào nhẹ nhõm. Cô suy nghĩ một chút rồi lại bắt đầu luyện tập.

Ban đầu bác của Hứa Đồng muốn để cô xoay hai mươi vòng bằng một chân, nhưng cô xoay hai, ba vòng lại không được cho nên bác Hứa Đồng đã đổi thành một chân xoay mười vòng. Nhưng mà cho dù là mười vòng thì đối với cô cũng vẫn có chút khó khăn. Thực tế, từ tiểu học đến trung học, mỗi khi trường tổ chức văn nghệ cô đều tham gia, những năm đó cô vẫn là nòng cốt văn nghệ trong lớp, vũ đạo của cô được coi là giỏi nhất trong trường, trong lớp. Nhưng tất cả đều xảy ra ở chỗ xa xôi của họ, những điệu nhảy mà cô ấy đã nhảy ở trường trước đây cô nhảy ở căn bản không thể so sánh với hiện tại.

Dương Hồng Quyên tập một lúc thì có thể xoay được năm vòng. Cô định về ký túc xá, hôm khác luyện tập tiếp. Đi được vài bước thì cô giẫm phải một thứ gì đó mềm mại nhưng sau đó cô lại cảm thấy cứng. Trong cảnh tối như hũ nút, cảm giác như vậy khiến cô có chút sợ. Cô nhanh chân bước ra khỏi ngoài bãi cỏ.

“Làm sao mà hoảng hốt vậy?”

Giọng nói của Viên Phi ở phía sau cô vang lên. Cô dừng lại, quay đầu thì nhìn thấy hình dáng Viên Phi. “Sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc nói. Không phải anh đi xa chỗ này rồi hay sao?

“Chỗ này cách xa chỗ cô nhảy rồi.” Anh nói.

Dương Hồng Quyên quay đầu lại nhìn, cô không nhìn thấy chỗ cô vừa nhảy. Nói như vậy, chỗ anh đứng cũng không tính là gần.

“Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô như này, xem ra lá gan cũng không lớn lắm.” Viên Phi cười nói.

“Vừa rồi hình như tôi giẫm lên cái gì đó.” Anh nói lá gan cô không lớn, cô liền giải thích.

“Tôi nhìn thấy rồi.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên kinh ngạc: “Anh thấy rồi?”

“Thấy rồi, thứ cô giẫm lên là một con chuột chết.”

Dương Hồng Quyên còn không nhìn rõ được thứ cô giẫm lên là gì, vậy mà anh có thể nhìn được rõ ràng.

“Tôi không sợ chuột chết.” Cô nói.

“Vậy mà chạy nhanh như thế?”

“Tôi chỉ là không nhìn rõ, tôi nghĩ thứ tôi giẫm phải là cái khác.”

Viên Phi như được tỉnh ngộ gật đầu.

Dương Hồng Quyên nói: “Thị lực của anh cũng tốt đấy.” Vậy vừa rồi lúc cô tập xoay thì anh vẫn luôn nhìn sao?

“Không còn sớm nữa, nên về ký túc xá thôi.” Viên Phi nói.

“Ừm.” Dương Hồng Quyên ngoài mặt thì trả lời nhưng trong lòng thì lại đang tự hỏi rốt cuộc nãy anh có xem cô tập không.

Lúc Viên Phi và cô chia ra thành hai đường thì bỗng nhiên anh khụ một tiếp, cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh nói: “Chưa giữ chắc được trọng tâm, xem ra vẫn cần phải luyện tập thêm.”

Nói xong Viên Phi bước đi. Dương Hồng Quyên đã biết lúc cô tập anh vẫn đứng nhìn.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 19: Chương 19



Khi Dương Hồng Quyên đến trước cửa ký túc xá. Bọn Hứa Đồng đang thảo luận về bài múa cho đêm Giáng Sinh. Cứ cô một câu tôi một câu nên làm như thế nào, động tác ra sao, khoa tay múa chân đủ kiểu. Cô vừa định đẩy cửa vào thì nghe Tống Giai lên tiếng: “Nói thật nhé, tớ có thể xoay liên tiếp tận hai mươi vòng đấy.” Nhất thời, bàn tay đang đặt trên nắm cửa của cô chợt cứng lại.

“Vậy ư?” Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu đồng thanh hỏi.

Tống Giai nói: “Các cậu nhìn kĩ nè.” Sau đó, cô ấy bắt đầu xoay.

Tống Giai xoay người tận mười lăm lần. Vì sàn nhà khá trơn nên chỉ ngay vòng thứ mười sáu đã ngã ngửa ra sau.

Dương Hồng Quyên đang đứng ngoài cửa thì nghe thấy tiếng rầm, như thể vừa có người rớt xuống. Đúng lúc đó, có ai đó dùng sức đụng mạnh vào người cô một cái. Cô quay lại thì nhìn thấy Trần Mỹ Tình: “Anh đang làm cái gì thế?” Cô trừng mắt quát lớn.

“Ngại quá, tôi không thấy cô đang đứng đây.” Nói xong, Trần Mỹ Tình liền đi lướt sang người Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên duỗi chân ra, Trần Mỹ Tình bị vấp vào chân cô một cái, ngã sõng soài. Dương Hồng Quyên nhìn người bị ngã trên mặt đất, vờ cười giã lã rồi xin lỗi: “Ngại quá, tôi không cố ý.” Trần Mỹ Tình trừng mắt nhìn cô, đứng dậy đi thẳng về ký túc xá.

Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá bật mở. Hứa Đồng ló đầu ra, chớp mắt nhìn Dương Hồng Quyên, cười nói: “Tớ nghe bên ngoài có tiếng động, không biết là có chuyện gì…..”

Dương Hồng Quyên cũng nở nụ cười, sau đó đẩy cửa phòng bước vào trong. Cô nhìn về phía Tống Giai. Cô ấy đang đứng xoa mông. Cô nghĩ, xem ra đúng là Tống Giai vừa mới bị ngã. Nhưng ban nãy cô có nghe thấy tiếng đếm của Hứa Đồng với cả Trương Miểu Miểu, Tống Giai có thể xoay tận mười lăm vòng, còn giỏi hơn cả cô nữa. Có điều, lúc này không ai nhắc đến chuyện Tống Giai xoay vòng, vì thế cô cũng không đề cập tới làm gì. Tuy rằng Tống Giai có thể xoay được nhiều vòng, thế nhưng động tác của cô vẫn tốt hơn cô ấy khá nhiều.

Lúc này Hứa Đồng mới lên tiếng: “Phải rồi, Quyên Quyên. Dì của tớ nói là, sau này chúng ta nên tập múa vào giờ nghỉ trưa á. Lúc đó, trong phòng học sẽ không có ai.”

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Được.”

“Uầy, thế là mất luôn giờ ngủ trưa rồi.” Trương Miểu Miểu nói.

Tống Giai liếc nhìn Trương Miểu Miểu: “Cậu chỉ biết mỗi ngủ thôi.”

Trương Miểu Miểu nói: “Chẳng lẽ cậu không ngủ lúc nghỉ trưa sao?”

Lúc này, đèn trong phòng ký túc xá chợt tối sầm, thì ra là đã đến giờ giới nghiêm. Mọi người lại trò chuyện thêm vài câu nữa rồi mới đi ngủ. Dương Hồng Quyên đến bồn nước cạnh ban công để rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong mới sờ so.ạng lối để về giường ngủ. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra tại khuôn viên khi cô đang tập xoay. Rồi, như một thói quen, cô với lấy chiếc radio và tai nghe cạnh gối. Tai nghe được đeo vào, radio được bật lên, những âm thanh quen thuộc vang vọng. Dù lịch tập nhảy chiếm phần lớn thời gian, cô vẫn dành chút ít để luyện nghe tiếng Phổ Thông. Sau khi nghe xong, cô nhẹ nhàng tháo tai nghe, khép mi. Lúc này, ký túc xá đã chìm vào yên lặng tuyệt đối.

Mỗi lúc vào giờ nghỉ trưa, Dương Hồng Quyên đều miệt mài cùng bạn cùng phòng luyện tập những bước nhảy uyển chuyển trong phòng học. Xoay vòng vẫn là nỗi trăn trở lớn nhất của cô. Bởi vậy, khi mọi người đã thấm mệt và nghỉ ngơi, Hồng Quyên vẫn kiên trì, một mình say sưa luyện tập.

Vào một buổi chiều cuối tuần thảnh thơi. Dương Hồng Quyên và nhóm bạn dạo bước trên phố, cả đám vô tình ngang qua một cửa hàng nhạc cụ. Tiếng piano du dương, thánh thót vang lên, thu hút sự chú ý của cả nhóm. Bọn họ cùng nhau hướng mắt về phía cửa hàng, và ngỡ ngàng nhận ra Lưu Tư Vũ đang ngồi trước cây đàn, những ngón tay điêu luyện lướt trên phím đàn.

“Phải công nhận nhé, Lưu Tư Vũ chơi đàn đỉnh thật đấy!” Hứa Đồng trầm trồ thán phục.

Dương Hồng Quyên cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Tiếng đàn nghe hay thật đó!”

Tống Giai lên tiếng, giọng mang chút lo lắng: “Vậy thì, liệu cậu ấy có trở thành đối thủ đáng gờm nhất của chúng ta trong đêm hội Giáng Sinh sắp tới không nhỉ?”

“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!” Trương Miểu Miểu cảm thán, giọng điệu đầy ẩn ý.

“Quyên Quyên à, cậu nhất định là phải xoay cho thật tốt nhé!” Tống Giai nhìn về phía Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên nói: “Tớ nhất định sẽ cố!” Vì năm trăm tệ kia.

Lưu Tư Vũ đàn xong một bài, nhìn ra ngoài cửa kính thì thấy cả bọn Dương Hồng Quyên. Ánh mắt của hai người họ giao nhau, song cô ấy thu hồi tầm mắt mà tiếp tục đàn.

Dương Hồng Quyên cũng chẳng quan tâm nữa, tiếp tục cùng các bạn cùng phòng đi dạo phố. Đương nhiên là cô không mua gì cả.

Những ngày tiếp theo, Dương Hồng Quyên dồn hết tâm sức vào từng động tác múa. Giờ nghỉ trưa, bốn bóng hình uyển chuyển hòa vào điệu nhạc. Khi màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn mờ ảo, cô vẫn miệt mài với từng động tác. Mỗi bước chân, mỗi vòng xoay, cô lại nhớ đến đêm trăng ấy, khi Viên Phi im lặng dõi theo từng chuyển động của mình. Nhưng kể từ đêm đó, anh như một làn gió thoảng, biến mất không dấu vết.

Lại đến tiết Phổ Thông. Giáo sư Chu để cho mọi người tự mình đọc lên thành tiếng. Viên Phi ngồi ở ghế đầu tiên, hàng ghế đầu bên mạn trái lớp học. Đây là nơi mà anh hay chọn ngồi nhất trong lớp, cúi đầu đọc sách. Thỉnh thoảng đứng dậy đi vòng quanh lớp học. Trong lúc đi vòng quanh, anh đã tịch thu được hai quyển tiểu thuyết ngôn tình.

Chìm đắm trong những bước nhảy miệt mài, giấc ngủ trưa dường như đã bị lãng quên trong tâm trí cô. Đầu ngón tay chống đỡ vầng trán, đôi mắt chập chờn giữa hai bờ mi, Dương Hồng Quyên gắng gượng nhìn vào trang sách vô tri, cơn buồn ngủ như muốn nuốt chửng lấy cô. Đúng lúc đầu cô khẽ gục xuống, Viên Phi bước đến, tiếng ho nhẹ nhàng vang lên, nhưng dường như vẫn chưa thể đánh thức sự mệt mỏi đang xâm chiếm cô. Anh khẽ đưa tay, những ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, kéo cô trở về thực tại. Dương Hồng Quyên giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy bàn tay quen thuộc, lòng thầm kêu lên một tiếng “Thôi xong”. Cô vội vàng cúi đầu, giả vờ tập trung đọc sách, hy vọng có thể che giấu sự lơ đễnh vừa rồi.

Sau khi tan học, mọi người nhao nhao ra khỏi lớp. Viên Phi ngồi trên ghế đọc sách. Có hai sinh viên nữ rón rén đến trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Trợ giảng Viên, anh có thể trả tiểu thuyết ban nãy anh tịch thu lại cho em không ạ?”

Tầm mắt của Viên Phi vẫn ở yên trước quyển sách, không ngẩng đầu.

Dương Hồng Quyên đi ở phía sau liếc mắt nhìn Viên Phi một cái. Cô muốn lặng lẽ đi qua anh rồi hoà hẳn vào dòng người. Ấy thế mà khi cô vừa chuẩn bị đi ngang qua thì anh lại ngẩng mặt lên. Ánh mắt đảo nhẹ về phía Viên Phi. Sau khi thấy anh nhìn mình, cô vội vàng bước nhanh hơn.

“Dương Hồng Quyên, cô ở lại!”

Dù đã ra đến gần cửa lớp nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng anh gọi lại.
 
Back
Top Bottom