Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chờ Chị Chia Tay Đã Lâu

Chờ Chị Chia Tay Đã Lâu
Chương 10



Edit: An Tĩnh

Tâm tư của Tưởng Tư Duy được thể hiện rất rõ ràng, ngay cả Giản Nhung Nhung là một người luôn khá chậm tiêu trong vấn đề tình cảm cũng nhận ra điều gì đó không đúng sau khi nhìn thấy bài đăng kia trên vòng bạn bè của anh.

Cô hiểu rất rõ Tưởng Tư Duy, biết sẽ không hỏi ra được gì từ anh nên cô đã gọi điện thoại thẳng cho Lâu Già: “Cho hỏi, có phải là tớ có thể đăng bài lên Zhihu không?”

“Gì cơ?” Lâu Già bị cô bạn hỏi mà ù ù cạc cạc. Cô gửi mấy tấm ảnh vừa mới sửa xong cho Hà Diểu rồi lại mở tấm kế tiếp ra.

Khuôn mặt Tưởng Tư Duy xuất hiện trên màn hình không chút dấu hiệu báo trước.

Đây là một tấm ảnh cận mặt mà cô chụp riêng cho Tưởng Tư Duy trên núi ngày hôm đó, sau khi phóng to trên màn hình càng có cảm giác tác động mạnh hơn.

Trong lúc nhất thời cô không chú ý nghe xem Giản Nhung Nhung nói gì.

“Cậu có đang nghe không đấy hả!” Giản Nhung Nhung đang vội vàng muốn hóng hớt nhưng lại không được đáp lại khiến cả người cô bạn cũng nóng nảy cả lên.

“Có có có.” Lâu Già bấm chuột, liên tục phóng to từng khu vực ảnh, gần như không có chỗ nào phải chỉnh sửa cả: “Tín hiệu bên tớ không tốt lắm, cậu mới nói gì vậy?”

“…” Giản Nhung Nhung thở dài thườn thượt, từ bỏ việc dò hỏi vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu với Tưởng Tư Duy là thế nào?”

Lâu Già khựng động tác bấm chuột lại trong giây lát: “Hả?”

“Bài đăng kia trên vòng bạn bè của nó, chắc hẳn tớ đoán không sai đâu.” Giản Nhung Nhung hỏi: “Hai người là thế nào, hiện tại mới mấy ngày thôi mà, cậu ra tay với nó luôn rồi à.”

Lâu Già cười: “Cái gì mà bảo là tớ ra tay vậy, bây giờ tớ thật sự không ra tay mà.”

“Hả?” Giản Nhung Nhung hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên: “Bảo sao chỉ khi ở bên cạnh cậu nó mới giống con người.”

“…”

“Vậy bây giờ hai người đang mập mờ, tìm hiểu hay là yêu đương?”

“Không cái nào cả.” Lâu Già nghĩ ngợi một chút rồi lại phòng hờ trước với cô bạn: “Tạm thời không cái nào hết.”

Giản Nhung Nhung khịt mũi hai cái, không nhịn được buôn chuyện: “Tính cách của Tưởng Tư Duy đến cả dì Tưởng cũng có lúc không chịu nổi, rốt cuộc cậu ưng gì ở nó vậy?”

Tầm mắt Lâu Già dừng trên màn hình, cô nhìn đôi mắt đen nhánh của Tưởng Tư Duy, nửa nói đùa: “Khuôn mặt.”

Giản Nhung Nhung la to: “Sao tớ không biết cậu là người nông cạn như vậy nhỉ!”

“Bây giờ cậu biết rồi đấy.” Một tràng những tiếng ồn ào bỗng nhiên phát ra từ ngoài văn phòng, Lâu Già cầm điện thoại đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Tưởng Tư Duy đang ở bên ngoài đó.

Anh dẫn mười mấy đứa trẻ đến đứng bên cạnh ao nước, ríu ra ríu rít, âm thanh không hề nhỏ.

Giản Nhung Nhug cũng nghe thấy: “Sao đấy?”

“Không có gì, thầy giáo đang dẫn học sinh đi học ấy mà.” Lâu Già và Giản Nhung Nhung cũng không nói chuyện lâu, vừa cúp máy thì tiếng chuông tan học vang lên.

Cô nhìn ra bên ngoài, càng có nhiều người vây quanh cạnh ao nước hơn, toàn là những bạn nhỏ lớp dưới.

Lâu Già hơi tò mò, bèn đóng máy tính lại đi ra ngoài. Đám học sinh thấy cô thì kêu lên chào cô Lâu nhưng từ đầu đến cuối chúng vẫn vây quanh người Tưởng Tư Duy.

Cô đến gần hỏi: “Làm gì vậy?”

Trên tay Tưởng Tư Duy đang cầm một ống nhựa cao su mềm cũ, dáng vẻ thần bí: “Làm cho bọn trẻ một trò ảo thuật.”

Dứt lời, anh kéo ống nước đi đến một bên bồn hoa, nghiêng đầu nói: “Cô Lâu, nhờ chị mở nước giúp em.”

Lâu Già đáp lời rồi mở vòi nước.

Dòng nước nhanh chóng chảy xuôi theo đường ống, nhưng khi nước chảy ra đến miệng ống thì Tưởng Tư Duy bỗng bóp chặt ống, anh nâng tay lên, ống nước phun ra một màng nước mỏng lớn giữa không trung.

Giữa ánh sáng và màng hơi nước, một chiếc cầu vồng thấp thoáng xuất hiện.

“Wow!”

Ở vùng núi này rất hiếm khi nhìn thấy cầu vồng, đây là lần đầu tiên mà đa phần những đứa trẻ này được nhìn thấy cầu vồng trong sách, ai cũng nể mặt kêu lên.

“Là cầu vồng thật đấy!”

“Cầu vồng thật sự có rất nhiều màu sắc! Thầy Tưởng đỉnh quá!!!”



Với vai trò là giáo viên, Tưởng Tư Duy khá hưởng thụ những lời tâng bốc này, đến khi các học sinh giải tán hết, anh mới thu ống nước lại rồi kiêu kỳ đi đến trước mặt Lâu Già với dáng vẻ muốn được khích lệ.

Lâu Già sao có thể để anh đắc ý như vậy được, bèn cố ý nói: “Em lãng phí nước thế này, cẩn thận hiệu trưởng La tìm em làm phiền đấy.”

“Đâu có lãng phí.” Tưởng Tư Duy chỉ bồn hoa, giải thích: “Nước tưới vào đây hết đó.”

Diện tích trường học có hạn nên trong bồn hoa không trồng các loài hoa cỏ mà thay vào đó là trồng trái cây và rau củ, hoa nở ra đẹp, lại còn có thể ăn.

Dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến Lâu Già buồn cười, cô bắt chước theo bọn trẻ vỗ tay khen ngợi anh: “Wow, thầy Tưởng đỉnh quá đi!”

Lúc này Tưởng Tư Duy mới nhận ra Lâu Già đang nói đùa, chỉ chớp mắt sau, tai anh đã đỏ bừng, anh im lặng cầm ống nước lên: “Chị…”

“Hửm?” Lâu Già nhướng mày nhìn anh.

“Cầu vồng đẹp không?” Anh cũng không biết nói sao, chỉ đành nói sang chuyện khác một cách cứng nhắc.

“Đẹp.” Lâu Già nói: “Thầy Tưởng giỏi thật đó.”

Tai Tưởng Tư Duy càng đỏ hơn, ánh mắt đảo quanh, anh xách ống nước muốn bỏ chạy nhưng lại không chạy được.

May mà tiếng chuông báo vào học vang lên kịp thời, lát nữa Lâu Già có hai tiết nên cũng không nỡ lòng “bắt nạt” anh nữa, cô cười nói: “Chị đi dạy trước, có thời gian rảnh thì em gọi lại cho chị em đi.”

“Chị ấy sao ạ?” Tưởng Tư Duy hỏi.

“Bài đăng kia trên vòng bạn bè của em…” Lâu Già nói: “Cậu ấy rất tò mò.”

“À.” Tưởng Tư Duy nói: “Thế để chị ấy tò mò tiếp đi.”

“…” Lâu Già cười, cũng lười quan tâm ân oán giữa hai chị em họ, cô xua xua tay rồi lên lớp dạy học.

Cũng không biết Tưởng Tư Duy nói chuyện với Giản Nhung Nhung thế nào mà vừa hết tiết, trên điện thoại Lâu Già đã có thêm vài tin nhắn Wechat từ cô bạn.

Cô bạn không tò mò cũng không hóng hớt, mà bắt đầu chuyển sang tận tình khuyên nhủ Lâu Già đừng nghĩ không thoáng mà hẹn hò với Tưởng Tư Duy.

Lần này đến lượt Lâu Già tò mò.

Cô cầm điện thoại đi tìm Tưởng Tư Duy, bóng gió dò hỏi anh đã nói gì với Giản Nhung Nhung.

“Em không nói gì hết.” Tưởng Tư Duy nói: “Chỉ quan tâm tình hình yêu đương của chị ấy chút thôi.”

“Rồi sao nữa?”

“Tiện thể bảo chị ấy đừng quan tâm quá về tình hình yêu đương của em.”

Lâu Già bỗng ngộ ra, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng nguyên nhân chủ yếu khiến Tưởng Tư Duy không liên lạc với hai cô trong nhiều năm như vậy là ở Giản Nhung Nhung.

Suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên cô thấy hai chị em mà như nước với lửa thế này.

Tưởng Tư Duy cũng hiểu Giản Nhung Nhung như thế: “Chị ấy nói gì với chị?”

Đương nhiên Lâu Già sẽ không đổ thêm dầu vào lửa: “Cũng không nói gì hết, chỉ dìm hàng em mấy câu thôi.”

“Không nói mấy câu như bảo chị đừng cân nhắc đến em sao?” Tưởng Tư Duy cảm thấy như vậy không quá giống với phong cách của Giản Nhung Nhung.

“Không có, em muốn cậu ấy nói thế à?”

Tưởng Tư Duy lắc đầu, rồi bỗng nhiên nhìn về phía Lâu Già: “Chị ấy có nói hay không có ảnh hưởng đến quyết định của chị không?”

“Em nghĩ thế nào?” Lâu Già không hề nao núng nhìn anh, thậm chí trong ánh mắt còn xen lẫn ý cười.

Đến cùng thì Tưởng Tư Duy không phải là đối thủ của cô, tai anh hơi đỏ lên, mắt lúc nhìn cô lúc lại không nhìn cô, qua một hồi lâu sau anh mới nhỏ giọng nói: “Em nghĩ là sẽ không đâu.”

“Vậy thì không thôi.” Lâu Già nói.

“Thế chị —” Tưởng Tư Duy thử dò hỏi: “Muốn suy nghĩ thêm bao lâu nữa?”

Lâu Già nhìn anh cười: “Không phải em còn chưa đi à?”

“…”

Chết tiệt.

Tưởng Tư Duy đột nhiên hối hận vì trước đó đã nói cái gì mà suy nghĩ đến trước lúc anh đi, anh nên giải quyết vấn đề trong một lần, không chờ đợi dù chỉ một ngày.

Nhưng lời đã tự mình nói ra, hối hận cũng không kịp nữa, anh cũng chỉ có thể âm thầm cắn răng để Lâu Già từ từ suy nghĩ.

May mắn thay thời gian luôn tiến về phía trước, cuộc sống dạy học tình nguyện dần đi vào nề nếp, Tưởng Tư Duy mới mắt nhắm mắt mở một cái mà khi bước vào tháng 8 anh còn cảm thấy mơ màng.

Dường như chỉ vừa mới đến đây nhưng chẳng ngờ đã cận kề lúc phải rời đi rồi.

Trong hơn một tháng ở đây, Tưởng Tư Duy đã hòa nhập với cuộc sống địa phương một cách hoàn mỹ, không chỉ biết nói tiếng địa phương mà còn lén học được một số bài hát dân ca và điệu múa dân gian bản xứ.

Dĩ nhiên học những thứ này cũng không hề uổng công.

Ngày 7 tháng 7 âm lịch là ngày lễ truyền thống của thôn Ngô Đồng. Vào ngày này, trong thôn náo nhiệt từ sáng sớm đến tận tối khuya, ban ngày thắp hương cầu phúc, múa hát tưng bừng, ăn cỗ ăn tiệc.

Đây là lần đầu tiên nhóm Lâu Già tham gia ngày lễ như vậy, họ được thôn dân nhiệt tình vây quanh, ăn từ sáng sớm đến tận tối, đến cuối cùng thậm chí còn muốn đi sang bên cạnh để ói ra.

“Tôi thật sự không ăn nổi nữa.” Hà Diểu xua xua tay: “Tôi nghỉ một lát.”

Lâu Già đặt đũa xuống theo: “Tôi cũng nghỉ một lát.”

Bàn của họ đều là giáo viên đến dạy học tình nguyện, vốn cũng không nhiều người, nhưng người dân sợ họ ăn không đủ no nên cứ liên tục mang đồ ăn đến cho họ.

Khi Ưng Hy đến xem họ, trên bàn vẫn còn vài đĩa thức ăn chưa ai động đến.

Cô đã thấy mãi thành quen, cười nói: “Không sao, ăn cỗ là không dọn bàn, mọi người chơi đi, đói thì tới ăn tiếp, bảo họ hâm nóng lại là được.”

“Vậy thì tốt quá.” Phương Tấn nói: “Bọn tôi thật sự không ăn nổi nữa.”

“Uống chút trà này đi, giải ngấy.” Ưng Hy đặt bình trà đang cầm trên tay lên bàn, nhìn một vòng hỏi: “Sao lại ít người thế này?”

“Tư Duy đến nhà anh Tiểu Đông thay quần áo.” Phương Tấn trả lời.

“Sao vậy?” Ưng Hy nhìn về phía Lâu Già.

“Lúc mang đồ ăn lên vô tình làm đổ lên vai em ấy.” Lâu Già nói.

Ưng Hy kinh hãi nói: “Không bị bỏng chứ?”

“Không sao, chỉ là món nguội thôi.” Lâu Già cười cười.

Trong khi họ đang nói đùa thì Lưu Tiểu Đông vội vã chạy tới: “Chị Tiểu Hy, thầy Tiểu Tưởng gặp chuyện rồi!”

Câu nói này của anh ấy quá đáng sợ, đầu Lâu Già ong ong, cô lập tức đứng dậy: “Cậu ấy bị sao?”

Những người khác trong bàn cũng đứng lên theo, Ưng Hy túm Lưu Tiểu Đông lại hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Lưu Tiểu Đông vội vàng nói: “Cậu ấy cứu người, cánh tay bị thương nhẹ.”

Chuyện này trái lại cũng không hề phức tạp. Trong thôn có một đứa trẻ trèo lên cây đào tổ chim, leo cao mà chân lại không đứng vững, đúng lúc Tưởng Tư Duy và Lưu Tiểu Đông đi ngang qua dưới tàng cây.

“Cũng chỉ khoảng một tấc thôi, dưới gốc cây kia có một hố đất, lúc đỡ đứa trẻ cậu ấy không đứng vững mà cậu bé kia cũng không nhẹ, đoán chừng là cánh tay bị đè lên.” Lưu Tiểu Đông thở dài: “Chú La đã đưa cậu ấy đến trạm y tế của thôn rồi, bảo tôi về nói với mọi người một tiếng.”

Cả nhóm cũng không còn tâm tư đâu ăn uống nữa, vội vàng đi đến trạm y tế. Lúc đến nơi, Tưởng Tư Duy mới vừa treo cố định cánh tay xong và từ trong đi ra.

Lâu Già nhìn vài chỗ trầy da nhỏ trên mặt anh, nhíu mày hỏi: “Sao rồi?”

“Trật khớp, không phải vấn đề gì lớn, bác sĩ đã cho em về rồi.” Tưởng Tư Duy cười nói: “Chỉ là sắp tới không được cử động nhiều.”

“May mắn là không có chuyện lớn gì xảy ra, nếu không tôi thật sự không biết phải ăn nói thế nào với cô Lâu.” Hiệu trưởng La thở dài thườn thượt: “Không biết có phải vị trí này có vấn đề phong thủy gì không, thầy Trịnh bị thương chân, cậu đến dạy thay lại bị thương cánh tay.”

Dứt lời, ông ấy quyết định lên chùa thắp vài nén nhang.

Ưng Hy cũng nói theo sau: “Hay là chúng ta về trước nhé, tiệc lửa trại sắp bắt đầu rồi.”

Đây là hoạt động cuối cùng trong ngày 7 tháng 7 này.

Chập tối lúc 5 giờ, một đống lửa sẽ được đốt lên ở quảng trường trung tâm thôn, già trẻ gái trai quây quần bên đống lửa hát hò múa vui, cũng sẽ có những chàng thiếu niên nhiệt huyết dâng trào cất giọng hát sơn ca, mời cô gái mà họ yêu mến lên nhảy một điệu múa, tạo nên một giai thoại mới.

“Đúng vậy đúng vậy.” Hà Diểu nhận ra bầu không khí lúc này không được tốt nên cũng lên tiếng xoa dịu: “Đi nhanh thôi, nếu chậm sẽ không giành được vị trí tốt.”

Ra khỏi cổng trạm y tế đã có thể nhìn thấy làn khói trắng bốc ra từ đống lửa ở phía xa xa, tiếng hát hò vui tươi vang vọng khắp núi rừng.

Tưởng Tư Duy và Lâu Già sánh vai đi ở cuối cùng, thỉnh thoảng anh lại nhìn về phía Lâu Già, thấy từ đầu đến cuối cô luôn nhíu mày có vẻ hơi không vui, anh bèn nói nhỏ: “Em không sao thật mà, không tin thì em nhảy một bài cho chị xem này.”

Anh vừa nói dứt câu thì đã định xoay người.

“Được rồi được rồi, em đừng có làm loạn.” Lâu Già ngăn hành động của anh lại, có chút cạn lời, cũng có chút buồn cười: “Chị không nói là không tin em, chỉ là chị…”

Cô mím môi dưới, trong lúc nhất thời khó mà diễn tả thành lời. Cô giận vì anh không biết bảo vệ bản thân, cũng đau lòng khi anh khiến bản thân bị thương: “Em đúng là —”

“Gì ạ?”

“Ngốc.” Lâu Già nói.

Tưởng Tư Duy cười khẽ: “Đúng là em ngốc thật, mấy ngày nay học nhảy với anh Tiểu Đông mà mãi không học được.”

“Em học nhảy với cậu ấy?” Lâu Già hơi kinh ngạc, bảo sao gần đây lúc nào cũng thấy anh ở cùng Lưu Tiểu Đông: “Không phải em không hứng thú với ca hát nhảy múa à, sao tự dưng lại muốn học cái này?”

“Chị Tiểu Hy nói với em, ở chỗ họ, nếu một chàng trai mời cô gái mình thích nhảy điệu múa này vào ngày 7 tháng 7 thì họ sẽ được Thất Tinh nương nương chúc phúc.”

Lâu Già hơi sửng sốt, quay đầu qua nhìn anh. Chàng trai đứng trong ánh hoàng hôn, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô từ đầu đến cuối.

Tim cô đập hẫng đi hai nhịp, tựa như mong đợi, tựa như hồi hộp.

“Lâu Già.” Tưởng Tư Duy trước sau vẫn luôn nhìn cô: “Chị có sẵn lòng nhảy điệu múa này với em không?”

__

Lời tác giả:

Thất tịch vui vẻ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Nếu thuận lợi thì chương sau kết thúc
 
Chờ Chị Chia Tay Đã Lâu
Chương 11: Hoàn chính văn



Edit: An Tĩnh

Tim cô đập loạn nhịp, Lâu Già vô thức nắm chặt tay, lòng bàn tay có chút ươn ướt nhưng không phải vì nhiệt độ ngột ngạt của mùa hè.

Cô nhìn thấy sự hồi hộp và mong đợi tương tự trong ánh mắt của Tưởng Tư Duy, đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích: “Chị…”

“Thầy Tưởng…”

Một giọng nói rất trầm thấp đột ngột vang lên, cùng với cơn gió bất chợt thổi qua giữa núi rừng, chớp mắt đã xua tan mọi không khí mập mờ.

Lâu Già và Tưởng Tư Duy mím môi gần như là đồng thời, họ cười và thở dài một cách ăn ý, cả hai đều muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng Tưởng Tư Duy di chuyển tầm mắt trước, anh quay đầu nhìn về phía cậu nhóc đứng cách họ vài bước: “Tiểu Tỉnh? Sao con chưa về nữa?”

Cậu nhóc mặc một bộ quần áo mùa hè rộng thùng thình, phần cổ tay áo và vạt áo đã bị mòn đi ở một mức độ khác nhau, dưới chân cậu mang một đôi giày sandal cũ, có lẽ vì kích cỡ không vừa nên nửa bàn chân cậu lòi ra ngoài, dính đầy bụi đất.

“Thầy Tưởng…” Tiểu Tỉnh đứng tại chỗ, lo lắng túm vạt áo, ngay cả đầu ngón chân còn đang cố sức quặp xuống đất. Cậu nhìn Tưởng Tư Duy một cái rồi lại cúi đầu xuống, nói bằng tiếng phổ thông không quá thành thạo: “Làm thầy bị thương rồi, con xin lỗi…”

Tưởng Tư Duy đi đến, hơi ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc: “Không sao hết, tay thầy mấy ngày nữa là lành lại rồi, con không cần phải bận tâm đâu.”

Tiểu Tỉnh nhìn cánh tay treo cố định trước ngực của anh, tâm trạng vẫn như đưa đám.

Lâu Già thấy vậy cũng đi đến: “Tiểu Tỉnh, tay thầy Tưởng của con thật sự không sao đâu, nếu không tin, con có thể bảo thầy ấy nhảy — đánh một bài quyền cho con xem.”

Tưởng Tư Duy không biết phải làm sao, đành phối hợp đánh vài phát hây hây ha ha vào không khí.

Tiểu Tỉnh cắn môi, muốn cười nhưng lại ngại không dám cười.

“Con thấy đó, thầy không sao thật mà.” Tưởng Tư Duy xoa đầu cậu: “Nhưng sau này con không được leo cây đào tổ chim nữa, đây là hành động rất nguy hiểm, con biết chưa?”

“Không có đào tổ chim…” Tiểu Tỉnh nhỏ giọng nói: “Con thấy trứng chim nằm dưới đất, sợ chim mẹ lo lắng nên muốn mang nó về lại, con không có đào tổ chim.”

Tưởng Tư Duy dừng lại giây lát, sau đó lại nói: “Thầy xin lỗi Tiểu Tỉnh, thầy hiểu lầm con rồi, nhưng sau này nếu còn gặp phải chuyện thế này nữa, con nhớ đi tìm người lớn đến giúp, đừng có leo cao như vậy một mình, biết không?”

Tiểu Tỉnh gật đầu, bỗng nhiên bụng cậu kêu “ọc ọc”, cậu nhóc lập tức đưa tay che bụng, mặt cũng đỏ bừng lên.

“Đói rồi phải không?” Lâu Già nhìn Tiểu Tỉnh, thấy cậu gật đầu, cô cười nói: “Đi thôi, cô đưa con đi ăn cơm.”

Tiểu Tỉnh từ buồn chuyển sang vui, tung tăng đi phía trước.

Tưởng Tư Duy và Lâu Già sánh vai đi phía sau, không ai nhắc đến điệu nhảy vẫn chưa nói xong kia, chỉ là trong lúc đang đi, cơ thể vô thức đi gần đối phương hơn, chạm vào nhau rồi lại nhanh chóng cách ra xa.

Lặp đi lặp lại.

Tất thảy đều không được nói ra.

Lúc đi đến chỗ đông người, Tiểu Tỉnh nhìn về phía một gia đình bốn người đang dắt tay nhau cách đó không xa, bỗng nhiên cậu chạy về lại, chen vào giữa Lâu Già và Tưởng Tư Duy rồi trái phải mỗi bên nắm tay một người.

Cậu nhóc nắm tay rồi giải thích nhưng vẫn giấu đầu lòi đuôi: “Đông người quá, con sợ thầy cô không theo kịp con.”

Lâu Già và Tưởng Tư Duy đưa mắt nhìn nhau, biết trong lòng Tiểu Tỉnh đang nghĩ gì, đương nhiên họ cũng không từ chối, trái lại còn nắm chặt tay cậu hơn.

Tiểu Tỉnh được ông nội cậu nhặt ở cạnh một cái miệng giếng ven đường trong lúc lên thị trấn bán đồ ăn thời trẻ khi cậu chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh, không biết cha mẹ là ai, cũng không biết đến từ nơi nào.

Ông nội của Tiểu Tỉnh cũng là một người đáng thương, mất vợ khi còn trẻ, mất con khi độ trung niên, cả đời sống cô đơn. Sau khi nhặt được Tiểu Tỉnh, ông luôn xem cậu là cháu trai ruột mà nuôi dạy.

“Tình cảm của hai ông cháu rất tốt, chỉ là quá đáng thương.” Thím Tôn phụ trách nấu ăn đưa thức ăn đã được hâm nóng xong cho Lâu Già: “Hai năm nay sức khỏe ông nội thằng bé không ổn lắm, có thể cũng… Haiz.”

Nhắc đến sinh lão bệnh tử không khỏi thêm phần ưu sầu.

Lâu Già đặt đồ ăn lên bàn, rồi ngồi một bên nhìn Tiểu Tỉnh lùa cơm vào miệng với Tưởng Tư Duy, tâm trạng cô rất phức tạp.

Tưởng Tư Duy nhìn thấu sự lo lắng trong cô, cũng trầm mặc.

Chờ Tiểu Tỉnh ăn cơm xong, ba người cùng nhau đi đến quảng trường tham gia lửa trại buổi tối. Ông nội của Tiểu Tỉnh là trưởng bối trong thôn nên đã được mời đến ngồi trên bục cao từ sớm.

Tiểu Tỉnh nhìn thấy ông nội mình thì vui mừng vẫy tay, sau đó khéo léo hòa mình vào bài hát và điệu múa. Cậu vui vẻ lắc lư cơ thể, nhảy nhót, reo hò.

Tâm trạng Lâu Già vẫn nặng nề như thế, nhìn niềm vui trên khuôn mặt Tiểu Tỉnh, nhưng cô lại cảm nhận được nỗi sầu bi khó diễn tả. Khi đang ngẩn ngơ, tay cô đột nhiên bị người ta nắm lấy.

Sự ấm áp khô ráo bao bọc lấy cô.

Lâu Già ngước mắt nhìn về phía Tưởng Tư Duy, anh nắm tay cô, ánh lửa phản chiếu trong mắt anh: “Sinh mệnh của mỗi người đều có giới hạn.”

“Chị biết.” Lâu Già hiểu lý lẽ này.

“Có lẽ Tiểu Tỉnh còn hiểu rõ lý lẽ này hơn cả chúng ta.” Tưởng Tư Duy nói: “Nhưng em ấy vẫn đang cố gắng ghi nhớ nhiều khoảnh khắc vui vẻ hơn nữa.”

“Thay vì đồng cảm với hoàn cảnh gian khổ của em ấy, chi bằng hãy vui vẻ cùng với em ấy.” Tưởng Tư Duy vừa nói vừa đỡ lấy Tiểu Tỉnh đang lao đến: “Giỏi quá đi Tiểu Tỉnh.”

Lâu Già nhìn đầu tóc đầy mồ hôi của cậu, nhìn ánh mắt sáng ngời của cậu, cô nắm lấy bàn tay nóng hổi của cậu: “Tiểu Tỉnh à, sao con lại nhảy giỏi thế?”

“Do ông nội con dạy đó ạ!” Tiểu Tỉnh chỉ về phía bục cao: “Nhìn đi, đó là ông nội con đó, lúc trước ông nhảy rất giỏi luôn.”

Lâu Già nhìn theo hướng xa xa, cười nói: “Điệu múa nào con cũng biết nhảy à?”

“Đương nhiên rồi! Con còn biết hát nữa!” Nói dứt câu, Tiểu Tỉnh lập tức cất giọng gào to, tuy còn nhỏ tuổi nhưng nghe thôi cũng thấy cậu có chút kỹ thuật cơ bản.

Lâu Già thỉnh thoảng lại múa máy tay chân vài cái theo Tiểu Tỉnh: “Vậy nếu có cơ hội con dạy thầy Tưởng đi, thầy ấy hát dở lắm.”

Tưởng Tư Duy: “…”

Tiểu Tỉnh rất ngạc nhiên: “Thật không ạ?”

Lâu Già: “Dĩ nhiên.”

Tưởng Tư Duy phản công: “Vậy tiện thể cũng nhờ thầy Tiểu Tỉnh dạy cô Lâu của các con nhảy luôn nhé.”

Anh nhìn về phía Lâu Già: “Hình như có người còn nợ em một điệu nhảy đấy.”

Lâu Già cười nhẹ: “Chị vẫn chưa đồng ý nhảy với em mà.”

Tưởng Tư Duy giả vờ tiếc nuối: “Thế thì em phải cố gắng hơn nữa mới được, thầy Tiểu Tỉnh cũng giúp thầy một chút được không nào?”

Tiểu Tỉnh rất phấn khích: “Được ạ được ạ!”

Lâu Già nhìn về phía Tưởng Tư Duy, ánh lửa lay động trong mắt hai người, khuôn mặt họ đều đỏ ửng, ánh mắt giao nhau một cách mơ hồ khiến tim người ta đập rộn lên.

Cô di chuyển tầm mắt đi trước, tay chân trở nên thiếu nhịp nhàng hệt như nhịp tim của cô vậy.

Chỉ là vào giờ phút này, nhảy xấu hay nhảy đẹp không còn quan trọng nữa, vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Tiếng hát đi đôi với tiếng trống, càng lúc càng tươi vui.

Lửa trại cháy rực, mọi người tay trong tay, quên đi tất thảy những phiền muộn, khổ đau và bi thương, ca hát thỏa thích, nhảy múa thỏa thuê.

Vầng trăng lên cao, lửa trại càng cháy mạnh hơn.

Một đêm vui vẻ trôi qua, mặt trời lại lên cao như thường nhật, gà gáy chó sủa, cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra, bất ngờ và mừng rỡ, bình yên và sôi động.

Tạm biệt và hẹn gặp lại.



Vào một ngày tháng 8 nọ, văn phòng hiệu trưởng La nhận được một cuộc điện thoại, Trịnh Thông – người trước đó về nhà để dưỡng thương đã phục hồi tốt và dự kiến có thể quay lại công tác vào cuối tháng này.

Lúc ăn cơm trưa, Ưng Hy đề cập đến chuyện này với cả nhóm, mọi người mới vui mừng được vài giây nhưng khi ánh mắt nhìn sang Tưởng Tư Duy, họ lại không vui vẻ gì nổi nữa.

“Sao thế? Cũng có phải là em một đi không trở lại nữa đâu.” Tưởng Tư Duy cười nói: “Có thời gian rảnh rỗi em sẽ quay lại gặp mọi người mà.”

Ly biệt là điều khó tránh khỏi, bữa cơm hôm ấy mọi người đều ăn không vui vẻ gì, đây cũng là lần hiếm hoi mà sau khi ăn xong họ ngồi lại tán gẫu trò chuyện một hồi, mãi đến khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc họ mới giải tán.

Chiều nay không có tiết dạy nên Tưởng Tư Duy và Lâu Già đã đến nhà Tiểu Tỉnh để giúp cậu sửa lại mái nhà theo như kế hoạch đã đặt ra.

“Em mua vé về chưa?” Trên đường đi, Lâu Già mở lời trước.

“Vẫn chưa.” Tưởng Tư Duy nói: “Em đợi thầy Trịnh đến rồi mua cũng được.”

“Ừ.” Sau đó là một khoảng lặng mà trước đây ít khi có, Lâu Già lại lên tiếng: “Trước đây em có bảo sẽ học thẳng lên tiến sĩ ở trường em luôn phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy học xong tiến sĩ thì sao, em có kế hoạch gì không?” Lâu Già hỏi.

“Có thể em sẽ tiếp tục nghiên cứu khoa học.” Tưởng Tư Duy cười nói: “Thật ra em không giỏi giao tiếp với người khác lắm, thậm chí trước kia còn nghĩ sẽ sống cả đời trong phòng thí nghiệm là được rồi nữa.”

“Khoa trương thế á.” Lâu Già nghĩ đến hình ảnh đó mà có hơi buồn cười.

“Sự thật mà.” Tưởng Tư Duy nói: “Nhưng bây giờ em không muốn nữa.”

Lâu Già nhìn về phía anh, anh tiếp tục nói: “Thỉnh thoảng đi ra ngoài hóng gió chút cũng tốt.”

Tưởng Tư Duy quay đầu, đối diện với ánh mắt của Lâu Già: “Còn chị, một năm sau chị định làm gì?”

Lần này Lâu Già không đưa ra câu trả lời lập lờ nước đôi nữa: “Chị sẽ tiếp tục ở lại đây.”

Sắc mặt Tưởng Tư Duy không thay đổi gì nhiều, rất bình tĩnh, hệt như đã đoán được câu trả lời của cô từ lâu rồi: “Vậy Tiểu Tỉnh chắc sẽ không quá buồn.”

“Có lẽ là thế.” Lâu Già hơi ghen tỵ nói: “Em ấy thích em hơn.”

“Vậy à, em cũng thấy thế.”

“…” Lâu Già liếc anh một cái.

Tưởng Tư Duy cười một tiếng, trông thấy Tiểu Tỉnh vẫy vẫy tay với họ ở phía xa xa, anh cũng giơ tay lên vẫy vẫy, đồng thời nói: “Lâu Già, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

“Cái gì?” Lâu Già nhất thời không phản ứng kịp.

“Cân nhắc về em không cần phải nghĩ nhiều như thế.” Tưởng Tư Duy nói: “Khoảng cách xa hay gần, tất cả những thứ không chắc chắn trong tương lai, chị không cần thêm nó vào trong câu trả lời dành cho em.”

“Chỉ nhìn thời điểm hiện tại, chỉ nhìn Tưởng Tư Duy đang ở đây thôi.”

Lâu Già nhìn Tưởng Tư Duy đang đứng trước mặt mình, cô tự cho mình là người không thích cân nhắc thiệt hơn trong chuyện tình cảm nhưng khi đối mặt với anh, cô lại kìm chẳng đặng mà suy nghĩ đến nó.

Cũng không phải là cân nhắc thiệt hơn cho bản thân mình mà chỉ là cô không muốn đồng ý một cách qua loa, rồi lại vì những chuyện trong tương lai mà tan vỡ.

Nếu thật sự đi đến bước đường này thì đối với Tưởng Tư Duy chẳng phải là một dạng tổn thương khác sao.

Cô không muốn, cũng không nỡ.

Lâu Già trầm mặc, lồng ngực như đè nén áp lực, hồi lâu sau cô mới trả lời: “Được.”

Thời gian thoáng chốc trôi qua.

Ngày cuối tuần cuối cùng của tháng 8, Trịnh Thông đến thôn Ngô Đồng, còn Tưởng Tư Duy thì đã đặt vé về vào thứ hai. Tối chủ nhật, hiệu trưởng La tổ chức một bữa tiệc.

Vừa là để chào mừng, cũng vừa là để tiễn biệt.

Nỗi buồn chia ly và niềm vui gặp lại đan xen, tâm trạng của mọi người lên xuống thất thường, rượu cũng uống kha khá, toàn là rượu do hiệu trưởng La tự ủ, độ cồn không cao nhưng tác dụng không hề nhẹ.

Lúc tàn tiệc, mấy người trẻ đều đã uống đến độ say khướt choáng váng.

Tưởng Tư Duy vẫn được xem là còn tỉnh táo, vẫn có thể đứng lên tự đi. Anh loạng choạng đi đến cửa nhà ăn, bỗng nhìn thấy cậu nhóc đang đứng dưới bóng cây: “Tiểu Tỉnh.”

Tiểu Tỉnh ngẩng đầu lên chậm rãi đi đến bên cạnh Tưởng Tư Duy. Cậu biết chuyện Tưởng Tư Duy sắp rời khỏi đây từ thầy cô và bạn học, lúc không có ai còn khóc mấy trận liền nhưng đến khi đứng trước mặt Tưởng Tư Duy, cậu lại vừa cười vừa nói tạm biệt anh.

Chia ly là bài học cuộc sống đầu tiên mà cậu học được.

“Thầy Tưởng, nếu thầy là ba con thì tốt biết mấy.” Tiểu Tỉnh ôm anh một cái rồi không đợi Tưởng Tư Duy nói gì đã vội chạy nhanh đi.

Tưởng Tư Duy nghe cậu nói mà xót xa trong lòng, Lâu Già đi đến bên cạnh đưa cho anh một tờ khăn giấy, anh kiên cường nói: “Không sao, em không khóc.”

“Đúng là không khóc.” Lâu Già im lặng không nói gì, chỉ đưa khăn giấy lên phủ trên mí mắt anh: “Chỉ là bụi vô tình bay vào mắt thôi.”

Tưởng Tư Duy cười, mũi vẫn hơi cay cay.

Một lát sau, Lâu Già lấy khăn giấy xuống, nhìn thấy đôi mắt hơi đo đỏ của anh: “Đi bộ chút nhé?”

“Vâng.” Tưởng Tư Duy đáp.

Nhiệt độ ban đêm trên núi sau khi vào thu giảm mạnh, Tưởng Tư Duy khoác áo khoác của mình lên vai Lâu Già, cô nhìn anh một cái, không từ chối.

Gió đêm không làm phiền thời khắc tĩnh lặng này.

Tưởng Tư Duy đã uống rượu, phản ứng của anh dù sao cũng không được minh mẫn lắm, vậy nên anh không hề phát hiện con đường Lâu Già dẫn mình đi có gì khác thường.

Mãi đến khi những đốm sáng xanh xuất hiện trước mắt, anh mới chợt dừng bước.

Vào mùa này không có nhiều đom đóm lắm nhưng trước mắt Tưởng Tư Duy lại có một sự tồn tại còn rực rỡ hơn cả đom đóm, ánh sao hay ánh trăng.

Lâu Già mím môi: “Tư Duy, chị thật lòng xin lỗi…”

Nghe lời này, lưng Tưởng Tư Duy tê dại, đầu óc vốn không quá tỉnh táo chớp mắt trở nên tỉnh táo, môi anh giật giật nhưng không phát ra âm thanh gì.

“Xin lỗi vì muộn thế này mới cho em câu trả lời.” Trong mắt Lâu Già ánh lên ý cười: “Em nói đúng, quả thật lúc trước chị đã nghĩ quá nhiều, vì đến tận bây giờ chị chưa từng nghĩ em sẽ thích chị.”

“Đối với em, chị không muốn qua loa, cũng không muốn tùy tiện đưa ra lời hứa, chị sợ mối tình này sẽ không có kết quả tốt, cũng sợ không cho em được những gì em muốn.”

Tưởng Tư Duy không biết có nên nói gì không, chỉ cảm thấy lồng ngực mình căng ra, đầu ngón tay cũng run rẩy theo, tựa như đoạn chạy nước rút cuối cùng trong một cuộc đua đường dài vạn dặm, cả người anh căng thẳng đến mức không kiểm soát được.

Lâu Già càng lúc càng đến gần anh, gần đến nỗi tựa như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của anh, gió đêm thổi qua mái tóc dài của cô, khiến sợi tóc lướt qua bên má anh.

Tưởng Tư Duy nhắm hai mắt, dường như đây là một giấc mộng đẹp.

Dưới ánh trăng màu bạc, hai trái tim càng lúc càng gần nhau hơn, hơi thở hòa vào nhau, giọng nói của Lâu Già tràn đầy cám dỗ: “Điệu nhảy kia, anh còn muốn nhảy với em không?”

Tưởng Tư Duy mở mắt ra, giấc mộng đẹp vẫn còn đó.

“Dĩ nhiên.”

__ HOÀN CHÍNH VĂN __

__

Lời tác giả:

Viết xong rồi! Ngày mai còn có một ngoại truyện ngọt ngào
 
Chờ Chị Chia Tay Đã Lâu
Chương 12: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)



Edit: An Tĩnh

Gần đây Tưởng Tư Duy bận rộn muốn phát điên, thời gian gọi video nói chuyện với bạn gái cũng giảm đi nhiều. Anh làm việc liên tục trong vòng nửa tháng, cuối cùng hôm nay cũng xong xuôi.

Tất cả các bạn học trong phòng thí nghiệm hẹn nhau tối nay cùng đi ăn khuya, Tưởng Tư Duy đi tuốt ở phía trước, chỉ muốn tranh thủ thời gian về ký túc xá để lấy điện thoại.

Sáng nay anh ra ngoài vội vã nên bỏ quên điện thoại ở ký túc xá, buổi trưa anh đã mượn điện thoại bạn gọi cho Lâu Già nhưng cô không nghe máy.

“Tư Duy, cậu đi gấp thế làm gì, đi ăn xiên nướng với bọn tôi đi.” Một bạn nam gọi với theo bóng lưng Tưởng Tư Duy.

Anh xua xua tay: “Lần sau đi, tôi khao.”

Tưởng Tư Duy nóng lòng muốn về nhà, chỉ thiếu mỗi việc chạy. Khi đi ra khỏi tòa nhà giảng đường, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ bé ở đối diện lao về phía anh.

Kèm theo đó là một tiếng gọi “ba ơi” trong trẻo, hoàn toàn khiến mấy người bạn đi phía sau anh dừng bước, vẻ mặt họ như đang hóng hớt tin sốc vậy.

Tưởng Tư Duy cũng sửng sốt trong giây lát, khi nhận ra cái đầu trơn bóng kia là ai, cả người anh tựa như giật một cái rồi bất chợt trở nên xao động.

Anh đưa mắt nhìn ra phía sau, khi nhìn thấy người vốn đang ở xa ngàn dặm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt anh lập tức sáng rực lên, cảm xúc kích động đến mức anh không nói được một chữ nào.

“Sao vậy?” Lâu Già đi đến trước mặt Tưởng Tư Duy, cười tít mắt nhìn anh.

“Sao, sao tự dưng em lại đến đây.” Tưởng Tư Duy chậm chạp tìm lại giọng nói của mình, vẫn còn đang ngơ ngác: “Không phải anh đang nằm mơ chứ.”

“Toang rồi, Tiểu Tỉnh, ba con bị ngốc rồi.” Lâu Già nói: “Nhéo cho ba tỉnh táo lại nhanh đi.”

Tiểu Tỉnh nghe lời nhéo cánh tay Tưởng Tư Duy một cái, không đau lắm nhưng cũng đủ để Tưởng Tư Duy tỉnh táo lại, rồi anh bất ngờ làm nũng với cô: “Ôm một cái đi.”

Má ơi.

Nhóm bạn đứng xem phía sau không kìm được mà nhỏ giọng xì xầm đầy kinh ngạc, đây là Tưởng Tư Duy mà họ quen biết sao?

Lâu Già đương nhiên sẽ đáp ứng mong muốn của anh, cô đi về trước một bước, dang tay ôm lấy anh. Mùa hè ở Tễ Bắc rất nóng, nhiệt độ lồng ngực Tưởng Tư Duy còn cao hơn thế.

“Anh rất nhớ em.” Tưởng Tư Duy nhỏ giọng nói, kích động đến mức cơ thể phát run một cách mất kiểm soát: “Vui quá đi.”

Lâu Già cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ lưng anh rồi lại nhéo tai anh một cái hệt như đang vỗ về một chú cún nhỏ, chờ cảm xúc anh ổn định lại cô mới bảo anh buông ra.

Tưởng Tư Duy không chịu, dụi dụi đầu.

Lâu Già ngẩng đầu lên rồi đẩy đầu anh ra, cô nhìn ra phía sau, cười hỏi: “Đó là bạn của anh phải không? Anh không muốn giữ chút thể diện cho mình trước mặt họ à?”

“Yêu đương cần gì phải giữ thể diện?” Tưởng Tư Duy phản bác rất hợp lý: “Lúc họ yêu đương cũng có giữ thể diện cho anh tí nào đâu.”

Tưởng Tư Duy có thể nhớ cả đời chuyện họ bảo anh chụp ảnh giúp rồi kết quả là hôn nhau ngay trước mặt anh.

Lâu Già cảm thấy buồn cười, đang định hỏi có cần chào hỏi họ không thì mấy người bạn kia đã thức thời rời đi trước, còn cố ý đi hướng ngược lại với hai người.

Đúng lúc Tưởng Tư Duy cũng không muốn lãng phí thời gian giới thiệu với họ vào tối nay, bây giờ anh chỉ muốn tìm một chỗ để nói chuyện với Lâu Già mà thôi.

“Hai người đến đây lúc nào? Ăn gì chưa? Anh về ký túc xá lấy ít đồ trước được không?” Suốt đường đi, Tưởng Tư Duy có rất nhiều câu hỏi, có lúc Lâu Già còn trả lời không xuể.

Đến tận khi cô đã nhận phòng ở khách sạn, miệng Tưởng Tư Duy vẫn chưa chịu ngừng.

Lâu Già nhìn đôi môi không ngừng lảm nhảm của anh, nhân lúc Tiểu Tỉnh vào nhà vệ sinh tắm, cô dường như không nhịn được nữa nên đã kéo anh đến trước mặt mình và hôn anh.

Tưởng Tư Duy chỉ sững sờ trong một giây, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống theo lực kéo của Lâu Già. Anh rất thích ôm chặt cô khi hai người hôn nhau, tính xâm chiếm cũng rất mạnh mẽ.

Đôi khi Lâu Già không thể chịu nổi, bất kể là hôn nhau, hay là khi trên giường. Nhưng vào những lúc ấy, Tưởng Tư Duy lại thể hiện sự mạnh bạo hiếm hoi.

Anh ôm eo thôi chưa đủ, lòng bàn tay nóng hổi còn đặt sau gáy cô, anh hôn vừa liên tục vừa vội vàng, tiếng nuốt và tiếng th* d*c đan xen vào nhau.

“… Đủ rồi.” Lâu Già nắm chặt cổ áo Tưởng Tư Duy, dùng khớp xương ở mu bàn tay đẩy yết hầu ở cổ anh, cô nhìn gò má và chóp mũi ửng đỏ của anh.

“Không đủ.” Tưởng Tư Duy cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng chạm môi khiến Lâu Già có cảm giác tê tê nhẹ như bị điện giật.

“Anh chú ý ảnh hưởng chút đi.” Cô cố gắng kiềm chế phản ứng sinh lý khiến chân người ta mềm nhũn, nhắc nhở anh: “Tiểu Tỉnh đang ở đây đấy.”

Tưởng Tư Duy nhìn về phía nhà vệ sinh, nhớ lại hình dáng của đứa trẻ trong vòng tay mình lúc vừa nãy, anh thấp giọng nói: “Sao Tiểu Tỉnh lại gầy đi nhiều vậy?”

Lâu Già thở dài: “Chắc là nhớ ông nội rồi.”

Ông nội Tiểu Tỉnh đã qua đời vì bệnh vào cuối mùa xuân năm nay, kể từ sau đó, tâm trạng Tiểu Tỉnh luôn uể oải như thế, trước khi ra ngoài cậu cứ liên tục bị bệnh một cách đứt quãng, vốn dĩ đã không mập mạp bao nhiêu, lại còn trải qua sự dày vò này nên bây giờ trông cậu như bị suy dinh dưỡng vậy.

Lần này Lâu Già đưa cậu đến Tễ Bắc, ngoại trừ việc muốn kiểm tra sức khỏe tổng quát cho cậu, cô còn muốn dẫn cậu ra ngoài thay đổi môi trường, giải sầu một chút.

Tưởng Tư Duy cũng thở dài, đang định ghé đến hôn Lâu Già lần nữa thì nghe tiếng mở cửa phát ra ở phía nhà vệ sinh, anh vội vàng lùi lại.

Lâu Già cũng lùi ra sau một bước theo bản năng.

Tiểu Tỉnh vừa dụi mắt vừa đi từ trong ra, còn ngáp mấy cái liên tục: “Cô Lâu ơi, con mệt quá, buồn ngủ.”

Lâu Già đi đến xoa xoa đầu cậu: “Có muốn ăn gì đó rồi ngủ không? Cả tối nay con cũng không ăn gì mấy.”

Tiểu Tỉnh lắc đầu, cứ bảo mình buồn ngủ.

Lâu Già không ép cậu nữa, kéo cậu đi vào phòng ngủ. Tưởng Tư Duy nhân lúc rảnh rỗi đi tắm rồi cũng vào phòng ngủ theo.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Tỉnh có khoảnh khắc hạnh phúc như vậy, giống như đứa trẻ được ba mẹ cưng chiều trên tivi, cậu đòi ngủ giữa Tưởng Tư Duy và Lâu Già.

Lâu Già dứt khoát nằm xuống chiếc gối ở bên còn lại rồi ném cuốn truyện cho Tưởng Tư Duy: “Tiểu Tỉnh, hôm nay để thầy Tưởng đọc truyện trước khi ngủ cho con nghe có được không?”

Mắt Tiểu Tỉnh sáng rực lên: “Được ạ!”

Tưởng Tư Duy cười khẽ, cầm cuốn truyện vừa thơ ngây vừa ngô nghê lên, khẽ giọng đọc: “Rất lâu rất lâu trước kia…”

Một câu chuyện đã được đọc xong, Tiểu Tỉnh chưa ngủ nhưng trái lại Lâu Già nằm bên kia đã ngủ trước.

“Suỵt —” Tưởng Tư Duy ra hiệu im lặng với Tiểu Tỉnh rồi khẽ khàng nói: “Tiểu Tỉnh, tối nay để cô Lâu ngủ ở đây, còn chúng ta sang phòng bên cạnh ngủ được không?”

“Vâng ạ…” Tiểu Tỉnh cũng nhỏ giọng đáp, sau đó cậu nhóc cầm balo và cuốn truyện của mình rón ra rón rén xuống giường.

Lâu Già ra ngoài lúc chưa đến 6 giờ, vì dẫn theo Tiểu Tỉnh nên suốt đường đi cô cũng không dám nhắm mắt, lúc ở bên ngoài tòa nhà giảng đường chờ Tưởng Tư Duy, cô cũng đã hơi mệt rồi.

Giường quá mềm mại, giọng của Tưởng Tư Duy lại vừa êm tai vừa có khả năng thôi miên, cô thật sự quá buồn ngủ.

Tưởng Tư Duy đưa tay muốn kéo cô vào giữa, Lâu Già cứ như được tự động kích hoạt công tắc gì đó vậy, lăn thẳng vào lòng anh, mơ mơ màng màng nói: “Tắt đèn đi, cục cưng…”

Tưởng Tư Duy nghe cô kêu thì lập tức có phản ứng nhưng lúc này lại chẳng thể làm cái gì, vì vậy anh đành cúi đầu hung hăng hôn cô một cái.

“Tưởng Tư Duy…” Lâu Già mệt muốn chết: “Anh có còn nhân tính không vậy.”

Tưởng Tư Duy cười cười, vùi đầu vào hõm cổ Lâu Già dụi dụi, rồi anh lại ngẩng đầu nhìn cô thật lâu, sau đó mới đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Ngủ ngon.”

Đêm nay mơ đẹp.

__ HOÀN TOÀN VĂN __

__

Lời tác giả:

Chúc ngủ ngon!!!!

Chúc mọi người có một giấc ngủ ngon!!
 
Back
Top Bottom