Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chính Thất

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,045
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMHCgCSBuX0Pv63_pRD5Zba5Q5fcTEY5tfltQo9mHxZI-_BhoA2TpgQ0aqJVYzxWgOwem9dgouJswgGl1ZTYJhHVRpIiAg7eliHDw25vq1RJ0N4cMJnwSzps31Q02cbvclGxIf56wrS5zvYG6bU9qx7=w215-h322-s-no-gm

Chính Thất
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trước khi thành thân, ta đã biết phu quân mình vô cùng sủng ái một nữ tử.Nhưng không sao cả, ta gả vào làm chính thê của một gia tộc quyền quý, đương nhiên cũng phải có lòng bao dung.Sau khi thành hôn, ta thu xếp mọi việc trong hầu phủ đâu ra đấy, danh tiếng hiền thục vang vọng khắp kinh thành.Thế mà tiểu thiếp kia, không biết đầu óc có vấn đề gì không lại lan truyền chuyện ta và hầu gia vẫn chưa từng viên phòng.Nàng ta muốn dùng chuyện này để chế nhạo ta, khiến ta trở thành trò cười.Nhưng nàng ta không ngờ được, chính hành động ấy lại khiến mâuc thân chàng ra lệnh cho hầu gia nửa đêm gõ cửa phòng ta...​
 
Chính Thất
Chương 1



Ta là thứ nữ dòng chính của phủ Quốc Công, phụ thân ta là Định Quốc Công từ lâu đã cùng phủ Vĩnh Ninh Hầu là đồng sinh cộng tử nơi chiến trường.Sau chiến thắng trở về, gia chủ hai nhà tự làm chủ, định hôn sự cho ta và thế tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ là Sở Vân Hành.Khi biết tin, ta lo lắng nằm gục đầu lên gối mẫu thân, khẽ hỏi:“Nếu sau này chàng ấy không thích con thì sao?”Mẫu thân ta nghe xong bật cười:“Đứa nhỏ ngốc, hôn sự trong gia tộc quyền quý, thứ không quan trọng nhất chính là tình cảm phu thê. Đều quan trọng nhất là quyền thế mà con có được với tư cách chủ mẫu.”Ta lớn lên trong những lời dạy như thế.Một tháng trước đại hôn, quản sự trong phủ ta ra ngoài mua đồ, thì phát sinh mâu thuẫn với người khác.Lẽ ra những việc của hạ nhân như thế này thì không cần báo cho ta.Nhưng người gây chuyện lần này lại có liên quan đến ta, người đó là là tiểu thiếp mà Sở Vân Hành nuôi trong phủ, tên Hạm Đạm.Gọi là tiểu thiếp thì không đúng lắm. Vì ta vẫn chưa chính thức gả vào, hầu phủ không dám công khai nạp thiếp.Nhưng nàng ta lại là người tâm đầu ý hợp với Sở Vân Hành.Chuyện này từng khiến mẫu thân tương lai của ta đích thân tới phủ, đảm bảo sẽ đuổi Hạm Đạm đi trước khi ta thành thân.Nhưng mẫu thân ta ngăn lại:“Nếu đã là người Vân Hành thích, cứ để ở lại phủ chăm sóc hắn. Đợi A Dao gả vào rồi, sẽ nâng nàng ta thành di nương cũng được.”Đó là ý của mẫu thân ta, và cũng là ý của ta.Nếu Sở Vân Hành thật lòng với cô nương kia, mà giờ nếu ép nàng ta rời đi, thì chỉ càn khiến hắn thêm oán hận ta mà thôi.Ta và hắn là phu thê danh chính ngôn thuận, chẳng cần thiết phải yêu thương mặn nồng, nhưng ít nhất phải tôn trọng lẫn nhau.Nếu chỉ vì một tiểu thiếp mà làm rạn nứt quan hệ hai nhà, chỉ khiến việc ta quản lý hầu phủ sau này thêm khó khăn.Trước khi rời đi, mẫu thân tương lai của ta cũng đảm bảo sẽ quản thúc Hạm Đạm thật nghiêm, không để nàng ta phá hoại cuộc hôn sự này.…Khi ta đến Minh Nguyệt Phường, Hạm Đạm đang ngồi uống trà trên ghế thái sư rất nhàn nhã.Quản sự bên ta thì bị đánh sưng cả mặt, trong khi nha hoàn của Hạm Đạm thì còn thảm hơn tóc rối, môi rách, trên mặt còn có m/á/u.Trên đường đến, bọn gia nhân đã kể lại đầu đuôi cho ta.Quản sự phủ ta đi chọn son phấn và trang sức cho ta, Hạm Đạm lại cố ý tranh giành.Hai bên lời qua tiếng lại, nha hoàn của Hạm Đạm buông lời th* t*c:“Cho dù là thứ nữ dòng chính phủ Quốc Công thì sao chứ? Cũng chỉ là cái vỏ rỗng, không giữ nổi trái tim phu quân mình. Vào hầu phủ rồi cuối cùng cũng chỉ biết nằm không mà thủ tiết mà thôi!”Quản sự của ta cũng là nhũ mẫu từ lúc ta còn nhỏ đã yêu thương ta như con ruột, tận mắt chứng kiến ta lớn lên.Làm sao bà có thể chịu nổi lời lăng nhục ấy? Thế là xông lên đánh nhau với nha hoàn kia.“Tiểu thư”Bà nhũ mẫu mắt đỏ hoe, sau đó quay sang mắng cả nha hoàn bên cạnh ta:“Chuyện bẩn thỉu thế này các ngươi sao dám để tiểu thư đích thân đến? Thân phận của tiểu thư như thế nào, các người không biết à? Mau đưa tiểu thư về đi!”Hạm Đạm cười lạnh:“Thân phận gì chứ? Là thứ nữ phủ Quốc Công thì có thể ỷ thế h**p người sao?”Nhũ mẫu giận đến run rẩy, ta đưa tay ngăn lại, chậm rãi cất lời:“Hạm cô nương không ngại nói thử xem, bản nhân ỷ thế h**p người chỗ nào?”Nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải là người của cô đánh người của ta đó sao?”Ta nhướng mày, giọng vẫn ôn hòa:“Vậy thỉnh Hạm cô nương nói rõ, nha hoàn của cô vì sao lại bị đánh?”Hạm Đạm bị ta hỏi đến nghẹn lời, mặt biến sắc vài lần:“Dù lý do gì, đánh người là sai!”Ta mỉm cười:“Hạm cô nương nói phải. Vậy ta thay nhũ mẫu xin lỗi. Đây là son phấn và trang sức, ta tặng cô xem coi như bồi tội.”Nhũ mẫu ta hoảng hốt:“Tiểu thư! Đây là đồ cho tiểu thư người thành hôn, quý giá lắm!”Hạm Đạm thoáng chột dạ, như sợ ta đổi ý, lập tức nói:“Một lời đã nói, đừng hối hận đấy!”Ta vẫn mỉm cười nhạt:“Không hối hận.”Sau khi nàng ta mang đồ đi một cách kiêu ngạo, nhũ mẫu ta bật khóc:“Lỗi tại lão nô, nếu chuyện này ảnh hưởng tới hôn sự của tiểu thư, lão nô chec cũng không chuộc được lỗi!”Ta cười nhạt:“Không đâu, đây là hôn sự hai nhà. Người nên lo lắng lần này không phải là chúng ta.”Vừa về đến phủ, mẫu thân tương lai đã dẫn theo Sở Vân Hành đến ngay.Trên bàn là bộ trang sức mạ vàng mà Hạm Đạm vừa lấy từ ta.Ta và mẫu thân nhìn nhau, bà chỉ lặng lẽ uống trà, còn mẫu thân tương lai của ta thì mồ hôi rịn đầy trán:“Đây là giấy chứng nhận sở hữu Minh Nguyệt Phường, coi như chút tâm ý ta tặng cho A Dao làm hồi môn.”“Hạm Đạm là biểu muội của Vân Hành, phụ mẫu nàng mất sớm, chúng ta chỉ làm theo uỷ thác trước lúc mất mà nuôi dạy nàng ta thôi.”
 
Chính Thất
Chương 2



Sở Vân Hành nhanh chóng đỡ lời:“Bác gái à, nhị tiểu thư, ta đã trách mắng biểu muội rồi. Việc hôm nay là lỗi của nàng ấy. Giấy chứng nhận này là chút thành ý của chúng ta, mong nhị tiểu thư nhận lấy.”“Sau khi thành thân, ta sẽ đưa biểu muội đến biệt viện. Trong phủ có quy củ rõ ràng, chính thất và tiểu thiếp có tôn ti trật tự. Ta luôn kính trọng nhị tiểu thư, tuyệt đối không để biểu muội vượt mặt.”Mẫu thân ta nhận lấy giấy tờ, bọn họ như trút được gánh nặng, chắc hẳn vì những lời đàm tiếu bên ngoài đã khiến họ mất hết mặt mũi trên đường đến.“Chúng ta đều là danh gia vọng tộc. A Dao tuy không phải trưởng nữ, nhưng cũng là thứ nữ dòng chính. Những thứ người khác từng dùng, sao có thể để nhi nữ ta đeo lên mà thành thân?”Sở Vân Hành vội vàng:“Ta sẽ đặt làm lại bộ trang sức mới cho nhị tiểu thư, chắc chắn sẽ quý giá và lộng lẫy hơn bây giờ.”Mẫu thân ta mỉm cười đỡ hắn đứng dậy, trò chuyện đến tận chiều tối mới tiễn khách rời đi.Sau khi họ đi, mẫu thân trao giấy chứng nhận Minh Nguyệt Phường cho ta:“Chuyện hôm nay, con làm rất tốt.”Ta vừa xoa vai cho mẫu thân, vừa cười đáp:“Là do mẫu thân dạy khéo.”Từ ba tháng trước, Hạm Đạm đã nhiều lần tìm cách ép ta ra mặt, muốn ta rút lui và huỷ hôn với Sở Vân Hành.Ta nhẫn nhịn không động tĩnh gì, đến hôm nay mới phản công bởi vì không lâu nữa, cả phụ thân ta lẫn phụ thân Sở Vân Hành sẽ trở về kinh.Cuộc hôn nhân này là do phụ thân Sở Vân Hành đích thân định ra. Nếu có bất kỳ sai sót nào, thanh kiếm trong tay lão hầu gia chắc chắn sẽ không tha cho Hạm Đạm.Đến lúc đó, dù không chec thì nàng ta cũng khó sống yên.Vì thế hôm nay Sở Vân Hành mới phải tự mình đến tạ lỗi.“Minh Nguyệt Phường là cửa tiệm nổi danh nhất kinh thành, mỗi năm lợi nhuận hơn vạn lượng. Bọn họ chịu đưa ra, xem ra cũng đã dốc toàn lực.”“Mẫu thân, nhờ chuyện này con cũng hiểu vị trí của Hạm Đạm trong lòng chàng ấy đến đâu rồi.”“Dù có quan trọng đến mấy, cũng không thể bằng vị trí chính thất của con. Sau này, con sẽ quản cả hầu phủ. Đừng có dồn tâm sức vào người đàn ông đó. Nếu mai này hắn chec sớm, con chính là Thái phu nhân của cả hầu phủ, ai ai cũng phải kính trọng con, cả phủ sẽ là của con và hài tử của con.”Ta hiểu ý mẫu thân, từ giờ trở đi thứ quan trọng nhất là con nối dõi.Ngày thứ ba sau khi ta và Sở Vân Hành thành thân, ta bắt đầu theo mẫu thân chàng tiếp quản việc quản lý bếp núc trong phủ.Mỗi ngày, Sở Vân Hành đều đến dùng bữa trưa cùng ta.Đêm tân hôn, chúng ta cũng chưa hề viên phòng.Nguyên nhân là do đêm đó Hạm Đạm lỡ tay làm đổ chân đèn, gây ra hỏa hoạn trong sân.Nha hoàn hoảng loạn chạy đi gọi người, Sở Vân Hành thậm chí còn chưa kịp cởi áo cưới đã vội chạy qua chỗ nàng ta.Cả đêm không quay về.Sáng hôm sau, mẫu thân chàng biết chuyện thì nổi trận lôi đình, lập tức nhốt Hạm Đạm vào từ đường phạt quỳ, không cho ăn uống.Sở Vân Hành thấy cầu xin mẫu thân vô ích, hôm nay lại chạy đến tìm ta:“Nàng là thê tử, là người đầu gối tay ấp của ta.”“Hạm Đạm vẫn còn trẻ con, ta biết nàng chịu nhiều ấm ức vì nàng ấy.”“Năm xưa, nàng ấy từng cứu mạng ta một lần. A Dao, ta không thể mặc kệ nàng ấy được.”Ta nhẹ nhàng khuấy bát canh trong tay, mỉm cười điềm tĩnh:“Thiếp là thê tử của chàng, sau này sẽ cùng chàng sống cả đời. Việc của chàng cũng là việc của thiếp.”“Thiếp sẽ thay chàng đi cầu xin mẫu thân. Bà chắc chắn sẽ nể mặt thiếp mà thả nàng ta ra thôi.”Sau khi Hạm Đạm được thả, nàng ta liền bị Sở Vân Hành nghiêm khắc dạy bảo một trận, nàng ta miễn cưỡng đến tạ ơn ta.Lúc đó ta đang tính toán sổ sách, mắt không rời bàn tính:“Không cần tạ ơn Ngươi chỉ cần biết an phận trong viện của mình là được rồi.”Hạm Đạm hậm hực ném khăn tay xuống rồi tức giận bỏ đi.Hôm sau, khi Sở Vân Hành thượng triều trở về, ta đang cùng mẫu thân chàng kiểm tra sổ sách số lượng hạ nhân trong phủ.Sắp vào đông rồi, cần chuẩn bị phát thêm hai bộ áo ấm cho bọn họ.Sở Vân Hành vừa ngồi xuống đã lên tiếng:“Hạm Đạm vốn cũng là nhi nữ nhà quan, trong phủ thì công việc bề bộn, một mình A Dao vất vả quá. Hay là để nàng ấy giúp đỡ một tay?”Lời vừa dứt, mẫu thân chàng lập tức quăng bút:“Con hồ đồ rồi sao?”Sở Vân Hành hơi cau mày:“Mẫu thân, Hạm Đạm là người của con mà.”Lúc đầu mẹ chồng chỉ hơi tức giận, nhưng nghe câu đó thì hoàn toàn bùng nổ:“Một người chưa chính thức bước vào cửa, lại còn là tiểu thiếp, mà dám vọng tưởng giúp chính thê quản gia?”“Ta tha cho nàng ta một mạng đã là nể mặt con rồi. Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”Sở Vân Hành giận đến mức đứng dậy định bỏ đi. Ta lập tức lên tiếng ngăn lại:“Phu quân đã muốn để Hạm Đạm giúp thiếp, thì đúng lúc này trong phủ đang chuẩn bị phát áo ấm cho hạ nhân. Mai thiếp sẽ phủ cùng mẫu thân đến chùa cầu phúc cho huynh trưởng, ăn chay nửa tháng. Việc này giao cho Hạm Đạm lo liệu, cũng hợp lý.”Sở Vân Hành ngồi xuống, sắc mặt hòa hoãn:“Nàng có thể nghĩ được như vậy, đúng là phong độ một chính thê.”Ta mỉm cười:“Đúng thế, đã là chính thê, đương nhiên phải biết thông cảm cho phu quân. Phu quân là trưởng tử trong phủ, phụ thân lại thường xuyên vắng nhà, mẫu thân một mình gánh vác gia nghiệp, nuôi lớn chàng thành người. Chàng cũng phải nên biết nghĩ cho mẫu thân mới phải.”Mẫu thân chàng nghe vậy thì bật khóc, nghẹn ngào nói:“A Dao, con không cần vì ta mà chịu thiệt thòi như vậy. Ta coi như chưa từng sinh ra đứa nghịch tử này!”Bà bỏ đi trong nước mắt.Sở Vân Hành tâm trạng nặng nề.Người từ viện Hạm Đạm đến gọi hắn qua, đây cũng là lần đầu ta thấy hắn nổi giận vì chuyện đó:“Giục cái gì mà giục! Biến đi!”
 
Chính Thất
Chương 3



Chỉ còn lại hai chúng ta trong phòng, hắn cúi đầu, hơi xấu hổ nói nhỏ:“Ta nợ Hạm Đạm một mạng. Năm xưa nàng ấy vì cứu ta mà suýt chec.”Lại là câu nói đó.Ta đáp hờ hững:“Thiếp biết rồi, phu quân.”Sáng hôm sau, ta lên xe về phủ.Hạm Đạm bỗng lấy lại tinh thần, vẻ mặt kiêu căng:“Nửa tháng tới, ta sẽ thay ngươi tiếp quản toàn bộ việc trong phủ. Đến khi trở về, ngươi chỉ cần hưởng phúc là được, chẳng cần bận tâm mấy chuyện vặt này nữa đâu.”Ta mỉm cười:“Vậy chúc cô mọi điều như ý.”Ôi chao…Việc quản lý một phủ lớn như thế, đâu phải dễ xơi?Nếu lần này giao cho nàng ta tự phụ trách mà mắc lỗi, sau này Sở Vân Hành sẽ chẳng còn lý do nào để bênh vực nàng ta nữa.Mẫu thân chàng chắc chắn cũng sẽ càng thêm thất vọng về nàng ta vì kém cỏi.Từ đó, nàng ta sẽ chẳng còn cơ hội chạm tay vào quyền quản lý phủ nữa.Muốn khiến một người diệt vong, trước hết phải khiến nàng ta tự mãn trước, đó là điều mẫu thân đã dạy ta trước khi thành thân.Hạm Đạm, cuối cùng rồi cũng sẽ giống Thu di nương năm xưa, người từng bị mẫu thân ta ép đến mức không còn dám ló mặt ra ngoài.Trước kia, ta chỉ đứng sau quan sát cách mẫu thân hành sự.Bây giờ, rời xa mẫu thân rồi…Đây là lần đầu tiên ta ra tay thực chiến trong hầu phủ này.Từ khi Hạm Đạm nắm quyền trong phủ, mẫu thân chàng liền ngã bệnh, tự nhốt mình trong viện, không thèm tiếp ai.Sắp đến cuối năm, trong cung có tin vui Hiền phi nương nương sinh được hoàng tử.Hoàng thượng đích thân sắc phong nàng làm Quý phi.Sở Vân Hành, với vai trò Lễ bộ Thị lang, mấy hôm nay đều bận rộn giám sát việc tổ chức lễ sắc phong.Đây là hoàng tử đầu tiên được sinh ra từ khi Hoàng thượng đăng cơ, long nhan cực kỳ hân hoan, mọi nghi lễ đều được chú trọng.Sở Vân Hành thấu hiểu thánh ý, cẩn trọng từng li từng tí, sợ lơ là sẽ khiến ngài không hài lòng.Dạo gần đây chàng rất ít về nhà, bận quá thì ngủ luôn tại Lễ bộ là chuyện thường.Vậy là, cả Hầu phủ rơi vào tay một mình Hạm Đạm.Nàng ta liền nắm lấy cơ hội, thẳng tay dọn sạch phe cánh của ta, việc phát áo ấm cho hạ nhân cũng vứt sang một bên.Người đầu tiên nàng ta động tới là Chu ma ma người quản lý nhà bếp.Chu ma ma vốn là người hiền lành, nhưng làm việc rất có nguyên tắc, lại biết cách thu phục lòng người.Nhà bếp xưa nay luôn là chỗ béo bở gọi là chức vụ sướng nhất cũng không sai.Lúc ta mới tiếp quản sổ sách Hầu phủ, so sánh với bên phủ Quốc Công, nhà bếp bên này thậm chí còn kiếm được nhiều hơn.Điều đó chứng tỏ, Chu ma ma là người giỏi cân bằng lợi ích giữa chủ tử và hạ nhân:Ngân lượng cho công việc không thất thoát nhiều.Hạ nhân cũng được chia chác vừa phải, không đến nỗi oán trách.Bữa ăn của chủ tử luôn ổn định, không ai dám lén lút bớt xén.Vậy mà, việc đầu tiên Hạm Đạm làm sau khi lên nắm quyền, là cướp quyền quản lý nhà bếp của Chu ma ma, giao cho nha hoàn thân cận của mình - Lan Nhược.Ta cho người đi dò hỏi, mới rõ được mâu thuẫn giữa Hạm Đạm và Chu ma ma từ đâu mà ra.Hóa ra, trước khi ta gả vào Hầu phủ, Hạm Đạm từng mang thai.Mẫu thân chàng lúc đó nhất quyết ép nàng ta bỏ đứa bé, lấy lý do:“Chính thê còn chưa vào cửa, sao tiểu thiếp lại có thể mang thai?”Mấy lần định xuống tay, đều bị Sở Vân Hành ngăn lại.Chàng thậm chí còn thuê cả thị vệ bên ngoài về bảo vệ nàng ta.Lúc mang thai, Hạm Đạm được cưng như trứng mỏng.Vì quá được nuông chiều, nàng ta trở nên vô pháp vô thiên.Năm đó tổ yến đắt đỏ, sản lượng lại ít.Mỗi ngày Hầu phủ chỉ định lượng đúng ba chén.Hạm Đạm cho rằng một chén là quá ít, không đủ cho đứa trẻ trong bụng.Lan Nhược thì thêu dệt:“Nô tỳ thấy trong bếp còn hai chén nữa, một là của Hầu phu nhân, một là của một nha hoàn tên Hương Nguyệt!”Hạm Đạm nghe xong thì nổi điên:“Tiện nhân đó! Một nha hoàn thông phòng mà cũng dám dùng thứ quý như tổ yến?”Hương Nguyệt là nha hoàn thông phòng do mẫu thân chàng đích thân chọn.Xinh đẹp, dịu dàng, nhưng quá mềm yếu, hoàn toàn không phải đối thủ của Hạm Đạm.Từ sau khi Hạm Đạm và Sở Vân Hành “qua lại”, Hương Nguyệt chưa từng được chàng đoái hoài.Hạm Đạm vừa ganh tị, vừa oán hận chuyện Sở Vân Hành từng sủng ái Hương Nguyệt, nhân dịp tổ yến lần này nàng ta liền làm ầm lên.Không ngờ, Chu ma ma không những không nhường nhịn, còn lớn tiếng quát mắng nàng ta:“Ngươi đường đường là thiên kim quan gia, lại vì chút đồ ăn mà mất hết phong thái!”Hạm Đạm từ khi mang thai được nuông chiều hết mực, chưa từng bị ai dạy dỗ như vậy.Nghe vậy lập tức phát điên, nhớ lại thời mình còn bị chèn ép, liền lao vào đánh nhau với Chu ma ma.Nhưng nàng ta thân thể yếu ớt, sao có thể chống lại một bà quản sự làm việc tay chân cả đời?Bị đè xuống đất, vẫn không ngừng gào:“Ta sẽ đuổi bà ra khỏi phủ!”Chu ma ma cười khẩy:“Ta là người bên cạnh Hầu phu nhân, quản sự cấp một của phủ. Ngươi cho dù được phong làm di nương, cũng không có quyền đuổi ta.”“Huống gì, ngươi bây giờ còn chưa được nhận chính danh, ngay cả danh phận thông phòng cũng không phải!”Chu ma ma đè nàng ta đến trước mặt mẫu thân chàng.Lúc đó Hương Nguyệt đang cầm bô chăm sóc cho mẫu thân chàng lúc bệnhNghe xong mọi chuyện, mẫu thân chàng đến nỗi giật lấy cái bô trong tay Hương Nguyệt, ném thẳng vào đầu Hạm Đạm, mắng:“Đồ lòng lang dạ sói vong ân bội nghĩa!”Hạm Đạm sợ đến ngồi phịch xuống đất, bụng đau như thắt, phải có người khiêng về phòng.Sở Vân Hành lập tức bị gọi về phủ, bị mẫu thân mắng té tát.Hóa ra, chén tổ yến của Hương Nguyệt là do mẫu thân chàng dùng bạc riêng để mua thưởng cho nàng.
 
Chính Thất
Chương 4



Từ đầu đông đến giờ, bà bệnh mãi không khỏi, Hương Nguyệt lo thuốc thang, chăm sóc không ngơi nghỉ, còn dùng cả huyết nhân dược để trị cho bà.Bà vừa khỏe lại được vài hôm, nào ngờ Hạm Đạm lại gây chuyện.Lần này, Sở Vân Hành không còn dung túng nữa.Khi Hạm Đạm vừa mở miệng đòi bán Hương Nguyệt đi, chàng liền nổi giận quát:“Câm miệng!”Sau hai lần bị dọa sợ dẫn đến động thai, cuối cùng Hạm Đạm cũng không giữ được đứa bé.Chưa đến đầy tháng thì sảy thai.Nàng ta không dám oán hận mẹ chàng, càng không dám trách Sở Vân Hành, đành đem tất cả thù hận trút lên đầu Hương Nguyệt và Chu ma ma.Giờ đây nắm được quyền lực, tất nhiên nàng ta sẽ báo thù từng người một.Ta đem thư báo từ Hầu phủ trình lên cho mẫu thân ta xem.Mẫu thân ta xem xong chỉ cười lạnh:“Đúng là ngu xuẩn đến đáng yêu.”“Giờ đang là thời cơ tốt để đứng vững trong phủ, thu phục lòng người, mà nàng ta lại lo đi ghen tuông vớ vẩn.”Mẫu thân giúp ta chỉnh lại áo hồ cừu, mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm:“Tỷ tỷ con đã vào cung làm phi, lại vừa sinh hoàng tử.”“Nhà chúng ta bây giờ đã có một người làm quý phi, không thể có thêm người thứ hai.”“Phụ thân con lại vừa thắng trận trở về, nhà mình hiện giờ nhìn ngoài thì rực rỡ như gấm thêu hoa, nhưng thực tế lại như đi trên băng mỏng cẩn trọng từng bước.”“Hôn sự giữa con và Sở gia là lựa chọn tốt nhất mà ta và phụ thân con có thể dành cho con.”“Hầu phủ không quá vượt trội cũng không kém hơn nhà ta như thế mới tránh bị dòm ngó. Lần này cha con sẽ giao lại binh quyền.”“Nhưng cũng không sao vì Sở gia mấy đời đều có người trong quân ngũ.”Giọng mẫu thân bỗng trầm xuống:“Nếu một ngày nào đó, triều đình muốn động vào nhà ta, thì nhi tử của con, cũng tức là trưởng tử của Sở gia sẽ là người có thể khởi binh tạo phản, đưa nhi tử của tỷ tỷ con lên làm hoàng đế, giữ cho nhà ta bất diệt.”Ta rùng mình, lập tức hiểu ra.“Mẫu thân, con hiểu rồi.”“Ừ. Vấn đề có hài tử, con có nàng ấy giúp, sẽ không sai sót gì đâu.”Một thiếu nữ đeo mạng sa từ sau lưng mẹ bước ra.“Đây là người bà ngoại con cất công mời đến từ phương xa, nàng tên là Lục Y.”Lục Y khẽ cười với ta:“Tiểu chủ nhân, người muốn hạ thuốc hay dùng độc, giec người hay phi tang ta đều làm được.”Ta không nhịn được bật cười:“Mẫu thân, đây chính là người tốt mà người đã vì nhi nữ chọn lựa ư?!”Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài mái hiên.Tuyết trắng phủ dày khắp nơi, đến cả áo hồ cừu quý giá cũng không cản nổi gió rét.Trời của Hầu phủ… sắp đổi rồi.Đoá sen kiều diễm kia, đã nở đến tận cùng cũng là lúc phải tỉa bớt thôi.Dẹp xong Chu ma ma, Hạm Đạm lại quay sang ra tay với Hương Nguyệt.Nàng ta tuỳ tiện bịa ra chuyện Hương Nguyệt “tư thông với gã phu khuân vác”, lấy cớ đó đòi bán nàng đi.Hương Nguyệt sợ quá mà nhảy xuống giếng tự vẫn. May được mẫu thân chàng phái người cứu lên, nhưng chuyện này đã truyền khắp nơi.Không ít người không rõ đầu đuôi đã đi báo quan.Việc này làm kinh động đến cả phủ Kinh Triệu Doãn, cho nên Hạm Đạm và Hương Nguyệt cùng bị bắt về công đường thẩm tra.[Kinh Triệu Doãn là một chức quan có thật trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, thường xuất hiện trong truyện cung đình, quan trường hoặc cổ trang. Đây là một chức quan rất quan trọng, tương đương với quan đứng đầu kinh thành, quản lý việc trị an, hành chính và cả xét xử ở đô thành.]Sở Vân Hành đang bận tối tăm mặt mũi ở Lễ bộ, vừa nghe tin liền suýt thổ huyết.Ngay cả quan phục cũng chưa kịp thay, đã vội vàng chạy đến.Tại công đường, Hạm Đạm đưa ra “chứng cứ” Hương Nguyệt tư thông với người khác.Kinh Triệu Doãn không nói gì, chỉ liếc nhìn Sở Vân Hành người đang mặt xanh như tàu lá.Kinh Triệu Doãn bảo mọi người lui hết, mời họ vào hậu viện uống trà.Biểu đệ của ta đặt chén trà trước mặt Sở Vân Hành, cười nhàn nhạt:“Biểu ca à, tỷ tỷ của ta từ nhỏ đã nổi tiếng hiền đức, mẫu thân thì bệnh lâu năm, toàn bộ phủ Quốc Công đều một tay tỷ ấy gánh vác. Tỷ ấy là người nổi tiếng đảm đang, chu toàn.”Sở Vân Hành xấu hổ cầm chén trà:“Tỷ tỷ của đệ… nàng đi chùa cầu phúc cho huynh trưởng rồi…”Biểu đệ cười nhạt, hỏi:“Vậy không biết là ngôi chùa nào? Hay ta bảo nương tử mình cùng đến dâng hương cho các tướng sĩ biên ải, cũng là thể hiện chút lòng thành?”Sở Vân Hành cứng họng, không nói nổi một lời.Ta và mẫu thân chỉ nói với phủ Hầu là ta đi chùa cầu phúc, không nói rõ là ngôi chùa nào.Ngoại ô kinh thành có hàng ngàn ngôi chùa, làm sao mà chàng biết được?Chàng không quan tâm đến ta, tất nhiên sẽ chẳng bao giờ hỏi hành trình của ta.Biểu đệ ta vẫn không buông tha:“Biểu ca à, tỷ tỷ của ta là nhi nữ phủ Quốc Công, là một đích thứ nữ. Tỷ ấy gả cho huynh chính là hạ mình lắm rồi. Nếu không phải vì thích huynh, sao tỷ ấy lại chịu gả vào nhà này?”“Huynh không thích tỷ ấy cũng được, nhưng cũng nên cho tỷ ấy một thân phận tôn nghiêm xứng đáng. Huynh để một tiểu thiếp làm quản gia, giờ lại xảy ra chuyện thế này… Không bao lâu nữa là đến đại lễ khảo sát quan chức, huynh định để Lại bộ tấu sớ vạch tội hay sao?”Sở Vân Hành ngẩng đầu, bàng hoàng:“Nàng… thật lòng thích ta sao?”Biểu đệ thở dài:“Bốn năm trước, tỷ ấy gặp sơn tặc trên đường đi chùa cầu phúc. Là huynh đã cứu chiếc xe ngựa đó.”Sở Vân Hành như bừng tỉnh:“Là nàng ấy…”“Biểu ca, hãy đối xử tốt với tỷ ta một chút. Tỷ ấy là người hiền lành, nếu những chuyện huynh làm khiến tỷ ấy lạnh lòng mà hòa ly, danh tiếng huynh lúc ấy cũng sẽ tiêu tan, sau này chắc cũng sẽ không còn ai chịu gả vào hầu phủ của huynh nữa đâu?”Lời lẽ vừa mềm mỏng vừa đanh thép.
 
Chính Thất
Chương 5



Sở Vân Hành không hề tỏ ra tức giận mà chỉ khẽ đáp:“Ta biết rồi.”Sau khi chàng rời đi, biểu đệ ta vén rèm cười toe toét:“Tỷ tỷ, đệ làm được chứ?”Ta cười khen thật lòng:“Rất tốt.”Sở Vân Hành đưa Hạm Đạm và Hương Nguyệt cùng về phủ.Muốn vào hầu phủ phải đi qua đại lộ Thần Vũ nơi phồn hoa nhất kinh thành.Vụ “tiểu thiếp ép chec nha hoàn thông phòng” đã lan khắp nơi.Có kẻ hóng chuyện còn đứng ngoài xe ngựa lớn tiếng hỏi:“Tiểu Hầu gia! Chính thất của ngài là con gái phủ Quốc Công, phụ thân nàng còn đang chiến đấu nơi tiền tuyến! Ngài lại để tiểu thiếp nắm quyền trong phủ, như vậy còn ra thể thống gì nữa?!”Một tiếng vang lên, hàng loạt tiếng mắng chửi nối tiếp.Hạm Đạm sợ hãi, nhào vào lòng Sở Vân Hành khóc rống:“Biểu ca! Chắc chắn là trò của nàng ta!”Sở Vân Hành hất tay nàng ta ra, quát:“A Dao đang ở chùa cầu phúc cho phụ thân và huynh trưởng nàng ấy. Nàng ấy sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nếu không phải do ngươi hành xử l* m*ng, làm gì mà xảy ra nông nỗi như vậy!”Vừa về đến phủ, đã có ba người đàn ông mặc y phục bằng gấm Tô Châu chặn xe:“Là Tiểu Hầu gia sao?”Sở Vân Hành cau mày:“Các vị là?”“Chúng ta là chưởng quầy của ba xưởng thêu lớn nhất kinh thành. Tháng trước, phu nhân ngài đặt cọc để may áo đông cho hạ nhân trong phủ của ngài.”“Y phục bọn ta đã chuẩn bị xong nhưng vẫn chưa thấy phủ ngài đem bạc qua đổi. Người trong phủ ngài nói phu nhân ngài đi vắng, quyền quản lý đã giao cho tiểu thiếp của ngài, nhưng cô ấy lại không xử lý gì cả.”“Nay khí trời đã lạnh thấu xương, các phủ lớn khác cũng đang cần hàng gấp, xưởng không thể chờ được nữa, đành đến trả tiền cọc lại cho ngài.”Sở Vân Hành nghẹn họng, không nói nên lời.Bọn họ đã cho Hầu phủ cả tháng trời.Giờ đã không kịp nữa rồi.Chàng nhận lại tiền cọc, đợi họ đi rồi, quay sang trừng mắt nhìn Hạm Đạm:“Ngươi đã làm nên trò trống gì vậy hả?!”Vào phủ, vừa bước qua cửa, chàng suýt vấp ngã.Một tiểu đồng gầy nhom, mình mặc áo mỏng, chân trần, đang sốt cao nằm co quắp ở góc tường.“Chuyện này là sao?” – chàng quát.Hạm Đạm lắp bắp không nói được lời nào.Hương Nguyệt cúi đầu đáp:“Đó là tiểu đồng được mua về mùa hè, là cô nhi, trong phủ chỉ mới cấp cho hắn đồ mùa hè và thu, còn đồ đông thì chưa làm xong.”Sở Vân Hành giận tím mặt:“Một tháng! Nguyên một tháng! Ngươi làm gì suốt thời gian đó?!”Đây là lần đầu tiên chàng nổi giận với Hạm Đạm trước mặt mọi người.Hạm Đạm nước mắt rưng rưng:“Phu quân, thiếp…”Đúng lúc đó, xe ngựa ta cũng vừa về đến phủ.“Phu nhân về rồi!”Ta được nhũ mẫu đỡ xuống xe.Sở Vân Hành vẫn chưa nguôi giận, nhưng khi nhìn thấy ta thì chàng lại có phần thất thần.Khác hẳn với Hạm Đạm và Hương Nguyệt đầu tóc rối bời, ta chỉnh tề đoan trang, tóc búi, xiêm y, tất cả đều đúng ý chàng thích.Ta khẽ cau mày, tiến lên cầm tay chàng:“Phu quân, chàng sao vậy?”“Sao tay chàng lại lạnh thế này... mau vào nhà thôi.”“A tỷ của thiếp viết thư cho thiếp nói chàng vất vả lo lễ sắc phong của tỷ ấy, cả ngày không nghỉ, đêm còn ngủ lại ở Lễ bộ, thiếp vì quá lo lắng cho chàng nên đã quay về sớm.”“Dù chưa hết thời gian cầu phúc, nhưng thiếp tin phụ thân và huynh trưởng cũng sẽ hiểu cho thiếp, vì phu quân cũng là người thiếp quan tâm nhất.”Sở Vân Hành gần như đỏ mắt.Hương Nguyệt hờ hững, Hạm Đạm gây chuyện, mẫu thân thì mắng hắn, đến cả dân chúng ngoài đường cũng chửi hắn “sủng thiếp diệt thê”.Không một ai hỏi hắn có ăn no, ngủ yên không.Ta quay sang dặn:“Báo Chu ma ma nấu hai bát canh bổ cho phu quân ta.”Chàng hỏi nhỏ:“Sao lại là hai bát?”Ta trừng mắt:“Ngốc à? Trời lạnh như thế, buổi chiều chàng còn phải đến Lễ bộ. Mang theo một bát, hâm nóng trên lò than, lúc mệt thì uống, còn xua được hàn khí.”Sở Vân Hành nghiêng đầu, giọng nghèn nghẹn nhưng ấm áp:“Ừ… phu nhân chu đáo thật.”Ta mỉm cười:“Chàng là phu quân của thiếp, thiếp lo lắng cho chàng là chuyện thiếp nên làm?”Sở Vân Hành nghỉ được một lát vào buổi trưa, sau đó lại phải vội vã quay về Lễ bộ.Trước khi đi, chàng nhìn ta đầy áy náy, thành khẩn:“Trước kia là ta quá thiên vị Hạm Đạm. Một tiểu thiếp xuất thân thấp kém, sao có thể nhúng tay vào việc cai quản hầu phủ?”“Gây ra chuyện xấu hổ thế này, hoàn toàn là do sai lầm của ta.”“Từ nay về sau, mọi chuyện trong phủ do nàng toàn quyền quyết định, không cần bẩm báo ta.”“Mẫu thân cũng rất tin tưởng nàng. Nàng là chính thất của ta, mọi người trong phủ đều phải nghe theo lời nàng.”Khi người của phòng kế toán đến lấy sổ sách từ viện của Hạm Đạm, nàng ta mắt đỏ hoe chạy đến tìm Sở Vân Hành.Chàng không muốn gặp nàng ta, nàng ta đứng ở ngoài mắng ta là hồ ly tinh.Sở Vân Hành tức giận đập vỡ chén trà, nước nóng bốc hơi nghi ngút.“Trước đây, nàng ấy cũng mắng nàng như vậy sao?”Ta lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng, nghẹn đắng nuốt vào lòng:“Không sao đâu.”Chàng trầm giọng:“Kéo vào, tát mười cái.”Đến cái thứ hai, Hạm Đạm đã bật khóc:“Biểu ca, huynh quên rồi sao? Là thiếp đã cứu huynh đấy! Huynh vì nàng ta mà đánh thiếp sao?!”Ta thấy chàng mắt ánh do dự, liền dịu giọng:“Thôi, đừng đánh nữa. Đưa nàng ta về nghỉ ngơi cho tốt.”Sở Vân Hành siết chặt tay, môi mím chặt đến trắng bệch.Một lần cứu mạng, đủ để Hạm Đạm sống an nhàn cả đời.Nhưng nếu cứ lôi ra nhắc mãi… thì chẳng khác gì lợi dụng ân tình để mưu cầu tư lợi.Không ai có thể mãi mãi nhẫn nhịn “ân nhân” như vậy.Hạm Đạm này… đang tự đào mộ cho mình.Việc đầu tiên ta làm sau khi lấy lại quyền quản lý hầu phủ là phục chức cho Chu ma ma.“Bà có năng lực, chỉ làm quản sự nhà bếp thì có hơi uổng phí. Sau này, ta cho bà giúp ta gánh vác thêm ít việc trong phủ.”Chu ma ma rơi nước mắt:“Lão nô nguyện nghe theo phu nhân.”
 
Chính Thất
Chương 6



Một phen “trổ tài” của Hạm Đạm đã khiến nàng ta cảm nhận đủ nóng lạnh trong Hầu phủ.Mẫu thân chàng lâm bệnh, chuyện trong phủ đều do ta định đoạt.Nàng ta không có ai để bênh vực, sống dở chec dở, mắt thấy sắp bước vào ngõ cụt.Một tháng bị hành hạ đủ để nàng ta hiểu rõ: Hầu phủ này đã đổi chủ.Muốn sống tiếp, nàng ta chỉ có thể chọn đứng đúng phe.Hạm Đạm là người thông minh.Nàng ta thừa biết, muốn sống tử tế, phải biết nhẫn nhịn phục tùng ta.Ta vui vẻ thì nàng ta mới sống yên ổn được.Sau đó ta đưa nàng ta một khoản bạc lớn:“Đi ghi lại số đo hạ nhân. Làm ba bộ áo đông. Năm nay rét hơn mọi năm, bộ thứ ba ta lấy từ của hồi môn của mình mà trả.”Đây gọi là ban ơn.Chỉ khi người ta nhận được cái tốt từ mình, họ mới nhớ ơn mình.So với sự ngược đãi từ Hạm Đạm, ta chẳng cần làm gì cũng dễ dàng thu phục nhân tâm.Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, tiếng tăm ta vang khắp Hầu phủ.Các bà vú, tiểu đồng mỗi khi ra ngoài mua đồ đều mang theo lời khen về ta lan truyền ra ngoài.Một truyền mười, mười truyền trăm danh tiếng ta hiền thục, đoan trang lan khắp kinh thành.Không ngờ, Hạm Đạm lại ngựa quen đường cũ quay lại cắn ngược ta một cú.Nàng ta cố ý tung tin: ta và Sở Vân Hành chưa từng viên phòng.Mục đích rất rõ, muốn khiến ta bẽ mặt, mất danh dự, danh tiếng sụp đổ.Ta lại chẳng mấy để tâm.Ngược lại, mỗi ngày ta đều cho người đều đặn đưa canh tới chỗ Sở Vân Hành.Hạm Đạm thì càng điên cuồng hơn.Dùng bạc để lời đồn lan rộng.Người ngoài đều cười nhạo ta là chính thất mà lại không giữ nổi phu quân.Tới ngày thứ bảy, Sở Vân Hành chịu không nổi nữa, chàng quay về phủ.Không phải vì lời đồn, mà là… vì canh.Chàng gãi đầu nói, có chút ngượng ngùng:“A Dao, nhà bếp… đổi người rồi à?”Ta ngơ ngác:“Không mà?”“À… dạo này canh có hơi… mặn.”Ta tái mặt, giọng nhạt hẳn đi:“Thiếp biết rồi, để thiếp dặn dò bọn hạ nhân.”Chu ma ma không chịu được nữa, lên tiếng:“Hầu gia, dạo gần đây canh của ngài đều do phu nhân tự tay nấu. Ngài xem tay phu nhân đi, phồng rộp hết cả rồi.”Ta vội rụt tay lại, quát nhẹ:“Chu ma ma, bà nói linh tinh gì thế!”Sở Vân Hành chụp lấy tay ta, tức giận:“Nàng còn định giấu ta? Nhìn tay nàng đi, thành thế này rồi mà còn giấu?!”Ta mắt đỏ hoe:“Thiếp xin lỗi, ngay cả việc nhỏ thế này cũng làm không xong… không những khiến chàng lo lắng mà còn nấu không vừa khẩu vị chàng nữa”Chàng im lặng, sai người đưa thuốc mỡ đến, rồi tự tay thoa cho ta.“Về sau đừng dại dột vậy nữa. Dù muốn làm cho ta cũng phải chú ý thân thể. Biết chưa?”Ta vừa khóc vừa cười, gật đầu như đứa con gái nhỏ:“Thiếp hiểu rồi!”Ánh mắt chàng dịu lại, không nhịn được mà vuốt tóc ta.Khi có người tới báo là mẫu thân chàng cho gọi, chàng mới rời đi.Ta đứng đó, đưa tay lau chỗ tóc bị chàng vuốt qua, giọng chán ghét.Lời đồn bên ngoài là do ta cố tình để lọt vào tai mẫu thân của chàng.Bà là người rất trọng mặt mũi, sao chịu nổi nỗi nhục đó?Sau khi từ viện mẫu thân chàng ra, Sở Vân Hành đến thẳng viện Hạm Đạm, quát mắng một trận te tua, đập đồ khắp nơi.Lúc ra, cổ và mặt chàng đều có vết cào xước.Chàng lần đầu tiên ra lệnh nhốt Hạm Đạm vào phòng, không có lệnh của chàng, nàng ta không được phép ra khỏi viện.Thật ra, những chuyện Hạm Đạm làm trước kia, Sở Vân Hành đều biết cả.Chỉ là vì yêu nên nhắm mắt làm ngơ.Nhưng bây giờ…Vì sao lại bắt đầu để tâm?Sở Vân Hành… Chàng bắt đầu, một chút… động lòng với ta rồi đúng không?Đêm hôm đó, ta uống viên thuốc dưỡng thai do Lục Y chuẩn bị, rồi lặng lẽ ngồi đợi Sở Vân Hành đến.Không ngoài dự đoán, chàng thật sự gõ cửa phòng ta.Khi tình cảm dâng trào, chàng bỗng rơi lệ.Nức nở nói bên tai ta lời xin lỗi:“Nàng là danh môn khuê tú, chịu gả cho ta đã là ta trèo cao. Trước kia là ta không tốt, khiến nàng chịu nhiều lạnh nhạt, nhiều ấm ức. Về sau, ta chỉ tốt với nàng, như nàng đã từng đối xử tốt với ta.”Ta đặt một nụ hôn nhẹ lên môi chàng, như vỗ về đứa trẻ.Rồi khẽ thì thầm:“Suỵt, đừng nói nữa.”Nếu chàng thật lòng muốn tốt với ta, vậy thì…Mau chóng để ta mang thai, rồi chàng chec sớm một chút đi.Như thế là tốt nhất cho ta rồi.Thuốc của Lục Y quả nhiên hiệu nghiệm.Chỉ sau một đêm đó, ta đã hoài thai.Biết mình có thai, ta lập tức cho gọi Hương Nguyệt:“Giờ ta có thai rồi. Dù sau này Hạm Đạm có được sủng ái trở lại, thì ta với tư cách là chính thất cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Nhưng còn ngươi thì sao?”“Một khi đã rơi vào ván cờ này, chẳng còn ai có thể làm người ngoài cuộc nữa.”“ Dù là ngươi… cũng phải tranh.”“Có hài tử của hầu phủ, luôn là chuyện tốt. Dù là nhi nữ đi nữa, cũng là m/á/u thịt của mình.”Cô ấy ngước đôi mắt xinh đẹp, ánh sáng nhòe nước phủ mờ con ngươi.Hương Nguyệt dập đầu:“Ta hiểu rồi, phu nhân.”Gần đây Sở Vân Hành thường về phủ khá sớm.Mỗi lần đều mang theo nhiều thứ cho ta.Chàng thích áp tai vào bụng ta để nghe động tĩnh.Ta cười hỏi:“Thiếp có thai rồi, không thể hầu hạ chàng. Sao chàng không đến chỗ Hương Nguyệt?”Chàng bực bội:“Nương tủ người ta thì tìm đủ cách giữ phu quân bên mình, nàng thì cứ muốn đẩy ta đi?”Ta bật cười:“Thiếp không muốn làm một nữ nhân hay ghen.”Chàng hừ một tiếng:“Nghe nói phu nhân của Trương Ngự sử còn cầm dao ép ông ấy đuổi tiểu thiếp đi kia kìa. Thế mới gọi là nương tử tốt!”Ta không nhịn được cười to.Chàng có bị sao không vậy?“Thế mà chàng cho là đúng à?!”“Đúng chứ! Nương tử yêu ta thì mới làm thế!”“Vậy nếu thiếp đuổi Hạm Đạm đi thì sao?”Đây là lần đầu tiên ta thẳng thắn nhắc đến Hạm Đạm trước mặt chàng.Ta nhìn chàng, chờ đợi sẽ thấy chút do dự hoặc áy náy.Ai ngờ chàng lại mừng rỡ:“Ta cũng đang tính đưa nàng ta trở về quê ở Lăng Thành. Nàng ấy không chịu dâng trà cho nàng, vậy không thể coi là thiếp thất của ta được.”“Vì nàng ấy từng cứu ta, cho nên ta sẽ cho nàng ấy khoản hồi môn lớn, sau đó tìm một mối hôn sự tốt gả nàng ấy đi.”Ta không cười nổi nữa.Chỉ giữ lại nét cong quen thuộc nơi khóe miệng:“Nhưng nàng ta từng mang thai với chàng. Nam nhân khác ai dám lấy?”“Ở Lăng Thành có nhà, nàng ấy không muốn gả đi thì để nàng ấy ở đó mà dưỡng già luôn đi.”“Ta nuôi nàng ấy cả đời cũng được. Chỉ cần nàng ấy đừng xuất hiện trước mặt nàng là được.”
 
Chính Thất
Chương 7



Ta nghẹn họng giây lát, đáp:“Vậy cũng tốt.”Chàng nắm tay ta, ánh mắt tràn đầy ý cười:“Ta còn định đưa cả Hương Nguyệt đi cùng. Sau này trong hầu phủ này chỉ còn ta với nàng. A Dao, ta có nàng là đủ rồi.”“Trước kia ta nợ nàng nhiều, sau này… sẽ từng chút một bù đắp lại.”Nơi chàng không nhìn thấy, ta âm thầm nhíu chặt mày.Đúng là… đầu óc có vấn đề rồi.Chàng căn bản không hiểu gì về Hạm Đạm cả.Nàng ta sao có thể rời đi dễ dàng như vậy?Ta đã từng nghĩ tới đủ loại thủ đoạn của Hạm Đạm, nhưng lại không ngờ… nàng ta lại chọn cách này.Ngày ta lâm bồn, vì là song thai nên rất khó sinh.Sở Vân Hành bỏ hết công việc, đứng canh trước phòng sinh.Ta đau đến gào khóc thảm thiết.Chàng đẩy nha hoàn ra, chạy thẳng vào trong, vừa khóc vừa gọi:“Nhìn ta đi! Nhìn ta là nàng sẽ không đau nữa!”Chàng gạt người.Ta không những không hết đau mà còn cảm thấy thật buồn cườiThật sự, ta đâu có thích chàng.Vậy tại sao nhìn chàng sao lại không đau chứ?Ta nhắm mắt lại, cầu nguyện trong lòng.“Cầu cho con được bình an… Con còn chưa sống đủ… Còn chưa thấy cảnh tướng công chec, con lên kế vị…”Tỷ tỷ ta giờ là mẫu thân của Thái tử.Ca ca ta cưới công chúa, công chúa cũng đã hoài thai.Phụ thân giao lại binh quyền, lui về dưỡng lão, mỗi ngày câu cá uống trà với mẫu thân.Mọi người trong nhà đều bình an…Ta… cũng không muốn chec.Đột nhiên bà đỡ hét to:“Phu nhân khó sanh nên giữ lại đứa bé hay cứu phu nhân đây Hầu gia?!”Mẫu thân chàng chưa bao giờ lạnh nhạt với ta, lúc này hét lên:“Giữ con! Vương bà! Bà phải giữ được cháu ta!”Ta cắn chăn khóc, nước mắt rơi như mưa.Giống như một mảnh thịt bị người ta xé nát…“Cứu nương tử của ta !”Sở Vân Hành đứng bật dậy, đẩy mẫu thân mình ra, giật lấy thanh kiếm treo trên tường, kề thẳng lên cổ bà đỡ:“Phu nhân nhà ta có mệnh hệ gì… ta giec cả nhà bà!”Ta cắn môi, vô thức khóc.Dù chàng chỉ làm đúng việc một người tướng công nên làm thôi.Nhưng… ta lại không ghét chàng như trước nữa.Cuộc hôn nhân này, vốn là vì lợi ích.Ta chưa từng cầu yêu đương gì, chỉ mong đôi bên tôn trọng nhau.“Song hỉ lâm môn! Hầu gia mau tới xem là một bé trai và một bé gái!”Sở Vân Hành chạy đến bên ta, tay run run giúp ta lau mồ hôi.Nước mắt chàng rơi lên môi khô nứt nẻ của ta.“Không sinh nữa… A Dao… ta sợ lắm…”Ta chưa kịp trả lời…Thì xoảng một chiếc chậu đồng rơi xuống.Hạm Đạm lao tới, rút dao găm từ trong tay áo, đâm thẳng vào ta!Ta há miệng định hét thì thấy Sở Vân Hành ôm lấy hài tử, lập tức xoay lưng che chắn cho ta.Dao xuyên thẳng qua thân chàng, m/á/u phun tung tóe.Trong cơn hỗn loạn, chàng quay đầu lại, gồng mình túm lấy Hạm Đạm.Rút thanh kiếm dài trên giường, một kiếm đâm thẳng vào cổ nàng ta!M/á/u bắn tung toé.Chàng ho ra m/á/u, run tay chạm vào má ta:“Ổn rồi… A Dao…”Ta trừng lớn mắt, mùi m/á/u tanh ập thẳng vào mũi, toàn thân run rẩy, khóc gào:“Lang y! Mau gọi lang y!!”“Đừng chec mà… đừng chec… Sở Vân Hành…”Khi ta hận chàng nhất, chàng vẫn luôn sống khỏe mạnh.Còn bây giờ, khi ta thật lòng muốn cùng chàng làm vợ chồng…Chàng lại…Chec rồi.Bảy năm sau khi Sở Vân Hành qua đời, phụ thân của chàng dâng sớ xin phong tước cho nhi tử của ta và chàng.Nó là thế tử nhỏ tuổi nhất trong triều.Không có bất kỳ đứa con thứ nào trong tộc có thể đe dọa đến vị trí của nó.Hương Nguyệt dù không có con.Nhưng nàng ấy có đôi tay khéo léo, rất giỏi nấu nướng.Nàng thích ở lại trong viện của ta, chơi đùa cùng bọn nhỏ, nấu ăn cho chúng nó.“Hắn từng đến phòng ta hai lần, lần nào cũng im lặng, không đụng vào ta. Hắn chỉ hỏi ta... sinh con có đau không?”“Ta nói rất đau. Hắn nói sau này sẽ mời cho tỷ những ngự y giỏi nhất.”“Ta bảo, a tỷ của tỷ là Hoàng Quý phi, đương nhiên sẽ có ngự y giỏi nhất rồi.”“Hắn lại bảo: vậy thì hắn sẽ ở bên cạnh tỷ, để tỷ nhìn thấy hắn mà thấy đỡ sợ hơn.”Nàng ấy dừng lại, nhìn ta đang khâu chiếc mũ hổ cho con.“Ta biết... thật ra tỷ rất ghét hắn.”Kim đâm vào tay, m/á/u trồi lên, nhưng ta không thấy đau.Phải.Ta từng... rất ghét hắn.Nhưng hắn đã chec.Chec... vì cứu ta và con.Và rồi, ta bắt đầu quên dần những điều tệ hại hắn từng làm.Ngược lại, ta nhớ ra vài điều tốt đẹp.Khi ta ăn phải đồ nóng, hắn sẽ lấy trà cho ta.Ta nghén, hắn gác lại công vụ để về xoa lưng cho ta, dù tay nghề không giỏi, hắn vẫn âm thầm học cách từ ngự y trong cung.Có người trêu hắn:“Giờ lại biết sủng chính thất, không cần tiểu thiếp nữa à?”Hắn liền nổi giận mắng người ta.Mắng xong thì lại mua cả đống đồ về tặng ta.Hắn cũng được xem là người tốt.Biết thương người già, biết đối xử tử tế với hạ nhân.Chỉ là trước kia… Người hắn thích, không phải ta.Còn ta bây giờ thì sao?Tại sao… lại không khóc nổi?Không sao.Ta sẽ thay hắn, chăm sóc thật tốt cho con của chúng ta.Ta chưa từng mong được yêu đương nồng nàn, chỉ cần phu thê tôn trọng nhau, đối xử khách khí một chút là đủ.“Hắn từng là người bất khả chiến bại, thiên hạ đều gọi là anh hùng trẻ tuổi.”Nữ nhi ta lớn lên, dung mạo giống hệt ta năm xưa.Ta bắt đầu đóng vai trò mà mẫu thân ta từng làm.Ngồi bên cạnh con, nhẹ giọng khuyên nhủ:“Ngốc ạ, hôn sự nhà quyền quý, yêu đương đâu phải điều quan trọng nhất. Quan trọng là quyền lực khi con trở thành chủ mẫu.”Nó nhào vào lòng ta, nũng nịu như ta ngày xưa.Ta chọn cho nó một chàng trai vừa môn đăng hộ đối, lại thật lòng yêu thương nó.Vài năm sau, nhi tử ta cũng cưới nương tử.Ta lên làm Thái phu nhân của phủ Hầu, người người tiến đến chào hỏi kính cẩn.Cả ngày ta chơi với cháu, tụ tập với các phu nhân, cười vui không hết chuyện.Ta đã rất lâu không nghĩ đến Sở Vân Hành nữa.Mỗi ngày, ta đều sống thật vui vẻ.Cho đến một đêm nọ… Ta mơ thấy Sở Vân Hành.Ta bình thản ngồi đó, kể với hắn về hai đứa nhỏ:“Một đứa nghe lời, một đứa giỏi giang, rất đáng tự hào.”Hắn ngồi dưới chân ta, yên lặng nghe suốt cả đêm.Trời dần sáng.Hắn vỗ nhẹ mông đứng dậy:“Ta phải làm ba mươi năm công đức mới được lên thăm nàng một lần, nhìn nàng sống tốt như vậy… ta mãn nguyện rồi.”Ta nhàn nhạt đáp:“Vậy chàng đi đầu thai nhanh đi.”Hắn cười, mặt mày sáng rỡ:“A Dao à… ta muốn chờ nàng, đợi đến kiếp sau, chúng ta lại làm phu thê nhé?”Ta chán chường:“Thôi đi. Ta không thích ngươi. Sở Vân Hành.”Hắn cười khẽ, ánh mắt vẫn dịu dàng:“Nếu đã vậy A Dao… Vậy ta đi trước nhé.”_HOÀN_
 
Back
Top Bottom