Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chín Chương Kỳ Án - Phạn Đoàn Đào Tử Khống

Chín Chương Kỳ Án - Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Chương 410: Tới Cửa Cầu Thân


Tô Trường Oanh hành sự rất mau lẹ, sáng sớm hôm sau khi Chu Bất Hại còn đang ngáp ngắn ngáp dài, gà trong phủ họ Chu còn chưa gáy hết, thì phụ tử nhà họ Tô đã dẫn nhau đến cửa.

Chu Bất Hại dụi dụi mắt còn ngái ngủ, “Tô huynh, Trường Oanh, cớ sao mới sớm tinh mơ đã tới rồi?”

Trên đời sao lại có khách vội đến thế, chỉ sớm một bước nữa thôi là có thể chặn ông ta ngay trên giường.

Chu Bất Hại vừa nghĩ, vừa nhìn phụ tử nhà họ Tô đối diện, một thân chỉnh tề bóng bẩy — à không, y phục tề chỉnh, diện mạo đoan trang — liền không tự nhiên mà chỉnh lại áo bào còn nhăn nhúm của mình, hối hận vì sáng nay không dậy sớm thêm một khắc để chải đầu tươm tất.

Lỗ hầu vừa thấy mặt liền bật cười, ông ưỡn thẳng lưng, mặt mày hồng nhuận, ngẩng đầu như muốn ngâm thơ.

Từ hôm kia khi hay tin con trai muốn cưới vợ, ông đã dốc lòng trau chuốt một bài thơ mà tự thấy tâm đắc vô cùng.

“……”

Vừa mới thoát ra một chữ “Thanh…”, thì đã bị Tô Trường Oanh ở bên cắt lời. Chỉ thấy hắn – kẻ ngày thường luôn điềm đạm tựa sư tử đá trước cửa Đại Lý Tự – nay mặt đỏ bừng, giọng run run, gần như không thể kiềm chế nổi âm lượng:

“Phụ thân, con muốn cưới Chiêu Chiêu.”

Sáng nay gió cát thành Trường An thật lớn, Lỗ hầu và Chu Bất Hại cùng lúc cảm thấy mình bị cát bụi làm nghẹt lỗ tai.

“Chu Chiêu không phải con gái ta.”

“Con gọi ai là phụ thân đấy?!”

Lỗ hầu quên cả ngâm thơ, Chu Bất Hại quên cả chải đầu, hai người đều kinh ngạc thốt lên.

Tô Trường Oanh hoàn hồn, vội vàng ho khẽ, vành tai đỏ lựng. Tối qua hắn đã luyện tập trong đầu cả buổi — từ việc đến cửa cầu thân, đến thành thân cùng Chu Chiêu, thậm chí gọi Chu Bất Hại là phụ thân — kết quả vừa mở miệng đã quá xúc động, trực tiếp nhảy đến bước cuối.

“Thúc phụ, tiểu điệt hôm nay đến cửa, là để cầu hôn Chiêu Chiêu.”

Chu Bất Hại lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Trường Oanh trước mặt, trăm điều muốn nói đến bên môi, cuối cùng nhớ tới lời Chu Vãn từng nói với mình, bao lời dồn nén lại chỉ còn: “A Chiêu đồng ý chưa?”

Ông nói xong, có chút chua xót: “Nếu A Chiêu đã đồng ý, vậy thì cứ thành thân đi. Bằng không, một mình nó ở bên ngoài, cũng chẳng ai chăm nom.”

Chu Bất Hại nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Lỗ hầu, lòng chẳng những thấy chua xót, mà ngay cả lòng bàn tay cũng tê dại theo. “Hôn sự là chuyện đại sự, Tô huynh và Trường Oanh mời vào uống trà, ta sẽ tới ngay.”

Tô Trường Oanh được chấp thuận, cả người như trút được gánh nặng. Chỉ có trời biết, tối qua hắn đã dự liệu trước đến năm mươi tám cách ứng đối nếu Chu Bất Hại từ chối.

May mà không cần dùng tới cách nào cả.

Hai cha con vào khách thất uống trà, đợi một lúc, Chu Bất Hại mới quay lại sau khi đã tắm rửa chỉnh tề, thay một bộ y phục phẳng phiu, đội phát quan, thậm chí hương trên người cũng thay loại khác, trông chẳng khác nào vừa ghé thăm Mẫn Tàng Chi xin học đạo về. Cùng đi còn có Chu phu nhân Dư thị, Chu Huyên, và Chu Chiêu – hôm nay hiếm khi ngoan ngoãn, lặng lẽ đi cạnh hai người, chẳng nói chẳng rằng.

Lỗ hầu thấy người đã đến đông đủ, liền há miệng định ngâm thơ, “Thanh…”

Chữ “Thanh” vừa thoát ra lần hai, liền cảm thấy một trận đau nhói ở đùi, cúi đầu nhìn xuống, thì thấy Tô Trường Oanh đang dùng một cuộn trục giấy chọc vào mình. Khẩn trương đến mức này, chẳng lẽ hắn định hôm nay động phòng luôn sao?

Lỗ hầu không cam tâm, nhưng đành chịu, ai bảo bây giờ ông đánh không lại tiểu tử này!

Ông đành cười xòa với Chu Bất Hại, mở lời:

“Hai đứa trẻ từ trong bụng mẫu đã đính ước, nếu không vì chuyện năm xưa, e là nay đã sớm thành thân, nên đôi xứng lứa.

Hảo sự đa ma, dù đã chia cách bốn năm, nhưng rốt cuộc vẫn là hữu duyên thiên định.

Giờ Trường Oanh thống lĩnh Bắc quân, bất cứ lúc nào cũng có thể phải ra trận; A Chiêu làm Tả Giám ở Đình Úy Tự, chưa chừng chẳng bao lâu nữa sẽ chấp chưởng cả Đình Úy. Ta từng chinh chiến nhiều năm, hiểu rõ một khi ra trận là có thể nửa năm một năm không về; Chu huynh làm Đình úy, hẳn cũng hiểu ngồi ở vị trí ấy bận bịu nhường nào. Nhân lúc hai đứa còn rảnh rỗi, hôm nay ta tới cửa, chính là muốn cùng Chu huynh bàn bạc hôn sự của hai đứa nhỏ.”

Lỗ hầu nói đến đây, xúc động đến đỏ cả vành mắt, đưa cuộn trục giấy trao cho Chu Bất Hại.

“Năm xưa hai đứa định hôn từ khi chưa sinh, mẫu thân Trường Oanh trước khi mất đã trao đổi bát tự, định lễ sính và hợp hôn thư. Trường Oanh một lòng thành tâm, nghĩ đến năm xưa sự việc bất ngờ, lo rằng ủy khuất cho A Chiêu, nay đặc biệt thêm một phần lễ vật mới.

Hai nhà chúng ta vốn là thế giao, A Chiêu đối với ta chẳng khác gì con gái ruột. Khi ta tưởng Trường Oanh đã chết, tới cửa lui thân, cũng là không muốn trì hoãn tương lai A Chiêu. Chuyện này, là ta có lỗi với A Chiêu, Trường Oanh cưới được A Chiêu, chính là phúc phận của nó.”

Nói đến đây, Lỗ hầu dùng tay áo lau mặt, không giấu nổi cảm xúc.

“Chu huynh, để thể hiện thành ý của Tô gia, ta xin hứa một lời: sau này toàn bộ phủ Lỗ hầu đều là của Trường Oanh và A Chiêu. Hai đứa muốn ở phủ Lỗ hầu, ta tự nhiên vui vẻ; Nếu thấy phủ Lỗ hầu xa, muốn ở gần Đình Úy Tự cho tiện, vậy thì cứ theo ý bọn trẻ.

Mong huynh an tâm, A Chiêu gả vào Tô gia ta, tuyệt không để nàng chịu nửa phần uất ức.”

Lỗ hầu đập ngực đôm đốp, tiếng vang giòn tan, nửa phần cũng không hư danh.

Chớ nói trong nhà không có bà mẫu thân chồng hay muội chồng cay nghiệt, chỉ có mỗi ông là một lão đầu đánh không lại ai; dù cho có cả núi họ hàng ác độc đi chăng nữa, Chu Chiêu nàng cũng không phải là người dễ bị uất ức! Ai dám để nàng phải chịu thiệt?

Con trai ông, ông lại chẳng rõ? Phu thê nhà này, toàn là loại ra tay thì nặng, nói là “trọng quyền xuất kích” cũng không sai.

Chu Bất Hại há hốc mồm, nhận lấy cuộn trục, mở ra xem — càng xem càng kinh hãi…

Bảo sao nói đánh trận có thể phát tài!

Lão tặc Lỗ hầu này thật không phải hạng vừa, năm xưa không biết đã cướp bao nhiêu chư hầu, giết bao nhiêu thổ phỉ, mới tích được gia sản lớn đến thế! Chu Bất Hại tự nhận nhà họ Chu thế tập văn võ, là thế gia vọng tộc có nền tảng sâu dày, nhưng tổ tiên tích lũy bao đời, cũng đâu sánh được với người ta vừa đánh vừa thu cả thiên hạ.

Ôngnghĩ vậy, lời chua cay tới bên miệng, lại nhớ đến những điều Chu Vãn dặn dò, quay đầu nhìn Chu Chiêu, thấy nàng khẽ gật đầu, lúc này mới đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, “Hôn sự của hai đứa vốn đã định từ sớm, tình cảm đôi bên sâu nặng, làm cha sao nỡ cản trở? Đây vốn là chuyện nước chảy thành sông.”

Vừa dứt lời, mũi ông lại cay xè.

Tâm trí ông cuồn cuộn, thoắt cái hiện ra cảnh thuở nhỏ Chu Chiêu ôm cổ gọi “A phụ”, ánh mắt đầy sùng bái; thoắt cái lại là hình ảnh nàng mặc quan phục Tả Giám, đứng trước cửa Đình Úy.

Lưng nàng hướng về phía ông, dáng hình đã thành mẫu mực mà ông hằng kỳ vọng.

Ông thầm nghĩ, phận làm cha như ông, từ nay về sau, e chẳng thể nào ngẩng đầu trước mặt con gái nữa rồi.

Giống như Lỗ hầu hiện tại, khi đối diện với Tô Trường Oanh.

“Ngày mồng chín tháng sau là ngày lành, Chu huynh thấy hôm ấy thế nào?”

Chu Bất Hại nghe vậy, lại lần nữa quay đầu nhìn Chu Chiêu.

Chu Chiêu thấy ông quay đầu liên tục, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ — mặt trời hôm nay đâu có mọc từ hướng tây? Sao nàng lại có cảm giác bản thân mới là gia chủ nhà họ Chu vậy? Phụ thân nàng từ bao giờ lại chuyện gì cũng hỏi nàng?

Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Chu Bất Hại hé miệng, định nói tháng sau liệu có gấp quá không, nhưng lại nhớ lời Chu Vãn, liền cũng gật đầu theo, “Vậy thì mồng chín tháng sau.”

Chu Chiêu nghe vậy, thoáng ngẩn người — thật sự nghe hết lời nàng sao?

Nàng ngẩng đầu khó hiểu, liền chạm ngay ánh mắt bên kia của Tô Trường Oanh. Chỉ thấy hắn cười đến mức mắt mũi cong cong, răng trắng hiện ra, ngốc nghếch hết sức. Đầu óc Chu Chiêu thoáng chốc trống rỗng, không nhịn được mà cũng bật cười theo.
 
Chín Chương Kỳ Án - Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Chương 411: Đình Úy Tự đến đưa dâu


Mồng chín tháng sau, từ sáng sớm trong thành Trường An đã bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ.

Đêm mồng tám, Chu Chiêu trở về Chu phủ, xuất giá vẫn từ tiểu viện cũ của mình.

Toàn bộ phòng ốc đã được Sơ Nhất chỉnh trang lại một lượt, ngay cả đám “thi thể” trong viện cũng được thay xiêm y mới, khuôn mặt tái xanh đầy tử ban thoáng như cũng hiện ra chút thẹn thùng hồng nhuận, bừng bừng sinh khí.

Chu Chiêu vận triều phục, ngồi trước án thư, lặng lẽ ngắm quyển thiên thư lục đạo trong tay.

Đêm qua, nàng mộng thấy cảnh ngũ thế luân hồi, đời nào đời nấy đều là tử vong. Trong mỗi kiếp, Tô Trường Oanh đều không chút do dự lựa chọn như nhau — ngồi trước mộ nàng, từng lần, từng lần viết xuống tuyệt bút “Cáo vong thê thư”, rồi chết bên nàng.

Tỉnh mộng, thiên thư lục đạo để bên gối đã sớm đẫm ướt.

Nàng nghĩ, rồi nhẹ nhàng đưa tay v**t v* quyển thiên thư, thẻ trúc giữa tiết đông lạnh buốt, không chút ấm hơi người.

Chu Chiêu thầm nhủ, nàng sẽ không để nó có cơ hội sáng lên lần thứ sáu.

Nàng cuốn thiên thư lại, cẩn thận nhét vào túi gấm đỏ rực do Sơ Nhất tự tay thêu sẵn từ lâu.

Sơ Nhất chẳng hiểu sao lại có chấp niệm đến thế, đến cả con mèo trong nhà cũng bị nàng bắt khoác y phục tân trang, Chu Chiêu nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn ra sân, ồ, ngay cả mấy cây trong viện cũng được treo lồng đèn, điểm hoa kết tua.

“Chu Chiêu! Chu Chiêu! Ta tới tặng sính lễ đưa dâu đây! Sao không tới Thiếu Phủ tìm ta chơi? Giờ ta không đá cầu nữa, ta chuyển sang chọi gà rồi!”

Chu Chiêu hoàn hồn, nhìn ra ngoài viện, chỉ thấy trong tiểu viện không rộng lắm của nàng, tụ đầy đồng liêu Đình Úy Tự! Người chạy hớn hở vào chưa tới cửa đã la ầm lên — chẳng phải Quý Vân đã lâu không gặp thì còn ai?

Hắn hôm nay vẫn y phục vàng chóe, nhìn qua chẳng khác nào một thỏi vàng sống, phía sau còn có hai đại hán khiêng theo một chiếc rương to.

Sau lưng hắn là Mẫn Tàng Chi cùng Ô Thanh Sam, mọi người nhìn căn phòng kín đặc của Chu Chiêu mà mặt mày kinh ngạc không thôi.

“Chu Chiêu, ngươi thường ngày ngủ ở hiện trường án mạng thế này sao? Nửa đêm tỉnh dậy, không sợ giẫm trúng đầu người à?”

Chu Chiêu từ trong phòng bước ra, có chút kinh ngạc: “Sao các ngươi đều đến cả rồi?”

“Dĩ nhiên là tới làm người nhà ngoại tổ của Tả Giám đại nhân rồi!” Mẫn Tàng Chi lắc lắc đóa hoa trên đầu, Chu Chiêu thật cảm thấy Tô Trường Oanh tới đón dâu rất có thể sẽ nhận nhầm hắn là tân nương. Ăn mặc còn rực rỡ hơn cả nàng.

“Thể diện của Đình Úy Tự không thể thua Bắc quân!” Giọng Thường Tả Bình đầy quyết liệt, như thể thua là phải chịu phạt tiền vậy. Chu Chiêu nghe xong chỉ muốn ôm trán — Đình Úy Tự đúng là nơi thấy chó cũng phải tranh lông.

Quý Vân thấy Chu Chiêu không để ý đến hắn, nhảy nhót mấy bước, sốt ruột mở cái rương to mang theo: “Chu Chiêu! Chu Chiêu! Nhìn đồ sính lễ ta tặng nàng đi!”

Giọng hắn vang như chuông đồng, khiến mọi người trong viện đều hiếu kỳ nhìn về phía rương lễ. Liếc mắt một cái, tiếng hít khí lan khắp viện!

Chỉ thấy trong rương, đặt một đôi chim nhạn bằng vàng sáng loáng — sáng đến mức chói lóa mắt người.

“Ngươi có phải tới cầu thân đâu, đưa nhạn làm gì?” Mẫn Tàng Chi cay cú, trong lòng thầm hối hận sao lúc chuẩn bị sính lễ cho Sở Dữu mình lại không nghĩ đến món này!

Quý Vân gãi đầu, “Không được à? Thế… đổi thành voi thì sao? Phụ thân ta mới làm một đôi tượng vàng, ta sai người mang tới thay nhé!”

Chu Chiêu bước tới, vội vàng đóng nắp rương lại: “Không cần đâu, quý giá quá…”

Quý Vân vội ngắt lời nàng: “Có gì mà quý! Ta chọn mãi trong kho, đây là thứ rẻ nhất rồi đấy! Kho nhà ta chật không chứa nổi nữa kìa!”

Chu Chiêu nhìn Quý Vân, trong lòng ngổn ngang — đừng để ta phải ghen tức với ngươi trong ngày vui của ta!

Có Quý Vân làm mở màn, các đồng liêu Đình Úy Tự cũng lần lượt mang ra lễ vật của mình.

“Chu Chiêu, lão phu tặng nàng mấy tập thủ bút ghi chép bao năm phá án, chẳng phải vật gì quý giá. Còn có đôi vòng này, là phu nhân ta dặn chuyển cho nàng, năm đó chúng ta thành thân cũng đeo chúng.

Lão phu và phu nhân thành hôn đã sáu mươi năm, vẫn hòa thuận như thuở đầu, coi như tích được chút phúc khí.”

Chu Chiêu nhìn vị lão giả đầu tóc bạc phơ trước mặt — Hà Đình Sử — mũi nàng chợt cay cay.

Thủ bút phá án là vật trân quý bậc nhất.

Những bản của nội tổ phụ nàng, đến tận gần đây nàng mới được phép xem, vậy mà Hà Đình Sử lại đem tặng nàng.

Còn có đôi vòng ấy…

“Hà Đình Sử…”

Hà Đình Sử khẽ cười, thầm nghĩ: “Nếu Chu Chiêu mang họ Hà thì tốt biết bao! Chu Bất Hại đúng là mắt mù.”

Nghĩ vậy, ông lui sang một bên: “Chớ từ chối, đây chỉ là chút tâm ý của lão phu.”

Chu Chiêu nhẹ gật đầu. Lúc này, Lý Hữu Đao ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng đưa cho nàng một cái hộp: “Giờ chưa được mở, tối nay về rồi hãy xem!”

Cả sân lặng ngắt như tờ, ánh mắt Thường Tả Bình nhìn Lý Hữu Đao đã lộ ra sát khí.

Lý Hữu Đao ngẩn người, sau đó nhận ra ánh mắt quái dị của mọi người, lập tức như mèo bị giẫm đuôi, “Các ngươi đang nghĩ linh tinh gì đó! Đây là vật tốt, chẳng qua không muốn cho các ngươi xem mà thôi!”

Thấy mọi người vẫn chưa tin, Lý Hữu Đao dậm chân mở hộp ra. Chỉ thấy bên trong là một thanh chủy thủ lạnh lẽo ánh thép — tuy là lễ cưới mà tặng dao nghe có phần lạc điệu, nhưng ông – Lý Hữu Đao – từ trước tới nay nào có khi nào theo lẽ thường?

Chu Chiêu nhìn chủy thủ ấy, lập tức vui vẻ ra mặt.

Nàng tuy dùng được song đao, nhưng vẫn chưa từng có thanh nào sánh bằng Thanh Ngư chủy thủ được bệ hạ ban thưởng, hôm nay vừa khéo bổ khuyết điều đó. “Tạ ơn sư phụ.”

Lý Hữu Đao nghe hai chữ “sư phụ”, thoáng chột dạ xua tay: “Ta tính là sư phụ gì chứ! Cũng đừng khách sáo, đưa ngươi thì cứ cầm lấy.”

Chu Chiêu bật cười: “Vâng!”

Lúc này, Thường Tả Bình cũng đưa đến một chiếc hộp nhỏ, nói với Chu Chiêu: “Cái này không tiện mở ở đây, nhưng ngươi nhất định phải xem — liên quan tới thể diện của Đình Úy Tự.”

Chu Chiêu nghi hoặc nhận lấy, nghe lời không mở ra.

Thường Tả Bình thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hộp này là bí thuật mà phu nhân ông ta truyền lại, ông ta cũng chưa từng xem kỹ, nhưng biết rõ từ sau khi cưới nàng, bản thân ông ta vốn uy vũ bên ngoài, mà ở nhà thì hoàn toàn bị trị đến ngoan ngoãn.

Việc người khác trong Đình Úy Tự thế nào ông ta không quản, nhưng nếu Chu Chiêu học được chiêu này…

Vậy chẳng phải Đình Úy Tự từ đây áp đảo Bắc quân? Quả thực là đại kế thao lược, sánh ngang hợp tung liên hoành!

Trong viện tức khắc tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Chu Chiêu cười khẽ, ngoảnh đầu nhìn về phía cổng viện, lờ mờ thấy bóng áo nơi góc cửa — nàng biết, đó là Chu Bất Hại đang đứng đó.

“Bắc quân đến rước dâu rồi!”

Ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng hô, chúng nhân Đình Úy Tự liền đồng loạt quay đầu, lập tức lưng thẳng như tùng, tinh thần hăng hái, như một đàn công trống đang vươn cổ phô trương khí thế, hùng dũng tiến ra ngoài viện.

Chu Chiêu nhìn đám người ùa vào lại ùa ra, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đợi họ rời đi, Chu Huyên liền dẫn theo Sở Dữu và Phàn Lê Thâm bước vào.

A Hoảng thì nhẹ nhàng nhảy xuống từ mái nhà, đáp xuống sân viện.

“A Chiêu, mau vào phòng chuẩn bị, Trường Oanh ca đến đón dâu rồi!”
 
Chín Chương Kỳ Án - Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Chương 412: Đại Hôn (Hồi Kết)


Nghe tiếng gọi, Chu Chiêu nhấc chân bước vào phòng, phía sau là tiếng nhạc hỷ và tiếng cười rộn ràng, lúc này nàng mới thật sự cảm thấy một tia thẹn thùng chợt đến muộn. Hôm nay là ngày đại hôn của nàng — nàng sắp thành thân với Tô Trường Oanh rồi.

Nghĩ đến đó, nàng ngồi xuống bên án thư của mình, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, tùy tay cầm lên một quyển Tứ thập tam chủng ly kỳ tử pháp lục, lướt qua một lượt cảm thấy không hợp hoàn cảnh, lại buông xuống, cầm tiếp quyển khác — lần này là quyển mang tựa đề ngắn gọn: Khốc hình.

Ngón tay nàng siết chặt lấy thẻ trúc, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa.

Tô Trường Oanh đến nhanh hơn nàng tưởng, hắn hôm nay khoác quân phục vệ tướng của Bắc quân, vừa đúng lúc quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, ở bên nhau nhiều năm, Chu Chiêu vẫn nghĩ thành thân bất quá là chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, là một ngày đặc biệt mà cũng bình thường. Nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, nàng bỗng dưng cảm thấy khẩn trương.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của Bắc quân và Đình Úy Tự, hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau.

Chu Chiêu cảm giác mọi âm thanh dường như đều biến mất trong khoảnh khắc ấy, thế giới như đông cứng lại, chỉ còn lại nàng và Tô Trường Oanh.

Nàng nghe thấy nhịp tim đập như trống trận, và cả niềm vui ngập lòng.

Thì ra, nàng thích Tô Trường Oanh hơn những gì nàng từng nghĩ. Thì ra, nàng càng mong muốn thành thân với hắn hơn mình tưởng.

Không chỉ là sự êm đềm của năm tháng dài lâu, mà là sự rung động vĩnh viễn chẳng bao giờ chán.

Chu Chiêu nghĩ thế, rồi khẽ cười với Tô Trường Oanh.

Âm thanh huyên náo lập tức quay trở lại — rõ ràng là hôn lễ của nàng và Tô Trường Oanh, nhưng Hàn Trạch cùng Quý Vân lại chẳng khác gì hai con công trống phùng đuôi, vừa múa vừa hót ầm ĩ, náo nhiệt như hội khỉ làm trò.

Hai người đó văn không thông, võ không đạt, chỉ có thể lấy tiền để tranh tài.

Cùng đến với Tô Trường Oanh, ngoài Hàn Trạch còn có một lang quân vận thanh sam trẻ tuổi.

Chu Chiêu bắt gặp ánh mắt hắn, hắn khẽ gật đầu mỉm cười thân thiện.

Nàng nhận ra hắn — chính là Phí Cửu Tư, cánh tay đắc lực một thời của Tô Trường Oanh trong Tô gia quân, nay cũng đã theo hắn gia nhập Bắc quân.

“Không được, muốn cưới Tả Giám nhà ta, phải ngâm thơ một bài trước đã!”

Nghe đến “ngâm thơ”, ánh mắt Chu Chiêu lại lần nữa chạm phải Tô Trường Oanh, hai người thoạt đầu là vẻ mặt khó nói, sau đó liền không nhịn được bật cười — ai bảo quen biết Lỗ hầu rồi, thì hai chữ “ngâm thơ” liền thành nỗi ám ảnh?

“A Chiêu, thẻ trúc sắp bị muội bóp nát rồi đấy.”

Một câu trêu đùa vang bên tai kéo nàng hoàn hồn. Chu Chiêu giả vờ bình thản ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt cười tít của Chu Huyên. Mặt nàng ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng: “Tỷ, muội không khẩn trương.”

Chu Huyên bật cười ha ha, còn nháy mắt một cái: “Ừ, không khẩn trương, là thẻ trúc tự cắn muội đấy.”

Sở Dữu và Phàn Lê Thâm đứng bên cũng cười rộ lên.

Chu Chiêu nghe vậy, vội nhấc quyển Khốc hình lên che mặt. Ngoài sân, Tô Trường Oanh liếc mắt với Phí Cửu Tư, Phí Cửu Tư liền hào hứng bắt đầu ngâm thơ — hắn thật sự rất có thiên phú phương diện này, chỉ là trước kia ở Tô gia quân không dám khoe, chỉ vì sợ Lỗ hầu kéo tay áo hắn kêu “cao sơn lưu thủy mịch tri âm”, rồi lôi ra “thi hội kết hữu”.

— Đây chính là Khốc hình đấy.

Tô Trường Oanh vượt qua đủ cửa ải, rốt cuộc đã tới trước cửa phòng Chu Chiêu, nhìn A Hoảng đang đứng chắn trước cửa, ôn tồn nói: “A Hoảng, ta tới đón Chiêu Chiêu.”

Chiếc đấu lạp trên đầu A Hoảng khẽ gật gù, “Trường Oanh ca, nếu huynh dám khiến A Chiêu giận, bọn ta sẽ cùng nhau đánh huynh.”

Tô Trường Oanh nhìn A Hoảng, cười nơi khóe mắt, “Ừ, ta cũng sẽ cùng các ngươi đánh ta.”

A Hoảng khựng lại, sau đó nghiêng người nhường lối cho hắn vào phòng.

Chu Chiêu nghe được lời Tô Trường Oanh bên ngoài, liền từ sau thẻ trúc ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người lại lần nữa giao nhau.

Tô Trường Oanh mặt đỏ ửng, cười dịu dàng: “Chiêu Chiêu, ta tới đón nàng rồi.”

Chu Chiêu buông thẻ trúc xuống bàn, đứng thẳng người, ho nhẹ một tiếng:

“Khụ khụ… đi thôi!”

Chu Chiêu vừa dứt lời, liền không chút do dự bước tới nắm lấy tay Tô Trường Oanh. Người trong ngoài nhìn thấy đều không nhịn được ồn ào cười vang. Hai người mặt đỏ bừng, tách đám đông, cùng tiến về chính viện bái biệt song thân.

Chu Chiêu nhìn thấy khóe mắt hoe đỏ của Chu Bất Hại, cùng Dư thị che mặt rơi lệ, liền bước lên hành lễ cáo biệt. Nàng không nói lời nào quá đỗi xúc động, cũng không khóc, chỉ đi đến trước mặt Chu Thừa An, trịnh trọng nói:

“Về sau phụ thân, mẫu thân, liền nhờ cả vào huynh.”

Chu Thừa An liếc nhìn phụ thân một cái, rồi gật đầu đáp ứng.

Chu Chiêu không nói thêm, cùng Tô Trường Oanh rời khỏi Chu phủ, trực tiếp lên ngựa.

Nàng cùng Tô Trường Oanh đều là quan viên triều đình, nàng không muốn mặc hỉ phục, chỉ muốn mặc triều phục; cũng không muốn ngồi kiệu, chỉ muốn cưỡi ngựa.

Mọi điều này, đều đã thương lượng từ trước — tuy có phần khác người, nhưng nàng ưng ý.

Gả cho Tô Trường Oanh, nàng vẫn là Chu Chiêu như trước.

Chu Chiêu ngồi trên lưng ngựa, ngoái đầu nhìn cánh cổng lớn quen thuộc của Chu phủ — năm xưa, nàng cùng Tô Trường Oanh từng đứng phạt trước cổng ấy, còn từng khoét ra một cái lỗ nhỏ. Ở góc dưới bên trái gần trục cửa, còn có hai chữ “Chu Tô” khắc xiêu vẹo bằng tiểu chủy thủ, dù sơn đã bao lần phủ lên, nhưng vì khắc quá sâu, đến nay vẫn rõ mồn một.

Trong phủ này, có vô số ký ức năm xưa của nàng và Tô Trường Oanh — từng leo tổ chim, làm vỡ bình hoa của Chu Bất Hại, từng tháo gạch ở từ đường khi bị phạt quỳ; từng đọc thơ trong thư phòng phụ thân, từng giả ma giả quỷ nằm rạp trên mái dọa Chu lão phu nhân…

Chu Chiêu nghĩ đến đó, bèn ngoái đầu, khẽ nói:

“Đi thôi.”

Phía trước vang lên tiếng hô:

“Tô đại tướng quân cùng tiểu Chu đại nhân thành thân, ha ha, phát hỷ tiền cho mọi người nào!”

Chu Chiêu ngồi trên ngựa, thấy Hàn Trạch và Quý Vân mỗi người một bên tay xách giỏ trúc, cứ thế tung tiền khắp ven đường, không khỏi cạn lời:

“Cái này là huynh sắp đặt?”

Thật sự quá khoa trương, nàng suýt nữa muốn xuống ngựa đi nhặt!

Tô Trường Oanh lắc đầu:

“Tiền của ta đều giao cho Chiêu Chiêu rồi, mấy chuyện này là bọn họ tự sắp đặt.”

Hắn vừa nói, vừa ghé lại gần, hạ giọng:

“Chiêu Chiêu, hôm nay nàng thật đẹp.”

Chu Chiêu mặt thoáng đỏ ửng, trừng mắt liếc hắn một cái, không đáp lời, đoàn đón dâu cứ thế rộn ràng tiến về Lỗ hầu phủ. Bái thiên địa, thiết yến khách.

Cho đến khi mọi náo nhiệt lắng xuống, trong phòng chỉ còn lại Chu Chiêu và Tô Trường Oanh.

Tô Trường Oanh vừa tắm xong, trên người còn mang theo hơi ấm và hương thanh sạch, Chu Chiêu nhìn giọt nước còn đọng nơi cổ hắn, không khỏi có chút lúng túng. Nàng làm ra vẻ bình tĩnh, đảo mắt nhìn quanh, lại vô tình thấy đôi chăn gối uyên ương hỷ sắc trên giường.

Căn phòng này, mọi thứ đều thành đôi — đến cả nếu có quỷ, thì cũng phải hai con mới đủ.

“Chiêu Chiêu, nàng hồi hộp sao?”

“Ai hồi hộp chứ? Huynh thấy ta khi nào từng hồi hộp?”

Tô Trường Oanh khẽ cười ra tiếng, Chu Chiêu thấy hắn cười nàng, không khỏi vung tay đấm hắn một cái, nhưng Tô Trường Oanh không tránh cũng không đỡ, ngược lại thuận tay kéo nàng vào lòng mình.

Khoảnh khắc ấy, Tô Trường Oanh dường như hoàn toàn khác trước.

Chu Chiêu chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng đang bối rối, chợt cảm thấy một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu.

“Chiêu Chiêu, thật tốt quá. Ta có thể chờ đến ngày này. Không chỉ là những ngày đã qua, mà những ngày sau này của nàng, cũng có ta đồng hành.”

Chu Chiêu nghe lời ấy, tâm trạng bối rối phút chốc hóa an yên. Nàng vươn tay ôm lấy eo Tô Trường Oanh, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng đáp:

“Chỉ có huynh.”



Toàn văn kết.
 
Chín Chương Kỳ Án - Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Chương 413: Phiên Ngoại – Chu Chiêu Đình Úy


Sáng ngày mười lăm tháng sáu năm sau, thành Trường An sấm sét vang trời, nửa thân cây hoè già ở ngõ Ô Kim lại lần nữa bị tia sét tím đánh trúng, ầm ầm đổ xuống.

Thánh thượng cựu thương tái phát, thuốc thang bất trị, Thái tử đăng cơ.

Ngự sử đài lấy vụ án Mê Thành làm cớ, đào lại chuyện cũ của phe Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đột tử trong cung, vị mỹ nhân sủng phi nổi danh kia bị phế thành nhân trư.

Tháng bảy, cỏ dại mọc um tùm giữa các kẽ đá xanh trên khắp phố phường Trường An. Có lão nhân thì thào rằng, từng cọng cỏ ấy đều được tưới bằng máu. Thành vương bại tặc, thị phi công tội, chỉ đành để hậu nhân luận định.

Chu Chiêu nghiêng người đứng trước cửa Tây cung, dõi mắt trông theo đoàn xe hoà thân vừa rời cung. Vị công chúa An Bình từng ngạo mạn cản đường, nói muốn gả cho Tô Trường Oanh, lúc này đang ngồi giữa đoàn xe, vận hôn phục nặng nề. Gương mặt nàng tô vẽ lớp chì phấn dày cộp, trông hệt như khúc gỗ mất hồn.

“Từng cầu người chuyển lời cho Triệu phủ, muốn gả cho Triệu Dịch Chu. Triệu Dịch Chu sợ đến nỗi quay đầu cưới tiểu thư họ Trần luôn.” Tô Trường Oanh vừa kể, khiến Chu Chiêu nghe xong bất giác ê răng.

“Tô tướng quân nắm rõ chuyện công chúa An Bình nhỉ.” Chu Chiêu nhướng mày, nhẹ giọng nói một câu, Tô Trường Oanh nghe vậy liền đáp:

“Chu Đình Úy, ta thấy tháng bảy này sắp có tuyết bay, thiên hạ còn ai oan khuất bằng ta! Sống sát vách Đình Úy Tự, chuyện gì mà chẳng rõ!”

Chu Chiêu nghe vậy không khỏi bật cười trong lòng.

Đình Úy Tự e rằng phong thuỷ có vấn đề, đừng nói con người, ngay cả con mèo mun lạnh lùng nàng nuôi cũng thường nhảy lên bậc thềm trước cửa Đình Úy Tự, vểnh tai nghe Ô Thanh Sam cùng mấy kẻ sún răng lải nhải không dứt.

Về tới nhà, chỉ cần thấy người là nó lại “meo meo” không ngừng.

Chỉ thiếu điều biết nói tiếng người thôi!

Chu Chiêu thường xót xa cho nó – một tiểu đáng thương, chẳng thể cùng người chia sẻ chuyện vui, hẳn là sắp ngột ngạt mà chết mất!

Nghe người gọi “Chu Đình Úy”, Chu Chiêu theo phản xạ phủi nhẹ y bào mới trên người, nhất quyết không để nhăn một nếp.

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng nhậm chức Đình Úy.

Đoàn xe hoà thân dần khuất bóng, cửa cung lại trở về tĩnh mịch. Chu Chiêu liếc nhìn Tô Trường Oanh, hai người sóng vai, men theo cung đạo tiến về Tây cung nơi tân hoàng nghị sự.

“Chu Đình Úy!”

Nghe tiếng gọi ba chữ ấy, Chu Chiêu lập tức thẳng lưng, ngẩng cao đầu. Nhìn lại, chỉ thấy người đang đứng trên cung đạo kia là Hàn Tân Trình mặc giáp phục. Nàng không khỏi cau mày, khẽ hô một tiếng:

“Đại tỷ phu.”

Khoé mắt Hàn Tân Trình cong cong, tràn đầy ý cười, tay xách một hộp thức ăn, người vương đầy mùi khói bếp. Thấy Chu Chiêu có vẻ gượng gạo, hắn cũng chẳng giận chút nào.

“Tỷ của muội đột nhiên muốn ăn bánh chua của ngự trù trong cung, ta nhờ người làm ít, tiện đường gặp muội, đại tỷ bảo gọi muội về nhà một chuyến.”

Nghe nhắc đến Chu Huyên, thần sắc Chu Chiêu tức thì dịu lại, chiếc cổ đang cứng đờ như bị trẹo cũng dịu xuống.

“A tỷ còn nôn không? Có ăn được gì không? A tỷ thích ăn vịt quay của Sơ Nhất làm, ta đã bảo nàng ấy chuẩn bị rồi đưa qua.

Bảo A tỷ đừng may đồ cho con nữa, Trường Oanh vừa kiếm được một xấp gấm tốt, mềm mại lắm, cũng đưa qua, lấy đó mà may áo cho đứa nhỏ.”

Đầu năm nay, Hàn Tân Trình tổ chức hôn lễ linh đình cưới Chu Huyên, tiên đế khi ấy còn đặc biệt ban thưởng như ý, yến cưới đến nay vẫn là đề tài xôn xao ở Trường An.

Chu Huyên vừa vào cửa không lâu thì mang thai, giờ là lúc nghén nặng nhất.

Nghe Chu Chiêu dặn dò, Hàn Tân Trình càng thêm ý cười nơi đáy mắt.

“Biết rồi. Mau đi đi, hôm nay trời tốt lắm.”

Chu Chiêu lập tức hiểu ý – “bầu bạn với vua như chơi với hổ”, hôm nay hổ vui, có thể nhân lúc mà xoa đầu một chút.

“Chiêu Chiêu đang nghĩ gì vậy?” Tô Trường Oanh hỏi.

Chu Chiêu dõi mắt nhìn theo bóng Hàn Tân Trình khuất dần, nhất thời ngẩn người, nghe hỏi thì cười đáp:

“Đang nghĩ đến ba đại thiết nhân của Trường An.”

Người đời bảo, tam công cửu khanh như nước chảy, chỉ có “nhị Hàn nhất Trần” là trụ đồng vững chãi.

Hai Hàn là Hàn Tân Trình cùng Hàn Thiếu Phủ, một Trần chính là Trần Thừa tướng.

Một triều hoàng đế, một triều đại thần. Triều đình nay sớm đã thay máu mới, ngay cả Chu Chiêu cũng chỉ là một tân nhân chỗ ngồi còn chưa kịp ấm. Vậy mà ba người kia vẫn vững như bàn thạch – xưa là tâm phúc tiên đế, nay là cột trụ của tân đế cùng Thái hậu, quả thật như trấn hải thần châm.

Đặc biệt là Hàn Tân Trình, giữ trọng trách nội vệ trong cung, đến cả sau khi tân đế đăng cơ vẫn không bị điều đi, tiếp tục đảm nhiệm chức Thống soái Nam quân, được đặc biệt sủng tín.

Chu Chiêu từng hỏi vị tỷ phu hồ ly tinh kia, Hàn Tân Trình khi ấy chỉ cười sâu xa mà rằng:

“Chức này là không thể bán được.”

Hai người không nói thêm gì, cùng bước vào Tây cung, tiến thẳng vào đại điện nơi Hoàng thượng thường nghị sự.

Đứng ngoài cửa điện, trông vào những vị “trọng thần” bên trong, Chu Chiêu chợt cảm thấy một tia chân thật – nàng thật sự đã trở thành Đình Úy rồi.

Các vị đại thần đang trò chuyện trong điện, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Chu Chiêu, nhất thời sắc mặt họ lộ vẻ phức tạp. Dẫu nửa năm qua, nàng danh chấn kinh thành, phá được không biết bao nhiêu kỳ án, giờ đây là “danh lưu” được kể nơi trà lâu tửu quán, là vị “Thanh Thiên” được dân chúng ngưỡng vọng…

Thế nhưng, họ vẫn quen cúi đầu nhìn nàng từ trên cao.

Cho đến hôm nay, Chu Chiêu hiện thân nơi nội triều nghị sự.

Điều đó nói lên gì? Nói lên rằng nàng đã là người sánh vai cùng họ!

Mà Chu Chiêu, suy cho cùng, chỉ là một thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi, lại còn là nữ nhân.

Ngày Tân đế định phong nàng làm Đình Úy, các đại thần đều đã xắn tay áo, chuẩn bị nổi trận lôi đình, chí ít cũng phải phản đối một phen: Chu Chiêu không xứng, không nên, không thể!

Ấy vậy mà đến lúc vào triều, toàn bộ văn võ bá quan lại chẳng thốt nên lời nào.

Chu Chiêu bình thản nhìn khắp mọi người trong điện, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đi về phía chỗ ngồi dành cho Đình Úy.

Tô Trường Oanh cố ý chậm bước, đi phía sau Chu Chiêu. Hắn nhìn dải phát đới đen trắng tung bay trên đầu thiếu nữ trước mặt – “Thiên lý chiếu chiếu, bách vô cấm kỵ”. Tiểu cô nương của hắn bước đi nhanh nhẹn mà vững vàng, còn hắn, vĩnh viễn sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng.

Khi từ cung trở về Đình Úy Tự, trời đã xế trưa.

“Tiểu Chu Đình Úy, mau về nhà xem đi! Từ đường nhà ngài bị cháy rồi!”

Chu Chiêu vừa đến trước cửa, đã nghe tin này. Nàng sững sờ, cùng Tô Trường Oanh bước vội về Chu phủ. Vừa đến nơi liền thấy một lão đầu mặt mày lem nhem tro bụi. Lão vừa thấy Chu Chiêu thì nhe răng cười, hàm răng trắng lóa.

“A Chiêu! Con làm Đình Úy rồi!”

Chu Chiêu lập tức nhận ra – là giọng phụ thân nàng, Chu Bất Hại.

“Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy? Sao từ đường lại bị cháy? Con đi cứu hỏa!” Tô Trường Oanh bên cạnh vừa dứt lời liền nhấc chân định xông vào.

Chu Bất Hại ho mấy tiếng, giơ tay kéo Tô Trường Oanh lại, xua tay cười gượng:

“A Chiêu làm Đình Úy rồi! Nhà họ Chu ta ba đời làm Đình Úy! Đây là tổ phần bốc khói xanh đó!”

“A cha, đó là từ đường, không phải tổ phần, lấy đâu ra khói xanh? Rõ ràng là cha quá kích động vì A Chiêu làm Đình Úy, lúc thắp hương không cẩn thận làm cháy từ đường! Lại còn lừa người ta nữa!”

Nói đoạn, Chu Chiêu chợt thấy lòng ngực ấm áp, Chu Huyên đã nhào đến ôm chặt nàng.

“A Chiêu nhà ta, là người giỏi nhất thiên hạ!”

Chu Chiêu đỏ mặt nói nhỏ: “Thứ hai thôi, không bằng A tỷ lợi hại.”

Chu Huyên bật cười ha ha, cười đầy kiêu ngạo. Thấy Chu Bất Hại vẫn cười toe toét bên cạnh, nàng liền cười mắng:

“Phụ thân nhìn xem, ai mới là Đình Úy đời thứ ba nhà họ Chu? Là A Chiêu! Cái chức Chu Đình Úy đó là ‘Chu Chiêu’ của A Chiêu, không phải họ Chu nhà ta! Nói tổ phần bốc khói xanh, rõ ràng là tổ tông giận đến phun lửa ấy chứ!”

Lão thái thái sau cột bị nói đến đỏ bừng mặt. Chu Bất Hại mặt đầy tro đen, vẫn mặt dày cười:

“Ta trước kia đúng là mù thật!”

Chu Huyên nói xong, quay đầu nháy mắt với Chu Chiêu.

Chu Chiêu nhìn cảnh ấy, cũng không kìm được mà bật cười.

Thật tốt.

Từ hôm nay trở đi, nàng chính là Đình Úy.
 
Chín Chương Kỳ Án - Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Chương 414: Phiên Ngoại – Hôn Hậu Nhật Thường


“Chiêu Chiêu~”

Chu Chiêu đang chăm chú đọc Kỳ Văn Độc Thuật, xem đến mức mê mẩn.

Gần đây trong thành Trường An xảy ra một vụ án tử vong hiếm gặp – tại tiệm bánh thạch Dư Ký ở đầu đông thành, mười hai vị khách đều ăn cùng một nồi canh dương, vậy mà chỉ có ba người đột tử, chín người còn lại thì bình yên vô sự.

Ba nạn nhân chẳng quen biết nhau, cũng không có oán thù gì.

Canh trong nồi dùng ngân châm thử độc không đổi màu, bát của ba người ấy cũng không phát hiện chất độc.

Vậy thì ba người ấy đã trúng độc thế nào? Và trúng loại độc nào?

Dù vụ án đã phá xong, nhưng Chu Chiêu phát hiện vẫn còn những loại độc trên đời nàng chưa tường tận, nên liền giở lại các thư tịch về độc thuật để tra xét.

Nàng đang đọc thì lại nghe một tiếng gọi “Chiêu Chiêu.”

Tiếng gọi ấy vang khẽ, đến chữ “Chiêu” thứ hai như có gió thoảng qua tim, gợi nên sóng ngầm trong lòng người.

Chu Chiêu ngẩng đầu khỏi quyển sách, đưa mắt nhìn theo tiếng gọi. Chỉ thấy Tô Trường Oanh đang nằm nghiêng trên giường, mắt hướng về phía nàng. Hắn vừa mới tắm gội thay y phục, trên người khoác trung y tuyết trắng, lỏng lẻo tùy ý, lại mang theo mấy phần lười biếng.

Tóc hắn còn hơi ướt, buông rũ trước ngực. Dù khoảng cách chẳng gần, Chu Chiêu vẫn cảm thấy hơi nóng từ người hắn dường như sắp phả vào mặt mình. Không cần sờ thử, nàng cũng biết đôi má mình đã ửng hồng.

“Tô Trường Oanh!”

Chu Chiêu nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ này.

Nàng và hắn đã thành thân được mười năm. Từ hôm hắn gặp Hàn Thiếu Phủ vào một đêm nọ, tựa như được khai thông nhâm đốc hai mạch, chẳng hiểu học từ đâu ra “Tam Thập Lục Kế”, cả ngày lẫn đêm không biết mệt mỏi, vô sỉ đến vô cùng.

Tô Trường Oanh thấy nàng thẹn quá hoá giận thì bật cười. Hắn xoay người rời giường, đi thẳng đến bàn án nơi nàng ngồi. Chu Chiêu biết rõ ý đồ hắn, lập tức đứng dậy. Nhưng chưa kịp chạy thì cảm giác eo bị siết chặt, cả người đã bị ôm ngang.

Chu Chiêu đưa tay quấn lấy cổ hắn, khẽ quát:

“Chàng là sơn tặc à?”

“Là sơn tặc chuyên cướp Đình Úy làm áp trại phu nhân! Tiểu Chu đại nhân, xem thử ta trúng phải độc gì đây?”

Mặt Chu Chiêu đỏ ửng:

“Chàng có thể trúng độc gì chứ… Ưm…”

Chưa dứt lời, đã cảm thấy môi mình nóng bừng. Cả người như bị mê hoặc, cho đến lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường. Tô Trường Oanh vẫn giữ tư thế như ban nãy, nằm nghiêng chống đầu, cười nhìn nàng.

Chu Chiêu lảng tránh ánh mắt sâu thẳm ấy, lại vô tình nhìn thấy đôi môi hắn – đỏ thắm quyến rũ, nơi khoé còn rớm máu – hẳn là vết cắn lúc nãy của nàng.

“Ta còn đang đọc Độc Kinh, chàng thật là vô sỉ…”

“Án đã phá rồi, Chiêu Chiêu nếu muốn đọc, để mai hãy đọc tiếp.”

Nghe giọng hắn nghiêm túc mà ôn nhu, lòng Chu Chiêu cũng mềm nhũn. Dạo này nàng mải mê phá án, quả thực có phần sơ suất với hắn. Nàng vừa ngẩng đầu định nói điều gì, thì hắn đã cúi người xuống…

Tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ mưa lớn ào ào.

Hôm nay là ngày nghỉ ngơi của Đình Úy Tự.

Chu Chiêu nằm trên giường, nghe thấy tiếng trẻ nhỏ lanh lảnh vang từ hành lang:

“Mẫn phu tử, khi mẫu thân ta giả chết nằm trong quan tài có sợ không?”

Giọng uể oải của Mẫn Tàng Chi truyền đến:

“Quan tài sợ, chứ mẫu thân con chẳng sợ gì đâu. Con từng sờ sư tử đá trước Đình Úy Tự chưa? To không?”

“Dạ, to!”

“Thế đấy. Mẫu thân con gan còn to hơn sư tử đá kia. Sợ gì chứ!” Mẫn Tàng Chi cười, lại hỏi:

“Bài học lần trước ta giao, con làm chưa? Vì sao tiên đế trước khi băng không phong mẫu thân con làm Đình Úy?”

“Vì mẫu thân con còn nhỏ tuổi! Không giống phụ thân con, đã có thể làm phụ thân của mẫu thân rồi!”

Mẫn Tàng Chi bật cười ha ha: “Sao lại nói thế?”

“Phụ thân nói từng đút cơm cho mẫu thân, mà phụ thân cũng đút cơm cho con. Phụ thân là phụ thân của con, vậy cũng là phụ thân của mẫu thân!”

Chu Chiêu nghe đến đó, quay sang nhìn Tô Trường Oanh với ánh mắt… cực kỳ phức tạp.

Nàng và Tô Trường Oanh vốn không có ý định sinh con, ai ngờ đến năm thứ sáu sau thành hôn, lại bất ngờ mang thai.

Khi ấy, nàng đã vững vàng trên ghế Đình Úy, triều văn võ không ai dám khinh thường. Nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là do thiên ý sắp đặt, thế nên nàng thuận theo tự nhiên sinh hạ hài tử, đặt tên là Tô Chu.

Vốn định theo họ nàng là “Chu”, nhưng “Chu Tô” nghe cứ như một ông lão bốn mươi tuổi, đành gọi là “Tô Chu” – tên nghe thuận tai hơn.

Đến giờ, Chu Chiêu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt chấn động trong con ngươi của đám đại thần ngày nàng ôm bụng to tướng vào triều.

“Chu Đình Úy, bụng này…”

“Cao đại nhân cúi đầu nhìn thử mình đi, trông như mang tám bảo thai, còn hơn cả ta. Kính nể kính nể!”

Triều thần nhất thời cứng họng, lời phản bác nghẹn nơi cổ, đành im lặng không dám mở miệng.

Công vụ Đình Úy Tự vốn không ít, nếu Tô Trường Oanh không xuất chinh, thì liền địu Tô Chu bên hông mang đi theo. Còn nếu ra trận, thì sẽ giao con cho các phu tử thay phiên trông nom – đến độ đếm không xuể bằng mười đầu ngón tay.

Có lẽ đứa nhỏ vốn trời sinh phong lưu, thành ra Mẫn Tàng Chi vô cùng ưa thích, năn nỉ mãi mới được làm tiên sinh dạy thư pháp cho nó. Có điều, Chu Chiêu trước kia không chú ý, nay mới biết – kẻ này dạy không chỉ có thư pháp, mà còn cả mấy chuyện “lung tung rối rắm”.

“Tiên đế không phong mẫu thân con làm Đình Úy không phải vì nàng quá trẻ, cũng không phải vì công lao ít. Mà bởi vì, di sản của tiên đế để lại cho Thái tử có hai loại: gian thần và lương thần.

Gian thần là kho bạc riêng cho Thái tử – tiên đế giả câm giả điếc mà nâng bọn họ lên thật cao. Càng khiến dân phẫn nộ, sau khi Thái tử đăng cơ, xử lý bọn họ sẽ được ca tụng rầm rộ. Nghe nói ‘Tân quan thượng nhậm, tam bả hoả’ chưa? Tiên đế chuẩn bị củi lửa sẵn sàng, chỉ chờ Thái tử châm lửa thôi!

Còn lương thần là tuấn mã ngàn dặm, tiên đế rõ ràng là Bá Nhạc, nhưng vẫn phải làm ra vẻ vùi dập. Đợi đến khi Thái tử đăng cơ rồi mới cất nhắc, ai nhìn mà chẳng khen sáng suốt, là minh quân đó thôi!”

Chu Chiêu đã mặc y phục chỉnh tề, nghe đoạn đối thoại ngoài hành lang, buồn cười mà mở cửa bước ra. Nhìn kỹ lại, thấy một lớn một nhỏ ngồi đó, cả hai đều cài hoa trên đầu.

“Mẫn Tàng Chi, Tô Chu mới ba tuổi thôi đấy!” Chu Chiêu vô ngữ.

Mẫn Tàng Chi quay đầu cười hì hì: “A Dữu làm mấy món cơ quan mới, bảo ta mang đến cho Chu Chu chơi.”

Đến hai chữ “Chu Chu”, hắn cố ý nhấn mạnh, sau đó liếc nhìn Tô Trường Oanh với ánh mắt đầy trêu chọc.

Tô Trường Oanh cúi người bế bổng Tô Chu đang ngồi trên hành lang, ôm vào lòng.

Tô Chu thấy phụ thân, hai mắt sáng rỡ, “chụt” một tiếng hôn vào má hắn:

“Phụ thân, Mẫn phu tử nói có người tên là Triệu Dịch Chu, cũng gọi là Chu Chu. Triệu Dịch Chu là ai? Con là Chu Chu, là con của phụ thân! Vậy người kia cũng là con của phụ thân sao?”

Tô Trường Oanh nhìn gương mặt cứng đờ của Mẫn Tàng Chi, khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Tô Chu chớp mắt to tròn, cái gì cũng tò mò:

“Phụ thân, người trúng độc à? Trên cổ có vết đỏ, A Hoảng cữu cữu nói đó là…”

Tô Trường Oanh mặt đỏ bừng, lập tức bịt miệng Tô Chu. Mẫn Tàng Chi bên kia cuối cùng cũng nhịn không nổi, cười ha hả.

Còn Chu Chiêu, lúc này đã quay lại bàn án, một lần nữa nghiêm túc mở lại Kỳ Văn Độc Thuật.

“Phụ thân, Mẫn phu tử sao lại cười vui thế? Là vì Mẫn Ngọc ca ca hôm nay làm bài tốt à?”

Tiếng cười của Mẫn Tàng Chi chợt im bặt.

Hắn – Mẫn Tàng Chi – đệ nhất tài tử Trường An, lại có một đứa con trai tên Mẫn Ngọc – văn không thông, chữ xấu như gà bới. Ấy chính là nghiệp báo cho bao năm miệng lưỡi độc địa của hắn vậy.
 
Back
Top Bottom