Trọng Sinh Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
285,479
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPmpczuAjZITPN0Z4hpdxucZbs_P8yX_bItwSdOhXzRufhJsUiVtkgPdxn0wQejmVYuOeaDhmsof_87b6MAK-RkmOPYni-BrUIzy7UsOwZ9EhXHcwzVjVpmv7vyRZLrwv_9-_KC5tYAJaohIuhKl8X8=w215-h322-s-no-gm

Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Tác giả: Nguyệt Lộc
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Nguyệt Lộc

Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Trả Thù

Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?

Giới thiệu

Một quý nhân trong cung gặp nạn.

Nàng ta mặc y phục tả tơi, mấy ngày rồi chưa được ăn gì, cuối cùng ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cứu nàng, còn chia nửa cái bánh màn thầu cho nàng ta ăn.

Nhưng khi tắm rửa, nhân lúc ta và tỷ tỷ không để ý, nàng ta lấy tấm tơ lụa mà chúng ta khó khăn lắm mới dệt được để lau người.

Không có tấm tơ lụa để giao hàng, Vương viên ngoại bắt tỷ tỷ của ta đi, coi như là trả nợ.

Quý nhân lại nói tỷ tỷ của ta số tốt, một cô nương nhà nghèo lại có thể làm thiếp cho nhà giàu, sau này tỷ tỷ của ta nhất định sẽ không lo ăn mặc.

Không chỉ vậy, khi được đón về cung, nàng ta nói cảm động và nhớ ân nghĩa của ta và tỷ tỷ, không màng đến việc ta đã có người ý trung nhân, nàng ta tự ý gả ta cho một vị Thừa tướng hơn năm mươi tuổi làm thiếp. Nàng ta nói như vậy là vì tốt cho ta.

Nhưng thực tế, chỉ vì vị phò mã tương lai của nàng ta đã nhìn ta thêm vài lần mà thôi.

Mà phu nhân của Thừa tướng lại hay ghen, dù ta có cẩn thận thế nào, cuối cùng cũng bị vu oan thông dâm với gã chăn ngựa.

Cuối cùng bà ta sai người đánh ta đến chết.

Mở mắt ra lần nữa, Công chúa Chiêu Dương lại một lần nữa ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cầm con dao chặt thịt trên tay, ở nơi không người, rạch vài vết sẹo trên mặt nàng ta, rồi mới như kiếp trước, cứu nàng ta về nhà.

Nhưng lần này——

Phú quý vinh hoa của nàng ta, đều sẽ bị ta phá hủy; tình lang như ý của nàng ta, ta cũng sẽ cướp đi.​
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 1


Một quý nhân trong cung gặp nạn.

Nàng ta mặc y phục tả tơi, mấy ngày rồi chưa được ăn gì, cuối cùng ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cứu nàng, còn chia nửa cái bánh màn thầu cho nàng ta ăn.

Nhưng khi tắm rửa, nhân lúc ta và tỷ tỷ không để ý, nàng ta lấy tấm tơ lụa mà chúng ta khó khăn lắm mới dệt được để lau người.

Không có tấm tơ lụa để giao hàng, Vương viên ngoại bắt tỷ tỷ của ta đi, coi như là trả nợ.

Quý nhân lại nói tỷ tỷ của ta số tốt, một cô nương nhà nghèo lại có thể làm thiếp cho nhà giàu, sau này tỷ tỷ của ta nhất định sẽ không lo ăn mặc.

Không chỉ vậy, khi được đón về cung, nàng ta nói cảm động và nhớ ân nghĩa của ta và tỷ tỷ, không màng đến việc ta đã có người ý trung nhân, nàng ta tự ý gả ta cho một vị Thừa tướng hơn năm mươi tuổi làm thiếp. Nàng ta nói như vậy là vì tốt cho ta.

Nhưng thực tế, chỉ vì vị phò mã tương lai của nàng ta đã nhìn ta thêm vài lần mà thôi.

Mà phu nhân của Thừa tướng lại hay ghen, dù ta có cẩn thận thế nào, cuối cùng cũng bị vu oan thông dâm với gã chăn ngựa.

Cuối cùng bà ta sai người đánh ta đến chết.

Mở mắt ra lần nữa, Công chúa Chiêu Dương lại một lần nữa ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cầm con d.a.o chặt thịt trên tay, ở nơi không người, rạch vài vết sẹo trên mặt nàng ta, rồi mới như kiếp trước, cứu nàng ta về nhà.

Nhưng lần này——

Phú quý vinh hoa của nàng ta, đều sẽ bị ta phá hủy; tình lang như ý của nàng ta, ta cũng sẽ cướp đi.

<b>1</b>

Tháng thứ ba sau khi ta được nâng lên làm di nương.

Phu nhân của Thừa tướng đã dẫn theo gia nhân xông vào sân viện của ta, trong tay của bà ta cầm một cái yếm không biết lấy ở đâu ra, nói đó là vật chứng ta thông dâm với gã chăn ngựa.

“Bản Công chúa nâng ngươi lên làm quý thiếp của Thừa tướng, vốn là vì tốt cho ngươi. Không ngờ ngươi lại vô liêm sỉ như vậy, dám thông dâm với gã chăn ngựa, uổng phí một phen lòng tốt của Bản công chúa!”

Công chúa Chiêu Dương đi cùng bà ta, nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, như thể ta là một vật bẩn thỉu.

Ta kêu oan uổng, nhưng không ai tin ta.

Cuối cùng, phu nhân của Thừa tướng ra lệnh, nói sẽ đánh ta đến c.h.ế.t để chấn chỉnh lại gia phong.

Kí ức cuối cùng trước khi chết——

Là vị phò mã tương lai, người ngay từ lần đầu gặp mặt ta, trong mắt hắn ta đã mang theo thứ tình cảm thầm kín dành cho ta. Lúc này hắn ta đang chạy như điên về phía ta với vẻ mặt đầy hoảng sợ.

<b>2</b>

"Linh Nhi, lại có lưu dân ngất xỉu trước cửa nhà chúng ta rồi."

Giọng của tỷ tỷ ta đột ngột vang lên.

Lúc này tỷ tỷ đang đứng trước cửa, tỷ ấy nhìn ra ngoài qua từng khe hở, liền thấy ngay Chiêu Dương đã ngất đi vì đói.

"Thời thế loạn lạc, thật sự khiến người ta không thể sống nổi."

Nói xong, tỷ tỷ lại thở dài một hơi.

Ta vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào bóng lưng của tỷ ấy. Niềm vui khi mất rồi tìm lại được trào dâng trong lòng. Ta không kìm chế được mà chạy tới ôm chầm lấy tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ lắm."

Tỷ tỷ ngạc nhiên, rồi đưa tay ôm ta, v**t v* lưng ta như dỗ dành một đứa trẻ.

"Linh Nhi đừng sợ, tỷ sẽ luôn ở bên cạnh muội."

Nói xong, tỷ tỷ lại chỉ vào Chiêu Dương bên ngoài: "Muội nhìn bộ dáng của nàng ta mà xem, có lẽ chỉ mới bằng tuổi muội mà thôi. Chúng ta vẫn nên đưa người vào trong, cũng không thể để nàng ta c.h.ế.t trước cửa nhà chúng ta được."

Nhắc đến Chiêu Dương, trong lòng ta tràn ngập sự tức giận và thù hận không thể kìm nén.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 2


Người nữ nhân xấu xa này, kẻ đã lấy oán trả ơn trong kiếp trước, chính là nguồn cơn của mọi đau khổ của ta và tỷ tỷ.

Nếu đã như vậy —

"Tỷ tỷ, không phải hôm nay tỷ phải đi giao hàng cho tú phường hay sao? Đừng để trễ giờ, tỷ đi sớm về sớm. Còn người ở trước cửa nhà chúng ta, cứ để ta lo liệu."

Ta dịu dàng mở miệng, tỷ tỷ và ta sống nương tựa lẫn nhau, đương nhiên tỷ ấy sẽ không có lòng hoài nghi với ta.

Thời thế ngày nay, năm sau so với năm trước càng khó khăn hơn, trên đường thường xuyên có những lưu dân c.h.ế.t đói. Trước cửa nhà chúng ta cũng thường xuyên có vài người ngất xỉu vì đói. Tỷ tỷ ta vốn tốt bụng, không nỡ nhìn họ c.h.ế.t đói.

Thế nhưng tỷ tỷ không biết, có những người căn bản không xứng đáng!

Sau khi tiễn tỷ tỷ đi, ta đứng trước cửa nhìn Chiêu Dương vẫn đang hôn mê.

Trong kiếp trước, mẫu phi của Chiêu Dương và thị vệ thông nên huyết thống của nàng ta bị người ta hoài nghi.

Đế vương nổi giận định c.h.é.m c.h.ế.t nàng ta.

Thế nhưng Chiêu Dương đã nhận được tin tức từ trước, thế là nàng ta đổi y phục với cung nữ thiếp thân rồi chạy thoát khỏi Hoàng cung, lẩn trốn khắp nơi.

Một vị lá ngọc cành vàng vốn sống trong nhung lụa, khi chạy trốn đương nhiên sẽ phải chịu nhiều khổ cực. Trang sức mang bên người đều bị cướp, còn bị đánh nhiều lần, trên người nàng ta đầy vết thương mới cũ chồng chất, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một Công chúa.

Ta và tỷ tỷ cứu nàng ta về nhà, ta còn chia một nửa cái bánh màn thầu cho nàng ta ăn.

Nhưng nàng ta lại chê bánh màn thầu ăn không ngon, bảo tỷ tỷ của ta g.i.ế.c con gà mái duy nhất trong nhà để bồi bổ thân thể cho nàng ta.

Khi tắm rửa, nàng ta còn lẻn vào phòng tỷ tỷ của ta, lấy đi tấm tơ lụa mà ta và tỷ tỷ đã làm việc vất vả mới dệt được.

Chiêu Dương nói nàng ta da thịt mẫn cảm, phải dùng lụa để lau người mỗi ngày.

Tơ tằm đắt đỏ, ta và tỷ tỷ tốn mấy tháng mới làm được một tấm nhỏ như vậy.

Vương viên ngoại đã trả trước tiền cọc từ lâu.

Giờ đây tơ tằm bị phá hư, Vương viên ngoại nhân cơ hội mà nổi cơn thịnh nộ, c**ng b*c tỷ tỷ của ta đi làm tiểu thiếp của ông ta, coi như là trả nợ.

Chiêu Dương lại nói: “Tỷ tỷ của ngươi chỉ là một cô nương nhà nghèo, giờ đây có thể gả cho viên ngoại làm quý thiếp đã là may mắn do ta đã mang đến cho nhà các ngươi rồi.”

Ta hận, nhưng đã không có cách nào để đối phó với nàng ta.

Chỉ vì vào ngày hôm đó, thân phận Công chúa của nàng ta cuối cùng cũng không còn bị nghi ngờ nữa, thậm chí Đế vương còn cảm thấy có lỗi với nàng ta.

Một đoàn người đông đảo đến chỉ để đón nàng ta trở về cung.

Sau khi biết được thân phận Công chúa của nàng ta, ta đã cầu xin nàng ta vì ơn cứu mạng mà cứu lấy tỷ tỷ của ta.

Nàng ta không những từ chối mà còn vì vị phò mã tương lai đến đón nàng ta đã liếc mắt nhìn ta nhiều hơn vài lần, nàng ta sinh lòng bất mãn với ta.

Nàng ta đã tự ý làm chủ bí mật gả ta cho vị Thừa tướng đã ngoài năm mươi làm thiếp.

Ta đã sớm có ý trung nhân, dù là một vị thư sinh nghèo, nhưng dù sao chúng ta cũng là lưỡng tình tương duyệt, vì vậy ta đã cầu xin nàng ta đừng đối xử với ta như vậy.

Nàng ta lại nói, như vậy là vì tốt cho ta.

Phu nhân của Thừa tướng rất hay ghen, ngày nào ta cũng sống rất khó khăn, dù ta có cẩn thận thế nào, cuối cùng cũng bị gán tội thông dâm với gã chăn ngựa, và cuối cùng c.h.ế.t thảm ở hậu viện.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 3


Còn tỷ tỷ của ta, cũng c.h.ế.t oan trong những cuộc tranh đấu ở hậu viện.

Chúng ta, hai tỷ muội, cả đời chưa bao giờ làm điều xấu nào, nhưng chỉ vì cứu một quý nhân, mà cuộc đời chúng ta đều bị hủy hoại.

Làm sao ta có thể không hận?

Đợi khi ta lấy lại tinh thần, ta cúi đầu nhìn Chiêu Dương đang hôn mê.

Theo trí nhớ kiếp trước, lần hôn mê này, nàng ta sẽ ngủ li bì suốt một ngày một đêm.

Vì vậy —

Ta nhặt một viên đá bên cạnh, đập mạnh vào đầu nàng ta, nhìn nàng ta thật sự hôn mê bất tỉnh.

Ngay sau đó, ta quay trở lại trong sân.

Từ nhà bếp, ta lấy một con d.a.o chặt thịt, nhét miếng vải rách vào miệng nàng ta. Sau khi ta xác định nàng ta không thể kêu lên, rồi dùng tay còn lại bịt mắt nàng ta.

Làm xong tất cả.

Ta nhanh chóng giơ con d.a.o chặt thịt lên rồi hạ xuống, rạch vài đường m.á.u trên mặt nàng ta.

Cả đời nàng ta luôn được sủng ái, trở ngại duy nhất mà nàng ta gặp phải chính là ánh mắt của Trạng nguyên Hứa Tiễn An vẫn luôn không dừng lại trên người nàng ta.

Vì vậy, Chiêu Dương si mê hắn ta đến điên cuồng, không tiếc dùng thuốc với Hứa Tiễn An mới có được cửa hôn sự này.

Nữ nhân một khi đã rơi vào tình yêu thật sự trở nên rất hèn mọn.

Điều duy nhất Chiêu Dương có thể dựa vào ngoài thân phận Công chúa cao quý, chính là dung nhan xinh đẹp như hoa này.

Trước khi g.i.ế.c người, phải g.i.ế.c tâm c.h.ế.t trước.

“A!”

Trong nháy mắt, khi mũi d.a.o chặt thịt lướt qua khuôn mặt nàng ta, Chiêu Dương đau đớn kêu gào trong cơn mê, nhưng miệng nàng ta bị bịt kín nên tiếng kêu cũng không lớn.

Mà đôi mắt của nàng ta cũng bị ta bịt kín, tuyệt đối không thể nhìn rõ hình dáng của ta.

Sau cơn đau dữ dội, nàng ta nhanh chóng rơi vào hôn mê lần nữa. Nhà của ta ở vị trí có chút vắng nên cũng không có ai để ý.

Động tác trên ta của ta không dừng lại, cứ thế mà rạch hơn mười vết m.á.u trên mặt nàng ta mới dừng lại.

Chiêu Dương, người ngày nào cũng treo vẻ đẹp và sự cao quý của mình trên môi.

Nếu nàng ta tỉnh dậy mà nhìn thấy bộ dạng quái dị của mình, sẽ sụp đổ đến mức nào đây?

Ta rất tò mò.

Mà sự trả thù của ta, mới chỉ bắt đầu.

<b>3</b>

Những vết sẹo ta rạch trên mặt nàng ta.

Dù không đe dọa đến tính mạng người.

Nhưng cho dù là thần tiên tái thế cũng không thể khôi phục lại như ban đầu.

Làm xong tất cả, ta ném con d.a.o chặt thịt vào cái giếng bỏ hoang sau nhà, sau đó lau sạch vết m.á.u trên sàn, rồi mới mang Chiêu Dương đang hôn mê về nhà.

Những vết thương trên mặt nàng ta chảy m.á.u đầm đìa, cả khuôn mặt nàng ta đã không thể nhìn rõ hình dạng ban đầu do huyết nhục lẫn lộn. Ta dùng loại thuốc bột rẻ tiền nhất để cầm m.á.u cho nàng ta, đảm bảo nàng ta còn thở là được. Sau đó ta không để ý đến nàng ta nữa.

Kiếp trước, nàng ta ngủ đến hơn mười mấy canh giờ mới tỉnh.

Mà lần này vì vết thương trên mặt, chắc chắn nàng ta sẽ phải ngủ lâu hơn nữa.

Tỷ tỷ ta từ tú phường trở về, khi tỷ ấy nhìn thấy Chiêu Dương trong phòng nhỏ, ánh mắt có chút do dự: "Sáng nay ta không nhìn rõ mặt nàng ta lắm, nhưng mặt nàng ta..."

"Tỷ tỷ, lúc ta nhặt nàng ta về thì đã như vậy rồi. Làm sao ta có thể lừa tỷ được?"

Ta ngắt lời tỷ tỷ.

Dù tỷ tỷ vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng khi tỷ ấy nhìn vào mắt ta, cuối cùng tỷ ấy cũng tin.

Chỉ là tỷ tỷ lại dặn dò ta vài câu: "Mặt mũi bị hủy thành như vậy, dù sao cũng là người đáng thương, chúng ta có thể giúp đỡ thì giúp một chút."
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 4


Ta gật đầu, xong quay người lại nhìn Chiêu Dương đang hôn mê, cười một cách đắc ý...

Chiêu Dương ngủ suốt hai ngày hai đêm.

Khi nàng ta tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo của mình, nàng ta hét lên và ném tất cả mọi thứ trong phòng nhỏ xuống đất.

Ta biết tính cách của nàng ta, cho nên trong nhà không để bất kỳ đồ vật quý giá nào.

"Ai? Là ai? Là tiện nhân nào đã hại ta?"

Ta định bước vào phòng nhỏ thì nghe thấy tiếng gào thét của nàng ta, bước chân của ta không khỏi dừng lại một chút.

Nhưng ta không hề chột dạ, cũng tuyệt đối không hối hận.

Vì vậy ta bình tĩnh đi vào, đặt chiếc bánh màn thầu mà tỷ tỷ dặn để lại cho nàng ta lên bàn.

Ta nói với nàng ta: "Lúc ta nhặt ngươi về thì mặt ngươi đã bị hủy rồi."

Chiêu Dương nhìn ta, ánh mắt ta vô cùng bình tĩnh. Lúc này, nàng ta đang rất kích động, xông tới túm lấy vai ta rồi gào thét: "Vậy ngươi có thấy kẻ nào đã hại ta không?"

Ta lắc đầu một cách bình tĩnh, rồi chỉ vào chiếc bánh màn thầu trên bàn.

"Ngươi đã mấy ngày không ăn gì rồi, hãy ăn chút bánh màn thầu trước đi. Ít nhất cũng phải giữ mạng sống đã. Cuộc đời còn dài, lẽ nào vì một khuôn mặt mà muốn c.h.ế.t hay sao?"

Ta hiểu Chiêu Dương, nàng ta rất sợ chết. Nàng ta tuyệt đối sẽ không tự tử vì bị hủy dung.

Vì vậy, sau khi tâm lý bị sụp đổ lúc mới tỉnh, sau đó nàng ta cũng bình tĩnh lại.

"Chờ đến khi ta trở về, ta nhất định sẽ bắt được kẻ đó, lóc thịt chặt xương kẻ đó!"

Nói xong, nàng ta lại chỉ vào chiếc bánh màn thầu trên bàn.

"Nhà các người không có gà vịt cá thịt gì để cho ta ăn à?"

Quả nhiên...

Ta nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt nàng ta, giống hệt như kiếp trước.

Đã rơi vào cảnh khốn cùng như vậy, lại còn ngất xỉu trước cửa nhà ta mà vẫn còn kén chọn, còn muốn ăn thịt cá.

Nhưng lần này—

Ta đã bán hết gà ở nhà từ lâu, dù tỷ tỷ không hiểu lý do nhưng cũng không nỡ trách mắng ta nên chúng ta mang toàn bộ số tiền bán gà cất đi để dành.

Chiêu Dương tưởng ta lừa nàng ta, sự khó chịu thoáng qua trong mắt nàng ta, nàng ta chạy ra sân xem một vòng, phát hiện thực sự không có gà vịt nào, mới miễn cưỡng ăn bánh màn thầu.

"Nhà các người nghèo quá, đến cả gà cũng không mua nổi, đúng là ăn hại mà!"

Nàng ta vừa ăn vừa mắng.

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, rốt cuộc vẫn kìm nén được hận ý vào trong lòng, trên mặt không hề tỏ ra bất mãn, thậm chí còn cố ý chiều theo tính khí của nàng ta.

Chiêu Dương tỉnh lại, ở lại nhà ta mấy ngày.

Vì bài học của kiếp trước, ta đã giấu tấm tơ lụa đi từ rất sớm, không để nàng ta phát hiện ra nó.

Khăn lau mặt của nàng ta cũng là cái khăn mà mấy năm trước ta phơi ở trong sân, nhưng hôm đó, trời nổi gió lớn, khăn bị rơi xuống cống.

Ta dùng gậy vớt lên, thấy hôi quá nên vứt ở góc sân.

Bây giờ vì hầu hạ Chiêu Dương, ta đã cố ý đi đến góc nhà, tìm ra chiếc khăn mặt đó, rồi giặt sơ qua.

Nhưng chắc là nó vẫn còn hơi hôi.

Chiêu Dương cầm lấy chiếc khăn, nàng ta tỏ vẻ khinh bỉ: "Nhà các ngươi nghèo đến nỗi không có nổi một chiếc khăn mặt tốt hơn à?"

Ta lắc đầu, ánh mắt thành thật.

Nàng ta có hơi tức giận, nhưng nhìn thấy y phục đã bị vá chùm vá đắp của ta, cuối cùng nàng ta cũng không nói gì thêm.

Chiêu Dương ở lại thêm vài ngày nữa.

Dù tỷ tỷ của ta tốt bụng đến cỡ đi nữa, nhưng tỷ ấy cũng có những nguyên tắc của riêng mình.

Tỷ tỷ đã chịu đựng nhiều ngày, cuối cùng tỷ ấy cũng không chịu được nữa, nhân lúc Chiêu Dương ngủ trưa, kéo ta ra góc tường nói chuyện.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 5


"Linh Nhi, cô nương này ở lại nhà chúng ta mấy ngày rồi, vừa không hỏi ra nhà nàng ta ở đâu, cũng không tìm cách kiếm tiền nuôi sống bản thân. Ngày nào cũng nằm trong nhà, thậm chí ăn uống cũng bắt muội bưng vào, tỷ tỷ thật sự không thể chịu được nữa, hay là để nàng ta đi sớm đi."

Ta nhìn thấy sự bất mãn trong mắt tỷ tỷ, nên ta nhẹ nhàng vỗ lên tay tỷ ấy.

"Tỷ tỷ yên tâm, nàng ta sẽ không ở lại lâu đâu."

Tỷ tỷ nghe lời ta nói, tỷ ấy thở dài, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Còn ta trong lòng, luôn tính toán ngày Vương viên ngoại đến.

Kiếp trước, vì không giao được tơ tằm, Vương viên ngoại đã cưỡng chế bắt tỷ tỷ của ta đi. Ông ta vốn là một tên háo sắc, không biết bao nhiêu nữ tử đã bị ông ta hại phải sống khổ sở.

Ngay cả tỷ tỷ của ta...

Nghĩ đến đây, ánh mắt ta trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn Chiêu Dương trong phòng nhỏ.

Nếu người bị mạo phạm là nàng Công chúa có địa vị tôn quý mà kiêu căng này, chắc chắn nàng ta sẽ không để yên, mà sẽ g.i.ế.c người để hả giận phải không?

Đến ngày giao hàng, ta tìm cớ để tỷ tỷ ra ngoài.

Ta lấy ra số bạc vụn mà ta đã tích cóp ở dưới đám hòm ra, ta nói với Chiêu Dương rằng ta nhặt được trên đường, sau đó dùng số tiền đó mua xà phòng và khăn mặt sạch.

Chiêu Dương thấy vậy, dù nàng ta vẫn tỏ vẻ khinh thường nhưng trong mắt cũng lóe lên một tia vui mừng.

"Mặc dù những thứ nhặt được này không xứng với thân phận của bản... của ta, nhưng có xà phòng cũng tốt."

Nói xong, nàng ta vẫy tay ra hiệu bảo ta đi lấy nước nóng cho nàng ta.

Ta đương nhiên chiều theo.

Sau khi mang đến cho nàng ta một chậu nước nóng, ta nhìn nàng ta cởi bỏ y phục và bắt đầu tắm rửa, sau đó ta lại lặng lẽ đặt con d.a.o đốn củi ở cửa. Tiếp đó ta đứng ở cửa nói với nàng ta: "Còn một ít tiền, ta sẽ ra ngoài xem có mua được chút thịt về hay không."

Chiêu Dương nghe vậy, lập tức nói: "Nhớ mua thịt nạc, ta không thích ăn mỡ, rất béo."

Ta kìm nén nụ cười, rồi quay người đi ra ngoài.

Thời điểm này, mọi thứ đã được ta lên kế hoạch dựa theo sự kiện của kiếp trước, vì vậy khi ta vừa rời khỏi nhà không lâu thì đã trốn trong một con hẻm nhỏ cách đó không xa, từ xa ta có thể nhìn thấy Vương viên ngoại đến nhà ta.

Ông ta vốn không cần tự đi đến, chỉ cần ông ta nói một câu rồi sai một người hầu đến lấy cũng được. Nhưng ông ta lại chọn cách đến tận nơi.

Chỉ vì khi giao hàng, ông ta có thể tìm cách sàm sỡ tỷ tỷ của ta mà thôi.

Ta tính toán thời gian, rồi cố ý giả vờ bị vấp ngã trước mặt những thúc thẩm hàng xóm quen biết, nhiều người thấy vậy liền cùng nhau đưa ta về nhà.

Tiếp theo —

Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng đó.

<b>4</b>

Chiêu Dương y phục xộc xệch, trông như vừa bị hoảng sợ rất lớn.

Trong tay nàng ta cầm một con d.a.o đốn củi, trên lưỡi d.a.o còn dính máu, từng giọt m.á.u nhỏ xuống đất.

Còn trước mặt nàng ta là Vương viên ngoại đã bị c.h.é.m vào cổ.

Chiêu Dương thấy ta trở về, nàng ta như sực tỉnh, vội vàng vứt con d.a.o đốn củi đi.

Trong miệng nàng ta lẩm bẩm: "Là tên tiện dân này dám mạo phạm ta, muốn xem ta tắm rửa. Tên dân đen như gã không biết sống chết, có c.h.ế.t cũng đáng!"

Nàng ta rất tức giận, còn nhắc chân lên đá hai cái vào người Vương viên ngoại đã tắt thở.

Còn những thúc thẩm hàng xóm đưa ta về nhà, khi nhìn thấy Vương viên ngoại nằm trong vũng máu, đều đã tái mặt, vội vã chạy đi.

Ta biết, họ đã đi báo quan.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 6


Chiêu Dương vốn tự cho mình cao quý, nên khi nàng ta cho rằng Vương viên ngoại đã mạo phạm nàng ta, trong cơn tức giận, lại thấy con d.a.o đốn củi ở cửa, đương nhiên nàng ta sẽ không do dự mà ra tay trả thù.

Nhưng nàng ta đã quên.

Ở đây không ai biết thân phận Công chúa của nàng ta.

Vì vậy, nàng ta bị nhốt vào tù.

"Các ngươi dám giam giữ ta, các ngươi không muốn sống nữa à!"

Ta bỏ ra một số tiền.

Khi đến nhà tù thăm nàng ta, ta thấy nàng ta không ngừng gào thét, nhưng cuối cùng cũng không dám làm lộ thân phận của mình.

Nàng ta thấy ta đến, vội vã nắm lấy tay ta: "Thẩm Thù Linh, ngươi đi tìm Thừa tướng, bảo ông ta đến cứu ta, mau lên!"

Sanh mẫu của Chiêu Dương là một người hầu trong Thừa tướng phủ.

Năm đó, khi Đế vương đến Thừa tướng phủ say rượu rồi sủng hạnh mẫu thân của Chiêu Dương, sau đó lại có mang nên bà ta được đưa về Hoàng cung.

Cho nên, Chiêu Dương vì mẫu phi của nàng ta mà từ nhỏ đã thân thiết với một nhà Thừa tướng.

Ta nghe lời nàng ta nói, liên tục gật đầu: "Yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi c.h.ế.t ở đây."

Ta không lừa nàng ta, ta thực sự sẽ không để nàng ta c.h.ế.t ngay bây giờ.

Còn việc đi tìm Thừa tướng thì không cần thiết.

Bởi vì theo diễn biến của kiếp trước, vài ngày nữa, thân phận của Chiêu Dương sẽ được làm rõ, chuyện mẫu phi nàng ta tư thông cũng chỉ là một âm mưu tranh đấu trong Hậu cung.

Đế vương cảm thấy hổ thẹn, đã âm thầm sai người ra khỏi Hoàng cung tìm kiếm Chiêu Dương.

Cũng chính vào ngày hôm nay, Hứa Tiễn An sẽ dẫn người đến nhà ta để đón Chiêu Dương về cung.

Vì vậy, sau khi gặp Chiêu Dương, ta vội vã trở về nhà.

Quả nhiên, Hứa Tiễn An đã đến trước cửa nhà ta.

Nhìn người nam nhân là phò mã tương lai này ở kiếp trước, từng bày tỏ ý muốn trở thành tri kỉ với ta. Lúc đó, hắn ta nói khi gặp ta lần đầu, đã cảm thấy rất yêu thích ta nên không thể kìm nén được nên đã rung động với ta. Dù ta đã nhiều lần khẳng định rằng ta đã có người trong lòng.

Nhưng hắn ta vẫn tìm Chiêu Dương, nói rằng sẽ để ta theo về Hứa phủ, để ta làm thiếp của hắn ta.

Chiêu Dương từ thuở nhỏ đã được nuông chiều, lại một lòng yêu mến Hứa Tiễn An, nên nàng ta mới làm ra chuyện hạ thấp thân phận như vậy, chỉ để gả cho hắn ta, làm thê tử của hắn ta.

Nhưng Hứa Tiễn An lại mở miệng muốn có được ta, nên làm sao nàng ta chịu được?

Hứa Tiễn An dám mở miệng nói muốn ta. Nhưng hắn ta lại không có can đảm ngăn cản Chiêu Dương, khi nàng ta tức giận muốn đưa ta đến Thừa tướng phủ làm thiếp.

Ta kìm nén sự căm hận trong lòng, cố gắng tỏ ra bình thường, rồi bước đến trước mặt hắn ta, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Không biết ngài đến, ta..."

Ta vừa định nói ra những lời đã suy nghĩ hàng ngàn lần, nhưng đột nhiên đối diện với ánh mắt của Hứa Tiễn An, hắn ta cúi đầu nhìn ta, trong mắt có nhiều cảm xúc phức tạp, thậm chí không thể kiểm soát bản thân, tiến lên muốn nắm lấy tay ta.

Chỉ trong nháy mắt, hắn ta dừng lại tại chỗ, dường như đang cố gắng kiềm chế.

Ta không khỏi nhắm mắt lại.

Người nam nhân đã từng dây dưa với ta trong kiếp trước, ta quá hiểu hắn ta.

Vì vậy, khi nhìn vào mắt hắn ta.

Ta biết, hắn ta cũng đã trọng sinh.

Tương tự như vậy, Hứa Tiễn An cũng nhận ra sự khác lạ của ta, vì vậy mới kìm nén không nói gì.

Ta không ngờ rằng trên con đường báo thù, lại gặp phải biến cố như vậy.

Trong lòng ta có một thoáng hoảng hốt, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.

Vì vậy, ta lên tiếng trước: "Đến tìm người?"
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 7


Hắn ta gật đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt ta, không hề rời đi dù chỉ một lần.

Ánh mắt tr*n tr**.

Nếu như lúc này Chiêu Dương ở đây, chắc chắn nàng ta sẽ ghen tuông phát điên, ta vẫn sẽ không thể thoát khỏi.

Dù đã sống lại một đời, hắn ta vẫn cứ vô thức hãm hại ta như vậy.

Hắn ta nói thích ta, nhưng lại vô tình hại ta.

Ta cố gắng kìm nén sự oán hận trong lòng, từng chữ từng chữ nói: "Mấy hôm trước ta cứu một cô nương tên là Chiêu Dương. Nhưng mà ngươi đến không đúng lúc, hôm nay cô nương ấy đã g.i.ế.c người ở nhà ta, lại vừa hay bị người ta nhìn thấy, nên bây giờ đã bị đưa đi, đang ở trong tù."

Nghe ta nói vậy, ánh mắt phức tạp của Hứa Tiễn An cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

Đây là tình huống khác hẳn so với kiếp trước.

Đủ để hắn ta chắc chắn rằng, ta thực sự đã sống lại và đang chuẩn bị báo thù.

Hứa Tiễn An tìm một cái cớ, bảo những người đi cùng mình đến phủ nha trước, còn chúng ta đi sau cùng. Khi xung quanh không có ai, hắn ta cố gắng nắm lấy tay ta.

Ta lùi lại một bước: "Hứa Tiễn An, ngươi còn muốn hại c.h.ế.t ta lần nữa à?"

Nghe ta nói vậy, bàn tay đang đưa ra của hắn ta khựng lại, trong mắt hiện lên sự tự trách và hối hận rất lớn, rồi liên tục lắc đầu.

"Linh Nhi, ta không muốn hại nàng mất mạng, ta chỉ là..."

"Chỉ là không kiềm chế được lòng mình?"

Ta cười nhạt, bổ sung câu nói chưa dứt của hắn ta.

Ta nhìn Hứa Tiễn An trước mặt, hắn ta chắc hẳn rất yêu ta, nhưng cuối cùng ta vẫn không thể sánh bằng sự giàu sang quyền lực của hắn ta. Với sự hổ thẹn của hắn ta với ta ở kiếp trước, trong trường hợp không ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn ta, có lẽ ta có thể lợi dụng hắn ta...

Nghĩ đến đây, ta cố gắng khiến ánh mắt của mình trông không quá lạnh lùng.

"Nếu lần này ngươi muốn ta sống tốt, thì đừng biểu lộ bất kỳ tình cảm nào dành cho ta trước mặt Chiêu Dương."

"Thế nhưng ta muốn ở bên nàng."

Hứa Tiễn An lắc đầu, ánh mắt hắn ta có chút tổn thương, trông rất cô đơn.

Ta cố gắng kìm nén sự ghê tởm, rồi nắm lấy tay hắn ta: "Chuyện này cần phải từ từ, lần trước ta từ chối ngươi, chỉ là muốn bảo vệ tính mạng. Dù sao tính cách của Công chúa Chiêu Dương, ngươi cũng biết mà. Nếu ngươi muốn ở bên ta, thì phải kiềm chế bản thân trước đã, được không?"

Nghe ta nói vậy, Hứa Tiễn An kích động nắm chặt lấy tay ta, trong mắt lóe lên tia si mê.

"Linh Nhi, hóa ra nàng cũng yêu ta?"

"......"

Ta nói nhiều như vậy mà hắn ta chỉ nắm bắt được câu đó thôi sao?

Trong lòng ta trào lên một cảm giác bất lực.

Thôi vậy.

Ta hít một hơi thật sâu, dùng tay véo vào chân mình, dưới cơn đau dữ dội, đôi mắt ta lập tức đỏ hoe, mang dáng vẻ vô cùng đáng thương.

"An lang, ta muốn sống bên ngươi mãi mãi."

"Nhưng kiếp trước, những người đó đã bắt nạt và sỉ nhục ta, ta không muốn dễ dàng tha thứ như thế. Ngươi có thể giúp ta một tay không? Khi mọi chuyện đã thành, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi."

Hắn ta biết ta đã bị bắt nạt như thế nào.

Vì vậy, khi nghe ta nói vậy, Hứa Tiễn An lập tức gật đầu.

"Chỉ cần được ở bên Linh Nhi, những thù hận này ta sẽ giúp nàng báo!"

<b>5</b>

Mang danh phận Công chúa nhưng Chiêu Dương g.i.ế.c người, vậy thì chỉ có thể là Vương viên ngoại đã mạo phạm, dù ông ta c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.

Khi Hứa Tiễn An nhìn thấy Chiêu Dương bước ra khỏi nhà tù, cả người hắn ta đều cứng đờ tại chỗ.

Chiêu Dương cũng vậy.

Từ khi nàng ta bị hủy dung, ngày nào nàng ta cũng đeo khăn che mặt, nhưng khi nàng vào trong nhà tù thì khăn che mặt đã bị mất.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 8


Bây giờ, khi nàng ta gặp lại người trong lòng, lại với bộ dạng quỷ quái này.

Chiêu Dương lập tức bịt mặt thét lên.

Sự ghê tởm thoáng qua trong mắt Hứa Tiễn An, hắn ta vốn không thích vị Công chúa được nuông chiều này.

Mười năm đèn sách khổ đọc, cuối cùng cũng đỗ đạt, trở thành Trạng nguyên. Nhưng Chiêu Dương lại cho hắn ta uống thuốc mê, vì danh dự của Công chúa, hắn ta buộc phải thành hôn với nàng ta.

Nhưng một khi hắn ta đã thành hôn với Công chúa, sự nghiệp của hắn ta cũng coi như chấm dứt.

Dù có là phò mã vinh quang nhưng với luật pháp hiện hành, hắn ta chắc chắn không thể nắm giữ thực quyền, cũng không thể phát huy tài năng.

Vì vậy, dù Chiêu Dương có đẹp như thiên tiên, trong lòng hắn ta cũng không hề vui vẻ.

Hơn nữa, bây giờ Chiêu Dương đã bị hủy dung, hắn ta càng thêm chán ghét.

Chiêu Dương nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt hắn ta.

Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, lập tức rơi lệ, nàng ta che mặt, đáng thương nhìn Hứa Tiễn An: "An lang, chàng ghét ta rồi sao?"

Hứa Tiễn An liếc nhìn ta một cái, hắn ta vốn thông minh, đương nhiên có thể đoán được là do ta đã ra tay.

Hắn ta miễn cưỡng nở một nụ cười: "Làm sao có thể? Công chúa Chiêu Dương trong lòng thần vẫn luôn xinh đẹp như tiên nữ."

Chiêu Dương nghe hắn ta nói vậy, nàng ta vốn đang khóc lóc nức nở, lập tức vui mừng như điên.

Nàng ta lại chú ý đến ta đang đứng bên cạnh.

Chiêu Dương nhìn vào mặt ta, rồi lại nhìn Hứa Tiễn An, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Cô nương này cũng coi như là đã cứu ta một mạng, dáng vẻ cũng không tệ, không bằng để An lang mang về làm thiếp, như thế nào?"

Ta nhanh chóng ngẩng đầu lên, chạm mắt với Hứa Tiễn An.

Hắn ta biết Chiêu Dương hay ghen tuông, cộng thêm những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nên hắn ta biết đây chỉ là một câu thử, quyết định sự sống còn của ta.

Vì vậy, hắn ta lắc đầu, chỉ liếc nhìn ta một cái rồi dời mắt đi.

"Nàng ấy trông cũng bình thường, không thể so sánh với người được, nhiều nhất chỉ có thể làm một tiểu cung nữ bên cạnh người."

Nghe Hứa Tiễn An nói vậy, Chiêu Dương mới yên tâm.

Nàng ta đến bên cạnh ta, cười mà nắm lấy tay ta: "Ngươi cũng may mắn khi cứu được Bản công chúa một mạng. Hôm nay ngươi lại thay Bản công chúa thông báo tin tức, mặc dù ngươi chỉ là một cô nương nghèo hèn, nhưng cũng khá ngoan ngoãn. Bản công chúa đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Nói đi, ngươi muốn gì?"

Ta nhìn nàng ta, không chút do dự.

"Nếu Công chúa không chê, xin cho phép dân nữ được hầu hạ bên cạnh Công chúa, nhận được một chút tiền lương hàng tháng, cũng coi như là có chút thể diện."

Nghe vậy, Công chúa Chiêu Dương chỉ suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.

"Một cô nương nghèo hèn như ngươi, cũng coi như là có phúc, nhờ Bản công chúa thương xót, mới cho phép ngươi ở bên cạnh làm cung nữ thiếp thân.

Sau này, khi ngươi lớn tuổi, Bản công chúa sẽ tìm cho ngươi một người thị vệ nào đó, cũng coi như là ngươi có phúc."

Ta cúi đầu, che giấu đi sự căm hận trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Tạ ơn Công chúa ân điển."

Chiêu Dương nhớ rằng ta còn có một người tỷ tỷ.

Vì vậy, khi ta nói muốn về nhà tạm biệt tỷ tỷ rồi mới tiến cung hầu hạ, nàng ta cũng không nói gì thêm, chỉ đưa cho ta một tấm lệnh bài, bảo ta ngày mai tiến cung.

Ta trở về nhà, tỷ tỷ của ta đang đứng ở sân, nhìn những vệt m.á.u trong sân, rồi lại nhìn thấy ta đột ngột xuất hiện ở cửa, tỷ ấy lập tức hoảng hốt chạy đến ôm lấy ta.

"Tỷ nghe hàng xóm nói Chiêu Dương đã g.i.ế.c người, muội có sao không?"
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 9


Ta lắc đầu, sau đó ta rồi kể cho tỷ tỷ nghe về việc Chiêu Dương là Công chúa và ta sắp tiến cung hầu hạ nàng ta. Ta cũng nói rằng sẽ có một khoảng thời gian dài không thể gặp tỷ ấy.

"Linh Nhi, muội cần gì phải như vậy? Dù nhà ta nghèo khó, cũng không đến nỗi phải tiến cung chịu khổ. Hoàng cung nguy hiểm lắm, tỷ tỷ sợ muội bị thương."

Ta nắm lấy tay tỷ tỷ, mỉm cười với tỷ ấy.

"Không sao đâu, tỷ tỷ. Dù sao chúng ta cũng là ân nhân cứu mạng của Công chúa Chiêu Dương, lại còn giúp nàng ta lúc nàng ta gặp khó khăn, tình nghĩa khác biệt, nàng ta sẽ bảo vệ ta."

Tỷ tỷ nghe vậy, dù vẫn còn lo lắng nhưng tỷ ấy cũng không khuyên can ta nữa.

Dù sao thì mọi chuyện cũng đã chắc như đinh đóng cột.

"Dù tỷ tỷ không nói gì nhiều, thế nhưng năm sau muội sẽ đến tuổi cập kê, thẩm thẩm ở Tạ gia đã sớm gửi lời đến, nói muội và Trường Yến là thanh mai trúc mã của nhau, lại còn có tình cảm với nhau, chuyện thành thân cũng nên định ngày lành. Nhưng bây giờ muội lại vào cung, chuyện hôn sự này..."

Ta nhìn thấy sự lo lắng trong mắt tỷ tỷ, lại nghĩ đến những kẻ trên tay đã nhuộm đầy m.á.u của hai chúng ta trong kiếp trước.

Nếu không tiêu diệt chúng, ta sẽ không bao giờ ngủ yên được.

Hơn nữa, còn có một Hứa Tiễn An luôn rình rập ta, cũng trọng sinh như ta, lại còn biết chuyện giữa ta và Tạ Trường Yến, nếu hắn ta biết ta vẫn còn vương vấn với y.

Ta không biết tên điên đó sẽ làm ra chuyện gì.

Vì vậy, vì tốt cho cả hai chúng ta, ta và Tạ Trường Yến, phải đoạn tuyệt tình cảm.

"Tỷ tỷ, xin tỷ chuyển lời giúp ta. Nói rằng... ta, Thẩm Thù Linh, h*m m**n vinh hoa phú quý, nên muốn ở lại bên cạnh Công chúa Chiêu Dương, sau này Công chúa nhất định sẽ tìm cho ta một người phu quân tốt, để Tạ Trường Yến quên ta đi."

Ta nói đến cuối cùng, giọng ta nghẹn lại, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Đây là kết quả tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Ta từ biệt tỷ tỷ, ta cũng không chần chừ nữa, vội vàng cầm theo lệnh bài đến cửa Hoàng cung.

Hứa Tiễn An đã đợi sẵn ở cửa Hoàng cung.

"Nàng thật to gan, dám hủy dung của Chiêu Dương. Nếu bị nàng ta phát hiện là do nàng làm, nàng ta nhất định sẽ nghiền xương băm thịt nàng."

Ta cười nhạt, hỏi ngược lại hắn ta: "Ngoài ngươi ra, sẽ không ai đoán được là do ta làm. Chẳng lẽ, ngươi sẽ đi tố cáo cho nàng ta biết sao?"

Hứa Tiễn An không chút do dự lắc đầu: "Linh Nhi, ta đương nhiên sẽ không hại nàng."

"Nếu ngươi không nói, thì sẽ không ai biết."

Nói xong, ta lại cười với hắn ta: "An lang, ngươi nói sẽ giúp ta báo thù, không biết ngươi có còn nhớ lời hứa không?"

Hắn ta sững sờ, ánh mắt có chút phức tạp.

"Ta nhất định sẽ giúp nàng, nhưng có một số người..."

"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gây hại cho sự nghiệp của ngươi, thậm chí còn giúp ngươi nắm giữ thực quyền. Còn ngươi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta, giúp ta trừ khử những kẻ đã hại ta trong kiếp trước, được không?"

Ta cắt ngang lời hắn ta, trong khi hắn ta còn đang do dự, ta từ từ nắm lấy tay hắn ta, giọng nói mang theo sự mê hoặc c.h.ế.t người.

"Hay là, ngươi không muốn mãi mãi ở bên ta?"

<b>6</b>

Ta trở thành cung nữ thiếp thân của Chiêu Dương.

Ban đầu nàng ta cũng có tâm phúc.

Nhưng khi Đế vương nổi giận, Chiêu Dương đã đổi y phục với tâm phúc, vì vậy người đó đã c.h.ế.t thay nàng ta.

Bây giờ bên cạnh nàng ta không còn ai có thể dùng được.

Còn ta, đã từng giúp đỡ nàng ta lúc nàng ta gặp khó khăn, lại chưa bao giờ tỏ thái độ khinh thường với nàng ta, luôn hết sức cung kính.

Vì vậy nàng ta rất tin tưởng ta.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 10


Thêm vào đó, hiện tại khuôn mặt của nàng ta đã hoàn toàn thay đổi, có rất nhiều cung nữ khi gặp nàng ta vào lần đầu, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, ánh mắt như vậy đã làm tổn thương trái tim nàng ta.

Vì vậy, người có thể hầu h* th*n cận bên cạnh nàng cũng chỉ có ta.

Tiến cung được vài ngày, Đế vương vì áy náy mà liên tục ban thưởng rất nhiều.

Mặc dù Chiêu Dương bị thương ở mặt, nhưng lại được sủng ái hơn trước, cho nên ở trong cung, trong một thời gian ngắn, nàng ta trở thành nhân vật có quyền có thế, hầu như không ai dám khiêu khích nàng ta.

Có địa vị, tự nhiên sẽ có người nịnh nọt.

Cho nên không cần nói đến phu nhân của Thừa tướng vốn có giao tình tốt với nàng, ngay từ đầu bà ta đã dâng thẻ bài xin tiến cung, nhưng khi bà ta nhìn thấy khuôn mặt của Chiêu Dương, vẫn không thể kìm nén được sự sợ hãi và kinh hoàng.

Chiêu Dương trong lòng không vui, nhưng vì nể mặt Thừa tướng nên không nói gì nhiều.

Chỉ lấy cớ muốn ngủ trưa, không tiện tiếp khách, để ta ra đón tiếp phu nhân Thừa tướng.

Cơ hội tự đưa đến tay ta.

Tất nhiên, ta sẽ tận dụng thật tốt.

Khi ta cung kính tiễn phu nhân Thừa tướng ra khỏi điện của Chiêu Dương, bà ta có chút lo lắng: "Công chúa có tức giận ta không?"

Ta cười lắc đầu: "Phu nhân đừng lo lắng, chỉ là gần đây cơ thể của Công chúa vẫn chưa hồi phục, nên hơi mệt mỏi."

Nói xong, ta lại nhìn quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng nói.

"Chỉ là khuôn mặt của Công chúa... Bây giờ Công chúa sắp thành hôn với phò mã, nhưng lại mang một khuôn mặt như vậy, trong lòng Công chúa chắc chắn không vui, lại sợ có những hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc phò mã. Nếu phò mã có thiếp thất lúc này, thì đó cũng không phải là người mà chúng ta có thể điều khiển được. Phu nhân luôn lo lắng cho Công chúa, không biết có cách nào hay không?"

Nghe ta nói vậy, phu nhân Thừa tướng ban đầu sững sờ, sau đó như hiểu ra.

Bà ta cười với ta: "Chuyện nhỏ nhặt thôi, hãy chuyển lời đến Công chúa, không quá ba ngày, ta nhất định sẽ giúp người giải quyết vấn đề."

"Vậy thì xin cảm tạ phu nhân trước."

Ta nhìn bà ta đi, rồi lấy tín vật mà Hứa Tiễn An đưa cho ta, tìm đến thái giám mà hắn ta đã mua chuộc, nhờ gã gửi thư cho hắn ta.

Ta đợi năm ngày sau, hắn ta mới gửi tin tức cho ta, ta liền vội vã tìm đến Chiêu Dương.

"Công chúa, chúng ta ở trong cung cả ngày cũng nhàm chán.

Nô tỳ thấy mấy ngày nay người đều mệt mỏi, ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào chân dung của phò mã, không bằng người cầu xin bệ hạ cho phép người xuất cung. Chúng ta đi gặp phò mã một lần, có lẽ bệnh này sẽ khỏi."

Nghe ta nói vậy, Chiêu Dương ánh mắt sáng lên, lập tức rút một chiếc trâm cài từ trên đầu ném vào lòng ta.

"Ngươi có đầu óc khá nhanh nhạy, đây là phần thưởng của Bản công chúa cho ngươi."

Nói xong, nàng ta lại như nghĩ ra điều gì đó, đột ngột quay người nhìn ta: "Ngươi nhiệt tình nhắc đến An lang như vậy, chẳng lẽ ngươi đối với chàng có ý gì?"

Ta lắc đầu, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.

"Không lẽ Công chúa đã quên rồi? Lúc ở nhà, ta đã nói ta đã có người trong lòng rồi."

Nghe ta nói vậy, lúc này Chiêu Dương mới yên tâm. Sau đó nàng ta đi gặp bệ hạ, được ban ân rồi cải trang cùng ta ra khỏi cung, thẳng tiến đến Hứa phủ.

Nàng ta đến rất vui vẻ, mang dáng vẻ của một thiếu nữ đang yêu, còn cố ý che mặt lại.

Cho đến khi —

Nàng ta tận mắt chứng kiến trong hậu viện Hứa phủ, có hai nữ tử xinh đẹp quyến rũ đang cùng Hứa Tiễn An uống rượu vui vẻ. Nụ cười trên mặt nàng ta mới hoàn toàn biến mất.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 11


"An lang, đây là chuyện gì?"

Hai nữ tử kia lúc này đang quỳ rạp trên đất run rẩy.

Hứa Tiễn An cũng không sợ hãi, thậm chí còn véo mặt một trong hai nữ tử: "Phu nhân của Thừa tướng tặng cho ta hai mỹ nhân, ta là quan nhỏ, đương nhiên không thể từ chối."

"Cái gì, bà ta lại tặng nữ tử cho chàng?"

Trong nháy mắt, Chiêu Dương tức giận đến mức muốn nổ tung, nàng ta giơ chân đá vào hai nữ tử kia, sau đó lại nhìn về phía Hứa Tiễn An: "Chắc chắn là hai con hồ ly tinh này đã mê hoặc chàng!"

Nói xong, nàng ta quay sang nhìn ta, lại đưa mắt ra hiệu.

"Hai nữ nhân này quyến rũ phò mã, nên lột da róc xương, giao cho ngươi xử lý."

Ta gật đầu, sai người lôi hai nữ nhân đó đi.

Trong nhà kho sau vườn.

Ta lạnh lùng nhìn hai nữ nhân đang quỳ trên đất, họ không ngừng khấu đầu, hy vọng ta tha mạng cho họ.

Tất nhiên, ta sẽ không tha cho các nàng.

Phu nhân Thừa tướng, Tống La Anh, xuất thân từ gia đình danh môn vọng tộc, là tiểu thư thế gia.

Bà ta yêu Thừa tướng Lưu Tần đến tận xương tủy.

Cho nên, dù bây giờ bà ta đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn không chịu được việc bên người Lưu Tần có các di nương được cưng chiều.

Kiếp trước, Chiêu Dương đã đưa ta cho Lưu Tần.

Tống La Anh chán ghét ta, nên cố ý tìm đến Liễu di nương và Ngọc di nương, chính là hai nữ nhân đang quỳ trước mặt ta bây giờ. Bà ta muốn dùng họ để chia sẻ tình cảm mà Lưu Tần dành cho ta.

Vì vậy, hai nữ nhân này đã không ít lần ức h.i.ế.p ta.

Ta không muốn gây chuyện, chỉ muốn ngày ngày trốn trong viện, cũng không muốn được sủng ái.

Trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩa là sống xót.

Chỉ cần có thân phận này, ít ra ta cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ đang bị hành hạ ở Vương gia.

Thế nhưng hai nữ nhân này lại hạ độc thủ với ta, nhiều lần suýt nữa khiến ta chết, thậm chí để đối phó với ta, còn đưa tiền cho các di nương ở Vương gia, để bọn họ bắt nạt tỷ tỷ của ta. Lúc tỷ tỷ ta đang mang thai thì bọn họ đẩy tỷ ấy từ trên lầu xuống chỉ để ta thương tâm khổ sở.

Vì vậy, ta cũng căm ghét họ đến tận xương tủy.

Ta hiểu Tống La Anh.

Lại vào đúng thời điểm này, nên nữ nhân mà bà ta gửi đến Hứa phủ, chắc chắn là bọn họ.

Chiêu Dương hay ghen tuông, lại có tính tình bạo lực.

Nàng ta chắc chắn sẽ không cho rằng phò mã của nàng ta có lỗi, nhưng trong lòng nàng ta sẽ tức giận, nhất định sẽ có người phải chịu tội thay.

Như vậy, ta có thể danh chính ngôn thuận lấy mạng bọn họ.

Ta đã nhận lấy con d.a.o từ tay thị vệ, dưới sự cầu xin tha thứ không ngừng của Liễu di nương và Ngọc di nương, ta đã tự tay lột da bọn họ...

Công chúa có lệnh, phải lột da róc xương.

<b>7</b>

Chiêu Dương trở về cung nhưng vẫn còn rất tức giận.

"Bản Công chúa vì nể mặt mũi của Thừa tướng mới đối xử với bà ta rất tôn kính, không ngờ bà ta lại nhân lúc mặt của Bản công chúa bị thương, lén lút đưa tiểu thiếp cho An lang, thật đáng hận!"

Ta nhìn thấy vẻ tức giận của nàng ta, ta quỳ xuống trước mặt nàng ta.

Ta nhẹ nhàng nói: "Nếu bà ta đã làm cho Công chúa không vui. Vậy thì chúng ta cũng phải khiến bà ta đau khổ."

Ngày hôm sau, kỹ nữ xinh đẹp người Giang Nam đến từ Dương Châu, được đưa vào phủ Thừa tướng.

Mỹ nhân đó có đôi mắt to tròn long lanh.

Lưu Tần khi còn trẻ cũng là kẻ phong lưu, cũng có người trong lòng. Nhưng vì sự nghiệp, cuối cùng ông ta đã cưới Tống La Anh, một tiểu thư của một gia tộc danh giá.

Vì vậy, người thương đã đi xa đó luôn là nỗi tiếc nuối trong lòng của ông ta.

Mà người nữ nhân mới vào phủ này, lại có ba phần giống với người nọ.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 12


Vì vậy, ngay sau khi nữ nhân đó vào phủ, nàng ấy đã nhận được sủng ái đặc biệt của Thừa tướng. Thậm chí Thừa tướng còn không để phu nhân Thừa tướng vào mắt, mà lại còn hết lòng bảo vệ nữ nhân đó. Tống La Anh tức giận đến mức ngã bệnh, trở thành trò cười của cả kinh thành.

Nghe tin này, Chiêu Dương lập tức đưa ta đến phủ Thừa tướng, mục đích chỉ để cười nhạo Tống La Anh.

Còn ta, lén lút đi gặp cô nương đó.

Nàng ấy cũng là người quen.

Kiếp trước, nàng ấy bị quan viên khác tặng cho Thừa tướng. Ngay sau khi nàng ấy vào phủ, nàng ấy đã gây ra đủ loại rắc rối.

Ban đầu ta không hiểu.

Sau này, nàng ấy trở thành bằng hữu duy nhất của ta trong hậu viện của Thừa tướng. Trong một lần say rượu, ta mới biết, lý do nàng ấy đến đây là để báo thù cho phụ thân.

Lưu Tần là kẻ gian xảo, khi còn trẻ, ông ta vì thăng quan tiến chức mà không từ thủ đoạn, cũng hại không ít người.

Phụ thân của Khúc Yên Nhi chính là một trong những người bị ông và Tống gia liên thủ hãm hại.

Cho nên cả Lưu Tần lẫn Tống La Anh đều là kẻ thù g.i.ế.c phụ thân của nàng ta.

Do đó, nàng ta đã bán mình vào thanh lâu, trở thành một kỹ nữ Dương Châu thấp kém, chỉ để đổi lấy một thân phận khác đến kinh thành, muốn báo thù cho phụ thân.

Khúc Yên Nhi muốn bắt đầu từ hậu viện, từng chút một tìm ra bằng chứng về việc phụ thân nàng ấy bị hàm oan.

Nhưng cuối cùng nàng ấy cũng không thể đấu lại Tống La Anh.

Dù sao thân phận cũng đặt ở đó, nhưng lần này thì khác, nàng ấy là do Công chúa tặng, Chiêu Dương cố ý bảo vệ nàng ấy.

Lại được Lưu Tần sủng ái, vì vậy dù nàng ấy gây ra rắc rối, Tống La Anh cũng khó đối phó với nàng ấy được.

Gặp nàng ấy, ta cũng không nói nhiều.

Chỉ nói với nàng ta: "Trong phủ Thừa tướng mãi mãi chỉ có một nữ chủ nhân. Phu nhân Thừa tướng xuất thân từ gia tộc danh giá, g.i.ế.c một tiểu thiếp chỉ đơn giản như g.i.ế.c một con kiến. Nếu phu nhân Thừa tướng làm điều thất đức, tư thông bị bắt? Ngươi nói xem, liệu bà ta còn giữ vững được vị trí phu nhân Thừa tướng không?"

Hại Tống La Anh, cũng coi như là báo thù cho phụ thân nàng ấy.

Còn vị trí phu nhân Thừa tướng trống đi, nàng ấy có thể nhân cơ hội lên làm chính thất. Dựa vào khuôn mặt này, nàng ấy có thể có được nhiều quyền lực hơn, có thể nhân lúc hỗn loạn tìm kiếm manh mối, lại có thể nhân cơ hội này chia rẽ mối quan hệ giữa Lưu Tần và Tống gia.

Tóm lại, chuyện này đối với nàng ấy chỉ có lợi chứ không có hại.

Nghe ta nói vậy, Khúc Yên Nhi cười rất vui vẻ.

"Nô tỳ xin tạ ơn Công chúa đã chỉ điểm."

Đúng vậy.

Ta là cung nữ thiếp thân của Công chúa Chiêu Dương.

Lời nói của ta chính là ý của nàng ta.

<b>8</b>

Bảy ngày sau, kinh thành xảy ra một chuyện lớn.

Phu nhân Thừa tướng Tống La Anh bị người hầu phát hiện tư thông với một người đàn ông ở bên ngoài phủ.

Mặc dù không bắt được gian phu, nhưng chiếc yếm lại bị rơi vội vã ở góc tường, rất dễ thấy!

Hơn nữa có tỳ nữ tận mắt chứng kiến, một nam nhân trẻ tuổi vội vã leo tường ra ngoài.

Hướng mà hắn ta đi ra chính là phòng ngủ của Tống La Anh.

Một tiểu thư dòng dõi danh giá của Tống gia, phu nhân Thừa tướng, lại tư thông với một nam nhân trẻ tuổi. Thật sự đã làm mất mặt gia tộc.

Lưu Tần cũng cảm thấy rất nhục nhã.

Ngày hôm đó, Tống La Anh bị đuổi khỏi Thừa tướng phủ, bà ta quỳ trước cửa không ngừng khấu đầu, miệng lặp đi lặp lại rằng bà ta bị oan.

Nhưng không ai tin bà ta.

Mọi người chỉ chửi bới và chế giễu bà ta, nói bà ta không giữ gìn tiết hạnh, không biết xấu hổ.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 13


Tống La Anh làm sao chịu được uất ức như vậy?

Thế nên.

Bà ta đã đập đầu vào cửa chính của phủ Thừa tướng mà chết.

Chuyện này ồn ào quá lớn, thêm vào đó ta lại gửi thư cho Tống Tiễn An, dưới sự điều khiển ngầm của hắn ta, chỉ trong vài ngày, mọi người đều bàn tán về chuyện này.

Lúc đầu là Tống La Anh tư thông làm mất mặt Tống gia và Thừa tướng.

Sau đó, người ta nói rằng Lưu Tần sủng thiếp diệt thê, mới gây ra chuyện như vậy.

Tóm lại, Đế vương nổi giận, công khai khiển trách Lưu Tần. Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua xảy ra chuyện như vậy.

Còn Lưu Tần, sau khi điều tra, cũng biết được chuyện Khúc Yên Nhi hãm hại Tống La Anh.

Nhưng vì gương mặt của nàng ấy, ông ta không nỡ trừng phạt, ngược lại còn giấu chuyện này đi.

Nhưng, ý tưởng này là do Công chúa Chiêu Dương đưa ra.

Nếu nhất định phải trách ai đó, ông ta không thể trách nữ nhân ông ta yêu, chỉ có thể trách Chiêu Dương.

Vì vậy, Lưu Tần và Chiêu Dương đã cãi nhau một trận lớn.

Mối liên minh trước đây không gì có thể phá vỡ, giờ đây lại trở nên lung lay tràn ngập nguy cơ. Trong lòng hai người họ đều sinh ra nghi kỵ nhau, ai cũng không chịu thua ai.

Trong lúc cãi nhau, Lưu Tần đã nói: "Ngươi tuy vẫn là Công chúa, nhưng cuối cùng cũng đã hủy dung. Là một nữ nhân, dung mạo là quan trọng nhất, ngươi vốn đã không có tài đức gì, bây giờ lại mất cả nhan sắc, ngươi thật sự nghĩ rằng Hứa Tiễn An sẽ yêu ngươi cả đời sao?"

Những lời này đối với Chiêu Dương mà nói, thật sự quá đau lòng.

Vì vậy, khi Hứa Tiễn An tìm đến Chiêu Dương, nói muốn thành hôn sớm, nàng ta đã xúc động đến rơi nước mắt.

"Công chúa, dù dung mạo của người không còn như trước, nhưng thần sẽ không bao giờ phản bội. Thừa tướng nói như vậy, chỉ là muốn chia rẽ tình cảm của chúng ta, thật đáng hận!"

Hứa Tiễn An nói những lời này, cố gắng tỏ ra bi phẫn.

Hắn ta hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Chiêu Dương, chậm rãi nói: "Hay là, chúng ta vào ngày đại hôn, cho hắn ta một bài học, như thế nào?"

Thiếu niên lang mà nàng ta yêu đang nắm tay nàng ta, Chiêu Dương đã bị mê hoặc đến mức không còn phân biệt được đông tây nam bắc, càng không nói đến việc trả thù Lưu Tần, người vừa mới đ.â.m vào trái tim của nàng ta, nàng ta càng muốn làm như vậy.

<b>9</b>

Ba tháng sau, Công chúa Chiêu Dương đại hôn.

Đế vương cảm thấy có lỗi, vì vậy lễ cưới này vô cùng hoành tráng, hầu như tất cả quan viên trong thành đều đến phủ Công chúa chúc mừng.

Ngay cả Lưu Tần, người mới xảy ra cãi vã cách đây vài ngày, cũng phải đến chúc mừng theo đúng lễ nghi.

"Thù Linh, đã sắp xếp xong chưa?"

Chiêu Dương ngồi trên giường cưới, tự mình nâng tấm khăn trùm đầu màn đỏ lên.

Ta gật đầu: "Đã theo lệnh của người và phò mã, cho thuốc mê vào rượu của Thừa tướng, bây giờ chắc đang được người hầu đỡ vào sương phòng ở hậu viện.

Còn về kỹ nữ mắc bệnh hoa liễu kia, lúc này cũng đã ở trong phủ, chỉ chờ lệnh của Công chúa."

Nghe vậy, Chiêu Dương cười nhạt một tiếng: "Lưu Tần, dám xúc phạm Bản công chúa, đây chính là kết cục của ngươi!"

Nói xong, nàng ta đứng dậy dưới sự giúp đỡ của ta.

Theo kế hoạch trước đó, chúng ta đi đến phòng nghỉ ở hậu viện.

Nàng ta muốn tận mắt chứng kiến Lưu Tần bị mất hết danh dự.

Tuy nhiên, khi chúng ta vừa đến hậu viện, một nam nhân mặc đồ đen đột ngột xuất hiện, ở trước mặt nàng ta đánh ngất ta.

Sau đó, hắn ta cũng nhanh chóng đánh ngất nàng ta.

Nhìn thấy Chiêu Dương ngất đi, Hứa Tiễn An đang trốn ở một bên vội vàng đến đỡ ta dậy.

Hắn ta mặc lễ phục, cúi đầu nhìn Chiêu Dương đang nằm trên mặt đất, trong mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 14


"Để ta kết hôn với một nữ nhân xấu xí như vậy, lại còn phải làm chuyện ấy, dù nàng ta là Công chúa, ta cũng cảm thấy ghê tởm!"

Nói xong, hắn ta quay sang nhìn ta đầy tình cảm.

"Linh Nhi, ta đã làm được đến vậy rồi. Vậy đêm nay, coi như là đêm tân hôn của chúng ta, được không?"

Nói xong, hắn ta đã ôm lấy eo ta, không cho ta từ chối.

Ta cố gắng kìm nén sự ghê tởm, chỉ vào phòng tân hôn: "Được, chúng ta đến đó đi."

Hứa Tiễn An nghe vậy liền nở nụ cười.

Hắn ta bảo ta đi vào phòng tân hôn trước, còn hắn ta sẽ đưa Chiêu Dương đến phòng của Lưu Tần.

Kế hoạch của Chiêu Dương là —

Để mọi người phát hiện Lưu Tần đang ngủ cùng một kỹ nữ mắc bệnh hoa liễu, lại vào ngày đại hôn của Công chúa, chắc chắn sẽ bị Đế vương trừng phạt.

Nhưng kế hoạch của ta và Hứa Tiễn An là —

Thay thế Chiêu Dương vào đó, để nàng ta cảm nhận được nỗi đau mà ta đã từng trải qua ở kiếp trước.

Lưu Tần đã hơn năm mươi tuổi, vốn dĩ đã không còn sức lực, lại còn cố tỏ ra mạnh mẽ, vì vậy trong chuyện phòng the, ông ta luôn tra tấn người khác.

Ta cúi đầu nhìn thoáng qua Chiêu Dương đang nằm trên mặt đất, ta khom người chạm vào nàng ta, đảm bảo nàng ta sẽ không tỉnh lại, rồi mới bảo Hứa Tiễn An mang người đi.

Còn ta, thì quay trở lại phòng tân hôn.

Và trong phòng tân hôn, lúc này cũng có người đang đợi ta.

"Cô nương, điều ngươi nói có phải là thật không?"

Kỹ nữ mắc bệnh hoa liễu kia mặc dù dung mạo xinh đẹp, nhưng vì bị bệnh nặng nên sắc mặt rất khó coi.

Ta đưa túi tiền đã chuẩn bị sẵn cho nàng ta.

"Sau đêm nay, ngươi cùng con trai hãy suốt đêm rời khỏi kinh thành. Số tiền này đủ để nhi tử ngươi sống thoải mái cả đời."

Nói xong, ta nhìn vào lư hương đang cháy, bên trong không chỉ có thuốc k.í.c.h d.ụ.c mà còn có loại thuốc làm cho người ta ý thức mơ hồ, không nhìn rõ được gương mặt của người đối diện.

Còn nữ nhân này, đã thay bộ quần áo giống hệt ta, thổi tắt một nửa ngọn nến, rồi ngồi trên giường.

Kế hoạch của ta —

Không chỉ để Chiêu Dương cảm nhận được nỗi đau trong kiếp trước của ta, ta còn lén giấu một con d.a.o găm trong y phục của nàng ta. Còn về Hứa Tiễn An, làm sao ta có thể để hắn ta lại gần ta?

Là một trong những thủ phạm chính gây ra kết cục bi thảm của ta, đương nhiên ta cũng sẽ không tha cho hắn ta.

Tân khoa Trạng nguyên, phò mã của Thiên gia, nếu bị mắc bệnh hoa liễu thì thật thú vị.

Nếu như nói, bọ ngựa bắt ve sầu, rồi lại có chim sẻ đứng sau săn bọ ngựa.

Thì còn có câu cuối cùng, đó là dưới gốc cây, có cung tên.

<b>10</b>

Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch của ta.

Hứa Tiễn An đến phòng tân hôn, ta xuất hiện trước để kéo dài thời gian cho thuốc phát huy tác dụng.

Sau đó lấy cớ đi rửa mặt, nhân cơ hội đổi người.

Cả đêm ân ái cuồng nhiệt, khi mọi việc xong xuôi, nữ nhân kia liền mang theo tiền và đứa con năm tuổi của nàng ấy rời khỏi kinh thành trong đêm.

Nhìn Hứa Tiễn An vẫn đang say ngủ trên giường.

Ta rút chiếc trâm cài từ tóc xuống, rạch một vết thương trên cánh tay, nhỏ m.á.u lên giường.

Sau đó, ta đổ đi hương trong lư hương.

Rồi chờ đến sáng, xé rách quần áo cho rối tung lên, sau đó đánh thức Hứa Tiễn An, thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch của chúng ta.

Đại hôn với Công chúa đồng nghĩa với việc con đường làm quan chấm dứt.

Nhưng nếu thanh danh của Công chúa bị hủy hoại trong tay hắn ta, dù cho chính Chiêu Dương tự mình thiết kế, Hứa Tiễn An cũng phải cắn răng thừa nhận.

Nhưng nếu Công chúa bị phát hiện tư thông với Thừa tướng...

Vậy thì cuộc hôn nhân này có còn tính không?
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 15


Hứa Tiễn An vốn không phải là người lương thiện, làm việc gì hắn ta cũng làm đến cùng. Hắn ta cũng đã sớm có cách đối phó, ngay cả Đế vương cũng không thể ép buộc hắn ta nhận tội.

Những bằng chứng thu thập được từ sớm đã đủ để hắn ta xuất hiện trước dân chúng với tư cách nạn nhân, lợi dụng lòng dân để ép buộc Đế vương, để hắn ta được thăng quan tiến chức mà không cần phải hầu hạ Chiêu Dương.

Hứa Tiễn An cúi đầu nhìn vết m.á.u trên giường, trong mắt tràn đầy tình cảm khó nén. Hắn ta nắm lấy tay ta, hứa hẹn nghiêm túc: "Linh Nhi, từ hôm nay trở đi, sẽ không ai có thể chia cắt chúng ta!"

Ta cố ý giả vờ e thẹn gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy ghê tởm.

Ngay cả bàn tay bị hắn ta nắm, ta cũng phải dùng xà phòng chà đi chà lại hàng chục lần mới thôi.

Hắn ta không nói gì nữa, mà nhanh chóng mặc y phục lại. Theo kế hoạch trước đó của chúng ta, hắn ta nói rằng Công chúa đã biến mất khỏi phủ, sau đó sai người đi tìm kiếm khắp nơi.

Rồi sau đó... họ tìm đến hậu viện.

Một đám người ầm ầm đẩy cửa ra, đụng phải Chiêu Dương đang mơ màng tỉnh dậy...

Cảnh tượng đó thật thú vị.

Với kinh nghiệm g.i.ế.c c.h.ế.t Vương viên ngoại trong nhà mình, Chiêu Dương vốn là người có tính tình mạnh mẽ, lúc này cũng không quan tâm đến việc có điều gì mờ ám hay không, tóm lại khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Hứa Tiễn An.

Nàng ta gần như sụp đổ, nhìn về phía Lưu Tần đang mặc y phục.

Chiêu Dương không kìm chế được mà đánh đập ông ta, còn con d.a.o găm mà ta đã giấu trong y phục của nàng ta, khi nàng ta vội vàng mặc vào, đã sờ thấy nó.

"Lưu Tần, ngươi dám khi dễ Bản công chúa, ta g.i.ế.c ngươi!"

Nói xong, nàng ta rút con d.a.o găm đó ra.

Con d.a.o mà ta đã mài rất nhiều lần, ở trong tay nàng ta và dưới ánh mắt của mọi người, đã đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Lưu Tần.

<b>11</b>

Thừa tướng đương triều đã c.h.ế.t dưới tay Công chúa Chiêu Dương.

Dù cả đời Lưu Tần không trong sạch, nhưng đã hoạt động trong quan trường nhiều năm, môn sinh đệ tử vô số, cũng coi như là một lão sư đức cao vọng trọng.

Vì vậy, rất nhiều người muốn Chiêu Dương đưa ra lời giải thích.

"Hắn ta đã khi dễ Bản công chúa, c.h.ế.t không đáng tiếc. Vì sao Bản công chúa phải giải thích?"

Nói xong, Chiêu Dương ném bộ trà cụ trước mặt xuống đất, vỡ tan tành.

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta nổi giận.

Ban đầu, Lưu Tần làm nhục Công chúa, cho dù bị Công chúa đ.â.m c.h.ế.t ông ta thì cũng không ai dám nói gì.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác...

Có người để lại một bức thư, nói rằng mình bị Công chúa Chiêu Dương đe dọa, bắt nàng ấy dùng thân thể đã bị bệnh hoa liễu của nàng ấy để hủy hoại danh tiếng của Thừa tướng. Nàng ấy không muốn làm việc này, nên đã bỏ trốn trong đêm.

Không chỉ vậy, các hạ nhân trong phủ Công chúa cũng đồng loạt nói rằng, Công chúa Chiêu Dương vốn nên ở trong phòng tân hôn, nhưng lại vào nửa đêm, nàng ta lại đến sương phòng ở hậu viện, nơi mà Thừa tướng nghỉ ngơi.

Mà trong rượu mà Thừa tướng uống, người ta phát hiện ra có thuốc k*ch d*c.

Còn trong phòng bên đó, cũng tìm thấy rất nhiều bột thuốc k.í.c.h d.ụ.c trong lư hương.

Vì vậy, có người phỏng đoán rằng:

Công chúa Chiêu Dương xuất hiện trong sương phòng, chính là vì âm mưu thất bại, bản thân lại trúng phải thuốc k*ch d*c. Kết quả là cả đêm hoang đường, trong cơn tức giận đã g.i.ế.c c.h.ế.t Thừa tướng.

Học trò quan viên của Lưu Tần, vô số người quỳ trước cổng thành, nói muốn đòi lại công bằng cho Thừa tướng.

Có nhân chứng, có cả bằng chứng là thuốc k*ch d*c.

Chiêu Dương hầu như không thể chối cãi.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 16


Đế vương dù có muốn bảo vệ nàng ta, nhưng cuối cùng cũng phải chịu sức ép của quần chúng, một đám người quỳ trước cổng cung, trong đó có không ít đại thần, có cả con cái của các gia tộc lớn, và nhiều hơn nữa là những người đọc sách.

Tất cả mọi người đều cầu xin Đế vương trừng phạt Chiêu Dương.

Cuối cùng, Đế vương không còn cách nào khác —

Phải hạ lệnh phế bỏ thân phận Công chúa của Chiêu Dương, giáng xuống làm thường dân, trục xuất đến Vân Châu, từ nay không được phép vào kinh thành nữa!

<b>12</b>

Vân Châu, quả là một nơi tốt.

Khi biết được nơi Đế vương đưa Chiêu Dương đến là Vân Châu, ta không chút do dự đã xin theo.

Vì vậy, Chiêu Dương vô cùng cảm động: "Không ngờ Bản công chúa rơi vào cảnh này, ngươi vẫn còn trung thành như vậy.

Phụ hoàng chỉ là bị ép buộc trong lúc nhất thời, đợi đến khi chuyện này qua đi, ta nhất định sẽ trở lại Hoàng thành.

Đến lúc đó, Bản công chúa nhất định sẽ tìm cho ngươi một người thị vệ, để ngươi yên tâm gả đi, tuyệt đối sẽ không bị bắt nạt!"

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta, chiêm ngưỡng vẻ mặt trước khi c.h.ế.t của nàng ta.

Đối với Chiêu Dương mà nói, mất đi thân phận Công chúa rất đáng sợ, nhưng nếu để nàng ta c.h.ế.t dưới tay Hứa Tiễn An, thì sẽ khiến nàng ta tuyệt vọng hơn.

Vì vậy, ta sẵn lòng giúp nàng ta.

Ta theo Chiêu Dương rời đi, Hứa Tiễn An đương nhiên không muốn buông tha cho ta. Nam nhân này, cố chấp đến mức b*nh h**n, hắn ta vội vã rời khỏi Hoàng thành, đuổi theo suốt đêm. Khi đến trạm dịch, hắn ta mở miệng chất vấn.

"Thẩm Thù Linh, nàng đã nói, chỉ cần ta giúp nàng báo thù, nàng sẽ mãi mãi ở bên ta!"

Ta gật đầu: "Đúng, ta đã nói vậy."

"Ta đã giúp nàng g.i.ế.c c.h.ế.t Tống La Anh, và cả hai di nương đã từng khi dễ ngươi, thậm chí cả Thừa tướng Lưu Tần cũng c.h.ế.t dưới tay Chiêu Dương. Bây giờ Chiêu Dương đã bị phế bỏ, thù của ngươi đã báo rồi, tại sao ngươi còn xin theo nàng ta đến Vân Châu?"

Nói đến cuối cùng, Hứa Tiễn An rất tức giận, nắm chặt cổ tay ta, không chịu buông tha.

Ta lạnh lùng nhìn hắn ta, rồi chỉ vào Chiêu Dương đang nghỉ ngơi trong phòng.

"Báo thù? Thù của ta đã báo được chưa? Hứa Tiễn An, người gây ra mọi bất hạnh của ta, giờ vẫn đang ung dung nghỉ ngơi trong phòng. Nàng ta là thiên chi kiêu nữ, dù phạm phải sai lầm lớn như vậy, Đế vương chỉ lưu đày nàng ta đến Vân Châu, làm thường dân thì có nghĩa lý gì? Trên đường đi, ngươi có thấy không? Chi phí ăn mặc của nàng ta thì sung túc, người hầu hạ thành đàn, đâu có chút hình dáng nào của một thường dân! Đế vương sủng ái nàng ta, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để nàng ta trở về kinh thành. Nếu nàng ta không chết, chúng ta sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau."

Giọng điệu của ta cũng rất kích động, ta nhìn chằm chằm vào Hứa Tiễn An, thấy vẻ mặt tức giận của hắn ta dần trở nên bất lực, cuối cùng hắn ta hạ giọng hỏi ta: "Linh Nhi, vậy nàng muốn làm gì để có thể từ bỏ?"

Ta cười, rồi lấy con d.a.o găm đã chuẩn bị sẵn ra.

Ta đặt con d.a.o găm vào tay hắn ta.

"An lang, Chiêu Dương yêu ngươi đến điên cuồng, thậm chí không ngại hủy hoại thanh danh để gả cho ngươi. Bây giờ ta đã khiến nàng ta mất đi thân phận Công chúa, nếu ngươi có thể tự tay g.i.ế.c nàng, để nàng c.h.ế.t trong tay người mình yêu nhất. Thù của ta coi như đã báo."

Hứa Tiễn An trợn tròn mắt: "Nàng điên rồi, bảo ta đi g.i.ế.c Chiêu Dương? Nàng có biết nàng ta là Công chúa không? Cho dù bây giờ bị phế bỏ, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Đế vương!"

"Chính vì vậy ta mới muốn ngươi g.i.ế.c nàng!"
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 17


Ta nhìn Hứa Tiễn An, giọng nói đầy mê hoặc, ta tiếp tục nói: "Nàng ta si mê ngươi đến điên cuồng, không chừng sẽ lén lút bảo Đế vương cử ngươi đến Vân Châu làm quan, để ngày đêm bầu bạn với nàng ta. Đến lúc đó, thánh chỉ vừa ban xuống, ngươi có thể chống lại sao? Hay là ngươi rất muốn cùng nàng ta đến Vân Châu, làm một đôi thần tiên yêu nhau?"

"Không, ta không muốn!"

Ánh mắt của Hứa Tiễn An đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hắn ta mơ ước trở thành một quan lớn, giờ đây cuối cùng cũng thoát khỏi thân phận phò mã, muốn được thể hiện tài năng trong quan trường. Nếu vì vậy mà phải đến Vân Châu, xa rời kinh thành, cho dù có tham vọng của hắn ta có lớn đến đâu cũng sẽ trở thành bọt nước.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta, chỉ vào con d.a.o găm.

"Vì vậy, nàng ta phải chết!"<b>13</b>

Đối với Hứa Tiễn An, ta rất quan trọng, nhưng tương lai của hắn ta còn quan trọng hơn.

Nếu mạo hiểm g.i.ế.c c.h.ế.t Chiêu Dương, mà có thể bảo toàn cả hai thì hắn ta sẽ thử.

Ta nhìn hắn ta, nhìn Hứa Tiễn An cầm con d.a.o găm tẩm độc, từng bước tiến lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ của Chiêu Dương ra.

Thậm chí hắn ta còn không cần đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c Chiêu Dương.

Chỉ cần rạch một vết nhỏ trên da, chất độc sẽ theo m.á.u lan khắp cơ thể nàng ta, đau đớn mà chết.

Ta tin rằng, Hứa Tiễn An có thể sẽ do dự.

Nhưng người ta thường mắc sai lầm.

Cho nên khi ta dẫn người xông vào phòng của Chiêu Dương, Hứa Tiễn An thực sự đang do dự, nghe thấy tiếng cửa bị đạp tung ra, con d.a.o mà hắn ta đang đặt trên cổ Chiêu Dương vì tay hắn ta run rẩy mà rạch vào cổ nàng ta.

Khi nhìn thấy m.á.u tươi chảy ra, ta nở một nụ cười đắc ý.

"Hứa Tiễn An có ý đồ sát hại Công chúa, bắt lại!"<b>14</b>

Hắn ta biết ta đã tính kế hắn ta.

Vì vậy khi quỳ trước mặt Đế vương, hắn ta đỏ mắt, kể lại mọi chuyện.

Trong đó, có cả chuyện chúng ta trọng sinh.

Nhưng làm sao một vị thiên tử có thể tin vào câu chuyện hoang đường như vậy?

Ta cười.

Cũng quỳ trước mặt Đế vương.

"Nô tỳ từng cứu Công chúa Chiêu Dương, lúc người ở trước cửa nhà, luôn tận tâm phục vụ, chưa từng có bất kỳ sự lơ là nào, càng không nói đến việc căm hận Công chúa đến mức bày ra một âm mưu lớn như vậy để hại người!"

"Nói về Thừa tướng và phu nhân Thừa tướng, nô tỳ chỉ là một cung nữ nhỏ bé, làm sao có thể liên quan đến những người quý nhân như vậy? Làm sao có thể có oán hận? Còn về chuyện trọng sinh... nô tỳ thấy điều đó thật hoang đường."

"Hứa đại nhân nói rằng trong đêm tân hôn, nô tỳ đã chủ động quyến rũ hắn ta. Nhưng đêm đó nô tỳ ở tiền sảnh, bệ hạ có thể sai người đi hỏi, nếu không tin, có thể để các ma ma trong cung kiểm tra xem nô tỳ có còn là xử nữ hay không!"

Ta nói từng lời chân thành, không hề nao núng.

Đế vương thực sự đã sai người đi kiểm tra, và kết quả là ta vẫn còn là xử nữ.

Như vậy, không có chuyện ta chủ động quyến rũ hắn ta.

Ngược lại, Hứa Tiễn An, sau khi được thái y kiểm tra, đã phát hiện ra hắn ta bị bệnh hoa liễu!

Ham mê sắc dục, lại g.i.ế.c hại nữ nhi của Đế vương.

Câu chuyện về việc trọng sinh càng hoang đường hơn, những lời nói như vậy phải bị lăng trì mới đúng!

“Bệ hạ, nếu không phải vì Thẩm Thù Linh, thì tại sao thần lại muốn g.i.ế.c Công chúa Chiêu Dương?”

Hứa Tiễn An vẫn cố gắng phản bác.

Ta cười nhạt: “Đại nhân có hoài bão, muốn thể hiện tài năng trong triều đình. Nhưng ai cũng biết, phò mã không có quyền hành thực sự, ngài đương nhiên không cam lòng. Có lẽ cái c.h.ế.t của Thừa tướng, ngài cũng có liên quan đấy?”
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 18: Hoàn


Hắn ta có lý do để g.i.ế.c Chiêu Dương, mà tất cả mọi người đều đã tận mắt chứng kiến.

Có nhân chứng, có vật chứng.

Hứa Tiễn An, bị xử lăng trì!

Còn về Chiêu Dương, lúc này mặc dù nàng ta còn thở nhưng độc tố đã xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, cơn đau dữ dội khiến nàng ta muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Nàng ta chắc chắn sẽ chết, chỉ là chậm hơn một chút, cuối cùng sẽ đau đớn mà chết.

Còn về Khúc Yên Nhi, nàng ấy vẫn còn ở Thừa tướng phủ, cuối cùng nàng ấy cũng tìm ra được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của phụ thân mình, khiến cho vụ án của Khúc gia được minh oan.

Về phần Lưu Tần, mặc dù đã chết.

Nhưng bắt đầu từ vụ án của Khúc gia mà điều tra về Lưu Tần, người ta liên tục phát hiện ra rất nhiều chuyện. Danh tiếng tốt đẹp mà Lưu Tần đã cố gắng duy trì trong nhiều năm như vậy, cũng vì thế mà bị hủy hoại hoàn toàn, mà những người từng bị ông ta bức hại cũng được minh oan.<b>15</b>

Ngày Chiêu Dương qua đời, ta rời khỏi cung.

Từ khi nàng ta bị phế truất, ta đã xin phép cùng ra khỏi cung, không còn là cung nữ trong cung nữa.

Sau đó ta ở lại trong cung chỉ vì Chiêu Dương sắp chết.

Ta đã nói với Đế vương rằng muốn ở bên cạnh nàng ta trong những ngày cuối đời, vì vậy tạm thời ở lại đây.

Bây giờ nàng ta đã c.h.ế.t hẳn, ta cũng rời khỏi cung.

Đế vương cảm thán lòng trung thành của ta mà ban thưởng cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu.

Ta dùng phần lớn số tiền đó để quyên góp cho Từ Tể Đường (cô nhi viện).

Giữ lại một ít làm lộ phí.

Ta cùng với tỷ tỷ rời khỏi kinh thành, chúng ta đến Giang Nam, dùng số tiền còn lại để mở một tú phường.

Tỷ tỷ ta đã tìm được một thiếu niên lang mà tỷ ấy ngưỡng mộ.

Ta nhìn tỷ tỷ xuất giá, rồi lại nhìn tỷ ấy mang thai.

Còn ta, vẫn luôn cô đơn một mình.

<b>16</b>

Ba năm sau, tỷ tỷ cùng hai đứa cháu ngoại đến tú phường tìm ta.

"Linh Nhi, muội có biết năm nay ai đỗ Trạng nguyên không?"

Ta lắc đầu, ta không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì ở kinh thành nữa.

Kể cả... người mà ta rất thích kia.

Tỷ tỷ ta thở dài, rồi nắm lấy tay ta, chậm rãi nói: "Tạ Trường Yến vốn chăm chỉ, đỗ Trạng nguyên cũng trong dự kiến của ta. Ở kinh thành có rất nhiều quan viên muốn gả nữ nhi cho hắn, muội có biết hắn nói gì không?"

Ta không thể không dừng công việc đang làm, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ.

"Hắn nói gì?"

Tỷ tỷ nhìn ta mỉm cười, nhưng không nói gì.

Đến khi ta định hỏi lại làn nữa thì đột nhiên giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Hắn nói:

"Ta đã có người trong lòng, từ thuở thiếu niên đã lập lời thề, cả đời này không phải thì không thú."

Ta sững sờ, không thể tin được, đến nỗi ta không dám quay đầu lại nhìn.

Giọng nói đó vẫn tiếp tục: "Ta không biết vì sao nàng lại rời đi, nhưng nàng có tâm hồn thuần khiết, là nữ nhân tốt nhất trên đời. Chuyện năm đó, chắc chắn có nỗi khổ không thể nói ra. Nếu vậy, ta sẽ chuyên tâm vào việc thi cử, đợi đến khi nàng buông bỏ nỗi lòng, ta sẽ đến tìm nàng, thực hiện lời hứa năm xưa."

Giọng nói đó đột nhiên dừng lại.

Ta không thể kìm được mà quay đầu lại.

Lúc này, Tạ Trường Yến mặc áo bào đỏ, đội mũ quan, trông rất ra dáng một Trạng nguyên tuấn tú.

Hắn mỉm cười và nói: "Ta rất thích cô nương đó... Không biết, nàng có nguyện ý gả cho ta không?"

Mắt ta chứa đầy nước mắt, không biết nên nói gì, nhưng ta gật đầu.

Gả cho hắn, cũng là ước mơ từ thuở thiếu thời của ta.

Vì vậy, ta nói với hắn:

"Cô nương đó nói, nàng nguyện ý."

Ừ, ta nguyện ý.

Ta nguyện ý kết hôn với Tạ Trường Yến, trở thành thê tử của hắn.

Hết.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom