Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần

Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 10: Chương 10



Sắc mặt Kỳ Văn trầm xuống, nắm lấy cằm tôi:

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Tôi nói trò chơi kết thúc rồi, sau này tránh xa Ninh Chu Ngôn ra."

"Đã đến lúc em trở về bên tôi rồi, Úc Lâm."

"Bây giờ tôi rất không thích ánh mắt em nhìn anh ta."

Đúng là một kẻ điên.

Nhưng cũng tốt thôi.

Dù sao, tôi cũng sắp rời đi rồi.

Kỳ Văn chuyển cho tôi một khoản tiền:

"Coi như bồi thường cho trò chơi này."

"Tránh xa Ninh Chu Ngôn ra."

Tôi liếc nhìn điện thoại, giọng điệu nhàn nhạt:

"Được."

18.

Sau đó, tôi bắt đầu chủ động xa lánh Ninh Chu Ngôn.

Đối với chuyện này, anh rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến tôi nghi ngờ, phải chăng anh đã sớm đoán trước được?

Cho đến ngày diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trường, sự nghi ngờ của tôi cuối cùng cũng được chứng thực.

Lễ kỷ niệm 70 năm của trường được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Nhiều cựu học sinh thành đạt được mời về, đứng đầu là nhà họ Kỳ—gia tộc rót tiền tài trợ nhiều nhất.

Lẽ ra Ninh Chu Ngôn phải đang ở hậu trường chuẩn bị cho bài phát biểu.

Nhưng lúc này anh lại ép tôi vào cánh cửa của phòng thiết bị, bỏ đi vẻ ngoài dịu dàng thường ngày, cúi xuống nhìn tôi từ trên cao:

"Tôi tưởng em sẽ kiên trì thêm một chút nữa, dù sao tôi cũng rất hưởng thụ ván cờ này của em."

Nghe vậy, tôi cố tỏ ra vẻ mặt khó hiểu:

"Chu Ngôn, em không biết anh đang nói gì."

Ninh Chu Ngôn như bị câu nói của tôi chọc cười, siết chặt cằm tôi, lực đạo mạnh hơn bình thường:

"Thư tình, hồ bơi, dây chuyền, bánh sinh nhật—tất cả đều là giả, đúng không?"

"Tất cả đều là giả, đúng không?"

Một câu hỏi, anh hỏi đến hai lần.

Là thật sự muốn một câu trả lời, hay là đã biết đáp án nhưng không cam lòng?

Tôi cụp mắt, không đáp lại.

Tôi không muốn chọc giận anh vào lúc này.

Đột nhiên, một cơn đau nhói truyền đến từ cổ tôi.

Ninh Chu Ngôn cúi xuống cắn mạnh vào cổ tôi, giọng nói đầy nguy hiểm:

"Úc Lâm, làm một giao dịch đi."

"Kỳ Văn đưa cho em bao nhiêu, tôi trả gấp đôi."

"Tiếp tục theo đuổi tôi, giống như trước kia."

Tôi đẩy anh ra, đang định lên tiếng thì—

[RẦM!]

Cánh cửa bị đá mạnh, đủ thấy người bên ngoài đang giận dữ đến mức nào.

"Ninh Chu Ngôn, mở cửa ra!"

Là giọng của Kỳ Văn.

Ninh Chu Ngôn khẽ nhướng mày, cười nhạt:

"Đến rồi."

Giọng điệu thong dong như tất cả đều trong dự liệu.

Nghe tiếng Kỳ Văn đập cửa giận dữ, trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Giống như một sợi dây vô hình kết nối tất cả những sự kiện trước đó lại với nhau.

Thì ra, đây mới là lý do Ninh Chu Ngôn phối hợp đóng kịch với tôi.

Là để tương kế tựu kế.

19.

"Anh cố tình?"

Tôi nhìn anh, lẩm bẩm trong vô thức.

Anh đã biết ngay từ đầu rằng tôi là do Kỳ Văn sắp đặt.

Lần thư tình đó, anh diễn cùng tôi là để thử phản ứng của Kỳ Văn.

Những lần tiếp theo tiếp xúc với tôi, cũng là không ngừng thử nghiệm hắn.

Anh chắc chắn biết Kỳ Văn vẫn luôn cho người theo dõi mình.

Thế nên, bất kể là hồ bơi hay sinh nhật hôm ấy, tất cả những hành động thân mật của Ninh Chu Ngôn đều là để quan sát thái độ của Kỳ Văn đối với tôi.

Và khi Kỳ Văn yêu cầu tôi tránh xa anh, anh cuối cùng cũng có được câu trả lời chắc chắn.

Thế nên hôm nay mới cố tình kéo tôi vào phòng thiết bị này.

Chỉ để đợi Kỳ Văn đến.

"Đúng vậy."

"Tôi đâu có ngu ngốc như Kỳ Văn, cái kẻ chỉ biết lao đầu vào cảm xúc."

"Huống hồ tất cả những dịu dàng của em với tôi cũng chỉ là giả dối, đúng không?"

Nốt ruồi nhỏ dưới chân mày anh càng lộ rõ hơn khi anh khẽ nhếch môi, mang theo vài phần tà mị.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 11: Chương 11



Bên ngoài tiếng đập cửa vẫn vang lên liên tục.

Ngay khoảnh khắc bụi tung lên, cánh cửa bị đá văng ra, ánh sáng tràn vào.

Ninh Chu Ngôn đột ngột bóp cằm tôi, hung hăng hôn xuống.

Ngay trước mặt Kỳ Văn, nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích.

Tôi cắn mạnh, Ninh Chu Ngôn đau đớn buông tôi ra.

Giây tiếp theo, anh bị Kỳ Văn tung một cú đ.ấ.m ngã xuống đất.

Ninh Chu Ngôn lau đi vệt m.á.u ở khóe môi, cười nhạo:

"Giận đến vậy sao? Không phải chính cậu đưa người đến cho tôi à?"

"Cậu không nhìn ra à? Cô ấy chưa từng thích cậu dù chỉ một chút."

"Phải làm sao đây, Kỳ Văn? Từ nhỏ đến lớn, cậu mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc."

"Thật đáng thương."

Như bị chọc trúng nỗi đau sâu nhất, Kỳ Văn lao tới đánh nhau với Ninh Chu Ngôn, cười lạnh:

"Dù tôi có ra sao, cũng tốt hơn anh, kẻ bị chính cha ruột mình ghét bỏ căm hận."

"Anh nghĩ mình là báu vật chắc? Nhớ năm đó không, mẹ tôi ngã xuống cầu thang, sảy thai."

"Tôi nói với bà ấy rằng chính là anh đẩy."

"Anh điên cuồng giải thích, có ai tin anh không?"

"Lúc anh bị đuổi khỏi nhà họ Kỳ, có ai giúp không?"

"Lần đó anh bị đánh suýt chết, ai cũng biết tôi đứng sau, nhưng không ai truy cứu cả."

"Bố thậm chí còn tìm người xóa sạch mọi dấu vết giúp tôi."

"Cuối cùng thì, ai mới là kẻ đáng thương đây?"

Ngay khi tôi còn đang ngỡ ngàng, bỗng dưng không biết từ đâu một nhóm người xông vào.

Trên tay là điện thoại, là máy ảnh, cứ như đã được sắp xếp từ trước.

Bị đám đông đẩy về góc phòng, tôi nhìn theo luồng sáng hắt vào.

Dưới ánh sáng và bóng tối đan xen, gương mặt Ninh Chu Ngôn càng thêm lạnh lùng, nguy hiểm.

Anh nhìn Kỳ Văn, khẽ nhếch môi, không phát ra âm thanh nhưng tôi lại đọc được khẩu hình miệng của anh:

"Nhà họ Kỳ sẽ không giữ lại một kẻ vô dụng chỉ biết làm mất mặt như cậu đâu."

"Tạm biệt, em trai thân yêu của tôi."

Đây mới là mục đích cuối cùng của Ninh Chu Ngôn.

Làm lớn chuyện của Kỳ Văn trong buổi lễ có đông đảo nhân vật xã hội danh giá này.

Cuối cùng, người nhà họ Kỳ đến đưa cả hai đi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Kỳ Văn nhìn tôi, ánh mắt đỏ ngầu.

Còn ánh mắt Ninh Chu Ngôn khi nhìn sang, lại khó đoán vô cùng.

Một màn kịch kết thúc.

Tôi đứng trong phòng thiết bị trống rỗng, xoay vòng giữa ánh sáng và bóng tối.

Rồi sau đó lặng lẽ bước ra ngoài.

Giống như đang nói lời từ biệt với những tháng ngày cũ.

20.

Kỳ Văn bị đưa ra nước ngoài.

Trước khi đi hắn đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc, gửi vô số tin nhắn.

Tôi không nghe, cũng không trả lời.

Hắn lại chạy đến nhà tôi đập cửa ầm ầm.

Tôi miễn cưỡng mở cửa.

Mắt Kỳ Văn đỏ hoe, mái tóc luôn được chăm chút kỹ lưỡng giờ đây rối bù, ủ rũ buông xuống.

“Úc Lâm, tại sao em không nghe điện thoại của anh?”

Hắn nắm lấy tay tôi.

“Kỳ Văn, chuyện anh bảo làm tôi đã làm rồi. Giữa chúng ta kết thúc rồi.”

Tôi rút tay lại, lạnh lùng nhìn hắn.

“A Lâm, anh thích em, ra nước ngoài với anh có được không? Sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt.”

Có lẽ chưa từng phải hạ mình thế này, Kỳ Văn nói ra câu đó một cách khó khăn và miễn cưỡng.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 12: Chương 12



Tôi cười khẽ:

“Kỳ Văn, anh không thích tôi, anh chỉ đang bị chi phối bởi sự chiếm hữu của mình thôi.”

“Thích một người không thể coi người đó như thú cưng, thích thì gọi đến, chán thì đuổi đi như vậy được.”

“Không phải anh thích tôi, mà là anh đã quen với sự nghe lời của tôi.”

Kỳ Văn im lặng trước những lời nói của tôi, một lúc lâu sau, giọng hắn khàn đi:

“Em vẫn còn giận anh đúng không?”

Tôi lắc đầu:

“Kỳ Văn, tôi không giận, tôi không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào dành cho anh cả.”

“Lúc trước tôi tiếp cận anh là vì có mục đích. Thành thật mà nói, là tôi có tư lợi trước, cho nên tôi đối tốt với anh, anh yêu cầu gì tôi cũng làm theo.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Chúng ta giống như lợi dụng lẫn nhau thì đúng hơn.”

Kỳ Văn siết chặt lấy vai tôi:

“Anh không tin! Trước đây rõ ràng em đối xử với anh rất tốt!”

“Có phải vì Ninh Chu Ngôn không?”

Tôi bất lực gỡ tay hắn ra:

“Đối với tôi Ninh Chu Ngôn cũng giống như anh thôi. Anh ta lợi dụng tôi, tôi lừa gạt anh ta, chẳng qua cũng là đôi bên có mục đích riêng.”

Lời vừa dứt, ở hành lang xuất hiện một bóng người.

Phía sau là vài vệ sĩ.

Ninh Chu Ngôn liếc mắt một cái, vệ sĩ liền xông lên, bất chấp sự vùng vẫy của Kỳ Văn lôi hắn đi.

“Bạn học Ninh, xem ra anh đã có được thứ mình muốn rồi.”

Tôi nhếch môi, không cảm xúc quay lưng vào nhà.

Nhưng lại bị kéo lại.

Ninh Chu Ngôn đưa một tập hồ sơ đến trước mặt tôi:

“Ký vào đây, tôi sẽ đi.”

Tôi nghi hoặc nhìn anh:

“Cái gì?”

Ninh Chu Ngôn hạ mắt, giải thích:

“Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của em, đây là bệnh viện do nhà họ Kỳ đầu tư, kèm theo cả chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp. Chỉ cần em ký vào, họ sẽ chăm sóc em cả đời với dịch vụ tốt nhất.”

“Lúc trước ở bệnh viện bác sĩ nói thể trạng em quá yếu, cần phải chăm sóc thật tốt.”

Lông mi tôi khẽ run, đẩy tập hồ sơ ra:

“Ninh Chu Ngôn, anh có ý gì? Tôi nhớ anh từng nói với tôi rằng, anh không phải kẻ ngu ngốc vì tình như Kỳ Văn.”

“Chính xác là những gì anh nói.”

Ngón tay cầm tập hồ sơ của Ninh Chu Ngôn khẽ siết chặt, giọng điệu có chút mơ hồ không rõ ràng:

“Tôi cũng từng nói, tôi sẽ cho em nhiều hơn Kỳ Văn, em cứ tiếp tục theo đuổi tôi.”

“Ninh Chu Ngôn, không phải anh biết rất rõ chuyện đó là giả sao.”

Tôi kiên nhẫn như một người thầy đang giảng giải cho học trò bướng bỉnh.

Rồi dứt khoát nói thẳng:

“Ninh Chu Ngôn, tôi không cần những thứ này. Nếu anh nhất định muốn tặng tôi gì đó, thì hãy đồng ý với tôi một chuyện.”

“Đừng gặp lại nhau nữa.”

“Tôi thật sự có chút mệt rồi.”

Ninh Chu Ngôn nhìn tôi, ánh mắt dần trầm xuống.

Điện thoại anh bắt đầu rung liên tục, như đang thúc giục một cách mất kiên nhẫn.

Lúc rời đi, giọng anh hòa lẫn vào trong gió:

“Được, tôi biết rồi.”

21.

Ninh Chu Ngôn và Kỳ Văn không bao giờ xuất hiện nữa.

Những chuyện trước kia dường như thật sự chỉ là một giấc mộng.

Tôi trở về cuộc sống bình lặng, mỗi ngày chỉ có hai điểm đi về.

Ngày kết thúc kỳ thi, tôi nhìn thấy người mẹ kế đã lâu không gặp giữa đám đông phụ huynh.

Tôi và bà rất ít khi liên lạc.

Ban đầu, bà vẫn hay chia sẻ với tôi đôi chút về cuộc sống.

Nhưng dần dần, những tin nhắn đó cũng không còn nữa.

Bà đưa cho tôi một bó hoa được gói ghém vô cùng tinh xảo.

“Chúc mừng tốt nghiệp, Lâm Lâm.”

Tôi mỉm cười đáp lại:

“Cảm ơn, đẹp lắm.”
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 13: Chương 13



Mẹ kế đưa tôi đi ăn, mua trà sữa, xem phim.

Chúng tôi cùng nhau chụp ảnh, bà còn mua cho tôi một chiếc váy trắng.

Sau đó tôi tiễn mẹ kế ra bến xe.

Sắp chia tay, tôi thấy trong mắt bà có chút lo lắng.

Chợt nhận ra điều gì đó, tôi giả vờ hỏi bâng quơ:

“Dì Lưu, bây giờ dì đang sống ở đâu thế? Chờ khi có giấy báo trúng tuyển con sẽ đến chơi với dì.”

Tôi nhìn thấy sắc mặt mẹ kế dần trở nên khó coi, nụ cười vẫn cứng đờ trên khuôn mặt bà.

Tôi khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:

“Thật ra, dì không muốn đến đây đúng không?”

“Có ai ép dì làm vậy sao?”

Bà sửng sốt trước câu hỏi của tôi, ánh mắt d.a.o động không dám nhìn thẳng.

“Dì không nói con cũng đoán được là ai rồi, con tự đi hỏi anh ta.”

Tôi giả vờ lấy điện thoại ra gọi.

Mẹ kế vội vàng giữ tay tôi lại:

“Không phải ép buộc, cậu ấy không ép dì. Cậu ấy chỉ tìm dì rồi đưa cho dì một khoản tiền, bảo dì đến bên con vào ngày tốt nghiệp.”

“Cậu ấy sắp xếp sẵn một lịch trình vui chơi.”

“Còn dặn đi dặn lại là không được để con phát hiện, ai ngờ con vẫn nhìn ra.”

Tôi cụp mắt, im lặng.

22.

Tôi có một bí mật, u ám và lạnh lẽo.

Tôi từng lén lút xem tài khoản mạng xã hội của con gái riêng của mẹ ruột tôi sau khi bà tái hôn.

Đó là một cô gái rất đáng yêu.

Rạng rỡ như ánh mặt trời.

Cô ấy thường xuyên chia sẻ những khoảnh khắc đời thường của mình.

Cuối tuần hôm ấy, tôi và Ninh Chu Ngôn đang tự học ở trường.

Điện thoại thông báo người tôi theo dõi vừa cập nhật bài viết.

Tôi liếc nhìn Ninh Chu Ngôn đang ngủ say, lặng lẽ mở điện thoại ra.

Cô gái ấy đăng sáu bức ảnh, kèm dòng trạng thái:

“Chúc mừng kết thúc lớp 10!!! [rải hoa] Ăn mừng cùng ba mẹ yêu dấu[ngôi sao], mình là cô gái hạnh phúc nhất thế giới!!!”

Ảnh bao gồm:

— Một bó hoa;

— Một gia đình ba người đang ăn lẩu;

— Ba ly trà sữa chạm vào nhau;

— Vé xem phim;

— Một chiếc váy trắng;

— Một bức ảnh chụp chung cả nhà.

Tôi như một con chuột nhỏ trong cống rãnh, lén lút dõi theo hạnh phúc của người khác.

Nhưng tôi không hề ghen tị, chỉ cảm thấy mẹ tôi trong ảnh cười rất hạnh phúc.

Bà cười lên trông thật đẹp.

Tôi tắt điện thoại, lặng lẽ ghi nhớ lại thứ tự ấy trong lòng.

Nghĩ rằng đến khi tốt nghiệp, mình sẽ tự mình trải nghiệm một lần.

Không ghen tị không có nghĩa là không ao ước.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, người ghi nhớ nó không chỉ có tôi.

Mà còn có một Ninh Chu Ngôn đã tỉnh dậy từ lúc nào.

Với sự thông minh của anh, chỉ cần tìm kiếm tài khoản đó là biết ngay chuyện gì đang xảy ra.

Vậy nên, anh cẩn thận mà vụng về tái hiện lại những gì tôi muốn, còn không tiếc công sức mời mẹ kế tôi đến.

Dựng lên một giấc mộng không tưởng.

Mẹ kế thấy tôi mãi không lên tiếng, ngập ngừng vài lần.

Như thể đã hạ quyết tâm, bà khẽ kéo tay áo tôi, giọng nói đầy áy náy và day dứt:

“Lâm Lâm, dì rất biết ơn con. Lúc trước lời dì nói về việc muốn con tốt nghiệp rồi đến sống cùng dì là thật lòng.”

“Nhưng sau khi đến nơi ở mới, dì gặp một người mới, ông ấy rất tốt với dì, bây giờ dì đang sống rất hạnh phúc.”

Tôi nghe ra ẩn ý trong lời bà nói.

Bây giờ đang hạnh phúc, không muốn bị chuyện cũ, người cũ làm phiền nữa.

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay bà:

“Chuyện này rất bình thường, dì không cần cảm thấy có lỗi đâu. Lúc đó con cũng đã nói rồi, con chỉ trả lại ân tình mà thôi.”

“Dì hạnh phúc, con cũng rất vui.”

Mắt mẹ kế hơi đỏ lên, bà nắm chặt lấy tay tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Giữa thành phố rực rỡ ánh đèn, xe cộ qua lại tấp nập, tôi đứng dưới ánh đèn, hỏi một câu cuối cùng:

“Người đàn ông đó, có một nốt ruồi nhỏ ngay đầu chân mày phải không?”

“Đúng rồi, đúng rồi.”

Giọng mẹ kế vang lên theo cơn gió, rồi dần tan vào không trung.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 14: Chương 14



23.

Những năm sau đó, tôi vào đại học, sau khi tốt nghiệp thì cùng bạn bè khởi nghiệp.

Công ty không lớn, nhưng cũng dần phát triển ổn định.

Hôm nay tôi nhận được cuộc gọi từ một đối tác nói rằng có một buổi tiệc xã giao, muốn tôi tham gia cùng.

Tôi nhận lời.

Chỉ là khi bước vào phòng riêng, tôi mới nhận ra vị đối tác gọi điện cho mình đang đứng nép vào một góc, cười niềm nở lấy lòng.

Vì bàn tiệc này toàn là những nhân vật có tiếng trong ngành.

Mà ghế chính giữa lại để trống.

Một người đàn ông đeo kính gọng bạc, mặc vest chỉn chu ngồi bên trái ghế chính đứng dậy, đưa tay mời tôi ngồi vào đó.

“Tôi là người có ít kinh nghiệm nhất ở đây, ngồi chỗ này không hợp lắm đâu.”

Tôi từ chối.

Người đàn ông cười nhã nhặn:

“Cô cứ yên tâm, tổng giám đốc Ninh đã hỏi qua mọi người rồi, không ai có ý kiến gì về vị trí này cả.”

“Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Ninh, cô có thể gọi tôi là Tề An.”

“Cô cứ ngồi đi, nếu không có cô buổi tiệc này không thể bắt đầu được đâu, chỉ là một buổi gặp mặt đơn giản để mọi người làm quen với cô thôi.”

Tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại, thoải mái ngồi xuống.

Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, thuận lợi bàn bạc hợp tác với một vài công ty.

Tề An ở lại đến cuối, có vẻ còn điều muốn nói.

Thấy tôi nhìn sang, anh ta chỉnh lại gọng kính, mỉm cười:

“Giám đốc Úc, cô thực sự rất tài giỏi, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao tổng giám đốc Ninh nói dù không có anh ấy, cô vẫn có thể sống rất tốt. Anh ấy chỉ muốn con đường này trở nên dễ dàng hơn một chút mà thôi.”

Những năm qua, tôi không có phương thức liên lạc của Ninh Chu Ngôn.

Tin tức về anh, tôi chỉ có thể biết qua điện thoại, TV.

Ngày chia tay, tôi đã nói ‘Đừng gặp lại nữa’.

Anh vậy mà thật sự chưa từng xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa.

Tôi mím môi, chậm rãi hỏi:

“Anh ấy…sống tốt chứ?”

Nụ cười của Tề An vẫn không đổi:

“Nếu cô đang hỏi về công việc, thì trạng thái của tổng giám đốc Ninh rất ổn.”

“Nếu cô hỏi về đời sống cá nhân, thì tôi không rõ. Có lẽ, cô cần tự mình đi xem.”

Trả lời kín kẽ, không để lộ bất cứ điều gì.

Sau đó, anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp:

“Số trên này tôi đã đổi thành số riêng của tổng giám đốc Ninh rồi. Cô có cần không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp, hàng mi khẽ rung động.

Cuối cùng vẫn nhận lấy.

24.

Bước ra khỏi cửa nhà hàng, tôi hít sâu một hơi, bàn tay như không thể kiểm soát mà ấn nút gọi dãy số trên màn hình điện thoại.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối.

Một bóng người từ trong đám đông bất ngờ lao ra, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn đ.â.m con d.a.o vào bụng tôi.

Tôi cảm nhận được da thịt mình bị cắt ra.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Máu ào ạt chảy ra ngoài.

"Mày giỏi lắm! Chính mày đã khiến thằng khốn họ Ninh kia nhốt tao trong trại tâm thần suốt bao năm qua đúng không?"

"Tao trốn ra được liền đi tìm mày ngay đấy!"

"Tao bệnh nặng sắp c.h.ế.t rồi, nhưng cho dù có c.h.ế.t tao cũng phải kéo mày c.h.ế.t chung!"

Bố tôi trợn mắt , hung dữ nhìn chằm chằm vào tôi

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi lả tả, những bông tuyết nhẹ nhàng đậu xuống gương mặt tôi.

Trong cơn mê, tôi dường như thấy có hai người vội vã chạy về phía mình.

Một người trong số đó, sao lại giống Ninh Chu Ngôn đến vậy?

Đây chẳng lẽ là thước phim cuối đời của tôi sao?
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 15: Chương 15



Bố tôi bị đ è xuống đất, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.

Nhưng rất nhanh sau đó, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

"Úc Lâm! Úc Lâm! Em cố gắng lên, xe cứu thương sắp đến rồi!"

"Tôi đã bảo cậu theo sát bảo vệ cô ấy cơ mà!”

"Xin lỗi tổng giám đốc Ninh, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh..."

Là giọng của Ninh Chu Ngôn.

Nhưng sao nghe không còn rõ nữa…

Mùa đông...lạnh quá…

25.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cơn đau như thấm vào từng tấc da thịt, lan khắp tứ chi.

Tôi chìm trong một màn sương đen đặc quánh, không nhìn thấy gì cả.

Chỉ cảm nhận được từng khớp xương như đang rỉ máu, đau đến tê dại.

Là những cái tát, dây lưng da, gậy gộc.

Những vết thương cũ trên cơ thể vốn đã lành từ lâu dường như lại một lần nữa nứt toác.

Giữa cơn vật lộn, tôi chợt cảm nhận được một luồng mát lạnh trên trán.

Những cơn đau trên người như được xoa dịu đôi chút.

“Sao vẫn còn sốt vậy?”

Tôi nghe thấy một giọng nói mơ hồ.

Giọng nói này…quen thuộc quá.

Xung quanh có chút xao động, nhưng rất nhanh lại rơi vào tĩnh lặng.

Cơn đau trên người tôi lại một lần nữa dâng lên.

“Đau lắm sao?”

Giọng nói ấy lại vang lên.

Tôi theo bản năng khẽ rên lên:

“Đau lắm, thật sự rất đau.”

Tôi cảm giác có ai đó nằm xuống bên cạnh mình, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi, dịu dàng vỗ về.

“Có đỡ hơn chút nào không?”

Tôi không nghe rõ lắm, chỉ có thể yếu ớt lặp đi lặp lại:

“Đau lắm.”

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Hình như tôi còn ngửi thấy mùi vị của nỗi buồn.

Sau đó, tôi được người ấy ôm vào lòng.

“Vỗ nhẹ một chút là hết đau rồi, sẽ nhanh khỏi thôi.”

Những vết thương vỡ nát trên da thịt dường như thật sự đang lành lại từng chút một trong từng tiếng dỗ dành ấy.

Tôi lại thiếp đi.

Lần này tôi không còn mơ thấy khuôn mặt đáng sợ của bố mình thời niên thiếu nữa.

Mà tôi thấy, trước chiếc bánh sinh nhật, trong ánh nến bập bùng, Ninh Chu Ngôn cúi đầu, khẽ nhắm mắt ước nguyện.

Tôi nghe thấy trong giấc mơ, chính mình đang thì thầm:

“Xin lỗi, Ninh Chu Ngôn.”

“Sinh nhật năm ấy, tôi thật lòng muốn tổ chức cho anh.”

26.

Khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, tuyết đã ngừng rơi.

Cơn tuyết đầu mùa ấy tựa như một giấc mộng.

Nếu không phải tôi đang thật sự nằm trên giường bệnh.

Nếu không phải tôi đang thật sự nhìn thấy Ninh Chu Ngôn đang ngồi trước mặt mình.

Mấy năm không gặp, anh đã không còn vẻ non nớt của một chàng trai trẻ nữa.

Ngũ quan sắc nét toát lên khí chất lạnh lùng, áp bức.

Lần gặp lại này, tôi lại không biết phải mở lời thế nào.

Ninh Chu Ngôn lại rất tự nhiên, đưa tay lên trán tôi để kiểm tra nhiệt độ.

Thấy không còn vấn đề gì, anh nhìn tôi:

“Úc Lâm, anh không định giữ lời hứa nữa.”

Tôi biết anh đang nói đến lời hứa “không bao giờ gặp lại.”

“Từ bây giờ, anh sẽ không buông tay em nữa.”

Lời nói mang theo sự áp đặt không thể phản kháng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu nỗi sợ hãi đang cố kìm nén.

“Tôi…”

Tôi vừa mở miệng, Ninh Chu Ngôn đã đứng dậy rời đi.

Vẻ ngoài điềm tĩnh, xa cách, nhưng thực chất lại đang chạy trốn một cách vụng về.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 16: Chương 16



Những ngày sau đó, anh có vẻ rất bận, rất ít khi xuất hiện.

Người bảo vệ ngoài cửa cũng đã được thay đổi.

Là một người đàn ông lớn tuổi hơn, có vết sẹo dài trên má trái.

Tôi nghe thấy Ninh Chu Ngôn gọi ông ấy là “chú Lục.”

Ngày xuất viện, chú Lục xách hành lý của tôi, đưa tôi đến nhà của Ninh Chu Ngôn.

Dứt khoát, kiên quyết, không cho phép phản kháng.

“Cô Úc, dạo này để đảm bảo an toàn, Chu Ngôn dặn tôi đưa cô về đây tĩnh dưỡng.”

“Mọi vật dụng cần thiết đều đã được chuẩn bị đầy đủ.”

“Tôi sẽ đứng canh ngoài cửa, cô cần gì cứ gọi tôi.”

“Máy tính của cô cũng đã được mang đến.”

“Người giúp việc và đầu bếp sẽ đến đúng giờ, làm xong việc sẽ rời đi.”

Chú Lục nói một hơi xong liền nhanh chóng đóng cửa lại.

Tôi nhìn căn hộ rộng lớn, nội thất tối giản nhưng từng món đồ đều toát lên sự xa hoa đắt đỏ, nhất thời có chút khó thích nghi.

Định mệnh xoay vần luôn khiến người ta trở tay không kịp.

27.

Ngoại trừ phòng của tôi, hai phòng còn lại đều bị khóa.

Một trong số đó thậm chí còn là khóa mật mã.

Đêm đó, tôi ngủ không yên giấc.

Giữa cơn ngủ chập chờn, tôi giật mình tỉnh dậy, nghe thấy tiếng bước chân.

Ninh Chu Ngôn đã về rồi sao?

Do dự vài lần, cuối cùng tôi vẫn quyết định ra ngoài để nói lời cảm ơn.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có căn phòng dùng khóa mật mã phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Tôi gõ nhẹ vào cánh cửa khép hờ.

Không có ai trả lời.

Tôi khẽ đẩy cửa bước vào.

Thấy Ninh Chu Ngôn đứng đó, bất động như một bức tượng.

Tôi nhẹ nhàng bước đến gần, khẽ gọi:

“Ninh Chu Ngôn, anh sao vậy?”

Anh không có bất kỳ phản ứng nào, như thể không hề nghe thấy.

Tôi ghé sát hơn mới nhận ra—đôi mắt anh trống rỗng, vô hồn, không tiêu điểm.

“Mộng du à?”

Tôi lẩm bẩm.

Rồi theo ánh mắt anh nhìn sang, tôi phát hiện trên bức tường trước mặt dán đầy ảnh.

Hầu hết đều là ảnh của Ninh Chu Ngôn lúc nhỏ cùng một người phụ nữ xinh đẹp.

Người phụ nữ ấy mỉm cười dịu dàng.

Có lẽ chính là mẹ của anh.

Thông tin về mẹ của Ninh Chu Ngôn trên mạng rất ít, chỉ nói rằng bà đã nhảy xuống biển tự vẫn.

Có lẽ đó là lý do Ninh Chu Ngôn rất sợ nước.

28.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Mỗi bức ảnh đều được ghim kèm một tờ giấy thư, trên đó là những dòng chữ nguệch ngoạc.

Tờ giấy đã rất cũ nhưng lại không hề có nếp gấp.

Hẳn là chủ nhân của nó rất trân trọng.

Trên giấy là nét chữ của Ninh Chu Ngôn lúc nhỏ.

[Mẹ ơi, chú Lục bảo con, nếu ghim thư lên ảnh mẹ, thì khi con muốn nói chuyện với mẹ chỉ cần viết ra, mẹ sẽ nhìn thấy.]

[Mẹ ơi, tại sao ba không thích con?]

[Mẹ ơi, hôm nay ba uống say rồi đánh con. Ông ấy nói con chỉ là người thay thế cho chú nhỏ, nói rằng ông nội mãi mãi chỉ coi trọng chú nhỏ, nhìn thấy con giống như nhìn thấy ông ấy vậy.]

[Mẹ ơi, ba đánh con đau lắm. Con không hiểu hết những lời ông ấy nói, mẹ có hiểu không?]

[Mẹ ơi, con không hề đẩy người phụ nữ đó, nhưng bà ta và con trai bà ta đều nói rằng con đã làm, không ai tin con cả.]

[Ba lại đánh con, nói rằng phải đuổi con ra khỏi nhà họ Kỳ để con ghi nhớ bài học này.]

[Con đã tìm đến ông nội, nhưng ông nói con phải tự nghĩ cách giải quyết. Ông bảo rằng nếu là chú nhỏ chắc chắn sẽ có cách. Ông nói người thừa kế tương lai của nhà họ Kỳ phải có thủ đoạn.]

[Mẹ ơi, con không phải chú nhỏ. Tại sao con phải giống ông ấy?]

[Con đã rời khỏi nhà họ Kỳ, ông nội để chú Lục theo con, chú ấy đang đợi con ở nhà họ Kỳ.]
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 17: Chương 17



Về sau, nét chữ đã thay đổi, trở nên ngay ngắn, chỉn chu hơn.

[Mẹ ơi, con đã đổi sang họ của mẹ rồi.]

[Mẹ ơi, con sắp quay lại nhà họ Kỳ rồi. Cảm ơn Kỳ Văn không kiềm chế được mà sai người đánh con, con bảo chú Lục đừng ra mặt, con biết ông nội dù thế nào cũng sẽ không để con chết.]

[Thật sự đau lắm.]

[Mọi người đều biết Kỳ Văn đứng sau chuyện này, nhưng không ai truy cứu. Ông nội nói, thù của mình phải tự tìm cách báo.]

[Mẹ ơi, con quên chưa kể với mẹ, lúc con nằm đó, có một cô gái đến hỏi con có sao không, còn nói muốn giúp con gọi xe cứu thương.]

[Mẹ ơi, lâu lắm rồi không có ai hỏi con có sao không.]

[Mẹ ơi, con lại gặp cô ấy rồi, cô ấy tên là Úc Lâm.]

[Mẹ ơi, cô ấy đang lừa con.]

[Mẹ ơi, hôm nay con thấy trên người cô ấy có rất nhiều vết thương, con rất khó chịu, muốn giúp cô ấy.]

[Mẹ ơi, cô ấy luôn là người đầu tiên nhận ra con bị bệnh.]

[Mẹ ơi, cô ấy đưa áo khoác cho con mặc, giúp con vớt chiếc dây chuyền của mẹ. Kể từ khi mẹ đi, đây là lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho con.]

[Mẹ ơi, con ghét cô ấy đã lừa con, cũng ghen tị vì cô ấy từng đối xử tốt với Kỳ Văn như thế.]

[Nhưng con vẫn không kìm được mà thích cô ấy, rất nhớ cô ấy.]

[Con cũng đã lợi dụng cô ấy, trong buổi tiệc còn nói lời cay nghiệt, khiến cô ấy rất ghét con.]

Về sau là những dòng chữ với màu mực còn mới, có lẽ vừa mới viết không lâu.

[Mẹ ơi, xin mẹ hãy phù hộ cho cô ấy.]

Tôi như nhìn thấy hình ảnh cậu bé Ninh Chu Ngôn nhỏ bé khi bị ấm ức, từng nét từng nét viết lên những tờ giấy này.

Theo thời gian trưởng thành, anh dần hiểu rằng đây chỉ là một lời dối gạt của người lớn để an ủi mình.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nhưng khi có căn nhà của riêng mình, anh vẫn dán những tờ giấy này lên tường.

Căn phòng này như một nơi trú ẩn an toàn của anh.

Khi tủi thân, khi đau buồn, anh sẽ đến đây trốn tránh.

Không cần phải giả vờ mạnh mẽ.

Chỉ là tôi không ngờ rằng—

Về sau, những dòng chữ anh viết lại đều là về tôi.

29.

Trong lúc thất thần, ánh mắt tôi bị một thứ màu xanh trong tủ thu hút.

Bước lại gần mới phát hiện, đó là bức thư tình tôi từng viết cho Ninh Chu Ngôn.

Bên cạnh là một đoạn nến sinh nhật cháy dở.

Chính là cây nến tôi đã dùng để tổ chức sinh nhật cho anh.

Thậm chí anh còn cẩn thận đặt nó trong một chiếc hộp pha lê.

Tôi mở bức thư ra, phát hiện bên cạnh nét chữ của mình có vô số ghi chú chi chít.

[Đoạn này chép từ trên mạng!]

[Đoạn này cũng vậy!]

Phía sau còn đính kèm cả đường dẫn trang web.

Tôi đang tập trung nhìn nét chữ của anh thì chợt nghe thấy một tiếng động khẽ, quay lại thì thấy Ninh Chu Ngôn vừa va vào tủ khi đi qua.

Tôi bước tới nắm lấy tay anh, ánh mắt anh vẫn vô hồn, trống rỗng.

“Bánh kem.”

Giọng anh rất nhỏ, như thì thầm.

Bánh kem?

Tôi quay đầu nhìn chiếc bánh sinh nhật trong bức ảnh.

“Lại rất lâu rồi không tổ chức sinh nhật sao?”

Tôi ngước lên nhìn anh.

Ninh Chu Ngôn không có phản ứng gì.

“Em sẽ làm cho anh một chiếc bánh y hệt, bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ trước được không?”

Tôi nắm tay dẫn anh về phòng.

Phòng của Ninh Chu Ngôn có tông màu rất tối.

Trên tủ đầu giường được xếp ngay ngắn một số loại thuốc tâm lý.

Vì vậy nên mới khóa cửa sao?

Tôi kéo anh ngồi xuống giường:

“Anh nằm xuống đi, ngoan nào.”

Ninh Chu Ngôn nhìn tôi vài giây, sau đó vòng tay ôm chặt lấy tôi.

Đầu tựa vào hõm cổ tôi, hơi thở nhẹ nhàng.

Lồng n.g.ự.c tôi bỗng siết chặt lại, vừa nghẹn vừa đau.

Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng anh:

“Ninh Chu Ngôn, những năm qua rất vất vả đúng không.”

“Xin lỗi anh.”
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 18: Chương 18



30.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cửa phòng Ninh Chu Ngôn lại bị khóa.

Đồng nghiệp trong công ty thương tôi mới ốm dậy, đặc biệt cho phép tôi làm việc online.

Xử lý xong công việc, tôi gọi điện cho chú Lục.

“Chú Lục, chú có thể kể cho cháu nghe về chuyện của Ninh Chu Ngôn không?”

Ngoài cửa sổ, tuyết xoay vòng rơi xuống.

Bên kia đầu dây, tiếng thở dài của chú Lục truyền đến:

“Cháu chịu gọi cuộc điện thoại này, chú mừng thay cho Chu Ngôn.”

Theo lời ông, một bức màn câu chuyện chậm rãi được kéo lên.

“Chu Ngôn có một người chú ruột tên là Kỳ Trạch, vô cùng xuất sắc về mọi phương diện.”

“Ông ấy là người con mà Kỳ lão gia yêu thương và coi trọng nhất, tiếc rằng còn trẻ đã mắc bệnh qua đời.”

“Sau khi Kỳ Trạch mất, Kỳ lão gia đau buồn suốt một thời gian dài, cho đến khi Chu Ngôn chào đời.”

“Cùng một dòng họ, giống nhau về ngoại hình là điều dễ hiểu.”

“Nhưng ngay cả tính cách, khí chất của Chu Ngôn cũng giống hệt Kỳ Trạch, đến cả lễ chọn đồ vật khi thôi nôi, thằng bé cũng chọn tay của Kỳ lão gia.”

“Từ đó, Chu Ngôn được Kỳ lão gia hết mực cưng chiều và kỳ vọng.”

“Cho đến khi mẹ của Chu Ngôn nhảy xuống biển tự vẫn, ông ấy đưa thằng bé về nuôi, chú mới nhận ra rằng, tình thương ấy không phải dành cho Chu Ngôn, mà là cho Kỳ Trạch.”

“Quần áo mà ông ấy chọn cho Chu Ngôn là màu sắc mà Kỳ Trạch thích, kỹ năng bắt thằng bé học cũng là những gì Kỳ Trạch đã học qua.”

“Sau này, chỉ vì Chu Ngôn từ chối một bộ đồ mà Kỳ Trạch từng thích.”

“Kỳ lão gia liền đưa nó trả về chỗ ba ruột, cũng mặc kệ việc Chu Ngôn bị mẹ con Kỳ Văn hãm hại.”

“Một mặt là muốn dạy thằng bé một bài học, mặt khác cũng là thử thách xem Chu Ngôn có thể vượt qua hay không, có đủ bản lĩnh quay về không. Ông ấy muốn Chu Ngôn nhất định phải thông minh như Kỳ Trạch.”

“Chú cũng được Kỳ lão gia cử đến bên cạnh Chu Ngôn vào lúc đó.”

“Sau khi trở lại Kỳ gia, Kỳ lão gia đưa ra một thử thách khác: Trong thời gian quy định phải khiến Kỳ Văn phạm lỗi để trục xuất hắn.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Nếu không làm được, Kỳ lão gia sẽ bồi dưỡng Kỳ Văn thay vì Chu Ngôn.”

“Chu Ngôn không có lựa chọn nào khác, nó hận mẹ con Kỳ Văn, mà mẹ con họ cũng không dung tha cho nó. Nếu không đẩy Kỳ Văn đi, chính nó sẽ không sống nổi.”

“Duyên phận giữa cháu và Chu Ngôn, cũng chỉ là tình cờ mà thôi.”

Chú Lục nói đến đây, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Đúng là thời thế tạo người.

Khi đó, tôi chỉ lo tìm đường sống.

Ninh Chu Ngôn cũng vậy.

“Sau này, Chu Ngôn đã dùng chính mạng sống của mình để uy h.i.ế.p và hứa hẹn rằng sẽ học theo Kỳ Trạch, từ đó đổi lấy hai điều kiện từ Kỳ lão gia.”

“Một là không được gây rắc rối cho cháu, hai là cho cháu một nền tảng cuộc sống ổn định, để cháu có thể sống tốt.”

Nghe đến đây, tôi bỗng nhớ lại lần gặp mặt cuối cùng khi còn trẻ.

Những bản hợp đồng mà Ninh Chu Ngôn bắt tôi ký khi đó—

“Khoảng thời gian sau đó, Chu Ngôn sống như một Kỳ Trạch thứ hai.”

“Nhưng khi nó ngày càng trưởng thành, dần dần đoạt lại quyền lực, từng chút một loại bỏ ảnh hưởng của Kỳ lão gia, nó mới có thể sống lại là chính mình.”

“Chuyện ba cháu làm cháu bị thương, thực chất là một lời cảnh cáo của Kỳ lão gia dành cho Chu Ngôn.”

“Sau lần cháu bị thương và nhập viện vì rơi xuống bể bơi, Chu Ngôn đã bảo chú đưa ba cháu vào viện tâm thần rồi.”

“Hắn không dễ dàng trốn ra ngoài như vậy đâu.”
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 19: Chương 19 (Hoàn)



Tôi nhớ lại lần ấy, khi tôi vớt sợi dây chuyền dưới bể bơi lên, Ninh Chu Ngôn đã hỏi tôi tại sao lại có nhiều vết thương như vậy.

Thì ra anh ấy đã nghiêm túc từ lâu rồi.

“Vậy khoảng thời gian này anh ấy bận rộn như vậy là vì…”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Vì nó không định nương tay với Kỳ lão gia nữa.”

Chú Lục thẳng thắn trả lời câu hỏi chưa kịp nói hết của tôi.

Sau đó, giọng ông trở nên nhẹ nhàng hơn:

“Úc tiểu thư, chuyện giữa cháu và Chu Ngôn, chú không có tư cách để nói.”

“Nhưng chú đã theo nó bao năm nay, cũng coi như nhìn nó lớn lên.”

“Chú vẫn muốn nói một câu, Chu Ngôn không phải là một đứa trẻ xấu.”

“Với tư cách là trưởng bối, chú mong rằng các cháu đều có thể hạnh phúc.”

— Tít!

Tiếng mở khóa cửa vang lên, trùng khớp với câu nói cuối cùng của chú Lục.

31.

Tôi ngồi trên ban công, chậm rãi quay người lại.

Màn đêm mùa đông dần buông xuống.

Không bật đèn, căn phòng ấm áp cũng theo ánh trời dần dần tối đi.

Ninh Chu Ngôn đứng ở cửa nhìn tôi, khẽ hỏi:

“Sao không bật đèn?”

“Ninh Chu Ngôn, lại đây ôm em.”

Tôi vươn tay về phía anh.

Ninh Chu Ngôn sững sờ vài giây rồi vội vàng cởi áo khoác, bước nhanh về phía tôi, ôm tôi thật chặt.

“Hôm nay sao vậy?”

Anh ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp.

Tôi vùi đầu vào lồng n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim rối loạn của anh, nghẹn ngào nói:

“Ninh Chu Ngôn, xin lỗi anh, khi ấy em đã lừa anh.”

Cánh tay ôm tôi của Ninh Chu Ngôn hơi dừng lại, sau đó anh nới lỏng vòng tay, trán chạm trán với tôi:

“Lúc đó em bất đắc dĩ, không phải lỗi của em. Là anh khi ấy không nhận ra.”

“A Lâm, khi ấy anh đã lợi dụng em, xin lỗi.”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, trán vẫn áp vào anh:

“Khi đó anh cũng bất đắc dĩ, không phải lỗi của anh.”

Chúng tôi khi ấy còn quá trẻ, giống như những chú chim bị mắc kẹt trong bụi gai.

Mỗi người đều mang nỗi đau riêng.

Chúng tôi không thể nhìn thấy nhau, vì chỉ riêng việc cứu lấy chính mình đã vắt kiệt toàn bộ sức lực.

Chúng tôi trốn trong cái gọi là ngôi nhà an toàn mà bản thân tạo ra, cách ly rất nhiều thứ từ thế giới bên ngoài.

Nhưng giờ đây, chúng tôi đã trưởng thành.

Đủ sức để nhổ đi chiếc đinh ấy.

Đủ mạnh mẽ để thoát ra khỏi những bụi gai.

Dùng chính con người mới của mình để đối diện với thế giới này, với rất nhiều người, và với rất nhiều yêu thương.

32.

Môi tôi nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Ninh Chu Ngôn, dịu dàng mà chậm rãi:

“Ninh Chu Ngôn, anh có muốn nhận thêm một bức thư tình của em không?”

“Lần này là em tự viết, tuyệt đối không sao chép trên mạng.”

Tôi cảm nhận được cơ thể anh khẽ run lên, tiếp tục nói:

“Bạn học Ninh, em thích anh, anh có bằng lòng nhận thư tình của em không?”

Ninh Chu Ngôn không trả lời bằng lời nói, mà dùng một nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt thay cho câu trả lời.

Thời gian trôi qua, ánh đèn mờ nhạt.

Tôi và anh quấn quýt không rời.

Khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, tôi kiệt sức nằm trong vòng tay anh, lười biếng ra hiệu để anh đưa điện thoại cho mình.

Tôi mở ứng dụng mạng xã hội, tìm đến tài khoản mà mình từng lặng lẽ theo dõi bấy lâu nay, âm thầm nhấn hủy theo dõi.

Đón nhận ánh mắt của Ninh Chu Ngôn, tôi đặt một nụ hôn lên nốt ruồi nơi chân mày anh:

“Bây giờ em đã có hạnh phúc của riêng mình rồi, không cần phải ghen tị với hạnh phúc của người khác nữa.”

Tôi có sự nghiệp mà mình yêu thích, có những cộng sự cùng chí hướng, và quan trọng nhất—một người yêu duy nhất trên đời.

Bụi gai năm ấy, nay đã hóa thành vườn hồng.

Ninh Chu Ngôn vứt điện thoại tôi sang một bên, lại một lần nữa cúi xuống hôn tôi.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, vạn vật chìm trong tĩnh lặng.

Trong phòng ấm áp như xuân, yêu thương không ngừng sinh sôi.

[Hoàn]
 
Back
Top Bottom