Ngôn Tình Chiêu Đường Như Mộng

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
302,159
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM-EGJdJzFCYXqBVK9seWNhQrUJizRtR7WvEI-OBp_pAIfS3hTHhPGBbxOR2dt1UqxY7tl_LDt0jaurENYKrNajdcZNh_DLbncXsCTvzK8pHLyClPHh0PVLPhNO-_SPkeENqkAoX0aRgtuJR1qHpC0W=w215-h322-s-no-gm

Chiêu Đường Như Mộng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Thứ tỷ cùng phụ thân khác mẫu thân bày mưu tráo đổi hôn sự, đêm tân hôn cướp mất vị trí thế tử phu nhân của ta.

Còn ta, bị ép gả cho nhị công tử phủ hầu nổi tiếng ăn chơi trác táng.

Thứ tỷ đinh ninh rằng, gả cho gã công tử ăn chơi, ta sẽ khổ sở khóc than, rồi sinh lòng ghen tị với nàng ta.

Nào ngờ, ta có đôi mắt tinh tường, từ lâu đã nhận ra, vị thế tử kia tuy danh phận cao quý, nhưng thân thể vốn suy nhược, nếu thành thân, e rằng phu thê khó hòa hợp, đường con cái cũng gian nan.

Trái lại, nhị công tử, vóc dáng cao lớn, khí chất khác thường, nếu thành thân, chuyện phòng the ắt hẳn sẽ vô cùng hòa hợp.

Đêm tân hôn, ta cùng nhị công tử quấn quýt bên nhau suốt đêm, trong khi Thứ tỷ và thế tử chẳng thể nên chuyện.

Sáng hôm sau, Thứ tỷ khóc lóc ầm ĩ, nhất mực nói rằng mình vẫn còn trong trắng, đòi chúng ta đổi lại hôn sự.

Ta giả vờ tủi thân, khóc lóc nức nở, nhào vào lòng nhị công tử: "Phu quân ơi, chúng ta đã thành phu thê rồi, sao có thể đổi lại được nữa? Nếu phu quân không đoái hoài gì đến thiếp, thiếp chỉ còn biết tìm đến cái chết mà thôi!"

Nhị công tử vốn dĩ là kẻ ăn chơi khét tiếng, nay lại xót xa ôm ta vào lòng, rồi lạnh lùng nhìn Thứ tỷ: "Tẩu tẩu xin tự trọng, tẩu đã là người của huynh trưởng ta, xin đừng nói lời xằng bậy, khiến phu nhân của ta hoảng sợ!"​
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 1: Chương 1


Ta tên là Tạ Chiêu Đường, đích nữ của Thượng thư phủ, được gả cho thế tử Tiêu Thừa Ngật của Bình Dương hầu phủ.

Còn Thứ tỷ Tạ Nhược Hằng, con chính thất, được gả cho nhị công tử Tiêu Tịch, đệ đệ ruột của thế tử.

Vốn dĩ, hai huynh đệ hầu phủ sẽ cùng tổ chức hôn lễ trong cùng một ngày. Chuyện hai tỷ muội ta trở thành tỷ muội dâu từng là một giai thoại đẹp.

Nhưng vào ngày đại hôn, Thứ tỷ lại cố tình tráo đổi khăn voan long phượng trình tường của ta và khăn voan uyên ương hí thủy của nàng.

Nàng ta cướp trước một bước, cùng thế tử Tiêu Thừa Ngật vào động phòng. Còn ta, sau khi uống ly hợp hoan tán mà Thứ tỷ đưa cho, toàn thân nóng ran, khó lòng tự chủ, chỉ muốn giãy giụa như một con sâu trên giường.

"Khó chịu... khó chịu quá..."

Lúc này, đám nha hoàn và bà tử đã lui ra ngoài, trong phòng tân hôn chỉ còn lại một mình ta. Ta mấy lần muốn xé toạc bộ váy áo vướng víu trên người, nhưng sự kiêu hãnh của một tiểu thư khuê các đã kìm nén d*c vọng trong lòng ta.

Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, một nha hoàn cất tiếng.

"Nhị công tử."

Người kia không đáp lời, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Một giọng nam trầm ấm vang lên: "Tạ thị, việc chúng ta thành hôn là do phụ mẫu sắp đặt, ta không hề có chút tình cảm nào với cô, có ép buộc cũng vô ích. Đêm nay ta sẽ ngủ ở thư phòng, chúng ta hãy nghỉ ngơi riêng..."

Chưa kịp nói hết câu, ta đã vội vàng nắm lấy tay hắn, kéo hắn lên giường. Ta túm lấy bàn tay nóng hổi của hắn, ấn lên n.g.ự.c mình.

"Phu quân... thiếp khó chịu quá… Phu quân, xin chàng... hu hu..."

Tiêu Tịch giật mình kinh hãi, theo phản xạ muốn rụt tay lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/1.html.]

"Tạ thị, cô đang làm gì vậy! Cô hãy tự trọng chút đi!"

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm như hoa của ta, cùng với gò má ửng hồng, tai hắn bỗng đỏ ửng lên.

“Chắc hẳn cô... cô dù gì cũng là khuê tú danh gia, sao có thể hành động lỗ m ãng như vậy!”

Tiêu Tịch cưới Thứ tỷ cùng phụ thân khác mẫu thân của ta, thực sự là bất đắc dĩ. Ngay từ đầu, hắn đã không thích cuộc hôn sự này, ngay cả mặt cũng chẳng thèm lộ diện khi đi xem mắt.

Bởi vậy, hắn không biết người trước mắt mình lúc này không phải là Tạ Nhược Hành mà là Tạ Chiêu Đường. Giờ phút này, khi bị ta giữ chặt, đáy mắt hắn lộ ra vẻ kinh diễm. Ta liếc mắt liền nhận ra nam nhân trước mắt này không phải là thế tử của phủ Hầu gia đã đi xem mắt ta, mà là đệ đệ hắn, Tiêu Tịch.

Trong lòng không khỏi hiện lên tình cảnh ngày ấy, phu nhân Hầu gia dẫn theo hai vị công tử đến phủ Thượng thư bái phỏng. Ta, vốn là khuê nữ sống trong khuê phòng sâu kín, lại đọc thuộc lòng mấy trăm quyển thoại bản, liếc mắt một cái liền đã say mê vị nhị công tử Tiêu Tịch thân hình cao lớn, vạm vỡ.

Nhưng rồi, ta lại bị phụ mẫu kiên quyết dập tắt ý niệm trong lòng.

"Nhị công tử kia tuy cũng là đích xuất, nhưng lại là do kế thất sinh ra. Tuổi đã gần đến nhược quán rồi, mà vẫn không chịu cố gắng, chẳng màng công danh, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng với đám công tử nhà quyền quý, thật là không ra thể thống gì. Sao có thể so được với đại công tử, vừa ôn văn nhã nhặn, tuổi còn trẻ mà đã có chức quan trong người..."

Ta, thân là đích nữ của Tạ gia, không thể không nghe theo sự sắp đặt của phụ mẫu, đính hôn với đại công tử, trở thành tẩu tử tương lai của hắn.

Dẫu vậy, bóng hình hắn cao lớn, uy vũ phi phàm vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí ta, chẳng thể nào xóa nhòa. Những đêm dài mộng mị, hơi nóng lan tỏa khắp thân thể, khiến ta chẳng dám hé môi.

Giờ đây, người ta nhung nhớ bấy lâu đang ở ngay trước mắt, ta ngỡ mình say mèm, sinh ra ảo giác, vội vàng ôm chầm lấy hắn, nước mắt tuôn rơi.

"Phu quân ơi, thiếp không biết đã uống nhầm thứ gì, giờ khó chịu quá. Chàng sờ thử xem tim thiếp có đập nhanh không, có phải thiếp sắp c.h.ế.t rồi không, hu hu..."
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 2: Chương 2


Khác với Thứ tỷ có thân hình mảnh mai, tao nhã, ta từ nhỏ đã được mẫu thân chăm bẵm, tẩm bổ bằng những món canh ngon lành, tuổi vừa đôi tám đã có thân hình đầy đặn, quyến rũ.

Mẫu thân của Tiêu Tịch xuất thân từ dòng dõi võ tướng, hắn ngày thường chỉ ham mê đấu gà, săn chó, đánh nhau ẩu đả, chứ chưa từng la cà chốn lầu xanh, trong nhà cũng chẳng có một bóng hồng. Giờ đây, bị ta ôm chặt, bàn tay hắn chạm vào nơi n.g.ự.c ta phập phồng, có thể thấy rõ vẻ hoảng hốt. Như thể bị bỏng, hắn vội vàng rụt tay lại.

"Tạ thị... nàng... nàng đừng như vậy! Nàng có gì thì nói cho rõ ràng, khó chịu ta sẽ cho gọi đại phu, đừng có động tay động chân!"

Ta chẳng thể hiểu nổi, nam nhân những đêm trước còn mong mỏi, nóng lòng, sao giờ lại trở nên e dè, khách sáo đến vậy? Trong mắt ta ngấn lệ, oán hờn, ta gục đầu vào n.g.ự.c chàng, nhìn hắn không rời mắt.

“Hức... hức... phu quân thay lòng rồi, trước kia thiếp khó chịu, chàng đều ân cần giúp đỡ mà."

Tiêu Tịch giật mình: "Nàng nói bậy bạ gì vậy! Ta có giúp nàng lúc nào đâu?"

Ta ôm lấy vai hắn, nũng nịu trách: "Sao chàng lại nói vậy? Từ lần gặp mặt ở phủ Thượng thư hôm đó, đêm nào chàng cũng về trong mộng của thiếp. Chàng còn trêu chọc, bắt nạt thiếp không biết bao nhiêu lần, giờ lại giả vờ không hay biết..."

Ánh mắt Tiêu Tịch nhìn ta trở nên phức tạp: "Nàng... thường mơ thấy ta sao?"

Mặt ta ửng đỏ vì ngượng ngùng, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Ta chỉ biết cúi đầu dụi vào n.g.ự.c hắn, nũng nịu: "Vâng...Chàng còn gọi thiếp là mèo con tham ăn, dỗ dành thiếp gọi chàng là ca ca, nếu không gọi thì không cho ăn no..."

Tiêu Tịch nghe ta nói mà bật cười, hắn đưa tay nắm lấy cằm ta, nâng mặt ta lên, bắt ta nhìn thẳng vào mắt hắn: "Hay cho nàng, người ta thường bảo nam nhân ham mê tửu sắc, không ngờ tâm tư nàng cũng chẳng trong sạch gì! Nàng mở to mắt ra nhìn cho kỹ, ta là người thật, hay chỉ là trong mộng?"

Nghe hắn nói vậy, đầu óc ta dần dần tỉnh táo lại. Ta đưa tay chạm vào khuôn mặt mà ta ngày đêm mong nhớ: "Chàng... chàng là thật sao?"

Ta vội vã đập vào đầu mình: "Không đúng... không đúng… Hức... hức... đáng lẽ thiếp phải gả cho đại ca chàng, làm thế tử phu nhân mới phải..."

Nghe ta nói vậy, Tiêu Tịch lập tức tối sầm mặt, nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi: "Nàng đúng là đồ không biết xấu hổ! Mơ thấy phu quân mình còn chưa đủ, lại còn dám mơ tưởng đến cả đại bá? Chẳng lẽ nàng muốn một nữ nhân hầu hạ hai nam nhân? Đúng là mặt dày vô liêm sỉ!"

Ta muốn giải thích, nhưng cơn thuốc đột ngột ập đến, thiêu rụi hết lý trí của ta. Ta chẳng còn nghe thấy Tiêu Tịch nói gì nữa, chỉ cảm thấy hắn lải nhải thật ồn ào, bực bội. Thế là ta cúi xuống, bịt chặt môi hắn. Trong đầu ta lại hiện lên những cảnh tượng hoang đường của đêm trước, ta lật người, đè Tiêu Tịch xuống giường, ra sức xé toạc y phục của cả hai.

"Phu quân... cho thiếp..."

Tiêu Tịch cố gắng giữ tay ta, nhưng trong lúc giằng co, áo bào của hắn bị ta làm xộc xệch, để lộ ra lồ|\|g n.g.ự.c săn chắc. Bị hắn giữ chặt tay, ta không thể động đậy, liền cúi xuống, cắn mạnh một cái vào n.g.ự.c trái của hắn.

"Á!" Tiêu Tịch đau đớn, tức giận mắng: "Tạ thị! Nàng là đồ chó sao?"

Nhân cơ hội này, ta vội vàng cởi bỏ phượng quan hà phi, kéo áo lót trắng xuống, để lộ chiếc yếm đào thêu uyên ương đỏ thắm. Đôi mắt mơ màng, ta nhẹ nhàng dỗ dành hắn: "Phu quân đừng giận... để chàng cắn lại cho hả..."

Tiêu Tịch cố gắng giãy giụa: "Ta không thèm cắn nàng!"

Nhưng ta đã nhanh tay ấn mặt hắn vào n.g.ự.c mình, bịt chặt miệng hắn. Tiêu Tịch "Ưm..."

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi, ai ngờ Tiêu Tịch lại có ý chí mạnh mẽ đến vậy. Hắn kiên quyết đẩy ta ra, giữ chặt vai ta, không cho ta đến gần: "Tạ thị, nàng bình tĩnh lại đi! Nàng bị hạ thuốc rồi, những gì nàng đang làm, không phải là ý muốn thật sự của nàng!"

“Chắc chàng lo sau này thiếp hối hận!”

“Hay là ta mời đại phu đến khám cho nàng nhé?"

Ta lúc này như tên đã lên dây cung, không thể không bắn, thứ ta cần là hắn, cần gì đại phu chứ?

Vội vàng đáp: "Thiếp thân thế này, sao dám gặp người ngoài? Lỡ như người ngoài thấy được, còn không biết thêu dệt nên những lời đồn nhảm nhí gì nữa. Danh tiết của nữ nhi là quan trọng nhất, chẳng lẽ phu quân muốn hại c.h.ế.t thiếp thân sao?"

Tiêu Tịch vội vàng giải thích: "Không, ta không có ý đó..."

Bỗng thấy ta xoay người, từ trên người chàng bước xuống, vừa khóc vừa cởi xiêm y: "Thôi thì, phu quân không muốn giúp thiếp thân, thiếp thân tự làm vậy. Dù sao... trong đồ cưới mẫu thân cho ta, cũng có mang theo... cái đó..."

Ta chưa kịp dứt lời, bàn tay đang cởi xiêm y liền bị Tiêu Tịch nắm chặt. Chỉ thấy mày kiếm hắn hơi nhướn lên, đáy mắt nhìn ta mang theo chút giận dữ: "Nàng nói cái gì?"

Ta mắt lệ nhòa, không hiểu gì cả: "... cái đó..."

Tiêu Tịch lên tiếng: "Đêm tân hôn, để thê tử mình dùng đồ chơi giải khuây, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi ta còn để vào đâu?"
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 3: Chương 3


Đêm đó, ta cùng Tiêu Tịch như lửa cháy bùng lên, ầm ĩ đến tận canh tư mới chịu ngơi nghỉ. Sau đó, ta thỏa mãn nằm trong lòng Tiêu Tịch, ôm cổ hắn làm nũng. "Phu quân chàng thật tốt, nếu không có chàng giúp thiếp giải khuây, thiếp có lẽ đã c.h.ế.t cháy rồi."

Tiêu Tịch ấn thân thể giãy giụa của ta xuống, giọng nói mang theo chút đè nén và mệt mỏi: "Nóng thật... Nàng đừng động nữa, bà cô ơi! Nếu không phải do ta ngày thường khổ luyện võ nghệ không ngừng, sợ rằng đã bị nàng vắt kiệt sức rồi..."

Ta đầu óc mơ màng, chẳng biết hắn đang nói gì. Ngây ngô hỏi lại: "Phu quân đang nói gì vậy? Thiếp thân không hiểu..."

Tiêu Tịch ôm chặt lấy eo ta, ghì sát vào người: "Nhắm mắt lại, ngủ đi!"

Ta cảm thấy khó chịu, khẽ cựa mình: "Nhưng mà phu quân chàng vẫn còn..."

Giọng Tiêu Tịch nghiêm nghị: "Ngủ!"

"Ưm..."

Ta bĩu môi, đành phải nhắm mắt nghỉ ngơi. May mà vừa rồi có hắn giúp ta giải tỏa, dược tính đã qua. Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai, ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vừa qua giờ Ngũ canh, bà tử đã đến thúc giục ta dậy: "Tiểu thư, đừng ngủ nữa, phải dậy trang điểm thôi. Hôm nay là ngày đầu tiên dâng trà cho phu nhân và hầu gia, không thể đến muộn đâu!"

Ta mơ màng mở mắt, cố gắng vùng dậy khỏi giường. Nhưng một cánh tay rắn chắc đã kéo ta trở lại. Tiêu Tịch ôm ta vào lòng, mắt vẫn không mở. Đôi môi ấm áp kề bên tai ta, nhẹ nhàng nói: "Ngủ thêm chút nữa."

Trong màn trướng tối mờ, ta chỉ mơ hồ nhớ ra, hôm qua ta trúng thuốc, đã nhận lầm thế tử Tiêu Thừa Ngật thành nhị đệ Tiêu Tịch của hắn. May mà ta không nói ra điều gì không nên nói, nếu không thì vạn lần c.h.ế.t cũng khó chuộc tội. Chỉ nói: "Thế tử gia, nên dậy rồi. Chiêu Đường ngày đầu tiên dâng trà cho công công bà mẫu, không muốn đến muộn..."

Không ngờ, lời vừa dứt, nam nhân trên giường bỗng mở mắt. Trong bóng tối, đôi mắt sắc bén ấy, tựa như loài báo săn mồi, nhìn chằm chằm vào ta, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.

"Nàng gọi ta là gì?"

Ta không hiểu gì cả, ngượng ngùng che mặt bằng khăn tay: "Thế tử gia..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/3.html.]

Nha hoàn bưng chậu nước vừa bước vào, thấy mặt ta liền sợ hãi đánh rơi cả chậu đồng xuống đất.

"Đại thiếu phu nhân! Sao... sao cô lại ở phòng của nhị gia nhà chúng ta!"

Lời này vừa thốt ra, ta kinh ngạc, Tiêu Tịch kinh ngạc, mọi người trong phòng đều kinh ngạc! Tiêu Tịch nhìn ta, đáy mắt lóe lên vẻ khó tin: "Nàng... nàng không phải Tạ Nhược Hằng? Mà là đích muội Tạ Chiêu Đường của nàng ấy?"

Ta cũng ngã phịch xuống đất, sợ hãi đến mặt mày trắng bệch: "Chàng... chàng không phải đại công tử Tiêu Thừa Ngật của hầu phủ, mà là nhị đệ Tiêu Tịch của chàng???"

Tuy rằng người ta yêu mến là nhị công tử Tiêu Tịch, nhưng phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, người thành thân với ta là Tiêu Thừa Ngật. Thế mà ta lại động phòng hoa chúc với nhị đệ của hắn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta bị khép vào tội tư thông với tiểu bá, ta phải làm sao đây?

Sơ sẩy một chút thôi, không chỉ khiến cả Tạ gia mất mặt, mà sợ rằng đến tính mạng của ta cũng khó giữ được!

Thấy ta mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt đầm đìa, giọng Tiêu Tịch thoáng lộ ra vẻ không vui: "Sao? Biết là ta, liền thành ra bộ dạng này? Hôm qua còn quấn lấy ta chặt lắm cơ mà!"

Ta xấu hổ đến cùng cực, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống: "Hôm qua, ta nhận nhầm nhị gia thành thế tử..."

Tiêu Tịch ngồi trên giường, lạnh lùng hừ một tiếng, vừa định mở miệng, thì nghe thấy ngoài kia có người vào báo.

"Nhị gia, không xong rồi...Chính viện đang ồn ào lắm, Hầu gia và phu nhân sai người gọi tiểu thư và Nhị thiếu phu nhân sang ngay!"

Nghe vậy, ta và Tiêu Tịch nhìn nhau, nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn hôm qua, vội vàng cúi mặt. Có lẽ, phòng Tiêu Thừa Ngật hôm qua cũng náo loạn thế này.

Không dám chậm trễ, chúng ta vội vàng rửa mặt thay quần áo rồi đến chính viện. Vừa bước vào, tiếng khóc sụt sùi của thứ tỷ ta đã vọng đến.

"Phụ thân, mẫu thân, con dâu cũng không hiểu sao kiệu hoa lại đưa nhầm, đưa con dâu đến phòng Thế tử."
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 4: Chương 4


Tiêu Thừa Ngật đứng một bên, mặt lạnh như băng, không rõ đang nghĩ gì. Thấy ta và Tiêu Tịch đến, Tạ Nhược Hành lao đến ôm lấy Tiêu Tịch: "Phu quân, là do thiếp và muội muội đổi nhầm khăn voan, nên mới lên nhầm kiệu hoa, bị đưa đến phòng Thế tử. Phu quân, chàng phải làm chủ cho thiếp!"

Hầu phu nhân Vương thị và Bình Dương Hầu cũng lên tiếng: "Đúng vậy, Tịch nhi, chuyện hôm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, mau chóng nhân lúc chưa ai biết mà đổi lại đi!"

Tiêu Tịch nghe vậy, nhìn Tạ Nhược Hành từ đầu đến chân, vẻ mặt khó dò. Lòng ta bỗng dưng rối loạn, vội vàng nói: "Không được! Con và Nhị công tử... đã thành thân rồi. Con đã là người của Nhị công tử."

Nghe ta nói, Tạ Nhược Hành kinh ngạc tột độ: "Muội muội, muội và Nhị công tử? Không! Không thể nào!"

Nói rồi, nàng ta ôm mặt khóc nức nở: “Muội muội, nếu muội đã lòng mến Nhị công tử, sao không sớm nói rõ với phụ thân mẫu thân?_Sao lại nhẫn tâm vào ngày đại hôn mới bày kế đổi khăn voan?"

Lời nói vừa dứt, nàng ta liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta. Quả nhiên, vừa nghe nàng ta nói vậy, Tiêu Thừa Ngật lập tức lộ vẻ giận dữ: "Tạ Chiêu Đường, lời nàng ta nói có phải sự thật?"

Ta giờ đã là người của Tiêu Tịch, tuyệt đối không thể có bất kỳ quan hệ gì với Tiêu Thừa Ngật nữa. Nhưng Tạ Nhược Hành và Tiêu Thừa Ngật lại chưa động phòng, nếu nàng ta trở về, vậy ta còn có chỗ đứng nào?

Ta vội vàng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa: "Thế tử, ngày trước chúng ta gặp nhau ở hậu hoa viên phủ Thượng thư, cũng là tâm đầu ý hợp, đã hứa hẹn trọn đời. Huống chi, ta đường đường là đích nữ Tạ gia, sao lại từ bỏ vị trí Thế tử phu nhân cao quý, để đi tranh đoạt phu quân của thứ tỷ?"

Tiêu Thừa Ngật tuổi trẻ tài cao, danh tiếng lẫy lừng, rất tự tin vào bản thân. Nghe ta nói vậy, hắn ta đã tin đến bảy tám phần. Nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi: "Vậy nàng nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/4.html.]

Ta nghe vậy, liếc nhìn Tạ Nhược Hành một cái, muốn nói rồi lại thôi, nhanh chóng cúi đầu: "Chuyện này... thiếp thân không dám nói."

Hầu phu nhân Vương thị là con gái nhà võ, tính tình nóng nảy, nghe vậy liền sốt ruột hỏi dồn: "Con ơi, đến nước này rồi, con còn giấu giếm gì nữa, biết gì thì mau nói ra đi!"

Ta mím môi, có chút ủy khuất nói: "Con và Thứ tỷ vốn là xuất giá từ sân riêng của mình, nhưng Thứ tỷ lại nói, chúng ta vốn là tỷ muội, sau khi gả đi lại thành tỷ muội dâu, là duyên phận lớn lao, nhất định phải cùng xuất giá từ một sân. Lại còn trước khi lên kiệu hoa còn lấy rượu ra mời con cùng uống. Con uống rượu Thứ tỷ đưa, mới hồ đồ nhận lầm Nhị công tử thành Thế tử. Giờ nghĩ lại, có lẽ Thứ tỷ đã tính toán vị trí Thế tử phu nhân này từ lâu, chỉ không biết vì sao lại đổi ý..."

Tiêu Tịch đứng một bên, không rõ đang suy nghĩ gì, nghe vậy chỉ thản nhiên nói: "Chuyện này, con có thể làm chứng. Tạ nhị tiểu thư quả thật hôm qua... có dấu hiệu trúng thuốc. Con chưa từng gặp Tạ đại tiểu thư, chỉ tưởng nàng là Tạ đại tiểu thư, nên mới động phòng cùng nàng."

Lời nói này xem như chứng minh ta bị hạ độc hãm hại. Tiêu Tịch vừa nói xong, sắc mặt Tiêu Thừa Ngật lập tức thay đổi.

"Đồ tiện nhân, ngươi dám mưu đoạt vị trí Thế tử phu nhân, không tiếc hãm hại cả muội muội ruột!"

Tạ Nhược Hành nước mắt đầm đìa, trăm miệng cũng không thể biện bạch: "Thế tử minh giám, thiếp thân không có! Thiếp thân tự biết thân phận hèn kém, không bằng muội muội xuất thân đích tôn quý, sao dám mơ tưởng vị trí Thế tử phu nhân? Kế sách bây giờ, chỉ có thể ủy khuất muội muội làm thiếp..."

Nàng ta vừa nói xong, ta liền tối sầm mặt mũi, suýt chút nữa ngất xỉu. May mà Tiêu Tịch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, ta mới không ngã xuống đất. Ta dựa vào người Tiêu Tịch, ánh mắt đầy ai oán nhìn Tạ Nhược Hành, khóc đến nấc nghẹn, suýt chút nữa không đứng vững: "Con và Đại công tử kết duyên, lại sai lầm động phòng cùng Nhị công tử, tự nhiên là có lỗi. Thứ tỷ đã là người của Thế tử, sao còn muốn tranh đoạt Nhị công tử với muội muội, còn muốn muội muội làm thiếp… Thứ tỷ hại muội muội còn chưa đủ sao?"

Ta chỉ là sợ nàng ta tranh đoạt vị trí chính thê của Nhị phòng với ta, nói bừa mà thôi. Ai ngờ, lời này vừa ra, như đ.â.m trúng nỗi đau của hai người.
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 5: Chương 5


Sắc mặt Tiêu Thừa Ngật và Tạ Nhược Hành đều trở nên khó coi. Vương thị chỉ là đích mẫu của Tiêu Thừa Ngật, nhưng lại là sinh mẫu của Tiêu Tịch. Vốn dĩ con trai mình cưới một thứ nữ, giờ lại động phòng với ta, một đích nữ, bà ấy mừng còn không kịp. Nghe ta nói vậy, bà ấy liền hỏi: "Con gái của ta, vậy ý con là?"

Ta ngẩng đầu khỏi lòng Tiêu Tịch, e thẹn liếc nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu nói: "Dù sao con và Nhị công tử đã gạo nấu thành cơm rồi, con... con nguyện gả cho Nhị công tử làm thê tử. Còn vị trí Thế tử phu nhân, nhường cho Thứ tỷ vậy."

Ai ngờ, ta vừa nói vậy, Tiêu Thừa Ngật liền phản đối ngay lập tức: "Không được! Sinh mẫu của Tạ đại tiểu thư, chỉ là một di nương trong Tạ gia mà thôi! Thế tử phu nhân là chủ mẫu tương lai của Hầu phủ, một thứ nữ xuất thân hèn kém, sao có thể đảm đương? Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta chê cười Tiêu gia chúng ta sao?"

Vương thị nói: "Nhưng người đã đưa vào rồi, cũng đã vào phòng con rồi, chẳng lẽ còn trả về sao?"

Tiêu Thừa Ngật hừ lạnh một tiếng: "Nhiều nhất là cho một vị trí trắc thất, đồng ý thì ở lại, không đồng ý thì đưa về!"

Tạ Nhược Hành tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành ngậm hận tuân theo: "Vâng..."

Bình Dương Hầu vuốt râu, nhìn về phía Tiêu Tịch: "Tịch nhi thì sao?"

Tiêu Tịch liếc nhìn ta trong lòng, khẽ gật đầu: "Toàn quyền nghe theo phụ mẫu!"

Bình Dương Hầu gật đầu: "Tốt! Vậy Tạ nhị tiểu thư sẽ là chính thê của Tịch nhi, Tạ đại tiểu thư làm trắc thất của Ngật nhi, bản Hầu sẽ sai người đến phủ Thượng thư báo tin, nói rõ mọi chuyện, rồi đến quan phủ đổi lại văn thư..."

Sau một hồi lộn xộn, tên trên hôn thư từ ta và Tiêu Thừa Ngật đã đổi thành ta và Tiêu Tịch. Hầu gia và Hầu phu nhân mới cho chúng ta về phòng riêng của mình. Lúc đi, Tạ Nhược Hành hận thù liếc nhìn ta, nhỏ giọng nói: "Có phải ngươi đã sớm biết Thế tử hắn... cố ý dùng kế, cùng Nhị công tử thành sự không?"

Ta bị nàng ta nói đến mơ hồ, khó hiểu nhìn nàng ta: "Thứ tỷ đang nói gì vậy? Chiêu Đường sao nghe không hiểu?"

Tạ Nhược Hành thấy sắc mặt ta không giống giả vờ, vẻ mặt càng thêm bất bình, thấy Tiêu Thừa Ngật đã đi xa, vội vàng đuổi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/5.html.]

Ta thấy xung quanh không có ai, vui vẻ khoác tay Tiêu Tịch: "Phu quân, chúng ta về phòng thôi!"

Tiêu Tịch để mặc ta khoác tay, cùng ta về phòng. Người hầu trong phủ đều nói, ta và Tiêu Tịch lên nhầm kiệu hoa, lại thành đúng người, quả là một đoạn nhân duyên tốt đẹp ngoài ý muốn.

Ta nghe những lời bàn tán bên ngoài, trong lòng cũng vui vẻ khôn xiết. Ai ngờ, vừa vào phòng, sắc mặt Tiêu Tịch liền trầm xuống, buông tay tôi ra: "Được rồi, ở đây không có ai, nàng không cần phải diễn nữa! Ta biết người nàng lòng mến là đại ca, sở dĩ gả cho ta, chẳng qua là vì chúng ta đã có phu thê chi thực, bất đắc dĩ mà thôi!"

Nghe những lời này, ta đầu tiên là ngẩn người, sau đó trong đáy mắt nhanh chóng ngấn lệ: "Phu quân sao có thể hiểu lầm thiếp như vậy? Đúng! Thiếp thừa nhận hôm qua vì trúng thuốc, mới cùng phu quân có da thịt chi thân. Nhưng nói đến người mà Chiêu Đường thực sự lòng mến, ngoài phu quân, còn có thể là ai? Hôm qua sở dĩ lỗ m ãng như vậy, là vì tưởng mình đang nằm mơ...Thực ra, ngày trước ở hậu hoa viên phủ Thượng thư xem mắt, thiếp đã để ý đến Nhị gia chàng rồi! Chỉ là mệnh lệnh của phụ mẫu khó trái, mới hứa gả cho Thế tử. Thiếp đêm nào cũng nghĩ đến Nhị gia, mấy lần tỉnh dậy phát hiện là mơ, nước mắt thấm ướt cả khăn gối! May mà, lần này là thật rồi!"

Tiêu Tịch nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Nhưng, nàng vừa rồi nói với đại ca..."

Ta bĩu môi: "Thiếp thân chỉ là một nữ tử yếu đuối,...Nếu chuyện này đến tai thế tử, chẳng phải sẽ khiến ngài ấy mất mặt lắm sao? Thiếp nói vậy, chẳng qua cũng là để giữ thể diện cho chàng. Nhị gia không hiểu cho thiếp, còn trách lầm thiếp."

Tiêu Tịch định nói gì đó nữa, ta liền nhón chân lên, bịt miệng hắn lại.

"Nhị gia, chẳng lẽ chàng vẫn chưa hiểu lòng thiếp sao?"

Tiêu Tịch bị ta hôn đến đỏ bừng cả mặt, hắn cao lớn, ta phải nhón chân mới với tới.

Hắn bất giác chiều theo ta. Nhận thấy điều đó, ta cong môi cười, thì thầm vào tai hắn: "Nhị gia, tối qua đến tận canh tư mới được nghỉ, sáng nay canh năm đã bị đánh thức dậy rồi. Thiếp buồn ngủ quá, chàng nằm ngủ với thiếp một lát nữa nhé?"

Tiêu Tịch định từ chối: "Không được! Ta còn hẹn người ra thao trường tỷ thí..."

Nhưng khi nhìn vào mắt ta, giọng hắm dịu lại: "Được rồi, được rồi! Nàng thật là yếu đuối, ta ngủ với nàng là được chứ gì!"
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 6: Chương 6


Nói rồi, hắn bế ngang ta lên, đặt ta lên giường, nằm xuống cạnh ta, để ta tựa vào cánh tay hắn rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ, ta mơ một giấc mơ mơ hồ. Trong mơ, ta lại là nữ chính trong một câu chuyện thoại bản. Nàng nữ chính ấy, trùng tên trùng họ với ta, nhưng không bị đổi gả, mà thuận lợi gả cho thế tử Tiêu Thừa Ngật.

Ai ngờ, Tiêu Thừa Ngật lại có một bí mật khó nói, và ta đã dùng phương thuốc bí truyền của tổ tiên nhà sinh mẫu để chữa khỏi cho hắn.

Tưởng rằng sau cơn mưa trời lại sáng,

Nào ngờ, sau khi hắn ta khỏi bệnh, vẫn lạnh nhạt với ta, ngược lại tư thông với thứ tỷ của ta, đồng thời cũng là tẩu tử của hắn.

Khi bị ta vô tình bắt gặp, hai kẻ đó chẳng những không biết hối cải, còn nhẫn tâm g.i.ế.c người diệt khẩu, vu oan cho ta và tiểu thúc Tiêu Tịch tội danh tư thông, bắt tại trận.

Cuối cùng, ta bị nhốt lồ|\|g heo dìm xuống sông mà chết, còn Tiêu Tịch thì bị lưu đày, c.h.ế.t trên đường đi.

Cảnh tượng trong mơ quá đỗi thảm thương, khiến ta giật mình tỉnh giấc.

"Không! Đừng mà!"

Mở mắt ra, thấy Tiêu Tịch đang nhìn mình chằm chằm, ta bật khóc, nhào vào lòng hắn.

"Chàng ơi! Chàng không sao, tốt quá rồi! Thiếp mơ thấy chàng c.h.ế.t mất, hu hu hu..."

Tiêu Tịch nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối bên thái dương ta, an ủi: "Nàng ngốc quá, khóc gì chứ? Ta vẫn ở đây mà. Người ta nói, giấc mơ thường trái ngược với sự thật."

Trái ngược ư?

Nhưng mọi thứ trong giấc mơ ấy sao mà chân thực đến thế, chẳng giống như mơ chút nào.

Nếu giấc mơ đó là thật... thì việc Tạ Nhược Hằng đổi ý cũng dễ hiểu rồi.

Tất cả là vì... Tiêu Thừa Ngật, kẻ đó không thể làm chuyện ấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/6.html.]

Tiêu Thừa Ngật thân là thế tử Hầu phủ, gánh trên vai trọng trách nối dõi tông đường. Giờ đây, hắn không thể làm được chuyện đó, lại cứ khư khư giữ lấy vị trí thế tử. Nếu để dòng dõi Hầu phủ tuyệt tự, đó là trọng tội!

Trong giấc mơ, sau khi gả vào Hầu phủ, ta vẫn giữ mình trong sạch suốt hai năm trời, mới chữa khỏi căn bệnh khó nói của hắn.

Thế nhưng, hắn lại dâng thành quả ấy cho Tạ Nhược Hằng. Giờ đây, ta đã là thê tử của Tiêu Tịch, lẽ nào còn phải có trách nhiệm chữa bệnh cho Tiêu Thừa Ngật sao?

Ta muốn xem, Tiêu Thừa Ngật hắn ta sẽ làm thế nào để kế thừa tước vị Hầu tước này!

Thấy ta trầm ngâm suy nghĩ, Tiêu Tịch khẽ chạm vào mũi ta, hỏi: "Nàng lại đang nghĩ gì thế?"

Ta ngước nhìn nam nhân cao lớn, tuấn tú bên cạnh, bỗng thấy ngượng ngùng, mặt đỏ ửng: "Thiếp đang nghĩ... bao giờ thì thiếp có thể sinh cho chàng một đứa con?"

Tiêu Tịch nghe vậy, vội vàng ho khan vài tiếng: "Khụ khụ! Chúng ta mới cưới nhau hôm qua, hôm nay nàng đã nghĩ đến chuyện con cái rồi sao?"

Ta nhìn Tiêu Tịch, thầm nghĩ, Tiêu Thừa Ngật không thể có con, nếu cưới thê tử mấy năm mà không có con nối dõi, e rằng cái ghế thế tử của hắn khó mà giữ vững.

Nếu ta và Tiêu Tịch sinh được cháu đích tôn trước, biết đâu có thể thay đổi được người thừa kế. Tạ Nhược Hằng hạ độc ta, bày mưu tính kế đổi gả, chẳng qua là vì chê Tiêu Tịch là kẻ ăn chơi trác táng.

Nếu Tiêu Thừa Ngật mà nàng ta mong nhớ ngày đêm bị truất ngôi thế tử, khiến nàng ta mừng hụt, không biết sẽ là cảnh tượng hả hê đến mức nào!

Nhưng ngoài mặt, ta vẫn tỏ ra đoan trang hiền thục: "Hầu phủ mình người thưa thớt quá, hầu gia chỉ có hai con trai là thế tử và chàng thôi. Có thêm đứa trẻ cho vui cửa vui nhà, chẳng phải tốt hơn sao?"

Nói rồi, ta chớp đôi mắt long lanh, nhìn Tiêu Tịch đầy mong đợi: "Chẳng lẽ... chàng không muốn có con với thiếp sao?"

Tiêu Tịch nhìn ta, tim như tan chảy, vội vàng nắm lấy tay ta, nói: "Muốn chứ! Muốn bao nhiêu đứa cũng được!"

Ta giả vờ thẹn thùng cúi đầu, nhưng khóe miệng thì không thể giấu nổi nụ cười. Trong lòng thầm nghĩ: Đó là chàng tự nguyện đấy nhé!

"Vậy... chàng thích con trai hay con gái hơn?"
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 7: Chương 7


Tiêu Tịch đáp: "Con nào ta cũng thích hết! Con gái phải giống nàng, dịu dàng xinh đẹp, con trai phải giống ta, ta sẽ dạy võ nghệ, dẫn nó đi cưỡi ngựa b.ắ.n cung!"

Nghe hắn nói vậy, ta thầm ghi nhớ trong lòng. Phải sinh cho hắn hai đứa, một trai, một gái.

Người ta vẫn nói: "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

Chẳng lẽ không làm gì, mà tự nhiên có con sao?

Ta bèn khẽ nũng nịu: "Phu quân, thiếp thấy người hơi khó chịu... Hay là... dư độc trong người vẫn chưa hết..."

Tiêu Tịch nghe vậy, cổ họng nghẹn lại, rồi chẳng nói chẳng rằng, liền quấn lấy ta. Quả nhiên, ta có mắt nhìn người. Hắn và ta thật tâm đầu ý hợp.

Ba ngày sau, đến lượt hồi môn. Tiêu Thừa Ngật và Tạ Nhược Hằng cũng cùng ta và Tiêu Tịch về phủ Thượng thư.

Lễ vật hồi môn đều do Hầu phu nhân chuẩn bị. Tuy bà là kế mẫu, nhưng đối đãi với Tiêu Tịch và Tiêu Thừa Ngật rất công bằng.

Phụ mẫu ta thấy ta gả cho Tiêu Tịch, cũng không có ý kiến gì nhiều như ta tưởng tượng. Xét cho cùng, tuy Tiêu Tịch không có khả năng kế thừa tước vị Hầu tước như Tiêu Thừa Ngật, nhưng hắn lại có nhà ngoại rất mạnh để nương tựa.

Hầu phu nhân Vương thị, xuất thân từ Trấn quốc Tướng quân phủ. Bà là con gái út được Trấn quốc Đại tướng quân hết mực yêu thương. Phụ thân và các ca ca của bà đều là tướng lĩnh trong quân đội, người thân trong tộc cũng giữ nhiều chức vụ quan trọng.

Lý do bà chấp nhận làm kế thất cho Bình Dương Hầu, là vì thời trẻ bà tham gia quân ngũ, lỡ dở tuổi xuân. Sau lại thấy Hầu gia năm đó tuấn tú, khí chất phi phàm. Vậy nên, bà mới bỏ qua bao nhiêu công tử tài tuấn ở kinh thành, chấp nhận gả cho một nam nhân góa thê.

Ta gả cho hắn, cũng coi như được sống một cuộc đời bình yên, giàu sang. Còn Tạ Nhược Hằng, đàng hoàng làm chính thất không chịu, lại cam tâm làm thiếp của Tiêu Thừa Ngật, thật là làm nhục gia môn.

Phụ thân trước mặt Tiêu Thừa Ngật, liền muốn truy hỏi tội lỗi: "Khâu di nương, xem con gái tốt của bà kìa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/7.html.]

Khâu di nương là người thanh mai trúc mã với phụ thân từ thuở nhỏ. Trước khi cưới mẫu thân ta, phụ thân đã lén lút nuôi bà ta bên ngoài.

Mẫu thân ta xuất thân từ nhà buôn, tuy giàu có, nhưng lại muốn có danh giá hiển hách từ mối hôn sự với phụ thân. Khi Khâu di nương ôm con đến nhà, mẫu thân ta đành phải nhắm mắt cho qua.

Những năm qua, phụ thân luôn thiên vị Khâu di nương và Tạ Nhược Hằng, đối với mẫu thân ta chỉ giữ vẻ khách sáo. Phụ thân còn cưng chiều Tạ Nhược Hằng hơn cả ta, đứa đích nữ này.

Vì vậy, bà ta mới nhân cơ hội ta nghị thân với Tiêu gia, để Tạ Nhược Hằng leo lên mối hôn sự với Tiêu Tịch.

Vốn dĩ, với thân phận thứ nữ của Tạ Nhược Hằng, gả được cho con trai đích tôn của Hầu phủ đã là trèo cao lắm rồi. Ai ngờ, lòng tham của nàng ta quá lớn, lại dám mơ tưởng đến vị trí thế tử phu nhân của ta!

Lần này, "gắp lửa bỏ tay người", lại còn đắc tội với thế tử Tiêu Thừa Ngật!

Tiêu Thừa Ngật đến đây, chính là để trút giận, đòi lại công bằng.

Khâu di nương ngày thường không hề ra dáng một người thiếp, lúc này thấy sắc mặt Tiêu Thừa Ngật khó coi, liền mang cái kiểu đối phó với phụ thân ta ra để đối phó với hắn.

"Hiền tế đừng giận, chắc là con bé Nhược Hằng nhất kiến chung tình với con, không kiềm chế được lòng mình, nên mới làm ra chuyện dại dột này..."

Ai ngờ bà ta chưa nói xong, Tiêu Thừa Ngật đã nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm đuôi: "Bà già này, bà đang nói bậy bạ gì đấy? Người ngồi trên kia, mới là nhạc mẫu ta, bà tính là cái gì?"

Khâu di nương ngày thường ở phủ, cậy được phụ thân sủng ái nên rất hống hách, căn bản chẳng coi mẫu thân ta ra gì, trong lòng luôn tự coi mình là chính thất.

Lúc này nghe Tiêu Thừa Ngật nói vậy, bà ta xấu hổ đến đỏ mặt, nói cũng không nên lời: "Ngươi! Ngươi..."

Tạ Nhược Hằng thấy mẫu thân mình bị sỉ nhục, liền đau lòng nói: "Thế tử, sao chàng lại nói mẫu thân thiếp như vậy?"
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 8: Chương 8


Tiêu Thừa Ngật như thể cố tình gây sự, nghe vậy liền hỏi vặn lại: "Mẫu thân? Tạ Nhược Hằng, nàng lại gọi một thiếp thất là mẫu thân sao? Chẳng lẽ, trong phủ Thượng thư này, còn có hai phu nhân? Vậy nhạc phụ đại nhân, đừng trách Tiêu Tịch đại nghĩa diệt thân, tấu lên thánh thượng tội sủng thiếp diệt thê của người đấy!"

Phụ thân nghe vậy liền sợ đến tái mặt: "Thế tử bớt giận! Con tiện tỳ này ngày thường không phải như vậy, hôm nay chắc là thấy con gái về nhà, uống say nên nói năng lảm nhảm. Người đâu, mau lôi Khâu di nương ra ngoài!"

Ma ma bên cạnh mẫu thân ta lập tức sai mấy bà già thô lỗ đến lôi Khâu di nương ra ngoài. Khâu di nương vốn đã ấm ức, thấy phụ thân cũng không bênh vực mình, liền khóc lóc thảm thiết: "Lão gia! Hằng Nhi là do thiếp sinh ra, là miếng thịt từ người thiếp rơi xuống, thiếp gọi một tiếng Tiêu Tịch , đáng gì mà bị đối xử như vậy? Hằng Nhi nhà chúng ta giờ là thế tử phu nhân rồi, thế tử đối với nhạc mẫu mà cũng khắc nghiệt đến thế sao?"

Mọi người có mặt đều ngẩn người trước những lời đó. Ta và Tiêu Tịch liếc nhìn nhau, rồi cúi đầu im lặng.

Mẫu thân ta cúi đầu niệm Phật, phụ thân ta thì hoảng hốt, còn sắc mặt Tiêu Thừa Ngật thì xanh mét.

"Chẳng lẽ không ai nói cho bà biết, con gái bà chỉ là thiếp của ta thôi sao? Muốn làm thê tử ta, nàng ta còn không có tư cách!"

Nhìn vẻ mặt hống hách của Khâu di nương, ta đoán chắc bà ta cũng nhúng tay vào vụ đổi hôn sự này. Nếu không, sao bà ta dám tự nhận mình là mẫu thân của thế tử phu nhân?

Ta vờ khó hiểu lên tiếng: "Hầu phủ có phái người đưa tin đến, lẽ nào di nương chưa nghe sao? Vậy làm sao di nương biết được chuyện đổi hôn, còn biết tỷ ấy đã làm thế tử phu nhân? Chẳng lẽ, chuyện hôm đó..."

Lời vừa dứt, phụ thân ta liền giáng cho Khâu di nương một cái tát trời giáng: "Đồ nữ nhân đê tiện!"

Mẫu thân ta cũng òa khóc: "Con gái đáng thương của ta ơi, phụ mẫu vẫn còn đây, mà con lại bị mẫu tử nhà người ta hãm hại đến thế này!"

Ta cũng khóc theo: "Mẫu thân ơi, phụ thân ơi... xin hai người hãy làm chủ cho con!"

Ngày hôm đó, Tiêu Thừa Ngật làm ầm ĩ với mẫu thân ta, mẫu thân ta lại làm ầm ĩ với ta. Một bữa tiệc hồi môn đáng lẽ phải vui vẻ, cuối cùng lại kết thúc bằng việc Khâu di nương bị đày đến trang viên.

Tạ Nhược Hằng vốn muốn cậy thế gả vào nhà thế tử, về nhà sinh mẫu hống hách. Ai ngờ, thế tử lại ép phụ thân ta trừng trị sinh mẫu của nàng ta, khiến nàng ta mất mặt ê chề, đến nỗi mắt sưng húp cả lên trên đường về.

Ta vừa muốn cười, lại ngại không tiện, đành vùi đầu vào lòng Tiêu Tịch giả vờ đau buồn.

Nhìn xe ngựa chở Tiêu Thừa Ngật và Tạ Nhược Hằng đi khuất, lòng ta lại dấy lên nghi ngờ.

Tiêu Thừa Ngật này đánh mặt Khâu di nương và Tạ Nhược Hằng, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Hắn ta làm vậy để được gì chứ?

Thật khó hiểu.

Dù sao, qua giấc mơ kia, ta đã thấy rõ bản chất bạc tình bạc nghĩa, coi mạng người như cỏ rác của hắn.

Hắn muốn làm ầm ĩ, cứ để hắn làm.

Nhờ hắn giúp ta và mẫu thân xử lý Khâu di nương và Tạ Nhược Hằng, ta lại đỡ phải tốn công.

Để nhanh chóng sinh con nối dõi, ta lấy bài thuốc bổ trong mơ, vốn định dùng cho Tiêu Thừa Ngật, nay lại cho Tiêu Tịch uống. Tiêu Tịch vốn là nam nhân cường tráng, uống thuốc của ta vào, càng thêm hăng hái.

Hai ta đêm đêm ân ái, tình cảm mặn nồng. Bọn nha hoàn bà tử ngoài hành lang nghe lén, mặt mũi đỏ bừng, chỉ biết tấm tắc khen ngợi nhị công tử và nhị thiếu phu nhân ân ái ngọt ngào, khiến người khác phải ghen tị.

Ngược lại, bên Tạ Nhược Hằng thì ảm đạm như mây mù giăng lối. Vừa về phủ được nửa tháng, nàng đã bị Tiêu Thừa Ngật cấm túc, bắt suy ngẫm lỗi lầm.

Sau khi được thả ra, nàng lại tìm mọi cách dụ dỗ Tiêu Thừa Ngật động phòng với mình.

Có lẽ vì không còn bài thuốc bí truyền của ta, nên dù Tạ Nhược Hằng có giở đủ mọi thủ đoạn, cũng không thể thành công.

Chuyện này lan ra ngoài, người ta chỉ trích Tạ Nhược Hằng vô dụng, không giữ được chân phu quân.
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 9: Chương 9


Bà mẫu cũng bóng gió dò hỏi Tiêu Thừa Ngật, có phải hắn không thích Tạ Nhược Hằng không, có muốn bà chọn cho vài nha hoàn thông phòng không.

Mặt Tạ Nhược Hằng lúc xanh lúc trắng, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.

Ta giả vờ sợ hãi, rúc vào lòng Tiêu Tịch: "Tỷ tỷ ơi, tỷ nhìn muội như vậy làm gì? Đâu phải muội muốn chọn thiếp cho thế tử đâu..."

Tiêu Tịch thấy vậy, liền đau lòng ôm chặt ta vào lòng, trừng mắt nhìn Tạ Nhược Hằng: "Láo xược! Ngươi chỉ là một con thiếp, dám cả gan ức h.i.ế.p nhị thiếu phu nhân của phủ ta!"

Tạ Nhược Hằng đỏ mắt, ấm ức nhìn Tiêu Tịch: "Nhị công tử, thiếp thân không có..."

Ta sợ nàng ta không dụ dỗ được Tiêu Thừa Ngật, lại quay sang dụ dỗ Tiêu Tịch, vội vàng thò tay véo mạnh vào eo hắn!

"Chàng ơi~~~"

Tiêu Tịch nhăn mặt vì đau, nhưng không hé răng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tạ Nhược Hằng, nói: "Ngươi là thiếp của thế tử, cứ làm bộ làm tịch, khóc lóc ỉ ôi, còn ra thể thống gì! Người ngoài mà biết, lại tưởng đại ca ngược đãi ngươi!"

Bà mẫu cũng càng nhìn con dâu thiếp của con trai riêng càng thấy chướng mắt. Ngược lại, phu thê Tiêu Tịch thì ân ái mặn nồng, khiến bà yên tâm hơn nhiều.

Bà trừng mắt nhìn Tạ Nhược Hằng, quát: "Thôi đi, còn không mau lui xuống! Nhà ta không biết kiếp trước gây nghiệp gì...Lại còn rước về cái thứ họa hại như ngươi! Ta thấy thế tử từ khi cưới ngươi về, có ngày nào vui vẻ đâu."

Rồi bà vẫy tay gọi ta: "Con gái của mẫu thân ơi, lại đây ta nhìn kỹ nào. Mấy hôm nay thấy eo con hình như đầy đặn hơn rồi đấy, nguyệt sự có đều không? Đã gọi đại phu đến khám chưa?"

Tạ Nhược Hằng còn muốn nói gì nữa, nhưng Vương thị nào thèm đoái hoài đến nàng ta. Nàng ta chỉ còn biết nghiến răng dậm chân, hậm hực bỏ đi.

"Tạ Chiêu Đường, ngươi rồi sẽ phải hối hận!"

Ta đoán chắc Tạ Nhược Hằng sẽ không chịu yên phận, nhưng không ngờ nàng ta lại hành động nhanh đến vậy.

Lại dám chặn đường Tiêu Tịch trên đường hắn từ thao trường về, nhào vào lòng hắn; "Nhị công tử, xin chàng thương xót thiếp thân! Thiếp thân thật sự không chịu nổi cuộc sống này nữa rồi. Chuyện đổi hôn sự ngày đó, thiếp thân bị người ta hãm hại! Là muội muội cướp hôn sự của thiếp, đáng lẽ, thiếp mới là chính thất của chàng!!!"

Nàng ta kể lể thảm thiết, nhưng đâu biết rằng, ta và Tiêu Thừa Ngật vừa hay đi ngang qua, đang đứng ngay sau lưng nàng ta và Tiêu Tịch.

Nghe nàng ta than vãn thảm thương như vậy, cứ tưởng Tiêu Tịch sẽ mủi lòng, ai ngờ hắn lại đẩy nàng ta ra như thể nhìn thấy ma: "Ngươi làm cái gì vậy!"

Rồi hắn đưa mũi lên ngửi ngửi người mình, mặt mày ỉu xìu nói: "Chết rồi! Dính phải mùi son phấn của ngươi rồi! Thê tử ta mũi thính lắm, mà để nàng ấy ngửi thấy thì sao? Nàng ấy không cho ta nói chuyện với nữ nhân khác! Ngươi hại c.h.ế.t ta rồi!"

Tạ Nhược Hằng giờ mới nhận ra mình bị ghét bỏ đến mức nào, Trên gương mặt nàng ta đầy vẻ oán hận và khó hiểu.

"Ta và chàng mới phải là phu thê! Sao chàng lại chán ghét ta đến vậy? Ta rốt cuộc điểm nào không bằng Tạ Chiêu Đường chứ!"

Tiêu Tịch phủi phủi áo quần, nói: "Nương tử ta hơn ngươi ở chỗ nào ư? Nhiều lắm đó! Nàng ấy dáng người cao hơn ngươi, eo thon hơn ngươi, da trắng hơn ngươi, mắt to hơn ngươi, giọng nói hay hơn ngươi, lại còn biết lễ nghĩa, tâm địa lương thiện... tóm lại, cái gì cũng hơn ngươi gấp trăm lần! Chẳng lẽ ngươi dám so sánh với nương tử ta sao? Trong nhà không có gương, không có nước tiểu à? Sao không đi tè rồi tự soi mặt mình đi..."

Lời lẽ này quả là quá thô t ục...

Tạ Nhược Hằng dù mưu mô, độc ác đến mấy, cũng là tiểu thư khuê các, bị người ta sỉ nhục đến mức này, sao còn chịu nổi.

Nàng ta liền túm lấy tay áo Tiêu Tịch, muốn giở trò ăn vạ: "Người đâu! Nhị công tử, ta là nữ nhân của ca ca ngươi, ngươi đừng..."

Lại muốn giở trò vu oan giá họa!

Nghe bên cạnh, Tiêu Thừa Ngật ho khẽ một tiếng.

"Khụ khụ!"

Tiếng ho ấy vang lên như sấm giữa trời quang, khiến Tạ Nhược Hằng giật mình buông tay áo Tiêu Tịch, ngã ngồi xuống đất.

Nàng ta quay đầu, kinh ngạc nhìn Tiêu Thừa Ngật và ta: "Thế tử... còn cả ngươi nữa? Sao hai người lại ở đây? Hai người sau lưng ta đang làm gì?"

Ta vội vàng xua tay: "Chàng ơi, tỷ ơi, muội và thế tử vừa hay đi ngang qua, chỉ là trời tối, hai người không thấy thôi."
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 10: Chương 10


Vẻ mặt Tạ Nhược Hằng vẫn còn kinh ngạc: "Các người... các người thấy những gì rồi?"

Tiêu Thừa Ngật hừ lạnh một tiếng: “Từ lúc cô gọi nhị đệ dừng lại, ta đã thấy hết rồi. Hay lắm Tạ Nhược Hằng, cô trách ta lạnh nhạt với cô sao? Hay là cô trời sinh thấp hèn, không có nam nhân không sống nổi, đến nhị đệ ta mà cô cũng dám quyến rũ! Hay là ta làm chủ, đưa cô cho nhị đệ ta làm thiếp!"

Tiêu Tịch nghe vậy giật mình, vội vàng ôm chặt ta vào lòng: "Đại ca, huynh ngàn vạn lần đừng hại đệ! Đời này đệ chỉ cần một mình nương tử là đủ rồi, không chứa thêm ai được nữa đâu, huynh tự giữ lại đi!"

Rồi hắn bế thốc ta lên, chạy như bay: "Nương tử, chúng ta mau đi thôi, thứ tỷ của nàng đáng sợ quá! Kế mẫu nuôi dạy, đều có kiểu cách như vậy sao? Khó trách mẫu thân thấy nàng ta là tức giận."

Hai huynh đệ nhà này đúng là miệng lưỡi sắc bén, không nể nang ai. Ta chỉ đành nhắc nhở hắn: "Thôi đi, dù gì nàng ấy cũng là thứ tỷ của thiếp..."

Tối hôm đó, không rõ Tiêu Thừa Ngật và Tạ Nhược Hằng động phòng thế nào, nhưng sáng hôm sau, vết m.á.u trinh tiết đã được nộp lên.

Sắc mặt của Vương thị đối với Tạ Nhược Hằng cũng dịu bớt phần nào. Chỉ là Tạ Nhược Hằng như biến thành người khác, vẻ mặt sợ sệt, không còn tranh đấu với ta nữa.

Còn ta, chẳng mấy chốc cũng phát hiện có thai, thành hôn chưa đầy nửa năm, ta đã mang thai con của Tiêu Tịch.

Tiêu Tịch biết tin, vui mừng khôn xiết, ôm ta xoay vòng vòng: Tuyệt vời quá nương tử, chúng ta có con rồi! Chúng ta sắp được làm phụ mẫu rồi!"

Ta vội vàng ngăn hắn lại: "Đừng như vậy, mẫu thân nói rồi, mới có hơn một tháng, thai còn chưa ổn định đâu! Phải cẩn thận một chút!"

Rồi ta lại lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn: "Thiếp biết chàng không thích những lễ nghi rườm rà, không muốn bị gò bó. Nhưng giờ chúng ta đã có con, thiếp mong chàng có thể vì con mà cố gắng phấn đấu một chút. Thiếp không cầu chàng làm hầu gia như đại bá, chỉ mong phụ thân của con chúng ta sau này có chút chức tước trong người. Chàng có thể... vì thiếp và con mà đi thi lấy công danh được không?"

Nghe ta nói vậy, Tiêu Tịch có chút do dự: "Chuyện này..."

Ta giả vờ buồn bã lau nước mắt: "Nếu chàng không muốn thì thôi, thiếp không ép chàng làm điều chàng không thích. Chỉ là thiếp nghĩ đến sau này, khi phụ mẫu trăm tuổi về già, con cái của đại bá là công tử tiểu thư quyền quý, còn chúng ta lại phải sống nhờ nhà người khác..."

Tiêu Tịch nghe vậy, siết c.h.ặ.t t.a.y ta: "Nương tử nói đúng! Vì nàng và con, ta không thể sống lông bông như vậy nữa! Kỳ thi mùa thu năm nay, ta sẽ đi thi thử một lần!"

Ta có chút ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao? Lúc này, kỳ thi mùa thu chỉ còn chưa đầy nửa năm Gấp gáp vậy, liệu chàng có kịp không? Nếu không đậu, cũng không sao, cùng lắm là chờ ba năm nữa..."

Tiêu Tịch đáp: "Nương tử đừng coi thường trượng phu của nàng!"

Từ đó trở đi, Tiêu Tịch vùi đầu vào thư phòng. Vì ta đang dưỡng thai, hắn dứt khoát ngủ lại thư phòng luôn.

Chỉ là mỗi ngày, hắn đều dành thời gian dùng bữa cùng ta, ân cần với ta.

Đứa bé trong bụng ta là cháu đích tôn đầu tiên của Hầu phủ, ta sợ bị người ám hại, nên ăn uống, sinh hoạt đều vô cùng cẩn trọng, không dám sai sót chút nào.

Bà mẫu cũng thương ta bụng mang dạ chửa nặng nề, miễn cho ta việc sáng tối hầu hạ. Thay vào đó, bà bắt Tạ Nhược Hằng đến hầu hạ, đứng hầu theo đúng quy củ.

Nghe nha hoàn từ viện chính về kể lại, Tạ Nhược Hằng tiều tụy, gầy rộc hẳn đi, so với đại tiểu thư Tạ gia ngày trước, quả là hai người khác biệt.

Ta nhớ lại những gì mình đã trải qua trong giấc mơ, lòng không khỏi cảm khái. Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng cốt truyện trong thoại bản, thì giờ này đắc ý nhất phải là nàng ta mới đúng.

Còn ta, không chỉ phải chịu sự hắt hủi của Tiêu Thừa Ngật, mà còn phải mất mạng.

Nghĩ vậy, ta lại chẳng còn đồng cảm với Tạ Nhược Hằng nữa. Dù sao, nàng ta thảm, còn đỡ hơn ta thảm. Ai bảo nàng ta tâm địa độc ác, bày mưu tính kế đổi hôn sự với ta chứ!
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 11: Chương 11


Ta nghĩ, Tiêu Tịch đã ăn chơi trác táng bao nhiêu năm nay, dù có cố gắng học hành nửa năm, cũng khó lòng thi đỗ.

Không ngờ, khi ta bụng mang dạ chửa tám tháng, đột nhiên có tin báo hắn thi đỗ.

"Nhị thiếu phu nhân! Tin vui đó! Nhị gia thi đỗ rồi!"

Ta đang ngồi may giày đầu hổ và quần áo lót cho con bên cửa sổ. Nghe tin, ta vội vàng đứng bật dậy: "Chàng đỗ hạng mấy?"

Tiểu tư báo tin mừng đáp: “Chúc mừng nhị thiếu phu nhân, chúc mừng nhị thiếu phu nhân, nhị gia nhà mình đỗ đầu bảng nhất giáp đó ạ! Phu nhân là thê tử trạng nguyên rồi!"

Nghe vậy, ta sững người. Rồi nhíu mày hỏi: "Hả? Phu quân ta... đỗ trạng nguyên???"

"Quan chủ khảo năm nay là ai vậy? Chẳng lẽ, phu quân ta... gian lận thi cử?"

Tiểu tư cười phá lên: "Nhị thiếu phu nhân hiểu lầm rồi, nhị gia nhà mình đúng là văn võ song toàn, nhưng mà đỗ không phải là văn, mà là võ trạng nguyên đó ạ! Nhị gia nhà mình đó, là võ trạng nguyên do chính tay thánh thượng điểm danh! Ngay lập tức được phong chức quan nhất đẳng ngự tiền thị vệ, chính tam phẩm!"

Rồi hắn hạ giọng ghé vào tai ta thì thầm: "So với thất phẩm của đại gia, phẩm hàm cao hơn nhiều đó ạ!"

Câu này quả là nói trúng tim đen của ta!

Ta thưởng cho hắn một nắm ngân qua tử ngay lập tức.

"Tốt, tốt, có thưởng!"

Rồi ta dặn dò hắn: "Ra ngoài nhớ cẩn thận lời ăn tiếng nói đó!"

Tiểu tư lè lưỡi: "Nhị thiếu phu nhân yên tâm, nô tài biết phải làm thế nào mà!"

Tiêu Tịch đỗ võ trạng nguyên, còn làm ngự tiền thị vệ, ta vui mừng đến mức cứ đi vòng vòng trong phòng. Lúc thì chắp tay vái lạy Bồ Tát, cảm tạ trời đất, lúc lại lo lắng không biết nên tổ chức tiệc mừng thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/11.html.]

Nha hoàn Thải Hà nhắc nhở: "Nhị thiếu phu nhân, giờ này phải đến chúc mừng hầu gia và phu nhân trước đã chứ ạ!"

Ta vỗ vỗ trán, chợt nhớ ra: "Đúng rồi, đúng rồi! Mau! Mau sửa soạn lại, đi chúc mừng hầu gia và phu nhân!"

Đến viện chính, phòng khách đã náo nhiệt lắm rồi. Công công bà mẫu đều ăn mặc chỉnh tề, đang đợi sẵn ở đó.

Tạ Nhược Hằng nhìn ta với ánh mắt tóe lửa. Ta cười lạnh trong lòng. Mấy ngày nay, hạ nhân báo rằng Tạ Nhược Hằng cứ lảng vảng ngoài sân nhà ta, nhưng đều bị bà tử canh cửa lấy cớ ta dưỡng thai để đuổi đi.

Hôm nay gặp lại, nàng ta còn tiều tụy hơn mấy phần so với trước. Tiêu Thừa Ngật cũng có mặt ở đó. Ta khẽ gật đầu: "Chào thế tử."

Ánh mắt Tiêu Thừa Ngật dán chặt vào bụng ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến da đầu ta tê dại. Hắn không nói gì với tôi, chỉ ừ hừ một tiếng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang vẫn khiến ta thấy khó chịu.

Bà mẫu Vương thị không rảnh để ý đến họ, bà kéo tay ta: "Con gái của ta ơi, sao con lại ra đây? Con đang bụng mang dạ chửa, ở yên trong sân nghỉ ngơi là được rồi!"

Ta cười đáp: "Nhà mình có chuyện vui lớn như vậy, sao con có thể không đến được ạ? Con cứ tưởng chàng ngày ngày vùi đầu trong thư phòng đọc sách, ai ngờ lại đọc binh thư! Tính cách này, quả là giống mẫu thân và ngoại công rồi!"

Bà Vương nghe vậy, cười tít cả mắt: "Vẫn là Tịch nhi nhà mình giỏi giang!"

Rồi bà liếc nhìn Tiêu Thừa Ngật, nói: "Sau này nhà mình Thừa Ngật và Tịch nhi một văn một võ, đều cống hiến cho triều đình, ta và Hầu gia cũng yên lòng!"

Tiêu Thừa Ngật cúi đầu, không đáp lời, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng ta biết, kẻ âm hiểm độc ác như hắn, vốn coi thường đứa đệ đệ ăn chơi trác táng, nay lại đỗ võ trạng nguyên, còn làm ngự tiền thị vệ tam phẩm, trong lòng chắc chắn không dễ chịu. Không dễ chịu thì cứ chịu đựng thôi!

Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Hình như nhận ra ánh mắt của ta, Tiêu Thừa Ngật đột ngột ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta.

Ta cũng thản nhiên nhìn lại, mỉm cười. Ta không thể để hắn ta nhìn thấu tâm tư của mình!

Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống rộn rã. Tiêu Tịch cưỡi ngựa cao lớn, mặc áo bào đỏ, cài hoa lụa đỏ, trở về.
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 12: Chương 12


Xuống ngựa vào nhà, hắn nhanh chóng chạy đến, đưa tay bế thốc ta lên xoay một vòng.

"Nương tử, ta đỗ rồi! Nàng là thê tử trạng nguyên rồi!!!"

Ta, người đang mang thai tám tháng, chỉ biết ngơ ngác: "???"

"Chóng mặt quá... phu quân, sao lại có hai người vậy nè..."

Bà mẫu ta sợ hãi suýt đứng tim, vội vàng đánh hắn: "Con làm cái gì vậy! Thê tử con đang mang thai đó!"

Tiêu Tịch lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đỡ ta ngồi xuống: "Xin lỗi nương tử, ta vui quá, nàng có sao không?"

Ta nắm tay hắn, một lúc lâu mới định thần lại. Ta mỉm cười dịu dàng: "Phu quân, thiếp không sao. Mẫu tử thiếp vẫn khỏe!"

Rồi ta lấy khăn thơm lau mồ hôi cho hắn: “Chàng vất vả rồi."

Trước mặt ông bà, Tiêu Thừa Ngật và Tạ Nhược Hằng, ta không tiện nổi nóng.

Về nhà ta sẽ tính sổ với hắn sau!

Tiêu Tịch cười toe toét: "Không vất vả! Vì nàng, ta làm gì cũng cam lòng!"

Tạ Nhược Hằng bên cạnh trừng mắt nhìn Tiêu Tịch, chiếc khăn tay trên tay nàng ta đã bị vặn đến nhăn nhúm.

Ta biết nàng ta đang nghĩ gì, chẳng qua là hối hận vì ngày xưa đã đổi hôn sự, vuột mất vị trí phu nhân võ trạng nguyên!

Sau khi có thánh chỉ, phủ mở tiệc lớn. Các quan chức quyền quý trong kinh thành đều đến chúc mừng, nhà Trấn Quốc công lại càng đến đông đủ.

Ta lúc này mới biết, các biểu huynh đệ của Tiêu Tịch đều là những người tài giỏi. Tiêu Tịch từ nhỏ đã lăn lộn trong quân doanh, tai nghe mắt thấy, văn võ song toàn, không hề thua kém ai.

Những người trước kia chê bai hắn ăn chơi trác táng, giờ đây đều hết lời khen ngợi.

Tiêu Thừa Ngật ngồi giữa bàn tiệc, như ngồi trên đống lửa, như gai đ.â.m sau lưng. Ta thấy hắn không thoải mái, trong lòng cũng hả hê.

Dạo gần đây, những giấc mơ của ta ngày càng chân thực. Giống như những chuyện xảy ra trong mơ, không chỉ là mơ, mà còn là chuyện tiền kiếp của ta.

Tiêu Thừa Ngật là kẻ bạc tình bội nghĩa, còn Tạ Nhược Hằng là một đôi nam nữ trơ trẽn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/12.html.]

Còn ta và Tiêu Tịch, trong giấc mơ lại là những kẻ oan ức, ta bị dìm xuống sông, hắn c.h.ế.t trên đường lưu đày.

Mỗi khi giật mình tỉnh giấc, đều là Tiêu Tịch đánh thức ta.

"Nương tử, tỉnh rồi!"

Ta mở mắt, nhìn Tiêu Tịch bằng xương bằng thịt trước mặt, lòng thầm cảm ơn quyết định năm xưa của mình.

Ta òa khóc, nhào vào lòng hắn: "Phu quân!"

Tiêu Tịch luôn dịu dàng vỗ về đầu ta: "Không sao, không sao, có ta đây! Ta sẽ bảo vệ nàng!"

Ta ôm chặt hắn: "Thiếp thân không cần chàng bảo vệ, chỉ mong chàng hứa với thiếp một chuyện."

Tiêu Tịch: "Chuyện gì?"

Ta: "Bất kể lúc nào, chàng cũng phải bảo vệ mình thật tốt, ngàn vạn lần đừng để mất mạng! Thiếp và con còn trông cậy vào chàng đấy!"

Chỉ cần Tiêu Tịch không chết, những ngày tươi đẹp của chúng ta vẫn còn ở phía trước. Nếu chàng chết, ta sinh con với ai, làm sao mưu đồ đoạt lấy tước vị hầu tước?

Tiêu Tịch nghe vậy, vô cùng cảm động: "Nương tử..."

Từ đó về sau, ta càng thêm căm ghét Tiêu Thừa Ngật.

Nếu kiếp trước ta thực sự gả cho kẻ phụ tình này, dốc lòng chữa bệnh cho hắn, cuối cùng hắn lại gian díu với Thứ tỷ của ta, còn hại c.h.ế.t ta và Tiêu Tịch, thì thật quá oan ức!

Mỗi lần gặp hắn trong phủ, ta đều muốn dùng ánh mắt khoét hai lỗ trên mặt hắn, tát cho hắn mấy cái. Nhưng ta cũng chỉ nghĩ vậy thôi, ngoài mặt vẫn tươi cười đón chào.

Dù sao, ta bây giờ là thê tử trạng nguyên, phu nhân của ngự tiền thị vệ nhất đẳng tam phẩm. Tiêu Thừa Ngật chỉ là một quan nhàn tản thất phẩm nhỏ bé, phu quân ta ngày nào cũng được gặp hoàng đế, ta còn chấp nhặt làm gì?

Thậm chí còn phải cảm ơn hắn đã không lấy ta!

Nhưng ánh mắt Tiêu Thừa Ngật nhìn ta ngày càng kỳ lạ.

Sắp đến ngày sinh nở, ta dứt khoát không ra khỏi sân nữa.

Cuối năm, ta hạ sinh một bé gái bụ bẫm, Tiêu Tịch đặt tên là Tiêu Minh Nguyệt, tên thường gọi là Giảo Giảo.

Vì là cháu gái đích tôn đầu tiên của phủ nên công công bà mẫu mừng đến phát cuồng. Đồ tốt cứ như nước chảy mang đến sân của ta, tiệc đầy tháng cũng được tổ chức linh đình, ta nhận được cả một rổ khóa trường mệnh.
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 13: Chương 13


Tạ Nhược Hằng nhìn con bé mà lòng chua chát: "Chỉ là con gái thôi mà, có gì mà quý hiếm thế chứ?"

Ta ôm con gái vào lòng, cũng không giận mà nói: "Tỷ cũng là nữ nhân mà, sao lại coi thường con gái thế? Ta và chàng không kén chọn, con trai hay con gái gì cũng thích. Huống chi, tỷ và thế tử vẫn chưa có con! Cháu đích tôn, vẫn nên sinh ra ở trưởng phòng thì tốt hơn! Tỷ và thế tử nên cố gắng thêm chút nữa!"

Lời ta nói khiến Tạ Nhược Hằng đỏ hoe mắt. Mà sắc mặt Tiêu Thừa Ngật cũng tối sầm lại, mắng Tạ Nhược Hằng: "Ở đây có phần cô nói chuyện sao? Ngày vui mà làm mất mặt, còn không mau cút về phòng!"

Tạ Nhược Hằng uất ức gọi: "Thế tử!"

Nhưng tính Tiêu Thừa Ngật là nói là làm, nàng ta không dám cãi lời, đành phải lui xuống.

Những ngày sau đó, ta và Tiêu Tịch chỉ lo ở nhà chăm con, Tiêu Thừa Ngật và Tạ Nhược Hằng thì mải mê "tạo em bé". Dù Tiêu Thừa Ngật đã uống cả đống thuốc bổ, cũng có "hoạt động" không ít, nhưng Giảo Giảo đã đầy tuổi rồi, mà bụng Tạ Nhược Hằng vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Gần đây, Tiêu Thừa Ngật cũng nạp thêm mấy phòng thiếp, nhưng cũng chẳng có con. Còn ta thì lại nghén ngẩm, bà mẫu hỏi ta có phải có thai nữa rồi không, ta ngượng ngùng gật đầu.

"Đại phu nói, chưa được hai tháng ạ..."

Bà mẫu mừng rỡ: "Tịch nhi nhà ta cưới được con, đúng là có phúc lớn! Giảo Giảo nhà ta sắp có em rồi!"

Đêm đó, ta nghe thấy viện của Tiêu Thừa Ngật trừng phạt nặng tay một phòng thiếp, kéo ra ngoài bán.

Ta nghe mà lòng có chút xót xa. Quả nhiên là người tính tình thất thường, bạc bẽo vô tình.

Một ngày nọ, ta đang nghỉ trưa trong sân, có hạ nhân đến báo tin, nói Giảo Giảo bị ngã, bảo ta mau đến. Ta thấy hạ nhân này lạ mặt, nhưng lo lắng quá nên mất cảnh giác, vẫn đi theo.

Đến nơi mới biết, chẳng có Giảo Giảo nào cả, người đứng trước mặt ta rõ ràng là Tiêu Thừa Ngật.

"Thế tử? Giảo Giảo đâu?" Ta nghi ngờ nhìn hắn, âm thầm rút một cây trâm giấu vào tay áo.

Tiêu Thừa Ngật si mê nhìn ta, lạnh lùng nói: "Con nghiệt chủng đó ở chỗ phu nhân rồi, Đường nhi nàng đừng lo!"

Nghe vậy, lòng ta căng thẳng, trách mắng: "Thế tử cẩn trọng lời nói! Giảo Giảo là cháu gái của ngài, ngài thân là đại bá, sao có thể nói những lời ác độc với một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi!"

Tiêu Thừa Ngật đáp: "Đường nhi, nàng đừng giả vờ nữa! Ta biết nàng chắc chắn đã sống lại! Rõ ràng kiếp trước, ta mới là phu quân của nàng! Sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy. Mà lại gả cho cái tên vô dụng Tiêu Tịch? Ta đồng ý cho tỷ tỷ nàng đổi thân, chỉ là muốn để nàng ta làm chính thất, còn nàng làm thiếp của ta thôi! Không hề có ý định ruồng bỏ nàng."

Ta nhìn Tiêu Thừa Ngật, chỉ thấy thật khó tin.

"Thế tử, ngài đang nói cái gì vậy? Phu quân của ta là Tiêu Tịch, là đệ đệ cùng phụ thân khác mẫu thân của ngài! Chàng ấy là võ trạng nguyên do chính miệng thánh thượng phong tặng, không phải là kẻ vô dụng!"

Tiêu Thừa Ngật như con mèo bị giẫm đuôi, trở nên kích động: "Im miệng! Nếu không phải vì nàng nhất quyết không chịu làm thiếp, bằng mọi giá đòi gả cho hắn, thì hắn lấy đâu ra cái tài cán đó? Ta biết mà, tất cả đều do nàng bày mưu tính kế cho hắn, đúng không? Không sao đâu Đường nhi, ta không hề ghét bỏ nàng. Bây giờ ta mới nhận ra, ngoài nàng ra, ta căn bản không có cảm giác gì với những nữ nhân khác! Mấy người đó chỉ là những con gà mái không biết đẻ!"

Rồi hắn vội vã muốn nắm lấy tay ta: "Ta là thế tử, không thể không có người nối dõi tông đường, nàng giúp ta được không? Xin nàng hãy sinh cho ta một đứa con!"

Ta sợ hãi lùi lại, lòng ghê tởm như nuốt phải ruồi: "Thế tử, ngài đang nói cái gì vậy! Ta là đệ muội của ngài! Còn đang mang thai con của đệ đệ ngài, sao ngài có thể thốt ra những lời vô liêm sỉ, trái luân thường đạo đến vậy!"

Tiêu Thừa Ngật vẫn không chịu buông tha, muốn kéo ta lại: "Con của hắn thì tính là gì? Phá bỏ là xong! Đích trưởng tử của ta, chỉ có thể được sinh ra từ bụng nàng! Còn Tiêu Tịch, sớm muộn gì ta cũng g.i.ế.c c.h.ế.t hắn! Đường nhi, nàng chỉ có thể là của ta!"

Ta rút lại lời nói Tiêu Thừa Ngật là kẻ phụ tình, hắn ta đích thị là một kẻ điên mất trí.
 
Chiêu Đường Như Mộng
Chương 14: Chương 14 (Hoàn)


Thấy hắn ta còn muốn kéo ta lại, ta hạ quyết tâm, dùng trâm đ.â.m xuyên mu bàn tay hắn. Tiêu Thừa Ngật nhìn cây trâm găm trên tay, lập tức rú lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

"Đường nhi, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy? Ta mới là phu quân của nàng!"

Ta định mở miệng, đột nhiên cảm thấy một luồng gió mạnh phía sau, thì thấy Tiêu Tịch tung một cước đá bay Tiêu Thừa Ngật.

"Tiêu Thừa Ngật! Ta coi huynh là huynh trưởng, mà huynh lại dám ức h.i.ế.p thê tử ta!"

Thấy rõ người đến, tôi òa khóc, nhào vào lòng hắn: "Phu quân! Cuối cùng chàng cũng đến rồi hu hu hu! Thế tử... thế tử hắn, hắn có ý đồ xấu với thiếp. Không những muốn thiếp phá bỏ đứa con của chúng ta, mà còn nói muốn hại chàng! Thiếp sợ quá, mới lấy trâm đ.â.m hắn. Huhu, phải làm sao bây giờ..."

Tiêu Tịch giận đến mặt mày xanh mét: "Ngươi! Ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy!"

Rồi hắn đánh cho Tiêu Thừa Ngật một trận nhừ tử, bế ngang tôi lên rời đi.

Chuyện ngày hôm đó, Tiêu Thừa Ngật biết mình đuối lý, quả nhiên không dám làm lớn chuyện. Vết thương trên người chỉ nói là mình bị ngã. Chỉ là vì đường con cái, hắn ta càng bồi bổ dữ dội, các phòng thiếp trong phòng càng ngày càng nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/14.html.]

Nhưng dù hắn ta có cố gắng thế nào, bụng của đám người kia, kể cả Tạ Nhược Hằng, vẫn không có chút động tĩnh gì.

Sau đó, ta mang thai mười tháng, sinh hạ một bé trai. Hoàn toàn chiếm lấy vị trí cháu đích tôn của hầu phủ.

Tiêu Thừa Ngật lại mắc bệnh nặng, chẳng bao lâu thì qua đời. Để lại một đám thông phòng, tất cả đều bị đuổi khỏi phủ.

Tạ Nhược Hằng góa bụa, cũng bị đưa về trang viên ở quê để chịu tang Tiêu Thừa Ngật. Về phần vị trí thế tử, đương nhiên thuộc về Tiêu Tịch.

Ngày tiễn Tạ Nhược Hằng đi, ta mỉm cười nhìn nàng ta: "Thứ tỷ, vị trí thế tử phu nhân, cuối cùng vẫn thuộc về ta."

Tạ Nhược Hằng đang ủ rũ, lập tức trừng mắt, không thể tin được nhìn ta: "Tạ Chiêu Đường, ngươi! Ngươi giấu giếm thật kỹ! Ngươi cũng sống lại rồi, đúng không? Có phải ngươi đã hại c.h.ế.t thế tử? Ngươi đã tính toán tất cả từ đầu, đúng không?"

Ta nói xong liền quay người đi, mặc kệ nàng ta nói gì. Nàng ta muốn nghĩ sao thì tùy!
 

BQT trực tuyến

Thành viên trực tuyến

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom