Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Chiến Trường Hậu Cung

Chiến Trường Hậu Cung
Điều tra


Hoàng thượng vốn định sau khi phê duyệt xong tấu chương buổi sáng sẽ đến Linh Phung Cung xem qua hoàng hậu mở mẫu đơn yến như thế nào, hắn vốn là hoàng đế, quan sát đám phi tần của mình ở chung cũng là một cách để thăm dò nội tình của bọn họ, tuy nhiên hôm nay hắn còn chưa kịp đến thì có tin tức truyền lại đây.

"Cái gì?"

Hoàng thượng nghe Lưu công công báo lại mà sắc mặt biến đổi.

"Hiền phi như thế nào?

Có bị thương hay không?"

Lưu công công đối với câu hỏi của hoàng thượng tuyệt không bất ngờ, nhanh chóng trả lời.

"Các chủ tử trong cung ít nhiều đều có bị thương, nhưng theo nô tài biết, Hiền phi nương nương chỉ bị thương nhẹ, không có gì nguy hiểm, đã được Xuân Thảo hộ tống về Trường Lạc Cung rồi."

Nghe vậy hoàng thượng gật đầu, sau đó hắn lại hỏi: "Vậy còn hoàng hậu và quý phi?"

"Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng thân thể nương nương vốn đã suy yếu hiện tại vẫn còn hôn mê, quý phi nương nương thì chỉ bị thương ngoài da, không có gì nguy hiểm."

Hoàng thượng im lặng suy nghĩ ba giây, rồi mới lên tiếng phân phó.

"Nhanh chóng cho người đi báo tình hình cho hai vị vương gia, để bọn hắn nhanh chóng nhập cung, còn có phải phái người đi trấn an hai vị thái hậu..."

Hoàng thượng nhanh chóng hạ vài đạo mệnh lệnh,sau đó nhanh chóng bãi giá đến Linh Phụng Cung. ......

Trường Lạc Cung.

"Mẫu phi, người không sao chứ?"

Tiêu Bình hít hít cái mũi, mắt to nhìn chằm chằm cánh tay đã sưng đỏ của Lý An Nhiên.

"Mẫu phi không sao, chỉ bị ong đốt mấy cái, Bình Nhi nhớ nha, sau này nhìn thấy ong thì không được trêu vào chúng, một khi bị chúng đuổi theo thì phải nhanh chóng chạy đi tìm hồ nước hay sông nhỏ nào đó, lặn xuống nước chúng sẽ không thể đánh hơi được ngươi, sẽ không thể đốt ngươi."

Tiêu Bình nghe vậy lập tức gật mạnh đầu nhỏ, hai mắt vẫn dán vào mấy chỗ sưng đỏ của Lý An Nhiên đang được Hạ Thảo cẩn thận thoa thuốc, ánh mắt của Lý An Nhiên dịu dàng nhìn Tiêu Bình, giơ tay xoa đầu hắn, ngay lúc này Lý ma ma ôm theo Tiêu An tiếng vào, tiểu tử ba tháng tuổi đã hoạt bát hơn trước, mắt to nhìn xung quanh, thấy Lý An Nhiên liền toét miệng cười, Lý An Nhiên thấy tiểu nhi tử của mình, liền muốn ôm hắn nhưng bị mấy người Lý ma ma ngăn lại, nói tay nàng bị thương không cho cử động, Lý An Nhiên thật bất đắc dĩ.Không qua bao lâu Tiêu Diệp cũng nhận được tin chạy đến, vừa tiến vào đã luôn miệng hỏi Lý An Nhiên bị thương như thế nào, thấy ánh mắt lo lắng của hắn, lại nhìn Tiêu Bình, Tiêu An hai tên tiểu tử đang ở bên cạnh, Lý An Nhiên cảm thấy thực ấm áp.

Ngay lúc này nàng đột nhiên nhớ đến hoàng thượng, nàng biết hắn nhất định đang ở Linh Phung Cung giải quyết đám rắc rối còn lại, chuyện hôm nay, Lý An Nhiên không khỏi cảm thấy phiềnnão.

Đã hai năm liên tiếp, ngày sinh thần của hoàng hậu trôi qua không yên bình, mà chuyện lần này so với lần trước càng thêm nghiêm trọng, chỉ cần nhìn cũng biết cái thai của ngũ vương phi khó giữ, thậm chí chính tính mạng của Ngũ vương phi cũng bị đe dọa, cái thai của Ngũ vương phi đã hơn năm tháng, thai lớn như vậy còn bị sảy, hung hiểm là tất nhiên, hơn nữa còn mất ở trong cung của hoàng hậu, hoàng thượng ắt phải có một phen giao phó với ngũ vương gia, nghĩ đến đây Lý An Nhiên liền có hơi tức giận, trong tình cảnh hỗn loạn đó, nàng đã nhìn thấy một hành động vô cùng độc ác, ngáng chân một nữ nhân đang mang thai, sau đó lợi dụng lúc đối phương bị ngã, lại đẩy một người khác để người kia dẫm đạp lên bụng của đối phương, hành động của kẻ ác kia phải nói là vừa độc địa vừa ti tiện, cuối cùng dù có truy cứu cũng không thể nói rõ được tội ác của nàng ta, vì nàng ta có thể đổ lỗi cho tình thế hỗn loạn khi đó, nàng ta là không cố ý, khiến Lý An Nhiên không thể chấp nhận nhất là chính bản thân nàng ta còn đang mang thai, vậy mà có thể nhẫn tâm tự tay hãm hại một nữ nhân mang thai khác như vậy, Ninh phi kia thật sự là độc ác đến độ khiến người phẫn nộ.

Sau ngày hôm nay, Lý An Nhiên càng cảm nhận được hậu cung này ô uế không chịu nổi, luôn luôn có những kẻ không chịu yên phận muốn ra chân dẫm đạp ai đó, thậm chí là không dẫm chết sẽ không thỏa mãn, hoàng hậu và Tô gia phải nói là xui xẻo vô cùng, thời gian gần đây liên tục gặp tai ương, mà thảm họa ngày hôm nay Lý An Nhiên có thể đoán được chút quá trình, rất có thể Thu cô cô kia là cái đinh của người khác cài trong cung của hoànghậu, lợi dụng hiện tại đang là mùa thu, mùa ong dời tổ, dùng một cái vại to dụ ong làm tổ trong đó, chờ đợi cơ hội ra tay, nàng có thể khẳng định, chủ mưu sau màn đã chuẩn bị kế hoạch này từ rất lâu, mà mùi hương kỳ quái kia cũng là một điểm mấu chốt trong mưu đồ lần này của đối phương, bởi vì mùi kia xuất phát từ một loại hương dụ ong rất hiếm gặp chỉ có ở Vạn Hương Phủ của Đại Nguyên Vương triều, ngay cả Thanh Y cũng không nhận ra được, lúc rời Linh Phụng Cung, nhị vương phi đã lén nói cho nàng biết, Nhị vương phi xuất thân là con gái thương nhân, do đó nàng mới có cơ hội biết đến, sau khi thảm họa xảy ra ở Linh Phụng Cung, nàng cẩnthận suy nghĩ mới đoán ra được là loại hương liệukia, loại hương liệu kỳ diệu đó được dân du mục Vạn Hương phủ dùng để nuôi ong lấy mật, kẻ đứng sau màn thật là tài tình có thể lấy được loại dược liệu đặc biệt này, đương nhiên đoán được sự tình, Lý An Nhiên cũng có nghi ngờ một vài người là kẻ đứng sau màn, nhưng cả bản thân nàng cũng không thể chắc chắn, bởi vì hậu quả quá thảm thiết, gần như không ai lành lặn thoát hiểm, nàng không tin kẻ chủ mưu dám làm đến nước này.

Càng nghĩ tâm trạng của Lý An Nhiên càng tệ, mày bất giác nhíu lại, lúc này Lý ma ma bước vào, sắc mặt thả lỏng nói: "Nương nương, Thanh Y và Xuân Thảo không nguyhiểm, Thanh Y nói qua vài ngày sẽ tốt lên, xin nương nương yên tâm."

Lý An Nhiên nghe vậy lập tức vui mừng thở ra một hơi, Lý ma ma nhìn nàng, đột nhiên ý vị cười nói: "Tuy nhiên hai người bọn họ nhờ lão nô đến tạ tội với nương nương, vài ngày tới bọn họ không thể đến đây hầu hạ."

Nhìn vẻ mặt nén cười của Lý ma ma, Lý An Nhiên hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu, không khỏi nở nụ cười, Thanh Y và Xuân Thảo không chỉ bị đốt trên người mà trên mặt cũng có, hiện tại sợ là mặt sưng như đầu heo rồi, đươngnhiên hai cái tiểu cô nương da mặt mỏng không muốn lộ diện làm trò cười cho mọi người, tưởng tượng đến bộ dạng thê thảm của hai người bọn họ, Lý An Nhiên liền cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn đến cánh tay trái sưng phù hai ba chỗ dị dạng của mình, nụ cười của nàng liền biến thành nụ cười khổ.

Ngay lúc này, Tiểu Nhất Tử tiến vào bẩm báo, Lưu công công phụng lệnh hoàng thượng đến, Lý An Nhiên đương nhiên lập tức tiếp kiến, Lưu công công tiến vào nhìn Lý An Nhiên một lượt, thấy nàng thần sắc như thường, chỉ có cánh tay trái bị băngmột lớp vải trắng mỏng, không có vẻ nghiêm trọng, hắn liền thở phào một hơi, hoàng thượng thân ở Linh Phụng nhưng tâm vẫn lo lắng Hiền phi, mượn cớ bảo hắn đi truyền lệnh nhưng ý của hoàng thượng cũng là muốn hắn đi chính mắt nhìn một cái để trở về bẩm báo cho hoàng thượng yên tâm.

"Lưu công công đến là có chuyện gì sao?"

"Bẩm Hiền phi nương nương, hoàng thượng có chỉ, hoàng hậu nương nương thân thể bất an, tạm thời không thể chưởng quản cung vụ, cung vụ trong tay hoàng hậu nương nương sẽ do nương nương quản lý một thời gian."

"Thần thiếp lĩnh chỉ."

Lý An Nhiên hành lễ một cái, sau đó cười nhìn Lưu công công.

"Không biết thân thể của hoàng hậu nương nương như thế nào rồi?"

"Lần trước hoàng hậu nương nương bị trúng độc, vốn bị tổn thương thân thể, hiện tại vì kinh hãi quá độ lại thêm bị trúng độc ong, theo lời thái y, hoànghậu nương nương cần phải tịnh dưỡng một thời gian."

"Ta biết rồi, làm phiền Lưu công công."

"Lão nô không dám, lão nô còn có công sự trong người, xin phép được cáo từ."

Lưu công công cáo từ rời đi, Lý An Nhiên lập tức cười khổ, nàng lại phải tiếp quản cung quyền, có nghĩa là nàng phải giải quyết những rắc rối trong cung, Lý An Nhiên ngàn lần không muốn, nhưng hoàng thượng đã tin tưởng giao cung quyền cho nàng, nàng sao có thể từ chối đây. ......

Ba ngày sau.Trong một căn phòng kín, Lý An Nhiên ngồi trên chủ vị, nàng một thân cung trang màu lục nhạt, trông vô cùng thanh thoát, nhưng thần sắc của nàng lúc này vô cùng lạnh nhạt, ngay cả Tiểu Nhất Từ và Hạ Thảo đứng ở hai bên người nàng cũng là vẻ mặt lạnh lùng, trước mặt Lý An Nhiên là một người bị trói chặt quỳ bên dưới, người này chính là Thu cô cô, người đã trực tiếp gây ra thảm trạng tại LinhPhụng Cung.

Thu cô cô thân bị trói, bất động không nói tiếng nào,hôm đó bà ta đánh vỡ vại sứ thả ra một đàn ong lớn, chính bản thân Thu cô cô cũng bị ong đốt không ít, thân thể sưng tấy đủ chỗ, mặt mũi biến dạng rất khó xem, lại thêm mấy ngày bị nhốt trong nhà giam, sắc mặt bà ta vô cùng tiều tụy, môi khô nức không chút huyết sắc, nhìn cực kỳ thê thảm, thế nhưng ánh mắt của bà ta lại vô cùng trong trẻo, dù là tội nhân bị thẩm vấn nhưng bà ta không chút sợ hãi.

Lý An Nhiên im lặng nhìn Thu cô cô, trong lòng suy nghĩ không ngừng, hoàng hậu bị bệnh nằm trên giường, quý phi bị ong đốt sưng mặt không dám gặp người, gần đây chính vụ lại bận rộn hoàng thượng không thể thoát thân, Lưu công công cũng phải hầu cận bên cạnh hắn, Tô thái hậu vì chuyện Ngũ vương phi sảy thai lần này tức giận đến sinh bệnh, Triệu thái hậu không quản chuyện hậu cung, hiện tại trong hậu cung chỉ có nàng là có thể gánh vác, do đó chuyện thẩm vấn thu cô cô cũng rơi xuống đầu nàng.

"Thu cô cô, ngươi biết mục đích của bổn cung hôm nay đến chứ?"

Thu cô cô nghe Lý An Nhiên bình thản nói vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ung dung không chút sợ hãi, quy củ nói: "Nô tỳ biết, Hiền phi nương nương đến là muốnthẩm vấn nô tỳ, muốn nô tỳ khai báo người đứng sau lưng sai xử nô tỳ, nhưng khiến nương nương thất vọng rồi, vốn không hề có người nào ở sau lưng xúi giục, tất cả đều do nô tỳ tự mình chủ định."

Lý An Nhiên nhướn mày, sau đó cười khẽ rồi nói: "Nếu đã không ai xúi giục, như vậy ngươi nhất địnhphải có mối hận vô cùng lớn với người nào đó, vì vậy mới bất chấp tính mạng làm ra hành động tày trời như thế."

"Nương nương nói không sai, nô tỳ tuy là cung nữ hồi môn của hoàng hậu, nhưng nô tỳ cũng vô cùng hận hoàng hậu nương nương, hận đến mức khôngmuốn sống nữa."

Nói đến đó, Thu cô cô nở nụ cười, nụ cười kia cực kỳ thê lương, Lý An Nhiên cẩn thận quan sát sắc mặt của Thu cô cô, không nhận thấy được điểm đáng ngờ, nàng lại hỏi tiếp.

"Nói vậy tức là người ngươi muốn ám hại chính là hoàng hậu nương nương?"

"Không sai!"

"Ngươi vốn là tỳ nữ đi theo bên cạnh hoàng hậu nương nương từ nhỏ, được hoàng hậu nương nương đưa vào cung hầu hạ, vì sao ngươi lại phản bội chủ tử ngươi?"

"Ha ha...

Đúng a, nô tỳ đi theo bên cạnh hoàng hậu từ nhỏ, xem hoàng hậu là tỷ tỷ, một lòng hầu hạ không chút hai lòng, nô tỳ tự thấy chưa bao giờ làm việc có lỗi với hoàng hậu, nhưng hoàng hậu thì saochứ?!

Ha ha...

Là hoàng hậu có lỗi với ta trước."

Thu cô cô nói đến đó bắt đầu kích động lên, hai mắt đỏ bừng, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.

"Năm đó lúc còn ở trong phủ, nô tỳ đã có hôn ướcvới Triệu Tài ca, hoàng hậu nương nương thấy nô tỳ có khả năng tính sổ sách, muốn mang theo nô tỳ nhập cung, lúc ấy hoàng hậu hứa với nô tỳ, đợi năm nô tỳ hai mươi lăm tuổi, nhất định sẽ thả nô tỳ rời cung, thành thân cùng Triệu tài ca, nô tỳ tin tưởng hoàng hậu, tận tâm hầu hạ chờ đợi, nhưng đến năm nô tỳ hai mươi lăm tuổi, hoàng hậu nói với nô tỳ, Triệu Tài ca đã không chờ được, phản bội nô tỳ mà thành thân với người khác, nghe tin đó nô tỳ đau lòng không muốn sống, hoàng hậu lại sai Tín ma ma đến nói với nô tỳ phải gắng sống vì nương cùng đệ đệ, chỉ cần nô tỳ tận tâm hầu hạ hoàng hậu, Tô phủ nhất định không xử tệ với hai người bọn họ, nô tỳ vì vậy mà cố gắng sống tiếp, nhưng khôngđược bao lâu, Tô phủ lại báo tin, đệ đệ gặp nạn quađời, nương thương tâm quá độ bị bệnh liệt giường, nô tỳ cầu xin hoàng hậu cho nô tỳ được về thăm, hoàng hậu lại nhất định không đồng ý, khi đó chính là mùa đông năm ngoái, nô tỳ quỳ dưới trời tuyết cả một đêm, hoàng hậu cũng không chút động lòng, hoàng hậu lấy lý do cung quy nghiêm ngặt, không thể phá vỡ cung quy vì nô tỳ, cuối cùng...

Nô tỳ ngay cả cơ hội cuối cùng gặp mặt nương cũngkhông còn..."

Nói đến đó Thu cô cô đã không kiềm được khóc nghẹn thành tiếng, Lý An Nhiên thấy vậy trong lòng cũng bất giác thấy bi ai, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, sau đó nàng chấn chỉnh tâm tình, lên tiếng hỏi: "Chỉ vì như vậy, ngươi liền oán hận hoàng hậu?"

"Chỉ như vậy?

Ha ha...

Ha...

Các người vốn khôngbiết, tất cả...

Tất cả chỉ là dối trá, dối trá!"

Thu cô cô đỏ bừng hai mắt, kích động gào thét thất thanh, không còn bình tĩnh ung dung như lúc đầu.

"Ngay từ đầu hoàng hậu vốn không hề muốn tha cho ta, Triệu Tài ca chưa bao giờ phản bội, năm đó chúng ta dự định sẽ thành hôn sau khi ta được xuất cung, chàng thậm chí đã chuẩn bị sính lễ, hoàng hậu vì muốn chia rẽ chúng ta, liền ép chàng cưới người khác, chàng không đồng ý, liều mạng xông vào cung muốn tìm ta, cuối cùng bị Tô Càn sai cấm vệ quân đánh chết ngoài cửa cung, đến khi chết chàng không ngừng gọi tên ta, gọi mãi tên của ta...."

Thu cô cô đau đớn ngã ngồi ra đất, nhìn ánh mắt đau khổ cùng cực kia, không chỉ Lý An Nhiên mà cả những cung nhân xung quanh đều phải động dung, Lý An Nhiên lại thở dài một hơi.

"Nói vậy, chuyện của đệ đệ ngươi cùng mẫu thân ngươi chắc là cũng có uẩn khúc?!"

Thu cô cô vừa nghe vậy mạnh ngẩng đầu, ánh mắt oán hận mãnh liệt lóe lên.

"Không sai, đệ đệ của ta chứng kiến cảnh Triệu Tài ca bị hại, vì muốn che giấu việc làm đê hèn, Tô Càn mới xuống tay với đệ ấy hòng diệt khẩu, cả người nương già nua bệnh tật của ta cũng bị đuổi đến thôn trang xa xôi ngoài thành, bị để mặc đến chết...

Ta đánh mất cả tuổi xuân tận tâm với hoàng hậu, nhưng chính hoàng hậu là kẻ hại ta tan nhà nát cửa mất hết tất cả, các người nói đi, ta có nên hận hay không chứ?"

Lý An Nhiên nghe vậy, mày hơi nhíu, suy nghĩ một chút, nàng lại nói: "Như vậy, tất cả mọi chuyện đều do một mình ngươi làm, không dính dáng đến người khác?"

"Đúng thế."

"Đã như vậy, chắc ngươi không ngại khai báo cách thức gây án của ngươi."

Thu cô cô nghe đến đó, hai mắt bất giác lộ ra tia không cam lòng.

"Kế hoạch của ta vốn dĩ tiến triển vô cùng thuận lợi, ta lợi dụng mùa thu là mùa ong dời tổ, chuẩn bị mộtchút đồ vật liền thu hút đến thật nhiều ong mật, ta âm thầm nuôi ong ở trong phòng mình mà không ai hay biết, sau đó nhân lúc sinh thần của hoàng hậu, tú phòng dâng lên vô số trân phẩm, ta lén bỏ Bách Hoa Tán vào túi hương thêu tơ bạc kia, chờ đợi đến ngày Mẫu Đơn Yến tặng cho hoàng hậu một lễ vật thật lớn, nhưng không ngờ hoàng hậu lại không mang túi hương kia mà lại ban tặng cho Doanh quý tần, ông trời đúng là không có mắt a!"

Thu cô cô bi thiết ngẩng mặt lên trời than khẽ, Lý An Nhiên nhìn bộ dạng của Thu cô cô, trong lòng cũng có chút đồng tình, hoàng hậu quả là hành sự quá tàn nhẫn, tuy có thể hiểu được tâm lý không muốn mất đi nhân tài dưới tay nhưng đáng ra hoàng hậu cũng không nên ta tay độc ác đến vậy.

Thu cô cô này vốn là một trong những tâm phúc củahoàng hậu, chuyên thay mặt hoàng hậu quản lý sổ sách, trước đây khi hoàng hậu một mình chưởng quản cả hậu cung, nhờ có tài năng của Thu cô cô mà hoàng hậu quản lý rất thuận lợi, nếu là nàng, nàng cũng sẽ luyến tiếc tài năng như thế, nhưng mến tài không có nghĩa là dùng mọi thủ đoạn ép buộc người ta ở lại làm việc cho mình, chính sự ích kỷ của hoàng hậu đã dẫn đến kết cục như hiện tại.

Tuy đồng tìnhThu cô cô, nhưng Lý An Nhiên vẫn không hề quên việc chính của mình chính là thẩm vấn tội nhân, từ lời khai của Thu cô cô, nàng bắt được một chút điểm đáng ngờ.

"Thu cô cô, theo như lời người nói, ngươi đã âm thầm bỏ Bách Hoa Tán vào túi hương của hoànghậu, vậy bổn cung hỏi ngươi, Bách Hoa Tán kia ngươi có được từ chỗ nào?

Ngươi nên biết, Bách Hoa Tán là một loại kỳ dược xuất xứ tận Vạn HươngPhủ của Đại Nguyên vương triều, dù ngươi là tâmphúc của hoàng hậu nhưng ngươi thân ở cung cấm,làm sao có được loại dược liệu như vậy?"

Thu cô cô nghe hỏi, cười nhạt một tiếng rồi nói: "Người giúp nô tỳ mua dược liệu không biết gì đến kế hoạch của nô tỳ, nương nương không cần truy hỏi nữa, đối với nô tỳ người đó chính là ân nhân, nô tỳ tuyệt đối không thể liên lụy đến đối phương."

Lý An Nhiên nhìn Thu cô cô kiên quyết nhìn mình, hơi nhướn mày cười nói: "Nếu bổn cung đoán không lầm, chính người đó cũng là người đã cho ngươi biết sự thật mà hoàng hậu và Tô gia vẫn luôn che dấu ngươi."

Thu cô cô quật cường cắn môi không nói tiếng nào, Lý An Nhiên nhìn ánh mắt xem thường sống chết của Thu cô cô, thở dài nói: "Thu cô cô, chắc ngươi cũng biết, nếu không chịu khai báo tất cả, ngươi khó tránh nổi đau xác thịt."

"Ha ha...

Nô tỳ sớm biết bản thân khó giữ mạng, còn sợ cái gì?"

Lý An Nhiên im lặng nhìn Thu cô cô một lúc, cuối cùng đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Thu cô cô, ngươi là người thông minh, chẳng lẽ không nhận ra mình bị lợi dụng, đã vậy sao còn che dấu giúp đối phương?"

"Bất kể người đó đó có lợi dụng nô tỳ hay không, chỉ cần người đó nói cho nô tỳ biết sự thật, đối với nô tỳ người đó chính là ân nhân."

Lý An Nhiên nghe vậy, không còn gì để nói, lắc đầu rời đi, trước khi đi, nàng chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Thanh Tử một cái, Tiểu Thanh Tử là thái giám hầu hạ hoàng thương, tất nhiên kết quả nàng thẩm tra được hắn sẽ trở về bẩm báo lại cho hoàng thượng, nàng cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. ......

Trên đường trở về Trường Lạc Cung, Lý An Nhiênkhông ngừng suy nghĩ, tuy nhìn bề ngoài, chuyện xảy ra ở Linh Phụng Cung chỉ đơn giản là ân oáncủa hoàng hậu và Thu cô cô, nhiều nhất chính là có bóng dáng của một người đứng ngoài châm ngòi thổi gió, nhưng Lý An Nhiên cứ có cảm giác chuyện lần này liên quan đến nhiều người khác, thậm chí trong trận hỗn loạn đó, một số người cư nhiên giương ra độc thủ ám hại kẻ khác không chút ngần ngại, nhất là hành động của Ninh phi kia, càng nghĩ nàng càng khó hiểu, Ngũ vương phi cùng Ninh phi một người là chính phi vương gia, một người là phi tử của hoàng hậu, xét về ân oán cá nhân, bọn họ có quan hệ không hòa thuận vì một người thuộc thế lực Triệu gia, một người là biểu muội hoàng hậu, nhưng xét về lợi ích, bọn họ đáng ra không có điểm nào va chạm mới đúng, cái thai trong bụng Ngũ vương phi càng không ảnh hưởng gì đến Ninh phi và Triệu gia, nhưng vì cái gì Ninh phi nhắm vào thai nhi của Ngũ vương phi?

Hay bọn họ có cừu oán từ trước?

Lý AnNhiên thật ra không hề nghe đến bọn họ từng gặp nhau trước đây chứ đừng nói đến có thù riêng, hay mục đích của Ninh phi vì muốn đã kích Tô gia, nếu khi nàng ta không mang thai còn có thể, nhưng trong tình trạng cái thai của nàng ta cũng bị nguy hiểm mà vẫn cứ muốn nhắm vào người khác như thế, thật sự có điểm vô cùng không thích hợp.

Càng nghĩ Lý An Nhiên càng cảm thấy áp lực, thế cuộc hậu cung lúc này có cảm giác như đang dồn nén lại chờ bùng nổ vậy, Lý An Nhiên siết chặt nắm tay, bất kể có chuyện gì xảy ra, nàng tuyệt đối không để ba tên tiểu tử của mình có chuyện gì được, nàngnhất định phải vững vàng vượt qua mọi sóng gió.
 
Chiến Trường Hậu Cung
Thân sinh


Linh Phụng Cung."

Cung tiễn hoàng thượng."

Hoàng thượng một thân minh hoàng sắc mặt bình thản rời khỏi Linh Phụng Cung, trong tẩm thất sắc mặt hoàng hậu vô cùng khó coi, Tín ma ma ở một bên vỗ lưng thuận khí cho hoàng hậu.

Sắc mặt hoàng hậu có vẻ tái nhợt, đôi môi mím đến trắng bệch, một lúc sau mới thở ra được một hơi, sau đó lập tức giận dữ đẩy Tín ma ma bên cạnh ra."

Tất cả là do ngươi."

Tín ma ma bị dọa sợ hãi, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, hoàng hậu tức giận thở dồn dập."

Chỉ là một ả tiện nô mà thôi, không có nàng ta bổn cung có thể tìm kẻ khác đến hầu hạ, là do ngươi nhất quyết muốn giữ nàng ta lại, hiện tại thì tốt, hoàng thượng ám chỉ bổn cung vô tình bạc nghĩa, trong lòng có khúc mắc với bổn cung, đều do ngươi hại..."

Tín ma ma bị hoàng hậu trút giận chỉ có thể cúi đầukhông dám nói gì, trong lòng lại cảm thấy có chút uất nghẹn, người muốn giữ Thu cô cô lại chính là hoàng hậu, bà chỉ hiến kế giúp hoàng hậu mà thôi, khi sảy ra chuyện hoàng hậu lại trút giận lên người bà, Tín ma ma chính là nhũ mẫu của hoàng hậu, bà luôn yêu thương hoàng hậu như nữ nhi ruột của mình, hiện tại bị hoàng hậu mang ra trút giận, Tín ma ma không khỏi cảm thấy thương tâm.Trong lúc Linh Phụng Cung không khí căng thẳng, Thọ Khang Cung cũng chẳng thể yên bình."

Mẫu hậu, người nhất định phải làm chủ cho Đường Nhi..."

Ngũ vương phi sắc mặt thảm đạm, vô cùng suy yếu nằm trên giường, nước mắt rơi như mưa nhìn Tô thái hậu, từ sau khi bị sảy thai ở Linh Phụng Cung, tình trạng vô cùng nguy hiểm, Tô thái hậu nóng ruột nóng gan trực tiếp đưa Ngũ vương phi vào Thọ Khang Cung, ra lệnh cho thái y cứu chữa, sau ba ngày khẩn trương cuối cùng giữ được tính mạng cho Ngũ vương phi, tuy nhiên cái thai tất nhiên đã mất, thậm chí thân thể của Ngũ vương phị đã bị thương tổn nghiêm trọng, về sau chẳng những không thể mang thai được mà còn thường xuyên phải uống thuốc điều dưỡng, không bao giờ có thể khỏe mạnh được như lúc trước.Tô thái hậu nhìn cháu gái kiêm con dâu của mình có kết cục bi thảm như vậy, tức giận đến xanh cả mặt, nước mắt không kềm được cũng rơi xuống."

Đường Nhi yên tâm, mẫu hậu nhất định đòi lại công đạo cho ngươi."

Ngũ vương gia đứng bên cạnh nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nắm tay trong tay áo xiết đến trắng bệch, ngay lúc này, có thái giám vào bẩm báo, hoàng thượng truyền hắn đến Minh Long điện, Ngũ vương gia hít sâu một hơi, bình ổn lại tức giận trong lòng nhanh chóng rời đi.Tô thái hậu nhìn theo bóng lưng Ngũ vương gia cho đến khi khuất dạng, trong mắt có một tia cảm tình kỳ dị không ai hiểu, sau đó Tô thái hậu quay đầu lại nhìn ngũ vương phi suy yếu nằm trên giường, trong lòng nộ hỏa không thể tiêu trừ, lập tức quay đầu hỏi Diên ma ma."

Nói cho ai gia biết, điều tra ra sao rồi, là ai?

Là kẻ nào dám cả gan hãm hại tôn nhi của ai gia?"

"Thái hậu bớt giận."

Đám cung nhân Thọ Khang Cung thấy thái hậu nổi trận lôi đình lập tức quỳ xuống, Tô thái hậu càng tức, quăng ly trà đang cầm trên tay xuống đất."

Bớt giận?

Ai gia sao có thể bớt giận chứ?

Tôn nhi của ai gia đã không còn, Đường Nhi lại ra nông nổi này, ai gial àm sao có thể không đau lòng?

Là ai đang điều tra, gọi người đó đến gặp ai gia?"

Ngũ vương phi nhìn tình hình, lập tức suy yếu khuyên nhủ:"Mẫu hậu xin bớt giận, cẩn thận phụng thể."

Tô thái hậu vừa nghe liền quay đầu từ ái vỗ vỗ mu bàn tay của Ngũ vương phi."

Đường Nhi không cần lo lắng cho ai gia, còn chưa làm cho bọn chúng đền tội, ai gia sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện được."

Nói xong Tô thái hậu lại quay sang Diên ma ma."

Nghe nói hiện tại người chưởng quản hậu cung là Hiền phi đúng không?

Gọi nàng ta đến gặp ai gia."

"Lão nô tuân lệnh, để lão nô cho người mời Hiền phi nương nương đến cho thái hậu nương nương hỏi chuyện."

"Mau đi."

Tô thái hậu âm trầm sắc mặt phất phất tay, Diên ma ma lập tức tuân lệnh lui ra.........Thư phòng trong Minh Long điện, hoàng đế - Tiêu Hàn vừa từ Linh Phụng Cung trở lại liền trực tiếp truyền gọi Ngũ vương gia - Tiêu Chiến đến."

Thần đệ tham kiến hoàng thượng!"

Tiêu Hàn nhìn thân đệ đệ của hắn quỳ bên dưới, trong mắt lóe qua một tia phức tạp nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, chỉ bình thản nói:"Hoàng đệ không cần đa lễ, mau đứng lên đi."

Tiêu Chiến nghe vậy liền đứng lên ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, vẻ mặt của hắn tuy vẫn bình tĩnh như thường nhưng ánh mắt sắc bén của hắn đã tiết lộ nội tâm tràng ngập lửa giận không chỗ phát tiết, Tiêu Hàn cố tình làm như không nhìn thấy ánh mắt cố gắng áp chế phẫn nộ của Tiêu Chiến, nhẹ giọng thở dài rồi nói:"Tình hình thân thể của Ngũ vương phi trẫm đã nghe qua, chuyện xảy ra ở Linh Phụng Cung, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho đệ một cái công đạo."

Tiêu Chiến vừa nghe, nắm tay bất giác xiết chặt, hắn hít sâu một hơi mới khàn khàn lên tiếng."

Chuyện lần này liên quan trọng đại, có người muốn ám hại hoàng hậu nương nương, thần đệ cho rằng vô cùng không đơn giản, xin hoàng huynh giao lại chuyện điều tra cho thần đệ, thần đệ nhất định điều tra rõ ràng, quyết tìm ra hung thủ thật sự."

Khi nói đến bốn chữ "hung thủ thật sự", giọng nói khàn khàn của Tiêu Chiến càng thêm âm trầm, tuy không nói rõ ra, nhưng Tiêu Hàn vẫn hiểu được bốn chữ "hung thủ thật sự" của Tiêu Chiến là nhắm đến ai, Tiêu Hàn nhất thời im lặng không nói, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Tiêu Hàn, ánhmắt sắc bén rõ ràng ý định không muốn nhượng bộ, Tiêu Hàn ngồi trên long án, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến vẫn với bộ dạng bình thản như không, nhưng ánh mắt độ tnhiên phát ra khí lạnh cùng với cái vẻ cười như không cười của hắn lại không hề bình thường chút nào."

Ngũ hoàng đệ, ngươi là không tin tưởng lời nói của trẫm sao?"

Giọng nói bình thản nhưng bá khí mười phần, áp lực đột nhiên bao phủ cả đại điện, đám cung nhân lập tức như con rùa thục vào mai, cúi đầu bất động không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.Tiêu Chiến đứng mũi chịu sào thế nhưng hắn vẫn kiên quyết chịu đựng, hơi cúi thấp đầu chấp tay nói:"Sắp đến hoàng huynh phải đi Hành Sơn tế trời, triều chính công vụ bận rộn, thần đệ chỉ muốn giúp hoàng huynh phân ưu."

Tiêu Hàn khẽ nhướn mày, nụ cười trên mặt có một tia châm chọc."

Phải vậy không?"

Tiêu Chiến bị nụ cười của hắn chọc cho gân xanh trên trán nổi cả lên nhưng cũng không dám nói thêm nữa, Tiêu Hàn thấy bộ dạng ẩn nhẫn của Tiêu Chiến, trong lòng thỏa mãn, cuối cùng nói:"Được rồi, trẫm biết hoàng đệ đau lòng thê nhi, nếu đệ đã muốn đích thân tra hỏi, vậy trẫm giao chuyện này cho đệ."

Tiêu Chiến nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên."

Tạ ơn hoàng thượng."

"Được rồi, đệ lui ra đi."

Tiêu Hàn làm ra vẻ mệt mỏi phất tay, Tiêu Chiến ngẩng đầu quan sát thần sắc của hắn một chút, sau đó liền cung kính lui ra, nhưng mới vừa quay lưng đột nhiên nghe Tiêu Hàn từ phía sau nói:"Sắp tới trẫm phải đi tế trời, hoàng đệ cũng đi tùy giá, đệ nên đi thăm hỏi mẫu hậu Từ Ninh Cung một chút, dù sao cũng là mẫu hậu của chúng ta, đệ không thể quên."

Ngũ vương gia vừa nghe vậy, nắm tay xiết càng chặt, hắn cắn răng hít sâu một hơi rồi mới nói:"Hoàng huynh nói phải, cũng lâu rồi đệ không đến thăm mẫu hậu Từ Ninh Cung, chờ đệ chuẩn bị một chút lễ vật nho nhỏ cho mẫu hậu xong, đệ nhất định đến..."

Nói đến đó, ngũ vương gia đột nhiên quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng Tiêu Hàn."

Đệ biết hoàng huynh chính vụ bận rộn, nhưng cũng nên thường xuyên đến thăm mẫu hậu Thọ Khang Cung, dù sao chính người mới là thân sinh mẫu của chúng ta, huynh cũng đừng quên."

Tiêu Hàn nghe vậy cười khẽ một tiếng, gật đầu ra vẻ đồng tình."

Hoàng đệ nói rất phải, trẫm vừa định đi thăm mẫu hậu đây, vừa tiện đến xem vương phi của đệ..."

Tiêu Hàn nói đến đó đột nhiên thở dài cảm khái."

Chỉ tiếc cho đứa nhỏ kia, một nam hài đã thành hình lại cư nhiên mất đi như thế, hoàng đệ, ngươi cũng đừng quá thương tâm."

Ngũ vương gia cảm thấy lửa giận trong lồng ngực sắp không kềm được, sắc mặt biến tái, cuối đầu hành lễ một cái, không muốn tiếp tục chần chờ, vội vàng rời đi, Tiêu Hàn nhìn theo bóng lưng cứng nhắc của Tiêu Chiến, nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt cũng biến thành lạnh nhạt,chỉ nghe hắn lẩm bẩm mấy câu trong miệng:"Thân sinh ư, thật đáng thương."

Tiêu Hàn chỉ lẩm bẩm như vậy rồi lại không nói gì thêm,đến lúc này Lưu công công mới tiến lên đổi trà cho hắn, không kềm được hỏi:"Hoàng thượng, vậy hiện tại chúng ta bãi giá đến Thọ Khang Cung sao?"

"Đương nhiên phải đến, mẫu hậu đang thương tâm, trẫm thân là nhi tử, sao có thể không đến an ủi."

Vẻ âm trầm trên mặt Tiêu Hàn biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt bình thản thường ngày.
 
Chiến Trường Hậu Cung
Đối đáp cùng thái hậu


Thọ Khang Cung.

Lý An Nhiên được Hạ Thảo đỡ xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn cửa lớn Thọ Khang Cung, trong lòng suy tính một chút sau đó mới mang theo cung nữ của mình tiến vào trong, vào chính điện nàng liền nhìn thấy Tô thái hậu ngồi ở chủ vị, ngay lập tức Lý An Nhiên quỳ xuống hành lễ."

Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương."

"Đứng lên đi."

Tô thái hậu nhìn Lý An Nhiên, đã rất lâu Tô thái hậu không cẩn thận đánh giá nàng, không biết từ lúc nào thiếu nữ khả ái năm đó đã trở thành một mỹ nhân thanh nhã nhưng cũng tràn ngập mỵ lực như hiện tại, bình thường lúc thỉnh an, Lý An Nhiên luôn cúi đầu cung kính, ít khi lên tiếng, do đó Tô thái hậu không để ý nhiều đến nàng, cũng đã mấy năm bà chưa gọi riêng nàng đến gặp mặt, hiện tại vừa để ý lập tức khiến bà cảm thấy ngoài ý muốn kinh ngạc.

Tô thái hậu nhất thời chìm vào suy nghĩ chính mình do đó chậm chạp không phản ứng, Lý An Nhiên vì vậy mà chỉ có thể giữ nguyên tư thế hành lễ, trong lòng nàng lập tức cảm thấy bất an, Tô thái hậukhông miễn lễ cho nàng là vì sao?

Muốn gây khó dễ cho nàng hay chỉ đơn giản vì tâm trạng không tốt mới cố tình trút giận lên nàng?

Trong lúc Lý An Nhiên đang phân tích tình hình, Diên ma ma đã âm thầm kéo góc áo của Tô thái hậu, đúng lúc lay tỉnh bà, Tô thái hậu lúc này mới chú ý Lý An Nhiên vẫn đang nghiêm cẩn hành lễ, che dấu một tia ý lạnh vừa lóe qua trong mắt, Tô thái hậulàm như không có gì lạnh nhạt nói: "Hiền phi, miễn lễ đi."

"Tạ ơn thái hậu."

Dù trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài mặt Lý AnNhiên vẫn là một bộ nghiêm cẩn thản nhiên, thuận theo Hạ Thảo nâng đỡ chậm rãi đứng lên, Tô thái hậu uy nghiêm nhấp một ngụm trà, sau đó mới phất tay nói: "Được rồi, ai gia cũng không có phạt ngươi, đứngđó làm gì, ngồi xuống đi, để người khác nhìn thấy còn tưởng ai gia gây khó dễ cho ngươi."

Lý An Nhiên nghe Tô thái hậu nói vậy, trong lòng thầm hô không xong, Tô thái hậu như vậy rõ ràng là tâm tình không tốt, tích tụ một bụng hỏa khí, hiện tại đang muốn trút hết lên đầu nàng đây mà.

Lý An Nhiên không còn cách nào, chỉ có thể làm như nghe không hiểu giọng điệu gay gắt của Tô thái hậu, trên mặt mỉm cười cung kính hô.

"Tạ ơn thái hậu."

Tô thái hậu gặp Lý An Nhiên bình thản ứng đối, sâu trong ánh mắt có một tia nghiền ngẫm, sau đó bà lại nói vào chuyện chính.

"Ai gia gọi ngươi đến chính là muốn hỏi chuyện điều tra vụ án ở Linh Phụng Cung, nghe nói hoàng thượng giao phó cho ngươi thẩm vấn hung thủ, kết quả thế nào?"

Lý An Nhiên nghe vậy cũng không giấu diếm báo lại kết quả nàng thẩm tra được, càng nghe, sắc mặt Tô thái hậu càng khó coi, cuối cùng còn không kiềm chế được hất văng ly trà trên bàn.

"Đúng là đại nghịch bất đạo."

Lý An Nhiên thấy thái hậu tức giận, nhanh chóng quỳ xuống.

"Xin thái hậu bớt giận."

Miệng nói như thế nhưng trong lòng Lý An Nhiên lại đang cười khẩy, Tô thái hậu chắc chắn có thể đoán ra chuyện của Thu cô cô phần lớn đều có liên quan đến hoàng hậu và Tô gia, vậy mà còn giả vờ ra vẻ, nếu nói chuyện hoàng hậu làm với Thu cô cô, Tô thái hậu không hề biết chút gì, nàng nhất định không tin.

Tô thái hậu liếc đôi mắt lạnh lẽo nhìn về bốn phía, chỉ thấy chúng cung nhân đều sợ hãi cúi đầu quỳ dưới đất, trong lòng bà cảm thấy có chút bình tĩnh trở lại, cuối cùng ánh mắt của Tô thái hậu hướng về phía Lý An Nhiên đang quỳ ở giữa, sau đó ra vẻ lạnh nhạt nói: "Hiền phi, ngươi cảm thấy lời khai của Thu cô cô như thế nào?"

Lý An Nhiên lập tức tập trung tinh thần, dù giọng điệu bình thản nhưng nàng cũng không ngu, sao không nhận ra khí thế áp bách của Tô thái hậu đây, tuy nhiên nàng thân là Hiền phi, được hoàng thượng giao phó trọng trách điều tra, đâu thể nào dễ dàng khuất phục, đồng thời nàng cũng biết bản thân không thể đắc tội thái hậu, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, lập tức đưa ra biện pháp ứng đối.

"Thần thiếp cảm thấy lời khai của Thu cô cô còn nhiều chỗ chưa rõ ràng, vẫn cần thời gian thẩm tra nhiều hơn nữa, sau đó mới có thể đưa ra kết luận, tuy nhiên thần thiếp được lệnh của hoàng thượng thẩm vấn Thu cô cô, hoàng thượng cũng không hạ lệnh cho thần thiếp tiến hành điều tra, do đó sự tình thật sự như thế nào thần thiếp cũng không rõ ràng, chỉ có thể chời đợi hoàng thượng điều tra ra chân tướng."

"Hừ!

Hoàng hậu vừa bị hại, nằm trên giường không dậy nổi, hậu cung hiện tại rối loạn không người chống đỡ, ngươi thân là Hiền phi, đáng ra phải cố gắng phân ưu giúp hoàng thượng, hoàng thượng không phân phó, ngươi liền lười biếng không quan tâm đến, ngươi như vậy sao xứng với sự sủng ái của hoàng thượng chứ?"

Tô thái hậu ra vẻ đường đường chính chính răn dạy Lý An Nhiên, nhưng Lý An Nhiên vẫn nhạy cảm chú ý đến hai chữ sủng ái kia, Tô thái hậu nói là sủng ái mà không phải là tin tưởng, chỉ như thế cũng đủ chứng minh một điều, Tô thái hậu đã bắt đầu chú ý đến sự sủng ái nhiều năm không giảm thậm chí càng thêm sâu mà hoàng thượng dành cho nàng, trong lòng Lý An Nhiên lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, tuy nhiên nàng cũng phải ứng rất nhanh, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ xấu hổ cúi đầu thỉnh tội.

"Thái hậu nương nương dạy rất phải, thần thiếp đã biết sai."

"Biết sai?!

Ngươi thật sự biết mình sai ở chỗ nào sao?"

Không cần nhìn sắc mặt, chỉ với lời nói Lý An Nhiên vẫn cảm nhận được sự sắc bén lạnh lẽo từ Tô thái hậu, trong lòng nàng thật sự có chút tức giận, đố ivới Tô thái hậu, chỉ có nữ nhân Tô gia mới có thể được sủng ái, Hiền phi nàng được sủng ái nhiều hơn nữ nhân Tô gia như vậy chính là sai sao?

Tuy trong lòng cảm thấy vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ, nàng cũng không dám lộ ra chút nào, chỉ là một bộ dạng nghiêm cung nghe dạy dỗ.

"Thần thiếp đã biết sai, sau này nhất định dốc sức điều tra cho thật kỹ, nhất định điều tra rõ ngọn nguồn sự thật, giúp hoàng thượng phân ưu."

Tô thái hậu vốn nghĩ Lý An Nhiên nhất định sẽ vô cùng biết điều thuận theo ý bà ám chỉ, biểu hiện bản thân đứng về phía Tô gia, không ngờ nàng lại nói rõ sẽ điều tra thật kỹ càng, như vậy rõ ràng chính là gây bất lợi cho Tô gia không thể nghi ngờ, Tô thái hậu nhất thời im lặng nhìn Lý An Nhiên chằm chằm, cuối cùng giận quá hóa cười, lạnh giọng nói: "Tốt, tốt, rất tốt!

Hiền phi ngươi nhập cung nhiều năm như vậy, xem ra ngươi cũng học được cách sống rất tốt a."

"Nhờ hồng ân của thái hậu, thần thiếp thật sự sống rất tốt."

Lý An Nhiên nói ra lời này, chẳng khác nào châm dầu vào lửa, Tô thái hậu tức đến run da mặt, nhất thời không nói nên lời, không khí trong điện trực tiếp đông cứng.

Trong lúc đó Lý An Nhiên đã bắt đầu hối hận, nàng biết mình phản kháng Tô thái hậu không phải là hành động thông minh, đáng ra nàng nên giả vờ thuận theo, sau đó nói lại cho hoàng thượng định liệu, nhưng hôm nay chỉ vì Tô thái hậu nói mấy lời đụng chạm đến sự ân ái của nàng và hoàng thượng, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhất thời đầu óc nóng lên liền làm ra hành động sai lầm,hiện tại hối hận đã muộn, nàng chỉ có thể cúi đầu giả vờ cung kính, không nói gì nữa.

Ngay lúc không khí đang căng thẳng, đột nhiên có tiếng thông truyền Ngũ vương gia trở lại, sắc mặt Tô thái hậu mới vì vậy mà hòa hoãn lại, Lý An Nhiên tạm thời thở phào một hơi, khi Ngũ vương gia tiến vào điện, nhìn thấy sắc mặt Tô thái hậu không tốt, đầu tiên là hành lễ với Tô thái hậu, sau đó quay sang chắp tay hơi có lễ với Lý An Nhiên, Lý An Nhiên đương nhiên phải khẽ phúc thân hoàn lễ hắn, sau đó hắn liền hỏi: "Ta thấy sắc mặt mẫu hậu không tốt, là ai làm mẫu hậu tức giận vậy?"

Tô thái hậu nghe vậy, lập tức liếc mắt nhìn Lý An Nhiên một cái, sau đó làm ra vẻ thương tâm thở dài một tiếng, than thở nói: "Ai gia già rồi, không còn được như xưa, có lẽ ai gia nên đóng cửa cung lễ Phật cho yên phận, tránh để người khác cảm thấy ai gia chướng mắt, âm thầm nguyền rủa ai gia."

Mấy lời này của Tô thái hậu khiến Lý An Nhiên trực tiếp muốn trợn mắt, nàng không thể ngờ Tô thái hậu đường đường một thái hậu đương triều lại có thể thêm mắm dặm muối, thậm chí dụng cả khổ ngục kế, giọng điệu còn như vậy ai thán rẻ tiền, chẳng khác nào mấy lão phụ nhân nông thôn, hoàn toàn không hợp với thân phận như vậy, thử hỏi đường đường một thái hậu, ai dám ngang nhiên nguyền rủa bà ta, bất cứ ai nghe mấy lời này cũng cảm thấy không hợp lý, bộ dạng của Tô thái hậu lúc này cự ckỳ giống một đứa trẻ đang giận dỗi, Lý An Nhiên thật sự cảm thấy nóng mặt thay bà, tuy nhiên nàn gchỉ có thể trái lương tâm cắn răng nói: "Thái hậu nương nương hồng phúc tề thiên, dung mạo chẳng khác gì thiếu nữ đôi mươi, sao có thể gọi là già, hơn nữa người là thái hậu, ai dám đại nghịch bất đạo nguyền rủa thái hậu a, tất cả mọi người chắc chắn đều ngày đêm cầu nguyện cho thái hậu nươngnương vạn thọ an khang."

Trong lúc nói mấy lời tốt đẹp, Lý An Nhiên có âm thầm để ý sắc mặt của ngũ vương gia, quả nhiên bắt gặp vẻ mặt không được tự nhiên của hắn, hơn nữa nàng thân là Hiền phi của hoàng thượng, Tô thái hậu cáo trạng với ngũ vương gia thì có ý nghĩa gì chứ?

Ngũ vương gia cũng chẳng thể làm gì được nàng, nếu muốn cáo trạng nàng, Tô thái hậu nhất định chỉ có thể cáo với hoàng thượng.

Lý An Nhiên vừa nghĩ tới hoàng thượng thì hắn đã hạ long xa trước cửa Thọ Khang Cung, vừa đến Lưu công công đã nhận được tình báo, lập tức tiến đến nhỏ giọng bẩm lại với hoàng thượng, ngay lập tức ánh mắt hoàng thượng hơi lóe lên mấy lần, sau đó hắn nhanh chân bước vào trong, vừa vào hắn liền nghe thấy Ngũ vương gia đang an ủi Tô thái hậu.

"Hiền phi nương nương nói phải, mẫu hậu chớ bận lòng mà nhọc phụng thể."

"Hoàng thượng giá lâm."

Lời thông bẩm cắt ngang câu chuyện, hoàng thượng khóe môi bình thản mỉm cười sải bước dài tiến vào, đầu tiên là hơi cúi đầu nói: "Tham kiến mẫu hậu."

"Hoàng thượng, người đã đến a."

Tô thái hậu vừa thấy hoàng thượng, lập tức ra vẻ từ mẫu, ánh mắt bi ai kéo tay hắn, trong lúc người trong điện cung kính hành lễ với hoàng thượng, hoàng thượng đã bị thái hậu lôi kéo cánh tay, nhưngTô thái hậu còn chưa kịp nói hoàng thượng đã lên tiếng trước, hắn ra vẻ lo lắng hỏi: "Mẫu hậu, trẫm nhìn thần sắc người không được tốt, có chuyện gì làm mẫu hậu phiền lòng sao?"

"Ai gia không sao, hoàng thượng không cần lo lắng cho ai gia..."

Tô thái hậu nói đến đó lại thở dài, vừa định làm cách cũ than thân trách phận, nào ngờ chưa kịp mở miệng hoàng thượng đã thuận thế lên tiếng trước, hắn ra vẻ thực đau lòng nói: "Trẫm đã hiểu rồi, mẫu hậu chắc chắn vì đau buồn cho ngũ đệ muội cùng cái thai vắng số, tâm trạng không vui cũng phải."

Hắn lại thở dài một tiếng rồi đúng ánh mắt thực quan tâm nhìn Tô thái hậu.

"Trẫm biết đối với mẫu hậu hiện tại không có cái gì quan trọng bằng chuyện này, mẫu hậu yên tâm, trẫm đã chuẩn tấu cho ngũ hoàng đệ điều tra vụ này, nhất định có thể đưa hung thủ đền tội, tế vong linh của đứa nhỏ chưa kịp chào đời kia, đồng thời cũng cho phu phụ ngũ hoàng đệ một cái công đạo, nhất là làm cho mẫu hậu giảm bớt thương tâm."

Tô thái hậu vốn bị hoàng thượng chặn lời trong lòng nghẹn một hơi, nhưng khi nghe hoàng thượng nói đến việc Ngũ vương gia được tiến hành điều tra, Tô thái hậu lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ, nhất là khi nghĩ đến đối thủ đang ở Từ Ninh cung kia, trong lòng không khỏi kích động, nhất thời liền không quan tâm đến Lý An Nhiên nữa.Trong lúc đó hoàng thượng làm như chợt nhớ ra, quay đầu nhìn Lý An Nhiên một cái.

"Hiền phi ở đây đúng lúc, trẫm đã hạ chỉ cho Ngũ hoàng đệ toàn quyền điều tra vụ án Linh Phụng Cung, nàng hiện tại đang chưởng quản hậu cung, nếu Ngũ hoàng đệ có gì cần tương trợ, nàng hãy trợ giúp một tay, để nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án."

Lý An Nhiên ngoài mặt cung kính tuân lệnh, trong lòng lúc này lại có chút xao động, không biết nàng có bị hoa mắt hay không nhưng vừa rồi nàng cư nhiên bắt gặp ý cười trong mắt hoàng thượng, hôm nay nàng vốn đã gây ra sai lầm, với biểu hiện che chở của hoàng thượng vừa rồi, nàng đoán được hắn đã biết rõ mọi chuyện, hắn không cảm thấy nàng lỗ mãng mà ngược lại còn vui vẻ là sao a?!

Hoàng thượng sau khi phân phó Lý An Nhiên xong đã lập tức nói muốn đi thăm Ngũ vương phi, Lý An Nhiên tất nhiên phải đi theo, cả đoàn người lập tức tiến vào nội điện Thọ Khang Cung, với thân phận của hoàng thượng và Ngũ vương phi, đương nhiên không thể trực tiếp gặp mặt nói chuyện thăm hỏi, thứ nhất là vì ngại long thể của hoàng thượng, thứ hai là lễ tiết nam nữ, cho nên nói là thăm hỏi nhưng trong phòng ngồi đầy người, cách một cái bình phong nói chuyện thông qua cung nhân, chỉ hỏi thăm vài câu, làm tròn lễ tiết hoàng thượng lập tức rời đi, Lý An Nhiên cũng thuận thế hồi cung.

Bước ra khỏi Thọ Khang Cung, Lý An Nhiên thở ra một hơi, tuy nhiên trong lòng vẫn không thể khôn gsầu lo, nàng thầm than, ngày tháng bình yên ngư ông đắc lợi của nàng sợ là không còn rồi.

Đúng như Lý An Nhiên dự đoán, tối hôm đó, Tô thái hậu và Diên ma ma mật đàm trong tẩm cung."

Hiền phi này quả là lợi hại, hôm nay nhìn thái độ che chở của hoàng thượng, ai gia liền biết thời gian qua ai gia đã quá sơ xuất, vẫn luôn chủ quan không chú ý nhiều đến nàng ta, hiện tại giật mình nhìn lại, nàng ta đã là Hiền phi được sắc phong đường đường chính chính, bên người có hẳn một hoàng tử thân sinh và hai dưỡng tử, nếu để nàng ta và ba hoàng tử kia tiếp tục lớn mạnh lên, tương lai nhất định là một đại họa."

Tô thái hậu vừa nói vừa thở dài tiếc hận, Diên ma ma nghe vậy, lập tức an ủi.

"Chuyện này cũng không thể trách thái hậu nương nương, trước đây mỗi khi Hiền phi được tấn phong hay khi được nhận nuôi hai vị điện hạ đều có yếu tố bên ngoài tác động, khiến chúng ta cảm thấy nàng được vinh sủng không phải vì hoàng thượng thật sự sủng ái nàng mà đều vì để chống đối Tô gia, khôngmuốn thế lực Tô gia quá lớn mạnh, hơn nữa sủng ái của hoàng thượng vốn sẽ vơi dần theo thời gian, đợi khi tuyển tú, hoàng thượng sủng ái tân nhân, nàng không còn hoàng thượng che chở, lúc đó chúng ta xuống tay mọi chuyện sẽ rất dễ dàng, tính toán ban đầu của thái hậu vốn dĩ không sai."

Tô thái hậu nghe vậy, siết chặt nắm tay, hừ lạnh nói.

"Ngươi không cần an ủi ai gia, chuyện lần này ai gia quả thật không thể lường trước, tuy nhiên lúc trước không ra tay, hiện tại diệt trừ nàng ta cùng ba hoàng tử kia cũng không muộn, đợi trận chiến với lão thái bà Từ Ninh lần này qua đi, chúng ta sẽ bắt tay đối phó Hiền phi, sau đó tạo chứng cứ giả đổ lên Thục phi, ân oán của chúng ta với Liễu gia chuyện Thục Oanh cũng nên trả đủ, thuận tiện giải quyết luôn tứ hoàng tử, đến lúc đó chỉ cần triệt hạ được Triệu gia, giang sơn Nam Tề làm sao có thể thoát khỏi tay Minh Nhi được."

Diên ma ma nghe Tô thái hậu âm trầm nói như vậy không khỏi cảm thấy lạnh gáy, mấy năm gần đây Tô thái hậu có dấu hiệu lão ngược, tính cách càng ngày càng trẻ con, Diên ma ma không ngờ đi kèm với tính cách biến hóa đó chính là mức độ lạnh lùng nhẫn tâm cũng tăng theo, sâu trong lòng Diên ma mac ũng cảm thấy có điểm do dự, vô cùng muốn nói với Tô thái hậu rằng, Hiền phi Thục phi thì cũng thôi đi, nhưng còn bốn vị hoàng tử kia thì như thế nào cũng là cháu ruột của Tô thái hậu, bà thật sự có thể nhẫn tâm đến mức đó sao?

Dù trong lòng muốn nói như thế nhưng Diên ma ma hầu hạ Tô thái hậu nhiều năm, trong lòng biết rõ tính cách Tô thái hậu, vì mạng sống của mình, bà ta chỉ có thể im lặng không dám lên tiếng. (Bù đắp tuần trước không đăng chương mới, chương này đặc biệt dài, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình.)
 
Chiến Trường Hậu Cung
Hoàng Thượng nhắc nhở


Ngày hôm sau.

Trường Lạc Cung vẫn như bình thường rộn rã tiếngcười.

"Tốt a, Lục đệ mau nhìn sang đây, tam ca ở đây a."

"An Nhi, mau nhìn hướng này, nhìn nhị ca này,tuyệt đối đừng nhìn Bình Nhi."

"Nhị hoàng huynh, ngươi thật quá đáng."

"Nhị hoàng đệ, ngươi lớn như vậy rồi sao còn trêuchọc bọn hắn làm gì?"

Lý An Nhiên ngồi nhìn ba tên tiểu tử chụm đầu lạira sức thu hút sự chú ý của Tiêu An đang nằm trêngiường, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên, nhất là khinhìn thấy bộ dạng nghiêm nghị dạy dỗ hai đệ đệ của Tiêu Diệp, trong khi tay hắn vẫn đang âm thầm nắmlấy cái chân nhỏ của Tiêu An ra sức thu hút tiểu tửkia nhìn về phía mình, rõ ràng là miệng nói mộtđằng tay làm một nẻo, Lý An Nhiên không khỏibuồn cười, tên tiểu tử Tiêu Diệp này dạo gần đâykhông biết học ở đâu cái bộ dạng giả bộ nghiêmchỉnh, nhìn vẻ mặt của hắn nàng liền không kềmđược muốn cười.

Tất nhiên hành động mờ ám của Tiêu Diệp cũngkhông qua mắt được Tiêu Minh.

"Đại hoàng huynh, tay của ngươi đang làm cái gìđó."

Tiêu Diệp bị phát hiện làm chuyện mờ ám, chẳngnhững không xấu hổ bối rối, ngược lại còn ra vẻđường đường chính chính nói: "Ta là sợ Lục đệ bị các ngươi dọa sợ, cho nên nắmchân hắn, an ủi hắn."

Tiêu Minh nhìn Tiêu Diệp hưởng ngực nói dối, trựctiếp trợn trắng mắt, tuy nhiên hắn vốn nho nhã lễđộ, so sự mặt dày làm sao là đối thủ của Tiêu Diệp,nhất thời không nói được gì, Tiêu Bình chớp mắt to,bĩu môi nói: "Nói dối."

Tiêu An ở trên giường trừng mắt to ngây thơ khônghiểu chuyện gì, chỉ biết nhìn loạn tứ phía, Lý AnNhiên nhìn mấy người bọn hắn, tâm tình tốt vôcùng, không kiềm được cười ra tiếng.

Nàng vừa cườira tiếng bốn ánh mắt liền nhìn về phía nàng, kể cảtiểu tử Tiêu An kia, tuy nhiên hắn chỉ dời mắt tìmkiếm một chút rồi lại bị áo bào màu vàng của TiêuDiệp thu hút.

Tiêu Bình lập tức từ trên giường nhảyxuống nhào vào lòng nàng, Tiêu Minh có chút xấuhổ cười cười, Tiêu Diệp ở bên cạnh vẫn còn chưabuông tha cái chân của Tiêu An, không đợi Lý AnNhiên lên tiếng hắn đã bất mãn nói: "Mẫu phi lại cười ta, ngươi xem ta có nói sai đâuchứ?"

Lý An Nhiên biết ngay tên tiểu tử bá đạo ranh mãnhthích giả uy nghiêm giống phụ hoàng hắn này sẽ lêntiếng trước hòng chiếm lấy lý lẽ, lập tức dùng ánhmắt vừa khinh bỉ vừa tràn ngập ý cười nhìn hắnmà không nói gì, đúng với dự đoán của nàng, TiêuDiệp lập tức như mèo bị đạp đuôi, vẻ mặt cực kỳkhông được tự nhiên.

"Mẫu phi nhìn ta như vậy là có ý gì chứ?"

"Ta có nói là cười ngươi hay sao?

Ngươi tự mìnhcảm thấy ta cười ngươi, vậy sao còn hỏi ta a."

Lý An Nhiên làm ra bộ dạng nén cười cực độ trợnmắt nhìn Tiêu Diệp, đến lúc này hắn đã không thểgiả vờ nghiêm trang được nữa, ngay lập tức hiệnnguyên hình, mặt mũi lộ vẻ thẹn quá hóa giận, liếcmắt nhìn Lý An Nhiên một cái sau đó trực tiếp quaymặt không quan tâm đến nàng, Lý An Nhiên thật sựkhông thể kiềm được nữa cười lên, Tiêu Bình tiểuthông minh cũng hiểu được đại hoàng huynh hắn bịLý An Nhiên trêu chọc, vỗ tay khoái trá cười hô.

"Ha ha đại hoàng huynh thực xấu hổ, xấu hổ quáđi."

Tiêu Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Tên tiểu tử kia, ngươi ngứa mình rồi phải không."

"Ha ha...

Đại hoàng huynh có tật giật mình."

"Ngươi...

Tốt tốt tốt, ngươi có giỏi thì đừng cóchạy."

Tiêu Diệp tức giận đuổi đánh, Tiêu Bình không sợcòn kêu la ầm ĩ chạy loạn khắp nơi, Tiêu Diệp tuylàm vẻ mặt hung ác nhưng hắn cũng không thật sựtức giận với Tiêu Bình, chỉ cố tình chậm chạp đuổitheo phía sau đôi chân ngắn tung tăng của TiêuBình.

Lý An Nhiên nhìn, ánh mắt bất giác lộ ra vẻ từ ái,nhìn Tiêu Diệp mười tuổi nhưng đã thừa hưởng không ítđặc điểm của hoàng thượng, trong lòng nàng khôngkhỏi cảm thán thời gian qua nhanh, nhớ bốn nămtrước, lần đầu nàng gặp hắn, hắn chỉ là một đứa nhỏsáu tuổi nhìn bướng bỉnh nhưng lại cực kỳthông minh hiểu chuyện, đồng thời cũng tràn ngậptự ti vì đôi chân kém linh hoạt của mình, hiện tạichân đã khỏi hẳn, Tiêu Diệp cũng trở thành dưỡngtử của nàng, về cơ bản tính cách bướng bỉnh lạikhông được tự nhiên của hắn vẫn không thay đổi,nhưng hắn lại học được cách ẩn nhẫn, đã biết cáchche dấu nội tâm chính mình, thậm chí bắt đầu họccách giả nghiêm túc, càng nhìn hắn càng giống vớihoàng thượng, Lý An Nhiên đương nhiên cảm thấycực kỳ vui vẻ, khiến nàng yên tâm nhất chính là TiêuDiệp vô cùng yêu thương chiếu cố chúng đệ đệ,không chỉ là Bình Nhi, An Nhi mà cả Tiêu Minh, Tiêu Cảnh, Tiêu Trạch còn có thất hoàng tử TiêuNgân vừa sinh không lâu, hắn đều dành một sựquan tâm nhất định, thân là trưởng huynh, TiêuDiệp thật sự làm rất đúng đắn, thân là một đạihoàng tử, hắn cũng được đám học sĩ khen ngợi hếtlời, xem như cũng đủ tư cách để làm gương chochúng đệ đệ, nàng ít nhiều cũng cảm thấy có chútthành tựu, hắn như vậy đương nhiên cũng có côngdạy dỗ của nàng.

Lý An Nhiên đang chăm chú nhìn Tiêu Diệp và TiêuBình chơi đùa, đột nhiên nàng nhận ra có một ánhmắt đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại liền bắt gặpánh mắt hâm mộ còn có điểm hơi phức tạp của TiêuMinh, trong lòng Lý An Nhiên không khỏi thở dài,chỉ hơn một năm trôi qua, Tiêu Minh trưởng thànhhơn rất nhiều, không chỉ thân thể hắn phát triểnnhanh chóng mà cả tâm trí của hắn cũng trưởngthành nhanh thấy rõ, bớt đi phần hồn nhiên, nhiềuthêm phần cẩn trọng, bớt đi một chút ngây thơ,nhiều thêm một chút suy tư.

Từ sau khi chuyển đến hoàng tử sở, quan hệ củaTiêu Diệp và hắn ngày càng thân thiết, do đó TiêuDiệp thường xuyên lôi kéo hắn đến Trường LạcCung, dần dần cũng trở nên quen thuộc, một nămqua Lý An Nhiên cũng xem như nhìn hắn lớn lên.

Có lẽ đối với một đứa nhỏ trong cung, hơn một nămđã đủ để trưởng thành một màn lớn, Lý An Nhiêncảm thấy vừa thương vừa bất đắc dĩ, Tiêu Minh làmột đứa nhỏ tốt, dù hắn là nhi tử của hoàng hậu, cólẽ rất nhanh sẽ đối đầu cùng nàng, nhưng Lý AnNhiên không thể nào chán ghét hắn được, làm nhưkhông nhận ra ánh mắt hơi buồn bã của Tiêu Minh,Lý An Nhiên mỉm cười dịu dàng hỏi: "Hôm nay Minh Nhi có đến thăm hoàng hậu nươngnương không?"

Tiêu Minh có hơi ngạc nhiên, sau đó ôn hòa nói: "Ta định buổi chiều sẽ đi thăm mẫu hậu, Hiền mẫuphi, ta nghe nói phụ hoàng hạ lệnh cho người cùng Ngũ hoàng thúc điều tra chuyện trong cung của mẫuhậu, không biết kết quả thế nào?"

Nhìn ánh mắt trong suốt vừa lo lắng vừa tò mò củaTiêu Minh, Lý An Nhiên nở nụ cười, giơ tay tựnhiên vỗ vai hắn.

"Rất nhanh nữa sẽ điều tra rõ mà thôi, Minh Nhikhông cần lo lắng, ngươi chỉ cần thường xuyên đếnthăm hỏi hoàng hậu nương nương, khiến hoàng hậunương nương vui vẻ, mau chóng khỏe lại là tốt rồi."

Tiêu Minh cúi đầu mím mím môi, đột nhiên hắnngẩng đầu nhìn Lý An Nhiên, trong ánh mắt có mộttia do dự.

"Hiền mẫu phi, người có thích mẫu hậu của ta haykhông?"

Lý An Nhiên bị câu hỏi ngây ngô của Tiêu Minh làmcho sững sốt, sau đó nàng bật cười, giơ tay xoa đầuhắn.

"Hiền mẫu phi là một phi tần trong cung, đối với hoàng hậu nương nương phải gọi là tôn kính."

Tiêu Minh hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ, sauđó lại hỏi: "Vậy Hiền mẫu phi cũng không chán ghét mẫu hậucủa ta sao?"

Lý An Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hỏi: "Vì sao Minh Nhi lại nghĩ ta không thích hoàng hậunương nương."

"Ta..."

Tiêu Minh như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng imlặng không lên tiếng, thấy vậy Lý An Nhiên cũngkhông ép hỏi, ôn hòa nói: "Minh Nhi không cần nghĩ nhiều, Hiền mẫu phi vẫnluôn tôn kính hoàng hậu nương nương, không baogiờ có lòng chán ghét nương nương."

"Thật vậy chăng?!"

Hai mắt Tiêu Minh bất giác hơi sáng lên, Lý AnNhiên tươi cười gật đầu khẳng định, ngay lúc nàyTiêu Diệp đang đuổi theo Tiêu Bình ở một bên vẫnluôn nghe thấy hai người nói chuyện đột nhiên lên tiếng.

"Mẫu phi của ta là người như vậy đấy, mẫu phikhông chán ghét ai cả, bởi vì nàng rất lười."

Lý An Nhiên ban đầu còn nghĩ tiểu tử kia sẽ nóigiúp mình, nào ngờ hắn dám trêu chọc nàng, Lý AnNhiên trực tiếp xắn tay áo, tức giận xông tới ômchầm lấy Tiêu Diệp, hung hăm nhéo lỗ tai hắn.

"Tiểu tử ngươi chán sống."

"A...

Mẫu phi hành hung người, người đâu mau tớinhìn xem Hiền phi nương nương của các người."

"Nhìn cái gì?!"

Tiêu Diệp bị nhéo lỗ tai, miệng vẫn không ngừngcông kích, Tiêu Minh trợn mắt mà nhìn, cuối cùngkhông kiềm được phì cười, bên kia Tiêu Bình đã sớmvỗ tay hò reo trợ uy cho Lý An Nhiên, Tiêu An ởtrên giường không biết gì chỉ tự chơi với chínhmình, không khí cực kỳ hài hòa ấm áp, thế cho nênngay khi hoàng thượng bước vào Trường Lạc Cung,từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt, sắc mặtđang lạnh nhạt của hắn cũng bất giác dịu xuống, ẩnhiện lộ ra một tia ôn hòa, sải bước dài tiến nhanhvào nội điện, vừa nhìn thấy Lý An Nhiên và TiêuDiệp loạn thành một đoàn, khóe môi hắn lập tức lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, gần đây Tiêu Diệp bắt đầu họccách trêu chọc mẫu phi hắn, dù lần nào cũng bị ănđòn tiểu tử kia chẳng những không biết sợ màcòn cảm thấy vui vẻ, ngay cả Lý An Nhiên cũngthích vui đùa như vậy, hai người dù náo loạn nhưngtrong mắt bọn họ toàn là ý cười.

"Được rồi, đừng đùa nữa, còn ra thể thống gì?!"

Giọng nói trầm thấp nhưng cũng ôn hòa của hoàngthượng vừa vang lên, năm ánh mắt trong phòng lậptức chuyển đến hắn, ngay cả Tiêu An mấy thángtuổi cũng bị sắc vàng trên người hắn thu hút nhìnkhông chuyển mắt.

Tất nhiên sự chú ý của hắn cũng trực tiếp đặt lênngười đứa nhỏ nhất, nhanh chân bước đến bêngiường, nhìn nhi tử trắng trẻo mập mạp, mắt tokhông chớp nhìn mình, hắn không khỏi nở nụ cười,trong lúc đó hắn cũng phất tay miễn lễ cho mấyngười Lý An Nhiên, Lý An Nhiên hơi xấu hổ hokhan một tiếng.

"Khụ, hoàng thượng đã dùng thiện hay chưa?"

"Vẫn chưa, cho người chuẩn bị đi."

"A..."

Lý An Nhiên không được tự nhiên a một tiếng rồiquay đầu nói với Tiêu Bình Tiêu Diệp.

"Các ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau đi ra rửatay."

"Đã biết a."

Tiêu Bình thánh thót hô, Tiêu Diệp đưa tay dắt tayhắn, chuẩn bị dẫn hắn cùng đi rửa tay, Lý An Nhiênlại quay sang Tiêu Minh, ôn hòa cười nói.

"Minh Nhi cũng rửa tay đi, hôm nay ở lại đây cùngdùng thiện."

Tiêu Minh cũng không ngạc nhiên, đây cũng khôngphải lần đầu hắn cùng hoàng thượng dùng thiện ởTrường Lạc Cung, tuy nhiên hắn vẫn đưa mắt nhìnhoàng thượng một cái, thấy hoàng thượng gật đầuhắn mới vui vẻ cùng dắt tay với Tiêu Diệp Tiêu Bìnhđi ra ngoài.

Nhìn ba đứa nhỏ, ánh mắt hoàng thượng càng thêmôn hòa, đợi cả ba đã ra ngoài, hắn lại quay đầu nhìnLý An Nhiên.Thà rằng hắn trắng trợn cười, Lý An Nhiên còn cóthể chống đỡ, nhưng cái bộ dạng thâm ý cười cười,mắt nhìn nàng chằm chằm như vậy, Lý An Nhiên càng cảm thấy xấu hổ, bất giác đỏ bừng cả mặt, lậptức muốn chạy lấy người.

"Khụ, để thần thiếp đi cho người chuẩn bị ngựthiện."

Lý An Nhiên vừa muốn quay đi, đột nhiên bị ngườinắm lấy cổ tay, kéo vào một cái ôm quen thuộc,nàng không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu liền nhìnthấy ánh mắt thâm thúy đầy ý cười của hoàngthượng.

"Nàng chạy cái gì?

Trẫm cũng chưa có nói nàng nhưthế nào mà."

Lý An Nhiên ban đầu kinh ngạc, sau đó trợn mắtnói: "Thà rằng hoàng thượng cứ cười thẳng mặt thiếp đicho rồi, nhiều lắm cười thiếp tính tình trẻ con, khôngcó phong phạm Hiền phi của ngài."

"Nàng cũng biết mình không có phong phạm?!"

Lý An Nhiên bất mãn bĩu môi nói: "Chỉ đùa với con nhỏ một chút thôi mà."

"Hừ!

Còn cãi bướng, bộ dạng như vậy nếu truyền đến tai thái hậu, nàng nhất định sẽ bị trách phạt."

Lời của hoàng thượng vừa ra, Lý An Nhiên hơi giậtmình, ngẫm lại cảm thấy hoàng thượng nói rấtđúng, Tô thái hậu đã bắt đầu chú ý đến nàng, nàngđáng ra phải càng cẩn thận mới phải, ngay lập tứcLý An Nhiên nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng nói phải, là thần thiếp bất cẩn."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý An Nhiên, hoàngthượng mỉm cười, khẽ cúi đầu hôn lên trán nàngmột cái.

"Trẫm chỉ nhắc nhở nàng một chút, nhưng nếu ởtrong Trường Lạc Cung thì nàng không cần lo lắng,tuy nhiên ra ngoài nhớ cẩn thận."

Lý An Nhiên lập tức nở nụ cười ngọt ngào, độtnhiên nhón chân nhắm ngay môi hoàng thượng hônmạnh một cái, đổi được vẻ mặt sửng sốt của hắn, LýAn Nhiên khoái chí hì hì cười hai tiếng, hoàngthượng định thần lại, ánh mắt nhìn nàng đã biếnthành càng thêm sâu thẳm, vừa định phản công thìđột nhiên Lý An Nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.

"An Nhi."

Hoàng thượng bất giác quay đầu nhìn Tiêu An trên giường, nhân cơ hội đó Lý An Nhiên như con cátrạch trượt ra khỏi tay hắn, đồng thời nhanh chânchạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: "Hoàng thượng, thần thiếp đi gọi ngự thiện."

Đến lúc này hoàng thượng mới biết mình bị lừa, hắnnghiến răng nhếch mép quỉ dị cười cười.

"Để xem tối nay nàng còn chạy được không."
 
Back
Top Bottom