Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Chiến Trường Hậu Cung

Chiến Trường Hậu Cung
Cô vương quả nhân


Hello các nàng❤️ Mị là aiiiii!!

Mị là Phanh đây .

Như mọi lần hôm nay có 2 chap nhé.

Nhưng nếu hôm nay cả 2 chap đều được 15 votes (yêu cầu thấp nhỉ) thì Phanh sẽ đăng tiếp 2 chap nữa .

Zây
Nào các nàng vote đi.

Chỉ mất 5s thui mà 😊
———————————————————-

Đại hoàng tử bị bệnh lạ, ngay sau khi sửa ngọc điệp được ba ngày đã có tin tức truyền ra, bệnh tình của đại hoàng tử đã thuyên giảm, điều đó càng làm cho chuyện mệnh cách của Đức phi và đại hoàng tử đáng tin hơn nữa.

Đến nửa tháng sau, đại hoàng tử hoàn toàn lành bệnh, hậu cung truyền ra tin tức đại hoàng tử sau khi lành bệnh lập tức chạy đến Trường Lạc Cung, quan hệ với Hiền phi cực kỳ tốt, kèm theo tin tức đó chính là hoàng thượng lật thẻ bài Trường Lạc Cung, bởi vì bệnh của đại hoàng tử, hoàng thượng một tháng không đến hậu cung, vừa lật thẻ bài liền chọn Trường Lạc Cung, dù chúng phi tần đều đoán được nguyên nhân cũng là vì có đại hoàng tử nhưng trong lòng vẫn không kềm được oán hận.Ly Hoa Cung.

"Cút đi, cút đi!..."

Đức phi sắc diện tiều tụy, ánh mắt đỏ bừng có chút điên cuồng, chúng cung nhân run sợ không thôi, không ai dám đến gần Đức phi lúc này, từ sau khi đại hoàng tử bị sửa ngọc điệp, Đức phi gần như là điên loạn đập phá lung tung, số cung nhân bị Đức phi đem ra phát tiết đã lên đến ba người, cả ba đều có kết cục cực kỳ thê thảm, bị hành hạ thừa sống thiếu chết.

Hôm nay vừa nghe hoàng thượng chọn thẻ bài của Hiền phi, Đức phi lập tức phát tác."

Tiện nhân, các ngươi đều là tiện nhân..."

Vừa đập phá, vừa chửi mắn nguyền rũa Hiền phi và đại hoàng tử, Đức phi mặt mày cực kỳ dữ tợn khiến người ta sợ hãi.Lúc này, cung nữ cận thân của Đức phi chạy vào, nhìn thấy cả nội điện tán loạn, mảnh sứ vỡ tứ tung, sắc mặt cung nữ vốn đã tràn đầy lo lắng càng thêm khó coi, nàng vốn là cung nữ cận thân của Đức phi, hầu hạ Đức phi từ nhỏ, người khác có thể vì Đức phi dữ tợn mà sợ hãi tránh xa, bản thân nàng lại chỉ có thể cắn răng tiến vào."

Nương nương..."

Nghe tiếng gọi của cung nữ này, Đức phi lập tức ngẩng đầu, sắc mặt chuyển thành mong đợi hỏi:"Thúy Lan, sao rồi, hoàng hậu nương nương nói thế nào?"

Cung nữ Thúy Lan nhìn Đức phi, sắc mặt khó xử, trong mắt có một tia sợ hãi nói:"Nương nương, hoàng hậu nương nương nói..."

"Nói thế nào?"

Đức phi kích động đến độ nắm chặt hai vai cung nữ, móng tay vô ý cắm vào da thịt, cung nữ kia dù đau đớn cũng không dám kêu đau, chỉ có thể run giọng trả lời:"Hoàng hậu nương nương nói người cũng không có cách nào, bảo nương nương hãy cố ẩn nhẫn."

"Khốn kiếp!"

Đức phi tức giận đẩy cung nữ kia ngã nhào, ánh mắt đỏ lên có một tia oán độc, nước mắt đồng thời cũng tuôn trào."

Hoàng hậu cũng không có cách?

Vậy còn thái hậu?

Thái hậu thì sao chứ?

Ngươi mau đi tìm thái hậu, bảo thái hậu tìm cách cứu bổn cung ra, cấm túc một năm, một năm sau hoàng thượng có thêm một đám hồ ly tinh, sao còn có thể nhớ đến bổn cung chứ?"

Nhìn Đức phi đã tiến vào trạng thái nửa điên nửa tỉnh, cung nữ Thúy Lan thực bất đắc dĩ, đáng ra Đức phi phải nên biết, hoàng thượng vốn đã chán ghét nàng, đại hoàng tử cũng không còn bên cạnh nữa, hoàng thượng càng không có khả năng nhớ đến Đức phi, tương lai không còn hy vọng rồi......Trường Lạc Cung.Hoàng thượng đưa mắt nhìn Lý An Nhiên bận rộn bên cạnh, trong lòng vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, đã một tháng rồi hắn không đến hậu cung, bản thân cũng cảm thấy có chút nghẹn khuất, hôm nay vốn mang tâm trạng hăng hái chờ mong mà đến, không ngờ nữ nhân của hắn lại đột nhiên hứng trí muốn tự tay pha trà cho hắn, sau đó là pha đến tận bây giờ mà vẫn chưa có ly trà nào có thể uống được, lại không chịu đi nghỉ ngơi, thật tức chết người mất! (Phanh: khổ thân pi sà, lâu ngày ăn chay)"Hoàng thượng, người thử cái này xem, ly này ta thấy cũng không tệ đâu."

Hoàng thượng vốn sớm đã không còn kiên nhẫn nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt sáng ngời đầy chờ mong của Lý An Nhiên, hắn liền không kềm được đưa tay nhận ly trà nhấp một ngụm, trà vừa đắng vừa chát, thật sự là khó uống, mày hoàng thượng bất giác nhăn lại, đã là ly trà thứ bao nhiêu rồi chứ?!

Hoàng thượng buồn bực lạnh nhạt bình luận một câu."

Khó uống muốn chết."

Lý An Nhiên vừa nghe, sắc mặt liền khó coi, khổ khổ nói:"Sao lại như vậy a?"

Hoàng thượng nhìn nàng mặt nhăn mày nhíu, thầm thở dài một hơi, phất tay một cái, chúng cung nhân lập tức hiểu ý lui ra, hắn giơ tay kéo Lý An Nhiên vào lòng."

Mấy chuyện pha trà rót nước này để cung nhân làm là được rồi."

Lý An Nhiên nghe vậy không khỏi thất vọng thở dài."

Nhưng thần thiếp muốn trở nên tốt hơn trong mắt hoàng thượng mà, ít ra cũng phải có chút tài nghệ, nhưng mấy hôm rồi không làm được cái nào hết."

Hoàng thượng nghe xong hơi bất ngờ, cuối đầu nhìn người trong ngực, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia thương xót, đồng thời khóe môi khẽ nhếch lên."

Thật là ngốc, nàng như lúc trước đã rất tốt rồi, biết may vá, lại biết làm mấy món ăn mới lạ, cũng không tệ, những thứ khác không cần."

Lý An Nhiên ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, ánh mắt có chút tội nghiệp."

Hoàng thượng nói thật?!"

Hoàng thượng cười cười gật đầu, hai mắt Lý An Nhiên từ từ sáng lên, sau đó vui vẻ tươi cười nói:"Như vậy...

Dù sau này có bao nhiêu tài nữ mỹ nhân vào cung hoàng thượng cũng sẽ không bỏ rơi thần thiếp phải không?"

"Bỏ rơi?!"

Hoàng thượng ngạc nhiên nhìn nàng, đến lúc này hắn mới hiểu người này làm chuyện ngốc nghếch như vậy là vì sợ sau khi tuyển tú hắn sẽ bị những nữ nhân kia mê hoặc mà bỏ rơi nàng.

Trong lòng hoàng thượng bất giác tràn ra một cổ thương xót, thở dài một hơi.

"Sao lại ngốc như thế chứ?"

Hoàng thượng ôm lấy Lý An Nhiên càng chặt, hắn cũng không nói lời hứa hẹn hay an ủi, chỉ chặt chẽ ôm nàng thôi, hoàng thượng không nói với Lý An Nhiên, sự thật là so với việc nàng không muốn mất hắn, hắn càng muốn giữ lấy nàng hơn.

Nàng làm sao biết được, phụ hoàng hắn năm xưa là một hoàng đế có thể thu hết cả thiên hạ trong tầm mắt, nhưng ông thật sự chỉ là một "cô vương quả nhân", nắm cả thiên hạ nhưng cũng đẩy người trong thiên hạ ra xa mình, đến cuối đời nhìn lại mới biết bản thân cô đơn đáng thương thế nào, hùng tâm tráng chí cũng chỉ có bản thân hiểu được, chẳng thể chia sẻ cùng ai, ngay cả những nữ nhân xung quanh, vốn cũng chẳng phải sống vì mình, đến cuối cùng ngay cả chí hướng cả đời cũng giữ không được, quần thần dần dần chia rẽ, thế lực nổi lên khắp nơi, rồi đến giây phút trút hơi, phụ hoàng hắn cũng chỉ có thể rơi nước mắt nói với hắn rằng, hoàng đế cũng là một con người, cũng cần có tình yêu, cần có một người thuộc về riêng mình, cần có một chỗ dựa.Hắn thân là hoàng đế, hắn cũng có hùng tâm tráng chí, nhưng cũng không muốn là một "cô vương quả nhân", hắn muốn giữ chặt một người trong vòng tay, trong lòng, trong tim mình, một người để hắn gửi gắm niềm tin và hắn đã chọn nàng, người hắn đang giữ chặt trong lòng, gửi gắm toàn bộ tình cảm chân thành.Hắn biết nàng sớm đã quên lần đầu hai người gặp gỡ, nhưng với hắn không sao cả, chỉ cần có nàng mãi mãi bên cạnh là được rồi.Hoàng thượng cuối đầu nhìn ánh mắt trong suốt so với năm đó không một chút thay đổi của Lý An Nhiên, đột nhiên bế nàng lên đi vào tẩm thất.Hắn chưa quên ý định hôm nay của mình đâu, nghẹn khuất lâu như vậy cũng vì người này, hắn phải đòi lại công đạo cho bản thân mới được.Hoàng thượng tâm tình cực tốt, không thèm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý An Nhiên, trực tiếp mang người lên giường bắt đầu công cuộc sinh đại công chúa. (Phanh: thịt của ta đâu -.-).......Lại một đêm tĩnh lặng, nhưng trong hậu cung này lại không thiếu người mất ngủ, có người mất ngủ vì oán hận, có người mất ngủ vì lo nghĩ, sống trong chốn cung cấm, hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, nhưng so với nhiều bá tánh bình thường càng thêm khổ tâm, bởi vì nơi này là nơi rất thiếu cảm giác thỏa mãn và an toàn, con người là như vậy, đã ở trên cao sẽ lại muốn bước cao hơn nữa, đồng thời còn sợ bị kẻ khác đẩy ngã xuống tan xương nát thịt, leo càng cao ngã càng đau, đạo lý này chưa bao giờ là sai.

Vote chưa vote chưa .

Vote đi không ta buồn
 
Chiến Trường Hậu Cung
Ngô Thanh và Trương Quỳnh Châu


"Chúc mừng Ngô thống lĩnh."

Trước cửa Thanh Minh Điện, một nhóm quan viên triều đình vây quanh một nam tử, người nào người nấy mặt mài tươi cười liên tục chúc mừng, trong lúc đó, nam tử kia vẫn lạnh nhạt nghiêm cẩn, hắn chính là người hoàng thượng vừa đề bạc lên chức thống lĩnh cấm vệ quân, trở thành tâm phúc của hoàng thượng, do đó đám quan viên xung quanh mới đến muốn lôi kéo quan hệ.Ngay lúc này.

"Ngô Thanh, chúc mừng ngươi, không nghĩ tiểu tử năm nào giờ đã là thống lĩnh cấm vệ quân rồi."

Một lão thần hơn năm mươi tuổi cười cười đi đến, thấy người này, đám quan viên xung quanh lập tức lộ ra vẻ kính cẩn, bởi người đến chính là người đứng đầu Triệu gia, trưởng huynh của đương kim Từ Ninh Cung thái hậu, trên triều giữ chức quốc công đức cao vọng trọng.

Ngô Thanh thấy Triệu quốc công cười cười nhìn mình, hắn mặt không đổi sắc, nghiêm cẩn hữu lễ chấp tay."

Tham kiến quốc công."

"Ha ha...

Không cần đa lễ như vậy, lão phu đến cũng chỉ là đễ chúc mừng ngươi một tiếng."

"Tạ ơn quốc công."

Ngô Thanh vẻ mặt vẫn bình thản lạnh nhạt, tuyệt đối không như chúng quan viên xung quanh lưng cong đến tận đầu gối, ăn nói cẩn thận với vị Triệu quốc công này, hắn thân là tâm phúc của hoàng thượng nhiều năm, chỉ là thường trong bóng tối giúp hoàng thượng điều tra đám quan viên bên ngoài, hiện tại được cử ra ánh sáng giữ chức thống lĩnh cấm vệ quân, phụ trách an toàn cho cả hoàng thành, hắn càng không thể yếu nhược trước mặt đám người Triệu quốc công được.Triệu quốc công thấy thái độ cứng ngắc nghiêm cẩn không có lỗ hỏng của Ngô Thanh, vẻ mặt vẫn không đổi, nhưng trong lòng rất không hài lòng, tuy nhiên Triệu quốc công thân phận cao, cách hành sự phải xứng với thân phận, do đó lão cũng không dài dòng thêm nữa, nói mấy câu rồi dẫn đám quan viên dưới trước mình rời đi, NgôThanh nhìn theo đám người Triệu quốc công, sâu trong ánh mắt bình thản của hắn che dấu một tia kiên kỵ........Kinh thành Nam Tề, Ngô phủ thành nam.

Ngô Thanh vừa mới từ trên ngựa nhảy xuống trước cửa phủ, Ngô thái y và Ngô Thiếu An đã sớm đứng trước cửa chờ đợi lập tức vui mừng hô."

Thanh đệ!"

"Tiểu thúc."

Ngô Thanh vốn là tiểu đệ của Ngô thái y, nhưng tuổi lại nhỏ hơn đại ca hắn rất nhiều, phụ mẫu hắn mất sớm, hắn là do đại ca hắn tự thân nuôi lớn, do đó Ngô thái y càng giống phụ thân hắn hơn là trưởng huynh, mà Ngô Thiếu An nhi tử của Ngô thái y cũng chỉ nhỏ hơn hắn năm tuổi, quan hệ với hắn cực kỳ thân cận."

Đại ca, Thiếu An."

Sắc mặt nghiêm cẩn cứng ngắc của Ngô Thanh cuối cùng cũng giản ra, hiếm thấy lộ ra nụ cười."

Đại ca, Thiếu An."

Ba người nhìn nhau cười, sau đó cùng nhau vào nhà, chúng hạ nhân lập tức bận rộn dọn tiệc rượu, ba người liền ngồi xuống cùng nhau uống rượu trò chuyện, Ngô gia nhân khẩu thật sự đơn bạc, phụ mẫu mất sớm, mấy năm trước thê tử của Ngô thái y cũng qua đời, Ngô thái y lại không có nạp thiếp, do đó cả Ngô gia cũng chỉ còn lại ba cái nam nhân như vậy.Hôm nay Ngô thái y đặc biệt cao hứng, tửu lượng của hắn lại tệ, không bao lâu đã uống đến say mèm, Ngô Thanh và Ngô Thiếu An bất đắc dĩ nhìn nhau, lập tức hai người cùng nhau dìu Ngô thái y về phòng, sau đó hai người lại cùng nhau rời đi."

Tiểu thúc, ngươi hiện tại cũng đã là thống lĩnh cấm vệ quân rồi, đã có thể nghĩ đến chuyện thành thân rồi đó."

Ngô Thiếu An cười cười nhìn Ngô Thanh, lập tức hắn nhận lại được một cái liết mắt thâm ý của Ngô Thanh."

Ngươi để ý đến cô nương nào rồi đúng không?"

Ngô Thiếu An cười cười, cũng không che dấu, "Đúng vậy, do đó...

Tiểu thúc, ngươi phải nhanh thành thân, sau đó ta mới có thể thành thân được nha."

"Hừ!

Chuyện tình cảm của ngươi có liên quan gì đến ta, muốn thành thân thì cứ việc thành thân đi."

"Cái này không được, phụ thân nói ngươi bối phận lớn hơn ta, nếu ngươi chưa thành thân thì ta cũng không thể thành thân, như vậy không tốt, do đó...

Cầu xin ngươi, tiểu thúc, ngươi thành thân đi được không?"

Ngô Thiếu An lộ ra vẻ mặt đau khổ nhìn Ngô Thanh, Ngô Thanh hơi bất ngờ nhìn hắn, sau đó như nghĩ đến điều gì, không được tự nhiên quay đi chỗ khác nói:"Được rồi, chờ ta tính toán đã.".......Ba ngày sau, ba nam nhân của Ngô gia đều ngồi ở nội viện, Ngô Thanh sắc mặt âm u không nói một lời, Ngô Thiếu An vừa tức giận vừa lo lắng nói:"Trương đại nhân kia nghĩ hắn là ai chứ, nữ nhi của hắn muốn nhập cung không muốn gả thì thôi, vậy mà còn dám nói những lời đó, thật là kinh người quá đáng..."

Ngô Thanh không nói một lời, ánh mắt che dấu một tia phức tạp, Ngô thái y thở dài một hơi nói:"Thật ra cũng không thể trách Trương đại nhân, Trương phi trước đây đã bị phế, trong cung không còn Trương phi chống đỡ, Triệu gia lại có vẽ không muốn nâng đỡ Trương gia nữa, bọn họ đương nhiên phải mưu tính đưa Trương tiểu thư nhập cung."

"Nhưng dù sao hắn cũng không cần sỉ nhục chúng ta như thế, tiểu thúc ta dù gì cũng là thống lĩnh cấm vệ quân, tuổi trẻ tài cao, bao nhiêu người muốn đem nữ nhi gã cho hắn, Trương gia kia lại..."

"Thiếu An, được rồi..."

Lúc này Ngô Thanh đột nhiên lên tiếng, hắn đứng lên nói:"Ta ra ngoài một chút."

Nói xong hắn liền sải bước rời đi, Ngô thái y và Ngô Thiếu An Nhìn nhau, nhưng cũng không ngăn cảng.Ngô Thanh rời khỏi Ngô phủ, cưỡi ngựa trực tiếp đến một trà lâu, hắn chính là muốn chờ người, hắn biết là người đó nhất định sẽ đến cho nên không nói một lời âm thầm chờ đợi.Chờ suốt hai canh giờ, cuối cùng bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó hai người xuất hiện trước cửa, cả hai người đều mặc nam trang nhưng liếc mắt một cái cũng biết là nữ giả nam trang, một người mặc y phục màu trắng nói:"Thu Cúc, ở bên ngoài đợi ta."

Người đứng phía sau lập tức ứng tiếng rồi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngô Thanh lập tức đứng lên, người kia đột nhiên hô lên."

Đứng lại, chàng không cần đến đây."

Ngô Thanh nghe vậy liền đứng tại chỗ, không hề tiến lên, người đối diện cuối đầu, cắn cắn môi, che dấu ánh mắt khổ sở, sau đó đột nhiên quật cường ngẩng đầu, lạnh giọng nói:"Ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết, ta sắp nhập cung tuyển tú rồi, chuyện của chúng ta...

Kết thúc tại đây thôi."

Ngô Thanh vừa nghe vậy không thể giữ được bình tỉnh nữa."

Tại sao?

Nàng nói là sẽ đợi ta trở lại, đợi ta có công danh, hiện tại ta đã có thể danh chính ngôn thuận cưới nàng, vì sao nàng lại buông tay."

Người kia thầm xiết chặt nắm tay trong tay áo, cố gắng khắc chế bản thân, vẻ mặt lộ ra lạnh lùng, không để Ngô Thanh nhìn thấy một tia đau đớn nào trong mắt nàng."

Bởi vì ta muốn nhập cung, ta muốn địa vị, ta muốn vinh hoa phú quý, ngươi...

Hãy quên ta đi."

"Ta không tin."

"Ngươi có tin hay không, ta mặc kệ, lời ta đã nói rõ rồi, sau này không cần gặp lại nữa."

Nói xong nàng quay đầu rời khỏi phòng, Ngô Thanh ngẩn người nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt không thể kềm chế lộ ra một tia đau đớn, miệng lẫm bẫm."

Nàng thật nhẫn tâm."

Sau khi chạy ra khỏi trà quán, hai người nữ cải nam trang kia lập tức tiến vào xe ngựa rời đi, đến lúc này người mặc nam trang màu trắng đã không thể kềm chế bản thân được nữa, nước mắt tuôn trào, người ngồi bên cạnh lập tức hô khẽ."

Tiểu thư..."

"Ta...

Ta nói với hắn những lời đó, có phải rất tàn nhẫn không?"

"Tiểu thư...

Người cũng chỉ là bất đắc dĩ."

"Không, ta thật sự là một nữ nhân tàn nhẫn, ta không xứng đáng với tình cảm của hắn, nhưng mà...

Ta cũng sẽ không nguôi hận, Trương Quỳnh Châu ta đã thề, nhất định phải báo thù cho tỷ tỷ, Triệu gia không diệt, ta quyết không dừng tay." (Lại một tỷ tỷ đảm nhiệm vai phụ xuất hiện, hậu cung lại sắp nhiều drama rùi)Vote đi vote đi.

Chap trước vs chap này được 15 votes ta đăng 2 chap mới
 
Chiến Trường Hậu Cung
Suy tính


Hello~ Bạn Phanh đã hiện hồn đây.

Ta hôm nay có 1 tin vui 1 tin buồn nhé các nàng .

Nói tin vui trước cho nóng nè .

Hôm nay có 4 chap truyện luôn nhe, là 4 chap đó.

Nhưng tin buồn là tuần sau ta khảo sát rùi nhé .

Nên tạm thời tuần sau chủ nhật mới có truyện nhé 😭 .

Hẹn gặp các tình yêu của mị vào chủ nhật tuần sau nhe.

Yêu các nàng ❤️
—————————————————
Rất nhanh tuyển tú cũng gần kề, kinh thành cũng vì vậy mà sôi động hẵn lên, người người bàn tán.

Thái sư phủ."

Doanh Nhi, ngày may nhập cung, ngươi không cần quá biểu hiện, vòng sơ tuyển đối với ngươi không có chút khó khăn nào."

Một mỹ phụ nhân cùng một thiếu nữ ngồi trong phòng nhẹ giọng nói chuyện, thiếu nữ kia xinh đẹp động lòng người, nụ cười cực kỳ mỹ lệ."

Mẫu thân, ta nghe nói tuyển tú lần này là do Triệu quý phi và Hiền phi phụ trách, tỷ tỷ lại đóng cửa dưỡng bệnh, ta sợ bọn họ thầm động tay chân."

"Không cần lo, bọn họ không ngu ngốc đến mức nhắm đến ngươi lộ liễu như vậy đâu, dù sao còn có hoàng thượng và thái hậu nhìn chầm chầm vào đó."

"Như vậy thì ta yên tâm."

"Ừ!

Ngươi cũng biết tình hình của tỷ tỷ ngươi trong cung, sau này ngươi nhất định phải tận lực giúp đỡ tỷ tỷ ngươi, cũng cố địa vị của Tô gia ta."

"Mẫu thân yên tâm, ta hiểu được."

"Được rồi, ngươi cũng nghĩ ngơi sớm đi."

Đợi khi trung niên mỹ phụ nhân rời đi, nụ cười trên mặt thiếu nữ liền biến mắt, ánh mắt chuyển thành bi phẩn."

Tỷ tỷ?

Vẫn luôn luôn là tỷ tỷ, hoàng hậu?

Đúng, ta cũng chỉ là con cờ chuẩn bị cho hoàng hậu tỷ tỷ kia sử dụng mà thôi."

Nói đến đây, trong mắt thiếu nữ có ánh lệ, đồng thời ánh mắt lộ ra một tia hận ý âm trầm......Cung phủ."

Dung nhi, ngươi như vậy là sai rồi, Hiền phi bình thường dù đứng trước hoàng cảnh nào cũng luôn điềm tĩnh, phản ứng vừa rồi của ngươi không phù hợp, chỉ còn mấy ngày nữa là đến tuyển tú rồi, đến giờ ngươi vẫn chưa thể học được phong thái của Hiền phi, đợi khi nhập cung kế hoạch của chúng ta khó mà tiến hành."

Trung niên phụ nhân hơi nhiếu mày nhìn một tiểu cô nương dung mạo khả ái động lòng người trước mặt."

Mẫu thân, chỉ là câu dẫn hoàng thượng thôi, đâu phải cứ giống Hiền phi là có thể câu dẫn được chứ?"

Tiểu cô nương hơi nhíu nhíu mày buồn bực, thấy vậy phụ nhân kia liền nghiêm khắc nói:"Dung nhi, chuyện này không chỉ liên quan đến vinh nhục của Cung gia ta mà còn là thứ quyết định tương lai của ngươi, Hiền phi nhập cung ba năm, đượng hoàng thượng sủng ái, phong quang vô hạng, thậm chí mức độ được sủng ái đã ẩn ẩn vược cả quý phi, như vậy cũng đủ thấy, hoàng thượng thích nữ nhân giống như nàng, nếu ngươi muốn sau này cũng có thể trở thành tứ phi thậm chí quý phi, được hoàng thượng sủng ái, được người người kính ngưởng giống Hiền phi, ngươi nhất định phải học được phong thái điềm tĩnh khiêm cung của nàng ta."

Tiểu cô nương nghe phụ nhân nói, hai mắt cũng lộ ra tia khát vọng, lập tức nghiêm túc hô:"Mẫu thân, ta đã biết."......Hậu Cung, Trường Xuân Cung.Liễu Ngưng Tuyến một mình ngồi trong phòng, trên tay cầm một bức thư, ánh mắt nhìn bức thư đã mỡ lộ ra một tia câm hận điện cuồng, hàm răng cắn chặt vào nhau, một lúc sau thần sắc trên mặt nàng đột ngột thay đổi, biến thành bình thản, sau đó nàng ta nở một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo."

Muốn nhập cung?

Tốt, ta thành toàn các ngươi, nhưng...

đón chờ ngươi chưa chắc đã là tài lộ, không chừng chính là tử lộ đâu, phụ thân, nếu ngươi biết nghiệt chũng mà ngươi xem là bảo bối kia chết trong cung, không biết trong lòng ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?"

Nói xong Thục phi liền bật cười, tiếng cười khẽ vừa nghe có vẽ thanh thúy dễ nghe nhưng khi cố nghe kỹ lại liền cảm nhận được một sự lạnh lẽo kinh người........Trường Lạc Cung."

Nương nương, hôm nay hoàng thượng ngủ lại Càn Đức Điện."

Lý ma ma tươi cười nói với Lý An Nhiên đang cùng Bình Nhi ngồi đọc sách trên tú đôn, Lý An Nhiên nghe vậy chỉ cười gật đầu, mấy ngày gần đây chính vụ bận rộn, hoàng thượng ít đến hậu cung, mà dù có đến cũng chỉ đến chỗ nàng cùng quý phi hai người mà thôi, cho dù là Ninh phi đang mang thai hoàng thượng cũng rất ít đến thăm."

Mẫu phi!"

Tiểu Bình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Lý An Nhiên, tiểu tử này đã hai tuổi rưỡi, mắt to da trắng, cái miệng nho nhỏ, đặc biệt má lúng đồng tiền rất đáng yêu, dù hắn không phải thân sinh của nàng nhưng phải nói hai người cực kỳ có tướng mấu tử, hắn có má lúng đồng tiền sâu hai bên má, nàng cũng có lúng đồng tiền nho nhỏ nơi khóe miệng, đặc biệt đôi mắt của hắn cũng có điểm giống nàng, người không biết không chừng sẽ nghĩ hắn thật sự là do nàng sinh ra.Nhìn khuôn mặt lanh lợi đáng yêu của đứa nhỏ, Lý An Nhiên không kềm được cuối xuống thơm lên má hắn mấy cái."

Bình Nhi ngoan, cũng khuya rồi, nghe lời mẫu phi, đễ nhũ nương bế đi ngủ nhé."

Tiêu Bình chu cái miệng nhỏ, làm nủng nói:"Không chịu."

Lý An Nhiên vừa nhìn lòng liền mềm nhũn, không kềm được nàng lại thơm hắn thêm một miếng."

Bình Nhi ngoan nha, đi ngủ, qua mấy ngày mẫu phi đưa ngươi đi Ngự Hoa Viên chơi được không?"

Nghe đến ra ngoài chơi, hai mắt Tiêu Bình liền tỏa sáng, gật đầu lia lịa, từ khi vào hạ, Lý An Nhiên sợ đứa nhỏ ra ngoài quá nhiều bị phơi năng đến bệnh, cho nên nàng không để hắn rời khỏi Trường Lạc Cung, nhiều nhất để hắn đi chơi trong hoa viên ở hậu điện.Đợi nhũ nương mang Tiêu Bình rời đi, Lý An Nhiên quay sang Lý ma ma hỏi:"An Nhi yên giấc rồi sao?"

"Đúng vậy nương nương, lão nô đã kiểm tra kỹ rồi, cũng để Hạ Thảo trực đêm, nương nương yên tâm."

"Ừ!

Đúng rồi, buổi sáng ta thấy giày của Diệp Nhi hơi củ rồi, Nội Vụ Phủ đưa giày mới đến Thái Bảo Cung chưa?"

Thấy Lý An Nhiên nhíu mày hỏi, Lý ma ma cười nói:"Nương nương, người không biết, Nội Vụ Phủ đã đưa từ sớm, chỉ là điện hạ không chịu đổi, nương nương chẳng lẽ quên, đôi giày kia là chính tay nương nương làm cho đại điện hạ, hắn tiết cho nên không chịu đổi."

Lý An Nhiên vừa nghe, lập tức cảm động trong lòng."

Được rồi, ngày may ngươi bảo Tiểu Nhất Tử đi nói với Diệp Nhi, bảo hắn dùng giày của Nội Vụ Phủ, hắn đang tuổi nhanh lớn, đôi giày kia sớm đã không vừa, qua vài ngày ta lại tự tay làm cho hắn đôi mới, không được mang giày chật nữa."

"Tuân lệnh nương nương."

"Nương nương, vậy còn hoàng thượng?"

Thanh Y đứng một bên đột nhiên cười hỏi, Lý An Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó lộ ra nụ cười bất đắc dĩ."

Không phải ta chưa từng nghĩ làm giày cho hoàng thượng, sớm đã muốn làm nhưng chỉ là dạo này bận quá, lại còn phải ứng phó với Triệu quý phi, thực là...

Mong là hoàng hậu mau chóng trở lại."

Nếu là người khác, nhất định chờ mong hoàng hậu bệnh mãi không cần khỏi nữa, nhưng Lý An Nhiên tuyệt không ham cung quyền, dù quản cung có rất nhiều lợi nhưng ngược lại cũng hao tổn nhiều thời gian cùng tâm lực, mà nàng lại có rất nhiều người cần phải quan tâm, do đó rất là khuyết thiếu thời gian.Nhưng cung quyền bị đẩy đến tay, món ngon Nội Vụ Phủ tự dân đến miệng, nàng cũng không phải đồ ngu mà không cắn một miếng, chỉ là ăn nhiều cũng sẽ ngán, không muốn ăn tiếp chút nào, khổ nổi nếu giao lại cho triệu quý phi nàng ta nhất định lợi dụng Nội Vụ Phủ đối phó với mình, do đó hoàng hậu nhanh chóng trở lại, tiếp nhận móm ngon Nội Vụ Phủ kia rồi cùng quý phi tranh đoạt lên mới là tốt nhất, nàng liền có thể rảng rỗi tận hưởng cuộc sống tốt đẹp của mình, chăm sóc quan tâm đến người nàng muốn quan tâm, không cần quá lo nghĩ đến người không liên quan.

Tuy nhiên Lý An Nhiên cũng tự hiểu, muốn hoàng hậu trở lại sợ là phải qua kì tuyển tú này mới được, nghĩ đến thái độ của quý phi mấy ngày nay, Lý An Nhiên không khỏi đau đầu.Thực quá phiền phức!
 
Chiến Trường Hậu Cung
Tranh đoạt Nội vụ phủ


Giữa tháng tám, kỳ tuyển tú chính thức đến, sau vòng sơ tuyển ban đầu, số lượng chỉ còn hơn sáu mươi người.Ngự Hoa Viên."

Hoa tỷ tỷ, tỷ đã nghe gì chưa?

Tú nữ lần này chất lượng không kém ba năm trước chút nào đâu."

"Hừ!

Đương nhiên là ta biết rồi, muội muội của hoàng hậu, muội muội của Đức phi, biểu muội của Thục phi, còn có tú nữ Trương gia nổi tiếng là tài nữ kia, người nào người nấy đều rất xuất sắc."

"Đúng vậy, thần thiếp nghe nói mấy người đó trong kinh thành đều có danh tiến là tài nữ đấy, đặc biệt là Trương tiểu thư kia, ngay cả ngũ vương gia cũng từng khen ngợi nàng ta, chỉ có điều tuổi tác hơi lớn một chút mà thôi, hình như đã gần hai mươi tuổi rồi."

"Hừ!

Tài nữ?

Tài nữ thì thế nào?

Tài nữ trong cung này còn ít sao?

Trương thị năm xưa không phải cũng là tài nữ à?

Đức phi năm đo cũng được cho là tài nữ, cuối cùng thế nào?

Cúng chỉ là dối trá mua danh chuột tiếng."

"Hoa tỷ tỷ nói cũng đúng, A...

Còn có chuyện này, nghe nói Cung gia tiểu thư kia có mấy phần giống với Hiền phi, tỷ tỷ ngươi nói xem, sau này nàng ta có thể đối chọi được với Hiền phi không?"

"Ha ha...

Mai quý nhân, ngươi thật ngốc, giống Hiền phi thì thế nào?

Trong cung đã có một Hiền phi sủng quang như vậy, hoàng thượng còn cần đến người có ba phần giống Hiền phi như nàng ta à?"

"Nhưng mà...

Biết đâu hoàng thượng thích mới lạ thì sao?"

"Hừ!

Vọng đoán thánh ý, ngươi muốn chết sao?"

"Thần thiếp nói sai rồi..."

"Biết sai là tốt, đám tú nữ lần này dù có xuất sắc như thế nào cũng chẳng liên quan gì đến ta, mấy người như chúng ta tốt nhất nên yên phận đi."

Giọng nói của Hoa tu nghi có chút sắc nhọn, Lý An Nhiên đang ngồi trên cổ kiệu đi ở con đường song song với hai người bọn họ, nhưng vì có bức tường ở giữa do đó hai bên đều không nhìn thấy nhau, tuy nhiên Lý An Nhiên vấn có thể nghe ra địch ý trong giọng nói của Hoa tu nghi."

À...

Hoa tỷ tỷ mấy ngày nay có nghe gì không?"

"Nghe cái gì?"

"Thì chuyện của quý phi và Hiền phi đó."

"À...

Ý ngươi là chuyện quý phi liên tục gây khó dễ Hiền phi sao?"

"Đúng vậy, thật không ngờ, Hiền phi lại yếu đuối như thế, thân đã là Hiền phi có phong hào, còn có những ba vị hoàng tử bên mình vậy mà có thể nhường nhịn quý phi đến như vậy, mà quý phi cũng thật quá đáng, chuyện gì cũng muốn bới móc."

"Hừ!

Ngươi thì biết cái gì, Hiền phi chỉ là muốn ra vẽ hiền thục mà thôi, nàng càng như vậy càng làm hành động của quý phi thêm khó xem hơn."

Hoa tu nghi cùng Mai quý nhân cứ ngỡ Ngự Hoa Viên trong mùa này thường vắng vẽ, sẽ không ai nghe được bọn họ bàn tán, do đó nói chuyện không hề cố kị.Mùa hè nóng bức chúng cung phi cũng lười chạy ra ngoài đội nắng, đâu phải cung phi nào cũng như đám nương nương địa vị cao có thể ngồi kiệu được người che nắng, hơn nữa hoàng hậu còn đang đóng cửa dưỡng bệnh, thân là cung phi sao có thể ngan nhiên tụ tập vui chơi, nhiều nhất cũng chỉ đi đến cung điện của nhau ngồi chơi tán chuyện thôi, Hoa tu nghi và Mai quý nhân chính là mới từ chỗ của một vị phi tần khác trở về.Ngay lúc này, Hoa tu nghi cùng Mai quý nhân dẫn theo hai cung nữ nhìn thấy đoàn người của Lý An Nhiên xuất hiện trước mặt từ ngã rẽ, hai người bọn họ biến sắc, lập tức nép qua một bên, sắc mặt Hoa tu nghi cũng biến thành kính cẩn hô:"Tham kiến Hiền phi nương nương."

Lý An Nhiên từ trên cổ kiệu nhìn xuống hai người Hoa tu nghi đang âm thầm sợ hãi, chuyện bọn họ vừa nói chính là vi phạm cung quy, dám nghị luận chuyện phi tần phân vị cao, thậm chí có thể bị Lý An Nhiên ghép vào tội cố ý tung tin đồn gây bấy hòa cung trung, nhẹ là bị cấm túc, nặng có thể hàng phân vị.Cười khẽ một tiếng, Lý An Nhiên cũng không cho kiệu dừng lại mà tiếp tục trở về Trường Lạc Cung, dù nàng nghe thấy chuyện bọn họ bàn tán lúc nãy, nhưng sự thật là nàng không chút quan tâm, quý phi cố tình chèn ép nàng, cũng không phải là bí mật, nàng thậm chí còn muốn bọn họ nói nhiều vào nữa cơ, còn về muội muội của Đức phi có ba phần giống mình, Lý An Nhiên trong lòng cười nhạt, chỉ là cách cư xử với người khác cũng khiêm tốn bình thản như nàng mà thôi, bản chất bên trong có thể giống được sao, quan trọng là nàng ở trước mặt hoàng thượng và ở trước mặt chúng phi tần biểu hiện không hề giống nhau, nếu như Cung tú nữ kia nghĩ rằng biểu hiện giống nàng khiêm tốn hữu lể trước mặt hoàng thượng thì có thể đoạt được sủng ai, như vậy nàng ta quá ngây thơ.Hai người Hoa tu nghi nghe Lý An Nhiên chỉ cười khẽ một tiếng rồi cứ thế rời đi, trong lòng càng bất an, lo sợ Lý An Nhiên ghi nhớ trong lòng tìm cách xữ lý bọn họ, hai người cũng không có tâm trạng tán chuyện nữa, nhanh chân chạy về chỗ ở của mình.Trong lúc đó."

Nương nương, người không tức giận sao?"

Xuân Thảo đi bên cạnh cổ kiệu, sắc mặt vẫn có chút khó chịu, Lý An Nhiên cuối đầu nhìn nàng, hơi nhíu nhíu mày, sau đó nhẹ giọng nói:"Tại sao ta phải tức giận?"

"Chính là bọn họ nói..."

"Mặc kệ bọn họ, bổn cung cũng không rảnh rổi đi quản mấy người đó, hơn nữa chuyện quý phi giao phó mới càng quan trọng hơn."

Nghe Lý An Nhiên nói vậy Xuân Thảo càng không kềm được bất bình."

Kiến Ninh Cung vốn đã chuẩn bị tốt như thế rồi, Triệu quý phi vẫn còn chưa hài lòng, rõ ràng là cố ý gây khó dể..."

"Được rồi, nếu quý phi muốn như vậy thì cứ theo ý quý phi đi, cùng lắm lại cho người quét dọn thêm lần nữa là được rồi, chỉ đáng thương chúng cung nhân Nội Vụ Phủ thôi."

Nói đến đó, Lý An Nhiên không khỏi thở dài, vừa rồi nàng mới đến Viên Hy Cung một chuyến, nguyên nhân cũng vì chuẩn bị cho kỳ tuyển tú, nàng vốn không muốn tham gia chuyện tuyển tú phiền phức này, dự định giao hết cho quý phi, không ngờ quý phi liền lấy cớ, nói Nội Vụ Phủ đang do nàng phụ trách, chuyện tuyển tú Nội Vụ Phủ phải xuất lực rất nhiều, do đó muốn nàng một là giao ra Nội Vụ Phủ, hai là phải cùng chuẩn bị cho kỳ tuyển tú.Lý An Nhiên đương nhiên không thể giao ra Nội Vụ Phủ, phải biết Nội Vụ Phủ gần như là trung tâm cung quyền của cả hậu cung, vừa phụ trách quản lý cung nhân, vừa phụ trách phân phát phân lệ cho các cung, bất kể là cống phẩm hay vật dùng thường ngày của các cung đều là do Nội Vụ Phủ quản lý, do đó mới nói, dù Nội Vụ Phủ chỉ là một trong nhị phủ tam phường của hậu cung nhưng gần như chỉ cần một minh Nội Vụ Phủ, ích lợi đạt được đã có thể sánh ngang với nhất phủ tam phường còn lại, cũng vì nguyên nhân đó mà quý phi cực kỳ thèm muốn Nội Vụ Phủ nhưng hoàng hậu cứ cắn chết không chịu giao cho quý phi, sau khi hoàng hậu đóng cửa dưỡng bệnh, Nội Vụ Phủ liền rơi vào tay Lý An Nhiên nàng.

Mà cũng vì không đoạt được Nội Vụ Phủ từ trong tay nàng, quý phi càng thêm câm tức, do đó cứ lấy cớ gây khó dể mấy lần, nào là chê cung nhân nàng sắp xếp làm việc không hiệu quả, gây mất thời gian, nào là trách nàng quá keo kiệt, chuẩn bị Trữ Tú Cung cho tân tú nữ ở quá đơn sơ, làm mất mặt hoàng gia, đợi khi nàng cho người bài trí cho xa hoa lên thì lại nói nàng quá khoa trương....

Tóm lại, Triệu quý phi đã không hài lòng thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể bới móc, vừa rồi gọi nàng đến Viên Hy Cung, sau đó lại nói Kiến Ninh Cung chuẩn bị cho điện tuyển quét dọn chưa sạch sẽ, nói nàng làm việc qua loa, trong khi Kiến Ninh Cung kia nàng đã từng để Thanh Y đích thân đến kiểm tra, đã được quét dọn trang trí rất tốt, không thể còn chưa sạch sẽ như Triệu quý phi nói.Tuy nhiên Lý An Nhiên từ đầu đến cuối đều bình thản nghe, không hề phản bác, cũng chẳng giải thích, bởi nàng biết, Triệu quý phi chính là đang đợi nàng phản khán, như vậy nàng ta liền lấy cớ nói nàng không có kinh nghiệm lại còn cố chấp không nghe khuyên bảo, do đó Lý An Nhiên vẫn kiên nhẫn chiều theo ý quý phi, thái độ chính là hết sức chờ mong được chỉ bảo, từ từ rút kinh nghiệm, Triệu quý phi vì vậy cũng không có cớ mà nói với hoàng thượng Lý An Nhiên không thích hợp nắm giữ Nội Vụ Phủ."

Nương nương, dù biết là không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng chẳng lẽ cứ phải nhẫn nhịn Triệu quý phi như vậy sao?"

Ngay cả Thanh Y cũng có chút không thể chịu được Triệu quý phi cố tình gây sự, Lý An Nhiên ngược lại cười cười nói:"Yên tâm đi, tình trạng này cũng không kéo dài quá lâu đâu, nếu đủ thông minh, Triệu quý phi sẻ hiểu được đâu là giới hạn, Thanh Y, đợi lác nữa ngươi đi Nội Vụ Phủ thông báo cho Mã tổng quản phái người đi quét dọn Kiến Ninh Cung thêm lần nữa, cũng không cần che dấu, nói hắn biết quý phi không hài lòng kết quả làm việc của bọn hắn, do đó bọn hắn phải đi làm lại, đồng thời có thể bóng gió cho hắn biết mấy chuyện phiền phức gần đây cũng đều do Triệu quý phi cố tình nhắm đến ta, tin chắc Triệu thái hậu cũng không thể ngồi yên nữa."

Thanh Y nghe Lý An Nhiên nói vậy, nghĩ nghĩ một chút liền nở nụ cười gật đầu, cuối cùng nàng cũng hiểu, thời gian vừa rồi Lý An Nhiên liên tục nhẫn nhịn Triệu quý phi chính là cố ý, khiến cho hành động của Triệu quý phi quá quắc đến cực điểm, sau đó tiết lộ thông tin ra ngoài, làm cho cung nhân tán thán Triệu quý phi hà khắc bới lông tìm xương cố tình nhắm đến Hiền phi, phải biết Tô gia đã nắp vào bóng tối âm thầm chờ cơ hội quật khởi, hơn hết còn đang như độc xà nhìn chầm chầm cái bụng của Ninh phi, do đó trong giai đoạn này Triệu gia cũng phải luôn trông chừng Tô gia, không muốn tạo cơ hội cho địch thủ nhảy ra cắn mình một miếng, do đó Triệu thái hậu quyết sẽ không để Triệu quý phi gây song gió lúc này.Đúng như tính toán của Lý An Nhiên, ba ngày sau khi Kiến Ninh Cung bị quét dọn lần thứ hai, trong cung bàn tán chuyện Triệu quý phi quá quắt cố tình gây sự với Hiền phi, ngay lập tức Triệu thái hậu gọi Triệu quý phi đến Từ Ninh Cung, sau đó Triệu quý phi không cò tìm Lý An Nhiên gây hấn nữa, trong trận chiến tranh giành Nội Vụ Phủ này, Lý An Nhiên đã chiến thắng.
 
Chiến Trường Hậu Cung
Tân tú nữ


Trữ Tú Cung là cung điện đời đời làm nơi ở của chúng tú nữ vượt qua phục tuyển, năm Thiên Đức thứ mười, đầu tháng chín, tất cả tú nữ vượt qua phục tuyển chỉ còn lại bốn mươi ba người, đều chuyển đến sống trong Trữ Tú Cung, bốn mươi ba tú nữ không ai nhận ra, một bầu không khí u ám đang dần dần bao trùm lấy họ."

Tô tỷ tỷ, bên này."

Trong hoa viên Trữ Tú Cung, bên cạnh hòn giả sơn, có bốn năm tú nữ đang ngồi tán gẫu, Tô Ngọc Doanh vốn là thân muội muội của hoàng hậu, rất hiển nhiên trở thành đầu lĩnh của nhóm người này, Tô Ngọc Doanh cười cười đi về phía những tú nữ kia.

"Các ngươi đang làm gì ở đây vậy?"

"Mọi người chỉ là vì quá nhàm chán cho nên tụ lại tâm sự mà thôi, Ngọc Doanh muội muội, nghe nói hôm qua thái hậu gọi ngươi đến Thọ Khang Cung sao?"

Người nói chính là Quách tú nữ có thân hình cao gầy, không mặt thanh tú đoan trang.

Tô Ngọc Doanh nghe hỏi liền cười gật đầu, mấy tú nữ kia liền lộ ra vẻ mặt hâm mộ, ngoài mặt Tô Ngọc Doanh làm ra vẻ khiêm tốn cười cười nhưng trong lòng lại là âm thầm đắc ý, ngay lúc này."

Ồ, mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?"

Một tú nữ khác cũng dẫn theo ba bốn tú nữ khác đi đến, nhìn thấy tú nữ này, nụ cười trên mặt mấy người Quách tú nữ liền biến mất, trong mắt có một tia chán ghét, Tô Ngọc Doanh ban đầu hơi nhíu mày một chút nhưng rất nhanh bị nàng che dấu đi, tươi cười nhìn người mới đến."

Dương tỷ tỷ, hôm nay thật có nhã hứng nhỉ."

"Hôm nay trời không quá nóng, xem ra Tô muội muội cũng giống như ta có hứng thú đi dạo."

Tú nữ này chính là biểu muội của Thục phi, tôi gọi Dương Mẫn Nhi, mẫu thân nàng cùng mẫu thân của Thục phi là tỷ muội ruột, trong đợt tuyển tú này cũng là nhóm nổi bật nhất, tuy nhiên cách làm người của nàng so với Tô Ngọc Doanh có chỗ dựa càng thêm kiêu ngạo, lúc nói chuyện lại thường hay khinh người, do đó chúng tú nữ thật sự không thích gì nàng ta.Tô Ngọc Doanh nhìn Dương Mẫn Nhi, ánh mắt che dấu một tia chán ghét, ngoài mặt tươi cười nói:"Dương tỷ tỷ là định dạo chơi sao?

Chúng ta chỉ định ngồi ở đây tán gẫu một chút mà thôi."

"A...

Thật ra ta cũng đi dạo một lúc rồi, đang muốn tìm chỗ ngồi xuống một chút, Tô muội muội không phiền nhường chỗ ngồi cho chúng ta chứ?"

Nghe Dương Mẫn Nhi nói vậy, sắc mặt mấy tú nữ sau lưng Tô Ngọc Doanh liền khó coi, ánh mắt lộ ra tia căm tức, tuy nhiên Dương Mẫn Nhi thân là biểu muội của Thục phi, bọn họ không dám đắc tội do đó mới ráng nhịn xuống, tuy nhiên không phải ai cũng như bọn họ sợ uy của Thục phi và Liễu gia."

Dương muội muội, ngươi dù sao cũng tự xưng là tỷ tỷ, sao lại đi chèn ép Tô muội muội thế kia."

Lại một nhóm tú nữ tiến đến, tuy nhiên nếu nhìn kỹ, nhóm hơn mười người này thật ra là chia thành hai nhóm rõ ràng, dẫn đầu hai nhóm người này là hai tú nữ, người vừa lên tiếng có dung mạo kiều mị, ánh mắt hơi xếch cực kỳ phong tình.Tô Ngọc Doanh thấy hai nhóm người này xuất hiện, đầu tiên là nhìn tú nữ kiều mỵ một cái, rồi lại nhìn đến tú nữ đi đầu của nhóm người còn lại, lập tức cười nói:"Cung muội muội, muội cũng đến à?"

Tô Ngọc Doanh tươi cười kéo tay tú nữ Cung gia, tú nữ này tên là Cung Phù Dung, là muội muội của Đức phi, được Tô thái hậu đánh giá cao cho nên muốn Tô Ngọc Doanh thân cận với nàng ta.Tô Phù Dung vẻ mặt bình thản ung dung, cười cười nhìn Tô Ngọc Doanh nói:"Nghe nói tỷ tỷ đang ở đây cho nên ta mới đến."

Nói xong Cung Phù Dung không nói thêm gì nữa, vẻ mặt nghiêm cẩn bình lặng, chúng tú nữ nhìn vào trong lòng thầm khinh thường, ngay cả Tô Ngọc Doanh trong lòng cũng cười lạnh, những tú nữ xuất thân từ kinh thành đều là khuê tú nhà quyền thế, ít nhiều cũng từng gặp nhau vài lần, cho nên bọn họ mới nhận ra biểu hiện của Cung Phù Dung lúc này cùng trước đây có điểm khác biệt, lại có thể lời đồn nàng ta có mấy phần giống với vị Hiền phi ân sủng thâm hậu trong cung kia, bọn họ đương nhiên hiểu nguyên nhân.

Tú nữ kiều mỵ bên cạnh ánh mắt nhìn Cung Phù Dung lại không hề che dấu vẻ khinh bỉ."

Cung tiểu thư thật sự là giỏi ẩn nhẫn nhỉ, nghe nói trước đây ngươi cũng không nghiêm cẩn như vậy?

Không biết nguyên nhân vì sao chỉ mới mấy tháng ngươi lại thay đổi nhiều thế nhỉ?"

Nụ cười trên môi tú nữ kiều mỵ khiến sắc mặt Cung Phù Dung đen lại, Tô Ngọc Doanh liền cười khẽ nói:"Hà tỷ tỷ nói gì vậy, tỷ vốn không ở kinh thành, cũng chưa từng tiếp xúc với Cung muội muội trước đây, tỷ không nên nghe người khác tung tin đồn nhảm, Cung muội muội vốn khiêm cung hiền lành như vậy."

Nghe Tô Ngọc Doanh nói vậy tú nữ họ Hà kia chỉ cười nhạt rồi quay sang Dương Mẫn Nhi đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người Tô Ngọc Doanh và Cung Phù Dung."

Dương Mẫn Nhi, lúc nãy ta nghe ngươi nói muốn Tô tiểu thư nhường chỗ cho ngươi sao?

Ngươi cũng thật to gan đấy."

Dương Mẫn Nhi quay đầu nhìn Hà tú nữ, kiêu ngạo cười nói:"Tô tiểu thư không phải nổi tiếng rộng lượng sao?

Ta đi dạo lâu như vậy đã mỏi chân, nàng chẳng lẽ không thể nhường chỗ ngồi một chút?!

Chỉ có bấy nhiêu rộng lượng như vậy mà cũng không có, vậy lời đồn thật sự là sai hết rồi."

"Ngươi không nghe Tô tiểu thư vừa nói à, không nên tin lời đồn nhảm, ngươi dám đến muốn chỗ của Tô tiểu thư, ta thật là lo lắng cho ngươi đó, hôm qua Tô tiểu thư vừa được thái hậu truyền gọi, nếu thái hậu nương nương biết được ngươi càng gỡ với Tô tiểu thư thì..."

Nói đến đó, Hà tú nữ liền không nói nữa, sắc mặt Dương Mẫn Nhi trầm xuống, trong lúc đó, sắc mặt của Tô Ngọc Doanh cũng chẳng có tốt đẹp gì, Hà tú nữ kia so với Dương Mẫn Nhi càng khiến người ta chán ghét, nàng ta chính là loại chỉ sợ thiên hạ không loạn, khiêu khích hết người này đến người khác.Trong một góc khuất gần đó, Trương Quỳnh Châu cùng với một thiếu nữ cũng mặc y phục dành cho tú nữ đang âm thầm quan sát tình hình bên kia, tú nữ đứng bên cạnh Trương Quỳnh Châu có vẻ lo lắng nói:"Quỳnh Châu tỷ tỷ, không khí bên kia có vẻ căng thẳng quá, hay là chúng ta trở về đi, muội sợ..."

Trương Quỳnh Châu quay đầu nhìn tú nữ kia, cười nhẹ nói:"Linh Nhi muội muội, không cần sợ, chúng ta cũng không có tham gia cùng bọn họ, ngươi nói ở trong phòng ngột ngạt mà, chúng ta đi đường vòng đến bên kia ngồi đi, không chạm mặt mấy người kia thì không có chuyện gì đâu."

"Ừm!"

Trương Quỳnh Châu cùng tú nữ gọi Linh Nhi kia liền quay đầu men theo đường nhỏ đi về một góc khác của hoa viên, tú nữ gọi Linh Nhi này tâm trạng cực tốt, hết sức hồn nhiên, líu ríu nói bên tai Trương Quỳnh Châu, khóe môi Trương Quỳnh Châu cong lên, như đang mỉm cười nghe Linh Nhi tú nữ nói chuyện, nhưng thật ra trong đầu nàng lại chỉ chú tâm suy tính chuyện về đám tú nữ khi nãy, trong lần tuyển tú này, bốn mươi ba tú nữ nhưng cũng chỉ có sáu người được xem là xuất sắc, những người còn lại khá là bình thường, nếu lần này không có đến sáu tú nữ nổi danh, hoàn toàn không thể so sánh với lần tuyển tú trước, mà sáu tú nữ nổi bật lần này có nàng cùng Linh Nhi muội muội ở bên cạnh, bốn người còn lại chính là mấy người Tô Ngọc Doanh, Dương Mẫn Nhi, Cung Phù Dung cùng với Hà Tiểu Thiến.Nếu xét về gia thế, đương nhiên đứng đầu chính là Tô Ngọc Doanh xuất thân Tô gia, có thái hậu cùng hoàng hậu làm chỗ dựa, mặc dù hoàng hậu đã buông bỏ cung quyền đóng cửa dưỡng bệnh, thái hậu cũng vào phật đường nhưng không thể xem thường được, nhất là lần tuyển tú này Triệu gia cũng không có người tham gia, do đó Tô Ngọc Doanh cũng không gặp phải đối thủ, tiếp theo chính là Cung Phù Dung và Dương Mẫn Nhi, Cung gia luôn dựa thế Tô gia, ở trong cung đương nhiên có lợi thế nhất định, cho dù có tin tức Đức phi mất quyền nuôi dạy đại hoàng tử, hoàng thượng cũng có thành kiến với Đức phi nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua nàng ta, còn về tin đồn nàng ta có mấy phần giống Hiền phi, Trương Quỳnh Châu không mấy quan tâm, nàng cảm thấy tin đồn chưa chắc là thật, mà cho dù là thật cũng chưa chắc đã là lợi thế, không chừng vì như vậy mà gập tai ương, Dương Mẫu Nhi so với Cung Phù Dung càng khiến Trương Quỳnh Châu chú ý, có quan hệ mật thiết với Thừa An hầu phủ, là biểu muội của Thục phi, vị thế không thua gì Cung Phù Dung.

Tuy nhiên, trong bốn người đó, kẻ khiến Trương Quỳnh Châu kiên kỵ nhất không phải Tô Ngọc Doanh, Hà Tiểu Thiến kia tuy biểu hiện bề ngoài có vẻ ngang ngược không sợ trời không sợ đất, nhưng hành động của nàng ta lại cực kỳ có chừng mực, chưa bao giờ đi quá đà, xuất thân cũng không thấp, con gái của chỉ huy sứ Tây Lăng Phủ, cũng vì thế chúng tu nữ tuy chán ghét nàng ta nhưng cũng chẳng thể làm gì được.Còn về vị Linh Nhi muội muội đang đi bên cạnh mình, Trương Quỳnh Châu càng không xem là đối thủ, tuy xuất thân là con gái của Hộ Bộ thượng thư đương triều, nhưng tính cách lại hồn nhiên ngây thơ như vậy, một chút tâm cơ cũng không có, hoàn toàn không có uy hiếp.Tuy nhiên trong lúc Trương Quỳnh Châu suy nghĩ, nàng không nhìn thấy vị Linh Nhi muội muội kia miệng liên tục nói cười nhưng ánh mắt lại che dấu một tia sáng thâm thúy không thể xuất hiện trên người một kẻ không có tâm cơ.Trong lúc Trương Quỳnh Châu cũng như những tú nữ kia chỉ lo nhìn chằm chằm vào nhau, âm thầm tranh đấu, một cơn sóng ngầm không chỉ ở Trữ Tú Cung mà là cả hậu cung đã bắt đầu trỗi dậy.
(Phanh: Chap này ta thấy loạn quá , nhiều nhân vật quá.

Cứu mị)
 
Chiến Trường Hậu Cung
Xác chết trong hồ sen


Đêm đen bao phủ cả hậu cung, ánh trăng mùa hạ hình lưỡi liền như một thanh đao sắc nhọn treo cao trên bầu trời, hậu cung yên bình, tĩnh lặng đến âm trầm, không ai nhận ra sự âm trầm này kéo theo một cơn gió lạnh."

Nhanh lên nha."

"Tiểu thư, xin chậm một chút."

Hai bóng người di chuyển trong bóng đêm, người đi phía trước không ai khác chính là Tô Ngọc Doanh, lúc này nàng ta có vẻ vô cùng lo lắng liên tục cuối đầu nhìn dưới đất, một tiểu cung nữ đi ở phía sau cầm đèn soi sáng cho nàng ta."

Tiểu thư, hay là thôi đi, quý phi nương nương đã hạ lệnh, nghiêm cấm tú nữ ra ngoài vào đêm khuya, nếu chúng ta bị phát hiện thì..."

"Im đi, ta còn cần ngươi nhắc nhở sao?"

Vừa nói Tô Ngọc Doanh vừa cuối đầu liên tục tìm kiếm dưới đất, hôm nay Tô thái hậu lại gọi nàng đến nói chuyện, trên đường về nàng đã đánh mất một cái bông tai, chỉ một cái bông tai đối với nàng cũng không có gì đáng tiếc, chỉ là bông tai kia là do chính Tô thái hậu đã tặng cho nàng vào ngày sinh nhật thứ mười lăm, nàng vì muốn lấy lòng Tô thái hậu, biểu hiện vô cùng yêu thích đôi bông tai kia, còn nói sẽ mang nó suốt đời, dỗ cho Tô thái hậu vui vẻ, hôm nay nàng cũng là cố ý mang đôi bông tai đó, muốn lấy lòng Tô thái hậu, nhưng không ngờ lúc trở về đã bị mất một cái, nếu để Tô thái hậu biết, nói không chừng Tô thái hậu sẽ bất mãn đối với nàng, trong nhà vốn đã xem trọng tỷ tỷ hoàng hậu hơn nàng, nàng càng không thể để mất lòng Tô thái hậu được, do đó dù quý phi có nghiêm lệnh nhưng nàng đành mạo hiểm buổi tối mang theo cung nữ kia đi tìm, nếu có thể không ai phát hiện mà tìm đồ trở lại, như vậy là tốt nhất.Mà dù có tìm không được, nàng càng mong quý phi sẽ phát hiện, lúc đó Tô thái hậu có thể biết được nàng xem trọng bông tai bà tặng hơn cả an nguy của bản thân, không phải sẽ càng cảm động, càng xem trọng nàng sao?Vừa nghĩ như vậy Tô Ngọc Doanh vừa cảm thấy thoải mái trong lòng, nhưng ngoài mặt lại còn ra vẻ thực lo lắng, muốn tiểu cung nữ phía sau thấy được, bởi nàng biết tiểu cung nữ này cũng là người Tô gia chuẩn bị cho nàng, biểu hiện của nàng nhất định có thể đến được tai của thái hậu.Tô Ngọc Doanh mang theo tiểu cung nữ đi tìm một lúc lâu, cuối cùng bọn họ đến được hồ sen, sen là một loài hoa tượng trưng cho tiết hạnh thanh cao, ở trong cung rất được yêu thích, do đó hậu cung có không ít hồ sen, bên cạnh trữ Tú Cung cũng có một cái.Hai người lại bắt đầu tìm dọc theo bờ hồ sen, đột nhiên Tô Ngọc Doanh nhìn thấy một thứ rất kỳ lạ, chính là một tảng đá to hơn nắm tay nằm bên cạnh hồ sen, mà kỳ lạ ở chỗ là trên tảng đá kia có dính một chất lỏng màu đỏ, Tô Ngọc Doanh khẽ nhíu mày, giơ tay cầm lên xem, ngay lúc này tiểu cung nữ ở phía sau lưng nàng đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, Tô Ngọc Doanh giật bắn, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu cung nữ phía sau đang trợn trừng hai mắt, kinh hãi đến phát run nhìn xuống hồ, Tô Ngọc Doanh cũng cuối đầu nhìn,vừa nhìn một cái, hai mắt nàng ta lập tức trợn trừng, hòn đá trên tay lập tức rơi xuống đất, cùng lúc đó Tô Ngọc Doanh sợ đến không thể đứng vững nữa ngã ngồi trên đất, miệng ú ớ không thốt nên lời, nàng ta sợ đến nỗi cứng lưỡi, tuy nhiên tiểu cung nữ ở bên cạnh đã tỉnh táo lại một chút, lập tức thất thanh hét lên."

Người đâu, người đâu mau đến đây, có án mạng...".....Trường Lạc Cung.Lý An Nhiên đang yên giấc trong tẩm cung, hôm nay hoàng thượng lại bận công vụ, không có đến hậu cung, đột nhiên một tiếng bước chân dồn dập tiến vào, Thanh Y có chút cấp bách đứng bên ngoài màn trướng, nhẹ giọng gọi hai tiếng."

Nương nương..."

Lý An Nhiên đang trong mộng đẹp bị đánh thức, hơi nhíu mày mở mắt, giọng nói lười nhát yếu ớt từ trong màng trướng phát ra."

Thanh Y, có chuyện gì vậy?"

"Nương nương, Trữ Tú Cung xảy ra chuyện rồi, quý phi vừa cho người đến thông báo."

Nghe vậy, Lý An Nhiên mày nhíu càng chặt, lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, từ trên giường ngồi dậy, mái tóc dài chảy xuống hai vai, Thanh Y lập tức vén lên màn trướng, Lý An Nhiên ngồi ở mép giường hỏi:"Bình Nhi và An Nhi đều yên ổn chứ?"

"Nương nương yên tâm, hai vị điện hạ đều đang yên giấc."

"Ừ!"

Lý An Nhiên gật đầu sau đó mới hỏi đến chuyện chính."

Trữ Tú Cung xảy ra chuyện gì?"

"Nương nương, nửa canh giờ trước có người phát hiện hai xác chết xuất hiện trong hồ sen bên cạnh Trữ Tú Cung."

"Xác chết?!"

Lý An Nhiên kinh ngạc, trong cung hàng năm đều có người chết, tuy nhiên đa phần đều là bệnh chết hoặc bị ban chết, còn về án mạng trong cung thì trong lịch sử cung cấm có không ít, tuy nhiên Lý An Nhiên nhập cung ba năm qua cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy."

Nói rõ xem, người chết là ai?"

"Nương nương, chuyện lần này không nhỏ đâu, người chết có hai, một là cung nữ hầu hạ trong Trữ Tú Cung, người còn lại chính là một tú nữ họ Quách."

"Tú nữ?!"

Nghe đến đó Lý An Nhiên đã cảm thấy chuyện tình phức tạp, Thanh Y không khỏi hỏi:"Nương nương, chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào?"

Lý An Nhiên nghiêm mặt suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:"Chuyện quản lý tú nữ vốn là do quý phi phụ trách, có tú nữ chết trong hồ sen, quý phi mới là người cần phải lo nghĩ, chúng ta cứ nhìn xem quý phi phản ứng như thế nào rồi nương theo là được."

"Nương nương nói có lý."......Càn Đức Điện.

Lưu công công vốn có nhiệm vụ hầu hạ hoàng thượng, lúc hoàng thượng đã yên giấc, hắn cũng có thể đi nghỉ ngơi, nhưng hắn vừa mới nằm ngủ không được bao lâu, đột nhiên Tiểu Thanh Tử từ bên ngoài hớt hải chạy vào."

Sư phụ, sư phụ..."

Lưu công công bị đánh thức, hắn tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Thanh Tử."

Tiểu tử ngươi thật giỏi, chuyên phá hư giấc ngủ của ta."

"Sư phụ, ta cũng không cố ý mà, hậu cung xảy ra chuyện rồi."

Lưu công công nghe vậy liền hỏi:"Xảy ra chuyện gì?"

"Có tú nữ bị chết trong hồ sen bên ngoài Trữ Tú Cung, mà người phát hiện chính là Tô tú nữ, sư phụ, ngươi xem chúng ta có cần bẩm báo với hoàng thượng?"

Lưu công công nghe vậy nghĩ nghĩ rồi hỏi:"Quý phi nương nương và Hiền phi nương nương có động tĩnh gì chưa?"

"Hai vị nương nương đều cử tâm phúc của mình đến xem xét, theo tin tức kết luận là bị giết, sau đó quý phi nương nương ra lệnh giam lỏng tất cả tú nữ rồi."

Lưu công công nghe đến đó, Lưu công công liền nhanh chóng ngồi dậy, mang giày rồi nhanh chân chạy đến tẩm cung của hoàng thượng.Trong tẩm cung, hoàng thượng ngồi trên giường, sắc mặt bình thản nghe Tiểu Thanh Tử báo cáo tình hình, ánh mắt thâm thúy của hắn lóe lên mấy lần, sau đó lạnh nhạt nói:"Lưu Toàn Phúc, ngươi âm thầm điều tra cho trẫm, Tiểu Thanh Tử, ngươi truyền tin cho Tiểu Nhất Tử, nhắc nhở Hiền phi không cần tham gia vào chuyện này, mọi việc cứ để quý phi xử lý, còn về quý phi xử lý chuyện này như thế nào, không cần phải nhúng tay vào."

"Nô tài tuân chỉ!"
 
Chiến Trường Hậu Cung
Hung thủ là ai???


Cin chào, cin chào.

Phanh hứa là chủ nhật mới đăng truyện nhưng mà hôm nay ngứa tay quá, đăng luôn cho nóng này
—————————————————
Sáng hôm sau, chuyện trong hồ sen phát hiện người chết đã truyền ra khắp cả hậu cung, người người hay tin mà kinh hãi, mà khiến tình hình càng thêm căng thẳng chính là, Tô Ngọc Doanh muội muội hoàng hậu chính là nghi phạm.Tô Ngọc Doanh là người phát hiện án mạng, sau khi kiểm tra hiện trường cũng phát hiện hai người kia chết không lâu trước khi Tô Ngọc Doanh đến, hơn nữa giữa đêm khuya nàng ta dám kháng lệnh quý phi chạy ra ngoài cũng khiến người khác nghi ngờ, quý phi bắt lấy cơ hội này, đương nhiên lập tức đẩy nàng ta vào nghi phạm số một, đồng thời tiến hành giam giữ.

Tô thái hậu và hoàng hậu vì chuyện này mà ngồi đứng không yên, đang âm thầm nghĩ kế sách, trong lúc đó ở Trữ Tú Cung tình hình càng căn thẳng.Lý An Nhiên nhìn Trữ Tú Cung trước mặt không thoải nhớ lại ba năm trước mình cũng từng ở lại nơi này một thời gian, hiện tại khi trở lại một lần nữa thân phận đã thay đổi một trời một vực.Phía trước Trữ Tú Cung có một nhóm thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, vì sự tình nghiêm trọng, một tú nữ bị giết, tiền triều cũng đều nhìn chằm chằm vào chuyện này, do đó Trữ Tú Cung đã bị chính hoàng thượng hạ lệnh bao vây, người không phận sự miễn ra vào.Đám thủ vệ nhìn Thấy Lý An Nhiên đến, lập tức cung kính hành lễ rồi nhanh chóng để nàng đi qua, nàng cùng quý phi nắm giữ cung quyền, sự việc lần này chính là do hai người phụ trách điều tra, do đó hôm nay nàng buộc phải đến Trữ Tú Cung một chuyến.Bên trong Trữ Tú Cung, chúng tú nữ đều đang thấp thỏm tập trung trong sân phía trước đại điện, trên bậc thềm ngay phía trước cửa đại điện có một bàn trà và hai cái tú đôn, quý phi đang ngồi trên một tú đôn nhàn nhã nhấp trà, ánh mắt lợi hại nhìn xuống chúng tú nữ phía dưới, trước mặt còn hai tú nữ đang quỳ, hai người này chính là Tô Ngọc Doanh và Vương Mẫn Nhi.Ngay lúc này, quý phi ngẩng đầu nhìn ra cửa, cười khẽ một tiếng."

Hiền phi cuối cùng cũng đến."

Chúng tú nữ nghe vậy liền hơi giật mình, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lý An Nhiên dẫn theo Thanh Y và Xuân Thảo đi đến, trong lòng bọn họ không khỏi hơi khẩn trương, nhất là Cung Phù Dung, bọn họ đã nhìn thấy phong thái của quý phi, hiện tại lại được thấy Hiền phi, hai người này chính là hai người được sủng ái nhất, phân vị cũng cao ngất ngưởng, đều là mỹ nhân, quý phi mỹ lệ động lòng người, Hiền phi lại thanh lệ uyển chuyển, chúng tú nữ bất giác cảm thấy áp lực, đồng thời trong lòng càng khát vọng tương lai.

Nhưng dù nghĩ như thế nào, bọn họ đều không dám chậm trể, lập tức hành lễ hô:"Tham kiến Hiền phi nương nương."

Lý An Nhiên bình thản nhìn chúng tú nữ, sau đó mới nói:"Miễn lễ."

Chúng tú nữ vội vàng nép sang hai bên chừa lại một con đường, Lý An Nhiên theo khoảng trống kia đi lên phía trên, sau đó hơi phúc thân nói:"Tham kiến quý phi nương nương."

"Muội muội không cần đa lễ, bổn cung đang chờ ngươi đến đây."

Thái độ của quý phi vô cùng hữu hảo, thậm chí tự mình tiến lên đỡ lấy Lý An Nhiên, trên mặt tràn đầy tươi cười, Lý An Nhiên ngẩng đầu, nhìn ánh mắt quý phi một cái, lập tức hiểu ra quý phi đang muốn diễn, nếu đã như vậy nàng đương nhiên sẽ phụng bồi.

Khóe môi Lý An Nhiên khẽ nâng lên, dịu dàng cười một tiếng."

Là muội muội đến chậm, khiến tỷ tỷ chờ lâu, thật thất lễ quá."

"Nào có thất lễ gì, bỗn cung biết muội muội bận rộn nhiều việc, nếu chuyện này không nghiêm trọng như vậy, bỗn cung cũng sẽ không gọi muội đến."

"Quý phi tỷ tỷ khách sáo rồi, tuyển tú lần này là do hai người chúng ta phụ trách, muội muội sao có thể trốn việc không đến chứ."

Nghe lời này, nụ cười của quý phi hơi cứng lại, Lý An Nhiên vẫn luôn quan sát sắc mặt quý phi, thấy vậy trong lòng nàng liền sáng tỏ, cười nói tiếp."

Tuy nhiên chuyện quản lý chúng tú nữ là do một tay quý phi nương nương đảm đương, nói về những tú nữ này thần thiếp cũng không hiểu biết nhiều lắm, chuyện điều tra sợ là chỉ có thể trông chờ vào quý phi nương nương xuất lực mà thôi."

Quý phi nhìn Lý An Nhiên, nụ cười lập tức tươi tắn trở lại, ánh mắt lộ ra tia hài lòng, chuyện lần này quý phi chính sát là muốn nhắm vào Tô Ngọc Doanh, chính vì thế nàng ta hoàn toàn không muốn Lý An Nhiên nhúng tay vào cản trở, do đó từ đầu mới làm ra bộ dáng thân thiết như vậy.

Đối với tính toán của Quý phi, Lý An Nhiên đương nhiên hiểu rõ, bản thân nàng cũng không định dính dáng vào, hoàng thượng cũng đã truyền tin đến nàng không cần quản việc này, do đó Lý An Nhiên rất thoải mái thuận theo quý phi.Chúng tú nữ bên dưới nghe hai vị nương nương cao cao tại thượng nói lập tức hiểu rõ, Hiền phi chính là không muốn quản chuyện này, cũng sẽ không va chạm gì với Quý phi, trong lòng mấy người Hà Tiểu Thiến cảm thấy thực hả hê bởi bọn họ biết lần này Tô Ngọc Doanh gặp phiền toái lớn rồi.
 
Chiến Trường Hậu Cung
Thế trận


Lý An Nhiên cùng với quý phi ngồi trên tú đôn nhìn chúng tú nữ bên dưới, Lý An Nhiên nâng ly trà lên khẽ chạm môi, làm như đang uống nhưng thực chất nàng không hề uống chút nào, chỉ giả vờ mượn ly trà che đi ánh mắt của mình mà thôi, trong lúc đó nàng đưa mắt nhìn nhóm người bên dưới, chúng tú nữ vào đến điện tuyển đều có tranh vẽ, nàng cũng đã xem qua chân dung của bọn họ cho nên dể dàng nhận ra một vài người, khiến nàng chú ý nhất không phải Cung Phù Dung đang ngoan ngoãn đứng đó, cố gắng bắt chước mình mà chính là tú nữ đứng bên cạnh, một thiếu nữ thần sắc lạnh nhạt, khí chất thư hương thục nữ tỏ ra bốn phía, nàng ta chính là tân đệ nhất tài nữ kinh thành Trương Quỳnh Châu, muội muội của Trương phi trước đây.Phong thư kia của Trương phi vẫn còn nằm dưới đài hòm trong tẩm cung của nàng, mặc dù nàng không có ý định sẽ nâng đỡ gì Trương Quỳnh Châu này, nhưng vẫn bất giác nhìn nhiều vài mắt, hơn nữa nàng cũng biết chuyện của Trương Quỳnh Châu và tân thống lĩnh cấm vệ quân Ngô Thanh, dù chuyện của nàng ta với Ngô Thanh rất là bí mật, nhưng vì quan hệ của Thanh Y và Ngô Thiếu An, do đó nàng mới biết bí mật này từ chỗ Thanh Y, đối với Trương Quỳnh Châu, tâm lý của Lý An Nhiên vẫn có chút phức tạp.Dù trong lòng lăng lộn qua vô số suy nghĩ nhưng Lý An Nhiên không hề để lộ ra mặt, nàng chậm rãi đặt ly trà lên bàn, sau đó quay sang quý phi hỏi:

"Không biết tỷ tỷ đã tra hỏi đến đâu rồi?"

Quý phi quay đầu nhìn Lý An Nhiên cười nói:"Cũng vừa mới hỏi được đầu mối, trước mắt kẻ tình nghi có hai người, chính là hai người đang quỳ trước mặt."

Lý An Nhiên ra vẻ thực ngạc nhiên cùng nghi hoặc quay đầu nhìn Tô Ngọc Doanh và Vương Mẫn Nhi."

Hai người này là...?"

Thấy ánh mắt của Lý An Nhiên, Tô Ngọc Doanh và Vương Mẫn Nhi nhanh chóng lên tiếng."

Thần nữ gọi là Tô Ngọc Doanh."

"Thần nữ tên gọi Vương Mẫn Nhi."

"Ồ!"

Lý An Nhiên cười cười, sau đó quay sang quý phi."

Tỷ tỷ có tra ra được chứng cứ gì không?"

"Cũng có một chút."

Quý phi vừa nói xong câu này, bên ngoài đột nhiên có thủ vệ chạy vào thông báo."

Bẩm quý phi nương nương, Hiền phi nương nương, bên ngoài có Thục phi nương nương, Quách tiệp dư cùng với Diên ma ma do thái hậu nương nương phái đến xin cầu kiến."

Nghe vậy, mày quý phi hơi nhíu, cùng Lý An Nhiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó quý phi ra vẻ bình thản nói:"Cho vào."

Rất nhanh, Thục phi cùng với Diên ma ma và Quách tiệp dư tiến vào, sau khi hoàn tất lễ nghi chào hỏi, mọi người liền yên vị, quý phi quay sang ba người mới đến hỏi:"Các ngươi đến đây là có chuyện gì vậy."

Nếu là người khác, nhất định sẽ rất khách sáo với Diên ma ma, nguyên nhân vì bà ta là tâm phúc của thái hậu, sợ đắc tội bà ta sẽ dẫn đến bị châm ngòi thổi gió làm thái hậu chán ghét, nhưng quý phi thì không cần làm vậy, bởi vì nàng biết dù nàng có như thế nào Tô thái hậu cũng sẽ không thể thích mình.Diên ma ma đối với thái độ của Triệu quý phi không hề lộ ra khó chịu, dành trước cả Thục phi lên tiếng."

Thái hậu nương nương đối với án mạng lần này rất xem trọng, đặc biệt phái lão nô đến nghe hai vị nương nương thẩm vấn, hai vị nương nương mời tiếp tục thẩm tra, không cần để ý đến lão nô."

Lời Diên ma ma uyển chuyển như vậy nhưng ai ai cũng hiểu được, Tô thái hậu chính là muốn cảnh cáo quý phi và Lý An Nhiên, mắt bà vẫn đang nhìn, các nàng đừng hòng chèn ép Tô Ngọc Doanh.

Quý phi nhìn tình hình này, trong lòng thầm hận, nhất là khi thấy bộ dạng thở phào một hơi của Tô Ngọc Doanh, tuy nhiên kết quả như vậy nàng cũng đã sớm đoán được, do đó ngoài mặt không hiển lộ cái gì, gật gật đầu quay sang nhìn Thục phi, trong lòng cũng cười lạnh, mục đích của Thục phi cùng Diên ma ma sợ là cũng không khác gì nhau đi, Vương Mẫn Nhi bị nghi ngờ, nàng ta liền đến, còn không phải là vì muốn cho Vương Mẫn Nhi chỗ dựa sao?Cuối cùng, quý phi nhìn đến Quách tiệp dư, trong ba người thì Quách tiệp dư là người duy nhất thật sự vì muốn tìm ra hung thủ, người chết chính là thân muội muội của Quách tiệp dư này, nhìn sắc mặt tiều tụy, hai mắt vẫn còn đỏ ửng của nàng cũng nhìn ra được, đối với cái chết của muội muội, nàng ta thật sự thương tâm.Thấy quý phi nhìn mình, Quách tiệp dư liền không kềm được nghẹn nói:"Quý phi nương nương, xin hãy điều tra sự thật trả lại công đạo cho muội muội của thần thiếp."

"Đó là chuyện tất nhiên, ngươi không nói bổn cung cũng quyết phải điều tra rõ chuyện này."

Vừa nói quý phi vừa đưa mắt lạnh nhìn Tô Ngọc Doanh quỳ bên dưới.Trong lúc đó Lý An Nhiên chỉ im lặng quan sát, trận thế hiện tại quả thật khiến tình thế càng thêm đặc sắc, đến khi thấy ánh mắt khổ sở của Quách tiệp dư, Lý An Nhiên không khỏi thầm thở dài, Quách tiệp dư này nhập cung nhiều năm, cũng lên được phân vị tiệp dư, trước đây từng dựa dẫm vào Vinh phi, chỉ đáng tiếc Vinh phi phong quang không được bao lâu đã mất hết tất cả, hiện tại thậm chí đã thành người điên, Quách tiệp dư vì cùng Vinh phi huênh hoang càn quấy khắp nơi, sau này bị trả thù không ít, cuộc sống trong cung khá ngột ngạt, lần này muội muội nàng ta nhập cung sợ là cũng vì nguyên nhân muốn giúp nàng tranh đoạt thánh sủng, chỉ đáng tiếc hiện tại ngay cả muội muội cũng không còn rồi.Ngay lúc này, Thục phi cuối cùng cũng lên tiếng.

"Quý phi nương nương, không biết đã điều tra được gì hay chưa?"

Thục phi thanh cao lạnh nhạt quay đầu hỏi quý phi, quý phi liếc mắt nhìn Thục phi một cái, thản nhiên nói:"Ta còn chưa biết Thục phi đến đây là có việc gì?!"

Đối với Thục phi, thái độ của quý phi vô cùng lạnh nhạt, không hề khách khí như đối với Lý An Nhiên, chúng tú nữ bên dưới lập tức hiểu được, quý phi này rõ ràng không xem Thục phi vào mắt, ngay từ đầu quý phi không thèm nhìn đến nàng, Thục phi chỉ còn cách tự mình lên tiếng trước, hiện tại quý phi không thèm trả lời câu hỏi của Thục phi, ngược lại còn lên tiếng bới móc.Thục phi đối với thái độ của quý phi làm như không thấy, vẫn đưa mắt nhìn quý phi."

Thần thiếp đến đương nhiên cũng là vì bị án mạng đêm qua làm sợ hãi, muốn biết hung thủ là ai mà thôi."

"Phải không, theo ta thấy Thục phi là vì lo lắng cho biểu muội của ngươi mới đúng."

Thục phi nhìn nụ cười chăm chọc trên mặt quý phi, ánh mắt đã lạnh xuống nhưng vẻ mặt không đổi."

Chuyện Dương tú nữ cũng bị tình nghi trước khi đến đây ta cũng không biết, nếu quý phi đã nói như vậy, ta cũng sẵn tiện xin hỏi, Dương tú nữ vì sao lại bị nghi ngờ là thủ phạm vậy."

Vừa nói câu này, Thục phi quay đầu nhìn về phía Dương Mẫn Nhi, đúng lúc Dương Mẫn Nhi ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau sau đó liền rời đi, Vương Mẫn Nhi hơi cuối đầu rồi bình tĩnh nói:"Thần nữ thật sự không phải là hung thủ, xin các vị nương nương minh xét."

Thục phi mắt không nhìn Vương Mẫn Nhi mà lại đưa mắt nhìn quý phi, trong lúc đó, quý phi kể cả Lý An Nhiên đều đang âm thầm suy nghĩ, ánh mắt của Thục phi và Vương Mẫn Nhi vừa rồi có gì đó không đúng, Thục phi đương nhiên không lộ ra sơ hở, tuy nhiên Dương Mẫn Nhi dù nhìn thoáng qua cũng là người biết ẩn nhẫn nhưng ánh mắt của nàng ta cũng không thể che dấu nội tâm hoàn hảo được như Thục phi, đối với những người đã quen với việc nhìn thần sắc của người khác mà suy đoán nội tâm đối phương như mấy người Lý An Nhiên, chỉ thoáng qua một chút nhưng bọn họ vẫn bắt được điểm khác thường, tuy nhiên Lý An Nhiên cũng không nói ra, chỉ âm thần ghi nhớ điểm khác thường đó trong lòng mà thôi.

Hậu cung càng ngày càng có nhiều kịch hay để xem, tương lai thú vị đây!Lý An Nhiên lại nâng ly trà đưa lên khóe môi, che dấu một nụ cười thâm ý.
 
Chiến Trường Hậu Cung
Ai là hung thủ???


Quý phi làm như không có gì, bình thản nhìn Vương Mẫn Nhi."

Vậy ngươi giải thích cho bổn cung, vì sao nửa đêm ngươi lại ra khỏi Trữ Tú Cung?

Ngươi đã đi đâu?"

"Thần thiếp..."

Dương Mẫn Nhi cúi đầu, cắn môi, nhất thời không lên tiếng, Lý An Nhiên thật ra cũng không biết chuyện Dương Mẫn Nhi có liên quan cho nên quay sang quý phi hỏi:"Quý phi nương nương, chuyện Dương tú nữ cũng ra khỏi Trữ Tú Cung tối qua là sao?

Ta cũng chưa nghe nói đến chuyện này."

Quý phi mỉm cười nhìn Lý An Nhiên trả lời:"À...

Là ta sơ xuất, chuyện Dương tú nữ này cũng chưa cho người báo cho ngươi biết, thật ra tối hôm qua sau khi phát hiện Quách tú nữ bị giết, ta lập tức hạ lệnh điều tra, lúc đó quản sự Trữ Tú Cung liền được lệnh dẫn người đi kiểm tra từng phòng một trong Trữ Tú Cung, lúc đó mới phát hiện không chỉ mình Tô tú nữ cùng với Quách tú nữ mà ngay cả Dương tú nữ này cũng không thấy, nhưng không đợi cung nhân Trữ Tú Cung đi tìm, nàng ta đã tự mình trở về, chuyện này đến tai ta chậm trễ một chút, ta cũng không tiện cho người đi thông báo cho ngươi."

"A, thì ra là thế."

Lý An Nhiên gật gật đầu rồi đưa mắt nhìn Dương Mẫn Nhi, bình thản nói:"Như vậy xem ra Dương tú nữ này cũng rất đáng nghi."

"Không sai."

Triệu quý phi cũng gật gật đầu, nhưng lúc này Dương Mẫn Nhi lại ngẩng đầu lên, sắc mặt lộ ra vẻ xấu hổ nói:"Xin hai vị nương nương minh xét, ta thật sự không phải hung thủ."

"Ngươi nói mình không phải hung thủ thì chính là không phải sao?!

Ngươi có chứng cứ gì không?"

Quách tiệp dư đột nhiên lên tiếng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chầm chầm Dương Mẫn Nhi, thấy ánh mắt lạnh lùng kia, Thục phi hơi nhíu nhíu mày nhưng không nói tiếng nào, Dương Mẫn Nhi lúc này mới nói:"Được rồi, nếu đã như vậy thần nữ không còn cách nào, thật ra...

Ta ra ngoài chính là vì muốn theo dõi Tô Ngọc Doanh."

Nghe Dương Mẫn Nhi nói lời này, tất cả mọi người đều hơi giật mình, quý phi híp híp mắt, cười lạnh hỏi:"Ai có thể làm chứng?"

"Linh Nhi muội muội có thể làm chứng, chính nàng là người chạy đến nói với ta...

Tô Ngọc Doanh lén chạy ra ngoài."

"Linh Nhi muội muội?!"

Quý phi hơi nhíu mày nhìn một nhóm tú nữ còn lại, lập tức một tú nữ trông vô cùng ngây thơ trong sáng run rẩy bước ra quỳ xuống bên cạnh Dương Mẫn Nhi.Từ khi nghe Dương Mẫn Nhi nhắc đến tú nữ gọi Linh Nhi muội muội, Trương Quỳnh Châu cảm thấy cực kỳ giật mình, nhưng cũng không nói câu nào, trong lúc đó quý phi đưa mắt nhìn tú nữ ngây thơ kia hỏi:"Ngươi là ai?"

"Bẩm...

Bẩm quý phi nương nương, thần nữ là... gọi là Tăng Linh Nhi."

Thật ra quý phi cũng không cần biết Tăng Linh Nhi là ai, rất không kiên nhẫn hỏi tiếp."

Lời Dương tú nữ nói là thật sao?"

"Bẩm quý phi nương nương, tối...

Tối qua ta vì quá nhớ nhà, cho...

Cho nên không ngủ được, đứng ở bên cửa sổ ngắm trăng, lúc đó ta...

Ta tình cờ nhìn thấy Tô tỷ tỷ lén lúc cùng cung nữ của nàng ra khỏi phòng, ta...

Ta rất sợ, do đó ta...

Ta mới chạy đến phòng của Dương tỷ tỷ, nói cho tỷ ấy biết...

Ta không...

Không biết chuyện sau đó, ta...

Ta..."

Tăng Linh Nhi sắc mặt trắng bệch, có vẻ rất sợ hãi, nói chuyện cũng không rõ ràng, bộ dạng cực kỳ nhát gan, khiến cho người nhìn cảm thấy có chút khó chịu, ngay cả Lý An Nhiên cũng cảm thấy bộ dạng nàng ta có chút gì đó phản cảm mà không hiểu vì sao, tuy nhiên nàng không vì bộ dạng của Tăng Linh Nhi làm phân tâm, đầu óc vận chuyển rất nhanh, lên tiếng hỏi:"Tối qua lúc ngươi nhìn thấy Tô tú nữ rời khỏi Trữ Tú Cung là vào giờ nào?"

Tăng Linh Nhi hơi ngẩng đầu nhìn Lý An Nhiên một cái rồi vội vã cuối đầu nói:
"Khoảng...

Khoảng giờ tuất."

Lý An Nhiên khẽ nhướng mày nhưng không nói gì thêm, trong lúc đó quý phi lại quay sang Dương Mẫn Nhi tiếp tục tra hỏi:"Ngươi nói ngươi ra ngoài là vì muốn theo dõi Tô Ngọc Doanh, vậy ngươi đã nhìn thấy gì?"

Trong lòng quý phi, vốn dĩ muốn nhắm đến nhất là Tô Ngọc Doanh, do đó đối với lời khai của Dương Mẫn Nhi, trong lòng nàng liền có một tia hy vọng Dương Mẫn Nhi nhìn thấy được gì đó có thể giúp nàng trực tiếp định tội Tô Ngọc Doanh, nhưng khiến Triệu quý phi thất vọng chính là Dương Mẫn Nhi lắc đầu nói:"Lúc đó ta nghe Linh Nhi nói liền nhanh chóng chạy ra muốn đuổi theo, nhưng khổ nổi không như Tô Ngọc Doanh được thái hậu triệu khiến thường xuyên vốn đã quen đường, ta lần đầu tiên rời khỏi Trữ Tú Cung, không biết đường, không những tìm không được nàng ta mà còn không may bị lạc, mà ta cũng không có mang theo cung nữ hầu hạ, do đó bị lạc đến gần một canh giờ mới tìm được đường về."

Triệu quý phi khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh xuống, hừ một tiếng nói:"Lời nói phiến diện, không ai làm chứng, cũng không thể chứng minh ngươi không phải là hung thủ."

Nghe quý phi nói vậy, Thục phi đột nhiên lên tiếng."

Quý phi nương nương, sự việc không phải quá rõ rồi sao?

Mục đích ra khỏi Trữ Tú Cung của Dương tú nữ chính là muốn theo dõi Tô tú nữ, nếu không được Tăng tú nữ này báo tin, nàng cũng sẽ không chạy ra ngoài, điều đó cũng đủ chứng minh nàng ra ngoài không phải là cố tâm nhắm vào Quách tú nữ kia."

Lời Thục phi nói thật sự rất có lý, do đó Triệu quý phi cũng cảm thấy như vậy, tuy nhiên nàng cũng không đơn giản bỏ qua, lạnh nhạt nói:"Quách tú nữ bị giết cũng chưa chắc là mưu sát, không chừng chính là ngộ sát thì sao?

Biết đâu bọn họ vô tình gặp nhau bên ngoài, nảy sinh tranh chấp, sau đó lỡ tay giết người, thậm chí bổn cung cũng cho là có khả năng Dương tú nữ và Tô tú nữ đều có liên quan đến cái chết của Quách tú nữ không chừng, chân tướng chưa được điều tra rõ, bất kể khả năng nào đều có thể xảy ra."

Quý phi nói rõ ràng là cố tình không muốn bỏ qua, tuy nhiên như vậy cũng không có nghĩa là vô lý, đúng như quý phi nói, chưa điều tra rõ thì bất kể khả năng nào đều có thể xảy ra, Thục phi cũng đành im lặng không lên tiếng nữa.
 
Chiến Trường Hậu Cung
Đối đáp


Thấy Thục phi không còn gì để nói, Triệu quý phi cảm thấy hài lòng, lại quay đầu nhìn đến Tô Ngọc Doanh, ánh mắt ẩn dấu tia rét lạnh."

Tối qua hai xác chết được tìm thấy ở hồ sen gần Trữ Tú Cung, một người là tú nữ họ Quách, người còn lại là cung nữ được phái đến hầu hạ Quách tú nữ, mà người phát hiện án mạng chính là ngươi, so với Vương Mẫn Nhi, ngươi chính là kẻ có khả năng là hung thủ nhất."

Nghe Triệu quý phi nói vậy, Tô Ngọc Doanh sắc mặt hơi tái, lén đưa mắt nhìn Diên ma ma, Diên ma ma vẫn im lặng đứng một bên, tuy nhiên ánh mắt bà ta có một tia cổ vũ, Tô Ngọc Doanh cắn răng liền lên tiếng nói:

"Oan uổng quá, quý phi nương nương nói vậy thật là oan uổng cho thần nữ, thần nữ không có làm, ta chỉ là một nữ nhi chân yếu tay mềm, làm sao có thể làm ra chuyện giết người như vậy, hơn nữa nếu ta là người đã giết Quách tỷ tỷ, vì sao còn hô hoán cho người khác biết làm gì, khiến bản thân trở thành kẻ tình nghi, sao thần nữ lại ngu ngốc như vậy chứ?"

Đôi mắt quý phi hơi híp lại, cười lạnh nói:"Hừ!

Không chừng chính là ngươi cố tình làm như thế, lấy lui làm tiến, hòng tránh thoát hiềm nghi."

"Nương nương sao có thể nói ra lời không có căn cứ như vậy?

Nếu là hung thủ, nương nương có dám dùng cách thức mạo hiểm đó không?"

Tô Ngọc Doanh lẽ thẳng khí hùng nhìn chầm chầm Triệu quý phi, sắc mặt Triệu quý phi lập tức trầm xuống, khóe môi Diên ma ma đứng một bên âm thầm khẽ kéo lên, Lý An Nhiên cùng Thục phi lại nhướng mày, trong lòng thầm than, đúng là nữ nhân Tô gia, khí thế quả không nhỏ."

Tốt...

Tốt, thật là giỏi giảo biện."

Quý phi giận quá hóa cười, sau đó mới lạnh lùng nói:"Bổn cung đã hạ nghiêm lệnh, sau khi lên đèn, tú nữ không cho phép rời khỏi Trữ Tú Cung, ngươi lại trong đêm khuya chạy đến hồ sen, ngươi giải thích chuyện nay thế nào?"

Tô Ngọc Doanh âm thầm siết lại nắm tay, nhưng ngoài mặt tràn đầy một bộ cây ngay không sợ chết đứng, nghiêm mặt nói:"Lúc nãy thần nữ cũng đã bẩm báo với nương nương rồi, chính là vì muốn tìm lại bông tai bị mất."

Nghe vậy, Triệu quý phi khinh thường hừ một tiếng."

Chỉ một cái bông tai phỉ thúy, cần thiết để ngươi bất chấp nghiêm lệnh của bổn cung giữa đêm chạy ra ngoài như vậy sao?

Dù có muốn giảo biện cũng không cần đưa ra chứng cớ vô lý như vậy?"

Lý An Nhiên nghe thế, liền quay đầu nhìn một cái bông tai phỉ thúy cực kỳ tinh xảo đang nằm trong khay ở trên ban, Lý An Nhiên đã sớm nhìn thấy bông tai này, tuy nhiên nàng cũng không hỏi, hiện tại mới biết bông tai này chính là của Tô Ngọc Doanh dùng làm chứng cớ.Tô Ngọc Doanh cũng không vì lời nói của Triệu quý phi mà lộ ra chút sơ hở nào, ánh mắt vẫn quật cường nhìn vào Triệu quý phi."

Quý phi nói vậy là không đúng rồi, đối với quý phi một chiếc bông tai phỉ thúy không đáng gì, tuy nhiên đối với thần nữ, đôi bông tai này cực kỳ quan trọng, vì nó chính là quà sinh thần do đích thân thái hậu nương nương ban thưởng cho thần nữ, đôi bông tai này trong mắt thần nữ là vô giá, do đó thần nữ mới bất chấp nghiêm lệnh mà chạy ra ngoài đi tìm."

Nghe Tô Ngọc Doanh nói vậy, Triệu quý phi không khỏi nhíu mày, Diên ma ma đứng một bên lập tức cười nói:"Lời Tô tiểu thư không sai, lão nô có thể làm chứng, đôi bông tai kia quả đúng là do thái hậu nương nương ban cho nàng, hơn nữa hôm qua thái hậu nương nương thật sự có triệu kiến Tô tiểu thư, lời nàng nói đều là sự thật."

Sắc mặt quý phi không thể giữ được bình tĩnh nữa, càng lúc càng trầm xuống, ngay lúc này đột nhiên Lý An Nhiên mỉm cười quay sang Diên ma ma."

À!

Ta có chút thắc mắc, không biết hôm qua Tô tú nữ rời Thọ Khang Cung là vào giờ nào vậy?"

Lý An Nhiên đột nhiên lên tiếng khiến mọi người liền đưa mắt nhìn nàng, Triệu quý phi trong đầu lập tức lóe ra ý tưởng, không khỏi đưa mắt tán thưởng nhìn Lý An Nhiên, chỉ đáng tiếc Lý An Nhiên không có nhìn nàng mà đang nhìn Diên ma ma, nên cũng không có nhìn thấy ánh mắt kia.Diên ma ma cũng lập tức hiểu được vấn đề, trong lòng bắt đầu lo lắng nhưng cũng không dám nói dối, quý phi và Hiền phi đang nắm cung quyền, bà dù có nói dối giờ giấc rời Thọ Khang Cung của Tô Ngọc Doanh cũng không được, bởi vì bọn họ chỉ cần dùng chút thủ đoạn thì nhất định có thể biết được đáp án thật sự, bà chỉ đành làm như không có gì nói:"Là vào giữa giờ tỵ."

Triệu quý phi chờ đợi chính là cái này, lập tức đưa mắt lạnh nhìn Tô Ngọc Doanh."

Giờ tỵ ngươi rời Thọ Khang Cung, cùng lắm đến giờ ngọ là về đến Trữ Tú Cung, sau đó không lý nào ngươi không phát hiện bông tai của mình bị mất, vậy vì sao lúc đó ngươi không trở lại đi tìm mà lại chờ đến đêm khuya chống lệnh của bổn cung chạy ra ngoài?

Ngươi rõ ràng chính là đang nói dối."

Sắc mặt Tô Ngọc Doanh lúc này đã xám lại, trong lòng lo lắng không thôi, nàng rất muốn nói sự thật chính là nàng tự đoán bông tai kia nhỏ như vậy, nếu bị mất khó mà tìm lại, do đó nàng không vội đi tìm, đợi đến đêm khuya cãi lệnh quý phi đi tìm, Tô thái hậu có thể vì vậy mà cảm động hơn.Tô Ngọc Doanh vì nóng lòng nghĩ cách lấy lòng Tô thái hậu mà làm ra chuyện ngu xuẩn, nàng ta thậm chí không nghĩ được hành động của mình sơ hở như thế nào, chỉ với khoảng thời gian không mấy thích hợp kia, Tô thái hậu sao có thể không đoán được mục đích lấy lòng của nàng ta cơ chứ, hiện tại cũng vì vậy mà không đường để chối cải.

Lúc này trong lòng Tô Ngọc Doanh cực kỳ phức tạp, nữa muốn nói ra sự thật nửa muốn không, bởi vì nếu nói ra mặt mũi của nàng xem như mất hết, thậm chí khi Tô thái hâu biết được sự thật từ Diên ma ma, không chừng sẽ phản cảm với nàng, nàng phải làm sao bây giờ?!Thấy Tô Ngọc Doanh lúng túng, Triệu quý phi trong lòng mừng thầm, ngoài mặt lại uy nghiêm hô lên:

"Tô Ngọc Doanh, ngươi còn gì để ngụy biện nữa."

Tô Ngọc Doanh cắn môi, ngẩng đầu nhìn Triệu quý phi, khí thế so với ban đầu yếu đi rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn không chịu thua."

Thần nữ thân là tú nữ, không có lệnh làm sao dám rời đi Trữ Tú Cung chứ?

Nếu ta tự ý xâm nhập hậu cung, nhất định sẽ bị quý phi nương nương người nghiêm phạt, do đó ta chỉ còn cách đợi đến đêm khuya lẽn ra ngoài, trong lòng chỉ mong không bị phát hiện."

"Hừ!

Ngụy biện, Trữ Tú Cung có quản sự ma ma, ngươi bị mất đồ, chỉ cần báo với quản sự ma ma một tiếng, với thân phận của ngươi, quản sự ma ma sau có thể không nể mặt, thậm chí còn có thể giúp ngươi tìm, nhưng ngươi lại âm thầm che dấu, nhất định là ngươi đang viện cớ ngụy biện."

"Ta..."

"Đủ rồi, bổn cung không muốn nghe ngươi giảo biện nữa, hung thủ chính là ngươi."

"Khoan đã."

Ngay lúc này Diên ma ma lên tiếng."

Bẩm quý phi nương nương, mặt dù chuyện bông tai của Tô tiểu thư nhất thời khó thể nói rõ được, không thể chứng minh nàng vô tội, tuy nhiên đồng thời cũng không chứng minh được hung thủ chính là nàng, lão nô biết được, nạn nhân là bị người dùng đá đánh vào đầu, bị thương cực kỳ nặng, sau đó bị vức xuống hồ sen, dẫn đến chết ngạt, mà nạn nhân cũng có hai người, lúc Tô tiểu thư phát hiện xác chết, ở đó cũng chỉ có nàng cùng tiểu cung nữ cận thân đi cùng, bọn họ cũng chỉ có hai người, cho dù hai bên động thủ, muốn đánh hai người kia bất tỉnh mà không kinh động đến ai, ta cho rằng hai người Tô tiểu thư không thể nào làm được."

Đối với lời của Diên ma ma, tất cả mọi người đều thầm gật đầu tán đồng, ngay cả Triệu quý phi cũng là như vậy, cho dù nàng muốn phản bác nhưng nhất thời cũng không biết phải nói gì, sắc mặt Tô Ngọc Doanh cũng tốt hơn một chút, mọi người nhất thời đều trầm mặt.Lý An Nhiên nhìn thần sắc lạnh lùng của quý phi, trong lòng cũng không khỏi suy tư, manh mối chứng cứ trong vụ án lần này thật sự không nhiều, muốn điều tra rõ ràng thật là vô cùng khó khăn.Vì sự việc phức tạp, có Diên ma ma nhìn chằm chằm, quý phi cũng không thể làm gì được Tô Ngọc Doanh, do đó buổi thẩm vấn này kết thúc trong không khí trầm trọng, quý phi buồn bực ra lệnh giam lỏng hai người Dương Mẫn Nhi và Tô Ngọc Doanh, những tú nữ khác cũng bị cấm rời khỏi phòng của mình khi chưa có lệnh, cuộc điều tra rơi vào thế bế tắc, chỉ có thể trông chờ vào Nội Vụ Phủ thẩm vấn cung nhân phụ trách hầu hạ đám tú nữ lần này phát hiện ra manh mối mới mà thôi.
 
Back
Top Bottom