Dị Giới  Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 38: Có Lẽ Việc Từ Bỏ Điểm Tình Cảm Và Pheromone Là Đúng Đắn...


Chương 38: Có Lẽ Việc Từ Bỏ Điểm Tình Cảm Và Pheromone Là Đúng Đắn... Chắc Vậy Ha?

Ngày 23 – Buổi Sáng, Sâu Trong Rừng

Gọi đây là quá trình luyện tập chăm chỉ sẽ là một cách đánh giá thấp vào thời điểm này. Tôi xin lỗi vì đã nói quá nhiều về bản thân mình. Nhưng nhờ đó mà tôi có đầy đủ MP nên có thể nói đó là một pha tiết kiệm tuyệt vời. Và việc có thể sử dụng Kyojitsu là một kết quả khá tốt. Gia tốc và tốc độ mà trước đây tôi chỉ có thể sử dụng ở khoảng cách xa, giờ tôi cũng có thể sử dụng ở khoảng cách ngắn, và trên hết, thay vì đâm sầm vào thứ gì đó, tôi có thể chuyển đòn tấn công đó thành đòn tấn công chém. Để biến khả năng tăng tốc tức thời thành sức mạnh tấn công, điều quan trọng là làm cách nào tôi có thể giữ được khả năng tăng tốc bùng nổ đó và cách tôi chuyển nó thành chuyển động tấn công bằng cách bước một bước và chém, tôi sẽ kiểm soát cơ thể mình như thế nào để giảm thiểu sự mất đà, tập hợp tất cả những thứ đó lại với nhau và tinh chỉnh nó. Và kết quả của việc đánh bóng đó là tôi đã đạt được Lv 10 và 「Kyojitsu Lv 1」. Tất cả những gì tôi đã làm không phải là vô nghĩa. Tôi đã có kết quả. Chỉ là cái kết không hay thôi.

Tuy nhiên, nếu tôi nghĩ ra một kỹ thuật, sáng tạo và sử dụng nó, liệu nó sẽ trở thành võ thuật hay kỹ năng mới không? Trên thực tế, tôi vừa mới nhận được 「Kyojitsu Lv 1」, ngay cả cái tên cũng giống hệt như tôi tưởng tượng. Nhưng trước đây không hề có chuyện tương tự xảy ra? Đây chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên? Hoặc có một số loại hạn chế?

Không, xét đến những gì tôi đã làm cho đến bây giờ, tôi thậm chí còn vui hơn khi không điều gì trong số đó trở thành kỹ năng hay danh hiệu. Giống như Võ Thuật 『Hoả Tiễn Nhân』hoặc 『Pháo Nhân』hoặc kỹ năng 『Nhân Diện Giao Nạn』. Thế là quá đáng, tôi mừng là không có chuyện gì xảy ra. Tôi nên cẩn thận đừng bất cẩn tạo ra các kỹ thuật của riêng mình trong tương lai, chúng có thể thực sự biến thành kỹ năng. 『Inferno』 (Chước Nhiệt Ngục Hói) đã bị phong ấn. Tôi rất ghét nếu nhận được ma thuật 『Chước Nhiệt Ngục Hói』hay thứ gì đó tương tự. Nó đã được niêm phong, hoàn toàn. Nhưng sự cố va chạm tốc độ cao, có thể khá hay nếu tôi tìm được một cái tên hay cho nó? Dù sao thì tôi cũng sẽ đâm vào mọi thứ, vì vậy nếu tôi đặt trước một cái tên hay ho cho nó... 『Cố Sự Đột Kích Đa Lang』 là không được... Cái khác nào... Dù vậy, đây không phải là lúc để nghĩ về điều này.

Cuối cùng thì tôi cũng đã đạt được Lv 10. Số lượng quái vật tôi giết trong thời gian đó có lẽ đã lên tới 4 con số. Nếu mọi người biết tôi phải tiêu diệt 1000 quái vật để đạt Lv 10 thì quái vật có lẽ đã tuyệt chủng? Và chắc chắn, chất lượng của quái vật cũng phải có mối liên hệ nào đó với điều này, có lẽ tôi đã thăng cấp vì đã giết được Vua Goblin. Hoặc là không. Có lẽ là do cả hai. Nhưng con đường lên Lv 10 thật dài. Cuối cùng tôi cũng thăng cấp, nhưng tôi không có thời gian để kiểm tra Trạng Thái của mình. Tôi cố gắng chỉ nhìn thoáng qua nó, vì tôi không có thời gian, hay nói đúng hơn, đây không phải là nơi dành cho việc đó. Kể từ khi nó xuất hiện. Tôi rất vui vì đã thăng cấp nhưng hóa ra, có thứ gì đó khác ở sâu trong rừng. Không phải là Vua Goblin, mà là Hoàng Đế Goblin. Điều đó giải thích tại sao lại có nhiều Vua Goblin đến vậy. Không phải chúng đang chơi trò đó đâu, chúng chỉ có một Hoàng Đế mà thôi. Tôi rất vui mừng khi đã đạt Lv 10, và con Goblin đến tận Lv 50. Nó không chỉ tạt nguyên thau nước vào mặt tôi mà làn tận một bể luôn. Và ở đây tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi đã vượt qua được Rào Cản Lv, và ở đây lại thêm 4 Rào Cản Lv nữa cản đường tôi. Siêu lạm phát, giá trị tụt dốc không phanh, trong khi tôi mới chỉ ăn mừng khi Lv 10...... Biết đọc tâm trạng dùm cái đi con Goblin kia.

Và do đó, tôi không làm gì khác ngoài việc né tránh trong một thời gian.

Các đòn tấn công có vẻ mạnh mẽ đến mức có cảm giác như chúng sẽ khiến tôi bay đi chỉ bằng cách lướt qua tôi.

Và điều này, tôi không làm gì khác ngoài né tránh.

Tôi đã thử đánh và chém nó, nhưng tôi không cảm thấy nó có tác dụng gì.

Mặc dù nó vẫy cây gậy xung quanh, nhưng các đòn tấn công quá nhanh nên không để lại cho tôi bất kỳ sơ hở thực sự nào. Dùi Cui đang bay trước mặt tôi. Tôi không thể tìm được cơ hội để né hay tạo khoảng cách giữa cả hai.

Do đó, tôi không làm gì khác ngoài né tránh.

Vì vậy, tôi không làm gì khác ngoài việc trốn tránh.

Không, thực ra tôi đang cố tấn công trong khi né tránh, nhưng đòn tấn công của tôi dường như không có tác dụng.

Và tôi cũng đang cố gắng đóng băng và đốt nó nhưng không ngăn được. Về phần cái đầu...... Nó đã hói rồi.

————————————————————————

Hoàng Đế Goblin

Tuổi: 32

Lv: 50

HP: 256

MP: 97

ViT: 317

PoW: 353

SpE: 94

DeX: 38

MiN: 19

InT: 11

LuK: 41

Võ Thuật: 「Chuỳ Thuật MAX」 「Đòn Mạnh MAX」 「Đòn Cơ Thể MAX」 「Da Sắt Bất Hoại Lv 8」 「Nghiền Nát Lv 7」 「Hỗn Loạn Lv 7」 "Da Sắt Bất Hoại".>

Kỹ Năng: 「Sinh Lực t*nh d*c Cao MAX」 「Cứng Rắn Lv 9」 「Uy Áp MAX」 「Nỗi Sợ Lv 7」 「Hồi Phục Lv 5」 「Kháng Ma Pháp Lv 5」

Trang Bị: 「Dùi Cui Gỗ」

————————————————————————

Mặc dù chỉ là một con Gob nhưng nó có tốc độ gần như ngang bằng với tôi? Chẳng phải điều đó không công bằng sao? Đó không phải là trái với quy định sao? Và nó thậm chí còn có thể chữa lành vết thương...... Thảo nào đòn tấn công của tôi dường như không hiệu quả. Tôi nghĩ rằng ít nhất tôi có thể làm nó hao mòn dần dần, nhưng nó đang phục hồi lại những thiệt hại mà tôi gây ra!

Tình hình đang xấu đi. Tôi chắc chắn sẽ hết mana trước. Mặc dù Phủ Ma Lực tiết kiệm mana nhưng tôi vẫn sử dụng nhiều mana hơn mức hồi phục. Thỉnh thoảng tôi cũng thử tấn công ma thuật nên MP cứ giảm dần. "Phủ Ma Lực".>

Nếu tôi ít nhất có thể đóng băng chân nó bằng Băng Thuật hoặc làm choáng nó bằng Lôi Thuật, thì tôi có thể làm gì đó trong tình huống này, nhưng có vẻ như những cách này chẳng có tác dụng gì cả hết.

Tôi chắc chắn đã chết rồi nếu không mua 『Áo Choàng Né Tránh – SpE +20% Tăng Né Tránh (Thấp)』 từ người buôn bán khả nghi. Từ bỏ Nhẫn Pheromone và Điểm Tình Cảm không phải là một sai lầm. Chắc chắn là vậy...

Woooa, nó vừa xoẹt qua tóc tôi, nó xoẹt qua tóc tôi kìa! Có mùi gì đó khét khét! Ngươi sẽ làm gì nếu ta bị hói hả? Trong một lúc, tôi liên tục né tránh trong khi quan sát nó, quan sát thật kỹ.

Có những lỗ hổng trong khả năng phòng thủ của nó, tôi không thể khai thác được chúng. Tôi sẽ không thể đánh được nếu không trao đổi đòn.

Đã đến giờ ăn tối rồi. Trong khi né, tôi rút nấm khô ra, và trong khi né, tôi nhai chúng. Tôi thậm chí còn không có cơ hội rưới nước tương.

Chờ đợi cho đến khi cuộc tấn công kết thúc.

Tôi thậm chí không thể làm chệch hướng Dùi Cui.

Tôi không thể tấn công.

Vì vậy, thay vì chặn đòn tấn công, tôi đánh vào cây gậy vừa xoẹt qua tôi.

Né tránh, tôi tấn công nó.

Làm đi làm lại, làm đi làm lại, làm đi làm lại cho đến khi thành công.

Nó gần như thành công, nhưng rốt cuộc tôi không thể phá vỡ tư thế của con Goblin.

Không đơn giản là tấn công mà tiến nửa bước rồi đánh, phá vỡ thế trận, tạo sơ hở nhất thời.

Kyojitsu.

Tôi không thể kết liễu nó chỉ trong một đòn. Tôi không thể gây sát thương nghiêm trọng cho nó chỉ trong một đòn. Cuối cùng, nó sẽ lành lại.

————————————————————————

Hoàng Đế Goblin

HP: 182/256

MP: 56/92

————————————————————————

Tôi cũng đã sử dụng hết một nửa số MP của mình. Để đánh bại nó, tôi cần một loạt đòn tấn công, vì vậy tôi khiến chuyển động của mình hiệu quả hơn, nhanh hơn và liên tục sử dụng Kyojitsu.

Tăng tốc vượt sức mạnh, bước vào phạm vi trong khi né tránh, chém, một bước nữa trong khi né tránh, chém. Tôi tiếp tục chém liên tục......

Bây giờ tất cả là do may mắn. Tôi khá chắc chắn điều duy nhất cứu tôi lúc này là vận may của tôi. Kể cả nếu khả năng tôi chết là 1 trên 1000 thì bây giờ tôi cũng đã chết rồi. Tôi xin lỗi LuK-san, bạn đang cố gắng hết sức. Bạn thậm chí không còn may mắn nữa, bạn là Epic Luck. LuK Max (Limit Break) đã làm phần việc của mình. Nhưng trong trường hợp đó, tại sao tôi lại bị mọi người mắng mỏ liên tục dù tôi chẳng làm gì sai? Bí ẩn ngày càng sâu sắc.

Hoàng Đế Goblin cuối cùng đã ngừng di chuyển. Thành thật mà nói, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hôm nay tôi chết 100 lần.

Đã bao nhiêu thời gian trôi qua? Tôi hoàn toàn mất cảm giác về thời gian. Có mất nhiều thời gian không? Nhiều không thế? Tôi gần như quên mất mình đã ăn tối rồi.

Nhưng chưa đâu, vẫn còn nhiều nữa. Kobold là kẻ tiếp theo. Cho dù tôi có 1.000 lần cận kề cái chết, cũng không có gì lạ nếu tôi bị giết hơn 10.000 lần nhưng tôi vẫn phải đi. Tay tôi vẫn còn bên tôi, chân tôi không bị gãy, mắt tôi còn nguyên và ruột tôi không có một lỗ thủng. Vậy là nó vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa...
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 39: Tôi Bị Mắng Khi Nói Đêm Dài Vì Hành Tinh Quay


Ngày 23 – Giữa Trưa, Quán Trọ White Weirdo

Mặc dù chúng tôi chưa đạt được kết luận nào, nhưng như một sự thỏa hiệp, chúng tôi bắt đầu điều tra khu rừng, nhưng chỉ ở gần rìa của nó, và chúng tôi cũng có thể kiếm EXP trong khi kiểm tra tình hình.

Đó chỉ là cái cớ thôi, mọi người chỉ đơn giản là muốn được đến gần hơn dù Haruka-kun ở đâu mà thôi. Chia thành 5 nhóm, chúng tôi lại hành quân như đàn ngỗng hoang.

「Không có một con quái vật nào xung quanh cả, chúng ta sẽ không thể nâng cao Lv của mình như thế này được.」

Thực sự, không một kẻ nào cả. Mặc dù chúng tôi đang ở trong rừng nhưng không có kẻ thù nào chiến đấu, tất cả quái vật đều bị tiêu diệt, diệt chủng và tàn sát. Và chỉ có một nghi phạm duy nhất.

「Chúng ta sẽ đi sâu hơn nhé?」

Thật sự là một câu hỏi vô nghĩa, mọi người cứ tiến sâu hơn vào rừng như thể bị ma nhập, bất kể tôi có cố gắng ngăn cản họ đến thế nào đi chăng nữa.

「Tớ không nghĩ sẽ thuyết phục lắm nếu người đang cố ngăn cản chúng ta lại lao lên trước mọi người?」

Không, không, không, không ổn chút nào cả. Dù vậy, nếu Haruka-kun không muốn chúng tôi đến thì phải có lý do chính đáng.

Mặc dù vậy, mọi người vẫn tiến lại gần hơn, từng bước một, biết rằng cuối cùng, chúng tôi sẽ tiếp cận được cậu ấy, lo lắng rằng nếu không thì cậu ấy có thể biến mất...

Ngay cả khi chúng tôi muốn coi đây là một nỗ lực để nâng cao Lv thì cũng không có quái vật nào xung quanh cả.

Chúng tôi cứ tiếp tục đi ngày càng xa vào rừng.

・・・

Đã vài giờ trôi qua rồi. Chắc cũng hơn 3 tiếng rồi. Chúng tôi đã vượt quá thời gian thỏa thuận ban đầu.

Nhưng không một ai, không một người nào đề nghị chúng tôi nên quay lại, có lẽ tôi sẽ phải là người nói điều này. Mặc dù có lẽ tôi là người không muốn nói ra điều này nhất. Dù Haruka-kun đã thừa nhận tôi, thừa nhận khả năng của tôi nhưng tôi vẫn phải là người nói ra điều này. Chưa hết, chúng tôi vẫn tiếp tục đi về phía Hang Động, từng bước một......

Bị đưa đến một thế giới như vậy, chúng tôi quên mất cách cười hay thậm chí nhìn về tương lai, không biết mình nên làm gì, và chỉ với suy nghĩ đó thôi đã dày vò tâm trí chúng tôi, chúng tôi đã có thể tìm được một nơi mà chúng tôi có thể yên tâm, nơi chúng tôi có thể cười, tất cả là nhờ Haruka-kun, người đã mang đến một nơi như vậy, một cơ hội như vậy cho chúng tôi. Đó là lý do tại sao...

Cho dù chúng tôi có đi bao xa, cũng không có lấy một con quái vật nào trong tầm mắt.

Không ai nói một lời trên đường trở về. Bước chân của mọi người đều chậm nên khi chúng tôi đến quán trọ thì trời đã tối rồi, mặc dù chúng tôi không gặp phải con quái vật nào. Chúng tôi không thể như thế này được, chúng tôi phải nâng cao Lv của mình, nhưng chúng tôi lại quay về và không thể làm gì được.

Khi tôi nói 『Chúng ta quay lại đi...』mọi người đều nhìn tôi với vẻ mặt chán nản, buồn bã, khốn khổ và đáng thương. Họ nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ, nhìn xuống và gật đầu, đồng ý quay lại, thở dài than thở...... Tôi, có lẽ, cũng có biểu cảm giống họ.

・・・

Oda-kun và những người khác cũng thuê một phòng trong cùng một quán trọ, và để ngăn chặn bất cứ ai lẻn ra ngoài, tôi đã thay đổi cách phân bổ phòng, tạo ra một tình huống mà mọi người đều có thể giám sát những người khác. Nếu không thì mọi người sẽ ra ngoài, kể cả tôi.

Tôi không nhớ lần cuối cùng nó yên tĩnh như vậy trong giờ ăn là khi nào. Gái Lép cũng rất lo lắng. Tôi xin lỗi, mặc dù chúng tôi vừa mới gặp lại Oda-kun và những người khác. Mặc dù nó được cho là mục tiêu ban đầu của chúng tôi. Mọi người ăn xong chỉ trao đổi vài câu rồi chỉ biết nhàn rỗi, không biết phải làm gì. Đơn giản là vì Haruka-kun không ở cùng chúng tôi nên tất cả mọi người, ngay cả những cô gái luôn gây ồn ào, suốt ngày la mắng, và Oda-kun và những người khác, được cho là có tài không đọc được bầu không khí, đều im lặng, nghiền ngẫm và lo lắng, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong vô vọng...

Tôi không biết đêm đó có thể dài đến thế.

Bởi vì thông thường, khi chúng tôi gây ra một vụ ồn ào lớn, khi chúng tôi cười và nói, một ngày sẽ kết thúc mà chúng tôi không hề hay biết.

Trong nháy mắt.

Những lúc như vậy chúng tôi sẽ nghĩ rằng không có đủ thời gian và chúng tôi cần nhiều giờ hơn trong một ngày.

Ở quá khứ, không ai biết đêm lại có thể dài đến thế.
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 40: Có Vẻ Như Không Chỉ Thảo Phạt Gob Và Kobo Mà Cả Những Lão Già Nữa


Ngày 23 – Ban Đêm, Hang Động

「Paaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.」

Tệ thật. Có phải mật độ ngu ngốc của những lão già kia đã lây sang và khiến tôi bắt đầu biến thành một lão già không? Nó là bệnh truyền nhiễm à? Có lẽ tôi nên thảo phạt mấy lão cho rồi ha? Tôi nên làm thế. Nó đã được quyết định.

Mặc dù tôi đã tạo ra một bồn tắm có thể tạo ra những dòng bong bóng phản lực bằng Phong Thuật, nhưng đến tận bây giờ tôi mới có thể vào được nó. Từ khi nó được đưa vào sử dụng đã hơn 10 ngày trôi qua. Nhưng tôi không hề hối tiếc. Không có gì cả. Và cũng không có cảm giác tội lỗi, hối hận hay ăn năn. Đó là bởi vì, trong khoảng thời gian đó, có 20 nữ sinh cao trung đã sử dụng nó! Điều tôi thực sự hối hận, than thở và cảm thấy rất cay đắng là đã để cho những Đồ Ngốc đó sử dụng nó ngày hôm qua. Nếu ít nhất tôi dùng nó trước họ...

「Hôm nay không có khách à?」

Sau khi tận hưởng bồn tắm, tôi uống nước ép quả mọng.

「Puhaaaa.」

Vâng, tôi nên giết mẹ những lão già đó, căn bệnh này không được phép lây lan. Đó là một mối nguy hiểm sinh học. Thậm chí còn không nhận ra rằng tôi đang đặt một tay lên hông mình, giống như một lão già. Chết tiệt, nó đang phát triển dần à?! Tôi chỉ mới 16 thôi đó! Tôi thực sự sắp biến thành một lão già sao?...... Tôi nên tìm kiếm một loại thảo dược để ngăn chặn điều này. Nó có phải là thứ gì đó có thể ngăn ngừa lão hóa?

「Kyojitsu」cũng có thể được sử dụng để chống lại tốc độ của lũ Kobold. Kỹ thuật này chỉ đơn thuần là vung gậy trong khoảng cách ngắn nhất. Khoảng cách là nửa bước, nhiều nhất là một bước. Đơn giản chỉ cần dồn tất cả sức mạnh, tốc độ, trọng lượng, mana và kỹ năng của tôi vào một đòn tấn công, kết hợp chúng. Cuộc tấn công bùng nổ nhanh nhất và ngắn nhất. Nhưng trừ khi tôi học được cách liên kết những đòn tấn công như vậy lại với nhau, nếu không nó sẽ chỉ là đòn tấn công dùng một lần.

Kết hợp một bước và một cú vung vào cùng một hành động.

Hãy biến hình thức đó thành thói quen.

Tôi phải có khả năng chém một cách tự nhiên khi bước đi.

Hãy ghi nhớ nó bằng cơ thể, thực thi nó bằng tâm trí, bao bọc cơ thể bằng mana và thực hiện chuyển động đó.

Chà, hôm nay tôi đã cận kề cái chết rất nhiều lần và đã vượt qua được điều tồi tệ nhất nhờ sự may mắn tuyệt đối. Cảm ơn Epic Luck-san, bình thường thì tôi đã chết rồi.

Mặc dù tôi cảm thấy như đang ở giữa chừng tôi bị chiếm hữu bởi sự máu nóng hoặc chỉ đơn giản là sự ngu ngốc......

Nghĩ lại, có phải tôi đã bị lây nhiễm sự ngu ngốc bởi những Đồ Ngốc đó không?! May là tay vẫn còn ở bên tôi, chân tôi không bị gãy, mắt tôi còn nguyên và tôi không bị thủng ruột?! Đó chỉ là một cuộc nói chuyện điên rồ! Ngay cả một vết xước nhỏ cũng có thể g**t ch*t tôi!... Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bị ghi danh hiệu Đồ Ngốc vào bảng trạng thái của mình...... Và tôi cũng không muốn danh hiệu Lão Già nữa...

————————————————————————

Trạng Thái

Tên: Haruka

Chủng Tộc: Con Người

Tuổi: 16

Lv: 11

Chức Nghiệp: —

HP: 164 (44 UP)

MP: 170 (48 UP)

ViT: 154 (36 UP)

PoW: 158 (41 UP)

SpE: 166 (48 UP)

DeX: 165 (49 UP)

MiN: 174 (44 UP)

InT: 181 (47 UP)

LuK Max (Đột Phá Giới Hạn)

SP: 311

Võ Thuật: 「Gậy Thuật Lv 9」 (2UP) 「Né Tránh Lv 8」 (2UP) 「Trực Giác Lv 9」 (3UP) 「Phủ Ma Lực Lv 8」 (2UP) 「Chuyển Động Tức Thời Lv 1」 (Mới)

Ma Thuật: 「Nhiệt Thuật Lv 4」 「Chuyển Động Thuật Lv 7」 (UP) 「Trọng Thuật Lv 7」 (UP) 「Đóng Gói Thuật Lv 7」 (UP) 「Tứ Nguyên Tố Thuật Lv 6」 (UP) 「Mộc Thuật Lv 6」 (2UP) 「Lôi Thuật Lv 4」 (UP) 「Băng Thuật Lv 4」 (UP)

Kỹ Năng: 「Sức Khỏe Lv 5」 (UP) 「Nhạy Thể Lv 5」 (UP) 「Thể Dục Lv 8」 (3UP) 「Đi Bộ Lv 7」 (UP) 「Thuần Hoá Lv 5」 (UP) 「Thẩm Định Lv 8」 (2UP) 「Viễn Thị Lv 7」 (UP) 「Thần Nhãn Lv 1」 (Mới) 「Nguy Hiểm Cảm Tri Lv 8」 (UP) 「Tìm Kiếm Lv 8」 (UP) 「Điều Khiển Ma Thuật Lv 8」 (UP) 「Xoá Hiện Diện Lv 6」 (UP) 「Tàng Hình Lv 8」 (2UP) 「Ẩn Mật Lv 8」 (2UP) 「Bản Đồ Lv 5」 「Tập Trung Lv 8」 (2UP) 「Kháng Vật Lý Lv 6」 「Hồi Phục MP Lv 8」 (2UP) 「Hồi Phục HP Lv 7」 (UP) 「Suy Nghĩ Song Song Lv 6」 (2UP) 「Suy Nghĩ Nối Tiếp Lv 6」 (2UP) 「Suy Nghĩ Nhanh Lv 7」 (6UP) 「Áp Vào Lv 5」 (3UP) 「Phong Hành Lv 5」 (3UP) 「Gia Tốc Cực Độ Lv 5」 (4UP) "Thuần Hoá".>

Danh Hiệu: 「Hikikomori Lv 5」 (UP) 「NEET Lv 5」 (UP) 「Cô Độc Lv 5」 (UP) 「Pháp Sư Lv 8」 (3UP)

Không Rõ: 「Ho-Ren-So Lv 4」 (UP) 「Khéo Léo Kém Lv 5」 (UP) 「Vô Năng Lv 5」 (UP)

Trang Bị: 「Trượng Thường Xanh?」 「Quần Áo Cơ Bản?」 「Găng Tay Da?」 「Giày Da?」 「Áo Choàng?」 「Kính Áp Tròng?」 「Nhẫn Linh Hồn」 「Túi Vật Phẩm」 「Vòng Tay PoW+31%, SpE +19%」 「Mũ Đen」

————————————————————————

Cuối cùng tôi đã thăng cấp, nhưng chỉ có 2 Lv thôi sao? Đó là gì vậy? Chất lượng hơn số lượng nhỉ? Ai đó có thể viết một hướng dẫn hoặc một cái gì đó tương tự không? Tôi không hiểu điều này chút nào. Và điều tôi không đạt được nhiều nhất là kỹ năng của mình.

Đúng như tôi nghĩ, chỉ số của tôi tăng lên nhiều hơn. Tôi đã nghi ngờ về nguyên nhân, và sau khi đến thị trấn, họ đã chuyển sang kết án, điều mà hôm nay tôi đã có thể xác nhận. Nguyên nhân là do Nấm Tiềm Năng. Đó là thủ phạm. Đó là lý do tại sao chỉ số của tôi cao bất thường. Có lẽ không chỉ tôi mà cả các Vua Goblin và Hoàng Đế Goblin cũng ăn chúng. Mặc dù tôi là người duy nhất ăn nấm với nước tương, nên tôi có thể thưởng thức hương vị sang trọng hơn cả Hoàng Đế. Nó rất là ngon đó.

Nấm HP và MP là những vật phẩm siêu cao cấp, không có loại Nấm Tiềm Năng nào như vậy tồn tại ít nhất là trong xã hội loài người. Không ai biết về chúng, không ai nhìn thấy chúng, và ngay cả khi một loài quý hiếm mọc ở đâu đó, nó sẽ bị Goblin xử lý, sau đó chúng sẽ trở thành Vua hoặc Hoàng Đế Goblin, tạo ra bầy đàn của riêng mình, khiến con người không thể tiếp cận khu vực này. Đó là lý do tại sao cả người phụ nữ ở cửa hàng tạp hoá lẫn nhân viên bang hội đều không biết gì về nó. Nếu không có sự may mắn đặc biệt, người ta thậm chí sẽ không biết về chúng, chứ đừng nói đến việc ăn chúng. Và tôi là người duy nhất biết chúng dùng chung với nước tương ngon thế nào. Và tôi là người duy nhất đã thử điều đó. Fufufu, thế không hay sao.

Gob đánh rơi Vòng Tay Quái Vật, +1% từ Thủ Lĩnh Goblin, +3% từ Vua Goblin và +6% từ Hoàng Đế Goblin. Điều tương tự cũng xảy ra với Kobo. Và những chiếc vòng tay có kết hợp được với nhau không nhỉ? Giống như, nếu đặt chúng lại gần nhau, chúng sẽ dung hợp lại á? Một cái gì đó tương tự vậy? Nhưng nó dường như không làm tăng trọng lượng.

Về mặt EXP, sẽ tốt hơn nếu tiêu diệt nhiều quái vật yếu. Những con số tạo nên sự khác biệt. Sâu trong rừng có những con quái vật mạnh hơn, nhưng số lượng chúng lại không nhiều. Chà, nếu có nhiều thì tôi đã chết rồi. Nhưng những chiếc vòng tay rất đẹp. Ngay cả khi một con chỉ cho +1% thì 100 con trong số chúng cũng có nghĩa là đủ +100%. Theo một cách nào đó, nó thậm chí còn tốt hơn việc thăng cấp.

「Kyojitsu Lv2」(Mới 2UP), mà tôi vừa đạt được đã tăng được 2 Lv, điều này thật tuyệt, nhưng mặt khác, sau khi đi xa đến mức đó, nó chỉ lên được 2 Lv. Có điều gì đó hơn thế nữa? Nó có thể phát triển hơn nữa không?

Có lẽ tôi đã nhận được 「Chuyển Động Tức Thời Lv 1」 nhờ chuyển động lặp đi lặp lại ở tốc độ cao. Dù sao thì 「Gia Tốc Cực Độ Lv 5」 đã tăng lên 4 Lv, nên có lẽ tôi đã đẩy nó hơi quá.

Và 「Thể Dục Lv 8」 đã tăng 3 Lv. Có vẻ như tôi đã hiểu nhầm rồi, tập thể dục dụng cụ mỗi sáng như một kẻ ngốc khi dường như nó thực sự có nghĩa là sự phối hợp hoặc sự nhanh nhẹn...... Thế thì cứ nói vậy đi. Những chuyển động bất thường từ Kyojitsu có lẽ đã khiến nó thăng cấp, cải thiện khả năng phối hợp của tôi. Vì vậy, không có nghĩa là tôi giỏi thể dục dụng cụ hơn.

Chà, cũng có lý thôi, việc c**ng b*c di chuyển cơ thể của tôi thông qua các kỹ năng sẽ loại bỏ những chuyển động và sức mạnh vô dụng, nhưng điều đó vẫn không thay đổi rằng đó là một chuyển động c**ng b*c.

Nhưng thứ tôi không hiểu được là 『Thần Nhãn Lv 1』. Đó có phải là con mắt của Thần không? Hay tôi có thể nhìn thấy Thần Linh? Nếu tôi có thể nhìn thấy Thần Linh thì tôi sẽ thuyết phục lão già đó ngay khi tôi nhìn thấy ông ta!

Khả năng của tôi có hạn. Một số điều là không thể đối với tôi.

Có một giới hạn đối với những gì tôi có thể thử và những gì tôi có thể làm.

Chà, bây giờ thì......

Ngày 23 – Kết Thúc
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 41: Kẻ Xấu Xa Nhất Hay Bậc Thầy Của Sự Xấu Xa, Ai Mới Là Chân Phản Diện?


Ngày 24 – Buổi Sáng, Hang Động

Cuối cùng, khách không đến. Chà, cho dù hắn có không bao giờ đến thì với tôi cũng không sao cả. Dù sao thì tôi cũng không mời hắn đến mà.

Tôi chỉ đang đứng chắn đường ở đây thôi.

Một loại bù nhìn.

Chỉ cần ở đây là đủ.

Và làm những gì tôi phải làm.

Tôi có thể không thích điều đó, nhưng hắn cũng nên như vậy.

Hắn là kẻ xấu xa nhất, nhưng tôi là bậc thầy của sự xấu xa, tôi có thể tự tin nói như vậy. Lớp trưởng và những người khác cũng có thể bảo đảm điều đó.

Bản chất đối thủ chỉ là xấu xa, nhưng tôi là một tên tội phạm đến ai cũng tin như vậy. Tôi đang cố tình làm điều đó, một chuyên gia khiến mọi việc trở nên tồi tệ nhất. Lớp trưởng và những người khác cũng có thể đảm bảo điều này. Đó là một câu hỏi hay ai là kẻ xấu thực sự ở đây.

Thời gian đang đứng về phía tôi. Kéo dài nó ra sẽ là vấn đề đối với đối thủ chứ không phải tôi.

Dù vậy, hắn vẫn chưa đến, nghĩa là hắn đang quan sát từ đâu đó, đang thu thập thông tin ở đâu đó, rằng những tính toán của hắn vẫn chưa xong. Trong trường hợp đó, tôi sẽ mạnh mẽ hơn trong lúc này, nó có thể vô nghĩa, nhưng nó có thể tạo ra rất nhiều ý nghĩa. Còn tốt hơn là không làm gì cả. Ngay cả khi trong trường hợp xấu nhất nó là vô nghĩa, ngay cả khi nó có thể là vô nghĩa, ngay cả khi nó gần như chắc chắn là vô nghĩa, thì ít nhất nó cũng không có điểm xấu nào. Dù sao thì chúng tôi cũng không hợp nhau lắm.

Tôi khởi hành sau khi ăn cá vào bữa sáng. Cá nướng với bánh mì có vẻ là một sự kết hợp đáng ngờ nhưng tôi lại không có cơm. Tôi tự hỏi người nước ngoài ăn nó như thế nào?

Mọi người chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết nếu cô chủ cửa hàng tạp hoá tìm được gạo.

Hôm nay lại là một ngày nữa tôi đi săn nấm. Và cả Gob và Kobo.

Chà, tôi đạt Lv 20 là không thể, nhưng đối với Lv 15... cũng không thể. Không đời nào hắn chỉ đứng nhìn và cho phép tôi làm điều đó. Điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ quan sát nhiều nhất là đến khi tôi đạt Lv 14. Đến lúc đó hắn nên xuất hiện.

Dù vậy, tôi chỉ mới lên Lv 11. Tôi không có nhiều thời gian như vậy.

Mặc dù tôi thăng cấp chậm nhưng có lẽ hắn vẫn sẵn sàng chờ đợi. Trong khi đó, Lớp trưởng và những người khác sẽ còn nâng cao Lv của họ hơn nữa, trong khi Lv của những Otaku sẽ tăng vọt. Điều gì sẽ xảy ra với đám Đồ Ngốc? Tôi cũng đã gửi thịt cho Lớp trưởng rồi, nên chắc sẽ ổn thôi. Hãy tiếp tục và bị mắng thay cho tôi mỗi ngày nhé. Thôi nào, tôi sẽ bị chiếu tướng nếu cứ tiếp tục chờ đợi.

Những Otaku có thể có một vùng đệm an toàn ở các Lv. Vì họ không biết đối thủ mạnh đến mức nào nên tạo ra sự chênh lệch Lv càng nhiều càng tốt là điều duy nhất họ có thể làm. Họ có thể sẽ không đọc được tâm trạng và sẽ tiếp tục thăng cấp cho đến khi trở thành người mạnh nhất.

Miễn là không có gì cản đường họ. Đúng vậy, miễn là không có ai cản đường họ. Tôi chỉ cần cản đường những người sẽ cản đường họ. Giống như tôi đang làm lúc này. Và trong khi chúng tôi đang cản đường nhau thì những người khác đang dần vượt qua chúng tôi.

Một loại con tốt hy sinh, lấy nó có nghĩa là lãng phí nước đi của bạn, nhưng bạn không thể không lấy nó. Thì rất khó chịu phải không? Ngay cả khi hắn đã cố gắng hết sức để chia rẽ chúng tôi.

Khi tôi cắm trại ở đây, hắn sẽ bị tấn công nếu cố vượt qua điểm này và sẽ không bắt kịp lũ Đồ Ngốc nếu không vượt qua được đây. Một phiền toái thật sự. Mặc dù tôi bị cô lập rất tốt.

Thật xui xẻo cho hắn khi tôi quyết định định cư ở Hang Động này phải không? Tại vì hắn không có đủ LuK.

Và tôi thật may mắn khi đến được Hang Động này và định cư trong đó. LuK-san là người mạnh nhất.

Và dù may mắn hay xui xẻo thì chúng tôi cũng sẽ phải gặp nhau ở đây. Xác suất là tồi tệ nhất, nhưng bản thân may mắn là tốt nhất.

Nó có thể sẽ đi theo một lộ trình đã định trước cho đến cuối cùng.

Đúng như mong đợi. Đúng như dự đoán, đây là điều tồi tệ nhất đối với cả hai chúng tôi.

Đối với tôi, đó là điều vô vọng về mặt sống sót, đối với hắn về tương lai.

Mặc dù hắn đã chia rẽ mọi người bằng cách thao túng tinh thần.

Nhưng Lớp trưởng và những người khác đã bắt đầu tập hợp lại.

Và hắn phải làm thế nào để chia rẻ một người cô độc?

Đó là lí do tại sao hắn đang quan sát. Giết tôi không cần đến Lv cao như vậy.

Tuy nhiên, những người bạn cùng lớp khác sẽ ngày càng nới rộng khoảng cách về Lv. Hắn có thể đang hoảng loạn, nhưng hắn thiếu phương tiện để giải quyết tình hình.

Chắc là hắn đã kiệt sức rồi. Chắc khó chịu lắm, khó chịu lắm. Điều này thật sự rất vui. Hoàn toàn tuyệt vời.

Hôm nay tôi chỉ đơn giản là đi bộ khắp nơi. Đơn giản là đi bộ, nếu tôi gặp thứ gì đó thì tôi sẽ săn lùng nó, nhưng ngoài việc đó ra thì tôi chỉ đang đi bộ.

Cuộc chạy bộ bắt đầu sau buổi trưa nên bây giờ tôi sẽ chỉ đi bộ thôi. Đi bộ như để kiểm tra, đi bộ như để kiểm tra.

Đúng như dự đoán, có rất nhiều quái vật yếu ở thượng nguồn. Chỉ tối ưu cho việc săn EXP. Trong trường hợp này, hắn có thể đã trên Lv 30 hoặc gần 40. Chà, đã quá muộn để lo lắng về điều đó vào thời điểm này. Tôi chỉ đi bộ, săn bắn và sau đó tiếp tục đi bộ.

Tôi vừa ăn vừa đi bộ. Đã lâu rồi tôi mới ăn món khô, nhưng nó chẳng ngon chút nào.

Giờ thì, tôi đoán là đi bộ thế là đủ rồi phải không? Hãy thử chạy.

Chạy nhanh qua rừng tùy ý, tôi săn lùng những gì tôi gặp. Vâng, quay lại chuyện đó một lần nữa. Vì tôi không thể chiến đấu và giành chiến thắng trực diện nên tôi đi săn.

Vì tôi thiếu sức mạnh nên tôi sử dụng tốc độ. Nếu mục tiêu quá xa tôi có thể lao tới, nếu có khoảng cách, tôi có thể phục kích nó, nếu không có khoảng cách nào cả, bây giờ tôi có thể sử dụng Kyojitsu. Chà, về cơ bản đó là những gì tôi đã làm ngay từ đầu.

Sẽ sớm được 1 tháng kể từ khi tôi bầu bạn với Gob, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy tình bạn đang chớm nở. Không phải kẻ thù đầu tiên phải ở vị trí giống như kẻ thù tự do sao? Đến giải cứu bất chấp sự cạnh tranh đang diễn ra? Đó không phải là cách nó thường diễn ra sao? Chà, xét đến việc tôi đang giết từng con Gob mà tôi gặp, tôi sẽ cần một thầy trừ tà nếu bất kỳ con nào trong số chúng quay trở lại.

Vâng, thông thường, theo cốt truyện, người ta sẽ thuần hóa Gob và Kobo rồi chiến đấu trong rừng bằng cách sử dụng chúng. Nhưng chẳng có chuyện gì như vậy xảy ra ở đây vì tôi đang tiêu diệt từng con quái vật. Chẳng phải điều đó đặt tôi ngang hàng với những con Kobo nhảy lên cắn đứt đầu ngay khi chúng nhìn thấy tôi sao? Và trên hết, tôi không những không trở thành Thuần Thú Sư mà còn suýt trở thành Thuần Phò Sư. Làm thế nào mà nó lại biến thành thế này?

Dù sao đi nữa, tôi chỉ cần đi săn thôi. Nó sẽ ngăn hắn nâng cao Lv, và tôi thậm chí có thể tự thăng cấp nếu may mắn.

Hắn muốn thông tin, tôi muốn EXP, hắn không quan tâm liệu tôi có thăng được vài Lv hay không và tôi không quan tâm đến việc bị nhìn thấy.

・・・

Thư giãn, nghiêng người về phía trước, như thể sắp khuỵu gối, tôi chỉ tiến về phía trước nửa bước mà không dồn sức lực không cần thiết. Đi được nửa bước tôi vung kiếm. Kết hợp Trọng Thuật, Gia Tốc Cực Độ, mana và hơi thở vào một đòn tấn công. Nếu tôi không dồn mọi thứ vào một đòn, nó sẽ cắn đứt đầu tôi. Tôi muốn tránh điều đó bằng mọi giá!

Vâng, tôi cũng có thể hạ gục Vua Kobold, siêu nhanh nhưng nó luôn nhắm vào đầu và tôi tuyệt đối không để nó cắn vào đầu mình! Tuyệt đối!

Tốc độ của nó nhanh đến mức để lại cả dư ảnh. Nó thậm chí còn sử dụng combo, tấn công từ nhiều hướng khác nhau, nhưng cuối cùng, nó vẫn cắn vào đầu tôi......

Mặc dù về mặt thể chất tôi không hề hấn gì, nhưng về mặt tinh thần tôi đã phải chịu một đòn nặng nề.

Vângg, tôi sẽ xong việc nếu có Hoàng Đế Kobold. Rời xa khỏi Hang Động thêm nữa không phải là một ý kiến hay. Chúng ta hãy đi đường vòng và về nhà.

Tuy nhiên, hắn vẫn chưa đến à? Chà, tôi không quan tâm liệu có quá muộn không? Hắn đang đánh giá thấp khả năng đọc tâm trạng của những Otaku, những Đồ Ngốc đến mức nào và sức thuyết phục của các cô gái đáng sợ đến mức nào. Mặc dù hắn đã nỗ lực rất nhiều để chia rẽ họ, nhưng những ứng cử viên trở thành anh hùng và huyền thoại của thế giới này có lẽ đã bắt đầu thống nhất. Những nhân vật phụ như chúng tôi sẽ không có cơ hội bắt kịp họ......

Có lẽ tôi đang hiểu lầm gì chăng?
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 42: Tôi Bị Mắng Khi Nói Quán Trọ Có Ma Ám Vì Những Thanh Âm Lạ Lùng...


Chương 42: Tôi Bị Mắng Khi Nói Quán Trọ Có Ma Ám Vì Những Thanh Âm Lạ Lùng Vào Ban Đêm

Ngày 24 – Buổi Sáng, Hầm Ngục

Dù thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn tiếp tục chiến đấu, dù thế nào đi chăng nữa, chúng tôi vẫn tiếp tục chiến đấu. Bằng cách này hay cách khác, chúng tôi phải nâng cao Lv càng nhiều càng tốt, bởi vì đó là điều Haruka-kun mong muốn ở chúng tôi. Mặc dù chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì cho cậu ấy, mặc dù chúng tôi chưa làm được điều gì cho cậu ấy, nhưng bây giờ chúng tôi không thể nói rằng cả bọn thậm chí sẽ không cố gắng làm những gì cậu ấy muốn.

「Haaー Haaー Hooー」

「......Phương pháp Lamaze?」

Và nó là cái gì?! Oda-kun và những người khác đã nâng cao Lv của họ ở nơi hiệu quả nhất cho việc đó. Những hầm ngục bí ẩn tồn tại trong thế giới này.

Ngay cả những cư dân của thế giới này cũng không biết tại sao chúng tồn tại, nhưng Oda-kun và những người khác nói rằng đó là một điều sáo rỗng và chấp nhận nó như một điều tự nhiên nhất.

Tuy nhiên, không cần phải hiểu điều này, dù sao thì chúng tôi cũng sẽ không hiểu được điều đó, điều duy nhất chúng tôi biết thực sự là tất cả phải trở nên mạnh mẽ hơn. Dù không ai muốn hiểu nhưng mọi người đều làm theo vì đó là điều Haruka-kun muốn chúng tôi làm.

「Tại sao con rắn này đột nhiên xuất hiện từ hư không vậy! Tại sao nó lại quằn quại như thế hả!」

「Có những con quái vật như thế này không bị phát hiện bởi Nguy Hiểm Cảm Tri, vì vậy các cậu phải luôn cảnh giác.」

Dưới sự hướng dẫn của Oda-kun và những người khác, chúng tôi chiến đấu, nói chuyện và lại chiến đấu.

「Tiên phong thế chỗ mau, ehm, tam giác đối một, và không được dùng Tường Sét.」

「 「 「 「Eeee.」」」」

Trong thời gian nghỉ giải lao, chúng tôi nghe bài giảng về kỹ năng, điều chỉnh trạng thái, kích hoạt kỹ năng cho SP để tối ưu hóa mọi thứ tốt hơn cho phong cách chiến đấu của chúng tôi và học các kỹ năng mới. Oda-kun và những người khác nói chuyện trôi chảy về những chủ đề đó như thể họ đã từng thấy tất cả những điều này trước đây. Họ thực sự đã sống ở Nhật Bản cách đây không lâu phải không? Tại sao họ biết rõ tất cả những điều này? Vậy nên Haruka-kun đã rất nghiêm túc khi nói rằng 『Họ sẽ nghiêm túc hơn sau khi đến dị giới』.

Tầng 1 là Gob, thắng dễ ẹt.

Tầng 2 là Kobo, không phải là đối thủ.

Tầng 3 là những con Lục Lang, đơn giản là khó chịu.

Tầng 4 là...... Tầng 4 là một số loại côn trùng...... Giống như những con bọ nước khổng lồ đang bay thẳng tới......

Thông thường, nó sẽ trở thành một vụ náo động lớn, mọi người sẽ la hét giữa sự hỗn loạn hoàn toàn...... Nhưng chúng tôi đã đánh bại chúng mà không hề bối rối. Kinh tởm...... Ghê tởm...... Không muốn chạm dù chỉ một ngón tay vào chúng......Và chúng đang phun ra một loại chất lỏng nào đó khi bị chém...... Nhưng chúng tôi bình tĩnh tiêu diệt chúng. Chúng không mạnh. Chỉ là thô thiển. Chúng tôi sẽ không bị giết bởi thứ như thế này. Đó không phải là cuộc chiến vì mạng sống của chúng tôi. Chúng tôi không cần phải tự giải quyết. Vì vậy, chúng tôi không thể chùn bước trong một cuộc chiến như vậy. Không đời nào một điều như vậy có thể được cho phép.

Ở Tầng 5, chúng tôi...... Trút sự thất vọng của mình với lũ Orc ở đó. Lũ bọ quá thô thiển......

Hiện tại, chúng tôi đang ở Tầng 6, Lục Xà ở đây vượt qua được cả 「Nguy Hiểm Cảm Tri」 để thực hiện các cuộc tấn công bất ngờ. Nhưng nó ổn mà. Chúng tôi không còn yếu đuối nữa. Nếu chúng tấn công, chúng tôi chỉ cần tiêu diệt nó.

Chỉ còn một chút nữa là tới cầu thang lên Tầng 7. Mục tiêu hôm nay là Tầng 20, dù nó vô lý hay liều lĩnh cũng không thành vấn đề. Chúng tôi chỉ đang đi theo dòng chảy. Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.

Tốt rồi. Mọi người đều có vẻ bình tĩnh và điềm tĩnh.

・・・

Đã đến lúc chúng ta quay lại. Chúng tôi chỉ đạt tới cấp độ Tầng 17 nhưng về mặt EXP, dường như không có sự khác biệt lớn giữa quái vật ở cấp độ Tầng 12 và Tầng 24 nên mục tiêu của chúng tôi là tăng Lv. Mọi người chỉ đơn giản là trút giận lên lũ quái vật và thế giới này.

「Bọ Ngựa ở tầng này cũng không gây ra mối đe dọa nào.」

Tầng 17 cũng đầy côn trùng và chúng cũng phun ra một số chất lỏng kỳ lạ, nhưng nó vẫn tốt hơn "THỨ ĐÓ" ở Tầng 4...... Chúng trông hoàn toàn giống gián! Đừng đến gần tôi! Đừng có đứng lên như đúng rồi mà!!

「Vậy thì, hết giờ rồi, hãy quay lại thôi. Đổi đội tiên phong, chúng ta sẽ càn quét khu vực này theo 2 đội.」

「Vângg.」 「Roger.」 「OK!」 「Hiểu rồi.」 「Tớ nên đi đâu đây?」 「Nhóm bên phải ở lối này.」 「Chỗ nào?」 「Ở đó hả?」 「Ở đây nè!」 「Aaa!」 「 Đường nào mới đúng?」 「Nhanh lên.」 「Vâng.」......

Không sao đâu, mọi người đều trông ổn cả.

Chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ đạt đến Lv 50. Shimazaki-san và những người khác cũng đã hơn Lv 60 rồi. Trong 2 hoặc 3 ngày nữa họ sẽ bắt kịp Lv của nhóm Oda-kun.

Không ai biết chúng tôi đang trở nên mạnh mẽ hơn để làm gì, nhưng chúng tôi phải...... Đây có thực sự là vậy không? Đây có phải là điều chúng tôi nên làm?

Không sao đâu, mọi người trông có vẻ bình tĩnh.

Mặc dù tiếng khóc là tất cả những gì tôi có thể nghe thấy từ các phòng vào ban đêm.

Ngày 24

Vâng, đó là một lượng lớn Gob, Kobo, cá và nấm!

Vâng, đi bộ cũng thú vị mà. Nhưng chỉ điều này là vô nghĩa.

Đúng như dự đoán, tôi không thăng cấp, nhưng tôi đã có được những kỹ năng mới.

Nó có thể vô nghĩa nhưng nó đáng giá.

Một số kỹ năng cũng đã lên Lv.

Không có điểm cụ thể nào, nhưng nó có thể mang tính đe dọa.

Tôi chắc chắn rằng hắn sẽ thao túng những tên Du Côn kia và sẽ đến từ phía sau.

Nhưng có lẽ bọn Đồ Ngốc quá mạnh nên hắn sẽ một mình đến đây.

Không còn gì trong rừng nữa. Đi qua khu vực này là điều duy nhất cần làm ở đây.

Có lẽ hắn đang xây dựng một số kế hoạch không phù hợp cho sự kết hợp không tương thích này.

Vì vậy tôi phải nhúng tay vào, nên những phần không khớp sẽ vẫn như vậy.

Phá hỏng kế hoạch của hắn, lén lút rút ra mảnh ghép quan trọng.

Cuối cùng khoảnh khắc này cũng đến. Có lẽ hắn cần ai hộ tống tới à?

Chà, tôi không mời hắn nên tôi không thể ra ngoài chào đón hắn được.

Hắn có thể tự mình đến nếu muốn, và thậm chí nếu không, hắn cũng không có lựa chọn nào khác ở đây.

Cá ngon quá, tôi vẫn còn thịt.

Tôi không thể tỏ ra hiếu khách nhiều nhưng tôi chắc chắn sẽ tặng hắn thật nhiều quà chia tay.

Đã muộn rồi.

Tôi đã ăn tối và đi tắm rồi.

Ngày hôm nay là một ngày tốt lành.

・・・

Không, hôm nay là ngày tồi tệ nhất.

「Đã lâu không gặp, Tanaka-kun. Cậu đến khá muộn phải không? Cậu đến nơi khỉ ho cò gáy này chi thế? Cậu tìm ai à?」
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 43: Những Kẻ Ăn Mặc Rách Rưới Lầm Bầm Vớ Vẩn Ngu Ngốc Sẽ Bị Người Trấn...


Chương 43: Những Kẻ Ăn Mặc Rách Rưới Lầm Bầm Vớ Vẩn Ngu Ngốc Sẽ Bị Người Trấn Cổng Bắt Giữ Là Điều Đương Nhiên

Ngày 24 - Buổi Tối, Thị Trấn Omui

Rút khỏi hầm ngục, chúng tôi tiến đến thị trấn. Khi chúng tôi đến gần lối vào, 5 người đàn ông mặc quần áo cực kỳ rách rưới đang nhìn chúng tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi trở nên thận trọng, nhưng...

「Kakizaki-kun?...... Sao cậu lại rách rưới thế này?...... Haruka-kun không ở cùng cậu......」

「Aaa! Lớp trưởng! 「 「 「 「Xin lỗi vì đã là một tên ngốc!」」」」」

5 người như ăn mày này là Kakizaki-kun và những người khác. Như Haruka-kun gọi họ là 『Những tên Đồ Ngốc não cơ bắp』. Họ là nhóm mà Haruka-kun đã đến kiểm tra.

Tóc đen, mắt đen, tất cả đều rách rưới. Có vẻ như họ đã bị người gác cổng giữ lại vì không hiểu họ đang nói gì. Họ dường như cũng kiệt sức đến mức gần như không thể cử động.

Rõ ràng, họ đã chạy suốt quãng đường từ Hang Động đến đây trong tình trạng tàn tạ này mà không hề ngủ hay nghỉ ngơi chút nào, chỉ đơn giản là vừa chạy vừa nhai Nấm Sức Khỏe.

Một cánh tay của bộ giáp nhẹ đã bị mất, có một lỗ lớn ở bụng, mọi thứ từ dưới đầu gối đều bị mất, và không có bộ phận nào ở chân, tay, thân hoặc đầu còn nguyên vẹn.

Cơ thể của họ có lẽ đã được chữa lành, nhưng họ không thể làm gì với trang bị.

Điều đó có nghĩa rằng đây là cách mọi thứ diễn ra với họ trong rừng. Rằng họ vẫn trì trệ cho đến khi biến thành một mớ hỗn độn như vậy. Họ gần như đã chết vì chúng tôi, đó là lý do tại sao Haruka-kun rất háo hức quay trở lại. Vậy mà chúng tôi đã cố giữ cậu ấy ở đây, trong khi họ suýt bị giết, đó là lý do cậu ấy bỏ đi. Và Kakizaki-kun và những người khác đã đến để kể cho chúng tôi về điều này. Sau khi suýt bị giết, suýt chết, sau khi đã đặt một chân xuống mồ......

Và giờ, Haruka-kun đang ở đó.

・・・

Câu chuyện là tồi tệ nhất. Một số cô gái bắt đầu khóc chỉ vì nghe nó. Chúng tôi không mong đợi điều này chút nào. Trong trường hợp đó, việc Haruka-kun bỏ chúng tôi ở đây là điều đương nhiên.

Cho dù có đi theo cậu ấy thì chắc chắn chúng tôi cũng sẽ chết. Ngay cả bây giờ, với Lv hiện tại của chúng tôi.

Tôi tưởng kẻ thù chính là nhóm mà Haruka-kun gọi là những kẻ Du Côn, Katsuyama-kun và đồng bọn của hắn.

Và rằng những chàng trai khác chỉ hơi điên một chút, rằng tuy chúng tôi không thể tin tưởng chúng nhưng vẫn có cơ hội làm lành.

Tôi nghĩ rằng vấn đề nằm ở việc giết người khác.

Đó là lý do tại sao tôi không thể không nghi ngờ.

Haruka-kun có thực sự cần phải mạo hiểm như vậy không?

Chúng ta không thể tự mình giải quyết nó bằng cách nào đó sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta quyết tâm, rằng nếu chúng ta không dao động thì chúng ta cũng có thể làm được.

Nhưng tôi thật ngây thơ. Những suy nghĩ ngây thơ như vậy có thể đã g**t ch*t tất cả chúng tôi.

Nhưng hóa ra, nó chẳng liên quan gì đến chuyện này. Bởi vì chúng tôi thậm chí sẽ không thể chiến đấu, tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Người ta đặt ra câu hỏi liệu Haruka-kun ở lại đó có lý do gì không.

Hoàn toàn vô vọng, câu chuyện là như vậy.

「Đó là một con quái vật.」

「Tên của thằng rác rưởi đó là gì? Katsuyama? Khi chúng ta chiến đấu với hắn và nhóm của hắn ta, cái tên đó đã tấn công chúng từ phía sau. Tiêu diệt 6 người trong số chúng.」

「Ừm, và sau đó, hắn bắt đầu sử dụng ảo ảnh mà Katsuyama đang sử dụng.」

Đó là Cướp Đoạt, kỹ năng của tôi. Nhận kỹ năng khi giết. Nhưng tại sao hắn lại có nó?

「Ngay cả khi không có nó, chúng ta cũng không thể đánh trúng hắn dù có cố gắng thế nào. Kể cả 5 người chúng ta cùng nhau.」

「Và ma thuật cũng không có tác dụng với hắn, chúng ta phải làm gì với điều đó?」

「Và hắn cũng có thể đầu độc, làm mù, làm tê liệt, v.v. Nếu không có nấm thì chúng ta đã chết rồi.」

「Hắn đã sử dụng Thương Thuật mặc dù lẽ ra hắn có chức nghiệp thuộc loại Pháp Sư.」

「Hắn cũng sử dụng Kiếm Thuật sau khi giết nhóm Katsuyama.」

「Và vì mỗi lần hắn sử dụng một kỹ năng tấn công khác nhau nên chúng ta không thể đọc vị được hắn.」

「Và chúng ta chỉ có thể né và tránh, nhưng ngay cả khi chúng ta né được thì đòn tấn công vẫn sẽ trúng.」

Chúng tôi không thể chiến đấu với một người như vậy. Kakizaki-kun và những người khác đều ở Lv 43. Ngoài việc có những khả năng gần như phi nhân loại, họ còn có trực giác phi thường. Siêu Gia Tốc, Limit Break , Nhất Kích Tất Sát, Thập Thất Trảm Kích... Các mánh Cheat của họ có chất lượng cao nhất. Họ sẽ bất khả chiến bại trong cận chiến. Chưa hết, họ đã bị đánh bại một chiều và rút lui mà không thể làm được gì. 12 bạn nam khác cũng bị tiêu diệt dù tất cả đều có khả năng Cheat. Tất cả đều bị xóa sổ chỉ bởi một người.

Cho dù tôi có nghe họ bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không hiểu gì cả. Điều duy nhất tôi hiểu là hắn có thể sử dụng Cướp Đoạt, có thể gây ra hiệu ứng trạng thái bất thường, không thể đánh cận chiến, ma thuật dường như không có tác dụng và các đòn tấn công của hắn không thể né tránh.

Không thể nào những khả năng như vậy thực sự tồn tại, nhưng Haruka-kun, người không có chút năng lực nào, cũng làm được điều tương tự. Ít nhất, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy bị trúng đòn. Cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ chết nếu dính đòn, trong khi không nhận bất kỳ đòn đánh nào cả. Mặc dù cậu ấy không có đòn tấn công nào mạnh nhưng cậu ấy vẫn g**t ch*t kẻ thù chỉ bằng một đòn. Tôi không hiểu nguyên lý giữa cả hai là gì. Giống như có một cái gì đó hoàn toàn khác đang diễn ra. Đó là lý do tại sao cậu ấy rời đi mà không có chúng tôi. Bởi vì cuộc chiến này hoàn toàn khác.

Và cuối cùng, Haruka-kun bảo họ nói với chúng tôi『Thành thật xin lỗi vì sự ngu ngốc của bọn này』...... Sau đó...
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 44: Dù Xác Suất Dưới 1%, Tôi Vẫn Sẽ Không Chết Dù Cho Có Lặp Lại Một...


Chương 44: Dù Xác Suất Dưới 1%, Tôi Vẫn Sẽ Không Chết Dù Cho Có Lặp Lại Một Triệu Lần, Miễn Là Nó Vẫn Dưới 1%, Mà Không Thật Sự Trở Thành Con Số 0

Ngày 24 - Buổi Tối, Hang Động

Những đòn trao đổi không ngừng, những đòn tấn công dồn dập không ngừng.

Thiên tài tồn tại. Bất kể tính cách hay kiểu nhân vật của hắn là như thế nào, về mặt khả năng, hắn đều là một thiên tài. Nỗ lực và kinh nghiệm cũng không thành vấn đề, đơn giản là thiên tài thôi.

Yamada-kun đây là một thiên tài toán học. Nhưng hắn không chỉ mỗi tính toán, hắn còn tính toán mọi thứ trong não mình. Hắn đã cố gắng giấu nghề nó và coi đó như một người bình thường, nhưng điều đó là hiển nhiên.

Có lẽ lúc này hắn đang gặp rắc rối. Mọi chuyện không diễn ra như hắn tính toán. Và ngay cả sau khi tính toán nhiều lần, ngay cả khi có thêm xác suất, nó vẫn không đạt mục tiêu.

Nó vô dụng. Đó là vì vận may của tôi đang ở mức Max, đột phá giới hạn.

Ngay cả khi cơ hội sống sót thấp hơn 1%, tôi vẫn có thể sống sót ngay cả khi chúng tôi lặp lại điều này một triệu lần, miễn là nó vẫn ở mức thấp hơn 1%, mà không thực sự trở thành con số 0. Đó là bởi vì tôi hoàn toàn thách thức lý thuyết xác suất. Chỉ một cơ hội thôi thì không đủ để giết tôi.

Chúng tôi đã đang chiến đấu, mặc dù đối với hắn, chúng tôi VẪN đang chiến đấu. Lẽ ra hắn phải giết tôi nhiều lần rồi, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Và tôi không có ý định kết thúc nó.

Tôi bừa bãi giáng xuống những nhát chém vô tận đang lao tới mình.

Vâng, hắn khá bối rối. Hắn không thể chấp nhận được, chắc chắn hắn đã tính toán rất hoàn hảo nhưng tôi vẫn còn sống. Và tôi dự định sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi hắn sử dụng hết số kỹ năng tích lũy được.

「Mày có thể sử dụng rất nhiều kỹ năng, chắc chắn đã giết rất nhiều người rồi ha.」

Đó là một cuộc chiến đơn giản từ tầm ngắn đến tầm trung, tôi không sử dụng bất kỳ ma thuật nào vì dù sao nó cũng không có tác dụng. Dù sao đi nữa, tôi chỉ cần nhử kỹ năng của hắn ra, tôi chỉ cần sống sót cho đến khi lấy được mọi thứ từ hắn.

「Haruka-kun? Tại sao mày không chết?」

「Không, tao không có hứng thú với việc tự tử đâu nhé? Và tao cũng không muốn bị giết đâu? Đại loại vậy?」

Hắn có vẻ khá khó chịu, khá khó chịu. Đó có thể là do thiếu canxi, bé nên ăn nhiều cá hơn nhé.

Có lẽ hắn đã giết tôi hơn 100 lần. Trong tính toán của hắn là như vậy.

「Rốt cuộc mày đã làm gì vậy?」

Khi vô số đòn trao đổi không ngừng tiếp tục, mỗi lần tôi đỡ đòn, mỗi lần tôi né một đòn, hắn càng trở nên bức xúc hơn.

「Mày muốn nghe gì từ tao đây? Yamada-kun?」

「Cho dù mày có mạnh hơn bao nhiêu đi chăng nữa, mày cũng không thể chống lại được thứ này khi chỉ ở Lv 11.」

Tôi hiểu rồi. Có lẽ hắn đã tính toán rằng lẽ ra tôi phải chết nhiều lần. Hàng chục lần.

Xét về cả mặt toán học và xác suất, điều này là không thể, nhưng miễn là cơ hội không bằng 0 theo nghĩa đen thì tôi vẫn có thể tiếp tục.

「Đúng như mong đợi của Thiên Tài Toán Học-san. Mày đã tính toán xác suất trong khi chúng ta đang chiến đấu phải không?」

Oops, tôi đã phân tán ma thuật bằng một cú quét 「Trượng Thường Xanh?」, và tránh đòn tấn công sắp tới. Mày sẽ không thể giết tao bằng cách kiềm chế đâu đó? Bung hết sức đi thằng gà?

「Ngay từ đầu, làm sao mày có thể di chuyển được? Tại sao mày vẫn có thể tấn công? Tại sao mày có thể nhìn thấy tao?」

Ôi trời, sau một thời gian dài khoác lên mình vẻ ngoài bình thường, hắn đang bộc lộ khá nhiều bản chất thật của mình.

「Gì cơ? Ý mày là cái 『Can Thiệp』và 『Bắt Chước』 à?」

「Làm thế đéo nào mày biết điều đó?! Mày không thể thẩm định được tao mà! Làm sao mà......?」

Tất nhiên, tôi không Thẩm Định hắn và không thấy gì cả. Tôi chỉ nghĩ rằng hắn phải có những kỹ năng đó. Ngay lúc tôi nhìn thấy chúng trên tấm bảng đen trong căn phòng màu trắng.

「Phiên bản bắt chước của Cướp Đoạt có vẻ khá kém.」

「Ngay cả một phiên bản kém hơn của Đột Tử cũng đủ để xử lý một thằng Lv 11 như mày mà! Tại sao!」

Đúng vậy, vấn đề với Rào Cản Lv là tôi không thể chống lại những hiệu ứng trạng thái bất thường. Mặc dù vậy, nó không đảm bảo 100% sẽ hoạt động. Đó là bởi vì—

「Aaa, tao có 『Sức Khỏe』, nên nó không có tác dụng với tao đâu.」

Ngay cả những Đồ Ngốc cũng không thể đối phó với hắn. Hắn gây tê liệt, mù lòa và chất độc lên họ, sau đó sử dụng Ảo Ảnh mồi nhử mà hắn đã cướp được, trên hết là hắn can thiệp vào tâm trí và dây thần kinh của họ bằng 『Can Thiệp』. Đó là lý do tại sao họ không thể đánh hắn.

Chỉ vừa đủ, ở một mức độ không bị chú ý, hắn can thiệp vào cơ thể, buộc nó phải thực hiện thêm các chuyển động. Vì người ta cố gắng cắt thẳng, nên đòn tấn công sẽ đi theo đường chéo. Đó là lý do tại sao các cuộc tấn công sẽ không thành công.

Tất nhiên, tôi cũng chịu ảnh hưởng của 『Can Thiệp』. Tôi chỉ lờ nó đi thôi.

Chà, thảo nào tôi có thể dễ dàng học được những kỹ năng thao túng cơ thể.

「Mày có biết Vô Năng nghĩa là gì không?」

「Một thằng ngu vô dụng, phải không?! Quá hợp với mày!」

Có vẻ như thiên tài toán học của chúng ta không đặc biệt giỏi đọc.

「Nó cũng là một loại con rối, Yamada-kun. Nếu mày đang sử dụng 『Can Thiệp』trên hệ thống thần kinh của tao, thì tao chỉ cần phớt lờ nó và buộc cơ thể mình phải điều khiển như một con rối.」

Đó là lý do tại sao các đòn tấn công của tôi có thể chạm tới hắn, dù tôi không thể tung ra đòn quyết định nhưng tôi có thể chiến đấu. Tôi đã tập đi và chạy trong khi tự mình múa rối, và tôi cũng tập chém chỉ sau một bước. Kyojitsu. Đây là mục đích tôi tạo ra kỹ năng đó.

Nhờ có thể hấp thụ các ma thuật gần tôi với 「Dây Thừng Tầm Gửi – Cường Hoá Gậy Gỗ, Quyền Trượng, Hấp Thụ Ma Thuật? ? ?」Tôi tránh tình trạng dần dần xấu đi.

Hắn vẫn ở trong rừng một mình suốt thời gian qua, tiếp tục giết chóc. Trong khi tôi bị kéo đến thị trấn trái với ý muốn của mình. Đây chính là điểm khác biệt giữa chúng tôi.

Đây là khoảng trống mà hắn sẽ không thể lấp đầy trừ khi hắn sử dụng tất cả các kỹ năng mà bản thân đã thu thập được cho đến nay để giết tôi.

Tôi chỉ cần kiên trì cho đến lúc đó thôi. Tôi chỉ cần chú ý đến ma thuật. Ảo ảnh sẽ không có tác dụng với tôi nhờ có 『Thần Nhãn』. Tôi thực sự biết ơn Kính Áp Tròng vì điều này.

Nhờ chúng mà tôi có thể vượt qua chuyện này, cho đến cuối cùng...... Cho đến giây phút cuối cùng.

「Mày có chắc về điều này không? Yamada-kun. Mày bị hạn chế đối với các kỹ năng mà mày đã đánh cắp bằng cách sao chép Cướp Đoạt nhỉ? Mày có giới hạn về số lần sử dụng chúng phải chứ? Mày có chắc chắn muốn lãng phí tất cả ở đây không?」

「Mẹ mày! Tao chỉ cần lấy Cướp Đoạt!」

Ồ, vậy là tôi đã đúng. Vì vậy, hạn chế là số lượng sử dụng. Nói cách khác, cuối cùng, hắn sẽ hết tác dụng. Và không có gì hắn có thể đánh cắp từ tôi. Tất cả các kỹ năng của tôi đều hoàn toàn vô dụng hoặc quá khó để thành thạo.

Nếu hắn sử dụng hết mọi thứ ở đây thì đó là phần thắng của tôi. Hắn sẽ không thể đánh bại Lớp trưởng và những người khác.

Có lẽ hắn đã tính toán mọi thứ ngay từ đầu, khi vừa bước vào căn phòng màu trắng đó. Những khả năng, cơ hội và các bước phải được thực hiện trong tất cả các tình huống có thể khác nhau để hắn trở thành người mạnh nhất.

Nếu hắn có Cướp Đoạt ngay từ đầu, trong trường hợp tốt nhất nó sẽ bị phong ấn, trong trường hợp xấu nhất, hắn thậm chí có thể chết. Trong mọi trường hợp, mọi người đều phải cảnh giác.

Đó là lý do tại sao Thiên Tài-kun của chúng ta đã tính toán, xem xét tất cả các khả năng khác nhau. Cách đó sẽ tạo ra kết quả tốt nhất với xác suất cao nhất.

Hắn càng gieo rắc nhiều chia rẽ giữa các bạn cùng lớp thì độ chính xác trong tính toán của hắn càng cao và càng ít biến số không chắc chắn.

Và sau đó, hắn sao chép Cướp Đoạt bằng Bắt Chước. Sau đó, hắn lần lượt g**t ch*t và chia rẽ các bạn cùng lớp. Thứ hắn muốn là 『Vô Hiệu Hoá Ma Thuật』, 『Trạng Thái Bất Thường』 và 『Ảo Ảnh』.

Kết hợp điều đó với 『Can Thiệp』và không gì có thể đe dọa được hắn nữa.

Không có nguy hiểm khi đối đầu trực tiếp.

Chỉ còn lại một cuộc thảm sát một chiều.

Kẻ giết người Cheat đã hoàn tất.

Điều đó kết thúc sự chuẩn bị của hắn.

Việc còn lại là sử dụng Bắt Chước Cướp Đoạt để dật lấy Cướp Đoạt thật sự. Nói cách khác, giết Lớp trưởng. Khiến cho Cướp Đoạt của hăn thành bản gốc.

Sau đó, lần lượt giết hết những người khác, và hắn là cá nhân mạnh nhất, Vô song, bất khả chiến bại, tối cao.

Đó là lý do tại sao những Đồ Ngốc lại sống sót. Chỉ còn lại sự bất lực, không thể chiến đấu. Hắn để chúng lại sau vì Cướp Đoạt của hắn vẫn chưa hoàn thành. Hắn không muốn đánh mất kỹ năng của họ.

Có lẽ hắn muốn khôi phục Quyến Rũ và Khiển Rối. Đó là lý do tại sao hắn để họ sống sót cho đến bây giờ. Nhưng những Đồ Ngốc hóa ra lại quá mạnh mẽ. Đó là lý do tại sao hắn giết những tên Du Côn, nâng cao khả năng của mình và sau đó vô hiệu hóa những Đồ Ngốc.

Hắn giả vờ làm bạn với những kẻ Du Côn và những chàng trai bình thường, thao túng họ và giết họ khi hắn cần những kỹ năng mới. Đó là lý do tại sao hắn ở một mình.

Chưa hết, những khả năng mà hắn thực sự mong muốn lại bỏ trốn theo nhóm. Giết họ chẳng vì mục đích gì sẽ không khiến hắn mạnh mẽ hơn. Đây là cơ hội cuối cùng của hắn để bắt kịp họ. Nhưng tôi đang cản đường.

Bình thường nghĩ thì tôi là người yếu đuối nhất, hắn có thể cứ cố gắng mà vượt qua thôi.

Nhưng hắn không chắc chắn lắm.

Hắn không thể xác nhận điều đó.

Bởi vì nó không chắc chắn.

Bởi vì hắn không thể tính toán được điều đó.

Bởi vì các kỹ năng đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Đó là lý do tại sao hắn cô lập và theo dõi tôi, biến số không chắc chắn, và g**t ch*t hai đồng đội cuối cùng của hắn, cướp đi Đột Tử. Điều này, kết hợp với Rào Cản Lv, đáng lẽ đó là thử thách lớn với tôi.

Tuy nhiên, tôi sẽ không chết.

Ngoài ra, cả Can Thiệp, Ảo Ảnh hay Trạng Thái Bất Thường đều không hoạt động với tôi.

Dù hơn tôi về Lv và khả năng nhưng hắn vẫn bị lung lay, bởi hắn chưa bao giờ chiến đấu cam go, mà luôn áp đảo đối thủ.

Rốt cuộc là hắn đang hiểu lầm gì đó à?
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 45: Tôi Lẻn Vào Vì Cổng Đóng, Rồi Bị Mắng Vì Có Người Gác Cổng Ở Đó...


Chương 45: Tôi Lẻn Vào Vì Cổng Đóng, Rồi Bị Mắng Vì Có Người Gác Cổng Ở Đó, Nhưng Đó Chẳng Phải Là Lơ Là Nhiệm Vụ Sao?

Thật là một sự thất vọng hoàn toàn.

Vượt qua các xác suất được tính toán bởi Thiên Tài-kun này, tôi sẽ trì hoãn hắn cho đến khi hắn hết mánh khóe.

Về mặt xác suất thì điều đó là không thể, nhưng tôi gần như có thể thực hiện được.

Tôi đã vô hiệu hóa vũ khí bí mật của hắn.

Lựa chọn duy nhất còn lại của hắn là dốc toàn lực, dùng hết kỹ năng để giết tôi chắc chắn 100%. Và nếu lãng phí hết kỹ năng Cheat, hắn sẽ không có cơ hội giết được Lớp trưởng.

Tôi sẽ chết, nhưng đó cũng sẽ là dấu chấm hết cho hắn. Chiếu tướng.

Mặc dù hắn đã trộm đủ số kỹ năng để giết tôi. Mặc dù hắn có đủ chúng để giết tôi với 100% cơ hội.

Hắn không thể giết tôi trừ khi hắn sử dụng tất cả. Và tôi sẽ tiếp tục chiến đấu cho đến khi hắn làm như vậy.

Đó là những gì tôi nghĩ. Tôi đã thất vọng.

「Eehm? Yamamoto-kun? Thế là đủ rồi. Mày làm tao thất vọng đấy.」

「Yamamoto là cái mẹ gì thế! Mày đã đéo gọi chính xác tên tao một lần nào cho đến bây giờ!」

Ồ? Có vẻ như tôi đã nhầm nhể. Thôi, tôi không quan tâm nữa nên cũng không sao.

「Thật tiếc, đây là cuộc chiến sinh tử giữa các nhân vật phụ, nhưng lòng tham của mày đã ngăn cản mày trở thành một nhân vật phụ. Mày hiểu rằng chúng ta không phải là nhân vật chính phải không? Nó đã khá rõ ràng ngay từ đầu. Đây là cơ hội cuối cùng để mày tỏa sáng, Yamakawa-kun, vậy mà mày lại chần chừ, không thể trở thành một nhân vật phụ hạng ba. Tạm biệt, người bạn cùng lớp vô danh.」

Tôi quyết tâm đến chết, đề cao cảnh giác, định làm cho hắn lãng phí kỹ năng, nhưng tên ngốc này đã không dùng cái đống Võ Thuật Cheat đó. Hắn vẫn đang kìm lại.

Mày có thực sự nghĩ rằng mày có thể hạ gục tao chỉ với debuff và Đột Tử không? Mày sợ lãng phí những kỹ năng bị Bắt Chước Cướp Đoạt còn lại phải không? Sử dụng Kiếm Thuật Lv Max, Thương Thuật Đặc Kỹ, hoặc Né Tránh Toàn Diện, có vẻ lãng phí ở đây, phải không? Mày đang hiểu lầm trầm trọng gì ở đây vậy? Có lẽ mày nghĩ mình là nhân vật chính à? Thằng ngu kia.

「Tạm biệt. Kawamoto-kun?」

Tiến lên nửa bước, tôi chém hắn. Aaa, vậy là tôi đã giết một người, nhưng không biết người đó là ai luôn đó?

Aaa?! .........Uwwaaa, vậy mà tôi để lại lời trăn trối 「Xin lỗi vì đã là một tên ngốc」. Tôi nên làm gì đây?

Ngày 24 – Đêm Khuya, Thị Trấn Omui

Mọi người đều chìm vào giấc ngủ, kiệt sức. Khóc lóc, nức nở, không biết nên làm gì tiếp theo, mọi người mệt mỏi đi ngủ.

Thậm chí không cần suy nghĩ về những gì đang chờ đợi chúng tôi vào ngày mai.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi sẽ đi một mình.

Tôi không quan tâm đến việc làm Lớp trưởng.

Tôi không thể đưa mọi người đi cùng.

Bởi vì không có cơ hội chiến thắng.

Tôi chỉ muốn đến gặp Haruka-kun.

Chết bên cạnh cậu ấy là đủ rồi.

Kẻ thù đang theo đuổi kỹ năng của tôi. Cướp Đoạt.

Vì thế tôi sẽ chết trước khi bị giết.

Tôi sẽ tự sát.

Sau đó sẽ không có cơ hội cướp nó khỏi tay tôi.

Vậy thì Haruka-kun sẽ không phải chết.

Đó là lý do tại sao cậu ấy không nói gì với tôi.

Đó là lý do tại sao cậu ấy không đưa tôi đi cùng.

Có thể đã quá muộn.

Nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ đi.

Đến nơi Haruka-kun đang ở.

Đến Hang Động đó.

Thế là đủ rồi.

Lẻn ra khỏi phòng tôi đi qua phòng ăn.

Nơi mà chúng tôi luôn gây náo loạn.

Lúc nào cũng mắng mỏ Haruka-kun.

Tôi đi qua lối vào quán trọ.

Khi nhìn thấy tên của nó, cậu ấy đã cố gắng thiếu cháy nó nhưng tất cả chúng tôi đều ngăn chặn.

Mỗi ngày đều có một sự náo động lớn nối tiếp một sự náo động lớn khác.

Tôi đi qua cổng thị trấn.

Haruka-kun luôn bị mắng ở đây.

Mọi người luôn mắng cậu ấy bằng một nụ cười.

Ngay cả bây giờ, Haruka-kun vẫn đang bị mắng.

Thực sự, đó là những gì cậu ấy nhận được khi cố gắng vào thị trấn vào lúc nửa đêm......... EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEHHHH?!

「Tớ về rồi đây? Tớ nghĩ thế? Đại loại vậy á?」

Tôi không biết phải làm gì nữa, tôi không biết phải nói gì, tôi thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Haruka-kun đang ở đây. Cậu ấy đã trở lại. Vâng, trước hết, một lời mắng mỏ là tốt nhất!

Đúng như dự đoán, nó đã trở thành một cuộc náo động lớn với mọi người.

Đúng như dự đoán, Haruka-kun đã được thuyết giảng.

Đúng như dự đoán, hoàn toàn hỗn loạn.

Đúng như dự đoán, Haruka-kun bị mắng.

Đúng như dự đoán, mọi người đều mỉm cười mắng cậu ấy.

Và...

Chào mừng trở lại.
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 46: Liệu Tôi Có Thể Thoát Khỏi Thử Thách Kéo Dài Này Nếu Tôi Thiêu...


Chương 46: Liệu Tôi Có Thể Thoát Khỏi Thử Thách Kéo Dài Này Nếu Tôi Thiêu Chết Chúng Không? Cái Bọn Otaku Đó Á?

Ngày 25 – Buổi Sáng, Quán Trọ White Weirdo

Bài thuyết giảng dài suốt cả đêm. Hay nói đúng hơn là từ nửa đêm đến sáng sớm, nó vẫn còn hiệu lực, ở dạng hiện tại tiếp diễn. Một nỗ lực chung. Tất cả các ngôi sao. Bị bao vây tứ phía. Mọi người đang thay phiên nhau. Liệu tôi có thể thoát khỏi thử thách kèo dài này nếu tôi thiêu chết chúng không? Cái bọn Otaku đó á? Tôi có thể thiêu chúng mà, phải không? Tại vì chúng không có ý định giúp đỡ tôi. Vâng, tôi chắc chắn nên làm điều này.

Họ không ngừng la mắng tôi.

Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác hết luôn á?

Thế nhưng họ vẫn không ngừng thuyết giảng tôi.

Nhưng không ai ngoài tôi có thể làm được điều đó hết luôn á?

Họ mắng tôi một cách dữ dội.

Chẳng phải tất cả đều là lỗi của cái thằng Kawamoto sao?

Tôi cáu rồi nhé!

Chừng này là hơi quá rồi nhé!!!

Tôi đã cố gắng hết sức lắm luôn rồi đó? Tôi đã cố lắm rồi đó!?

Một cuộc thảo luận bắt đầu. Các Otaku dường như không có ý định giúp tôi. Đọc bầu không khí dùm cái đi! Sau này tôi sẽ săn lùng chúng và thiêu chết chúng.

Những Đồ Ngốc là những kẻ ngốc. Chà, không phải là tôi mong đợi bất cứ điều gì từ các cậu đâu......

「Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra? Tại sao không ai có thể đánh bại hắn hết......?」

「Hắn can thiệp vào tâm trí và hệ thần kinh? Đại loại thế.」

Thao túng tâm lý kết hợp với ảo ảnh và trạng thái bất thường. Thậm chí không thể chiến đấu với hắn đúng cách.

「Còn Cướp Đoạt thì sao?」

「Hắn đã sao chép nó bằng Bắt Chước. Hay coppy nhỉ? Hay là sao chép? Đại loại vậy á?」

Đó là lý do tại sao không ai chú ý đến hắn, không có ai cảnh giác, và không có ai để mắt đến hắn, hắn vẫn có thể hoàn thành công việc chuẩn bị của mình. Và có thể thực hiện kế hoạch của mình thành hiện thực.

「Hắn có rất nhiều kỹ năng, phải không? Vì 13 người đã...」

「Hửmm? Vô Hiệu Hoá Ma Thuật? Đột Tử? Trạng Thái Bất Thường và Ảo Ảnh? Và một vài thứ khác?」

Việc xây dựng nhằm chống lại các mánh Cheat khác. Kế hoạch này nhằm mục đích tiêu diệt những người có khả năng Cheat. Trình tự mà hắn nghĩ ra để tiêu diệt những kẻ Cheat một cách an toàn. Và để bám sát trình tự đó, hắn đã kìm lại. Bảo tồn kỹ năng và hẹo trước tôi.

「Nhưng tại sao lại thành ra thế ~ ? Tớ tự hỏi liệu đó có phải là do đấy là Haruka-kun không?」

Quaooo, nó đang lắc lư...... Không, thực sự không có gì đâu.

「Hắn là Cheat Killer. Nhưng tớ lại không có kỹ năng Cheat á? Vì vậy không có gì có thể lấy đi từ tớ mà có thể trở thành vấn đề được.」

「 「 「Aaaaa.」」」

Có vẻ như tôi đã có Anti-Anti-Cheat. Nghịch Đảo Cheat. Đợi đã, đó không phải chỉ là bị khuyết tật thôi sao?! Tôi phải sử dụng thứ rác rưởi đó ở đâu đây?

Ngay cả khi hắn sử dụng tất cả các kỹ năng mình có và giết được tôi, đánh cắp kỹ năng của tôi, hắn cũng không thể giết Lớp trưởng và những người khác chỉ bằng kỹ năng của tôi. Đó là lý do tại sao hắn đã bị chiếu tướng, bất kể hắn có làm gì đi chăng nữa.

「Chà, vì mọi chuyện xảy ra trước Hang Động nên tớ đã nhận được Buff từ 「Hikikomori」 để bảo vệ ngôi nhà của mình. Cho đến bây giờ nó cũng giúp tớ không chết trong rừng dù tớ yếu đuối...... tớ đoán vậy á?」

Đó là lý do tại sao tôi muốn quay trở lại Hang Động. Hang Động vẫn là nhà của tôi. Đó là nơi duy nhất tôi có thể chiến đấu. Đó là nơi duy nhất tôi có thể sống sót.

Chà, cuối cùng thì...

「Tớ tưởng hắn là thiên tài, nhưng hóa ra hắn chỉ là đồ ngu thôi á? Hắn có thể thắng nếu sử dụng tất cả kỹ năng của mình để áp đảo tớ. Nhưng trong trường hợp đó, hắn sẽ không thể đối đầu với những người dùng Cheat khác? Vậy là hắn đã đề dành kỹ năng lại á? Đại loại vậy?」

Hắn là một thằng ngu. Kế hoạch của hắn đã bị những Đồ Ngốc làm hỏng. Lãng phí kỹ năng của mình, sau đó hắn chống lại tôi và bị giết. Bị chính tay tôi giết.

Nếu hắn giết những Đồ Ngốc và đánh cắp kỹ năng của họ thì hắn sẽ không thua. Nếu hắn không nương tay với tôi thì hắn cũng đã không thua. Đó là bởi vì hắn cố gắng trở thành Anh hùng, mặc dù bản thân chỉ là một nhân vật phụ hạng ba nào đó, hắn không thể trở thành một nhân vật phụ bình thường và bị giết bởi một nhân vật phụ khác. Lẽ ra đó là một cuộc chiến để tiêu diệt lẫn nhau, nhưng hắn đã gục ngã trước tôi.

Bạn thậm chí không cần phải đọc chương đầu tiên để hiểu điều này. Vừa đọc phần giới thiệu của các nhân vật khác. Chúng tôi chỉ là nhân vật phụ thôi. Nhân vật phụ trong một thiên anh hùng ca sắp bắt đầu. Chúng tôi là Bạn Học A và B. Chúng tôi thậm chí không phải là nhân vật chính trong câu chuyện, vai của tôi đáng lẽ phải là Bạn Học A, sống trong Hang Động đó, Thuần Hóa Gob, người sẽ bị giết bởi Bạn Học B, người sẽ đi ra khỏi rừng, sau đó, Bạn Học B đi ra khỏi rừng với sức mạnh đã mất đi và bị quái vật g**t ch*t trước khi kịp ra khỏi rừng. Đó là kết thúc của câu chuyện.

Chưa hết, dù tôi là một nhân vật nền nhưng tôi vẫn bị các nhân vật chính đùa giỡn, và tên đó đã nhầm tưởng mình là nhân vật chính. Đó là lý do tại sao câu chuyện tan vỡ. Đó là lý do tại sao mọi kế hoạch đều vỡ tan. Và...... tôi đã sống sót.

Hắn thật ngu khi ảo tưởng trong câu chuyện về dị giới chân thực này, trong một thế giới của kiếm và ma thuật, vẫn tin rằng 1 = 1.

Ngày 24 – Kết Thúc. Hay đúng hơn là Ngày 25 – Bắt Đầu

~ • ~ END ARC 1: Kỹ Năng Cheat Hết Sạch Rồi ~ • ~
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 47: Vì Không Có Bơ Nên Nó Khô Và Có Mùi Vị Đặc Biệt, Nhưng Cô Ấy Lại...


Arc 2: Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn

Chương 47: Vì Không Có Bơ Nên Nó Khô Và Có Mùi Vị Đặc Biệt, Nhưng Cô Ấy Lại Bắt Đầu Phấp Phới Trong Huyền Vũ

Ngày 25 - Buổi Sáng, Bang Hội Omui

Tôi đã trốn thoát vì họ đang mắng tôi.

Chưa hết...

「Tại sao các nhiệm vụ vẫn u như kỹ thế? Mọi người có ý định làm việc tại bang hội này không vậy? Người phụ trách bảng thông báo không làm việc gì cả phải không? Họ thậm chí còn làm việc ít hơn cả NEET nữa. Tôi đang không một xu dính túi. Tôi không có trợ cấp. Khi nào mới định đăng các nhiệm vụ có thưởng cao đây hả? Khi nào tôi mới trở thành tỷ phú đây?」

「Khi nào cậu mới hết mặt dày vậy? Nhiệm vụ có thưởng cao là dành cho các mạo hiểm giả. Nhưng cậu không thể trở thành mạo hiểm giả phải không? Tại sao cậu lại đến đây?...... Và cậu đã ở đâu mấy ngày nay vậy? Mọi người...... thực sự rất lo lắng đấy.」

Ồ, đó là một cái nhìn chằm chằm từ cô tiếp tân, lần đầu tiên sau một thời gian. Hôm qua tôi không thể lấp đầy được bởi ánh nhìn ấy. Thay vào đó, các cô gái đang ném cho tôi một ánh mắt nghiêm túc. Mặc dù tôi không làm gì sai cả? Chẳng lẽ họ tức giận vì tôi sống sót trở về sao?! Không, điều đó không thể là sự thật được, tôi hy vọng vậy. Aaa! Tôi hiểu rồi! Là quà lưu niệm nhỉ?! Vấn đề là tôi về tay trắng. Đúng như tôi nghĩ, tôi nên nâng cao chỉ số Điểm Tình Cảm của mình nếu không mạng sống của tôi sẽ gặp nguy hiểm. Tôi sẽ bị giết bởi một bài thuyết giảng.

「Không phải có tiền giấu ở đâu đó sao?」

「Nếu nó nằm trên mặt đất ở đâu đó thì là một chuyện, nhưng làm ơn đừng lấy trộm tiền được giấu, đó là điều mà một tên cướp sẽ làm!......」

Ồ. Đó là một cái nhìn chằm chằm. Không phải cái nhìn chằm chằm khi đang khóc, hai thứ này hoàn toàn khác. Thứ mà tôi không thể có ở Hang Động.

Hừmm, tôi muốn ngủ, nhưng nếu quay lại quán trọ tôi sẽ lại bị mắng.

Và việc nhàn rỗi trong thị trấn cũng chẳng ích gì vì tôi không có tiền.

Những Otaku là lũ vô dụng. Như thường lệ.

Những Đồ Ngốc đang ngủ. Chà, rốt cuộc họ là những kẻ ngốc.

Không, thực sự thì chẳng phải họ quá ngu ngốc sao? Gần như sắp chết, mất đi tay chân, họ hầu như không sống sót, chân tay đã mọc lại và họ giờ đang làm gì? Chạy suốt thành phố không ngừng nghỉ. Không dừng lại để ngủ hay nghỉ ngơi, họ vừa chạy vào thành phố vừa nhai nấm HP, rồi ngã gục trước cổng, kết quả là bị lính canh bắt giữ... Hoàn toàn ngu ngốc.

Chẳng ích gì mà phải vội vã, và lẽ ra họ phải biết điều đó! Và ngay từ đầu, họ đã suýt chết chỉ vài giờ trước, đừng chạy nữa! Kết quả là họ không hồi phục chút nào!

Dạo quanh thị trấn, tôi nhận ra nhỏ hầu gái dễ thương mà tôi đã gặp vài ngày trước...... Và cô ấy đang vẫy tay? ......Với tôi á? Cô ấy đang vẫy tay với tôi á? ......Là tôi đó các độc giả ơi! ......Cuối cùng đây có phải là lúc cho việc này việc kia và......

Tôi bị bắt gặp.

Đột nhiên, binh lính bao vây tôi! Aaa, làm ơn đi, sao họ lại dùng hầu gái dụ tôi như thế! Đây là một cái bẫy cặn bã! Lợi dụng sự ngây thơ của một cậu học sinh cao trung theo cách như vậy!...... Thật đáng sợ.

Hóa ra nó được dàn dựng bởi Merimeri-san.

「Tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể bắt được cậu bằng thứ này, nhưng tại sao nó lại dễ dàng như vậy? Mặc dù chúng tôi không thể tìm thấy cậu cho dù chúng tôi có cố gắng thế nào...... Và cậu lại dễ dàng rơi vào lưới một hầu gái như vậy.」

「Chà, tại hầu gái đang vẫy tay với tôi á? Là hầu gái đang vẫy tay chào tôi á?」

Ai sẽ không đến chứ?

「Nhưng khi lính canh làm vậy thì cậu sẽ bỏ chạy!」

Hở? Nhưng họ là những lão già mà? Ai sẽ không bỏ chạy chứ?

「Và ngoài ra, xin đừng làm bộ mặt như thể cậu không nhận ra đó là tôi! Tên tôi là Meriel! Nó thậm chí còn được viết trong giấy thông hành của cậu đó! Không phải Merimeari hay Merimeri! Là Meriel!」

「Aaa, hở? Nhưng mẹ của cô, Murimur-san, đã tự giới thiệu bản thân là 『Mẹ của Merimeri』 mà?」

「......Ngay cả mẹ cũng quên...... Từ giờ trở đi tôi sẽ sống với cái tên Merimeri...... Cậu thậm chí có thể gọi tôi là Meri nếu muốn......」

Tôi bị quản gia mắng.

Và đó là sau khi tôi đã nói rất nhiều lần rằng tôi thích hầu gái hơn...... Aaa, thôi kệ, tôi không nói gì cả.

「Cha và mẹ đã tìm kiếm cậu kể từ ngày đó, muốn bày tỏ lòng biết ơn của họ, nhưng dù chúng tôi có nhìn đi đâu, chúng tôi cũng không thể tìm thấy cậu, không chắc là vì cậu không ở trong thị trấn hay tránh mặt chúng tôi, tôi quyết định đặt bẫy...... Vậy là cậu đã ở đây á?」

「Không, tối qua tôi vừa về đây á? Hay đúng hơn là giữa khuya qua? Nhưng không thể vào thị trấn... Và khi tôi làm vậy, người gác cổng đã bắt được tôi.」

「......Hừmmm. Dù sao cũng cảm ơn! Với việc Cha và Mẹ cũng được cậu cứu, giờ đây cậu đã cứu cả gia đình chúng tôi, điều mà chúng tôi vô cùng biết ơn. Cha và mẹ lại một lần nữa khởi hành đến thị trấn lân cận, nên tôi cũng thay mặt họ cảm ơn cậu. ......Và cậu có đang nghe không vậy? Thật luôn á? ......Và đây là một phần thưởng khiêm tốn, xin hãy nhận nó.」

Tôi đã nhận được tiền.

Có vẻ như việc cứu toa xe khỏi các cuộc tấn công khá sinh lợi phải không?

「Thị trấn lân cận? Họ sẽ không bị tấn công lần nữa chứ? Ý tôi là, đã đến lúc rồi phải không?」

「Tại sao họ lại bị tấn công mỗi khi ra ngoài! Và cậu có ý gì khi nói đã đến lúc chứ? Cậu đang hy vọng điều gì vậy? Các quý tộc đằng sau các cuộc tấn công đã bị bắt. Nên nó sẽ an toàn.」

Có vẻ như sẽ không có cuộc tấn công mới nào. Có vẻ như tôi sẽ không nhận được nhiều tiền hơn nữa.

Con đường để tăng cường Điểm Tình Cảm vẫn còn dài.

Vì có tiền nên tôi đi dạo quanh thị trấn.

Cuối cùng, tôi đến được cửa hàng vũ khí sắp trở thành cửa hàng độc quyền bán gậy. Lão già, ông ổn với điều đó chứ? Ông không phải là thợ rèn sao?

「Này, lão già? Tôi tìm thấy nhiều Dùi Cui Thủ Lĩnh Goblin hơn ở xung quanh, ông có muốn mua không?」

Khi tôi chỉ cho ông một cây gậy, ông ấy lao ra khỏi cửa hàng, mang theo một chiếc túi da đựng đầy tiền. Thật dễ dàng.

「Tôi mua hết! Cậu nói là lụm được à, tại sao một thứ như vậy lại nằm trên mặt đất?!」

「Chà? Đầu tiên là va chạm? Rồi chúng tử vong do tai nạn? Và các Dùi Cui đã nằm trên mặt đất lúc nào không hay á? Đại loại vậy?」

「......Cậu có tài thật giả lẫn lộn nhỉ, như thể cậu không liên quan gì đến chuyện này vậy, nhưng cậu giết sạch chúng mà nhỉ? Cậu không những tìm thấy chúng mà còn chính là thủ phạm đã g**t ch*t chúng!」

Không không, kẻ nào lại ngu đến mức lại đi vung gậy (Gob) chạy đến nơi một người sắp ngã (Haruka-kun). Đó hoàn toàn không phải lỗi của tôi phải không?

「Hở, chà? Nó đã nằm trên mặt đất lúc nào tôi chẳng hay luôn? Tôi đoán vậy á?」

Trong khi nói điều này điều nọ, lão già Thẩm Định các cây gậy. Có vẻ như chúng đang bán rất chạy. Thị trấn này có thể là một nơi nguy hiểm.

Thực ra tôi cũng có Dùi Cui Vua Goblin và Dùi Cui Hoàng Đế Goblin, nhưng tôi không nói với ông ấy điều đó, vì ông ấy có thể phá sản nếu cố mua chúng.

Vì lý do nào đó, thị trấn này có một tục lệ khủng khiếp là đổ lỗi cho tôi khi cửa hàng nào đó phá sản. Thật là một nơi khủng khiếp.

Đáng tiếc là bà chủ cửa hàng tạp hoá không thể vượt qua được cơn nghiện nấm của mình. Tình trạng của cô ấy có thể nghiêm trọng hơn tôi nghĩ ban đầu.

Khi tôi bảo nếu muốn nấm thì hãy đi tìm gạo, cô ấy đã òa khóc. Cuối cùng, tôi bán chúng cho cô ấy để lấy tiền mặt và trái cây sấy khô. Cô ấy cọ má vào nấm với nước mắt lăn dài trên mặt. Có lẽ đã quá muộn đối với cô ấy, đây có vẻ như là ung thư giai đoạn cuối rồi. Tôi thực sự mong cô ấy dừng lại, vì nó trông cực kỳ đáng ngờ.

Nói đến nghi ngờ, có vẻ như tên thương gia trùm đầu khả nghi đó vẫn chưa quay lại thị trấn. Aaa, và cả Điểm Tình Cảm của tôi nữa. Nhẫn Pheromone sẽ không quay trở lại...

Bây giờ, Lớp trưởng và những người khác đang đi vào hầm ngục. Có vẻ như họ đã nhận được yêu cầu nên họ phải đi. Cho đến tối thì sẽ ổn thôi, nhưng sau đó, họ sẽ quay lại với những bài thuyết giảng dữ dội hơn và những bài giảng giận dữ hơn.

Những chiếc bánh quy mà tôi làm khi giết thời gian trong Hang Động có mùi vị hơi kỳ lạ vì tôi không thể chạm tay vào bơ, nhưng khi tôi cố gắng đút chúng cho Gái Lép, cô ấy đã vô cùng hạnh phúc và thậm chí còn nhảy một điệu nhảy huyền bí nào đó. Đường dường như khá có giá trị và không được phổ biến rộng rãi. Nhưng họ có trái cây sấy khô, tôi đoán làm bánh trái cây có thể sẽ hữu ích vào lần tới khi tôi bị mắng. Hay đúng hơn, rất có thể việc mắng mỏ sẽ tiếp tục khi tôi quay lại. Thậm chí còn hơn thế kể từ khi tôi bỏ chạy.

Lần này tôi về mà không có quà lưu niệm, chắc đó là lý do họ giận tôi. Họ đã rất điên rồ. Hình như vũ khí của Motoki-kun? mang theo vẫn chưa đủ. Rốt cuộc thì thứ cần thiết là đồ ngọt, mặc dù với tốc độ này, các cô gái có thể sẽ sớm phải vào Bootcamp của Billy...... Lại thêm một tác phẩm mới nữa!

Đúng vậy, tôi nên làm một chiếc bánh trái cây. Không có bơ, nó có thể giống như bánh mì ngọt, nhưng nó lại là bánh trái cây.

Mượn bếp của quán trọ để làm bánh. Tôi đã hối lộ Gái Lép rồi nên không thành vấn đề.

Tôi có bột mì, trái cây sấy khô và sữa. Tôi không biết đây là loại sữa gì nhưng sữa là sữa. Nếu nó biến thành bánh mì, tôi có thể biến nó thành bánh bao hấp. Dù sao đi nữa, ngoại trừ những Đồ Ngốc, hiện tại mọi người đều đang ở trong hầm ngục. Và họ sẽ quay lại vào ban đêm. Và khi đó, bài thuyết giảng sẽ tiếp tục. Trước đó tôi phải ăn xong một cái bánh trái cây đã! Đó là một cuộc chạy đua với thời gian. Một chiếc bánh trái cây là thứ duy nhất có thể chứng minh tôi vô tội!

Thực ra, mặc dù quần áo của tôi vẫn còn nguyên vẹn nhưng có vẻ như nó đã bị tổn hại nhiều hơn tôi tưởng mặc dù tôi đã chữa lành vết thương bằng lọ thuốc nấm. Đặc biệt là từ cú hạ cánh khẩn cấp của lần nhảy cuối cùng vào thị trấn.

Tôi sắp chết và tôi cũng không ngủ được. Chưa hết, để tránh một bài thuyết giảng khác, tôi đang làm một chiếc bánh trái cây. Rây bột, làm bột, nhào, để lên men, cho dù bọn Đồ Ngốc đang ngủ, nướng, hấp, có nên nướng cả đầu của bọn Otaku không ta? Tại sao họ thậm chí không cố gắng giúp tôi? Không phải họ đã nói rằng họ sẽ trả ơn khi đến thị trấn sao? Và khi chúng tôi đến thị trấn, họ lại không có ở đó? Và họ đã không làm gì để cứu tôi khỏi bài thuyết giảng? Đọc bầu không khí dùm cái lũ kia! Tại sao chỉ có mình tôi phải làm việc vất vả thế này? Mặc dù tôi là một NEET......

・・・

Đó là một chiến thắng. Một chiến thắng trọn vẹn và áp đảo. Tôi đã được minh oan, cuối cùng thì những lời buộc tội đều sai. Có phải tôi đang trên đường trở thành Monte Cristo không? Tôi đã sống trong hang rồi, nhưng tôi nên trả thù ai?

Các cô gái nhảy vào chiếc bánh giả trái cây, hay đúng hơn là giống như bánh bao hấp. Họ gần như nuốt chửng nó.

Một số người trong số họ thậm chí còn đang khóc. Họ cắm răng vào đó mà không nói gì và nuốt. Tôi rất vui vì đã cắt nó trước. Họ đang cố gắng rất nhiều đến nỗi tôi thực sự nghĩ rằng nếu tôi để toàn bộ trận đấu ở giữa bàn thì họ sẽ bắt đầu một trận tử chiến. Vì lý do nào đó mà mọi người vừa khóc vừa cười... Tôi không nhớ đã đặt cây nấm nào ở đó cả? Tôi đã thêm một cái gì đó kỳ lạ ở đó sao? Họ khóc với nụ cười mãn nguyện.

Điều đó dần dần chuyển sang bữa tối, với việc mọi người vẫn ồn ào như thường lệ. Với những Đồ Ngốc từ trên lầu cũng đến và tham gia, cuộc trò chuyện trở nên hỗn loạn. Không ai biết họ đang nói về điều gì vào thời điểm này. Tôi cũng không biết nữa. Và cả tên của họ nữa.

Cuối cùng, tình trạng hỗn loạn kéo dài đến tận nửa đêm, mọi người lần lượt đi tắm. Đúng là một lũ ồn ào. Như mọi khi, Lớp trưởng ở quá gần tôi, trong khi lũ Phò đang gây áp lực, ngồi sau lưng tôi, những Gái Cơ Bắp đang lao lên, trong khi Gái Lép đang hoảng loạn. Những Đồ Ngốc trở nên xúc động và nói điều gì đó ngớ ngẩn, những Otaku phớt lờ những gì đang xảy ra xung quanh họ và tham gia vào trò chơi lập dị thông thường của họ, Lớp Phó A trừng mắt nhìn, Lớp Phó C được mọi người cho ăn, trong khi Lớp Phó B vẫn cười khúc khích như mọi khi... Khônggg đâu nhé , tôi không nhìn ngực cô ấy hay gì đâu nhé? Tại sao tất cả mọi người đều hướng về tôi cùng một lúc? Tại sao mọi người lại ngừng nói chuyện? Và nhiều người trong số họ có ánh mắt chằm chằm thế? Nó có bị lây không vậy? Sao lại cùng nhau đến thế, nếu là 12 người thì 24 con mắt với cái nhìn chằm chằm đã là một kiệt tác, nhưng sức công phá của 40 con mắt thì quá cao. Vì lý do nào đó, ngay cả Gái Lép cũng bị nhiễm cái nhìn chằm chằm đó. Thật đáng tiếc, vẫn như thường lệ, họ quá ồn ào, nhộn nhịp và trên hết là huyên náo. Mặc dù họ đã học năm hai cao trung. Đã đến lúc họ có được một số ý thức chung rồi.

Thời gian trôi qua, đến tận đêm khuya tôi mới trở về phòng và ngủ ngay lập tức. Hay đúng hơn là bất tỉnh... Tôi mệt quá rồi.

Ngày 25 – Kết Thúc
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 48: Tại Sao Điểm Tình Cảm Của Tôi Lại Bị Bán Hàng Rong Rao Bán?


Ngày 26 – Buổi Sáng, Đường Phố Thị Trấn Omui

Aaa, thật là phiền phức, tôi không muốn làm gì cả. Và tôi đã không được nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi muốn ngủ, nhưng họ đã đánh thức tôi... Tôi là một nam sinh cao trung mệt mỏi? Nhưng không ai cố gắng hiểu được sự khó khăn của tôi.

Mọi người đều đăng ký với bang hội để được vào hầm ngục trong 3 ngày, vì vậy họ phải ở đó. Tôi mới chỉ Lv 11 nên không thể đăng ký làm mạo hiểm giả nên phải ở nhà. Chà, vì tôi là NEET, Hikikomori và Cô Độc nên đó là quyết định đúng đắn.

Phần việc của tôi ở đây đã xong rồi, tôi có thể quay lại được không? Tôi không thể rũ bỏ được cảm giác rằng ở đây ngày nào tôi cũng chỉ bị mắng. Mặc dù tôi không làm gì sai cả? Lạ vãi lon luôn.

Tôi có một số tiền tương đối lớn. Đếm lại thì ra là hơn 2.000.000 ere. Tôi lại là đại gia một lần nữa. Chúng ta hãy trêu chọc Gái Lép sau ha. Tôi không có tiền tiêu vặt nhưng tôi kiếm được tiền nhờ một công việc phụ. Dần dần nhưng đều đặn, số tiền này tôi đã tích lũy được bằng cách làm việc chăm chỉ, tuy nhiên, nếu bị phát hiện, nó sẽ bị tịch thu, vì vậy tôi phải tiêu nó trước khi điều đó xảy ra.

Nhưng thương nhân khả nghi vẫn chưa quay lại thị trấn, Điểm Tình Cảm và Nhẫn Pheromone của tôi cũng vậy. Nó đã đi đâu rồi? Điểm Tình Cảm của tôi? Khi nào nó sẽ phát triển? Điểm Tình Cảm nhỏ chắc chắn là lý do khiến tôi bị mắng hàng ngày dù chẳng làm gì cả. Người bán hàng rong đó không thể đến đây nhanh hơn sao?!

Cửa hàng tạp hoá cũng không có hàng mới, không có gạo. Để đề phòng, tôi kể cho cô ấy nghe về sự tồn tại của một loại thực phẩm tối thượng, đó là cơm với nấm. Bây giờ có lẽ cô ấy sẽ tuyệt vọng trong cuộc tìm kiếm của mình. Rốt cuộc cô ấy là một người nghiện nấm.

Cửa hàng vũ khí, hay đúng hơn nên gọi là cửa hàng dùi cui? Có vẻ như đang làm khá tốt. Thị trấn này đã bị diệt vong.

Tôi ngắm nghía chỗ này chỗ kia, nhưng chẳng có món đồ nào ngầu cả. Không có cửa hàng đáng ngờ nào chỉ mở cửa vào ban đêm.

Chán quá.

Có lẽ tôi nên lẻn vào hầm ngục nhỉ?

Có vẻ như chỉ có mạo hiểm giả mới được phép vào bên trong, nhưng nếu tôi di chuyển lén lút thì sẽ không thành vấn đề.

Chẳng phải hầm ngục nghe có vẻ rất thú vị sao?

Rõ ràng, người ta thậm chí có thể tìm thấy những rương kho báu thực sự ở đó.

Vì lý do nào đó, các Otaku đã phản đối điều đó, họ nói rằng 「Nếu cậu đến đó, cậu có thể sẽ rơi xuống vực sâu đến tận tầng thấp nhất và mất tích.」

Không, tôi sẽ không bay hay nhảy bên trong hầm ngục nên tôi sẽ không rơi xuống đâu ha? Trần nhà quá thấp nên không thể phải không?

Dù sao thì bên ngoài cũng chẳng có gì ngoài Gob và Kobo.

Và tôi hơi bị thương khi chiến đấu với Vua và Hoàng Đế Gob và Kobo.

Tôi không muốn làm điều đó nữa.

Thật ngạc nhiên là tôi đã sống sót được!

Đầu tôi gần như bị cắn đứt!

Không ai tắm hai lần trên một dòng sông.

Và tôi cũng không muốn động chạm đến Ai Là Vua Gob đâu... Đó có lẽ là phần mà tôi ghét nhất...... Ý tôi là, tôi là người duy nhất không phải là vua ở đó......

Chán như con gián.

Tôi đã nhận được cái nhìn chằm chằm từ Lớp Trưởng Lễ Tân của bang hội, và tất cả các nhiệm vụ ở đó vẫn như cũ......

Điều đó làm tôi nhớ ra, cho đến bây giờ, chưa có ai trong bang hội chạm mắt với tôi dù chỉ một lần. Ngay cả khi tôi đứng ngay trước mặt họ, nhìn vào mắt họ, họ vẫn không giao tiếp bằng mắt. Thật là một điều bí ẩn. Một bí ẩn quá lớn đối với tôi. Ngay cả khi nó không phải là một điều bí ẩn, tôi vẫn không hiểu được. Và những Đồ Ngốc đó vẫn đang ngủ, họ không hồi phục dù chỉ một chút.

Dù sao thì chúng ta hãy đi ra ngoài.

Có thể có một cỗ xe khác đang bị tấn công, nên tôi có thể nhận được nhiều tiền hơn.

Thật yên bình. Không có một phần thưởng nào trong tầm mắt.

Không một toa xe nào bị tấn công.

Chà, có vẻ như tôi không cần nó vào lúc này.

Phần của tôi đã xong nên tôi không cần trang bị mới.

Không, nếu tôi thấy thứ gì đó tốt tôi sẽ mua nó. Rõ ràng.

Về cơ bản, tôi có nghĩa vụ phải làm như vậy theo quy định của RPG.

Nhưng tôi không muốn chiến đấu với những con quái vật mạnh mẽ.

Vậy thì tôi đoán trang bị của tôi đã đủ rồi phải không?

Thay vào đó tôi sẽ phục kích chúng phải không?

Nó có vẻ... quá yên bình.

Ừ thì cũng đã lâu rồi nên những ngày như vậy cũng ổn thôi.

「Ta đã nói bao nhiêu lần là tụi bây không đọc được bầu không khí không?」

Khi tôi đi về phía khu rừng, lũ Orc đã nhảy ra khỏi đó vì lý do nào đó. Không phải mấy gã có khuôn mặt Orc, mà là những con Orc thực sự. Vâng, tôi không quan tâm dù thế nào đi nữa. Dù sao thì tôi cũng không hiểu sự khác biệt giữa cả hai là gì.

「Có phải chúng đến đây sau khi nghe nói rằng một thị trấn nào đó nổi tiếng với quái vật không? Dẫn đầu bởi thông tin sai lệch? Ngay từ đầu, lũ Orc lấy thông tin đó ở đâu? Nó có phải do Merimeri-san lan truyền không? Có phải cô ấy đã dán áp phích trong rừng không?」

Có vẻ như Gob và Kobo cũng được gắn thẻ. Đây có phải là một chuyến tham quan mua sắm? Tôi có nên đi theo xu hướng không? Tôi nghĩ chúng sẽ tấn công tôi ngay cả khi tôi làm theo á? Sự tham gia của tôi bị từ chối!! Tất cả chỉ vì tôi là kẻ Cô Độc!!

Tôi tấn công Gob.

Tấn công luôn cả lũ Kobo.

Và thỉnh thoảng cũng tấn công lũ Orc.

Cái gì thế này? Hành hạ quái vật sao? Một trò chơi nhịp điệu nào đó à? Tôi hy vọng nó không biến thành trò Ai Là Vua! Và không phải vì tôi sợ thua đâu nhé!

Và tôi cũng không thích Vua Kobold nữa! Đừng có xuất hiện trước mặt ta! Ta sẽ tàn sát ngươi đến tận cùng trời cuối đất! Mặc dù tôi rất sợ chúng...... Thật luôn đó.

・・・

Tôi phải theo kịp trò Tàn Sát Quái Vật này trong bao lâu? Bao nhiêu giờ để phá đảo đây? Liệu tôi có nhận được giải thưởng cho việc này không? Nếu đó là Nhẫn Pheromone thì tôi sẽ chơi nó!! Tuyệt đối! Hãy đến với ta đi, Điểm Tình Cảm! Ta sẽ biến từng kẻ trong số bọn bây thành Điểm Tình Cảm!

・・・

Trời sắp tối và tôi đang đói. Tôi không thể tạm dừng việc này hoặc lưu tiến trình của mình được không? Đã đến lúc tôi phải về nhà rồi. Chà, theo logic đó thì tôi sẽ phải đi vào rừng.

Aaa, tôi phải tiếp tục làm việc này bao lâu nữa? Monster Master ơi? Tôi phải tàn sát chúng bao nhiêu giờ để phá đảo game này đây? Liệu tôi có nhận được giải thưởng không? Nếu là cơm thì tôi sẽ chơi mà! Tuyệt đối! Hãy đến với ta, cơm nắm! Ta sẽ siết chặt từng kẻ trong số bọn mi!

・・・

Trời đã tối rồi... Và tôi thực sự đói! Không thể chịu đựng được nữa tôi bắt đầu nhai nấm giữa chừng! Mặc dù thị trấn ở ngay đó rồi á? Ồ? Cuối cùng cũng xong rồi à? Kết thúc rồi à? Còn giải thưởng thì sao?

「Eee? Đọc bầu không khí dùm cái! Để dành phần khó chịu nhất cho màn kết là thiết kế game rất tệ nhé! Ngươi đến đây để làm gì! Hãy quay lại nếu tất cả đồng minh của ngươi bị tiêu diệt đi chứ!」

Cuối cùng là Vua Orc. Lv 34, HP quá mức hơn 327. Nó yếu hơn Hoàng Đế Goblin, nhưng sẽ phải mất một thời gian phải không? Tôi chắc chắn về điều đó.

「Đêm đã khuya, mình đói vãi, vậy mà bây giờ mình phải đối phó với Vua Orc? Tại sao vậy? Nó sẽ không kết thúc sớm đâu, phải không? Chúng đang cố bỏ đói mình đến chết à? Đó có phải là chiến lược không? Mình có thể rời đi một lát được không? Mình sẽ ăn tối và quay lại ngay chắc ổn ha?」

Rõ ràng là—không. Đây là điều tồi tệ nhất. Nó không biết đọc bầu không khí chút nào. Nó ngang hàng với những Otaku. Tại thời điểm này, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu tiếp theo là Vua Otaku xuất hiện. Ngay từ đầu, tại sao tôi lại phải đánh chết chúng chứ? Thật là đau đầu quá mà.

・・・

Tôi tàn sát nó. Tôi đã đánh chết nó. Tôi đã tiễn táng nó. Nhưng không ai trao giải cho tôi ngay lập tức luôn? Tại sao? Tôi có bị lừa không? Tôi cứ đánh chúng suốt thời gian qua, tôi thậm chí còn không sử dụng ma thuật đề phòng trường hợp nó có thể bị cấm ở nơi này. Tôi thậm chí còn không cắt hay đâm chúng mà vẫn tiếp tục đánh chúng một cách nghiêm túc? Và không có giải thưởng? ......Đủ rồi, tôi xong việc rồi, tôi về nhà đây.

Thu thập gậy và ma thạch của... ai nhỉ? Vua Otaku? Không phải... Aaa, là Vua Orc và các Thủ Lĩnh Orc rồi tôi quay lại. Tôi quá mệt mỏi để thu thập bất cứ điều gì khác. Mệt mỏi, đói và chán ngấy với điều này.

Không nhận được giải thưởng, tôi chán nản quay trở lại thị trấn.

Một nỗ lực lãng phí.

Nếu tôi thu thập mọi thứ thì có lẽ tổng cộng sẽ là một khoản tiền khổng lồ, nhưng dù sao thì tôi cũng không thể bán hết số đó được.

Tôi nhìn đâu cũng có dùi cui. Tại sao không đổi tên nơi này thành Thị trấn Dùi Cui nhỉ?
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 49: Chuyện Dài Quá Nên Tôi Nướng Cá Và Rưới Nước Tương Lên Nhưng Lại...


Chương 49: Chuyện Dài Quá Nên Tôi Nướng Cá Và Rưới Nước Tương Lên Nhưng Lại Bị Kết Tội?

Ngày 26 – Đêm Khuya, Cổng Thị Trấn Omui

Khi chúng tôi rời khỏi hầm ngục, chúng tôi được yêu cầu phải quay lại thị trấn ngay lập tức.

Một ngôi làng gần đó đã bị phá hủy.

Một tin nhắn đến thông qua ma thuật. Nó đã bị lũ quái vật dẫm đạp.

Nhưng ngôi làng gửi tin nhắn đó cũng sớm không thể liên lạc được nữa.

Đánh giá theo hướng di chuyển của chúng, thị trấn này sẽ bị tấn công tiếp theo, vì vậy bang hội đã kêu gọi một cuộc họp khẩn cấp.

Hiện tại, họ đang xây dựng chướng ngại vật, đốt lửa và sẵn sàng chiến đấu.

Và mọi chuyện dần trở nên yên bình.

Haruka-kun vừa mang lại hòa bình cách đây không lâu.

Chiến đấu trong rừng một mình.

Vì thế lần này chúng tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.

Ngay cả Kakizaki-kun và những người khác, những người đang ngủ và đang hồi phục, cũng tham gia cùng chúng tôi.

Trang bị của họ là phế liệu nhưng Oda-kun và bạn bè của cậu ấy đã cho họ đồ dự phòng.

Đã đến lúc rồi, lũ quái vật có thể đến bất cứ lúc nào. Hay đúng hơn là chúng đến muộn một chút nhỉ.

Bang hội đã làm việc để ngăn chặn chúng từ sáng.

Trên bức tường phía trên cổng là con gái của quý tộc địa phương, với đầy đủ trang bị chiến đấu.

Điều đó nói lên rất nhiều về mức độ nghiêm trọng của tình hình. Sự tồn tại của thị trấn dường như đang bị đe dọa. Nhưng chúng tôi đang ở đây.

Haruka-kun đã cứu chúng tôi, mạo hiểm...... Không, cố gắng vứt bỏ mạng sống của chính mình.

「Xin lỗi vì đã là một tên ngốc!」 có lẽ không phải về Kakizaki-kun và những người còn lại, mà thực ra đó là những lời cuối cùng của Haruka-kun...... Mọi người đều hiểu điều đó.

Và mọi người đều biết rằng chúng tôi đã được cậu ấy bảo vệ. Điều đó một lần nữa, chúng tôi không thể làm gì được. Rằng chúng tôi đã bỏ mặc cậu ấy cho đến chết.

Nhưng, cậu ấy đã quay lại. Và vì lý do nào đó, ngay cả bản thân cậu ấy cũng không hoàn toàn hài lòng với việc quay lại...... Tuy nhiên, cậu ấy đã quay trở lại.

Đó là lý do cậu ấy ít nghĩ đến cơ hội sống sót trở về. Cậu ấy đã lên kế hoạch chết ở đó.

Và chúng tôi lại trở nên vô dụng. Không thể bảo vệ bất cứ điều gì. Chúng tôi không thể cứu được ai. Chúng tôi chỉ đang được bảo vệ và giải cứu nhiều lần. Mặc dù chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn. Chúng tôi không thể bảo vệ những gì bản thân muốn bảo vệ nhất. Khi đó, mọi người đều nghĩ rằng đã mất cậu ấy. Tuy nhiên, Haruka-kun đã tự cứu được chính mình. Và với điều này, đã cứu chúng tôi khỏi sự hối tiếc đó. Tất cả đều do chính Haruka-kun đã trở lại với chúng tôi.

Vì vậy, lần này là lúc chúng tôi phải là người bảo vệ.

Sử dụng sức mạnh mà Haruka-kun đã ban cho chúng tôi.

Lần này đến lượt chúng tôi cứu người khác.

Giống như cậu ấy đã làm cho chúng tôi.

Và chúng tôi cũng sẽ bảo vệ cậu ấy.

Cậu ấy có thể làm tốt ngay cả khi không có điều đó.

Mặc dù tôi vẫn không nghĩ rằng Haruka-kun thật sự yếu đâu.

Cậu ấy hành động như thường lệ, nhưng có lẽ cậu ấy đã bị thương rất nặng, chắc chắn trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương.

Không có cách nào mà cậu ấy không hề hấn gì. Kẻ thù là kẻ đã xé nát tay chân của Kakizaki-kun và những người khác, và cậu ấy đã phải hứng chịu rất nhiều đòn tấn công. Vì lợi ích của chúng tôi.

Không có cách nào mà cậu ấy ổn cả. Dù sao thì cậu ấy cũng đã quay lại. Hành động như thường lệ, nói rằng cậu ấy đã trở lại.

Vì thế hôm nay chúng ta sẽ bảo vệ. Ít nhất thì Haruka-kun có thể nghỉ ngơi mà không phải lo lắng.

Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.

May mắn thay, Haruka-kun không phải là mạo hiểm giả nên cậu ấy không bị triệu tập.

Tôi hơi khó chịu khi Kakizaki-kun và những người khác nói rằng họ không nhìn thấy cậu ấy, nhưng tôi hy vọng Haruka-kun sẽ cho phép chúng tôi bảo vệ cậu ấy, ít nhất là trong ngày hôm nay.

Rốt cuộc thì, sau khi nhận được nhiều như vậy, chúng tôi vẫn chưa trả lại cho cậu ấy một chút nào.

Tôi hy vọng Haruka-kun sẽ cho phép chúng tôi bảo vệ cậu ấy ít nhất trong khi cậu ấy đang chữa lành vết thương.

・・・

Tuy nhiên...... Không có con quái vật nào trong tầm mắt......

Nhưng thay vào đó, Haruka-kun lại xuất hiện?

「Tại sao các cậu lại đốt lửa trại ở đây thế? Tại sao mọi người lại cho tớ ra rìa thế? Có phải vì tớ là người Cô Độc không? Trong khi tớ rất đói và mệt thì mấy cậu lại đi ăn BBQ? Sau khi tớ chứng minh được sự vô tội của mình qua chiếc bánh trái cây?! Tớ cũng muốn ăn BBQ nữa! Nếu các cậu định bắt nạt ai đó, tại sao không nhắm vào bọn Otaku đó ấy? Ý tớ là, cuối cùng chúng ta đã bắt được tụi nó rồi mà? ......Tại sao chỉ có mình tớ là bị đối xử như vậy chứ? Aaa, tớ đói quá.」

Eehm, có vẻ như cậu ấy đói rồi nhỉ? ......BBQ?

「Ehm? Haruka-kun? Không phải là tụi tớ đang bỏ rơi cậu đâu? Và đây không phải là lửa trại. Ở đây nguy hiểm lắm, xin hãy đi qua cổng nhé? Okay?」

Tôi không biết khi nào chiếc bánh trái cây đã chứng minh được sự vô tội của cậu ấy, nhưng tôi không thể cho phép Haruka-kun chiến đấu với lũ quái vật trong tình trạng hiện tại.

Haruka-kun không phàn nàn, vẫn hành động như thường lệ, nhưng chắc chắn cậu ấy đang bị thương. Haruka-kun không có thể trạng để chiến đấu. Thuốc có thể chữa lành vết thương, nhưng chúng tôi không biết cậu ấy đã tích lũy bao nhiêu sát thương và mệt mỏi. Vẻ mặt của Haruka-kun hiện rõ rằng cậu ấy đang kiệt sức như thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

「Hãy nhìn xem, những ngôi làng gần đó đã bị lũ quái vật tàn phá và giờ thị trấn này đang gặp nguy hiểm. Những người lính và mạo hiểm giả đang làm việc cùng nhau, chuẩn bị đối mặt với chúng trong trận chiến. Tụi tớ cũng sẽ bảo vệ thị trấn để cậu có thể thư giãn và nghỉ ngơi. Tụi tớ sẽ giải quyết việc này.」

Tôi tự hỏi liệu lời giải thích của tôi có quá dài không? Haruka-kun bắt đầu nướng cá ở giữa miếng bánh, và khi cậu ấy rưới nước tương lên trên, một đám đông đã tụ tập xung quanh cậu ấy.

Mọi người đều ghen tị nhìn Haruka-kun, ăn một cách ngon lành, trong khi mùi nước tương cháy khiến ai cũng phải nuốt nước bọt.

Một số người cố gắng bắt chuyện với cậu ấy, khi Haruka-kun đặt tay xuống đất, sau đó một chiếc bàn đột nhiên xuất hiện từ đó, trên đó Haruka-kun bày cá và bắt đầu nướng nó.

Trước khi tôi nhận ra một hàng người đã xếp thành hàng, lấy cá từ Haruka-kun và trả lại tiền cho cậu ấy. Đây có phải là gian hàng thực phẩm không? Aaa...... Cái giá đó hoàn toàn chặt chém mà.

Eem? Không phải một đám quái vật sẽ tấn công sao? Tại sao mọi người đều ăn cá? Vậy đây thực sự là một buổi đốt lửa trại à?

Haruka-kun, cậu sẽ gặp rắc rối nếu mở quầy hàng ở một nơi như thế này đấy. Đợi đã, tại sao ngay cả Chủ Hội cũng đứng trong hàng? Tại sao con gái của lãnh chúa lại ăn cá? Và tại sao cậu lại đưa con cá lớn nhất cho Lớp Phó B? Hay đúng hơn là cậu ấy đã xếp hàng từ khi nào vậy? Hở? Chúng ta không đấm nhau với quái vật nữa à? Không phải chúng ta phải bảo vệ thị trấn sao? Tại sao tôi thậm chí còn đứng trong hàng nữa? Tớ sẽ không tha thứ cho cậu nếu cá của tớ nhỏ hơn của B-san đâu, Haruka-kun! Thề lun!

Chúng không đến à?

Haruka-kun đang nói chuyện với Oda-kun và những người khác.

Mặc dù việc cậu ấy ở lại đây sẽ rất nguy hiểm.

Haruka-kun bị kéo đến gặp Chủ Hội?

Dường như có một số loại tranh luận nào đó? Vậy ra quầy hàng đó rốt cuộc có vấn đề.

Họ thậm chí còn gọi con gái của lãnh chúa? Có chuyện gì đã xảy ra à?

Vì lý do nào đó, Tiểu thư đó đang dậm chân xuống đất. Vì lý do nào đó mà Haruka-kun cũng làm như vậy? Tại sao cậu ấy trông rất bối rối khi làm điều đó?

Một lễ tân từ bang hội đã đến gọi tôi? Tôi có thực sự ổn khi liên quan đến chuyện này không?

「Báo cáo, cảnh báo, trinh sát, tất cả đều không còn quan trọng nữa, vì vậy hãy đi với tôi. Chúng tôi cần một thông dịch viên. Nhưng đó không phải là về ngôn ngữ......」

Trong khi tôi nghĩ rằng điều này không ổn, tôi vẫn làm theo... Aaa.

Thủ phạm là Haruka-kun.

「Chà? Tôi tai không nghe, mắt không thấy gì về chuyện đó đâu á? Tôi không biết gì về cuộc đột kích của quái vật hết á? Tôi cứ mãi đánh thì có thứ gì đó xuất hiện á? Đại loại vậy? Hở? Từ sáng tôi làm gì à? Chà, tôi có thể làm gì nếu chúng cứ liên tục xuất hiện chứ? Đúng không? Suốt ngày cho đến tối. Một cuộc đột kích của quái vật á? Không, đó là một chuyến đi mua sắm hoành tráng mà? Một thị trấn nào đó, vô danh, hiện đang rất nổi tiếng? Hoặc có vẻ như vậy? Không, tôi chưa nghe gì về chuyện này cả? Ai cơ? Orc á? Aaa, đúng rồi, lũ Orc đó, lũ có khuôn mặt Orc phải chứ? Hở? Không phải à, đó có phải là Orc thật không? Dù sao thì tôi cũng chỉ đánh chúng thôi. Tại sao hả? Bởi vì chúng cứ đến trước mặt tôi á? Giống như, trò chơi đánh quái vật nhỉ? Nhưng đó có thể là Monster Master? Thế nên tôi cứ đánh hết, nhưng cuối cùng chẳng có giải thưởng gì cả! Tôi là nạn nhân ở đây?! Tôi không nhận được gì cả? Mặc dù tôi đã phá đảo nó. Hở? Ý là gì khi nói rõ ràng dễ hiểu hơn? Tôi cũng đã xử lý Vua Orc rồi nữa á? Yes or No? Không, tôi bị lừa rồi! Ý tôi là, chúng cứ liên tục xuất hiện á? Tôi đã cố gắng hết sức dù rất đói. Cái gì cơ? Không hề, tôi chỉ đánh chúng thôi, hay đúng hơn là đánh cho tới gục luôn? Chúng chỉ bị tôi đánh thôi á? Thật không hả? Tôi không sai ở đây nhá? Ý tôi là, nếu một con quái vật xuất hiện, ta sẽ đánh nó, phải không? Đó là thường thức mà nhỉ? Thấy không, tôi không làm gì sai cả?...... Mọi người cũng sẽ đánh chúng phải không? Đúng không mọi người?」

Có vẻ như mọi người đều không hiểu cậu ấy đang nói gì. Bao gồm cả bản thân tôi. Thật vậy, vấn đề không phải là ngôn ngữ.

Nhưng khi Haruka-kun nói 『Tôi không làm gì sai cả?』thì điều đó thường có nghĩa là cậu ấy sai vờ lờ luôn.

Cho đến nay, chưa có một trường hợp nào mà cậu ấy vô tội.

Trên thực tế, thủ phạm luôn là Haruka-kun.

Khi mặt trời bắt đầu mọc, chúng tôi tiến đến hiện trường vụ án mà thủ phạm đã mô tả trong lời khai của mình.

Xác của lũ quái vật giờ đã biến mất, chỉ để lại những đống ma thạch khổng lồ và những dùi cui xa xa trong tầm mắt.

Theo thời gian, xác của quái vật biến mất, chỉ để lại những ma thạch. Nghĩa là đây chính là nơi xảy ra tội ác. Một vụ thảm sát, bị bắt quả tang.

Thông thường, những người có thể chống lại cuộc xâm lược của quái vật sẽ trở thành Anh Hùng. Tôi nghĩ sau đó hiếm khi có ai đó bị đối xử như tội phạm...

Nhưng không có chỗ cho lời bào chữa. Rốt cuộc thì, Haruka-kun nướng cá như không có chuyện gì xảy ra và kiếm được một khoản tiền khổng lồ, bán nó với giá quá đắt.

Ngoài ra còn có yếu tố tái phạm. Haruka-kun là người tái phạm nhưng cậu ấy không hề hối hận chút nào.

Sự thật luôn chỉ có một.

Phán quyết.

Một bài thuyết giảng, đúng như mong đợi.

Ngày 26 – Kết Thúc và bước sang Ngày 27
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 50: Giống Như Một Cơn Cuồng Nhịp Điệu Nhỉ?


Ngày 27 – Ban Ngày, Bang Hội Omui

Họ đánh thức tôi dậy, mặc dù tôi vẫn muốn ngủ. Họ kéo tôi đến bang hội, mặc dù tôi không làm gì sai cả. Bản án này là không công bằng.

Mặc dù tôi đã bị mắng sau khi chúng tôi trở về quán trọ.

Lần này cũng vậy, mặc dù tôi nghĩ không cần phải nhắc đến nhưng tôi đã không làm gì cả.

Nhưng vì lý do nào đó mà tôi lại bị mắng?

Tôi đã cố gắng kháng cáo bằng cách hỏi liệu việc đánh quái vật một cách cuồng nhiệt có bị coi là tội ác hay không, nhưng họ vẫn mắng tôi?

Ý tôi là, tôi không hề nghe nói rằng sẽ có một đàn quái vật tới? Không ai nói với tôi về cuộc tấn công sắp tới á? Vâng, tôi chắc chắn ngay cả Gob cũng không nói gì về việc này.

Làm sao tôi biết được điều đó? Ngay cả Kobo cũng không nói những điều như『Này, có một vụ giẫm đạp đang đến』?

Hơn nữa, 『Sao cậu không báo cáo chuyện này ngay lập tức?』, làm sao tôi có thể làm được điều đó khi tôi đang bận đánh bọn chúng? Lúc đó tôi rất bận lắm.

Nó cũng tệ như việc nói với người dân ở những ngôi làng bị tấn công rằng 『Chà, lẽ ra mọi người nên báo cáo việc đó』? Dân làng có phải chạy đi báo cáo chuyện này trong khi lũ Kobo đang nhai đầu họ không?!

Thế nhưng họ vẫn giận tôi?

Ngay cả món cá nướng tôi cũng bán vì họ yêu cầu tôi bán cho họ.

Tôi chỉ nướng cá vì tôi thấy tội cho họ vì chắc họ đói lắm rồi. Chà, dù sao thì tôi cũng đã kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ.

Thế mà tôi lại bị mắng?

Và Lớp Trưởng đã tịch thu tất cả số đó?! Đây là sự tàn ác. Cũng tham lam và độc ác như những kẻ săn trộm.

Ngay từ đầu, chúng cứ liên tục đến hết con này đến con khác? Tôi có lựa chọn nào ngoài việc đánh chúng? Giống như trong một nhịp, trong một nhịp điệu cuồng nhiệt, bam, bam, bam, whack, cứ đánh chúng đi? Tại sao họ không thể hiểu nó? Và tại sao tôi lại phải bị mắng vì điều đó?

「Ehm, Haruka-kun. Trước hết, với tư cách là Chủ Hội, tôi muốn cảm ơn cậu vì đã ngăn chặn bầy quái vật. Chân thành cảm ơn cậu. Với số lượng quái vật đó...... Thị trấn khó có thể vượt qua mà không hề hấn gì. Nó có thể sẽ dẫn đến thương vong đáng kể cho các mạo hiểm giả và binh lính, cậu thực sự đã cứu chúng tôi...... Kết quả là.」

Khi Chủ Hội đang gặp rắc rối một cách kỳ lạ và cuộc trò chuyện không đi đến đâu, tôi đã hỏi thông tin chi tiết cô tiếp tân, người nói rất nhiều, thường nói quá nhiều và sau đó tôi bị mắng vì điều đó. Có vẻ như ban đầu khi một cuộc tấn công quy mô lớn như vậy xảy ra, bang hội và quân đội địa phương sẽ ngăn chặn chúng, sau đó mua tất cả ma thạch và vũ khí rơi ra, chia đều số tiền, một nửa sẽ dành cho các mạo hiểm giả tương ứng với cấp bậc của họ, và nửa còn lại chia đôi giữa thành phố và bang hội. Thành phố sẽ dùng số tiền đó để sửa chữa bức tường thành, bang hội sẽ dùng nó để bồi thường cho những gia đình bị thương và thiệt mạng, trang trải những chi phí mà họ phải gánh chịu trong cuộc tấn công.

Tuy nhiên, lần này họ đợi cả ngày mà lũ quái vật vẫn không xuất hiện. Đúng, nó thật hoàn hảo, nhưng tôi không nhận được giải thưởng...... Chẳng có gì cả. Vì bị lừa nên tôi là nạn nhân ở đây!

Vì thế các mạo hiểm giả không chiến đấu nhưng họ vẫn phải đền bù cho họ. Vâng, đó là điều được mong đợi. Họ đã trả 500 ere cho mỗi con cá.

Nhưng các bức tường của thị trấn thậm chí không có một vết xước nào trên chúng. Chà, rõ ràng là vì không có quái vật nào đến? Thật không may, thị trấn không thể tăng cường sự nổi tiếng với quái vật.

Bang hội cũng không bị thiệt hại gì. Chà, vì họ liên tục đốt lửa nên có lẽ họ sẽ phải trả giá một chút.

Và vì tôi không phải là một mạo hiểm giả và cũng không được triệu tập nên không có phần nào dành cho tôi. Chà, tôi không nhớ mình đã được gọi?

Vấn đề ở đây là gì?

Vì tôi đã đánh bại tất cả quái vật nên thành phố không thể chỉ lấy chiến lợi phẩm, nhưng vì đó là quy định nên họ phải làm, còn nếu họ định làm thì họ sẽ không thể đền bù cho tôi được, nhưng tôi là người đã đánh bại lũ đó.

Thành phố nói rằng họ sẽ trao phần thưởng cho tôi và tôi đã cướp được những thứ có giá trị nhất. Chỉ cần tôi có thể bán nó, tôi sẽ kiếm được một khoản tiền khổng lồ. Phần còn lại là những thứ mà tôi đã từ bỏ ngay từ đầu. Và tôi cũng kiếm được khá nhiều lợi nhuận từ việc bán cá nướng, nên tôi không đặc biệt quan tâm, nhưng nó không được lòng Chủ Hội... Hoặc có vẻ như vậy. Vì không cần nó nên tôi bảo họ cứ giải quyết giữa lãnh chúa và bang hội rồi trốn thoát vì cuộc nói chuyện kéo dài quá.

Tôi đã nhận được 100 xu Vàng trong đợt thanh toán thứ hai cho những viên ma thạch mà tôi đã bán trước đó. 10.000.000 ere. Số tiền tôi mang theo hôm qua đã bị tịch thu, nhưng hôm nay tôi có gấp 5 lần số tiền đó.

Ông ấy cũng nói rằng họ sẽ làm gì đó với phần chia của tôi từ việc này, nhưng thành thật mà nói, tôi mới nhận được 10 triệu, tôi thực sự không quan tâm đến việc kiếm thêm tiền.

Ý tôi là, họ không thể trả cho tôi số tiền của đống ma thạch trước đó, nếu tôi lấy thêm tiền từ họ, tôi sẽ không thể bán cho họ thêm ma thạch. Tôi đã tích lũy được rất nhiều ma thạch kể từ đó nhưng tôi không thể biến chúng thành tiền.

Lần này, họ sẽ có một ngoại lệ khác và sẽ mua ma thạch từ tôi. Khi tôi ngay lập tức đi đến Quầy Mua Hàng, khuôn mặt của người phụ nữ phía sau đột nhiên căng thẳng? Co giật nửa mặt?

Có vẻ như hôm nay họ cũng sẽ phải làm thêm giờ, không thể theo kịp việc thẩm định những viên ma thạch từ đống đó.

Khi tôi tàn nhẫn ném một núi ma thạch lên trên quầy, cô ấy trừng mắt nhìn tôi, sắp bật khóc, nhưng khi tôi nói với cô ấy 「Cô có thể đếm phần của tôi khi có thời gian, tôi sẽ bảo Chủ Hội đưa cho cô phần thừa còn lại. Đây là phần thưởng cho nỗ lực của cô.」 cô ấy chấp nhận nó với một nụ cười. Vâng, cô ấy sẽ làm việc chăm chỉ để có tiền thưởng.

Ngay cả khi nói đến dùi cui, tôi sẽ không thể loại bỏ hết chúng ngay cả khi tôi bán chúng ở mọi cửa hàng. Ý tôi là, ngay cả bây giờ mọi người đều có nhiều dùi cui hết á?! Hay đúng hơn, nếu tôi bán hết số dùi cui ở đây, lần này có thể sẽ thực sự gặp nguy hiểm. Mỗi người dân trong thị trấn sẽ phải trang bị khoảng 10 dùi cui.

Ngay cả Gob cũng sẽ chạy trốn khỏi một thị trấn như vậy. Không còn nghi ngờ gì nữa. Có vẻ như thời điểm thị trấn được đổi tên thành Thị trấn Dùi Cui không còn xa nữa. Tôi sẽ bỏ chạy nếu điều đó thực sự xảy ra. Đúng vậy, trong rừng chắc chắn sẽ an toàn hơn!
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 51: Mua Vì Hợp Thời Trang Thôi Mà Nguồn Gốc Của Trend Đó Lại Bị Mắng?


Ngày 27 – Ban Ngày, Quán Trọ White Weirdo, Bang Hội

Đưa Haruka-kun đến bang hội, chúng tôi cố gắng tìm hiểu tận cùng vụ việc vì chúng tôi sẽ không thể hiểu được lời thú tội của thủ phạm thực sự ngay cả khi hắn đưa ra sự thật cho chúng tôi.

Thật đấy, chuyện gì đang xảy ra với kỹ năng đặc biệt 「Ho・Ren・So」 của Haruka-kun vậy? Nó không tỏ ra hữu ích dù chỉ một lần, đúng hơn, có lẽ nó đang kéo cậu ấy xuống hơn á? Chà, tôi khá chắc chắn rằng ngay cả kỹ năng cũng bất lực trong việc thay đổi Haruka-kun.

「Tớ chắc chắn rằng Haruka-kun sẽ bị lạc trong hầm ngục, không ngờ thay vào đó cậu ấy sẽ tìm thấy một đàn quái vật để chiến đấu...」

「Theo những gì tớ nghe được sau đó, cậu ấy đã nhìn thấy một con Orc ở bìa rừng vài ngày trước đó. Cái con mà cũng bị cậu ấy đánh chết. Vì vậy, vào thời điểm đó, Flag cho Event đã được kích hoạt, mặc dù khi tớ biết được điều này thì nó đã kết thúc rồi.」

「Vâng, nếu cậu ấy đi vào hầm ngục chắc chắn cậu ấy sẽ rơi xuống tận vực sâu. Không có cách nào để cậu ấy tránh được điều đó.」

「Chà, ngay cả khi cậu ấy rơi xuống đáy hầm ngục, cậu ấy có thể sẽ quay lại vài ngày sau đó và nói rằng『Tớ bị ngã nên vô tình đụng phải hầm ngục trên đường trở về? Đại loại thế?』, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.」

「Làm sao cậu ấy có thể không nhận ra rằng đây là cuộc tấn công của quái vật? Điều gì khiến cậu ấy nghĩ rằng đây là một chuyến tham quan mua sắm?」

「Theo thủ phạm, cậu ấy không nhận ra có một đám đông quái vật vì chúng lần lượt nhảy ra từng con một.」

「Vâng, đó không có vẻ là một lời nói dối... Nếu đó là một nhóm quái vật lớn thì có lẽ cậu ấy đã sử dụng ma thuật để tiêu diệt chúng... Nhưng có vẻ như cậu ấy đã đánh chết từng con một trong số chúng... Kể cả mấy con cấp Vua.」

「Aaaa, cậu ấy thậm chí còn nói 『Tớ bị quái vật tấn công nên tớ là nạn nhân ở đây á?』」

「Vụ thảm sát bán buôn nghe có vẻ không giống một nạn nhân lắm, phải không?」

「Chuyện nói về việc thị trấn này nổi tiếng với quái vật đến từ đâu vậy? Rằng họ có thể đang quảng cáo nó? Điều đó thậm chí có nghĩa là gì?」

「Tại sao cậu ấy lại nghĩ rằng sẽ có giải thưởng? Cuộc nói chuyện về Rhythm Mania là gì? Có phải cậu ấy đã chơi game quá 180 phút rồi không?...... Cậu ấy tuyên bố đã đạt được điểm tuyệt đối...... 」

「Có vẻ như cậu ấy không thể dừng lại khi bắt đầu đánh chúng...... 『Tớ liên tục đánh chúng và đạt điểm tuyệt đối luôn á? Đại loại thế?』là những gì cậu ấy nói......」

「 「 「 「Hàaaa.」」」」

・・・

「Chúng ta đã quyết định rằng sẽ bảo vệ Haruka-kun, phải không? Nhưng chúng ta phải bảo vệ cậu ấy khỏi cái gì đây?」

「「「............Vâng.」」」

Vâng, nếu chúng tôi phải bảo vệ ai đó thì đó sẽ là quái vật khỏi Haruka-kun. Dù nhìn thế nào thì chúng cũng là nạn nhân ở đây.

「Nếu Haruka-kun cần sự bảo vệ của chúng ta, chúng ta cũng có thể bỏ cuộc vì điều đó rõ ràng là không thể giải quyết được.」

「「「............Vâng.」」」

Vâng, phải không? Chuyện gì đã xảy ra với Rào Cản Lv-san vậy? Nó có bị phá hủy không? Haruka-kun đang đánh bại các quái vật cấp Vua như thể chẳng là gì cả...

「Và cậu ấy tự nhận mình là một nhân vật quần chúng...... Nếu tất cả các nhân vật quần chúng đều giống Haruka-kun, thì các Ma Vương sẽ bị đánh tơi bời ngay khi chúng vừa nghĩ đến việc xuất hiện. Chúng sẽ tuyệt chủng nếu không có sự bảo vệ thích hợp từ các nhân vật quần chúng.」

「「「......Chuyển sinh ngay lập tức.」」」

Thế giới của những nhân vật quần chúng vô song...... Sẽ không cần đến Anh Hùng ha? Hoặc có thể mối nguy hiểm cho thế giới đó là sự tuyệt chủng của quái vật?

「Mấy cậu biết đấy, gần đây tớ thấy rất nhiều người dân thị trấn mang theo dùi cui đi lại. Nhân vật quần chúng là gì? Đó có phải là một mã code nào đó để chỉ những người đánh người khác đến chết không? Có phải tất cả họ đều giống Haruka-kun không?」

「Vâng...... Và mọi người có để ý không?...... Dùi cui thực sự dùng rất tốt......」

「Một cửa hàng chuyên về Dùi Cui xuất hiện bất ngờ và có vẻ hoạt động khá tốt. Mặc dù nó được cho là một cửa hàng vũ khí bình thường.」

「Ngay cả trước quán trọ cũng có những đứa trẻ chơi đùa bằng dùi cui. Trông khá vui đấy......」

「 「 「......Thị trấn này có cần được bảo vệ không?」」」

Quái vật, hãy chạy đi. Thị trấn này nguy hiểm lắm. Hãy quên đi sự nổi tiếng này đi, quái vật ơi, thị trấn này tràn ngập mùi tàn sát và đánh đập tàn nhẫn. Điều này làm tôi nhớ lại, trước đó Haruka-kun đã nói rằng Dân Làng A có thể là người mạnh nhất. Ai thế? Dân Làng A đó là ai? Chẳng phải nhân vật quần chúng ở đây quá đáng sợ sao?

Có vẻ như đây không phải là thế giới của kiếm và ma thuật, mà là một trong những thế giới của Dùi Cui...

Trước khi tôi để ý, thậm chí có 2 hoặc 3 cô gái đã mua dùi cui. Mặc dù họ là Nữ Kiếm Sĩ? Đây có phải là Trend hiện nay không? Dùi cui bùng nổ? Cuối cùng tôi cũng sẽ mua một cái phải không? Tôi cũng sẽ choảng nhau với quái vật với dùi cui à? Nguồn gốc của Trend này phải bị mắng mới được!
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 52: Tôi Sẽ Rất Ngạc Nhiên Nếu Tình Yêu, Lòng Dũng Cảm Và Tình Bạn Được...


Chương 52: Tôi Sẽ Rất Ngạc Nhiên Nếu Tình Yêu, Lòng Dũng Cảm Và Tình Bạn Được Bán Ở Cửa Hàng Tạp Hoá

Ngày 27 - Buổi Chiều, Bang Hội Omui

Tôi được đưa đến văn phòng của Chủ Hội. Nghe bài phát biểu dài dòng của ổng, sau đó tôi trốn khỏi văn phòng, và sau khi hoàn thành công việc của mình ở quầy mua hàng, tình cờ gặp Lão Già Thương và trò chuyện với ông ta...... Tỷ lệ lão già đầy đe dọa thế này là gì đây? Không phải đã đến lúc bắt đầu đốt chúng sao? Aaa, rất có thể tôi đã được triệu hồi đến thế giới này để tiêu diệt những lão già... Hở?!

「Nói thật hả? Thật hả? Thật hả? Thật hả? Thật hả? Thật hả? Thực sự thật hả? Thực sự thật hả? Thực sự của thật thật luôn hả? Thực sự không mồm điêu chứ? Không ăn nói xà lơ chứ? Nếu là xộn lào thì ông sẽ phải nuốt 1000 Băng Thương đó? Đó có phải là chân sự thật không? Hay tôi nên đâm ông đây, lão già? 1000 lần luôn hé?」

Lão Già Thương đang đợi ở tầng 1 của bang hội, và mặc dù ông ta cố gắng buộc tội tôi vài lời vô nghĩa『Vì cậu mà tôi đã có một khoảng thời gian rất tồi tệ...』, tôi vẫn cố gắng lấy được thông tin về người bán rong đáng ngờ từ ông ta. Mặc dù tên đó đang đi loanh quanh với Điểm Tình Cảm của tôi, những vẫn sẽ không quay lại thị trấn trong một thời gian.

Và sau đó, ông nói với tôi rằng hầu hết những món đồ đó đều là những món đồ lạ và không rõ nguồn gốc từ hầm ngục, đó là lý do tại sao chúng lại rẻ đến vậy. Thỉnh thoảng, người thương gia đó sẽ ngồi trước hầm ngục và mua chúng. Ngay bây giờ, tôi có thể mua nó. Thậm chí có ba người trong số họ. Chà, chỉ có một chiếc nhẫn, nhưng liệu nó có thực sự đủ không? Vì thang đo tình cảm của tôi với người khác giới? Tôi cảm thấy như một chiếc nhẫn có thể không đủ á? Ý tôi là, hôm nay tôi lại bị mắng nữa.

Và có vẻ như ông cũng không thích ý tưởng bị đâm bằng Băng Thương. Hãy nghĩ đến một kỹ thuật khác.

「Tên Otaku kia! Chính Ota A mi đó! O.T.A! Cho ta thông tin về hầm ngục mau! Tốc hành mau! Lẹ lên! Nếu không ta sẽ chuyển nhượng lũ Phò đó cho mi đó! Tất cả 5 người trong số họ luôn! Mi có muốn bị cắn nát đầu không? Nếu không thì khai mau!」

Aaa, lũ Otaku chậm chạp này, chết tiệt, bọn họ còn định náo loạn bao lâu nữa, nhanh lên! Nhẫn Pheromone gọi tôi từ hầm ngục đang đợi này!

「!!...... Vậy tớ là Ota A à...... Và O.T.A là tên đọc tắt á? Ngoài ra, tụi tớ đã làm lành với Shimazaki-san và nhóm của cậu ấy rồi! Đừng đổ lỗi cho họ nữa! Đây là lần đầu tiên có người nói lời cảm ơn với tụi tớ......」

「Chà? Ta đây không quan tâm? Cho ta thông tin về hầm ngục mau! Ngay lập tức! Ngay lập tức! Nếu không, ta cũng sẽ phái những Đồ Ngốc đi theo mi! Cả 5 người bọn họ luôn!! Và họ rất là ngu! Vậy nên khai mau đi!」

「Này! Đó là sự khởi đầu của một câu chuyện hay đấy! Tại sao cậu phải ngắt lời tớ chứ! Ngoài ra, Kakizaki-kun và những người khác đã xin lỗi rồi! Đừng gọi họ là Đồ Ngốc nữa, đó chỉ là xúc phạm họ thôi! Và cậu vẫn không thể nhớ được một cái tên nào hết hả?!」

・・・

Tôi tra khảo Ota A, lấy thông tin từ Ota B và nhận được lời giải thích từ Ota C.

「...Vậy tớ là Ota B...Chà, tớ cũng nghĩ thế...」

「O.T.C là cái méo gì vậy? Đây có phải là một biến thể của ETC không? Bởi vì cậu đã lượt bỏ một chữ cái nên nó không còn ý nghĩa gì nữa!」

Đúng là một lũ ồn ào. Tôi ước họ quan tâm nhiều đến Điểm Tình Cảm của tôi như thế này. Hãy tưởng tượng xem chúng đau khổ thế nào, một mình, trong hầm ngục tăm tối, đã lâu lắm rồi chưa được khám phá, thậm chí có thể tưởng chừng như vô tận, những Điểm Tình Cảm tội nghiệp của tôi, đang chờ đợi tôi!

Dù sao thì trước tiên tôi phải đi mua đồ đã. Tôi đã nhận được danh sách những món đồ cần thiết từ những Otaku, nếu tôi đưa nó cho người phụ nữ ở cửa hàng tạp hoá, cô ấy sẽ có thể mua cho tôi hầu hết những thứ đó. Tôi phải nhanh lên, nhanh lên vì Điểm Tình Cảm của mình, Điểm Tình Cảm với người khác giới...... Nhanh hơn, nhanh hơn nữa...

Tôi bị lính canh mắng á? Nếu không được phép bay thì dán thông báo như vậy trước đi chứ? Làm sao tôi biết được điều đó? Không có một biển báo cấm nào xung quanh hết luôn? Có lẽ không ai biết điều đó. Đó là sai lầm rõ ràng của chính quyền, tại sao tôi lại phải bị mắng? Mặc dù tôi đang vội?

Cuối cùng tôi cũng đến được cửa hàng tạp hoá. Dù sao đi nữa, hãy giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.

「Này cô, xin hãy bán cho tôi mọi thứ trong danh sách này! Khẩn cấp!」

Dù sao thì tôi cũng phải chuẩn bị. Họ thậm chí còn gọi nó là mê cung nên chắc hẳn là mê cung. Nó hẳn phải nguy hiểm hơn nhiều so với một hang động đơn giản. Nếu nó là một hang động đơn giản thì nó sẽ được tu sửa lại từ lâu và được sử dụng làm căn cứ.

「Cậu muốn chúng tôi chuẩn bị những thứ này? Chúng tôi không có 『Tình Yêu, Lòng Dũng Cảm và Tình Bạn』trong số hàng hóa đâu nhé?」

Vâng, trước khi đánh hầm ngục, tôi đoán mình nên đánh bại những tên Otaku thối tha đó. Chỉ săn và đốt chúng thì quá nhân từ.

Ngay từ đầu, nếu họ bán tình yêu, tôi sẽ không vào hầm ngục và chỉ mua nó tại đây thôi. Tôi có thể mua nó ở đâu nhỉ? Đó là điều tôi muốn biết nhất!

「Và còn nữa...『Một sợi dây có chiều dài gần vô tận nhất có thể. Vì cậu chắc chắn sẽ rơi xuống hố! Đến tận cùng của hầm ngục!』Chà, chúng tôi có dây thừng...... Nhưng chỉ có độ dài hữu hạn và tại sao cậu lại rơi xuống hố hả?」

Tôi không có chút mong muốn rơi xuống hố chút nào cả. Nhưng hãy ném những tên Otaku đó vào một vực sâu không đáy nào đó trên đường trở về. Rõ ràng là chỉ ném chúng xuống hố là không đủ.

「Và sau đó...... Cậu muốn mua『Đồng đội』 hả?...... Chúng tôi không bán bất kỳ thứ gì như thế...」

Okay, chuẩn bị khơi màu chiến tranh. Đó rõ ràng là những lời tuyên chiến với kẻ Cô Độc! Tôi sẽ gỡ bỏ phong ấn tuyệt kỹ địa ngục bị cấm này. Họ có thể bị hói vĩnh viễn.

「Và chúng tôi cũng không có cái thứ『Bình thường』trong kho...... Cậu không có nó à...... Vâng, cậu đương nhiên là không có.」

Đó là loại danh sách gì vậy! Đó là một danh sách những lời lăng mạ, phải không! Tại sao tôi lại cần những thứ đó trong hầm ngục? Hay đúng hơn, chính tụi bây mới là người cần điều đó! Đợi đã, cô ấy vừa nói gì vậy?

「Và, tôi có thể chuẩn bị một số thứ khác trong này...... Nhưng cái『Người chịu trách nhiệm mắng mỏ』là không thể.」

Họ nghĩ gì về tôi vậy? Tôi phải bắt họ quỳ xuống và giải thích thật chi tiết. Điều đó chắc chắn nên có trong danh sách những thứ cần thiết.

Tại sao tôi phải vào hầm ngục để bị mắng?! Tụi bây nghĩ hầm ngục là gì vậy? Có bài thuyết giảng nào đang đợi tôi ở tầng cuối không? Không đời nào tôi lại đi đến một hầm ngục như vậy! Tôi tuyệt đối từ chối! Tại sao tôi lại phải phá đảo hầm ngục để bị mắng nếu trong khi quán trọ có 20 người, sẵn sàng làm điều đó bất cứ lúc nào! Không những không cần thiết mà tôi còn có hàng dài người đang chờ đến lượt! .........Hãy săn tụi Otaku thối tha đó nào.

Khi tôi quay lại quán trọ thì họ đã trốn thoát rồi.

Và vì phải mất thời gian để bắt chúng nên tôi không thể vào hầm ngục được.

Có vẻ như họ không thích ý tưởng bị hói, và tự bao giờ đã dựng lên những kết giới xung quanh. Chết tiệt, thật là một khả năng Cheat vô nghĩa. Chỉ một chút nữa thôi là tôi sẽ làm chúng hói rồi...
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 53: Vấn Đề Dù Lớn Đến Đâu Cũng Có Thể Giải Quyết Bằng Cách Lẫn Tránh...


Chương 53: Vấn Đề Dù Lớn Đến Đâu Cũng Có Thể Giải Quyết Bằng Cách Lẫn Tránh, Né Tránh, Xà Lơ Và Đánh Lừa

Ngày 27 – Ban Đêm, Quán Trọ White Weirdo, Bang Hội

Khi chúng tôi trở lại quán trọ, Oda-kun và bạn bè của cậu ấy đang khóc. Mặc dù xung quanh không còn kẻ bắt nạt nào nữa, và có lẽ họ đã trở nên mạnh mẽ đến mức dù họ có cố gắng thì cũng không ai có thể bắt nạt họ? Họ không phải là một trong những người mạnh nhất trên thế giới này sao?

「Và thế là Haruka-kun muốn đi vào hầm ngục một mình. Tụi tớ cố gắng câu giờ, nhưng cậu ấy gần như hoả thiêu tóc tụi tớ đó! Nó xém hói luôn á! Tụi tớ đã đến giới hạn của mình rồi! Rào Cản Lv Max hầu như không ổn chút nào! Kết Giới được dựng lên bởi Hộ Vệ, Pháp Sư và Thánh Nhân cùng nhau, hầu như không thể đứng vững. Nếu Nhẫn Giả không dựng lên một kết giới ly hợp thông qua Nhẫn Thuật thì cậu ấy chắc chắn đã đốt cháy nó! Ma thuật đó là gì vậy? Chân của tụi tớ đã bị đông cứng tại chỗ nên tụi tớ không thể chạy trốn? Không có ma thuật nào như vậy, phải không? Ngay cả Pháp Sư cũng không thể làm được điều đó á? Nó thật sự đáng sợ! Cậu ấy có thể còn tệ hơn cả một Ma Vương!」

Nước mắt lưng tròng, Oda-kuna và những người khác kể cho chúng tôi nghe về nỗi kinh hoàng mà họ đã trải qua. Họ đã khóc một cách nghiêm túc. Sau này, họ sẽ ổn thôi ngay cả khi họ quay trở lại thế giới ban đầu của chúng tôi và gặp phải sự bắt nạt một lần nữa. Bởi vì họ sẽ không bao giờ thấy điều gì đáng sợ hơn thế này. Sau chuyện này, không còn gì có thể khiến họ sợ hãi nữa. Có lẽ chính [Lẽ Thường] đó đã khiến họ sợ phát khiếp...... Dù sao thì đó cũng là kẻ thù tự nhiên của cậu ấy. Tuyệt đối không thể dung hòa được.

Oda-kun và những người khác hôm nay đã có thể ngăn cản cậu ấy, nhưng Haruka-kun đang cố gắng vào hầm ngục. Cậu ấy đang cố gắng một mình đi vào hầm ngục mà ngay cả những mạo hiểm giả hạng nhất cũng chỉ được phép khám phá theo tổ đội.

「Chuyện này thật đáng lo ngại nhỉ?......?」

「Phải chứ?......?」

「Chuyện này thật nguy hiểm...... Nhỉ?」

「Vâng...... Có lẽ vậy nhỉ?」

「Đi vào hầm ngục một mình và đối đầu với một bầy quái vật một mình...... Có phải điều mà cậu ấy đã làm cách đây không lâu là chiến đấu từ sáng đến tối không?」

「Ngay từ đầu, thách thức một nhóm kẻ thù mà không có sự hỗ trợ từ đồng minh...... Đó có phải là điều cậu ấy luôn làm không? Ngay khi cậu ấy có thời gian......」

Trong khi mọi người đang vô cùng lo lắng...... Vì lý do nào đó, chúng tôi không thể tìm ra lý do để lo lắng cả. Hở? Chúng tôi không thể tìm thấy một mối nguy hiểm nào có thể xảy ra? Hay đúng hơn là, không phải chính hầm ngục đang gặp nguy hiểm sao? Nguy cơ sụp đổ? Không, nếu nó sụp đổ thì Haruka-kun sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mối nguy hiểm thực sự là Haruka-kun làm nó sụp đổ? Quả thực có nguy hiểm, nhưng với bên nào cơ? Haruka-kun hay hầm ngục?

「Eehm, điều mà cậu ấy có lẽ đang muốn nói không phải là『Đó là chiến thắng nếu tớ không bị đánh trúng á?』, mà là『Việc đối thủ mạnh đến mức nào thì cũng như rác nếu không thể đánh trúng tớ á.』, tớ nghĩ vậy? Có lẽ là thế chăng? Đối với một số trường hợp nào đó? Nó rất hợp lý á? Mọi chuyện thường diễn ra như vậy...... Điều đó có nghĩa là cậu ấy không giải quyết được vấn đề gì với Rào Cản Lv cả. Hiện tại cậu ấy chỉ là lẫn tránh, né tránh thôi á? Cheat ở đâu á? Cậu ấy không giải quyết vấn đề theo cái lẽ thường đó đâu. Có lẽ là vậy á? Eeeehm. Tuy nhiên, tớ cảm thấy đây là một giải pháp theo cách riêng của Haruka-kun. Tớ tự hỏi tại sao nhỉ?」

Đúng vậy, vấn đề Haruka-kun yếu đuối vẫn chưa được giải quyết. Cậu ấy chỉ đang hoàn toàn né tránh vấn đề, tìm cách giải quyết nó. Đơn giản chỉ là đập phá, đè bẹp, đánh lừa, dàn dựng, phục kích, thực hiện những hành động tàn bạo, tiêu diệt và đe doạ nữa?...... Rốt cuộc cậu ấy đang làm cái quái gì vậy?

Tóm lại, không còn nghi ngờ gì nữa, Haruka-kun rất mong manh. Cho dù cậu ấy có vẻ mạnh mẽ, ngay cả khi không ai có thể đánh bại cậu ấy, ngay cả khi cậu ấy luôn quay lại, ngay cả khi cậu ấy nói rằng mọi thứ đều ổn, cậu ấy vẫn yếu đuối. Tính mạng của cậu ấy vẫn đang gặp nguy hiểm. Nó có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào......

Nhưng hiện tại, có vẻ như quái vật và mọi thứ đều yếu đuối hơn Haruka-kun...... Tôi không hiểu.
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 54: Cho Đến Nay Chỉ Có Đồ Ngọt Mới Có Thể Chiến Thắng Được Sự Bất Công


Ngày 27 - Ban Đêm, Quán Trọ White Weirdo

Thật là bực mình khi lũ Otaku bỏ chạy, nhưng tôi sợ Lớp Trưởng quá nên đuổi chúng vào quán trọ. Vì lý do nào đó mà cuối cùng tôi chắc chắn là người bị mắng.

Cho dù tôi có cố gắng hiểu, tiết lộ hay giải thích sự thật không thể lay chuyển này của thế giới này đến đâu thì nó vẫn là một bí ẩn. Tôi, bị mắng.

Cho đến nay, thứ duy nhất có thể chiến thắng sự bất công tàn khốc này chính là đồ ngọt. Đó là tất cả.

Vì vậy, phần thưởng Điểm Tình Cảm với người khác giới đối với tôi là điều không thể thiếu.

Điều gì có thể là lý do khiến xếp hạng Điểm Tình Cảm của tôi thấp đến mức này vào lúc này?

Tại thời điểm này, tôi nghi ngờ rằng nó thậm chí có thể âm vô cực. Ý tôi là, họ lúc nào cũng giận tôi hết á?

Vì vậy, tôi phải đi.

Đi vào hầm ngục được cho là có Nhẫn Pheromone.

Đến hầm ngục có Điểm Tình Cảm với người khác giới.

Lựa chọn duy nhất đối với tôi là thử thách nó, tìm kiếm và khám phá nó. Điểm Tình Cảm tôi đã mất cho đến nay.

————————————————————————

Trạng Thái

Tên: Haruka

Chủng Tộc: Con Người

Tuổi: 16

Lv: 12 (UP)

Chức Nghiệp: —

HP: 186 (22 UP)

MP: 195 (25 UP)

ViT: 173 (19 UP)

PoW: 178 (20 UP)

SpE: 191 (25 UP)

DeX: 189 (24 UP)

MiN: 197 (23 UP)

InT: 205 (24 UP)

LuK Max (Đột Phá Giới Hạn)

SP: 527

Võ Thuật: 「Gậy Thuật Lv 9」 「Né Tránh Lv 9」 (UP) 「Sáng Suốt Lv 1」 (Mới) 「Phủ Ma Lực Lv 9」 (UP) 「Kyojitsu 4」 (2UP) 「Chuyển Động Tức Thời Lv 3」 (2UP) 「Linh Hoạt Lv 1」 (Mới)

Ma Thuật: 「Nhiệt Thuật Lv 5」 (UP) 「Chuyển Động Thuật Lv 8」 (UP) 「Trọng Thuật Lv 8」 (UP) 「Đóng Gói Thuật Lv 8」 (UP) 「Tứ Nguyên Tố Thuật Lv 7」 (UP) 「Mộc Thuật Lv 7」 (UP) 「Lôi Thuật Lv 6」 (2UP) 「Băng Thuật Lv 5」 (UP)

Kỹ Năng: 「Sức Khỏe Lv 7」 (2UP) 「Nhạy Thể Lv 6」 (UP) 「Thể Dục Lv 9」 (UP) 「Đi Bộ Lv 9」 (2UP) 「Thuần Hoá Lv 6」 (UP) 「Thẩm Định Lv 9」 (UP) 「Viễn Thị Lv 8」 (UP) 「Thần Nhãn Lv 3」 (2UP) 「Nguy Hiểm Cảm Tri Lv 9」 (UP) 「Tìm Kiếm Lv 9」 (UP) 「Điều Khiển Ma Thuật Lv 9」 (UP) 「Xoá Hiện Diện Lv 7」 (UP) 「Tàng Hình Lv 8」 「Ẩn Mật Lv 9」 (UP) 「Bản Đồ Lv 6」 (UP) 「Tập Trung Lv 9」 (UP) 「Kháng Vật Lý Lv 8」 (2UP) 「Hồi Phục MP Lv 9」 (UP) 「Hồi Phục HP Lv 9」 (2UP) 「Suy Nghĩ Song Song Lv 8」 (2UP) 「Suy Nghĩ Nối Tiếp Lv 8」 (2UP) 「Suy Nghĩ Nhanh Lv 8」 (UP) 「Áp Vào Lv 6」 (UP) 「Phong Hành Lv 6」 (UP) 「Gia Tốc Cực Độ Lv 7」 (2UP) 「Bắt Chước Lv 1」 (Mới)

Danh Hiệu: 「Hikikomori Lv 6」 (UP) 「NEET Lv 6」 (UP) 「Cô Độc Lv 6」 (UP) 「Pháp Sư Lv 9」 (UP)

Không Rõ: 「Ho-Ren-So Lv 5」 (UP) 「Khéo Léo Kém Lv 7」 (2UP) 「Vô Năng Lv 7」 (2UP)

Trang Bị: 「Trượng Thường Xanh?」 「Quần Áo Cơ Bản?」 「Găng Tay Da?」 「Giày Da?」 「Áo Choàng?」 「Kính Áp Tròng?」 「Nhẫn Linh Hồn」 「Túi Vật Phẩm」 「Vòng Tay PoW+39%, SpE +26%, ViT +19%」 「Mũ Đen」

————————————————————————

Thăng cấp. Tôi không biết chuyện đó xảy ra khi nào, tôi không để ý.

Một mình trong Hang Động, tôi có thể kiểm tra Trạng Thái bất cứ khi nào tôi muốn, nhưng ở thị trấn, tôi không có thời gian như vậy. Nếu tôi chỉ nhìn lướt qua nó khi không có thời gian, thì tôi sẽ không hiểu chính xác điều gì đã xảy ra với số lượng kỹ năng khổng lồ ở đó.

Vậy chúng ta có gì ở đây nào?

Tôi không thể biết được cấp độ của Tên gì đó-kun là gì, nhưng liệu hắn có biến thành EXP không? Và còn có một thứ quái vật nữa mà người ta vẫn gọi là một cuộc đột kích. Tôi vẫn chưa hiểu đầy đủ về cơ chế thăng cấp. Nhưng chỉ với trường hợp của tôi thôi......

「Sáng Suốt Lv」? 「Trực Giác Lv 9」 đã biến mất. Đây có phải là phiên bản cải tiến của kỹ năng không? Nhưng nó chỉ là Lv 1...... Không biết bạn sẽ cảm thấy thế nào về điều này. Nhiều kỹ năng khác cũng đã ở Lv 9 rồi. Chúng sẽ tiến hoá hay chúng sẽ nhận được (MAX)?

「Linh Hoạt Lv 1」phải là một kỹ năng giảm sát thương. Tôi nhớ mình đã đọc về những kỹ thuật như vậy trong một cuốn sách cũ. Một mục tiêu bất động rất dễ bị tiêu diệt, nhưng để bắn trúng một đối thủ đang lắc lư thì khó hơn rất nhiều. Ngay cả khi bạn làm vậy, sức mạnh của đòn tấn công phần lớn bị phủ nhận.

Nhưng 「Bắt Chước Lv 1」 là gì? Nếu nó có thể sao chép các kỹ năng khác thì nó phải có mối quan hệ tốt với Khéo Léo Kém. Nhưng tôi không muốn học bất kỳ kỹ năng cắn nào cả hết á? Cuối cùng cũng đến lượt tôi cắn đầu như tụi chó kia rồi à? Thật là một phong cách chiến đấu khủng khiếp. Hoàn toàn không nhé.

Mọi thứ dường như đang diễn ra tốt đẹp với những chiếc Vòng Tay Quái Vật. Orc đã cho ViT, đây có lẽ là chỉ số mà tôi cần nhất.

Tôi mừng vì Thảm Sát Rễ Tóc không biến thành một kỹ năng, mặc dù tôi đã giải phong ấn nó. Tôi không đủ can đảm để gọi đó là Thảm Sát Rễ Tóc. Ngược lại, tôi muốn xin lỗi Thảm Sát Rễ Tóc-san. Rốt cuộc tôi không thể đốt chúng...

Ngày 27 – Kết Thúc
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 55: Có Gì Để Nói Với Lũ Kobold Mà Cậu Vẫn Tàn Sát Cho Đến Tận Bây Giờ?


Ngày 28 – Buổi Sáng, Quán Trọ White Weirdo

Chúng tôi đang ăn sáng với mọi người. Như mọi khi, Haruka-kun bị bao vây tứ phía.

Thật là phúc lành biết bao khi được ăn cùng nhau như thế này.

Hôm nay mọi người đều cảm nhận được niềm hạnh phúc này.

Nhưng sáng nay, mặc dù Haruka-kun vẫn bị bao vây như thường lệ nhưng thực ra đó là một vòng vây.

Đang là bữa sáng nhưng mọi người đang thăm dò Haruka-kun.

Ngay cả khi không nghe thấy gì, ngay cả trước khi cậu ấy gây ra một vụ việc khác, rõ ràng cậu ấy là thủ phạm. Nhưng để đề phòng, chúng tôi vẫn hỏi cậu ấy.

Haruka-kun đang cố gắng làm gì, cậu ấy sắp gây ra điều gì, trước khi cậu ấy thực sự làm điều gì đó và sẽ quá muộn để giúp đỡ.

Rốt cuộc, ngày hôm qua, cậu ấy đã cố gắng vào hầm ngục.

「Nè nè, Haruka-kun, cậu định vào hầm ngục hả?」

「Vâng, tớ đã chuẩn bị xong hết rồi á? Và tớ muốn một rương kho báu á? Hay đúng hơn là tớ đến đó chỉ để lấy một cái rương thôi? Tớ đoán vậy?」

Đi tìm một cái rương? Có phải Haruka-kun đang muốn nói rằng cậu ấy đến đó để tìm một rương kho báu? Chắc vậy ha? Tôi đoán thế á?

「Cậu thực sự đến đó một mình à? Nguy hiểm lắm á? Chắc vậy?」

Mấy gái trong lớp đang cố gắng ngăn cản Haruka-kun, nhưng phần cuối cùng... Chắc vậy?......

「Có thứ cần thiết cho tớ, và nó chắc hẳn ở trong hầm ngục...... Đại loại vậy?」

Có vẻ như Haruka-kun đang cần thứ gì đó? Bây giờ cậu ấy lại muốn cái gì cơ?

「Một thứ gì đó cần thiết? Có cái gì đó mà cậu cần bên trong hầm ngục không?」

Vâng, thay vì mua nó, Haruka-kun lại vào trong hầm ngục để tìm kiếm nó. Đây là những gì tôi không hiểu được.

「Nó được sản xuất trong hầm ngục á? Bởi hầm ngục chăng? Đại loại vậy? Sản phẩm Limit trong hầm ngục? Hoặc tương tự vậy á?」

Sản phẩm Limit? Trong hầm ngục? Sản phẩm Limit trong hầm ngục, có phải là khuyến mãi giới hạn không? Phải xếp hàng mới có được nó á? Trong hầm ngục á? Có kẻ nào xếp hàng qua đêm ở trỏng không?

「Nhưng, ngay cả khi tìm thấy vũ khí, cậu cũng không thể sử dụng nó phải không? Trang bị cũng vậy mà?」

Vâng, Haruka-kun thậm chí còn chưa đạt Lv 20. Việc kiếm vũ khí và áo giáp đối với cậu ấy là vô nghĩa...... Đừng nói với tôi là...... Đó có phải là một chiếc nhẫn không? ......Cái chiếc nhẫn đó á hả?

「Có vẻ như hầm ngục bất ngờ có những thứ có thể sử dụng được á? Phần nào đó á?」

Trên thực tế, tôi đã mắng Haruka-kun vì đã lãng phí tiền vào những món đồ từ người buôn bán đáng ngờ đó, nhưng Haruka-kun đã sống sót nhờ chúng...... Haruka-kun nói rằng cậu ấy sẽ không thể thành công nếu không có chúng...... Rằng những món đồ đó đã cứu cậu ấy, rằng cậu ấy sẽ sẽ chết nếu cậu ấy không đến thị trấn...... Nhưng...... Nhưng chiếc nhẫn đó là không cần thiết nhỉ? Đó là......

Bởi vì...... Tại sao...... Điểm Tình Cảm...... đối với người khác giới...... Tại sao cậu ấy đang cố gắng cải thiện Điểm Tình Cảm của mình với người khác giới chứ!!!

「Vì thế? Haruka-kun? Cậu đang cố gắng tìm gì ở đó? Cậu sẽ không nói là... Nhẫn Pheromone......... Nhỉ?!」

Haruka-kun lắc đầu một cách tự nhiên như con búp bê của người nói tiếng bụng.

「Không không không khônggggggg yo? Không hề yo? Hở yo? Cái đó là gì thế yo? Thứ tớ đang tìm là Nhẫn Phe-Phe-Phe-Ph- Solomon, yo! Hãy tin đó là sự thật nhé yo! Nó cho phép ta nói chuyện với động vật, yo! Tớ thậm chí có thể trò chuyện với Gob đó yo? Yo? Đúng vậy nhỉ, YO? Nhẫn So-So-So-Solomon yo! Đại loại vậy yo? Ôi trời, tớ thậm chí có thể có một cuộc trò chuyện chân tình với lũ Kobo nhỉ yo? Đại loại vậy yo? Đại loại vậy yo? Chắc là thế yo? Có lẽ vậy yo? Yo?」

Rapper đâu trên trời rơi xuống vậy? Nó thậm chí không thể được gọi là nói lắp nữa? Rõ ràng là cậu ấy đang đọc thuộc lòng lời thoại của mình? Và YO đó không liên quan gì đến việc nói lắp hết á?

Vậy thứ đó ở trong hầm ngục...... Có lẽ tôi sẽ phá hủy nó nhỉ? Cái hầm ngục đó ấy?

Mà đó là cái gì vậy? Điểm Tình Cảm với người khác giới? Đó-là-cái-gì?

Ngay từ đầu, cậu ấy có thể thảo luận điều gì với Kobo hả?

Cậu ấy đã tàn sát tất cả bọn chúng trước khi kịp nói gì mà?

Cá nhân cậu ấy đã giúp đỡ mọi Kobo mà cậu ấy biết chuyển sinh, phải không?

Quên đi những lời tâm sự, cậu ấy thậm chí còn không cho chúng cơ hội mở miệng?

Vậy rõ ràng là cậu ấy không có ý định giao tiếp với chúng nào hết á?

Không còn nghi ngờ gì nữa! Chúng ta phải tổ chức một cuộc họp khác!!

Một cuộc họp khẩn cấp.

Chúng ta phải phá hủy hầm ngục càng nhanh càng tốt?!

Chúng ta phải ngay lập tức đưa ra các biện pháp khẩn cấp.

Lệnh phá hủy khẩn cấp!
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 56: Đó Là Vấn Đề Kiểm Soát Lũ Lụt Của Dị Giới Phải Không?


Ngày 28 - Buổi Sáng, Quán Trọ White Weirdo, Hội Họp

Haruka-kun đã rời đi rồi.

Chúng tôi phải nhanh chóng thảo luận, bỏ phiếu khẩn cấp.

「Vì vậy, rõ ràng mục tiêu của Haruka-kun là Nhẫn Pheromone. Chiếc nhẫn có thể nâng cao Điểm Tình Cảm với người khác giới...... Có lẽ vậy! Do đó, chúng ta nên phá hủy hầm ngục!」

「 「 「......Không phản đối!!」」」

Nó đã được quyết định. Bằng quyết định nhất trí, hầm ngục sẽ bị phá hủy. Sự thống nhất hoàn toàn. Sự phản đối sẽ không được dung thứ!

「Không, chúng ta không thể làm điều đó.」

「Họ sẽ thực sự nổi điên! Cả bang hội và thị trấn này đó!」

「Hở? Tại sao hầm ngục phải bị phá hủy vì chiếc nhẫn nào đó?」

Chậc! Oda-kun và những người khác, những người thường không bao giờ xuất hiện trong cuộc họp của chúng tôi, phản đối.

「Aaa. Điều này làm tớ nhớ ra, trước đó Haruka-kun đã nói rằng cậu ấy đã bị mắng mặc dù không làm điều gì xấu vì cậu ấy không có đủ Điểm Tình Cảm.」

Bị mắng nhiều như vậy, sao cậu ấy còn có thể tin rằng mình không làm điều gì xấu? Và điều đó được cho là có liên quan như thế nào với Điểm Tình Cảm với người khác giới chứ?

Cậu ấy đang cố gắng làm gì bằng cách nâng cao hơn nữa?

Cậu ấy muốn lập Harem hay gì à?

Không, điều đó khó có thể xảy ra.

Rốt cuộc thì, về cơ bản cậu ấy đang ở trong tình trạng Harem với 20 cô gái trong Hang Động, nhưng đã cụp đuôi bỏ chạy, chọn ở lại một mình trong lều.

Khi tôi đến gần cậu ấy trong lều, cậu ấy lùi lại, trốn thoát bằng cách bò dọc theo bức tường......

Và điều quan trọng nhất là cậu ấy đã Thuần Hóa được 5 nữ sinh rồi, cậu ấy có thể ra lệnh cho họ mà? Bất cứ điều gì luôn á? Với những nữ sinh cao trung xinh đẹp luôn á? Nhưng cậu ấy không làm gì cả, cậu ấy không làm gì cả và tỏ ra không có hứng thú làm bất cứ điều gì. Cậu ấy thậm chí còn không nhớ tên của họ và dường như không muốn nhớ.

Cậu ấy đang cố gắng làm gì vậy?

Mục đích là gì?......Sự cần thiết đó là gì?

Chẳng lẽ, có thể nào thực sự là cậu ấy thực sự, nghiêm túc nghĩ rằng mình bị mắng vì không có đủ Điểm Tình Cảm với người khác giới không?!

Ai chứ Haruka-kun thì có thể lắm. Cậu ấy chắc chắn nghĩ như vậy! Chắc chắn cậu ấy đang nghĩ 『Nhưng mình không làm gì sai cả?』hoặc 『Vì sao họ giận mình thế? Mình đoán mình sẽ đi lấy chiếc nhẫn này để khỏi bị mắng? Đại loại thế?』Không còn nghi ngờ gì nữa! Làm sao sau khi khiến mọi người lo lắng như vậy, sau khi khiến mọi người khóc nhiều như vậy, sau khi khiến mọi người tuyệt vọng như vậy, lại trở về thờ ơ, khiến mọi người càng khóc nhiều hơn, cậu ấy còn có thể nghĩ rằng mình sẽ không bị mắng?!!

Chà, ngay từ đầu, cậu ấy sẽ không làm điều gì không đứng đắn cả.

Cậu ấy chắc chắn không có bất kỳ động cơ thầm kín nào.

Nhưng sẽ có rủi ro khi để Haruka-kun sở hữu nó. Một rủi ro nguy hiểm long trời lở đất.

Có thể có khả năng tất cả chúng tôi sẽ bị Thuần Hóa.

Và không phải thông qua sự khuất phục (ép buộc), mà thông qua sự sẵn lòng phục tùng (tự nguyện).

Trên thực tế, bây giờ có thể gọi mọi người là tín đồ cũng được... Mọi người đều sống sót cho đến bây giờ nhờ niềm tin vào cậu ấy.

Sẽ là một thảm họa nếu xếp hạng Điểm Tình Cảm tăng cao hơn trong trạng thái này.

Điều này không được phép. Nó quá nguy hiểm.

Và điều nguy hiểm hơn nữa là bản thân cậu ấy cũng không nhận thức được mối nguy hiểm này.

Đó là bởi vì Haruka-kun không biết mọi người hành động thế nào khi cậu ấy đi vắng.

Đó là bởi vì Haruka-kun không biết mọi người đã hành động như thế nào vào đêm cậu ấy trở lại.

Haruka-kun không biết rằng các chủ quán trọ, người dân và tất cả mọi người gần như tràn ngập thị trấn trong nước mắt.

Nếu Haruka-kun không quay lại thì có lẽ nước mắt đã tràn ngập cả thế giới này rồi.
 
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 57: Mọi Người Có Vẻ Bất Mãn Vì Nó Là Tài Sản Hiếm Có?


Ngày 28 - Buổi Sáng, Đồng Bằng

Trốn khỏi quán trọ, tôi hiện đang chạy trốn.

Bằng cách nào đó? Đối với một số lý do? Điểm Tình Cảm của tôi đang gặp nguy hiểm! Đôi mắt của Lớp Trưởng thật là nguy hiểm! Chính tôi, với ánh mắt xấu xí của mình, đã nói như vậy, nên không còn nghi ngờ gì nữa!

Làm thế nào họ tìm ra? Tại sao họ tức giận? Chẳng lẽ vì họ không còn lý do để giận tôi nữa sao? Điểm Tình Cảm-san đã tụt xuống thấp tới mức nào rồi? Có phải nó đang ở tầng nào đó ở địa ngục không? Thật bí ẩn? Phải chăng Điểm Tình Cảm của tôi đang chờ đợi ở đâu đó dưới đáy hầm ngục không? Mi ở đâu, Điểm Tình Cảm của ta ơi! Có phải nó đã đi sâu dưới lòng đất đến mức tạo ra một hầm ngục? Tôi phải nhanh lên và giải cứu nó!

Có những người gác cổng ở lối vào hầm ngục, kẻ thù truyền kiếp của tôi. Vì lý do nào đó mà người gác cổng luôn nổi điên khi gặp tôi? Phải chăng Điểm Tình Cảm của tôi với người cùng giới cũng quá thấp? Chà, dù sao thì tôi cũng không cần nó phải không? Người ta có thể vượt qua bằng cách xuất trình đơn đăng ký bằng văn bản từ bang hội, nhưng có vẻ như tôi sẽ không thể vượt qua ngay cả khi tôi có nó? Là do Lv của tôi chưa đủ cao? Hay do Điểm Tình Cảm của tôi chưa đủ? Họ có tức giận vì phải làm thêm giờ vì tôi không? Hay bởi vì tôi không phải là mạo hiểm giả? Tôi không biết tại sao, nhưng họ không cho tôi qua.

Đúng như dự đoán, họ có thể sẽ chú ý nếu tôi cố lẻn vào trong một mình. Suy cho cùng, nếu tôi cố gắng đi ngang qua họ mà không có một bóng người nào xung quanh thì đó không phải là 『lén lút』 chút nào. Họ sẽ chú ý.

Nếu có ai đó, tôi có thể lẻn vào sau họ bằng cách sử dụng『Áo Choàng Tàng Hình』,『Xóa Hiện Diện Lv 7』và『Tàng Hình Lv 8』, nhưng không ai đến cả? Địa điểm này không được ưa chuộng à? Mặc dù Điểm Tình Cảm của tôi đang ở mức thấp nhất? Họ có vấn đề gì với Điểm Tình Cảm của tôi à? Chẳng lẽ không ai muốn sao? Sao họ dám đối xử với tôi như thế chứ! Đó là Điểm Tình Cảm với người khác giới đó! Đây là bắt nạt phải không? Không thể tha thứ! Tôi có nên tấn công thị trấn vì điều này không? Hoặc có lẽ tốt hơn là nên tấn công bang hội?

「Hả? Tại sao? Hôm nay không phải là ngày thám hiểm hầm ngục phải không?」

Vì lý do nào đó mà cả đống bạn cùng lớp của tôi lại xuất hiện? Tại sao tất cả bọn họ đều mang theo một sợi dây? Giải đấu nhảy bungee à? Quả thực, nhảy bungee giống như một buổi lễ trưởng thành, nhưng mọi người đều mới lên năm hai cao trung nên mới 16 tuổi thôi á? Họ sắp trở thành người lớn à? Họ sẽ leo lên những bậc thang của tuổi trưởng thành à? Họ có định đến thăm cơ sở đó không? Hãy cho tôi biết nơi tôi có thể tìm thấy một nơi như vậy đi.

「 「 「 「Cậu ấy đây rồi!!」」」」

「Hở? Cái gì? Ý tớ là, nó là của tớ mà? Chẳng phải hầm ngục xuất hiện vì xếp hạng Điểm Tình Cảm của tớ đã phát triển xuyên qua lòng đất hay sao? Tớ phải nhặt nó từ sâu trong hầm ngục mới được á? Ý tớ là, nó là của tớ mà?」

Tại sao tôi thậm chí phải giải thích điều gì đó quá rõ ràng?

「Không hề nhé? Hầm ngục này đã ở đây rất lâu trước khi cậu đến thế giới này!」

Tôi thật ngu ngốc, tôi đã bất cẩn, lẽ ra tôi phải nhận ra điều này sớm hơn.

「Vậy là Điểm Tình Cảm của tớ đã giảm xuyên qua dị giới khi chúng ta vẫn còn ở thế giới cũ á? Vậy đó là nơi nó bắt đầu được chôn à?」

Thảo nào tôi cảm thấy mình không có Điểm Tình Cảm với người khác giới kể cả ở thế giới ban đầu...... Vậy là tôi không có chúng à? Không có gì cả?......

「Không, nó đã ở đây ngay cả trước khi cậu được sinh ra! Chính hầm ngục này! Và không có cách nào xếp hạng Điểm Tình Cảm có thể tạo ra một hầm ngục! Điểm Tình Cảm đó là cái quái gì vậy?! Đó có phải là Boss Hầm Ngục không?!」

Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Vậy ra Điểm Tình Cảm của tôi đã âm vô cực từ trước khi tôi được sinh ra ở thế giới cũ. Và thế là tôi phải đến dị giới này để theo đuổi nó. Hay đúng hơn, đó là Điểm Tình Cảm với người khác giới, không đời nào tôi để nó thoát đi được. Bí ẩn đã được giải mã! Tôi phải giải cứu nó càng nhanh càng tốt nếu không nó sẽ rớt sang kiếp sau. Đậu moé, đừng có dịch chuyển Điểm Tình Cảm của ai đó sang dị giới coi! Tôi đã tìm kiếm rất nó rất chi là cực khổ đó!

Sự thật chỉ có một, tôi nghĩ thật kỳ lạ khi tôi không thể tìm thấy Điểm Tình Cảm của mình với người khác giới dù có tìm ở đâu! Vậy là nó đã mất tích từ khi tôi sinh ra rồi, tha cho tôi đi mà!

・・・

Mọi người lần lượt tiến vào hầm ngục.

Tôi lẻn vào theo sau họ.

Hay đúng hơn, tôi chỉ đơn giản là theo sau họ.

Quaooo! Vậy ra đây là hầm ngục! Đây là mê cung của dị giới! Nó có vẻ khác với một cái hang phải không?! Tôi tự hỏi liệu tôi có thể ổn định ở đây nếu tôi sửa sang lại một chút không? Tôi có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí chỗ ở bằng cách này. Mặc dù tôi không muốn người lạ lảng vảng xung quanh đâu á? Tôi có phải mời họ uống trà vì về mặt kỹ thuật họ sẽ là khách không? Quán trà chốn hầm ngục? Nghe thôi là thấy hời rồi phải không?

「Việc sắp xếp các phòng sẽ khá tốt nhỉ? Nhìn giống như một phòng khách vậy ha? Và thậm chí còn có một tầng hầm ở đây nữa.」

「 「 「 「Đây là hầm ngục đó cha nội! Không phải là nhà đâu nhé! Cậu không thể sống ở đây!」」」」

「......Tại sao nhận xét đầu tiên của cậu về hầm ngục có vẻ như cậu đến để xem nhà vậy? Quái vật có mời cậu đến không? Cậu có phải là khách ở đây không?!」

Có vẻ như tôi không thể.

「Nhưng nhìn này, từ tiền sảnh rộng rãi, nó có hình chữ U, nếu chúng ta để nguyên các bức tường bên ngoài và loại bỏ những thứ ở giữa, sau đó nâng trần nhà lên một chút, trông rất đẹp phải không?」

Đó là một ý tưởng tuyệt vời, tôi nghĩ vậy?

「Tại sao? Tại sao cậu lại bắt đầu thiết kế bố cục mới ngay sau khi bước vào hầm ngục? Cậu có phải là một nghệ nhân không? Cậu có muốn thiết kế nơi này không?」

「Xin đừng sửa sang lại hầm ngục theo ý muốn nhé? Tầng 1 là đường thẳng nên không sao đâu...... Không, thực ra là không ổn đâu! Nhưng mọi người đều đang làm việc trên bản đồ từ Tầng 2 trở đi. Nếu đột nhiên được tu sửa lại mà biến thành nơi ở, mọi người sẽ rất tức giận.」

「Những cầu thang đó không phải là tiền sảnh, và những gì nằm bên dưới không phải là tầng hầm đâu nhé? Bên dưới là mê cung! Một mê cung đó! Cậu không nên biến nó thành một căn hộ, cậu hiểu không? Những người đến hầm ngục sẽ bị sốc chết đó?!」

「Việc chinh phục hầm ngục có nghĩa là tái thiết nó phải không? Chiếm giữ không gian sống của quái vật? Hừmm? Tớ thực sự không được làm sao?」

「Không, cậu không thể! Và cái 『Hừmm』đó là gì vậy, cậu đã lên kế hoạch tái thiết rồi à? Một hầm ngục 『Mới』 hào nhoáng đang chờ đợi được ra mắt? Ngay cả quái vật cũng sẽ ngạc nhiên đó!」

「Vâng, lối vào ngôi nhà hiện tại khá hẹp và việc mở rộng nó sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Và nó là loại một phòng không có vách ngăn.」

「 「 「Cậu ấy đã bắt đầu lên kế hoạch rồi!!! Làm ơn chạy đi, Hầm ngục-san...... Ôi không! Hầm ngục không thể chạy trốn!!!」」」

Eeee, không còn cách nào khác à?

「Mấy cậu biết không, sau khi đến thế giới này tớ đã gặp rất nhiều rắc rối với 『Nhà của tớ』 á? Rất chi là nhiều công việc luôn á? Còn giờ xây một cái mới thì sao nhể?」

「 「 「Cậu đến dị giới để làm cái quái gì vậy? Phát triển bất động sản à?!」」」

Vì có vẻ như họ sẽ tức giận nếu tôi can thiệp vào hầm ngục nên tôi sẽ tiết chế chỉ san phẳng sàn tầng. Một cách lén lút.

「Bằng cách nào đó, việc đi lại ngày càng dễ dàng hơn ha? Có ai đó bắt đầu cải tạo à? Ai đó ấy nhỉ?」

「Vâng, tớ cảm thấy mana đằng sau bức tường đó. Một căn phòng sẽ không đột nhiên bật ra phải không?」

「Căn phòng có cầu thang lúc đầu hình như biến thành tiền sảnh phải không? Nó luôn như vậy à?」

Đúng như mong đợi từ một nhóm Cheat, dù tôi lén lút làm việc đó nhưng họ vẫn nhận ra?!

「Không hề? Nhớ kỹ đi? Không phải họ nói rằng hầm ngục có thể phát triển và tiến hóa sao? Có lẽ nó đã bước vào giai đoạn tăng trưởng? Hay gì đó tương tự á?」

「 「 「Cứ như thể một hầm ngục sẽ tự phát triển thành nơi ở thế vậy á! Rốt cuộc nó đang muốn trở thành cái gì vậy?!」」」

「Eeehm, một di sản văn hoá thế giới? Đại loại vậy? Tớ đoán thế á? Vâng, nó chắc chắn là vậy. Và nó cũng sẽ thu hút nhiều khách du lịch hơn.」

「Khách du lịch sẽ không đến hầm ngục đâu nhé? Họ định đi tham quan trong khi đánh quái vật à? Khách du lịch có mạnh đến vậy không?」

Sẽ có lãi nếu quái vật bán bánh quy ở lối vào ha? Tuy nhiên, tôi hơi sợ những khách du lịch có thể bị dụ bởi bánh quy giòn.

「Cậu có gọi đây là sự thay đổi không? Định nghĩa "thay đổi" là như nào vậy? Từ phía xa tớ thấy lũ Goblin bị những bức tường nuốt chửng phải không? Hầm ngục này có thù địch với quái vật không? Hiện giờ chúng ta đang ở bên phe hầm ngục phải hả?」

「Đừng mà! Nếu cậu nghĩ về điều này cậu sẽ thua. Mọi người đều giả vờ như không để ý...... Bởi vì lũ Goblin quá khốn khổ......」

「......Dùng lũ đó làm vật liệu xây dựng thôi mà?」

「 「 「 「 Không!!! Đừng nói thế!」」」」

Thật đáng tiếc, mặc dù chúng ta đang ở trong hầm ngục nhưng họ vẫn rất ồn ào. Tôi ước họ có thể tuân theo cách cư xử đúng mực ở nơi công cộng.

「Aaa! Có một cái tủ đằng kia! Ở bức tường có dấu đằng kia......」

「 「 「Tụi tớ đã nói với cậu rằng cậu không nên làm điều đó! Tại sao chúng ta lại phải tìm một cái tủ sau khi đến thám hiểm hầm ngục chứ!」」」

Quả thực, với tủ quần áo ở một nơi như vậy, Gái Khỏa Thân có thể bắt đầu c** đ*. Sẽ là một thảm họa nếu cô ấy loại bỏ vật phẩm của mình, dù sao thì chúng ta cũng đang ở trong hầm ngục......

「Và không cần điểm nhấn trên tường đâu nhé? Nhìn y hệt một cái bẫy!」

「Chúng ta chỉ đang cố gắng vượt qua Tầng 1...... Chúng ta thậm chí còn không chiến đấu với bất kỳ con quái vật nào...... Vậy tại sao tớ lại cảm thấy mệt mỏi thế này? Tại sao?」

? Thật kỳ lạ, tôi nghĩ bây giờ sẽ dễ đi lại hơn vì sàn nhà bằng phẳng? Nhưng họ có vẻ mệt mỏi?

「Tớ có nên làm một con dốc không? Vậy là vào tầng hầm dễ hơn á? Mặc dù nó có thể cản trở giao thông tự nhiên......」

「「「Đừng mà! Đừng làm gì cả! Nếu cậu định cư ở đây thì mọi người cũng sẽ định cư ở đó đấy! Chúng ta sẽ phải chiến đấu với những kẻ xâm nhập thay vì quái vật à?!」」」

Tôi hiểu rồi, vậy ra cách bố trí các tầng phải phù hợp để đánh chặn những kẻ xâm nhập, bây giờ, nếu chúng ta định chia quân địch thì...

「......Nếu vậy thì Tầng 1 nên được thiết kế với mục đích xây dựng một vị trí phòng thủ. Ngoài ra, phòng khách nên được bố trí sao cho có thể lao ra từ hai bên sườn để có thể kẹp chặt kẻ thù......」

「Tớ không muốn một phòng khách như vậy! Nó giống một căn phòng xử tử hơn đó! Nó không thư giãn chút nào! Nó đang ở chế độ chuẩn bị chiến đấu!! Hay đúng hơn là cậu không được tấn công các mạo hiểm giả đâu nhé?! Họ là đồng minh của chúng ta, okay?! Tại sao chúng ta phải bảo vệ hầm ngục vậy?!」

Có vẻ như là không...... Hửm?

Cái què gì đây?

Sao lại ở bên trong bức tường?

Đây? ...... Aaa?!
 
Back
Top Bottom