Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất

Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 10: Diệp Nam Bạch, anh rất thích em



Chương 10:

Diệp Nam Bạch tỉnh dậy vào ban đêm, khi mở mắt ra, cậu thấy Diệp Bắc Tình không còn ở đó.

Khi mắt vừa mới thích ứng, cậu liếc xuống tay mình, đầu ngón tay hơi cong lại, cảm giác như vẫn còn chút ấm áp từ đâu đó, cậu không nhớ rõ.

Cậu cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, cũng nhớ lúc mình ngất đi, càng nghĩ càng cảm thấy tim đập nhanh, không thể thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện chỉ là mơ.

Cậu nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nhắm mắt rồi lại mở.

Ngay lúc đó, cậu nghe thấy tiếng khóa cửa xoay, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nhưng cậu không giỏi diễn, khi giả ngủ, lông mi cậu khẽ run lên, Diệp Bắc Tình có lẽ sẽ dễ dàng nhận ra.

“Em tỉnh rồi à?”

Giọng nói này, Diệp Nam Bạch từ từ mở mắt, gọi: “Chị.”

“Chị sao lại đến đây, làm phiền đến chị rồi?”

Giọng của cậu không lớn, Diệp Bắc Tình rót cho cậu một cốc nước, “Đừng quan tâm chuyện đó, nếu không phải bạn học cũ của chị thấy em được đưa vào bệnh viện, em có định gọi cho chị không?”

“Làm sao có thể…” Diệp Nam Bạch ngượng ngùng uống nước, “Vậy người đưa em đến là ai?”

“Em nói là Tần Hà? Chị đã cho cậu ta về rồi.” Diệp Bắc Tình dừng lại một chút, “Vậy em vừa rồi giả ngủ là vì tưởng chị là Tần Hà?”

“……” Diệp Nam Bạch không biết giải thích thế nào, “Vì lúc ngất đi là trước mặt anh ấy.”

Cậu đã ngất đi vì quá kích động, khiến não thiếu ôxi.

Lúc đó cậu không nhớ rõ cảm giác ra sao, nhưng khi nghĩ lại, tim cậu đập thật nhanh.

Diệp Bắc Tình nghĩ rằng cậu cảm thấy ngại vì bệnh tình của mình, vuốt nhẹ đầu cậu an ủi: “Ngốc quá, bệnh không phải chuyện đáng xấu hổ, đừng có suy nghĩ quá nhiều.”

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Diệp Bắc Tình vội vàng thu tay lại, lo lắng hỏi: “Chị làm vậy không sao chứ?”

“Không sao đâu.” Diệp Nam Bạch cảm nhận một chút.

“Vậy thì tốt, nhưng mà gần đây sao lại đột ngột nặng lên vậy?”

Diệp Nam Bạch do dự một lúc, cuối cùng quyết định nói thật với cô: “Kỳ lạ lắm, tiếp xúc bình thường với mọi người thì không sao, nhưng chỉ cần tiếp xúc với Kỳ Úc là sẽ bị k1ch thích.”

Diệp Bắc Tình ngẩn người một lúc, “Kỳ Úc? Cậu ta đến tìm em?”

“Vâng.”

“Thật hết nói nổi.” Diệp Bắc Tình lắc đầu, rồi mở điện thoại ra nhấn vài cái: “Chị đi tìm cậu ta, cái tên kia, còn mặt mũi đến làm phiền em, xem chị có xé xác cậu ta…”

Diệp Bắc Tình chưa nói hết câu đã im bặt, thanh âm của cô nhẹ nhàng hơn, rồi Diệp Nam Bạch lên tiếng: “Không cần đâu, em đã nói rõ với cậu ta rồi, nếu cậu ta đến làm phiền em lần nữa, em sẽ báo cảnh sát. Chị không cần đi tìm cậu ta đâu.”

“Cậu ta không dám đâu.” Diệp Bắc Tình suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cậu ta đến tìm em, phải nói cho chị biết, người như thế mà còn dám làm phiền em.”

“Chị biết rồi, chắc chắn là do trong tiềm thức em đã phản cảm với cậu ta nên mới ghét tiếp xúc của cậu ta, mai hỏi bác sĩ tâm lý đi.” Diệp Bắc Tình nói, “Ngoài chuyện này ra, em có thấy gì bất thường không?”

Diệp Nam Bạch đầu tiên nghĩ đến Tần Hà.

Nếu cậu phản cảm với Kỳ Úc như vậy vì tiềm thức, vậy tại sao lại không có phản ứng gì với Tần Hà? Liệu đây cũng có phải vấn đề về tiềm thức không?

Nhưng mà giải thích thế nào đây?

“Không có.” Tuy nhiên cậu không nói cho Diệp Bắc Tình.

“Ừ, em vừa tỉnh dậy chắc là đói rồi, chị bảo người mang cơm đến cho em.” Cô lại cầm điện thoại, bỗng nhớ ra gì đó hỏi: “À, em và…”

Diệp Nam Bạch đợi lâu không thấy cô nói tiếp, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy chị?”

“Không có gì đâu.”

Diệp Bắc Tình ban đầu muốn nói về Tần Hà với cậu, nhưng nghĩ lại nếu mình can thiệp quá nhiều thì Diệp Nam Bạch có thể sẽ phiền, nên thôi không nói rõ mà nói mơ hồ: “Chị chỉ muốn nói, khi kết bạn phải biết phân biệt, đừng để bị người ta lừa nữa.”

Diệp Nam Bạch tưởng cô vì Kỳ Úc mà nói vậy nên cũng không để tâm, “Em biết rồi.”

Trong thời gian nằm viện, Diệp Nam Bạch có nhắn tin xin lỗi Lâm Ngữ. Điều bất ngờ là Lâm Ngữ nói rằng Hàn Phong Hứa đã báo với cô rồi, bảo cậu có việc gì cứ bận trước, còn cảm ơn cậu đã giúp cô lấy được WeChat của Tần Hà.

Diệp Nam Bạch cảm thấy rất mơ hồ, nhưng cũng không giải thích nhiều, chỉ đồng ý sẽ mua bánh ngọt nhỏ mang về cho cô, như vậy cũng làm cậu yên tâm.

Những món ăn giàu năng lượng này có thể làm Lâm Ngữ thèm rơi nước mắt, bình thường cô không dám ăn nhưng nếu là quà từ người khác, cô sẽ miễn cưỡng ăn một chút, cứ thế cảm ơn rối rít.

Sau đó, Diệp Nam Bạch còn trả lời tin nhắn của Tần Hà. Hai người trao đổi mấy câu, rồi cửa sổ trò chuyện vẫn liên tục hiện lên dòng chữ “đối phương đang soạn tin”, Diệp Nam Bạch đợi lâu cũng không thấy anh gửi thêm gì.

Kể từ đó, cậu đã nhiều ngày không gặp Tần Hà.

Chiều thứ Tư, thời tiết khá mát mẻ, Diệp Nam Bạch chiều không có tiết học, lẽ ra phải đi tập múa với Lâm Ngữ, nhưng hôm qua trong buổi tập, cậu cảm thấy không ổn, bị Lâm Ngữ nhận ra, nên hôm nay cô nhất quyết không cho cậu tập, bắt cậu về nghỉ ngơi.

Diệp Nam Bạch đành phải tự mình thu xếp, đi phòng tập luyện ballet.

Cậu thích ballet, nhưng mẹ lại thích nhảy Latin, lần này giáo viên muốn cậu tham gia cuộc thi, cậu do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định tham gia.

Chỉ không ngờ, chứng ngại tâm lý lại khó vượt qua đến vậy, mấy năm qua vẫn chưa khắc phục được.

Lúc này, cậu lại nghĩ đến Tần Hà, nhưng tại sao tiếp xúc với Tần Hà lại không có vấn đề gì?

Trong đầu nghĩ đến người đó, lúc nghỉ ngơi, điện thoại của cậu nhận được một tin nhắn, là Tần Hà gửi từ hai mươi phút trước.

Tần Hà: [Trước đây cậu nói sẽ mời tôi ăn cơm, còn tính không?]

Dù chỉ có một tin nhắn mới, nhưng cửa sổ trò chuyện không yên tĩnh, cứ liên tục hiện lên “đối phương đang soạn tin”, giống như ngày hôm kia ở bệnh viện.

Nếu không phải với người khác thì cửa sổ trò chuyện không có sự bất thường này, Diệp Nam Bạch thậm chí tưởng điện thoại bị hỏng.

Cậu đợi khoảng năm phút, đối phương vẫn chưa gửi được một câu nào, cảm thấy hơi buồn cười.

Cậu liền trả lời: [Được, anh hôm nào có thời gian?]

Cửa sổ trò chuyện yên tĩnh khoảng hai phút, Diệp Nam Bạch vừa định thoát ra thì Tần Hà đã trả lời.

Tần Hà: [Tối nay được không?]

Tần Hà: [Hôm nay thời tiết đẹp.]



Hai người gặp nhau tại một nhà hàng tên là Thiên Dương Thực Khách. Khi Diệp Nam Bạch đến, Tần Hà đã có mặt rồi.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Cậu bỏ mũ và khẩu trang xuống, lộ ra mái tóc bị ép chặt, trông có vẻ dễ gần hơn bình thường.

“Tôi cũng mới đến.” Tần Hà quay mắt đi, đưa cho cậu chiếc máy tính bảng: “Tôi vừa gọi món tráng miệng, còn lại cậu gọi nhé.”

“Được, để tôi xem thử.” Diệp Nam Bạch vừa gọi món vừa nói: “Anh thật sự không có món gì thích ăn sao? Nhà hàng này tôi và chị tôi thường đến, đồ ăn khá ngon.”

Tần Hà: “Tôi lần đầu đến, không biết rõ.”

Diệp Nam Bạch nghĩ cũng đúng, nếu chưa đến thì quả thật không dễ gọi món, sợ chọn trúng món dở.

“Vậy anh có kiêng kỵ gì không?” Dù sao cũng là cậu mời, phải chú ý đến khẩu vị của đối phương.

“Không có.”

Diệp Nam Bạch ngẩng mắt nhìn Tần Hà một chút, rồi nghe anh hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.”

Vì cậu và chị đều rất kén ăn, mỗi lần đến đây gọi món, những món cấm kỵ có thể đủ khiến đầu bếp đau đầu, bỗng dưng nghe thấy có người không kiêng kỵ gì, cảm thấy thật lạ.

Nhưng vì muốn chú ý đến khẩu vị của đối phương, cậu đã kiềm chế khá nhiều, nhiều món đều để nguyên không có ghi chú gì.

Tráng miệng được mang lên đầu tiên, là một chiếc bánh Basque phô mai với quả việt quất, bên trên phủ một lớp việt quất tươi ngon.

Diệp Nam Bạch vừa nhìn thấy đã nhíu mày, nhưng nghĩ đến Tần Hà ngồi đối diện, cậu vội vàng thu lại biểu cảm. Lúc này cậu mới nhận ra Tần Hà giống như chị cậu, đều thích vị việt quất, không trách lần trước mua bánh ngọt cũng là vị việt quất.

Tần Hà không để ý, đang chia bánh cho Diệp Nam Bạch.

Không biết có phải cố ý hay không, nhưng Diệp Nam Bạch cảm giác miếng bánh trước mặt cậu ngập trong sốt việt quất, hơn nữa còn nhiều quả việt quất hơn phần của Tần Hà, mùi việt quất ngập tràn mũi, khiến cậu cảm thấy hơi choáng váng.

Các món ăn khác vẫn chưa lên, Diệp Nam Bạch không muốn ăn, liền bắt đầu tìm đề tài nói chuyện. Sau khi suy nghĩ một hồi, cậu mới hỏi Tần Hà: “Tay anh… khỏe hơn chưa?”

Tần Hà giơ tay lên cho cậu xem: “Khỏe rồi, trận bóng rổ thứ Bảy này tôi có thể tham gia.”

Diệp Nam Bạch: “Thứ Bảy vẫn có trận bóng rổ sao?”

Tần Hà: “Ừ, là trận chính thức, tuần trước chỉ là trận giao hữu.”

Lâm Ngữ không nói cho cậu, cậu cũng không chú ý nên chỉ có thể nói: “Vậy cố gắng lên nhé.”

Hai người im lặng một lúc, Diệp Nam Bạch vẫn cầm dĩa khẽ gẩy gẩy miếng bánh, không ăn. Tần Hà hỏi: “Không thích sao?”

“Á?” Diệp Nam Bạch hiểu ra: “Không phải đâu.”

Nói xong, cậu thật sự chọn một chỗ không có việt quất, cũng không có sốt việt quất để ăn.

Nhưng ngay khi đó, Tần Hà lại với tay qua, lấy miếng bánh trước mặt cậu: “Không thích ăn thì bụng sẽ không thoải mái, gọi món cậu thích ăn đi.”

Hương vị việt quất cuối cùng cũng tan đi, Diệp Nam Bạch cảm thấy không gian như trở nên thoáng đãng hơn, cậu không nhịn được cười: “Không thích ăn thì đâu có khiến bụng không thoải mái.”

Tần Hà lại không để tâm, nhẹ nhàng làm dịu không khí: “Thầy giáo Sinh học hồi cấp ba của chúng ta nói, dạ dày là cơ quan cảm xúc đấy.”

Diệp Nam Bạch nhìn Tần Hà đặt phần bánh trước mặt mình, rồi cầm lấy một miếng ăn. Cậu bỗng nhận ra, do dự mở lời: “Phần đó tôi ăn rồi, anh không cần…”

Tần Hà lại nói: “Không ăn thì phí, gọi món cậu thích đi.”

Diệp Nam Bạch không cảm thấy gì lạ, có vẻ như ăn cùng Tần Hà, cậu cũng có thể tùy ý kén chọn món ăn. Cậu cầm lại máy tính bảng, bắt đầu gọi món, Tần Hà chú ý, nhận ra cậu chọn một phần mousse đào.

Khi các món tráng miệng được mang lên, các món chính cũng gần như đầy đủ. Diệp Nam Bạch chăm chú chọn món, tất cả gia vị như hành, gừng, tỏi đều bị cậu bỏ ra ngoài, nhưng vì không ghi chú độ mặn ngọt nên món ăn không ngon như những lần cậu đến đây.

Nhìn cậu kén ăn mà không dám thẳng thừng từ chối, Tần Hà cảm thấy hơi buồn cười, nên anh yên lặng ăn, lặng lẽ nhớ lại những món cậu không thích, không làm phiền cậu.

Nhưng giữa bữa ăn, đột nhiên có người gọi Tần Hà, cả hai nhìn lên, thấy người đến là Mục Dương.

Mục Dương đi cùng Hàn Phong Hứa, Hàn Phong Hứa muốn kéo người đi nhưng không thể ngăn được Mục Dương, đành phải ra hiệu cho Tần Hà rằng chuyện này không phải do anh ta gây ra, tất cả trách nhiệm đều do Mục Dương.

Mục Dương thấy Diệp Nam Bạch thì rất ngạc nhiên, “Cậu không phải là bạn nhỏ hôm trước đến tìm anh tôi sao? Thật trùng hợp, lại gặp ở đây.”

“Hoá ra buổi tối anh tôi nói có cuộc hẹn là ăn cơm với cậu, tôi cứ tưởng là với cô nào.” Mục Dương nói không kiêng nể gì, Hàn Phong Hứa kéo cậu ta lại, nhưng cậu ta lại giãy ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Diệp Nam Bạch.

“Nhà hàng này chúng tôi thường xuyên đến, đồ ăn rất ngon.” Mục Dương lại nhìn vào các món ăn trên bàn, không nhịn được hỏi Tần Hà: “Anh gọi những món này à? Mời người ta ăn mà lại gọi toàn món thanh đạm thế này?”

Tần Hà: “…”

Hàn Phong Hứa không chịu nổi nữa, liền kéo Mục Dương đi. Anh ta cảm thấy nếu không đi ngay, có lẽ Tần Hà không chỉ đơn giản là cho anh ta xem màn uống rượu mạnh đâu.

Phần còn lại của bữa ăn, hai người không nói gì. Diệp Nam Bạch cúi đầu, Tần Hà không thể đoán được cảm xúc trong mắt cậu, muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Lúc thanh toán, Tần Hà đã định trả tiền trước, cuối cùng nghe thấy Diệp Nam Bạch nói: “Không cần, để tôi mời anh.”

“Cảm ơn anh nhiều lần giúp đỡ tôi.”

Không hiểu sao, Tần Hà cảm thấy những lời này có ý là sau này họ sẽ không còn gặp nhau nữa, bữa ăn này giống như là một lời cảm ơn thôi.

Ngoài nhà hàng trồng một hàng cây bồ đề, khi ra ngoài, gió thổi nhẹ, lá cây xào xạc, tạo nên một không khí buồn bã như thể mùa thu đã đến sớm.

Diệp Nam Bạch đi phía trước, Tần Hà đi sau cậu một bước, cuối cùng, trong ánh đèn mờ mịt của con phố, anh bước lên một bước, chặn trước mặt Diệp Nam Bạch.

Diệp Nam Bạch ngẩng đầu, như lần đầu tiên gặp anh, ánh mắt bị vành mũ chắn ngang, vừa vặn chạm vào mắt Tần Hà.

Không biết có phải là cảm giác của cậu không, nhưng Diệp Nam Bạch cảm thấy trong mắt Tần Hà đầy nhiệt huyết và chân thành, đôi mắt ấy như muốn làm tan chảy cậu.

Cơn gió lướt qua, Tần Hà nói: “Thực ra tôi không định nói sớm như vậy.”

“Nhưng anh vẫn muốn nói với em.”

“Diệp Nam Bạch, anh rất thích em.”
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 11: Em ấy đến xem tôi thi đấu



Chương 11:

Diệp Nam Bạch không nhớ rõ mình đã về căn hộ như thế nào, cũng chẳng nhớ nổi việc đã thả Mặc Mặc từ trong lồ ng ra sao.

Con chuột hamster nhỏ chui vào trong ống quần của cậu, cứ thế chạy qua chạy lại khiến cậu phải chú ý, rồi bị chủ nhân bế lên, ôm vào trong lòng.

Diệp Nam Bạch ngồi trên sofa, nắm lấy tai của nó mà ngẩn ngơ.

Cậu không nhớ rõ lắm những gì đã xảy ra trong lớp trước đó, chỉ biết rằng mọi thứ đều là do cậu chủ động dẫn dắt, ngay cả nụ hôn cũng là cậu khơi mào trước.

Cậu luôn muốn xin lỗi Tần Hà, nhưng không biết nên mở lời như thế nào.

Cho đến khi ánh mắt của Tần Hà chạm vào cậu ở cuối con phố dài, lúc đó ánh đèn mờ nhạt, nhưng đôi mắt anh lại sáng rực, chứa đựng quá nhiều điều mà Diệp Nam Bạch không hiểu, lại khiến cậu vô tình nhớ về những chi tiết của nụ hôn hôm đó.

Ngày hôm đó, đôi mắt của Tần Hà cũng rất sáng, nhưng điều khác biệt là, mỗi lần nghĩ lại, Diệp Nam Bạch vẫn cảm thấy lo lắng vì ánh mắt đó, ánh mắt đầy chiếm hữu.

Lẽ ra cậu nên từ chối Tần Hà giống như đã từ chối những người khác trước đó, cậu đã nghĩ như vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, cậu không nói được lời nào, chỉ im lặng vài giây, rồi Tần Hà đã nói ra những lời khiến cậu không thể từ chối.

Tần Hà nói: “Anh không có ý định theo đuổi em đâu, chỉ là muốn em biết thôi.”

“Vì anh rất tham lam, không muốn mối quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở bữa tối hôm nay.”

“Em có thể coi tình cảm này như tình bạn không?”

“Em có thể… đừng từ chối anh được không?”

Quyền quyết định là ở Diệp Nam Bạch, cả hai đều biết điều đó. Lúc đó, nếu cậu chỉ chần chừ thêm một giây, ánh mắt của Tần Hà sẽ càng trở nên ảm đạm hơn, như thể sắp bị vứt bỏ.

Cuối cùng, khi chiếc xe đến, Diệp Nam Bạch vẫn không thể nói ra lời từ chối. Trước khi lên xe, cậu nói với Tần Hà: “Tôi sẽ mua cho anh một chiếc băng cổ tay vào một ngày khác.”

Tần Hà suy nghĩ một chút, rồi khi cậu đóng cửa xe lại, anh mới gõ vào cửa sổ xe hỏi: “Thế còn thứ Bảy này, em có đến không?”

“Có thời gian thì sẽ đến.”

Đó chỉ là lời xã giao, cậu sẽ phải tập múa cùng Lâm Ngữ vào thứ Bảy, nên chắc chắn sẽ không có thời gian.

Diệp Nam Bạch mải suy nghĩ mà vô tình siết mạnh tai của con chuột nhỏ, nghe thấy tiếng "sít sít" phản đối. Cậu bật cười, vội vã xoa đầu nó: “Xin lỗi.”

Lúc này, điện thoại có tin nhắn mới, Diệp Nam Bạch theo phản xạ nghĩ đó là Tần Hà, chuẩn bị tinh thần để xem, nhưng lại phát hiện là tin nhắn của Lâm Ngữ.

Lâm Ngữ: [Diệp Bảo! Tôi xin nghỉ phép nhé!!]

Lâm Ngữ: [Thứ Bảy này thần tượng của tôi có trận đấu bóng rổ, còn cho tôi hai vé ngồi hàng đầu, tôi nhất định phải đi!!]

Lâm Ngữ: [Cậu đừng tập nữa, đi với tôi đi, được không?]

Lâm Ngữ: [Tôi cầu xin cậu đấy, please!]

Phản ứng đầu tiên của Diệp Nam Bạch là, cái cớ đã mất rồi, phải tìm một cái khác.

Cậu trả lời: [Nếu bạn cùng phòng của cậu rảnh, hai vé chắc là vừa đủ.]

Lâm Ngữ: [Không được, cô ấy thứ Bảy nào cũng đi chơi với bạn trai rồi.]

Lâm Ngữ: [Các bạn cùng phòng của tôi cũng đi chơi hết rồi.]

Lâm Ngữ: [Không có ai ở với tôi cả, thật đáng thương jpg.]

Diệp Nam Bạch tạm thời không tìm được lý do từ chối, một lúc lâu sau mới trả lời lại.

Diệp Nam Bạch: [Để xem đã, không biết thứ Bảy tôi có rảnh không nữa.]

Lâm Ngữ: [Được! Tôi đợi cậu!]

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó, Diệp Nam Bạch để điện thoại xuống, rồi bất chợt nhìn con chuột nhỏ trong tay, giống như đang bàn bạc với nó: "Mày có muốn gặp tỷ tỷ ấy không? Tao có thể mang mày đi gặp cô ấy."

Con chuột nhỏ không phản ứng, chỉ lăn qua một bên và không thèm để ý đến cậu.

Trong hai ngày tiếp theo, Diệp Nam Bạch không nhận được tin nhắn nào từ Tần Hà, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nhanh chóng đến tối thứ Sáu, Diệp Nam Bạch vừa ăn xong bữa tối thì nhận được tin nhắn từ Lâm Ngữ, hỏi xem ngày mai cậu có rảnh không.

Diệp Nam Bạch do dự một lúc lâu không tìm được lý do thích hợp, đành lướt qua vòng bạn bè xem có thể tìm lý do nào khác không.

Vừa vào, cậu thấy ảnh đại diện của Tần Hà ở trên cùng, không có hình ảnh mà chỉ có một câu chữ:

—— Cùng đồng đội cá cược xem ngày mai ai có nhiều bạn bè đến xem trận đấu, ai đến thì like bài này.

Không biết có phải vì bạn bè không có nhiều, mà Diệp Nam Bạch thấy chẳng có ai like bài này, câu nói nằm lẻ loi trông có vẻ hơi đáng thương.

Diệp Nam Bạch thắc mắc tại sao Lâm Ngữ không like bài này, nghĩ có thể là cô chưa thấy, rồi định tiếp tục lướt xuống. Nhưng chỉ vài bài nữa là những bức ảnh cuộc sống của các bạn cùng lớp, đều có lượt like rất cao.

Diệp Nam Bạch suy nghĩ một chút rồi quay lại bài đầu tiên, like bài của Tần Hà.

Vừa like xong, cậu lập tức hối hận, vì Tần Hà như đang canh chừng, lập tức nhắn tin cho cậu.

Tần Hà: [Ngày mai em sẽ đến thật sao?]

Tần Hà: [Anh có vé ngồi hàng đầu, em muốn bao nhiêu vé?]

Diệp Nam Bạch suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Tôi muốn bao nhiêu đều có sao?]

Tần Hà: [Ừ, đều có.]

Không phải đi ăn, Diệp Nam Bạch không nhịn được mà cười.

Diệp Nam Bạch: [Để tôi nghĩ lại đã.]

Tần Hà bên kia im lặng vài giây, rồi trả lời: [Em đến đi, thêm một người anh có thể thắng nhiều tiền hơn.]

Diệp Nam Bạch: [Một người là bao nhiêu tiền?]

Tần Hà: [Mười đồng.]

Diệp Nam Bạch ôm điện thoại gối mình trên sofa, không để ý là nụ cười của mình càng sâu hơn, nhưng ngón tay cậu chạm trên bàn phím lại vẫn chưa gõ ra chữ nào.

Tần Hà lại gửi một tin: [Anh không muốn thua tiền.]

Diệp Nam Bạch: [Được.]

Diệp Nam Bạch: [Không cần gửi vé cho tôi, Lâm Ngữ còn một vé nữa.]



Trận đấu diễn ra vào chiều thứ Bảy lúc 3 giờ, trời quá nóng, sân vận động rất ngột ngạt, may mắn là chỗ ngồi ở hàng đầu không khí tốt hơn một chút. Diệp Nam Bạch ngồi ở vị trí chính giữa hàng đầu, hai bên là lối đi và Lâm Ngữ, không cảm thấy khó chịu.

Không thấy Tần Hà, ngược lại, Mục Dương chạy đến chào cậu: "Nam Bạch, cậu cũng đến xem trận đấu à, là anh tôi đưa vé cho cậu đúng không?"

Diệp Nam Bạch: "Đúng vậy, chúc đội các cậu giành chiến thắng."

Lâm Ngữ bên cạnh cũng nói: "Cố lên cố lên!"

"Cảm ơn các cậu, thật là tốt." Mục Dương cảm thán, liếc qua hàng ghế phía sau, "Khác hẳn với một số người, ngay cả câu 'cố lên' cũng không chịu nói."

Cả hai nhìn theo ánh mắt của cậu ta, mới phát hiện phía sau là Hàn Phong Hứa. Anh ta đang khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy câu nói này mới mở mắt: "Con người phải biết ơn, tôi vì các người đã thức đêm làm xong bài tập, sao không nói gì?"

"Thật là, ai chẳng biết viết bài, cứ đợi đến ngày cuối cùng rồi mới làm, xứng đáng!"

Hai người thấy họ lại chuẩn bị cãi nhau, Tần Hà dùng quả bóng đập nhẹ vào chân Mục Dương, "Đừng nói nữa, đi khởi động đi."

Mục Dương kêu lên một tiếng: "Anh không giữ lời, may mà em có cột bar, nếu không chắc phải quỳ rồi."

"Cậu vì có cột bar mà còn chui vào gần Diệp Nam Bạch như thế, đúng là..." Tần Hà cười lạnh.

Sau khi đuổi Mục Dương đi, Tần Hà chỉ nhìn lướt qua Diệp Nam Bạch, cậu vô thức chuyển mắt đi, không dám nhìn anh.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, Tần Hà vẫn chơi rất quyết liệt, Diệp Nam Bạch dần nhận ra ánh mắt của mình luôn tập trung vào anh, nên cố tình chuyển hướng nhìn đi chỗ khác, cảm giác có chút ngượng ngùng.

Lâm Ngữ chú ý thấy cậu hình như không thoải mái, không còn tập trung như những lần trước, liền lại gần hỏi nhỏ: "Sao thế?"

Diệp Nam Bạch ngây người một chút, chỉnh lại tư thế: "Không sao."

"Tôi cứ tưởng cậu muốn về." Lâm Ngữ nói, rồi sau đó lại tiếp tục hỏi: "Nhưng mà cậu và Tần Hà quen nhau lâu rồi à, sao trước đây còn không biết anh ấy, giờ lại đi chơi cùng nhau rồi? Tôi luôn muốn hỏi cậu, thật sự rất tò mò."

Diệp Nam Bạch: "Chơi?"

Lâm Ngữ: "Đúng rồi, lần trước bạn cậu không phải đến tìm cậu sao, sau đó Hàn Phong Hứa đến nói với tôi là cậu đi ăn mừng cho một đàn anh, trước không có báo trước nên gọi cậu đi luôn."

Diệp Nam Bạch mới hiểu tại sao Lâm Ngữ không nghi ngờ gì, cậu im lặng một lúc, rồi chọn cách hoàn thiện câu chuyện: "Lần trước cậu bảo tôi giúp đưa thuốc, rồi mới biết là mình và họ học cùng trường cấp ba, anh ấy từng là học sinh cũ của trường."

"Là vậy à?" Lâm Ngữ chợt hiểu ra, rồi không nói gì thêm.

Diệp Nam Bạch hơi lo lắng, sợ cô phát hiện ra điều gì, nhưng đợi một lúc lâu, cô bỗng nhiên hớn hở lại gần nói: "Trái đất thật là nhỏ bé, nếu không phải nhờ cậu, chắc tôi cũng không thể có được WeChat của thần tượng!"

Diệp Nam Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cả hai đang nói chuyện thì trận đấu gần kết thúc hiệp một, điểm số của đội Ngô Đại vẫn dẫn trước xa như lần trước, hầu như những người đã xem trận giao hữu trước đều biết đội nào sẽ giành chiến thắng.

Trong giờ nghỉ giữa hiệp, Tần Hà định nhân cơ hội này đi tìm Hàn Phong Hứa để lấy nước, nghĩ rằng có thể tìm cớ để lại gần Diệp Nam Bạch hơn, nhưng có người nhanh hơn anh một bước.

Đội trưởng đội bóng của trường Hoài Đại, Thạch Lôi, nhanh chóng đến vị trí của Diệp Nam Bạch, cười tươi hỏi: "Nam Bạch, chào cậu, tôi là Thạch Lôi, có thể làm quen với cậu được không?"

Diệp Nam Bạch khẽ chớp mắt: “Anh...”

Thạch Lôi đưa tay lên chắn lại, nhưng Diệp Nam Bạch vẫn đứng yên, không động đậy. Mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía này. Diệp Nam Bạch nghĩ một lúc, không biết có nên nắm bắt cơ hội hay không, nhưng Lâm Ngữ đã tiến lên, đẩy Diệp Nam Bạch ra và bắt tay với Thạch Lôi: “Anh tốt lắm.”

Cô gần như chỉ cần một cái chạm là rời đi, cười một cách gượng gạo sau đó ngay lập tức thu lại biểu cảm. Thạch Lôi cũng không tiếp tục nữa, nhưng anh ta không đi mà mỉm cười nói: "Hai người đến xem tôi... thi đấu à? Mọi người đều là sinh viên của Hoài Đại, các cậu đến cổ vũ cho tôi, tôi chắc chắn sẽ—"

"Tránh ra." Tần Hà cắt ngang lời anh ta một cách lạnh lùng.

Giọng anh rất lạnh nhạt, nụ cười trên mặt Thạch Lôi lập tức tắt ngúm, định nói gì đó nhưng lại nghe thấy Tần Hà hỏi: "Diệp Nam Bạch, có nước không?"

Diệp Nam Bạch tất nhiên có, trong tay cậu đang ôm một chai nước. Cậu theo phản xạ đưa chai nước cho Tần Hà, nhưng ngay khi đưa ra mới nhớ là mình đã uống rồi.

Cậu muốn rút lại nhưng Tần Hà phản ứng rất nhanh, như thể sợ cậu thay đổi ý định, trước mặt mọi người mở nắp chai, ngửa đầu uống hết nửa chai.

Diệp Nam Bạch không nhịn được nhắc nhở: "Chậm một chút."

Và rồi anh thực sự chậm lại.

Khi uống xong, anh nhìn về phía Thạch Lôi, ánh mắt anh đầy vẻ khiêu khích, như thể đang nói rằng: Em ấy đến xem tôi thi đấu.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 12: Em ấy nói-chúng ta



Chương 12:

Một cách vô hình, cả hai tạo thành một tình huống đối đầu, thu hút sự chú ý và những lời xì xào ngày càng nhiều, ngay cả Mục Dương và Lý Thư cũng đi về phía này.

Tần Hà nhớ đến tình trạng đặc biệt của Diệp Nam Bạch và nhận ra cậu có thể không thích những tình huống thu hút sự chú ý như vậy, vì thế anh nhanh chóng che giấu vẻ khó chịu trong ánh mắt, chủ động lên tiếng: "Đội trưởng Thạch, cậu có thời gian không? Tôi mãi chưa tìm được cơ hội để trò chuyện với cậu."

Thạch Lôi tưởng rằng Tần Hà cũng có suy nghĩ giống mình, ban đầu anh ta đang rất tức giận, nhưng ngọn lửa giận ấy không hiểu sao lại bị dập tắt ngay khi nghe Tần Hà gọi anh ta như vậy.

Tần Hà thái độ chân thành, ánh mắt bình tĩnh, vẻ khiêu khích vừa rồi đã biến mất không một dấu vết, như thể tất cả chỉ là anh ta tự nghĩ quá nhiều.

Thạch Lôi cảm thấy có gì đó lạ lùng, nhưng không thể từ chối, Tần Hà lại gọi anh ta một lần nữa: "Đội trưởng Thạch?"

Thạch Lôi nghĩ có thể là mình nhìn nhầm, Tần Hà chỉ đơn giản là quen biết Diệp Nam Bạch thôi.

"Để sau trận nhé, giờ mới giữa hiệp mà, phải không, Tần Hà?" Thái độ Thạch Lôi cũng mềm mỏng hơn.

Tần Hà không trả lời anh ta, giả vờ tiếc nuối nói: "Vậy à, cậu vừa ném đẹp quá, tôi còn muốn hỏi cậu cách thực hiện cú ném như vậy."

Lúc này mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán về cú ném vừa rồi của Thạch Lôi, nhưng chỉ có Thạch Lôi biết đó là một sự tình cờ.

Nhưng điều này đủ để anh ta khoe khoang lâu dài, vì vậy Thạch Lôi tự mãn gọi Lý Thư: "Bóng đâu?"

"Lúc này đây, đội trưởng."

Thạch Lôi nhận bóng, nhanh chóng đưa bóng vào sân, gọi với Tần Hà: "Cậu không phải muốn nói chuyện sao? Chúng ta sang bên này đi."

Tần Hà trả chai nước cho Diệp Nam Bạch, kéo Mục Dương đi qua.

Mục Dương đầy nghi ngờ về hành động của hai người, cú ném của Thạch Lôi thật sự không tồi, nhưng anh trai cậu ta cũng có thể dễ dàng làm được, có cần phải bàn với Thạch Lôi không?

Hơn nữa, những lời đó có phải là anh trai cậu ta có thể nói không... Cậu ta nghi ngờ Tần Hà đã bị đánh tráo.

"Anh thật sự nghĩ anh ta chơi tốt à?" Mục Dương quyết định nếu Tần Hà nói có, cậu ta sẽ báo cảnh sát.

"Không tốt bằng tôi."

Câu trả lời như dự đoán, Mục Dương thở phào nhẹ nhõm.

"Anh thật giỏi nói dối mà." Mục Dương nghĩ một lúc, chợt hiểu ra: "À, em biết rồi, chắc anh muốn làm anh ta bớt cảnh giác, để chúng ta chơi tốt hơn trong hiệp hai... Nhưng mà chúng ta đâu cần phải dùng mưu này."

"Vì sao, anh nói đi."

Nghe cậu đoán mãi mà không ra, Tần Hà bực bội nói: "Cậu ta quấy rối cậu không thấy sao."

Mục Dương ngẩn người một lúc, "Anh ta gì cơ? Quấy rối? Quấy rối ai?"

"Đừng nghĩ nữa, nhớ giúp tôi phối hợp."

Mục Dương lại muốn hỏi tại sao, nhưng Tần Hà nhìn thấu sự nghi ngờ trong mắt cậu ta, thẳng thắn nói: "Tôi sợ tôi cười mất."

Suốt trận đấu, Diệp Nam Bạch chỉ tập trung vào Tần Hà, không để ý đến những người khác ghi bàn, vì vậy không nhịn được hỏi Lâm Ngữ: "Cú ném đó có thật sự lợi hại không?"

Lâm Ngữ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Tôi không xem bóng nhiều, lần đầu tiên thấy, nhưng chắc là rất hay, nếu không thì Tần Hà cũng không khen, cậu nói có đúng không?"

Diệp Nam Bạch gật đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.

Hai người không cố ý giảm âm lượng, nhưng ở phía sau, Hàn Phong Hứa không thể nghe nổi nữa, anh ta khom người nói: "Tần Hà cũng có thể ném, kỹ thuật còn tốt hơn Thạch Lôi."

Nói xong, anh ta quay lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không cho hai người cơ hội hỏi lại.

Lâm Ngữ cảm thấy câu nói của anh ta hơi kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi Diệp Nam Bạch: "Anh ta nói có đúng không? Nếu đúng thì tại sao Tần Hà lại phải hỏi Thạch Lôi về cú ném đó?"

"Tôi cũng... không biết." Diệp Nam Bạch cảm thấy có gì đó không ổn trong lời nói của Hàn Phong Hứa.

Nhưng hai người không tiếp tục tìm hiểu, vì hiệp hai đã bắt đầu.

Diệp Nam Bạch không cố tình chuyển hướng sự chú ý, vì vậy ánh mắt cậu luôn hướng về Tần Hà.

Tần Hà trên sân giống như một con ngựa hoang, như thể cả sân đấu đều do anh điều khiển, cơ bắp trên cánh tay anh rất mạnh mẽ, mỗi động tác ném bóng đều nhẹ nhàng, mỗi đường cong ném bóng đều chính xác đến mức khó tin nổi.

Thỉnh thoảng anh chạy về phía khán đài, không biết có phải cố tình hay không, mỗi điểm anh đứng đều vừa khéo lại ở trước mặt Diệp Nam Bạch, lúc đó Diệp Nam Bạch cảm thấy như có một làn gió nóng thổi tới, làm cậu cảm thấy mặt hơi nóng.

Khi trận đấu gần kết thúc, Diệp Nam Bạch nghe thấy xung quanh vang lên những tràng pháo tay và tiếng cổ vũ nồng nhiệt, nhiều người đứng dậy, gọi tên Tần Hà.

Một lúc lâu sau, cậu mới nghe được từ cuộc trò chuyện của mọi người rằng cú ném cuối cùng của Tần Hà chính là cú ném như Thạch Lôi.

Cậu nhớ lại lời Hàn Phong Hứa nói trước đó, Diệp Nam Bạch nhấp nháy mắt, đột nhiên cảm thấy như bị tiếng cổ vũ xung quanh ảnh hưởng, đầu cậu cảm thấy hơi choáng váng.

Vậy là, Tần Hà một lần nữa âm thầm giúp cậu giải vây.

Sau khi thay đồ, Tần Hà ra cùng với Thạch Lôi, người của tòa soạn báo Hoài Đại đã chặn trước cửa phòng thay đồ để phỏng vấn sau trận đấu.

Khi Diệp Nam Bạch được Hàn Phong Hứa dẫn đến gặp họ, cậu nghe thấy Tần Hà đang nói về cú ném cuối cùng, anh nói là nhờ có Thạch Lôi chỉ bảo, mới có thể hiểu được, còn Thạch Lôi thì cười có phần gượng gạo, khiêm tốn khen Tần Hà.

Lâm Ngữ quay lại chất vấn Hàn Phong Hứa, anh ta liền nói: "Tôi vừa đùa thôi, tôi cũng chưa thấy cậu ấy ném bao giờ."

Lâm Ngữ: "Vậy tại sao anh lại nói đùa như thế?"

Hàn Phong Hứa giơ tay lên nói: "Vì chán quá."

"....."

Lâm Ngữ cuối cùng cũng không để tâm lắm, dù sao cũng chỉ là một trận bóng, nhưng để phạt anh ta, cô yêu cầu Hàn Phong Hứa dẫn cô vào gần để xem Tần Hà.

Diệp Nam Bạch không đi theo, cậu bình tĩnh đứng tại chỗ, lướt điện thoại, mũ đã đội kín, che mất phần lớn khuôn mặt, không ai nhận ra rằng cậu dù cách Tần Hà không xa, lại đứng một mình ở hàng rào, lặng lẽ lướt vòng bạn bè của Tần Hà.

Vòng bạn bè của Tần Hà không có cài đặt quyền riêng tư gì, nhưng Diệp Nam Bạch chỉ có thể nhìn thấy bài đăng của tối qua, cậu hơi ngạc nhiên, rồi cuối cùng mới hiểu ra, hóa ra người này từ trước đến nay chưa bao giờ đăng bài.

Bài đăng tối qua có lẽ chỉ để dành cho cậu xem.

Khi Tần Hà đi về phía cậu, Diệp Nam Bạch nhanh chóng tắt điện thoại.

Anh một mình đi tới, những người khác vẫn còn đang phỏng vấn. Anh càng lúc càng lại gần, Diệp Nam Bạch không lùi bước, chỉ là mỗi lần đứng cạnh anh, cậu đều cảm nhận rõ rệt rằng anh thực sự rất cao, phải ngẩng đầu lên mới không bị vành mũ che mất tầm mắt.

Tần Hà hơi cúi đầu, hỏi: "Đội mũ không nóng à?"

Diệp Nam Bạch lắc đầu: "Không nóng lắm."

"Chúc mừng các anh chiến thắng."

"Cảm ơn."

Cả hai hình như không biết phải nói thêm gì nữa, Tần Hà do dự một lúc lâu mới hỏi: "Em có cảm thấy khó chịu khi ở những nơi đông người không?"

Anh trước kia chỉ muốn người tới, nhưng hôm nay thấy Diệp Nam Bạch bị nhiều người chú ý, Tần Hà cảm thấy cậu có thể sẽ cảm thấy khó chịu, không hiểu lý do, chỉ cảm giác rằng mỗi khi Diệp Nam Bạch trở thành tâm điểm, ánh mắt cậu sẽ thoáng chốc lộ ra sự hoảng loạn.

Giờ đã khá hơn nhiều rồi, Diệp Nam Bạch trả lời trong lòng, khi còn nhỏ đã rất nghiêm trọng, chỉ cần thấy người khác là muốn trốn, nhưng bây giờ có thể cùng người khác xem bóng, đã là một bước tiến lớn.

Nhưng cậu chưa bao giờ nói điều này với ai, cũng chưa ai phát hiện ra.

Diệp Nam Bạch không cảm thấy xấu hổ vì bị người khác nhìn thấu, ngược lại cậu đang nghĩ, một người cao lớn như Tần Hà, sao lại có một trái tim tinh tế như vậy. Cảm giác như anh có một chiếc chìa khóa, có thể nhẹ nhàng mở một ổ khóa, nhưng trước khi mở, vẫn phải cẩn thận hỏi người bên trong qua khe cửa: "Tôi có thể mở không?"

Diệp Nam Bạch chính là người bên trong, lần đầu tiên cậu nói thật với người khác: "Có hơi không thoải mái."

Tần Hà nghe xong cau mày, "Xin lỗi."

"Vậy có phải tôi phải nói là không sao không?" Diệp Nam Bạch không nhịn được cười.

Thấy cậu cười, Tần Hà cũng cười theo, "Vậy lần sau..."

Đừng đến nữa.

Anh chưa nói xong, dù Diệp Nam Bạch có đồng ý hay không, dựa vào tình trạng hiện tại, anh cũng không muốn mời cậu đến nữa.

"Lần sau gì?"

Cả hai chỉ có thể dừng lại ở đó, Lâm Ngữ chạy tới, phía sau có Mục Dương và Hàn Phong Hứa, cô thở hồng hộc nói: "Diệp Bảo, chúng ta đi tham gia tiệc mừng đi!"

Cái tên "Diệp Bảo" khiến Tần Hà cau mày, nhưng Diệp Nam Bạch không phản ứng gì, cậu cũng không dám thể hiện ra, chỉ có thể âm thầm kìm nén sự khó chịu.

"Không ổn đâu..." Diệp Nam Bạch nghe liền biết Lâm Ngữ đã làm quen với họ rồi.

"Được, tất nhiên là được." Mục Dương nói, "Nhiều người vui mà, mọi người đều quen biết, mà nếu cậu không đi với chúng tôi, ai biết chừng lại có người tìm cậu đấy."

Mục Dương cũng mới nhận ra rằng Thạch Lôi thích nam, mà người đó chính là Diệp Nam Bạch, không lạ gì khi cậu ta cảm thấy cái tên Diệp Nam Bạch rất quen.

Diệp Nam Bạch: "Ai vậy?"

"Không ai đâu." Tần Hà đáp, "Đi với anh nhé, anh mời."

Mục Dương: "Có ý gì?"

Tần Hà: "Em ấy không đi, tôi với em ấy sẽ đi ăn món khác."

"Gì cơ? Không đi mà gọi là tiệc mừng à? Đột ngột thế..."

Diệp Nam Bạch cũng bị cuốn vào cuộc trò chuyện, thực ra cậu có thể tự về căn hộ, Tần Hà cũng có thể cùng họ đi tiệc mừng, nhưng cậu cảm thấy mình phải đi cùng.

Vì vậy, cậu kéo nhẹ tay áo Tần Hà: "Chúng ta đi nhé."

Vừa nói xong, trong đầu Tần Hà chỉ còn lại hai chữ — chúng ta.

Em ấy nói, chúng ta.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 13: Chương 13



Chương 13:

Diệp Nam Bạch thường đi sau cuối đám đông, Tần Hà cũng quen theo sau cậu.

Lâm Ngữ lén lút lại gần Diệp Nam Bạch, hỏi: "Tần Hà và Hàn Phong Hứa có cãi nhau không? Sao cả hai cứ im lặng thế?"

Diệp Nam Bạch quay đầu nhìn hai người, nhận ra giữa họ cách nhau nửa người, cả hai đều cúi đầu nhìn điện thoại.

Giống như nhận ra ánh mắt của cậu, Tần Hà bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau. Diệp Nam Bạch hơi ngẩn ra, vội vàng quay mặt đi, cúi xuống, hạ giọng nói với Lâm Ngữ: "Chắc không có đâu."

"Hy vọng là không, nhưng sao cứ thấy cả hai có gì đó lạ lạ, Hàn Phong Hứa còn nhíu mày nữa." Lâm Ngữ nói.

Diệp Nam Bạch suy nghĩ một lúc định lên tiếng, nhưng lúc này Mục Dương đi phía trước bỗng vẫy tay về phía họ, gọi lớn: "Lâm Ngữ, lão Triệu bảo muốn thêm WeChat của cậu, cậu có thêm không?"

Triệu Cừ vội vã bịt miệng Mục Dương, hét lên với Tần Hà: "Tần ca, anh không quản cậu ta sao?"

Tần Hà ngẩng đầu, liếc qua sau cổ Diệp Nam Bạch, nói: "Không quản được."

Mục Dương gỡ tay anh ta ra, nói: "Kêu anh tôi làm gì? Tôi nói thật mà, thêm cái WeChat thôi mà, có gì đâu mà phải giả bộ... Lâm Ngữ, qua đây thêm đi!"

Lâm Ngữ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn bước tới: "Được rồi."

Sau khi Lâm Ngữ gia nhập, nhóm người phía trước dần trở nên sôi động, ba người phía sau đều im lặng, mỗi người trong lòng đầy suy nghĩ, nhìn họ chẳng giống như đang đi chung.

Mặt trời sắp lặn, cây phượng vĩ ven đường tán lá dày đặc, thỉnh thoảng có một làn gió thổi qua, tiếng ve sầu càng vang vọng hơn, làm Diệp Nam Bạch suýt nữa không nhận ra có tin nhắn mới.

Cậu mở màn hình, là Tần Hà gửi cho cậu.

Tần Hà: [Họ đông người, đi vậy có ổn không?]

Câu này không biết Tần Hà đã do dự bao lâu mới gửi đi. Diệp Nam Bạch không trả lời, chỉ tắt màn hình điện thoại, dừng lại đợi anh.

Tần Hà tăng nhanh bước chân, Hàn Phong Hứa không đi theo, dừng lại nhận điện thoại.

Diệp Nam Bạch nghiêng đầu nói: “Không sao đâu.”

Tần Hà: “Vậy em ngồi bên cạnh anh nhé.”

“Vì sao?”

Tần Hà không ngờ cậu lại hỏi như vậy, anh chỉ nghĩ rằng so với những người không quen biết, Diệp Nam Bạch sẽ dễ dàng chấp nhận mình hơn, dù sao lần trước, anh cũng vì Diệp Nam Bạch nói rằng không bài xích mình mà...

Nghĩ đến nụ hôn hôm đó, Tần Hà cảm thấy hơi rối loạn, anh nhắm mắt lại, trả lời không vào vấn đề: “Chỗ đó anh chưa đi qua, không biết chỗ ngồi như thế nào, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp, em không cần lo.”

Diệp Nam Bạch có chút hiểu ý anh, nhưng cũng như anh, cả hai đều không nhắc lại chuyện hôm đó, càng không nhắc tới "bí mật", “Cảm ơn anh.”

Tần Hà suy nghĩ một chút, lẩm bẩm không đầu không đuôi: “Chắc ngồi cùng Lâm Ngữ sẽ không sao đâu…”

Diệp Nam Bạch ban đầu không nghe rõ, hỏi lại một câu, nhưng Tần Hà không lặp lại. Một lúc sau, Diệp Nam Bạch mơ hồ ghép lại được câu nói vừa rồi, nhưng cũng không nói gì thêm.

Khi đến nơi, Hàn Phong Hứa bỗng kéo Tần Hà qua một bên.

“Sao vậy?”

Hàn Phong Hứa vẻ mặt do dự: “Hay là chúng ta đổi quán khác đi?”

Tần Hà: “Có chuyện gì?”

“Cậu ấy tối nay làm việc ở quán này.” Hàn Phong Hứa giơ điện thoại lên, “Mới nhận được tin.”

Tần Hà im lặng một lát: “Cậu... đã cử người theo dõi cậu ấy à?”

“Đó không phải vấn đề chính.” Hàn Phong Hứa dùng khuỷu tay đẩy Tần Hà một cái, rồi liếc mắt về phía Diệp Nam Bạch đang đợi: “Nếu bọn họ gặp nhau thì sao?”

Tần Hà đột nhiên cảm thấy khó xử, nhưng anh và Hàn Phong Hứa chưa bàn xong kế hoạch, thì Diệp Nam Bạch đã đi đến hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tần Hà nói, “Tụi anh đang bàn xem có nên đổi quán không, Hàn Phong Hứa... có bệnh sạch sẽ, lo quán này mùi dầu mỡ quá nặng sẽ dính vào áo.”

“...”

Hàn Phong Hứa cười một cách bất đắc dĩ, gật đầu.

“À vậy à.” Diệp Nam Bạch nói, “Nhưng bọn họ đã vào rồi.”

“...” Tần Hà nhìn vào trong, phát hiện nhóm người kia không chỉ đã vào, mà còn đang theo nhân viên vào phòng riêng, không hề phát hiện ra bọn họ vẫn đứng ngoài.

Vì vậy anh đề nghị: “Hay là chúng ta đi ăn chỗ khác, bảo bọn họ một tiếng là được rồi.”

Nhưng Diệp Nam Bạch vừa định đồng ý thì Mục Dương từ trong vội vã chạy ra, không nói gì đã kéo Hàn Phong Hứa đi: “Mấy người đứng đấy làm gì, nhanh lên, bọn họ đang đợi!”

Hàn Phong Hứa mặt đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể quay lại nhìn Tần Hà, ra hiệu cho anh nghĩ cách. Tần Hà nghiến chặt hàm, mắt nhìn chằm chằm vào Mục Dương như muốn đục thủng lưng cậu ta.

Anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có vô tình đắc tội Mục Dương gần đây không, sao mỗi lần đều chính xác phá đám chuyện của anh.

“Đi thôi.” Diệp Nam Bạch kéo nhẹ tay áo anh, kéo sự chú ý của anh quay lại.

Diệp Nam Bạch kéo tay áo rất nhẹ, gần như chỉ chạm nhẹ rồi buông ra, không hề có sự tiếp xúc cơ thể, nhưng lại khiến trái tim Tần Hà loạn nhịp.

Cho đến khi vào phòng riêng, Diệp Nam Bạch tự nhiên ngồi cạnh anh, anh mới từ từ hồi phục lại từ cảm giác ấm áp còn sót lại trên tay áo.

Anh ngẩn người nhìn Diệp Nam Bạch ngồi cạnh cửa sổ, cảm nhận ánh mắt nóng rực của cậu, Diệp Nam Bạch nghiêng đầu hỏi: “Anh muốn ngồi gần cửa sổ không?”

Anh lắc đầu, mới nhận ra Lâm Ngữ ngồi đối diện Diệp Nam Bạch, lúc này mới hiểu ra Diệp Nam Bạch chỉ đơn giản thích ngồi gần cửa sổ, mà chỗ ngồi cạnh cửa sổ đã có Lâm Ngữ.

Bàn trong phòng là bàn dài, một hàng có bốn bếp nướng, mỗi bàn nhỏ ngồi bốn người, đối diện Diệp Nam Bạch là Lâm Ngữ và Hàn Phong Hứa, Mục Dương ngồi bàn bên cạnh.

Cửa sổ mở hé một nửa để thông gió, bọn họ ngồi tầng hai, không khí gần cửa sổ khá tốt. Diệp Nam Bạch nghĩ đến bệnh sạch sẽ của Hàn Phong Hứa, liền hỏi: “Anh có muốn đổi chỗ không, ở đây có gió, chắc sẽ không bị mùi dầu mỡ quá nặng.”

“Không cần.”

“Không cần.” Tần Hà và Hàn Phong Hứa đồng thanh, giọng điệu kiên quyết không hề do dự.

Diệp Nam Bạch chớp mắt, nhìn qua nhìn lại trên mặt hai người, nhưng không nhìn ra điều gì lạ.

Lâm Ngữ chủ động lên tiếng: “Anh sợ mùi dầu mỡ à? Diệp Nam Bạch không được đâu, cậu ấy phải ngồi cạnh cửa sổ, nếu anh muốn đổi chỗ thì đổi với tôi đi, tôi cũng muốn ngồi đối diện với anh Tần Hà.”

Cô nói đến “anh Tần Hà” thì giọng điệu chậm lại, mang chút xấu hổ không dễ nhận ra, Diệp Nam Bạch không kìm được nhìn cô một cái.

Hàn Phong Hứa ban đầu định hỏi sao Diệp Nam Bạch không được, nhưng vừa nghe xong câu sau, anh ta không nhịn được nhìn Tần Hà, vì vậy định nói "không cần" lại biến thành: “Được, cảm ơn.”

Đồ ăn đã được bày ra, bếp nướng cũng đã nóng lên, Tần Hà đang lật miếng thịt bò, màn hình điện thoại sáng lên.

Diệp Nam Bạch ngồi gần, vô tình nhìn thấy tin nhắn, mơ hồ thấy hai chữ “thích”, nhưng ngay sau đó cậu quay đầu đi, bắt đầu chỉnh lại món ăn khác, chuẩn bị cho đợt nướng tiếp theo.

Cử động trên tay cậu hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng chỉnh lại, Tần Hà từ trong khóe mắt thấy được hành động nhỏ này, khẽ nhíu mày.

Anh đoán ra chút gì đó, nhưng vẫn một tay cầm điện thoại xem.

Hàn Phong Hứa: [Cô ấy thích cậu à?]

Tần Hà không nhìn anh ta, một tay soạn tin: [Tôi thích Diệp Nam Bạch.]

Tần Hà: [Đừng đùa nữa, cậu ấy sẽ không vui đâu.]

Hàn Phong Hứa: [Không vui thì càng tốt ^^]

Tần Hà: “...”

Tần Hà cảm thấy anh ta nói có lý, nhưng anh không thích Hàn Phong Hứa thử thăm dò như vậy, dù Diệp Nam Bạch có hơi không vui một chút thôi, Hàn Phong Hứa sẽ xong đời.

Tần Hà: [Cậu chờ đó.]

Hàn Phong Hứa: “...”

Hàn Phong Hứa thấy tức giận, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

So với các bàn khác, bàn của bọn họ đặc biệt yên tĩnh, Hàn Phong Hứa không biết đang nhìn gì, thỉnh thoảng lại xem điện thoại, không nói chuyện nhiều, Lâm Ngữ ngồi đối diện Diệp Nam Bạch, không tiện nói chuyện, vì vậy ba người chỉ nói chuyện lơ đãng.

Ăn được một lúc, Hàn Phong Hứa bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngoài phòng, liền vội vàng nói một câu “Tôi đi toilet” rồi ra ngoài.

Diệp Nam Bạch vừa lúc quay đầu về phía cửa, thoáng thấy một bóng người, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Tần Hà che khuất. Tần Hà đặt miếng thịt nướng đã chín vào trong đ ĩa của cậu: "Cái này cho em."

"Cảm ơn."

---

Hạ Quả đi về phía nhà vệ sinh, còn Hàn Phong Hứa đi sát phía sau, nhưng khi y vào trong, Hàn Phong Hứa lại dừng bước.

Vừa lúc Hạ Quả bước vào, anh ta nhìn thấy một người đeo khẩu trang bước ra. Ban đầu anh ta tưởng là Hạ Quả, nhưng khi nhận ra không phải thì mới dám đứng lâu một chút ở cửa.

Anh ta tựa vào tường, suy nghĩ không biết nếu lát nữa Hạ Quả ra thì nên trốn đi hay ở lại. Nếu ở lại thì phải nói gì với y.

Nhưng không ngờ tất cả những điều anh ta tưởng tượng đều không xảy ra. Anh ta chỉ nghe thấy tiếng chửi bới của Hạ Quả.

"Kỳ Úc, cậu sao cứ quanh quẩn như ma thế hả! Cậu nói mình không phải ác quỷ thì chẳng ai tin đâu!"

"Vậy thì sao? Giờ làm phục vụ à? Có vẻ tối nay lại có thêm thu hoạch rồi, chắc tôi sẽ thường xuyên đến đây."

Hàn Phong Hứa vội vã đi vào, phát hiện Kỳ Úc đang giữ chặt tay Hạ Quả không chịu buông, trong khi cơ thể Hạ Quả đã bắt đầu run rẩy.

"Biến đi." Hàn Phong Hứa không suy nghĩ nhiều, đá mạnh một cái khiến Kỳ Úc bay ra xa, rồi kéo Hạ Quả về phía mình, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"

Hạ Quả không hiểu tại sao Hàn Phong Hứa lại ở đây, y ngây người lắc đầu, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng lùi ra xa.

"Hay lắm, Hàn Phong Hứa, anh đợi đấy!" Kỳ Úc từ dưới đất đứng dậy, mắng một câu rồi tức giận chạy ra khỏi nhà vệ sinh, cuối cùng không còn âm thanh gì nữa.

May mà không có thương tích nghiêm trọng, cả hai đều nghĩ rằng Kỳ Úc đã sợ hãi mà bỏ chạy, nên không truy cứu nữa và dần dần lơi lỏng cảnh giác.

Trong nhà vệ sinh không còn người thứ ba, không khí trở nên hơi ngượng ngùng. Hạ Quả vẫn còn hoảng sợ, suy nghĩ một lúc rồi nói cảm ơn, định đi ra ngoài, nhưng Hàn Phong Hứa vô thức kéo y lại, "Tôi không phải đang theo dõi cậu."

"Chúng tôi tối nay ăn cơm ở đây, tôi cũng chỉ vô tình phát hiện cậu ở đây."

Anh ta giải thích một cách lộn xộn, Hạ Quả giật tay ra khỏi anh ta, quay lại nói: "Anh không cần giải thích với tôi—"

“Cẩn thận!" Nhưng y còn chưa nói xong, bất ngờ bị Hàn Phong Hứa kéo về phía sau, ngay sau đó nghe thấy tiếng chai vỡ.

"Hàn Phong Hứa, anh bị chảy máu rồi..."

Tần Hà mang điện thoại của Hàn Phong Hứa đến cổng sau của quán nướng, lúc này Hàn Phong Hứa hơi loạng choạng, một phần cơ thể dựa vào Hạ Quả.

Tưởng rằng anh ta bị thương nặng, Tần Hà lo lắng hỏi: "Gọi xe chưa? Bị thương ở đâu?"

"Đã gọi rồi, sắp đến." Hạ Quả dừng lại một chút, liếc nhìn tay của Hàn Phong Hứa: "Chỉ bị xước da thôi."

Tần Hà: "…"

Hàn Phong Hứa cầm lại điện thoại và đặt vào vị trí, rồi lại dựa vào Hạ Quả, yếu ớt nói: "Tôi có hơi sợ máu..."

Tần Hà: "…"

Diễn kịch thật nhập tâm.

Hạ Quả lại tin tưởng, giọng điệu còn dịu dàng hơn bình thường: "Vậy anh nhắm mắt lại đi."

Tần Hà không nhìn nổi nữa, bước đi xa hơn một chút để xem tin nhắn từ Diệp Nam Bạch gửi đến.

Diệp Nam Bạch: [Xảy ra chuyện gì vậy?]

Tần Hà: [Không có gì, yên tâm đi.]

Diệp Nam Bạch: [Anh đưa điện thoại sao không ở cửa?]

Tần Hà: [?]

Diệp Nam Bạch: [Tôi ra tìm anh rồi.]

Diệp Nam Bạch: [Gửi định vị đi.]

Sau khi gửi xong định vị, Tần Hà mới nhớ ra Hạ Quả vẫn ở đây, liền quay lại hỏi: "Xe sao còn chưa đến?"

Hạ Quả tưởng anh lo lắng cho vết thương của Hàn Phong Hứa, lại liếc nhìn điện thoại một lần nữa rồi nói: "Còn 20 mét nữa, sắp đến rồi."

"Ừ."

Khoảng cách 20 mét khiến Tần Hà như đang đợi 20 cây số, thấy anh cứ nhìn quanh, Hạ Quả không khỏi nghĩ, hai người này tình cảm thật tốt.

Cuối cùng, khi xe đến, trạng thái của Tần Hà rõ ràng đã thư giãn hơn rất nhiều, anh cố kiềm chế không muốn đá Hàn Phong Hứa, nhìn hai người lên xe.

Hạ Quả: "Anh không đi cùng sao?"

Tần Hà cười gượng: "Cậu ta không cần tôi."

May mà dù xe đã đi, Diệp Nam Bạch vẫn chưa đến, Tần Hà mở màn hình nhìn vào điểm nhỏ đang di chuyển trên bản đồ, đột nhiên tâm trạng anh trở nên rất tốt, cũng bắt đầu di chuyển về phía điểm đó.

Anh chưa bao giờ có cảm giác kỳ vọng vào một tấm bản đồ, nhưng khi hai điểm nhỏ trên bản đồ đang tiến lại gần nhau, điều đó có nghĩa là khi hai điểm này trùng nhau, anh chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ thấy Diệp Nam Bạch đứng ngay trước mặt.

Không cần phải trốn, không cần phải giấu diếm, vì lần này Diệp Nam Bạch đến là để tìm anh.

Nhưng khi ở cuối con hẻm tối, lần đầu tiên ngẩng đầu lên, Tần Hà lại không thấy Diệp Nam Bạch mà là một gương mặt khiến anh khó chịu.

"Tần Hà, thật trùng hợp." Kỳ Úc vẫy tay với anh.

"Cậu còn dám ở đây?" Tần Hà khinh bỉ cười một tiếng.

Sau khi đánh Hàn Phong Hứa, cậu ta đã bỏ chạy, Tần Hà còn đang nghĩ phải tìm cậu ta tính sổ thế nào, không ngờ cậu ta lại tự tìm đến cửa.

"Tại sao tôi không thể ở đây?" Kỳ Úc nói, "Muộn rồi, Nam Bạch bảo tôi ở đây đợi cậu ấy, rồi đưa cậu ấy về nhà."
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 14: Anh sẽ bắt đầu theo đuổi em



Chương 14

Trên bản đồ, hai điểm nhỏ gặp nhau ở chỗ rẽ. Diệp Nam Bạch ngẩng đầu lên, lúc này Tần Hà đang nắm cổ áo Kỳ Úc, ấn cậu ta vào tường, mặt đầy vẻ hung dữ, không chút lưu tình đấm một quyền vào mặt cậu ta.

Kỳ Úc đột ngột nghiêng mặt sang một bên, vừa lúc nhìn thấy Diệp Nam Bạch đứng ở một góc khuất.

Sự tức giận trong mắt cậu ta bị dồn nén xuống, ngay lập tức chuyển thành sự hoảng sợ và cầu xin, thở d ốc nói: “Tần Hà, tôi biết anh luôn không vừa mắt tôi, anh muốn đánh thế nào cũng được, chỉ cần đừng động vào Diệp Nam Bạch là được.”

Tốc độ thay đổi biểu cảm của cậu ta khiến Tần Hà ngạc nhiên một lúc, sức mạnh trên tay không hạ xuống, như có cảm giác gì đó, anh nhìn về phía nơi khiến cho Kỳ Úc bất ngờ thay đổi.

Diệp Nam Bạch đứng không xa, khuôn mặt đầy kinh ngạc nhìn bọn họ, như thể bị hành động xấu xa và mặt tối của anh dọa cho không dám tiến lại gần.

Ngay khi Tần Hà và Diệp Nam Bạch chạm mắt nhau, anh gần như lập tức buông tay ra, hoảng hốt lùi lại khỏi Kỳ Úc. Kỳ Úc nhân cơ hội vội vàng nắm lấy tay Tần Hà đang giữ chặt áo mình, đẩy mạnh anh ra phía sau.

Kỳ Úc ôm cổ mình dựa vào tường, thở hổn hển, dáng vẻ như không đứng vững, trông có vẻ bị thương khá nặng. Cậu ta nhìn theo ánh mắt của Tần Hà, giả vờ như mới nhìn thấy Diệp Nam Bạch đang bước về phía bọn họ.

“Nam Bạch, Nam Bạch…”

Diệp Nam Bạch dừng bước, muốn bảo cậu ta đừng đến gần, nhưng Kỳ Úc đã đi trước một bước, đứng lại ngay trước mặt cậu, đưa tay chỉ vào vết thương trên người: “Nam Bạch, cậu xem, xem tay tôi này, đầy vết bầm tím, còn cả cổ tôi nữa, có vết đỏ không? Cậu giúp tôi xem thử, tôi cảm thấy như không thở được nữa…”

Diệp Nam Bạch không muốn cậu ta lại gần, lập tức nhíu mày, nhưng vẻ mặt không vui của cậu lại khiến Tần Hà nghĩ rằng cậu đã tin lời Kỳ Úc.

Trong lòng Tần Hà không biết là cảm giác gì, vì anh biết, so với Kỳ Úc, anh chẳng là gì trong mắt Diệp Nam Bạch. Cậu chắc chắn sẽ không tiếc gì mà bênh vực Kỳ Úc, mà thực tế là anh đã đánh Kỳ Úc, anh không thể nói gì cả.

Chỉ khi nắm chặt tay một chút, anh mới nhận ra cổ tay lại bắt đầu đau nhói. Lúc này anh mới nhận ra, dây chằng chưa lành hẳn lại dễ bị tổn thương như vậy, chỉ cần dùng chút sức là vết thương cũ lại tái phát, lần này còn đau hơn trước.

Kỳ Úc quá ồn ào, làm cho giọng nói của Diệp Nam Bạch nghe có vẻ lạnh lùng hơn, cậu nhìn Kỳ Úc rồi nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Câu nói này khiến con hẻm vắng người bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Tần Hà cảm thấy tâm trạng mình càng lúc càng tồi tệ, anh đột nhiên nhận ra trước đây mình đã đánh giá thấp vị trí của Kỳ Úc trong lòng Diệp Nam Bạch. Quả nhiên, khi đối mặt với chuyện bạn trai bị đàn anh đánh, Diệp Nam Bạch lại xử lý quyết đoán như vậy.

Kỳ Úc lập tức phấn khích, ngẩng cao đầu nói lớn: “Tốt, báo cảnh sát là đúng, chuyện này phải để cảnh sát xử lý, Nam Bạch, tôi biết cậu thương tôi mà…”

“Cậu hiểu lầm rồi.” Diệp Nam Bạch cắt lời cậu ta, lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách với Kỳ Úc, “Cậu có phải đã quên những gì tôi nói không, nếu cậu đến tìm tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Cậu nói câu này không chút do dự, không thiên vị ai, chỉ đơn thuần là việc gì ra việc đó, Kỳ Úc chưa bao giờ cảm thấy cậu lại xa lạ đến thế.

Cậu ta biết Diệp Nam Bạch luôn quyết đoán, nhưng cậu cũng dễ mềm lòng, vì họ đã từng bên nhau, cậu ta cho rằng Diệp Nam Bạch nói báo cảnh sát chỉ là dọa cậu ta, không ngờ cậu lại không nể mặt như vậy.

“Cậu…” Kỳ Úc thật sự cảm thấy không thở được, bước lên phía trước.

“Đừng lại gần tôi.” Diệp Nam Bạch lại lùi một bước, thẳng thắn nói: “Tôi bây giờ rất ghét sự tiếp xúc của cậu, nếu tình trạng của tôi tái phát, thì cậu sẽ gặp rắc rối với cảnh sát.”

Nghe có vẻ là đang lo lắng cho cậu ta, nhưng thực ra lại đầy mỉa mai, Kỳ Úc dường như đã hiểu ra ý trong lời nói của cậu, nên cậu ta chỉ vào Tần Hà hỏi: “Vậy còn anh ta?”

Tần Hà không biết từ lúc nào đã đứng sau Diệp Nam Bạch, cách cậu một bước. Diệp Nam Bạch quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh, không nhịn được mà chớp mắt.

Thực ra cậu không cần phải chứng minh gì với Kỳ Úc, ghét Kỳ Úc là sự thật, cậu chỉ nói thẳng mà thôi, nhưng không ghét Tần Hà cũng là sự thật, cậu cảm thấy không có gì phải giấu giếm, nếu có thể làm Kỳ Úc hoàn toàn từ bỏ, thì càng tốt.

Vì thế, cậu tự nhiên tiến lại gần Tần Hà, nắm lấy cánh tay anh, rồi nhanh chóng buông ra, thẳng thắn nói: “Không ghét.”

“…”

Đây là lần thứ hai Diệp Nam Bạch nói không ghét anh, lần này lại là khi có người thứ ba ở đây, mà người đó chính là Kỳ Úc.

Tần Hà cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu, nơi vừa bị nắm vẫn còn nóng bỏng, trái tim cũng cảm thấy ấm áp, thậm chí anh muốn làm gì đó quá trớn ngay trước mặt Kỳ Úc, nhưng anh vẫn kiềm chế lại.

Kỳ Úc ngạc nhiên, không thể tin nổi, ngây người nói: “Sao có thể như vậy… Cậu lúc nào cũng đối xử với mọi người giống nhau, sao tôi chỉ đụng vào cậu lại phát bệnh, đụng vào anh ta lại không sao?”

Cậu ta nói xong, không tin nổi mà định bước lên, nhưng Tần Hà đã che chắn Diệp Nam Bạch phía sau, cao ngạo nhìn xuống cậu ta: “Cậu thử đụng vào em ấy xem.”

Kỳ Úc không thể đánh lại anh, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nếu không phải Diệp Nam Bạch kịp thời đến, có lẽ giờ cậu ta ta đã bị đánh đến nằm trên đất rồi. Lúc này, cậu ta thất vọng tột cùng về Diệp Nam Bạch, không ngờ cậu lại vì một người chỉ gặp qua vài lần mà không màng đến hai năm tình cảm giữa họ.

Khi cậu ta đang mất tinh thần, đột nhiên có tiếng còi cảnh sát vang lên từ cuối ngõ, cơ thể Kỳ Úc cứng lại, cậu ta nhìn chằm chằm hai người một lúc, rồi cuối cùng xoay người chạy vào trong con hẻm.

Diệp Nam Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tắt màn hình điện thoại, vừa mới mở ứng dụng ghi âm, trong lòng nghĩ thầm thật là trùng hợp.

Tiếng còi cảnh sát dần xa, Tần Hà vừa lúc nhìn thấy cảnh đó, cuối cùng phản ứng lại: “Em không báo cảnh sát?”

Diệp Nam Bạch lắc đầu: “Không thể báo.”

Tần Hà thực sự muốn hỏi tại sao, nhưng ngay lập tức anh lại nghĩ, Diệp Nam Bạch không báo là đúng, có cặp đôi nào cãi nhau mà báo cảnh sát sao.

Nhưng ngay lúc đó, Diệp Nam Bạch lại nói: “Anh đánh cậu ta rồi, nếu báo cảnh sát sẽ rất phiền phức.”

“?” Tần Hà cảm thấy tim mình lại càng nóng hơn, anh không kìm được hỏi: “Là vì anh sao?”

“Ừ.”

Diệp Nam Bạch trả lời thẳng thắn và dứt khoát, Tần Hà lại cảm thấy mỗi câu của cậu đều như một chiếc móc câu, từng chút từng chút kéo trái tim anh ra ngoài, khiến nó không ngừng quặn thắt.

Có chút ngứa, lại có chút đau đớn... Điều này khiến anh dần nhận ra có điều gì đó không thích hợp.

Anh thực sự vẫn luôn nghĩ Diệp Nam Bạch chỉ đang cãi nhau với Kỳ Úc, dù trước đây anh cũng từng thấy họ cãi nhau, sau đó Kỳ Úc có một thời gian dài không tìm Diệp Nam Bạch nữa, anh đã nghĩ họ chia tay rồi, nhưng sau đó Kỳ Úc lại xuất hiện.

Vô tình gặp Kỳ Úc, anh từ miệng Kỳ Úc biết được họ đã làm lành.

Vì vậy, khi thấy họ cãi nhau lần nữa, anh tự nhiên nghĩ họ sẽ nhanh chóng làm lành, Kỳ Úc nói Diệp Nam Bạch bảo cậu ta đến đón về, anh cũng tin.

Tần Hà trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thử hỏi: “Có thể hỏi em một câu không, em và Kỳ Úc…”

Chia tay rồi sao, hay sắp chia tay… Tần Hà thật sự rất muốn biết trong hai khả năng này, nhưng lại sợ làm Diệp Nam Bạch cảm thấy phản cảm, nếu họ chưa chia tay, chẳng phải là đang tự mình nguyền rủa người ta sao.

“Tôi và cậu ta chia tay lâu rồi.”

“Cái gì?” Tần Hà ngạc nhiên hỏi.

Diệp Nam Bạch tưởng anh ngạc nhiên vì việc cậu từng yêu Kỳ Úc, liền giải thích: “Tôi và cậu ta từng yêu nhau, sau đó chia tay rồi.”

"Ngạc nhiên đến vậy sao?"

"Không..."

Tần Hà cau mày, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh của Kỳ Úc, vẻ mặt thách thức và đắc ý của cậu ta. Cậu ta luôn muốn mọi người biết rằng Diệp Nam Bạch đang yêu cậu ta, luôn tạo ra hình ảnh giả rằng họ có một mối quan hệ rất tốt.

Nhưng tại sao cậu ta lại làm vậy chứ…

Tần Hà đang suy nghĩ, không kìm được mà khẽ nắm chặt cổ tay đang âm ỉ đau, Diệp Nam Bạch không biết anh đang nghĩ gì, tưởng anh đau cổ tay nên nói: "Đưa tay cho tôi xem."

"Ừ?" Thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, khi anh tỉnh táo lại, cổ tay đã nằm trong lòng bàn tay của Diệp Nam Bạch.

Cảm giác ấm áp, mềm mại từ cổ tay lan ra suốt cánh tay, mỗi điểm Diệp Nam Bạch chạm vào đều khiến anh tê dại…

"Cổ tay hơi sưng rồi." Diệp Nam Bạch bảo anh nâng tay lên ngang mức tim, "Để thế đừng động, chúng ta đi bệnh viện."

Cậu chợt cảm thấy may mắn vì hôm trước khi biết Tần Hà bị trật tay đã lên mạng tìm hiểu một số thông tin, nếu không bây giờ chỉ biết đứng đó lo lắng.

"Không cần đi bệnh viện đâu." Tần Hà nói, "Anh về nhà bôi thuốc là được."

"Phải đi, đây có thể là chấn thương thứ hai, cần phải kiểm tra." Diệp Nam Bạch nghiêm mặt, không cho phép từ chối.

Tần Hà thực sự không muốn đi bệnh viện, nhưng nếu người đi cùng là Diệp Nam Bạch thì việc đi bệnh viện cũng không phải chuyện xấu.

Vậy là họ nói lời tạm biệt với những người còn lại, rời khỏi bữa tiệc và đi đến bệnh viện.

Trên đường, Diệp Nam Bạch hỏi về chuyện của Hàn Phong Hứa, nhưng Tần Hà không giải thích rõ, chỉ nói là đi tìm bạn gái của anh ta, Diệp Nam Bạch cũng không hỏi thêm.

Khi đến cổng bệnh viện, Tần Hà do dự vài giây, Diệp Nam Bạch thấy anh không đi theo, quay lại tìm anh: "Đi vào thôi."

"Ừ." Anh giơ một tay lên, tay kia giả vờ lạnh lùng nhét vào túi quần, trông có vẻ hơi ngớ ngẩn.

Từ lúc đăng ký đến khi khám, anh được Diệp Nam Bạch dẫn đi, dần dần Diệp Nam Bạch nhận thấy Tần Hà có vẻ hơi bối rối, nhưng không vạch trần, chỉ đi chậm lại để chờ anh.

Kiểm tra không có vấn đề lớn, bác sĩ xử lý vết thương rồi bảo anh nghỉ ngơi, không được nâng vật nặng hay chơi bóng rổ trong nửa tháng, còn yêu cầu Diệp Nam Bạch giúp giám sát, hai ngày phải thay thuốc một lần.

Ra khỏi bệnh viện, Diệp Nam Bạch lặng lẽ quan sát trạng thái của Tần Hà, nhận thấy anh đã thư giãn rất nhiều, ít nhất không còn vẻ cứng đờ như trước.

Cả hai đều im lặng trên đường, Diệp Nam Bạch vẫn không hỏi gì.

Khi đến khu vực trường, họ tách ra, Tần Hà không vội rời đi mà định tiễn Diệp Nam Bạch vào trường, nhưng lại thấy cậu đi về phía cổng sau.

Tần Hà nhắn tin cho cậu: [Sao lại đi cổng sau?]

Diệp Nam Bạch dừng lại khi nhìn thấy tin nhắn, khẽ xoay người. Họ cách nhau chỉ một con phố, nhưng chẳng ai đi về phía trước, chỉ im lặng nhìn nhau vài giây, Diệp Nam Bạch lại bật màn hình trả lời.

Diệp Nam Bạch: [Tôi không ở trong trường.]

Một lúc lâu sau, Tần Hà mới trả lời: [Vậy để anh đưa em về nhé?]

Nhưng tin nhắn vừa gửi đã bị thu hồi ngay lập tức.

Diệp Nam Bạch có thể giả vờ không nhìn thấy, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên và nhận ra Tần Hà cũng đang nhìn mình, tim bất chợt đập nhanh, cuối cùng trả lời: [Đến nhà tôi ngồi một lát không?]

Đêm hè hơi se lạnh, thỉnh thoảng có tiếng ve kêu, Diệp Nam Bạch từ trước đến nay luôn tự mình về căn hộ, đi trên đường thường đeo một chiếc tai nghe, luôn vội vã.

Hôm nay khác, cậu đi chậm lại, Tần Hà cũng đi theo phía sau, không nói một lời, giống như thật sự chỉ muốn đưa cậu về nhà.

Khi đến gần căn hộ, Diệp Nam Bạch không kìm được quay lại nói: "Sao anh luôn đi phía sau tôi?"

Tần Hà bước chân khựng lại: "Em lên đi."

Có lẽ đã quen đứng phía sau quan sát cậu, khi thật sự đi song song với Diệp Nam Bạch, ánh mắt Tần Hà không biết để đâu. Anh ngước lên nhìn bầu trời không có sao, nhìn xuống bậc thang được đèn cảm ứng chiếu sáng, cuối cùng bước vào căn hộ của Diệp Nam Bạch, mắt cũng không biết nên nhìn đâu, chỉ liếc qua một vòng xung quanh.

Dù trong tình trạng như vậy, anh vẫn nhanh chóng phát hiện ra chiếc lồ ng chuột hamster bên cạnh ghế sofa.

"Vào đi."

Diệp Nam Bạch nhìn theo ánh mắt của anh, tưởng Tần Hà thích nên khi anh vào nhà, liền lấy con hamster ra cho anh cầm, "Nó tên là Mặc Mặc, không cắn người đâu, tôi đi lấy nước cho anh."

"Mặc Mặc..."

Tần Hà không quen cầm nó, biểu cảm có chút lạ lùng, vừa nghĩ đến việc đây là con chuột mà Diệp Nam Bạch và người yêu cũ đã nuôi, anh chỉ cảm thấy buồn bực .

Diệp Nam Bạch vẫn chưa quay lại, anh thì thầm dọa: "Không ngoan thì tao kêu chủ của mày bán đi."

"…"

Mặc Mặc nhìn anh, mắt to trừng mắt nhỏ, có lẽ bị vẻ mặt của anh làm sợ, ngay lúc anh cúi xuống, nó liền nhảy xuống và chạy thẳng về phía Diệp Nam Bạch.

Diệp Nam Bạch đã lâu không thấy nó chạy lung tung khắp phòng như vậy, đưa nước cho Tần Hà rồi bế nó lên, "Có phải ở trong phòng lâu quá không thoải mái không? Hay là tao gửi mày sang nhà chị tao một thời gian?"

Tần Hà nghĩ rằng đó là một ý kiến hay, tốt nhất là gửi nó đi thật xa, nếu Diệp Nam Bạch thích, anh cũng sẽ nuôi một con để thay thế nó.

Trong lòng nghĩ sẽ cùng Diệp Nam Bạch nuôi một con, anh mở miệng nói: "Em bận thì anh có thể mang nó đi, anh không bận."

"Thật sao?" Diệp Nam Bạch có chút động lòng, nhưng nghĩ lại thì không được: "Nó hơi sợ người lạ, chỉ quen chị tôi và tôi, người khác mang đi nó sẽ trốn trong lồ ng không ra."

"Chỉ nhận em và… chị sao?" Kỳ Úc không được sao?

"Ừ." Diệp Nam Bạch lại bỏ Mặc Mặc vào lồ ng, "Là chị tôi đưa cho, nên nó chỉ quen với chúng tôi."

Chị đưa cho.

Chị đưa...

Tần Hà biết mình lại bị lừa.

Diệp Nam Bạch nhận thấy anh đang thất thần, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Không sao." Tần Hà uống hết nước, anh chỉ hối hận vì không đánh nó thêm vài cái.

Trở về đã quá 9 giờ, Tần Hà ở lâu cũng không tiện, cậu tiễn anh ra cửa rồi quay lại.

Căn hộ này cậu thuê từ năm nhất, ngoài chị cậu ra, chưa ai đặt chân vào. Không biết vì lý do gì, khi đoán rằng Tần Hà đã xuống dưới, cậu mở cửa ban công, không lâu sau nhìn thấy Tần Hà rời khỏi căn hộ.

Nhìn một cái, Diệp Nam Bạch cảm thấy hành động của mình có chút kỳ lạ, bèn quay người định bước vào, nhưng đúng lúc này Tần Hà đột nhiên ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau, Diệp Nam Bạch bỗng cảm thấy không khí trở nên nóng lên.

Cậu thấy Tần Hà giơ điện thoại lên, ra hiệu cho cậu xem.

Tần Hà: [Anh đổi ý rồi.]

Tần Hà: [Nếu em không có bạn trai.]

Tin nhắn kết thúc tại đây, Diệp Nam Bạch chớp chớp mi, mở tin nhắn âm thanh cuối cùng.

Giọng nói của Tần Hà hòa vào trong làn gió nóng rực, anh nói: "Diệp Nam Bạch, anh sẽ bắt đầu theo đuổi em."
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 15: Chương 15



Chương 15:

Rèm cửa sợi tơ lúc nào cũng buông thõng, tối nay cũng không ngoại lệ.

Thời gian như bị ngừng lại, rèm cửa trong phòng không nhúc nhích, ngoài trời, tiếng ồn nhỏ từ máy điều hòa cũng chẳng còn nghe thấy, Tần Hà vẫn đứng dưới tầng, giữ nguyên tư thế nhìn lên cậu.

Dù dưới tầng ánh sáng khá mờ, lại có khoảng cách giữa hai người, theo lý mà nói cậu sẽ không thể nhìn thấy ánh mắt của Tần Hà, nhưng Diệp Nam Bạch lại cảm thấy đôi mắt ấy như ở ngay trước mặt, giống như tối hôm đó khi Tần Hà tỏ tình, trong suốt và sáng ngời, khiến người ta không đành lòng từ chối.

Vì vậy cậu quay người, mở cửa, kéo rèm lên, tự cách xa đôi mắt ấy, nghĩ rằng nếu không nhìn thấy thì sẽ dễ dàng từ chối hơn, nghĩ rằng chỉ cần vào trong phòng, tai và má sẽ không còn nóng rát nữa.

Nhưng trong đầu cậu vẫn liên tục vang lên câu nói của Tần Hà: “Anh sẽ bắt đầu theo đuổi em.”

Có rất nhiều người tỏ tình với cậu, cũng có không ít người gửi thư tình, nhưng chưa ai giống như Tần Hà, trước khi theo đuổi cậu lại dùng giọng điệu trang trọng và chính thức như vậy.

Màn hình tối đi, Diệp Nam Bạch không dám nghe lần thứ hai, cũng không trả lời bất cứ tin nhắn nào.

Trong phòng, máy điều hòa dường như bị hỏng, Diệp Nam Bạch giảm nhiệt độ thêm hai độ, cảm thấy chắc hôm nay cậu quá mệt mỏi, tắm xong có lẽ sẽ không còn nghĩ về Tần Hà nữa.

Khi tắm, cậu vẫn cảm thấy trong lòng không yên, nên chỉnh nhiệt độ nước thấp hơn một chút, rồi mới cảm thấy không khí bắt đầu lưu thông.

Nước chảy từ cổ xuống, trượt qua lưng mượt mà, hòa vào da thịt, hơi nước bốc lên tạo thành lớp sương mù, những giọt nước không thể đọng lại mà trượt xuống eo, cảm giác lành lạnh khiến Diệp Nam Bạch run lên, như thể đang trừng phạt cậu vì cậu phân tâm.

Thực ra cậu không nghĩ gì nhiều, chỉ là lại vô thức nghĩ đến Tần Hà vẫn đang ở dưới tầng, ngoài trời khá nóng…

Không biết từ khi nào, cậu đã nhanh chóng tắm xong, mặc đồ ngủ rồi lại chần chừ bước đến gần rèm cửa mờ, có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng không nhìn thấy dưới tầng, không biết nếu ai đó nhìn lên từ dưới, liệu có thể phát hiện ra hành động lẩn trốn ngớ ngẩn của cậu không.

Ngay lúc này, điện thoại nằm trên ghế sofa đột nhiên nhận được một tin nhắn mới, như thể không thương tiếc mà nhắc nhở cậu rằng mình đã bị bắt gặp đang lén nhìn, khiến cậu giật mình vội vã lùi vào trong phòng, vớ lấy điện thoại xem, đúng như cậu nghĩ, đó là tin nhắn của Tần Hà, làm cậu càng thêm xấu hổ.

Tần Hà: [Anh đi rồi.]

Tần Hà: [Em nghỉ sớm đi.]

Diệp Nam Bạch chớp mắt, cậu nhìn chằm chằm vào rèm cửa, tự hỏi có nên thay rèm sợi tơ thành rèm chống ánh sáng không, như vậy sau này sẽ không phải lo lắng việc đứng gần ban công bị Tần Hà dưới tầng nhìn thấy nữa.

“……”

Cậu vội xóa bỏ suy nghĩ vừa mới lóe lên, phủ nhận khả năng chuyện này sẽ xảy ra lần nữa.

Điện thoại lại reo lên mấy lần liên tiếp, là tin nhắn thoại, vì đã có kinh nghiệm trước, Diệp Nam Bạch không dám mở ngay, sợ Tần Hà lại nói mấy lời kỳ quặc.

Do dự một lúc, cậu quyết định chuyển tin nhắn thoại đầu tiên thành chữ.

Tần Hà: [Anh nghĩ mình nên giải thích chút về chuyện tối nay.]

Không phải những lời lạ lùng như cậu tưởng, Diệp Nam Bạch thở phào nhẹ nhõm, không chuyển tiếp thành chữ nữa.

Nhưng khi nghe tin nhắn thoại, cậu lại hối hận.

Tần Hà: [Lúc đưa Hàn Phong Hứa về, anh tình cờ gặp Kỳ Úc, đúng là không thích cậu ta, nhưng anh không cố ý đánh cậu ta.]

[Là cậu ta ra tay trước, miệng cũng không sạch sẽ.]

Không hiểu sao, Diệp Nam Bạch lại cảm thấy câu này có chút uất ức, như một đứa trẻ đang mách lẻo.

[Anh không định nhắc lại chuyện này, nhưng nếu muốn theo đuổi em, anh không muốn để lại ấn tượng xấu.]

[Em đừng giận nhé.]

Hai câu cuối cùng, Diệp Nam Bạch không kịp tắt đi, nghe đến đó mặt cậu lại đỏ lên, lẽ ra cậu nên chuyển hết thành chữ, ít nhất sẽ không phải tưởng tượng ra biểu cảm của Tần Hà qua giọng nói như thế này.

Cậu cuộn mình vào ghế sofa, véo tai của Mặc Mặc, rồi chỉ trả lời một chữ: “Ừm.”

Diệp Nam Bạch rất tò mò về mối quan hệ giữa Tần Hà và Kỳ Úc, nếu không thì tại sao Kỳ Úc lại nói xấu Tần Hà với cậu trước đó, và tại sao hai người gặp nhau lại có thể đánh nhau.

Cậu không biết nguyên nhân chuyện trước kia, nhưng câu nói sau thì cậu cảm thấy có lẽ liên quan đến mình. Cậu đoán Kỳ Úc tối nay chắc hẳn là đến tìm cậu, tình cờ gặp Tần Hà, vì bực bội chuyện ở phòng vệ sinh hôm trước nên mới cố tình gây sự với Tần Hà.

Nghĩ vậy, cậu lại cảm thấy mình đã làm liên lụy đến Tần Hà.

Diệp Nam Bạch chớp mắt, nhìn vào giao diện trò chuyện, đột nhiên cảm thấy mình quá lạnh lùng, người ta nói nhiều như vậy, mình chỉ trả lời một chữ.

Vì vậy cậu nghĩ một lát rồi trả lời: [Chú ý đừng để vết thương bị ướt.]

Tần Hà trên đường về đúng lúc gặp Mục Dương và nhóm bạn, Diệp Nam Bạch vẫn chưa trả lời tin nhắn, điện thoại chỉ còn 5%, anh quyết định tắt máy luôn, không kịp nhìn tin nhắn nữa.

Khi đến gần ký túc xá, Mục Dương bỗng nhiên kéo anh lại không cho anh vào: “Anh, anh phải thành thật khai báo, khi nào mà anh và Diệp Nam Bạch quen thân như vậy? Còn cùng nhau ra ngoài nữa, có phải ngoài em và Hàn Phong Hứa ra, anh còn có bảo bối khác mà em không biết không?”

“Hàn Phong Hứa và cậu không phải bảo bối của tôi.” Tần Hà vội vàng đi cắm sạc để chờ tin nhắn, căn bản không muốn trả lời câu hỏi vô vị của Mục Dương.

“Ý gì?!” Mục Dương ngăn anh lại không cho vào, “Em không phải, vậy Diệp Nam Bạch phải sao?”

“Ừm.” Tần Hà nhìn cậu ta một cách đầy ẩn ý, khiến Mục Dương cảm thấy lạnh sống lưng.

“Anh đùa đấy à…” Mục Dương nói, “Em không tin, em không tin mới quen có mấy ngày, mà cậu ấy đã có địa vị cao hơn em rồi… Anh, anh thay đổi rồi.”

Tần Hà lần đầu tiên cảm thấy vòng suy nghĩ của những chàng trai thẳng và những câu nói khó hiểu khiến anh có một cảm giác muốn bịt miệng người ta lại. Anh thở dài nói: “Tôi quen em ấy lâu rồi, mà điện thoại của tôi hết pin, đang chờ tin nhắn, rất gấp.”

Anh nói không nhanh, nhưng Mục Dương lại cảm thấy đây mới là điều đáng sợ nhất, cậu ta có linh cảm rằng nếu còn tiếp tục ngăn cản Tần Hà, ngày mai đến studio làm việc chắc chắn sẽ bị ép kiệt sức.

Vì vậy, cậu ta cố nhịn một lát, đợi khi Tần Hà vào phòng ký túc xá và cắm sạc xong, cậu ta mới không nhịn được hỏi: “Chỉ hai câu hỏi, hai câu cuối cùng thôi!”

Tần Hà đợi điện thoại bật lên, kiên nhẫn nói: “Cậu hỏi đi.”

“Cái tay của anh sao lại bị thương nữa? Rồi, rồi, anh đang chờ tin nhắn của ai vậy?” Mục Dương kéo anh lại, “Nói cho em biết đi, em thật sự rất tò mò!”

May mà hai người bạn cùng phòng còn lại đã về nhà, nếu không chắc chắn sẽ cùng Mục Dương kéo Tần Hà ra mà hỏi cho ra nhẽ, Tần Hà nghĩ thầm.

“Đánh nhau với người ta.” Anh cúi đầu nhìn tin nhắn, trả lời một cách lãnh đạm.

“Cái gì? Ai, ai dám đánh anh, anh thua sao, sao tay lại bị thương?” Mục Dương kêu lên, “Anh không đánh được code nữa thì làm sao bây giờ?!”

Tần Hà hoàn toàn chú ý vào tin nhắn của Diệp Nam Bạch, tuy ngắn ngủi chỉ có hai tin, nhưng lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

May là em ấy không bỏ mặc mình.

Nụ cười trên môi anh không giấu nổi, giọng nói mang chút tự hào: “Tôi thắng.”

“Vậy là tốt, nhưng rốt cuộc là ai, lần sau gặp lại em nhất định phải cho cậu ta một bài học.” Mục Dương nói xong rồi nhăn mặt, “Không phải là bạn trai của Diệp Nam Bạch chứ?”

Tần Hà cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm, cúi đầu nhắn tin chúc Diệp Nam Bạch ngủ ngon, gật đầu: “Chính là cậu ta.”

“Không phải chứ, sao lại đánh nhau?” Mục Dương không thể hiểu nổi, “Anh giật bạn trai của cậu ta rồi sao?”

“Không đúng, không thể nào, anh không phải kiểu người đó.” Mục Dương tự thấy mình thật buồn cười, anh ấy cần phải giật bạn trai của người khác sao?

Mục Dương cứ đoán mãi, Tần Hà thì cứ thản nhiên đắm chìm trong tin nhắn "Chúc ngủ ngon" của Diệp Nam Bạch, trong đầu lại nhớ đến những lời lẽ khó nghe mà Kỳ Úc đã nói.

Khi đó, Kỳ Úc khiêu khích xong lại không thấy đủ, còn nói: “Hàn Phong Hứa không coi anh là bạn đâu, chắc giờ đang cùng Hạ Quả lăn lộn trên giường, còn anh thì như chó đói, đáng thương cầu xin Diệp Nam Bạch nhìn anh một cái.”

“Nhưng anh không ngờ đâu, Nam Bạch nói rồi, tối nay sẽ không về trường, cậu ấy sẽ đi ở cùng tôi, cậu ấy thật tốt, dù có khó khăn trong việc tiếp xúc nhưng vẫn cố gắng vì tôi.” Kỳ Úc tự mãn nói, “Còn anh, cậu ấy sẽ chẳng thèm nhìn anh đâu.”

Tần Hà tức giận không chịu nổi, không nhịn được nói: “Tôi thấy hai người sắp chia tay thì phải?”

Câu nói này làm Kỳ Úc nổi giận, sau đó là cảnh Diệp Nam Bạch nhìn thấy.

Tần Hà im lặng hồi tưởng lại, lại kéo lên vài tin nhắn rải rác mà Diệp Nam Bạch gửi, khóe miệng bất giác cong lên, đột nhiên anh cảm thấy không cần phải so đo với người yêu cũ đang tức giận, thế là khi chuẩn bị lấy đồ đi tắm, anh quay lại, ngẩng đầu lên, khẽ nhếch môi nói: “Cậu đoán đúng một nửa.”

Giật rồi, nhưng không phải là bạn trai của em ấy.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 16: Làm xong bài tập sẽ có thưởng



Chương 16

Diệp Nam Bạch tối qua không ngủ ngon, sáng nay tỉnh dậy vì ánh sáng. Cậu đưa tay che ánh sáng, nheo mắt nhìn về phía nguồn sáng, mới phát hiện tối qua chỉ kéo rèm cửa một nửa, không kỳ lạ sao phòng lại sáng như vậy.

Cậu lấy điện thoại lên, thấy mới chỉ hơn 8 giờ, còn sớm, định ngủ thêm một chút nhưng trong lúc mơ màng, cậu bỗng nhận ra Tần Hà đã gửi tin nhắn cho cậu từ hơn 7 giờ sáng, cảm giác buồn ngủ lập tức tan biến.

Những hình ảnh mơ hồ trong giấc mơ đêm qua dường như bị cái tên này đánh thức, rõ ràng mà tái hiện, toàn bộ là Tần Hà nói thích cậu và nụ hôn ngớ ngẩn đó.

Đó vẫn là một nụ hôn có cảm giác mơ hồ.

Là do Tần Hà, Diệp Nam Bạch uể oải nghĩ.

Cậu tâm trạng phức tạp mở tin nhắn, phát hiện Tần Hà gửi cho cậu một tin "Chào buổi sáng" kèm theo biểu tượng con chuột hamsters, trông khá giống Mặc Mặc, đều có một đôi tai đen.

“Cuối tuần mà cũng dậy sớm như vậy à…” Diệp Nam Bạch thì thầm, nhưng không trả lời tin nhắn.

Lâu lắm rồi mới thức dậy sớm mà không cảm thấy buồn ngủ, Diệp Nam Bạch quyết định dậy luôn, nhân tiện hôm nay là cuối tuần, cậu sẽ đến công ty tìm chị gái, cũng đưa Mặc Mặc ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Cậu đội mũ lưỡi trai, bỏ Mặc Mặc vào balo đi ra ngoài.

Trời âm u, ánh sáng bị che khuất bởi mây, phân tán thành vài tia, Diệp Nam Bạch ngẩng đầu nhìn trời thấy đẹp liền chụp lại, rồi kiểm tra thời tiết hôm nay, thấy không có báo mưa, vậy là không quay lại lấy ô.

Cậu thích ngồi trên xe và nhìn chằm chằm vào cửa sổ, hai chân thẳng tắp đặt gần nhau, chiếc bale để trên đùi, thi thoảng lại cử động một chút, phát ra vài âm thanh.

Diệp Nam Bạch vỗ vỗ vào balo để Mặc Mặc yên lặng, cuối cùng nó cũng ngừng động đậy, nhưng điện thoại lại liên tục vang lên.

Tần Hà: [ảnh]

Tần Hà: [ảnh]

Tần Hà: [ảnh]

Ba bức ảnh liên tiếp, là một cốc cà phê, một chiếc máy tính, và... một bàn tay đặt lên bàn phím.

Diệp Nam Bạch nhìn bức ảnh thứ ba lâu hơn một chút, trước kia cậu chưa chú ý đến tay của Tần Hà, nhưng đột nhiên nhận được bức ảnh cận cảnh tay anh, ngoài cảm giác không quen còn có một chút ngạc nhiên.

Tay của Tần Hà rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, dài và thẳng, không thừa thãi chút nào, ngón tay hơi cong đặt lên phím đen, nhìn thấy mạch máu, là một đôi tay rất mạnh mẽ.

Ý thức được rằng mình lại đang nhìn chằm chằm vào tay của anh qua màn hình, Diệp Nam Bạch vội vàng tắt ảnh, nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh.

Tần Hà có ý gì nhỉ? Chia sẻ cuộc sống sao?

Diệp Nam Bạch gõ vào balo, ép Mặc Mặc nhìn cậu, dùng ánh mắt hỏi nó: Tần Hà có ý gì?

Mặc Mặc lờ đi, tiếp tục lục lọi trong balo.

Cậu muốn giả vờ như sáng nay, không nhìn thấy gì, nhưng lại không thể kìm được sự tò mò, vậy là lại bật màn hình.

Diệp Nam Bạch: [?]

Tần Hà: [Em mới dậy à?]

Diệp Nam Bạch cảm thấy hơi bối rối, suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật.

Diệp Nam Bạch: [Không, tôi ra ngoài rồi.]

Tần Hà: [Được, anh đang chuẩn bị làm bài tập.]

Diệp Nam Bạch nghĩ thầm, quả nhiên Tần Hà đang chia sẻ cuộc sống của anh, nhưng ngay sau đó, Tần Hà lại gửi vài tin nhắn khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.

Tần Hà: [Không có ai khác ở đây.]

Tần Hà: [Chỉ có anh, máy tính và một cốc cà phê.]

Vậy ra ba bức ảnh là thế này... Nhưng sao anh lại phải nói với cậu những điều này?

Diệp Nam Bạch: [?]

Tần Hà: [Không có gì.]

Tần Hà: [Chỉ là muốn nói cho em biết.]

Tần Hà: [Anh không hẹn hò với ai khác.]

Diệp Nam Bạch: "......"

Cậu mở bàn phím, ban đầu định gõ "Không cần phải nói với tôi đâu," nhưng vừa gõ được một chữ, Tần Hà lại nhắn tin đến.

Tần Hà: [Vì muốn theo đuổi em, nên phải để em biết.]

Tần Hà: [Anh không đi tìm người khác.]

Những lời thẳng thắn đột ngột này giống như tối qua, khiến Diệp Nam Bạch không kìm được mà mặt nóng bừng lên, cậu chưa kịp gõ hết câu, vô thức thoát khỏi cửa sổ trò chuyện và tắt màn hình.

“Đến nơi rồi.”

Diệp Nam Bạch bị tiếng thông báo kéo lại sự chú ý, nhưng tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại, cậu hít một hơi thật sâu, mới cảm thấy sự nóng bừng trên mặt đã lắng xuống một chút.

Diệp Nam Bạch thực ra rất ít khi đến công ty, ngoài việc sợ bệnh tái phát làm người khác lo lắng, cậu cũng có chút ác cảm với công ty này, nơi mà ông ngoại cậu sáng lập.

Tuy nhiên, dù cậu ít đến công ty, mọi người vẫn nhận ra cậu, bình thường cậu vừa vào là sẽ có người gọi "Tiểu Diệp Tổng", nhưng hôm nay là cuối tuần, công ty không có mấy người, cậu lên thẳng tầng 18.

“Chị.” Cậu gõ cửa văn phòng.

Diệp Bắc Tình ra mở cửa cho cậu, “Đến rồi… À, em mang Mặc Mặc đến cùng sao?”

“Vâng, nó tối qua cứ chạy lung tung, hôm nay đưa nó ra ngoài hít thở không khí.”

Diệp Bắc Tình thực ra cũng chẳng có nhiều công việc, giống như Diệp Nam Bạch, không thích về nhà, môi trường ở công ty đối với cô thoải mái hơn nhiều so với căn nhà vắng vẻ.

“Đây, chị gọi cho em, vị đào, chị gọi ba phần đường.” Diệp Bắc Tình đưa cho cậu một cốc trà trái cây.

“Cảm ơn chị.” Diệp Nam Bạch mỉm cười.

“...Trước kia em đâu có...” Diệp Bắc Tình chưa nói xong thì bị điện thoại văn phòng đột ngột cắt ngang.

Cô ấn loa ngoài, đối diện là giọng bảo vệ.

“Diệp Tổng, lão Diệp Tổng đang ở dưới lầu, nói muốn gặp cô.”

Diệp Nam Bạch lúc này đang chuẩn bị uống một ngụm, nhưng vừa nghe đến ba chữ “Lão Diệp Tổng”, cậu lập tức không thể uống được nữa, cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Tình, Diệp Bắc Tình cũng đang nhìn cậu, cả hai im lặng trong giây lát.

“Diệp Tổng? Có cần dẫn lên không, hay…”

“Tôi sẽ xuống dưới.” Diệp Bắc Tình cúp máy, rồi nói với Diệp Nam Bạch, “Em ở đây chờ, chị đi là được.”

“...Được.”

Diệp Nam Bạch không biết mình đã chờ bao lâu, vô thức uống trà trái cây, đến khi đã uống được một phần ba mà Diệp Bắc Tình vẫn chưa trở lại, cậu không kiên nhẫn nổi nữa, cũng xuống dưới.

Tại đại sảnh tầng 1, Diệp Bắc Tình im lặng uống cà phê, Diệp Tề Nguyên cũng im lặng, chỉ nhìn cô.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Diệp Bắc Tình lên tiếng: “Để tôi suy nghĩ lại.”

Diệp Nam Bạch vừa đến gần đã nghe thấy câu này, cậu nhíu mày: “Suy nghĩ cái gì?”

“Nam Bạch…” Diệp Tề Nguyên nhìn thấy cậu thì rất ngạc nhiên, đứng dậy.

“Sao lại xuống đây?” Diệp Bắc Tình cũng đứng lên.

Diệp Nam Bạch bỏ ngoài tai Diệp Tề Nguyên, đi thẳng đến bên cạnh Diệp Bắc Tình: “Không yên tâm về chị.”

Diệp Tề Nguyên nghe thấy câu này thì sắc mặt không vui: “Nói gì vậy, bố lại làm tổn thương chị con sao?”

Diệp Nam Bạch mặt không cảm xúc đáp: “Tôi không biết, dù sao mẹ tôi đã mất rồi.”

“Nam Bạch!” Diệp Tề Nguyên nâng cao giọng, “Con không thể bình tĩnh nói chuyện với bố một chút sao?”

“Con nghĩ con đã đủ bình tĩnh rồi.”

“……” Diệp Tề Nguyên nhìn cậu, vẻ mặt thất vọng.

Diệp Bắc Tình thấy vậy, cuối cùng mất kiên nhẫn với Diệp Tề Nguyên: “Tôi suy nghĩ kỹ rồi, chúng tôi không cần sự bồi thường của ông, Nam Bạch nói đúng, người chết không thể sống lại, dù ông có làm gì đi nữa, mẹ tôi cũng không sống lại, hơn nữa mấy năm qua, ông chưa bao giờ chăm sóc chúng tôi, bây giờ đột ngột quay lại bảo chúng tôi tha thứ cho ông, tôi và Nam Bạch... đều không thể làm được.”

Trong đại sảnh im ắng không có một tiếng động, Diệp Tề Nguyên nhìn hai đứa con đối diện với mình, cuối cùng thở dài, “Được, nếu các con có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm bố, bố đi đây.”

Ông đến đột ngột, đi cũng vội vàng, giống như một viên đá nhỏ ném xuống biển, không gây ra sóng gió gì lớn.

Chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, Diệp Nam Bạch tự nhủ trong lòng.

Nhưng tâm trạng cậu vẫn không tốt, Diệp Tề Nguyên, người từng khiến cuộc sống của cậu thay đổi hoàn toàn, dù ông là bố ruột của cậu, cậu cũng không thể không hận.

“Đừng nghĩ nữa, để chị đưa em đi ăn món ngon.” Diệp Bắc Tình biết tính cậu, cậu rất ít khi nổi giận, có gì cũng thường giữ trong lòng, những người quen biết đều nói Diệp Nam Bạch giống mẹ, từ tính cách đến khí chất.

“Nhưng... trà trái cây của em vẫn chưa uống hết.” Diệp Nam Bạch nhìn về phía thang máy.

Câu này làm không khí dịu đi rất nhiều, Diệp Bắc Tình cuối cùng cũng mỉm cười, “Cứ thích ăn uống thế nhỉ… Ha ha... Được, em đi lấy đi, chị đi lấy xe.”

Thực ra Diệp Nam Bạch cũng không thực sự thèm, cậu chỉ muốn dành chút thời gian để ăn uống.

Khi cậu cầm trà trái cây xuống, Tần Hà lại gửi một tin nhắn.

Tần Hà: [Bài tập xong rồi.]

Có lẽ vừa gặp Diệp Tề Nguyên, lúc này nhìn thấy tin nhắn của Tần Hà, Diệp Nam Bạch cảm thấy khá thân thiết, đến cả việc trả lời cũng không còn do dự như trước.

Diệp Nam Bạch: [Nhanh vậy?]

Tần Hà: [Ừ.]

Tần Hà: [Người khác làm xong bài tập sẽ có thưởng.]

Diệp Nam Bạch: [?]

Diệp Nam Bạch: [Anh là trẻ con à?]

Tần Hà: [Ừ.]

Diệp Nam Bạch ngồi vào xe, nhìn thấy tin nhắn “Ừ” của Tần Hà khiến cậu không nhịn được cười, đúng lúc Diệp Bắc Tình nhìn thấy, cô hỏi: “Em đang trò chuyện với ai thế?”

Diệp Nam Bạch vô thức tắt màn hình, nhưng nụ cười trên môi không hề giảm: “Một người bạn.”

Diệp Bắc Tình: “Lâu rồi chưa thấy em trò chuyện vui vẻ như vậy.”

“Thật ư?” Diệp Nam Bạch hơi ngạc nhiên.

Diệp Bắc Tình nhận ra hình như mình đã nói sai, bèn chuyển chủ đề: “Chắc là trí nhớ của chị không tốt lắm… À, đi Thiên Dương đi, em thấy thế nào?”

Diệp Nam Bạch không nói là vừa mới đến đó, chỉ đáp: “Được ạ.”

“Chị biết em thích mà.”

Xe chạy, trong khi đó điện thoại Diệp Nam Bạch lại reo lên.

Tần Hà: [Em định ăn gì vào trưa nay?]

Diệp Nam Bạch: [Nhà hàng mà chị tôi thường hay đến ấy.]

Tần Hà: [Anh biết rồi.]

Diệp Nam Bạch: [Sau đó thì sao?]

Tần Hà: [Gọi món mang về từ đó, tự thưởng cho mình.]

Diệp Nam Bạch: …

Vậy là ăn cùng bữa trưa giống cậu, cũng được xem là tự thưởng sao? Diệp Nam Bạch lại không biết phải trả lời thế nào.

Khi thấy Diệp Nam Bạch cuối cùng cũng không nhịn được và gửi sáu dấu chấm, Tần Hà biết không thể trêu cậu nữa, tâm trạng vui vẻ đóng laptop lại.

Ngoài văn phòng cá nhân, Mục Dương phát ra một tiếng kêu to chói tai, Tần Hà đã quen với cảnh này từ lâu, vốn không định ra ngoài, nhưng nghĩ lại, quyết định đi ra và làm một thỏa thuận với cậu ta.

Anh bước đi được hai bước rồi lại quay lại, cầm theo một cốc nước trống rồi mới ra ngoài.

“Anh ơi! Cứu em với anh ơi!” Mục Dương vừa thấy anh đi ra lấy nước liền vội vã chạy đến ôm lấy chân Tần Hà, ánh mắt chân thành nói: “Em thật sự không viết nổi nữa rồi, chỉ cần anh giúp em viết xong đoạn này, anh kêu em làm gì em cũng làm!”

Tần Hà giả vờ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Đúng lúc có một chuyện.”

“Chuyện gì, anh nói đi!”

“Cân nhắc xem trưa nay đi ăn gì.”

“Ai da, anh lại lừa em rồi, em còn bao nhiêu việc chưa làm xong, sao có thể có thời gian đi ăn được!” Mục Dương ngừng lại một chút, rồi lại hỏi: “Đổi chuyện khác được không?”

“Không được.” Tần Hà mặt lạnh lùng, vô cùng thẳng thắn, “Như vậy đi, tôi sẽ gửi cho cậu tài liệu để tham khảo.”

“Thật sao?” Mục Dương như gặp được ân nhân cứu mạng, “Anh sớm nói vậy đi, có gì đâu, chỉ là ăn thôi mà... Đi ăn tôm hùm đất thế nào?”

Tần Hà không đáp lại, Mục Dương vội vàng đổi một nhà hàng khác, nhưng Tần Hà vẫn im lặng.

Biết ngay là không đơn giản mà, Mục Dương thầm nghĩ.

Cậu ta lại đổi thêm vài nhà hàng nữa, trước khi mất kiên nhẫn mới nói: “Thiên Dương được không… Anh, nếu không thì cứ nói đi, em thật sự không nhớ nổi tên nữa rồi.”

Tần Hà cuối cùng cũng gật đầu không chút do dự: “Cứ thế đi.”

Mục Dương lập tức tươi cười: “Được rồi, gọi luôn cả Hàn Phong Hứa được không?”

“Tùy cậu.”

Tần Hà trả lời đơn giản, Mục Dương thì thầm trong lòng, đúng là không dễ dàng gì.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 17: Nếu em cần ôm, có thể gọi anh bất cứ lúc nào



Chương 17:

Nhà hàng này vào buổi trưa khá đông người, nếu không phải vì họ đến sớm, chắc hẳn phải xếp hàng một lúc lâu.

Chị em Diệp Nam Bạch đến đây khá thường xuyên, những nhân viên làm lâu một chút đều quen biết họ, theo thói quen, nhân viên nhanh chóng ghi lại các yêu cầu kén chọn của hai người vào đơn hàng, “Cần gì thì cứ gọi tôi nhé.”

“Được rồi, cảm ơn chị.”

Trong khi đợi món ăn, Diệp Nam Bạch tiếp tục uống hết chỗ trà trái cây chưa uống xong, nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, đôi mi thỉnh thoảng mới động đậy, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Bắc Tình nhìn cậu vài lần, thấy cậu không có phản ứng gì, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Em không muốn biết ông ấy đã nói gì sao?”

“Cái gì cơ?” Diệp Nam Bạch giật mình, lấy lại tinh thần, sau khi nhận ra liền lắc đầu ngay: “Không muốn.”

Diệp Bắc Tình nhún vai, có vẻ như đã đoán trước kết quả này.

Không lâu sau, Diệp Nam Bạch đặt lại trà trái cây lên bàn, đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Ông ấy có phải yêu cầu chị đồng ý điều kiện gì không? Lại là một cuộc trao đổi?”

Diệp Bắc Tình khoanh tay trước ngực, “Nếu chỉ là trao đổi thì ông ta sẽ bị chị đuổi đi ngay lập tức... Nhưng lần này ông ta nói cũng khá hợp lý, bảo sẽ chăm sóc ông bà ngoại, còn nói sẽ chuyển phần cổ phần ở Tề Hải cho em.”

Diệp Nam Bạch im lặng một lúc, đột nhiên nhíu mày: “Chăm sóc ông bà ngoại thì em hiểu, nhưng chuyển cổ phần cho em làm gì? Còn chị thì sao?”

“Chuyển cho em vì hiện tại công ty đứng tên chị, cổ phần của chị nhiều hơn em, hơn nữa bệnh của em là do ông ấy gây ra, ông ấy nên đền bù cho em, nên chị mới tính bàn với em, suy nghĩ một chút.” Diệp Bắc Tình dừng lại một chút, “Dù sao ai mà không cần tiền, không nhận ông ta cũng sẽ cho người khác, không lấy thì thật là uổng phí.”

Diệp Nam Bạch suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Em không cần, nhưng chị nói cũng đúng… Vậy thì chuyển cổ phần cho chị đi, ông ta chắc chắn phải cảm ơn chị, nếu không có chị một tay chống đỡ công ty, công ty do ông ngoại vất vả xây dựng đã sớm bị ông ta phá hủy rồi.”

“Đứa nhỏ ngốc...” Diệp Bắc Tình nhìn cậu một lúc lâu, rồi bỗng cười lên, “Chị cũng không cần, nếu không phải vì muốn cho em, chị đã chẳng tốn thời gian suy nghĩ về chuyện này, và chị cũng đồng ý với em, mẹ đã mất rồi, ông ta có đền bao nhiêu cũng không còn ích gì, lấy của ông ta chẳng khác nào sẽ bị vướng vào chuyện này mãi, có những thứ đã cắt đứt rồi thì không cần phải nối lại.”

Diệp Nam Bạch nghe xong gật đầu, liền nghe Diệp Bắc Tình nói tiếp: “Được rồi, vậy lần sau ông ta đến tìm, chúng ta cứ giữ quan điểm này.”

“Vâng.”

Hai người nói chuyện một lúc, món ăn cũng được mang lên. Trong lòng còn những điều phải lo, để không để Diệp Bắc Tình nhận ra, Diệp Nam Bạch chỉ tập trung ăn, vô tình ăn đến mức hơi no.

Khi thấy cậu dừng đũa, Diệp Bắc Tình lên tiếng: “Ăn như vậy đã no rồi?”

“...” Cậu nhẹ nhàng xoa bụng, “Em hơi no rồi…”

“Cảm giác em ăn ít hơn bình thường nhỉ.” Diệp Bắc Tình nói, “Lại đang bí mật ăn kiêng à?”

“Không, gần đây em ăn nhiều lắm.” Diệp Nam Bạch có chút lúng túng trong giọng điệu, sợ cô không tin, còn giơ tay lên chỉ vào một ngón tay: “Tăng được hẳn một cân.”

“Không trách được họ nói em giống mẹ.” Diệp Bắc Tình bật cười, “Mẹ hồi xưa cũng hay lo lắng về việc mình tăng cân thế nào.”

Mỗi khi nhắc đến mẹ, Diệp Nam Bạch đều cười, “Vậy sao, chắc là bệnh chung của những người học múa.”

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Diệp Nam Bạch đột nhiên vang lên, cậu vô thức nhìn thoáng qua, rồi ngẩn người. Diệp Bắc Tình để ý thấy liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không, có người tìm em.”

Tần Hà gửi một bức ảnh, Diệp Nam Bạch lướt màn hình mới thấy nội dung, cậu chớp mắt, không biết nên trả lời hay giả vờ như không nhìn thấy.

Điện thoại cậu để trên bàn, Diệp Bắc Tình không chút khó khăn nào nhận ra một bức ảnh phóng to, là một bàn đồ ăn, có vẻ như ai đó đang chia sẻ bữa trưa của mình.

Diệp Bắc Tình ban đầu không muốn can thiệp quá nhiều, nhưng nhìn thấy món ăn và cách bày biện quen thuộc, cô không thể không lên tiếng: "Cái này sao nhìn quen thế... hình như là cùng một nhà hàng với chúng ta."

Diệp Nam Bạch phản ứng đầu tiên là tắt màn hình, nhưng lại thấy có vẻ chột dạ, chỉ có thể khẽ nói: "Có lẽ là hơi giống thôi."

Nhưng không ngờ, chỉ một cái liếc qua, cậu đã thấy Mục Dương và… hai cái đầu quay lưng về phía mình, nhìn là biết là Tần Hà và Hàn Phong Hứa.

"…"

Bên Mục Dương, đồ ăn đã được mang lên đủ, nhưng mặt cậu ta lại khó chịu như thể thiếu mấy món vậy.

Ánh mắt cậu ta đầy hằn học, nhìn về phía hai người đối diện chỉ chăm chăm chụp ảnh mà không cho cậu ta động đũa.

Tần Hà chụp một bức ảnh rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, Mục Dương không để ý, cứ tưởng là anh chỉ chụp chơi, không ngờ Hàn Phong Hứa cũng bắt đầu chụp theo, liên tục thay đổi góc độ, không cho cậu ta ăn.

Mục Dương thở dài hỏi: "Các anh định gửi cho ai vậy?"

Giờ cậu ta có lý do chính đáng để nghi ngờ rằng anh trai và Hàn Phong Hứa có một nhóm bí mật nào đó ở ngoài, nếu không sao hai người này luôn làm những hành động khiến cậu ta không thể hiểu nổi.

Chẳng hạn như cả hai đều bị thương, mà vết thương còn đều xảy ra sau bữa ăn tối hôm qua.

Tần Hà không nhìn cậu ta, nhưng trả lời cũng rất thẳng thắn: "Gửi cho người tôi thích thầm."

"…Anh thích ai?" Mục Dương ngẩn người một lúc, rồi đột nhiên đứng bật dậy, "Anh nói là thầm thích ai? Thầm thích người nào?"

Giọng cậu ta lớn đến mức mấy bàn xung quanh đồng loạt quay lại nhìn, Mục Dương cảm thấy hơi ngại, vội vàng che mặt và nhìn xung quanh, tình cờ gặp phải ánh mắt của Diệp Nam Bạch, người vừa rồi không kịp rút ánh nhìn.

"Diệp Nam Bạch..."

Tần Hà nghe thấy cái tên này, động tác của anh rõ ràng dừng lại một chút, tưởng là bị Mục Dương đoán ra, định thừa nhận, nhưng lại phát hiện ra Mục Dương không nhìn mình.

Theo ánh mắt của cậu ta, Tần Hà nhìn thấy Diệp Nam Bạch ngẩn người một chút, rồi vội vàng cúi đầu.

Anh cũng không lên tiếng, quay đầu lại bảo Mục Dương: "Có gì ngạc nhiên không? Người ta cũng phải ăn cơm mà."

Mục Dương nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng thôi, chỉ là tình cờ gặp nhau khi đi ăn, cũng không có gì phải ngạc nhiên, ngược lại, đối tượng thầm thích của anh trai mới là điều đáng nói.

Cậu ta ngồi xuống định hỏi thêm, thì nghe Hàn Phong Hứa trêu chọc: "Xấu hổ à?"

"Người xấu hổ là anh đó." Mục Dương bĩu môi, "Không đúng, đừng có đổi chủ đề, anh trai, anh khi nào có người thầm thích vậy, thật không đấy?"

Nhưng Tần Hà không trả lời cậu ta, anh vẫn đang lướt thông tin trên điện thoại, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời.

"À, em biết rồi, người anh thích thầm không phải là bạn gái của đối tượng thích thầm của anh trai tôi chứ?"

Hàn Phong Hứa lúc này vừa uống nước, nghe thấy câu này suýt bị sặc, ho khan vài tiếng: "Khụ khụ..."

"Không phải đoán đúng rồi chứ?"

Nhưng không ai trả lời cậu ta, Hàn Phong Hứa hỏi: "Sao cậu đoán vậy?"

"Không cần đoán đâu." Mục Dương nói, "Hôm qua anh trai nói với tôi một câu kỳ lạ, bảo tôi đoán đúng một nửa, nhưng lại không nói đoán đúng cái gì, làm tôi phải suy nghĩ cả tối."

"Đúng rồi, chính xác." Mục Dương càng nghĩ càng cảm thấy đúng như thế, "Em biết rồi, anh trai thầm thích bạn gái của đối tượng thầm thích, rồi muốn lừa dối cậu ta, nên mới đánh nhau với cậu ta, em nói đúng không... Anh trai, không ngờ anh lại là kiểu người như vậy."

Hàn Phong Hứa gật đầu phụ họa: "Không ngờ cậu lại là kiểu người như vậy."

"…" Tần Hà không muốn để ý đến hai người họ, nhưng lại có một từ làm anh vẫn cảm thấy không thoải mái, khi Mục Dương tưởng anh đã đồng ý, anh lạnh lùng nói: "Họ sớm đã chia tay rồi."

Câu chuyện tưởng tượng đầy kịch tính bị vạch trần, Mục Dương nuốt hết lời trung thành vào trong bụng, "Chia... chia tay rồi? Vậy sao đối tượng thầm thích của anh trai vẫn cứ tỏ ra tình cảm như vậy, ừ, nghĩ tới là nổi da gà rồi."

Hàn Phong Hứa nhướn mày: "Họ thật sự chia tay rồi à?"

"Ừ."

"Tin tốt."

Mục Dương cảm thấy phản ứng của Hàn Phong Hứa có chút kỳ lạ, cậu ta buồn bã nhìn Tần Hà: "Anh trai, đừng nói với em là chuyện này Hàn Phong Hứa đã biết từ lâu nhé."

Tần Hà không thể tiếp tục lướt thông tin, liền khóa màn hình và chuyển chủ đề: "Ăn nhanh đi, nếu không nguội mất."

"Biết rồi."

Ba người đàn ông ăn rất nhanh, lúc thanh toán thì gặp hai chị em Diệp Bắc Tình vừa ra tính tiền.

Diệp Nam Bạch đang suy nghĩ về tính xác thực của thông tin Tần Hà đưa ra, anh nói là định gọi đồ ăn mang về, nhưng Mục Dương bảo đến đây, nên họ đi cùng nhau.

Đang suy nghĩ, chưa kịp bước ra khỏi cửa thì mưa bất ngờ rơi xuống, làm ướt đẫm cửa ra vào của nhà hàng.

"Đột nhiên mưa rồi sao?" Diệp Bắc Tình thu chân lại, "Nhưng dù sao ô cũng để ở trong xe, mưa to thế này chúng ta cũng không thể ra được."

Diệp Nam Bạch: "Hay là chúng ta đợi trong nhà đi."

"Được."

Tiền sảnh của nhà hàng không rộng lắm, chẳng mấy chốc đã đầy người chờ mưa tạnh. Càng đông người thì không khí càng ngột ngạt, Diệp Nam Bạch cảm thấy thở hơi khó khăn.

Nhưng cậu không nói ra, tình trạng này khá phổ biến, không đến mức tái phát bệnh, từ từ sẽ ổn thôi.

Mục Dương họ cũng không có ô, ban đầu định ở lại đợi mưa tạnh, nhưng Tần Hà kiên quyết kéo họ vào tiền sảnh chen chúc với mọi người.

Mục Dương từ xa đã nhìn thấy Diệp Nam Bạch, mắt cậu ta sáng lên, vỗ vỗ vào Tần Hà nói: "Anh, Diệp Nam Bạch kìa, cậu ấy chưa đi."

Tần Hà: "Thấy rồi, tôi đi chào hỏi một chút."

Hàn Phong Hứa thấy chờ mưa quá buồn chán, lại chẳng ai để ý đến mình, liền dụ dỗ Mục Dương đi qua đó tham gia chút không khí.

"Diệp Nam Bạch."

Nghe thấy giọng quen thuộc, Diệp Nam Bạch quay đầu lại, Diệp Bắc Tình nhìn thấy người tới là Tần Hà, liền nhíu mày một chút rồi nhanh chóng thả lỏng.

"Chào chị."

"Anh..." Diệp Nam Bạch nhìn thấy sau lưng anh có hai người nữa, "Cũng đến đây ăn cơm à?"

"Đúng vậy." Mục Dương bất ngờ chen vào, "Chỗ này chúng tôi hay đến, hôm nay tôi đã chọn rất lâu mới quyết định vào đây, không ngờ lại gặp được cậu."

Lời của Mục Dương giải đáp thắc mắc của Diệp Nam Bạch, cậu ta nhìn Tần Hà một cái rồi nhanh chóng quay đi.

Cậu vừa định nói gì đó, thì đột nhiên Mục Dương vòng tay qua vai cậu, kéo cậu về phía đông đúc hơn, Diệp Nam Bạch cảm thấy cơ thể mình lập tức căng cứng, bước đi bắt đầu không vững.

Mục Dương áp sát một chút, hạ thấp giọng hỏi: "Chị xinh đẹp kia là chị của cậu à? Tôi có thể thêm WeChat chị ấy được không?"

Diệp Nam Bạch nghe mà hơi khó hiểu, "Đúng vậy, cậu có thể buông tôi ra trước được không?"

"Xin lỗi." Mục Dương nhận ra giọng mình có chút không ổn, vội vàng buông tay ra.

Nhưng khi vừa thả Diệp Nam Bạch ra, Mục Dương thấy Tần Hà và Diệp Bắc Tình đều hoảng hốt chạy tới, nếu không biết còn tưởng là cậu ta đã bắt cóc Diệp Nam Bạch.

"Anh, em không làm gì đâu..." Mục Dương không hiểu sao sắc mặt của họ lại đáng sợ như vậy.

"Không sao." Diệp Nam Bạch nói, "Chỉ là cậu vừa nãy siết cổ tôi một chút."

Cậu nói vậy, nhưng giọng lại có vẻ không ổn, Tần Hà cảm thấy lời cậu không đáng tin lắm.

Diệp Bắc Tình quan sát sắc mặt cậu, nhận ra cậu vẫn bình thường, có lẽ chỉ bị phản ứng căng thẳng một chút, nhưng không nghiêm trọng, chắc sẽ ổn sau một chút nữa.

Chỉ có Mục Dương là tin ngay: "Vậy thì tốt, tôi còn tưởng mình làm chuyện gì sai trái, ánh mắt của các người cứ như muốn giết tôi vậy..."

"Không sao, chỉ là chỗ này quá đông, ngột ngạt, chúng ta đi chỗ vắng một chút." Diệp Bắc Tình muốn đỡ cậu, dẫn cậu đến nơi rộng rãi hơn để cậu nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp chạm vào Diệp Nam Bạch thì một bàn tay khác từ sau lưng vươn tới, nắm lấy cổ tay cậu.

Tần Hà không biết lấy đâu ra một chiếc ô, anh hỏi Diệp Nam Bạch: "Em muốn anh đưa em đi trước không?"

Diệp Bắc Tình ngay lập tức muốn từ chối, Diệp Nam Bạch hiện đang ở trong tình trạng căng thẳng, nếu xử lý không đúng có thể càng nghiêm trọng hơn, cách tốt nhất là để cậu nghỉ ngơi, không cho ai động vào.

Nhưng cô lại bất ngờ nghe thấy Diệp Nam Bạch khẽ nói: "Được."

Hơn nữa, cậu chẳng có chút phản cảm nào với việc Tần Hà chạm vào cơ thể mình.

Làm sao lại như thế?

Trong lúc cô đang ngẩn người thì nghe thấy Diệp Nam Bạch chỉ để lại một câu rồi cùng Tần Hà rời đi.

Cậu nói: "Chị, em sẽ giải thích sau."

Mưa rất to, không có dấu hiệu dừng lại, nặng nề đổ lên chiếc ô nhỏ bé.

Kể từ khi Tần Hà nắm tay cậu, Diệp Nam Bạch đã vô cùng muốn tiếp xúc gần hơn với anh, nhưng xung quanh có quá nhiều người, đến khi hai người đi vào một con hẻm nhỏ, cậu mới dám lại gần Tần Hà.

Phản ứng căng thẳng lần này không nghiêm trọng lắm, cậu vẫn tỉnh táo, không như lần trước làm những chuyện mù quáng, vì vậy dù sự tiếp xúc của Tần Hà đối với cậu vẫn đầy cám dỗ, cậu vẫn có thể kiểm soát được hành động của mình.

Khi nhận ra tay cậu cứ lướt qua tay anh, Tần Hà nhìn xuống rồi hỏi: "Em ổn chứ?"

"Không nghiêm trọng lắm." Diệp Nam Bạch trả lời, "Anh định đưa tôi đi đâu?"

Lời nói rất rõ ràng, Tần Hà thở phào nhẹ nhõm, "Đi đến phòng làm việc của tụi anh, gần đây mà lại vắng người, sắp đến rồi."

"Được."

Chiếc ô khá nhỏ, vai Tần Hà đã ướt một mảng lớn, dù vậy, chỉ cần cúi mắt, anh vẫn có thể phát hiện tay áo Diệp Nam Bạch cũng bị ướt một chút.

Tần Hà do dự một lúc, cuối cùng vòng tay qua vai cậu, kéo cậu lại gần, "Như vậy sẽ không bị ướt."

Diệp Nam Bạch không từ chối, so với việc bị Tần Hà vô tình chạm vào lúc nãy, thì lúc này bị Tần Hà ôm nhẹ như vậy khiến cậu cảm thấy tình trạng của mình giảm bớt rất nhiều, cậu không thể chống lại được.

Phòng làm việc không xa, nhưng khi hai người đến nơi, ống quần vẫn ướt sũng. Tần Hà dẫn cậu vào phòng, thành thạo khóa cửa lại.

Diệp Nam Bạch mặt hơi đỏ, nhưng không toát mồ hôi cũng không run rẩy, chỉ cảm thấy đầu hơi chóng mặt.

Cậu không có sức nằm xuống sofa, nghĩ rằng không có ai ở đây, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn, hơn nữa vừa rồi đã tiếp xúc với Tần Hà, chắc sẽ mau khỏe lại.

Nhưng cậu không ngờ Tần Hà lại quỳ xuống bên cạnh chân cậu, hỏi: "Lần này có cần anh ôm không?"

Diệp Nam Bạch im lặng một lúc, thực sự trong lòng cậu rất muốn, nhưng cậu lắc đầu: "Tôi tự nghỉ một chút là được."

Tần Hà không nói gì, gật đầu rồi đứng dậy ra ngoài lấy nước cho cậu.

Diệp Nam Bạch nhận lấy cốc nước nóng, vừa uống một ngụm thì phát hiện Tần Hà đang nhìn mình chằm chằm.

"Chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Tần Hà nói, "Đang nghĩ nếu em cần ôm, có thể gọi anh bất cứ lúc nào."
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 18: Rất đẹp. Tôi rất thích



Chương 18:

Ánh mắt của anh chân thành đến mức như muốn hút người khác vào, Diệp Nam Bạch vô thức mím môi, lắc đầu nói: “Không được.”

“……” Tần Hà không ngờ lại bị từ chối một cách dứt khoát như vậy.

Diệp Nam Bạch nói xong liền đặt cốc nước trở lại bàn trà, rồi lại tựa vào ghế, nhắm mắt lại, có vẻ rất khó chịu.

Tần Hà nhíu mày, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cậu, tay vừa nâng lên rồi lại rút về, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn còn khó chịu sao?”

“Cũng bình thường.” Diệp Nam Bạch mở mắt, đuôi mắt hơi đỏ, khi nhìn vào ánh mắt của Tần Hà, cậu mới nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này gần hơn nhiều so với trước.

Diệp Nam Bạch vô thức quay đi, nhưng lại nghe thấy Tần Hà hỏi: “Tại sao lại từ chối anh?”

Đó là một giọng điệu nhẹ nhàng, không phải trách móc, chỉ đơn thuần là muốn biết lý do, thật chân thành.

Trong lúc vẫn còn hơi tỉnh táo, cậu quan sát Tần Hà gần như vậy, nhận ra anh thực sự rất đẹp, không chỉ là đôi mắt, mà cả chiếc mũi cao thẳng và đôi môi…

Nhận ra mình quá chăm chú, Diệp Nam Bạch vội vàng quay đi, sau một hồi im lặng mới trả lời: “Làm vậy sẽ không công bằng với anh.”

Lý do này khiến Tần Hà hơi bất ngờ, anh vốn nghĩ rằng trong trạng thái tỉnh táo, Diệp Nam Bạch sẽ như bao người khác, đều có sự né tránh.

Tần Hà ngẩn ra vài giây, rồi lại hỏi: “Vậy sao lại cùng anh về?”

“Tôi cũng không biết.” Diệp Nam Bạch cúi đầu, thực ra sau khi tỉnh lại, cậu có chút hối hận. Cậu đã có thể bình tĩnh lại sau một chút kích động, nhưng lại vẫn không nghĩ ngợi gì, lập tức theo Tần Hà về.

Giống như hiểu ra ý trong mắt cậu, Tần Hà hỏi: “Hối hận sao?”

Chưa kịp để Diệp Nam Bạch trả lời, anh lại tự nói tiếp: “Đừng hối hận, anh không hỏi nữa.”

“... Ừm.” Diệp Nam Bạch gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác, cả hai lặng lẽ chìm vào im lặng, không khí có chút ngượng ngùng.

Diệp Nam Bạch do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra một câu thắc mắc trong lòng từ lâu: “Anh... là vì tôi đã hôn anh, nên mới thích tôi sao?”

Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt với nụ hôn kỳ quặc đó, khi hỏi xong, Diệp Nam Bạch thấy Tần Hà rõ ràng hơi ngẩn người, cậu nghĩ rằng mình đã đoán đúng.

Diệp Nam Bạch nói: “Nếu là vậy, thì tôi với anh...”

“Không phải vậy đâu.” Tần Hà cắt ngang lời cậu, “Đừng nghĩ vậy.”

“Anh thích em nên dù em có hôn anh, anh cũng không giận, ngược lại...” Anh cảm thấy khoảng cách chưa đủ gần, nên quỳ xuống bên cạnh Diệp Nam Bạch, ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi nói: “Vì thích nên mới dễ dàng vượt quá giới hạn với em.”

“Chắc là anh phải xin lỗi em.”

“Diệp Nam Bạch, anh...”

“Đừng nói nữa.” Diệp Nam Bạch không kìm được, cúi người bịt miệng Tần Hà. Mỗi lần nghe anh nói thích, tai cậu như bị thiêu đốt, nếu nghe thêm nữa, cậu sợ mình sẽ không giữ được lý trí.

Nhưng khi bàn tay chạm vào đôi môi anh, Diệp Nam Bạch lại cảm thấy tai mình nóng hơn, cậu vừa muốn rút tay lại thì Tần Hà đã nắm lấy đầu ngón tay cậu.

Tần Hà nói: “Vậy nếu không ôm, cầm tay có khiến em cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?”

Đầu ngón tay ấm áp, dần dần lan tỏa sự ấm áp vào lòng Diệp Nam Bạch, cậu lại thu người lại, dùng mu bàn tay che mắt, như thể tự mình buông xuôi, gật đầu.

Bàn tay không bị nắm chặt, chỉ có đầu ngón tay được nắm lỏng lẻo, nhưng lại có thể nhanh chóng xoa dịu sự khó chịu trong cơ thể cậu. Thông qua kẽ ngón tay, Diệp Nam Bạch nhẹ nhàng mở mắt ra, thấy Tần Hà cúi đầu, dường như đang nhìn chằm chằm vào đôi tay của họ.

Vì vậy, cậu nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, bên ngoài văn phòng vang lên một tiếng động lớn, nghe như là Mục Dương và mọi người đã về. Diệp Nam Bạch vô thức rụt tay lại, Tần Hà không ngăn cản, chỉ hỏi: “Xong rồi?”

Diệp Nam Bạch ngồi thẳng lại, “Xong rồi… Anh quỳ lâu như vậy không mệt sao?”

Ý là bảo anh đứng dậy.

Nhưng Tần Hà dường như không hiểu, trả lời một câu không liên quan: “Anh thích em.”

Bây giờ, Diệp Nam Bạch đã có phản ứng đặc biệt với từ “thích” này, chưa kịp nói xong, cậu đã bật dậy khỏi ghế, đi về phía ngoài, “Họ có vẻ đã về rồi, không biết có bị ướt mưa không…”

Chưa nói hết câu, Diệp Nam Bạch đã không dừng bước, chỉ khi vặn nắm cửa và phát hiện cửa bị khóa, cậu ngừng lại vài giây rồi mới phản ứng kịp.

Cho đến khi cậu ra ngoài đóng cửa, Tần Hà mới mỉm cười.

Diệp Nam Bạch trong tình trạng hoảng loạn khiến Mục Dương giật mình, cậu ta vội vã rũ nước trên người rồi chạy tới, “Diệp Nam Bạch, cậu không sao chứ? Anh tôi đưa cậu đến đây à?”

“Không sao đâu, à đúng rồi, anh ấy ở trong đó.” Diệp Nam Bạch chỉ vào cửa, “Các cậu về rồi à?”

“Không.” Mục Dương chỉ vào Hàn Phong Hứa đang loay hoay với chiếc ô, “Chị Bắc Tình cho bọn tôi mượn một chiếc ô, hôm nào tôi sẽ trả lại chị ấy.”

Diệp Nam Bạch: “Vậy cũng được, nhưng không cần phải phiền phức vậy đâu, đưa ô cho tôi là được…”

“Không phiền đâu, không phiền đâu.” Mục Dương lại muốn đưa cho cậu, nhưng không biết nghĩ đến gì đó mà dừng lại, “Quên mất, chị Bắc Tình nói cậu có chướng ngại tiếp xúc, không thích người khác động vào, lúc nãy tôi hơi …”

“Không sao đâu.” Diệp Nam Bạch rõ ràng đã quen với câu này.

“À mà.” Mục Dương không để ý đến chuyện đó nữa, cậu ta kéo Diệp Nam Bạch vào góc, thì thầm hỏi: “Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì vậy?”

“Anh tôi nói anh ấy có người thầm mến, hình như là người trong trường các cậu.” Mục Dương nhìn quanh một lượt, thấy không có Tần Hà mới dám tiếp tục hỏi: “Cậu có biết là ai không? Có đẹp không?”

“Tôi hỏi Hàn Phong Hứa mà anh ấy không chịu nói, anh tôi cũng không nói, tôi thực sự rất tò mò.”

“Cậu biết thì nói cho tôi biết đi, tôi sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng…”

“Tôi—” Diệp Nam Bạch mặt đỏ bừng, may mà đúng lúc Tần Hà xuất hiện giúp cậu thoát khỏi thế khó.

“Đừng hỏi em ấy, em ấy không biết đâu.”

“Anh! Sao anh lại ra ngoài rồi…” Mục Dương bị bắt quả tang, ngỡ ngàng không kịp phản ứng, “Không phải, em đang nói… em muốn nói gì nhỉ, à, anh cứ nói cho em đi, ít nhất tiết lộ một chút, người anh thích có đẹp không?”

Lúc này, Tần Hà nhìn Diệp Nam Bạch đang quay người định bỏ đi, nói thẳng: “Rất đẹp.”

Diệp Nam Bạch dừng lại, rồi nghe anh tiếp: “Tôi rất thích.”

Nơi này thật sự không thể ở lại thêm nữa, Diệp Nam Bạch nghĩ.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 19: Chương 19



Chương 19:

Diệp Nam Bạch không ở lại lâu, vừa dứt mưa liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Tần Hà muốn tiễn cậu, nhưng cậu đã từ chối.

Hàn Phong Hứa không biết từ đâu xuất hiện, tay đút vào túi, nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi lại nhìn Tần Hà. Diệp Nam Bạch bị anh ta nhìn như vậy có chút lo lắng, tưởng rằng Hàn Phong Hứa đã nhận ra gì đó, nhưng nghĩ lại, giữa cậu và Tần Hà chẳng có gì đặc biệt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm và điều chỉnh lại biểu cảm của mình.

Hàn Phong Hứa không phải là đến để nói chuyện với cậu, mà là cầm lấy tay Tần Hà nói: "Hôm nay tay của cậu cần thay thuốc rồi, nhưng hôm nay tôi có việc, có lẽ không đi cùng cậu."

Tần Hà liếc qua một cái, ra hiệu cho anh ta buông tay, nhưng Hàn Phong Hứa lại lén lút nhướng mày với anh.

Tần Hà sau một lúc mới hiểu được ý của Hàn Phong Hứa, anh liếc mắt nhìn Diệp Nam Bạch, phát hiện cậu đang nhìn chăm chú vào cổ tay mình.

Tần Hà lập tức rút tay ra khỏi tay Hàn Phong Hứa, vẫy vẫy tay nói: "Cậu bận việc đi, tôi không đi bệnh viện đâu."

Rồi anh quay lại với Diệp Nam Bạch nói: "Anh đưa em ra ngoài."

Diệp Nam Bạch gật đầu, hai người bỏ lại một bóng lưng cho Hàn Phong Hứa, chỉ nghe thấy phía sau, anh ta hét lên: "Không đi bệnh viện thì cậu muốn tay hỏng sao? Nói trước là tôi không giúp cậu thay thuốc đâu."

Lúc này, Mục Dương vừa về sau khi xả nước, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ liền vội vàng nói: "Không sao, em có thời gian, em sẽ cùng anh đi bệnh viện, anh trai."

"Tôi không đi bệnh viện đâu, lo viết bài tập của cậu đi." Tần Hà dừng lại một chút rồi quay lại nói: "À, tối nay Từ Thiên Kỳ và bọn họ sẽ đến."

"Chuyện gì cơ?" Mục Dương hoảng hốt, "Anh sao không nói sớm, em bận rồi!"

Diệp Nam Bạch không hiểu rõ chuyện của họ, không thể tham gia vào, nhưng thực ra cậu rất tò mò, nói chính xác hơn là cậu tò mò về Tần Hà.

Vừa mới mưa xong, khi bước ra khỏi văn phòng, một cơn gió lạnh thổi tới, bầu trời trong như được gột rửa, khác hẳn với buổi sáng, không có ánh nắng, thời tiết rất dễ chịu.

"Tạm thời mang theo ô, tránh lát nữa lại mưa." Tần Hà đưa chiếc ô mà cả hai vừa dùng cho Diệp Nam Bạch.

Anh đưa tay không bị thương, nhưng Diệp Nam Bạch lại nhìn vào tay còn lại của anh, tay này đang buông thõng bên người.

Thấy cậu không nhận, Tần Hà tưởng cậu không muốn lấy ô, khẽ cau mày rồi lấy điện thoại ra: "Vậy anh gọi xe cho em nhé."

"Chờ một chút." Diệp Nam Bạch đặt tay lên điện thoại của anh, "Tôi tạm thời chưa về."

"Hả?" Tần Hà tưởng cậu nói về trường, anh liền nói: "Vậy em định đi đâu, đổi địa chỉ thôi mà."

"Không phải, tôi muốn nói..." Diệp Nam Bạch ngẩng lên, nhìn vào mắt anh, rồi ngập ngừng nói: "Tôi muốn cùng anh đi bệnh viện."

Tần Hà lúc đầu tưởng mình nghe nhầm, anh đã nghĩ nếu Diệp Nam Bạch chịu đi bệnh viện với mình thì cũng không khó chấp nhận, nhưng anh không dám hy vọng quá nhiều, sợ bị từ chối nên không dám đề cập.

Bây giờ Diệp Nam Bạch tự mình nói ra, Tần Hà cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, suýt chút nữa quên mất phải trả lời.

Diệp Nam Bạch hỏi lại: "Anh vẫn không muốn đi à? Nếu không đi thì tôi..."

"Anh sẽ gọi xe." Tần Hà nhanh chóng gõ điện thoại, sợ cậu thay đổi ý định.

Hai người ngồi trên ghế sau, cách nhau một khoảng, Tần Hà thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, phát hiện Diệp Nam Bạch mỗi lần đều chuyên tâm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, anh liền không ngần ngại mà nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

Nhưng ánh mắt của anh quá trực tiếp, Diệp Nam Bạch không thể không nhận ra. Cậu muốn Tần Hà đừng nhìn mình như vậy, vì vậy cậu chuẩn bị quay lại đối diện, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Tần Hà, vẫn cảm thấy như bị thiêu đốt.

Cậu chớp mắt, cố gắng ngồi thẳng người, nhìn về phía trước. Tần Hà cũng giả vờ ho nhẹ, điều chỉnh lại tư thế.

Một không khí lặng lẽ không rõ ràng bao trùm trong xe, mãi đến khi Diệp Nam Bạch phá vỡ im lặng, hỏi: "Anh... rất ghét đi bệnh viện à?"

Tần Hà ngẩn người một chút, không giấu giếm: "Ừ, rất ghét."

"Tại sao?" Diệp Nam Bạch hỏi xong thì cảm thấy hơi hối hận, mình có vẻ hơi tò mò quá, liền nói thêm: "Nếu không tiện nói thì..."

"Muốn nghe sao?" Tần Hà ngắt lời cậu.

Diệp Nam Bạch cúi đầu, "Ừm."

"Đó là khi anh còn nhỏ." Tần Hà nói rồi đột nhiên cúi người về phía Diệp Nam Bạch, lấp đầy khoảng trống giữa hai người, "Thực sự có chút không tiện, nên chỉ có thể nói với em."

Diệp Nam Bạch nhìn tài xế phía trước, cuối cùng cũng dựa lại gần như một đứa trẻ chia sẻ bí mật.

Khuôn mặt Tần Hà gần đến mức có thể thấy rõ từng sợi lông tơ, yết hầu anh khẽ động, anh hạ giọng nói: "Có chút xấu hổ, đừng cười anh nhé."

Diệp Nam Bạch vốn nghĩ anh sẽ nói thẳng ra, nhưng không ngờ anh lại ngần ngại như vậy, cậu không nhịn được cười: "Tôi không cười đâu."

Tần Hà nhìn cậu một lúc rồi nói: "Khi nhỏ, bố mẹ anh thường xuyên không có nhà, nhà chỉ có anh và cô giúp việc. Lúc bị bệnh vào ban đêm không ai phát hiện, đến khi cô giúp việc phát hiện anh đã sốt đến 39 độ."

"Ôi..." Diệp Nam Bạch khẽ thở dài, nhíu mày, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh được đưa đến bệnh viện." Tần Hà ngừng một chút rồi tiếp: "Cô giúp việc lúc đó nhà có chuyện, nên để anh lại bệnh viện, hai ngày liền chỉ có mình anh. Từ đó anh ghét bệnh viện."

Diệp Nam Bạch suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?"

"Khoảng năm, sáu tuổi gì đó, không nhớ rõ."

"Thảo nào." Diệp Nam Bạch đồng cảm nói, "Khó khăn về tâm lý thường hình thành từ khi còn bé..."

"Quả thật, ký ức tuổi thơ có thể ảnh hưởng cả đời." Diệp Nam Bạch bỗng cảm thán.

Tần Hà: "Ừ, đêm đó mưa to, sấm sét ầm ầm, nên anh vẫn còn hơi sợ tiếng sấm."

Ba chữ cuối cùng của anh gần như không nghe rõ, có vẻ như anh thật sự không muốn người khác biết.

"Nghe nói anh sợ sấm à..."

Diệp Nam Bạch bỗng nghĩ đến thời trung học, cậu cũng từng gặp một người sợ sấm, lúc đó cậu còn nghĩ, người sợ sấm không phải là nhiều, không ngờ Tần Hà cũng sợ.

Diệp Nam Bạch nghĩ ngợi, nhưng Tần Hà đã ngồi thẳng người, đã đến bệnh viện.

Có lẽ vì nhận ra Tần Hà cũng có những chướng ngại tâm lý tiềm ẩn giống mình, Diệp Nam Bạch nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

"Ừ."

Khi Tần Hà vào trong thay thuốc, anh cứ liên tục nhìn ra ngoài như sợ Diệp Nam Bạch bỏ đi. Thấy vậy, Diệp Nam Bạch chỉ có thể đứng ngoài cửa để anh yên tâm.

"Diệp Nam Bạch."

Đột nhiên có người gọi cậu, Diệp Nam Bạch quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Diệp Nam Bạch gật đầu chào người đó rồi ra hiệu cho Tần Hà, sau đó bước về phía người đó.

"Diệp Nam Bạch, đúng là cậu rồi." Dư Cảnh cười nói, "Cậu vừa nãy đang chào ai vậy?"

“Không, chỉ là một người bạn thôi.” Diệp Nam Bạch nói, “Cậu cũng ở đây à?”

“Cảm lạnh chút, tới đây xem sao.” Dư Cảnh đáp, “Này, cậu luyện múa thế nào rồi? Ngày kia trên lớp cậu phải thể hiện tốt đấy, thầy rất mong đợi, tụi mình cũng rất mong chờ.”

Diệp Nam Bạch cảm thấy hơi áy náy, đến giờ cậu còn chưa luyện xong cả bài múa.

Dư Cảnh là bạn cùng lớp khá thân với cậu, hồi cấp ba còn là lớp trưởng lớp cậu, vì vậy Diệp Nam Bạch nói thật: “Vẫn chưa luyện xong.”

Dư Cảnh ngạc nhiên một chút, sau đó an ủi: “Không sao đâu, tôi tin là cậu sẽ làm được.”

Cậu ta không hỏi lý do, Diệp Nam Bạch thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn cậu.”

Chưa nói chuyện được bao lâu, Tần Hà đã thay thuốc xong, khi bước ra, Dư Cảnh thấy anh liền có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu, cậu ta hỏi Diệp Nam Bạch: “Đây là bạn của cậu à?”

Diệp Nam Bạch quay lại nhìn, mới nhận ra Tần Hà đã ra ngoài, “Ừ.”

“Xong rồi sao?”

“Xong rồi.” Tần Hà liếc nhìn Dư Cảnh, cảm thấy cậu ta có vẻ quen mắt nhưng không nhớ ra là ai, thấy đối phương cũng không nhận ra mình, anh cũng không cố làm quen. Anh hỏi Diệp Nam Bạch: “Em nói chuyện xong rồi chứ?”

“Ừm, chúng ta đi thôi.” Diệp Nam Bạch nói, “Tạm biệt Dư Cảnh.”

“Tạm biệt.”

Giống như lần trước, trong bệnh viện Tần Hà có vẻ hơi căng thẳng, nhưng vừa ra khỏi bệnh viện anh đã thoải mái hơn nhiều. Anh và Diệp Nam Bạch bước đi bên nhau, “Vừa rồi vô tình nghe các em nói về chuyện ngày kia.”

“Đúng rồi.” Diệp Nam Bạch nói, “Ngày kia thầy sẽ kiểm tra cả bài múa, nhưng mà tôi…”

Thấy cậu ngập ngừng, Tần Hà hỏi: “Khó lắm à?”

“Không khó lắm.” Diệp Nam Bạch dừng một chút, “Chỉ là không thể vượt qua rào cản tâm lý thôi.”

Tần Hà hơi ngạc nhiên, “Cả múa cũng bị sao?”

“Thường thì không sao, nhưng bài này có mấy động tác hơi táo bạo, nên…”

Tần Hà không nói gì, Diệp Nam Bạch nhìn anh, phát hiện anh đang nhíu mày, “Không sao đâu, tôi sẽ luyện nhiều hơn mấy lần trong hai ngày này, ngày kia sẽ ổn thôi.”

“Ừ.” Tần Hà nói, “Nếu không được, thì dừng lại.”

“Biết rồi.”

Giọng Diệp Nam Bạch có chút buồn bã nhẹ, Tần Hà lập tức chuyển chủ đề một cách cứng rắn: “Bác sĩ nói hai ngày nữa phải quay lại lần nữa.”

“Ừm.”

Tần Hà dừng lại, nghiêm túc hỏi: “Em có thể lại đi cùng anh không?”

Diệp Nam Bạch chớp mắt, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Khi nào đi thì gọi tôi nhé.”
 
Back
Top Bottom