[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Chỉ Thiếu Điều Bảo Tôi Là Thần Tiên
Hôn lễ của Bá tước (10)
Hôn lễ của Bá tước (10)
Buổi trà chiều của Bá tước cực kì tinh xảo.
Dụng cụ pha trà được chế tác riêng, hương thơm của trà đen rất nồng, kết hợp với những chiếc bánh ngọt nhỏ, tạo nên phong cách rất Anh.
Chiếc máy quay đĩa dùng để tập khiêu vũ đã được quản gia chuyển đến đây.
Cùng với tiếng nhạc du dương, ngay cả bầu trời u ám bên ngoài cũng trở nên nhẹ nhàng, thư thái.
Lý Liên nhiều lần đưa tay ra định lấy bánh ngọt nhưng đều bị quản gia không tiếc ngăn lại.
Người chơi có khả năng thích ứng tốt, hoàn toàn bỏ qua trạng thái kỳ lạ của hắn, điều mà họ thực sự chú ý là tấm gương đặt trước mặt bá tước.
Lý Liên, người chỉ nghĩ đến bánh ngọt, sau khi bị quản gia ngăn lại vẫn muốn tiếp tục với lấy chúng, khi nhìn thấy tấm gương thì động tác dừng lại một chút, ngày đầu tiên tiến vào phó bản, hắn đã mất một chiếc răng vì chiếc gương này, mặc dù bây giờ hắn đã trở thành một xác sống phản ứng chậm chạp, nhưng vẫn còn giữ lại chút bản năng sợ hãi.
Trước khi lên tiếng, Bá tước liếc nhìn về phía Trần Điểm Thủy, mỉm cười nhẹ rồi nói: "Cảm ơn các vị đã đến."
Nhận thấy chi tiết này, Kỳ Thiên Hà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tách trà... xem ra Bá tước rất vừa lòng Trần Điểm Thủy.
"Mọi thứ đẹp đẽ trong lâu đài này đều đủ sức gây chết người."
Con vẹt nói trong đầu cậu.
Nghe vậy, Kỳ Thiên Hà khẽ cười một tiếng, đúng vậy, Trần Điểm Thủy lúc đó nói rằng bí mật của mình là có thể giết chết Bá tước, biết đâu chính điểm này lại khiến Bá tước rơi sâu vào vũng lầy tình yêu.
Tay trái Bá tước đặt hờ lên mu bàn tay phải, tư thái tao nhã: "Một ngày sau khi cha tôi qua đời, chiếc gương này đột nhiên xuất hiện trong lâu đài.
Từ ngày đó trở đi, bất kỳ ai nói dối ở đây đều sẽ bị trừng phạt."
Nói được nửa chừng, cô ngẩng đầu nhìn mọi người và hỏi: "Điều đầu tiên mọi người nghĩ khi nhìn thấy tấm gương này là gì?"
Lý Liên hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Bá tước, chỉ liên tục nói mình đói, tất nhiên những người khác không thể trả lời qua loa như hắn được.
Rõ ràng Bá tước rất thích Trần Điểm Thủy, nhưng lúc này ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Kỳ Thiên Hà.
Nhận ra mình đang bị gọi tên trong im lặng, Kỳ Thiên Hà điều chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói: "Gương kia ngự ở trên tường, thế gian này ai là người đẹp nhất?"
“…”
Giai điệu lãng mạn phát ra từ máy quay đĩa lúc này vì những lời của cậu mà dường như không còn lãng mạn nữa.
Tuy nhiên, cảnh tượng Lý Liên mất răng đẫm máu ngày hôm đó không xảy ra, chứng tỏ những lời cậu nói là xuất phát từ đáy lòng.
Kỳ Thiên Hà còn có tâm tri nhấp một ngụm trà, vô tội hỏi: "Chẳng lẽ mấy người không tò mò sao?"
Câu này dường như có ma lực, không chỉ nhịp điệu của máy quay đĩa bị gián đoạn ngay khi cậu nói, mà tâm trí họ cũng tràn ngập suy nghĩ "Ai là người đẹp nhất thế gian?"
Nụ cười của Bá tước không còn hoàn mĩ như trước nữa, cũng không bắt buộc những người chơi còn lại trả lời câu hỏi của mình, cô cúi đầu, vuốt lại gấu váy, cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề: "Ngày kia, tôi sẽ đưa ra quyết định chọn bạn đời."
Cô nhấp một ngụm trà, lúc đặt xuống, dường như vô tình xoay nó lại, tay cầm của tách trà chỉ thẳng về phía Kỳ Thiên Hà.
Kỳ Thiên Hà hiểu được ám chỉ này, đây là đang giục cậu phải nhanh chóng trộm sợi dây chuyền thánh giá từ tay bà lão.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi thở dài.
NPC này cũng rất biết tính toán, công thủ toàn diện.
Nếu cậu thất bại, Bá tước sẽ chọn Trần Điểm Thủy, người mà cô có hảo cảm, còn nếu thành công cũng có thể miễn cưỡng lao vào vòng tay của cậu.
Hóa ra cậu mới chính là lốp dự phòng.
Trước khi buổi trà chiều kết thúc, Bá tước lại hỏi, đây cũng là câu hỏi cuối cùng: "Các người có yêu tôi không?"
Kỳ Thiên Hà: “Không.”
Trần Điểm Thủy: “Không.”
Liễu Thiên Minh: "Không."
Lý Liên: “Đói.”
Biểu cảm của Bá tước rất kì lạ, không thể nói là tức giận, nhưng chắc chắn là cũng không phải vui, tựa như đang bối rối, thậm chí còn mơ hồ có khát vọng chinh phục.
Quản gia nhìn những người đến cầu hôn này với vẻ không hài lòng rồi đi theo Bá tước.
Kỳ Thiên Hà lập tức đứng dậy, Liễu Thiên Minh cũng đi ra ngoài, đi được một đoạn vẫn có thể nghe thấy tiếng Lý Liên đang ngấu nghiến đồ ăn phía sau.
Liễu Thiên Minh: "Cậu nghĩ thế nào về chuyện của Lý Liên?"
Kỳ Thiên Hà: “Có thể có rất nhiều lý do.”
Bức thư hắn viết không được Bá tước hoan nghênh, hắn không hoàn thành nhiệm vụ của bà lão, đêm hôm trước còn bị đâm vào chân...
Lý Liên đã phạm rất nhiều lỗi, nhưng khó có thể nói lỗi nào là chí mạng nhất.
"Nhưng tôi có một ý tưởng."
Liễu Thiên Minh: "Đi tìm bà lão kia?"
"Đúng vậy, bà ấy có thể nhốt những con dơi đó dưới gầm giường, nên nhất định sẽ rõ về tình hình của Lý Liên hơn chúng ta."
"Tốt."
Liễu Thiên Minh đồng ý, nhưng khi tới cầu thang, ông lại không đi xuống, như thể đã chuẩn bị để tiếp tục đi về phía trước.
Kỳ Thiên Hà nghi ngờ: "Không đi cùng nhau sao?"
Liễu Thiên Minh lắc đầu: "Cậu cứ đi làm việc của mình đi, tôi đi xử lý Trần Điểm Thủy."
"Ok."
Đi được hai bước, Kỳ Thiên Hà đột nhiên quay lại: "Khoan đã, anh vừa nói gì cơ?"
Liễu Thiên Minh nói: "Bá tước đã quyết định rồi, nếu không diệt trừ Trần Điểm Thủy, sau này sẽ có chuyện."
"Giết người trong phó bản sẽ làm tăng độ khó của trò chơi," Kỳ Thiên Hà cau mày, "Không đáng để mạo hiểm."
Liễu Thiên Minh: "Tôi tự có sắp xếp."
Ông nhìn Kỳ Thiên Hà: "Cậu cẩn thận chút, tôi phải chuẩn bị một số thứ trước đã, đừng để hắn xử lí cậu trước."
Đối với Trần Điểm Thủy, Kỳ Thiên cũng là một mối nguy hiểm tiềm ẩn đáng kể.
Nhưng Liễu Thiên Minh cho rằng khả năng này rất nhỏ, dưới vẻ ngoài điềm đạm của Kỳ Thiên Hà có thể đang ẩn chứa một tâm hồn tàn nhẫn và độc ác.
Nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi… những khiếm khuyết về sinh lý có thể dễ dàng gây ra sự mất cân bằng hoặc thậm chí là lệch lạc về mặt tinh thần.
Ánh mắt ông nhanh chóng lướt qua cậu rồi nhìn đi hướng khác.
"..."
Kỳ Thiên Hà hoài nghi sâu sắc rằng ánh mắt vừa rồi của đối phương có ẩn ý sâu xa.
Sau khi hai người tách ra, Kỳ Thiên Hà đi vòng qua vườn hoa hướng về bãi cỏ nhưng không thấy bà lão ở nơi quen thuộc.
"Anh có thấy mẹ của Bá tước không?"
Cậu hỏi người làm vườn.
Người làm vườn: "Bánh kem ngon quá, cậu có thể giúp tôi ăn trộm một miếng được không?"
Tựa như trong thế giới của hắn chỉ có trồng hoa và ăn bánh.
Kỳ Thiên Hà lười đi ăn trộm đồ vì vấn đề này nên chọn cách một mình đi lang thang tìm kiếm.
Trong lúc tìm kiếm dấu vết của bà lão, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Liễu Thiên Minh.
Là người ở bên cạnh Bá tước nhiều nhất, cậu quả thực là một phiền toái đối với Trần Điểm Thủy.
Liễu Thiên Minh cho rằng Trần Điểm Thủy sẽ ra tay với cậu, phán đoán này không phải là không có căn cứ.
Dưới bầu trời đen kịt, Kỳ Thiên Hà dừng lại, đột nhiên ý thức được, có khi nào Trần Điểm Thủy đã bắt đầu hành động, chỉ là cậu không phát hiện ra thôi?
Có một lối đi bí mật dài phía sau bức tường, bên trong có rất ít ngã rẽ, điều đó chứng tỏ lối đi bí mật đó có thể dẫn đến những căn phòng khác, vậy sao lão Bá tước lại xuất hiện trong phòng cậu vào đêm đó?
“Môi dối trá là điều gớm ghiếc đối với Đức Giê-hô-va…”
Giọng nói trôi theo làn gió, dưới gốc cây cổ thụ, một bà lão đang cầm cuốn Kinh Thánh và lẩm bẩm một mình, đó là khoảnh khắc hiếm hòi bà không cầu nguyện.
Kỳ Thiên Hà nhìn bà, nhớ ra lúc bước vào phó bản, cậu cũng đang đọc Kinh Thánh, lúc đó mỗi người chơi đều có một bản sao của Kinh Thánh.
Sau đó, vì bài kiểm tra nói dối của tấm gương, cậu đã tạm thời bị đuổi khỏi lâu đài, khi quay lại thì không còn thấy quyển Kinh Thánh nào trên bàn nữa.
Nhưng khi ấy cậu không để tâm lắm đến chuyện đó, chỉ nghĩ là quản gia đã lấy chúng đi, bây giờ nghĩ lại, có khả năng là nó đã bị một người chơi bí mật lấy mất.
"Cậu nghĩ đúng rồi đó, tối qua khi cậu gặp Trần Điểm Thủy ở trong vườn, hắn không chỉ đang chế tạo vũ khí bí mật cho Bá tước, mà còn đốt quyển Kinh Thánh mà hắn đã trộm của cậu lúc trước."
Sau khi nghe con vẹt nói xong, khóe miệng Kỳ Thiên Hà giật giật: "Tin tức này cậu nói ra đúng lúc lắm."
Con vẹt thờ ơ nói: "Cái gì không thể giết chết cậu đều sẽ khiến cậu mạnh mẽ hơn."
“……”
Xin đừng tùy tiện thay đổi những câu nói nổi tiếng được không?
Bà lão nhìn thấy Kỳ Thiên Hà tới nhưng vẫn đứng yên đó, lẩm bẩm một mình rồi vẫy vẫy bàn tay gầy guộc.
Kỳ Thiên Hà điều chỉnh lại tâm tình, nở nụ cười rồi bước tới.
"Tôi có chuyện muốn hỏi ngài," Kỳ Thiên Hà cung kính nói, "Tôi có một người bạn, cậu ấy nói rằng luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như lúc nào cũng đang ở trạng thái đói."
Những lời này vừa dứt, không khí trong nháy mắt chìm vào im lặng.
Sự hiền từ trong đôi mắt bà lão nhạt dần, ánh mắt bà nhìn cậu dần trở nên sợ hãi, gân xanh trên tay và cổ bà nổi lên, bà nắm chặt mép sách như thể ngay giây sau sẽ đập nó về phía cậu.
Kỳ Thiên Hà lại nhấn mạnh: "Là bạn tôi, không phải tôi."
Bà lão nhìn cậu chăm chú, sau khi chắc chắn rằng Kỳ Thiên Hà vãn thở bình thường và nói chuyện logic, bà mới thả tay xuống.
Thấy vậy, Kỳ Thiên Hà thở phào nhẹ nhõm rồi đi thẳng vào vấn đề: "Ngài nghĩ bạn tôi còn có thể cứu được không?"
Cảm xúc của bà lão vừa mới bình tĩnh lại trở nên kích động: "Thiêu chết hắn đi!
Thiêu trụi hắn đi!"
Bà ấn mạnh vào đôi vai gầy của cậu, móng tay gần như đâm xuyên qua lớp quần áo, Kỳ Thiên Hà đoán Lý Liên hẳn đã xong đời, nên đúng lúc đổi chủ đề: "Tiệc đính hôn đã chuẩn bị xong, nhưng ứng cử viên hiện tại của Bá tước không phải là tôi."
Bà lão có mối hận sâu sắc với con gái mình, nghe nói ứng cử viên cô chọn không phải Kỳ Thiên Hà liền bắt đầu không quan tâm đến hình tượng chửi bới.
Kỳ Thiên Hà không hỏi trực tiếp về sợi dây chuyền thánh giá mà thăm dò hỏi: "Ngài nghĩ tôi nên làm gì để giành lại trái tim của Bá tước?"
Tiếng la mắng đột nhiên dừng lại, bà lão cũng bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, một nụ cười lạnh lẽo hiện lên ở khóe miệng bà: "Nó bảo cậu tới tìm tôi lấy chiếc vòng cổ kia, đúng không?"
Kỳ Thiên Hà không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.
"Tôi gả cho một con quỷ, sau đó lại sinh ra một con quỷ..."
Bà lão ôm chặt lấy quyển Kinh Thánh trong lòng: "Không, là do con quỷ đã mê hoặc tôi trước..."
Kỳ Thiên Hà đứng sang một bên, im lặng chờ bà trút hết nỗi lòng.
Một lúc lâu sau, bà lão cuối cùng cũng ngừng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, bắt đầu nói về chủ đề chính: "Tôi có hai món hồi môn, một là chiếc vòng ngọc trai, còn lại là thứ mà con khốn kia muốn."
Kỳ Thiên Hà: "Chiếc vòng cổ đó thật sự có thể trừ tà sao?"
Bị cậu khiêu khích, bà lão trở nên kích động, tức giận hỏi: "Cậu đang nghi tôi nói dối sao?"
Kỳ Thiên Hà: "Tất nhiên là không."
Sau đó cậu nói: "Ngài có thể cho tôi xem thử được không?"
Bà lão nhìn chằm chằm cậu gần mười giây mới nói "Được", sau đó liền im lặng.
Kỳ Thiên Hà hỏi thêm vài câu nữa, nhưng bà lão nhất quyết không trả lời, ngay lúc cậu chuẩn bị bỏ cuộc thì bà đột nhiên nói: "Cúi đầu xuống."
Kỳ Thiên Hà hơi cúi đầu xuống nhưng vẫn giữ cảnh giác.
Bà lão mở bìa sách ra, bên dưới bìa sách dày là một sợi dây chuyền thánh giá, bà đích thân đeo nó lên cho Kỳ Thiên Hà.
Cây thánh giá chỉ được đánh bóng đơn giản, kiểu dáng cũng rất phóng khoáng, thực sự rất hợp với chiếc áo choàng trắng mà Kỳ Thiên Hà đang mặc.
Tiếc là người trong cuộc không có tâm trạng để chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ lạ này, ngược lại có ảo giác rằng mình đã gặp phải tà vật, ngay từ khoảnh khắc sợi dây chuyền chạm vào da cổ mình, Kỳ Thiên Hà liền cảm nhận được một luồng lạnh lẽo khó có thể diễn tả.
"Thứ này có vấn đề gì không?"
Cậu hỏi con vẹt.
Con vẹt hành động như một cái máy lặp vô cảm: "Cái gì không thể giết chết cậu đều sẽ khiến cậu mạnh mẽ hơn.”
“…”
Kỳ Thiên Hà muốn tháo nó ra, nhưng một khi đã cúi đầu thì rất khó để ngẩng lên lần nữa, cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành tạm thời duy trì trạng thái cứng đờ này rồi trở về phòng.
Trước khi lên lầu, cậu nhờ hầu gái sắp xếp người khiêng chiếc giường sắt mới vào.
Có kinh nghiệm cả người cả giương bị kéo vào mật thất lần trước, lần này Kỳ Thiên Hà đặc biệt đặt chiếc giường ở giữa phòng, không chạm vào tường ở bất kỳ phía nào.
Nằm trên giường, cuối cùng cổ cậu cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Cả đêm qua cậu không được nghỉ ngơi, cậu trừng mắt nhìn mạng nhện ở góc trên, rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Kỳ Thiên Hà ngửi thấy mùi đất, bên ngoài còn truyền đến tiếng nhỏ giọt, cậu tỉnh dậy, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sắt, nước mưa tràn vào, hòa cùng bụi trên bệ cửa sổ rồi chảy xuống, để lại từng vệt nước.
Tiếng gõ cửa át đi tiếng mưa rơi.
"Kỳ Thiên Hà."
Có người gọi cậu: "Cậu có đó không?
Nhanh ra mở cửa."
Đây là một giọng nói quen thuộc, hơn nữa còn có vẻ rất đáng tin cậy, Kỳ Thiên Hà theo phản xạ ngồi dậy, xoa xoa cổ, chuẩn bị mở cửa.
Bàn tay vừa đặt lên tay nắm cửa thì đột nhiên thu lại.
"Cậu là ai?"
Cậu nhíu mày hỏi, đầu óc hỗn loạn.
Người bên ngoài có chút mất kiên nhẫn: "Là tôi chứ ai."
Nói xong liền gõ cửa mạnh hơn, từng tiếng từng tiếng, thùng thùng đập vào màng nhĩ cậu.
"Nhanh lên."
Vài giây sau, thấy người bên trong không phản ứng gì thì lại bắt đầu giục: "Là tôi đây, mau mở cửa cho tôi."
"Tôi?"
Kỳ Thiên Hà lẩm bẩm lặp lại từ này, chiếc vòng cổ khiến cậu khó thở, nửa người phải dựa vào cánh cửa.
Tôi là ai?
Ngay khi câu hỏi này xuất hiện trong đầu, đầu cậu đột nhiên cảm thấy đau nhói, cho dù cậu có dùng sức ấn vào huyệt thái dương thì cũng không thể làm giảm bớt cơn đau chút nào, cơn đau khiến cậu phải run rẩy ngồi thụp xuống.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, bàn tay của Kỳ Thiên Hà trượt xuống từ trán, nắm chặt cây thánh giá trong tay, mãi đến khi một đầu của cây thánh giá đâm xuyên qua lòng bàn tay cậu, ngay lúc máu chảy ra, cậu toát mồ hôi lạnh, đột nhiên bừng tỉnh...
Giọng nói bên ngoài không phải chính làg giọng cậu sao?
Nhận ra điều này, cơn đau dữ dội trong đầu cậu dần dần tan biến.
Đúng lúc này, tay nắm cửa bị lỏng.
Một tiếng nổ vang, ổ khóa cửa bị lủng một cái lỗ, những ngón tay trắng bệnh đột nhiên duỗi ra, túm lấy cổ áo của Kỳ Thiên Hà.
Kỳ Thiên Hà chống chân vào tường, dùng sức đẩy mạnh, một tiếng xoẹt vang lên, quần áo bị xé toạc, đồng thời cậu cũng thoát ra được.
Nguy hiểm vừa mới giải quyết được chốc lát thì cánh cửa không khóa đã dễ dàng bị đẩy ra.
Không giống như sự gấp gáp vừa rồi, lần này cánh cửa được đẩy ra rất chậm, tiếng kẽo kẹt khi mở cửa kéo dài vô tận, kích thích các đầu dây thần kinh.
Kỳ Thiên Hà suýt thì chửi thề thành tiếng, mấy câu chuyện kinh dị không phải viết là chỉ cần không mở cửa thì ma quỷ sẽ không thể vào sao?
Quỷ đức ở đâu!
Cánh cửa cuối cùng vẫn mở ra hoàn toàn, thứ xuất hiện trước mặt cậu không phải ma, mà là một người có ngoại hình giống hệt cậu.
Giống nhau đến mức...
Ngay cả vết rách trên chiếc áo choàng trắng cũng như được copy paste sang.
Sự ngạc nhiên chỉ kéo dài trong chốc lát, Kỳ Thiên Hà nhanh chóng nghĩ cách thoát thân, nhờ giúp đỡ chắc chắn là không ổn, thậm chí có thể gây ra phản ứng ngược, như thể nghĩ ra điều gì đó, cậu cụp mắt lại đứng dậy.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!
"Cậu muốn lợi dụng mật thất để thử chạy trốn à?" ‘Cậu’ nhếch môi cười, "Không cần phải đấu tranh vô ích đâu, bởi vì tôi mới là cậu, là cậu chân chính, tôi biết tất cả những khả năng mà cậu có thể nghĩ đến."
“…
Giống như khi cậu lo lắng, đầu ngón út sẽ hơi run lên.
Đúng vậy, giống y như bây giờ.”
Kỳ Thiên Hà không để ý tới những lời vô nghĩa của hắn, muốn tìm cách phá vỡ thế bế tắc này.
"Cậu không thắng được đâu," người nọ bước lại gần vài bước, đứng trước mặt cậu, "Bởi vì không ai trên thế giới này có thể hoàn toàn chấp nhận được con người thật của mình."
Khí thế áp đảo khiến Kỳ Thiên Hà phải ngẩng đầu nhìn hắn, cậu đột nhiên nghĩ đến những lời văng vẳng bên tai trước khi tiến vào phó bản _ _
Cậu có thể chấp nhận con người thật của mình không?"
Hiển nhiên là không.
Kỳ Thiên Hà dễ dàng nhìn ra sự tàn bạo và thờ ơ trong mắt đối phương, giống như một con thú hoang bị nhốt, bất cứ lúc nào cũng có thể phá lồng, cắn xé phá hủy mọi thứ.
Cho dù không phải là người chơi, người bình thường cũng có những lúc tiêu cực và tức giận, chỉ là kiến thức, đạo đức và ràng buộc pháp lý mà họ được học có thể ngăn chặn không cho tình hình phát triển theo hướng cực đoan.
Nếu ai cũng không kiêng dè mà thể hiện bản chất thật của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ có tai họa xảy ra.
Cổ cậu ngày càng cứng lại, trí óc không thể hoạt động được vì áp lực.
Trước khi lại rơi vào trạng thái mơ hồ, Kỳ Thiên Hà nghiến răng, kiên trì giữ vững quan điểm của mình: "Cậu và tôi không giống nhau, cậu ngay cả giá trị quan cơ bản nhất cũng không có."
Khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu đã không còn sợ hãi như trước.
Nhưng “bản ngã” đứng đối diện không biến mất vì sự quyết tâm này.
“…”
Quỷ đức, quỷ đức ở đâu?
Khi cậu phá vỡ được lớp sương mù trong suy nghĩ và trở nên kiên định, ma quỷ có giới hạn sẽ rời đi trong sự hối tiếc mới phải.
Đối mặt với hiện thực tàn khốc, ma không những không biến mất mà còn từ từ giơ đôi bàn tay lạnh ngắt lên, hướng về phía chiếc cổ thon dài.
Kỳ Thiên Hà không còn chút sức lực nào để phản kháng, hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, đạo cụ trên người dường như bị phong ấn, không thể lấy ra được.
"Cậu, không phải, tôi..."
Lúc này, cậu vẫn cố gắng nói bằng giọng khàn khàn, dưới nụ cười hờ hững của đối phương, cạu nói: "Tôi có bằng chứng."
Nói xong, cậu nhắm mắt lại, một con vẹt xinh đẹp bất ngờ xuất hiện, đuôi của nó dài hơn đuôi của các loài chim bình thường một chút, đôi mắt nhỏ lóe lên những cảm xúc mà chỉ con người mới có.
Con vẹt bay vòng trên đầu Kỳ Thiên Hà rồi dừng lại, cúi đầu nhìn thứ gọi là “bản ngã” ở đối diện, khinh thường nói: "Sản phẩm giả lỗi này từ đâu ra vậy?"
Sự bình tĩnh trước đó của “bản ngã chân chính” đã biến mất, bàn tay đang bóp cổ cậu cũng nới lỏng một chút...
Như thể cảm nhận được sức lực của mình đang trôi đi, hắn nhìn Kỳ Thiên Hà với vẻ oán hận.
Kỳ Thiên Hà kéo kéo khóe miệng: "Nhìn xem, tôi đã nói là chúng ta khác nhau mà.
Trong đầu tôi có một con chim, cậu có không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Thiên Hà: Không có, vậy mà cũng dám nói mình là tôi?
Bản ngã chân chính: …