Những lời còn lại đều nghẹn ở cổ họng, Kỳ Thiên Hà nhìn Hà Mạnh Lâm bằng ánh mắt kỳ lạ.Để làm dịu bầu không khí, Cô Cốc nói: "Trước tiên chúng ta đừng nghiêm trọng hóa vấn đề, kẻ giết người có thể không ở trong số chúng ta."
Sau khi suy nghĩ, cô nói: "Hay là tối nay chúng ta ở lại phòng khách để có thể giám sát lẫn nhau đi."
"Tốt nhất là không nên."
Kỳ Thiên Hà đột nhiên nói: "Lúc ra khỏi phòng, tôi thấy trên cửa có ghi tên."
Cô Cốc sửng sốt một lát, chạy tới kiểm tra, tổng cộng có sáu phòng cho khách, mỗi một cánh cửa đều có khắc tên người chơi, cô đi xuống với vẻ mặt nghiêm túc, Kỳ Thiên Hà nói đúng, nếu mỗi phòng đều có đánh dấu riêng cho từng người thì ở lại phòng khách không phải là chuyện khôn ngoan.Dựa theo ý của phó bản, rõ ràng là muốn họ duy trì trạng thái mỗi người một phòng.Cô Cốc nhíu mày nói với Thẩm Thiền: "Vốn dĩ tớ còn nghĩ hai người chúng ta có thể ở chung một phòng, nhưng bây giờ xem ra không được rồi."
Dù sao có người quen thay phiên nhau gác đêm cũng sẽ khiến bản thân cảm thấy an tâm hơn.Lúc này, Kỳ Thiên Hà bị thu hút bởi một chiếc radio cũ trên tủ, bước tới nhấn vào công tắc _ _"Kẻ giết người hiện đang lẩn trốn ở...
Rè rè...
Hắn được biết đến là tên biến thái đáng sợ nhất thời đại này...
Rè rè..."
Âm thanh của radio chập chờn rồi cuối cùng tắt hẳn.Kỳ Thiên Hà dùng đốt ngón tay gõ nhẹ hai lần vào chiếc radio hỏng nhưng vẫn không cứu được nó.Theo nhịp gõ, đèn chùm pha lê trong biệt thự nhấp nháy, thân thể mọi người vô thức đông cứng lại, may là đại sảnh rất nhanh lại khôi phục ánh sáng.Thẩm Thiền nhỏ giọng nói: "Bây giờ chúng ta có nên đến phòng bếp xem thử không?"
Chưa nói đến kẻ giết người, nếu không có đủ thức ăn và nước uống, ba ngày bọn họ còn không chống nổi chứ đừng nói là bảy ngày.Hà Mạnh Lâm là người đầu tiên cất bước, những người chơi khác cũng nối đuôi nhau đi theo, có lẽ là sợ đồ ăn không đủ, có người sẽ chiếm làm của riêng.Kỳ Thiên Hà không đi theo đoàn người, qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy mấy cây ăn quả bên ngoài biệt thự, như vậy nguồn lương thực cơ bản sẽ không thành vấn đề.
Nếu không phải vì bây giờ đã quá muộn, tùy tiện ra ngoài hái quả không an toàn thì cậu đã đi hái một ít rồi.Tin tốt truyền đến ngay sau đó: có đầy đủ rau tươi và gia vị trong tủ lạnh.Nước, điện, lương thực đều không thành vấn đề, khi lên lầu nghỉ ngơi tâm trạng của mọi người cũng thả lỏng đôi chút, nhưng khi nhìn thấy cánh cửa khắc tên, trong nháy mắt lại lập tức căng thẳng.Tên của người chơi được xếp theo hàng dọc, thoạt nhìn trông giống như bia mộ.Kỳ Thiên Hà cảm thấy cánh cửa này không ổn, không hợp với sự xa hoa của biệt thự, trong biệt thự, ngay cả đồ trang trí cũng có giá trị xa xỉ, chỉ duy các cánh cửa là chọn cửa gỗ cũ kĩ, chỉ cần đẩy mạnh một chút là sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt.Đằng sau cánh cửa là một thế giới khác, nơi ngợp trong vàng son xa hoa phù phiếm.Trong phó bản, một nơi ở như vậy chắc chắn không dễ chịu chút nào.Chỉ riêng tủ thôi cũng đã có tới vài cái, không gian quá rộng nên dù có người trốn ở trong thì cũng khó bị phát hiện.
Kỳ Thiên Hà nằm trên giường, liếc nhìn tủ quần áo bên cạnh, luôn có ảo giác bị người khác nhìn trộm qua khe hở."
Tôi ngủ một lát."
Giường rất rộng nhưng cậu chỉ nằm ở một góc, mặc kệ con vẹt có đồng ý gác đêm hay không cứ chuẩn bị đi ngủ trước, cậu còn phải ở đây vài ngày nên việc ngủ đủ giấc rất quan trọng.Đương nhiên Kỳ Thiên Hà không dám ngủ quá sâu, ở phương diện này cậu có kinh nghiệm rất phong phú, thậm chí đôi khi còn có thể thông qua thao túng tiềm thức khống chế giấc mơ của mình.Vào ban đêm, mỗi khi gió thổi bên ngoài cửa sổ, nhịp đung đưa của ngọn cây lại khuấy động thần kinh cậu.
Ánh trăng chỉ chiếu sáng được nửa giường, Kỳ Thiên Hà không nhịn được trở mình.Loảng xoảng, loảng xoảng.Đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng động lớn.Kỳ Thiên Hà lập tức mở mắt ra.Âm thanh vẫn tiếp tục, tiếng động đó rất lớn, đến mức khiến mọi người không khỏi liên tưởng đến một hình ảnh: Có người đang điên cuồng dùng búa đập vào đồ nội thất.
Không lâu sau, một tiếng hét như tiếng sói tru xé toạc màn đêm.Kỳ Thiên Hà nhìn về phía cửa, không nói gì.Cửa gỗ thông thường không có mắt mèo nên không thể quan sát được những gì đang diễn ra bên ngoài.Tiếng đồ đạc bị đập vỡ truyền đến tai, Kỳ Thiên Hà không khỏi nhíu mày, tiếng động này quá lớn, tuyệt đối không phù hợp với hành vi logic bình thường của một tên sát nhân.
Sự bất thường này khiến cậu đột nhiên muốn ra ngoài tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, trong lúc cậu còn đang cân nhắc lợi-hại, tiếng thét thảm thiết vừa rồi lại vang lên, tiếng ồn dưới lầu cũng càng lúc càng dữ dội.Kỳ Thiên Hà áp mặt vào cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng tủ di chuyển, dường như người ở phòng bên cạnh đang di chuyển đồ vật để chặn cửa.So với những người chơi lâu năm, năng lực bảo vệ tính mạng của cậu không mạnh, càng không thể đặt hết hy vọng vào con vẹt này, Kỳ Thiên Hà có linh cảm rằng đối phương còn gặp rắc rối lớn hơn mình.
Sau khi do dự vài giây, cuối cùng cậu cũng từ bỏ ý định trực tiếp ra ngoài, quay người ngồi xuống giường, cẩn thận nhớ lại âm thanh vừa nãy, thực sự không thể liên hệ nó với bất kỳ người chơi nào mà mình đã gặp hôm nay.Mất tiếng, chói tai, còn hơi lạc giọng.Tiếng búa nện liên hồi đến tận nửa đêm mới dừng lại, dù tố chất tâm lý của Kỳ Thiên Hà có mạnh đến đâu cũng không thể ngủ được vì chuyện này.
Vừa mới sáng cậu đã vội vàng mở cửa.
Ngay khi cửa mở ra, đồng tử Kỳ Thiên Hà trong nháy mắt co lại, phòng khách bừa bộn, chân bàn bị chặt đứt, gỗ vụn bay tứ tung, kính cửa sổ sát đất vỡ tan rơi đầy sàn, gió lạnh buổi sáng thổi vù vù vào.Cửa các phòng trong hành lang lần lượt mở ra, giọng nói của Mục Cường có chút nghi hoặc: "Mọi người đều còn sống sao?"
Tiếng hét đêm qua dường như là phát ra từ một người phụ nữ, nhưng lúc này Thẩm Thiền và Cô Cốc đều đang đứng ở cửa phòng mình.Kỳ Thiên Hà đột nhiên nói: "Đi vào bếp xem thử."
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, đặc biệt là Mục Cường, sắc mặt hơi biến đổi, cầm một cái chân bàn làm vũ khí, cùng Kỳ Thiên Hà đi về phía trước."
Chết tiệt!"
Mục Cường đột nhiên dừng lại.Các nguyên liệu trong bếp đã bị hư hỏng nặng, mọi thứ được cất trong tủ lạnh đều bị đập nát, miếng bít tết nằm rải rác trên đất, máu do rã đông chảy khắp sàn.
Thẩm Thiền và Cô Cốc nhanh chóng chọn ra những thứ vẫn còn ăn được, thậm chí cả lá rau đã nát cũng không bỏ."
Tình hình cũng không tệ lắm."
Kỳ Thiên Hà phát hiện, tuy rằng có rất nhiều quả từ trên cây ăn quả bên ngoài rơi xuống, nhưng những quả ở trên cao vẫn không bị ảnh hưởng.Cậu và Mục Cường phối hợp với nhau ném rơi những quả ở trên cao, số lương thực ít ỏi được phân phát cho mọi người, nhưng hiển nhiên không đủ dùng trong bảy ngày."
Bị lừa rồi."
Mục Cường vẻ mặt khó coi buông lời chửi bới.Thẩm Thiền, người không có mấy cảm giác tồn tại do dự hỏi: "Tiếng hét đêm qua là chuyện gì vậy?"
"Còn có thể là gì nữa!"
Hà Mạnh Lâm không vui nói: "Là âm mưu.
Có thể là ghi âm hoặc là do ai đó tự mình hét."
Lông mi Thẩm Thiền run rẩy, không nói gì.
Cô Cốc lập tức không vui, hỏi: "Anh đang ám chỉ ai vậy?"
Cô ấy và Thẩm Thiền chẳng phải là hai người chơi nữ duy nhất ở đây sao?Phần lớn đồ ăn trong tủ lạnh đều là đồ đông lạnh, chỉ có một ít khoai tây và lá rau nát là còn ăn được, Thẩm Thiền không chịu nổi bầu không khí cứng nhắc này nên chủ động đi nấu ăn.Khoai tây sau khi xào tỏa ra mùi thơm, mũi của Kỳ Thiên Hà động đậy, đi về phía cửa bếp.
Thẩm Thiền nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại, cười nói: "Không cần giúp, tôi tự làm được."
Kỳ Thiên Hà chỉ nhìn sơ qua kết cấu của phòng bếp và đồ vật trong từng tủ rồi đi ra ngoài.Hà Mạnh Lâm rất cảnh giác, vội vàng chạy tới hỏi cậu có phát hiện ra điều gì không.Kỳ Thiên Hà vẫn còn rất nhiều nghi ngờ về chuyện xảy ra đêm qua: "Cậu không thấy hiệu quả làm hư hại thức ăn có hơi thấp à?
Thà đốt thành than còn hơn."
Như vậy có thể trong lúc tất cả không ai hay biết, đầu độc mọi người trong phòng bằng khí carbon monoxide.Khóe miệng Hà Mạnh Lâm giật giật: "Than ở đâu ra?"
Kỳ Thiên Hà: "Không biết vì sao, trong tủ bếp có để một ít.
Hơn nữa, đầu độc hoặc điều khiển một vụ nổ từ xa cũng không khó."
Một tên sát nhân mặc kệ nguy cơ bị phát hiện, hành động đêm khuya chỉ để phá hoại thức ăn, không khỏi có hơi ‘phèn’.Hà Mạnh Lâm bị hỏi đến á khẩu: "Có lẽ hắn thích tra tấn người khác một cách chậm rãi cho đến khi họ tuyệt vọng."
Sau khi qua loa ăn sáng xong, Mục Cường hỏi: "Có ai muốn cùng tôi ra ngoài biệt thự xem thử không?"
Kỳ Thiên Hà xung phong.
Hôm qua trời đã tối nên không thích hợp để ra ngoài điều tra, cậu cũng tò mò muốn biết thế giới bên ngoài trông như thế nào.Hà Mạnh Lâm: "Tôi cũng đi."
Phùng Quân vốn cũng muốn đi, nhưng nghĩ dù sao cũng phải có người ở lại trông coi bên trong nhà nên đành nuốt lại lời định nói.Sáu người chia thành hai nhóm, một nửa ở lại trông coi biệt thự, nửa còn lại ra ngoài khám phá.Biệt thự có một khu vườn nhỏ riêng, rất rộng, phải mất một lúc mới có thể đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài là một mảnh đất hoang vu, càng đi về phía trước địa hình càng trở nên cao hơn, thậm chí một cái cây cũng không có.
Kỳ Thiên Hà nhìn thấy một ngọn đồi nhỏ, vội vàng chạy đến, trèo lên đỉnh đồi nhìn xung quanh, sắc mặt có chút ngưng trọng.Mục Cường đi phía sau cậu dừng lại hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Biển."
Kỳ Thiên Hà nói chậm hơn nửa nhịp.Xa xa là một đại dương mênh mông, nước biển xanh thẳm, xanh đến mức hơi đen, đường bờ biển quanh co khúc khuỷu, không có dấu hiệu bất kỳ tàu thuyền nào neo đậu."
Nhưng vách đá không dốc", Kỳ Thiên Hà nói thêm, "Nếu có dụng cụ thì có thể trèo xuống một cách dễ dàng, có khi có thể tìm thấy một hang động giấu người."
Dựa theo miêu tả của cậu, trong đầu Mục Cường và Hà Mạnh Lâm đồng thời hiện lên hình ảnh một tên sát nhân cùng bộ xương khô sống chung trong một hang động.
Mục Cường đi về phía trước, ước lượng độ cao của vách đá, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta có thể thử xem."
Nhưng trước đó, họ phải quay về tìm dụng cụ đã.Họ đi theo đường cũ trở về biệt thự, khi vào đại sảnh thì không thấy ai cả, Kỳ Thiên Hà nhặt một mảnh thủy tinh vỡ từ cửa sổ sát đất lên, lặng lẽ đi lên lầu.
Ban ngày, hành lang lầu hai không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ hai ô cửa sổ nhỏ, khiến cả hành lang trông cực kì tối tăm u ám.
Gần cuối hành lang, Cô Cốc đang cầm dao bếp, sắc mặt tái nhợt, Thẩm Thiền còn thê thảm hơn, ngay cả kéo trong tay cũng không cầm được, toàn thân run rẩy.Hai người cùng lúc đối diện với một cánh cửa, Cô Cốc đang không ngừng gọi tên Phùng Quân trong sự ngỡ ngàng."
Sao vậy?"
Kỳ Thiên Hà đột nhiên hỏi.
Thẩm Thiền suýt nữa ném kéo đi, nhìn thấy là cậu, cô lại hưng phấn như được tha bổng, ngắt quãng nói: "Phùng Quân ở trong đó đã lâu, dù chúng ta có hét thế nào cũng không ra."
Thời gian quay trở lại nửa giờ trước, Phùng Quân muốn đi vệ sinh, sau chuyện tối qua, nơi này đã không còn an toàn, ba người quyết định đi chung với nhau, nhưng dù sao thì Cô Cốc và Thẩm Thiền cũng là phụ nữ, không thể nào đi vào cùng được, cho nên bọn họ đợi ở bên ngoài, cứ khoảng ba mươi giây lại nói chuyện với người bên trong một lần.Tuy nhiên, chưa đầy một phút sau khi Phùng Quân tiến vào lại đột nhiên không thấy cậu ta trả lời.Thẩm Thiền nhỏ giọng nói: "Mọi người có ngửi thấy mùi máu không?"
Còn chưa dứt lời, cô vừa mở miệng, mùi gỉ sét như thể đã quanh quẩn đầu mũi, không thể nào xua đi được."
Tránh ra."
Mục Cường tiến lên phía trước, lùi lại hai bước, chuẩn bị đá cửa.Hắn là người mạnh nhất ở đây.Nói xong, hắn chạy nhanh một chút, liên tiếp đá mạnh ba cái, sau một tiếng "rầm", cửa rốt cuộc cũng mở ra.Nhà vệ sinh và phòng tắm được tích hợp, chỉ ngăn cách bằng một tấm rèm.
Bây giờ tấm rèm bị kéo sang một bên, một người đàn ông bị treo ngược trên thanh sắt...
Trên cổ người nọ găm ba mũi tên, gần cửa sổ có gắn một chiếc nỏ.Miệng Phùng Quân bị nhét một miếng vải, khoang miệng gần như muốn nứt ra, máu từ lỗ thủng trên cổ trào ra, cổ cũng nghiêng sang một bên một cách không bình thường.Biểu cảm của Mục Cường lúc này cũng chẳng khá hơn là bao so với Phùng Quân đã chết.
Dây câu, lưỡi dao lam và một số linh kiện nhỏ nằm rải rác trên mặt đất đủ để chứng minh rằng có người đã thiết lập cơ quan, khi mở cửa thì sẽ bắn người.Mục Cường nghiến răng, nhấn mạnh: "Nhìn kìa, trên bụng hắn có vết thương, chắc chắn hắn đã chết trước khi tôi đá cửa!"
Không ai nói gì.
Mục Cường nhấn mạnh từng chữ: "Chuyện này không liên quan đến việc tôi đá cửa, đúng không?!"
Thẩm Thiền tỏ vẻ né tránh, do dự nói: "Có lẽ vậy, có lẽ vậy."
Trên thực tế, mọi người đều biết rằng vết thương ở bụng không đủ để gây tử vong, thậm chí có thể là tác nhân khiến họ cố tình nghĩ rằng người bên trong đã chết.Tâm lý Mục Cường bắt đầu mất cân bằng, vẻ mặt méo mó thấy rõ, hận tại sao mình lại là người mở cửa.Kỳ Thiên Hà hạ mi mắt xuống, kỳ thực, việc Mục Cường đá cửa có tỉ lệ khả năng xảy ra nhất định, trong số những người có mặt, hắn cao lớn dũng mãnh, cơ bắp khiến hắn trông rất cường tráng.
Ngay cả trong tiềm thức của mình, hắn cũng sẽ chủ động làm bất cứ công việc nào đòi hỏi sức khỏe."
Loại chuyện ngoài ý muốn này rất khó tránh khỏi."
Cô Cốc an ủi hắn, "Phùng Quân cũng sẽ không trách anh đâu."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!"
Tôi sợ hắn trách à?
Tôi chỉ sợ..."
Còn chưa kịp nói hết mấy chữ cuối cùng, lồng ngực Mục Cường đã phập phồng dữ dội.Điều đáng sợ nhất là nếu giết người chơi trong phó bản, độ khó của trò chơi tiếp theo sẽ tăng lên.Kỳ Thiên Hà đột nhiên đi nhanh đến bên cửa sổ nhỏ, phát hiện trên tường có nửa dấu giày, Hà Mạnh Lâm nhìn qua, thở phào nhẹ nhõm: "Có dấu giày chứng tỏ rất có thể là do người làm."
Chỉ sợ nhất là gặp phải những thứ bẩn thỉu.Sau khi so sánh dấu giày, nó không trùng với bất kỳ ai có mặt ở đó.Hà Mạnh Lâm đưa ra một giả thuyết: "Ngoài chúng ta ra, có khi nào còn có người chơi thứ bảy nào đó đang thực hiện nhiệm vụ giết người không?"
Câu hỏi này không có ai trả lời.Vì tâm trạng bất ổn của Mục Cường nên kế hoạch thám hiểm vách đá bị gác lại.
Mọi người quyết định tạm thời hành động tập thể và kiểm tra kỹ lưỡng căn biệt thự.
Tình trạng của Mục Cường tệ hơn dự đoán, hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh trước đây.Cô Cốc thì thầm với Kỳ Thiên Hà: "Cách đây không lâu hắn đã thất bại hai nhiệm vụ, gần đây lại gặp xui xẻo, tuần trước còn ngã từ trên lầu xuống nữa."
Nếu lần này hắn lại thất bại nữa, có thể sẽ phải đối mặt với những lời đe dọa giết người ngoài đời thực.
Kể cả khi có thể may mắn sống sót qua phó bản này, một khi trò chơi xác định hắn là nguyên nhân gây ra cái chết của Phùng Quân, độ khó của màn tiếp theo sẽ tăng cao, hắn sẽ rơi vào một vòng luẩn quẩn.Khi bọn họ kiểm tra xong biệt thự thì đã là buổi trưa, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Trong khoảng thời gian này, Mục Cường và Hà Mạnh Lâm đã xảy ra nhiều cuộc cãi vã, đôi khi Hà Mạnh Lâm nói chuyện quá ngu ngốc, bình thường Mục Cường sẽ không để ý, nhưng bây giờ lại giống như que diêm chỉ cần chạm vào một chút là có thể bùng cháy.Trong giờ ăn trưa, hai bên suýt nữa thì đánh nhau, Mục Cường vô tình làm đổ một chiếc đĩa, nước canh bên trong bắn vào ống quần của Kỳ Thiên Hà.Tiếng đĩa vỡ vang lên giòn giã đến mức khiến tim mọi người hẫng một nhịp, lý trí của Mục Cường lúc này cũng trở lại.Kỳ Thiên Hà đặt dao nĩa xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm.Khi cậu đứng dậy, mọi người đều vô thức hít sâu một hơi.Kỳ Thiên Hà bước tới gần Mục Cường, từ trên cao nhìn xuống hắn.Những kẻ trở về về cơ bản là kẻ điên, bọn họ có hàng vạn cách để khiến người khác sống không bằng chết.Giọng nói của Mục Cường khô khốc: "Đợi đã..."
"Thả lỏng đi."
Hả?Kỳ Thiên Hà mỉm cười, áo sơ mi trắng của cậu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ: "Không sao cả, chỉ cần chúng ta đoàn kết, khó khăn trước mắt đều có thể giải quyết."
Kỳ Thiên Hà có vẻ ngoài ôn hòa vô hại, giọng nói được rèn luyện đặc biệt, mỗi động tác đều toát ra sự gần gũi nồng đậm, đây là khí chất đặc biệt của một chuyên gia trị liệu.Mục Cường ngạc nhiên: "Cậu không tức giận sao?"
Không có người chơi nào thực sự có tính cách tốt, sự áp bức của trò chơi đã khiến trong tiềm thức họ từ lâu ẩn chứa một phần bạo lực.Kỳ Thiên Hà cười khẽ trong lòng.Mùi súp trên quần áo vẫn còn đang bay vào mũi cậu, không tức mới là lạ đó.Nhưng cậu chỉ có thể kìm nén.
Nếu như tâm lý một người đang trên đà sụp đổ, người nọ sẽ rất dễ dàng mất khống chế hành vi, nhỡ đâu hắn muốn giết người báo thù, bản thân lại không có biện pháp tự vệ, chẳng phải cậu sẽ là người đầu tiên bị tai bay vạ gió sao?"
Tôi không giận."
Kỳ Thiên Hà bình tĩnh nói: "Tình hình của cậu không tốt, tối nay đến phòng tôi đi."
Mục Cường kinh hãi: "...
Để làm gì?"
"Tôi giúp cậu tư vấn tâm lý trước khi đi ngủ."
Mục Cường lập tức nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí còn nghĩ Kỳ Thiên Hà có ‘sở thích đặc biệt’, bởi vì vóc dáng đẹp, trước kia hắn cũng từng bị người cùng giới tính tán tỉnh.
Sau đó lại nghĩ, nếu mình có thể nhận được sự hỗ trợ từ người này thì có thể lập một đội cùng vượt phó bản tiếp theo.
Có người trở về bên cạnh, dù độ khó của bản thân tăng lên vẫn có thể sống sót.Vậy thì trả giá một chút cũng đáng."
Được."
Cuối cùng Mục Cường cũng gật đầu một cách nặng nề.Kỳ Thiên Hà suy nghĩ một lát rồi nhìn những người khác: "Các cậu cũng tới đi, nhớ thay ca nhé."
Trong giọng nói của cậu không hề có chút cợt nhả nào, biểu lộ sự nghiêm túc.Mục Cường sửng sốt, chẳng lẽ là hắn hiểu lầm?Thẩm Thiền im lặng hỏi nhỏ: "Cậu... thật sự muốn giúp chúng tôi tư vấn sao?"
"Đương nhiên rồi," Kỳ Thiên Hà gật đầu, "Trò chơi nhắc nhở chúng ta là một tập thể, mà trong tập thể của tôi, tuyệt đối không được có người tinh thần bất ổn."
Đây là lời khẳng định với tư cách một bác sĩ tâm lý.Xế chiều, Kỳ Thiên Hà bắt đầu tiến hành tư vấn 1vs1 trong phòng theo đúng như đã hứa, thôi miên nhẹ nhàng giúp giải tỏa căng thẳng cho những người chơi rất nhiều.Sau khi tư vấn tâm lý cho người chơi cuối cùng, Kỳ Thiên Hà mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần nằm trên giường."
Có gì đó không ổn."
Con vẹt hiếm khi nói chuyện với cậu, hời hợt “ồ” một tiếng.Kỳ Thiên Hà hơi nheo mắt: "Thẩm Thiền và Cô Cốc đều là người chơi lâu năm, nhất định có đạo cụ mang theo, sao ban ngày lại đứng trơ ra ở cửa nhà vệ sinh?"
Sự chú ý của con vẹt tập trung vào chiếc chăn bị đá sang một bên, giơ móng vuốt lên rồi thả xuống, cố gắng kiềm chế ham muốn chăm sóc Kỳ Thiên Hà của mình, hừ lạnh một tiếng: "Đạo cụ là vật phẩm hiếm, trong tình huống bình thường người chơi sẽ không muốn sử dụng."
Kỳ Thiên Hà cũng nghĩ tới điều này nên không hỏi ngay lúc đó."
Biểu cảm sợ hãi của bọn họ trông rất giả."
Đây chính là điều khiến Kỳ Thiên Hà khó hiểu nhất, từ biểu hiện của những người chơi này cậu hoàn toàn không nhìn ra họ có kinh nghiệm phong phú, cậu luôn cảm thấy mình đã bỏ qua một điểm chí mạng nào đó.·Đêm đen yên lặng buông xuống.Tiếng sột soạt giống như con côn trùng nhỏ đang khoan vào tai, Mục Cường rất nhạy bén, nhận ra nguồn phát ra âm thanh là một tờ giấy không biết từ đâu nhét vào khe cửa.
Hắn do dự một lát, đi tới, khom người nhặt lên, nhẹ nhàng lật ngược lại _ _ đó là một bức phác họa sống động như thật, trong tranh, đầu của Phùng Quân rũ xuống một bên, chết không nhắm mắt."
Á!"
Một tiếng hét chói tai xuyên thủng màn đêm.Bức tranh này chân thực đến nỗi như thể người trong tranh sẽ bước ra ngay lập tức.Mục Cường lại nhớ tới cảnh đá cửa, từ trong bản phác họa, có thể tưởng tượng được lúc Phùng Quân bị đâm thủng cổ đã đau đớn đến mức nào.Đủ loại cảm xúc tiêu cực đan xen, khiến hắn nhất thời còn muốn mở cửa ra xem có bắt được kẻ đã nhét bức tranh vào không.
Mãi đến khi móng tay bấm vào thịt đến chảy máu, hắn mới dừng lại được sự xúc động đó.6:30 sáng.Trời vừa bắt đầu hửng sáng, Kỳ Thiên Hà là người đầu tiên mở cửa.Mục Cường là người cuối cùng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.Kỳ Thiên Hà chặn ở cầu thang, đợi mọi người đến đông đủ mới trầm giọng nói: "Đây là chiến thuật tâm lý.
Kẻ giết người đứng sau muốn phá vỡ từng lớp phòng tuyến tâm lý của chúng ta."
Cô Cốc lo lắng nhìn Mục Cường: "Nhưng có một số việc con người không thể kiểm soát được."
Mọi người đều có lúc không kiểm soát được cảm xúc của mình.Kỳ Thiên Hà: "Tôi đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi.
Mục Cường hiện tại là mục tiêu chính của hung thủ, sau này mỗi lần hắn ra tay, tôi đều sẽ tiến hành tư vấn tâm lý.
Nếu cần thiết, tôi sẽ trực tiếp tiến hành thôi miên trung cấp để tăng cường khát vọng sống của hắn."
Mục Cường đứng bên cạnh tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu.Kẻ giết người giây trước vừa đả kích tinh thần hắn, giây sau Kỳ Thiên Hà đã tiến hành tư vấn tâm lý.
Kẻ giết người tiếp tục đả kích, Kỳ Thiên Hà tiếp tục cứu vớt.Sống rồi chết, chết rồi lại sống, luôn trong tình trạng thoi thóp.Nghĩ đến đây, đôi môi nhợt nhạt của Mục Cường khẽ giật giật: "Không cần phiền cậu thế đâu."
"Không phiền."
Kỳ Thiên Hà nhìn hắn đầy khích lệ: "Tôi còn, phòng tuyến tâm lý của cậu cũng sẽ còn."
Ngay cả khi thế giới tinh thần bị vỡ thành từng mảnh, cậu cũng có thể ghép nó lại với nhau.Mục Cường: “…”
Thế giới này không đáng để sống nữa.
Mai: Chúc mừng kỉ niệm 12 năm debut của chồng em, Lee 'Faker' Sanghyeok, dù kết quả hôm nay chưa phải là tốt, nhưng với em, anh chính là POM của cặp trận này, cảm ơn anh vì tất cả, cảm ơn anh vì 12 năm rồi vẫn ở đây, cảm ơn anh vì "Ở trong những tình huống ngặt nghèo nhất, thì T1 nhìn về phía đường giữa của họ", ngọn hải đăng của em hôm nay vẫn làm rất tốt, mong anh sẽ thật vui trong 1 dịp kỉ niệm quan trọng của mình, còn em nguyện làm 1 ánh nến nho nhỏ, ở phương xa cầu chúc anh hạnh phúc 🥺