Ngôn Tình Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,705
0
36
AP1GczP_KMKlrh0BheViFMRzApuoqlSO-lhYYuxL6k4boUrYkmwldIb6JJvuaPoYCuHKrCAta7fK1OCzJXuoUYBpwFeXbP9uhflOweWaM1cj1Xaj1bZNntj7qkUw1hfCRrjAvqNs1h37z_C8jy66HFInbwiz=w215-h322-s-no-gm

Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Tác giả: Băng Mỹ Thức Bất Gia Đường
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ta lớn lên trong Hoắc phủ, suốt mười sáu năm chưa từng một lần đặt chân ra ngoài.

Khi vừa bước qua tuổi mười sáu, kế mẫu đã gả ta cho một người đàn ông góa vợ.

Vừa được gả đi, chưa kịp bái đường, người ấy đã đột ngột qua đời.

Huynh trưởng đón ta trong bộ hỷ phục quay trở lại Hoắc phủ.

Kế mẫu lại nói, “Con gái đã gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi,” bà không cho phép ta bước vào cửa phủ.

Huynh trưởng giận dữ, định lên tiếng lý lẽ.

Ta chỉ mỉm cười dịu dàng, khẽ níu tay huynh ấy:

"Thôi vậy, không được thì để ta sống một mình cũng tốt."​
 
Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Chương 1


Phố Đông, ngõ Dương Liễu.

Mỗi khi xuân về, liễu phất phơ theo gió, bay khắp nơi. Nếu đóng cửa thì ngột ngạt, mà mở ra thì trong nhà lại đầy những sợi liễu mỏng manh tung bay.

"Hắt xì!" Ta không nhịn được, hắt hơi một cái.

Trương ma ma khẽ khàng mang vào một chậu nước, tỉ mỉ lau dọn bàn ghế. Bà vừa làm vừa khuyên nhủ:

"Tiểu thư mau đeo khăn che mặt vào, kẻo đêm lại thấy khó chịu trong ngực."

Ta, một kẻ xuyên không, lại mắc chứng viêm mũi dị ứng. Vừa được thoải mái nằm ở Hoắc phủ hai ngày, ai ngờ lại bị gả đi.

Gả thì gả thôi, nhưng là gả cho một người góa vợ trong nhà họ Trương đã sa sút.

Nghe nói Trương góa vợ vốn nằm liệt giường đã lâu, định cưới ta về để xung hỉ, mong gặp được may mắn mà kéo dài mạng sống.

Chỉ có điều vì quá mừng rỡ khi cưới được một kế thất là đích nữ nhà quyền quý, ông ta vui quá mà lăn ra chec.

Ông ta chec cũng không sao, chỉ là lễ bái đường còn chưa kịp thực hiện.

Người nhà họ Trương bèn muốn giữ ta lại làm góa phụ.

Huynh trưởng ta, người vốn ít khi biểu lộ tình cảm, lần này dường như vì thương xót hoặc cảm thấy nhục nhã, liền vội đón ta lên kiệu hỷ đưa về Hoắc phủ.

Kế mẫu nghe tin, đã sớm sai người ngăn cản không cho ta vào cửa:

"Con gái đã gả ra ngoài là như bát nước đổ đi."

“Nàng dâu mới gả đi mà trở về nhà mẹ đẻ, chẳng phải sẽ đem xui xẻo cho cả nhà sao? Trong phủ vẫn còn nhị tiểu thư đang chờ gả, đại tiểu thư nên tự về lại Trương gia thì hơn.”

Huynh trưởng còn muốn lên tiếng tranh luận.

Ta chỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng nắm tay hắn:

"Thôi, không sao đâu, nếu không được thì ta tự sống một mình cũng tốt."

Sống một mình thật không tệ!

Nhân lúc Hoắc phủ muốn rũ bỏ gánh nặng là ta, ta liền xin chứng nhận hộ tịch. Bán bộ hỷ phục đi liền có thêm chút bạc, ta thuê được một căn viện nhỏ trong ngõ Dương Liễu trên phố Đông. Viện tuy không lớn, chỉ có ba gian chính, mỗi bên đông tây đều có hai gian phòng nhỏ, phía sau còn một gian bếp. Tất cả đều đủ dùng.

Trong nhà giờ chỉ có ta và gia đình ba người của Trương ma ma từ nhỏ đã chăm sóc ta, đó là toàn bộ nhân lực của ta lúc này.

Ta đang kê một chiếc bàn nhỏ bên giường để tính toán sổ sách.

Khăn che mặt tuy có thể chắn bớt phấn liễu bay vào mũi, nhưng đeo trong nhà thì lại thấy vướng víu.

Nếu có thể buộc một lớp lụa mỏng lên cửa sổ thì tốt hơn nhiều. Nhưng từ xưa, lụa mỏng tựa cánh ve vốn là thứ quý giá. Huống chi cửa sổ lớn như vậy, mua cả tấm thì thừa, mà mua theo thước thì lại càng đắt.

Giờ trong tay còn khoảng năm mươi lượng bạc, mua lụa thì đủ, chỉ là bỏ tiền ra thật xót xa. Không có nguồn thu vào, ngày tháng cũng cần phải tính toán kỹ lưỡng. Thân xác này từ trước vốn chẳng cần lo liệu gì, của hồi môn do thân mẫu để lại đã bị bán gần hết. Những thứ còn lại hoặc là vật quá to không thể mang ra khỏi Hoắc phủ, hoặc là những món đồ có dấu ấn rõ ràng, khó lòng mà đổi thành bạc.

Hiện tại, việc quan trọng nhất với ta chính là tìm cách kiếm tiền.

Đang vò đầu bứt tóc thì từ xa có tiếng động, chẳng mấy chốc, cô bé người hầu mười hai tuổi, là con gái của Trương ma ma - Xảo Thư, chạy ào vào:

"Tiểu thư, tiểu tư kế bên nhà bên lại đến mượn đồ."

Nhà bên cạnh dường như mới thuê cùng thời gian với chúng ta, có một chủ và một tớ, tuổi ngoài hai mươi, nghe nói là chuẩn bị vào kinh dự thi.

Chủ nhân nhà đó da trắng như ngọc, dung mạo lại chẳng kém gì Phan An. Tiểu tư thì nhanh nhẹn lanh lợi, cười lên lộ ra hàm răng trắng sáng, vừa gặp đã nói chuyện thân thiết với Xảo Thư.

Mấy ngày gần đây, Xảo Thư cũng đã quen thân với cậu nhóc đó, biết tên cậu ấy là Trường Cung, quê ở Hồ Châu.

Miệng thì phàn nàn, nhưng trên mặt Xảo Thư chẳng có chút bực bội, vì cặp chủ tớ này đối nhân xử thế cực kỳ khôn khéo. Mượn củi thì trả lại hai lạng đường, mượn đồ dùng thì tặng lại những món đồ nhỏ nhắn thanh nhã, mặc dù không đáng giá.

Hôm trước, Trương ma ma làm bánh hành, Trường Cung ngửi thấy mùi thơm bèn qua xin hai cái, không ngờ hôm sau lại trả bằng một rổ mơ. Mùa này mơ vừa chín, rất đắt đỏ, xem ra thân phận của chủ tớ bên ấy cũng không phải đơn giản.

Hôm nay, Xảo Thư chạy vào nói:

"Trường Cung bảo là phấn liễu bay thật phiền phức, công tử nhà cậu ấy nghẹt mũi, hai người đàn ông trong nhà toàn dùng vải thô, họ muốn hỏi tiểu thư có tấm lụa mỏng nào không?"

Nghe xong, ta nhìn tấm khăn che mặt mới để ở góc bàn, chợt nảy ra một ý.

Ta liền gọi Xảo Thư: "Muội quay lại bảo Trường Cung về hỏi ý kiến công tử nhà cậu ấy, bảo rằng hiện giờ ta có một cách có thể ngăn phấn liễu, xem công tử nhà cậu ấy có muốn góp chút bạc không?"
 
Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Chương 2


Hiện giờ một tấm lụa mỏng cũng phải tốn bốn lượng bạc, còn muốn loại vừa mỏng vừa trong suốt thì phải tới tám lượng. Đắt quá đắt.

Nhưng cũng may, lụa này dùng được mấy năm, tính ra mỗi năm cũng chẳng tốn bao nhiêu. Nếu có người cùng mua chung thì lại càng rẻ. Nhìn vị công tử nhà bên ăn được quả mơ xuân đắt đỏ như vậy, chắc hẳn không phải xuất thân nghèo khó.

Quả nhiên, Trường Cung quay về bẩm báo một hồi, rồi mang tin vui trở lại: “Công tử nhà ta nói đề nghị của cô nương rất hay, đây là năm lượng bạc, nếu không đủ tối nay sẽ mang thêm qua.”

Ta vội đáp: “Vậy là đủ rồi.”

Chiều hôm đó, ta liền sai Trương ma ma đi mua lụa mỏng, cắt ra, gắn thanh kéo, kết thành rèm lụa có thể di chuyển qua lại trên khung cửa.

Sau khi treo lên, quả nhiên nhẹ nhàng thoáng khí, lụa mỏng lay động trong gió, nhìn cũng có phần thú vị.

Phần còn lại, ta bảo Trương ma ma cùng phu quân bà sang giúp nhà bên lắp rèm.

Mãi đến lúc chạng vạng, Trương ma ma mới trở về, mặt mày hớn hở nói: “Nếu tiểu thư nhìn thấy công tử nhà bên hẳn sẽ ngạc nhiên, phong thái người ấy đường hoàng đỉnh đạc, quả thực chẳng kém cạnh các công tử trong Hoắc phủ chút nào.”

Trương ma ma ở Hoắc phủ bao năm, người bà khen hẳn là không tầm thường. Ta chỉ cười cho qua như nghe chuyện phiếm.

Bà lại nói: “Nhìn ta này, vui quá nên quên mất là tiểu thư còn chưa ăn tối, để ta đi nhóm lửa ngay đây.”

Chưa kịp để Trương ma ma bận rộn, Xảo Thư đã ôm một hộp đồ ăn chạy vào: “Trường Cung nói công tử nhà cậu ấy muốn cảm tạ chúng ta, đặc biệt đặt một bàn tiệc ở Huệ Xuân Lâu mang tới. Tiểu thư, giờ phải làm sao đây?”

Ta nhìn lên bức tường cao ngăn cách hai nhà, khẽ mỉm cười: “Luận công thì mọi người còn vất vả hơn ta, hôm nay Trương ma ma cũng đã mệt nhọc, nếu có bàn tiệc thì đúng là khỏi phải làm cơm tối rồi.”

Thế là ai nấy đều vui vẻ.

Ta lại nhìn bức tường cao kia thêm một lần, trong lòng dâng lên chút cảm phục.

Một người biết đối nhân xử thế chu đáo đến từng chút như vậy, hẳn là một quân tử nhã nhặn hiếm gặp.

Cuối tháng, huynh trưởng đến thăm, mang cho ta năm lượng bạc:

"Muội cũng biết đấy, tẩu tẩu muội canh giữ chặt chẽ quá, số bạc này muội cứ cầm lấy, nếu thiếu thì bảo Xảo Thư đến tư thục tìm huynh."

Mẫu thân ta năm xưa là con gái độc nhất của nhà phú hộ trong làng, từng chu cấp cho phụ thân ta vào kinh dự thi, nhưng cuối cùng lại để phụ thân tiêu tán hết tài sản. May mắn là phụ thân có chí, đỗ đạt thành danh, trở thành một vị Thám hoa. Lúc ấy, mẫu thân đã sinh huynh trưởng và đang mang thai ta. Phụ thân luôn mang lòng biết ơn mẫu thân, nhưng tình cảm thì không mấy đậm đà. Dù vậy, ông cũng không quên tình phu thê son sắt, đưa mẫu thân cùng lên kinh thành.

Mẫu thân ta bạc mệnh, lúc sinh ta đã vì khó sinh mà qua đời. Nửa năm sau, kế mẫu Triệu thị bước chân vào cửa.

Đến nay, câu chuyện tình thắm thiết giữa Thám hoa lang và Triệu thị cùng nhau làm thơ ngắm hoa mai vẫn là một giai thoại được truyền tụng khắp kinh thành.

Một năm rưỡi sau, Triệu thị sinh cho phụ thân một ái nữ tên là Hoắc Kiều Kiều, nàng được phụ thân ta yêu thương vô cùng, đến mức quên bẵng trong phủ còn có một đích nữ như ta.

Bị Triệu thị cố tình chia cách, huynh trưởng và ta chẳng mấy khi có dịp gần gũi, một năm chỉ gặp vài lần vào dịp lễ Tết.

Năm ngoái, Triệu thị chọn cho huynh trưởng một người vợ, là ái nữ của quan thất phẩm, lớn hơn huynh trưởng ta hai tuổi, tính cách nghiêm nghị cứng cỏi, chẳng có chút yếu mềm của nữ nhi, khiến huynh trưởng buồn khổ không thôi. Nhưng ta lại thấy cuộc hôn nhân này khá tốt, ít nhất cũng khiến huynh ấy chuyên tâm học hành, sang năm phải chuẩn bị lên kinh dự thi rồi.

"Huynh không cần lo cho muội, hiện tại muội vẫn đủ tiền tiêu." Nếu không đủ, ta cũng có thể tự kiếm được.

Huynh tưởng ta từ chối, liền nói: "Muội cầm lấy đi. Phụ thân... phụ thân nói muội sống một mình cũng được, sau này có dịp sẽ đến thăm."

Phụ thân ta, người chỉ lo gieo giống chứ chẳng màng nuôi dưỡng, liệu có nhớ đến điều này không? Ha! Nếu không phải huynh trưởng nhắc, e là ông đã quên mất mình còn có một cô con gái như ta.

Ta lặng lẽ suy nghĩ, không trông mong thì chẳng thất vọng, cúi đầu nghịch ngón tay.

Giữa ta và huynh trưởng cũng chẳng còn gì để nói, ngồi thêm một lát thì huynh ấy đứng dậy:

"Không có gì nữa thì ta về đây."

"Để muội tiễn huynh một đoạn," thật ra ta tiễn huynh ấy cũng là vì năm lượng bạc này.

Ngõ Dương Liễu chật hẹp không tiện cho xe ngựa đi vào, ta tiễn Hoắc Nham Ngọc đến cổng. Nhìn bóng huynh ấy đi khuất, ta vừa quay người lại liền chạm mặt hai chủ tớ nhà bên đang chuẩn bị ra ngoài.

Chỉ thấy Trường Cung cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng sáng. Công tử nhà cậu ấy đưa mắt từ bóng lưng huynh trưởng trở lại, nhìn ta đầy ẩn ý.

Ánh mắt ấy khiến ta thoáng nghĩ, có lẽ vị công tử này đã hiểu lầm rồi.

Một thiếu nữ trẻ tuổi có người hầu hạ, lại sống một mình trong viện nhỏ, thỉnh thoảng có nam nhân ghé thăm…Nhìn thế nào cũng giống một ngoại thất bí mật được che giấu cẩn thận!
 
Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Chương 3


“Tiết công tử định ra ngoài sao?”

Đã bị hiểu lầm, ta dứt khoát chủ động chào hỏi.

Trong mắt Tiết công tử, ta nở nụ cười nhẹ nhàng, nét mặt bình thản, dáng đứng đoan trang.

Tiết công tử nhìn ta chăm chú trong thoáng chốc rồi cũng nở nụ cười. Nụ cười ấy không hề có vẻ khinh miệt, không biết là nhờ gia giáo tốt hay vì che giấu khéo léo:

“Đúng là định ra ngoài. Cũng nhờ tấm rèm lụa hôm qua của cô nương, Tiết mỗ tối qua ngủ rất ngon giấc.”

“Công tử cũng đã góp bạc, không cần cảm tạ. Vậy không làm phiền công tử thêm nữa.”

Ta khẽ cúi mình đáp lễ, kết thúc cuộc trò chuyện.

Tiết công tử cũng hơi cúi người: “Cáo từ!”

Quả là ‘xa không bằng gần,’ ta vẫn mong có thể giữ mối quan hệ tốt với họ. Huống hồ, Tiết công tử đẹp trai đến vậy, ai mà chẳng muốn ngắm thêm vài lần?

Trước khi vào nhà, ta cố ý dừng lại, liếc nhìn bóng lưng Tiết công tử. Đôi chân dài, eo thon, quả thật đẹp mắt!

Chậc!

Ta cúi đầu nhìn lại eo mình, gần đây ăn uống thoải mái, váy cũng chật hơn một chút. Có lẽ phải ăn ít lại, chăm vận động, giảm cân quả là vấn đề suốt đời của mọi nữ nhân!

Sau bữa tối, ta bảo Xảo Thư dọn dẹp bàn cạnh cửa sổ, rồi lật giở những trang cuối cùng của cuốn tiểu thuyết mới mua. Xong xuôi, ta bày bút mực ra, định viết một truyện ngắn.

Trước khi xuyên không, ta vốn là người đam mê tiểu thuyết, từng sáng tác cả triệu chữ, nhưng sau đó công việc bận rộn nên đành gác lại. Bây giờ thời gian dư dả, lại có thể kiếm được chút bạc, nên cũng muốn viết lại xem sao. Có thêm chút thu nhập thì tốt hơn nhiều chứ.

Nghiên mực, chấm bút, nhưng trong đầu lại hiện ra bóng dáng nam tử trong ngõ lúc nãy.

Vì thế, ta đặt bút viết hai chữ: “Trêu Ghẹo.”

Câu chuyện kể về nàng tiểu thư tên Kiều Nguyệt Dao, một lần lạc đường vô tình thấy bóng dáng xanh thẫm trước mặt, tận mắt chứng kiến người ấy ra tay g.i.ế.t người. Mà kẻ s.á.t n.h.â.n ấy lại chính là vị Lâm An Quận vương, là tiểu thúc thúc của vị hôn phu nàng.

Nhận ra bị phát hiện, hắn muốn diệt khẩu. Nguyệt Dao bất đắc dĩ nói mình có thể mang bí mật xuống mồ. Hơn nữa nàng sắp gả vào nhà hắn, đều là người một nhà cả thôi.

Hắn không rõ nàng nói câu nào làm mình xiêu lòng, chỉ biết là đã buông tha cho nàng một mạng.

Nguyệt Dao vừa về đến nhà thì gặp ngay vị hôn phu tới từ hôn.

Giải quyết ra sao? Chuyện thành thân không quan trọng, cái nàng lo là tính mạng của mình.

Vì thế, nàng nói thẳng với vị hôn phu đừng tự mình đa tình, cả Vương phủ đâu chỉ có mỗi mình hắn là nam tử.

“Nếu muốn gả, ta sẽ gả cho Lâm An Quận vương, có khi sau này gặp nhau ngươi còn phải gọi ta một tiếng thẩm nương đấy.”

Không đánh lại thì nhập hội, đều là người trong nhà, hắn cũng khó lòng mà lấy mạng nàng.

Viết xong nửa phần đầu Trêu Ghẹo, trời cũng đã khuya, ta cầm bản thảo đọc lại một lần, cảm thấy vừa lòng rồi mới thôi.

Quá mệt mỏi, ta nhét bản thảo dưới gối rồi thiếp đi.

Nửa đêm ta mơ thấy mình thành Nguyệt Dao, trước mặt là Lâm An Quận vương, bên ngoài vẻ dịu dàng như nước, nhưng khi chỉ có ta và hắn, mặt hắn trở nên lạnh lẽo, từng ngón tay siết chặt cổ ta, đe dọa cướp đi sinh mạng.

Giấc mơ quá chân thực, khiến ta cảm thấy cổ họng bị siết chặt, không thở nổi, cả người nóng bức như bị hấp trong lò.

Lẫn trong ảo giác là tiếng ai đó gào khóc:

“Tiểu thư… cháy rồi!”

“Tiểu thư, mau tỉnh dậy!”

Ta cố mở mắt, thấy trong phòng đã bùng lên ngọn lửa sáng rực, khói đặc sặc mũi. Ta hít phải không ít khói, toàn thân yếu ớt, ngay cả sức để chạy cũng không còn.

Ta trân trân nhìn ngọn lửa từ cửa sổ bốc lên, chỉ trong chớp mắt đã theo xà nhà lan đến rèm giường.

Thôi không xong rồi!

Chắc là ta quên tắt đèn dầu trước khi ngủ, gió thổi từ cửa sổ đã bén lửa vào tấm rèm mới treo hôm trước, gây ra trận hỏa hoạn này.

Phải chăng đây là tự mình chuốc lấy tai ương?

Ta cười khổ, nhéo mạnh đùi để giữ mình tỉnh táo, thấy bên ngoài cửa sổ, có lẽ là Xảo Thư và lão Vương đang đập cửa, nhưng lửa lớn quá, họ không sao tiến vào được.

Ta phải tự cứu mình!

Ta hất đầu, cố gắng tỉnh táo, kéo tấm vải gần đó, đổ nước từ ấm trên đầu giường để thấm ướt, che mũi miệng rồi đứng lên.

Trước khi chạy, ta không quên nhét bản thảo vào ngực áo.

Nhưng vừa đến cửa sổ, lửa lại bùng lên dữ dội, ta loạng choạng lùi lại, ngã ngồi xuống đất, suýt bị xà nhà rơi trúng đầu, vô cùng chật vật.

Nhìn thấy ta, Xảo Thư khóc lớn hơn. Nhưng với hai người già một đứa trẻ, muốn cứu ta quả là khó như lên trời.

Ta gục dưới gầm bàn, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng đầu óc mơ hồ, có lẽ hôm nay sẽ bỏ mạng tại đây rồi.
 
Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Chương 4


Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng phá cửa “rầm” một tiếng.

Một bóng người cao lớn từ trong biển lửa xông vào, hơi gió ào đến:

“Hoắc cô nương? Hoắc cô nương?”

Phải chăng ta đã sinh ảo giác, vì ta nghe thấy giọng của công tử nhà họ Tiết…

Khi ta tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng rõ.

Cảm giác toàn thân mệt mỏi, như vừa chạy một quãng đường dài. Trương ma ma và Xảo Thư vây quanh ta, vẻ mặt lo lắng, rơi nước mắt không ngừng.

Ta cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra, chỉ còn mang máng nhớ đêm qua có lửa bùng lên và mình được ai đó cứu ra ngoài.

“Trương ma ma, nhà cửa giờ ra sao rồi?” Ta hỏi.

Trương ma ma gạt nước mắt: “Tiểu thư, người đã thế này rồi mà còn lo nhà cửa gì nữa. Để ta về xin phu nhân và lão gia cho phép đưa tiểu thư về phủ.”

“Không được!” Ta vội vàng đáp, “Tuyệt đối đừng đi. Quay về phủ chỉ sợ lại bị gả lần nữa mà thôi.”

Chưa biết sẽ gả cho ai, thà ta tự do sống một mình còn dễ chịu hơn.

Trương ma ma khóc nấc lên: “Tất cả là lỗi của lão nô, phu nhân quá cố đã nhờ cậy lão nô phải chăm sóc tiểu thư cho cẩn thận. Nay hôn sự không thành, lại còn ra ngoài ở riêng, còn suýt mất mạng, sau này lão nô làm sao có thể đối diện với phu nhân nơi chín suối đây.”

Xảo Thư cũng khóc theo: “Tất cả là tại con, nếu con không ngủ quên mà dập đèn đi thì sẽ không xảy ra hỏa hoạn, tiểu thư cũng chẳng phải chịu khổ như vậy…”

Ta bật cười: “Là ta sơ ý khiến mọi người sợ hãi. Người còn sống là tốt nhất rồi, đừng khóc nữa, ta khát khô cả cổ rồi đây.”

Hai người vội rót nước, mang cơm lên, cuối cùng cũng ngưng khóc.

Uống nước và ăn hết một bát cháo lớn, ta cảm thấy hồi phục đôi chút, dựa lưng vào đầu giường, lấy bản thảo tối qua giấu trong áo ra xem, tiện hỏi Xảo Thư:

“Lửa lớn như vậy, ta hít phải khói không thể đi nổi, là ai cứu ta ra thế?”

Xảo Thư đáp: “Tiểu thư không biết đấy, may mà có Tiết công tử và Trường Cung nhà bên cạnh. Lửa bùng lên từ cửa và cửa sổ, lúc phát hiện thì không còn cách nào vào được, phụ mẫu muội cũng cuống quýt cả lên nhưng không biết phải vào trong như thế nào.”

“Tiết công tử trông gầy thế vậy mà lại nhấc bổng bể nước trước cửa, úp lên đầu rồi lao thẳng vào mới cứu được tiểu thư ra ngoài.”

Quả nhiên là vị công tử ấy! Ta khẽ rùng mình. Trong ký ức còn sót lại, một bóng người cao lớn đã vươn tay về phía ta, giọng dịu dàng, nói ta “đừng sợ.”

Thì ra là hắn và thật may mắn vì đó là hắn.

Những câu chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” thường xuất hiện trong tiểu thuyết, khiến người đời cũng noi theo. Nhưng cứu ta một mạng như vậy, liệu hắn có yêu cầu ta lấy thân báo đáp không?

“Nhà bên sao rồi?” Ta hỏi. Lửa lớn thế, nhà cửa liền kề, e khó tránh ảnh hưởng.

Xảo Thư đáp: “Tiết công tử bên đó đỡ hơn chúng ta một chút, nhưng trong nhà cũng tạm thời không ở được. Nghe nói cháy hỏng cả mấy cuốn sách quý, Trường Cung buồn đến phát khóc. Tiết công tử thì giống như tiểu thư, bảo đó đều là vật ngoài thân thôi.”

“Vậy Tiết công tử tính ở đâu?”

Bên nhà ấy chỉ có một gian chính, không có phòng phụ.

Xảo Thư nói: “Họ đang thu dọn đồ đạc, định cùng Trường Cung tạm ra khách đ**m ở mấy ngày.”

Ta cau mày.

Là thí sinh vào kinh dự thi, chắc hẳn thuê phòng ở ngõ Dương Liễu này vì muốn yên tĩnh. Nếu ở khách đ**m, người ra vào ồn ào, e khó mà tập trung ôn bài.

Ân nhân cứu mạng, ta sao có thể ngồi yên lòng được. Ngẫm nghĩ một lát, ta quyết định bảo Xảo Thư sang dọn dẹp căn phòng phía Tây của gia đình lão Vương, rồi mời hai chủ tớ bên ấy qua ở tạm vài ngày, đợi đến khi sửa xong nhà lại quay về.

Ta, Trương ma ma và Xảo Thư ở phòng phía Đông, còn lão Vương thì đành nhờ ông tạm đến ở nhà người quen.

Xảo Thư “Vâng” một tiếng.

Ta lại dặn dò: “Nếu Tiết công tử thấy phiền, không muốn nhận, muội cứ nói khách đ**m ồn ào. Rồi bảo rằng ta đang trật chân, không xuống giường được, dù ở cạnh cũng chẳng gặp nhau.”

“Được!” Xảo Thư cười toe toét, chạy đi.

Ta xoay người cử động một chút, thấy chân tay vẫn còn lành lặn, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Ra cửa sổ nhìn, gian chính đen kịt, cảnh tượng bừa bộn khiến ta thấy khó chịu.

Ôi! Lại thêm một khoản chi phí lớn nữa.

Cũng may bản thảo ta viết đêm qua còn giữ lại được. Một lát nữa bảo Xảo Thư mang ra hiệu sách bán, với điềm “may mắn” thế này, ta không tin nó sẽ không nổi.

Chẳng bao lâu, Xảo Thư quay về báo tin:

“Tiết công tử nói, nếu tiểu thư không chê phiền phức thì đành quấy rầy vài hôm.”

Ta: [Những ngày tươi đẹp cùng chung sống dưới một mái nhà bắt đầu rồi.]

Khụ khụ! Không phải là cùng sống dưới một mái nhà… à không, là cùng sống trong một viện.
 
Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Chương 5


Tiết công tử cùng Trường Cung chuyển vào phòng phía Tây đối diện. Tiết công tử hết sức lịch sự, đứng dưới cửa sổ chào hỏi vài câu. Ta đứng bên kia đáp lời cảm tạ.

Giữa hai viện giờ đây đều bừa bộn, cũng chẳng phân biệt nam nữ, mà công tử ở gần cũng tiện cho việc dọn dẹp.

Chiều đến, Xảo Thư vừa từ tiệm sách về, mặt mày rạng rỡ. Cô bé rút từ túi ra một nắm bạc nhỏ, nói là ông chủ thưởng:

"Ông ấy bảo tiểu thư nếu có bản thảo mới, nhất định phải đưa ông xem trước, không được đưa cho ai khác."

Ta thầm biết ngay, chuyện này chắc chắn thành rồi.

Xảo Thư vui vẻ khi được ta khen ngợi. Ta sai cô bé ra ngoài mua chút thức ăn về, xem như kết thúc một ngày đầy biến động.

Buổi tối, ta trải chăn đệm rồi đi ngủ sớm. Quá mệt mỏi! Có lẽ khói độc vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi cơ thể.

Trước khi ngủ, ánh sáng nhạt từ phòng phía Tây đối diện vẫn chiếu lại, in bóng Tiết công tử cặm cụi đọc sách bên ngọn đèn.

Sáng hôm sau, người sửa nhà vẫn chưa đến, nhưng chủ nhà đã xuất hiện:

"Gọi tiểu thư nhà các người ra đây. Lúc thuê thì nhà còn lành lặn, giờ lại cháy thành thế này, các người buộc phải bồi thường để bọn ta còn sửa lại căn nhà."

"Tiểu thư nhà ta vẫn đang ngủ, người nhỏ tiếng một chút," Xảo Thư khuyên nhủ.

Nhưng chủ nhà càng lớn tiếng: "Mặt trời lên đến đỉnh rồi còn ngủ gì mà ngủ, đừng có viện cớ. Không bồi thường thì theo ta lên quan mà phân xử."

"Ai bảo không bồi thường, tiểu thư chúng ta chắc chắn sẽ sửa nhà tử tế."

"Hừ! Nói thì hay lắm, lỡ các người chạy mất, ta đi đâu tìm? Hôm nay phải đền tiền."

Ta tự nhủ: “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí,” khó tránh thì đành phải đối mặt thôi.

Chỉnh trang lại một chút, ta ra ngoài gặp chủ nhà:

"Lúc trước bà nói nhà này có thể bán cũng có thể cho thuê. Giờ nhà gặp hỏa hoạn, sửa chữa cần nhiều tiền. Nếu bà vẫn muốn bán, chi bằng ta mua lại?"

Chủ nhà nhìn ta từ đầu đến chân: "Bán thì bán, chỉ sợ cô mua không nổi. Căn nhà này ít nhất cũng phải hai trăm lượng."

"Hừ!" Ta cười khẩy, "Bà đừng nghĩ ta nhỏ tuổi mà dọa được. Khu này tuy tốt, nhưng đường trước ngõ rất hẹp, xe ngựa không ra vào được. Người muốn ở lâu dài sẽ không mua, nên bà chỉ có thể cho thuê ngắn hạn, mà kỳ thi lại không phải năm nào cũng có.

"Bà đưa giá quá cao.”

“Hơn nữa, ngôi nhà này đã lâu không tu sửa, bề ngoài tuy trông có vẻ mới, nhưng sau trận cháy này, nhiều chỗ mục nát đã lộ ra rõ ràng. Vì vậy, giá cũng cần phải hạ xuống.”

"Ta trả cho bà tối đa là sáu mươi lượng. Bà thấy được thì bán, còn nếu không được, ta sẽ bồi thường cho bà ba lượng để sửa lại phần hư hại."

Chủ nhà suy nghĩ một lát, bỗng tươi cười: "Cô nương thật hiểu chuyện, ta cũng không dối gì. Thật ra nhà bên cạnh cũng là của ta. Nếu cô mua cả hai, ta bớt thêm ba lượng, tổng cộng một trăm mười bảy lượng, thế nào?"

Ta cúi đầu cân nhắc, viện bên cạnh rộng hơn viện này, tuy không có phòng phụ nhưng nếu có thể mua chung, tương lai nối liền hai nhà sẽ rất rộng rãi.

Nhưng vấn đề là ta không có một trăm lượng, làm sao đây?

Nếu không mua bây giờ, sau này có người khác mua thì hối tiếc cũng muộn.

Trong lúc ta phân vân, một giọng trầm ổn vang lên từ phía sau:

"Chúng ta sẽ mua cả hai nhà."

Quay đầu lại, ta thấy cửa phòng phía Tây mở ra, Tiết công tử bước xuống bậc thềm tiến đến gần.

Hắn liếc nhìn ta, sau đó thong thả nói với chủ nhà: "Có điều giá cả có lẽ phải hạ thêm một chút nữa.”

"Thật không giấu gì bà, tường phía sau nhà mỗi khi trời mưa đều bị thấm nước, chi phí sửa chữa e là sẽ không ít."

"Không thể nào." Chủ nhà phân bua.

Tiết công tử nói: "Viện bên kia của ta chỉ bị cháy xém qua, đen mỗi cửa sổ phía trước, còn tường sau vẫn lành lặn. Bà có muốn sang xem không?"

"Không! Không cần!" Chủ nhà vội xua tay, "Thế vị công tử này muốn bao nhiêu thì hợp lý?"

"Một trăm lượng," Tiết công tử đưa ra giá.

Ta thầm tặc lưỡi nghĩ: [Ta thì chẳng có đồng nào, còn hắn thì trả giá sát sạt, keo kiệt đến mức này cũng tài."

Cuối cùng căn nhà được mua với giá một trăm mười lượng. Dù vậy, nhìn vẻ mặt Tiết công tử vẫn như còn tiếc nuối vì không được trả giá thêm.

Ta nói rõ mỗi người năm mươi lăm lượng.

Tiết công tử lập tức ngậm miệng.

Đợi chủ nhà rời đi, tiểu tư Trường Cung bèn băn khoăn hỏi công tử của mình: “Rõ ràng là nhà chúng ta không sao cả, sao công tử lại bảo là tường bị thấm nước ạ?”

Tiết công tử tự nhiên đáp: “Binh bất yếm trá.”

Ta thầm lắc đầu, đứng dậy đi vào trong.

Tiết công tử theo dõi từng bước chân ta, khoanh tay đứng phía sau, giọng thản nhiên: “Xem ra chân cô nương hồi phục nhanh nhỉ.”

Ta không đáp, chỉ ném cho hắn một ánh mắt mang ý nghĩa “binh bất yếm trá” để hắn tự hiểu lấy.
 
Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Chương 6


Về phòng, ta cùng Xảo Thư tính toán số bạc trong tay. Năm mươi lăm lượng vẫn còn thiếu một chút, đành cầm cố hai chiếc vòng tay mới đủ. Chỉ có điều, như vậy tạm thời không còn tiền sửa sang nhà. Cũng may trời chưa quá nóng, phòng phía Tây vẫn có thể ở được.

Nửa tháng sau, ông chủ hiệu sách mang đến khoản phân chia đầu tiên.

Năm lượng bạc.

Ông chủ Trần tuổi đã ngoài năm mươi, cười híp mắt: “Cô nương đúng là cây hái ra tiền của ta. Sách lần trước bán đắt như tôm tươi, người ta còn muốn đọc thêm phần sau, nên cô phải viết tiếp đó.”

Ta cố làm ra vẻ ngần ngừ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Dù gì thì cũng đang thiếu tiền.

Trong nhà ngột ngạt, ta bảo Xảo Thư dời bàn ra bóng râm dưới cây trong sân để tiện viết lách.

Tiết công tử cầm một chén trà đi tới, thong thả nói: “Hoắc cô nương, nếu cô ngồi tư thế này trong một thời gian dài thì sẽ đau lưng, nhức vai, sau này về già e rằng xương cốt chẳng còn tốt nữa đâu.”

Ta liếc nhìn hắn, sửa lại tư thế ngồi, rồi lại liếc qua vòng eo của hắn.

[Có cần khoe vòng eo đẹp vậy không?] Ta thầm nhủ.

“Tiết công tử không ở trong nhà đọc sách, sao lại ra đây?”

“Làm việc phải biết kết hợp nghỉ ngơi mới lâu dài được. Ta họ Tiết, tên một chữ Cảnh, cô nương cứ gọi tên ta là được.”

Ta đáp lại một cách lễ phép: “Ta họ Hoắc, tên một chữ Nhan.”

Tiết Cảnh tựa vào gốc cây uống trà, chân dài dáng cao, trông rất ung dung, khiến ta phải dịch người một tí để hắn không nhìn thấy nội dung ta đang viết.

“Dường như cô nương không quen dùng cây bút này, để ta bảo Trường Cung mang qua một bộ tốt hơn.”

“Không cần đâu, nếu nội dung không hay, dù bút có tốt cũng chẳng ích gì.”

Tiết Cảnh trầm ngâm một chút rồi gật đầu: “Cô nương nói cũng đúng.”

Tiết Cảnh ngồi gần, hương thơm từ chén trà của hắn theo gió thoảng tới, ngọt thanh dễ chịu, không biết là loại trà gì.

Thay vì tặng bút, chi bằng tặng trà. Nhưng chưa thân, ta không tiện mở lời.

Giữa lúc đang ngồi, bên ngoài bỗng ồn ào náo nhiệt.

Trường Cung chạy về báo tin: “Ở góc phố có viên ngoại nhà họ Trương, nhà ấy đang tổ chức ném tú cầu kén rể, vui lắm.”

“Ném tú cầu kén rể? Ta chưa từng xem qua!” Ta lập tức bỏ bút xuống, gọi Xảo Thư, háo hức đi ra ngoài.

Đi được nửa đường, ta quay lại, thấy Tiết Cảnh cũng đi theo.

“Tiết mỗ cũng chưa xem ném tú cầu, cùng đi xem náo nhiệt vậy.”

Hắn quả thật rất đẹp mắt, nhưng càng ngày ta càng cảm thấy hắn có chút bám người.

Quả nhiên người đẹp thì ở đâu cũng nổi bật.

Tiểu thư nhà họ Trương đứng trên lầu cao, vận hỷ phục đỏ tươi, gương mặt hồng hào như hoa đào, nhìn quanh một lượt, vừa thấy Tiết Cảnh liền sáng mắt.

Đến giờ lành, trống chiêng vang dội, Trương tiểu thư ngẩng lên, tay cầm tú cầu ném mạnh xuống, nhắm thẳng vào đầu Tiết Cảnh.

Tiết Cảnh vốn chỉ đứng xem góp vui, lại gặp họa từ trên trời rơi xuống, mặt chẳng có chút biểu cảm nào dễ chịu.

Hắn phẩy tay áo, hất tú cầu sang một bên.

Nhưng trong đám đông, chắc hẳn Trương viên ngoại đã bố trí vài tên lực lưỡng, khiến quả tú cầu như có mắt, xoay vòng mấy lần lại nhắm vào Tiết Cảnh.

Tiết Cảnh bị dòng người đẩy về trung tâm, không tài nào thoát ra.

Ta đứng bên cạnh xem, vui không tả xiết.

Trường Cung chen vào không được, sốt ruột dậm chân:

“Hoắc cô nương, cô đừng cười nữa, mau giúp công tử nhà ta đi.”

Ta chỉ còn thiếu chiếc ghế và nắm hạt dưa để ngồi xem kịch vui nữa thôi.

“Trương tiểu thư cũng đâu có xấu, gia cảnh giàu có, công tử nhà ngươi có thiệt thòi gì đâu?”

“Cô nương đừng đùa nữa, nếu lão gia và phu nhân nhà ta biết, e là lớn chuyện đấy.”

“Thế nào, công tử nhà ngươi đã đính hôn rồi à?”

Trường Cung đáp: “Chưa, nhưng công tử nói hôn sự là chuyện do phụ mẫu định đoạt.”

“Vậy thì ổn rồi, cứ bình tĩnh đợi thôi.”

Tiết Cảnh không muốn, người khác cũng chẳng thể ép hắn nhận lấy tú cầu.

Chỉ có điều Trương tiểu thư đứng trên lầu mặt mày không vui, mà Tiết Cảnh dưới lầu cũng không vừa lòng chút nào.

Ta thấy hắn còn tranh thủ quay lại trừng mắt nhìn ta một cái.

Khi ta nhận được tiền hoa hồng lần thứ hai của ông chủ hiệu sách, doanh thu còn vượt xa mong đợi.

Có bạc trong tay, ta lập tức thuê thợ tới sửa nhà. Thời gian nhàn rỗi vừa rồi, ta đã vẽ sẵn bản thiết kế. Giờ nhà đã là của mình, nên cứ theo sở thích mà chỉnh trang.

Tường mái của gian chính giữ nguyên, nhưng lớp vữa bên trong sẽ gỡ hết để quét lại. Cửa sổ và cửa chính đều mời thợ mộc làm mới. Trong nhà, ngoài bàn ghế, ta còn đặt làm một dãy tủ quần áo bằng gỗ lớn.

Ở đây đồ đạc đều phải xếp trong rương, muốn tìm gì cũng phải lật tung lên, lại còn tốn công làm phẳng. Thế nên ta quyết định làm tủ lớn hơn, để có thể treo đồ ngay ngắn. Còn phải làm thêm nhà tắm, chỗ thoát nước và hệ thống thông gió cho mùa hè.

Bản vẽ rất chi tiết, chỗ nào cần thiết còn đánh dấu kích thước để thợ dễ làm theo.

Không biết sao, bản vẽ lại lọt vào tay Tiết công tử. Sau khi xem, hắn cứ nài nỉ ta vẽ cho nhà bên cạnh của hắn một bản.
 
Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Chương 7


Chẳng mấy chốc là đến Tết Đoan Ngọ, vốn là ngày gia đình đoàn tụ. Không ngờ huynh trưởng lại năn nỉ phụ thân đến thăm ta.

Gian phòng chật hẹp, không tiện tiếp khách, ta bày bàn trà ngay trong sân.

Phụ thân vừa bước vào đã nhìn quanh, thấy sân bừa bộn, chỉ che chắn tạm bằng một tấm vải, một bên tường còn mở cửa thông qua phòng phía Tây, ông cau mày nói:

“Con gái một thân một mình ở đây, lại có đàn ông ra ra vào vào cả ngày, thật là mất nết!”

Ta không muốn tranh cãi:

“Chẳng phải đã rào lại rồi sao?”

“Hừ! Tấm vải này chỉ cao ngang đầu người, chỉ cần trèo lên là nhìn thấy hết. Như thế này thì lấy thể diện ở đâu ra mà sống tiếp?”

“Ha! Phụ thân nói thế chẳng thấy buồn cười sao? Hồi ép ta lấy Trương góa vợ, người ta chec rồi còn chưa kịp bái đường, người nhà ông ấy thì bảo ta là sao chổi, đến nhà mình thì lại nói ‘con gái gả ra ngoài rồi thì như bát nước hắt đi’, không cho vào cửa.”

“Phụ thân có từng nghĩ khi ấy ta còn chút thể diện nào để sống tiếp không?”

“Giờ ta đã tự lập hộ tịch, tự mình kiếm sống, vậy mà phụ thân lại bảo ta nên chec đi?”

Huynh trưởng ngăn lại: “Muội nói ít thôi, hiếm khi phụ thân rảnh để đến thăm.”

Phụ thân ta - Hoắc Ngọc Sơn, vốn uy quyền bao năm, làm sao chịu được lời trái ý, mặt lập tức tái xanh:

“Con nha đầu này có còn để phụ mẫu trong mắt mình nữa không? Ta nuôi ngươi lớn đến thế này, để hôm nay ngươi sỉ nhục phụ mẫu của mình như vậy sao?”

“Sỉ nhục phụ mẫu? Mẫu thân ta đã mất nhiều năm, thân xác đã lạnh thành băng. Người mà ta sỉ nhục là phụ thân đó… là người sinh ra ta nhưng không hề nuôi dạy ta dù chỉ một ngày.”

“Ngươi… Nếu không có Hoắc gia, không có ta là phụ thân ngươi, liệu ngươi có được lớn lên trong nhung lụa thế này không?”

“Phụ thân cũng đừng quên, nếu không có mẫu thân ta chu cấp, phụ thân có thành Thám hoa được không?”

“Ta đánh chec đứa con gái bất hiếu này!”

“Là phụ thân ép con thôi.”

Ta không nhượng bộ.

Huynh trưởng cố khuyên phụ thân nhưng ông lại càng thêm tức giận.

Đã nói đến chi phí ông bỏ ra nuôi dưỡng ta, ta cũng chẳng ngại mà nhắc đến món nợ mà mẫu thân ta để lại.

Nói gì thì của hồi môn của mẫu thân đều được ghi chép rõ ràng, mẫu thân không còn, của hồi môn ấy cũng chính là sính lễ của ta, giờ đã đến lúc đòi lại rồi.

Hoắc Ngọc Sơn nổi giận, ném tờ ngân phiếu một trăm lượng rồi bỏ đi.

Huynh trưởng thở dài ngao ngán rồi cũng chạy theo ông.

Ta cầm tờ ngân phiếu lên, bỗng bật cười.

Một trăm lượng?

Chẳng đủ mua một bộ trang sức cho muội muội ở phủ nữa.

Cười xong lại thấy lòng xót xa.

Khi xưa, mẫu thân ta cứ ngỡ đã gặp được người tri kỷ, để rồi chec trong thất vọng.

Hai đời cộng lại, ta vẫn chẳng hiểu thế nào mới là một người chân tình thật sự.

Cuộc cãi vã cũng khá lớn tiếng.

Tiết Cảnh ở phòng phía Tây nghe thấy mọi chuyện.

Buổi tối, ta chẳng còn bụng dạ nào ăn uống.

Tiết Cảnh mang tới một bộ văn phòng tứ bảo mới cùng với một bức tranh.

Tranh vẽ cành mai kiên cường nở rộ giữa trời đông.

Hắn thực sự xem ta như cành mai chăng?

Ha!

Nếu là mai, thì cứ để gió bão đến thêm chút nữa đi.

Lại hai ngày trôi qua.

Kế mẫu đến nhà ta: “Phụ thân con vì lo cho con mà ăn không ngon ngủ không yên. Ta nghĩ nên đón con về phủ, cũng là để an ủi linh hồn mẫu thân con nơi chín suối.”

Đón ta về phủ, để rồi chec dần mòn trong cái lồng giam ấy mà chẳng ai hay biết, đúng là tính toán cao tay.

“Khi trước, chính bà là người cho phép ta lập nữ hộ riêng để được sống một mình. Giờ ta cũng chẳng có ý định quay lại.”

Không ngờ sau vài ngày rời phủ, ta - vốn luôn nhu mì - lại trở nên khó kiểm soát đến thế, nét mặt Triệu thị lập tức lạnh hẳn. Chắc giờ bà ta hối hận vì đã cho phép ta lập hộ riêng rồi.

“Đừng quên bài vị của mẫu thân ngươi vẫn còn thờ trong từ đường nhà họ Hoắc.”

“Bà không cần lấy mẫu thân ta ra đe dọa. Nếu bà dám dùng mẫu thân ta để làm cái cớ, ta có thể đi gõ trống Đăng Văn tố cáo phụ thân ta một trận, để xem ai trong chúng ta còn được sống yên ổn.”

Triệu thị cười khẩy: “Đúng là ta đã xem thường ngươi. Phụ thân ngươi nói ngươi muốn đòi lại của hồi môn của mẫu thân ngươi. Theo như ta biết, lúc sinh ngươi ra, mẫu thân ngươi đâu còn lại bao nhiêu bạc.”

Thì ra phụ thân phái bà ta đến để dàn xếp.

“Ngươi muốn bao nhiêu, cứ ra giá, ta sẽ bù cho ngươi.”

“Nếu đã nói bù, thì cứ bù năm ngàn lượng đi.”

Triệu thị bật cười, chắc bà nghĩ ta đang đòi một cách vô lý.
 
Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Chương 8: Hết


Ta lại chậm rãi nói tiếp: “Nghe nói muội muội trong phủ đang bàn chuyện hôn sự, mà bên nhà trai lại là đích tử của Sở Vương gia.”

“Nếu bà không đồng ý, ta chỉ cần nhắn với nhà họ Sở đôi lời, không biết liệu một gia đình quyền quý như vậy có chấp nhận một bà thông gia thế này không.”

“Ngươi…” Triệu thị giận đến tím mặt, nhưng rồi lại lấy lại bình tĩnh: “Hừ! Ngươi nghĩ nhà họ Sở sẽ tin lời ngươi sao?”

Lúc này, ta và bà ta đang ngồi trong sân. Nhưng khác với hôm trước, gian chính đã sửa xong, hàng rào quanh viện cũng tạm thời gỡ xuống.

Tiết Cảnh cũng đã chuyển về nhà bên cạnh, hôm nay là ngày hắn tới dọn dẹp sách vở.

Triệu thị vẫn khinh thường ta, cho rằng ta chỉ là kẻ thấp bé, chẳng làm nên trò trống gì. Có gặp được người nhà họ Sở hay không cũng là một vấn đề lớn.

Ngay lúc ấy, từ phòng phía Tây vọng ra một giọng nói:

“Nếu Hoắc cô nương cần, ta có thể giúp cô nương truyền tin.”

“Ngươi là ai?” Triệu thị nhìn thấy một nam nhân khí chất cao quý, bèn đứng dậy hỏi.

Tiết Cảnh liếc nhìn ta rồi quay sang Triệu thị: “Không biết người mà phu nhân muốn gả con gái cho có phải là Sở Thanh Nghiễn không?”

“Ngươi quen biết đích tử của Sở Vương gia sao?”

“Nếu gặp ta, e rằng Sở Thanh Nghiễn phải gọi ta một tiếng biểu ca.”

“Ngươi… ngươi là người nhà họ Tiết.”

Tiết gia khác với Sở gia. Nếu Sở gia là Vương gia duy nhất không mang họ của hoàng thất, thì Tiết gia lại là danh gia vọng tộc xuất thân từ đời của các lão Tướng quân, cùng với hậu cung bao đời đều là người của Tiết gia.

Triệu thị ngạc nhiên tột độ, ta cũng chẳng khá hơn.

Tiết Cảnh chỉ bình tĩnh giới thiệu, nói rằng hắn giấu gia đình để vào kinh dự thi, mong Triệu thị giữ kín thân phận.

Triệu thị liếc ta, tức giận vì ta trèo lên cành cao, trách ta vì thế mà biến thành một người khác.

Bà ta còn rủa ta rằng một “ngoại thất” như ta rồi sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Ngoại thất? Chính bà ta mới là ngoại thất, cả nhà bà ta đều là ngoại thất!

Tiễn Triệu thị ra về, ta quay lại nhìn Tiết Cảnh đang ung dung ngồi bên bàn uống trà, bỗng thấy tức tối vô cùng.

“Vào kinh dự thi sao?”

“Phải!”

“Là thư sinh nghèo sao?”

“Ta chưa từng nói mình nghèo, Hoắc cô nương e là hiểu lầm rồi?”

Ta hít sâu một hơi.

Ta muốn hỏi, liệu đánh một người thuộc dòng dõi hoàng gia thì có bị phạt không nhỉ?

Thấy ta bực tức, Tiết Cảnh cười không nhịn được:

“Thôi nào, có gì đâu chứ? Là do cô nương không hỏi ta là ai, chẳng lẽ ta lại tự đi khoe thân phận của mình ở khắp nơi.”

“Vậy cho hỏi Hoàng hậu Tiết thị có quan hệ gì với công tử?”

“Đương kim Hoàng hậu chính là tỷ tỷ ruột của ta.”

“Hà!” Xin lỗi nhé.

Đúng là có mắt như mù, sao ta dám ngồi cùng bàn uống trà với một vị quốc cữu gia đường đường chính chính như vậy. Vậy nên, ta lập tức thu dọn chén trà, gọi Xảo Thư tiễn Tiết Cảnh về lại viện bên.

Tiếng phản đối của Tiết Cảnh vang lên ngay cả khi cánh cửa đã đóng:

“Này! Ta vừa giúp cô nương đấy! Cô nương thật vô tình, quả nhiên lòng dạ nữ nhân đều như thế!”

“Tiết Quốc Cữu không cần cảm thán đâu, về ôn bài là việc chính, kẻo lỡ mất danh vị Trạng nguyên.”

"À... thật ra thì, danh hiệu Trạng nguyên này, ta cũng không nhất thiết phải tranh cho bằng được..."

A a a! Không nghe, không nghe, không nghe Quốc Cữu gia tụng kinh nữa.

Cảm giác như bị giấu kín trong cái bẫy này vậy.

Khi bước vào mùa hè nóng nực, cuối cùng ta cũng đạt được tự do về tài chính, vì chủ tiệm sách lại gửi thêm hai lần tiền nhuận bút, mà lần sau luôn nhiều hơn lần trước.

Những tác phẩm của "Đường công tử" đã trở thành sách gối đầu giường của các tiểu thư chốn khuê phòng.

Ta dùng khoản tiền dư mở thêm hai cửa tiệm trên phố.

Ta tự mình viết kịch bản, biến trò chơi “kịch bản sát”* trở thành xu hướng cho người cổ đại.

(*)Kịch bản sát là một mô hình trò chơi cho phép người chơi nhập vai vào nhân vật liên quan tới một vụ án. Mỗi nhân vật sẽ được phát cho một nội dung kịch bản, người chơi sẽ nhập vai vào nhân vật đó và thực hiện những nhiệm vụ “chung và riêng” của mình và tìm ra chân tướng vụ việc.

Về phần phụ thân ta và kế mẫu, có lẽ vì nghe danh Tiết Cảnh, nên biết đụng vào sẽ chẳng yên thân, họ lại lo sợ hôn sự của con gái cưng bị ta phá hỏng, đành ngoan ngoãn gửi đến ba ngàn lượng và năm trăm mẫu ruộng tốt.

Nhận bạc xong, ta cũng không rảnh rang. Người ta nói có tiền thì ‘sai quỷ xay cối’ cũng được, ta liền nhắn nhủ đến vị đại công tử nhà họ Sở, để hắn biết rõ gia đình này là hạng người gì.

Còn vị “quỷ xay cối” ở viện bên, nghe nói thi đỗ hạng ba, lại chê danh hiệu Thám hoa nghe không hay, nhất quyết muốn Hoàng tỷ đổi thứ hạng của hắn xuống vị trí thứ tư.

Phụ thân ta cũng chẳng chịu yên. Nghe đâu có dịp gặp Hoàng hậu, liền tranh thủ kể với bà mấy chuyện “mờ ám” không rõ ràng giữa Quốc Cữu gia và ta cho vui.

Tưởng rằng Hoàng hậu sẽ phá vỡ uyên ương.

Ai ngờ, Hoàng hậu lại lập tức triệu ta vào cung, ban thưởng hết lời:

“Ái chà! Đúng là có người trị được con ngỗ nghịch của nhà họ Tiết rồi, thưởng lớn cho cô nương đây.”

"Ta còn tưởng nó sẽ an phận rồi nằm nghỉ cho thảnh thơi, ai ngờ lại nhớ đến khoa cử, bảo là muốn giúp tỷ phu san sẻ gánh nặng!"

Ta thầm nghĩ: [Hoàng hậu ơi, không cần phải vậy đâu.]

Dù gì chúng ta cũng chỉ là hàng xóm thôi mà!

Hết.
 
Back
Top Bottom