Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Chị Dâu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400690382-256-k345206.jpg

Chị Dâu
Tác giả: chaulahahaha
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

## 🌙 Kịch bản: *Tình một đêm - oan gia ngõ hẹp*
### Nhân vật chính
* **Ling Ling Kwong (29 tuổi)**: CEO lạnh lùng, xinh đẹp, đào hoa, luôn kiểm soát mọi thứ trong tay.

Từng trải qua một mối tình đau đớn nên không còn tin vào tình yêu.
* **Orm Kanaphat (23 tuổi)**: Sinh viên năm cuối, thông minh, trong sáng, xuất thân trong gia đình khá giả nhưng lại gánh nhiều áp lực.

---
### Tóm tắt nội dung
* **Khởi đầu:** Một đêm mưa, Orm thất tình vì bị bạn trai lừa dối.

Cô uống say, vô tình gặp Ling Ling tại quán bar.

Cả hai cuốn vào nhau trong một đêm bốc đồng, sáng hôm sau chỉ xem như "người lạ".
* **Bất ngờ:** Orm choáng váng khi biết Ling Ling chính là **chị dâu tương lai** của mình - vị hôn thê mà gia đình sắp sắp đặt cho anh trai cô. * Gia đình Orm muốn liên hôn với tập đoàn Kwong bằng cuộc hôn nhân này. * Orm rơi vào bi kịch: một bên là bí mật tình một đêm, một bên là danh nghĩa chị dâu tương lai.
* **Phát triển:** * Ling Ling vẫn lạnh lùng, coi chuyện kia chỉ là tình một đêm.

Nhưng dần dần, cô phát hiện bản thân để ý đến Orm. * Orm vừa ghét, vừa không thể dứt khỏi Ling Ling. * Giữa họ nảy sinh quan hệ thể xác nhiều lần, nhưng lại bị gắn mác "cấm kỵ".
* **Cao trào:** Orm phát hiện mình **mang thai**.

Cô hoảng loạn vì đứa bé mang họ của Ling Ling, trong khi bề ngoài Ling Ling sắp cưới anh trai cô. * Ling Ling muốn giữ Orm bên cạnh nhưng không dám thừa nhận tình cảm. * Gia đình hai bên tìm cách che giấu, nhưng cuối cùng bí mật vỡ lở.
* **Kết:** Sau nhiều sóng gió, Ling Ling từ bỏ hôn ước, công khai bảo vệ Orm.

Đứa bé trở thành sợi dây gắn kết hai người.

Họ c Tags: gllinglinglingkwongormormkonaphat​
 
Chị Dâu
chương 1 Đêm mưa định mệnh


Trời đêm Bangkok mưa xối xả.

Những hạt mưa lạnh lẽo quất vào ô cửa kính, hắt lên từng vệt sáng mờ ảo dưới ánh đèn neon nhấp nháy.

Con phố trung tâm vốn tấp nập nay loang lổ ánh sáng phản chiếu từ mặt đường ướt nhẹp.

Tiếng nhạc điện tử vọng ra từ quán bar lớn nhất khu phố, hòa cùng tiếng cười nói ồn ào và tiếng va chạm của những ly thủy tinh.Trong góc quán bar tối mờ, Orm Kanaphat ngồi co ro, chiếc váy trắng thanh lịch của cô bị nhăn nhúm, ướt sũng ở vạt dưới vì cơn mưa khi nãy.

Mái tóc dài dính bết vào gò má.

Đôi mắt vốn trong trẻo, nay sưng đỏ, ánh nhìn trống rỗng.

Trước mặt cô là hàng loạt ly cocktail đã uống dở, màu sắc rực rỡ như trò đùa tàn nhẫn đối nghịch với nỗi lòng nặng nề.Orm chưa bao giờ uống nhiều đến vậy.

Từ bé đến giờ, cô luôn là hình mẫu ngoan ngoãn, nghe lời gia đình, giỏi giang, dịu dàng.

Cô không quen với khói thuốc, không quen với tiếng nhạc ầm ĩ, cũng chẳng quen với việc ngồi một mình giữa chốn phồn hoa hỗn loạn.

Thế nhưng đêm nay, cô cần một nơi đủ ồn ào để che đi tiếng nấc nghẹn của mình.Vì sao ư?

Vì chỉ mới vài tiếng trước, cô bắt gặp người bạn trai ba năm của mình, người mà cô từng tin tưởng tuyệt đối, đang ôm ấp một cô gái khác trong căn hộ sang trọng.

Tất cả sự ngây thơ, tin tưởng, tình cảm dốc cạn bấy lâu như bị ai đó chà đạp không thương tiếc.Orm cười chua chát, men rượu khiến nụ cười của cô méo mó.

"Đàn ông... thật sự đáng tin sao?" – cô thì thầm, giọng khàn khàn vì khóc quá nhiều.Người phục vụ quầy bar lén liếc nhìn, định khuyên cô dừng lại nhưng ánh mắt Orm quá kiên quyết.

Cuối cùng, anh ta chỉ im lặng rót thêm cho cô một ly mới.Orm ngửa cổ uống cạn.

Cổ họng bỏng rát, dạ dày quặn thắt, nhưng nỗi đau trong lòng còn dữ dội hơn thế gấp trăm lần.Cô xoay xoay chiếc ly rỗng, định gọi thêm, nhưng lúc ấy một giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau lưng:– Em uống kiểu đó thì mai chẳng còn sức mà thức dậy đâu.Orm giật mình quay lại.

Ánh mắt cô va phải một đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng như hồ băng mùa đông.

Người phụ nữ đứng trước mặt cô cao ráo, mái tóc đen mượt xõa nhẹ, bộ vest cắt may hoàn hảo ôm trọn đường cong cơ thể.

Từng cử chỉ, từng bước đi của cô ta đều toát lên khí chất quyền lực, giống như thể cả căn phòng này chỉ là sân khấu để cô bước vào.Orm ngẩn ngơ vài giây.

Rượu khiến đầu óc cô mụ mị, nhưng cũng đủ tỉnh táo để nhận ra: người phụ nữ này...

đẹp đến mức nguy hiểm.– Tôi... uống bao nhiêu là việc của tôi. – Orm cố gắng đáp lại, giọng run run.Người phụ nữ nhếch môi, ánh nhìn khẽ nheo lại như đang đánh giá.– Đúng, là việc của em.

Nhưng khi em gục xuống ở đây, ai sẽ đưa em về?Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại như mũi dao khoét sâu vào sự cô độc mà Orm đang che giấu.Cô cắn môi, không trả lời.Người phụ nữ ngồi xuống cạnh, thản nhiên gọi bartender:– Một ly whiskey, đá.Giọng nói dứt khoát, mạch lạc, khác hẳn sự yếu đuối của Orm.

Cả cơ thể Orm căng cứng.

Cô không quen với việc một người xa lạ đột ngột xông vào thế giới riêng tư của mình, nhưng ánh mắt ấy... khiến cô không thể né tránh.– Cô là ai? – Orm lắp bắp hỏi.Người phụ nữ xoay ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, rồi nghiêng đầu nhìn cô:– Ling Ling Kwong.Orm cau mày, cái tên này nghe quen quen.

Nhưng lúc ấy, men rượu trong người cô chẳng cho phép trí óc tỉnh táo để nhớ ra.Ling Ling chống cằm, nụ cười nhàn nhạt:– Còn em?– Orm...

Kanaphat.Thoáng chốc, ánh mắt Ling Ling lóe lên tia bất ngờ, nhưng rất nhanh được che giấu.Orm không nhận ra, chỉ cúi gằm mặt, bàn tay run run siết chặt ly.

Ling Ling quan sát từng cử động nhỏ của cô gái trẻ.

Đôi vai mảnh khảnh, ánh mắt đỏ hoe, làn da trắng mịn như sứ... tất cả khơi dậy trong Ling Ling một sự tò mò lẫn ham muốn khó hiểu.– Em thất tình sao? – Ling Ling hỏi thẳng, giọng điềm tĩnh.Orm cười nhạt, khóe môi run run:– Thất tình thì sao?

Cũng chỉ giống như một trò cười.Ling Ling không đáp, chỉ nhấc ly rượu lên cụng nhẹ vào ly trống của Orm.

Tiếng va chạm lanh canh vang lên trong không khí, như tín hiệu khởi đầu cho một điều gì đó.Âm nhạc ngày càng dồn dập, ánh đèn nhấp nháy loang lổ.

Orm ngồi đó, đôi mắt mờ đi vì rượu, vì nước mắt, vì ánh nhìn quá sắc lạnh mà quyến rũ từ người phụ nữ kia.Không rõ bắt đầu từ lúc nào, Ling Ling đưa tay chạm nhẹ lên bàn tay Orm.

Cử chỉ đơn giản thôi, nhưng khiến Orm như bị điện giật.

Cô muốn rút tay lại, nhưng lại bị giữ chặt.– Đừng chống cự. – Giọng Ling Ling khàn khàn, thấp và trầm ấm, mang theo mệnh lệnh. – Em muốn quên ai đó, đúng không?

Vậy thì...

để tôi giúp em.Orm sững sờ, đôi mắt mở to.

Rượu khiến lý trí cô mơ hồ, còn trái tim lại loạn nhịp điên cuồng.

Cô không kịp phản ứng khi Ling Ling nghiêng người lại gần, hơi thở ấm áp phả lên gò má lạnh buốt vì mưa.Nụ hôn chạm xuống bất ngờ, mạnh mẽ, chiếm hữu.Orm cứng đờ, muốn đẩy ra nhưng bàn tay lại không nghe lời.

Nỗi đau, sự phản bội, sự cô độc... tất cả hòa lẫn cùng men rượu, khiến cô yếu đuối đến mức không thể từ chối.Trong cơn mưa rào ngoài kia, hai linh hồn lạc lối tìm thấy nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Một nụ hôn, một cái ôm siết, rồi mọi thứ cuốn đi như cơn bão.Orm không nhớ nổi bằng cách nào cô rời khỏi quán bar.

Chỉ biết khi mở mắt ra, cả người đã nằm trên chiếc giường trắng muốt trong khách sạn cao cấp.

Ánh đèn vàng dịu hắt xuống, khung cảnh mơ hồ như mộng.Trái tim Orm đập loạn, cơ thể run rẩy khi Ling Ling nghiêng người áp sát.

Đôi mắt người phụ nữ kia chứa đựng dục vọng nóng bỏng lẫn sự áp chế không cho phép từ chối.Orm khẽ thốt lên:– Đừng... tôi chưa bao giờ...Ling Ling khựng lại một giây, đôi mắt sâu thêm phần u ám.

Rồi cô cúi xuống, hôn mạnh mẽ lên môi Orm, giọng khàn khàn vang bên tai:– Vậy thì, đêm nay...

để tôi dạy em.Orm muốn phản kháng, nhưng rượu, men say và cả chính nỗi đau trong lòng đã trói buộc cô.

Lần đầu tiên trong đời, cô để mặc bản thân trượt dài trong vòng tay một người phụ nữ xa lạ.Đêm đó, mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi không dứt.

Bên trong căn phòng kín, từng tiếng thở gấp, từng cái chạm nóng bỏng vang vọng, hòa cùng nỗi đau và khao khát.Orm không biết mình đã khóc bao nhiêu lần.

Là vì đau, vì sợ, hay vì nỗi trống trải trong tim cuối cùng cũng được lấp đầy tạm thời – chính cô cũng không rõ.Ling Ling, trái lại, lại càng lúc càng siết chặt Orm hơn, như muốn khắc ghi hình bóng cô gái này vào tận xương tủy.Khi tất cả qua đi, Orm nằm mệt mỏi trên tấm ga trắng, đôi mắt nhòe lệ, giọng khàn đục:– Với cô... chỉ là một đêm thôi, phải không?Ling Ling không trả lời, chỉ rít một hơi thuốc, khói mờ bao phủ gương mặt lạnh lùng.

Ánh mắt cô lóe lên điều gì đó rất khó đoán, trước khi ném tàn thuốc vào gạt tàn và quay lưng đi.Orm mỉm cười cay đắng, nước mắt lăn dài.

Trái tim cô vừa bị phản bội, lại vừa bị một người xa lạ chiếm đoạt.Đêm mưa ấy... cô không ngờ chính là khởi đầu cho chuỗi bi kịch lẫn định mệnh kéo dài cả đời.---
 
Chị Dâu
# Chương 2: Buổi sáng sau cơn mưa


Ánh sáng ban mai len lỏi qua tấm rèm mỏng, soi rọi căn phòng khách sạn sang trọng.

Tiếng mưa rả rích đêm qua giờ chỉ còn lại những giọt nước nhỏ giọt xuống từ mái hiên, như dư âm của một khúc ca buồn.Orm chậm rãi mở mắt.

Đầu cô nhức nhối, cổ họng khô khốc.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô ngẩn người: trần nhà xa lạ, mùi hương dịu ngọt lẫn mùi khói thuốc thoang thoảng, và quan trọng nhất – tấm ga trắng nhăn nhúm, trên đó là vết tích hỗn loạn của một đêm dài.Toàn thân đau nhức khiến Orm run lên.

Cô hoảng loạn ngồi bật dậy, kéo tấm chăn ôm chặt lấy người, hơi thở dồn dập.

Ký ức mơ hồ đêm qua như từng đợt sóng xô vào trí óc: ánh đèn bar chớp nháy, đôi mắt đen sâu hun hút, nụ hôn nóng bỏng, và giọng nói khàn khàn vang bên tai: *"Để tôi dạy em."*Mặt Orm nóng bừng, trái tim co thắt.– Không... không thể nào... – Cô thì thầm, nước mắt bất giác trào ra.Cánh cửa phòng tắm bật mở.Ling Ling bước ra, mái tóc đen còn ướt, chiếc áo sơ mi trắng sơ sài khoác hờ trên vai, từng đường cong gợi cảm hiện rõ dưới lớp vải mỏng.

Ánh sáng buổi sáng hắt vào, khiến khí chất lạnh lùng của cô càng thêm xa cách.Orm siết chặt chăn, cảm giác vừa xấu hổ, vừa sợ hãi.– Cô... – Giọng Orm run rẩy, không biết phải bắt đầu thế nào.Ling Ling liếc nhìn cô, ánh mắt thản nhiên như chẳng có chuyện gì đặc biệt.

Cô thong thả cài cúc áo, động tác tao nhã, không hề bối rối.– Em tỉnh rồi à? – Giọng nói lạnh lùng vang lên.Orm cắn môi, ngón tay run run siết lấy mép chăn.– Đêm qua... tôi...– Chỉ là một đêm thôi. – Ling Ling cắt ngang, giọng điệu hờ hững đến mức như phủ nhận hết thảy. – Nếu em muốn, coi như chưa từng có gì xảy ra.Lời nói ấy khiến Orm sững sờ.

Ngực cô nhói lên, hô hấp trở nên khó khăn.

Chỉ là một đêm thôi sao?

Với Ling Ling, chuyện ấy đơn giản đến thế sao?Orm mím chặt môi, nước mắt trào ra.

Cô cúi đầu, không muốn để người kia thấy sự yếu đuối của mình.Ling Ling thở khẽ, bước đến bàn, lấy chìa khóa xe cùng chiếc áo vest.

Trước khi rời đi, cô thoáng nhìn Orm, đôi mắt ánh lên điều gì đó phức tạp nhưng rất nhanh được che giấu.– Tắm rửa rồi về đi. – Ling Ling lạnh nhạt. – Em không hợp với những nơi như thế này.Cánh cửa đóng sập lại.Orm ngồi chết lặng trên giường, trái tim nặng trĩu.

Lần đầu tiên của cô... lại biến thành một trò cười, một cuộc phiêu lưu tình một đêm trong mắt người khác.

Cô thấy nhục nhã, thấy đau đớn, thấy bản thân nhỏ bé vô cùng.---Vài ngày sau.Orm vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh.

Cô tránh nhắc đến chuyện đó, chôn giấu nỗi đau trong lòng.

Nhưng sự đời vốn trớ trêu, định mệnh không để cô thoát.Hôm nay, Orm được mẹ gọi về nhà để dự một buổi gặp mặt quan trọng.

Bà nói rằng sẽ giới thiệu vị hôn thê mà gia đình đã chọn cho anh trai cả của cô – một cuộc hôn nhân liên minh giữa hai tập đoàn lớn.Orm miễn cưỡng đi theo, trong lòng chẳng hứng thú.

Nhưng khi bước vào phòng khách sang trọng, ánh mắt cô như đóng băng.Ngồi trên ghế sofa, tao nhã nhấp trà, không ai khác ngoài **Ling Ling Kwong**.Orm chết lặng.

Máu trong người như đông cứng lại.

Cảnh tượng đêm mưa kia hiện về rõ rệt, từng cái chạm, từng nụ hôn, từng tiếng rên nghẹn ngào... tất cả dội ngược vào tâm trí.– Đây là Ling Ling Kwong, con dâu tương lai của gia đình ta. – Giọng mẹ cô vang lên đầy tự hào. – Hôn thê của anh trai con.Tim Orm rơi xuống vực thẳm.Còn Ling Ling thì sao?

Cô ta khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng qua nụ cười mơ hồ.

Rõ ràng cô nhớ rõ mọi chuyện, nhưng lại giả vờ như chưa từng.Đôi mắt hai người chạm nhau, không khí đặc quánh lại.Orm run rẩy, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Cô hiểu, từ giây phút này, định mệnh nghiệt ngã đã bắt đầu.
 
Chị Dâu
# 🌙 Chương 3: Chị dâu tương lai


Không khí trong phòng khách sang trọng ngột ngạt đến mức Orm cảm giác như mình không thở nổi.Tiếng cười nói của người lớn vang lên xung quanh, bàn tay mẹ cô nắm chặt lấy tay Ling Ling, khen ngợi không ngớt.

Ai cũng tán dương sự thông minh, khí chất và tài năng của nữ CEO họ Kwong.Orm ngồi bên cạnh, đôi mắt vô thức dán chặt vào người kia.

Hình ảnh Ling Ling trong bộ váy đen sang trọng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ lạnh nhạt nở một nụ cười lễ phép... hoàn toàn khác hẳn với người đàn bà nóng bỏng, đầy chiếm hữu đêm mưa kia.Trái tim Orm thắt lại.– Orm, con làm sao thế? – Mẹ cô gọi, khiến Orm giật mình. – Đây là chị dâu tương lai của con.

Sao lại thất thần như vậy?

Mau chào hỏi đàng hoàng đi.*Chị dâu...*Từ ấy như lưỡi dao xoáy sâu vào lòng.Orm cúi đầu, cố che đi sự run rẩy. – Em... chào chị Ling Ling.Ling Ling nghiêng đầu, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. – Chào em, Orm.

Chúng ta... hình như đã quen biết từ trước rồi, đúng không?Orm giật mình, toàn thân cứng đờ.Câu nói ấy nhẹ bẫng nhưng ẩn chứa đầy hàm ý.

Chỉ mình Orm hiểu Ling Ling đang ám chỉ điều gì.Cô vội vàng lắc đầu, tránh ánh mắt ấy, tim đập loạn trong lồng ngực.---Buổi gặp mặt kết thúc, Orm thở phào khi mọi người rời khỏi.

Nhưng số phận lại trêu ngươi: Ling Ling lấy cớ muốn đi dạo quanh vườn nhà, và khi không ai để ý, cô kéo Orm ra hành lang vắng.Orm hốt hoảng, giãy tay. – Cô... chị... muốn gì?Ling Ling ghé sát, đôi mắt sâu hun hút xoáy thẳng vào cô.– Em run kìa.

Hay là... em sợ người khác biết chuyện đêm đó?Orm đỏ bừng mặt, ngón tay siết chặt vạt áo. – Chuyện đó... chỉ là sai lầm thôi!Ling Ling bật cười khẽ, âm trầm và đầy khiêu khích. – Sai lầm à?

Tôi thì không nghĩ thế.

Em đã rất ngoan, còn đỏ mặt nữa.– Đừng nói nữa! – Orm hoảng loạn, cố đẩy người kia ra, nhưng bị Ling Ling giữ chặt lấy cổ tay, áp sát vào tường.Ánh mắt Ling Ling lướt xuống bờ môi run rẩy của Orm, rồi dừng lại ở chiếc cổ trắng ngần, nơi đêm ấy cô đã lưu lại dấu vết.Orm run lẩy bẩy, nước mắt lấp lánh.– Chúng ta... là chị dâu – em chồng.

Chị không được phép làm vậy...Ling Ling nhướn mày, môi khẽ nhếch. – Tôi không thích nghe từ "không được phép".Cô bất ngờ rút từ trong túi xách ra một lọ nhỏ, ấn vào tay Orm.Orm ngơ ngác nhìn, đôi mắt tròn xoe. – Đây là gì?– Thuốc tránh thai khẩn cấp. – Giọng Ling Ling bình thản, nhưng khóe môi cong đầy trêu chọc. – Uống đi.

Tôi không muốn em hoảng loạn chỉ vì một "sai lầm".Mặt Orm trắng bệch.

Bàn tay run rẩy siết chặt lọ thuốc, cảm giác nhục nhã, tủi hổ dâng lên tận cổ.– Cô... thật tàn nhẫn. – Orm nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống.Ling Ling nhìn giọt lệ ấy, ánh mắt thoáng qua một tia xao động.

Nhưng rất nhanh, cô che giấu cảm xúc, chỉ lạnh lùng nói:– Em còn quá non nớt, Orm à.

Đừng để một đêm ám ảnh cả đời.Orm quay người bỏ chạy, ôm chặt lọ thuốc trong tay.Phía sau, Ling Ling đứng im, ngón tay vô thức siết chặt.

Đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đây thoáng qua chút mâu thuẫn phức tạp – giữa lý trí và thứ cảm giác đang nhen nhóm trong tim.---Đêm hôm đó, Orm ngồi trong phòng, lọ thuốc vẫn còn nguyên trên bàn.

Cô nhìn chằm chằm vào nó, nước mắt cứ rơi mãi.Uống... hay không uống?Nếu uống, cô sẽ thật sự xóa đi mọi dấu vết còn sót lại.

Nhưng trái tim cô lại đau đớn khôn nguôi, như thể bị xé rách.Cô ghét Ling Ling.

Nhưng sao... trong sâu thẳm, cô lại không thể quên được đôi mắt ấy, vòng tay ấy, và cả sự chiếm hữu ngông cuồng kia?Orm úp mặt vào hai bàn tay, bật khóc nức nở.Một con đường đầy cấm kỵ, nguy hiểm, đã bắt đầu mở ra dưới chân cô.---
 
Chị Dâu
# 🌙 Chương 4: Bữa tiệc định mệnh


Orm chưa từng cảm thấy một ngày nào dài đằng đẵng như thế.Cả đêm qua, cô không ngủ.

Lọ thuốc tránh thai vẫn nằm trên bàn, như một chiếc gai nhọn cắm vào trái tim.

Cô không dám uống, nhưng cũng không dám vứt đi.

Chỉ cần chạm mắt vào nó, nỗi nhục nhã cùng xao động trong lòng lại ùa về.Buổi chiều, mẹ cô đến gõ cửa, nhắc nhở rằng tối nay gia đình sẽ tổ chức tiệc chào mừng chính thức vị hôn thê của anh trai.

Orm biết mình không có quyền từ chối.---Phòng tiệc khách sạn sang trọng rực rỡ ánh đèn.

Tiếng đàn violin vang lên dìu dặt.

Họ hàng, đối tác, quan khách đứng chật kín, nâng ly rượu, trao nhau những lời chúc tụng.Orm mặc chiếc váy trắng dài, gương mặt trang điểm nhẹ.

Nhưng cô biết, sự xuất hiện của mình hôm nay chẳng là gì so với tâm điểm của buổi tiệc – Ling Ling Kwong.Từ xa, Orm đã thấy Ling Ling.Cô ta khoác trên người chiếc váy dạ hội màu đỏ sẫm, ôm sát thân hình hoàn hảo, từng đường cong hút mắt.

Tóc búi cao, lộ ra chiếc cổ mảnh mai cùng khí chất kiêu hãnh.

Bên cạnh là anh trai Orm – người đàn ông mà cô luôn kính trọng, giờ đang nắm tay vị hôn thê với nụ cười tự hào.Tim Orm nhói buốt.Ling Ling đứng giữa đám đông, tao nhã nâng ly chào hỏi.

Ánh mắt ấy, đôi môi ấy, gương mặt ấy – tất cả đều xa lạ và hoàn hảo đến mức khiến Orm cảm giác chuyện đêm mưa kia chỉ là một giấc mộng.

Nhưng rồi...Trong khoảnh khắc thoáng qua, Ling Ling quay đầu.Đôi mắt đen láy bắt gặp ánh nhìn của Orm, khóe môi cong lên – một nụ cười nhạt chỉ dành cho riêng cô.Orm rùng mình.

Mặt đỏ bừng, trái tim đập loạn.---Tiệc kéo dài đến nửa buổi, Orm tìm cớ lánh ra ban công để hít thở.

Bầu không khí trong phòng ngột ngạt khiến cô muốn nghẹt thở.Gió đêm mơn man, mang theo mùi hoa nhài dìu dịu.

Orm thở dài, khẽ nhắm mắt.

Nhưng ngay khi mở mắt ra, Ling Ling đã đứng cạnh, tay cầm một ly rượu vang đỏ.Orm giật mình. – Cô... chị...– Sao lại bỏ ra đây một mình? – Ling Ling hỏi, giọng trầm thấp, ánh mắt lướt qua bờ vai trần của Orm.Orm tránh ánh nhìn ấy, run rẩy đáp: – Tôi... chỉ muốn hít thở chút thôi.Ling Ling nhếch môi, đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm. – Em không uống thuốc, phải không?Orm sững sờ, ngón tay siết chặt chiếc váy. – Tôi...– Tôi nhìn là biết. – Ling Ling khẽ cười, giọng như thì thầm, vừa trêu chọc vừa ám muội. – Em đang chờ điều gì đó xảy ra ư?– Chị im đi! – Orm bật thốt, mắt ầng ậc nước. – Chúng ta... chúng ta không nên như vậy.Ling Ling tiến lại gần, khoảng cách chỉ còn một bước.

Hương nước hoa quyện vào mùi rượu khiến Orm choáng váng.– Nhưng em vẫn nhớ đến tôi. – Ling Ling nghiêng người, hơi thở phả vào tai Orm, thì thầm đầy ám muội. – Đúng không?Orm lắc đầu, cố gắng gạt đi, nhưng bàn tay bị Ling Ling nắm chặt.

Hơi ấm ấy khiến cô run bắn.Cánh cửa ban công bất ngờ bật mở.

Anh trai Orm bước ra, nụ cười dịu dàng. – Hai người ở đây à?

Orm, em không khỏe sao?Orm vội vàng rút tay về, gương mặt đỏ bừng. – Em... em chỉ muốn hóng gió thôi.Ling Ling điềm nhiên quay lại, khoác lên gương mặt nụ cười hoàn hảo. – Em gái dễ thương của anh ấy rất hiền.

Tôi vừa ra đây thì gặp em ấy.Anh trai cô gật đầu, vui vẻ mà không nghi ngờ gì. – Vậy thì tốt.

Hai người dần dần sẽ thân nhau thôi.Orm cúi gằm mặt, tim đập loạn, trong khi Ling Ling bình thản nâng ly, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, ánh lên tia sáng nguy hiểm.---Đêm ấy, khi tiệc đã tàn, Orm nằm co ro trên giường, nước mắt rơi lã chã.Ling Ling thật sự đang biến mọi thứ thành một trò chơi.

Cô vừa sợ hãi, vừa căm ghét, nhưng... trái tim lại không thể phủ nhận sự rung động.Lọ thuốc tránh thai vẫn nằm im trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Orm đưa tay chạm vào nó, lòng thắt lại.Cô biết rõ, con đường phía trước sẽ còn nhiều đau khổ.

Nhưng... tại sao cô không thể dứt bỏ?
 
Chị Dâu
# 🌙 Chương 6: Trốn không thoát


Những ngày sau bữa tiệc, Orm như con chim nhỏ bị lửa đốt, chỉ muốn tìm mọi cách tránh xa Ling Ling.Cô viện cớ bận học, bận làm thêm, thậm chí hạn chế cả việc về nhà để tránh phải đối diện.

Nhưng số phận như cố tình trêu ngươi, hết lần này đến lần khác đẩy cô vào vòng vây của người đàn bà ấy.---Chiều hôm ấy, Orm vừa về nhà đã nghe tiếng cười nói quen thuộc vang vọng từ phòng khách.Tim cô lập tức thắt lại.– Orm, con về rồi à? – Mẹ gọi. – Mau xuống đây, Ling Ling qua chơi.Orm cứng người, bàn tay siết chặt quai cặp.

Cô thầm mắng bản thân: *Tại sao cứ phải trốn chạy như thế này?

Nhưng nếu ở gần chị ta, mình sẽ...*Cô hít một hơi, bước xuống cầu thang.Ling Ling đang ngồi tao nhã trên sofa, bộ đồ công sở ôm sát càng tôn lên dáng vẻ lạnh lùng quyền lực.

Ngón tay thon dài khẽ xoay ly trà, khóe môi cong nhẹ khi ánh mắt bắt gặp Orm.– Em về rồi. – Giọng nói trầm thấp, bình thản, nhưng ánh nhìn thì sắc bén như găm thẳng vào tim.Orm vội cúi đầu, lí nhí đáp: – Vâng...Mẹ cô vui vẻ bảo: – Hai chị em ngồi nói chuyện với nhau đi.

Mẹ lên phòng chuẩn bị ít trái cây.Chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai người.

Không khí nặng nề đến mức Orm muốn nghẹt thở.– Em tránh mặt tôi lâu quá. – Ling Ling chậm rãi đặt ly trà xuống, đôi mắt khẽ nheo lại. – Em nghĩ mình có thể chạy mãi sao?Orm siết chặt tay, run rẩy. – Tôi... không tránh.

Tôi chỉ bận học thôi.– Bận? – Ling Ling khẽ cười, giọng khàn trầm đầy chế giễu. – Lý do vụng về quá.

Em học giỏi, nhưng che giấu cảm xúc thì rất kém.Orm ngẩng phắt lên, đôi mắt ầng ậc nước. – Chị... chị muốn gì ở tôi?Ling Ling đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến đến gần.

Mùi hương đặc trưng phảng phất quanh người cô khiến Orm rối loạn.– Tôi chỉ muốn... em đừng giả vờ như chúng ta chưa từng có gì. – Ling Ling dừng lại trước mặt, cúi xuống gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. – Đêm đó, em không hề chống cự.

Em biết rõ.– Đừng nhắc nữa! – Orm hét lên, nước mắt trào ra.Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Anh trai Orm bước vào, nét mặt dịu dàng. – Hai người đang nói gì mà to thế?Orm vội quay đi lau nước mắt.

Ling Ling thản nhiên nở nụ cười, giọng dịu dàng như chưa có chuyện gì: – Tôi chỉ hỏi thăm việc học của em ấy.

Có vẻ Orm đang áp lực quá.Anh trai nhìn em gái đầy lo lắng. – Em đừng ép mình quá, Orm à.

Nếu cần, chị dâu tương lai sẽ giúp em.Trái tim Orm như vỡ vụn.

"Chị dâu"... hai chữ ấy lại như lưỡi dao cứa sâu hơn.---Tối hôm đó, Orm ngồi trong phòng học, nhưng đầu óc chẳng thể tập trung.

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.– Orm, là chị. – Giọng Ling Ling.Cô hốt hoảng, vội chạy đến ngăn. – Tôi... tôi không muốn gặp chị.Cánh cửa không mở, nhưng giọng Ling Ling trầm thấp, vang vọng ngay ngoài kia:– Em trốn cũng vô ích thôi.

Cả nhà này, sớm muộn gì em cũng phải đối diện với tôi.Bước chân xa dần.

Orm dựa lưng vào cửa, nước mắt lặng lẽ rơi.Cô biết, mình đã rơi vào một vòng xoáy cấm kỵ.

Cho dù cố gắng trốn chạy, bàn tay lạnh lùng nhưng mạnh mẽ kia vẫn từng chút, từng chút kéo cô về phía vực sâu.---Đêm ấy, trong giấc mơ, Orm thấy mình bị nhấn chìm trong vòng tay Ling Ling.

Mọi kháng cự đều tan biến, chỉ còn lại hơi ấm, nụ hôn, và lời thì thầm độc chiếm bên tai:– Em chỉ có thể là của tôi.Orm choàng tỉnh, mồ hôi lạnh vã ra.

Nhưng trái tim, lại đập thình thịch như muốn vỡ tung.---
 
Chị Dâu
# 🌙 Chương 7: Sợi dây vô hình


Mấy ngày liền, Orm sống trong tâm trạng bất an.

Cô cố tình đi học sớm, về muộn, viện đủ cớ tránh những bữa cơm gia đình có mặt Ling Ling.

Nhưng càng cố tránh, sự hiện diện của người đàn bà kia càng rõ ràng, như cái bóng không cách nào thoát.---Hôm đó, cả nhà tụ tập ăn tối.

Anh trai Orm vui vẻ gắp thức ăn cho vị hôn thê, ánh mắt đầy trìu mến.

Cảnh tượng trước mắt khiến tim Orm nhói lên từng hồi.– Orm, em ăn đi. – Anh trai mỉm cười. –

Sau này, chị dâu em sẽ ở cạnh, em cũng phải thân thiết hơn.Tay Orm run lên khi nghe hai chữ "chị dâu".

Cô lí nhí gật đầu, cố vùi mặt vào bát cơm.

Nhưng bên kia bàn, Ling Ling vẫn nhàn nhã nâng ly rượu, ánh mắt hờ hững lướt qua như không.Chỉ có Orm mới biết, dưới gầm bàn, bàn chân lạnh lẽo kia đang lặng lẽ chạm vào mắt cá chân mình.Orm giật thót, vội lùi lại, nhưng ghế kêu ken két khiến cả bàn nhìn sang.– Sao vậy em? – Anh trai ngạc nhiên hỏi.Orm đỏ mặt, lắp bắp: – Em... em lỡ đá trúng chân bàn thôi.Mẹ cười xòa: – Con gái hậu đậu quá.Ai cũng quay đi, tiếp tục bữa ăn.

Chỉ có Ling Ling khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt.

Ngón chân cô ta lại khẽ di chuyển, như muốn khẳng định: *Em trốn không thoát.*Orm toàn thân run rẩy, nước mắt trực trào, nhưng vẫn cắn chặt môi chịu đựng.---Sau bữa ăn, Orm lấy cớ mệt để lên phòng.

Nhưng khi vừa bước lên cầu thang, Ling Ling cũng lặng lẽ đi theo.– Em chạy nhanh thế làm gì? – Giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau lưng.Orm sững lại, tim đập loạn. – Tôi... tôi muốn nghỉ sớm.Ling Ling tiến tới gần, ánh mắt như bóc trần mọi lời nói dối. – Em nghĩ tôi sẽ để em yên sao?Orm quay phắt lại, khẽ quát: – Chị đã có anh tôi!

Chúng ta không thể...Chưa kịp dứt lời, Ling Ling bất ngờ kéo mạnh, đẩy Orm vào góc tường khuất sau cầu thang.

Khoảng cách quá gần, hơi thở quyện vào nhau, mùi nước hoa quen thuộc khiến đầu óc Orm rối loạn.– Chính vì tôi sắp là "chị dâu" của em... – Ling Ling thì thầm, môi gần như chạm vào vành tai Orm. – ... nên em càng không thể quên tôi.Orm run bắn, nước mắt trào ra. – Chị... chị thật độc ác.Ling Ling khẽ cười, bàn tay áp lên má Orm, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt lệ. – Nếu gọi là độc ác... thì tôi chỉ độc ác với riêng em thôi.Tim Orm như muốn nổ tung.

Cô cố đẩy Ling Ling ra, nhưng sức lực yếu ớt chẳng là gì.

Trong thoáng chốc, đôi môi gần kề đến mức chỉ cần một cái cúi nhẹ là chạm.– Orm! – Tiếng gọi của mẹ vang lên từ phòng khách.Ling Ling lập tức lùi lại, nét mặt trở lại bình thản.

Cô thong thả chỉnh lại áo, mỉm cười như chưa có gì xảy ra. – Xuống đi thôi.Orm thẫn thờ, trái tim vẫn đập loạn.

Khoảnh khắc nguy hiểm ấy khiến cô nhận ra một sự thật đáng sợ: cho dù biết sai, biết cấm kỵ, nhưng cơ thể và trái tim cô... vẫn run rẩy vì người đàn bà kia.---Đêm hôm đó, Orm nằm trằn trọc trên giường.

Cô nghĩ đến ánh mắt Ling Ling, đến hơi thở nóng rực phả bên tai, đến nụ cười nửa như chế giễu nửa như độc chiếm.Sợi dây vô hình đang ngày một siết chặt.

Càng cố giãy giụa, cô lại càng bị trói buộc.Orm đưa tay lên che mặt, nước mắt rơi ướt gối.

Trong sâu thẳm, một tiếng thì thầm vang lên, vừa đau đớn vừa ngọt ngào:*"Mình... không thoát được nữa rồi."*
 
Chị Dâu
# 🌙 Chương 8: Vòng xoáy cấm kỵ


Ngày hôm sau, Orm cố gắng tập trung vào bài giảng ở trường, nhưng đầu óc cô hoàn toàn rối loạn.Hình ảnh tối qua cứ ám ảnh: hơi thở Ling Ling kề sát, ánh mắt như thiêu đốt.Cô đã run rẩy, đã gần như buông xuôi.

Và điều đó khiến Orm ghét chính bản thân mình.---Chiều muộn, khi vừa về đến cổng nhà, Orm khựng lại.

Chiếc xe sang trọng quen thuộc đang đỗ ngay trước sân.

Tim cô thắt lại: *Lại là chị ấy...*Quả nhiên, khi đẩy cửa bước vào, Orm thấy Ling Ling đang ngồi trên sofa, dáng ngồi tao nhã, chân bắt chéo, nụ cười nhạt nơi khóe môi.– Em về rồi. – Giọng nói trầm thấp, như thể đây là nhà của chính cô ta.Orm né tránh, cất tiếng nhỏ xíu: – Vâng...Mẹ từ bếp đi ra, hồ hởi: – Ling Ling qua ăn tối, còn mang quà cho cả nhà nữa.

Đúng là chu đáo.Orm gượng gạo gật đầu, rồi lẳng lặng bước lên phòng.

Cô không muốn ngồi cùng, không muốn đối diện thêm một giây nào.Nhưng đến khi bữa tối bắt đầu, Orm vẫn buộc phải ngồi cạnh Ling Ling, đối diện ánh mắt đầy hàm ý kia.Mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ riêng Orm như kẻ lạc lõng.Dưới gầm bàn, bàn tay lạnh lẽo bất ngờ luồn đến, siết chặt lấy tay cô.

Orm giật mình, vội vã rút lại, nhưng Ling Ling càng nắm chặt hơn, lực đạo khiến cô run rẩy.Orm phải cúi gằm mặt, cắn môi đến bật máu để không phát ra tiếng.Trong khi đó, Ling Ling vẫn điềm nhiên trò chuyện với mẹ cô, khóe miệng khẽ cong như thể đang tận hưởng trò chơi độc chiếm.---Sau bữa ăn, Orm trốn thẳng vào phòng.

Cô khóa cửa, lưng áp chặt vào cánh gỗ, tim đập thình thịch.Nhưng chỉ ít phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.– Orm, mở cửa.

Là chị. – Giọng Ling Ling vang vọng.Orm run rẩy: – Tôi... tôi muốn yên tĩnh.– Em mở ra, nếu không... tôi sẽ gọi mẹ em lên. – Âm điệu điềm tĩnh, nhưng đầy uy hiếp.Orm cắn môi, cuối cùng vẫn run run mở cửa.

Cửa vừa hé, Ling Ling lập tức bước vào, khóa chặt lại phía sau.– Chị... chị làm gì vậy? – Orm lùi về phía giường, đôi mắt đỏ hoe.Ling Ling không trả lời.

Cô áp sát, từng bước như dồn Orm vào góc.

Bàn tay nâng cằm cô gái trẻ, ép cô ngẩng lên đối diện.– Em định trốn tôi đến bao giờ? – Giọng khàn khàn vang ngay sát tai. – Trái tim em đã phản bội em từ lâu rồi.Orm run rẩy, nước mắt rơi lã chã. – Chị đừng... em không muốn...– Nhưng cơ thể em... lại rất muốn. – Ling Ling thì thầm, đôi môi chạm khẽ vào khóe môi Orm.Một tia điện chạy dọc sống lưng.

Orm run bắn, định quay đi, nhưng Ling Ling mạnh mẽ giữ chặt gáy, môi lập tức phủ xuống, chiếm đoạt tất cả.Nụ hôn sâu, nóng bỏng, vừa như trừng phạt, vừa như khẳng định quyền sở hữu.Orm đập tay vào vai cô ta, cố gắng chống cự, nhưng dần dần sức lực tan biến, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn trong vòng tay ấy.Ling Ling khẽ tách môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào cô gái trẻ: – Đêm nay... em là của tôi.---Căn phòng chìm trong bóng tối.

Ngoài kia, cả nhà vẫn trò chuyện, không hề hay biết ở trên lầu, một mối tình cấm kỵ đang bùng cháy.Orm khóc trong lặng lẽ, vừa đau đớn, vừa run rẩy vì khoái cảm bị khơi dậy.Ling Ling ôm chặt lấy cô, vừa thì thầm vừa mơn trớn: – Đừng khóc... tôi sẽ không bao giờ buông em ra nữa.Orm nhắm chặt mắt, tim đau nhói.Cô biết mình đã rơi sâu, không còn đường thoát.---Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Orm thấy Ling Ling vẫn nằm bên, ánh mắt dịu dàng lạ thường.Người đàn bà ấy đưa cho cô một viên thuốc nhỏ.– Uống đi. – Giọng điềm tĩnh.Orm ngơ ngác. – Đây là...– Thuốc tránh thai khẩn cấp. – Ling Ling thản nhiên. – Em còn quá trẻ để gánh một đứa bé.Orm sững sờ, nước mắt ứa ra.

Cô run run cầm viên thuốc, ngón tay siết chặt.Đau đớn, tủi nhục, và cả nỗi sợ hãi dâng tràn.Ling Ling vươn tay vuốt nhẹ má cô, giọng dịu xuống: – Tôi không muốn làm em khổ.

Tin tôi.Orm cắn môi, cuối cùng nuốt xuống viên thuốc đắng nghét.Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô như vỡ vụn.
 
Chị Dâu
# 🌙 Chương 9: Nghiện và hận


Những ngày sau, Orm sống trong một vòng xoáy mờ ám không thể thoát ra.Ban ngày, cô cố gắng giả vờ bình thường: đi học, về nhà, ăn cơm cùng gia đình.

Nhưng chỉ cần một ánh mắt từ Ling Ling, một cái chạm khẽ dưới gầm bàn, tất cả sự bình tĩnh giả tạo ấy lập tức sụp đổ.Đêm đến, trong căn phòng khóa kín, cô lại bị ôm chặt, bị chiếm đoạt đến nghẹt thở.Orm ghét chính bản thân mình.

Mỗi lần ánh trăng rọi qua cửa sổ, cô đều khóc nấc.

Nhưng cơ thể thì vẫn run rẩy, vẫn đáp lại Ling Ling trong vô thức.Cô biết mình đã **nghiện** người đàn bà ấy mất rồi.---Một buổi tối, sau khi mọi người đi ngủ, Ling Ling lặng lẽ bước vào phòng Orm.– Chị... chị đừng đến nữa... – Orm thì thầm, nước mắt rưng rưng.Ling Ling cúi xuống, thì thầm bên tai: – Em bảo tôi đừng đến... nhưng em lại run rẩy chờ tôi, đúng không?Orm lắc đầu, nhưng bàn tay yếu ớt không đẩy được vòng ôm siết chặt.

Hơi thở nóng bỏng phủ xuống cổ, khiến toàn thân cô mềm nhũn.Trong bóng đêm, họ lại hòa vào nhau.

Orm nức nở, vừa hận vừa khao khát.---Hôm sau, trong bữa sáng, anh trai Orm đột nhiên cau mày:– Sao dạo này em gầy thế?

Mắt lúc nào cũng đỏ.

Có chuyện gì giấu anh à?Orm giật mình, suýt đánh rơi chiếc thìa. – Không... không có gì... chỉ là học hành mệt thôi.Anh trai nghi ngờ nhìn em gái, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì Ling Ling đã lên tiếng, giọng điềm nhiên:– Có lẽ Orm cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Tôi sẽ sắp xếp đưa em ấy đi du lịch một chuyến.Anh trai nghe vậy liền gật đầu, nắm tay vị hôn thê với ánh mắt đầy tin tưởng: – Cảm ơn em, Ling Ling.

Anh thật may mắn khi có một người chu đáo như em.Orm cúi gằm mặt, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Tim cô nhói đau như bị xé toạc.---Đêm đó, Orm không thể ngủ.

Cô ngồi bó gối bên cửa sổ, nhìn ánh trăng lặng lẽ ngoài kia.*"Mình đang làm gì thế này?

Người ấy sắp thành chị dâu... còn mình lại..."*Nước mắt rơi lã chã.

Cô muốn dừng lại, muốn thoát khỏi vòng xoáy tội lỗi này.Nhưng khi cánh cửa khẽ mở, bóng dáng quen thuộc bước vào, Orm lại run rẩy.– Em khóc à? – Ling Ling khẽ hỏi, tiến đến gần, nâng mặt cô lên.Orm bật khóc, vừa đánh vừa đấm vào ngực cô ta: – Chị ác lắm!

Chị cướp hết của tôi... cướp cả sự bình yên...Ling Ling không né tránh, chỉ ôm chặt cô gái nhỏ đang vùng vẫy.

Hơi thở trầm thấp vang lên trong bóng tối:– Nếu đã không thể thoát, vậy hãy ở lại bên tôi đi, Orm.

Tôi sẽ chịu hết mọi tội lỗi thay em.Orm sững lại, tim đập loạn.

Nước mắt vẫn rơi, nhưng đôi tay yếu ớt kia lại dần dần buông lỏng.Cô ghét, nhưng lại khao khát.

Hận, nhưng không thể dứt.---Sáng hôm sau, khi soi gương, Orm chợt thấy những dấu vết đỏ nhạt trên cổ.

Cô hoảng hốt vội che đi bằng khăn quàng.Xuống nhà, ánh mắt anh trai thoáng dừng lại nơi cổ em gái, khẽ nhíu mày.Orm cúi gằm, tim đập loạn, chỉ dám cầu mong anh trai không nhận ra.Nhưng từ sâu thẳm, cô biết... bí mật này sớm muộn cũng sẽ bị phơi bày.---
 
Chị Dâu
# 🌙 Chương 10: Bí mật bị dòm ngó


Buổi sáng, bầu không khí trong nhà lặng lẽ khác thường.Orm ngồi trước bàn ăn, tay nắm chặt muỗng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.Anh trai liên tục liếc nhìn em gái, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua lớp khăn quàng mỏng trên cổ cô.Orm khẽ cúi đầu, cố nuốt xuống từng miếng bánh mà như có gai mắc nghẹn nơi cổ họng.– Em bệnh à? – Anh trai đột ngột hỏi. – Sao cổ em phải quấn khăn giữa trời nóng thế này?Orm sững lại, bàn tay run run.Ling Ling ngồi ngay bên, chỉ khẽ nhếch môi, giọng điềm nhiên xen chút trêu chọc:– Tôi bảo Orm giữ gìn sức khỏe.

Đêm qua phòng em ấy mở cửa, gió lùa mạnh, nên tôi lo em bị cảm lạnh.Câu trả lời tự nhiên đến mức anh trai không còn nghi ngờ, thậm chí còn gật gù: – Ling Ling đúng là chu đáo quá.Orm ngẩng lên thoáng chốc, bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của người đàn bà kia.

Trong khoảnh khắc, tim cô co thắt lại, vừa xấu hổ vừa hoảng loạn.---Chiều muộn, Orm trốn vào thư viện để học.

Nhưng vừa mở sách ra, hương nước hoa quen thuộc đã phảng phất phía sau.– Sao lại trốn tôi? – Giọng Ling Ling vang lên khẽ khàng.Orm giật mình, vội cúi mặt: – Đây là nơi công cộng... chị...

đừng làm phiền tôi.Ling Ling cúi sát tai, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy: – Nếu em còn cố tránh, tôi càng muốn chiếm lấy.Orm run lên, vội đóng sách, toan bỏ đi.

Nhưng bàn tay kia đã nắm chặt cổ tay, kéo cô ngồi trở lại.Trong ánh sáng mờ ảo của thư viện chiều, ánh mắt Ling Ling ánh lên tia độc chiếm, như một kẻ săn mồi không buông tha.– Đêm nay... tôi sẽ đến. – Câu khẳng định chắc nịch, chẳng phải lời hỏi.Orm cắn môi, im lặng, trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực.---Đêm ấy, căn phòng nhỏ lại ngập trong hơi thở dồn dập.Orm nức nở, cố che tiếng khóc bằng gối, sợ cả nhà nghe thấy.Nhưng Ling Ling không hề buông tha, từng nụ hôn, từng dấu vết khắc sâu lên làn da mỏng manh, như cố ý để lại minh chứng.Sau cùng, Orm nằm mệt lả trong vòng tay người đàn bà ấy, nước mắt ướt đẫm gối.– Chị... chị không sợ bị phát hiện sao? – Cô nghẹn ngào hỏi.Ling Ling khẽ mỉm cười, áp môi hôn lên trán cô: – Nếu bị phát hiện, tôi sẽ đứng ra chịu hết.

Nhưng trước khi ngày đó đến... tôi muốn em thuộc về tôi, từng giây từng phút.Orm run rẩy, trái tim đau nhói.

Cô vừa sợ hãi, vừa khao khát lời hứa ấy.---Sáng hôm sau, khi xuống nhà, ánh mắt anh trai bất chợt dừng lại trên vết đỏ nhạt thấp thoáng nơi cổ em gái.Orm hoảng hốt kéo cao cổ áo, nhưng đã quá muộn.– Orm... – Anh trai chậm rãi gọi. – Tối nay, anh muốn nói chuyện riêng với em.Câu nói vang lên nặng nề, khiến trái tim Orm rơi thẳng xuống vực sâu.Ở bên cạnh, Ling Ling chỉ khẽ nhếch môi, như thể đã chờ đợi điều này từ lâu.---
 
Back
Top Bottom